Bạn đã trở lại.
Hẹn với Đới Thời Phi khá trễ, khoảng bảy giờ rưỡi gặp ở rạp chiếu phim, tuy vậy, đúng bảy giờ tôi đã chuẩn bị tươm tất xuất phát.
Rạp chiếu phim cách nhà tôi không xa lắm, lúc trước tôi thường ghé qua, không cần mua vé. Vì Chu Nhất Minh có người bạn đi làm ở rạp chiếu phim, nên thường đưa vé xem phim cho hắn. Nếu có vé phim gì khó mua, thì nhờ hắn dẫn vào, ngay cả vé đều không cần. Có một gốc đại thụ bảo kê như thế, hai năm nay, điện ảnh trong nước, điện ảnh ngoài nước, tôi và Chu Nhất Minh đều trà trộn coi miễn phí. Điền Tĩnh cũng thường cùng đi.
Lúc bảy giờ hai mươi lăm phút, tôi đến cửa rạp, đã nhìn thấy Đới Thời Phi chờ tôi ở đó, anh ta tới còn sớm hơn cả tôi nữa.
Tôi thích người đúng giờ, anh ta còn đúng giờ hơn tôi, tôi càng thích. Vui vẻ bước tới nói: “Thật ngại quá, làm cho anh chờ.”
“Không có gì, em cũng không đến trễ, vì tôi tới sớm thôi. Thói quen của tôi là đi đến sớm để không trễ nãi. Vé tôi đã mua rồi, vốn còn mua muốn vài món ăn vặt, nhưng không biết em thích ăn gì, cùng nhau mua nhé.”
Anh ta thật sự là ân cần nha! Tôi mĩ mãn theo anh ta mua đồ ăn vặt!
Lúc trước, mỗi khi xem phim tôi thích ăn cổ vịt, thích loại siêu nạc, nhai mới thích. Tiệm tạp hóa trước rạp chiếu phim bán nước ô mai uống rất ngon, uống trăm lần cũng không chán. Mua một ly lớn đem vào râp,có khi còn uống không đủ, uống hết phải nhờ Chu Nhất Minh chạy ra mua thêm. Hắn luôn mắng: “Con mẹ nó, anh đây ý tốt mang mày đến xem điện ảnh miễn phí, còn muốn anh đây hầu hạ mày như đại tiểu thư.”
Nhưng là hôm nay cùng tiến sĩ hải ngoại xem phim, tôi ngại mua mấy món không lịch sự đó mang vào rạp ăn. Ăn cổ vịt nhe răng nhếch miệng lại dính tau đầy dầu, rất tổn thương hình tượng nha. Mà nước ô mai mang hơi thở quê cha đất tổ cũng không tốt bằng coca cola có phong cách tây màĐới Thời Phi chọn cho tôi.Anh ta vào tiệm mang ta một túi bỏng ngô và một ly coca đến hỏi ý tôi: “Hai thứ này được chứ.”
Anh ta đã chọn, tôi đương nhiên sẽ không phản đối: “Rất tốt, em rất thích ăn bỏng ngô, uống coca khi xem phim đó.”
Cổ vịt của chị, nước ô mai của chị, không phải chị không thích các cưng, mà là vì Đới Thời Phi chị không thể không yêu ai yêu cả đường đi lối về. Từ nay bỏng ngô và coca cola chính là niềm yêu thích của tôi.
Sau lần xem phim này, tôi và Đới Thời Phi xem như chính thức quen nhau. Bình thường anh ta đi làm ở tỉnh, chỉ có cuối tuần mới về, vì vậy chúng tôi thường hẹn hò cuối tuần.
Cái gọi là hẹn hò, có nghĩa là cùng nhau đi ăn cơm uống nước, đi xem phim, đi dạo công viên. Hai người mới làm quen, đang hẹn hò ở hai đoạn sơ cấp, ai cũng đều là như thế tiến hành phát triển chất lượng. Thời gian khác thì liên lạc qua di động hoặc internet.
Sau khi hẹn hò với Đới Thời Phi, thời gian để tôi thở dài thở ngắn hoàn toàn không có. Tâm trạng rất tốt, giống như một chú chim én nhỏ bay lượn trong gió xuân. Nhìn hoa hoa đẹp, thấy trăng trăng tròn, trông dì Thạch ngày xưa khó ưa, cũng trở nên dễ coi hơn.
Uống nước nhớ nguồn, nếu không có dì Thạch giật dây, tôi cũng không quen được bạn trai vừa lòng đẹp ý như thế! Cho nên lúc này tôi thấy bà sẽ không không để ý như lúc trước, còn có thể mỉm cười gọi một tiếng: “Dì.”
Dì Thạch tự nhiên biết là tôi yêu ai yêu cả đường đi, thấy mối này làm mai đúng rồi,, cải thiện rất lớn thái độ lãnh đạm của tôi với bà. Vì vậy cũng thường nói lời làm tôi vui.
“Phiên Phi, con với Đới Thời Phi tên đều có chữ ‘Phi’. Làm cho dì không thể không nghĩ tới từ ‘Sát cánh cùng bay’ này. Các con quả thật nếu xứng thành đôi, cũng chính là một đôi bay lượn bên nhau rồi.”
Lời này tôi rất thích, càng nghe càng vui vẻ. Nếu có thể thật cùng Đới Thời Phi bỉ dực song phi, đối với tôi chính là chuyện vui nhất trần từ nhỏ đến nay nha.
Bạch mã hoàng tử của tôi, cuối cùng cũng xuất hiện. Điền Tĩnh cũng vui thay cho tôi: “Chuyện này rất tốt, bạn trai của hai mình đều ở tỉnh. Lần tới tao đi lên đó tìm Đỗ Uy, mày cũng có thể đi tìm Đới Thời Phi của mày rồi. Hiện giờ mày có một bạn trai tiến sĩ hải ngoài, nhưng không được chê Đỗ Uy của tao không là tiến sĩ nha.”
Bạn trai của Điền Tĩnh là Đỗ Uy – bạn học đại học của nàng. Học xong bốn năm đại học, anh ta học tiếp thạc sĩ, xong thạc sĩ lại dự tính học lên tiếp tiến sĩ. Anh ta học không chán, tôi nghe thấy cũng chán.
Đỗ Uy ở tỉnh học tiến sĩ,Điền Tĩnh ở quê làm ở thành phố nhỏ, hai người xa nhiều gần ít, Điền Tĩnh thường đến ngày nghỉ chạy lên tỉnh, diễn tuồng gặp nhau trên cầu Hỉ Thước.
Nói tới nói lui, tôi cũng không định cùng Điền Tĩnh lên tỉnh tìm Đới Thời Phi. Quan hệ hai chúng tôi còn chưa tới mức đó.
Đới Thời Phi này, có đôi khi không nghĩ là hắn về từ Mĩ, nhiệt tình của người Mĩ anh ta một chút cũng không học được. Đối với tôi luôn nho nhã lễ độ, tiến thối chừng mực, tôi cũng không thể không phối hợp hình tượng thục nữ.
Thục nữ thì làm sao có thể chủ động lên tỉnh tìm trai đây? Quá không dè đạt cũng quá hạ giá. Cho nên, tôi cũng chỉ có thể đợi lại đợi. Không nên nhất thời hấp tấp lại lộ đuôi hồ ly ra, làm người trong mộng vừa lòng đẹp ý sợ quá chạy mất.
Bữa nay Điền Tĩnh điện thoại nói, nói hồi nãy Chu Nhất Minh tới chỗ nó rút tiền, liếc mắt nhìn thấy tiểu thư ngồi ở quầy số ba bộ dạng xinh đẹp, quấn quít theo nó đòi nó giới thiệu giùm hắn.
Từ lúc tôi quen Đới Thời Phi, cuối tuần đều là thời gian dành cho anh ta. Khoảng thời gian này, Đỗ Uy tiến trình học cũng không nặng, nên thường chạy về cùng Điền Tĩnh chàng chàng thiếp thiếp. Chúng tôi đều vui vẻ bên bạn trai, chắc là Chu Nhất Minh nhìn thấy, cũng sốt ruột muốn tìm tuyệt sắc giai nhân của hắn. Hai ngày trước tôi còn nhìn thấy hắn sửa lại chữ ký trên QQ thành: “Hoan nghênh yêu quý anh, anh không phải truyền thuyết.”
“Mày không cần để ý đến tên đó, hắn lúc nào nhìn thấy cô gái xinh đẹp cũng đều bước không nổi, cũng không suy nghĩ lại người ta có thuận mắt hắn không. Lần trước tên đó đến nhà trẻ của tao cũng nhìn trúng một cô giáo trẻ, cũng muốn tao giới thiệu cho hắn. Tao liền dội cho hắn chậu nước lạnh: Nghĩ cũng đừng nghĩ, ngày 11 người ta kết hôn rồi.”
Điền Tĩnh cười nói: “Thật trùng hợp, hắn nhìn trúng tiểu thư ở quầy số 3, cũng là ngày 11 kết hôn.”
Sau khi Điền Tĩnh gác điện thoại, Chu Nhất Minh liền gọi tới, mở miệng ra là tố khổ liền: “Cao bồi à, tâm hồn yếu ớt của anh lại bị thương, tại sao cô gái nào anh nhìn trúng cũng đều là hoa có chủ vậy?”
