TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 9 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 789
Kết quả 41 đến 45 của 45

Chủ đề: Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương - Tác giả: Nhữ Phu Nhân (New C38)

  1. #41
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.

    Chương 40: Một ly rượu đỏ ngã lăn quay!

    Mặc dù 137 hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó, nhưng trong lòng cứ bồn chồn, cảm giác có gì đó bất an. Sau khi rời khỏi thế giới ảo, y nhanh chóng báo cáo tình huống bất thường mà y đã cảm giác thấy trong hệ thống Học viện Đồng Quân trung tâm lên cấp trên.

    Vị đội trưởng nghe 137 báo cáo xong, y lập tức trở nên cẩn trọng: chẳng lẽ đúng như suy đoán của tướng quân, bọn hung thủ ám hại thiếu tướng Lăng Tiêu đã bắt đầu rục rịch hành động?

    Y chỉ thị 137 việc này đến đây là kết thúc, tuân thủ nguyên tắc bảo mật, sau đó cho cấp dưới trở về nghỉ ngơi. Bản thân y thì mở máy liên lạc, ấn một chuỗi số mà bình thường y hầu như không liên lạc đến.

    Không lâu sau, trên màn hình ảo xuất hiện một vị tướng quân trung niên, sắc thái vô cùng nghiêm túc.

    "Ô hô, ngài tướng quân, đã lâu không gặp", viên đội trưởng lập tức thay đổi hình tượng lạnh lùng khi đối diện với đám sĩ quan binh lính của mình, bắt đầu trở nên cà lơ phất phơ.

    "Là chú à, không phải đã trở về nghỉ ngơi an dưỡng sao? Thời gian đâu ra mà liên lạc tôi?", lời chào hỏi quen thuộc khiến sắc mặt vị tướng quân bỗng chốc trở nên ôn hòa hơn.

    "Chẳng phải là vì quân đội tống tôi đến Học viện Đồng Quân trung tâm phụ trách kiểm tra đấy sao?", vị đội trưởng thản nhiên cáo trạng quân bộ.

    Sắc mặt vị tướng quân cứng đơ, y nhanh chóng trả lời, "Ở chung với bọn trẻ cũng là một cách thư giãn".

    Đội trưởng cười, "Cũng đúng!"

    Chuyện này đến đây dừng lại, lời nói của tướng quân tỏ rõ nhiệm vụ lần này của bọn họ có liên quan đến y.

    "Chú có chuyện gì sao?", vị tướng quân biết rõ thằng nhóc con ông bạn già mà mình đã nhìn từ bé đến lớn này là đứa "vô sự không đăng tam bảo điện" (1), không có chuyện chắc chắn sẽ không liên lạc mình, lúc bình thường nó bỏ trốn mình còn nhanh hơn chuột.

    Viên đội trưởng nghe vậy lập tức trở nên nghiêm túc, y báo cáo lại tình huống bất thường mà 137 đã cảm nhận được trên mạng ảo cho tướng quân. Nếu việc bọn họ xuất hiện tại Học viện Đồng Quân là bút tích của tướng quân thì rất có khả năng là vì chuyện của con trai Lăng Tiêu.

    "Việc này tôi đã biết", vị tướng quân trả lời bình thản, "Chuyện sau đó sẽ do người khác phụ trách, chú không cần nhúng tay vào vụ này"

    Viên đội trưởng khẽ cười một tiếng, "Đã rõ!", sau đó mới hỏi, "Con trai của thiếu tướng Lăng Tiêu có gặp nguy hiểm gì không?", y đã nhận ra ý đồ của tướng quân trong lời nói của ông.

    Vị tướng quân không trả lời mà chỉ nói, "Lo mà hưởng thụ kỳ nghỉ của chú đi, những chuyện khác không cần phải lo", lời vừa nói xong lập tức cắt đường truyền liên lạc giữa hai người.

    Viên đội trưởng nhìn màn hình liên lạc tối om, tâm trạng trở nên u ám, câu trả lời của tướng quân đã cho y đáp án, bản thân tướng quân cũng không nắm chắc hoàn toàn, việc an bài lần này không thể để xuất hiện sơ hở.

    Viên đội trưởng hiểu rõ, bởi vì tương lai của Liên Bang, một vài hy sinh là cần thiết. Nội gián địch quốc nằm ẩn sâu trong cao tầng quân bộ Liên Bang cần phải moi ra, bằng không rất có khả năng sẽ lại phát sinh một sự kiện Lăng Tiêu khác, mà Liên Bang thì không thể mất thêm một vị sư sĩ thần cấp nào nữa.

    Y có chút không cam lòng, bởi vì Liên Bang, thần tượng thiếu tướng Lăng Tiêu của y đã hy sinh mất rồi, chẳng lẽ lại còn góp thêm con trai của ngài? Y chết lặng hồi lâu, cũng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định trung thành với lòng của mình một lần.

    Y kết nối máy liên lạc, "413, rất tiếc phải báo với cậu, rằng kỳ nghỉ phép của cậu bị hủy rồi", viện đội trưởng đã có quyết định của riêng mình, y nhanh chóng vượt qua tâm tình u ám trước đó, bắt đầu trêu đùa 413.

    Ở đầu dây liên lạc bên kia là hình ảnh 413 kêu khóc thảm thiết, đáng tiếc vị đội trưởng lòng như sắt đá, phớt lờ dáng vẻ van xin khổ sở của 413, y tiếp tục ra lệnh, "Có nhiệm vụ mới cho cậu".

    Vốn đang tỏ vẻ tội nghiệp đáng thương, 413 nghe thấy thế vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, y đứng thẳng đáp, "413 nghe lệnh!"

    "Một tháng kể từ bây giờ, cậu và tiểu đội của cậu bí mật bảo hộ Lăng Lan của Học viện Đồng Quân trung tâm", viện đội trưởng hy vọng sắp xếp của chính mình đủ khả năng bảo vệ con trai của thiếu tướng Lăng Tiêu, cố gắng tận lực vì thần tượng của chính mình.

    "Lăng Lan? Là ai?", 413 mịt mờ. Y thật không ngờ vừa mới kết thúc nhiệm vụ kiểm tra lại Học viện Đồng Quân trung tâm, vẫn còn chưa kịp chúc mừng rốt cuộc đã cởi bỏ thân phận vú em, mới chớp mắt thế nhưng lại biến thành vú em tư gia, cũng may không phải một mình y bị hại, bên dưới còn có thêm năm anh em nữa, điều này khiến y cảm thấy trong lòng cân bằng đôi chút.

    "Chính là 0723 mà cậu đã nhìn trúng", đội trưởng lạnh nhạt đáp.

    Sắc mặt 413 bỗng trở nên nghiêm túc, "Chẳng lẽ địch quốc để mắt đến thằng nhóc? Thằng nhóc có nguy hiểm gì không?", 413 biết mật thám địch quốc trong Liên Bang rất nhiều, không ít mầm non ưu tú còn chưa kịp trưởng thành đã bị địch quốc phái người hủy diệt.

    "Có lẽ!", đội trưởng không khẳng định, suy cho cùng tất cả đều là suy đoán của y.

    "Đã rõ, đội trưởng, tôi sẽ dẫn đội bảo vệ tốt thằng nhóc, hãy yên tâm", 413 nói một cách khẳng định, bảo vệ đứa trẻ khác có lẽ y còn chút oán thán, nhưng nếu là 0723 thì y hoàn toàn không có ý kiến gì.

    Cần biết rằng nếu Lăng Lan không trưởng thành một cách lệch lạc, thì trăm phần trăm khả năng sẽ trở thành một vị sư sĩ vương bài, thậm chí còn có thể trở thành sư sĩ vương cấp. Từ sau khi thiếu tướng Lăng Tiêu hy sinh, phương diện sư sĩ cấp cao của Liên Bang đã thành ra nghèo rớt mồng tơi. Chỉ cần là hạt giống ưu tú có khả năng trở thành sư sĩ vương bài thì Liên Bang sẽ xem trọng vô cùng.

