TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 7 của 7

Chủ đề: Em biết tìm đâu, được người tốt như anh-Tuyết Ảnh Sương Hồn-Chương 6

  1. #6
    Ngày tham gia
    Feb 2013
    Bài viết
    173
    Xu
    210

    Mặc định

    Bạn đã trở lại.


    Hẹn với Đới Thời Phi khá trễ, khoảng bảy giờ rưỡi gặp ở rạp chiếu phim, tuy vậy, đúng bảy giờ tôi đã chuẩn bị tươm tất xuất phát.
    Rạp chiếu phim cách nhà tôi không xa lắm, lúc trước tôi thường ghé qua, không cần mua vé. Vì Chu Nhất Minh có người bạn đi làm ở rạp chiếu phim, nên thường đưa vé xem phim cho hắn. Nếu có vé phim gì khó mua, thì nhờ hắn dẫn vào, ngay cả vé đều không cần. Có một gốc đại thụ bảo kê như thế, hai năm nay, điện ảnh trong nước, điện ảnh ngoài nước, tôi và Chu Nhất Minh đều trà trộn coi miễn phí. Điền Tĩnh cũng thường cùng đi.
    Lúc bảy giờ hai mươi lăm phút, tôi đến cửa rạp, đã nhìn thấy Đới Thời Phi chờ tôi ở đó, anh ta tới còn sớm hơn cả tôi nữa.
    Tôi thích người đúng giờ, anh ta còn đúng giờ hơn tôi, tôi càng thích. Vui vẻ bước tới nói: “Thật ngại quá, làm cho anh chờ.”
    “Không có gì, em cũng không đến trễ, vì tôi tới sớm thôi. Thói quen của tôi là đi đến sớm để không trễ nãi. Vé tôi đã mua rồi, vốn còn mua muốn vài món ăn vặt, nhưng không biết em thích ăn gì, cùng nhau mua nhé.”
    Anh ta thật sự là ân cần nha! Tôi mĩ mãn theo anh ta mua đồ ăn vặt!
    Lúc trước, mỗi khi xem phim tôi thích ăn cổ vịt, thích loại siêu nạc, nhai mới thích. Tiệm tạp hóa trước rạp chiếu phim bán nước ô mai uống rất ngon, uống trăm lần cũng không chán. Mua một ly lớn đem vào râp,có khi còn uống không đủ, uống hết phải nhờ Chu Nhất Minh chạy ra mua thêm. Hắn luôn mắng: “Con mẹ nó, anh đây ý tốt mang mày đến xem điện ảnh miễn phí, còn muốn anh đây hầu hạ mày như đại tiểu thư.”
    Nhưng là hôm nay cùng tiến sĩ hải ngoại xem phim, tôi ngại mua mấy món không lịch sự đó mang vào rạp ăn. Ăn cổ vịt nhe răng nhếch miệng lại dính tau đầy dầu, rất tổn thương hình tượng nha. Mà nước ô mai mang hơi thở quê cha đất tổ cũng không tốt bằng coca cola có phong cách tây màĐới Thời Phi chọn cho tôi.Anh ta vào tiệm mang ta một túi bỏng ngô và một ly coca đến hỏi ý tôi: “Hai thứ này được chứ.”
    Anh ta đã chọn, tôi đương nhiên sẽ không phản đối: “Rất tốt, em rất thích ăn bỏng ngô, uống coca khi xem phim đó.”
    Cổ vịt của chị, nước ô mai của chị, không phải chị không thích các cưng, mà là vì Đới Thời Phi chị không thể không yêu ai yêu cả đường đi lối về. Từ nay bỏng ngô và coca cola chính là niềm yêu thích của tôi.
    Sau lần xem phim này, tôi và Đới Thời Phi xem như chính thức quen nhau. Bình thường anh ta đi làm ở tỉnh, chỉ có cuối tuần mới về, vì vậy chúng tôi thường hẹn hò cuối tuần.
    Cái gọi là hẹn hò, có nghĩa là cùng nhau đi ăn cơm uống nước, đi xem phim, đi dạo công viên. Hai người mới làm quen, đang hẹn hò ở hai đoạn sơ cấp, ai cũng đều là như thế tiến hành phát triển chất lượng. Thời gian khác thì liên lạc qua di động hoặc internet.
    Sau khi hẹn hò với Đới Thời Phi, thời gian để tôi thở dài thở ngắn hoàn toàn không có. Tâm trạng rất tốt, giống như một chú chim én nhỏ bay lượn trong gió xuân. Nhìn hoa hoa đẹp, thấy trăng trăng tròn, trông dì Thạch ngày xưa khó ưa, cũng trở nên dễ coi hơn.
    Uống nước nhớ nguồn, nếu không có dì Thạch giật dây, tôi cũng không quen được bạn trai vừa lòng đẹp ý như thế! Cho nên lúc này tôi thấy bà sẽ không không để ý như lúc trước, còn có thể mỉm cười gọi một tiếng: “Dì.”
    Dì Thạch tự nhiên biết là tôi yêu ai yêu cả đường đi, thấy mối này làm mai đúng rồi,, cải thiện rất lớn thái độ lãnh đạm của tôi với bà. Vì vậy cũng thường nói lời làm tôi vui.
    “Phiên Phi, con với Đới Thời Phi tên đều có chữ ‘Phi’. Làm cho dì không thể không nghĩ tới từ ‘Sát cánh cùng bay’ này. Các con quả thật nếu xứng thành đôi, cũng chính là một đôi bay lượn bên nhau rồi.”
    Lời này tôi rất thích, càng nghe càng vui vẻ. Nếu có thể thật cùng Đới Thời Phi bỉ dực song phi, đối với tôi chính là chuyện vui nhất trần từ nhỏ đến nay nha.
    Bạch mã hoàng tử của tôi, cuối cùng cũng xuất hiện. Điền Tĩnh cũng vui thay cho tôi: “Chuyện này rất tốt, bạn trai của hai mình đều ở tỉnh. Lần tới tao đi lên đó tìm Đỗ Uy, mày cũng có thể đi tìm Đới Thời Phi của mày rồi. Hiện giờ mày có một bạn trai tiến sĩ hải ngoài, nhưng không được chê Đỗ Uy của tao không là tiến sĩ nha.”
    Bạn trai của Điền Tĩnh là Đỗ Uy – bạn học đại học của nàng. Học xong bốn năm đại học, anh ta học tiếp thạc sĩ, xong thạc sĩ lại dự tính học lên tiếp tiến sĩ. Anh ta học không chán, tôi nghe thấy cũng chán.
    Đỗ Uy ở tỉnh học tiến sĩ,Điền Tĩnh ở quê làm ở thành phố nhỏ, hai người xa nhiều gần ít, Điền Tĩnh thường đến ngày nghỉ chạy lên tỉnh, diễn tuồng gặp nhau trên cầu Hỉ Thước.
    Nói tới nói lui, tôi cũng không định cùng Điền Tĩnh lên tỉnh tìm Đới Thời Phi. Quan hệ hai chúng tôi còn chưa tới mức đó.
    Đới Thời Phi này, có đôi khi không nghĩ là hắn về từ Mĩ, nhiệt tình của người Mĩ anh ta một chút cũng không học được. Đối với tôi luôn nho nhã lễ độ, tiến thối chừng mực, tôi cũng không thể không phối hợp hình tượng thục nữ.
    Thục nữ thì làm sao có thể chủ động lên tỉnh tìm trai đây? Quá không dè đạt cũng quá hạ giá. Cho nên, tôi cũng chỉ có thể đợi lại đợi. Không nên nhất thời hấp tấp lại lộ đuôi hồ ly ra, làm người trong mộng vừa lòng đẹp ý sợ quá chạy mất.
    Bữa nay Điền Tĩnh điện thoại nói, nói hồi nãy Chu Nhất Minh tới chỗ nó rút tiền, liếc mắt nhìn thấy tiểu thư ngồi ở quầy số ba bộ dạng xinh đẹp, quấn quít theo nó đòi nó giới thiệu giùm hắn.
    Từ lúc tôi quen Đới Thời Phi, cuối tuần đều là thời gian dành cho anh ta. Khoảng thời gian này, Đỗ Uy tiến trình học cũng không nặng, nên thường chạy về cùng Điền Tĩnh chàng chàng thiếp thiếp. Chúng tôi đều vui vẻ bên bạn trai, chắc là Chu Nhất Minh nhìn thấy, cũng sốt ruột muốn tìm tuyệt sắc giai nhân của hắn. Hai ngày trước tôi còn nhìn thấy hắn sửa lại chữ ký trên QQ thành: “Hoan nghênh yêu quý anh, anh không phải truyền thuyết.”
    “Mày không cần để ý đến tên đó, hắn lúc nào nhìn thấy cô gái xinh đẹp cũng đều bước không nổi, cũng không suy nghĩ lại người ta có thuận mắt hắn không. Lần trước tên đó đến nhà trẻ của tao cũng nhìn trúng một cô giáo trẻ, cũng muốn tao giới thiệu cho hắn. Tao liền dội cho hắn chậu nước lạnh: Nghĩ cũng đừng nghĩ, ngày 11 người ta kết hôn rồi.”
    Điền Tĩnh cười nói: “Thật trùng hợp, hắn nhìn trúng tiểu thư ở quầy số 3, cũng là ngày 11 kết hôn.”
    Sau khi Điền Tĩnh gác điện thoại, Chu Nhất Minh liền gọi tới, mở miệng ra là tố khổ liền: “Cao bồi à, tâm hồn yếu ớt của anh lại bị thương, tại sao cô gái nào anh nhìn trúng cũng đều là hoa có chủ vậy?”
    Tôi rất không đồng tình nói: “Ai biểu anh chọn gái đẹp chi. Hoa đẹp hơn nửa là có chủ, anh nên chọn cỏ dại thì tốt hơn. Ví dụ mấy loại như cỏ đuôi chó chắc chắn không có người hái, anh có thể động thủ hái nhiều lắm nha.”
    “Ý của em là anh chỉ có thể tìm mấy em gái khủng long không xinh à? Cái này cũng là một cách. Có điều anh chỉ quen một em gái khủng long là em thôi, em cũng có người rồi, anh biết đi đâu tìm đây?”
    Tôi còn tưởng nói móc được hắn, ai dè hắn trả đòn lại tôi, làm tôi tức rống như sư tử Hà Đông: “Tao nhổ, ai là khủng long? Mi mới là khủng long. Không đúng, con ếch kia, ,mi lại…”
    Tôi còn chưa rống xong, hắn đã cười ha ha cắt điện thoại, làm tôi tức chết. Tôi mất nửa ngày mới hết giận, tự an ủi mình: mình đại nhân đại lượng, không so đo cùng tên kia.
    Tôi luôn là người rất độ lượng, bằng không Chu Nhất Minh đắc tội tôi không phải một hai lần, nếu là người thích phân cao thấp, tôi sớm đã cắt bào đoạn nghĩa với hắn.
    Ví dụ như tràng cãi nhau vừa rồi, một trận ầm ĩ như thế, lúc nổi nóng tôi cũng nghĩ cả đời không để ý tên này nữa. Nhưng chưa bao lâu, tên này cùng bạn nam thi đấu ở sân thể dục, vô ý ngã gãy chân. Chân bó thạch cao nằm ở trên giường một tháng, đều là tôi đi học bù giúp hắn.
    Ai biểu nhà tôi với nhà hắn gần chi? Cùng là người một khu, mẹ hắn đến nhờ, tôi cũng ngượng không thể từ chối! Thế là “đại nhân không so đo tiểu nhân”.
    Chu Nhất Minh ở trên giường bệnh thấy tôi đến, cảm thấy ngoài ý muốn: “ Mày đến à?”
    Đến thì cũng đã đến rồi, nhưng cũng không thể mất hình tượng. Tôi bày ra tư thế đại nhân đi đến, dùng giọng điệu mẹ tôi thường dạy tôi nói với hắn những lời thấm thía: “Chu Nhất Minh, mày nên cố gắng học, biết chưa?”
    Tôi dạy lời nói thấm thía như thế, hắn lại xoa bụng cười rộ lên. Thế này rất không hợp với hoàn cảnh, tôi đang là cô giáo nhỏ, không phải là diễn viên hài kịch, hắn cười như thế là sao! Vì thế tôi vàng bày ra bộ tịch cô giáo răn dạy hắn: “Mày cười cái gì? Nghiêm túc đi.”
    Không như mong đợi, hắn lại càng cười to hơn, cười đến lạc cả giọng. Bạn nói xem, thái độ hắn thế này, có thể học tốt sao?
    Người này không phải là người ham học hỏi, thật phí thời gian để giảng bài cho hắn. Nhưng mà cha mẹ hắn không nghĩ như vậy, họ cho rằng con trai chỉ cần muốn học, thì kết quả sẽ như trực thăng bay vọt lên. Trước khi hắn trổ tài còn có thời gian chờ hắn thông suốt, cho nên không thể để hắn bỏ quên mất chuyện học. Vì vậy năn nỉ tôi giúp đỡ, đừng để hắn nghỉ bệnh một tháng làm kết quả học tập giảm.
    Nhưng mà Chu Nhất Minh đâu có lòng muốn học bù! Tôi giảng bài cho hắn, hắn lại kéo tôi làm đủ chuyện linh tinh, còn hỏi thăm có phải là tôi có phải yêu thầm ai đó không. Tôi ngạc nhiên, bí mật này bạn trong lớp tôi đều không biết, hắn sao lại nhìn ra?
    “Bởi vì mày mỗi lần nhìn thấy lớp trưởng mày, thì mắt tỏa sáng như mấy ngày bị bỏ đói mà trông thấy thịt nướng.”
    So sánh kiểu gì vậy! Hình dung giống như tôi hận không thể một phát ăn lớp trưởng, tôi không phải là bạch cốt tinh thèm thuồng thịt Đường Tăng trong Tây du ký. Quá tức đến ném sách giáo khoa trong tay qua hắn: “Tao nhổ! Mày mới mỗi lần nhìn thấy hoa khôi lớp mày mới giống chết đói mấy ngày nhìn thấy thịt nướng.”
    Về sau ngẫm lại, so sánh này cũng rất đúng. Lúc đó, tôi với lớp trưởng chúng tôi, Chu Nhất Minh với hoa khôi lớp hắn, cũng giống như người đói thấy thịt nướng, kêu to muốn ăn. Nhưng trời lại không cho ăn, chỉ có thể nuốt nước miếng nhìn.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    vophuong,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Feb 2013
    Bài viết
    173
    Xu
    210

    Mặc định

    Bị cận thị rồi, mẹ cách ly khỏi máy vi tính, thật sự rất vất vả để làm xong chương này. Thành thật tạ lỗi vì đã để mọi người chờ lâu. Cám ơn bạn doha91 đã ủng hộ nhé!


    Chương 6

    Lại đến cuối tuần, là ngày tôi chờ mong nhất, có thể cùng Đới Thời Phi hẹn hò.

    Buổi sáng xuống giường, chuyện thứ nhất tôi làm là xem cân nặng. Chữ số trên dụng cụ gia đình biểu hiện tôi vừa ốm hai kí, trong lòng tôi như mở cờ. Thuốc giảm cân dùng hiệu quả vẫn rất tốt, chỉ là số lần đi toilet nhiều hơn trước.

    Sau khi quen Đới Thời Phi, tôi lại mang thuốc giảm cân mua lần trước tiếp tục dùng. Tôi muốn giảm cân, muốn cùng biệt danh “Em gái mũm mĩm” triệt để không còn liên quan. Tôi không muốn lúc cùng anh ta đi ra ngoài, mọi người đều xem hai chúng tôi “không xứng đôi vừa lứa”.

    Tuy rằng thuốc giảm cân này dùng sẽ có tác dụng không tốt, ví dụ như bệnh kén ăn, đi ngoài, nhưng để xin đẹp hơn, tôi kiên trì. Chuyện khổ ấy làm sao so với nàng tiên cá đáng thương trong truyện cổ Andersen, tính ra tôi vẫn còn có phúc. Dùng hết một lần lại mua thêm một lần nữa, nhất định kiên trì đến cùng, không tin là không giảm cân được. Quả nhiên, cân nặng mỗi ngày đều giảm xuống.

    Hôm nay Đới Thời Phi hẹn tôi ra ngoại ô leo núi, anh ta rất thích hoạt động ngoài trời.

    Nói thật ra, tôi mập mạp như thế là do luôn sợ hãi vận động. Trước kia tôi vì giảm cân mua thẻ một năm hơn một ngàn đồng ở câu lạc bộ thể hình, kết quả đi vài lần đã bỏ. Quá mệt mỏi, chạy bộ không đến 5 phút đã thở hổn hển như trâu, mồ hôi như mưa, tưởng tượng nằm xuống là không muốn ngồi dậy. Miễn cưỡng kiên trì cũng không xong, cuối cùng đem thẻ năm đó chuyển nhượng thành tiền trên mạng.

    Nhưng lúc này Đới Thời Phi hẹn tôi leo núi, tôi không thể không liều mình bồi quân tử: “Tốt lắm, tôi cũng rất thích leo núi.”

    Từ lúc quen Đới Thời Phi, tôi nhanh chóng trở thành cao thủ nói dối. Bình thường tôi không thích, chỉ cần anh ta thích, lập tức cũng thành tôi thích.
    Đới Thời Phi có chiếc Mazda, đưa tôi đến chân núi, sau đó đeo ba lô vận động chuẩn bị xuất phát. Tôi vừa đến cổng chào, thấy có xe cáp, ý chí liền không kiên định, khéo léo đề nghị anh ngồi xe cáp lên núi ngắm cảnh.

    Anh ta không nghĩ ngợi gì liền lắc đầu: “Thế sao được, leo núi chính là có từ leo, ngồi xe cáp rồi còn gì leo núi! Em…có phải là không muốn đi không?”

    Tôi đương nhiên phủ nhận: “Không phải, em chỉ là…còn chưa có ngồi qua xe cáp, nhìn thấy lạ nên muốn thử.”

    “Vậy thì dễ rồi, chờ chúng ta trèo lên rồi, lúc xuống ngồi xe cáp là được thôi.”
    Kết quả là, bắt đầu leo núi, Đới Thời Phi quả nhiên là cao thủ vận động, bước như bay phía trước, còn chạy chậm. Ban đầu tôi không biết nặng nhẹ, còn cậy mạnh chạy theo anh ta, chạy chưa hết đường dốc, đã thở không ra hơi giống bệnh nhân hen suyễn, hận không thể lập tức nghỉ ngơi. Nhưng cái núi đáng chết kia nha! Tầng tẩng lớp lớp, núi này núi kia, nói chung là không nhìn thấy đỉnh (bực bội đến mức tôi muốn bắt chước Chu Nhất Minh chửi má nó). Đường núi chín đoạn mười tám vòng, đến một dốc núi nọ, tôi đi quả thật chính là tứ chi cùng nhau “leo núi”.

    Ông trời ơi! Tôi gần đây vì giảm cân, cơm cũng không dám ăn nhiều, chỗ nào có thể lực để leo núi! Hôm nay biết muốn đi leo núi, cho nên lúc sáng để tránh họa, đã ăn thêm một ổ bánh mì. Hiện thực đã chứng minh là tôi đã đánh gia cao khả năng của ổ bánh mì này. Kiên trì đi không đến một phần ba đoạn đường, đã đặt mông xuống ngồi nhúc nhích không nổi.

    “Đới Thời Phi…mệt quá…nghỉ chút…nghỉ chút đi.”

    “Em sao mà mệt đến như thế? Có phải rất lâu rồi không leo núi không?”
    Tôi trả lời theo anh ta: “Đúng đó, lâu rồi không đi. Đột nhiên leo, mệt quá, nghỉ chút đi.”

    “Được, vậy nghỉ chút lại đi tiếp. Đây, uống chút nước.”

    Một đường này tôi đã uống không ít nước, lúc đặt mông ngồi xuống lại uống thêm hơn nửa bình nước. Uống hết nước miệng há mồm thở hì hục. Mệt đến nổi giống một con kiki, chỉ khác một chút không đưa đầu lưỡi ra thở. Quá dọa người! Nghĩ đến trước kia tôi giống như chú khỉ con tung tăng khắp núi rừng. Mà nay còn chưa có già, nhưng khí thế năng động của năm đó một chút cũng không còn!

    So sánh qua, đường núi dù gập ghềnh nhưng Đới Thời Phi đi rất nhàn nhã, lại còn cầm máy chụp phong cảnh, không giống đang leo núi mà giống đi lững thững trong sân.

    Vốn nghĩ ngồi một chút lại đi, ai ngờ lúc tôi đang nghỉ ngơi, bụng lại lên cơn quặn đau. Kiểu đau này tôi rất quem, chính là báo hiệu tiêu chảy.
    Từ lúc tôi uống thuốc giảm cân, đã làm quen với chuyện đi tả. Nhưng lúc dần quen thuốc, không thường xuyên đi nữa, nhưng đi đại tiện vẫn lỏng hơn bình thường. Lúc này sao vậy! Tôi đang rối lại có chuyện phiền. Nghĩ ngợi nãy giờ đi cũng uống nhiều nước, nước cũng có thể nhuận tràng sao!

    Làm sao bây giờ? Nên làm thế nào đây? Cùng mĩ nam leo núi, đi nửa đường nhưng bị tiêu chảy, lại muốn nhờ anh ta tìm giúp toilet, chuyện này làm sao mà tôi chịu nổi đây!
    Cũng may lúc tôi đang ngồi thở, Đới Thời Phi lại chạy vào lùm cây ven đường núi. Chỉ một chốc, anh ta mang một chùm dâu tây về: “Em xem, anh mới hái về một chùm dâu, muốn nếm thử không?”

    Tôi muốn ăn, tôi đương nhiên muốn ăn. Lúc này bụng đang đói, hơn nữa, ăn xong lại có thể giải quyết vấn đề của tôi. Ăn xong, tôi liền vờ là do ăn nó mới đau bụng, Đới Thời Phi phải chịu trách nhiệm. Thế thì anh ta phải tìm toilet thay tôi. Như vậy hình tượng thục nữ của tôi sẽ được bảo toàn! Vào thời khắc mấu chốt, đầu tôi vẫn còn linh hoạt lắm.

    Lấy dâu Đới Thời Phi đưa ăn, tôi cố nén đau tiếp tục cùng anh ta leo núi, sau đó ôm bụng hô đau ai ai: “Dâu này có vấn đề rồi, em muốn đi toilet.”

    Anh ta quả nhiên là nghĩ rằng là do anh hại tội, cảm thấy rất có lỗi: “Sớm biết vậy sẽ không hái rồi. Làm sao đây, gần đây cũng không có toilet. Em còn nhịn được không, nếu được chúng ta xuống núi, ở đó có toilet.”

    Nói thật lòng, tôi cũng muốn nhịn xuống, nhưng mà bộ đồ lòng này lại không chịu phối hợp. Nó cố tình đem chuyện xấu của tôi bày ra, quặn đau trận sau hơn trận trước, tỏ vẻ mãnh liệt là cần được giải quyết. Tôi sợ là lúc theo anh ta xuống núi, nếu chẳng may khống chế không được thì càng đáng sợ.

    Tôi không nói gì, gương mặt tỏ vè xấu hổ để trả lời. Đới Thời Phi nhìn trái nhìn phải, cẩn thận dè dặt trả lời: “Nếu như vậy…em vào lùm cây kia giải quyết đi. Anh ở ngoài…thay em…trông chừng.”

    Cũng chỉ như thế, tuy rằng rất đáng sợ, nhưng vẫn còn hơn lọt ra ngoài quền. Tôi xoay xoay chui vào lùm cây, đi vệ sinh ngoài trời. Đới Thời Phi gác cho tôi.

    Lúc xong việc, hai người đều tỏ vẻ quá sức tưởng tượng. Tôi ngại ngùng nhìn anh ta, anh ta ngại ngùng nhìn tôi. Chuyện lần này quá xấu hổ rồi! Buổi leo núi cũng kết thúc như vậy!

    Chuyện leo núi thành như thế, đi vệ sinh ngoài trời làm cho tôi vô cùng xấu hổ. Việc này tôi không tiện kể với ai, ngay cả Điền Tĩnh cũng không nói, thật là mở miệng không được thành lời.

    Qua ngày hôm đó, Đới Thời Phi không gọi điện cho tôi. Tuy rằng bình thường từ thứ hai đến thứ sáu anh ta cũng ít trò chuyện với tôi, vì anh ta công việc rất bận rộn, công thêm tôi quen anh ấy chưa được lâu, còn chưa thân thiết đến độ mỗi ngày gọi điện mấy lần. Cho nên ngoại trừ gọi điện hẹn hò cuối tuần, ngày thường rất ít trao đổi, tuy nhiên cũng có tán gẫu vài câu, nhưng anh ta cũng ít nói, bảo là công tác bận không thể nói chuyện phiếm, tôi cũng chĩ biết thức thời dừng lại. Tuy vậy, trong lòng cũng có khúc mắc, có phải do leo núi lần trước, anh ta bị tôi dọa sợ mất không?

    Cân nhắc vấn đề này làm tôi rất không vui. Lúc đi làm còn cố gắng phấn khởi, nhe răng với đồng nghiệp, nhếch miệng với học trò, cố gắng giả một khuôn mặt tươi cười. Nhưng tan tầm về tới nhà, khuôn mặt liền suy sụp, biểu hiện có chuyện âu lo.

    Tôi buồn bực, cha già còn chọc tôi: “Ôi, đại tiểu thư có chuyện gì mà mặt thế này. Cha còn chưa chết, không cần con khóc tang đâu.”

    Tôi càng thêm bực bội: “Con sắp chết, con khóc tang cho chính mình được không?”

    Dì Thạch đi ra hòa giải: “Đang yên lành có chuyện gì vậy? Miệng sống chết không kiêng cử gì hết. Lão Yến ông cũng thiệt là, Phiên Phi tâm trạng không tốt, ông còn chọc con nó chi?”

    “Nó mấy ngày trước tâm tình vô cùng tốt, sao lại buồn rồi. Không cần suy nghĩ, nhất định là vì thằng Đới Thời Phi kia. Bây giờ rã rồi? Cha nói nếu thật chia tay cũng không phải là chuyện xấu. Cha đã nói trước hai đứa con không hợp nhau, chia tay càng sớm càng tốt.”

    Không biết vì sao, cha tôi nghe dì Thạch nói về chuyện của Đới Thời Phi, gặp mặt cũng chưa, liền xác định tôi và anh ta không hợp.

    Tôi mới không quan tâm: “Cha, chuyện con, con mình thích hợp là được, cha thấy hợp hay không không quan trọng.”

    Lúc này cha tôi mang chuyện đó nhắc lại, trong lòng tôi càng không thoải mái. Thở phì phì về phòng nằm xuống, cơm chiều cũng không ăn liền ngủ.
    Trong lòng có tâm sự, một đêm đương nhiên ngủ không ngon. Ngày hôm sau thức dậy ngáp liên tục, còn phải cố gắng phấn khởi đến nhà trẻ làm, vô luận là có chuyện gì cũng phải cố gắng. Nếu thất tình và thất nghiệp cùng nhau song song đến, con mẹ nó tôi còn sống được sao?

    Từ bảy giờ rưỡi sáng, như thường lệ, tôi ở cửa phòng học tiếp đứa nhỏ từ phụ huynh. Có bạn nhỏ lúc mẹ đưa đến, đặc biệt dặn dò tôi: “Tối qua Tiểu Kiệt ăn không tiêu, ban đêm đi tiêu mấy lần. Cô Yến hôm nay chiếu cố đặc biệt em nó nhé, đây là đồ ăn trưa của em nó và hai cái quần dự bị.”

    Tự nhiên là tôi khuyên nàng hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ đặc biệt chiếu cố con trai bảo bối của nàng.

    Nhiệm vụ của tôi là chăm sóc mấy đứa nhỏ. Làm một cô giáo chăm sóc, công việc chủ yếu của tôi chính là săn sóc cuộc sống hằng ngày của bọn nhỏ, ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ. Đặc biệt các em nhỏ quanh tôi mới mẫu giáo, chỉ là đứa trẻ hai ba tuổi,. thế là không thiếu được chuyện tôi rửa nước tiểu ẩm ướt hay bẩn quần. Công việc này của tôi kỳ thực không khác gì bảo mẫu em bé, nhưng được cái danh tốt hơn thôi.

    Buổi học sáng còn chưa xong, Tiểu Kiệt đã dùng hết hai cái quần dự phòng. Đứa nhỏ này tiêu chảy thật lợi hại, đi tả ra phân như tương đậu nành, hôi thối vô cùng. Tôi muốn ngừng thở đi giặt hai quần kia.

    Cô giáo Lý thấy tình huống không tốt, nhanh chóng gọi mẹ Tiểu Kiệt đến đón đứa nhỏ: “Em vẫn là mang cháu nó đi bệnh viện kiểm tra đi, để như vậy không tốt đâu.”

    Tiểu Kiệt được mẹ đón đi rồi. Buổi trưa tôi không đụng đến chén cơm, giặt hai cái quần thối kia tôi mất cả khẩu vị. Thật là khổ - tôi chỉ có thể chờ mong thoát bể khổ, phấn đấu đến tổ trưởng trực ban sẽ không chịu tội thế này nữa.

    Chưa ăn cơm trưa, còn buổi sáng vì để giảm cân tôi chỉ uống nước trái cây. Đến tam tầm buổi chiều, cái bụng tôi nó đói muốn dính vào lưng, ra lộ chỉ thấy cà người bay nhè nhẹ, dưới chân không có điểm lực. Ra khỏi phòng học có trận gió to thổi đến, thì có cảm giác lung lay sắp đổ, tôi cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác Lâm muội muội liễu yếu đào tơ đu đưa theo gió.

    Liễu yếu đu đưa được vài bước, tôi bắt đầu cảm giác không tốt. Dạ dày kháng nghị muốn ăn gì đó. Nhất thời tôi làm gì có đồ để cho nó chứ, đến quán nước trước cổng uống một ly lớn vào bụng, cảm giác đói càng mãnh liệt hơn.

    Uống xong ly nước, di động kêu, cầm lên không dám tin vào mắt mình, là Đới Thời Phi gọi điện tới. Tôi còn lo anh ta không chịu gặp tôi nữa đây, thật là chuyện vui ngoài ý muốn.

    “Yến Phiên Phi, em tan ca chưa? Tối nay có thể cùng dùng cơm không?”

    A! Anh ta đây là lần đầu không phải cuối tuần hẹn hò tôi. Tôi vừa mừng vừa sợ: “Anh sao hôm nay đã trở lại? Lúc trước không phải cuối tuần mới có thể từ tỉnh về nhà sao.”

    “Mẹ anh có chút không khỏe, nên anh xin nghỉ về nhà thăm chút.”

    Tôi vội vã tỏ vẻ quan tâm: “Bác không khỏe à, có nghiêm trọng không?”

    Anh ta nói là không sao, hỏi tiếp tôi còn ở nhà trẻ, nói lái xe đến đây liền đón tôi đi ăn.

    Khoảng mười phút sau, tôi ở cổng đón Đới Thời Phi chạy chiếc Mazda. Lên xe rồi, anh ta lịch sự hỏi tôi muốn ăn gì. Vừa nhắc tới ăn, bụng tôi liền không chịu thua kém kêu to. Còn kêu rất lớn, sợ người khác không nghe thấy.

    Tôi đỏ mặt xấu hổ, cái bụng chết tiệt này, thực là phiền toái! Lần trước còn làm tôi nhục chưa đủ sao?

    Đới Thời Phi cũng nghe được: “Em đói bụng lắm rồi à? Trên xe có mấy cái bánh tây sô cô la, nếu em không ngại ăn chút đi.”

    Tôi cũng thật sự là đói chịu khong nổi, liền cầm bánh tây sô cô la bất chấp tất cả cho vào miệng rồi nói sau. Áp chế tiếng kêu trong bụng xong, mới có sức lực mà đối phó tình huống.

    Vì không để cho Đới Thời Phi cảm thấy tôi đói như đầu chó sói, tôi kể chuyện của Tiểu Kiệt ra. Nói cho anh ta biết ngày hôm nay tôi là như thế nào chăm sóc một em nhỏ tiêu chảy mà tận tâm tận lực, đến nỗi cơm trưa cũng không ăn kịp. Cho nên, đói muốn xỉu.

    Lúc kể chuyện, tuy tôi cũng có chút phóng đại và khoe khoang, nhưng nói thế nào, tôi cũng căn cứ vào sự thật mà thiếp vàng cho mình. Cũng không tính là quá phóng đại đâu há?

    Đới Thời Phi nghe rất nghiêm túc, chuyên chú, rồi còn khen tôi: “Yến Phiên Phi, em thật có lòng thương yêu lại kiên nhẫn, thật biết chăm sóc người khác.”

    Được anh ta khích lệ câu này, tôi cảm thấy giặc hai chiếc quần thối hoắc hôm nay cũng không uổng. Mà câu nói kế tiếp của anh, càng làm tôi vui vẻ vạn phần: “Yến Phiên Phi, hay là hôm nay về nhà anh ăn cơm đi? Cha mẹ anh đều rất muốn gặp em.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi DuongCoNguyet, ngày 29-07-2013 lúc 16:30.

    ---QC---


  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    vophuong,
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status