TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn thích nhân vật nào?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 5 của 65 Đầu tiênĐầu tiên ... 345671555 ... CuốiCuối
Kết quả 21 đến 25 của 322

Chủ đề: Quỷ Hô Bắt Quỷ - Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai (Mới nhất: Quyển 8 Chương 24)

  1. #21
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Sân trường kinh khủng
    Chương 19: Thư viện
    Người dịch: Thiệu Cảnh
    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 21:09:09 ngày 6/12/2012, tổng số chữ: 2328

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Tề Băng không điều tra được đầu mối mình cần, vì mặc dù Tiểu Huệ biết trong trường vẫn còn những hồn ma khác nhưng nàng chỉ quanh quẩn quanh gốc cây khóc lóc nên chưa từng trò chuyện với chúng. Nghe đâu từng có vài người nhìn thấy nàng khóc vào ban đêm, tiếc là ai nấy cũng đều bỏ chạy mất tăm.

    Vương Hủ lại hỏi nàng có biết tình hình hiện nay của Hồ Kiến Quốc hay không.

    Tiểu Huệ lắc đầu, xem ra nàng đã chọn cách chịu đựng tất cả đau khổ một mình.

    Tề Băng vẫn mang bộ mặt không hề có bất kỳ cảm xúc nào. Chỉ là lúc này, hắn chợt lấy một cái ống tre, rút ba nén nhang, sau đó lại cầm một chuỗi tràng hạt và bắt đầu niệm kinh. Thấy vậy, Hồn Ma Tiểu Huệ ngừng khóc rồi khom người cảm ơn Tề Băng. Bóng dáng của nàng dần dần mờ đi hệt như Tằng Nghị đêm qua.

    Đến khi Tiểu Huệ hoàn toàn biến mất, Tề Băng mới ngừng niệm kinh.

    Từ lúc biết chữ, Tề Băng đã học tập các loại kinh của Đạo giáo và Phật giáo. Trong khi người khác phải học ba trăm bài thơ Đường thì hồi còn nhỏ Tề Băng đã học thuộc lòng mấy ngàn bộ kinh, thậm chí có một vài hòa thượng già từng khen tiếng niệm kinh của Tề Băng kinh chứa ý cảnh sâu xa, có thể xoa dịu tâm trạng và giúp người nghe dễ dàng lĩnh ngộ thiền cơ.

    Nhưng đối với Vương Hủ, hành vi của tên này quả là lãng phí thời gian và sức lực. Chẳng như hắn, chỉ việc vỗ vai người ta rồi kêu một tiếng "anh bạn" là xong, hiệu quả này thật tốt biết bao.

    Sau khi hai người siêu độ hồn ma, Vương Hủ đi xuôi theo con đường được một đoạn thì mới nhận ra cảnh vật xung quanh đã trở lại như trước, bên đường cũng xuất hiện nhiều người đi lại, xem ra đã hoàn toàn thoát khỏi quỷ cảnh. Lúc này, Vương Hủ hỏi Tề Băng làm sao vào được không gian kỳ quái đó nhưng lại bị trách mắng một phen. Có lẽ lý do Tề Băng không có hứng giải thích những kiến thức cơ bản đó thuần túy là vì câu hỏi này chẳng khác sỉ nhục chỉ số IQ của hắn.

    Tề Băng nhảy lên chiếc mô tô hiệu Yamaha của mình rồi bỏ đi. Nhìn bóng lưng của hắn, Vương Hủ thầm nghĩ nếu thằng oắt này phối trí một cặp kính đen và một bộ áo da với khuôn mặt vô cảm đó thì nói không chừng cũng có thể quay bộ phim "Kẻ Hủy Diệt" phiên bản châu Á.

    Vương Hủ trở về nơi vừa dựng xe để tìm chiếc xe đạp của mình rồi tiếp tục đi tìm thư viện. Lần bắt quỷ này vô cùng kỳ quái, nói thế bởi thời gian không trôi hề qua nhanh như đêm qua. Từ lúc hắn điện thoại đến khi Tề Băng đến đây cũng không quá mười mấy phút, riêng lúc Tề Băng niệm kinh thì có cảm tưởng như thời gian chợt ngừng lại. Cho nên cả quá trình Vương Hủ gặp ma chưa đến hai mươi phút. Tất nhiên, hắn sẽ không nghĩ ngợi thêm về vấn đề phức tạp này...

    Khi thể lực của Vương Hủ sắp đến mức cực hạn, cuối cùng hắn cũng đến được thư viện.

    Lúc phát hiện mình vừa rẽ vào rất nhiều đường vòng, Vương Hủ đã ân cần "hỏi thăm" toàn bộ người nhà của người thiết kế ngôi trường này một phen.

    Vương Hủ chạy đến khu sách lịch sử cổ đại. Hắn định tìm một quyển sách kiểu như "từ điển giản thể của Phục Ma Thiên”. Tiếc rằng vật này không thể tồn tại, thế nên nếu muốn tìm hiểu chữ viết và thư pháp của các nước thời Chiến Quốc thì hắn chỉ có thể học tập từ từ. Vương Hủ không biết rằng nếu hắn tu luyện linh thức bản thân đến trình độ nhất định, hắn cũng sẽ có thể dùng tinh thần để giao tiếp và học tập từ pháp bảo Phục Ma Thiên. Đây chính là đường tắt, nhưng lúc này linh thức của hắn vẫn kém trình độ đó rất xa.

    Đột nhiên, Vương Hủ lại bị việc khác thu hút trong lúc hắn cũng chẳng thể tập trung.

    Thì ra Thượng Linh Tuyết đang đọc sách ở phía trước. Lúc này, cô nàng đang ngồi bên cạnh cửa sổ, quay lưng về phía Vương Hủ, thỉnh thoảng lại ghi chép gì đó.

    Chỗ ngồi xung quanh đều không có người. Thực ra đây cũng là một loại hiện tượng tâm lý kỳ lạ của con người, rõ ràng nam sinh và nữ sinh tại đây đều chú ý đến sự hiện diện của mỹ nữ hạng siêu kia, nhưng thỉnh thoảng họ chỉ liếc trộm một cái, chứ chẳng ai dám đi tiên phong để đến ngồi cạnh nàng.

    Và giờ đây, sinh viên trong thư viện chợt nhìn thấy một màn không thể tin nổi xảy ra trước mắt mình.

    Vương Hủ, tên lưu manh đó... dám đứng nhìn trộm ở sau lưng Thượng Linh Tuyết!

    Thật ra Vương Hủ đứng sau lưng Thượng Linh Tuyết chỉ là vì hắn định xem thử có phải nàng đã lấy phải nàng cuốn sách “Từ điển giản thể Phục Ma Thiên” mà hắn cần tìm hay không. Tuy mục đích ban đầu là xem sách nhưng kết quả ánh mắt của hắn lại bị làn da trắng như tuyết của Thượng Linh Tuyết hấp dẫn.

    Ánh mắt này bắt đầu xuôi theo cổ rồi đi xuống, đi xuống... cho đến dừng lại tại nơi hắn muốn nhìn: Cổ áo!

    Cổ áo của chiếc đầm màu xanh mà Thượng Linh Tuyết đang mặc tuy không thấp nhưng cũng chỉ tới xương quai xanh, chỉ là thứ càng mờ ảo lại càng khiến người ta càng suy nghĩ sâu xa. Vương Hủ nhìn một lúc, mới chợt cảm thấy mặt mình ửng hồng... nhưng nếu hắn biết có ba mươi mấy người trong thư viện đang muốn lấy mạng chó của hắn thì có lẽ sắc mặt sẽ chuyển sang màu trắng.

    Có lẽ Thượng Linh Tuyết cũng phát hiện được điều gì đó. Nhưng chỉ đến khi quay lại nhìn, nàng mới bị dọa đến nỗi phải bật dậy... sau đó đỏ mặt.

    Không thể không nói Thượng Linh Tuyết là một người rất văn hóa, bởi nàng chưa hề văng tục chửi thề bao giờ, ngay cả trong tình huống trước mắt.

    “Ngươi... ngươi đang làm gì vậy?”

    Vương Hủ là người thế nào, da mặt hắn đã dày đến mức không thể đong đếm được. Và với tố chất tâm lý vô cùng vững vàng ấy, mặt hắn không những không đổi sắc mà còn trả lời bằng một giọng nói vô cùng bình tĩnh:

    “Ồ, ta đang tìm cuốn sách mà ngươi đang xem nên mới xem ké chút đỉnh.”

    Tuy hắn khoác lác là thế nhưng Thượng Linh Tuyết vẫn tin sái cổ. Cũng không phải là vì nàng quá ngốc mà do trình độ diễn xuất của Vương Hủ đã đạt đến đỉnh cao. Cùng lúc đó, khuôn mặt của hắn lại như muốn nói:

    “Ta biết ngươi hiểu lầm, nhưng ta không thích ngươi hiểu lầm theo kiểu đó."

    Chưa kể trước đây Thượng Linh Tuyết cũng từng vì hiểu lầm mà đưa Vương Hủ đến đồn cảnh sát, đến nay vẫn chưa có cơ hội xin lỗi hắn. Bởi vậy, tâm lý của nàng luôn tồn tại một loại tư duy theo quán tính rằng: Vương Hủ là người tốt bị mình hiểu lầm, vừa rồi còn giúp đỡ mình một phen. Tuy cách làm của hắn hơi đặc biệt nhưng mình vẫn chưa cảm ơn.

    Vương Hủ ngồi xuống bên cạnh rồi bắt đầu trò chuyện với Thượng Linh Tuyết trong hoàn cảnh bị bủa vây bởi ánh mắt sắc lẻm như dao của những người xung quanh. Theo lẽ thường, đa số người ở đây đã xác định quan hệ giữa hai người là tình nhân nên mới có thể cười nói bỏ qua hành vi lưu manh vừa rồi. Cũng có người cho rằng đôi tình nhân này đúng là do duyên trời đã định, thậm chí còn có một bài thơ làm chứng:

    Từ khi hoa nọ cắm cứt trâu
    Cứt kia bất tận mãi không dứt

    (Đại ý là từ khi có sự tích "hoa lài cắm bãi cứt trâu", cứt trâu vẫn cứ xuất hiện thường xuyên để các bông hoa tươi cắm lên. Nguyên văn: Tự cổ tiên hoa sáp ngưu phẩn, thử phẩn miên miên vô tuyệt kỳ - 自古鲜花插牛粪, 此粪绵绵无绝期; No_dance8x tạm dịch)

    “Ngươi tên Vương Hủ phải không?”

    “Phải, chính là ta.”

    “Ta có rất nhiều điều muốn hỏi ngươi... Đầu tiên, tại sao ngươi biết tên ta? Thứ hai, hôm nọ ngươi theo dõi ta là vì cái gì? Ồ, còn chuyện ngươi biết ta đứng thứ hai trong kỳ thi tuyển sinh nữa?”

    Thượng Linh Tuyết hỏi thật nhiều. Dường như nàng sợ Vương Hủ tự nói tự nghe rồi chạy mất.

    Đây là lần đầu tiên Vương Hủ nói chuyện với Thượng Linh Tuyết ở khoảng cách gần như vậy, và cũng là lần đầu tiên hắn gần gũi với người khác giới. Bởi vậy, chỉ với mùi hương thoang thoảng trên người thiếu nữ và đôi mắt chớp chớp như muốn phóng ra điện của Thượng Linh Tuyết đã làm hô hấp của hắn gặp trở ngại. Tim cũng đập loạn như hươu chạy.

    Thoạt nhìn thì có vẻ Vương Hủ là một kẻ gan to bằng trời, nhưng thật ra hắn cũng chỉ dám dùng ánh mắt để sàm sỡ mà thôi. Thậm chí, nếu Thượng Linh Tuyết có hôn mê trước mặt thì e rằng hắn cũng không dám đụng chạm hay sờ mó một lần.

    Lúc này, Vương Hủ lại cảm thấy căng thẳng: "À ừm, chuyện theo dõi hôm nọ thực ra có nguyên nhân khác, chỉ là không tiện nói ra. Còn hai câu hỏi kia rất đơn giản, đó là vì ta quay cóp, thế thôi!”

    Vương Hủ là chuyên gia nói dối nhưng mãi cho đến bây giờ hắn mới nhận ra đôi lúc muốn nói năng lưu loát cũng phải tốn rất nhiều sức lực.

    Nghe xong, Thượng Linh Tuyết bật cười. Vì người đẹp hoa nhường nguyệt thẹn bật cười với khoảng cách quá gần nên khiến cho Vương Hủ cuống quít cả lên:

    "Sao ngươi lại cười? Vì... vì ta quay cóp sao?”

    “Không phải, không phải, ngươi đừng hiểu lầm. Ta đang nhớ lại chuyện lần trước xảy ra ở hành lang thôi. Còn nhớ lúc đó, ngươi gọi ta lại nói chuyện cũng nhắc đến quay cóp. Đó là lần đầu tiên ta gặp một người nói mình quay cóp nhưng còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như thế. Ngươi quả là một người rất thú vị!”

    Vương Hủ chỉ nghe mỗi câu cuối trong lời nói của nàng. Bấy giờ, trong lòng hắn gào thét thế này: “Nàng đang khen mình đây mà! Chắc chắn là vậy rồi! Mà những lúc thế này chắc chắn là ám chỉ một điều gì đó! Hay là mùa xuân? Đúng vậy, chính là mùa xuân!”

    (Mùa xuân là mùa của tình yêu, của hạnh phúc. Vương Hủ cho rằng lời của Thượng Linh Tuyết như muốn ám chỉ đến đến tình yêu)

    Vương Hủ còn chưa tiêu hóa xong câu trước, Thượng Linh Tuyết lại nói tiếp:

    “Thật ra ta không chỉ nhớ những lời của ngươi khi giải thích về chuyện theo dõi mà còn nhớ ngươi từng khen ta xinh đẹp. Trừ ba và Trần bá bá, ngươi chính là người đầu tiên khen ta xinh đẹp, cảm ơn.”

    Nói xong, nàng viết số di động của mình lên một mảnh giấy rồi đưa cho Vương Hủ:

    "Chúng ta kết bạn nha. À, ý ta là chính thức làm quen ấy. Ta tên là Thượng Linh Tuyết.”

    Nàng xòe tay ra.

    Lúc suy nghĩ Vương Hủ trở lại bình thường đã là mười lăm phút sau. Vì vừa bắt tay xong thì Thượng Linh Tuyết liền chào tạm biệt.

    Mặc dù Vương Hủ nói “Ta tên Vương Hủ, rất vui được làm quen với ngươi” và cũng bắt tay, cũng chào tạm biệt. Nhưng một chuỗi động tác của hắn diễn ra vô cùng máy móc, chẳng khác nào một món đồ chơi được lên dây cót. Có lẽ chúng làm theo bản năng, còn bộ não của hắn đã tạm thời đoản mạch từ lúc Thượng Linh Tuyết nói câu thứ hai rồi.

    Sau việc này, người thảm nhất chỉ có thể là Tề Băng. Nói thế bởi sau khi Vương Hủ biến thành cây si, hắn đã gặp nguy hiểm ngay trong tối hôm đó...

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 05-11-2016 lúc 20:23.
    ---QC---


  2. Bài viết được 245 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    157,a39000,anhtuanghe,annguyen1703,apovt89,athrunvn,BaBeo,BackStab,ball_fly103,black11b4,BOBVU73,boynohandsome,chutuoc0008,CM Punk,cooro21,cuongi17,Darkzergling,deitiescry,diangucmauden,Dicky_Ng,diepnguyen,DocChoi,doccocauxui,DuHiep,dungkhocnhaem,dunglak2406,empratysg,Erus Sin,finefire,hach,hai@ya,heogay83,hiepkhachsitinh395,hoanlamthao,hotfam501,htluu,htnt2005,huuhungus,kamizake,khacvu,khuccui,kingorchid,knighthero92,koolcom,KradAngel,Ksor Din,kungai,lammhea,laymore,LãoLong,lieutontrung,lightstar1988,longhong,Longinus,longthienbao,lord,lybietcau,Macbeth0308,mastish,Mech,Meohamchoi,minhphi,MrazShooters,mrdjeu,mrkings9x,mtuanbkhn,neverwon,ngocnghechvn,Nhóm dịch thôn Độc Cô,nobody11,Nobuno,no_dance2909,nqtien9x,nts1412,odin,onglao,pandoraminh,pestie,pin,polonezvn,qami11,quangheo,quannh0693,sinhvien_hlu,soidencodon,sonrip82,spshin,thanchit123,thangbehu,thanhtien_nh,thehien12391,TheKiller,The_lord,Thiện Lương Ác Ma,thosantinhle,tieusike,trungninja,tuandayy1,tuan_ohyeah,tulienhoa,vannhan_qng,violet1606,xbaby,ĐẠI LONG,
  3. #22
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Sân trường kinh khủng
    Chương 20: Đêm thứ hai
    Người dịch: Hanumanqn
    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 13:17:37 ngày 9/12/2012, tổng số chữ: 1938

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Chín giờ đêm, mặt hồ nhân tạo vốn bình lặng chợt gợn sóng lăn tăn, lạ là chẳng hề có cơn gió nào thổi ngang qua đây.

    Bỗng có một nam sinh dạo bên hồ một mình, người này vừa hút thuốc vừa nhìn bầu trời, thỉnh thoảng thở dài thở ngắn.

    Lúc này, một tiếng cười khe khẽ vang lên từ phía hồ nước. Trong đêm tối mịt mờ, khó ai có thể nói rõ đây là tiếng gió hay tiếng gì khác...

    Nam sinh rụt cổ, dụi tắt điếu thuốc. Sau khi phì phèo hơi thuốc cuối cùng, hắn chuẩn bị bỏ đi mà không hề chú ý rằng, thật ra ngụm khói kia cũng đã biến thành sương trắng...

    Trong lúc đi về phía ký túc xá, hắn không thấy bất cứ người đi đường nào, điều này rất hợp với tâm trạng của hắn.

    Chẳng biết đã đi được bao lâu, nam sinh vẫn chưa thể rời khỏi hồ nhân tạo.

    Hắn cảm thấy ngạc nhiên, con đường này chưa bao giờ dài như hôm nay.

    Nam sinh chợt quay đầu lại, nhìn thoáng qua mặt hồ. Đột nhiên, hắn phát hiện có một nữ sinh đứng bên bờ hồ. Nhìn bờ lưng quen thuộc đó, hắn dám chắc rằng đây là người con gái hắn thầm mến mộ.

    Nữ sinh nọ đứng ở bên hồ, để mặc mái tóc óng ả đung đưa theo gió. Lúc này, đôi bờ vai của nàng run lẩy bẩy, có lẽ vì gió về đêm khá lạnh, hoặc chăng là vì nàng đang khóc...

    Nam sinh bước đến, hắn muốn cởi áo khoác để choàng lên người nàng, mặc dù hắn không dám chắc rằng mình có tư cách để làm thế hay không.

    Hắn đã bước đến sau lưng nữ sinh và hắn cũng nhận ra nàng không hề run rẩy vì lạnh hoặc vì khóc... mà là vì nàng đang cười!

    Đúng, giọng cười của nữ sinh rất lạ! Mà có lẽ nam sinh kia cũng chưa từng nghe tiếng cười nào như vậy... Dường như nó đến từ một nơi rất sâu trong cõi u minh.

    Nữ sinh đó hoàn toàn không phải là người hắn yêu, mà là một con quỷ trong đêm!

    Nam sinh muốn chạy trốn, nhưng hắn nhận ra cơ thể của mình không chịu nghe lời, thậm chí yết hầu cũng chẳng thể run rẩy.

    Hắn đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn nữ sinh quay người.

    Đó là một khuôn mặt có nhiều vết bỏng đã thối rữa, quanh miệng đã không còn da, cả hàm răng trắng ởn cũng lộ ra.

    Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt oán độc!

    Cứ như vậy, nam sinh bị nữ quỷ đẩy xuống hồ.

    Cái lạnh căm căm của nước trong hồ làm cơ thể của hắn có thể cảm nhận được một chút tri giác. Cũng nhờ điều này, hắn quyết liều mạng bơi về phía trước để thoát khỏi vực sâu đen kịt xung quanh...

    Chợt có một sức mạnh khổng lồ kéo nam sinh xuống.

    Nam sinh cố nén đau đớn rồi trừng mắt để xem dưới nước có cái gì, mặc dù hắn biết làm như vậy trong đêm là điều phí công.

    Nhưng hắn đã thấy được thứ gì đó. Cũng chẳng người nào biết hắn nhìn thấy cái gì mà từ sau khi nhìn xuống, hắn nở một nụ cười rất tươi... và sau mỗi lúc thì nụ cười ấy lại càng đáng sợ.

    Tầm mắt của nam sinh vẫn chỉ nhìn một chỗ ở dưới nước, cứ như đôi mắt đó đã ngưng hoạt động. Thậm chí cho đến khi bắt đầu sung huyết, tròng mắt cũng không hề đảo một lần...

    Hắn dần dần chìm trong vực sâu...

    Năm phút sau, Vương Hủ và Tề Băng chạy tới bên bờ hồ.

    Tề Băng quan sát bốn phía thật kỹ rồi nói với Vương Hủ: "Nó vừa biến mất chưa được bao lâu, quỷ đạo này rất sâu. Chúng ta hãy cùng dùng linh thức để tìm lối vào quỷ cảnh."

    Vương Hủ chỉ ậm ừ cho xong rồi nhìn đông nhìn tây cho đỡ chán. Giờ đây, hắn vẫn còn chìm đắm trong niềm vui lúc ban ngày, thậm chí dù phải đi bắt quỷ cũng chẳng hề ảnh hưởng tâm trạng của hắn.

    Vì Quỷ Cốc Tử cứ thích làm những chuyện khác người nên Tề Băng cũng không có ý kiến gì với hành vi biếng nhác của thằng oắt kia. Thay vào đó, hắn cẩn thận tìm tòi dọc bờ hồ. Khi nãy, hắn cảm thấy quanh đây có hồn ma bóng quế quấy phá mặc dù đang một nơi cách đây rất xa. Cũng chính vì vậy, hắn mới rủ rê Vương Hủ xông tới nơi này.

    Nhìn mặt hồ tĩnh lặng trước mắt, trong lòng hắn chợt xuất hiện một dự cảm không hay. Khả năng dự cảm này là một bản năng có được sau khi đi săn quỷ nhiều năm... Và hắn cũng biết, chắc chắn lần này mình sẽ đối mặt với một nguy hiểm khó lường.

    Tề Băng nhanh chóng tìm ra lối vào quỷ cảnh, đó là một chỗ khuyết trên lan can vừa đủ để một người trưởng thành rơi xuống hồ.

    Thấy vậy, hắn gọi Vương Hủ và cùng đi đến đó.

    Sau khi nhắm mắt lại, đi chín bước theo hướng Tây, hai người mở mắt. Đây cũng là lúc hai người nhận ra mình đang ở một nơi mờ ảo, quỷ khí dày đặc. Tuy cảnh vật cũng hệt như ban nãy nhưng vừa đủ để người khác cảm thấy có sự khác biệt, dường như đó là một luồng năng lượng sền sệt di chuyển trong không khí... Thường thì áp lực vô hình này sẽ tỉ lệ thuận với oán khí của ác quỷ chế tạo quỷ cảnh.

    "Chú ý, ác quỷ lần này không phải nhân vật bình thường." Tề Băng cố tập trung, quyền nhận màu bạc cũng đã xuất hiện trên tay hắn.

    Vương Hủ vừa định trả lời, kết quả là khi hắn vừa xoay đầu thì không hề nhìn thấy Tề Băng nữa.

    Vì cảm thấy không ổn nên hắn liền gọi í ới vài tiếng, chỉ là không hề có bất cứ âm thanh nào đáp lại.

    Đột nhiên, Vương Hủ nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở phía xa xa.

    Tóc người này rất dài, mặc váy liền áo màu xanh, đó chính là dáng vẻ của Thượng Linh Tuyết vào lúc ban ngày!

    Tuy Vương Hủ biết bất cứ thứ gì mình nhìn thấy đều có thể là ảo giác nhưng vì lo cho an nguy của Thượng Linh Tuyết nên hắn quyết kiên trì bước tới.

    Trong lúc không hay không biết, Vương Hủ đã bước tới ký túc xá mà hắn đã nhìn thấy trong kính viễn vọng vào ngày hôm qua.

    Câu chuyện tạm chia làm hai. Lúc này, Tề Băng cũng đã nhận ra sự biến mất Vương Hủ, chỉ là hắn không hề lo lắng đến an nguy của thằng oắt họ Vương. Trong suy nghĩ của Tề Băng, kẻ này là người Miêu Gia phái tới để trợ giúp mình. Và mặc dù hành động của hắn có hơi quái đản nhưng chẳng bao giờ chịu thua thiệt. Nói không chừng, hắn chính là một đại cao thủ thâm tàng bất lộ.

    Thế nên Tề Băng đành chuyên tâm ứng phó tình huống trước mắt.

    Trước mắt chợt có nhiều xác chết dần nổi lên trên mặt hồ, Tề Băng đếm thấy có ba nam hai nữ. Nếu nói con quỷ trong hồ này là Cố Hữu Hâm hoặc là Lê Diệu Hoa, những người đã chết hơn hai mươi hai trước, vậy những thi thể này có thể là oan hồn của người bị hại trong mấy tháng gần đây. Nhưng Nhạc Trấn không hề chết trong hồ, vậy đêm nay đã có thêm một người chết!

    Đó là ai? Chẳng lẽ Vương Hủ đã chết rồi?

    Tề Băng chưa kịp ngẫm nghĩ đến nơi đến chốn thì đã thấy một đôi tay trắng nhợt vươn ra ở giữa bờ hồ. Lúc này, đôi tay đó nắm lấy hai chân của một thi thể rồi kéo xuống. Còn thi thể thì đột ngột cười gằn như lúc còn sống, sau đó mở trừng mắt, nhìn thẳng xuống phía dưới cho đến khi hoàn toàn chìm vào trong hồ...

    Tiếp theo là thi thể thứ hai, thứ ba, cứ như con quỷ kia đang tái hiện cảnh nó hãm hại những người này trước mặt Tề Băng vậy.

    Tề Băng, vốn đang theo dõi những cảnh trước mắt, đột ngột cảm thấy dưới chân hơi lạnh. Khi cúi đầu nhìn xuống, hắn chợt phát hiện nước trong hồ đã tràn lên bờ và thấm ướt giày của mình.

    Trong hồ nước tản mát mùi máu tươi và mùi xác chết thối rửa nồng nặc, thậm chí đủ làm con người cảm thấy nhộn nhạo. Tề Băng biết con quỷ muốn hắn nhảy xuống hồ, bởi điều đó cũng giống như chui vào bụng quỷ và mặc nó tiêu hóa.

    Nhưng Tề Băng không lùi mà tiến!

    Sau khi tung người nhảy vào trong hồ, hắn phát hiện quỷ khí xung quanh còn mạnh hơn so với trên bờ mấy lần, điều này chứng tỏ con quỷ ở đây là một kẻ cực mạnh.

    Tề Băng đột ngột cảm thấy dưới chân mình bị một sức mạnh khổng lồ nắm lấy, cúi đầu nhìn thì chỉ thấy một mảng đen kịt. Bấy giờ, hắn cũng không hề giãy dụa mà niệm một câu thần chú nín thở đơn giản rồi chờ đợi cho đến khi chìm xuống đáy hồ.

    Cũng không biết đã chìm được bao lâu, dưới chân Tề Băng chợt có cảm giác đã đến đích, xung quanh cũng không còn áp lực và lực đẩy của nước.

    Quan sát thật kỹ bốn phía, hắn mới xác định mình đang đứng dưới đáy hồ, chỉ là nơi đây không hề có nước mà chỉ có mùi xác chết và máu tươi mà thôi.

    Khuôn mặt của Tề Băng vẫn chẳng có bất cứ cảm xúc gì. Tất nhiên, Tề Băng cũng không bỏ câu thần chú nín thở bởi hắn biết mặc dù bốn phía có sự tồn tại của không khí nhưng nếu mình trao đổi dưỡng khí thì chắc chắn sẽ bị sặc chết.

    Trong trạng thái nín thở, hắn đột ngột nói với bóng tối: "Ta đã xuống đây theo hy vọng của ngươi, giờ ngươi có thủ đoạn gì thì hãy dùng hết để ta mở mang kiến thức chút đỉnh."

    Giọng nói của một người đàn ông chợt văng vẳng trong bóng tối: "Ta biết ngươi rất lợi hại, thậm chí ta cũng không thể tìm ra nhược điểm của ngươi. Nhưng nếu đã xuống dưới đáy hồ, vậy hôm nay chắc chắn là ngày giỗ của ngươi!"

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 11-10-2016 lúc 17:52.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  4. Bài viết được 249 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    157,a39000,aliking,anhtuanghe,annguyen1703,apovt89,athrunvn,BaBeo,BackStab,ball_fly103,black11b4,BOBVU73,boynohandsome,chutuoc0008,CM Punk,cooro21,cuongi17,darkcloud,Darkzergling,deitiescry,diangucmauden,Dicky_Ng,diepnguyen,DocChoi,doccocauxui,DuHiep,dungkhocnhaem,dunglak2406,empratysg,Erus Sin,finefire,hach,hai@ya,heogay83,hiepkhachsitinh395,hoanlamthao,hotfam501,htluu,htnt2005,huuhungus,khacvu,khuccui,kingorchid,knighthero92,koolcom,KradAngel,Ksor Din,kungai,lammhea,laymore,LãoLong,lieutontrung,lightstar1988,Longinus,longthienbao,lord,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,mastish,Mech,Meohamchoi,minhphi,MrazShooters,mrdjeu,mrkings9x,mtuanbkhn,neverwon,ngocnghechvn,Nhóm dịch thôn Độc Cô,nhociutruyen,nhoctilk,nobody11,Nobuno,no_dance2909,nqtien9x,nts1412,odin,onglao,pandoraminh,pestie,pin,polonezvn,qami11,quangheo,quannh0693,ron_le93,sinhvien_hlu,soidencodon,sonrip82,spshin,thanchit123,thanhtien_nh,thehien12391,TheKiller,The_lord,Thiện Lương Ác Ma,thosantinhle,TiếuHồngTrần,tieusike,trungninja,tuandayy1,tuan_ohyeah,Ui_da,vannhan_qng,violet1606,xbaby,
  5. #23
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Sân trường kinh khủng
    Chương 21: Răng nanh sơ hiện
    Người dịch: Thiệu Cảnh
    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 17:12:10 ngày 10/12/2012, tổng số chữ: 1984

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Vương Hủ theo ảo ảnh của Thượng Linh Tuyết đi vào ký túc xá. Sau khi bước vào, hắn bỗng cảm thấy hô hấp rất khó khăn, dường như đang chịu ảnh hưởng của một sức mạnh vô hình nào đó.

    Lúc đi theo ảo ảnh bước lên cầu thang, hắn thấy vách tường xung quanh đã ố vàng, ngoài ra còn có mùi cháy khét thoang thoảng ẩn hiện trong bóng đêm. Nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều đến những thứ này mà chỉ biết chạy theo hình bóng đó, cho đến khi "nàng" dừng lại tại hành lang.

    Vương Hủ chạy đến vỗ vai nàng.

    Nàng quay người, không ngờ đây đúng thật là Thượng Linh Tuyết. Não Vương Hủ như muốn teo lại, hắn bèn hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

    Thượng Linh Tuyết mỉm cười, cũng không trả lời câu hỏi của hắn mà nói: "Ngươi thích ta chứ?”

    Vương Hủ ngẩn người vì câu hỏi quá đột ngột, hắn thật không biết nên nói gì trong tình huống này. Kết quả là đối phương cũng không cho hắn cơ hội để trả lời, bởi khuôn mặt của “Thượng Linh Tuyết” bỗng biến hóa thành một khuôn mặt có nhiều vết bỏng, tóc lẫn vào trong thịt, ngay đến răng nanh trắng hếu cũng lộ ra khỏi da, thậm chí trên người còn bốc mùi khét.

    "Nếu ta biến thành thế này, ngươi có còn thích ta hay không? Ha ha ha ha!”

    Vương Hủ biết mình đã bị lừa, nhưng chưa kịp phản ứng thì một đôi tay đã bóp chặt cổ hắn. Lạ là hắn cảm thấy phần thân thể chạm vào nữ quỷ bỗng có cảm giác như bị bỏng, quần áo trên người cũng xuất hiện những đốm lửa.

    "Buông ra..." Vương Hủ cố vùng vẫy nhằm thoát khỏi đôi tay như gọng kìm đang siết chặt cổ hắn, thế nhưng điều này chẳng thể làm nữ quỷ nới lỏng một chút.

    Tri giác của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ...

    Cùng lúc đó, dưới đáy hồ.

    Bóng tối xung quanh Tề Băng ngày càng dày đặc, mùi máu tươi mỗi lúc một nồng hơn.

    Bỗng nhiên, một bàn tay trắng bệch thò ra nắm chặt lấy một chân của Tề Băng rồi sau đó chân còn lại bị chụp nốt. Chỉ trong chớp mắt, cổ và đôi tay của hắn cũng bị kẹp chặt. Trong phạm vi nhỏ bé mà mắt có thể nhìn thấy được, hắn nhận ra năm cánh tay quỷ giống hệt nhau đang nắm lấy tứ chi và cổ hắn, hệt như đang chuẩn bị ngũ mã phanh thây.

    Nhưng mặt Tề Băng vẫn không đổi sắc!

    Hắn vùng vẩy tay phải nhằm thoát khỏi sự khống chế rồi sau đó đến lượt những ánh chớp bạc chợt lóe lên. Những cánh tay quỷ đã bị quyền nhận chém của hắn đứt một cách dễ dàng.

    Lúc này, hắn nói với bóng tối: “Tiếp theo là gì nào? Ảo ảnh sao? Lúc nãy ngươi đã nói ta có không hề có điểm yếu, chắc hẳn ngươi phải biết dùng ảo ảnh cũng chẳng có tác dụng gì. Theo ta thấy, ngươi có tuyệt chiêu gì cứ trực tiếp sử dụng đi cho đỡ mất thời gian.”

    Tuy vẻ mặt vô tình và giọng nói lạnh lùng Tề Băng không thay đổi nhưng chính những điều này làm càng làm câu nói khiêu kích trần trụi của hắn dễ tổn thương lòng tự trọng của người khác hơn. Mà xem ra con quỷ trong hồ cũng đã bị hắn chọc giận. Lúc này, có thể nhận ra có vật gì đó đang cọ sát vào nhau trong bóng tối, hơn nữa số lượng cũng rất kinh người.

    Tề Băng đã làm một tư thế chuẩn bị nhưng đến khi những thứ kia xuất hiện trong tầm mắt, hắn cũng hết sức ngạc nhiên.

    Hắn cho rằng những cánh tay lúc nãy chắc hẳn là một cách hiện hình khác, ngoài cách hiện ra chân thân của quỷ. Cách hiện hình này có thể liên quan đến số lượng oan hồn chết trong tay nó, có lẽ nhiều nhất cũng chỉ bảy cánh tay mà thôi.

    Kết quả, hắn nhìn thấy hàng chục ngàn cánh tay vung vẫy trong bóng tối và dày đặc như sóng biển. Với số lượng như thế này, e rằng đến một con voi cũng bị xé thành nhiều mảnh.

    "Chờ đã!" Giọng nói lạnh tanh của Tề Băng vẫn không hề thay đổi nhưng không ngờ những cánh tay này cũng ngừng lại thật.

    “Ha ha ha! Bây giờ ngươi đã biết sợ rồi à? Nhưng đã muộn rồi! Hai mươi năm trước, đến kẻ kia cũng không thể tiêu diệt ta! Mấy thằng đạo sĩ thúi bọn ngươi... giờ đã không còn ai có thể tiêu diệt được ta nữa! Ta muốn các ngươi chôn cùng ta! Ha ha ha ha …”

    “Hừ, ta chỉ muốn khuyên ngươi đừng làm ra việc khiến sau này phải hối hận." Tề Băng bỗng cười lạnh, nếu Vương Hủ thấy vẻ mặt của hắn lúc này chắc chắn sẽ cảm thấy còn đáng sợ hơn cả gặp ma.

    “Thằng đạo sĩ thúi nhà ngươi... Không ngờ đến lúc chết vẫn còn dám phô trương thanh thế, chết đi cho ta!!!”

    Những cánh tay quỷ vỗ về phía Tề Băng như sóng biển. Thế nhưng khi chúng đến gần thân thể của hắn một khoảng cách nhất định thì bỗng trở nên chậm chạp, rồi sau đó hoàn toàn ngừng lại và chẳng thể nào nhích thêm một chút nào.

    “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng để tự hiện hình và nói rõ chuyện của hai mươi năm về trước, sau đó sẽ đích thân siêu độ hồn phách của ngươi rời khỏi thế gian này.”

    Và lần này, câu trả lời là những tiếng gào rú giận dữ và vô số cánh tay quỷ.

    Khi những cánh tay kia đến gần Tề Băng thì lại bị đông cứng. Từng làn sóng màu trắng từ người Tề Băng lan rộng đến toàn bộ đáy hồ làm nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, sau đó toàn bộ hồ nước đều biến thành băng. Cái lạnh thấu xương dường như có thể đông cứng cả thời gian. Trước sức mạnh như thế, đòn tấn công của con quỷ trong hồ có vẻ quá yếu ớt và non nớt.

    Chỉ sau ba mươi giây, cả hồ nhân tạo đã biến thành một khối băng khổng lồ. Sau đó, một cánh tay từ trong lòng hồ phá băng rồi chui lên.

    Tề Băng trèo lên mặt hồ. Quyền nhận trong tay hắn tỏa ánh sáng màu bạc chói mắt, hệt như răng nanh của loài dã thú. Trên quyền nhận còn có đầu của một người đàn ông, trong đôi mắt kẻ này ngập tràn nỗi sợ hãi và không cam lòng.

    “Ngươi đã không chịu khai báo chuyện trước đây, vậy thì ta trực tiếp siêu độ cho ngươi rời khỏi nhân gian. Ta vốn chẳng có hứng thú với quá khứ của ngươi, chỉ cần tiêu diệt hoặc tiễn các ngươi đi thì xem như đã xong chuyện.” Dường như Tề Băng đang nói chuyện với đầu người trên tay hắn: "Ta cũng không biết vì sao vị tiền bối hai mươi năm trước lại không tiêu diệt ngươi. Chỉ là ta thấy mặc dù ngươi mạnh hơn cô hồn dã quỷ bình thường một chút nhưng với chút phân lượng này, ngay cả tư cách được chết trong tay ta cũng không có.”

    (Tề Băng nói "Ngươi đến tư cách chết trong tay của ta cũng không có", câu này được rập khuôn từ lời của Hỏa Vân Tà Thần nói với Vương Tiểu Hổ trong phịm Long Hổ Môn của Chung Tử Đơn)

    “Thả hắn ra!”

    Tề Băng đã bước đến bờ hồ. Từ nơi này, hắn đã thấy một cảnh mà hắn không hề muốn thấy.

    Vương Hủ bị một nữ quỷ lôi đi, toàn thân cháy đen. Dường như nữ quỷ chết cháy, bởi vì mặt mũi của nàng biến dạng thê thảm đến nỗi không ai dám nhìn, giọng nói cũng rất khó nghe.

    Thấy Tề Băng không để ý đến lời của mình, nữ quỷ liền bóp chặt cổ của Vương Hủ rồi nhấc lên: “Hắn vẫn còn thoi thóp, nếu ngươi thả Hữu Hâm thì ta sẽ thả hắn.”

    “Ngươi là Trần Phương à?” Tề Băng nghe đến cái tên Cố Hữu Hâm nên mới dò hỏi.

    “Thả hắn mau lên!” Nữ quỷ vừa gào thét như bị tâm thần vừa dồn thêm một phần sức mạnh vào cánh tay. Vương Hủ vốn đang hôn mê cũng cảm thấy đau đến nỗi choàng tỉnh, chỉ là hắn vẫn không thể nói chuyện.

    Tề Băng quăng cái đầu trong tay ra sau lưng, cái đầu kia rớt vừa trên mặt băng liền biến mất.

    Không lâu sau, thân hình của một người đàn ông dần dần xuất hiện sau lưng Tề Băng, người này chính là Cố Hữu Hâm mà nữ quỷ vừa nhắc đến. Chỉ là da thịt của hắn bị thối rữa đến mức khó có thể miêu tả bằng lời... xem ra giữ được hình dáng bây giờ đã là quá tốt rồi.

    Hồn ma của Trần Phương không định giữ lời hứa. Ngay khi vừa thấy Cố Hữu Hâm đã thoát, nàng liền có ý định bóp chết Vương Hủ.

    Nhưng Trần Phương đột nhiên cảm thấy hai bàn tay của Vương Hủ chợt nắm chặt lấy cẳng tay rồi gồng mạnh để bẻ gãy tay nàng.

    Chỉ trong chốc lát, Vương Hủ đã quẳng cánh tay gãy của Trần Phương sang một bên. Tuy không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng chắc chắn là hắn rất giận dữ.

    “May mà ông chú củi mục đã cải tạo lại thân thể cho ta, nếu không hôm nay phải đã chết cháy rồi...” Hắn nắn cổ của mình rồi nói: “Ngại quá! Lần này là do ta sơ suất.”

    Vương Hủ hùng hổ lại gần hồn ma của Trần Phương. Dục vọng trả thù điên cuồng của hắn đã hoàn toàn bùng cháy nhưng hắn biết chắc rằng mình sẽ chẳng làm được gì.

    Nữ quỷ này có thể biến thành cô gái trong tim người khác để đánh lừa họ, sau đó bất ngờ ra tay khi đối phương mất cảnh giác. Không thể không nói đây là một thủ đoạn cao siêu, nhưng lẽ ra Vương Hủ không dễ mắc lừa như vậy.

    Hiện giờ, hắn vô cùng hối hận vì hành vi si tình của mình. Đáng lẽ ngay lúc đó, hắn phải gây khó dễ với nó thay vì hỏi “Sao ngươi lại đến đây?”. Cũng có thể nói hắn đã thẹn quá hóa giận và quyết tâm xé nữ quỷ này thành tám mảnh.

    Thấy Vương Hủ không những tự thoát được mà còn không hề hấn gì, hai hồn ma đã biết không ổn. Thế là một con trốn xuống nước, con còn lại cũng trốn vào trong bóng tối.

    Tề Băng định đuổi theo nhưng thấy thân thể Vương Hủ lung lay rồi ngất đi nên chỉ đành thở dài, cõng hắn rời khỏi quỷ cảnh...

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 11-10-2016 lúc 17:52.

  6. Bài viết được 242 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    157,a39000,aliking,anhtuanghe,annguyen1703,apovt89,athrunvn,BaBeo,BackStab,ball_fly103,black11b4,BOBVU73,boynohandsome,chutuoc0008,CM Punk,cooro21,cuongi17,darkcloud,Darkzergling,deitiescry,diangucmauden,Dicky_Ng,diepnguyen,DocChoi,doccocauxui,DuHiep,dungkhocnhaem,dunglak2406,empratysg,Erus Sin,finefire,hach,hai@ya,heogay83,hiepkhachsitinh395,hoanlamthao,hotfam501,htluu,htnt2005,huuhungus,khacvu,khuccui,kingorchid,knighthero92,koolcom,KradAngel,Ksor Din,kungai,lammhea,laymore,LãoLong,lieutontrung,lightstar1988,Longinus,longthienbao,lord,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,mastish,Mech,Meohamchoi,minhphi,MrazShooters,mrdjeu,mrkings9x,mtuanbkhn,neverwon,ngocnghechvn,Nhóm dịch thôn Độc Cô,nhociutruyen,nobody11,Nobuno,no_dance2909,nqtien9x,odin,onglao,pandoraminh,pestie,pin,polonezvn,qami11,quangheo,quannh0693,ron_le93,sinhvien_hlu,soidencodon,sonrip82,spshin,thanchit123,thanhtien_nh,thehien12391,TheKiller,The_lord,Thiện Lương Ác Ma,thosantinhle,tieusike,trungninja,tuandayy1,tuan_ohyeah,vannhan_qng,violet1606,
  7. #24
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Sân trường kinh khủng
    Chương 22: Vị khách không mời
    Người dịch: Thiệu Cảnh
    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 19:50:59 ngày 11/12/2012, tổng số chữ: 2120

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Miêu Gia mặc một bộ âu phục đã được ủi phẳng phiu, trên cổ thắt caravat nên trông có vẻ rất đứng đắn. Hắn đứng trước gương chải đầu, râu ria trên mặt không những được cạo vô cùng sạch sẽ mà càng khó tin là hắn cũng đã ăn sáng!

    Sau khi bận rộn sửa soạn cả buổi sáng, hắn ngồi nhai kẹo cao su ngay tại bàn làm việc. Hôm nay, phòng làm việc của hắn đã được dọn dẹp gọn gàng và sạch sẽ, thậm chí có thể nói là sạch đến mức không còn một hạt bụi. Nếu Vương Hủ trở về chắc chắn sẽ tưởng rằng mình vào nhầm phòng, nhận nhầm người.

    Đúng một giờ chiều, tiếng gõ cửa vang lên.

    Miêu Gia nuốt kẹo cao su: “Mời vào."

    Một người đàn ông trung niên bước vào. Người này đeo kính gọng đen, khuôn mặt nghiêm nghị, trên người cũng mặc một bộ âu phục. Tuy Miêu Gia cảm thấy mình đã sửa soạn rất tốt nhưng nếu so với người này thì có lẽ hắn chẳng khác gì một gã lưu manh.

    Người bước vào ngay sau người đàn ông kia chính là 'Thiên Phong', người đã từng đánh nhau với Miêu Gia vào đêm đó và cũng chính là Sở Giang Vương đương nhiệm.

    Mấy hôm trước, sau khi Huyết Liệm thông báo với Miêu Gia rằng hai người sẽ viếng thăm thì đầu hắn đã to như cái đấu. Hắn cũng đoán được rằng mình sắp gặp chuyện nên mấy hôm trước đã thắp nhang khấn Phật, lại chuẩn bị sẵn mấy lí do để thoái thác, hi vọng hôm nay hai vị khách này có thể chừa cho mình con đường sống.

    "Cổ Trần à, từ lúc chia đến nay ngươi vẫn khỏe chứ." Khi người đàn ông trung niên nói chuyện toát lên một cảm giác không giận mà uy. Cho dù chỉ lên tiếng chào hỏi cũng khiến Miêu Gia toát mồ hôi.

    "Bình … Bình Đẳng Vương đại nhân. Xin... xin... xin chào …"

    Bình Đẳng Vương Nhận Hải phụ trách việc kỷ luật những người săn quỷ trong Thập Điện Diêm Vương. Người này công chính nghiêm minh, quyết không lưu tình.

    “Sao vậy Ripper? Ngươi không hoan nghênh ta sao?" Chỉ khi nói chuyện với Miêu Gia, giọng nói của Thiên Phong mới đáng yêu như vậy, chỉ là trong lời nói chứa đầy cạm bẫy.

    Thực ra hôm nay Nhận Hải không hề muốn đến đây, bởi hắn là người giám sát của thành phố B. Ngoài việc bắt quỷ ra, công việc của viện kiểm sát cũng khá bận rộn. Mỗi ngày trong lòng hắn đều vang vọng mấy câu hát trong bài “Gần đây thật buồn bực”. Nói thế bởi ngày nào vợ hắn cũng nghi ngờ vì hắn về nhà quá muộn, xe hơi quá cũ, tiền bạc không có dư, con gái quá mập, con trai không chịu ăn cơm... Một cuộc sống thật cực đoan!

    Do vị Sở Giang Vương mới nhậm chức không ngừng báo cáo nên Nhận Hải chỉ đành công tác xa trong tình trạng bất đắc dĩ. Ripper Cổ Trần và Soul Breaker Thủy Ánh Dao của năm năm trước giờ một người là Miêu Gia của thành phố S, người còn lại đã là Sở Giang Vương. Thật ra, người trong Thập Điện Diêm Vương đều biết mối quan hệ mờ ám giữa hai người này, thế nên Nhận Hải cũng biết hôm nay mình phải làm đao cho người khác. Nhưng dù gì đi nữa thì hắn cũng là Bình Đẳng Vương, còn Thủy Ánh Dao lại dùng thân phận Sở Giang Vương để kể tội của Miêu Gia. Vì vậy, cho dù chỉ có thể dùng thân phận của một kiểm sát viên, hắn cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.

    Do đó, hắn mới dày mặt đến dàn xếp và nhân tiện khuyên Miêu Gia bớt phóng túng một chút. Dẫu sao thằng này chỉ kém phần tử khủng bố có một bước mà thôi.

    “Ờ, chào Sở Giang Vương đại nhân.” Miêu Gia hơi ngượng. Thủy Ánh Dao vẫn gọi hắn là Ripper mà không gọi biệt danh hiện giờ của hắn, ý trong câu nói đã rất rõ ràng: Bây giờ chức vụ của ta lớn hơn ngươi, bắt nạt ngươi cũng giống như chơi đùa vậy thôi.

    Nhận Hải ngồi xuống sô pha rồi nói : “Thật ra hôm nay ta đến vì nhận được báo cáo rằng người không những coi thường luật lệ mà còn cố ý phạm luật nhiều lần liên tiếp. Ngươi phải nhớ, tuy chúng ta không giống người thường nhưng cũng không thể vi phạm luật pháp nhân gian quá mức được...”

    “Ồ! Nhắc tới cố tình phạm luật, ta mới nhớ trong giới săn quỷ có quy định không được vô cớ ra tay với người trong nghề thì phải? Chà, không biết gần đây Sở Giang Vương đại nhân có từng làm một việc như vậy hay không?” Miêu Gia lập tức lấy chuyện Thủy Ánh Dao đến thành phố S để tìm hắn quyết đấu vào mấy ngày trước để đáp trả.

    “Sao ta lại không nhớ chuyện này nhỉ?”

    “Con mẹ kia, ngươi giả vờ ngớ ngẩn với ta à..."

    "Ngươi gọi ta là cái gì?”

    “Ta nhắc nhở ngươi một chút nhé, sau khi ta nói ‘Ta đang lo lắng rằng nếu sau này ngươi rơi vào trong tay của ta thì có lẽ ta sẽ tửu sắc quá độ' thì ngươi liền sợ đến nỗi không dám đánh tiếp, sau đó chạy mất.”

    “Ta chạy trốn sao? Ta thấy ngươi bị thương quá nặng nên lo lắng nếu đánh tiếp thì ngươi sẽ chết!”

    “Ồ! Ngươi thừa nhận rồi đó! Này Bình Đẳng Vương lão huynh, ngươi xem! Cô nàng vừa thừa nhận rồi!”

    Nhận Hải vừa ngồi trên sô pha vừa ôm đầu, hình tượng cao nhân đã biến mất không còn lại chút nào. Bởi hắn cảm thấy mình giống như một bà tổ trưởng tổ dân phố đang khuyên can hai vợ chồng đang cãi nhau. Đấy là chưa nói chuyến này hắn ngồi máy bay đến đây nhưng không biết đào đâu ra tiền để về...

    -----o0o-----

    Lúc này, Vương Hủ đã tỉnh lại và nhận ra mình vẫn đang mặc bộ quần áo cháy khét. Nhìn cảnh vật xung quanh, hắn dám chắc rằng đây là phòng của mình.

    Lúc này, Tề Băng đang ngồi bên cửa sổ mò mẫm laptop. Thấy Vương Hủ tỉnh lại, hắn chỉ liếc nhìn một cái.

    “Ta hôn mê được bao lâu rồi?” Vương Hủ bước xuống giường thì bỗng phát hiện vết thương trên người mình đã lành lại hoàn toàn. Cũng không biết là do Tề Băng chữa trị cho hắn hay là vì Miêu Gia đã từng dùng Độn Giáp Thiên Thư để cải tạo thân thể cho hắn.

    “Ngươi ngất đi vào tối hôm qua, bây giờ là giờ nghỉ trưa. Ta đã giúp ngươi xin nghỉ một ngày, buổi chiều cũng không cần đến lớp đâu.”

    “Ồ, cảm ơn. Đúng rồi, hai con quỷ đó thì sao? Ngươi xử lý bọn chúng rồi chứ?”

    "Không, chạy rồi."

    "Vậy cũng tốt. Hôm nay, ông đây sẽ đích thân xử lý bọn chúng! Nhớ chừa nữ quỷ lại, ông đây sẽ...”

    “Ngươi đến xem cái này trước đã.” Tề Băng cắt lời Vương Hủ rồi ra hiệu bảo hắn nhìn vào màn hình máy tính.

    “Đây là thứ gì? Gia phả à?”

    “Ta vừa liệt kê ra sơ đồ bao gồm các mối quan hệ của những sự kiện xảy ra vào hai mươi năm trước thì phát hiện chúng ta đã bỏ qua một chi tiết rất quan trọng. Sau cuộc điều tra của ta, toàn bộ sự việc đã dần nổi lên mặt nước.”

    Tề Băng điều tra được một cái tên mới, đó là Dương Tứ Hải. Hai mươi năm trước, hai nam hai nữ đã chết đều là học sinh của hắn. Một tháng trước khi Cố Hữu Hâm chết, hắn cắt cổ tay tự tử trong ký túc xá của mình.

    Lại nói trước đây bọn họ chỉ chú ý đến những cái chết bí ẩn của học sinh mà bỏ qua những hồ sơ tử vong khác. Thế nên lúc điều tra ra người này, Tề Băng liền cảm thấy đã tìm được một đầu mối. Sau khi tiếp tục điều tra rất nhiều hồ sơ vào thời điểm đó, hắn lại phát hiện một câu chuyện rất kinh người.

    "Cái gì! Ngươi nói Dương Tứ Hải là anh họ của Trần Phương à? Hơn nữa hắn còn thích cô ta?” Vương Hủ nghe suy đoán của Tề Băng mới ngạc nhiên đến mức la ầm cả lên.

    “Không sai, tuổi tác của hai người này chênh lệch nhau tám tuổi, mối quan hệ từ nhỏ đến lớn cũng rất tốt nên khả năng này rất lớn. Có thể Dương Tứ Hải tự sát vì bị Trần Phương từ chối, vậy một loạt cái chết tiếp theo đều có thể giải thích được. Đầu tiên, hắn giết chết người yêu của Trần Phương là Cố Hữu Hâm, sai đó lại giết chết Trần Phương. Oan hồn của Cố Hữu Hâm cho rằng Lê Diệu Hoa giết chết Trần Phương nên Lê Diệu Hoa cũng chết. Còn Từ Tiểu Mai có lẽ chỉ là người đầu tiên bị oan hồn của Trần Phương hại mà thôi. Bọn họ vốn là ác quỷ nên oán khí khó tan, do đó giết người không cần lí do gì cả. Rất có thể khi tiền bối đến xử lý chuyện ở đây đã dùng phương pháp phong ấn đại loại như trấn hồn gì đó... Mà bây giờ vật đổi sao dời, không biết vì sao phong ấn lại mất tác dụng.”

    Vương Hủ nghe Tề Băng phân tích xong, thầm nghĩ có vẻ chuyện không sơ hở nào. Chỉ là hắn luôn cảm thấy vẫn có một chỗ không đúng, nhưng bản thân hắn cũng không thể giải thích nên đành phải gật đầu đồng ý rồi lấy một bộ quần áo sạch để đi tắm.

    Hắn vừa cởi áo xong, định khóa cửa lại thì bỗng có người gõ cửa nên hắn thuận tay mở cửa rồi hỏi: “Tìm ai? Có việc gì?”

    Thượng Linh Tuyết thấy Vương Hủ chỉ mặc mỗi cái quần đùi thì chợt đỏ mặt, cúi đầu nói: “Ta... ta nghe nói ngươi bị bệnh nên đến xem thử. Nếu không tiện thì ta sẽ đi đây." Nói xong, nàng liền cắm đầu chạy thật nhanh. Chỉ trong chớp mắt đã xuống lầu, không còn thấy bóng dáng.

    Vương Hủ vẫn đang đứng sững ngay cửa, vẻ mặt hệt như tượng đá trên đảo Phục Sinh rồi cứ ngẩn ngơ như thế trong năm phút.

    Tề Băng vẫn đang mò mẫm laptop nhưng vẫn cố nói mà không cần ngẩng đầu: “Thật ra nàng cũng thuộc khoa Lịch Sử, hơn nữa còn chung lớp với chúng ta. Nhưng vì khi ngươi đến lớp thường chọn vị trí tốt rồi gục đầu ngủ nên không biết mà thôi. Hôm nay ngươi không đến lớp, nàng còn đến tìm ta để nghe ngóng tình hình về ngươi. Do sơ suất nên ta đã nói ra số phòng của ngươi. Xem ra, ta với ngươi đã bị hiểu lầm… Tốt nhất ngươi cứ mở một cuộc họp báo rồi gọi phóng viên đến để giải thích cho rõ rằng mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp tác. Nếu không ta sẽ bối rối đến chết mất.”

    Vương Hủ đóng cửa, nhếch mép rồi xông đến nhéo mặt của Tề Băng: “Ngươi là Miêu Gia hay là mèo máy được hắn cài chip vậy hả? Ngươi muốn đùa giỡn ta đến chết phải không? Chắc chắn ngươi muốn chọc ta đến chết mà! Này! Nhéo như vậy mà mặt ngươi vẫn không hề có cảm xúc! Móa, ngươi đúng là Kẻ Hủy Diệt!”

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 11-10-2016 lúc 17:53.

  8. Bài viết được 234 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    157,a39000,aliking,anhtuanghe,annguyen1703,apovt89,athrunvn,BaBeo,BackStab,ball_fly103,black11b4,BOBVU73,boynohandsome,chutuoc0008,CM Punk,cooro21,cuongi17,darkcloud,Darkzergling,deitiescry,diangucmauden,diepnguyen,DocChoi,doccocauxui,DuHiep,dungkhocnhaem,dunglak2406,empratysg,Erus Sin,finefire,hach,hai@ya,heogay83,hiepkhachsitinh395,hoanlamthao,hotfam501,htluu,huuhungus,kamizake,khacvu,khuccui,kingorchid,knighthero92,koolcom,KradAngel,Ksor Din,kungai,lammhea,laymore,LãoLong,lieutontrung,lightstar1988,longhong,Longinus,longthienbao,lord,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,mastish,Mech,Meohamchoi,minhphi,MrazShooters,mrdjeu,mrkings9x,mtuanbkhn,neverwon,ngocnghechvn,Nhóm dịch thôn Độc Cô,nhociutruyen,nobody11,Nobuno,no_dance2909,nqtien9x,odin,onglao,pandoraminh,pestie,pin,polonezvn,qami11,quangheo,quannh0693,ron_le93,sinhvien_hlu,soidencodon,sonrip82,spshin,thanchit123,thangbehu,thanhtien_nh,thehien12391,TheKiller,The_lord,Thiện Lương Ác Ma,thosantinhle,tieusike,trungninja,tuandayy1,tuan_ohyeah,vannhan_qng,violet1606,
  9. #25
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Sân trường kinh khủng
    Chương 23: Chẳng liên quan đến ta
    Người dịch: Thiệu Cảnh
    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 09:57:09 ngày 15/12/2012, tổng số chữ: 2200

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Chiều nay lại có người phát hiện thêm một xác chết trong hồ nhân tạo nên cảnh sát phải tiếp tục đến hiện trường chụp hình và thu thập chứng cứ. Chính vì vậy, nhà trường đành phải cho học sinh nghỉ học.

    Lúc này, Tề Băng đang điều tra tin tức của người chết để tìm thêm manh mối. Còn Vương Hủ thì nhân cơ hội ra khỏi trường dạo chơi.

    Thật ra trường Tường Dực cũng có tất cả các dịch vụ ăn, mặc, ở, đi lại và y tế nhưng Vương Hủ không đủ tiền chi trả. Thế là hắn đành đạp chiếc xe cũ kỹ của mình ra ngoài giết thời gian. Sau lưng hắn, một chiếc Mazda 3 đang từ từ chạy ra khỏi sân trường.

    ----o0o-----

    "Ông chủ, cho thêm một tô." Vương Hủ tặc lưỡi khen ngợi món mì của tiệm. Theo hắn thấy, món mì thịt bò đơn giản này còn hợp khẩu vị hơn thức ăn trong trường nhiều lắm.

    Trong lúc mải mê ăn mì đến nỗi trên trán mồ hôi nhễ nhại, hắn không biết rằng mình đã lọt vào tầm ngắm của một nhóm người.

    Sau khi Vương Hủ húp sạch hết nước súp trong tô, vỗ bụng tính tiền rồi bỏ đi, một gã đầu trọc mặc áo ba lỗ để lộ một hình xăm lớn dẫn theo sáu, bảy tên côn đồ đuổi ngay theo sau. Đến lúc Vương Hủ dẫn xe ra thì liền bị bao vây, một tên côn đồ nói với hắn rằng:

    "Anh bạn, đi nói chuyện chút coi."

    Vương Hủ ngắm nghía xung quanh với vẻ mặt vô cùng ung dung, sau đó thở dài rồi nói:

    "Ầy, vậy đi thôi."

    Nói xong liền theo bọn chúng vào một con hẻm nhỏ.

    Vương Hủ bước vào con hẻm thì nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của William, bấy giờ mới thầm nghĩ thằng oắt này trả thù nhanh quá.

    Thật ra đây chỉ là trùng hợp. William đang lái chiếc xe thể thao bốc mùi nhàn nhạt đi dạo phố thì nhìn thấy Vương Hủ đang đạp xe ra khỏi trường. Hắn liền lập tức đuổi theo, sau đó gọi một đám du côn chuẩn bị cho Vương Hủ biết mặt.

    “Còn nhớ ta không?”

    Lúc này, William cảm thấy Vương Hủ giống như con dê non chờ làm thịt. Thế là hắn bặm trợn lại gần để ăn theo đám côn đồ này.

    Kết quả, Vương Hủ nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường rồi ợ một cái rõ to. Âm thanh này đã dọa cho William nhảy lên cao tới ba trượng, thậm chí hắn còn lùi khỏi đám côn đồ và dựa sát vào tường.

    “Ta thật sự muốn quên ký ức buồn nôn về ngươi..."

    Vương Hủ còn bặm trợn hơn cả William, điều đó khiến bọn côn đồ ở xung quanh không hề vui một chút nào. Tuy bọn chúng cảm thấy William rất đáng ghét nhưng Vương Hủ không hề tỏ ra sợ sệt khiến bọn chúng cảm thấy rất mất mặt.

    “Con mẹ mày, sắp chết rồi mà còn dám làm loạn à!”

    Một tên côn đồ vừa nói vừa giơ ống tuýp lên ra vẻ. Đánh nhau trên đường phố bình thường đều ra oai phủ đầu như thế này.

    Không ngờ Vương Hủ chẳng thèm nhìn hắn mà nói với tên xăm mình mặc áo ba lỗ:

    "Ê, thằng đầu trọc! Nhìn hình xăm thì ngươi hẳn là đàn em của Trương Hổ. Nhưng sao lại dẫn theo một đám trẻ trâu làm tay chân cho người khác? Hổ Tiếu Đường bây giờ sa sút tới mức này sao?”

    “Ngươi dám gọi Đỉnh ca là thằng đầu trọc, đã vậy còn dám gọi tên của Hổ gia! Thằng nhóc, ngươi chán sống rồi! Chém chết mẹ nó đi!”

    Mấy thằng côn đồ nhao nhao cả lên. Thằng đầu trọc gọi là Đỉnh ca vung tay ngăn cản bọn chúng. Trước tiên, hắn đánh giá Vương Hủ một lúc rồi mới nói:

    “Thằng nhóc, dường như ngươi cũng biết một số chuyện trong giang hồ. Nhưng ngươi đừng tưởng chém gió vài câu là xong chuyện. Nói đi, ngươi thuộc bang nào. Nếu nói không được thì hôm nay phải để lại một cánh tay mới xong chuyện.”

    “Một thằng làm thuê cho người khác như ngươi cũng xứng hỏi tên tao à? Mau gọi điện thoại cho Trương Hổ để ta nói chuyện với hắn!”

    Bộ dạng Vương Hủ vẫn bặm trợn. Đối phương bị hắn dọa cho ngẩn ra, có phần lúng túng không biết làm sao.

    “Sao thế? Chẳng lẽ ngươi không đủ tư cách nói chuyện với Trương Hổ? Chả trách lăn lộn giang hồ ra thế này, để ta gọi hắn vậy."

    Vừa nói xong, Vương Hủ liền lấy điện thoại ra và bấm số. Giờ lại đến đám côn đồ bị hắn dọa. Trong lòng Đỉnh ca đầu trọc cũng hoảng lắm, không ngờ mình lại đắc tội với một nhân vật ghê gớm.

    “Alô, Tiểu Triệu à? Ồ, ta là Vương Hủ. Hôm nay Trương Hổ của Hổ Tiếu Đường có đến sòng bạc không? Hả, mới về hồi sáng à? Vậy tra số điện thoại của hắn được không? Cảm ơn, ta đợi.”

    Không lâu sau, Vương Hủ lại bấm một số khác rồi nhấn loa ngoài. Bấy giờ, giọng nói vang lên ở đầu bên kia liền làm Đỉnh ca run rẩy, mồ hôi lạnh chảy như mưa.

    “Ông đây đang buồn ngủ, tốt nhất là ngươi phải có lí do chính đáng, nếu không...”

    Vương Hủ cắt ngang lời của Trương Hổ một cách thô bạo:

    “Ta là Vương Hủ!"

    Người ở đầu dây bên kia như bị kim đâm vào mông:

    “Hủ... Hủ ca, có gì dặn dò không?”

    “Trong số đàn em của ngươi có một thằng đầu trọc phải không?”

    “Đúng, đúng, sao Hủ ca lại biết hắn?”

    “Ngươi cần phải nâng cao tố chất của mấy đứa đàn em vừa thu nạp gần đây lên. Lại nói hình xăm của Hổ Tiếu Đường giờ đã thành hình dán cho trẻ em chơi hay sao mà người nào cũng có thế? Đỉnh ca nọ đã sắp dẫn một đám loai choai chặt một tay của ta đây này.”

    Đầu dây bên kia vang lên tiếng ly thủy tinh bị vỡ, giọng nói của Trương Hổ hơi run rẩy:

    "Hiểu rồi, Hủ ca! Nó đang ở cạnh anh à? Để ta nói chuyện với nó..."

    Vương Hủ tắt loa ngoài rồi nhét điện thoại vào tay Đỉnh ca, sắc mặt ngập tràn vẻ cảm thông. Đám du côn xung quanh cũng cảm thấy dường như hôm nay đã dẫm phải đinh. Bọn chúng đi theo thành viên chính thức của Hổ Tiếu Đường giả cáo mượn oai hùm đã cảm thấy mình rất oai phong. Trong mắt bọn chúng, bang chủ của Hổ Tiếu Đường Trương Hổ giống như một đại ca xã hội đen trong phim. Kết quả hiện giờ Vương Hủ còn là nhân vật dữ dằn hơn, giống như anh Phát trong phim Bản Sắc Anh Hùng, dọa cho bọn chúng sợ đến mức không biết nên nói gì.

    William xem từ nãy tới giờ. Lúc đầu, trong suy nghĩ của hắn toàn sương mù. Đến lúc Vương Hủ gọi điện thoại, hắn mới cảm thấy sự việc hơi bất thường. Song, bản thân mình là kẻ chủ động tìm gặp đối phương, không thể dễ dàng bỏ chạy được. Vì vậy, hắn vẫn đứng đó cố làm ra vẻ hung ác. Nào ngờ điều này lại ứng với câu “tự tìm đường chết”.

    Vừa nghe điện thoại, Đỉnh ca vừa khom lưng như một học sinh tiểu học đang bị trách mắng. Ai cũng có thể nghe thấy thấp thoáng tiếng vâng dạ xin lỗi của hắn.

    Nghe điện thoại xong, vẻ mặt hắn sa sầm lại, trả điện thoại cho Vương Hủ rồi đập vào gáy một thằng côn đồ, đánh cho nó phải ôm đầu kêu la chí chóe.

    “Gọi Hủ ca!”

    Đầu Trọc là người đầu tiên cúi đầu khom lưng gọi một tiếng. Đám côn đồ bên cạnh vội vàng khom lưng 90 độ kêu một tiếng "Hủ ca". Cảnh tượng này khiến William sững sờ ngay tại chỗ, mình dẫn người đến đánh Vương Hủ, kết quả lại trở thành nhận anh em à?

    “Hổ ca đã bảo chúng em nghe lời anh, nhưng mà...”

    Đầu Trọc đến gần Vương Hủ rồi nói nhỏ vào tai hắn:

    “Ông già thằng nhóc này là công an, có quan hệ với đại ca của mấy bang hội. Bọn em không tiện ra tay, chưa kể chúng em còn được người quen nhờ vả...”

    Vương Hủ vỗ vai Đầu Trọc rồi vẫy tay ra hiệu cho bọn chúng bỏ đi. Đám côn đồ chạy như bay và biến mất trong tầm mắt của William, ý nghĩa đã rõ ràng: Chuyện xảy ra tiếp theo không liên quan đến bọn ta.

    Trong lòng William buồn bực, hắn đã trả nhiều tiền cho “người giới thiệu” để mời mấy “đầu sỏ giang hồ” đến, sao giờ lại chạy hết?

    Thực ra hắn không hề biết rằng “người giới thiệu” chỉ xem hắn là công tử lắm tiền nên gọi một đám ô hợp đến cho đủ số lượng, chỉ có một phần tử xã hội đen chân chính, hơn nữa vai vế còn khá thấp...

    Trước đây William thường xuyên làm chuyện gọi một đám du côn vây đánh một người lương thiện nên đầu sỏ cũng được, lâu la cũng được. Chính vì vậy, hắn luôn cho rằng mình lúc nào cũng có thể gọi một đám xã hội đen đến thủ tiêu bất cứ ai. Tuy nhiên, sau cuộc gặp gỡ hôm nay, hắn biết rằng xã hội đen không hề đơn giản như trong tưởng tượng của mình.

    Thật ra Vương Hủ quen biết Trương Hổ không chỉ mới ngày một ngày hai. Lúc đầu, hai người gặp nhau vài lần ở sòng bạc nhưng cũng không xem như bạn bè gì cả. Dù sao thì người ta đến để tiêu tiền, còn Vương Hủ là nhân viên chia bài. Về sau, có một lần hắn gặp Trương Hổ ở quán rượu Hắc Miêu, đối phương cũng nhận ra hắn. Đến khi được Vũ thúc giới thiệu, Trương Hổ lập tức tức coi Vương Hủ như thần tượng. Vì sao ư? Chỉ bằng một câu nói của Vũ thúc:

    "Bây giờ, có thể coi hắn là nhân viên duy nhất của Miêu Gia.”

    Miêu Gia là người thế nào, trong quán rượu Hắc Miêu ai mà không biết. Chuyện mà hắn làm chẳng khác nào phần tử khủng bố. Một bang hội một đêm nhiều nhất làm vài vụ, chém bị thương vài chục người, tiện tay đốt vài đống lửa. Còn Miêu Gia thì sao? Chuyện người ta làm ít nhất cũng là tấn công bằng bom, thường nghe nói thi thể ở hiện trường bị nghi ngờ không phải là nhân loại! Như vậy có nghĩa gì? Một tên nghiện ngược đãi xác chết đó! Chưa kể Miêu Gia chỉ làm việc một mình, không bao giờ để lại dấu vết, cũng chưa thấy cảnh sát bắt hắn lần nào. Thằng cha này không vì tiền, không vì địa bàn, phạm tội chỉ để thỏa mãn, đích thị là Hỗn Thế Ma Vương. Vương Hủ là đàn em duy nhất của Miêu Gia, tức là kẻ thân tín bên cạnh, mình cần phải tâng bốc người này.

    Thế là, từ hôm đó trở đi, Trương Hổ tình nguyện trở thành anh em tốt của “Hủ ca”. Có thể nói lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ...

    Vương Hủ cười gằn rồi bước đến trước mặt William, nói một câu:

    "Hôm nay gặp phải một số chuyện không hay nên tâm trạng của ta rất tệ.”

    Trong tình huống một đối một, William hoàn toàn không có gan ra tay. Trước nay hắn toàn ỷ thế ức hiếp người, chưa từng gặp phải tình huống như vậy. Lúc này, William bị dọa tới mức chân run rẩy nhưng miệng vẫn nói cứng:

    “Ta... cha ta... là... phó... phó... sở công an..."

    Hắn chưa kịp rặn hết câu, Vương Hủ đã cắt ngang bằng năm chữ rất có lực:

    "Chẳng liên quan đến ta!”

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 11-10-2016 lúc 17:53.

    ---QC---


  10. Bài viết được 224 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    157,a39000,aliking,anhtuanghe,annguyen1703,apovt89,athrunvn,BaBeo,BackStab,ball_fly103,black11b4,BOBVU73,boynohandsome,chutuoc0008,CM Punk,cooro21,cuongi17,darkcloud,Darkzergling,deitiescry,diangucmauden,Dicky_Ng,diepnguyen,DocChoi,doccocauxui,DuHiep,dungkhocnhaem,dunglak2406,empratysg,Erus Sin,finefire,hach,hai@ya,heogay83,hiepkhachsitinh395,hoanlamthao,hotfam501,htluu,htnt2005,huuhungus,kamizake,khacvu,khuccui,kingorchid,knighthero92,koolcom,KradAngel,Ksor Din,kungai,lammhea,laymore,LãoLong,lieutontrung,lightstar1988,longhong,Longinus,longthienbao,lord,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,mastish,Mech,Meohamchoi,minhphi,MrazShooters,mrdjeu,mrkings9x,neverwon,ngocnghechvn,Nhóm dịch thôn Độc Cô,nobody11,Nobuno,no_dance2909,nqtien9x,odin,onglao,pandoraminh,pestie,pin,polonezvn,qami11,quangheo,ron_le93,sinhvien_hlu,soidencodon,sonrip82,spshin,sviking,thanchit123,thangbehu,thanhtien_nh,thehien12391,TheKiller,The_lord,Thiện Lương Ác Ma,thosantinhle,tieusike,trungninja,tuandayy1,tuan_ohyeah,tulienhoa,vannhan_qng,violet1606,
Trang 5 của 65 Đầu tiênĐầu tiên ... 345671555 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status