PHÁ THIÊN TÔNG
Thể loại: Tiên hiệp
GIỚI THIỆU
Phụ thân sáng tạo công pháp sai đường khiến cho tinh thần thương tổn huyết mạch tắt nghẽn sinh cơ héo tàn phải đóng băng trong hang động chờ đợi vạn năm.
Mẫu thân vừa hạ sinh lại đột ngột rời đi không rõ lý do.
Mạc Hư một mình phiêu bạt tu tiên giới, thay cha cải biến công pháp khai tông lập phái.
Phá Thiên Tông danh chấn thiên hạ, nhân tài vô số...
-------------------------------------------
Chương 1: VẠN NIÊN HÀN PHÁCH
Vô Danh Sơn
Ngọn núi hùng vĩ đứng sừng sững hiên ngang giữa đất trời. Tiếng chim thánh thót ngân nga, hương hoa nhẹ nhàng dịu dàng lan tỏa khiến cho lòng người thư thái. Xa xa cánh chim bay lượn giữa tầng mây ngỡ như đang nô đùa với gió. Trên đỉnh núi, một mái nhà tranh đơn sơ. Cái sân nhỏ nằm giữa ngôi nhà và vách núi lún đầy dấu chân giày xéo lên nhau. Xung quanh vách đá chằng chịt vết lõm. Có vết thì dài, có vết như bàn tay, có vết như bàn chân lại có chỗ lõm sâu.
Trước sân, thanh y lão giả tóc bạc phất phơ trong gió. Tay lão chấp sau lưng, đôi mắt nhìn về phía trước xa xăm. Đại dương mênh mông không thấy bờ, sóng vỗ trùng trùng điệp điệp. Khuôn mặt lão đoan chính nhưng đầy vẻ tang thương, ánh mắt có phần mệt mỏi. Bên cạnh lão là một người thanh niên. Người này một thân bạch y thanh nhã anh tuấn tiêu sái khí thế bất phàm. Hắn còn trẻ nhưng lại không có vẻ non nót mà lại rất trầm ổn đĩnh đạc. Ánh mắt sắc bén có thần, nét mặt bình đạm thần thái ung dung như hòa hợp với trời đất.
"Tiểu Hư, con năm nay đã bao nhiêu tuổi?" Lão già vẫn bất động, chỉ là khẽ mở miệng.
"Phụ thân, con năm nay đã ba mươi lăm tuổi". Người trẻ tuổi kia bình tĩnh đáp.
"Ừ, đối với người bình thường, ba mươi lăm tuổi là đã trưởng thành. Nhưng chúng ta là người tu tiên, con đường của con vẫn là còn rất dài."
"Vâng, con hiểu". Hắn gật đầu.
"Hai mươi năm hành tẩu giang hồ. Một là tu luyện bằng thực chiến, cảm nhận nguy cơ cái chết sẽ giúp con nhanh chóng tiến bộ. Hai là rèn luyện tâm tính và tâm cơ bằng cách khám phá và đối phó với mọi âm mưu quỷ kế. Ba là tìm hiểu thế thái nhân tình, tìm hiểu thế sự nắm rõ thiên hạ đại cục. Trải qua nhân sinh kinh nghiệm, gia tăng lịch duyệt sẽ giúp con có vốn liếng để sinh tồn. Hai mươi năm tuy ngắn ngủi nhưng đối với biểu hiện của con hôm nay, ta rất hài lòng". Nói rồi lão mỉm cười.
Đây là ngày trở về sau hai mươi năm xuống núi của hắn. Thật ra mười năm đầu, phụ thân hắn luôn âm thầm đi theo bảo vệ. Còn cái gọi là biểu hiện chính là khí độ và tu vi. Khí độ trầm ổn đĩnh đạc, tu vi thì Khí Cảnh đệ tam trọng.
Con đường tu tiên có bốn giai đoạn còn gọi là bốn cảnh giới. Khí Cảnh, Thần Cảnh, Đạo Cảnh, Hư Cảnh. Tuổi thọ ứng với các cảnh giới này lần lượt là một ngàn năm, một vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm. Tương truyền vượt qua Hư Cảnh chính là phi thăng thành tiên. Nhưng đã lâu lắm rồi không nghe nói có người như vậy. Ở độ tuổi ba mươi lăm mà đạt đến Khí Cảnh đệ tam trọng đã là thiên tài khó thấy được.
Phải biết, trước bốn cảnh giới vẫn còn một giai đoạn gọi là võ giả. Không nhắc đến giai đoạn này là bởi vì đạt tới Khí Cảnh mới tính là chính thức bước chân lên con đường tu tiên. Võ giả chỉ là những cao thủ võ lâm bình thường. Họ sử dụng vũ khí quyền cước cũng phát ra chân khí nội công nhưng đó không phải là nguyên khí của người tu tiên. Có thể gọi đó là hậu thiên chân khí còn tu giả chính là tiên thiên nguyên khí. Ba cảnh giới đầu cùng võ giả đều được chia thành thập trọng thiên. Chỉ có Hư Cảnh lại phân thành Hạ, Trung, Thượng. Mỗi phần lại có thập trọng thiên. Sau thập trọng thiên chính là đại viên mãn.
Lão già lại nói tiếp, trong khi đôi mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng lại điều gì đó.
"Thưở nhỏ, ta gia nhập một tông phái. Tông phái đó bị diệt ta trở thành tán tu. Nhờ gặp nhiều cơ duyên nên con đường tu tiên của ta tiến triển thuận lợi. Gần ba trăm tuổi đã là Thần cảnh tu giả. Nhưng không ngờ lại đi sai đường. Hơn bốn mươi năm sau mới nhận ra điều đó nên ta ngừng bế quan tu luyện mà bắt đầu ngao du thiên hạ mới gặp mẫu thân con. Mẫu thân con là Tinh cảnh tu giả. Chúng ta ở bên nhau được gần trăm năm đến khi hạ sinh con thì mẫu thân con rời đi. "
Người trẻ tuổi vẫn bình tĩnh không cắt lời. Lão già lại ngước lên nhìn trời mà nói cứ như là đang nói cho lão thiên nghe.
"Cả đời ta có ba ước nguyện. Một là sáng tạo công pháp của riêng mình Phá Thiên Quyết. Nhưng không ngờ chỉ đến tầng thứ ba ta đã sai đường. Nguyện vọng thứ hai chính là gặp lại mẫu thân con. Cuối cùng chính là hy vọng con có thể đi hết con đường tu tiên đầy gian nan này".
"Phụ thân, con chỉ có thể thay người hoàn thành nguyện vọng cuối cùng mà thôi. Hai nguyện vọng còn lại thì chính người phải thực hiện". Hắn tự tin đáp.
"Đó là chuyện không thể, phụ thân chỉ còn một tháng thời gian". Lão ngậm ngùi lắc đầu.
"Thật ra dù phụ thân cố tình giấu việc này nhưng con đã biết từ lâu. Con đọc y thư, tìm kiếm danh y khắp nơi nhưng vẫn không tìm ra biện pháp. Cuối cùng, chỉ còn lại một cách". Hắn thở dài.
Lão già im lặng quay sang nhìn hắn ánh mắt như ra hiệu hắn tiếp tục nói. Trong lúc đó, lão đang tự hỏi đã bảo là "không tìm ra biện pháp" mà "chỉ còn lại một cách" là sao? Người trẻ tuổi như hiểu ý, lại nói.
"Đóng băng cơ thể chờ tìm biện pháp".
"Đóng băng? Vậy phải vượt qua Tử Vong Sâm Lâm đến Cực Bắc Băng Nguyên? Điều này... Không khả năng!" Lão già ngán ngẩm thất vọng nói.
Trong khi lão già thất vọng thì hắn đã cầm đến một gói đồ. Mở ra bên trong là một hộp đồ bằng ngọc sáng lấp lánh có vẻ vô cùng quý giá.
"Đây là?" Lúc này, lão già mới chú ý nhìn sang đầy ngạc nhiên.
"Vạn Niên Hàn Phách". Hắn mỉm cười trả lời.
"Vạn Niên Hàn Phách?!" Lão già hưng phấn không tin được.
"Đúng vậy, phụ thân" Hắn gật đầu.
"Ha...ha...hahaaaaa!!! Ta từng nghĩ chỉ tại sáng tạo ra cái Phá Thiên Quyết này nên ông trời muốn tuyệt đường ta. Nhưng không ngờ... Haha. Tốt lắm, tốt lắm!".
Vạn Niên Hàn Phách không thể cứu lão. Nhưng lão tin một vạn năm là quá đủ thời gian. Lão tin tưởng. Nhưng nghĩ đến điều gì đó lão lại hỏi.
"Thứ này cực kỳ trân quý làm sao con có được".
"Chỉ là món quà vì con đã cứu một người". Hắn khẽ cười đáp.
------------
Ba ngày sau.
Trong một hang động gần đó. Trên trước giường đá, lão già từ từ nằm xuống.
"Phụ thân, xin vận công". Người trẻ tuổi khẽ nói.
Lão già cũng từ từ vận công pháp. Đó là một môn tâm pháp giống như Quy Tức Công. Hơi thở lão già nhỏ dần lại, tiếng tim đập cũng chậm dần. Kế đến, người trẻ tuổi cầm viên Vạn Niên Hàn Phách. Thật ra nó chỉ nhỏ như một viên kẹo. Thế mà hắn cũng phải vận hết công lực để chống lại việc nó sẽ làm đôi tay đóng băng. Hắn bỏ vào miệng lão già. Người lão nhanh chóng hóa băng theo làn hàn khí lan tỏa ra khắp người. May mà hắn đã vận công và hành động chớp nhoáng không thì bàn tay đã hóa thành băng luôn rồi.
Xong xuôi mọi việc hắn bước ra ngoài. Không biết từ lúc nào đã có một nữ tử lặng lẽ đứng bên ngoài. Một thân bạch y thanh nhã xuất trần, tóc đen như mực ,mặt như bạch ngọc, đôi mắt như suối hàm chứa ý cười. Vẻ đẹp thanh tao thoát tục không nhiễm bụi trần. Từ người nàng tỏa ra hàn khí khiến người ta phát lạnh. Nhưng đôi môi lại khẽ cười ấm áp khiến lòng người rung động. Điều này chứng tỏ nàng tu luyện một loại hàn công nhưng tâm tính lại không bị nó ảnh hưởng. Trên tay còn cầm theo một thanh kiếm.
"Tiểu tử, trả cho ngươi!" Vừa nói nàng cầm thanh kiếm ném cho hắn.
Hắn hai tay đón lấy nhưng dư lực lại làm hắn thiếu chút nữa không đứng vững phải lùi lại một bước. Không ngờ chỉ là một cái ném hời hợt lại có hiệu quả như vậy.
"Tiền bối, đây là...?" Hắn ngạc nhiên hỏi.
"Chủ nhân thanh kiếm này là một vị ân nhân của ta. Ngươi lại là hậu bối của hắn. Một viên Vạn Niên Hàn Phách... không đáng gì". Nói xong nàng bay đi, tà áo phất phơ trong gió mái tóc tung bay cứ như một vị tiên nữ. Hắn vẫn là lần đầu thấy cảnh này nên cứ đứng ngơ ngác đến độ quên nói cảm ơn.
Mấy năm nay, hắn đã dùng thanh kiếm này để trao đổi Vạn Niên Hàn Phách mà không có kết quả. Bỗng dưng cách đây không lâu, vị tiền bối này xuất hiện lại lập tức đồng ý trao đổi. Bây giờ thì hắn đã biết lý do tại sao. Còn nàng đến đây có lẽ cũng vì đây vốn là nơi ở của vị cố nhân đó...
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile