Lúc thì "chú ơi mua cháu gói bông", lúc thì "anh làm ơn thuơng lấy già, mua cho già hộp kẹo"... Đã hơn 5 giờ chiều mà vẫn không hết nóng. Nóng gì mà oi mà bức thế, không một cơn gió, mùi nhựa đuờng, mùi rác ruởi, mùi mồ hôi... bốc lên thành thứ mùi lờm lợm, làm nguời ta thấy bức bối, ngột ngạt. Vậy mà lại một người nữa khều vai áo Khang:
- Chú mua giúp phong kẹo cao su chú.
- Mời gì mời lắm thế, kẹo kẹo... Nắng thế này mà kẹo kẹo, có đi ngay chỗ khác không?
Tự dưng giọng Khang trở nên cáu kỉnh khác hẳn ngày thuờng nhưng nghe giọng khê đặc, nghèn nghẹn khiến Khang mủi lòng:
- Dạ xin lỗi chú.
Khang ngẩng đầu nguớc lên, nguời đàn bà không dưng kéo nón cụp mắt xuống, mồ hôi giòng giòng trên má.
Nguời đàn bà vội vàng lủi đi, bước chân tập tễnh thấp cao rồi mất hút vào đám đông... Như sực nhớ ra điều gì đó, Khang gọi với theo:
- Này cô...
Nguời đàn bà ấy có gì đó thấy quen quen mà Khang không tài nào nhận ra nổi, hay chỉ là Khang mơ hồ thấy vậy? Khang chợt nhớ tới má... Ngày xưa, bà cũng tha Khang đi khắp nơi bán hàng dạo như thế. Từ gánh hàng rong như thế, Khang khôn lớn và được như ngày nay. Nhiều khi cố quên đi cái tuổi thơ khó nhọc đó, quên đi cái xuất phát điểm tầm thuờng, những mưu mẹo, quên đi cuộc sống hiện tại và thực là mình. Nhiều khi Khang đang tự đánh mất mình bởi những mưu mô đời thuờng và bọc mình trong giả dối, ngọt nhạt. Nguời Khang cứ như hâm hấp, mắt cay xè mà không thể khóc. Đàn ông 35 tuổi như Khang không có quyền khóc.
- Này, làm cái gì ngồi như mất hồn vậy?
Giọng Tuấn oang oang cắt ngang suy nghĩ của Khang. Khang ngẩng đầu lên vờ nhăn nhó:
- Nghĩ quái gì, nắng quá phát hâm cả người mà mày làm gì lâu thế?
- Gớm, chả mấy khi rồng gặp tôm. Tao vướng cuốc khách quen, kêu đưa bà vợ ông ý đi sanh, không chả ra lâu rồi ấy. Thế có việc quái gì mà kêu tao ra?
- Việc "éo" gì đâu. Rỗi rãi, buồn, chán đời, kêu mày ra ngồi làm vài chai.
- Mày mà cũng có lúc rỗi rãi à? Dạo này mày gày đi nhiều nhỉ? Công việc quá tải à?
- Không, quá gì. Bình thuờng ấy mà.
- Mà thôi, tao không hỏi nhiều nữa, làm chai đi mày... Này sao hôm nay mày uống dữ vậy?
Tuấn nheo nheo mắt nhìn Khang. Bình thuờng Khang rất ít khi uống. Chắc phải có chuyện gì ghê gớm lắm đây.
- Tao chán đời.
- Có chuyện gì à?
- Chuyện gia đình thôi.
Tự dưng nhắc đến chuyện gia đình, Khang ái ngại nhìn Tuấn. Ừ thì mọi thứ là Khang quyết định mà, còn trách được ai.
- Bát đũa có lúc xô nhau, vợ chồng thì có lúc này lúc kia, bỏ qua đuợc gì thì bỏ qua cho nhẹ đầu.
Khang bỗng cuời chua chát:
- Mày không còn giận tao à?
- Giận quái gì mày?
Khang nhớ hôm Tuấn vay Khang tiền, Khang đã hứa sẽ xoay cho, vậy mà hôm sau, Khang đành gọi điện nói khéo:
- Mày thông cảm, có chút tiền thì vợ tao lại mới cho ông anh vay, chưa lấy được, thư thư mấy bữa nữa lấy được, tao đưa cho.
- Ừ, không sao. Gớm, chỗ bạn bè mà mày khách sáo thế.
Ấy là Khang tự thấy nguợng với Tuấn. Đằng đằng Khang là giám đốc, trông lịch lãm như thế, đi con Camry hơn hai tỷ, nhà biệt thự to vật vã giữa phố chính mà bạn vay mấy chục triệu không có. Nghĩ lúc ấy, Khang thấy nhục nhã thay cho mình.
Ai cũng khen Khang suớng, kiểu "chuột sa chĩnh gạo". Vợ đẹp, con xinh, nhà lầu xe hơi. Ông bố vợ làm tổng... có nguời tung kẻ hứng. Thực ra Khang chỉ giống như con bù nhìn đuợc giật dây trong gia đình nhà vợ. Quyền sang chức trọng, đó chỉ là cái vỏ, kiểu như có tiếng mà chả có miếng. Hàng tháng, lương lậu vợ cầm cả và phân phát như kiểu bố thí. Thục Anh, vợ Khang giọng lúc nào cũng ngon ngọt như rót mật:
- Nào em có tiếc gì anh đâu nhưng anh cầm nhiều tiền đi xe đẹp, gái lại theo, mẹ con em sống với ai?
Ừ thì cô nói cũng có lý thật. Cái lý khéo co thì ấm nhưng ấm quá thì chết vì nóng ra đấy...
Khang thuơng mẹ, đón mẹ lên ở đuợc hơn nửa tháng, bà nhất quyết đòi về. Nàng dâu rõ ngon ngọt, nhẹ nhàng gọi dạ bảo vâng, ấy vậy mà chẳng hiểu thế nào hôm về bà còn nói "mát", Khang nghe đến đau lòng:
- Tôi nhà quê, không quen ở nhà cao cửa rộng, anh chị cho tôi về. Nhà cửa thoáng mát, tình làng nghĩa xóm tôi quen rồi.
Cô nàng thì ngọt nhạt:
- Kìa mẹ, sao mẹ nói thế? Mẹ ở đây với vợ chồng con cho vui. Bọn con có gì chưa phải thì mẹ bỏ qua.
Mẹ Khang không nói gì, bà thu dọn đồ đạc rồi về thẳng, hoạ hoằn có nhớ cháu lắm bà cũng chỉ sáng lên, chiều lại về ngay. Mà con bé con không biết giống ai, mỗi lần bà nội động vào gì lại kêu:
- Bà không biết làm đâu, bà để con, không hỏng bây giờ.
Lắm lúc cáu quá, Khang lại quát con:
- Vy! Sao con nói với bà thế?
Vợ anh lại bênh:
- Con sai gì đâu.Con còn nhỏ ai nỡ nặng lời như thế?
Thời gian đầu, Khang cũng không hiểu sao mẹ với vợ lại kiệm lời như thế, không khí trong gia đình cứ không thoải mái như đang trong một vở kịch. Sau thì Khang cũng lờ mờ nhận ra...
- Này, nghĩ gì thế?
- Tuấn đập mạnh vào vai Khang một cái.
Khang ngẩng lên cười:
- Ngại quá! Không có tiền cho mày vay.
- Gớm, chuyện đến cả mấy tháng rồi cha nội ạ! Uống nhanh còn về.
- Có chuyện gì thế?
- Hôm nay sinh nhật con bé con. Con Phuơng Linh ấy. 5 tuổi rồi đấy. Một vài năm nữa kinh tế kha khá một chút, đẻ thêm đứa nữa cho vui cửa vui nhà. Vợ chồng mày cũng tính sinh đứa nữa đi. Kinh tế có, ông bà ngoại khoẻ, đẻ đi chờ gì, con Vy cũng gần 10 tuổi rồi còn gì. Vài năm nữa lại ngại. Hôm nay về nhà tao chứ? Lâu lắm rồi đấy.
- Ừm, sinh nở quái gì?
- Gọi điện về báo bà xã cắt cơm đi.
- Kệ, để mẹ con nó tự lo.
Khang vừa nói ngắt lời thì có tiếng điện thoại réo rắt. Liếc nhìn thấy số vợ yêu, ngập ngừng một lúc rồi anh bắt máy, Khang khẽ nhếch mép cười rồi bật máy. Đầu bên kia tiếng vợ rõ nhẹ nhàng:
- Hôm nay đầu tháng, không có công việc gì, anh về sớm nhé! Tối nay chị Thu nấu canh chua, thịt ba rọi kho mắm tép ngon lắm! Anh về ăn, mẹ con em đợi cơm.
- Tôi có việc.
- Để bữa khác đi anh. Hôm nay em mua vé cả nhà mình đi coi phim. Em hứa hôm nay đưa con đi rồi.
- Tôi bận...
- Ơ, hôm nay anh sao thế?
Tự dưng Khang cáu kỉnh rồi ngắt máy, rồi lại cười… Ba từ "mẹ con em" cứ dội vào đầu Khang đau buốt. Gớm, ngọt nhạt quá!
Lại tiếng chuông điện thoại reo. Khang tắt bụp rồi tắt nguồn.
- Ơ cái thằng này sao đấy?
- Không sao.
Hôm nay Khang kêu taxi để ra ngoài hẹn Tuấn:
- Về kiểu gì? Tao không có mũ đâu.
- Không cần.
- Mày vẫn ẩu như xưa nhỉ?
Tuấn nheo mắt nhìn Khang cười. Khang hỏi:
- Mày mới mua con xe này à?
- Một tháng bốn ngày rồi cha nội ạ. 135 triệu xe cũ, 50/50 với thằng em. Hai anh em thay nhau chạy, xem ra đỡ cực hơn mà kiếm được hơn so với chạy xe ôm.
- Ừ, mừng cho mày.
Lâu quá rồi Khang không tới nhà Tuấn, dễ tới hai năm. Tuấn cũng không bao giờ đặt chân tới nhà Khang. Không hiểu Tuấn ngại vì nhà Khang to quá hay vì Thục Anh. Ai cũng khen Thục Anh khéo... khéo... Khang lại nhếch mép cười.
- Tụi thằng Minh lác với Dũng đen nhắc mày suốt đấy.
Nhớ tình bạn thời "khố rách áo ôm" đó, Khang chợt thấy rưng rưng:
- Tao tệ quá, lâu rồi chẳng hỏi thăm chúng nó.
Hội của Khang có 4 thằng, học cùng cấp ba rồi cùng kéo nhau ra đất Hà Thành này kiếm ăn và hay trêu nhau là "ăn mày đất Hà Thành". Bốn thằng thân nhau như anh em vậy. Khang nhớ hồi truớc, bữa đói bữa no, được bạn bè cưu mang nhiều. Trong hội có mỗi Khang là sinh viên, ngày đi làm, tối đi bán bánh mỳ dạo nhưng không đuợc là bao. Có Tuấn và Minh chạy xe, còn Dũng làm công nhân cho một xưởng cơ khí lúc nào cũng nhem nhuốc cả nhưng mà vui, mà đùm bọc nhau.
- Tháng sau thằng Dũng lấy vợ, mày có về ăn cuới không?
Dũng là đứa lấy vợ muộn và cũng có hình thức kém hơn cả. Nhưng đuợc cái cậu hay cười và hay nói tếu táo nhất hội.
- Vợ nó nguời ở đâu? Bao tuổi?
- Hơn cu cậu hai tuổi, 36 tuổi. Nom cũng mặn mòi. Có một đứa con riêng nhưng thấy cũng tốt bụng và giỏi giang. Hai vợ chồng nó về quê mở cửa hàng cũng ổn.
- Cũng mừng cho nó. Chắc chắn tao về rồi...
***
- Thằng Khang. Mày chết đâu, sao giờ thấy mặt?
Giọng Minh ồm ồm đã nghe từ đầu ngõ.
- Quấn vợ quá , không coi bạn bè ra gì nữa hả?
- Không phải vậy.
- Anh này, anh Khang bận nhiều việc, sao lại nói như thế?
Giọng Quyên nhẹ nhàng cất lên.
- Quyên đó hả em?
- Dạ, lâu quá mới gặp anh Khang. Anh không dẫn vợ tới chơi?
- Vợ nó đến "éo" gì những chỗ thế này?
- Kìa anh...
Hai vợ chồng Minh đến lạ. Minh thì thẳng toẹt, ăn nói chả cần nghĩ trước nghĩ sau, thật thà và tốt bụng chưa từng có. Còn Quyên thì dịu dàng, khéo léo, cô giáo mầm non hẳn hoi. Vậy mà lấy Minh chạy xe ôm mà lại yêu Minh hết mực. Đúng là tình yêu bình dị chứ không cần phải đao to búa lớn gì, chứ không phải thứ xa hoa giả dối gì.
Bữa cơm đơn giản nhưng ấm cúng. Con bé Linh luôn miệng liến thoắng. Ai cũng có quà cả, riêng Khang lịch lãm nhất thì tay không, chẳng có gì. Đúng là đàn ông... vô vị. Mà Khang cũng làm gì nghĩ ra điều ấy, trong Khang là một thứ hỗn độn và rời rạc, chỉ tiếc là không vứt hết ra ngoài được cho nó nhẹ lòng.
Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Ai cũng có một cuộc sống riêng, dẫu bình yên hay sóng gió. Mỗi nguời có một cách đối diện và chấp nhận nó theo cách riêng của mình nhưng đều yên ổn, duy chỉ có Khang. Như vợ chồng Minh - Quyên, kiếm đuợc bao nhiêu tiền đều chạy chữa, kêu cầu tứ nơi để có được mụn con. Vợ chồng Tuấn - Lan, gia đình nhỏ bé nhưng không bao giờ ngớt tiếng cuời. Ngay như cái thằng Dũng đen, bé loắt choắt, chịu thiệt thòi nhất rồi cũng đã tìm được bến đỗ.
Còn Khang, Khang có tất cả nhưng có hạnh phúc không hay Khang đang đủ đầy và hạnh phúc quá để lại thấy thèm những cái nhỏ bé, vụn vặt đời thuờng mà mình đã đánh rơi? Khang nhìn Minh chốc chốc lại quay ra cuời tít mắt với vợ, cũng thấy thèm thèm.
- Tôi nghĩ rồi mấy ông ạ! Con là do trời cho. Với lại chả có cái gì là trọn vẹn cả. Hai vợ chồng tôi quyết định xin đứa con nuôi. Chả cần, gái hay trai đều yêu hết. Thèm tiếng trẻ con lắm rồi.
Giọng Minh như mơ hồ:
- Tám năm rồi. Thôi trời thương cho đứa con nữa thì coi như có hai đứa. Hom trước tôi làm thủ tục xin rồi. Gớm hồi hộp ra phết mấy ông ạ!
- Khiếp, cha này hom nay đa cảm và triết lý thế?
- Thế là tôi sắp có thêm đứa con thứ hai rồi, phải không con gái?
Minh quay ra con bé Linh âu yếm.
Phương Linh cũng dài giọng ra:
- Ba nuôi, con sắp có thêm em hả? Lúc ấy ba má có qua mua quà cho Phương Linh thuờng xuyên nữa không?
- Yên tâm, lúc nào ba má chả yêu con.
Nhìn đôi má phúng phính và cái môi đỏ chót của con bé chu lên khiến cả nhà mỉm cười.
Nhanh thật, mới ngày nào mà dễ đã cả chục năm trôi qua. Thời gian đúng là quá vội để nguời ta sống, nguời ta yêu, người ta hờn ghét và đánh rơi rớt quá nhiều điều.
10h30, mọi nguời rút lui về, Khang cũng cáo từ, chỉ còn một mình lang thang. Trời về đêm đã bớt ngột ngạt và thoang thoảng cơn gió mát. Khang ghé vào bar ngồi ở một góc kín. Thỉnh thoảng có vài cô váy ngắn cũn cỡn, áo hở nửa ngực ra mời gọi... Bất chợt Khang cũng thèm đuợc ném mình váo một xó nào đó dù tối tăm trong hoan lạc để mà có thể lãng quên, để có đuợc cái niềm vui dù chỉ vá víu của đời thuờng. Khang chợt thấy mọi sự xa hoa chỉ là phù phiếm. Tất cả dường như chỉ là ảo giác không có thực. Không dưng, Khang nhớ Thảo đến cồn cào...
Khang nhớ ánh mắt mẹ đau đớn nhìn Khang khi anh về thăm bà. Bà nói nhiều, nói những thứ không đầu, không cuối, nhưng ít khi bà kêu than. Cả cuộc đời, tình yêu bà dành trọn cho Khang, cả cuộc đời bà mưu sinh vất vả và chống chọi với cô đơn cũng vì Khang. Vậy mà giờ vẫn chỉ có bà giữa cái nhà ngói hai gian xiêu vẹo, chỉ có bà đơn độc với gió núi.
Khang nhớ lúc trước, Thảo rất hay qua với bà nhưng kể từ khi Khang lấy vợ, Thảo chợt biến mất. Có thể Thảo hận Khang, có thể Thảo đau lòng quá khi nhìn mối tình ngót 7 năm trời quay lưng với mình, đi về một phía khác - nơi vinh hoa đang chào đón. Có người nói Khang bạc tình, cũng có người thức thời hơn thì nói Khang biết chớp thời cơ để đổi đời. Mẹ Khang khóc lên, khóc xuống, khuyên can không được nên đành chấp nhận.
Ngày cưới Khang, bà giận không lên. Càng mừng... Khang và Thục Anh lôi ở đâu hai ông bà hờ nom phương phi, quyền quý, xứng vai vừa lứa với bên đằng gái. Rất hợp với văn phong ở đây, xa hoa, quyền quý, lộng lẫy, cao sang, nơi mà nhiều người phải mơ ước và ngoái cổ trông theo. Còn gì hạnh phúc, sung sướng hơn nữa. Nhà trai - nhà gái, hai ông bà nhạc ngời ngời, cô dâu - chú rể, trai tài gái sắc vẹn toàn, sâm banh nổ lốp bốp, hoa rải từ đầu sảnh đến cuối sảnh. Cô dâu - chủ rể cắt bánh, rót ruợu, nâng ly...
Hai bên cổng lối vào là hai cái hòm hình trái tim đỏ chót, nơi những ông bà, những cô cậu thả vào đó những chiếc phong bì mỏng tang nhưng đầy "tấm chân tình" để cả đêm tân hôn, hai vợ chồng Khang tha hồ mà ghi chép và cô nàng hôn chút chít vào má Khang:
- Thế là chuột sa chĩnh gạo.
Chao ôi thật là hạnh phúc!
Khang thấy ân hận và thương mẹ vô cùng, Khang nốc rượu ừng ực. Rượu càng vào, đầu Khang như càng tỉnh táo và đau buốt hơn, cũng như điệu bộ của Thục Anh rõ nét hơn.
- Ủa, cái ví tiền của em không dưng mất mấy triệu. Anh có lấy ra không vậy?
- Em nói nhỏ thôi, không mẹ nghe thấy, mẹ lại nghĩ ngợi.
- Vâng, em vô tâm quá! Em biết rồi. Tại có khi nào em bị mất tiền đâu. Bao nhiêu năm rồi, có khi nào anh lấy tiền trong ví vợ mà không hỏi vợ đâu, anh nhỉ?
Tiếng dép loẹt quẹt cầu thang lướt qua thì Thục Anh cũng nói nhỏ dần như biết lỗi.
Lại một hôm khác, Khang vừa bước chân vào nhà đã nghe thấy tiếng vợ hỏi chị giúp việc:
- Chị Thu, sáng chị lên dọn phòng của anh Khang như nào mà nước rớt xuống máy tính hư rồi? Chị có biết cái máy ấy mấy nghìn USD không? Lương chị cả năm không đủ để đền đâu đó.
- Mẹ xin lỗi, mẹ vô ý. Mẹ thấy hôm qua thằng Khang thức khuya, ngủ gật trên máy tính. Mẹ thu cốc cafe, lập cập thế nào mà vô tình đánh đổ nước. Mẹ cứ tưởng không sao.
- Ấy chết, không sao. Lần sau những việc ấy, mẹ cứ để chị Thu làm, mẹ có tuổi rồi, nghỉ ngơi để bọn con phụng dưỡng. Mẹ không phải đụng tay đụng chân làm gì cho mệt. Rồi lập cập, có làm sao hai đứa con lại ân hận.
Lại có bữa khác, Khang thấy vợ nghiêm mặt mắng con:
- Hà Vy... Mẹ nói bao nhiêu lần, không ăn vặt trước bữa ăn, đấy rồi lại đau bụng, rồi chiều lại bỏ học. Một buổi học của con biết bao nhiêu tiền không?
- Con xin lỗi, tại chiều bà nói thèm bún riêu cua, hai bà cháu qua bên đường ăn.
Rồi nàng dâu quay ra thẽ thọt nói với mẹ chồng:
- Mẹ à, trẻ con thành phố không như ở quê đâu. Ăn uống đường phố là rất mất vệ sinh. Bà ở nhà quen không sao, cháu nó lạ bụng, dễ đau bụng lắm, không bậy đâu bạ đấy được.
Rồi thì có hôm, trước mặt mẹ, Thục Anh khẽ khàng nói với chồng:
- Ông xã à, anh phải dùng cái cà vạt này mới hợp màu áo. Đúng rồi, đến những chỗ như thế phải ăn mặc lịch sự, không là người ta lại chửi mình "nửa tỉnh nửa quê" đó, rồi người ta lại nói vợ không biết chăm lo cho chồng.
Rồi thì là những chuyện linh tinh nữa như chuyện hôm trước khi mẹ về quê.
- Mẹ à, chiếc áo cả mấy triệu bạc, sao mẹ đem giặt chung với cái áo tối màu để lem hết rồi? Nhà có máy giặt, có giúp việc, mẹ cứ lọ mọ, mẹ làm không đúng cách, hỏng hết mọi thứ rồi đó anh.
Những lần Thục Anh nói hầu như Khang không mấy để ý. Nhưng càng ngày, Khang càng thấy gì đó và kết quả... đúng 20 ngày, mẹ nằng nặc đòi về với lý do không hợp, nhớ quê mà Khang cho là lẩm cẩm. Giờ thì Khang hiểu những ẩn ý đầy ma mãnh của cô con dâu muốn tống khứ bà mẹ chồng dơ dáy nhà quê ra khỏi nhà càng sớm càng tốt. Khang thương mẹ vô cùng.
Mơ uớc cả đời, mẹ mong Khang lớn khôn lên người. Rồi nhìn cái xe, bà ước ao sau này con mình được đi xe đẹp như thế. Nhìn cái nhà mái bằng, bà ước ao con mình sau này được sống trong ngôi nhà như thế... Đấy, con có tất cả và hơn thế mà có sung sướng gì đâu, để hai mẹ con xa nhau giữa ma lực của đồng tiền và vòng quay gấp gáp của cuộc sống..
Rượu càng vào, Khang càng nhớ. Khang tức tưởi khóc. Hạnh phúc quá, người ta cũng khóc, đau khổ quá, người ta cũng khóc. Thằng đàn ông 35 tuổi như Khang sao lại dễ dàng rơi nước mắt đến vậy?
Khang bắt taxi 100 cây số trong đêm về với mẹ. Hai giờ sáng, Khang nghe thấy tiếng mẹ húng hắng ho. Đẩy cửa bước vào, bà bật dậy, ôm chầm lấy Khang. Bà nghĩ có chuyện gì đó dữ dội lắm mà nửa đêm Khang mò về, người nồng nặc mùi ruợu. Bà nhẹ nhàng hỏi Khang:
- Hai vợ chồng có chuyện gì à?
- Không, hai vợ chồng con vẫn ổn, con nhớ mẹ quá thì về thôi.
- Cha bố anh, lại giấu mẹ rồi. Tự dưng hôm nay anh lại thấy nhớ mẹ à?
Tự dưng Khang thở dài...
Bao nhiêu năm rồi, có chuyện gì hay con nghĩ gì, sao mà qua được mắt bà. Ba mấy năm nay, Khang là lẽ sống của bà, là hơi thở của bà. Còn điều gì quan trọng hơn nữa đâu.
- Hai đứa mày dù thế nào thì cũng phải nghĩ cho con Hà Vy đấy nhé!
- Vâng.
Khang trả lời chua chát.
Khang nhớ như in điệu cười ma quái của vợ. Nhớ mà lòng đau thắt lại. Nhớ cái cách vợ cười với ai đó trong điện thoại, vẫn cái điệu ngọt nhạt vốn có mà phải bao nhiêu năm Khang mới nhận ra được, làm sao Khang quên được, từng lời nói cứ mồn một như xoáy vào đầu mình.
- Cưng không phải lo à. Cha ấy khờ lắm! Ân hận à? Cũng hơi chút... đúng là con người ta mãi cũng không bỏ được gốc gác của mình. Suớng mà cũng chả biết hưởng. Hắn cứ com cóp làm, com cóp cung phụng. Mất gì đâu cưng mà không cho chút ngọt ngào. Thế thì mới qua lại đuợc với mình chứ. Gớm, trước lấy cưng á, không khéo giờ hai mẹ con em chả bị hắt hủi rồi. Cưng yên tâm đi, em cũng chả dại gì tuyên bố cái chuyện xưa ra, ông bố của con em ạ! Cưng về nước rồi à? Em nhớ anh lắm đó cưng. Cưng không hiểu em thì ai hiểu em. Thế thì em mới yêu cưng chứ. Cái con ấy à, không què thì cụt, hơi đâu để ý, con mụ nhà quê ấy giờ anh nhắc lại em mới nhớ đấy. Thôi quên đi, kệ chuyện cũ của cha ấy cho nằm im đi. Em nhớ cưng quá cơ, mùi nuớc hoa, mùi da, mùi cơ thể... Nào, không phải vội vàng, dù gì cũng vuốt mặt nể mũi tý chứ. Gớm, cả ngày mai em dành cho cưng mà. Nhớ đôi mắt đĩ và cái lưỡi của cưng quá cơ, nghĩ tới là em thấy rùng mình rồi nè...
Giọng Thục Anh cứ lả lướt mà Khang thấy lạnh cả sống lưng. Tai Khang như ù đặc đi. Tự dưng sống mũi Khang cay xè. Khang thèm được gục lên vai mẹ khóc nhưng Khang là thằng đàn ông 35 tuổi, sao Khang dám gục lên đôi vai còm cõi kia? Khang dám làm thì Khang phải chịu. Sao Khang dám làm bà đau lòng thêm được?
- Con mệt... con ngủ đây mẹ.
Khang buông lại giọng, cố ngáp ngủ, quay đi để che giấu cảm xúc. Nhưng hình như bà hiểu, bà lại nén tiếng thở dài. Một thằng đàn ông 35 tuổi có quyền khóc không nhỉ?
Ngoài trời không trăng sao... Đêm nay mất điện. Bà ngồi bên Khang quạt từng nhịp như ngày xưa, Khang nằm im không động đậy, nước mắt cứ thế chảy xuống khoé môi mặn chát. Một lúc sau, như không thế nằm im mãi, Khang ngồi bật dậy:
- Nóng quá! Con ra hiên rửa tay chân cho mát.
Nước giếng mát lạnh làm cho Khang dễ chịu hơn. Khang bất chợt nhớ những ngày dài Khang nghỉ hè về quê, Thảo hay qua múc nước cho Khang rửa tay chân như thế. Mùi hoa bưởi e ấp trong tóc Thảo mà Khang muốn hít mãi không thôi, giờ lại trở về đau thắt ngực. Có mùi ngai ngái của đất rạ và cỏ dại làm Khang dễ chịu hơn nhưng day dứt hơn.
- Đã hơn 10 năm trôi qua, Thảo ơi, không biết giờ em thế nào nhỉ? Em có còn nhớ tới anh, một thằng đàn ông tồi tàn?
10 năm, mọi thứ đã khác xưa quá rồi. Khang giật mình nhớ người đàn bà bán kẹo chiều nay. Cái dáng xiêu xiêu nom thật tội nghiệp và đáng thương. Duy có đôi mắt dù luớt qua rất nhanh nhưng Khang thấy nhớ nhớ và quen quen. Màu mắt ấy đục hơn và không còn trong nữa, che ngợp dưới mái tóc đỏ hoe vì nắng gió và loè xoè. Đôi mắt ấy đã hơn 10 năm Khang vẫn không quên được, Khang vẫn chẳng thể nào quên được... Khang đi lại bên thềm như không vững mà phải vịn vào cột nhà ngồi xuống.
Mẹ Khang đang khêu lại đèn cho to hơn rồi bước ra sân ngồi kế bên con trai. Ngập ngừng một lúc lâu, Khang bất chợt hỏi mẹ:
- Lâu nay mẹ có nghe thấy tin tức gì của Thảo không ?
Bà nhìn Khang một lúc, im lặng rồi thở dài khẽ khàng. Đôi mắt bà tự dưng lem nhem như có nước. Lâu quá Khang không nhắc tới Thảo mà cũng phải, mỗi lần ai nhắc đến Thảo cũng khiến bà thấy xúc động như thế. Trước đây bà lúc nào cũng nghĩ Thảo sẽ là con dâu. Cô con gái đôi mươi có má núm và mái tóc dài quá thắt lưng thật ngoan hiền và đảm đang.
- Sao tự dưng nhớ nó hả con ?
Khang im lặng không nói gì...
- Mọi thứ đã an bài cả. Cũng đừng nghĩ ngợi quá đến chuyện đã qua con ạ! Lâu quá má cũng không thấy nó, kể từ ngày con đi lấy vợ. Nhưng má nghe phong phanh dân làng đồn, nó hận con nên uất ức rồi bỏ làng, bỏ nuớc đi hoang, rồi có con rơi. Thằng bé nghe đâu cũng hơn 10 tuổi. Lời đồn không biết thực hư thế nào, người nói này, người nói kia nhưng cũng từ ấy, không thấy nó về làng nữa... rõ khổ.
- Sao mẹ biết tin Thảo như thế, mẹ không nói với con?
- Đêm hôm con cưới, nó sang ở với mẹ cả đêm rồi khóc lóc. Mẹ thấy nó nói bóng gió là muốn đi xa làm ăn, mẹ có ngăn nhưng không được. Với lại, con có hạnh phúc riêng, rồi mẹ trách móc con đâu đành. Thôi thì mọi thứ đã ra vậy rồi.
Khang im lặng không nói gì. Chợt như có một linh cảm nào đó, Khang tin đứa con ấy là máu mủ của mình. Khang nhớ một đêm sáng như đêm nay, không trăng không sao, Thảo trao cho Khang tất cả tâm hồn và tấm thân trắng trong rồi mỉm cười:
- Chỉ cần em được yêu anh một lần cũng đủ, mai này anh lấy vợ, em không còn phải hối hận gì nữa.
Còn Khang, bao nhiêu lần Khang thấy hối hận?
Vì cái bầu ba tháng của Thục Anh mà Khang đã tặc lưỡi hay cũng vì Khang ham giàu sang mà "bỏ ngãi"? Phải vì thế không mà kết cục có một đám cưới cực to, cực hoành tráng trong hân hoan của đại gia đình mà đâu biết phía sau đó có rất nhiều éo le và nước mắt.
Có phải Khang đã bỏ vàng để đi nhặt sạn?
Bao nhiêu năm, cũng có lúc Khang đang nghĩ mình hạnh phúc mà không cần nhìn lại. Sao Khang không nhận ra con người của Thục Anh? Cô ta dám làm tất cả, kể cả chà đạp nguời khác để đi lên. Sao Khang không hiểu? "Tội nghiệp em quá Thảo ơi! Vì anh mà em phải chịu thiệt thòi, vì anh mà em ra nỗng nỗi đó. Bao nhiêu năm anh đã bỏ rơi em rồi Thảo? Giờ biết tìm em nơi đâu? Những bước chân hụt hẫng ấy giờ về đâu?"... Dù thế nào thì Khang vẫn phải đi tìm. Khang phải đi tìm để nâng những bước chân ấy khỏi chênh vênh giữa đời thường cho dù đã muộn màng.
Khang chợt nhìn mẹ, cười ra nước mắt:
- Mẹ à, con sẽ đi tìm con dâu về cho mẹ.
Đôi mắt bà kèm nhèm chợt ánh lên như hiểu điều gì rồi nhìn Khang chờ đợi.
Xa xa, tiếng gà gáy xao xác qua một đêm trắng...