TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Truyện nên có những cải tiến nào?

Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 8 của 8

Chủ đề: [Dị năng trinh thám] Những người bình thường - The Mugglé (Chương 7)

  1. #6
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 4 : Ngôi nhà (tạm thời) không có đàn bà


    Chương 4 : Ngôi nhà (tạm thời) không có đàn bà

    Lúc này, Dương Ngọc Cường mới mỉm cười đầy hòa ái:

    “Không sao! Hiểu lầm ấy mà! Lên xe tao đưa mày về nhà!”

    Vũ Văn Uất tuy không hiểu chuyện gì nhưng bất quá hắn cảm thấy nguy cơ bại lộ thân phận đã qua bèn gật đầu lên xe ngồi nghiêm chỉnh.

    Chiếc xe chạy thêm hai cây số nữa rồi dừng lại trước một cái cổng xi măng giả gỗ xung quanh có tường rào bằng đá tổ ong. Thằng Cường ra hiệu cho thằng Uất xuống xe rồi mở khóa bước vào.

    Bỗng từ xa một con chim trích xanh bay vèo nhảy vào vòng tay đang dang rộng của thằng Cường. Tiếp theo đấy, hai con rắn một xanh một trắng dài hơn hai mét cũng quấn lấy cơ thể hắn. Cuối cùng, cả ba con thi nhau cọ đầu vào mặt hắn.

    Màn biểu hiện tình cảm hết sức nồng nhiệt của chủ và thú cưng làm Vũ Văn Uất muốn khóc thét lên bỏ chạy. Thế nhưng, thay vì cong đuôi chạy trốn thì toàn thân hắn vô lực. Khung cảnh trước mắt hắn nhanh chóng tối đen rồi cuối cùng ngã phịch xuống. Nếu quan sát kỹ thì thấy ánh mắt của hai con rắn lóe lên một chút ánh sáng tà dị còn con trích xanh thì dường như đang há mỏ cười gian.

    Hai giờ sau…

    Mùi cháo hạt sen ngọt ngào đánh thức Vũ Văn Uất. Mấy ngày súc ruột chuyền dịch làm cái bao tử hắn kêu gào phát ra âm thanh ọt ọt. Nhờ vậy, hắn bừng tỉnh dậy sau cơn mê man. Tuy nhiên, trước mắt hắn vẫn là hai con rắn đang kêu xùy xùy và con trích xanh nghiêng đầu cười đểu. Thế là hắn lại xỉu tiếp lần hai. Mãi cho đến tầm 5 giờ chiều thì nạn nhân mới tỉnh lại sau cú đá của thằng Cường.

    Bưng tô cháo nóng để lên cái tủ đầu giường, Dương Ngọc Cường tằng hắng giọng:

    “Tỉnh rồi hả? Bây giờ mày là ai?”

    “… Cẩn!” Vũ Văn Uất nhớ đây là tên của thể xác này.

    “Cả họ lẫn tên?” Thằng Cường trợn mắt.

    “…”

    “Quả nhiên là…Đưa tay đây!” Dương Ngọc Cường vừa nói xong nắm lấy tay phải của Vũ Văn Uất rồi nhanh chóng đưa ngón tay trỏ thằng kia ấn vào hộp lăn mực lấy dấu tay. Lấy vân tay của hai ngón trỏ xong xuôi, thằng Cường ra lệnh cho hai “thú cưng” là Yuki (rắn trắng) và Midori (rắn lục) (1) quấn lấy và đè Vũ Văn Uất xuống giường. Phạm nhân bất đắt dĩ chỉ có thể biết kêu ư ử trong tuyệt vọng.

    Sự trùng khớp khi đối chiếu vân tay trên tờ giấy mới lấy và chứng minh nhân dân của Vũ Văn Uất làm thằng Cường sững sờ. Vân tay cũng khá rõ ràng và liền mạch nên càng không có khả năng thay đổi da ngón tay. Như vậy, người trước mặt không phải là kẻ mạo danh mà đích thị là Vũ Như Cẩn. Vấn đề duy nhất là tại sao hiện tại nó ỉu như cọng bún thiu thế kia? Trong nhà lại thiếu phương tiện để tra khảo nên chỉ có thể tạm thời dùng chiêu dỗ ngọt để đối phương khai thật. Nghĩ thế, thằng Cường nói:

    “Mày có biết vì sao tao nghi ngờ mày không? Cẩn? À, mà giờ mày tên gì thế?”

    Con rắn Midori cũng biết điều nên nới lỏng không quấn lấy phần cổ và miệng của thằng Uất.

    “Khụ khụ …Uất! Vũ… Văn …Uất!”

    “Thế mày có biết tại sao tao nghi ngờ mày không?” Dương Ngọc Cường mỉm cười khoe hai cái răng nanh ra.

    “… Phải chăng là… không biết họ tên?” Vũ Văn Uất run run, mắt ứa lệ trông rất thảm.

    “À, cái đó là hỏi lần cuối cho chắc ăn thôi! …Thứ nhất, thằng Cẩn là người miền Tây gốc Cần Thơ trong khi mày nói toàn giọng Bắc. Thứ hai, nó chỉ xem phim Mỹ nên hay chả bao giờ giả xưng hô như trong phim kiếm hiệp Tung Của đâu. Thứ ba là mày… quá mức hiền lành lễ độ so với nó!”

    “Ban đầu là tao tưởng mày đùa giỡn nhưng hóa ra lại là…” Dương Ngọc Cường tiếp lời

    “Bây giờ tao cần một lời giải thích! Mày là người đa nhân cách hay bị linh hồn khỉ gió nào nhập vào?” Dương Ngọc Cường đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “linh hồn khỉ gió”.

    “…hic…” Đến lúc này thì thằng Uất đã muốn khóc tới nơi vì con người kia hỉ nộ thất thường, thật quá mức đáng sợ.

    “Yên tâm! Tao đã chấp nhận nuôi mày thì phải có trách nhiệm! Dù sao…”

    “… Vì mối thân tình của má tao và ba mày, à… là ông già tía của thằng Cẩn chứ, nên mày phải ở đây cho đến đủ 18 tuổi rồi thoải mái cút xéo đi đâu thì đi!”

    Dương Ngọc Cường tuy không phải đứa quá xấu xa nhưng hai chữ “người tốt” gắn với hắn thì quá chênh lệch. Hắn không bao giờ làm chuyện phí công vô ích nhất là việc không có tiền. Tuy lão Trọng ba của thằng Cẩn biểu hiện ra không có tài sản thừa kế cho đứa con trai nhưng Cường thừa biết doanh nhân đa phần là những con cáo già lão luyện. Khi có gan làm điều sai thì chắc chắn họ đã chừa một đường lui, chí ít là cho con của họ bằng cách chuyển một phần tài sản vào ngân hàng Thụy Sĩ. Tất nhiên, đó cũng chỉ là suy luận để nuôi hy vọng cho qua chán nản hiện tại của hắn mà thôi. Nguyên nhân chính khiến hắn phải chăm lo cho cái cục nợ này vì mẹ của hắn là bạn thân với ba thằng Cẩn hồi cấp ba tới giờ. Nếu không muốn nói là cũng có thời kỳ, bác Trọng từng là một trong những vệ tinh theo đuổi mẹ hắn.

    “… là đoạt xá!” Vũ Văn Uất nói nhỏ.

    “Thật à?”

    “Thật !” Thằng Uất khẳng định.

    Sau ba giây ngạc nhiên sửng sốt, Dương Ngọc Cường mới ngửa mặt lên trời đầy cảm khái :

    “Mẹ ơi ! Rốt cục con cũng gặp được hồn ma nhập xác trong truyền thuyết rồi !” Thằng Cường cảm động đến chảy nước mắt vừa gào lên sung sướng.

    “Thế … hồi trước mày làm gì? Người tu chân, vua quan gì đó hay … thiếu niên nhi đồng ? À… trước khi chết nhiêu tuổi vậy ?” Ánh mắt Dương Ngọc Cường tràn đầy hy vọng đối tượng trước mặt là người tu chân này nọ trong tiểu thuyết.

    Tu chân có gì tốt ? Chính là thừa kế ký ức và sức mạnh từ tiền kiếp, lại có khả năng chế tạo đan dược tăng thu nhập. Ấy là trong mấy tiểu thuyết tiên hiệp ghi như thế, kết thúc lúc nào nhân vật ấy cũng thành đại gia thống trị thế giới thậm chí là vũ trụ, bá đạo đến độ phi lý. Bất quá, hầu hết đều không bạc đãi những ân nhân của mình. Thế là tự dưng được hửng xoáy danh tiếng và tiền bạc. Thằng Cường cố cười không ra tiếng.

    “12 tuổi !” Vũ Văn Uất lúc này không thể không nói thật.

    “Á đù…còn tuổi thi The Voice Kids hả!” Dương Ngọc Cường lòng rối bời, bắt đầu vò tóc bức tai. Khả năng phát tài của của hắn coi như trở lại con số không tròn trĩnh.

    Có ai ngờ cái thằng thay bồ như thay áo lại bị đứa nhóc tì chả có kinh nghiệm tán gái nhập vào. Đúng là linh hồn của mấy xử nam, xử nữ chết trẻ linh lắm. Thảm rồi, cứ tưởng nuôi nó để học tí kinh nghiệm thoát kiếp FA ai dè giờ phải giáo dục lại nó. Nhưng mà, thằng nhóc này cũng khá hiền lành. Chả rõ nó sống thời nào á ? Là xuyên không hay xuyên việt đây ? Một loạt câu hỏi vang lên trong đầu Dương Ngọc Cường như thế. Hắn quyết định chấp nhận hiện thực trước mắt.

    “ Nguyên nhân xuyên đến đây là gì thế?”

    “Bị tru di tam tộc !” Nhớ đến tình cảnh gia đình, Vũ Văn Uất không cầm được nước mắt.

    “Làm sao để bị tru di vậy?”

    Và thế là Vũ Văn Uất phải kể lại câu chuyện cha và bác mình báo thù cho sư ông Cao Bá Quát dẫn đến tai họa tru di cửu tộc. Vừa kể hắn vừa khóc rất thương tâm, đồng thời cũng tỏ ý muốn báo thù “cẩu hoàng đế” Tự Đức và tìm kiếm tông tích gia đình.

    Nghe xong quá khứ bi đát của đối tượng, Dương Ngọc Cường mới buông lời :

    “ Bây giờ mày có hai tin tốt và một tin xấu. Muốn nghe cái nào trước ?”

    “Tin tốt đi!”

    “Thứ nhất là Tự Đức ngỏm lâu rồi ! Thứ hai là tao sẽ nuôi cơm và hướng dẫn mày sống trong vai trò của thằng Cẩn thật tốt mà không bị ai phát hiện !” Dương Ngọc Cường nghĩ nuôi thằng nhóc con nhà nghèo có giáo dục dù sao vẫn tốt hơn là một thằng công tử bột chảnh chó.

    “…Thế còn …tin xấu ?” Vũ Văn Cẩn bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn rồi.

    “ Tao không biết dòng họ của mày giờ ở đâu. Hơn 200 năm sau sự kiện ấy rồi ! Chắc giờ cũng thành tro rồi ha ? Chúc mừng mày là người của quá khứ xuyên đến hiện tại!” Dương Ngọc Cường vỗ vai an ủi ra chiều thông cảm.

    Những lời của thằng Cường khiến cho những ngờ vực trong lòng Vũ Văn Uất nổ tung. Toàn bộ hy vọng về tông tích gia đình bị thiêu rụi trong nháy mắt. Lúc này, hắn không thể ngăn nổi dòng lệ trào ra mà òa khóc.

    Chợt nhận thấy tinh thần đối phương tụt xuống một cách thảm hại và lo lắng có màn tự tử tập 2 nữa (2) nên Dương Ngọc Cường đành nhỏ giọng an ủi :

    “Này, Cẩn… à không, Uất nhỉ?”

    “Hic”

    “ Không nên quá đau buồn chuyện quá khứ nữa ! Nên lạc quan mà sống tiếp !” Dương Ngọc Cường cầm lấy tô cháo hạt sen nguội ngắt.

    “ Chờ một tí ! Tao hâm nóng cái này cho mày ăn ! ” Hắn đi đến cái lò vi sóng gần đó bấm nút hâm nóng rồi đắt thằng Uất đang khóc thút thít đến bàn ăn.

    Tô cháo bị hâm hai lần đã phần nào giảm độ ngon nguyên bản nhưng hạt sen Huế vừa thơm vừa bùi và cách nêm nếm gia vị của thằng Cường vừa phải đánh thức vị giác của Vũ Văn Uất. Hắn ăn nhanh đến độ mà thằng Cường phải ra sức can thiệp vì sức khỏe thằng bạn không cho phép ăn quá nhiều.

    “ Sao ? Có ngon không ? ”

    “ Phải nói đây là món ngon nhất từ trước tới giờ… ” Vũ Văn Uất thành thật khen tặng.

    “ Ở đây thì mỗi ngày đều được ăn ngon như thế ! ” Dương Ngọc Cường có chút tự hào.

    “ Bất quá… tao không muốn nuôi kẻ vô dụng… ”

    Vũ Văn Uất nhanh trí :

    “ Tại hạ… có thể làm việc nhà ! ”

    “ Có biết cắt cổ gia cầm không ? ”

    “ … ”

    “ Biết ngay là không làm được rồi ! ” Dương Ngọc Cường vừa nói vừa nghĩ thầm “ Đúng là xã hội phong kiến chỉ tạo ra một lũ thư sinh vô dụng bám váy mẹ và bà xã ! E rằng cả cầm chổi quét nhà cũng không xong ! Huống chi cái xác lại là hạng ăn sung mặt sướng, chả có một vết chai tay !”

    Tuy nhiên, trong cơn tuyệt vọng, Dương Ngọc Cường lại nhớ một vấn đề quan trọng. Khi đoạt xá, thường linh hồn chiếm hữu sẽ chiếm được trí nhớ của thể xác nhưng sao cái tên này lại không biết cái gì hết ? Kể cả cái tên của thằng Cẩn cũng không nhớ nốt. Không lẽ ký ức không ghi vào não mà vào linh hồn sao ? Thật là phản khoa học quá cỡ.

    Mãi về sau thì hắn mới biết nguyên nhân khiến thằng Cẩn không hề để lại dữ liệu trong não cho Vũ Văn Uất kế thừa. Tuy nhiên hiện tại thì hắn vẫn rối tinh rối mù.

    Nghĩ bụng, thằng Cường lấy luôn quyển tạp chí Bếp Gia Đình đầu gường đưa cho Vũ Văn Uất :

    “ Đọc đi ! ”

    “ Ngôn ngữ gì thế này ? Nhìn như dây xích chó ! ” Vũ Văn Uất mờ mịt. “ Nhưng mà cách in và giấy thật sự sắc sảo, rất đẹp ! ”

    Dương Ngọc Cường gục mặt xuống bàn cười khổ. Tiêu rồi, tiêu thật rồi, đúng là nó không có một chút trí nhớ của thằng Cẩn. Xem ra, ba tháng hè này phải mất thời gian dạy dỗ kiến thức tiểu học lại cho thằng nhóc rồi. Kiểu này làm sao mà đi phượt đây. Trời ơi là trời !

    “ Khoan đã, nếu như hắn là con trai của đệ tử Cao Bá Quát chắc cũng rành chữ Nôm, chữ Hán gì đó, nếu may mắn thì còn có thể biết cả chữ Triện. Như vậy thì… hắc hắc ” Dương Ngọc Cường vừa nghĩ vừa cười gian. Bất quá, Vũ Văn Uất không hề biết điều đó.

    Thế là thằng Cường vào phòng làm việc lôi ra giấy canson A3, lọ mực tàu, khay mài mực và bút lông. Hắn cười cười :

    “ Mày biết viết chữ Hán chứ ? ”

    “ Vâng ! ”

    Vừa đổ mực vào khay xong, Dương Ngọc Cường cười nói :

    “ Viết cho tao mấy dòng này ” Rồi hắn tằng hắng mà ngâm luôn :

    “Bảo mã tây phong huếch hoác lai
    Huyênh hoang nhân tự thác đề hồi
    Viên trung oanh chuyển khề khà ngữ
    Dã ngoại đào hoa lấm tấm khai
    Xuân nhật bất văn sương lộp bộp
    Thu thiên chỉ kiến vũ bài nhài
    Khù khờ thi tứ đa nhân thức
    Khệnh khạng tương lai vấn tú tài” (3)
    (Cao Bá Quát)

    Vũ Văn Uất nghe xong đã biết bài thơ này chính là bài thơ của sư ông Cao Bá Quát giễu cợt vua Tự Đức khi còn theo nhà Nguyễn làm quan. Nguyên tác là vua Tự Đức sau vài bữa vò tóc bức tai suy nghĩ ra được hai câu thơ mà bệ hạ tự cho rất bá đạo là:

    “Viên trung oanh chuyển khề khà ngữ
    Dã ngoại đào hoa lấm tấm khai”

    Tuy nhiên, cơn tự sướng của ngài bị chìm xuồng khi Cao Bá Quát chữa lại thành bài thất ngôn bát cú trên. Kết quả là nhà vua ghi hận và dìm hàng Huấn Cao khiến ông dần bất mãn với triều đình. Thử nghĩ xem một tên cấp dưới chả nể mặt thủ trưởng thì để nó tồn tại làm gì? Ta phải dìm thôi, ta phải diệt thôi.

    Thế nhưng, động cơ nào khiến Dương Ngọc Cường nói ra bài thơ đó. Người mẹ thân yêu của hắn chính là fan hâm mộ cuồng nhiệt Cao Bá Quát và Hồ Xuân Hương nên từ nhỏ hắn bị dụ học thuộc thơ của hai người kia. Thuộc bài nào thì sẽ được miễn tưới cây cả ngày. Mà nhà hắn dưới quê là nhà vườn nên đó là điều rất sung sướng. Cũng may thơ của hai người này không nhiều lắm nên cũng dễ học. Nào ngờ đâu vừa thuộc xong thơ của Cao Bá Quát và Hồ Xuân Hương, mẹ hắn lại làm liên hoàn chưởng hết thơ Nguyễn Công Trứ, Nguyễn Khuyến… cho đến khi hắn nuốt trôi luôn nguyên cái tập Nhật ký trong tù của Bác Hồ mới chịu dừng. Thôi thì hắn cũng có một bụng đầy thi ca dù chả hiểu gì mấy.

    Khi thấy thằng Uất có mối liên hệ với Cao Bá Quát thì Dương Ngọc Cường mới sực nhớ ra bài thơ trên. Kỳ thực cố sự liên quan đến bài thơ hắn đã quên sạch. Tuy nhiên, Vũ Văn Uất lại suy diễn rằng con người trước mắt mình có sự ngưỡng mộ nhất định đối với sư ông và cũng chả ưa gì Tự Đức. Nói tóm lại là … cùng phe (không phải như mọi người nghĩ đâu à). Khi viết xong bài thơ trao cho Dương Ngọc Cường thì Vũ Văn Uất lệ tuôn hai hàng thiếu điều muốn ôm lấy người tri âm tri kỷ trước mắt. Thế nhưng, “tri kỷ” không ngần ngại ra lệnh cho hai con rắn khóa thằng Uất lại. Tất nhiên, nếu đối phương là một cô gái thì hắn không từ chối.

    Nhìn ngắm bức thư pháp viết theo lối Hành thư (4), tuy chỉ hiểu được phân nửa chữ viết trên đấy nhưng Dương Ngọc Cường cũng tấm tắc gật đầu ra vẻ hiểu biết:

    “ Ừm! Thế này là được rồi! Mai tao sẽ đưa mày đi kiếm việc làm!”

    “ Việc làm?”

    “Chắc chắn thú vị mà!” Trong đầu Dương Ngọc Cường nghĩ bụng: “Nhưng coi mày có chịu nổi không thôi! Ha ha!”

    “Nên nhớ, bây giờ không còn tồn tại Vũ Văn Uất nữa mà chỉ còn Vũ Như Cẩn thôi! Hiểu rồi chứ?” Thằng Cường tiếp lời.

    “Vâng!”

    “Nói “OK” !” Nếu nó cứ vâng dạ thế này thiên hạ hiểu lầm chết.

    “Vâng! OK!”

    “…”

    Sau đó, Dương Ngọc Cường hướng dẫn một cách kỹ lưỡng cách sử dụng nước nóng vòi sen và chỉ chỗ ngủ cho thằng bạn. Khi thấy Vũ Như Cẩn ngủ (bây giờ đổi luôn sang cái tên này luôn), thằng Cường lại lôi game “trí tuệ” eroge (5) ra chơi một hồi rồi gọi cả 3 con Yuki, Midori và Aoi (chim trích) (6) vào phòng mình bắt đầu an giấc điệp. =))

    __________________________________________________ ____________________

    (1) Maiko Yuki và Midori Kimishima – độc giả biết là ai rồi đấy. Diễn viên JAV ạ. Nhưng mà Yuki là Tuyết và Midori là màu xanh lá =)) khá hợp với màu sắc hai con rắn. Tôi thích đặt tên như vậy thay vì Tiểu Bạch, Tiểu Thanh gì đó.
    (2) tập 1 là Vũ Như Cẩn uống thuốc ngủ, xem lại chương 2
    (3)Tạm dịch:
    Gió tây ngựa huếch hoác về
    Huyênh hoang người cũng tự đi theo vào
    Khề khà oanh hót vườn nao
    Đồng quê lấm tấm muôn đào nở hoa
    Xuân không lộp bộp sương sa
    Ngày thu chỉ thấy trời mưa bài nhài
    Khù khờ thơ đã cũ rồi
    Ông còn khệnh khạng hỏi người hay thở
    (4) Hành thư 行书 (chữ Hành) viết tự do, nhanh chóng hơn khải, nhưng không đến mức quá phóng túng như Thảo, nên Hành thư là loại chữ được sử dụng phổ biến nhất trong quá trình viết tay
    (5) Game 3x của Nhật =))
    (6) Sora Aoi =)) cũng là tên của một diễn viên phim con heo Made in Japan. Cái này chắc mấy bạn nam rất rành nà. Aoi là màu xanh... cũng khá thích hợp cho con trích xanh của thằng Cường nuôi ấy nhỉ?


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 11-09-2014 lúc 15:52.
    ---QC---
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Gitchi Gitchi Goo,stinkbug9999,The_lord,
  3. #7
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 5: Tục Thanh Trà Quán (phần 1): Biệt ly và tái ngộ

    Do chương 5 quá dài nên phải ngắt ra làm đôi vì có đến 7 nhân vật mới xuất hiện lận


    Chương 5: Tục Thanh Trà Quán (phần 1): Biệt ly và tái ngộ

    Tiếng động cơ xe tải càng lúc càng lớn khiến Vũ Như Cẩn tỉnh giấc. Lòng tràn đầy sợ hãi vì không biết thứ gì tạo ra âm thanh khủng khiếp như vậy, hắn hoang mang chạy ra ngoài vườn thì vấp phải thân mình của con Yuki dẫn đến hình ảnh nằm sóng soài chúi nhũi xuống bùn.

    Tuy nhiên, Dương Ngọc Cường chả màn để ý đến thằng bạn hờ ở nhờ. Dừng bài tập Calisthenics trộn lẫn Pole dance nửa mùa, hắn đứng phía trên cái xà đơn ngó sang nhà hàng xóm xem chuyện gì xảy ra. Đó là căn nhà được xây theo kiểu chổng ngược: mái cắm xuống đất còn sàn hướng lên trời. Nhưng thay vì dừng lại ở cặp phạm trù đẹp và lạ như nhiều căn nhà úp ngược khác trên thế giới, gia chủ còn hướng đến tiêu chí độc thậm chí cũng chả cần đẹp bằng cách thêm vào ba con mắt to tổ chảng đặt thành hình zigzag với quả môi đỏ chót nằm ngay cửa chính. Cửa sổ thì cái lồi cái thụt cộng với tranh tường theo trường phái Siêu Thực tạo nên hình ảnh chuẩn mực của một căn nhà kỳ dị. Âu cũng là một cách “tự tin khoe cá tính” của giới nghệ sĩ nhằm đập tan những quy phạm trong phong thủy. Tất nhiên, với nỗ lực không ngừng của gia chủ thì căn nhà này cũng vào top 10 căn nhà quái gở nhất Sài Gòn xếp sau căn biệt thự Thiên Niên Kỷ của vua nhạc sến Ngọc Sơn.

    “Xây cho quái rồi ở không nổi!” Thằng Cường vừa cười vừa nghĩ bụng khi thấy cảnh chuyển nhà. Hắn đã quên mất chính mình cũng đang ở trong một căn nhà cũng quái không kém.

    Thoạt nhìn, căn nhà của Dương Ngọc Cường đang ở có kiến trúc khá bình thường như bao căn nhà giả cổ khác với mái ngói âm dương theo hình chữ Đinh. Phía trước sân có một cái thảo bạt nhỏ được dựng bằng xi măng sơn giả gỗ có mái lợp bằng lá Trung Quân (1), tuy hiếm gặp ở Sài Gòn nhưng kiến trúc chẳng có gì lạ. Vấn đề duy nhất chính là khu vườn tượng phía trước của ông ngoại Dương Dật Cương của hắn là một tập hợp của 12 bộ linga và yoni với kích thước to nhỏ khác nhau đủ loại phong cách chen lẫn với nhiều sáng tác mang đậm tín ngưỡng phồn thực khác (2). Tất cả tạo nên một cảnh sắc, mà nói cho có tính văn học, rất chi là hương diễm còn nói huỵch toẹt thì nó rất tục. Vì vậy, những người mới đến căn nhà này lần đầu mà mặt không biến sắc chỉ rơi vào hai loại người: một là quá ngây thơ đến độ kém liên tưởng, hai là đầu óc quá đen tối đến mức thấy mọi việc đều bình thường như cân đường hộp sữa.

    Trở lại câu chuyện chính, nhác thấy bóng dáng chủ nhà, dù chưa bao giờ dám bén mảng sang nhà hàng xóm bao giờ nhưng cũng từng gặp nhau chào hỏi qua đường nên Dương Ngọc Cường ra trước hỏi chuyện:

    “Chào anh Thiệt! Nhà mình làm sao mà chuyển đi vậy?”

    Người đàn ông gầy nhom với mái tóc xù tên đầy đủ là Đinh Thứ Thiệt quay sang trả lời:

    “À, anh mới bán nhà, chủ mới kêu dọn gấp để mau chóng sửa chữa…”

    “Trời! Sao anh bán được hay vậy?” Dương Ngọc Cường thừa biết cái chỗ quy hoạch treo chỉ có sổ đỏ không cho cấp sổ hồng này cực kỳ khó bán. Nhà hắn cũng chỉ có sổ đỏ mà thôi.

    “Anh cũng chả biết nữa, chủ mới bảo căn nhà này hợp tuổi, phong thủy gì đó nên trả tiền luôn một lần rồi bảo dọn gấp!” Đinh Thứ Thiệt cười cười, trong lòng dù có tiếc rẻ công trình “tim óc” nhưng hắn cũng thừa biết cơ hội bán được căn nhà này không dễ có.

    “Hợp…phong thủy?!!” Dương Ngọc Cường trợn tròn mắt ngó vào căn nhà rất chi là “hợp” phong thủy kia. “Chắc chủ mới cũng “cá tính” lắm hả anh?!”

    “ À… chủ mới là người nước ngoài, mua cho con gái sang đây làm việc, nghe nói cũng là một nghệ sĩ!” Đinh Thứ Thiệt nháy mắt.

    “À, vậy thôi, chúc mừng anh nhé! Dọn qua nhà mới xong xuôi khi nào rảnh thì về đây cà phê với em!” Thằng Cường vừa chúc mừng vừa nghĩ sao lão này may thế không biết.

    “Cảm ơn nhóc! Bye!” Đinh Thứ Thiệt nở nụ cười vớt vát lại chút tuổi thanh xuân vốn nằm một cách tiềm ẩn sau bộ râu xồm xoàm.

    Lúc này, Dương Ngọc Cường cũng chả hứng thú gì với tân gia chủ nên cũng nở nụ cười xã giao đáp lại. Dù chủ mới có là con gái nước ngoài đi nữa nhưng dám mua căn nhà này thì mười mươi cũng đồng dạng đồng style với lão Thiệt mà thôi. Huống chi thân hình tong teo của lão Thiệt cũng khiến hắn nghi ngờ lão là thành phần con nghiện lâu năm. Vì vậy, hắn trở lại nhà mình và lay bạn hờ đang nằm sấp một đống giữa sân. May mà thằng Cẩn té phải vũng sình nên không có chấn thương nào nhưng quần áo phải tốn công giặt giũ hơi nhiều.

    Bơi lội trong đống quần áo của mình một hồi, cuối cùng, Cường quăng cho thằng bạn bộ đồng phục thể dục màu xanh lá. Sau cái cú bị chộp hình do mặc áo bà ba đôi (xem chương 3), hắn không dám cho thằng Cẩn vận áo bà ba ra đường nữa vì sợ bị hiểu lầm thành cặp gay thì rõ nhọ. Ngẫm nghĩ trong đầu sẽ phải tốn tiền mua sắm, hắn cười khổ. Trong đầu hắn lúc này lóe lên mấy phương án lấy lại quần áo đồ đạc trong biệt thự bị niêm phong của thằng Cẩn.

    Nhìn thằng bạn hờ cao kều biến cái quần dài thể thao của mình thành quần lửng, nom đến rõ là đồ khín (3). Ý chí tiến công vào nhà tù thăm nom cựu fanboy của mẹ mình kiêm papa của thằng bạn hờ trong lòng Dương Ngọc Cường dâng trào. Tất nhiên hắn vẫn còn phương án 2 là mua đồ si đa cho thằng bạn mặc để đề phòng bất trắc.

    Sau khi lo khẩu phần ăn sáng cho 3 em thú cưng, Cường chở thằng Cẩn đi tới chỗ làm việc: Tục Thanh Trà Quán.

    Chủ của Tục Thanh Trà Quán chính là bạn thân của điêu khắc gia Dương Cương (tên gọi đầy đủ là Dương Dật Cương). Vì vậy, quán trà cũng được chủ nhân chọn mặt gửi vàng đặt hàng bạn thân thiết kế. Kết quả thì khỏi nói, dấu hiệu của tín ngưỡng phồn thực có ở khắp nơi. Không chỉ linga, yoni mà hình ảnh núi đôi hiện hữu trên cả bàn ghế, ly tách… Thôi thì điều ấy cũng phù hợp với cái tên gọi Tục Thanh Trà Quán trên bảng hiệu.

    Hai năm trước, nhà điêu khắc Dương Cương chán cảnh thị thành muốn về quê hưởng thú điền viên nên để lại căn nhà cho thằng cháu duy nhất. Đồng thời, ông cũng gửi gắm Dương Ngọc Cường cho ông bạn nối khố của mình. Với sự bảo kê của ông ngoại, Dương Ngọc Cường vào đây làm với tư cách oách xà lách là đầu bếp kiêm pha chế thức uống. Hắn cũng thích cái quán này vì không khí thân thuộc như ở nhà do cùng một phong cách thiết kế. Và sự lựa chọn đó khiến cho bi kịch của đời hắn bắt đầu từ đấy:

    Ban đầu, Tục Thanh Trà Quán có thể xem là một quán trà đạt tiêu chuẩn phục vụ cho các thành viên câu lạc bộ hưu trí, nghĩa là bán các loại trà Bắc kèm chút kẹo bánh khô (như bánh Đậu Xanh, kẹo Mè, kẹo Đậu Phộng các loại) cho khách nhấm nháp thưởng thức. Nhưng sau một thời gian chỉ dòm ngó mấy khách hàng độ tuổi mãn khai và hồi xuân đến nản lòng, Dương Ngọc Cường quyết định thêm vào thực đơn của quán một số món bánh ngọt Việt Nam như Trái Cây Đậu Xanh Nhúng Rau Câu, bánh Da Lợn, bánh Phục Linh, bánh Gan… với hình thức bé bỏng xinh xắn theo phong cách bánh Nhật Bản nhằm câu khách hàng nữ trẻ tuổi.

    Đáp lại cho những cố gắng của hắn, Tục Thanh Trà Quán được một số các chị các mẹ lăng xê lên mấy website về ẩm thực như diadiemanuong.com, foody.vn… khiến lượng khách tăng vọt. Chủ quán thì cứ mặc kệ cho đầu bếp tự tung tự tác khiến thực đơn của quán giờ dài ra thành trăm món. Mỗi tội, thằng nhóc chỉ chịu đứng bếp đúng hai ngày thứ bảy, chủ nhật nên ngày thường khách rất thưa thớt thiếu điều thành chùa Bà Đanh đến nơi. Và vì vậy, Dương Ngọc Cường phải làm thêm một số lượng bánh ngọt cho các ngày còn lại trong tuần. Tóm lại là hắn tự đâm đầu vào rọ chịu khổ.

    Thế nhưng, bất chấp cho nỗ lực trẻ hóa đội ngũ khách hàng của thằng Cường, không có nổi một mống khách hàng nào dưới 25 tuổi dám bén mảng đến đây. Thế là giấc mơ làm quen mấy em gái xinh tươi của hắn mau chóng tan biến như bong bóng xà phòng. Cũng không rõ vì sao mà quán không hiện diện một thực khách nam nào, thậm chí cả gay cũng không nốt. Bất quá, các bà các chị đến đây đa phần đều biết ăn diện nên không khí xung quanh không đến nỗi nào. Nhìn chung vẫn có tính thẩm mỹ nhất định. Làm người không nên đòi hỏi nhiều quá.

    Trong lúc chờ Dương Ngọc Cường khóa xe, Vũ Như Cẩn ngó lên bảng hiệu có biểu tượng hai cái bông Nhũ Liên Hoa (4) nom như cặp bánh bao hồng hồng cắm trên hai cái que cong cong. Hắn nhẩm đọc bốn chữ Hán nho nhỏ bên cạnh 4 chữ Việt viết theo kiểu thư pháp:

    “Tục Thanh Trà Quán! Tên lạ thật! Địa bàn của cao nhân nào đây?...”

    Chưa kịp dứt dòng suy nghĩ thì một bàn tay đánh vào lưng hắn cái bộp:

    “ Ê ku! Học lớp nào trường Con Kéc (5)?” Một tên con trai với quả tóc nom như cái miểng dùa màu đen úp lên đầu cười toe cười toét nhìn thằng Cẩn. Chưa kịp đợi đối phương trả lời, hắn hỏi tiếp:

    “Hè mà còn mặc đồng phục thể dục à? Cùng trường mình này! À… mà sao trông nó quen thế nhỉ?”

    Một thằng khác có gương mặt giống y hệt tên đầu miểng dùa tiến tới gần. Khác với “đầu miểng dùa”, tóc tên này tẩy thành màu trắng và chải ngược về phía sau. Đẩy cặp kính trên sống mũi, tên tóc trắng lên tiếng:

    “Vũ Như Cẩn, con của Hội trưởng hội phụ huynh học sinh Vũ Như Trọng, mới vào tù vì tội đưa hối lộ! Đúng không nhỉ?”

    Cách đó khoảng 10 mét và chứng kiến cuộc gặp gỡ chả mấy thân mật này, Dương Ngọc Cường muốn gõ vào đầu mình mấy cái vì cái tội sơ suất.

    Đầu miểng dùa có tên là Nguyễn Xuân Tiến còn tên đầu bạc là Nguyễn Xuân Tùng. Dĩ nhiên là hai thằng sinh đôi rồi. Hai tên này học trên thằng Cẩn một lớp, tức là năm nay vào lớp 12. Vốn thuộc biên chế học sinh cá biệt và từng bị đàn em của Vũ Như Cẩn nện cho một bài học vì can tội giành gái nên Nguyễn Xuân Tiến và Nguyễn Xuân Tùng đặc biệt căm ghét thằng này. Cũng như thằng Cường, Tiến và Tùng cũng đi làm thêm ở quán trà ngày cuối tuần nhưng với vai trò là tiếp viên chứ không phải đầu bếp.

    Thấy tình hình không mấy sáng sủa, Dương Ngọc Cường chạy tới kéo hai ông anh qua một bên rồi thì thầm to nhỏ:

    “Hai anh à! Lại đây em nói nhỏ cái này!”

    “Gì vậy?” Hai tên đồng thanh hỏi, ra vẻ bực dọc.

    “Thằng Cẩn mấy hôm nay bị shock chuyện gia đình nên nó bị mất trí nhớ tạm thời! Đừng nhắc đến chuyện cũ nữa được không hai anh?”

    “Thật sao?” Nguyễn Xuân Tùng cười khinh miệt.

    “Cũng đáng đời lắm!” Nguyễn Xuân Tiến phụ họa.

    “Thật mà! Nó hiện giờ đang ở nhà em! Nhỡ nó có chuyện gì thì em sẽ khó ăn nói với mẹ! Con Trinh (bồ cũ của Vũ Như Cẩn) đâu có đáng để tranh giành gì đâu! Nể mặt em chút được không?” Thằng Cường vừa nói vừa xoa tay ra chiều cầu xin mà trong đầu thầm nghĩ: “Bố chưa đòi được 5 triệu thì phải giữ cho mày an toàn mới được!”

    “Vậy nha mấy anh! Tối nay em làm thêm ít bánh để mấy anh mang về nhà!” Thằng Cẩn nhìn vào hai anh bằng một ánh mắt mà theo hắn nghĩ trông có vẻ tội nghiệp và đáng thương như một chú chó nhỏ. Tuy nhiên hiệu ứng thực tế không hẳn là vậy, nó khiến cho lỗ chân lông toàn thân hai thằng sinh đôi dựng đứng lên.

    Nghĩ đến mối tình cũ tên Nguyên Trinh dù sao cũng theo tiếng gọi tiền bạc mà quay sang một tên nhà giàu khác và không muốn gây sự mà mất việc, dù không cam lòng, hai tên sinh đôi cũng quay sang vỗ vai thằng Cẩn hai phát đau điếng:

    “Chết thật, hồi nãy bọn anh lỡ lời! Xin lỗi nhé!”

    “Không sao đâu ạ!” Dù chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Vũ Như Cẩn có cảm giác tình thế của mình an toàn hơn trước một chút.

    “Quái? Tao nhớ hồi trước nó nói giọng miền Nam mà!” Thằng Tiến nghĩ trong đầu.

    “Còn nói năng nhỏ nhẹ lịch sự nữa! Đúng là nó mất trí thật rồi anh hai của tôi ơi!” Tùng phụ họa.

    Đây là năng lực đặc biệt của hai đứa, Tâm Linh Tương Thông: tự đọc suy nghĩ của nhau. Tất nhiên, điều này là bí mật mà hai thằng giữ kín cho riêng mình. Thậm chí, đến người nhà cũng không thể biết được chuyện này. Cũng chính vì năng lực đó mà hai anh em cùng chia sẻ thông tin đến độ cả yêu cũng cùng một người. Sai lầm lớn nhất cũng chính là ở đây. Thật ra, con gái tránh né không phải chỉ là vấn đề tiền bạc hay ngoại hình mà chẳng mấy ai có đủ “khả năng” để mà cặp với hai anh em cùng một lúc cả. Vì thế, 17 năm ca bài Forever Alone của cặp sinh đôi này e là phải kéo dài hơi lâu.

    “Thôi! Mọi người vào chờ một chút em làm bữa sáng cho hén!” Dương Ngọc Cường kết thúc vấn đề nhanh gọn.

    Thế là cả bọn 4 thằng cùng bước vào Tục Thanh Trà Quán.

    __________________________________________________ ____________________

    (1) Nếu ai từng đi Chiến khu D, trung ương cục miền Nam thì biết ngay nó là loại lá dùng lợp nhà với khả năng chịu được lửa, rất khó cháy.
    (2) Tín ngưỡng phồn thực chủ yếu là thờ sinh thực khí của nam (linga) và nữ (yoni)
    (3) Trang phục vốn dĩ của người khác đã mặc rồi đem cho mượn. Tóm lại là hàng second hand.
    (4) Hoa sen hình … vếu =)). Tác phẩm của nhà sinh vật học Nguyễn Khiêm – chủ nhân của Tục Thanh Trà Quán. Sự ra đời của nó sẽ được đề cập đến trong các chương sau.
    (5) Chính xác tên trường là trường THPT Dân Lập Conker. Người sáng lập trường rất sính ngoại nên bất chấp ý nghĩa mà đặt tên trường là Conker, toàn bị học sinh kêu là Con kéc =)) và Kéc (con vẹt) trở thành linh vật của trường. Xin hãy đọc đúng dấu thanh để tránh “hiểu lầm” tai hại (mà có hiểu lầm thì cũng tốt, chứng tỏ bạn đạt lv đọc truyện này)

    Lời tác giả: không biết có bạn đọc nào để ý đến mấy cái tên trời ơi đất hỡi của các nhân vật trong truyện hay không nhỉ? Chỉ có một số ít nhân vật có tên đàng hoàng còn đa phần là tên bựa.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 29-09-2014 lúc 22:27.
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Gitchi Gitchi Goo,Nanhtrang3000,stinkbug9999,The_lord,
  5. #8
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 6: Tục Thanh Trà Quán (phần 2): Sau cơn mưa

    Tiếp tục tình trạng 18 cộng nha mọi người, chương này có gái xuất hiện


    Chương 6: Tục Thanh Trà Quán (phần 2): Sau cơn mưa

    “Tháng sáu trời mưa trời mưa không dứt.
    Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa”
    (Tháng sáu trời mưa, nhạc: Hoàng Thanh Tâm; thơ: Nguyên Sa)


    Với những kẻ mang tâm hồn lãng mạn thì mưa là thời điểm gợi nên nhiều cảm xúc nhưng dưới con mắt của những người buôn bán thì đấy là một thảm họa. Thử tưởng tượng mà xem, nếu bạn là phóng viên và đem cái micro đi phỏng vấn tất cả những người làm thương mại dịch vụ rằng “anh có yêu thích mưa không” thì 99,999% đáp án sẽ mắng bạn là đồ khùng điên ba trợn. Quả nhiên, chỉ có những người bán áo mưa mới yêu thích những cơn mưa tầm tã vì đấy là dịp để họ lên giá: một cái áo mưa nilon giá vốn chưa đến 2 nghìn được thổi lên 10 nghìn đồng. Tất nhiên đó là những cái áo mưa đúng nghĩa đen, xin bạn đọc đừng nhầm lẫn sang thể loại “áo mưa” khác vốn chẳng chịu tác động bởi thời tiết nhé.

    Sở dĩ có đôi dòng văn tự trên vì có một đám mây đen tổ chảng từ đâu bay tới giáng một cơn mưa to như trút nước vào sáng sớm. Nó không những khiến cho các quý bà quý cô được dịp nằm lỳ ở nhà không phải tập thể dục mà còn khiến cho những quán xá xung quanh cái công viên (bao gồm Tục Thanh Trà Quán) có một buổi sáng ế ẩm.

    Tuy nhiên, chính lúc trời mưa mới khiến cho Tục Thanh Trà Quán bộc lộ hết vẻ đẹp và sự quái gở của nó. Những cây Nhũ Liên Hoa màu hồng nhạt vươn lên che khuất cái bệ yoni phủ đầy rêu xanh với nền là một dãy nhà thủy tạ giả gỗ tạo nên bức tranh hài hòa về màu sắc, cân bằng về bố cục. Những chiếc chuông gió thủy tinh phát ra tiếng kêu thanh tao trộn lẫn với những âm thanh…

    “Hahh!”

    “Ahhh!”

    “Uhm!...”

    … tạo thành một bài ca mang hơi hướm AV. Nếu tách phần lời thì đó là một khúc nhạc trong sáng của tự nhiên nhưng âm thanh như tiếng nỉ non của các cô thiếu nữ phát ra từ mấy cây cột linga lại mang một tầng ý nghĩa hoàn toàn khác khi phản ánh đến đôi tai của người nghe.

    Chợt nhận ra chuỗi âm thanh ấy giống như tiếng của mẫu thân phát ra trong đêm “giao lưu tiếp biến” với phụ thân và thấy dấu hiệu không hay ho của “tiểu Cẩn” ở phía dưới, một tầng mây đỏ bao lấy gương mặt của Vũ Như Cẩn. Hắn bèn đảo mắt một vòng mới nhận ra nơi xuất phát của những tiếng gợi cảm kia là từ dãy cột linga hiên ngang với thế “nhất trụ kình thiên” phía giữa sân. Khóe miệng hắn khẽ giật giật khi hiểu được ý đồ sáng tạo của nhà thiết kế. Đồng thời, thằng Cẩn cũng bắt đầu có sự liên tưởng giữa những cây cột này với một bộ phận quen thuộc trên cơ thể người. Trông thấy bộ mặt càng lúc càng đỏ như gấc chín và ánh mắt hiện lên dòng chữ Củ Lạc Giòn Tan của thằng Cẩn, Nguyễn Xuân Tiến vỗ vai nhiệt tình giải thích:

    “Trên đỉnh mấy cái linga đó có 1 cái lỗ nhỏ. Khi nước chảy vào đến một lượng nhất định thì sẽ kích một búa đập chạm đến nút bấm. Nút bấm sẽ kích hoạt một đoạn âm thanh được thu sẵn từ trước và tạo ra thứ mà chúng ta nghe hiện nay!”

    Dương Ngọc Cường vừa bưng cái mâm trên có 4 cái tô đang bốc khói nghi ngút đặt lên bàn vừa gật đầu nói:

    “Ban đầu đứa nào cũng có cảm giác như vậy, riết cũng quen hà!” Sau đó hắn tiếp lời: “Bụng mày còn yếu, vì thế ráng mà ăn cháo mấy bữa đi!”

    Nói xong hắn để tô cháo bí đỏ thịt băm sang phía Vũ Như Cẩn còn 3 tô bánh đúc thịt dành cho mình và cặp sinh đôi. Tất nhiên, cái tô của hắn có nhiều thịt và ít bánh hơn một chút.

    Vũ Như Cẩn lấy muỗng khuấy, miệng hì hụp thổi cho tô cháo nguội bớt:

    “Người thiết kế khu vườn này chắc hẳn là một kẻ…biến thái?” Thằng Cẩn e dè hỏi.

    “Tao nghĩ là mày khỏi ăn cháo được rồi đấy!” Dương Ngọc Cường mắt liếc ngang qua gương mặt của Vũ Như Cẩn và tiện tay kéo tô cháo khỏi tầm tay.

    Trong khi thằng Cẩn còn chẳng hiểu mô tê gì thì Nguyễn Xuân Tùng khiều khiều hắn:

    “Biết ai thiết kế không?” Thằng Tùng tiếp lời: "Ông ngoại của thằng Cường!"

    Kỳ thật, chiếm giữ thể xác của Vũ Như Cẩn hiện nay là một đứa trẻ mới 12 tuổi, vì thế hắn vẫn còn rất ngây thơ và thiếu kiểm soát trong lời nói. Chợt nhận ra mình nói những điều không hay ho, hắn áy náy nhìn về Dương Ngọc Cường. Một tầng nước hiện lên trong mắt hắn.

    “Xin lỗi!”

    “Xì! Tao không chấp con nít! Làm ơn tóp tép cái mồm lại nghe chưa!” Dương Ngọc Cường trừng mắt cảnh cáo thằng Cẩn không-nên-làm-bại lộ-tung tích.

    Trong khi Vũ Như Cẩn gật đầu lia lịa thì hai tên sinh đôi ngó nhau, một suy nghĩ đồng thời lóe lên trong não chúng:

    “Con nít?!”

    Trên thực tế, ngoại trừ mái tóc dài và cách ăn mặc như mấy ông cụ thế kỷ trước thì bản mặt của Dương Ngọc Cường trông còn giống học sinh cấp hai hơn Vũ Như Cẩn. Âý là chưa kể hắn còn thấp hơn thằng Cẩn một tấc còn về kinh nghiệm tình trường càng không thể so sánh: một thằng FA kinh niên thì làm sao mà bì được với một tay tình trường lão luyện. Nhưng với biểu hiện của thằng Cẩn sáng nay thì xem ra hai thằng sinh đôi phải suy nghĩ ngược lại. Dường như trước mặt chúng, Vũ Như Cẩn chính là một đứa chíp hôi ngơ ngơ ngáo ngáo từ núi mới xuống.

    Thấy tình trạng giao lưu tư tưởng bằng ánh mắt của hai tên sinh đôi quá lâu, Dương Ngọc Cường lên tiếng:

    “Cẩn! Mày ngồi ở đây với anh Túng anh Tiền… í lộn… anh Tiến anh Tùng nhé! Lát nữa tao quay lại!”

    “Yên tâm, hai anh sẽ chăm sóc nó kỹ mà! Rất là kỹ!” Nguyễn Xuân Tiến nhìn về phía thằng Cẩn cười hê hê.

    “Ổng đùa đấy! Cứ đi đi!” Nguyễn Xuân Tùng phất tay.

    Dương Ngọc Cường khẽ lắc đầu. Hắn cầm mâm đồ ăn bước sang khu nhà phía bên phải. Đó chính là nhà ở của chủ Tục Thanh Trà Quán – Nguyễn Khiêm. Sau khi bày đồ ăn, pha trà, tán dóc vài câu với chủ quán. Hắn thông báo cho lão Khiêm về khả năng của Vũ Như Cẩn và dò hỏi thời gian thử việc. Kết quả là nhận được câu trả lời:

    “Nội biết rồi! Để xế nội sẽ thử việc nó!” (1)

    “Chả hiểu ông nội bận cái gì mà không test việc luôn buổi sáng nhỉ?” Dương Ngọc Cường nghĩ trong đầu mà không dám nói ra, lẳng lặng đóng cửa đi ra khỏi phòng khách. Dù sao trong thâm tâm của nó thì lão Khiêm cũng có vấn đề về thần kinh từ lâu nên dù ngồi nhà chả có làm việc gì vẫn ra vẻ mình đang bận rộn nghiên cứu.

    *********

    Đến tận 11 giờ trưa thì cơn mưa mới bắt đầu ngớt hạt. Để mặc cho hai đứa sinh đôi và tên Vũ Như Cẩn chúi mũi vào điện thoại xem phim giáo dục giới tính, Dương Ngọc Cường vẫn chăm chỉ làm bánh. Lúc này ngoài cổng có tiếng xe gắn máy dừng lại. Hai vị khách mở hàng trùm áo mưa lên xe rồi chạy cái vèo vào quán.

    Bước xuống xe là hai cô gái không hề son phấn mà cũng chả đẹp lắm. Nhưng điều đặc biệt nhất của cặp này là toàn bộ đường nét trên gương mặt lẫn thân hình của cả hai rơi vào cặp phạm trù đối lập nhau hoàn toàn : người cao, kẻ thấp; người gầy, kẻ béo; người mắt to, kẻ mắt hí … Nói chung là có cặp đối nào về ngoại hình thì hai người này sở hữu hết. Điều này từng khiến cho Dương Ngọc Cường từng lóe lên ý nghĩ là nếu đem hai bà dì này làm phép trung bình cộng thì sẽ ra được một người đẹp hoàn hảo trên từng mi li mét.

    Cô nàng béo lùn là bà con xa của thằng Cường. Tên thật là gì, thứ tự trong nhà ra sao, hắn cũng quên mất nên hay gọi là dì Mèo. Kỳ thật, Dương Ngọc Cường và nàng Mèo này vốn là dân miền Tây nên cũng chẳng câu nệ chuyện gọi tên hay gọi thứ, huống chi lại là bà con xa lơ xa lắc. Vì vậy, hắn cứ thế quên luôn và Mèo từ biệt danh đã trở thành tên gọi chính thức của cô nàng.

    Người cao gầy còn lại có gương mặt thoạt nhìn rất khó tính nhưng kỳ thật là người cực kỳ hài hước, cộng với việc cầm tinh ông ba mươi nên được bọn nhóc gán luôn cho cái tên Cọp. Mèo và Cọp là bạn cùng trường từ hồi đại học lên tới cao học. Hai người này cũng chính là khách VIP của quán vì có cấp độ ngồi lỳ từ sáng đến tối vào cuối tuần.

    Nhác thấy bóng dáng của hai bà dì trẻ, Dương Ngọc Cường chưa kịp ra chào thì có hai cái bóng nhanh chóng xuất hiện:

    “Nghe nói dì mới đi Cam về … có quà cho tụi cháu không đấy?” Hai đứa sinh đôi nhao nhao.

    Dì Mèo chìm trong im lặng vài giây rồi ngó sang đứa bạn:

    “Mày coi đó ! Chưa chi đã đòi quà ! Phải chi chúng nó biết hát “yêu cháu đi dì, cháu không đòi quà” thì tốt biết bao! Hic hic !”

    “Mày đi đánh bạc toàn thắng không mà keo kiệt với con cháu thế à?” Cô gái cao gầy đứng cạnh có biệt danh là Cọp mỉa mai.

    “Suỵt! Tao chỉ đi ám nhà cái (banker) chứ không có đánh bạc (2)! Mày muốn tao bị còng à?” Mèo liếc cặp mắt một mí sang nhắc nhở.

    “Dì Mèo ơi! Quà đâu?” Hai đứa sinh đôi mặt già chát như bị vú khí đá đang cố gắng biểu lộ nét mặt (mà chúng nó cho là) ngây thơ-vô số-tội.

    “Mấy tiểu nhị này láo nhỉ? Chưa đem đồ ăn thức uống cho hai đại gia mà đã đòi quà!” Nàng Cọp hừ lạnh.

    “Rồi! Hai dì đợi tụi con một chút! Menu đây!” Tiến và Tùng cười toe toét tỏ tấm lòng nhiệt tình. Hai đứa quên mất mình chả có dây mơ rễ má gì về mặt huyết thống với hai con người trước mặt.

    Trong khi đó, đứa cháu đích thực Dương Ngọc Cường chỉ nói 3 tiếng “chào hai dì” rồi lẳng lặng làm việc. Hắn thậm chí không cần nhìn vào tờ giấy đặt món cũng biết hai người này ăn món gì. Đó chính là cái món bánh canh ghẹ vốn không hề nằm trong thực đơn. Mặt khác, chủ quán – tức lão Khiêm vốn là người chuộng đồ cổ nên việc để Dương Ngọc Cường tự thêm cả đống bánh ngọt và thức uống từ matcha vào thực đơn đã là một sự nhượng bộ rất lớn. Vì vậy, lão chỉ đồng ý cho thằng Cường nấu cái món bánh canh ấy cho hai cô nàng này như một trường hợp đặc biệt. Tất nhiên, món đấy chỉ được nấu đúng ngày thứ 7 trong tuần. Đó là một câu chuyện dài mà đến mấy chương sau mới có dịp hạ hồi phân giải.

    Vũ Như Cẩn ngồi đằng xa chỉ có thể đoán được hai người phụ nữ trước mặt lớn tuổi hơn mình rất nhiều dù hình dạng bên ngoài của họ chỉ hơn khoảng vài tuổi. Mặt khác, khi trông thấy hành động thân mật giữa mấy người kia, hắn ngẩm hiểu quy chuẩn “nam nữ thụ thụ bất thân” ở thời đại này chắc cũng không còn. Dường như những va chạm có phần thân mật giữa nam và nữ được là biểu hiện của sự hiếu khách. Sau khi nghĩ thông suốt vấn đề “nhập gia tùy tục”, hắn bèn chạy lại thực hiện một quả ôm nồng nhiệt thắm thiết với hai bà dì. Kết quả không như hắn nghĩ, dì Mèo thực hiện một cú lên gối ngay hạ bộ khiến hắn nằm nhăn nhó lăn quay cả tiếng đồng hồ. Từ đó, Vũ Như Cẩn mới rút ra kết luận: tránh đứng đối diện phụ nữ nếu không muốn lãnh lấy thương tổn.

    Ấy thế mà sau khi gây tổn thương đến công cụ duy trì nòi giống của một thằng nhóc mới lớn, bà dì Mèo chẳng những không nói một lời xin lỗi mà chỉ hỏi thẳng:

    “Con cái nhà ai đây?”

    Dương Ngọc Cường sau khi nấu nướng xong xuôi, hắn bưng thức ăn ra và trả lời:

    “Dì ơi! Nó là Vũ Như Cẩn, con chú Ba Trọng ấy!”

    “Hèn chi thấy quen quen!” Dì Mèo híp mắt lại, nở một nụ cười “không thể thấy thái dương nơi nao”. Trong đầu cô nàng thầm nghĩ : “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh ! Dâm y như ba nó!”

    __________________________________________________ ____________________

    (1) Vì Dương Ngọc Cường nhận Nguyễn Quỳnh (con của lão Khiêm) là cha đỡ đầu nên gọi xưng hô cháu với ông nội luôn thể.

    (2) Siêu năng lực của Mèo có tên Con bạc xui xẻo, làm sự tập trung của người chơi giảm sút tới mức tối đa từ đó xảy ra sai lầm khi chơi cờ bạc.

    Lời tác giả: Phải nói chương này khá nhảm, dường như câu chuyện đang có xu hướng thành sắc hiệp mất. Mạch truyện lúc đầu khá chậm rãi và chỉ xoay quanh cuộc sống thường nhật của các nhân vật.
    .


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 01-10-2014 lúc 18:56.
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893

    ---QC---


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    stinkbug9999,
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status