    "Đợi một chút, tôi sẽ bảo 137 gửi thông tin về Lăng Lan vào máy liên lạc của cậu, nhớ kỹ, đây là nhiệm vụ bí mật, đừng để người khác phát hiện tung tích của các cậu", vị đội trưởng nhắc nhở.

    "Vâng!"

    Một ngày sau đó, thư báo nhập học ban đặc biệt của Học viện Đồng Quân trung tâm đã được gửi chính thức đến máy truyền tin của nhà họ Lăng, nó khiến ngôi nhà đã vắng lặng bấy lâu bỗng trở nên tưng bừng nhộn nhịp.

    Đọc được tin báo nhập học, tâm tình Lam Lạc Phụng tốt vô cùng, mặc dù nàng không bận tâm Lăng Lan lớn lên thành một đứa ăn chơi trác táng, nhưng kẻ làm cha mẹ nào lại không tự hào con mình có tiền đồ, Lam Lạc Phụng cũng giống vậy. Đương nhiên điều quan trọng là Lăng Lan vào được lớp A ban đặc biệt, có thể không cần ở lại ký túc xá trường và tự do lựa chọn chương trình học, giảm thiểu khả năng bí mật của nàng bị bại lộ, đây mới chính là điều khiến Lam Lạc Phụng vui mừng nhất.

    Lam Lạc Phụng tâm tình vui vẻ quyết định ăn mừng một bữa, sau đó nhờ quản gia Lăng Tần chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon để cho cả nhà trên dưới náo nhiệt một lần. Đây là lần đầu tiên cả nhà ăn mừng kể từ sau khi thiếu tướng Lăng Tiêu hy sinh, khung cảnh náo nhiệt khiến quản gia Lăng Tần suýt chút rơi lệ.

    Lần đầu tiên Lăng Lan nhìn thấy toàn bộ kẻ làm người dưới và nhân viên công tác của nhà họ Lăng, đương nhiên nhóm bảo vệ an toàn nhà họ Lăng hoàn toàn không xuất hiện, nhìn thấy gương mặt kích động của bọn họ nhìn vào mình, lần đầu tiên Lăng Lan cảm giác được áp lực, hóa ra nàng sống không phải chỉ vì chính mình, trên vai nàng còn đang gánh vác niềm hy vọng của tất cả những con người sống dựa vào nhà họ Lăng này.

    Bấy nhiêu đây còn chưa tính tới số hộ vệ trung thành tuyệt đối của nhà họ Lăng, nếu không có nhà họ Lăng, sự tồn tại của bọn họ cũng không còn ý nghĩa.

    Đây là lần đầu tiên Lăng Lan lĩnh hội được thân phận cũng như nhiệm vụ mà nàng đang gánh vác, mặc dù hai kiếp của nàng cộng lại cũng đã hơn ba mươi năm, đã là một người thành niên có tư duy chính chắn, nhưng suy cho cùng thì nàng cũng chỉ là một công dân bình thường, toàn bộ những hành vi trước đó chỉ do bản thân phụ trách. Hiện tại, thoáng chốc mà sự tồn tại và hy vọng của rất nhiều người đặt trên vai nàng, khiến nàng cảm thấy hoang mang.

    Lăng Lan vốn dĩ bình tĩnh cuối cùng không chống đỡ nổi, trong lúc vô ý đã cầm một ly rượu đỏ nốc cạn, sau đó cực kỳ bi thảm mà say đến quên trời trăng mây nước.

    Cần biết rằng cả hai kiếp của Lăng Lan vì lý do sức khỏe mà bị cấm uống tất cả các loại rượu hay thức uống có ảnh hưởng đến thân thể, kiếp này bởi vì tuổi vẫn còn nhỏ nên bị Lam Lạc Phụng cấm ngặt. Cho nên bất luận ý thức hay thân thể bé bỏng của nàng đều không chống đỡ nổi sự tấn công của một ly rượu be bé, dẫn đến tình trạng say xỉn một cách triệt để.

    ------------------
    (1) “Vô sự không đăng tam bảo điện”: không gặp chuyện thì không thấy đến điện Tam Bảo, nghĩa tương đương với “gặp chuyện mới ôm chân Phật”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bảo Diệp Tường,bozece,chienthangk258,choidf,diangucmauden,giangfreedom,Hạ Tùng Âm,MaLongy,Nam Cung Thần,ngongcuong2,odin,thunreigu,tutuvtu,
  3. #42
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG



    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.



    Chương 41: Đặc huấn bên ngoài?



    Lăng Lan say rượu rất đáng yêu, không nói năng lung tung, cũng không khóc lóc om sòm, mà chỉ ngủ yên lặng, thỉnh thoảng miệng còn thổi bong bóng nước.

    Cảnh tượng đáng yêu như vậy khiến Lam Lạc Phụng vừa bực lại vừa buồn cười, không ngờ nhân lúc không ai chú ý, đứa nhỏ này vậy mà lại trộm uống rượu vang đỏ. Thế nhưng cũng chỉ có lúc này thì Lăng Lan mới thực sự giống một đứa trẻ sáu tuổi, ngủ mà không lo nghĩ gì.

    Lam Lạc Phụng biết thật ra mấy năm nay Lăng Lan rất mệt mỏi, mỗi ngày đều có bài luyện tập, mỗi lần trông thấy Lăng Lan luyện tập đến ngất đi nàng đều khóc thầm (thật ra là Tiểu Tứ hạn chế thời gian cho Lăng Lan ngủ lười, không phải là Lăng Lan không cố gắng, mà do thân thể của nàng còn rất yếu, luyện tập quá độ ngược lại làm thương tổn đến thân thể, không cách nào cứu chữa, ngay cả khí quyết dưỡng thân cũng không thể khôi phục trở lại.).

    Lam Lạc Phụng không thể ngăn cản những bài huấn luyện này, bởi vì nàng biết rõ làm như vậy là vì tốt cho tương lai sau này của Lăng Lan. Liên Bang là thế giới của những kẻ mạnh, phải có thực lực mới đảm bảo được cuộc sống an toàn. Vì tương lai của Lăng Lan, nàng không muốn nhịn cũng phải nhịn.

    Lam Lạc Phụng nhanh chóng ôm Lăn Lan vào phòng riêng của Lăng Lan. Từ sau khi Lăng Lan có thể nói chuyện lưu loát, nàng liền nằng nặc yêu cầu có phòng riêng, mà Lam Lạc Phụng vốn là một bà mẹ “nhị thập tứ hiếu”, không từ chối mà lập tức sắp xếp một gian phòng riêng cho Lăng Lan.

    Cẩn thận đặt Lăng Lan lên giường, Lam Lạc Phụng hôn lên gương mặt phúng phính của Lăng Lan, lúc này mới đóng của phòng rời đi. Nàng không biết rằng trông Lăng Lan có vẻ đang ngủ say, thật ra ý thức của Lăng Lan đã bị huấn luyện viên Số Một tóm qua.

    Lăng Lan rất hoảng sợ, nàng suýt chút nữa đã đứng không vững, nhìn vật xung quanh luôn có cảm giác lắc lư.

    Nàng cảm thấy có chút buồn nôn nên nhanh chóng ngồi xuống ôm đầu. Lăng Lan phải ngồi xổm, bằng không giây kế tiếp nàng có thể mất thăng bằng mà ngã xuống.

    “Hừ! Đã thế mà lại còn cả gan uống rượu”, sắc mặt của Số Một đối diện Lăng Lan càng lúc càng xấu, y búng tay một cái, phía trên của không gian học tập lập tức đổ xuống một chậu nước đá khiến Lăng Lan run cầm cập, ý thức vốn còn đôi chút hỗn loạn thoáng cái đã tỉnh táo lại.

    “Huấn luyện viên Số Một, ngài khỏe chứ?!”, Lăng Lan xấu hổ ngẩng đầu cười, thậm chí còn tỏ vẻ nịnh nọt.

    “Ta rất không khỏe.”, Số Một cũng không vì Lăng Lan nịnh nọt mà chừa mặt mũi cho nàng, y nói thẳng với Lăng Lan rằng là y đang rất tức giận.

    Câu trả lời của Số Một khiến Lăng Lan đổ mồ hôi lạnh, không cần hỏi cũng biết tâm trạng không tốt của Số Một chắc chắn có liên quan tới mình, lẽ nào trong lúc vô ý nàng đã chọc giận phải vị huấn luyện viên ma quỷ này?

    Trông thấy vẻ mặt mờ mịt của Lăng Lan, Số Một nổi giận nói, “Trận đấu ngày hôm nay ngươi đánh ra làm sao vậy? Lẽ nào những gì Số Chín dạy ngươi là để dùng như vậy?”

    Lăng Lan có đôi chút không phục, “Ta đã đánh thắng giám khảo.”

    “Rõ ràng có thể quang minh chính đại đánh thắng, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại dùng mánh khóe, sau đó cứ tái phạm, đừng trách ta vô tình phạt ngươi.”, Số Một cho rằng dựa vào sức mạnh của bản thân mới là chính đạo, âm mưu quỷ kế đều là bàn môn tà đạo, tuyệt đối không thể dựa vào.

    Lăng Lan không để ý tới hình phạt sau câu nói của Số Một, nàng kinh ngạc nói, “Ý của huấn luyện viên là thật ra bây giờ ta đã có đủ thực lực đánh thắng vị giám khảo?”, tại sao lúc đó nàng lại cảm giác bản thân bị đối phương áp chế? Cảm giác thực lực của đối phương mạnh hơn gấp mấy lần so với mình? Lẽ nào bản thân cảm nhận sai?

    Trên thực tế, ba người bọn họ phải dốc hết toàn lực mới có thể đấu được với giám khảo mội hồi lâu, cuối cùng lực bất tòng tâm mới phải dùng mánh khóe mà đánh thắng giám khảo. Đương nhiên Lăng Lan không cho rằng thắng dùng mánh khóe là thắng không đẹp, trên chiến trường chỉ có sống sót mới là trên hết.

    “Không sai, trận đấu ngày hôm nay, ngươi đã bỏ qua ba cơ hội tốt.”, Số Một nói xong, y búng tay lần nữa, trước mặt Lăng Lan xuất hiện hình ảnh của ba người: nàng, Tề Long và Lạc Lãng đang đấu với giám khảo.

    “Lần đánh lén bất ngờ thứ nhất, lúc đầu làm rất tốt, ngươi đã nhớ kỹ lời của Số Chín nói với ngươi, che dấu sát khí, nhưng khi sắp thành công ngươi lại lỡ nhịp, tâm tình không ổn định.”, Số Một chỉ vào màn hình, khi Lăng Lan định đánh một quyền vào giám khảo, hơi thở của nàng trong nháy mắt xuất hiện sự không ổn định, cũng bởi vì vậy khiến cho giám khảo nhìn ra đòn tấn công của nàng, cuối cùng đã chặn được đòn tấn công của nàng.

    “Lần đánh lén thứ hai, tiếp tục phạm phải sai lầm tương tự, tại thờ cơ cuối cùng ngươi lại bỏ lỡ.”, tiếng nói của Số Một ngày càng lạnh lùng nghiêm nghị, cứ như là hận không thể đánh cho Lăng Lan một trận, rõ ràng học tập rất tốt, vì sao thực tế chiến đấu lại xuất hiện sơ suất, bằng không ngay từ đầu lúc Lăng Lan ra tay đã có thể đánh ngã được giám khảo rồi.

    “Điều khiến ta tức giận nhất là ngươi thế nhưng lại không biết thay đổi phương pháp của mình, lặp đi lặp lại nhiều lần cùng một cách thức tấn công, liên tục đánh lén hai lần thất bại, kẻ ngu ngốc cũng biết cần phải đề phòng ngươi đánh lén, thế nhưng ngươi lại còn muốn tiếp tục đánh lén để giành chiến thắng, đầu của ngươi là đầu heo có phải không?”, Số Một nhìn đến lần đánh lén thứ ba của Lăng Lan mà tức giận không thể kìm được.

    “Đã bị phát hiện thì đánh thẳng tay với đối phương cũng không sao, bao nhiêu chiêu học được ngươi đều cố gắng sử dụng một lần để làm chi? Hết chiêu rồi thì lấy gì mà phòng thủ? Hơn nữa ngươi cũng không biết cái gì gọi là thật thật ảo ảo? Nhìn đây, lúc đòn tấn công khủy tay bên phải bị ngăn chặn, trực tiếp liền dùng khủy tay bên trái, đối phương bị ngươi thu hút phòng thủ cả hai tay, bên cạnh có người công kích phần hông của đối phương, thu hút chân duy nhất còn có thể sử dụng của đối phương. Lúc đó tại sao ngươi không thừa cơ ra đòn đánh hạ đối phương? Chẳng lẽ chưa học cách bò cạp tung đuôi sao? Rõ ràng là một cơ hội ra tay chắc thắng, khiến cho ta thất vọng chính là ngươi hoàn toàn không phát hiện sai lầm của bản thân trong trận đấu, ngươi hoàn toàn giống như một kẻ ngốc chỉ biết cắm đầu đánh nhau.”

    Rất nhiều thiên tài sẽ phát hiện khuyết điểm của bản thân trong trận đấu, đáng tiếc Lăng Lan đánh đến cuối cùng cũng không phát hiện ra cái sai của chính mình, đến bây giờ vẫn còn đắc ý với mánh khóe của mình, điều này khiến Số Một vô cùng tức giận, “Nếu không phải đối phương chỉ muốn biết năng lực của các ngươi tới đâu, thì ngay từ đầu ngươi đã bị chết trong tay đối phương rồi.”, sau khi huấn luyện viên Số Một mở phần đánh nhau ban đầu giữa nàng và giám khảo, trong lúc đánh nhau, có rất nhiều lần giám khảo vốn dĩ có thể giết chết nàng nhưng đã thu đòn, nửa chừng sửa đổi thành chiêu khác làm cho Lăng Lan chỉ có kinh hoảng không có nguy hiểm.

    Dưới sự phân tích của huấn luyện viên Số Một, Lăng Lan càng nghe càng xấu hổ, nàng vốn tưởng rằng biểu hiện của bản thân trong trận đấu rất tốt, nào ngờ lại hỏng bét như vậy, lại còn là liên tục sai lầm, nàng cảm thấy sự đắc ý của thành công đánh bại giám khảo hôm nay đã tiêu tan không còn gì, chỉ còn lưu lại sự xấu hổ tột cùng và mồ hôi lạnh sau lưng.

    “Có vẻ như cần phải tiến hành một khóa huấn luyện bên ngoài, trước tiên cho ngươi học được như thế nào gọi là đi săn”, Số Một lạnh lùng tuyên bố số phận của Lăng Lan.

    Không đợi Lăng Lan cầu xin tha thứ, Số Một búng tay một cái, Lăng Lan cảm giác hình ảnh trước mặt mình thay đổi, nàng và Số Một bị bủa vây trong một khu rừng rậm nguyên thủy, bên tai còn truyền đến âm thanh nước suối xa xa và tiếng kêu đáng sợ của loài dã thú nào đó.

    Lăng Lan cẩn thận bước chân, tuy nàng chưa từng đặt chân đến rừng rậm nguyên thủy nhưng cũng biết nơi này nguy hiểm trùng điệp, không chỉ có dã thú, còn có sự đáng sợ của thiên nhiên, cùng với vô số điều kinh khủng không lường trước được.

    Gương mặt Lăng Lan nhanh chóng xị xuống, chẳng qua nàng biết nhiệm vụ đi săn lần này chắc chắn không tránh được, một năm huấn luyện vừa qua đã khiến nàng hiểu rõ những yêu cầu của Số Một là không thể thay đổi.

    Lăng Lan hung hăng giơ ngón giữa hướng về nơi Số Một đang đứng, bày tỏ tâm tình bực tức của bản thân. Nhưng nàng vẫn muốn cầu xin Số Một một chút, mong y cho nàng chút thời gian chuẩn bị, chẳng hạn như quay lại hỏi Tiểu Tứ cách sinh tồn trong rừng rậm nguyên thủy cũng được. Đáng tiếc ý đồ này của Lăng Lan đã bị Số Một nhìn thấu, y không để Lăng Lan có cơ hội mở miệng, chỉ ném lại một câu “từ từ mà hưởng thụ” rồi hóa thành một tia sáng giữa thế giới ngập tràn màu xanh này mà biến mất.

    @$%^&&! Số Một, xem như ngươi lợi hại!

    Lời của tác giả: Cảm ơn Đường Nghê Nghê đánh thưởng nhiều lần, cảm ơn trễ, thật ngại ngùng. Hôm qua mới bị cảm, đầu óc có chút quay cuồng, những thứ viết ra có hơi gượng ép, mọi người tha thứ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bảo Diệp Tường,bozece,chienthangk258,choidf,diangucmauden,dreamnight,giangfreedom,Hạ Tùng Âm,MaLongy,Nam Cung Thần,ngongcuong2,odin,Sa Mạn Tu La,thunreigu,
  5. #43
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.

    Chương 42: Săn và bị săn!

    Tờ mờ sáng, khinhữngtia sáng đầu tiên mang lại chút hơi ấm đầu tiên lên cánh rừng rậm rạp xanhngát một màu, thế giới xanh lục vốn dĩ đang yên tĩnhkia cũng bừng tỉnhgiấc, vô số loài sinh vật gấp rút bò ra khỏi hang ổ để bắt đầu một ngày mới của chúng: đi săn và bị săn.

    Trên mặt đất có một con côntrùngthuộc họ giáp xác không biết tên, nó đangâmthầm lén lút bò tới đích đến của mình.Nó rất nhỏ, chỉ cỡ hai nắm đấm của người trưởngthành, nhưngngược lại nó có một chiếc đuôi dẹp dài gấp đôi chiều dài thânthể nó.

    Nó khôngthể không cẩn thận,tám mươi phần trăm loài sinh vật trongkhu rừng rậm này có thể dễ dàng săn giết nó, bởi vì chất thịt của nó rất ngon, mặc dù nhỏ bé chẳng baonhiêu thịt, thế nhưng rất nhiều sinh vật hung mạnhkhôngngần ngại tóm nó cho vào thực đơn làm món khai vị.

    Đích đến cuối cùng của nó là cái aophía trước, đó là một bãi đầm lầy, rất thích hợp cho sự sinh tồn của nó, bởi vì cân nặng và dáng vẻ bên ngoài của nó có thể khiến nó di chuyển tự do trên mặt ao mà không lo bị chìm. Ngoại trừ những loài sinh vật hung mạnh vốn sinh sống tại đầm lầy, thì những loài động vật khác hoàn toàn khôngthể tiến vào đấy, nó an toàn hơn rất nhiều.

    Đương nhiên quan trọng là ở đấy có con mồi của nó, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến nó muốn bò đến cho bằng được. Cứ hễ nghĩ đến chuyện này, nó đều thèm ứ nước bọt, đám cá bên trong đầm lầy quả thật thơm ngon.

    Cuối cùng nó cũng bò tới được đích đến, một đường bình an.

    Vào lúc này, những con cá cỡ bằng một ngón tay đangvui vẻ bơi lội tự do trongvô số những vũng lầy, bơi từ vũng này sang vũng kia, vì trong mỗi vũng lầy đều có rất nhiều mạch nước nhỏ đan xen với nhau, mặc dù không đủ cho một số lượng lớn cá bơi qua, nhưng cũngkhông cách nào ngăn cản được nhữngchú cá bé xíu này, bọn chúng tham lam rỉa số rong tảo mọc bên trong mà không hề hay biết thiên địch của chúng đã đến và đangchuẩn bị đánhchén một bữa ê hề, thỏa mãn cơn đói khát của nó.

    Con vật ấy tiến gần đến bờ ao, nó nhanhchóngchui tọt vào một vũng đất trũng, những con cá kinh hoàng sợ hãi, ngược lại bơi tứ tung đâm đầu vào ngõ chết, rốt cuộc chỉ có thể bị con vật nhanh nhẹn nọ ăn sống nuốt tươi.

    Nó ăn thịt những con cá nhỏ trong ao này, sau đó bò ra khỏi ao, rung giũ thân mình, những giọt nước bám bên ngoài lớp da khô cứng cũng theo đó bị rũ sạch, một giọt cũng không sót lại, khôi phục vẻ tinh tươm như ban đầu.

    Nó nghỉ ngơi một hồi, thật ra việc vồ mồi không hề đơn giản, động tác thoạt nhìn thì rất dễ dàng nhưng thật ra lại tiêu hao rất nhiều thể lực của nó, chẳng qua mặc dù đang lúc nghỉ ngơi, nó cũng cẩn thận nhìn ngó xung quanh, sợ gặp phải kẻ thù mạnh làm thịt mình.

    Nó nhanh chóng khôi phục lại thể lực như ban đầu, sau đó lén lút ẩn nấp bò sang cái ao trũng tiếp theo.

    Thế nhưng nó lại không để ý, trong cái ao bùn ở cách nó không xa có một đôi mắt thâm trầm u ám vẫn luôn theo dõi nó ngay từ đầu và đang chuẩn bị ra tay đánh lén nhân lúc nó vồ mồi lần tiếp theo.

    Khi nó tiến vào một cái ao khác định bụng đánh chén những con cá, cách đó không xa, chủ nhân của đôi mắt lạnh lùng nhúc nhích, chỉ thấy một lằn đen vụt tới, vụt qua vùng đất trũng nơi này, bóng dáng của con vật nhỏ nọ đã biến mất, chỉ để lại tiếng nước xao trong vắt, một con rắn nước to như cánh tay người trưởng thành đã xuất hiện, nó cuộn mình lại, nhìn dáng vẻ cũng phải dài đến ba mét.

    Trong miệng nó, chiếc đuôi dẹp của con vật nhỏ nọ đang điên cuồng quẫy đạp, nhưng nó lại không đủ sức nên đành bị con rắn nước nuốt sống vào bụng từng chút từng chút một, cuối cùng biến mất.

    Con rắn nước ngẩng đầu, chờ đợi con mồi hoàn toàn trôi hết vào bụng mình, chính là vào lúc này, bên cạnh nó đột nhiên xuất hiện một cái miệng khổng lồ, những chiếc răng sắc nhọn ánh lên tia sáng lạnh, khi con rắn nước chưa kịp có bất kì phản ứng gì thì cái miệng đó đã ngoạm xuống, chính xác vào chỗ bảy tấc của nó.

    Con rắn nước đương nhiên không cam lòng chết đi như thế, trước mắt là cái chết, thân thể dài ngoằn của con rắn nước gấp rút cuốn chặt đối phương, ý đồ lôi kéo đối phương cùng chết theo. Đáng tiếc nó bị cắn quá nặng, không duy trì được bao lâu thì thân thể đã chậm rãi buông lỏng ra.

    Vào lúc này, một sinh vật to lớn từ trong vũng lầy bò lên, hình dáng của nó rất giống cá sấu trên Trái Đất, nhưng thân thể nó to hơn cá sấu, mà tứ chi của nó cũng vừa dài vừa thô hơn cá sấu.

    Nó là vua của vùng đầm lầy này, con mồi mà nó thích nhất đương nhiên là loài rắn nước tốc độ nhanh như chớp, giỏi việc ẩn nấp. Rắn nước rất khó bắt, chỉ cần vừa nhác thấy bóng dáng của chúng thì chúng đã chạy biến đi trong chớp mắt, cuối cùng rút vào đầm lầy là bó tay không cách nào tìm ra. Cho nên nó chỉ có thể kiên nhẫn ngụy trang chờ đợi cả một ngày một đêm, cuối cùng cũng thu hoạch được chiến lợi phẩm, ngày hôm nay có thể được một bữa no nê.

    Nó ngẩng đầu, mở rộng cái miệng to nuốt con rắn nước dài ba mét vào trong bụng, chậm rãi nhai nhai nuốt nuốt. Nó ăn một hồi lâu, khi nửa thân rắn vẫn còn ngoe nguẩy bên ngoài miệng, khóe mắt nó đột nhiên liếc thấy một vệt đen tíc tắc lao xuống thân thể của mình.

    Đáng ghét, kẻ nào dám quấy rối vua đầm lầy nhấm nháp con mồi? Nó hoàn toàn không ngờ tới vụ tập kích này, nó chính là sinh vật săn mồi đứng vị trí cao trong bậc thang thực vật, không có sinh vật nào dám làm phiền nó...

    Không đợi nó kịp suy nghĩ rõ ràng liền cảm giác được một cơn đau nhói xâm nhập đến xương tủy bắt đầu từ chóp đuôi chạy dọc toàn thân. Nó rống lên giận dữ, điều này chứng tỏ nó đã nổi điên lên, phẫn nộ vì có sinh vật mù mắt dám gây thương hại cho nó. Nó muốn dùng hàm răng sắc nhọn của mình xé nát sinh vật đó ra thành từng mảnh nhỏ, thế nhưng nó lại phát hiện miệng của mình không ngậm lại được.

    Không, không phải là không ngậm lại được, mà là không biết từ lúc nào xuất hiện một thanh củi chắn ngang qua đó.Nó muốn hất văng thanh củi ra khỏi miệng, sau đó lại phát hiện toàn thân của mình không cử động được.

    Đúng vậy, nó giống như bị đóng đinh, ngoài trừ việc ngọ nguậy quẫy đạp tứ chi, những bộ phận khác hoàn toàn tê liệt.Nó không biết chuyện này là sao, cơn giận dữ trong lòng càng lúc càng lên cao, nó muốn gầm rống, thế nhưng nó lại phát hiện tiếng gầm rống của mình cũng không cách nào bật ra được.Cuối cùng nó mới bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn, từ trên xuống dưới đau đến không cách nào chịu đựng được, rốt cuộc chuyện này là sao?

    "Thật phiền phức", đến cùng tiếng nói này là một sinh vật yếu ớt nhỏ bé xuất hiện trên đầu nó, đây cũng chính là kí ức cuối cùng của nó, sinh vật ấy giơ bàn chân gầy yếu lên rồi hung hăng đạp mạnh xuống đỉnh đầu nó.

    Lăng Lan mặt không đổi sắc rút chân ra khỏi đầu của vua đầm lầy, nàng không thích nhìn con vật này giãy chết, cho nên nàng mới phát tâm từ bi tiễn thẳng nó lên đường không đau đớn, một cước đạp vỡ sọ nó.

    Nhìn xuống mớ óc vỡ dính đầy trên giày, lần này cũng không còn cảm giác kinh khủng như lúc ban đầu nữa. Lúc này toàn thân Lăng Lan tỏa ra sát khí, giống như bậc đế vương trong rừng rậm, không còn vẻ sợ sệt và yếu ớt như ban đầu.

    Đương nhiên với thực lực hiện tại của Lăng Lan, nếu muốn đánh nhau một chọi một với con vật to lớn này cũng là điều không thể. Con vật này có lớp da ngoài cứng như thép, Lăng Lan hoàn toàn không có vũ khí có thể đâm xuyên qua lớp da này, được vậy cũng là nhờ nó đang phân tâm đối phó với cú vùng vẫy cuốn chặt của con rắn nước lúc sắp chết. Chẳng qua bất kì loài sinh vật nào cũng có nhược điểm riêng của nó, vua đầm lầy cũng thế.

    Nội tạng của vua đầm lầy rất yếu ớt, do đó vào những lúc bình thường, vua đầm lầy sẽ không mở rộng miệng, bởi vì chỉ có một cách duy nhất có thể tấn công vào nội tạng của nó, chính là miệng của nó. Cho nên Lăng Lan mới phải mai phục trong vũng lầy này, dùng một thanh củi nàng chuẩn bị sẵn nhanh chóng đâm vào miệng nó, đâm xuyên tới đuôi, nhất kích tất sát.

    Để làm được đến mức này hoàn toàn không dễ dàng, có rất nhiều lần bởi vì tâm tình bất ổn mà đến phút cuối cùng bị vua đầm lầy phát hiện ra mà tránh né, làm mất cơ hội giết chết nó, phải đánh đổi bằng nhiều lần tử vong, cuối cùng thì nàng cũng đã có thể nắm rõ làm cách nào để hoàn thiện năng lực săn bắt của mình, những khó khăn vất này quả thật không bút mực nào tả xiết.

    ____________________________

    Lời tác giả: Cảm ơn phiếu PK của Nhập Nhược Da Khê ủng hộ! Cảm ơn Kẹo Ngọt 941 ủng hộ!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bozece,chienthangk258,choidf,diangucmauden,giangfreedom,Hạ Tùng Âm,MaLongy,ngongcuong2,odin,Sa Mạn Tu La,
  7. #44
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.

    Chương 43: Trải nghiệm tử vong.

    Lăng Lan vốn cho rằng mình phải rèn luyện trong khu rừng ảo này từ hai đến ba năm mới có hiệu quả, sự thật chứng minh nhân loại quả thật là loại động vật cực kỳ thông minh, đặc biệt là người vốn đã có sẵn năng lực phòng thủ và tấn công, có thể thích ứng với hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm này dễ hơn so với trong tưởng tượng, sau một tháng nàng đã có thể bắt đầu đi lại thoải mái trong khu rừng rậm này.
    Lăng Lan vốn không phải là người liều lĩnh, cho nên sau khi Số Một rời đi, mỗi bước nàng đều đều rất cẩn thận, dù sao nàng chưa bao giờ tiếp xúc với rừng rậm nguyên thuỷ, hoàn toàn mù tịt về phương diện này, hơn nữa nàng tin rằng trong khu rừng nguyên thuỷ này chắc chắn có thứ rất đáng sợ, ý định ban đầu của nàng không phải là đi săn như thế nào, mà là làm thế nào sống sót qua ngày thứ hai.
    Trên thực tế suy nghĩ của nàng vẫn còn quá hồn nhiên, vẫn chưa lường trước được điều đáng sợ của rừng rậm nguyên thuỷ, nàng hoàn toàn không chống đỡ được tới được tối đã bị một con côn trung nhỏ rúc sâu trong bụi cỏ cắn bị thương, đây là lần chết đầu tiên của nàng, theo ngôn ngữ của thế giới mạng kiếp trước thì đây chính là lần chết “mở màn”.
    Thật ra cái chết của Lăng Lan không hề thoải mái, thậm chí còn máu me đầm đìa, làm cho người xem không muốn ăn cơm, cảnh tượng đáng sợ không gì sánh bằng.
    Kiếp này Lăng Lan tuyệt đối không muốn chết như vậy, nọc độc của con côn trùng đó vô cùng mạnh, nó dẫn đến cảm giác đau đớn đáng sợ, loại đau đớn này còn kinh khủng hơn so với căn bệnh kiếp trước của nàng, hoặc so với cơn đau khi ngâm nước thuốc ở kiếp này, nó không còn đơn giản thuộc phạm trù đau nữa, mà còn ngứa ngáy ở trong đầu không có cách nào gãi... cảm giác đó cuộc đời này nàng khó mà quên được.
    Lăng Lan đau nhức ba ngày và cũng ngứa ngáy hết ba ngày, nàng tận mắt nhìn thấy máu thịt của mình rớt khỏi cơ thể từng chút từng chút một, trong lòng dĩ nhiên có cảm giác khoan khoái, cuối cùng cơ thể nàng bị rớt ra thành từng mảnh nhỏ, chỉ còn trơ trọi một khung xương, lúc này nàng mới trút hơi thở cuối cùng.
    Vốn tưởng rằng cuối cùng đã được giải thoát, có thể rời khỏi khu rừng rậm đáng sợ này mà quay trở lại hiện thực, không ngờ vừa mở mắt ra, nàng lại quay lại nơi mà Số Một để nàng lại, Lăng Lan mới hiểu ra không gian học tập hư cấu này này không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng, không phải chỉ cần kiên trì qua một đoạn thời gian là có thể quay lại thế giới thực.
    Nó là một nhiệm vụ, không hoàn thành sẽ bị kẹt lại trong đó, không cách nào quay lại.
    Mặc dù Lăng Lan không quên được nổi kinh hoàng mà cái chết “mở màn” mang lại cho nàng, nhưng để chính mình có thể nhanh chóng quay về với hiện thực, nàng không thể không lấy lại tinh thần, tiếp tục thám hiểm sâu vào trong rừng rậm, đi hoàn thành nhiệm vụ của mình. Lăng Lan không quên lời nói của Số Một, ngầm ý rất rõ ràng, chính là phải học để biết đi săn là như thế nào.
    Đến khi Lăng Lan thành công giết được một con vật nhỏ yếu hơn nàng trong rừng, nàng vẫn không thấy không gian học tập phản ứng gì, nàng lập tức biết nhiệm vụ này không cho phép dùng mánh khóe, e là phải đánh bại được động vật mạnh hơn nàng rất nhiều lần mới được.
    Vậy là nàng bắt đầu khiêu chiến với khu rừng rậm nguyên thủy này, trên đường gặp vô số nguy hiểm, có khi may mắn tránh được, đương nhiên kết quả phần lớn là tử vong.
    Nàng đã từng bị làn thủy triều kiến cắn đốt, chỉ còn lại một khung xương. Cũng có lần bị động vật nhỏ có bề ngoài khả ái đánh lén, cuối cùng trở thành bữa ăn của đối phương. Có lần bởi vì quá tham ăn nên ăn phải trái cây độc mà chết, cũng có lần bị côn trùng truyền bệnh trong rừng đốt trúng, cuối cùng nhiễm bệnh mà chết.
    Thế nhưng vô số lần tử vong trong rừng rậm không phải là vô ích, Lăng Lan dần dần học được cách làm sao để sinh tồn trong khu rừng nguyên thủy này, nàng đúc kết kinh nghiệm, vứt bỏ lòng lương thiện và sự yếu đuối không cần thiết này, chỉ để lại sự bình tĩnh và nhẫn tâm. Từ nay về sau, tất cả các sinh vật trong mắt nàng chỉ phân thành hai loại: loại nguy hiểm và thức ăn.
    Cứ như vậy, Lăng Lan từ sự thấp thỏm lo âu, lo lắng hãi hùng của lúc bắt đầu đi đến sự điềm tĩnh tự nhiên của hiện tại, ra tay lưu loát. Toàn bộ rừng rậm này như là vườn hoa sau nhà, những sinh vật trong đó nguy hiểm như thế nào, nàng đều rõ như lòng bàn tay.
    Lần này nàng lựa chọn tấn công vua đầm lầy là đã suy xét cẩn thận trước khi quyết định. Mặc dù xét về địa hình, ao hồ đầm lầy càng nguy hiểm hơn so với địa phương khác, có thể cũng chính vì điều này khiến cho vua đầm lầy ở trong này làm mưa làm gió, mặc dù thực lực của nó tương đối yếu một chút so với những động vật hung mạnh khác, hơn nữa địa hình có lợi đối với vua đầm lầy không nhất thiết là bất lợi đối với nàng.
    Cứ như vậy, Lăng Lan bố trí mai phục, vài lần đầu đều thất bại, kết quả sau cùng phần lớn là nàng trở thành phân và nước tiểu của vua đầm lầy, chỉ vài lần may mắn chạy thoát, nhưng mỗi lần thất bại đều là kinh nghiệm, từ từ Lăng Lan đã nắm giữ được thói quen săn bắt của vua đầm lầy, để khống chế vua đầm lầy, mỗi ngày Lăng Lan đều ẩn nấp trong đầm lầy và kiên nhẫn liên tục một tuần không ra tay…
    Lăng Lan nhớ rõ những lời lúc đầu Số Một nói với nàng, rằng nàng không hiểu được cái gì là hư hư thật thật, liên tục đánh lén sẽ không phải là đánh lén nữa. Lăng Lan tuyệt đối sẽ không phạm hai lần cùng một sai lầm.
    Hôm nay Lăng Lan thấy được một cơ hội khó gặp, có thể do cả tuần nay Lăng Lan không ra tay khiến vua đầm lầy cho rằng sinh vật không có mắt trước đây mỗi ngày đều làm phiền nó đã bị ăn sạch rồi, hơn nữa lần này nó săn được con mồi yêu thích, con rắn nước béo ụ chắn chắn là ngon tuyệt, điều này khiến nó vô cùng hưng phấn, thả lỏng không còn cảnh giác như bình thường…
    Sau đó Lăng Lan quyết định ra tay, lần này Lăng Lan đánh nhanh diệt gọn vua đầm lầy, thành công này chứng tỏ Lăng Lan đã thật sự nắm giữ được cách làm sao che giấu sát ý, tóm được con mồi.
    Vua đầm lầy vừa chết, Lăng Lan nhắm hờ mắt hồi tưởng lại khoảnh khắc vừa mới giết nó, không có kích động, không có hưng phấn, chỉ có bình tĩnh và tập trung, Lăng Lan nhận ra chuyện vừa mới xảy ra không giống với những lần trước, rằng là bản thân trước đây quá quan tâm tới kết quả, cho nên không duy trì được trạng thái tâm tĩnh như nước, một khi bị đánh vỡ, sát khí sẽ tràn ra.
    Lăng Lan cười, hung hăng vung nắm tay của mình một chút, nàng có thể quay trở về lập tức, rời khỏi nơi quỷ quái này. Tuy rằng lúc này Lăng Lan đã không còn sợ khu rừng này nữa, nhưng nàng vẫn không thích nơi này, ở đây rất cô đơn, không nói chuyện với nàng, cũng không có ai cho nàng ấm áp, nàng sắp sửa bị một loại cảm giác gọi là cô độc làm suy sụp, may mà sức chịu đựng của nàng mạnh, bằng không không chết cũng phát điên.
    Đúng lúc này, Lăng Lan cảm giác được ở phía sau có chút bất thường, nàng không xoay người nhưng cơ thể đã thay đổi tư thế, trong nháy mắt nàng đã sẵn sang chuẩn bị phòng thủ phản kích.
    “Tốt lắm!”, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, giọng nói này làm cho Lăng Lan vừa kích động vừa vô cùng phẫn hận.
    Nàng không cần nghĩ ngợi, lập tức giậm chân một cái, nương theo lực đẩy tung người bay ngược về phía sau, sau đó xoay người trên không trung, đối mặt với người đó, quả quyết tung chân, hung hăng đá về phía y…
    Grừ, Số Một chết tiệt! Ta muốn đá chết ngươi! Lăng Lan nhận hết dày vò, cuối cùng không giữ bình tĩnh được nữa.
    Số Một lạnh nhạt nhìn Lăng Lan kích động, không cần động đậy, chỉ vươn hai ngón tay điểm trưc tiếp lên bàn chân nhỏ của Lăng Lan vừa đá ra.
    “Thịch!” một tiếng, đôi bên chạm nhau, Lăng Lan cảm giác được dưới bàn chân có một lực rất lớn, cả người nàng bị hất ngược ra ngoài, bàn chân dẫm nát sọ của Vua đầm lầy bỗng tê rần không còn cảm giác, trong nháy mắt nàng mất đi năng lực chiến đấu.
    Lăng Lan vặn người trên không, khống chế thân thể của chính mình để đáp xuống chỗ ban đầu vừa đứng, chính là trên đầu vua đầm lầy đã chết.
    ----
    Lời tác giả: Cảm ơn hai bạn Nạp Tư Y Cách Ni Nhĩ, Tử Vụ Oanh Nhiễu đã đánh thưởng ủng hộ!
    Mặt khác xin lỗi bạn đọc, hôm qua cảm thấy bắt đầu không khỏe, ngủ một ngày không thấy chuyển biến tốt, bệnh tình ngược lại còn trầm trọng hơn, đành phải đến bệnh viện truyền nước. Sau khi về nhà, người nhà không cho tôi mở máy viết bài, nhưng nghĩ là hôm qua đã ngừng một ngày, hôm nay lại ngừng nữa thì thật xin lỗi sự ủng hộ của mọi người. Nhưng tôi không dám đảm bảo mấy ngày nay sẽ giao bài đúng hạn, chỉ có thể cố gắng, dù sao bác sĩ bảo tôi nghỉ ngơi ba ngày…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chienthangk258,choidf,diangucmauden,giangfreedom,Hạ Tùng Âm,MaLongy,ngongcuong2,odin,Sa Mạn Tu La,
  9. #45
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.

     Chương 44: Giải quyết mối họa ngầm.


    "Vẫn còn biết xả cơn tức, xem ra ngươi thích ứng rất tốt", Số Một đứng lơ lửng giữa trời đối diện Lăng Lan, sắc mặt cơ hồ mang theo ý cười không cách nào phát hiện được, chứng tỏ sự khen ngợi lần đầu tiên của y.

    Lời nói của huấn luyện viên Số Một khiến Lăng Lan thầm vui mừng một chút trong lòng, nàng vậy mà lại có cảm giác giống như được người lớn trong nhà khen ngợi, khó tránh khỏi có chút đắc ý, chẳng qua Lăng Lan là người dễ dụ vậy sao, nàng lạnh mặt tức giận nói, "Huấn luyện viên Số Một, chẳng lẽ ngươi không sợ chẳng may ta bị hoàn cảnh khốc liệt này bức điên sao?"

    Lăng Lan biết rất rõ ràng, nếu không phải thần kinh nàng vững vàng, thì cái đáng sợ của khu rừng rậm nguyên sinh này hoàn toàn có khả năng bức điên một người trưởng thành bình thường, đừng nói tới nàng hiện tại bên ngoài vẫn mới chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, cứ cho rằng nàng là một thần đồng thì cũng vẫn không thể sinh tồn trong khu rừng rậm nguyên sinh này.

    Mặc dù ở đây có thể chết đi sống lại không giới hạn số lần, thế nhưng những cách chết kinh khủng cùng với sự trải nghiệm hoàn toàn chân thật có thể phá hủy triệt để một đứa trẻ nhận thức còn non nớt, đừng nói chi tới việc hoàn thành nhiệm vụ.

    Lăng Lan thật hoài nghi không gian học tập này rốt cuộc là nhằm để bồi dưỡng đứa trẻ thành tài hay là phá hủy tương lai của chúng. Cho nên sau khi vừa gặp Số Một, ngay lập tức nàng hỏi ra nghi vấn trong lòng.

    Sắc mặt Số Một vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ đáp lại một câu, "Ngươi có bị bức điên không?", ý trong lời chính là Lăng Lan vẫn còn bình thường thì kháng nghị chẳng có ý nghĩa gì, mà nếu Lăng Lan thật sự bị bức điên thì cũng chẳng cách nào kháng nghị được...

    Lăng Lan câm nín nhìn trời, lệ rơi đầy mặt. Haiz, rốt cuộc nàng đã nhìn thấu rồi, nhân vật được gọi là Kí Chủ như nàng hoàn toàn chẳng có chút quyền hạn nào, quãng thời gian trưởng thành chỉ có thể bị không gian học tập đáng hận này áp bức bóc lột, hoàn toàn không có đường phản kháng.

    Số Một rất hài lòng đối với sự giác ngộ của Lăng Lan, y nói, "Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành thì không gian học tập cũng sẽ không khen thưởng keo kiệt".

    Lời vừa dứt, Lăng Lan lập tức nghe hệ thống không gian học tập nhắc nhở, "Hoàn thành nhiệm vụ đi săn, thưởng 50 điểm vinh dự".

    Hứ, không gian học tập đúng là...chết tiệt!

    Trong lòng Lăng Lan khinh bỉ, chẳng qua điều này chứng tỏ suy đoán ban đầu của nàng không sai, điểm vinh dự quả thật khó kiếm. Nhiệm vụ khủng khiếp suýt chút nữa đã bức điên nàng rốt cuộc chỉ mang đến 50 điểm, thật may mắn lúc đầu nàng đã không lãng phí số điểm vinh dự nọ.

    Sau khi hệ thống khen thưởng xong, Số Một chẳng nói năng gì nữa, y lập tức búng ngón tay. Cảnh vật xung quanh bọn họ lại biến đổi một lần nữa, không còn cánh rừng màu xanh lục, đầm lầy, xương cốt, chỉ còn một quãng trường rộng thênh thang.



    Bọn họ đã quay trở lại không gian học tập, nơi mà ban đầu nàng đã học thể thuật với huấn luyện viên Số Chín, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, lần đầu tiên Lăng Lan cảm thấy cảnh vật trước mắt sao mà đẹp đến thế... cho dù trước mắt nàng nó thật ra chẳng có gì thay đổi cả.

    "Sắp đến lúc rồi, ngươi hãy đi trước. Nhớ thu lại sát khí trên người của ngươi...", huấn luyện viên Số Một chẳng thèm nói rõ ràng đã đá nàng ra khỏi nơi này, một giây sau Lăng Lan đã xuất hiện tại sảnh lớn trong không gian ý thức.

    Trong xó phòng, Tiểu Tứ đang rơi vào tâm trạng suy tư tự kỷ, hầu như chẳng để gì đến xung quanh, nó ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn thấy Lăng Lan lập tức đáy mắt lộ ra vẻ vui sướng, vừa mới chuẩn bị lao ngay tới, đột nhiên nó nhảy dựng lên, gương mặt kinh sợ lẻn ra sau một cây cột, cẩn thận rụt rè ló đầu ra hỏi, "Lão đại?".

    Bộ dạng co vòi rụt cổ của Tiểu Tứ khiến Lăng Lan vô cùng khó chịu, nàng phóng vọt tới, đương lúc Tiểu Tứ còn chưa kịp phản ứng lại, nàng xách lỗ tai của nó lên.

    "Tiểu Tứ, ngươi nấp cái gì...", Lăng Lan cười lạnh nói, nàng không đối phó nổi với huấn luyện viên Số Một, nhưng xử lý thằng nhãi Tiểu Tứ này thì dễ như trở bàn tay.

    "Phản đối, phản đối, ngươi đã hứa với ta sẽ không bạo lực gia đình!", Tiểu Tứ giẫm chân kháng nghị, đồng thời cũng không còn sợ hãi nữa, người dám bạo lực gia đình với nó chắc chắn chỉ có lão đại, mới vừa rồi nó nhận lầm Lăng Lan thành một người khác, một gã đồ tể tràn ngập sát khí và tà khí.

    Lăng Lan tức giận buông lỏng ngón tay đang xách lỗ tai của Tiểu Tứ mà nói với nó, "Làm chi mà hỏi có phải là ta hay không? Chẳng lẽ ngoài ta ra còn có người khác vào được nơi này?"



    Tiểu Tứ chăm chú nhìn Lăng Lan một hồi mới nói, "Lão đại, ngươi vẫn chưa phát hiện sự biến đổi của mình sao?", lời vừa dứt, một màn hình khổng lồ lập tức xuất hiện trước mắt hai người bọn họ, hình ảnh của hai người, tựa như hình ảnh phản chiếu từ trong mặt gương.

    Lăng Lan ngẩng đầu nhìn, ngay lập tức nàng hiểu rỡ ý tứ trong lời nói của Tiểu Tứ, cũng hiểu luôn lời của huấn luyện viên Số Một nhắc nhở nàng thu lại sát khí lúc rời đi.

    Chỉ thấy Lăng Lan trong gương đã không còn vẻ vô hại như ban đầu, ánh mắt hung ác, sát khí lưu sót lại nơi khóe mắt, cùng với tà khí màu đỏ tươi nhàn nhạt xung quanh người, tất cả đều nói lên rằng đứa bé trước mắt này chính là một con dã thú hung ác, chỉ một giây sau sẽ vồ tới tấn công ngươi.

    "Tại sao lại thế này...", Lăng Lan lo lắng xoa bóp gương mặt của chính mình, muốn khiến cho vẻ mặt dịu lắng xuống. Nếu cứ đi ra với bộ dạng này thì chắc chắn sẽ làm thất kinh bà mẹ của nàng, cứ cho là mẹ của nàng không bị dọa sợ thì việc dọa dẫm đám người làm bảo vệ trong nhà cũng chẳng tốt chút nào.

    Dưới sự trợ giúp của Tiểu Tứ, cuối cùng thì Lăng Lan cũng đã thu lại được vẻ hung thần sát khí của chính mình, cố gắng ép ra một nụ cười, Lăng Lan phát hiện nhân vật Lăng Lan vô hại thuở ban đầu đã trở lại, lúc này nàng mới hài lòng tạm biệt Tiểu Tứ mà quay về thế giới của mình.

    Tiểu Tứ nhiệt tình vẫy hai tay chào tạm biệt, nhìn thấy bóng dáng của Lăng Lan biến mất, lúc này nó mới buông lỏng thân thể đang căng lên chống đỡ, nằm bẹp ra đất, nó lau mồ hôi trên trán: đánh chết nó cũng không dám nói với Lăng Lan rằng chính nó đã điều chỉnh thời gian trong không gian hư cấu thành ra kéo dài lâu nhất...

    Được rồi, thật ra việc Lăng Lan cứ chờ mãi trong rừng rậm không về được, vấn đề không nằm ở chỗ huấn luyện viên Số Một, mà là hành vi tự tiện của Tiểu Tứ. Chỉ có thể nói Lăng Lan có một đồng đội như heo là Tiểu Tứ, cứ cho là nàng xúi quẩy, không bị bức điên đã là may phước lắm rồi.

    Trở lại thế giới thực tại, bởi vì Lăng Lan đã chuẩn bị tốt, thu lại sát khí, vẫn là vẻ gầy yếu như lúc bình thường, hoàn toàn không khiến người khác chú ý. Chẳng qua, sang ngày hôm sau nàng lập tức đưa ra yêu cầu cho quản gia Lăng Tần, số là nàng muốn tiến hành huấn luyện đối kháng thực chiến.

    Mặc dù yêu cầu nàng đưa ra mượn cớ là trong bài kiểm tra cuối cùng có phần kiểm tra đối kháng thực chiến với giám khảo. Thế nhưng bởi vì chưa từng tiếp xúc với lối thực chiến thế này, cho nên biểu hiện của nàng trong lúc kiểm tra không tốt, không đạt được điểm cao, cuối cùng đành phải chấp nhận vị trí thứ 17 trong danh sách nhập học vào Học viện Đồng Quân.

    Lăng Lan cho rằng mình không thể buông lỏng, có lẽ sau khi tiến vào Học viện Đồng Quân, môn thực chiến sẽ là một chuyên môn trong chương trình học, mà nàng cũng không hy vọng mình lại bị mất mặt lần nữa, cho nên mới thừa lúc trường vẫn chưa khai giảng mà đi trước một bước rèn luyện thực chiến.

    Thật ra đây chính là sắp xếp của huấn luyện viên Số Một, mục đích nhằm để giải trừ sát khí trên người của Lăng Lan.

    Sát khí không phải là thứ có thể dễ dàng che giấu được, nó có thể mang lại nguy hiểm cho cơ thể của Lăng Lan, thậm chí ảnh hưởng đến sự trưởng thành của nàng trong tương lai, vô cùng bất lợi. Trừ phi đạt đến mức cao thủ đã từng trải qua trăm trận chiến như nhóm huấn luyện viên bọn họ, thì việc che giấu sát khí vẫn có thể mang đến tai họa ngầm.

    Yêu cầu của Lăng Lan khiến Lăng Tần kích động vô cùng, thứ mà ông ấy vui mừng trông thấy nhất chính là ý chí của đám hậu bối, tương lai có tiền đồ. Ông hoàn toàn không nghi ngờ, lập tức cho gọi võ sĩ giỏi nhất trong nhà họ Lăng đến, chuyên môn phụ trách chỉ dạy cho cậu chủ nhỏ nhà bọn họ.

    Cứ như vậy, một tháng trước ngày khai giảng, Lăng Lan đã bắt đầu hành vi tự hành xác.

    Ban ngày chiến đấu đối kháng với võ sĩ do nhà họ Lăng an bài, buổi tối bị huấn luyện viên Số Chín vô tình ngược đãi. Trình độ hiện tại của Lăng Lan không có tư cách để Số Một trực tiếp ra tay.

    Trong loại hoàn cảnh chiến đấu khốc liệt cả ngày lẫn đêm thế này, sát khí luôn luôn bị khống chế của Lăng Lan bắt đầu từ từ tràn ra, cũng từ từ được thu vào từng chút từng chút một, cuối cùng hoàn toàn biến mất, rốt cuộc chỉ khi nào trong lòng Lăng Lan chủ tâm giết người, thì sát khí mới có thể bạo lộ một chút.

    Nhờ vào sự sắp xếp thỏa đáng của Số Một, Lăng Lan đã an toàn vượt qua nguy cơ bị người phát hiện bí mật, cùng lúc đó, chỉ còn hai ngày nữa là đến buổi khai giảng của Học viện Đồng Quân.

    ----------------------

    Lời tác giả: Đánh chữ có chút mệt mỏi, mọi người tạm đọc trước, vẫn luôn cảm giác đầu óc cứ lâng lâng...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    boydxvip,bozece,chienthangk258,choidf,foever,giangfreedom,Hạ Tùng Âm,MaLongy,ngongcuong2,odin,
Trang 9 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 789

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status