-Thật trùng hợp, khi đọc truyện này tui đang ngồi chờ cài lại cái Win khỉ gió. Bắt gặp scence hành động cô nàng Mandy ăn cắp dữ liệu chợt thấy thú vị. Chắc hẳn ai cũng từng có lúc ngồi đần mặt dòm lom lom màn hình, coi thanh trạng thái nhích chút một sốt ruột muốn điên luôn. Có lẽ đó là lúc ta thấm thía rõ ràng nhất cảm giác thời gian trôi qua chậm chạp là như thế nào. Cho nên chi tiêt thanh trạng thái được A vận dụng trong cảnh này thực sự tinh tế.
Nó giống như khi bạn xem một bộ phim hành động, trong âm nhạc cùng tiếng động đổ dồn, đẩy hành động của nhân vật lên tới cao trào tưởng như nghẹt cả thở. Bỗng có một khoảnh khắc đột ngột như lắng lại, tĩnh lặng hoàn toàn, chỉ còn tiếng thở hổn hển hoặc lên đạn lách cách khô khốc. Để rồi lại bùng nổ một chuỗi hành động tiếp theo trong tiếng trống dồn dập tức cả ngực... Thì ở đây, trong đoạn mở đầu 110m/s này, chi tiết thanh trạng thái đóng vai trò là khoảng lặng ấy...
- Điểm thú vị thứ hai với tui là nhân vật Josh. Bạn tưởng tượng xem, một tay đua hàng đầu F1 chỉ có một chân. Một sự mâu thuẫn ấn tượng. Anh ta có thể chậm chạp do khuyết tật cơ thể nhưng say mê tốc độ và cảm giác về nó còn tốt hơn rất rất nhiều gã đàn ông bình thường. Nghe có vẻ rất điên phải không?
Nhưng xin thưa bạn sẽ không nói thế nếu từng đọc "Chuyện một con người chân chính" của nhà văn Xô Viết Boris Polevoy. Một câu chuyện viết dựa trên nguyên mẫu có thật kể về anh hùng phi công A-lếch-xây Mê-rét-xép. Một cuốn truyện tui thích mê tơi hồi còn nhỏ. Nội dung đại loại trong một trận đánh anh bị thương mất cả hai chân song không vì thế anh đánh mất niềm tin, quyết không đầu hàng số phận. Khởi đầu bằng cách tập đi trên đôi chân giả, Mê-rét-xép kiên trì tập luyện và gò mình vào một chương trình tập luyện khắt khe. Cuối cùng ý chí cùng lòng quyết tâm đã giúp anh quay lại chiến trường trên chiếc chiến đấu cơ quen thuộc, chiến đấu để bảo vệ bầu trời Tổ quốc thân yêu... (Chẹp, viết tới đây lại thấy a cay quá, hổng biết cái thằng chết tiệt nào thó mất quyển truyện của mình...
)
- Tiếp theo, miêu tả những cảnh hành động tốc độ cao, nghẹt thở bằng ngôn từ đơn giản, dễ hiểu (nhưng bản năng quá) là ưu điểm dễ nhận thấy của t/g. Ví dụ như cảnh Josh trổ tài lái lụa cứu Mandy, cảnh trường đua F1...
Như cái đoạn hiểu lầm giữa Mandy và đội bảo vệ nhân chứng của Alex được cô A dàn xếp cũng khéo léo bằng cách chuyển vai giữa hai người. Và đặc biệt đoạn săn đuổi trong nhà kho. Cảnh này thực sự hấp dẫn khi tui bị cuốn vào diễn biến của truyện lúc nào không hay (cũng là đoạn duy nhất). Vừa hồi hồi hộp hộp, vừa nóng trong người đến nỗi phải chộp ngay chai Dr.Thanh nhằm hạ hỏa hị hị. (Vì sao thì các bạn tự đọc nha, nói trước mất hay hết trơn hà, hé hé
)
- Cuối cùng là yếu tố không thể thiếu trong một tác phẩm hành động bom tấn. Dĩ nhiên rồi: Tình yêu.
Bởi cô A xếp truyện này vào thể loại "Speed love saga". Cho nên cũng hệt những scence hành động, tình yêu trong 110m/s có "tốc độ" cỡ ánh sáng
. Khởi đầu mang đậm màu sắc hoang dã bản năng (đúng theo trào lưu mấy bộ phim Mỹ bây giờ). Tuy nhiên, theo diễn biến truyện, càng về cuối tình yêu này không hề kém phần lãng mạn. Có đủ các cung bậc cảm xúc từ nồng nàn, hoài nghi, lo lắng, đau khổ... để cuối cùng vỡ òa trong hạnh phúc ngọt ngào. Tất nhiên ta không thể đòi hỏi hơn, cổ tích nào mà chả thế
!
Nhưng phải nói thử thách cuối cùng mang tên bà mẹ Mary khá thú vị. Trời ơi, đời này chắc bà Mary gặp phải ông chồng quân nhân khô khan nên bỗng dưng nổi hứng lãng mạn... thay con gái, đưa ra những đề mục rõ là làm khó chàng Josh nhà ta. Nào là "khiêu vũ trong ngày cưới", "bế lên giường trong đêm tân hôn", rồi thì "hay ít ra có thể thay bóng đèn nhà bếp".
Thế đấy, màn cuối cô A đưa ra một nút thắt tuy đơn giản nhưng thiệt hóc búa. Chứ gì nữa, mấy lý do bà Mary đưa ra, dù nghe thì có vẻ "rất lặt vặt" (các bạn giai khi cầu hôn thử hô vậy xem, đảm bảo nhận đc cái bĩu môi cho coi) song lại đánh trúng nhược điểm trí mạng tưởng như không thể khắc phục của Josh. Quả là mission impossable tập n luôn
Cho nên, cái cách cởi nút thắt này của tác giả thiệt ấn tượng. Rất đơn giản mà không kém phần tinh tế (Là thế nào à? Vẫn câu nói cũ, muốn biết xin hãy đọc thử đi nha
). Mandy đã cho Josh thấy đâu mới là thứ quan trọng với cô (chiện, 10 cô nhất trí cả 10 ấy chứ hị hị
). Và nhất là, kéo lại sự tự tin - bản lĩnh đàn ông hừng hực trở về trong anh.
Đây cũng là ví dụ sinh động cho chân lý: chỉ có ta mới biết chính xác ta cần gì
. (rốt cuộc cả nhà đều vui, chỉ có tui đau lòng vì tốn Dr.Thanh quá trời hị hị
)
Nhìn chung, 110m/s có kết cấu nội dung khá ổn, có thể đọc giải trí nhẹ nhàng không quá nặng đầu. Tuy nhiên cách diễn đạt, trình bày câu chuyện lại có khá nhiều vấn đề cần phải nói.
- Đầu tiên, chính là những cảnh nóng làm nên độ hot cho truyện. Thú thực tui cũng chẳng phải dạng tu sĩ thanh cao gì cho cam, ba cái thể loại cô dì chú bác... trên liên xô cũng từng nghía qua ràu. Tuy nhiên khi đọc những đoạn này của cô A, đặt trong khung cảnh một t/p trong BST, cách miêu tả những cảnh nóng của cô A nói thiệt tình là phô quá, mô tả một cách trực diện thái quá. Đặc biệt ở chap 3
. Trong khi có rất nhiều cách nói tránh, nói thay thế mà vẫn giúp độc giả mặc sức tưởng tượng, liên tưởng...
- Tiếp theo, ngôn từ và cách diễn đạt đơn giản dễ hiểu vừa là ưu điểm nhưng cũng là nhược điểm của A khi thường xuyên bắt gặp những câu hoặc đoạn chưa thoát ý và khá đơn điệu. Thậm chí ngay từ lúc bắt đầu, tui đọc mà đôi lúc cứ mơ mơ màng màng
Hoặc khi đọc tới hai đoạn này:
...Cô đang bị thương và mất máu. Sự sáng suốt sắp rời bỏ Mandy rồi. Cô không biết nếu mình mê sảng thì có vô tình giết chết Josh đi không nữa.
Có loại nghề nghiệp gì mà trong vô thức lại đi giết người như vậy không cơ chứ? Xin thưa là, hoàn toàn có loại nghề nghiệp như vậy đó.
Và:
Mandy là con mèo hoang lưu lạc ngoài đường. Tại sao Josh lại đem cô về nhà chứ, tại sao lại bao che cô, đối xử tốt với cô? Tại sao lại cho cô cảm giác ấm áp khác với thế giới đen tối bên ngoài? Tại sao để cho cô biết thì ra trên đời này vẫn còn người tốt?
Đọc hai trích đoạn trên, mọi người hẳn sẽ liên tưởng suy đoán Mandy là một cô nàng sát thủ có số phận bi thương, không nhà không cửa, đang lưu lạc trong một tổ chức tội phạm thần bí
Nhưng thực ra, thân phận của Mandy lại hoàn toàn khác, trái ngược 180 độ. Có thể đây là thủ pháp t/g muốn đánh lừa độc giả. Nhưng giá như tinh tế hơn trong cách diễn đạt ở trích đoạn thứ hai, người đọc sẽ không gặp phải cảm giác như thể t/g tùy hứng khi xây dựng nhân vật.
- Đoạn đối đầu giữa Mandy và Alex, t/g "chuyển góc máy" qua lại giữa hai nhân vật, như đã nói ở trên giúp truyện màu sắc hơn. Có điều sẽ hoàn hảo nếu A ngắt đoạn bằng dấu ***, chẳng hạn:
...Alex bắt đầu bắn trả, khói mù mịt khiến anh không thể quan sát hết tình hình trong phòng. Nhưng cái đầu của Joshua lú ra bên cạnh chân ghế khiến Alex hài lòng. Anh có thể thoải mái bắn nhau mà không sợ đạn lạc trúng Joshua. Chỉ cần khống chế không cho đối phương tiến xa hơn lưng ghế sô pha là được rồi. Joshua và kẻ địch chỉ được ngăn cách bởi cái ghế da đó. Nguy hiểm thật.
Hai bên bắt đầu đọ súng qua lại. Josh nằm dưới sàn, nghe được tiếng đạn vụt qua vụt lại trên đầu mình. Anh đang bị mắc kẹt giữa hai bờ chiến tuyến...
***
Mandy lại dùng hộp phấn để nhìn phía sau ghế. Josh nằm trên sàn, tốt. Kẻ địch trốn sau quầy bar, tốt. Cô thích nhất là quầy bar! Mandy chỉa súng lên khỏi ghế, chỉ dùng cái gương nhỏ của hộp phấn để nhắm bắn. Đối phương có kỹ thuật tốt quá, cô không cách nào tiến lên được. Bụp một tiếng, kệ ly thuỷ tinh bị bắn vỡ đổ ào ào xuống. Nhưng không có tiếng kêu la nào.
Thoạt nhìn cái này có vẻ chẳng quá quan trọng, chỉ như dệt hoa trên gấm. Nhưng cách trình bày giúp độc giả nhận ra t/g nghiêm túc đến mức nào
- Tui có thói quen thường edit truyện thành ebook để coi trên điện thoại. Thành ra khi đọc đến đoạn này, chợt giật mình cứ ngỡ copy thiếu. Khi lộn lại 2pic coi, mới biết té ra hổng phải:
...Vẫn còn một thứ nữa mà Mandy chưa tính tới, khí nitơ lỏng. Âm hơn 200 độ, có thể ngay lập tức gây phỏng lạnh, nhưng dạng bình xịt phun sương có thể làm dịu lại các vết thương đang đau. Thùng cứu thương trong cốp xe Cardavi có không nhỉ? Mandy cầm chìa khoá chạy vô bãi đậu xe để kiểm tra.
Cuối cùng, lớp hoá trang hôn-thê-của-Josh, cô-gái-yếu-đuối-Mandy đã thành công dụ được kẻ xấu ra. Mandy rất bực bội khi bị tập kích giữa đường. Nhưng thay vì khống chế đối tượng để thẩm vấn, Mandy muốn thâm nhập vào nội bộ của bọn chúng để lấy thông tin nhanh hơn...
Hic, cách A diễn giải câu chuyện khiến tui ngỡ ngàng quá đỗi. Giá mà cô A biên tập lại, chau chuốt, diễn đạt đầy đủ rõ ràng hơn có phải đỡ mệt không. Chẳng hạn:
***
Cuối cùng, lớp vỏ hoá trang hôn-thê-của-Josh, cô-gái-yếu-đuối-Mandy đã thành công dụ được con mồi chui ra khỏi hang. Cô bị tập kích giữa đường tới nhà để xe. Thực ra Mandy biết chắc sớm muộn gì bọn chúng cũng phải ra tay. Cho nên cô vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng, thậm chí còn sốt ruột khi phải vào thợ săn.
Vậy mà hiện giờ Mandy đang vô cùng bực bội. Tại sao lại đúng lúc này cơ chứ, khi Josh cần sự giúp đỡ của cô nhất? Tuy nhiên thay vì khống chế đối tượng để thẩm vấn, Mandy bỗng nảy ra một ý tưởng liều lĩnh. Cô sẽ thâm nhập vào nội bộ của bọn chúng để lấy thông tin nhanh hơn...
Cả đoạn này nữa:
Kẻ thứ ba bí ẩn mà cô không nhìn rõ mặt. Y thấp, đậm người, đầu hói. Đồng bọn của lũ bắt cóc trong đội xe. Người khá thân thiết với Josh bởi một mối liên hệ tài chính, quản lý hầu hết hoạt động của anh. Rất dễ dàng thay Josh mua một phần bảo hiểm, mạo danh anh và ghi tên người thừa kế là y. Nếu Josh chết, y mất một phần thu nhập kha khá, nhưng lại được nhận được một khoản đền bù kếch xù. Rất dễ để tính toán.
Đoạn suy luận quan trọng của Mandy, chìa khóa tìm ra kẻ giấu mặt nhưng cô A viết rất sơ sài qua quít quá. Trong khi hoàn toàn có thể bỏ chút thời gian gọt dũa đầy đặn hơn:
Kẻ thứ ba bí ẩn tuy cô không nhìn rõ mặt. Nhưng khoảnh khắc cánh cửa sập xuống, nhờ chút ánh sáng Mandy vẫn kịp nhận ra. Y thấp, đậm người và đặc biệt với cái đầu hói. Một khuôn hình cô cảm thấy vô cùng quen thuộc. Lẽ nào đồng bọn của lũ bắt cóc..., người trong đội xe? Những hình ảnh như thước phim lướt vèo vèo trong đầu Mandy. Chết tiệt, tại sao mình không nghĩ ra sớm nhỉ ?
Người khá thân thiết với Josh bởi một mối liên hệ tài chính, quản lý hầu hết hoạt động của anh. Rất dễ dàng thay Josh mua một phần bảo hiểm, mạo danh anh và ghi tên người thừa kế là y. Nếu Josh chết, y mất một phần thu nhập kha khá, nhưng lại được nhận được một khoản đền bù kếch xù. Rất dễ để suy đoán...
Ví dụ một vài đoạn như vậy. Đó là những lỗi không đáng trong một truyện khá ổn về nội dung, dễ gây cảm giác như t/g sơ sài qua quít viết cho xong. Kiểu như một ý tưởng nà đó vừa lóe lên trong đầu, lập tức bị cô A vật ra bàn phím "ăn sống nuốt tươi" mà chẳng cần để ý "chế biến xào nấu" lại vậy. A đừng nghĩ lỗi này là nhỏ nhặt, nó hoàn toàn có thể khiến độc giả khó chịu bỏ ngang câu chuyện. Và như thế, dù chứa nội dung hay ý tưởng hấp dẫn cao siêu đến đâu, người ta không thèm đọc thì còn ý nghĩa gì nữa...
Tạm kết:
Kể ra ngồi viết những dòng "gạch đá" về một t/p xưa cũ thế này, khi cô A đang mê mải trong hành trình khám phá "những con phố hoa lệ" mới, bằng "công nghệ hoàn thiện" hơn trước nhiều, tui bỗng cảm thấy mình có vẻ kệch cỡm, đố kỵ, xét nét và nhỏ mọn quá. Thế nhưng đã trót bỏ thời gian đọc thì đành phải nhắn nhủ gửi gắm đôi điều.
T/p này nằm trong list truyện hoàn thành của A cũng lâu rồi, nhưng dẫu có coi nó như "góc phố rêu xanh" chăng nữa, A cũng nên bỏ chút thời gian quét vôi tô sơn cho nó chỉn chu dễ nhìn hơn. Vẫn biết có người thích lưu giữ những kỷ niệm một thời chập chững viết lách (như tui chẳng hạn), nhưng cất nơi đáy hòm thi thoảng lôi ra xem thì chả ai nói làm gì. Thế nhưng đã đưa lên công khai, đứng trong mục "truyện hoàn thành" như đại diện bộ mặt BST thì phải khác. Bởi có nói thế nào, truyện hoàn thành mới là một sản phẩm hoàn chỉnh, là một trong những tiêu chí quan trọng để đánh giá chất lượng t/g trong BST.
Lẽ nào A muốn "sản phẩm hoàn chỉnh" đã ít đến đáng thương lại còn bị phán xét vội vàng rằng chất lượng thấp, như rác hay sao? Trong khi những lỗi này hoàn toàn có thể khắc phục được...