Gửi bởi
Thiên Sầu
Thơ của Nguyệt bao giờ cũng nhiều trăng...
Tựa sóng trường giang lớp lớp vàng
Dâng lên óng ánh buổi sương tan
Thuyền cong cung khuyết trời phiêu lãng
Trăng vẹn khuôn tròn đất rộn ràng
Bàng bạc không trung gieo mộng ảo
Long lanh đáy nước dậy mơ hoang
Ngóng về cung Quảng lòng ao ước
Lại thấy Hằng Nga ngỡ bóng nàng
Chữ Thiên Sầu mà chẳng thấy buồn đau
Lối về nguyệt đổ những hoa vàng
Rơi xuống mặt sông chợt vỡ tan
Ghe báu xa bờ vì chẳng rịt
Nhà tranh vẫn đó dẫu quên ràng
Bởi người đương mộng Lê Hoa Tuyết
Nên thiếp còn làm nhánh cỏ hoang
Đâu dám trách chàng xưa phụ ước
Chỉ hiềm gia thế kém bên nàng.