Tôi rất không đồng tình nói: “Ai biểu anh chọn gái đẹp chi. Hoa đẹp hơn nửa là có chủ, anh nên chọn cỏ dại thì tốt hơn. Ví dụ mấy loại như cỏ đuôi chó chắc chắn không có người hái, anh có thể động thủ hái nhiều lắm nha.”
“Ý của em là anh chỉ có thể tìm mấy em gái khủng long không xinh à? Cái này cũng là một cách. Có điều anh chỉ quen một em gái khủng long là em thôi, em cũng có người rồi, anh biết đi đâu tìm đây?”
Tôi còn tưởng nói móc được hắn, ai dè hắn trả đòn lại tôi, làm tôi tức rống như sư tử Hà Đông: “Tao nhổ, ai là khủng long? Mi mới là khủng long. Không đúng, con ếch kia, ,mi lại…”
Tôi còn chưa rống xong, hắn đã cười ha ha cắt điện thoại, làm tôi tức chết. Tôi mất nửa ngày mới hết giận, tự an ủi mình: mình đại nhân đại lượng, không so đo cùng tên kia.
Tôi luôn là người rất độ lượng, bằng không Chu Nhất Minh đắc tội tôi không phải một hai lần, nếu là người thích phân cao thấp, tôi sớm đã cắt bào đoạn nghĩa với hắn.
Ví dụ như tràng cãi nhau vừa rồi, một trận ầm ĩ như thế, lúc nổi nóng tôi cũng nghĩ cả đời không để ý tên này nữa. Nhưng chưa bao lâu, tên này cùng bạn nam thi đấu ở sân thể dục, vô ý ngã gãy chân. Chân bó thạch cao nằm ở trên giường một tháng, đều là tôi đi học bù giúp hắn.
Ai biểu nhà tôi với nhà hắn gần chi? Cùng là người một khu, mẹ hắn đến nhờ, tôi cũng ngượng không thể từ chối! Thế là “đại nhân không so đo tiểu nhân”.
Chu Nhất Minh ở trên giường bệnh thấy tôi đến, cảm thấy ngoài ý muốn: “ Mày đến à?”
Đến thì cũng đã đến rồi, nhưng cũng không thể mất hình tượng. Tôi bày ra tư thế đại nhân đi đến, dùng giọng điệu mẹ tôi thường dạy tôi nói với hắn những lời thấm thía: “Chu Nhất Minh, mày nên cố gắng học, biết chưa?”
Tôi dạy lời nói thấm thía như thế, hắn lại xoa bụng cười rộ lên. Thế này rất không hợp với hoàn cảnh, tôi đang là cô giáo nhỏ, không phải là diễn viên hài kịch, hắn cười như thế là sao! Vì thế tôi vàng bày ra bộ tịch cô giáo răn dạy hắn: “Mày cười cái gì? Nghiêm túc đi.”
Không như mong đợi, hắn lại càng cười to hơn, cười đến lạc cả giọng. Bạn nói xem, thái độ hắn thế này, có thể học tốt sao?
Người này không phải là người ham học hỏi, thật phí thời gian để giảng bài cho hắn. Nhưng mà cha mẹ hắn không nghĩ như vậy, họ cho rằng con trai chỉ cần muốn học, thì kết quả sẽ như trực thăng bay vọt lên. Trước khi hắn trổ tài còn có thời gian chờ hắn thông suốt, cho nên không thể để hắn bỏ quên mất chuyện học. Vì vậy năn nỉ tôi giúp đỡ, đừng để hắn nghỉ bệnh một tháng làm kết quả học tập giảm.
Nhưng mà Chu Nhất Minh đâu có lòng muốn học bù! Tôi giảng bài cho hắn, hắn lại kéo tôi làm đủ chuyện linh tinh, còn hỏi thăm có phải là tôi có phải yêu thầm ai đó không. Tôi ngạc nhiên, bí mật này bạn trong lớp tôi đều không biết, hắn sao lại nhìn ra?
“Bởi vì mày mỗi lần nhìn thấy lớp trưởng mày, thì mắt tỏa sáng như mấy ngày bị bỏ đói mà trông thấy thịt nướng.”
So sánh kiểu gì vậy! Hình dung giống như tôi hận không thể một phát ăn lớp trưởng, tôi không phải là bạch cốt tinh thèm thuồng thịt Đường Tăng trong Tây du ký. Quá tức đến ném sách giáo khoa trong tay qua hắn: “Tao nhổ! Mày mới mỗi lần nhìn thấy hoa khôi lớp mày mới giống chết đói mấy ngày nhìn thấy thịt nướng.”
Về sau ngẫm lại, so sánh này cũng rất đúng. Lúc đó, tôi với lớp trưởng chúng tôi, Chu Nhất Minh với hoa khôi lớp hắn, cũng giống như người đói thấy thịt nướng, kêu to muốn ăn. Nhưng trời lại không cho ăn, chỉ có thể nuốt nước miếng nhìn.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile