TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 21 của 21 Đầu tiênĐầu tiên ... 11192021
Kết quả 101 đến 105 của 105

Chủ đề: Cửu Kiếp Hồ Tình | Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - Chương 104

  1. #101
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    132
    Xu
    277

    Mặc định

    Chương 100.Việc làm con thừa tự

    Edit: Kuisuira

    Trang cá nhân:http://ksland.wordpress.com/


    Thanh Hòe nói tiếp: “Lão gia qua đời rồi!”

    Lý Mân nghe thấy vậy thì kinh hãi, sau đó là đau lòng.

    Tuy cha chồng Lưu Củng nghiêm khắc nhưng đối xử với nàng cũng không tệ, không ngờ lại qua đời sớm như vậy.

    Thực ra Lưu Củng đã bệnh được một thời gian, mấy ngày trước thánh thượng còn phái thái giám đưa ngự y tới chẩn bệnh, ông còn soạn một bản tấu để hồi âm với thánh thượng.

    Lý Mân biết hôm qua cha chồng nàng còn dạy cháu trai đọc sách, cứ ngỡ thân thể đã khôi phục, ai ngờ chỉ là hồi quang phản chiếu.

    Phương phu nhân gọi các con đến, truyền lại di ngôn của trượng phu. Bà nói ra ý kiến của Lưu Củng trước khi lâm chung: “Lưu gia trang để lại cho con cả Lưu Bá Đường, những tài sản còn lại chia đều cho ba con.” Vợ chồng Lưu Bá Đường và vợ chồng Lưu Thúc Dục đều có chút biến sắc mặt, từng người trao đổi ánh mắt với nhau.

    Tuy Lý Mân biết đây là tin tốt đối với mình, nhưng nàng cũng không cảm thấy vui vẻ gì.

    Cuối năm đó, cả nhà họ Lưu đều không thể vui vẻ.

    Lưu Củng có công với triều đình, được phong danh “Trung thành nghiêm túc”, có được một lễ tang trọng thể.

    Lý Mân vốn luôn thủ tiết nên lần này cũng chỉ là đóng cửa tiếp tục tận đạo hiếu với cha chồng mà thôi. Nàng rảnh rỗi đến mức nhàm chán, bèn đi theo Hồ Lân bắt đầu học tu hành.

    Hồ Lân đã xem qua căn cốt của nàng nên biết căn cốt nàng cực kỳ bình thường, bởi vậy hắn quyết định không để nàng tu tiên, chỉ cho nàng luyện khí, giúp cơ thể khỏe mạnh.

    Năm tháng trôi nhanh, đảo mắt đã qua ba tháng, thành Lâm An bắt đầu tiến vào tiết xuân tháng hai với những cơn gió lạnh tựa dao cắt.

    Trong khi Lý Mân cố gắng sống lặng lẽ qua ngày, trong Lưu gia trang xảy ra mấy chuyện, khiến người ta cảm thấy không biết nên mừng hay nên vui.

    Chuyện đầu tiên là tam nãi nãi Trương thị do tam thiếu gia Lưu Thúc Dục mới cưới về đã có bầu, tính ra vừa tròn ba tháng.

    Chuyện thứ hai là khi đại thiếu gia Lưu Bá Đường vội vàng về chịu tang, đại nãi nãi muốn lấy lòng hắn nên tiếp tục dâng nha hoàn hồi môn Điềm Hương của mình cho hắn, ai ngờ Điềm Hương lại hoài thai.

    Tốt xấu gì Trương thị cũng mang thai trước khi cha chồng qua đời, nhưng Điềm Hương lại mới mang thai có hai tháng, do vậy không giấu diếm nổi.

    Nha hoàn mang thai trong lúc nhà có đại tang, chuyện này truyền ra ngoài khiến Lưu Bá Đường và Hồng đại nãi nãi giật giật khóe miệng.

    Hồng đại nãi nãi muốn dùng một chén thuốc hoa hồng để đầu xuôi đuôi lọt.

    Dưới gối Lưu Bá Đường đã có mấy đứa con, nhưng con trai thì chỉ có mỗi một đứa là con của Hồng đại nãi nãi, bởi vậy hắn muốn để Điềm Hương sinh con, nếu là con trai sẽ nghĩ cách thu nhận, nếu là con gái thì đưa cho người khác nuôi.

    Ý kiến hai vợ chồng bất đồng, thiếu chút nữa đánh nhau, vậy là đành phải tới chỗ Phương phu nhân để phân xử.

    Phương phu nhân không được kiên quyết như trượng phu, cuối cùng mềm lòng: “Đưa Điềm Hương tới trong thôn đi, đợi đứa trẻ ra đời rồi thì nói là do họ hàng xa ở Phúc Kiến ôm tới.”

    Đầu óc Hồng đại nãi nãi xoay chuyển cực nhanh, lập tức nói: “Mẹ, hay là để nhị đệ muội nuôi đi.”

    Lưu Bá Đường nghe vậy, không khỏi liếc nhìn vợ, trong lòng âm thầm khen ngợi thê tử thông minh.

    Tuy suốt đời Lưu Củng xưng là thanh liêm, mỗi ngày đều chú ý “Đề cao ý chí, trừ bỏ dục vọng bản thân”, nhưng lại không trừ bỏ được dục vọng của chính mình, di nương và thị thiếp không thiếu ai, bạc trong nhà cũng không ít, gia nghiệp cũng lớn dọa người. Sau khi ông ta qua đời, việc chia tài sản nhất định phải công khai trước mọi người.

    Lưu Bá Đường tính toán, nhị phòng không có con cái, nhất định sẽ phải lấy một đứa bé của hắn hoặc chú ba làm con thừa tự, nếu Điềm Hương sinh con rồi cho nhị phòng làm con thừa tự, như vậy chẳng phải tài sản của nhị phòng sẽ thành của nhà hắn hết hay sao?

    Nghĩ vậy, vẻ mặt toan tính của Lưu Bá Đường lập tức biến thành khẩn cầu: “Mẫu thân, thân là đại ca, ta không thể trơ mắt nhìn dòng dõi của nhị đệ bị đứt đoạn được.”

    Hắn cúi đầu suy tư một lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân: “Mẫu thân, như vậy hãy để kẻ làm đại ca này hy sinh một chút, nếu Điềm Hương sinh con trai thì sẽ đưa cho thê tử của nhị đệ làm con thừa tự.”

    Phương phu nhân ngẫm nghĩ, cảm thấy ý kiến này quả là vẹn cả đôi đường, bèn gật đầu đồng ý.

    Mân Nương khép cửa sống qua ngày, vẫn chưa biết mình đã bị người khác tính toán.

    Nhưng Trương thị mới được gả tới đây vốn xuất thân danh giá, can đảm cẩn trọng, tin tức nhanh nhạy, nàng ta dùng hai lạng bạc để mua chuộc, nhanh chóng biết được tin tức này từ nha hoàn thân tín của Phương phu nhân.

    Nàng ta và trượng phu Lưu Thúc Dục bàn bạc kỹ một phen, cuối cùng kết luận không thể để nhà anh cả chiếm lợi.

    Hai vợ chồng tính toán rất ăn ý, đặt tài sản lên trên tất cả lợi ích chung, do vậy sau một phen trao đổi đã tới chính viện để gặp Phương phu nhân.

    Từ khi trượng phu qua đời, Phương phu nhân liền nhốt những tiểu thiếp của chồng ở trong thôn, còn bản thân thì ngày ngày nhốt mình trong phật đường, lấy ăn chay niệm phật là nhiệm vụ chính. Bà đang niệm kinh thì nghe thấy nha hoàn chạy vào bẩm báo: “Tam thiếu gia, tam nãi nãi tới!”

    Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, biểu hiện vô cùng hiền lành, ngôn từ cực kỳ thành khẩn, sau một hồi nói chuyện thì đề cập đến tình huynh đệ, tình cảm chị em dâu tốt đẹp, kiên quyết muốn để đứa trẻ trong bụng làm con thừa tự của nhị phòng.

    Phương phu nhân cũng là người phụ nữ lớn lên trong chốn lầu son gác tía, trải qua vô số phen gia đấu mà lớn lên, đến lúc này sao có thể không nhìn ra tâm tư của vợ chồng đứa con trai thứ ba?

    Trượng phu đã qua đời, bà không dám đắc tội với bất cứ đứa con trai nào, sau nhiều lần cân nhắc, bà bèn quyết định: “Vậy thì đợi một thời gian, đợi bọn trẻ ra đời rồi để nhị tẩu các ngươi lựa chọn.”

    **********

    Mùa xuân là mùa vạn vật sinh trưởng, cỏ mọc chim bay, cũng là mùa Mân Nương tràn ngập xuân tình.

    Nàng luôn ở bên Hồ Lân, luyện khí rất nhiều, ban ngày thì ôm tiểu hồ ly nằm đọc sách thêu hoa, ban đêm thì lăn lộn trên giường với hắn, cuộc sống trôi qua giống như thần tiên, ai ngờ cuộc sống đó của nàng lại bị nhà anh cả và chú ba đánh vỡ.

    Nàng bỗng trở thành đối tượng được tam phòng và đại phòng quan tâm. Hôm nay thì Hồng Đại nãi nãi sai nha hoàn đưa bánh tới, ngày mai thì Trương tam nãi nãi tự mình mang giỏ điểm tâm đến.

    Giờ Ngọ hôm đó, gió mát thổi nhẹ, mang theo hương hoa phiêu đãng, Lý Mân và Hồ Lân đang âu yếm nhau trên chiếc giường nhỏ gần cửa sổ, đang lúc nóng bỏng thì nghe thấy Thanh Hòe lớn tiếng thông báo ở bên ngoài: “Cô, có tam thiếu phu nhân tới thăm ngài!”

    Hồn phách của Mân Nương đang phiêu đãng lập tức trở về, nàng cuống quýt muốn xuống giường thì lại bị Hồ Lân kéo trở về: “Mân Nương, nàng muốn không mặc gì mà chạy ra ngoài sao?”

    Mân Nương nhìn đôi mắt hồ ly mang ý trêu chọc của hắn, đành phải làm nũng, xin Hồ Lân dùng pháp thuật giúp nàng mặc áo chải đầu để đi gặp Trương tam nãi nãi.

    Hồ Lân nhìn đôi mắt mở to tràn ngập xuân ý của nàng, lại thêm giọng nói mềm nhẹ như oanh yến, quả là vừa đáng thương vừa đáng yêu, hắn bèn niệm thần chú, khiến Mân Nương lập tức trở nên rạng rỡ, quần áo chỉnh tề đi gặp Trương tam nãi nãi.

    Lại đến một tối nọ, mưa nhỏ rơi tí tách rả rích.

    Sau khi dùng cơm chiều, Lý Mân sai Thanh Hòe đóng cửa cài then, sau đó nàng đi ngủ.

    Nàng cầm cuốn ‘Si Bà Truyền’ của Hồng Cừ cho trước kia, nhàn nhã nằm trên giường để đọc. Hồ Lân hóa thành hình người nằm cạnh nàng cùng đọc, hai người đọc một hồi thì dần động tình, thế là lại lăn lộn trên giường.

    Hồ Lân mới động được vài cái, bên ngoài đã có tiếng người gõ cửa: “Đệ muội, muội ngủ chưa, chị dâu tới thăm muội đây.”

    Lý Mân nhận ra tiếng của Hồng đại nãi nãi, trong lòng cảm thấy phiền não, nàng giả chết không muốn ra, ý muốn để Hồng đại nãi nãi gọi mãi không thấy ai thì sẽ bỏ đi. Hồ Lân không động, nàng bèn kẹp vật đó của hắn không thả, tự mình nhẹ nhàng lên xuống.

    Hồ Lân nhìn dáng vẻ nóng nảy của nàng, mắt hồ ly híp lại ngắm nàng, hắn cũng dứt khoát không động nữa, để nàng tự động.

    Nhưng trước giờ Hồng đại nãi nãi chưa từng bị người khác cự tuyệt, cũng từ chối việc bị người khác phớt lờ, do vậy nàng ta gõ cửa viện Thu Hương mãi, bám riết không tha, đến nỗi lôi được Thanh Hòe cũng đang giả chết ra mở cửa.

    Thanh Hòe vừa ra mở cửa vừa cao giọng nhắc Lý Mân: “Đến đây! Đến đây! Là đại nãi nãi đó sao?”

    Sau khi Mân Nương bị quấy rầy mấy lần thì không chịu nổi nữa, nàng bèn cầu Hồ Lân: “Chàng không phải là yêu tinh sao, giúp ta nghĩ ra cách gì đi.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    BLOG:KSLAND.WORDPRESS.COM
    NHẬN LÀM BÌA TRUYỆN THEO YÊU CẦU


  2. #102
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    132
    Xu
    277

    Mặc định

    Chương 101.Khó lòng phòng bị

    Edit: Kuisuira

    Trang cá nhân:http://ksland.wordpress.com/


    Hồ Lân thấy dáng vẻ gấp gáp của Mân Nương, trong lòng buồn cười bèn nói: “Mân Nương ngốc, Phương phu nhân muốn ném củ khoai lang nóng bỏng tay này cho nàng, chẳng lẽ nàng không muốn ném lại?”

    Mân Nương nghe vậy thì có chút suy nghĩ.

    Hồ Lân ôm nàng vào lòng, suy xét một hồi, sau đó nói: “Mân Nương, nàng cùng ta ẩn cư nơi núi sâu đi.”

    Mân Nương cả kinh, cúi đầu không đáp.

    Nàng thích Hồ Lân, cũng muốn ở bên hắn đời đời kiếp kiếp, nhưng nếu bảo nàng và Hồ Lân cùng nhau ẩn cư, nàng lại không có được loại quyết tâm đó. Thứ nhân là vì nàng đã quen nơi phồn hoa của nhân thế, trong núi sâu cái gì cũng không có, đến lúc đó biết làm sao? Thứ hai là vì nhà nàng có cha già, nếu nàng bỏ đi theo Hồ Lân cho xong việc, đến lúc đó cha nàng sẽ bị bêu danh thay nàng, ông là một người coi trọng giáo lý đến thế, hẳn là sẽ tức mà chết…

    Hồ Lân thấy nàng im lặng thì không nói nữa.

    Hắn yêu Mân Nương, do vậy muốn để nàng làm chủ, nàng ở đâu thì hắn sẽ ở đó là được.

    Lần tiếp theo khi Hồng đại nãi nãi và Trương tam nãi nãi tới làm phiền, Mân Nương nói thẳng: “Trước giờ ta không có ý kiến gì, mọi việc cứ để phu nhân làm chủ.”

    Trương tam nãi nãi biết nàng ít nói, đã nói là nói thật, do vậy cũng không dây dưa nữa.

    Còn Hồng đại nãi nãi bắt nạt nàng đã quen, nàng ta cho rằng Mân Nương quả là lớn gan khi dám thách thức mình, do vậy quyết định ra tay chỉnh đốn Mân Nương, để cho nàng biết được lợi hại của bà đây.

    Mấy ngày nay Mân Nương có một cảm giác là lạ, giống như cảm giác bị người theo dõi.

    Sau giờ Ngọ hôm đó, Hồng đại nãi nãi phái nha hoàn thân tín tới thông báo với Mân Nương, nói là cần tu sửa hoa cỏ trong viện Thu Hương, buổi chiều sẽ có người trồng hoa tới sửa cây, vì vậy nàng cần đưa nha hoàn tránh đi.

    Đến buổi chiều, Mân Nương thay một bộ áo váy lụa mỏng, ôm tiểu hồ ly, khóa cửa phòng, sau đó mang theo Thanh Hòe rời khỏi viện Thu Hương. Nàng chậm rãi tới bên bờ ao sen trong viện, ngồi chơi đùa trong đình bên cạnh ao.

    Bên trong ao nuôi khá nhiều hoa sen, vì đang là mùa xuân, còn chưa đến mùa sen nở nên trong ao chỉ có lá sen non nớt, chưa có hoa.

    Mân Nương chơi đến tận lúc trời tối, còn đến chỗ phu nhân ăn cơm rồi mới ôm tiểu hồ ly trở về viện.

    Có lẽ do thợ làm vườn đã tu sửa hoa cỏ xong rồi nên trong viện Thu Hương rất yên tĩnh, không một tiếng động, giống như không có người.

    Thanh Hòe đã chuẩn bị nước tắm, Mân Nương ôm tiểu hồ ly, hai người cùng nhau tắm rửa, thay quần áo, sau đó lại nằm trên ghế dài đọc sách.

    Tuy Hồng Cừ không thấy tăm hơi, nhưng những cuốn tiểu thuyết của Hồng Cừ thì vẫn còn đây, lúc Mân Nương rảnh rỗi sẽ lại mang ra đọc một lúc.

    Trong những cuốn tiểu thuyết đó, nàng thích nhất là ‘Si Bà Truyền’, cách mấy ngày sẽ đọc lại một lần.

    Nàng đọc xong ‘Si Bà Truyền’ thì thân thể lại có phản ứng, bèn nhẹ nhàng hôn một cái lên tai tiểu hồ ly, nhỏ giọng nói: “Hồ Lân, chúng ta về phòng đi?”

    Trước kia nếu nàng đề nghị như vậy, Hồ Lân nhất định sẽ hoan hô nhảy nhót, biến thành hình người theo lời nàng, nhưng tối nay hắn lại dựng thẳng lỗ tai, giống như đang nghe ngóng cái gì đó, có vẻ không nhiệt tình với nàng.

    Mân Nương đặt hắn vào lớp áo bên trong của mình, để hắn dán vào ngực nàng, dụ dỗ hắn.

    Nhưng Hồ Lân vẫn hờ hững với nàng như cũ.

    Mân Nương rất tức giận, bèn lôi tiểu hồ ly từ trong ngực ra, giả bộ muốn ném hắn xuống đất.

    Nhưng rốt cuộc nàng vẫn mềm lòng, không nỡ ném hắn văng đi, bèn chỉ ‘hừ’ một tiếng, nhẹ nhàng đặt tiểu hồ ly trên ghế dài, bản thân nàng thì xoay người trở về phòng ngủ.

    Mân Nương nằm trên giường, chờ đợi Hồ Lân tới cầu xin nàng, nhưng nàng lăn qua lộn lại nửa buổi vẫn không thấy tiểu hồ ly đâu.

    Nàng bất giác ngủ thiếp đi mất.

    Đêm thật dài.

    Khi mảnh trăng non hình lưỡi liềm treo trên bầu trời, trong viện Thu Hương vô cùng yên tĩnh, toàn bộ cây cối được bao phủ trong ánh trăng.

    Đèn lưu ly trong phòng do Mân Nương thắp đợi tiểu hồ ly cuối cùng cũng cạn dầu, lập lòe rồi phụt tắt.

    Đột nhiên có tiếng kêu đau đớn truyền tới, ngoài sân vang lên tiếng bước chân, bắt đầu từ chỗ ngoài cửa sổ phòng Mân Nương tới chỗ tường bao bên ngoài viện.

    Một bóng đen nhanh chóng chạy tới bên tường, nhảy lên rồi bay ra ngoài.

    Tiếng bước chân dần đi xa.

    Nửa đêm khi Lý Mân đang ngủ thì duỗi tay ra sờ Hồ Lân theo thói quen, nhưng nàng lại không đụng tới hắn, bèn lập tức tỉnh ngủ. Nàng vội ngồi dậy, phát hiện tiểu hồ ly vẫn chưa trở về phòng.

    Mân Nương ngồi trên giường nghĩ ngợi một lát, nàng đã quen ở bên tiểu hồ ly, bây giờ không có hắn thì trong lòng nàng thấy trống vắng.

    Sau khi cân nhắc nhiều lần, Mân Nương ngồi dậy, mặc áo mỏng xuống giường, nàng muốn đến phòng ngoài để tìm tiểu hồ ly.

    Nàng không tìm thấy đá đánh lửa, không có cách nào để đốt đèn, bèn mở cửa phòng ngoài để ánh trăng chiếu vào, trong phòng lập tức sáng lên, nhưng ghế dài trong phòng trống không, chẳng thấy tiểu hồ ly đâu.

    Trong lòng Mân Nương nảy lên một cái thật mạnh, nàng hoang mang, phảng phất như vừa mất cái gì đó, đến nỗi sắp không thở được.

    Nàng ngồi xuống ghế dài trong phòng, trong đầu tràn ngập những tưởng tượng đáng sợ: Hồ Lân đến bên nàng chỉ vì hiếu kỳ nhất thời, bây giờ hắn đã chơi đủ nên đã bỏ đi, không bao giờ về nữa, để lại một mình nàng cô độc, mãi cho đến chết…

    Mân Nương bị tưởng tượng của mình khiến cho sợ hãi, bật khóc thút thít.

    Cứ nghĩ đến tương lai thê thảm ảm đạm không có tiểu hồ ly bầu bạn, nàng lại khóc càng thương tâm hơn, chẳng bao lâu đã khóc ướt đẫm một cái khăn tay.

    Chính vào lúc đó, có tiếng bước chân từ xa truyền đến ngày càng gần, một thân ảnh thon dài đứng ở cửa phòng ngoài, giọng nam sáng sủa dễ nghe tràn ngập thắc mắc: “Mân Nương, nàng khóc cái gì vậy?”

    Mân Nương: “…Hồ Lân? Hồ Lân!”

    Nàng thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.

    Hồ Lân đi tới đối diện, ngồi xuống bên cạnh nàng, hắn bế nàng lên, đặt lên đùi mình: “Mân Nương, nàng sao vậy?”

    Trong lòng Mân Nương vô cùng mừng rỡ, giống như vừa được Bồ Tát sống giáng trần cứu giúp, trong nước mắt cũng mang ý cười: “Hồ Lân, chàng đi đâu vậy?”

    Ngón tay thon dài của Hồ Lân búng một cái về phía đế đèn gần đó, đèn lập tức sáng lên.

    Hắn làm động tác đóng cửa về phía cửa phòng, cửa phòng kêu ‘Két’ một tiếng, lập tức đóng lại, thậm chí còn tự động cài then.

    Mân Nương chà lau nước mắt, trên hàng lông mi cong dài còn vương nước mắt lóng lánh, nàng tha thiết nhìn động tác của Hồ Lân, ánh mắt không nỡ rời khỏi hắn.

    Hồ Lân làm xong mấy việc kia thì quay sang nàng, hắn nhìn thấy hai mắt nàng rưng rưng, lóng lánh nước mắt, trên mặt cũng đầy nước mắt, trong lòng hắn nhói đau, vội hỏi: “Mân Nương, vì sao khóc vậy?”

    Lý Mân nhìn hắn không chớp mắt, khuôn mặt tinh xảo của Hồ Lân lập lòe trong ánh nến, xinh đẹp giống như một bức họa, nàng dán khuôn mặt đã khóc ướt đẫm vào má hắn, thút tha thút thít nói: “Ta cho rằng chàng đã bỏ đi, không cần ta nữa…”

    Hồ Lân nghe vậy, trong lòng co rút đau đớn một trận, trái tim giống như bị người khác nắm trong tay rồi bóp chặt, hắn ôm chặt Mân Nương, nói: “Mân Nương, ta sẽ mãi không rời khỏi nàng.”

    Hắn lại giải thích: “Hồng đại nãi nãi sai người hầu đóng giả người làm vườn đến viện của chúng ta, hắn nhân lúc trời chiều, chúng ta lại không có nhà để nấp trốn, có lẽ muốn rình coi gì đó nhưng bị ta phát hiện, đã dọa hắn chạy mất rồi.”

    Hắn ôm Mân Nương, khẽ đung đưa: “Mân Nương, nàng yên tâm, ta sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng.”

    Nhưng Hồ Lân không ngờ, chẳng bao lâu sau, hắn đã bị ép phải nuốt lời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    BLOG:KSLAND.WORDPRESS.COM
    NHẬN LÀM BÌA TRUYỆN THEO YÊU CẦU

  3. #103
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    132
    Xu
    277

    Mặc định

    Chương 102.Sinh ly tử biệt

    Edit: Kuisuira

    Trang cá nhân:http://ksland.wordpress.com/


    Thời tiết cuối xuân tại thành Lâm An ở Giang Nam dường như đã tiến vào mùa hạ, nóng đến nỗi làm người ta khó chịu.

    Mân Nương và Thanh Hòe cùng nhau bận rộn tới trưa, cuối cùng cũng giặt sạch và phơi phóng hết chỗ váy áo mùa hạ, phơi đầy cả sân viện.

    Chiều tối, nàng dặn Thanh Hòe trông viện Thu Hương, còn nàng thì thay bộ áo sẫm màu cùng váy vàng nhạt, ôm tiểu hồ ly tản bộ trong hoa viên, thuận tiện đi thăm hỏi phu nhân.

    Từ sau khi Lưu Củng qua đời, tinh thần Phương phu nhân ngày một sa sút, ngày ngày ở trong viện của mình, ăn chay niệm Phật, sao chép kinh Phật, giống như đã ngăn cách với trần thế, rất ít khi gặp người.

    Tuy tuổi Mân Nương còn nhỏ nhưng cũng đã thủ tiết gần hai năm, nàng cảm thấy rất đồng cảm với tình cảnh cô quả của mẹ chồng sau khi trượng phu qua đời. Tuy khi cha chồng nàng còn sống có cơ thiếp cả bầy, nhưng dù sao vẫn là một người còn sống sờ sờ, năm ngày nửa tháng vẫn phải trở về nhà với phu nhân, bây giờ người đã chết rồi, phu nhân nhất định sẽ thật cô đơn.

    Nàng cảm thông với phu nhân nên ban ngày rảnh rỗi thường tới thăm, nói chuyện với bà.

    Ban ngày Hồ Lân không tiện hóa thành hình người, lại không nỡ tách khỏi Mân Nương. Hắn lo nàng bị nguy hiểm nên vẫn đi theo nàng, cuộn người trong lòng nàng.

    Mân Nương ôm tiểu hồ ly, chầm chậm đi đến chính viện.

    Bồn hoa ngoài cửa chính viện trồng mấy khóm hoa hồng đỏ đang nở rực rỡ, trên tường cũng phủ đầy dây leo cây hoa hồng, tỏa hương thơm ngào ngạt.

    Mân Nương thích hoa hồng nên ôm tiểu hồ ly ngắm cảnh một lúc. (Kui: hoa mân côi cũng là hoa hồng).

    Nha hoàn Liễu Nương thấy nàng thì lại gần chào hỏi: “Nhị thiếu nãi nãi, thời tiết hôm nay nóng như vậy, người còn ôm tiểu hồ ly, không sợ nóng sao?”

    Mân Nương “Ừ” một tiếng, cúi đầu vuốt ve thân thể mềm mại của tiểu hồ ly, trên mặt hiện ra vẻ vô cùng dịu dàng.

    Cặp mắt xanh ngọc của tiểu hồ ly nhìn nàng một lát, sau đó nhẹ nhắm mắt lại, thân thể hắn chỉ cách thân thể Mân Nương một lớp áo mỏng, hắn dán sát vào nàng nên cả hai rất gần nhau, cảm giác tê tê, vô cùng thích ý và thoải mái.

    Liễu Nương cười: “Con hồ ly này của nhị thiếu nãi nãi thật hiểu tiếng người, rất thân thiết với người a!”

    Mân Nương cười cười, không tiếp lời, nàng đang muốn đi vào trong viện thì nghe thấy phía sau truyền tới giọng cao vút ra vẻ trưởng giả của Hồng đại nãi nãi: “Ô, thì ra phía trước là nhị đệ muội, chờ ta đi cùng a!”

    Mân Nương bất đắc dĩ đành phải dừng bước, nghiêng người đứng ở ven đường chờ Hồng đại nãi nãi đuổi kịp.

    Trông Hồng đại nãi nãi dạo này gầy đi, gần đây nàng ta phải đấu với trượng phu Lưu Bá Đường khi nhà có đại tang, sau đó lại phải đấu với mấy cơ thiếp của Lưu Bá Đường, càng đấu càng hăng, cả người cũng gầy đi. Nàng ta mặc bộ áo màu xanh táo, đeo vòng vàng rực rỡ trên cổ khiến xương gò má càng có vẻ cao, da mặt xanh vàng, ngay cả làn da nơi cổ cũng có vẻ trong suốt.

    Nàng ta mang theo hai nha hoàn đuổi kịp, liếc mắt đánh giá Lý Mân một lúc, sau đó nhìn tiểu hồ ly trong lòng nàng chăm chú, ác ý nói: “Chao ôi, nhị đệ muội a, ngươi và tiểu hồ ly của ngươi đúng là như hình với bóng a!”

    Đối với vị đại tẩu âm hiểm này, xưa nay Mân Nương vừa sợ vừa chán ghét. Nàng lấy lại bình tĩnh, đáp lời: “Đại tẩu cứ nói đùa, ta không được như đại tẩu, dưới gối con trai con gái đủ cả, ta luôn cô đơn, tiểu hồ ly có thể ở cùng ta, giải buồn giúp ta, đương nhiên là ta yêu thích nó.”

    Hồng đại nãi nãi đột nhiên dựa sát vào Mân Nương, vươn tay muốn sờ tiểu hồ ly trong lòng nàng: “Cho ta xem là hồ ly đực hay cái!”

    Lúc trước nàng ta đã hỏi qua Mỹ Ny, đương nhiên biết đây là hồ ly đực, chẳng qua bây giờ muốn kiểm chứng một chút mà thôi.

    Động tác của Hồng đại nãi nãi rất nhanh, Mân Nương không kịp tránh, nhưng khi tay của nàng ta sắp đụng đến tiểu hồ ly, mắt hồ ly đột nhiên mở ra, con ngươi xanh ngọc bắn ra những tia sáng lạnh, giống như đang đấu mắt với Hồng đại nãi nãi.

    Trời nóng mà Hồng đại nãi nãi vẫn rùng mình một cái, rụt tay trở về.

    Mân Nương thừa cơ lùi lại phía sau hai bước, gượng cười nói: “Đại tẩu, mau đi thăm phu nhân thôi.”

    Hồng đại nãi nãi liếc nhìn tiểu hồ ly trong lòng Mân Nương, phát hiện hai mắt nó đã nhắm lại, nàng ta vội đưa tay vuốt ve ngực mình, vừa rồi thật là dọa người.

    Hai chị em dâu nấn ná trong phòng phu nhân hơn một canh giờ, sau đó cùng dùng cơm chiều với Phương phu nhân.

    Vì Mân Nương ở trong viện Thu Hương rất xa xôi, lại không mang theo nha hoàn, nàng bèn nhân lúc trời chưa tối ngỏ ý muốn trở về.

    Hồng đại nãi nãi luôn chờ nàng rời đi, nàng vừa đi, nàng ta liền cười nói với Phương phu nhân: “Mẹ, dạo này con mới nghe được một chuyện người ta đồn trong trấn.”

    Phương phu nhân ngẩng đầu nhìn, đợi nàng ta nói tiếp.

    Hàng ngày bà không bước chân ra khỏi nhà, mỗi ngày đều thật nhàm chán, do vậy rất thích nghe những truyện bên ngoài do con trai và con dâu kể.

    Câu chuyện này Hồng đại nãi nãi đã nghĩ ra từ lâu, bởi vậy nói rất sinh động, giống như đích thân nàng ta có mặt ở đó vậy: “Đầu trấn phía Tây có một nhà họ Hàn làm nghề săn bắn, hai vợ chồng vất vả qua ngày, dưới gối chỉ có một đứa con trai. Mùa xuân năm trước, ngoài việc săn bắn bình thường, nhà họ Hàn còn săn được một con hồ ly lông đỏ rất đẹp. Họ Hàn vốn muốn giết hồ ly, lột da lông để bán lấy tiền, nhưng nương tử họ Hàn thấy hồ ly xinh đẹp nên đã cầu chồng thả hồ ly ra. Họ Hàn không lay chuyển được ý định của nương tử nên đã đưa hồ ly lông đỏ cho nương tử. Hàn nương tử rất thích con hồ ly này, dù là ban ngày hay ban đêm đều ôm vào trong ngực, không bao lâu sau, thợ săn họ Hàn đột nhiên hộc máu chết, Hàn nương tử bèn ở góa.”

    Nàng ta thấy phu nhân nghe chăm chú thì cố ý dừng một chút, bưng chén trà uống một ngụm rồi mới nói tiếp: “Mọi người đều khuyên Hàn nương tử tái giá, nhưng Hàn nương tử không muốn, nàng ta ở bên con trai và tiểu hồ ly sống qua ngày. Nhưng con trai nàng ta ngày càng lớn, dần hiểu chuyện. Hắn thấy mẹ hắn mỗi đêm đều ngủ cùng hồ ly thì cảm giác là lạ, trong lòng bắt đầu sinh nghi. Một đêm hè có trăng, hắn giả vờ ngủ, đợi mẫu thân ôm tiểu hồ ly vào phòng ngủ mới lặng lẽ rời giường, rón rén tới trước cửa sổ phòng mẫu thân. Hắn nhìn vào bên trong, phát hiện mẹ hắn và một công tử tuấn tú mặc đồ đỏ đang… điên loan đảo phượng!”

    “Đứa trẻ này rất có tâm kế, trước tiên hắn giả vờ không biết, cõng mẫu thân đi tìm cao tăng đắc đạo, trước hết nhốt hồ ly tinh vào trong trận do cao tăng lập ra, sau đó dùng lửa hỏa thiêu. Từ khi hồ ly tinh chết, mẫu thân của hắn cũng dần chuyển biến tốt lên.”

    Hồng đại nãi nãi nhìn vẻ mặt có phần xanh mét của mẹ chồng, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, nhị đệ muội nàng ấy.. cả ngày lẫn đêm đều ôm con tiểu hồ ly…”

    Phương phu nhân liếc nhìn con dâu cả, trầm giọng nói: “Ta đã biết, ngươi trở về đi.”

    Hồng đại nãi nãi kính cẩn ‘Vâng’ một tiếng, quỳ gối hành lễ rồi rời khỏi.

    Nàng ta chính là ngứa mắt Mân Nương, không muốn để nàng được sống tốt!

    Hồng Tú Châu nàng xuất thân danh môn, tam nãi nãi Trương thị cũng xuất thân quyền quý lại phải làm chị em dâu với đứa con gái nghèo hèn kia, quả là xấu mặt quá xá.

    Hừ, còn muốn chia tài sản, muốn sống qua ngày, ta muốn xem ngươi làm thế nào sống qua ngày!

    Phương phu nhân đợi Hồng đại nãi nãi rời khỏi mới gọi mấy nha hoàn thân tín vào, hỏi họ xem có phải lúc nào nhị thiếu nãi nãi cũng ôm con tiểu hồ ly kia hay không.

    Mấy nha hoàn này đều không coi là việc quan trọng, chỉ cười nói: “Tuổi nhị thiếu nãi nãi còn nhỏ, vẫn còn tâm tính của trẻ con, đương nhiên là thích chó mèo a!”

    Phương phu nhân im lặng, một lát sau mới khoát tay áo, nói: “Các ngươi lui xuống đi.”

    Bà suy xét một đêm, cuối cùng quyết định: vì gia phong của nhà họ Lưu, thà giết nhầm một trăm, còn hơn bỏ sót một cái.

    Phương phu nhân ngồi trong phật đường, nhìn đôi tay của mình trong làn hương khói lượn lờ. Tuy năm nay bà đã gần sáu mươi, nhưng mười ngón tay không phải làm việc, lại bảo dưỡng cẩn thận, cho nên vẫn trắng nõn đầy đặn.

    Lúc còn trẻ trên tay bà cũng từng dính không ít máu – có vị chủ mẫu nào lớn lên nơi nhà cao cửa rộng lại tay không dính máu kia chứ?

    Nhưng bây giờ bà ăn chay niệm Phật, không muốn tự tay sát sinh.

    Phương phu nhân gọi Liễu Nương đến, dặn dò: “Ngươi đi gọi đại thiếu nãi nãi tới đây, nói ta có việc tìm nàng.”

    Những chuyện xấu xa trong nhà đành phải để con dâu đi làm, không thể để đám đàn ông biết.

    Một ngày mùa hạ, đồng ruộng quanh khuôn viên Lưu gia trang đồng loạt chín rộ, nhà nhà bận rộn thu hoạch lúa, cảnh tượng rất bận rộn. Sáng sớm hôm đó, Phương phu nhân gọi Mân Nương tới, hiền lành nói: “Mân Nương, ta nhớ nhà mẹ đẻ của con có mấy chục mẫu đất vườn, đều trồng lúa vụ đông sao?”

    Mân Nương khẽ gật đầu.

    Quả thật nhà nàng có hơn năm mươi mẫu đất, nhưng đều là đất ruộng gò, thiếu nước, bởi vậy chỉ có thể trồng lúa vụ đông, đến đầu hạ sẽ thu gặt.

    “Vậy chẳng phải bây giờ ông thông gia đang bận rộn lắm hay sao,” – Phương phu nhân mỉm cười nhìn nàng – “Mân Nương, đã lâu con không về thăm nhà đúng không?”

    Mân Nương khẽ gật đầu, nàng nhìn phu nhân, trong mắt mang theo chút mong đợi. Đã lâu nàng không được gặp phụ thân, đương nhiên là có nhớ ông.

    Phương phu nhân nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó mới nói: “Hôm nay thời tiết rất tốt, ta để con và Thanh Hòe về nhà mẹ đẻ một chuyến, ta sẽ cho người chuẩn bị quà tặng.”

    Mân Nương vội đứng dậy nói lời cảm ơn.

    Phương phu nhân lắc đầu trong màn hương khói: “Trở về vấn an phụ thân con, cứ ở lại mấy ngày rồi đợi ta phái người đi đón con, con hẵng trở về.”

    Bà nhìn Mân Nương, nói tiếp: “Tiểu hồ ly của con thì không cần mang theo, đã là phụ nữ xuất giá còn ngây thơ như vậy, để người ta nhìn thấy không tốt lắm.”

    Trong lòng Mân Nương rất không muốn, vừa muốn mở miệng từ chối, Phương phu nhân đã lại cười nói: “Cứ để tiểu hồ ly ở nơi này của ta, ta kêu Liễu Hà chăm sóc nó cho.”

    Mân Nương bất đắc dĩ đành phải đồng ý.

    Nàng vốn muốn trở về rồi thương lượng với Hồ Lân một chút, ai ngờ Phương phu nhân lại nói: “Để Thanh Mai đi cùng con trở về đón tiểu hồ ly đi.”

    Đại nha hoàn Thanh Mai của Phương phu nhân cùng Mân Nương trở về viện Thu Hương.

    Mân Nương đành phải giao Hồ Lân cho nàng ta, còn mình thì mang theo Thanh Hòe ngồi kiệu trở về nhà mẹ đẻ.

    Mấy ngày ở nhà mẹ đẻ, quả thực nàng sống không bằng chết, vô cùng khó chịu.

    Phụ thân nàng Lý Hổ Lâm không thạo việc đồng áng nên giao hết mọi việc cho cháu trai Lý Chí Cường, còn mình thì ở lại nhà, ngày ngày bắt Mân Nương đọc “Nữ Giới”, “Nữ Tắc”, khiến nàng chết đi sống lại.

    Hơn nữa nàng nhớ Hồ Lân, còn chưa ở đủ ba ngày đã gấp gáp muốn trở về.

    Phu nhân vẫn không phái người tới đón, Mân Nương bèn sai Thanh Hòe đi thuê một cỗ kiệu, ngồi kiệu trở về nhà chồng.

    Sau khi trở lại Lưu gia trang, Mân Nương lập tức tới viện của phu nhân, nghĩ muốn gặp Hồ Lân, thuận tiện thỉnh an mẹ chồng.

    Nàng vào chính viện nhưng không thấy tiểu hồ ly đâu, cũng không nhìn thấy Liễu Nương có nhiệm vụ chăm sóc tiểu hồ ly.

    Nàng vào trong nhà để gặp Phương phu nhân, mẹ chồng mang vẻ mặt từ ái, hỏi han tình hình nhà nàng.

    Mân Nương như ngồi trên đệm châm, không nhịn được hỏi: “Mẹ, tiểu hồ ly của ta đâu?”

    Vẻ mặt Phương phu nhân thản nhiên: “Tiểu hồ ly của ngươi? Nó chạy mất rồi.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    BLOG:KSLAND.WORDPRESS.COM
    NHẬN LÀM BÌA TRUYỆN THEO YÊU CẦU

  4. #104
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    132
    Xu
    277

    Mặc định

    Chương 103.Gặp lại Kiến Tú

    Edit: Kuisuira

    Trang cá nhân:http://ksland.wordpress.com/


    Mân Nương buột miệng nói ra: “Mẹ, không thể nào!”

    Phương phu nhân nheo mắt: “Chỉ là một con súc sinh thôi, cũng không hiểu tiếng người, sao lại không thể?”

    Mân Nương còn muốn nói tiếp, Phương phu nhân đã mất bình tĩnh nói: “Ngươi trở về đi, ta còn muốn tụng kinh!”

    Thấy sắc mặt trầm trọng của phu nhân, Mân Nương không dám chống lại, đành đứng dậy rời đi.

    Trong lòng nàng hoang mang, nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi phòng của phu nhân, cũng quên gọi Thanh Hòe đang đứng đợi ở bên ngoài, cứ thế mà đi.

    Thanh Hòe thấy nàng như vậy, vội vàng đuổi theo.

    Sau khi đuổi theo, hắn không dám dìu đỡ Mân Nương, chỉ có thể theo sát sau người nàng.

    Tà váy của Lý Mân rất dài, nàng cũng không màng nhấc váy, chân giẫm lên váy, lập tức té ngã trên mặt đất.

    Thanh Hòe cuống quít bước tới, đỡ nàng đứng dậy.

    Hắn nhìn khuôn mặt xanh mét của Mân Nương, không nhịn được hỏi: “Cô, có chuyện gì xảy ra vậy?”

    Mân Nương ngơ ngẩn ngồi dậy, lúc này nàng mới cảm thấy đau đớn từ trong xương tủy lan ra toàn thân. Nàng mờ mịt nhìn bốn phía, vô thức gọi một tiếng: “Hồ Lân?”

    Thế nhưng không có người trả lời nàng.

    Nàng nhấc váy, tiếp tục đi về hướng viện Thu Hương.

    Cửa lớn viện Thu Hương không khóa, nàng vừa đẩy, cửa đã mở ra.

    Mân Nương nhanh chóng đi vào, thẳng tiến nhà chính.

    Trong nhà chính vắng vẻ trống không, không có tiểu hồ ly.

    Nàng vào phòng ngủ, lục tủ và giường mấy lần, cũng không tìm thấy tiểu hồ ly.

    Nàng mờ mịt loạng quạng bước ra ngoài, muốn tới gian phòng khác để tìm Hồ Lân.

    Thanh Hòe ngăn nàng lại: “Cô, không thấy công tử đâu! Quả thực không thấy đâu!”

    Nàng tìm những phòng còn lại, cũng tìm khắp trong viện, đều không có bóng dáng tiểu hồ ly.

    Thanh Hòe nhìn Mân Nương, hắn bắt mình phải tỉnh táo, bắt đầu dùng thần thức để tìm kiếm Hồ Lân, nhưng không có kết quả. Dường như Hồ Lân đã biến mất tại thế giới này, không thể tìm thấy.

    Mân Nương nhìn sắc mặt Thanh Hòe, tia hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan.

    Nàng đã rõ, tiểu hồ ly đã bỏ đi, đúng là đã bỏ đi.

    Mân Nương cầm tay Thanh Hòe, trong cặp mắt đỏ bừng không có nước mắt, chỉ có sợ hãi: “Thanh Hòe, không phải ngươi là thuộc hạ của Hồ Lân sao? Ngươi đi tìm chàng cho ta, có được không?”

    Thanh Hòe nhìn nàng, hắn vươn tay cầm tay nàng, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt – trong lòng bàn tay của Mân Nương toàn là mồ hôi lạnh.

    Hắn nhìn Mân Nương chăm chú: “Cô lên giường nằm nghỉ đi, ta đi núi Thanh Khâu để thám thính tin tức của công tử, người đừng có lo lắng.”

    Mân Nương liên tục gật đầu: “Được, ta đợi tin tức của ngươi.”

    Thanh Hòe rời khỏi.

    Mân Nương bị bao phủ trong sợ hãi, nhưng nàng vẫn không cam tâm buông tha tia hy vọng cuối cùng. Nàng nằm cuộn người trên giường, dùng chăn bao quanh mình, cả người rụt thành một trái bóng.

    Thật lâu sau đó, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại, nàng tự nói với mình, nhất định phải tìm hiểu đã có chuyện gì xảy ra!

    Sau khi rời đi, phu nhân đã đưa tiểu hồ ly của nàng cho Liễu Nương, nhất định Liễu Nương biết cái gì đó.

    Mân Nương cảm thấy bình tâm hơn, nàng lấy ra từ tủ quần áo một bộ váy áo gọn gàng sạch sẽ, sau đó ngồi xuống trước bàn trang điểm, cởi bỏ búi tóc rối bù. Nàng dùng lược chải mái tóc dài, vừa chải vừa suy nghĩ.

    Đến khi nghĩ xong, Mân Nương mới cầm một cây trâm bạc, búi một búi tóc đơn giản, sau đó nàng lấy từ tủ quần áo bao tiền mà Hồ Lân đưa cho nàng, nhét mấy đĩnh vàng vào trong tay áo. Nàng ngẫm ngợi một lát, lấy thêm một thỏi bạc và ít bạc vụn, sau đó đi ra ngoài.

    Nàng chậm rãi đi tới nhà chính, chọn một nơi được hoa cỏ bao phủ, thấp thoáng khó quan sát để đứng đợi. Khi thấy tiểu nha hoàn Lục Ngọc chịu trách nhiệm tưới cây đi ra từ trong viện của phu nhân, nàng vẫy tay gọi: “Lục Ngọc, tới đây một chút!”

    Năm nay Lục Ngọc mới mười hai tuổi, chính là độ tuổi hồn nhiên chân chất nhất. Nàng vừa thấy nhị thiếu nãi nãi vẫy tay với mình thì luống cuống buông bình tưới để chạy tới.

    “Lục Ngọc bái kiến nhị thiếu nãi nãi, nhị thiếu nãi nãi có chuyện gì phân phó?”

    Mân Nương cố gắng dùng cơ mặt để nặn ra một nụ cười: “Lục Ngọc a, ngươi nhất định phải giúp ta chuyện này.”

    Nàng lại nhét chút bạc vụn vào trong tay Lục Ngọc: “Bạc này ngươi cầm đi mua dây buộc tóc.”

    Lục Ngọc thấy bạc, mặt mày lập tức hớn hở: “Cảm ơn nhị thiếu nãi nãi! Nhị thiếu nãi nãi có chuyện gì muốn hỏi?”

    Mân Nương cố gắng cười: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là sau khi ta trở về, tiểu hồ ly do ta nuôi đã không thấy đâu, trong lòng có chút buồn bực.”

    Lục Ngọc vội nói: “Đúng rồi a, lúc bắt đầu thì nói để Liễu Nương chăm sóc, nhưng Liễu Nương vốn không có đưa tiểu hồ ly đến nhà chính a!”

    Mân Nương cảm thấy như sắp nắm được cái gì đó, vội hỏi: “Bây giờ Liễu Nương ở đâu?”

    Lục Ngọc cười nói: “Phu nhân cho Liễu Nương nghỉ phép mấy ngày, Liễu Nương về nhà rồi.”

    Mân Nương lại lấy ra một lạng bạc trước mặt Lục Ngọc: “Lục Ngọc, nếu ngươi có thể chuyển tin của ta tới chỗ Liễu Nương, chỗ bạc này sẽ cho ngươi.”

    Lục Ngọc nhìn thấy lạng bạc kia, trong mắt lộ ra khát vọng. Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Ca ca của ta phụ trách canh cửa sau, ta có thể tùy thời lẻn ra khỏi phủ, ta cũng biết nhà Liễu Nương, có thể nhắn tin cho Liễu Nương.”

    Mân Nương vui mừng, hạ giọng nói: “Lục Ngọc, nếu ngươi có thể đưa ta ra khỏi phủ, cái này sẽ là của ngươi.”

    Nàng lấy ra một thỏi bạc lớn, mở tay ra để Lục Ngọc nhìn thấy.

    Mắt Lục Ngọc nhìn thỏi bạc lớn trở nên sáng ngời, nàng ta nuốt mấy ngụm nước bọt, cuối cùng khẽ gật đầu: “Được!”

    Mân Nương nhìn nàng: “Ta ở trong viện Thu Hương đợi tin tốt của ngươi, nếu ngươi có thể làm được thì đến viện Thu Hương tìm ta.”

    Tiếp theo, Mân Nương thẳng sống lưng đi về phía phòng bếp.

    Bây giờ Thanh Hòe không có ở đây, nàng phải tự mình đi lấy cơm --- nàng phải đi tìm Hồ Lân, nhất định phải giữ gìn thể lực!

    Đêm hôm sau, Lục Ngọc mang theo Mân Nương ăn mặc như nha hoàn trốn ra từ cửa sau Lưu gia trang.

    Nàng biết mình đi theo Lục Ngọc như vậy rất nguy hiểm, nhưng nàng không màng bất cứ giá nào, không có Hồ Lân, nàng sống còn có ý nghĩa gì?

    Dùng một lượng vàng làm mồi dụ, cuối cùng Lý Mân cũng biết được chút tin tức – sau khi nàng và Thanh Hòe rời khỏi Lưu phủ, Hồng đại nãi nãi ra lệnh cho Liễu Nương đưa tiểu hồ ly trở về viện Thu Hương, sau đó khóa trái cửa lại.

    Còn lại, Liễu Nương cũng không biết.

    Cuối cùng, sau nhiều lần Mân Nương gặng hỏi, cộng thêm ánh vàng lấp lánh từ thỏi vàng, Liễu Nương mới tiết lộ: “Ta nghe nói, đại thiếu nãi nãi nửa đêm đưa một hòa thượng rời khỏi phủ.”

    “Hòa thượng?” - Mân Nương hỏi.

    “Đúng là một hòa thượng!” – Liễu Nương khẳng định – “Ta nghe Hồ bà bà chuyên hầu hạ đại thiếu nãi nãi nói, đó là một hòa thượng rất tuấn tú, trông giống như Kiến Tú hòa thượng của Đào Tiên Tự..”

    “Hòa thượng Kiến Tú?” - Mân Nương nắm lấy tay Liễu Nương – “Không phải Kiến Tú đã chết cháy ở Đào Tiên Tự sao?”

    Liễu Nương gãi đầu gãi tai: “Hồ bà bà nói như vậy, ta cũng không biết a! Đúng rồi, bà ta còn nói khi hòa tượng tuấn mỹ rời khỏi, trong tay dường như còn cầm một cuốn sách mỏng…”

    Sau khi bí mật trở về Lưu phủ với Lục Ngọc, Mân Nương bắt đầu điên cuồng tìm kiếm trong đống sách của mình. Khi Kiến Tú rời khỏi chỉ đem theo một quyển sách, như vậy có lẽ quyển sách này chính là mấu chốt của sự tình!

    Tìm một hồi lâu, Mân Nương đã phát hiện nàng chỉ mất một quyến sách – cuốn ‘Si Bà Truyền’ của Hồng Cừ đưa cho nàng.

    Mân Nương cố gắng nghĩ.

    Nếu Hồng Cừ là yêu tinh, Kiến Tú cũng là yêu tinh, như vậy nhất định cuốn ‘Si Bà Truyên’ kia cũng có vấn đề!

    Mân Nương quyết định đi Đào Tiên Tự một chuyến, xem thử có thể tìm thấy Kiến Tú hay không.

    Nàng đã hạ quyết tâm, nàng muốn rời khỏi nơi lầu son gác tía nhưng ẩn chứa âm mưu và tranh đấu này!

    Ngày hôm sau, Mân Nương lại dùng hai lượng vàng làm mồi câu, từ nha hoàn thân tín của Hồng đại nãi nãi biết được chân tướng sự tình --- Hồng đại nãi nãi kêu nàng dẫn đường cho hòa thượng Kiến Tú, giấu Kiến Tú trong viện Thu Hương, thừa dịp tiểu hồ ly bị Liễu Nương ném vào trong viện thì dùng một quyển sách để thu phục tiểu hồ ly.

    Mân Nương nghe xong thì cười như mếu: “Kiến Tú đã đi đâu, ngươi có biết không?”

    Nha hoàn nghe thấy nàng hỏi hướng đi của tiểu hồ ly thì trong lòng có chút ngần ngại, nhưng khi nhìn về phía hai lượng vàng kia, nàng ta quyết định biết gì sẽ nói ra hết: “Ta nghe Hồng đại thiếu nãi nãi nói, từ khi Đào Tiên Tự bị cháy, hòa thượng Kiến Tú vẫn cư ngụ ở am Đào Hoa phía Nam thành Lâm An.”

    Mân Nương trở lại viện Thu Hương, bắt đầu thu dọn hành lý của mình.

    Hồ Lân đã từng nói muốn nàng ẩn cư nơi núi sâu với hắn, là do nàng không muốn chấm dứt những ngày tháng nhàn nhã nên mới hại đến Hồ Lân. Nàng muốn đi tìm hắn, cho dù phải trả giá tất cả cũng cam lòng.

    Có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ.

    Sau khi cho Lục Ngọc một lạng vàng, ca ca Vương Thành của Lục Ngọc thừa dịp đêm tối, lén đưa Mân Nương ra khỏi phủ.

    Đó là một buổi tối không trăng, Mân Nương mặc trang phục nam giới, lưng cõng một bọc đồ nhỏ, nàng đi ra từ cửa sau, rời khỏi Lưu gia trang.

    Vương Thành và Lục Ngọc cũng đi cùng nàng.

    Bọn họ thả Lý Mân đi, trong phủ nhất định sẽ tra ra, thay vì bị đánh chết, không bằng bây giờ chạy trốn luôn.

    Huynh muội Vương Thành quyết định vượt sông đi về hướng Giang Bắc, bọn họ đã thuê thuyền từ trước.

    Ba người ngồi thuyền mui đen để tới thành Bắc.

    Sau khi xuống thuyền, Mân Nương ngồi trên xe ngựa do Vương Thành thuê giúp nàng, đi về phía Nam thành Lâm An, còn huynh muội Vương Thành thì tiếp tục ngồi thuyền đi xa.

    Đến trước cửa am Đào Hoa, Mân Nương xuống xe, sau khi trả tiền cho phu xe, nàng đi vào trong am.

    Lúc này trời đã sáng.

    Am Đào Hoa chỉ là một am nho nhỏ, từ lâu đã không có hương khói, cửa am cũ nát bị dây leo và hoa tường vi đỏ che phủ, đã sắp không nhìn ra. Mân Nương khó khăn lắm mới tìm được cửa vào.

    Nàng biết bên trong am là Kiến Tú, là nam nhân suýt chút nữa đã xâm phạm nàng.

    Nhưng nàng vẫn dùng hết sức để gõ cửa am.

    Cửa am mở ra, một hòa thượng tuấn mỹ mặc áo tăng xanh nhạt hiện ra phía bên trong cửa, con ngươi hắn đen nhánh, sâu thẳm khó dò, trên mặt lại ẩn chứa ý cười ngại ngùng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    BLOG:KSLAND.WORDPRESS.COM
    NHẬN LÀM BÌA TRUYỆN THEO YÊU CẦU

  5. #105
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    132
    Xu
    277

    Mặc định

    Chương 104.Trò chơi bắt đầu

    Edit: Kuisuira

    Trang cá nhân:http://ksland.wordpress.com/


    Mân Nương nghĩ đến những thủ đoạn của hắn đối với mình thì muốn phát run, nhưng cứ nghĩ đến việc rất có thể Hồ Lân đã rơi vào tay hắn, ý nghĩ muốn chạy trốn của nàng đột nhiên biến mất không thấy đâu.

    Nàng ngẩng đầu nhìn Kiến Tú, cố gắng khiến bản thân có vẻ không khẩn trương: “Ta tới tìm Hồ Lân! Hồ Lân đang ở đâu?”

    Sâu trong mắt Kiến Tú ẩn chứa vẻ khó dò, hắn lẳng lặng nhìn nàng không chớp mắt.

    Ánh mặt trời ngày hè chiếu xuyên qua lá xanh và bụi tường vi, đổ bóng râm loang lổ trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, một trận gió nhẹ thổi lướt qua, khiến mặt nàng lúc sáng lúc tối.

    Hắn sống đã trên vạn năm, nhưng nữ nhân này là người đầu tiên khiến hắn động tình.

    Nhưng trông nàng yếu ớt như thế, nhỏ bé như thế, đơn bạc như thế…

    Con ngươi của nàng vốn lóng lánh như nước đã trở nên ảm đạm, dưới mắt còn có quầng thâm, làn môi đỏ tươi nõn nà giờ trở nên nhạt màu, khô khốc mất nước, mái tóc đen như mây thường được chải vuốt tỉ mỉ giờ chỉ vấn thành một búi đơn giản, dùng một cây trâm bạc để cố định…

    Nhưng khi thấy thân thể nàng run rẩy đứng ở chỗ đó, vì con hồ ly kia mà dũng cảm nói ‘Ta tới tìm Hồ Lân! Hồ Lân đang ở đâu?’, hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng, khiến nàng trở thành cấm luyến của mình.

    Hắn thừa nhận mình có dục vọng mãnh liệt đối với nàng, hắn muốn nhìn xem cực hạn chịu đựng của nàng.

    Hắn đã cô đơn rất lâu, có lẽ, chơi một trò chơi lớn cũng không phải ý tồi…

    Kiến Tú chậm rãi đi tới, vươn tay cầm tay Lý Mân.

    Tay của nàng giống như con người nàng, vô cùng nhỏ bé mềm mại, mang theo chút cảm giác mát lạnh, khiến người ta chỉ muốn ôm chặt nàng vào lòng.

    Hắn nắm tay nàng đi vào trong sân.

    Cửa am cũ nát kêu ‘Két’ một tiếng, tự động đóng lại sau lưng hắn.

    Tay Kiến Tú ấm áp khô ráo, ngón tay thon dài, bao chặt bên ngoài tay của Mân Nương.

    Nàng bị hắn kéo vào trong sân, lúc đó mới phát hiện thì ra bên trong là một khoảng trời riêng.

    Bên ngoài đã là giữa hè, nơi nơi đều là cỏ xanh mơn mởn, chỉ có hoa mân côi, hoa hồng và hoa tường vi, hoa lựu là còn nở rộ, nhưng bên trong am Đào Hoa lại có hoa đào đang nở, màu phấn hồng ngập mắt.

    Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Mân Nương, Kiến Tú không khỏi cũng có chút thất thần, hắn buông tay nàng ra, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, dịu dàng nói: “Mân Nương của ta, ta là hoa đào tinh vạn năm mà.”

    Eo mẫn cảm của Mân Nương bị hắn ôm, không khỏi nổi da gà toàn thân, nhưng nàng có việc phải cầu tên yêu tinh này, do vậy không dám phản kháng, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nàng mở miệng hỏi: “Rốt cuộc Hồ Lân đang ở đâu?”

    Kiến Tú liếc nàng một cái, cười khẽ: “Không phải Hồng Cừ đã đưa cho nàng một quyển sách sao? Bây giờ Hồ Lân đang ở trong quyển sách đó.”

    Mân Nương: “…” Sẽ không phải là cuốn ‘Si Bà Truyền’ kia đó chứ.. Đột nhiên nàng cảm thấy chột dạ…

    Kiến Tú dừng bước, đứng đối diện Mân Nương, ý cười trên mặt đã không còn vẻ ngại ngùng mà mang theo vẻ ác ý: “Không phải nàng rất thích xem quyển sách kia sao? Vì nàng thường lật xem nên trên sách tràn đầy hơi thở của nàng, nó hóa thành hình dạng của nàng, lập tức mê hoặc tên hồ ly, sau đó hút hắn vào.”

    Tay phải của hắn vươn ra, một quyển sách xuất hiện từ hư không.

    Mân Nương nhìn cuốn sách trong tay Kiến Tú không chớp mắt. Nàng chỉ nhìn thoáng qua là không cần nhìn lại lần thứ hai nữa --- kia đúng thực là ‘Si Bà Truyền’, cái bìa màu xanh là do chính tay nàng dán, ba chữ ‘Si Bà Truyền’ cũng do chính tay nàng viết…

    Kiến Tú nhìn khuôn mặt bỗng dưng đỏ bừng của Mân Nương, tiếp tục thản nhiên nói: “Sau khi Hồ Lân bị hút vào trong quyển sách này đã mất đi pháp lực, cũng quên hết mọi truyện trước kia, biến thành một nhân vật trong sách. Hắn ở bên trong sách, phải trải qua vui buồn li hợp, nhưng không có cách nào thoát khỏi, chỉ có thể chịu đủ dày vò khổ sở…”

    Thân thể Mân Nương run lên.

    Nàng nghĩ đến những chi tiết loạn luân, np, cường gian,… trong ‘Si Bà Truyền’, trong lòng đột nhiên rối loạn.

    Thấy sắc mặt nàng nháy mắt trở nên trắng bệch, trong lòng Kiến Tú có chút thỏa mãn, hắn nhìn nàng không chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Nhưng Mân Nương, nàng vẫn có thể đi cứu hắn nha.”

    Mân Nương bỗng như được nghe thấy tiếng chuông trời, ngẩng đầu nhìn Kiến Tú.

    Trên mặt Kiến Tú phảng phất ý cười, trong con ngươi sâu thẳm ẩn chứa dụ hoặc, hắn cố tình hạ giọng, nói nhẹ như lông vũ: “Chỉ cần nàng cũng tiến vào trong quyển sách này, trở thành một nhân vật trong sách, sau đó tìm được hồ ly, các người nhận ra nhau, hơn nữa còn... Như vậy cả hai đều có thể thoát khỏi quyển sách này.”

    Mân Nương nhìn hắn chăm chú: “Vì sao ngươi muốn làm như vậy? Ngươi có mục đích gì?”

    Kiến Tú khẽ mỉm cười, hắn nhìn hoa đào đang nở rộ bên cạnh, trên mặt hiện ra vẻ cô đơn: “Nếu nàng có thể sống hơn một vạn năm, nàng cũng sẽ cô đơn. Ta cô đơn đã hơn vạn năm, lúc nào cũng muốn tìm đồ chơi mới, vốn ta định trộm nội đan của hồ ly, đáng tiếc nàng đã trả lại cho hắn, trò chơi đó bèn kết thúc. Bây giờ, ta muốn bắt đầu một trò chơi mới. Mân Nương, hoan nghênh nàng gia nhập.”

    Mân Nương liếc hắn: “Trên đời sẽ có chuyện dễ dàng như vậy sao?”

    “Đương nhiên không có” – Kiến Tú không nhịn được, vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt má Mân Nương, quả là vừa non mềm vừa nhẵn mịn – “Ta cũng sẽ gia nhập, Hồng Cừ cũng sẽ gia nhập. Nếu nàng nhận lầm ta hoặc Hồng Cừ thành hồ ly, tên hồ ly kia sẽ vĩnh viễn chết đi, mà đối với ta và Hồng Cừ, nàng sẽ trở thành…”

    Hắn le lưỡi, nhìn Mân Nương, sau đó liếm liếm môi, lộ ra ý cười dâm loạn.

    Đúng lúc đó, Mân Nương nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, nàng quay đầu nhìn, nhận ra Hồng Cừ mặc quần áo màu đỏ đang đứng phía sau nàng cười dài.

    Hồng Cừ chậm rãi đi tới trước mặt Mân Nương, nhìn nàng nói: “Mân Nương, hồ ly đang ở trong tay chúng ta. Nếu nàng đồng ý chơi trò chơi này, có lẽ hắn còn có một đường sống. Nhưng nếu nàng không đồng ý, vậy sau khi nàng chết đi, Hồ Lân sẽ vĩnh viễn sống bên trong ‘Si Bà Truyền’. Cứ nghĩ mà xem, nếu hắn trở thành Doanh Lang trong truyện…”

    “Doanh Lang..”, Mân Nương nghĩ tới nhân vật nam phải dùng cúc hoa để hầu hạ tất cả đám người luyến đồng và đoạn tụ trong thiên hạ, nàng không khỏi cắn chặt môi, bị rách da chảy máu cũng không biết…

    Kiến Tú nở một nụ cười xán lạn như hoa đào nở rộ, trong tay nâng một cuốn sách mỏng, một cơn gió nhẹ thổi qua, trang sách bị gió lật giở, phát ra tiếng ‘lào xào’..

    Hồng Cừ mặc một thân đồ đỏ đứng bên cạnh khẽ cười..

    Mân Nương cảm nhận được từng đợt áp lực, nàng nhắm hai mắt, ngửa đầu suy tư, một lát sau, nàng mở miệng nói: “Được!”

    Từ sau khi nàng mở miệng đồng ý, không khí chung quanh dường như đông lại, bốn phía im lặng đến đáng sợ, không còn tiếng gió, tiếng chim đỗ quyên cũng biến mất, tiếng sâu nhỏ bò trong lùm cây bụi cỏ cũng biến mất, hương hoa đào thanh mát như ẩn như hiện cũng biến mất…

    Hồng Cừ khẽ mỉm cười, hắn tiến lên một bước, liếc Mân Nương một cái, sau đó thân thể thon dài bỗng hóa thành một luồng sáng, nháy mắt chui vào trong quyển sách.

    Mân Nương đã làm xong công tác chuẩn bị tư tưởng, nàng muốn nhanh chóng vào trong để tìm Hồ Lân, nhưng trên lưng nàng vẫn toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

    Kiến Tú nâng ‘Si Bà Truyền’ trên tay, vươn đến trước mặt Mân Nương, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại xuất hiện ý cười ngại ngùng, giọng nói của hắn dường như truyền đến từ một chân trời xa xôi nào đó: “Mân Nương, đến lượt nàng.”

    Mân Nương cảm thấy bìa xanh của cuốn ‘Si Bà Truyền’ tỏa ra một lực hút to lớn, thân thể không điều khiển được, tự động bay lên.

    Trong khoảnh khắc đầu nàng chạm vào bìa sách, nàng lập tức ngất đi.

    Thấy Mân Nương biến mất trong sách rồi, Kiến Tú mới khẽ quát một tiếng “Lên”, cuốn ‘Si Bà Truyền’ đột nhiên bay lên, lặng lẽ trôi nổi giữa không trung.

    Kiến Tú chỉnh lại áo tăng xanh nhạt trên người, hắn mím môi, lẩm bẩm: “Đúng là một trò chơi khiến người ta háo hức a!”

    Lời nói vừa dứt, thân thể hắn lập tức hóa thành một luồng sáng trắng, bay vào trong trang sách.

    Cuốn ‘Si Bà Truyền’ đã hút ba người vào đột nhiên bị bao phủ trong ánh sáng xanh lục, lóe lên một cái, sau đó cũng biến mất.

    Trong am Đào Hoa không còn một bóng người, chỉ có hoa đào cô đơn nở rộ…

    ***HẾT QUYỂN 6***

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    BLOG:KSLAND.WORDPRESS.COM
    NHẬN LÀM BÌA TRUYỆN THEO YÊU CẦU

    ---QC---


Trang 21 của 21 Đầu tiênĐầu tiên ... 11192021

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status