TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 14 của 14

Chủ đề: Bách quỷ tập - Cửu Lộ Phi Hương - (Phần 2 - Chương 6)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Aug 2010
    Đang ở
    Âm tào Địa phủ
    Bài viết
    461
    Xu
    3,505

    Mặc định

    Truyện thứ hai

    Quỷ Thi




    Canh ba, ánh trăng trong vắt như nước, trong rừng thưa bên ngoài đô thành, một cô gái đứng dựa bên cây, nàng rủ mắt, ánh mắt trầm tĩnh, bình tĩnh nhìn mặt đất dưới chân đang nhúc nhích từng đợt.

    Đột nhiên, một cánh tay tái nhợt từ dưới đất trồi lên.

    Tô Đài cứng đờ từ trong đất leo lên, tứ chi lạnh lẽo không thể điều khiển, nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cô gái áo trắng kia, khóe môi giật giật, còn chưa kịp nói gì, cô gái kia đã nói: "Đừng nói gì."

    "Ta tên là Bạch Quỷ, muốn lấy đi quỷ trong lòng người." Cô gái nói. "Thế nhưng hiện giờ trong lòng ngươi chấp niệm quá nặng, lúc còn sống không buông xuống được, quỷ trong nội tâm ngươi bám quá chặt, ta không lấy đi được."

    Tô Đài không hiểu Bạch Quỷ đang nói gì, nàng chỉ cảm thấy bụng của mình trống rỗng, nhìn xuống liền ngẩn người, nàng thấy dạ dày mình chảy đầy đất, đứa con và cuống rốn cũng rơi khỏi thân thể. Không chảy máu, không đau nhức, khi còn sống nàng từng học qua y thuật, biết rõ bản thân chắc chắn không còn sống, nhưng hiện giờ suy nghĩ của nàng lại rất tỉnh táo.

    Tô Đài sợ hãi, hoảng hốt nhìn cô gái trước mắt.

    Như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, cô gái gật đầu. "Đúng vậy, xác chết sống dậy. Trong lồng ngực ngươi vẫn còn sót một hơi thở, nếu bây giờ ngươi nói một câu, luồng hơi này vừa ra thì ngươi chính thức chết hẳn."

    Tô Đài rũ mắt, lặng lẽ nhìn tử thai rơi trên đất, không biết đang suy nghĩ điều gì.

    "Chấp niệm của cô quá sâu, tâm sự của cô khi còn sống cũng giống như câu nói kia không thể biến mất, sau khi chết chắc chắn ngươi sẽ biến thành Lệ Quỷ, trọn kiếp không thể siêu sinh." Bạch Quỷ ngừng một chút. "Cô có thể nghĩ kỹ xem ngươi muốn nói điều gì không?"

    Tô Đài yên lặng hồi lâu, cuối cùng nhẹ gật đầu. Nàng không vội vàng mở miệng, mà run rẩy bắt tay vào làm, nhặt nội tạng và thai nhi lên, vẻ mặt bất lực nhìn xung quanh, không biết nên sắp đặt bọn chúng như thế nào.

    Bạch Quỷ lấy kim chỉ từ trong túi áo ra đưa cho nàng: "Khâu vào đi."

    Tô Đài nhận kim chỉ, đặt mọi thứ vào ví trí cũ của chúng. Nàng vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn tứ chi lạnh cứng của mình, lại vụng về làm rơi dạ dày ra, lúc nàng đặt lại con mình vào trong bụng, động tác hơi dừng một chút, sau đó chậm rãi từng mũi lại từng mũi khâu lại miệng vết thương của mình. Bình thản, không buồn bã, không khóc lớn thảm thiết, không lúng túng, không hoảng hốt, chỉ chuyên tâm tập trung vào việc của mình.

    "Tô cô nương, A Quỷ khâm phục cô." Bạch Quỷ vung ống tay áo, bóng hình biến mất trong bóng đêm, trong rừng cây chỉ còn lại giọng nói trống rỗng của nàng, "Khi nào cô nói ra câu nói đó, ta sẽ lại xuất hiện."

    Tô Đài khâu nốt kẽ hở trên thân thể mình, cứng nhắc đứng dậy, nàng dần dần thích ứng với thân thể mới của mình, từng bước một bước ra khỏi rừng cây.

    Trong rừng cây, đất cát vừa rồi lại trở về vị trí cũ, bên dưới chính là huyệt chôn vô số thi thể của tướng sĩ nước Từ. Nước Từ bị diệt rồi, từ nay về sau, Tô Đài nàng không còn tổ quốc, không nhà không con, chỉ lẻ loi một mình trên đời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG - HẮC VÔ THƯỜNG๑๑۩۞۩๑๑

    Tháng năm tĩnh lặng, kiếp này bình an.


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #12
    Ngày tham gia
    Aug 2010
    Đang ở
    Âm tào Địa phủ
    Bài viết
    461
    Xu
    3,505

    Mặc định

    Truyện thứ hai

    Quỷ Thi




    Mười lăm tháng giêng là tiết Nguyên Tiêu. Ánh sáng của pháo hoa rợp cả vùng trời Nghĩa Phong Thành Đông.

    Tô Đài giật mình, nhìn những ánh sáng lấp lóe thoáng qua trên bầu trời, trong lòng lại nhớ đến Hoắc Dương từng tươi cười xoa đầu nàng: "Không biết từ nơi khỉ ho cò gáy nào chui ra nữa, ngay cả pháo hoa cũng chưa từng xem, chờ Nguyên Tiêu năm sau, ta dẫn em tới Nghĩa Phong Thành Đông ngắm nhé."

    Không ngờ Nguyên Tiêu năm nay, đã sống chết chia lìa, không thể nói chuyện.

    Tô Đài bay qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng cũng từ nước Từ đến đô thành nước Vệ, đã tìm được phủ Hoắc Dương tướng quân, lại phát hiện nàng không thể nào tới gần hắn. Đại tướng quân nước vệ, được hoàng thượng sủng ái, sao có thể nói gặp là gặp ngay được.

    Ngay từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau đã phạm phải sai lầm cực lớn... nhặt được Hoắc Dương đang trọng thương, loại trường hợp này không phải lúc nào cũng có.

    Tô Đài không nói chuyện được, cũng không có cách nào. Chỉ có thể ngày ngày ngồi đợi bên ngoài phủ tướng quân chờ mong có thể cùng Hoắc Dương "không hẹn mà gặp", nhưng kỳ lạ là sau khi Hoắc Dương khải hoàn trở về, cả ngày trong phủ không ra ngoài, cũng không lên triều. Tô Đài trong chờ nửa tháng, dần dần hết hy vọng.

    Có lẽ, thật sự bọn họ đã hết duyên với nhau rồi.

    Nàng đang suy nghĩ, chợt nghe cửa lớn của phủ tướng quân "két..." một tiếng. Tiếng động vang lên, thị vệ bên trong nối đuôi nhau ra ngoài, dàn khoảng cách trước cửa phủ. Tô Đài cũng bị ép dạt vào trong góc.

    Con Lưu Nguyệt đỏ thẫm được người hầu dắt ra ngoài, ánh mắt Tô Đài sáng ngời, đó là ngựa của hắn.

    Ngay sau đó, Hoắc Dương một thân đen tuyền đi ra ngoài.

    Đây là lần đầu tiên sau bốn tháng bọn họ gặp lại nhau, Hoắc Dương gầy đi rất nhiều. Tô Đài há to miệng, suýt nữa thì kêu thành tiếng, nàng dốc sức chạy về phía hắn, nhưng hai chân xác chết di chuyển bất tiện, nàng nhảy nhảy lên, một tướng sĩ bên cạnh sợ nàng làm kinh động tướng quân liền đấm một quyền vào bụng nàng. Thực ra Tô Đài không đau, nàng chỉ vô thức ôm lấy bụng dưới, đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên, chỉ còn lại luồng cát bụi mà Lưu Nguyệt tung vó bỏ lại.

    Tô Đài không chút do dự đi theo tìm kiếm.

    Ngày hội Nguyên Tiêu, chợ đêm Thành Đông vô cùng náo nhiệt.

    Khi Tô Đài tìm thấy Hoắc Dương là lúc hắn đang trừng phạt một thanh niên trẻ, một thiếu phụ sắc mặt kinh hoàng đứng phía sau hắn, mọi người vây quanh đều phỉ nhổ gã kia, nói rằng hắn ngay cả phụ nữ có thai cũng không buông tha, đáng đánh. Mà sau đó, sắc mặt mọi người đều dần dần thay đổi, Hoắc Dương ra tay tàn nhẫn, một đòn trí mạng.

    Ánh mắt hắn lạnh như băng, Tô Đài biết rõ hắn đã bị động sát tâm.

    Tuy ở trên chiến trường, Hoắc Dương giống như ác quỷ, nhưng lúc bình thường thì lại thường xuyên ẩn nhẫn, chưa từng vì việc nhỏ mà động sát tâm, không biết gã thanh niên kia làm gì để hắn tức giận như vậy...

    Nhìn máu thiếu niên trẻ chảy đầy đất, thiếu phụ kia hoảng hốt đến nỗi chân mềm nhũn, ngã ngồi trên đất, nàng ôm bụng, nôn thốc nôn tháo. Từ phía sau thủ hạ của Hoắc Dương, một người đàn ông dáng vẻ thư sinh cầm một chiếc hoa đăng vội vội vàng vàng lách người qua đám đông chạy vào: "Nương tử! Nương tử! Nàng có sao không?"

    "Tướng công!" Thiếu phụ có nơi che chở, gục vào trong ngực chồng khóc nức lên. Vẻ mặt người đàn ông bối rối: "Nàng đau ở đâu? Có động thai không?"

    Hoắc Dương đá văng gã thanh niên đang hôn mê một cái, ngoái đầu lại nhìn chằm chằm đôi vợ chồng. Hai ngươi kia bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi lạnh cả sống lưng, thư sinh kia mở miệng nói: "Đa tạ... Đa tạ đại nhân ra tay tương trợ."

    Ánh mắt Hoắc Dương bình thản nhìn vào phần bụng thiếu phụ, ánh nhìn cũng thay đổi mấy phần, nhẹ nhàng hỏi: "Mấy tháng rồi?"

    "Gần... năm tháng rồi ạ."

    Hoắc Dương ngẩn người hỏi: "Mang bầu có vất vả lắm không?"

    Thiếu phụ ngạc nhiên: "Không muốn ăn gì, nhanh mệt mỏi." Nàng sờ lên bụng mình, vẻ mặt dịu lại: "Có lẽ vì có con, nên không cảm thấy vất vả."

    Hoắc Dương giật mình nhớ lại ngày ấy trong dạ dày Tô Đài chỉ toàn rễ cỏ vỏ cây, mặc dù nàng đã chết nhưng sắc mặt vẫn kiên nghị trầm tĩnh như cụ, nàng giống như một thanh kiếm kiên cường dẻo dai, không giống một nữ tử yếu ớt mềm mại, khiến cho hắn rung động. Không để ý bản thân, không để ý tới đứa con, gần như vô tình, lựa chọn giang sơn, chấp nhận chết cùng xã tắc...

    Quả là một nữ anh hùng!

    Hoắc Dưng căm hận cắn răng, mà hận ý mãnh liệt lại giống như một ngưỡi đao xé rách lồng ngực hắn, cả ngày lẫn đêm rét lạnh như băng, đau nhức khiến cho hắn không thể hít thở!

    Hắn xoay người nhảy lên Lưu Nguyệt, không nhìn đôi vợ chồng ân ái kia nữa.

    Tô Đài lúc ấy mới dần tỉnh táo sau khi nghe hai câu nói kia của hắn, lúc nàng ngẩng đầu lên, đã thấy Hoắc Dương cưỡi con ngựa cao to xuyên qua con đường tràn ngập hoa đăng, bóng lưng chân thật đến hư ảo. Bỗng nhiên Tô Đài có một mong muốn, nếu nàng không hỏi ra câu hỏi sau cùng kia, phải chăng nàng có thể tiếp tục "sống" tiếp chăng? Cùng hắn sống đến khi "bạch đầu giai lão"...

    Ước nguyện sống bên nhau, giống như sự sinh trưởng của cỏ cây.

    Trên lưng ngựa, dường như Hoắc Dương cảm nhận được điều gì, ánh mắt băn khoăn liếc lại. Tô Đài quay lưng, áo choàng xanh đen che khuất thân hình nàng. Trên đường tiếng người ầm ĩ, nhưng Tô Đài vẫn nghe thấy tiếng móng ngựa lại gần.

    Hắn... trông thấy nàng ư?

    Tô Đài căng thẳng xiết chặt mép áo, trái tim đã chết dường như khôi phục đập loạn, Tô Đài không thể hình dung nổi, đến khi gặp lại, thái độ của hắn sẽ thế nào, phải chăng nỗi lòng sẽ hỗn loạn... Hắn vẫn còn quan tâm nàng chứ?

    Khóe môi nàng cay đắng cong lên, sao có thể quan tâm chứ, Hoắc Dương hận nhất là bị phản bội và lừa gạt, nàng lại phạm đúng đại kỵ của hắn, nếu không lần đó hắn đã không từ chối thư đầu hàng, trong lòng hắn chắc chắn hận nàng vô cùng.

    Đang mải suy nghĩ, nàng lại nghe thấy tiếng vó ngựa dừng ngay bên cạnh mình. Tiếng người bán hàng rong ân cần truyền tới: "Khách quan, mua giày đầu hổ ạ? Hài tử của ngài bao tuổi rồi ạ?"

    "Năm tháng." Tiếng nói trầm thấp của hắn truyền vào tai Tô Đài, nàng xiết chặt tấm áo choàng xanh đen, lặng lẽ xê dịch sang bên cạnh.

    "Bé trai hay bé gái ạ?"

    Hoắc Dương im lặng hồi lâu, Tô Đài không kiềm được nghiêng mắt nhìn theo, thấy đầu ngón tay hắn sững lại, khuôn mặt bình tĩnh khó giấu nổi sự đau xót: "Ta... không biết."

    Người bán hàng không biết nói gì hơn.

    Hoắc Dương đi rồi. Tô Đài nhẹ nhàng sờ lên đôi hài nhỏ dành cho bé trai, nàng biết, con của bọn họ là một bé trai khỏe mạnh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG - HẮC VÔ THƯỜNG๑๑۩۞۩๑๑

    Tháng năm tĩnh lặng, kiếp này bình an.

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #13
    Ngày tham gia
    Aug 2010
    Đang ở
    Âm tào Địa phủ
    Bài viết
    461
    Xu
    3,505

    Mặc định

    Truyện thứ hai

    Quỷ Thi




    Vừa hết tháng giêng, chiến tranh giữa nước Vệ và nước Nhung phía Bắc xảy ra, người nước Nhung hung hãn, tình hình chiến sự nơi biên ải cáp bách. Trong triều, một đạo thánh chỉ truyền xuống, ấn tướng quân lại được giao vào tay Hoắc Dương.

    Bãi triều, hoàng đế nước Vệ triệu kiến một mình Hoắc Dương, trong ngự thư phòng, hoàng đế giao một phong thư cho hắn, nói: "Trẫm nghe nói trong cuộc chiến cuối cùng với nước Từ, khanh không chấp nhận thư đầu hàng, thậm chí còn chưa từng liếc mắt nhìn qua một lần, lý do vì sao vậy?"

    "Nước Từ tuy nhỏ, nhưng lại cực tôn trọng thuyết trung nghĩa, nếu không hoàn toàn phá hủy tín niệm của bọn họ, chỉ e để lại hậu họa khôn lường."

    Hoàng đế gật đầu, chỉ vào lá thư trong tay hắn: "Gần đây trẫm có lật xem thư hàng của nước Từ phát hiện trong đó có phong thử này, trẫm đọc qua mới biết đây là thư của một cô gái nước Từ gửi cho khanh."

    Hoắc Dương kinh ngạc, lập tức quỳ xuống: "Vi thần có tội."

    Hoàng đế khoát tay áo: "Đừng lo, trẫm biết tấm lòng trung tâm của ngươi, lá thư này, ngươi đọc một lần đi."

    Lúc này, Hoắc Dương mới lấy lá thư bên trong ra, trong nét chỉ của cô gái xinh đẹp ấy mang theo phần anh khí hiếm thấy, mới đọc hàng đầu tiên, sắc mặt Hoắc Dương đã tái nhợt. Lá thư dày nói hết mọi chuyện gặp gỡ chia ly của bọn họ, nói hết thế sự bất đắc dị. Trong chiến tranh, tình cảm nữ nhi nhỏ bé biết bao. Nàng nói, nước Từ đã hàng, Tô Đài chỉ cầu xin tướng quân tha cho dân chúng trong thành, tha cho những tướng sĩ nước Từ bị bắt, nàng nói, Hoắc Dương, em và con không muốn chết trong biển lửa...

    Nàng bỏ xuống tự tôn, những nét chữ thấm đẫm nước mắt giống như khẩn cầu, mà cuối cùng lại nhận được câu trả lời "không chấp nhận đầu hàng".

    Giống như có mảnh dằm trong lồng ngực, mỗi lần hắn hít thở lại đâm thật sâu vào trong xương thịt hắn, Hoắc Dương không thể tưởng tượng nổi ngày đó nàng nuốt rễ cỏ vỏ cây sẽ có tâm trạng như thế nào, khi nàng trúng tên của binh sĩ dưới quyền hắn, tâm trạng nàng như thế nào.

    Nàng chấp nhận từ bỏ tôn nghiêm, lại bị hắn lạnh nhạt vứt bỏ, cho nên nàng chỉ có thể hèn mọn nhặt tự tôn đáng thương lên, che chở cho quân vương, lấy cái chết kết thúc sự trung thành của nàng.

    Nàng cũng không phải mạnh miệng, không chịu cầu xin tha thứ nửa phần, nàng không cố tỏ ra kiên cường, nàng đã cầu cứu rồi, lại bị chính tay hắn đẩy xuống vực sâu...

    Hoàng đế thở dài: "Hoắc Dương, chúng ta cùng nhau lớn lên, lần này tình hình ngoài biên cương thực sự rất nguy hiểm, người nước Nhung hung hãn, mà phía Bắc bây giờ tuyết rơi ngập trời, trên chiến trường đao thương không có mắt... Cô gái này đã mang trong mình dòng máu của khanh, nếu không ngại có thể đón tới Nghĩa Phong, nếu có điều gì xảy ra,... Ta chắc chắn sẽ bảo hộ huyết mạch của khanh, tiếp tục trở thành rường cột của nước nhà, như thế cũng không uổng phí ân tình của Hoắc lão tướng quân đối với ta."

    Hoắc Dương im lặng hồi lâu mới nói: "Hoàng thượng, nhà họ Hoắc tuyệt hậu rồi."

    Trước khi đến biên cương xa xôi, Hoắc Dương đi tới lầu Trích Tinh, ở nơi này, hắn từng đồng ý cả đời sẽ bảo vệ Tô Đài.

    Lúc đó đang là giữa mùa hè, trong ánh mắt tươi sáng của Tô Đài ngập tràn bầu trời đầy sao, nàng ép hắn giơ ngón út ra: "Ngoéo tay nào! Nếu hứa cuội, phạt chàng uống một trăm bát nước Hoàng Liên. Bằng không, em thành quỷ cũng không buông tha cho chàng!" Hắn chỉ coi như lời đùa giỡn thông thường, làm theo nàng, giờ nhớ lại, mới phát hiện hóa ra lúc đó trong lòng Tô Đài đã bất an cỡ nào.

    "Hoắc Ấp." Hắn gọi gia thần đi theo. "Nấu cho ta một trăm bát nước Hoàng Liên."

    "Tướng quân/"

    "Đặc, đắng." Hắn nuốt lời, đương nhiên phải chịu phạt.

    Hoắc Dương đi tới bên rìa lan can, dựa vào thành nhìn bầu trơi đêm tỏa ánh sáng dịu dịu, hắn rất thích xem thiên văn, thích đứng tại nơi cao nhất trong phủ nhìn cuộc sống phồn hoa của nhân thế, nhìn núi sông ngàn dặm do chính mình bảo vệ, hắn cảm thấy vô cùng yên tâm. Nhưng Tô Đài lại nói: "Nơi cao nhất, phồn hoa nhất, cũng là nơi lạnh nhất." Trước đây, hắn chưa từng để ý chỗ cao lạnh lẽo, mà nay quay đầu nhìn lại, mới phát hiện hóa ra mình cô độc nhường nào.

    Chỗ cao không chịu nổi lạnh (*), bởi vì người có thể cùng hắn sóng vai đã không còn nữa.

    (*)Cao xử bất thắng hàn : Chỗ cao không chịu nổi lạnh. Một người nếu như đã lên đến vị trí cao quá, thường thường đều phải chịu tịch mịch.

    Hoắc Dương vươn tay, cầm bát Hoàng Liên lên, trước khi uống, hắn nhẹ giọng nói: "Tô Đài, hôm nay ta chỉ uống chín mươi chín bát, nợ nàng một bát, nếu nàng làm quỷ, chắc chắn sẽ phải đến tìm ta thôi."

    "Ta chờ nàng."

    Dưới lầu Trích Tinh, trong bóng đêm yên tĩnh, Tô Đài quấn mình trong áo choàng xanh đen nép sát phía chân tường, mùi Hoàng Liên chua xót lạnh lẽo tỏa ra trong tiết trời lạnh như băng, lỗ tai sắc bén của Tô Đài nghe thấy được, trên tầng lầu thứ chín kia ồn ào tiếng người nôn mửa, tiêng người bên cạnh lo lắng khuyên nhủ.

    Nàng giơ tay bịt miệng, chỉ còn lại một tiếng khe khẽ thở dài.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG - HẮC VÔ THƯỜNG๑๑۩۞۩๑๑

    Tháng năm tĩnh lặng, kiếp này bình an.

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #14
    Ngày tham gia
    Aug 2010
    Đang ở
    Âm tào Địa phủ
    Bài viết
    461
    Xu
    3,505

    Mặc định

    Truyện thứ hai

    Quỷ Thi




    Phía Bắc Trường Thành gió tuyết dữ dội, người nước Nhung hung hãn, mà Hoắc Dương dụng binh như thần, bức lui hàng loạt đợt tiến công của quân Nhung tới tận quan ngoại (vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc) Chiến trận nửa tháng, người Nhung tháo chạy mấy trăm dặm, Hoắc Dương thừa thắng xông lên, ý đồ ép người Nhung không dám tiếp tục xâm phạm nước Vệ nữa.

    Chiến tranh kéo càng lúc càng dài, đến khi Hoắc Dương ý thức được đây là kế dụ địch xâm nhập thì đã quá muộn.

    Ngày đó, Hoắc Dương dẫn ba nghìn kỵ binh đánh bất ngờ vào doanh trại quân Nhung, nhưng nơi đó lại không ngờ không có một doanh trại nào, Hoắc Dương hạ lệnh rút lui, nhưng sao còn kịp nữa, ba vạn đại quân Nhung đã bao vây xung quanh đội quân nước Vệ.

    Hoàng tử nước Nhung tự đại mà cao ngạo, bao vây Hoắc Dương rồi nhưng cũng không vội tấn công, mà đứng ở nơi cao hứng thú nhìn sắc mặt giận dữ của những tướng sĩ nước Vệ: "Hoắc Dương, có thể tác chiến với ngươi, đúng là kỳ phùng địch thủ, hôm nay phải giết ngươi, bản vương cũng cảm thấy thật đáng tiếc."

    Bộ lông đỏ thẫm của Lưu Nguyệt vô cùng bắt mắt trong gió tuyết, Hoắc Dương khoác chiến bào màu đen, sắc mặt trầm ổn không hề hoảng hốt: "Hoàng tử Thiết đừng nói như vậy, nói thế tự hủy hoại ngươi mà cũng vũ nhục ta."

    Sắc mặt hoàng tử trầm xuống, cười lạnh nói: "Nếu tướng quân nói như thế, bản vương lại càng muốn hạ nhục ngươi." Hắn vung tay, ba vạn ky binh chen chúc lao xuống, trận chiến trong biển máu bắt đầu, không ai chú ý tới một bóng dáng gầy yếu mặc trang phục binh lính nước Nhung lặng lẽ lẩn vào trong chiến trường.

    Bốn phía đều vang lên tiếng chém giết, cũng giống như trong trận chiến cuối cùng bảo vệ nước Từ, Tô Thai chậm rãi tới gần Hoắc Dương, hắn ngồi trên lưng ngựa, tìm thì dễ mà cứu thì khó. Tô Đài cắn chặt răng, cướp lấy thanh đao treo bên hông một người lính nước Vệ, dùng sống dao đánh ngất y, sau đó quay người lại, phóng đao đâm thẳng vào ổ bụng Lưu Nguyệt.

    Con ngựa chiến bị đau đứng dựng đứng lên, móng trước đạp loạn, đá chết không ít binh lính người Nhung bao vây, nhưng bị trọng thương, nó nhanh chóng mất hết sức lực, móng trước còn chưa kịp hạ xuống, một tên lính người Nhung liều mạng tiến lên chém hai chân nó.

    Lưu Nguyệt ầm ầm ngã xuống, Hoắc Dương nhảy xuống ngựa, đao vừa vung ra đã chém bay bốn năm cái đầu. Hắn vuốt nhẹ đầu Lưu Nguyệt, ánh mắt bi thương. Hoắc Dương ngẩng đầu nhìn về phía Tô Đài, trong đôi mắt lạnh lẽo ngùn ngụt lửa giận.

    Tô Đài lặng lẽ di chuyển tới phía sau một gã lính người Nhung, nàng còn đang suy nghĩ xem làm cách nào để đến bên cạnh Hoắc Dương, trong lúc giật mình nghe thấy giữa không trung truyền tới một tiếng quát khẽ.

    Hắn phi thân đến, trong ánh chớp loang loáng của đao kiếm, liền chém người đứng trước mặt Tô Đài thành hai nửa, máu tươi tanh nồng bắn đầy người nàng, nàng ngơ ngẩn nhìn đôi mắt tràn đầy sát khí của hắn.

    Chương 6:

    Phía Bắc Trường Thành gió tuyết dữ dội, người nước Nhung hung hãn, mà Hoắc Dương dụng binh như thần, bức lui hàng loạt đợt tiến công của quân Nhung tới tận quan ngoại (vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc) Chiến trận nửa tháng, người Nhung tháo chạy mấy trăm dặm, Hoắc Dương thừa thắng xông lên, ý đồ ép người Nhung không dám tiếp tục xâm phạm nước Vệ nữa.

    Chiến tranh kéo càng lúc càng dài, đến khi Hoắc Dương ý thức được đây là kế dụ địch xâm nhập thì đã quá muộn.

    Ngày đó, Hoắc Dương dẫn ba nghìn kỵ binh đánh bất ngờ vào doanh trại quân Nhung, nhưng nơi đó lại không ngờ không có một doanh trại nào, Hoắc Dương hạ lệnh rút lui, nhưng sao còn kịp nữa, ba vạn đại quân Nhung đã bao vây xung quanh đội quân nước Vệ.

    Hoàng tử nước Nhung tự đại mà cao ngạo, bao vây Hoắc Dương rồi nhưng cũng không vội tấn công, mà đứng ở nơi cao hứng thú nhìn sắc mặt giận dữ của những tướng sĩ nước Vệ: "Hoắc Dương, có thể tác chiến với ngươi, đúng là kỳ phùng địch thủ, hôm nay phải giết ngươi, bản vương cũng cảm thấy thật đáng tiếc."

    Bộ lông đỏ thẫm của Lưu Nguyệt vô cùng bắt mắt trong gió tuyết, Hoắc Dương khoác chiến bào màu đen, sắc mặt trầm ổn không hề hoảng hốt: "Hoàng tử Thiết đừng nói như vậy, nói thế tự hủy hoại ngươi mà cũng vũ nhục ta."

    Sắc mặt hoàng tử trầm xuống, cười lạnh nói: "Nếu tướng quân nói như thế, bản vương lại càng muốn hạ nhục ngươi." Hắn vung tay, ba vạn ky binh chen chúc lao xuống, trận chiến trong biển máu bắt đầu, không ai chú ý tới một bóng dáng gầy yếu mặc trang phục binh lính nước Nhung lặng lẽ lẩn vào trong chiến trường.

    Bốn phía đều vang lên tiếng chém giết, cũng giống như trong trận chiến cuối cùng bảo vệ nước Từ, Tô Thai chậm rãi tới gần Hoắc Dương, hắn ngồi trên lưng ngựa, tìm thì dễ mà cứu thì khó. Tô Đài cắn chặt răng, cướp lấy thanh đao treo bên hông một người lính nước Vệ, dùng sống dao đánh ngất y, sau đó quay người lại, phóng đao đâm thẳng vào ổ bụng Lưu Nguyệt.

    Con ngựa chiến bị đau đứng dựng đứng lên, móng trước đạp loạn, đá chết không ít binh lính người Nhung bao vây, nhưng bị trọng thương, nó nhanh chóng mất hết sức lực, móng trước còn chưa kịp hạ xuống, một tên lính người Nhung liều mạng tiến lên chém hai chân nó.

    Lưu Nguyệt ầm ầm ngã xuống, Hoắc Dương nhảy xuống ngựa, đao vừa vung ra đã chém bay bốn năm cái đầu. Hắn vuốt nhẹ đầu Lưu Nguyệt, ánh mắt bi thương. Hoắc Dương ngẩng đầu nhìn về phía Tô Đài, trong đôi mắt lạnh lẽo ngùn ngụt lửa giận.

    Tô Đài lặng lẽ di chuyển tới phía sau một gã lính người Nhung, nàng còn đang suy nghĩ xem làm cách nào để đến bên cạnh Hoắc Dương, trong lúc giật mình nghe thấy giữa không trung truyền tới một tiếng quát khẽ.

    Hắn phi thân đến, trong ánh chớp loang loáng của đao kiếm, liền chém người đứng trước mặt Tô Đài thành hai nửa, máu tươi tanh nồng bắn đầy người nàng, nàng ngơ ngẩn nhìn đôi mắt tràn đầy sát khí của hắn.

    Ở nơi này, bọn họ không hề chuẩn bị trước tình huống phải đối mặt. Nàng nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lẽo kia dần dần xuất hiện tia sáng kinh ngạc không dám tin.

    Máu tươi, chiến trường, sát phạt không ngừng, dường như tái hiện lại khung cảnh chiến trường nước Từ khi xưa, bọn họ không có cơ hội nhìn mặt nhau lần cuối.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi pandora1610, ngày 22-02-2013 lúc 09:54.
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG - HẮC VÔ THƯỜNG๑๑۩۞۩๑๑

    Tháng năm tĩnh lặng, kiếp này bình an.

    ---QC---


  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status