TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 1 của 1

Chủ đề: Tiên sư hạ giới

  1. #1
    Ngày tham gia
    Apr 2008
    Đang ở
    Hải Tần Bắc Thành Phủ
    Bài viết
    6,374
    Xu
    742

    Mặc định Tiên sư hạ giới

    TIÊN SƯ HẠ GIỚI

    Thanh Tiêu Dự Mộng


    Ba trăm năm sau khi phi thăng, ta trở về tông môn để đón đệ tử chuyển thế.

    Tuy nhiên, vừa đến chân núi, ta đã nhìn thấy một xác chết đầy máu rơi xuống.

    Động phủ ngày xưa bị một cô gái xa lạ chiếm giữ.

    Nàng đeo pháp bảo ta để lại, uống linh trà ta trồng.

    Trên người nàng, là linh căn của đệ tử ta.


    01

    Năm xưa đắc đạo phi thăng, ta đã giao vị trí chưởng môn của Vấn Tiên Tông cho sư đệ Giang Văn Xuyên, cùng với đó là thần hồn của đệ tử quá cố Nguyệt Ẩn.

    Nàng đã bị ma tu sát hại trong khi lịch luyện, suýt nữa thì hồn phi phách tán, cần được dưỡng trong linh trì vài trăm năm mới có thể chuyển thế.

    Trước khi đi, ta dặn dò Giang Văn Xuyên kỹ lưỡng: "Sư đệ, mong đệ chăm sóc tốt đệ tử của ta, đợi nàng chuyển thế, rồi đón nàng nhập môn."

    Giang Văn Xuyên nói: "Sư tỷ yên tâm."

    Như vậy, ta đi ba trăm năm.

    Khi đã ổn định ở tiên giới, ta trở về hạ giới, muốn xem Nguyệt Ẩn bây giờ như thế nào.

    Không biết nàng tu luyện ra sao? Giang Văn Xuyên có chăm sóc tốt nàng như ta dặn không?

    Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có thứ gì đó rơi xuống từ trên đầu, rơi ngay bên cạnh ta.

    Ta nhìn kỹ, thấy đó là một nữ đệ tử.

    Tứ chi vặn vẹo, máu nhuộm đỏ áo váy, đã không còn hơi thở.

    Một đám hồn phách từ cơ thể đối phương nổi lên.

    Cảm nhận được một chút thân thuộc và quen thuộc, mặt ta bỗng nhiên biến sắc.

    "Nguyệt Ẩn?!"

    Không thể sai được.

    Đây là thần hồn của đệ tử ta, Nguyệt Ẩn.

    Vậy thi thể đầy máu này... chẳng lẽ là kiếp sau của Nguyệt Ẩn?

    Ta kinh ngạc tiến đến kiểm tra nguyên nhân cái chết của nàng, phát hiện nàng bị người ta đánh nát tâm mạch mà chết.

    Không chỉ vậy, linh căn trong cơ thể nàng cũng không còn.

    Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Ta cau mày, thu thi thể và hồn phách của đệ tử vào trong tay áo, rồi biến hóa thành hình dạng của nàng, dự định lên núi xem xét.

    Nhưng ta chưa đi xa thì gặp hai đệ tử từ trên núi đi xuống.

    Họ mặc trang phục của Vấn Tiên Tông, bên hông đeo ngọc hoàn tượng trưng cho đệ tử nội môn, vừa tìm kiếm vừa nói:

    "Huynh trưởng Huyền Minh, tiểu sư muội Doãn Sương Nhi đã chịu một chưởng của ta, lại bị huynh bẻ gãy tứ chi và đẩy xuống Cần Vân Phong, chắc chắn đã chết. Đợi sư tôn xuất quan, chúng ta sẽ giải thích thế nào đây?"

    Người kia cười lạnh:

    "Sợ cái gì, ai bảo nàng ta dám bất kính với sư muội Thanh Thanh trước?

    "Chỉ là cướp linh căn của nàng ta mà thôi, nàng ta dám nhục mạ sư muội Thanh Thanh ôn nhu, đáng yêu là có tâm địa độc ác.

    "Ta thấy kẻ độc ác rõ ràng là nàng ta mới đúng! Nếu không phải nàng ta cố ý hại sư muội Thanh Thanh bị thương, thì lúc này linh điểu Thanh Hoàng đã nằm trong tay sư muội Thanh Thanh rồi!"

    Huyền Minh nhổ một bãi nước bọt, nói với người bên cạnh:

    "Huyền Thất sư đệ, đệ đừng lo lắng. Nếu sư tôn hỏi đến, chúng ta sẽ nói là nàng ta muốn hãm hại sư muội Thanh Thanh trước, chúng ta sơ ý làm nàng ta bị thương nặng, dẫn đến chết.

    "Sư tôn yêu thương sư muội Thanh Thanh nhất, sẽ không trách tội chúng ta đâu.

    "Việc cần làm bây giờ là tìm thi thể Doãn Sương Nhi, tiêu hủy sạch sẽ, không để người khác phát hiện nàng ta chết trong tay chúng ta.

    "Dù nàng ta có ích kỷ, nhưng danh nghĩa vẫn là sư muội của chúng ta."

    02

    Trong núi yên tĩnh, tiếng nói của hai người vang lên không chút kiêng dè.

    Lòng ta lạnh lẽo, đoán rằng "Doãn Sương Nhi" mà họ nhắc đến chính là kiếp sau của Nguyệt Ẩn.

    Tuy nhiên, ta không tin rằng Nguyệt Ẩn chuyển thế sẽ là người độc ác như họ nói.

    Chắc chắn có điều gì đó bất thường.

    "Đứng lại."

    Ta tiến đến trước mặt họ, họ nhìn thấy hình dáng ta hóa thành Doãn Sương Nhi, kinh ngạc mở to mắt.

    "Doãn Sương Nhi, ngươi chưa chết sao?"

    "Sao có thể như vậy?"

    Hai người như thấy ma, cùng rút kiếm đâm về phía ta.

    Ta nhẹ nhàng vung tay áo, linh lực liền làm kiếm trong tay họ rơi xuống, còn khiến họ phun ra một ngụm máu.

    Họ nằm trên đất, kinh hãi nhìn ta, đầy vẻ không thể tin được:

    "Ngươi rõ ràng đã bị cướp mất linh căn, sao có thể vẫn dùng được pháp lực?"

    "Ngươi… ngươi không phải Doãn Sương Nhi?"

    Cũng không đến nỗi quá ngốc.

    Ta lạnh lùng nhìn họ, nhấc ngón tay lên, liền khiến họ từ mặt đất bay lên.

    Họ bị linh lực treo giữa không trung, ôm cổ giãy giụa.

    Ta nói: "Ta hỏi một câu, các ngươi trả lời một câu, nếu có nửa lời giấu diếm hoặc lừa dối, ta sẽ lập tức thanh lý môn hộ. Hiểu chứ?"
    Cảm nhận được cái chết đang lơ lửng trên đầu, hai người vội vã gật đầu: "Hiểu, hiểu rồi."

    Chênh lệch cảnh giới quá lớn khiến Huyền Thất và Huyền Minh không dám kháng cự.

    Ta nhìn những giọt mồ hôi trên trán họ, thu tay lại, hỏi:

    "Các ngươi tại sao lại giết Doãn Sương Nhi? Linh căn của nàng ta đã đi đâu?"

    Hai người do dự một lúc, rồi lắp bắp mở miệng.

    Hóa ra, nửa tháng trước, tam sư muội Lục Thanh Thanh muốn thu phục thần điểu Thanh Hoàng ở hậu sơn của tông môn, nên đã tìm đến Tử Vân Hương, thứ có thể khiến mọi linh thú mê man, dự định lợi dụng lúc Thanh Hoàng hôn mê để lập khế ước chủ tớ.

    Nhưng khi nàng ta đặt tay lên Thanh Hoàng, Doãn Sương Nhi bỗng xuất hiện, ngăn cản Lục Thanh Thanh tiếp cận.

    Nàng ta nói Tử Vân Hương chỉ khiến Thanh Hoàng trở nên hung bạo, khuyên Lục Thanh Thanh rời đi.

    Lục Thanh Thanh đương nhiên không tin.

    Bọn họ đều thấy, Thanh Hoàng vì Tử Vân Hương mà dừng lại bên suối, bất động, vô cùng hiền lành.

    Đây chẳng phải cơ hội tốt để thu phục sao?

    Lục Thanh Thanh vẫn đặt tay lên cánh Thanh Hoàng.

    Nhưng chưa kịp khế ước, Thanh Hoàng đã vỗ cánh bay lên, phun ra một ngọn lửa yêu, khiến Lục Thanh Thanh bị trọng thương.

    Linh căn bị tổn thương, sau này con đường tu luyện trở nên khó khăn.

    Nói đến đây, Huyền Thất và Huyền Minh phẫn nộ:

    "Chúng ta đều thấy rõ, Thanh Hoàng đã chấp nhận sư muội Thanh Thanh. Nếu không phải Doãn Sương Nhi đột nhiên xuất hiện, làm kinh động Thanh Hoàng, sư muội Thanh Thanh đã không thất bại!"

    Ánh mắt ta trầm xuống: "Vậy nên..."

    Họ rùng mình, cắn răng nói:

    "Vậy nên, để chuộc tội cho sư muội Thanh Thanh, chúng ta đã... cướp lấy linh căn của nàng ta.

    "Sau đó dùng bí pháp, dung nhập linh căn vào cơ thể sư muội Thanh Thanh. Như vậy, linh căn biến dị lôi hiếm có trong giới tu chân vạn năm mới gặp, sẽ thuộc về sư muội Thanh Thanh.

    "Vốn dĩ vì nàng ta, sư muội Thanh Thanh mới bị thương, cướp một cái linh căn, chẳng phải là đương nhiên sao?"

    03

    Đến giờ phút này, họ vẫn cho rằng lỗi là của Doãn Sương Nhi.

    Ta không khỏi thất vọng lắc đầu, thì thầm:

    "Thanh Hoàng là yêu thú tu luyện ngàn năm, thủ đoạn tầm thường như Tử Vân Hương, sao có thể thu phục được Thanh Hoàng?

    "Đáng thương cho Doãn Sương Nhi, vì nghĩ cho các ngươi mà bị các ngươi hại bởi sự ngu dốt của mình!"

    Ta thở dài, tiếp tục hỏi:

    "Đã lấy linh căn của nàng ta, sao còn giết nàng ta?"

    "Vì... vì nàng ta... nàng ta nhục mạ sư muội Thanh Thanh."

    Huyền Thất tránh ánh mắt lạnh lùng của ta, thấp giọng nói:

    "Sau khi bị cướp linh căn, thân thể yếu ớt, sư muội Thanh Thanh tốt bụng mang thuốc đến thăm nàng ta, nhưng nàng ta lại đánh đổ bát thuốc, làm bỏng tay sư muội...

    "Sau khi trở về, ta và sư huynh Huyền Minh thấy mắt sư muội đỏ hoe, như đã khóc. Hỏi ra mới biết Doãn Sương Nhi nhục mạ nàng ta có tâm địa rắn rết, còn nói sau này sẽ báo thù.

    "Ta và sư huynh tức giận, liền tìm đến Doãn Sương Nhi, đã... đã giết nàng ta..."

    Hai người im bặt, ánh mắt lảng tránh, đầy vẻ tội lỗi.

    Ta không thể nhịn được nữa, vung tay đánh bay họ đi!

    Không ngờ, đệ tử đáng thương của ta, lại chết oan ức như vậy!

    Thấy sát khí trong mắt ta, hai người run rẩy: "Sư tôn chúng ta là chưởng môn Vấn Tiên Tông, nếu ngươi giết chúng ta, người sẽ không tha cho ngươi..."

    "Ồ? Giang Văn Xuyên? Ta cũng có chuyện cần hỏi hắn."

    Thu Huyền Thất và Huyền Minh vào trong tay áo, ta suy nghĩ một lúc, rồi đi về phía Thâm Vân Kiều, muốn đến động phủ cũ để đợi sư đệ xuất quan.

    Tuy nhiên không ngờ, bên trong đã có chủ nhân mới.

    04

    Đó là một cô gái lạ.

    Y phục tinh xảo, dung mạo dịu dàng, đôi mắt to tròn, dường như rất ngây thơ.

    Ta nhìn thấy nàng đeo kim linh châu ở eo, và dải lụa xanh quấn trên đầu, đều là pháp bảo ta để lại cho đệ tử tương lai, giờ đây đều ở trên người nàng.

    Không chỉ vậy, động phủ này có kết giới, ngoài ta ra, người khác muốn vào phải có lệnh bài, xem ra Giang Văn Xuyên đã giao lệnh bài cho nàng.

    Lòng ta lạnh lẽo, xuất hiện trước mặt nàng, nàng vẫn không phát hiện ra, vẫn ngồi trên giường băng ngọc, uống linh trà mới pha.

    Trong trà dùng lá trà ta tự tay trồng trước khi phi thăng, hương thơm khác biệt.

    Thường ngày đến Giang Văn Xuyên cũng không nỡ uống nhiều, nàng này là ai, mà coi nơi này như nhà mình?

    Ta định hỏi nàng, nhưng không ngờ nàng ngẩng đầu thấy ta, lộ vẻ khinh miệt:

    "Là ngươi? Sao ngươi ở đây?"

    Nàng đặt chén trà xuống, bước nhẹ đến bên ta, không nhận ra thân phận thật của ta, mà giống như Huyền Thất và Huyền Minh, coi ta là Doãn Sương Nhi.

    Đôi mắt to tròn xoay tròn, khuôn mặt kiều diễm mang theo vẻ ngây thơ cố ý và vô tội, cùng sự khinh miệt không che giấu:

    "Lạ thật, ngoài động phủ có kết giới, chỉ có lệnh bài của ta mới mở được, ngươi làm sao vào đây?

    "Hơn nữa ngươi không phải bị sư huynh đẩy xuống vực sao? Sao lại không sao?"

    Ánh mắt nàng có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh, lại trở nên đắc ý.

    Nàng ngẩng cao đầu:

    "Chẳng lẽ ngươi đến tìm ta báo thù? Đáng tiếc, sư huynh bọn họ không tin ngươi đâu!

    "Trong mắt họ, ngươi không đáng một sợi tóc của ta.

    "Cảm ơn nhé, ta rất thích linh căn của ngươi! Ta sẽ tận dụng nó thật tốt!"

    Nghe đến đây, ta nhận ra nàng chính là sư muội Thanh Thanh mà Huyền Thất và Huyền Minh nhắc đến.

    Kiêu ngạo như vậy, không giống chút nào với vẻ yếu đuối vô tội mà họ miêu tả.

    Ta lạnh nhạt nói: "Linh căn của ta, chỉ sợ ngươi không chịu nổi."

    "Dù không chịu nổi, chẳng phải vẫn là của ta sao?" Lục Thanh Thanh trợn mắt, sau đó nở nụ cười gian ác, tự tát mạnh vào mặt mình.

    Nàng ra tay rất mạnh, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng hiện lên dấu tay đỏ ửng.

    "Ngươi nói xem, nếu ta bây giờ ra ngoài nói với sư huynh bọn họ là ngươi đánh ta, họ sẽ làm gì?"

    Lục Thanh Thanh vuốt mặt, chế nhạo nhìn ta.

    Ta không động đậy, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nàng, cau mày nói: "Tâm thuật bất chính."

    Lục Thanh Thanh sững lại, sau đó bật cười:

    "Doãn Sương Nhi, chỉ bằng ngươi mà muốn dạy dỗ ta? Ngươi có quên không, ta nói gì sư huynh bọn họ đều tin.

    "Dù bát thuốc là ta cố ý đánh đổ, dù ngươi chưa từng nhục mạ ta, nhưng chỉ cần ta khóc trước mặt họ, họ chỉ biết đau lòng cho ta thôi.

    "Ai sẽ quan tâm đến sự trong sạch của ngươi?"

    Lục Thanh Thanh tiến lại gần ta, nhếch môi nói: "Thật ra nói cho ngươi biết, ta sớm đã biết Tử Vân Hương không thể thu phục Thanh Hoàng. Lừa ngươi đến hậu sơn, là vì ta muốn từ đầu đến cuối đều là linh căn của ngươi."

    Nói xong, nàng quay người chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa thét lên thảm thiết:

    "Sư huynh cứu mạng, Doãn sư muội muốn giết ta!"

    Ta lạnh lùng nhìn nàng diễn kịch, lòng khẽ động, kết giới trong phủ lặng lẽ hiện ra, chặn đường nàng.

    05

    Tiếng khóc của Lục Thanh Thanh đột ngột ngừng lại.

    Nàng kinh ngạc nhìn kết giới đột nhiên xuất hiện trước mắt, lấy lệnh bài ra muốn mở nhưng phát hiện lệnh bài lúc này đã vô hiệu.
    "Sao lại thế này?"
    Lục Thanh Thanh không tin, thúc giục lệnh bài, nhưng dưới sự kiểm soát của ta, kết giới không chút lay động, ngay cả lệnh bài trong tay nàng cũng bỗng nhiên vỡ vụn.
    Một sợi xích từ trên trời rơi xuống, trói chặt Lục Thanh Thanh.
    Nàng ta cố gắng giãy giụa, vội vàng triệu hồi pháp bảo trên người.
    Kim linh châu và dải lụa xanh hóa thành tia sáng, ta chỉ cần nhấc tay, đã thu hai tia sáng vào lòng bàn tay.
    Nhưng trên người Lục Thanh Thanh không chỉ có bấy nhiêu.
    Trên ngọc hoàn của đệ tử nàng đeo, bỗng phát ra một luồng kiếm khí sắc bén.
    Kiếm khí này rất quen thuộc, chính là của sư đệ ta Giang Văn Xuyên.
    Là một đại năng trong giai đoạn Độ Kiếp, kiếm khí của Giang Văn Xuyên tất nhiên có thể cắt đứt xích sắt, phá vỡ kết giới, đưa Lục Thanh Thanh đi.
    Ta nhìn nàng đi xa, không phải là không thể ngăn cản, mà vừa lúc này bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo:
    "Sư tỷ?"
    Giang Văn Xuyên đang bế quan cảm nhận được kiếm khí, phát hiện đệ tử gặp nguy hiểm, liền phân tán một luồng thần thức đến.
    Không ngờ lại gặp ta.
    Giọng hắn có chút vui mừng, lại mang vài phần nghi hoặc:
    "Sao tỷ lại hạ giới?"
    Ta lạnh nhạt đáp: "Đợi đệ ra, ta có chuyện muốn hỏi đệ."
    "Ồ."
    Giang Văn Xuyên đáp ứng, nói rằng hắn còn một tháng nữa là xuất quan.
    Dù gì cũng đang ở giai đoạn then chốt để đột phá, ta bảo hắn chuyên tâm bế quan, sau đó tìm lại Lục Thanh Thanh.
    Nàng trốn trong vòng tay của một thiếu niên áo trắng, đang khóc lóc kể lể:
    "Sư huynh Thương Ngô, cứu ta với, Doãn sư muội muốn hại ta..."
    Thương Ngô thần sắc lạnh lùng, như tuyết mùa đông, chỉ khi nhìn Lục Thanh Thanh mới trở nên ấm áp một chút.
    Hắn cầm kiếm, từng lời từng chữ:
    "Yên tâm, ta sẽ không để ai làm hại nàng."
    Thấy ta xuất hiện, Lục Thanh Thanh kêu lên một tiếng, co rút sau lưng Thương Ngô.
    Thương Ngô chĩa mũi kiếm vào ta, sát khí tỏa ra, phát ra áp lực của tu sĩ Nguyên Anh kỳ: "Quỳ xuống."
    Ta hơi buồn cười.
    Nhấc tay, đánh bay kiếm của Thương Ngô.
    Ngay lập tức, hắn gục xuống đất, không tự chủ quỳ xuống.
    "Sao vậy? Cơ thể ta..."
    Thương Ngô toát mồ hôi lạnh, muốn đứng lên, nhưng lưng lại nặng nề, như đang gánh cả ngọn núi.
    Hai người hoàn toàn không thể phản kháng, bị ta kéo đến điện Tử Thiên, nơi các chưởng môn đời trước từng ở.
    Cùng với Huyền Thất và Huyền Minh trong tay áo, bốn người cùng quỳ ngoài điện, không thể động đậy.
    Sau đó, ta đến linh trì, đặt thi thể và hồn phách của Doãn Sương Nhi vào trong, chờ nàng tỉnh lại.
    Trong thời gian này, có người phát hiện động tĩnh trước điện Tử Thiên, ngạc nhiên hỏi chuyện gì đã xảy ra.
    Lục Thanh Thanh thấy người đến, như nhìn thấy cứu tinh.
    Đôi mắt đẫm lệ đáng thương, khóc lóc mở miệng:
    "Trưởng lão Ngô Phong, ngài phải làm chủ cho chúng con! Doãn Sương Nhi không biết dùng yêu pháp gì, khiến chúng con quỳ ở đây không thể động đậy, chúng con đều là sư huynh sư tỷ của nàng ta, sao nàng ta có thể nhục nhã chúng con như vậy!"
    Huyền Minh hít sâu một hơi, trong mắt vẫn còn sợ hãi, lắc đầu nói: "Không, nàng ta không phải Doãn Sương Nhi! Doãn Sương Nhi không có năng lực như vậy, nàng ta là tà tu chiếm lấy thân thể Doãn Sương Nhi!"
    "Gì?" Ngô Phong nhíu mày, nổi giận: "Tà tu dám làm loạn ở Vấn Tiên Tông? Lão phu quyết không tha!"

    06

    "Các ngươi đứng lên nói chuyện." Ngô Phong vung tay, định giải trừ định thân thuật trên người bốn người.
    Nhưng ta lúc này hiện thân, nói một câu: "Khoan đã."
    Giống như bốn người kia, Ngô Phong cũng không nhận ra ta.
    Thấy ta bước nhẹ đến, hắn tỏ vẻ khinh thường: "Ngươi là ai, mau rời khỏi thân thể đệ tử Vấn Tiên Tông!"
    Linh lực mạnh mẽ lan tỏa, ta phủi nhẹ tay áo, liếc nhìn bốn người đang quỳ, nói:
    "Trưởng lão sao không hỏi trước họ đã làm gì?
    "Hại đồng môn, cướp đoạt linh căn, đây là phẩm chất của đệ tử Vấn Tiên Tông?
    "Thật là đáng xấu hổ!"
    "Hử?" Ngô Phong ngẩn người, nhìn sang Thương Ngô.
    Thương Ngô không cam lòng ngẩng đầu, lạnh giọng nói:
    "Câm miệng! Ngươi không cần ngụy biện, đảo lộn phải trái.
    "Nửa tháng trước, khi Thanh Thanh thu phục thần điểu Thanh Hoàng, chính Doãn Sương Nhi đột nhiên xuất hiện, làm Thanh Hoàng nổi giận!
    "Không chỉ khiến khế ước thất bại, còn khiến Thanh Thanh bị trọng thương, tổn thương linh căn.
    "Nói về hại đồng môn, chính Doãn Sương Nhi ra tay trước!
    "Chúng ta lấy linh căn của nàng ta bồi thường cho sư muội Thanh Thanh, chỉ là nàng ta tự chuốc lấy hậu quả, không thể trách ai!"
    "Quả là tự chuốc lấy hậu quả, không thể trách ai!" Ta thất vọng đến cực điểm, không ngờ Thương Ngô, đệ tử lớn của chưởng môn, cũng mù quáng như vậy.
    Ngô Phong nhíu mày: "Thật sao?"
    Thương Ngô nói: "Hai sư đệ có thể làm chứng cho ta."
    Ngô Phong nhìn Huyền Thất và Huyền Minh, hai người lạ lùng cúi đầu.
    Khi ta thu họ vào tay áo, ta không ngăn cách âm thanh bên ngoài.
    Vì vậy, những lời Lục Thanh Thanh nói trong động phủ, họ đều nghe rõ.
    Tưởng rằng sư muội dịu dàng đáng yêu lại là kẻ hại Doãn Sương Nhi, hai người khó lòng chấp nhận.
    Vì thế, hai người không nói lời nào, chỉ có Thương Ngô không biết sự thật, vẫn phẫn nộ vì Lục Thanh Thanh.
    Ta lắc đầu, không muốn giải thích thêm, trực tiếp gọi Thanh Hoàng.
    Nó là yêu thú ta từng cứu, luôn kính trọng ta.
    Chỉ nghe một tiếng phượng kêu vang vọng trời xanh, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thanh Hoàng hóa thành ánh sáng bay đến, dừng bên cạnh ta, ngoan ngoãn cúi đầu, nói:
    "Gặp lại tiên sư. Không biết tiên sư trở về, tiểu yêu thất lễ không nghênh đón từ xa.
    "Hôm nay triệu kiến, có chuyện gì cần dặn dò?"
    Thấy cảnh này, mọi người đều ngây ra.
    Huyền Thất và Huyền Minh há hốc mồm: "Thần... thần điểu biết nói chuyện?"
    "Yêu thú tu luyện ngàn năm, sao lại không biết nói chuyện?" Ta đối diện với mọi người dưới bậc thềm, hỏi, "Họ nói ngươi đã chọn nữ đệ tử này làm chủ nhân, có thật không?"
    Ta chỉ vào Lục Thanh Thanh đang quỳ, nàng ta mặt tái nhợt, cắn chặt môi.
    Thanh Hoàng liếc nhìn nàng, nhớ lại:
    "Ta nhớ nàng ta, mấy ngày trước nàng ta thật sự đã đến, nhưng ta không chấp nhận nàng ta làm chủ nhân.
    "Tiên sư gọi ta đến, chẳng lẽ vì ta làm nàng ta bị thương?
    "Xin tiên sư tha tội, lúc đó là nàng ta ra tay trước với ta! Ta nể mặt chưởng môn, mới cho phép nàng ta tiếp cận, không ngờ, nàng ta trong tay có giấu kim độc, đâm vào cánh ta. Ta mới phun lửa ra, cho nàng ta một bài học."

    07

    Ta trầm giọng: "Nhưng họ nói, ngươi đã phế bỏ linh căn của nàng ta..."
    Thanh Hoàng vội quỳ xuống:
    "Xin tiên sư minh xét, tiểu yêu ở Vấn Tiên Tông, sao dám tùy tiện trọng thương đệ tử tông môn.
    "Nhìn vào mặt chưởng môn, tiểu yêu cũng không dám làm vậy."
    Như vậy, lời khai của họ hoàn toàn không khớp.
    Ngô Phong lúc này cũng nhận ra, bước lên vài bước, lo lắng hỏi: "Ngài... ngài chẳng lẽ là, Ngọc Chân Nguyên Quân?"
    Có thể điều khiển Thanh Hoàng, khiến nó kính cẩn như vậy, ngoài Giang Văn Xuyên, chỉ có chưởng môn tiền nhiệm đã phi thăng.
    Ngoài ra, không còn ai khác.
    Ta gật đầu, xóa đi hình dạng biến hóa, lộ ra dung mạo thật.
    Ngô Phong run lên, hít sâu một hơi, cúi mình bái lạy: "Gặp lại Nguyên Quân!"
    Bốn người quỳ dưới bậc thềm đều choáng váng.
    Huyền Thất và Huyền Minh mặt trắng bệch, không còn chút máu.
    Còn Lục Thanh Thanh vẫn không chịu tin, kêu lên chói tai:
    "Không, không phải! Chưởng môn tiền nhiệm đã phi thăng, sao có thể là bà ta?
    "Ngươi nhất định là giả thần giả quỷ, cố tình giả dạng Ngọc Chân Nguyên Quân, ngay cả lời Thanh Hoàng nói, cũng là các ngươi thông đồng với nhau, muốn hãm hại ta!"
    Lục Thanh Thanh mất bình tĩnh, phản bác, không nhận ra ánh mắt đầy oán hận của mình lúc này.
    Ngô Phong thấy nàng ta lớn tiếng, liền tỏa ra một chút áp lực:
    "Câm miệng. Trước mặt Nguyên Quân, ngươi dám vô lễ!"
    Dù chỉ là một chút, đó cũng là áp lực của tu sĩ Đại Thừa kỳ.
    Lục Thanh Thanh há miệng, không nói được lời nào.
    Thương Ngô thấy thương, lên tiếng bảo vệ nàng ta: "Có lẽ có hiểu lầm, sư muội Thanh Thanh không phải người như vậy."
    "Phải hay không, bản quân tự có phán đoán."
    Đuổi Thanh Hoàng đi, ta bước đến bên Ngô Phong, bảo hắn trông coi bốn người này.
    Sau đó, đến linh trì, cứu tỉnh Doãn Sương Nhi.
    Nàng chớp chớp mắt, thân hình mảnh mai ngâm trong nước, ánh mắt lạnh lùng thoáng qua chút mơ màng:
    "Đây là... đâu?"
    "Con tỉnh rồi." Ta đau lòng nhìn nàng, "Sương nhi, vi sư đến đón con."
    Giải thích đơn giản, Doãn Sương Nhi chấn kinh vô cùng, mơ hồ nói: "Ngài... ngài là sư phụ tiền kiếp của con?"
    "Đúng vậy. Sương nhi, con tên thật là Nguyệt Ẩn, là đệ tử thân truyền duy nhất của ta. Bất kể con chịu ủy khuất gì, vi sư, nhất định làm chủ cho con."
    Ta đỡ Doãn Sương Nhi đứng lên, vỗ nhẹ tay nàng.
    Dù không có ký ức tiền kiếp, nhưng sự ấm áp quen thuộc, khiến nàng lập tức lao vào lòng ta:
    "Sư phụ!"
    Ta vuốt ve mái tóc nàng, hỏi nàng những năm qua sống ra sao.
    Doãn Sương Nhi lau nước mắt, kể về trải nghiệm trong Vấn Tiên Tông, ta mới biết Lục Thanh Thanh và Thương Ngô đã nhiều lần bắt nạt nàng.
    Là đệ tử nhỏ nhất dưới trướng chưởng môn, khi mới nhập môn, Lục Thanh Thanh đã rất ghét nàng.
    Cho rằng sự xuất hiện của nàng sẽ chia sẻ tình yêu thương của sư tôn và sư huynh dành cho mình.
    Vì thế, Lục Thanh Thanh đủ mọi cách nhằm vào Doãn Sương Nhi.
    Nàng ta phá hủy linh hoa Doãn Sương Nhi muốn tặng chưởng môn sư tôn, giả vờ nói mình không cố ý.
    Lệnh bài vào mật cảnh, chưởng môn sư tôn giao cho đại sư huynh Thương Ngô phân phát trước khi bế quan.
    Nhưng Lục Thanh Thanh lại đem lệnh bài của Doãn Sương Nhi tặng cho người khác, còn giả vờ nói:
    "Ngụy sư huynh bị kẹt ở Kim Đan rất lâu rồi, hy vọng huynh ấy có thể tìm được đột phá trong mật cảnh. Sư muội, sau này còn có cơ hội."
    Biết bao điều như vậy, không kể hết.
    Khi sư tôn còn ở đó, Lục Thanh Thanh và Thương Ngô còn kiềm chế một chút.
    Khi sư tôn bế quan, họ liền vô pháp vô thiên, không chỉ cướp linh căn của Doãn Sương Nhi, còn hợp sức đánh nàng đến chết, đẩy xuống vực.
    Nếu không gặp ta, không biết oan khuất này khi nào mới được giải.
    Trong lòng ta nổi lên sát ý đã lâu không thấy, ánh mắt dần trầm xuống:
    "Sương nhi, con yên tâm, những gì thuộc về con, không thiếu một thứ nào."

    08

    Một tháng trôi qua, đã đến lúc Giang Văn Xuyên xuất quan.
    Thời gian qua, bốn người Lục Thanh Thanh quỳ trước điện Tử Thiên, mất hết thể diện.
    Ngô Phong tiết lộ chuyện họ làm, cả tông môn đều biết.
    Vì thế luôn có người đi qua cười nhạo, mắng họ đức hạnh suy đồi, thực sự là nỗi nhục của Vấn Tiên Tông.
    Là đại đệ tử của chưởng môn, Thương Ngô chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy.
    Chỉ một tháng ngắn ngủi, khiến hắn sống trong đau khổ.
    Huyền Thất và Huyền Minh buồn bã, hỏi tiếp theo phải làm gì.
    Lục Thanh Thanh mắt đỏ hoe, hy vọng nhìn về phía điện Tử Thiên, nói:
    "Sư tôn thương ta nhất, ngài sẽ không bỏ mặc ta!"
    Huyền Thất hỏi: "Còn chúng ta thì sao?"
    Lục Thanh Thanh khựng lại, quay đi: "Liên quan gì đến ta."
    "Ngươi!" Huyền Minh tức giận, "Chúng ta nghe lời ngươi mới hại Doãn Sương Nhi. Giờ ngươi chỉ lo cho mình, không lo cho chúng ta?"
    Lục Thanh Thanh nói: "Ta cũng muốn lo, nhưng ta không lo được."
    "Đồ tiện nhân!"
    Ba người cãi vã, ồn ào.
    Thương Ngô khó chịu quát: "Đủ rồi, không đủ chuyện cười cho người khác sao?"
    Huyền Thất bất mãn: "Đại sư huynh, huynh xem Lục Thanh Thanh nói gì, đây còn là người sao?"
    Thương Ngô im lặng, đến giờ hắn cũng đau đầu.
    Lúc này, cửa điện Tử Thiên mở ra.
    Một bóng dáng thanh thoát bước ra, áo trắng đai ngọc, tựa như tiên nhân.
    Mắt Lục Thanh Thanh sáng lên, đầy vẻ vui mừng: "Sư tôn, ngài cuối cùng cũng xuất quan, cứu con với!"
    Ánh mắt Giang Văn Xuyên lướt qua nàng, mang theo chút phức tạp.
    Ta dẫn Doãn Sương Nhi xuất hiện, hắn khẽ cúi đầu, hành lễ:
    "Sư tỷ."
    "Đệ tự xem đi." Ta đưa pháp khí ghi lại toàn bộ sự việc cho hắn.
    Hắn nhận lấy xem, sắc mặt thay đổi.
    Nhìn về phía bốn người đang quỳ dưới bậc thềm, hắn lắc đầu, không giấu được thất vọng:
    "Chuyện này ta đã biết, bốn đệ tử này, tùy sư tỷ xử lý."
    "Sư tôn!" Không ngờ Giang Văn Xuyên không chút do dự từ bỏ họ, bốn người kinh hãi kêu lên.
    Lục Thanh Thanh khóc đỏ mắt, cắn môi nói: "Sư tôn, ngài không phải thương con nhất sao? Ngài tha cho con lần này, con không dám nữa..."
    Giang Văn Xuyên thở dài: "Biết vậy sao làm?"
    Hắn quay đi, không nhìn Lục Thanh Thanh nữa.
    Nhưng ta còn có chuyện muốn hỏi hắn.
    "Chưởng môn sư đệ, trước khi phi thăng, ta đặc biệt dặn dò đệ, chăm sóc tốt Nguyệt Ẩn. Nhưng sao đệ lại giao pháp bảo ta để lại, cùng lệnh bài động phủ Thâm Vân Kiều, cho Lục Thanh Thanh?
    "Đệ biết rõ, đó là những thứ ta để lại cho nàng sau khi chuyển thế."
    Lấy ra kim linh châu và dải lụa xanh, ta muốn Giang Văn Xuyên cho ta một lời giải thích.
    Nhưng Giang Văn Xuyên lại tỏ ra mơ hồ, nhìn Lục Thanh Thanh, nhíu mày:
    "Ta tất nhiên hiểu ý sư tỷ.
    "Hai mươi năm trước, ta thấy thời cơ đã đến, liền đưa Nguyệt Ẩn chuyển thế.
    "Nhưng giữa biển người mênh mông, khó xác định nàng ta chuyển thế thành ai.
    "Vì vậy, ta đã đưa ngọc bội này cho nàng ta, cùng nàng ta vào luân hồi.
    "Như vậy, thấy ngọc trên người nàng ta, ta biết đó là nàng.
    "Khi gặp Lục Thanh Thanh, nàng ta đeo ngọc này.
    "Theo lời nàng ta, ngọc này theo nàng ta từ lúc sinh ra.
    "Ta liền đưa nàng ta vào tông môn, chăm sóc kỹ lưỡng..."
    Nói đến đây, Doãn Sương Nhi kích động tiến lên, nhìn chằm chằm vào ngọc bội:
    "Nàng ta nói dối! Ngọc này rõ ràng là của con!"

    09

    Trước điện im lặng, chỉ nghe tiếng thở dồn dập của Doãn Sương Nhi.
    Nàng ta mắt đỏ hoe, nước mắt trực trào:
    "Mười bốn năm trước, quê nhà con bị lụt, cha con chết bệnh, chỉ có mẹ con dẫn con chạy trốn.
    "Ngọc này theo con từ khi sinh ra, mẹ con luôn tin rằng đó là món quà của trời, sẽ bảo vệ con bình an trưởng thành.
    "Vì vậy, dù khi chạy trốn, chúng con đói đến ăn vỏ cây rễ cỏ, cũng không nghĩ đến việc bán đi.
    "Mẹ con nói, sẽ có người đến cứu chúng con.
    "Nhưng bà không đợi được đến ngày đó. Trên đường bà bị bệnh, sốt đến mê man. Con muốn dùng miếng ngọc cuối cùng đổi lấy tiền mua thuốc cho bà, nhưng trên đường đến trấn, có người cướp mất ngọc của con!"
    "Là ngươi! Lục Thanh Thanh! Cô gái đâm ngã con, cướp ngọc trong tay con chính là ngươi!
    "Không ngờ lần đầu gặp ngươi, con lại thấy ngươi quen thuộc. Ngươi biết không, vì ngươi mà mẹ con chết bệnh trong miếu hoang! Nếu không có người ăn mày đi qua nhận nuôi con, chỉ sợ con cũng đã chết đói!"
    Khơi lại vết thương cũ, Doãn Sương Nhi siết chặt nắm tay, nhưng vẫn không kìm được, đến trước mặt Lục Thanh Thanh, tát nàng ta một cái.
    Tiếng tát chói tai, hơn hẳn lúc Lục Thanh Thanh tự tát mình.
    Lục Thanh Thanh căm hận nhìn nàng: "Ngươi dám đánh ta?"
    Nàng ta lập tức muốn đánh trả, nhưng nàng ta bị đóng đinh dưới đất, không thể động đậy từ cổ trở xuống.
    Giang Văn Xuyên sững sờ, phản xạ nhìn ta.
    Ta gật đầu xác nhận Doãn Sương Nhi mới là đệ tử chuyển thế của ta.
    Còn Lục Thanh Thanh, chỉ là kẻ giả mạo.
    Nhưng Giang Văn Xuyên lại bị kẻ giả mạo lừa gạt, không chỉ bỏ bê Doãn Sương Nhi, còn để Lục Thanh Thanh hưởng lợi đủ điều.
    Hắn khó mà trốn tránh trách nhiệm.
    "Xin lỗi sư tỷ..."
    Giang Văn Xuyên tháo lệnh phù chưởng môn đeo bên hông, đưa cho Doãn Sương Nhi, nói: "Bồi tội."
    Doãn Sương Nhi ngỡ ngàng, ngập ngừng nhìn ta.
    Ta nói: "Nhận đi, đừng xem thường lệnh bài này, có nó, con sẽ thông suốt trong tông môn, có lợi cho việc tu luyện sau này."
    Doãn Sương Nhi lúc này mới nhận.
    Lục Thanh Thanh cười lạnh: "Tu luyện? Một kẻ không có linh căn, còn mơ tưởng tu tiên?"
    Nàng ta đầy hận thù nhìn ta và Doãn Sương Nhi, không chút hối hận: "Ngươi tiểu tiện nhân, sao không cùng mẹ ngươi chết vì bệnh!"
    Doãn Sương Nhi lại tát sưng nốt má còn lại của nàng ta.
    Lúc này, hai bên má Lục Thanh Thanh đều sưng vù, trông như đầu lợn.
    Doãn Sương Nhi lại bình tĩnh, thu tay lại:
    "Khiến ngươi thất vọng rồi. Nhưng, Lục Thanh Thanh, thứ ngươi lừa gạt không phải của ngươi, không có ta, ngươi chẳng là gì cả.
    "Dựa vào tư chất của ngươi, nếu không cướp ngọc của ta, ngươi không có tư cách vào Vấn Tiên Tông."
    "Ngươi!"
    Lục Thanh Thanh đỏ mắt, hai người đấu đá bao nhiêu năm, lần đầu tiên, Doãn Sương Nhi chiếm thế thượng phong.
    Thương Ngô và những người khác biết sự thật, không dám bênh vực nàng ta.
    Ta xoa xoa cổ tay, bước đến trước mặt mấy người, ánh mắt dừng trên người Lục Thanh Thanh:
    "Bắt đầu từ ngươi.
    "Đã đến lúc trả lại linh căn cho Sương nhi."

    10

    Lục Thanh Thanh run rẩy, đồng tử co lại cực độ, cầu cứu nhìn Giang Văn Xuyên:
    "Không, sư tôn cứu con!
    "Ahhh!!"
    Ta chỉ một ngón tay, pháp lực như lưỡi dao đâm vào cơ thể Lục Thanh Thanh.
    Nàng ta đau đớn kêu gào, mồ hôi và nước mắt chảy dài:
    "Đau quá, đau chết mất!
    "Dừng lại, cầu xin ngươi tha cho ta!"
    Lột linh căn sống, khác gì lăng trì.
    Cả ngọn núi vang vọng tiếng hét thảm của Lục Thanh Thanh, tiếc là nàng ta hét đến khàn giọng, cũng không ai cứu được nàng ta.
    Nỗi đau Doãn Sương Nhi phải chịu, giờ trả lại cho Lục Thanh Thanh.
    Nàng ta muốn sống không được, muốn chết không xong, nếu không được ta duy trì thần trí, chỉ sợ đã ngất đi.
    Cứ thế, kéo dài hai canh giờ.
    Một cái linh căn biến dị lôi hoàn chỉnh bị ta rút ra, dung nhập vào cơ thể Doãn Sương Nhi.
    Cảm nhận lại được linh lực, Doãn Sương Nhi mừng rỡ khóc: "Cảm ơn sư phụ!"
    Ta nhẹ gật đầu, nhìn về phía Lục Thanh Thanh yếu đuối cực độ.
    Một đạo mộng hồn chú, khắc vào hồn phách nàng ta.
    Chú này mỗi tháng phát tác một lần, đau đến sống không bằng chết, sẽ theo nàng ta ba kiếp ba đời.
    Là người phàm, chịu khổ ba trăm năm.
    "Đây là hình phạt, nếu ngươi có lòng hối cải, đời sau sẽ giải trừ. Nếu không, ba trăm năm sau, ngươi lại làm người đi." Ta thu tay lại.
    Lục Thanh Thanh tuyệt vọng, hai dòng máu chảy dài, sau khi định thân thuật được giải trừ, nàng ta đau đớn lăn lộn trên đất.
    Kết cục thê thảm như vậy, khiến Huyền Thất và Huyền Minh lo sợ đến mức không thở nổi.
    Họ vội vã cầu xin, khóc lóc nhận lỗi với ta và Giang Văn Xuyên:
    "Sư tôn, sư bá, chúng con hối hận rồi, chúng con không nên đối xử với Sương nhi như vậy!"
    "Là Lục Thanh Thanh xúi giục chúng con, chúng con cũng bị nàng ta lừa! Xin sư tôn sư bá khoan dung!"
    Hai người không để ý đến đầu gối tê liệt, có thể cử động liền dập đầu trước chúng ta.
    Đến khi trán họ rách nát, máu tươi nhuộm đỏ ngọc thạch trước điện Tử Thiên, ta mới lên tiếng:
    "Các ngươi mưu hại đồng môn, ý đồ hủy thi diệt tích, đã phạm sai lầm lớn.
    "Phải chịu ba mươi roi tại Tru Tư Nhai, phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi tông môn.
    "Người đâu."
    Ngô Phong xuất hiện đúng lúc, dẫn Huyền Thất và Huyền Minh đi, tiện thể kéo luôn Lục Thanh Thanh.
    Cuối cùng trước bậc thềm, chỉ còn Thương Ngô đứng thẳng lưng.
    Hắn thần sắc bình tĩnh, dường như nghĩ ta không thể làm gì hắn.
    Cùng lắm là đánh vài roi.
    Ta nói thẳng: "Trục xuất khỏi tông môn."
    Thương Ngô kinh ngạc.
    Hắn mặt tái nhợt, không cam lòng hỏi: "Dựa vào cái gì?"
    "Dựa vào ngươi là đại đệ tử của chưởng môn, lại thiên vị hẹp hòi, không những không công bằng, còn phẩm hạnh kém cỏi."
    Ta lạnh lùng cười, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tia máu của hắn, nói,
    "Ta hỏi ngươi, lệnh bài vào mật cảnh, vốn có phần của Sương nhi, ngươi có giao cho Lục Thanh Thanh để lấy lòng không?"
    Thương Ngô sững sờ: "Ta..."
    "Và ta hỏi ngươi, khi Huyền Thất và những người khác cướp linh căn của Sương nhi, ngươi có giúp không? Có kiểm tra sự thật không? Có ngăn cản lần nào không? Tệ nhất, ngươi có thể đợi đến khi chưởng môn xuất quan, để ngài ấy quyết định?"
    Một loạt câu hỏi, khiến Thương Ngô cứng họng.
    Những điều này, Doãn Sương Nhi đều đã nói với ta.
    Thương Ngô không những không ngăn cản, mà còn tham gia nhiều nhất.
    Dù hắn hiểu lầm Doãn Sương Nhi làm Lục Thanh Thanh bị trọng thương, nhưng tự ý cướp linh căn của sư muội, hắn cũng không có quyền làm vậy.
    Giang Văn Xuyên còn chưa chết.

    11

    Cuối cùng, Thương Ngô cũng bị trục xuất khỏi Vấn Tiên Tông.
    Pháp chỉ ban ra, ngọc hoàn tượng trưng cho đệ tử nội môn trên eo hắn vỡ tan, cùng với Huyền Thất và Huyền Minh, không thể bước vào nội môn Vấn Tiên Tông nữa.
    May mắn thay, hắn vẫn có thể tu tiên.
    Vì vậy sau khi quỳ ngoài sơn môn vài ngày, thấy Giang Văn Xuyên không thay đổi ý định, hắn chuyển sang môn phái khác.
    Trong điện Tử Thiên, ta và Giang Văn Xuyên ngồi uống trà.
    Doãn Sương Nhi đang tu luyện trong Thâm Vân Kiều.
    Giang Văn Xuyên hỏi: "Sư tỷ có định thu Sương nhi làm đệ tử nữa không?"
    Kiếp này Doãn Sương Nhi thông qua tuyển chọn, ngàn dặm mới có một, bái nhập môn hạ của Giang Văn Xuyên.
    Khác với Lục Thanh Thanh đi cửa sau, nàng ta tư chất xuất chúng, không thua kém kiếp trước.
    Ta lắc đầu: "Thôi, ta ở hạ giới không thể lâu, không bao lâu nữa phải trở lại thượng giới, không thể ở bên dạy dỗ. Vẫn là ở dưới môn hạ của đệ, ta mới yên tâm."
    Giang Văn Xuyên có chút xấu hổ: "Trước đây là lỗi của ta."
    "Biết là tốt rồi." Ta liếc nhìn hắn, không nhịn được nói, "Một tiểu nha đầu, cũng lừa được đệ?"
    Giang Văn Xuyên thở dài: "Ta và sư điệt, tiếp xúc không nhiều Thêm nữa chuyển thế Tính cách cũng thay đổi Vì vậy chỉ có thể dựa vào ngọc bội xác định. Không ngờ..."
    "Thôi, sau này đệ bù đắp là được. Sương nhi bây giờ cũng là đệ tử của đệ mà."
    Ta uống hết trà, đi gặp Doãn Sương Nhi, nói lời từ biệt rồi mới trở về tiên giới.
    Thoáng chốc trăm năm.
    Giang Văn Xuyên cũng phi thăng.
    Ta mời hắn đến cư trú ngồi, hỏi: "Đệ phi thăng rồi, vậy ai làm chưởng môn Vấn Tiên Tông bây giờ?"
    "Là Sương nhi."
    Giang Văn Xuyên cởi bỏ y phục và ngọc quan khi làm chưởng môn, buộc tóc đuôi ngựa cao, đầu đội băng trắng và áo đơn tuyết trắng, không có một chút trang sức thừa.
    Ta có chút lo lắng: "Một Vấn Tiên Tông lớn như vậy, Sương nhi bây giờ có thể quản lý được không?"
    Giang Văn Xuyên nói: "Yên tâm đi Ta đợi nàng ổn định vị trí chưởng môn mới đột phá, bây giờ nàng đã đạt đến Hóa Thần kỳ, có mấy vị trưởng lão ủng hộ sẽ không có vấn đề gì.
    "Vả lại, chúng ta vẫn ở đây mà."
    "Đúng vậy."
    Ta yên tâm, thong thả thưởng trà.
    Giang Văn Xuyên lộ ra nụ cười trên khuôn mặt thanh tú: "Linh trà sư tỷ trồng, vẫn ngon như vậy."
    "Ngon thì uống nhiều một chút Chúng ta cũng lâu rồi không gặp nhau."
    Ta cảm khái, nhìn thấy nụ cười của Giang Văn Xuyên.
    Như thấy lại tiểu sư đệ ngày xưa hào hùng.

    12

    Lại qua một trăm năm nữa, chúng ta quyết định cùng nhau xuống hạ giới thăm thú.
    Vấn Tiên Tông vẫn không thay đổi, nhưng danh tiếng của Doãn Sương Nhi đã lan truyền khắp giới tu chân.
    Nàng còn trẻ, đã trở thành chưởng môn một tông, là đối tượng ngưỡng mộ của nhiều người.
    Nhưng có một người không phục, đó là Thương Ngô bị trục xuất khỏi tông môn.
    Hắn luôn nghĩ rằng, vị trí chưởng môn Vấn Tiên Tông phải là của hắn.
    Những gì Doãn Sương Nhi có bây giờ, vốn dĩ là của hắn.
    Hắn bôi nhọ danh tiếng Doãn Sương Nhi, liên kết với ma giáo, muốn tấn công Vấn Tiên Tông.
    Nhưng đại quân của hắn vừa đến, liền gặp chúng ta hạ giới.
    Kết quả không cần nói.
    Ma giáo bỏ chạy, Thương Ngô bị Doãn Sương Nhi nhận được tin tức đánh bại, một kiếm phế bỏ đan điền.
    Hai trăm năm, địa vị và thực lực của hai người đã khác xa nhau.
    Dù Thương Ngô có thiên phú về kiếm đạo không thua kém Doãn Sương Nhi, nhưng tài nguyên tu luyện và cơ hội trưởng thành hoàn toàn không thể so sánh.
    Bị phế đan điền, hắn đã trở thành phế nhân.
    Ta nhẹ nhàng cười:
    "Tự chuốc lấy hậu quả, không thể trách ai."
    Doãn Sương Nhi thấy chúng ta.
    Mắt nàng sáng lên, kính cẩn hành lễ.
    Chúng ta đoàn tụ ở Vấn Tiên Tông.
    Khi chia tay, ta hỏi Giang Văn Xuyên: "Tiểu Giang, bây giờ đệ muốn trở lại thượng giới không?"
    Giang Văn Xuyên nói: "Tùy tiện."
    Ta nói: "Vậy ở lại xem thêm một chút?"
    Hắn nói: "Được."
    Hai làn gió thanh thoát rời đi, nhân gian phiêu lãng tiên sơn.
    Không hỏi thế sự, chỉ nghe phong nguyệt.

    • Hoàn -
    Lần sửa cuối bởi Hoathieugia, ngày 31-07-2024 lúc 23:26.
    ---QC---
    Tân nương lục vấn : Lang niên kỷ? - Ngũ thập niên tiền nhị thập tam.


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Lana,voma,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status