Chương 4 : Ngôi nhà (tạm thời) không có đàn bà
Chương 4 : Ngôi nhà (tạm thời) không có đàn bà
Lúc này, Dương Ngọc Cường mới mỉm cười đầy hòa ái:
“Không sao! Hiểu lầm ấy mà! Lên xe tao đưa mày về nhà!”
Vũ Văn Uất tuy không hiểu chuyện gì nhưng bất quá hắn cảm thấy nguy cơ bại lộ thân phận đã qua bèn gật đầu lên xe ngồi nghiêm chỉnh.
Chiếc xe chạy thêm hai cây số nữa rồi dừng lại trước một cái cổng xi măng giả gỗ xung quanh có tường rào bằng đá tổ ong. Thằng Cường ra hiệu cho thằng Uất xuống xe rồi mở khóa bước vào.
Bỗng từ xa một con chim trích xanh bay vèo nhảy vào vòng tay đang dang rộng của thằng Cường. Tiếp theo đấy, hai con rắn một xanh một trắng dài hơn hai mét cũng quấn lấy cơ thể hắn. Cuối cùng, cả ba con thi nhau cọ đầu vào mặt hắn.
Màn biểu hiện tình cảm hết sức nồng nhiệt của chủ và thú cưng làm Vũ Văn Uất muốn khóc thét lên bỏ chạy. Thế nhưng, thay vì cong đuôi chạy trốn thì toàn thân hắn vô lực. Khung cảnh trước mắt hắn nhanh chóng tối đen rồi cuối cùng ngã phịch xuống. Nếu quan sát kỹ thì thấy ánh mắt của hai con rắn lóe lên một chút ánh sáng tà dị còn con trích xanh thì dường như đang há mỏ cười gian.
Hai giờ sau…
Mùi cháo hạt sen ngọt ngào đánh thức Vũ Văn Uất. Mấy ngày súc ruột chuyền dịch làm cái bao tử hắn kêu gào phát ra âm thanh ọt ọt. Nhờ vậy, hắn bừng tỉnh dậy sau cơn mê man. Tuy nhiên, trước mắt hắn vẫn là hai con rắn đang kêu xùy xùy và con trích xanh nghiêng đầu cười đểu. Thế là hắn lại xỉu tiếp lần hai. Mãi cho đến tầm 5 giờ chiều thì nạn nhân mới tỉnh lại sau cú đá của thằng Cường.
Bưng tô cháo nóng để lên cái tủ đầu giường, Dương Ngọc Cường tằng hắng giọng:
“Tỉnh rồi hả? Bây giờ mày là ai?”
“… Cẩn!” Vũ Văn Uất nhớ đây là tên của thể xác này.
“Cả họ lẫn tên?” Thằng Cường trợn mắt.
“…”
“Quả nhiên là…Đưa tay đây!” Dương Ngọc Cường vừa nói xong nắm lấy tay phải của Vũ Văn Uất rồi nhanh chóng đưa ngón tay trỏ thằng kia ấn vào hộp lăn mực lấy dấu tay. Lấy vân tay của hai ngón trỏ xong xuôi, thằng Cường ra lệnh cho hai “thú cưng” là Yuki (rắn trắng) và Midori (rắn lục) (1) quấn lấy và đè Vũ Văn Uất xuống giường. Phạm nhân bất đắt dĩ chỉ có thể biết kêu ư ử trong tuyệt vọng.
Sự trùng khớp khi đối chiếu vân tay trên tờ giấy mới lấy và chứng minh nhân dân của Vũ Văn Uất làm thằng Cường sững sờ. Vân tay cũng khá rõ ràng và liền mạch nên càng không có khả năng thay đổi da ngón tay. Như vậy, người trước mặt không phải là kẻ mạo danh mà đích thị là Vũ Như Cẩn. Vấn đề duy nhất là tại sao hiện tại nó ỉu như cọng bún thiu thế kia? Trong nhà lại thiếu phương tiện để tra khảo nên chỉ có thể tạm thời dùng chiêu dỗ ngọt để đối phương khai thật. Nghĩ thế, thằng Cường nói:
“Mày có biết vì sao tao nghi ngờ mày không? Cẩn? À, mà giờ mày tên gì thế?”
Con rắn Midori cũng biết điều nên nới lỏng không quấn lấy phần cổ và miệng của thằng Uất.
“Khụ khụ …Uất! Vũ… Văn …Uất!”
“Thế mày có biết tại sao tao nghi ngờ mày không?” Dương Ngọc Cường mỉm cười khoe hai cái răng nanh ra.
“… Phải chăng là… không biết họ tên?” Vũ Văn Uất run run, mắt ứa lệ trông rất thảm.
“À, cái đó là hỏi lần cuối cho chắc ăn thôi! …Thứ nhất, thằng Cẩn là người miền Tây gốc Cần Thơ trong khi mày nói toàn giọng Bắc. Thứ hai, nó chỉ xem phim Mỹ nên hay chả bao giờ giả xưng hô như trong phim kiếm hiệp Tung Của đâu. Thứ ba là mày… quá mức hiền lành lễ độ so với nó!”
“Ban đầu là tao tưởng mày đùa giỡn nhưng hóa ra lại là…” Dương Ngọc Cường tiếp lời
“Bây giờ tao cần một lời giải thích! Mày là người đa nhân cách hay bị linh hồn khỉ gió nào nhập vào?” Dương Ngọc Cường đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “linh hồn khỉ gió”.
“…hic…” Đến lúc này thì thằng Uất đã muốn khóc tới nơi vì con người kia hỉ nộ thất thường, thật quá mức đáng sợ.
“Yên tâm! Tao đã chấp nhận nuôi mày thì phải có trách nhiệm! Dù sao…”
“… Vì mối thân tình của má tao và ba mày, à… là ông già tía của thằng Cẩn chứ, nên mày phải ở đây cho đến đủ 18 tuổi rồi thoải mái cút xéo đi đâu thì đi!”
Dương Ngọc Cường tuy không phải đứa quá xấu xa nhưng hai chữ “người tốt” gắn với hắn thì quá chênh lệch. Hắn không bao giờ làm chuyện phí công vô ích nhất là việc không có tiền. Tuy lão Trọng ba của thằng Cẩn biểu hiện ra không có tài sản thừa kế cho đứa con trai nhưng Cường thừa biết doanh nhân đa phần là những con cáo già lão luyện. Khi có gan làm điều sai thì chắc chắn họ đã chừa một đường lui, chí ít là cho con của họ bằng cách chuyển một phần tài sản vào ngân hàng Thụy Sĩ. Tất nhiên, đó cũng chỉ là suy luận để nuôi hy vọng cho qua chán nản hiện tại của hắn mà thôi. Nguyên nhân chính khiến hắn phải chăm lo cho cái cục nợ này vì mẹ của hắn là bạn thân với ba thằng Cẩn hồi cấp ba tới giờ. Nếu không muốn nói là cũng có thời kỳ, bác Trọng từng là một trong những vệ tinh theo đuổi mẹ hắn.
“… là đoạt xá!” Vũ Văn Uất nói nhỏ.
“Thật à?”
“Thật !” Thằng Uất khẳng định.
Sau ba giây ngạc nhiên sửng sốt, Dương Ngọc Cường mới ngửa mặt lên trời đầy cảm khái :
“Mẹ ơi ! Rốt cục con cũng gặp được hồn ma nhập xác trong truyền thuyết rồi !” Thằng Cường cảm động đến chảy nước mắt vừa gào lên sung sướng.
“Thế … hồi trước mày làm gì? Người tu chân, vua quan gì đó hay … thiếu niên nhi đồng ? À… trước khi chết nhiêu tuổi vậy ?” Ánh mắt Dương Ngọc Cường tràn đầy hy vọng đối tượng trước mặt là người tu chân này nọ trong tiểu thuyết.
Tu chân có gì tốt ? Chính là thừa kế ký ức và sức mạnh từ tiền kiếp, lại có khả năng chế tạo đan dược tăng thu nhập. Ấy là trong mấy tiểu thuyết tiên hiệp ghi như thế, kết thúc lúc nào nhân vật ấy cũng thành đại gia thống trị thế giới thậm chí là vũ trụ, bá đạo đến độ phi lý. Bất quá, hầu hết đều không bạc đãi những ân nhân của mình. Thế là tự dưng được hửng xoáy danh tiếng và tiền bạc. Thằng Cường cố cười không ra tiếng.
“12 tuổi !” Vũ Văn Uất lúc này không thể không nói thật.
“Á đù…còn tuổi thi The Voice Kids hả!” Dương Ngọc Cường lòng rối bời, bắt đầu vò tóc bức tai. Khả năng phát tài của của hắn coi như trở lại con số không tròn trĩnh.
Có ai ngờ cái thằng thay bồ như thay áo lại bị đứa nhóc tì chả có kinh nghiệm tán gái nhập vào. Đúng là linh hồn của mấy xử nam, xử nữ chết trẻ linh lắm. Thảm rồi, cứ tưởng nuôi nó để học tí kinh nghiệm thoát kiếp FA ai dè giờ phải giáo dục lại nó. Nhưng mà, thằng nhóc này cũng khá hiền lành. Chả rõ nó sống thời nào á ? Là xuyên không hay xuyên việt đây ? Một loạt câu hỏi vang lên trong đầu Dương Ngọc Cường như thế. Hắn quyết định chấp nhận hiện thực trước mắt.
“ Nguyên nhân xuyên đến đây là gì thế?”
“Bị tru di tam tộc !” Nhớ đến tình cảnh gia đình, Vũ Văn Uất không cầm được nước mắt.
“Làm sao để bị tru di vậy?”
Và thế là Vũ Văn Uất phải kể lại câu chuyện cha và bác mình báo thù cho sư ông Cao Bá Quát dẫn đến tai họa tru di cửu tộc. Vừa kể hắn vừa khóc rất thương tâm, đồng thời cũng tỏ ý muốn báo thù “cẩu hoàng đế” Tự Đức và tìm kiếm tông tích gia đình.
Nghe xong quá khứ bi đát của đối tượng, Dương Ngọc Cường mới buông lời :
“ Bây giờ mày có hai tin tốt và một tin xấu. Muốn nghe cái nào trước ?”
“Tin tốt đi!”
“Thứ nhất là Tự Đức ngỏm lâu rồi ! Thứ hai là tao sẽ nuôi cơm và hướng dẫn mày sống trong vai trò của thằng Cẩn thật tốt mà không bị ai phát hiện !” Dương Ngọc Cường nghĩ nuôi thằng nhóc con nhà nghèo có giáo dục dù sao vẫn tốt hơn là một thằng công tử bột chảnh chó.
“…Thế còn …tin xấu ?” Vũ Văn Cẩn bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn rồi.
“ Tao không biết dòng họ của mày giờ ở đâu. Hơn 200 năm sau sự kiện ấy rồi ! Chắc giờ cũng thành tro rồi ha ? Chúc mừng mày là người của quá khứ xuyên đến hiện tại!” Dương Ngọc Cường vỗ vai an ủi ra chiều thông cảm.
Những lời của thằng Cường khiến cho những ngờ vực trong lòng Vũ Văn Uất nổ tung. Toàn bộ hy vọng về tông tích gia đình bị thiêu rụi trong nháy mắt. Lúc này, hắn không thể ngăn nổi dòng lệ trào ra mà òa khóc.
Chợt nhận thấy tinh thần đối phương tụt xuống một cách thảm hại và lo lắng có màn tự tử tập 2 nữa (2) nên Dương Ngọc Cường đành nhỏ giọng an ủi :
“Này, Cẩn… à không, Uất nhỉ?”
“Hic”
“ Không nên quá đau buồn chuyện quá khứ nữa ! Nên lạc quan mà sống tiếp !” Dương Ngọc Cường cầm lấy tô cháo hạt sen nguội ngắt.
“ Chờ một tí ! Tao hâm nóng cái này cho mày ăn ! ” Hắn đi đến cái lò vi sóng gần đó bấm nút hâm nóng rồi đắt thằng Uất đang khóc thút thít đến bàn ăn.
Tô cháo bị hâm hai lần đã phần nào giảm độ ngon nguyên bản nhưng hạt sen Huế vừa thơm vừa bùi và cách nêm nếm gia vị của thằng Cường vừa phải đánh thức vị giác của Vũ Văn Uất. Hắn ăn nhanh đến độ mà thằng Cường phải ra sức can thiệp vì sức khỏe thằng bạn không cho phép ăn quá nhiều.
“ Sao ? Có ngon không ? ”
“ Phải nói đây là món ngon nhất từ trước tới giờ… ” Vũ Văn Uất thành thật khen tặng.
“ Ở đây thì mỗi ngày đều được ăn ngon như thế ! ” Dương Ngọc Cường có chút tự hào.
“ Bất quá… tao không muốn nuôi kẻ vô dụng… ”
Vũ Văn Uất nhanh trí :
“ Tại hạ… có thể làm việc nhà ! ”
“ Có biết cắt cổ gia cầm không ? ”
“ … ”
“ Biết ngay là không làm được rồi ! ” Dương Ngọc Cường vừa nói vừa nghĩ thầm “ Đúng là xã hội phong kiến chỉ tạo ra một lũ thư sinh vô dụng bám váy mẹ và bà xã ! E rằng cả cầm chổi quét nhà cũng không xong ! Huống chi cái xác lại là hạng ăn sung mặt sướng, chả có một vết chai tay !”
Tuy nhiên, trong cơn tuyệt vọng, Dương Ngọc Cường lại nhớ một vấn đề quan trọng. Khi đoạt xá, thường linh hồn chiếm hữu sẽ chiếm được trí nhớ của thể xác nhưng sao cái tên này lại không biết cái gì hết ? Kể cả cái tên của thằng Cẩn cũng không nhớ nốt. Không lẽ ký ức không ghi vào não mà vào linh hồn sao ? Thật là phản khoa học quá cỡ.
Mãi về sau thì hắn mới biết nguyên nhân khiến thằng Cẩn không hề để lại dữ liệu trong não cho Vũ Văn Uất kế thừa. Tuy nhiên hiện tại thì hắn vẫn rối tinh rối mù.
Nghĩ bụng, thằng Cường lấy luôn quyển tạp chí Bếp Gia Đình đầu gường đưa cho Vũ Văn Uất :
“ Đọc đi ! ”
“ Ngôn ngữ gì thế này ? Nhìn như dây xích chó ! ” Vũ Văn Uất mờ mịt. “ Nhưng mà cách in và giấy thật sự sắc sảo, rất đẹp ! ”
Dương Ngọc Cường gục mặt xuống bàn cười khổ. Tiêu rồi, tiêu thật rồi, đúng là nó không có một chút trí nhớ của thằng Cẩn. Xem ra, ba tháng hè này phải mất thời gian dạy dỗ kiến thức tiểu học lại cho thằng nhóc rồi. Kiểu này làm sao mà đi phượt đây. Trời ơi là trời !
“ Khoan đã, nếu như hắn là con trai của đệ tử Cao Bá Quát chắc cũng rành chữ Nôm, chữ Hán gì đó, nếu may mắn thì còn có thể biết cả chữ Triện. Như vậy thì… hắc hắc ” Dương Ngọc Cường vừa nghĩ vừa cười gian. Bất quá, Vũ Văn Uất không hề biết điều đó.
Thế là thằng Cường vào phòng làm việc lôi ra giấy canson A3, lọ mực tàu, khay mài mực và bút lông. Hắn cười cười :
“ Mày biết viết chữ Hán chứ ? ”
“ Vâng ! ”
Vừa đổ mực vào khay xong, Dương Ngọc Cường cười nói :
“ Viết cho tao mấy dòng này ” Rồi hắn tằng hắng mà ngâm luôn :
“Bảo mã tây phong huếch hoác lai
Huyênh hoang nhân tự thác đề hồi
Viên trung oanh chuyển khề khà ngữ
Dã ngoại đào hoa lấm tấm khai
Xuân nhật bất văn sương lộp bộp
Thu thiên chỉ kiến vũ bài nhài
Khù khờ thi tứ đa nhân thức
Khệnh khạng tương lai vấn tú tài” (3)
(Cao Bá Quát)
Vũ Văn Uất nghe xong đã biết bài thơ này chính là bài thơ của sư ông Cao Bá Quát giễu cợt vua Tự Đức khi còn theo nhà Nguyễn làm quan. Nguyên tác là vua Tự Đức sau vài bữa vò tóc bức tai suy nghĩ ra được hai câu thơ mà bệ hạ tự cho rất bá đạo là:
“Viên trung oanh chuyển khề khà ngữ
Dã ngoại đào hoa lấm tấm khai”
Tuy nhiên, cơn tự sướng của ngài bị chìm xuồng khi Cao Bá Quát chữa lại thành bài thất ngôn bát cú trên. Kết quả là nhà vua ghi hận và dìm hàng Huấn Cao khiến ông dần bất mãn với triều đình. Thử nghĩ xem một tên cấp dưới chả nể mặt thủ trưởng thì để nó tồn tại làm gì? Ta phải dìm thôi, ta phải diệt thôi.
Thế nhưng, động cơ nào khiến Dương Ngọc Cường nói ra bài thơ đó. Người mẹ thân yêu của hắn chính là fan hâm mộ cuồng nhiệt Cao Bá Quát và Hồ Xuân Hương nên từ nhỏ hắn bị dụ học thuộc thơ của hai người kia. Thuộc bài nào thì sẽ được miễn tưới cây cả ngày. Mà nhà hắn dưới quê là nhà vườn nên đó là điều rất sung sướng. Cũng may thơ của hai người này không nhiều lắm nên cũng dễ học. Nào ngờ đâu vừa thuộc xong thơ của Cao Bá Quát và Hồ Xuân Hương, mẹ hắn lại làm liên hoàn chưởng hết thơ Nguyễn Công Trứ, Nguyễn Khuyến… cho đến khi hắn nuốt trôi luôn nguyên cái tập Nhật ký trong tù của Bác Hồ mới chịu dừng. Thôi thì hắn cũng có một bụng đầy thi ca dù chả hiểu gì mấy.
Khi thấy thằng Uất có mối liên hệ với Cao Bá Quát thì Dương Ngọc Cường mới sực nhớ ra bài thơ trên. Kỳ thực cố sự liên quan đến bài thơ hắn đã quên sạch. Tuy nhiên, Vũ Văn Uất lại suy diễn rằng con người trước mắt mình có sự ngưỡng mộ nhất định đối với sư ông và cũng chả ưa gì Tự Đức. Nói tóm lại là … cùng phe (không phải như mọi người nghĩ đâu à). Khi viết xong bài thơ trao cho Dương Ngọc Cường thì Vũ Văn Uất lệ tuôn hai hàng thiếu điều muốn ôm lấy người tri âm tri kỷ trước mắt. Thế nhưng, “tri kỷ” không ngần ngại ra lệnh cho hai con rắn khóa thằng Uất lại. Tất nhiên, nếu đối phương là một cô gái thì hắn không từ chối.
Nhìn ngắm bức thư pháp viết theo lối Hành thư (4), tuy chỉ hiểu được phân nửa chữ viết trên đấy nhưng Dương Ngọc Cường cũng tấm tắc gật đầu ra vẻ hiểu biết:
“ Ừm! Thế này là được rồi! Mai tao sẽ đưa mày đi kiếm việc làm!”
“ Việc làm?”
“Chắc chắn thú vị mà!” Trong đầu Dương Ngọc Cường nghĩ bụng: “Nhưng coi mày có chịu nổi không thôi! Ha ha!”
“Nên nhớ, bây giờ không còn tồn tại Vũ Văn Uất nữa mà chỉ còn Vũ Như Cẩn thôi! Hiểu rồi chứ?” Thằng Cường tiếp lời.
“Vâng!”
“Nói “OK” !” Nếu nó cứ vâng dạ thế này thiên hạ hiểu lầm chết.
“Vâng! OK!”
“…”
Sau đó, Dương Ngọc Cường hướng dẫn một cách kỹ lưỡng cách sử dụng nước nóng vòi sen và chỉ chỗ ngủ cho thằng bạn. Khi thấy Vũ Như Cẩn ngủ (bây giờ đổi luôn sang cái tên này luôn), thằng Cường lại lôi game “trí tuệ” eroge (5) ra chơi một hồi rồi gọi cả 3 con Yuki, Midori và Aoi (chim trích) (6) vào phòng mình bắt đầu an giấc điệp. =))
__________________________________________________ ____________________
(1) Maiko Yuki và Midori Kimishima – độc giả biết là ai rồi đấy. Diễn viên JAV ạ. Nhưng mà Yuki là Tuyết và Midori là màu xanh lá =)) khá hợp với màu sắc hai con rắn. Tôi thích đặt tên như vậy thay vì Tiểu Bạch, Tiểu Thanh gì đó.
(2) tập 1 là Vũ Như Cẩn uống thuốc ngủ, xem lại chương 2
(3)Tạm dịch:
Gió tây ngựa huếch hoác về(4) Hành thư 行书 (chữ Hành) viết tự do, nhanh chóng hơn khải, nhưng không đến mức quá phóng túng như Thảo, nên Hành thư là loại chữ được sử dụng phổ biến nhất trong quá trình viết tay
Huyênh hoang người cũng tự đi theo vào
Khề khà oanh hót vườn nao
Đồng quê lấm tấm muôn đào nở hoa
Xuân không lộp bộp sương sa
Ngày thu chỉ thấy trời mưa bài nhài
Khù khờ thơ đã cũ rồi
Ông còn khệnh khạng hỏi người hay thở
(5) Game 3x của Nhật =))
(6) Sora Aoi =)) cũng là tên của một diễn viên phim con heo Made in Japan. Cái này chắc mấy bạn nam rất rành nà. Aoi là màu xanh... cũng khá thích hợp cho con trích xanh của thằng Cường nuôi ấy nhỉ?
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY