TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Heinz và Dudley nên thành lập câu lạc bộ nào cho tương lai?

Người bình chọn
10. Bình chọn này đã đóng
  • Host Club - câu lạc bộ trai đẹp phục vụ nữ phù thủy - trá hình che mắt

    5 50.00%
  • Survival Club - câu lạc bộ sinh tồn

    7 70.00%
  • Spy Club - câu lạc bộ điệp viên

    0 0%
  • Dance Club - câu lạc bộ khiêu vũ

    1 10.00%
  • Khác - đề nghị nhắn vào topic góp ý

    0 0%
Bình chọn có nhiều lựa chọn
Trang 3 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 12345 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 23

Chủ đề: Harry Potter: Trở lại - Miêu Công Công - Chương 21

  1. #11
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 9: Muggle ở bệnh viện Thánh Mungo


    Chương 9: Muggle ở bệnh viện Thánh Mungo



    Khuất sau bức tường gạch màu đỏ của cửa hàng bách hóa Purge và Dowse ở Luân Đôn là bệnh viện Thánh Mungo. Đó là một cửa hàng ế ẩm, đương nhiên là vậy. Vì cửa hàng Purge và Dowse là cánh cổng dẫn vào bệnh viện nên bà con Muggle xung quanh được dịp chứng kiến đủ loại trang phục lẫn bệnh trạng phù thủy. Nhưng may thay, người Luân Đôn vốn nổi tiếng lạnh lùng nên họ nhanh chóng hợp lý hóa thứ mình chứng kiến thành một kiểu nhà hát hay phòng triển lãm nghệ thuật thể nghiệm của bọn nghệ sĩ trẻ điên rồ. Tất nhiên, cũng có vài nghệ sĩ theo đuổi nghệ thuật trình diễn thứ thiệt (Performance Art) đi lạc vào đây và một bùa Lú Lẩn được hai phù thủy của Bộ Pháp Thuật cung cấp miễn phí sẽ giúp họ giải quyết vấn đề.

    Nhìn chung, Thánh Mungo là một bệnh viện dành riêng cho phù thủy với cái tên đầy đủ là Bệnh viện chuyên khoa bệnh tật và chấn thương ma thuật Thánh Mungo. Tuy nhiên, nó vẫn có một số một số Muggle được điều trị tại đây do những chấn thương có liên quan đến ma thuật. Điển hình như hai gã Muggle bị mất ngón tay của mình khi chạm vào cái cửa được ếm bùa Cắn của phù thủy Willy Widdershins. Hai gã đó đã được uống thuốc Moxu (Mọc Xương) để tái sinh ra hai ngón tay mới. Hay một nhân vật khác là Herbert Chorley bị ếm Lời Nguyền Độc Đoán nên cũng ăn cơm bệnh viện Thánh Mungo dài hạn.

    Nói gì thì nói, số bệnh nhân Muggle tại nơi này không nhiều. Nhưng ngày hôm nay, Thánh Mungo bất đắc dĩ phải tiếp nhận hai gia đình Muggle và một đứa nhóc phù thủy thuần chủng. Bốn đứa nhóc choảng nhau đã đành còn thêm hai bà mẹ hít quá nhiều khí Cacbonic nên mặt mày tái mét. Còn mấy nhân vật siêu phụ như nhà văn nghiện thuốc lá và nguyên xưởng làm pháo lậu đã được thị trưởng Cokeworth đọc bài ai điếu và an táng tại nghĩa trang địa phương. Âu cũng là “nghĩa cử cao đẹp” của thị trưởng trước khi văng khỏi ghế vì vơ vét công quỹ đến cạn kiệt.

    Thầy lang Miriam Strout ngồi ở phòng tiếp nhận bệnh nhân đang đau đầu vì không biết xếp những bệnh nhân mới vào khoa nào. Năm khoa ở Thánh Mungo tương ứng với năm tầng bao gồm Tai nạn do đồ vật, Chấn thương do sinh vật, Bệnh truyền nhiễm ma thuật, Độc dược và ngộ độc thực vật, Lời nguyền gây thương tích không có cái nào phù hợp với tình trạng của sáu bệnh nhân này cả. Sau cùng, bà đã xem “ống dẫn gas phát nổ” là “đồ vật gây tai nạn” nên chuyển luôn sáu người sang khoa Tai nạn do đồ vật ở tầng trệt.

    Điều bà Miriam Strout khó chịu là quý ngài Lucius Malfoy. Nhà Malfoy chẳng những không tin tưởng chất lượng của Thánh Mungo gọi tới thầy lang riêng của gia đình mà cũng cố đòi cho bằng được phòng VIP khiến viện trưởng phải ra giải thích rã họng. Bởi vì, chẳng ai muốn ở lại Thánh Mungo lâu dài nên cái-được-gọi-là-phòng-VIP thực chất là phòng bệnh nhân vô phương cứu chữa. Suy nghĩ một hồi, Lucius Malfoy đòi một phòng hai giường để tiện cho bảo mẫu thằng con trai cưng ở lại kèm thêm vài yêu cầu thay đổi về mặt nội thất khiến nhiều thầy lang Thánh Mungo khó chịu. Họ đành quay ra tượng thánh Mungo Bonham cầu nguyện cho cả nhà Malfoy không có bệnh tật chấn thương gì phải nhập viện (hoặc nếu có chuyện thì nên chết trước khi tới nơi càng tốt).

    Petunia Dursley và Spice Hồ (mẹ của Dương Triều Dzũ, tên tiếng Việt là Hồ Tiêu Gia Vị) sau khi được uống thuốc Thông Phổi (Lung Clearing Potion) thì cảm thấy khá hơn. Có lẽ với vốn tiếng Anh bì bõm nên bà Spice Hồ không thèm quan tâm đến công thức mà nhắm mắt uống cạn một hơi độc dược có mùi bạc hà hơi nồng kia. Trong khi đó, dì Petunia phải tự thôi miên bản thân là thứ thuốc nọ có xuất xứ một trăm phần trăm từ thực vật không có một bộ phận của loài động vật nào khác. Vốn định nói chuyện nhiều hơn với người phụ nữ kia nhưng việc sử dụng “động từ tu quơ” khiến Petunia phát mệt nên đành xin khiếu đi đến xem tình hình hai đứa nhóc.

    Hai anh em vẫn đang nằm bất tỉnh. Trông thấy Petunia, cậu Bevan ra hiệu im lặng và nhanh chóng kéo tay chị mình lên tầng năm.

    “Cậu kéo tôi đi đâu vậy, Bevo?” Vừa nói xong, Petunia hất tay em trai. “Nếu không nói rõ, tôi sẽ không đi theo cậu!”

    “Cứ lên tầng năm uống trà cho tỉnh táo đã, em cần nói với chị một chuyện quan trọng…” Bevan nhìn thẳng vào mắt chị mình.

    Petunia biết em trai mình có rất nhiều bí mật trên người. Tuy không biết điều nó sắp nói ra là chuyện động trời cỡ nào nhưng Petunia cũng chỉ có nước ngoan ngoãn im lặng đi theo. Khi chọn được một cái bàn dành cho hai người ở một góc không gây chú ý, Bevan kêu hai phần trà bánh. Sau khi chờ Petunia uống một ngụm trà, hắn nhẹ giọng:

    “Chị phải bình tĩnh khi nghe điều em sắp nói”, hít sâu một hơi, Bevan nói tiếp, “cũng như Lily, Harry là một phù thủy!”

    “Thế thì có chuyện gì lạ đâu, ba mẹ nó cũng là phù thủy mà!” Petunia cười nhạt.

    “Nhưng… Dudley cũng là…PHÙ THỦY.” Bevan nói với một vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

    “Cái…”Petunia chưa kịp thét lên thì đã bị em trai bụm miệng nên chỉ phát ra mấy tiếng “ư ư”.

    Thế là Bevan kể lại những nội dung mình đã nghe được khi những thầy lang Thánh Mungo ếm bùa Chẩn Đoán lên người mấy đứa nhỏ. Kết luận của các thầy lang là cả bốn đứa nhóc bị kiệt sức do sử dụng bùa Protego trong thời gian quá dài để bảo vệ bản thân thoát khỏi ngọn lửa. Điều này có nghĩa là cả bốn đứa trẻ (tức Harry, Dudley, Draco và Dzũ) đều là phù thủy. Sau khi nghe xong câu chuyện, Petunia cảm thấy choáng váng:

    “Vô lý!”

    “Thế từ nhỏ đến lớn, Dudley có bị thương lần nào chưa?”

    “Chưa từng, hình như nó chỉ toàn làm người khác bị thương mà thôi…” Petunia nhẩm lại.

    “Vấn đề là ở chỗ đó! Hầu hết những phù thủy gốc Muggle khi rơi vào tình trạng nguy hiểm hay tệ lắm là bất mãn điều gì nên mới có cơ hội bộc lộ năng lực. Đằng này, Dudley như ông trời con, muốn gì được nấy và còn là người đi bắt nạt kẻ khác nên vô thức tự ức chế năng lực của mình. Ấy là chưa kể kiểu giáo dục thực dụng của Vernon đã khiến nó không nhận ra được sự tồn tại của phép thuật…”

    ” Ý của cậu… chúng ta cũng là…”

    “Thất vọng thay! Em và chị hoàn toàn là người bình thường, chả có tí phép thuật nào cả!” Bevan nhún vai, lắc đầu. Nhấp một ngụm trà Bá Tước Anh Quốc, cậu tiếp tục:

    “Thế nhưng,… hiện nay tên của Dudley đã được bổ sung vào danh sách học sinh dự kiến của Hogwarts rồi. Còn Harry… thằng bé quá nổi tiếng. Vì vậy, lúc đăng ký nhập viện em đã chuẩn bị cho nó một cái tên khác…” Bevan quăng ra một tập hồ sơ có tên Heinrich Evans. Trong đó có cả giấy xin nhận con nuôi của Bevan Evans.

    “Được đấy, Heinrich cũng cùng nghĩa với Harry. Cậu chuẩn bị đống này bao nhiêu lâu rồi?” Sau một loạt những cú sốc, rốt cuộc Petunia trở lại vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt thường thấy.

    Bevan giơ ba ngón tay lên.

    “Vậy, cậu tính để Harry ở Cokeworth à? Cậu còn chưa lập gia đình mà!”

    “Có rồi, Tuney!”

    “Cậu có vợ con từ bao giờ?"

    “Có con thôi. Tên nó là Mark. Còn vợ em… cô ấy mất rồi.” Nhìn xuống tách trà, Bevan đổi giọng: “Hiện giờ em còn một căn nhà ở đường Mộc Lan (Magnolia) gần khu Bán Nguyệt (Crescent) giao với đường đi bộ Wisteria… rất gần Privert Drive!”

    “Chị rất tiếc về chuyện em dâu… mà khoan đã! Cậu có nhà ở Little Whinging sao?”

    “Còn nữa…Sau ba tháng hè, em sẽ trở thành giáo viên dạy thể dục ở trường tiểu học Thánh Grogory.”

    Vừa nói xong, Bevan phải lần nữa bụm miệng bà chị để ngăn tiếng thét hơn 100 decibel gây ảnh hưởng tim mạch người già và trẻ nhỏ xung quanh.

    ----***----

    Harry lúc này đã tỉnh lại. Nó mau chóng nhận ra mình đang ở Thánh Mungo nhờ đồng phục áo chùng màu xanh nõn chuối gây xót ruột của các thầy lang. Sau khi từ từ ngồi dậy, nó vén màn ngó sang giường kế bên. Lúc này, anh họ to béo vẫn còn chưa tỉnh nhưng những giọt mồ hôi và tiếng rên đứt quãng cho thấy Dudley đang mơ thấy một cơn ác mộng.

    Đúng là một cơn ác mộng. Cách đây vài tiếng đồng hồ, cả đám bị vây trong biển lửa khói mù mịt. Mùi thuốc pháo, mùi gas xông tới làm bốn đứa xây xẩm mặt mày. Bản năng sinh tồn của phù thủy đã khiến xung quanh thân thể Harry, Dudley, Draco và Dzũ xuất hiện một quầng sáng bảo vệ nên có thể tạm thời giữ được một mạng. Thế nhưng, nhiệt độ càng lúc càng tăng cao và những tiếng nổ vang dội khiến Draco và Dudley hoảng loạn thật sự. Dzũ cũng căng thẳng đến độ quên mất con cáo Răng Sữa đã chui tọt vào ba lô của mình. Trong bối cảnh đó, Harry đành đánh liều sử dụng Độn Thổ:

    “Mọi người nắm tay nhau đi!” Harry nói lớn.

    “Tao không nắm tay Muggle!” Draco cố gắng la lên và ngay lập tức, nó bị Dudley thụi một phát. Tay của Draco đã bị tên to xác kia nắm lấy một cách bạo lực kéo về phía trước.

    Một tay Harry nắm lấy anh họ mình còn tay kia túm tay áo thằng Dzũ. Ngay lúc Harry định tập trung sử dụng thuật độn thổ thì bị Dzũ cản lại:

    “Không cùng một mục tiêu, đi cùng nhau chỉ có hậu quả!”

    Câu nói trên khiến Harry bừng tỉnh. Rõ ràng, Độn Thổ kèm người là một phép thuật khó. Nó đặc biệt phức tạp hơn nếu như người đi kèm không có khái niệm về vị trí mình muốn tới. Đặc biệt ở đây lại có cả ba người. Thế nhưng, thời gian không cho phép trì hoãn.

    Vừa lúc đó, lửa đã lan đến cây pháo bông to nhất trong xưởng và một tiếng nổ quá lớn khiến tai bọn chúng đều ù đi.

    Harry không cam lòng, nó còn bao nhiêu trách nhiệm, dự định tương lai. Đó là hai cuộc Đại Chiến Phù Thủy sắp tới và mạng sống của vô số người. Nó buộc phải tồn tại, Harry hét lớn:

    “Protego (Bảo vệ)!”

    Và điều kỳ diệu đã xảy ra, quầng sáng quanh người Harry càng lúc càng lớn, bao trùm lấy cả bốn người. Dương Triều Dzũ bỗng cảm thấy tay mình như có một luồng điện chạy qua. Đó là sự cộng hưởng phép thuật. Không chỉ có Dzũ, cả Dudley và Draco cũng cảm thấy điều tương tự. Cả bốn nắm lấy tay nhau thành một vòng tròn để duy trì quầng sáng bảo vệ.

    Nhưng, sức trẻ con có hạn mà ngọn lửa lại cháy quá lâu khiến cả bốn từ từ lâm vào tình trạng kiệt sức. Đúng lúc ấy, vụ cháy đã được dập tắt.

    ----***----

    Tuy không rõ nguyên nhân vì sao năng lực phép thuật của Dudley lại kịp thời thức tỉnh ngay lúc nguy cấp nhưng Harry cũng có một chút vui mừng. Nó nhớ đến vẻ mặt từ sửng sốt chuyển sang hạnh phúc của Dudley Dursley tương lai khi biết bản thân là phù thủy. Tương lai của Harry và Dudley chưa biết sẽ sung sướng hay đau khổ nhưng chí ít từ nay nó sẽ không còn cảm giác lạc lõng mỗi khi nghỉ hè nữa. Đúng lúc ấy, anh họ chợt bật dậy khiến Harry giật bắn người:

    “Aaaaaaaaaaa….”

    Dudley giật mình tỉnh lại. Nó sờ vào cái cổ núc ních không có một vết trầy và phần bụng nhiều mỡ lành nguyên của mình. Nó hết sờ toàn thân và ngó sang cổ tay trái trơn nhẵn thay vì một vết sẹo sâu hình con rết xuất hiện tại đó. Và rồi, Dudley chợt nhận ra là nó đang nhìn mọi thứ xung quanh không phải bằng thị lực tồi tệ sau nhiều lần phẫu thuật. Nói cách khác, sau khi bị tên lạ mặt kia giết chết, nó đã trở về quá khứ.

    Đầu óc của Dudley lúc này vô cùng hỗn loạn. Ký ức của hiện tại trộn lẫn với tương lai khiến đầu nó đau như búa bổ. Tuy nhiên, khi nhìn sang em họ, Dudley cũng nhận thấy một hình tượng hoàn toàn khác với Harry trước kia. Chắc chắn Harry cũng như nó, đã trở về từ tương lai:

    “Ha…rry!!!” Dudley nghẹn ngào: “Anh đã trở lại!”

    Harry nhìn vào vẻ mặt xúc động của Dudley. Kiểu biểu hiện này chỉ xuất hiện ở anh họ tương lai. Một Dudley trưởng thành sau vô vàn biến cố:

    “Dudley, anh cũng… sống lại sao?” Harry dò hỏi.

    Dudley gật đầu lia lịa.

    Giây phút bồi hồi xúc động của hai anh em nhanh chóng kết thúc khi dì Petunia và cậu Bevan xuất hiện. Trong khi Harry mau chóng trở lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra thì mặt Dudley tái mét khi nhìn thấy ông cậu Bevan:

    "Hả? Đó là thầy giáo dạy thể dục hồi tiểu học của mình..." Một ý nghĩ xẹt qua đầu Dudley. Nó vẫn còn lẫn lộn giữa ký ức của tương lai và hiện tại.

    Dudley xanh mặt khi nhớ lại ông cậu của mình "sát thủ" như thế nào trong vai trò giáo viên. Không biết vì lý do gì mà "giáo viên thể dục" Bevan ra sức bắt nó chạy gấp đôi người khác. Đến độ sau đó, khi Harry vào Hogwarts thì Dudley nhanh chóng chọn mục tiêu bắt nạt mới là thằng nhóc Mark Evans - con của gã giáo viên chết tiệt kia. Như vậy, lẽ nào Mark Evans là...

    Thế giới này điên hết rồi. Dudley gục mặt. Lẽ nào nó chỉ là một thằng chuyên bắt-nạt-em-họ sao? Hành động của Dudley khiến dì Petunia hoảng hốt vội kêu một thầy lang gần đó xem xét.

    Giá mà Harry có thể hiểu được cú sốc của Dudley. Kỳ thực, kiếp trước, sau khi làm nổ một chục quả bóng đá trong sân thì Harry đã được nhà trường đặc cách "miễn" luôn môn thể dục. Vì vậy, nó chưa hề biết đến ông thầy nào tên Bevan Evans cả.

    Bên kia tấm màn, nhìn thấy bóng dáng của hai anh em Dudley và Harry nói chuyện, Dương Triều Dzũ cau mày:

    "Harry à! Lẽ ra cậu phải nhận ra anh họ mình có phép thuật từ hồi đám Giám Ngục Azkaban tấn công Little Whinging mới đúng. Bọn ấy chỉ có hào hứng với linh hồn phù thủy thôi!" Sau đó, nó gác tay lên trán với vẻ mặt đăm chiêu: "Xem ra hệ thống tầm soát phù thủy Bộ Pháp Thuật cũng không chính xác nhỉ?"

    "Nhưng mình sẽ phải giả vờ thế nào khi đối mặt với hai tên kia ở Hogwarts đây?" Dzũ nghĩ bụng.

    _________________

    Lời tác giả: Với tình huống hiện nay thì tương lai bạn Dzũ sẽ không yên ả chút nào. Được cái Dzũ che giấu rất giỏi nên mãi sau khi nhập học Hogwarts một thời gian mới bị lộ. Dù sao cũng thành công trong việc đề cập đến tên của bạn Mark Evans (ở tít tập 6 Harry Potter) và giải thích lý do vì sao thằng bé bị anh họ mình ăn hiếp.

    Chương sau: những điều tra của Lucius và chương trình huấn luyện khắc nghiệt của Bevan.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 22-03-2015 lúc 16:27.
    ---QC---
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893


  2. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bachhongb,Bảo Diệp Tường,beheeee,chiengminh,ComradeH,dnna261,dohongnhung,faust11,KimBaiSatThu,kyaxo,Ngân Nhãn Lang,talavip241,thhoangtn,wishingmoon,
  3. #12
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 10: Con nuôi


    Chương 10: Con nuôi



    Ngày tiếp theo, Dương Triều Dzũ vẫn giả vờ bất tỉnh. Mãi sau khi Harry và Dudley xuất viện, nó mới bị "buộc phải tỉnh lại" vì né cú đấm thôi sơn của mẹ. Bà Spice Hồ - mẹ của Dzũ - biết ngay thằng con mình giả đò nằm liệt giường do tiếng thở không đồng đều nên không ngần ngại bày ra đủ trò từ thọc lét, vẽ mặt mèo cho tới ra tay bằng vũ lực buộc thằng nhóc phải tỉnh lại. Hành động trên khiến các thầy lang ở bệnh viện phải một phen toát mồ hôi vì độ kỳ quái của gia đình Muggle này. Thế là buổi sáng tiếp theo, đến phiên Dzũ chia tay bệnh viện Thánh Mungo trở về đường Bàn Xoay ở Cokeworth.

    Khi về tới nơi, thấy cái đống xà bần cuối đường, Dzũ có hơi tội nghiệp thầy Snape bị mất nhà lãng xẹt. Nhưng giây phút xúc động chóng qua mau vì nó có nhiều mối bận tâm quan trọng hơn nhiều. Tuy rằng nhà nó không bị cháy nhưng ám khói đen ngòm còn vườn cây sau nhà héo úa và phủ đầy tro bụi. Thế là một cuộc tổng vệ sinh diễn ra sau đó khiến Dzũ chả thèm để ý xem thầy Snape hàng xóm đi đâu và về đâu.

    Sau một ngày dọn dẹp mệt mỏi, Dương Triều Dzũ không ngủ được. Nó có thể hiểu được nguyên nhân bản thân mình và Harry trở về quá khứ nhưng chuyện xảy đến với Dudley lại nằm ngoài dự kiến. Rõ ràng, ngay khi đám phù thủy bù nhìn của nó ra tay tấn công Ginny và Dudley ở Thánh Mungo cũng không có điều kiện môi trường lý tưởng để xuất hiện Lỗ Sâu Thời Gian. Lúc ấy, năng lực Dudley có sự dao động mãnh liệt nhưng chỉ khiến cây cỏ trong bán kính mười mét trở thành lá chắn mà thôi. Tên Dudley đó hoàn toàn không có sự uy hiếp nào đáng kể, thậm chí khi trúng Magic Eater cũng chết không kịp ngáp.

    "Khoan, cái này mới kỳ lạ. Ngay cả khi Pavati, Padma và Cho trúng phiên bản nâng cấp của Magic Eater cũng không chết nhanh như vậy..." Dzũ rà soát lại thông tin trong não bộ xem mình có để sót điều gì không nhưng vô ích. Chả có thêm một chút dữ liệu nào. Như vậy, muốn tìm kiếm sự thật, Dzũ chỉ có nước chờ thêm ba năm nữa.

    Đêm đã khuya rồi, Dzũ ngáp dài ảo não: "Không có đũa phép nên sử dụng thần chú chẳng có chút hiệu quả nào! Ngày mai còn phải dọn dẹp bao nhiêu mới xong đây?"

    ----***----

    Lucius đã ăn không ngon ngủ không yên mấy bữa nay. Đối với một gã đỏm dáng luôn quan tâm đến ngoại hình như Lucius thì đó quả là chuyện lạ bởi vì thiếu ngủ sẽ bào mòn nhan sắc khá nhiều. Nguyên nhân chủ yếu chính là chuyện của con trai của ổng - Draco Malfoy. Thật may mắn, khi kết quả điều tra cuối cùng cho thấy đó hoàn toàn là một vụ tai nạn thì Lucius mới thở phào nhẹ nhõm. Có điều, với dân số phù thủy ít ỏi ở Anh quốc, khu vực Cokeworth trong năm mươi năm chỉ có hai phù thủy là Severus Snape và Lily Evans thì bỗng nhiên tòi đâu ra ba đứa nhóc có phép thuật.

    Nhưng khi biết nguyên nhân con trai mình gây sự với thằng nhóc phù thủy gốc Muggle kia chỉ vì một bức tranh thì Lucius cảm thấy vụ điều tra của mình trở nên kỳ cục. Thậm chí, thằng con Draco của ông còn chưa thấy được bức tranh đó vẽ cái gì nữa. Tuy nhiên, khi đến phòng thằng nhóc kia hỏi rõ nguyên nhân, ông mới hay hai gia đình kia xuất viện hết trơn chỉ để lại một cái ba lô trên giường Dương Triều Dzũ.

    Khi mở cái ba lô ra, Lucius sửng sốt vì có một con cáo nằm cuộn trong đống họa cụ. Con vật kia có vẻ đói và mệt lả nên mau chóng được một thầy lang thực tập khoa Chấn thương do sinh vật cho một liều độc dược hồi sức kèm theo một miếng xúc xích. Và rồi, khi nhìn thấy bức vẽ nhà gã bạn cùng hội cùng thuyền, Lucius phải gọi cho bà vợ Nacrissa.

    Người vợ tóc vàng xinh đẹp của Lucius lần lượt giở tập ký họa. Hầu hết những bức tranh đều vẽ những thứ cũ kỹ và rách nát: xoong nồi thủng, hoa tàn, tường nứt... theo nhiều chất liệu. Và đương nhiên, vì là tranh vẽ bình thường nên nó không có chuyển động. Cho đến bức tranh cuối cùng, Nacrissa nhận ra hình ảnh của thằng con trai mình. Nhưng trái với dáng vẻ cao ngạo thường thấy thì Draco trong bức ký đó chả có chút khí thế quý tộc nào mà giống như một đứa nhóc cô đơn muốn ra ngoài chơi.

    "Em muốn giữ lại mấy bức tranh này!" Bà hô một bùa Cắt để lấy bốn bức ký họa cuối cùng ra. Trong đó toàn chính diện nhà thầy Snape theo cách bố cục và chất liệu khác nhau, riêng bức cuối cùng lại vẽ cửa sổ có gương mặt Draco lấp ló.

    "Em có sở thích tranh Muggle từ bao giờ thế? Toàn thứ cũ kỹ, lại không có chuyển động nào cả!" Lucius thừa biết những thành viên nhà Black, trừ Sirius, đều không hứng thú với những thứ của Muggle.

    "Đúng là nó chẳng chuyển động gì nhưng khả năng bắt khoảnh khắc của đứa nhóc này cực kỳ tốt!" Nacrissa nói tiếp: "Vả lại, khi nhìn vào bức tranh đó, em cũng nhận ra chúng ta đã đánh mất cái gì khi trưởng thành!"

    Cũng nhờ vụ bức tranh sáng tỏ khiến Lucius cảm thấy không nhất thiết phải phí sức điều tra nữa. Đó là sai lầm to lớn. Bởi vì có một nhân vật quan trọng hơn xuất hiện trong vụ tai nạn đó, chính là "Đứa bé sống sót" Harry Potter.

    ----***----

    Từ Luân Đôn đi một chút về phía đông là đến Little Whinging. Chính vì vậy, Bevan đã lấy xe hơi chở cả nhà về số Bốn đường Privet Drive luôn một thể. Harry không hiểu làm cách nào cậu Bevan có thể về lấy xe và đồ đạc ở Cokeworth chất đầy trên nóc. Người cậu này có quá nhiều bí mật.

    Đang lái xe vào một con đường nhỏ vắng vẻ thanh bình, cậu Bevan chợt giảm âm lượng từ máy hát:

    "Harry! Dudley! Bây giờ cậu sẽ nói với hai đứa một chuyện quan trọng!"

    "Vâng ạ!" Hai anh em đồng thanh đáp.

    "Hai con là... PHÙ THỦY!" Cậu Bevan nói với vẻ mặt không chút biến sắc.

    Nếu như là Harry và Dudley trước đây với linh hồn đúng độ tuổi thì cả hai anh em đã có phản ứng sửng sốt. Tuy nhiên, với kinh nghiệm hai kiếp sống, hai đứa cố tạo ra bộ dạng ngạc nhiên. Nhưng vờ vịt vẫn là vờ vịt, chuyển biến nhỏ đó không thể qua mắt được cậu Bevan. Một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi, cậu bắt đầu hứng thú hơn về hai đứa cháu trai này rồi. Bevan thầm nghĩ: "Nếu không đào tạo chúng trở nên mạnh mẽ lợi hại hơn thì thật uổng phí!" Không vội thể hiện thái độ đó ra bên ngoài, Bevan vẫn giả vờ hỏi:

    "Sao mặt hai con phản ứng chả tự nhiên chút nào vậy?" Bevan nheo mắt nhìn Harry và Dudley qua kính chiếu hậu: "Hai con đã biết từ trước rồi?"

    Thế nhưng, Harry cũng nhanh chóng đối đáp:

    "Cậu muốn tụi con gặp rắc rối với dượng sao? Dượng mà nghe đến mấy câu này là tống cổ tụi con ra đường luôn!"

    "Không đến mức đó đâu..." Petunia lắc đầu.

    Lúc này, cậu Bevan lúc này đột ngột thắng xe để tránh một con lửng đang băng qua đường khiến ba người thót tim. Con lửng sọc đen trắng đó quay lưng lại nhe nanh hung tợn rồi chạy đi với dáng vẻ cực kỳ buồn cười. Thở hắt ra một hơi, Bevan nói:

    "Này, Harry, cậu không nói giỡn. Ba má con là phù thủy và họ không mất vì tai nạn giao thông..."

    Petunia không muốn tuổi thơ của đứa cháu hỏng bét trong sự thù hằn nên vội cảnh cáo:

    "BEVO!" Dì vươn cái cổ dài sang mấp máy môi không ra tiếng nhưng Bevan thừa biết nội dung là: "Cậu làm gì hả? Cậu có biết một đứa con nít biết chuyện ba má nó bị giết sẽ trở nên như thế nào không?"

    "Chúng ta không thể ngăn được điều này. Nếu em và chị im lặng thì cũng sẽ có kẻ khác nói cho nó biết mà thôi! Lúc ấy sự thật có khi méo mó thêm nữa!" Bevan quay sang giải thích.

    Lúc này, Harry mới thốt lên: "Ba má con bị kẻ xấu giết phải không?"

    Để một đứa trẻ chưa đến mười tuổi phải nói ra câu đó khiến Bevan có chút đau lòng. Vì vậy, Bevan quyết định giấu chuyện về Tử Thần Thực Tử, chỉ đề cập đến Voldemort ngắn gọn kiểu như một tên cướp hay một tay khủng bố nào đó vô tổ chức bằng một câu nói mơ hồ:

    "Tên xấu xa đó cũng chết rồi!"

    "Vì sao hắn chết?"

    "Cậu không rõ, nhưng ngoài xác của ba mẹ con thì có cả xác của hắn ở đó. Trước mặt nhiều người, những Thần Sáng của bộ Pháp Thuật đã tiêu hủy xác của hắn đến không còn cả một hạt bụi để ngăn sự hồi sinh... Chuyện đó cậu sẽ kể chi tiết hơn với con sau. Điều bây giờ cậu muốn hỏi con là..."

    Tằng hắng một cái, Bevan nói: "Harry, con muốn có ba nuôi không?"

    "Ơ..." Harry bị bất ngờ.

    "Nếu con đồng ý thì cậu sẽ trở thành ba nuôi của con!" Bevan tiếp tục với giọng điệu nhẹ nhàng: "Con có ba ngày để suy nghĩ về vấn đề này!"

    "Không, à không phải, tất nhiên là ... con đồng ý!"

    Sau khi Harry nói câu đó, dì Petunia thở phào nhẹ nhõm trong khi anh họ Dudley lại có chút buồn. Nó không hiểu nguyên nhân tại sao Harry lại đồng ý nhanh như vậy, lẽ nào vì việc cả nhà Dursley đối xử tệ, không cho Harry cảm giác của một gia đình ư?

    Có lẽ giây phút yên lặng kéo dài quá lâu nên Petunia quyết định đổi đề tài khác:

    "Này, Bevo, cậu đi rồi thì căn nhà đó sẽ bỏ trống sao?"

    "Ban đầu cũng định vậy, nhưng giờ em quyết định cho thuê..."

    "Cậu tính cho ai thuê vậy?"

    "Chị có nhớ "áo đầm bầu" không?" Bevan hỏi ngược lại chị mình.

    "Hả?" Petunia ngơ ngác.

    "Tóc đầy dầu!" Bevan thêm một gợi ý. Tuy nhiên, qua kính chiếu hậu, thấy gương mặt chị mình vẫn ngơ ngác, cậu quyết định chốt câu cuối cùng.

    "Chưa nghĩ ra phải không? Nhà hắn mới bị cháy đó!" Bevan không nhịn được cười.

    Đến lúc này, Harry và Petunia mới nhận ra người thuê nhà mà cậu Bevan nói tới là ai. Thật sự, nếu không có ký ức tuổi thơ của Snape, Harry cũng không biết "áo đầm bầu" ám chỉ ai. Nó nhớ lại hình ảnh vừa buồn cười vừa tội nghiệp của thầy khi phải mặc lót bên trong cái áo đầm bầu của Eileen và áo khoác rộng thùng thình của Tobias nát rượu. Thế mới nói, những năm tháng của nó ở nhà Dursley trước kia vẫn còn sướng chán, chí ít nó vẫn còn được mặc áo cũ của anh họ. Xem ra, cho dù ba James không cưới mẹ Lily thì giáo sư Snape vẫn không có cửa làm con rể nhà Evans.

    Tất nhiên cũng có người đoán mãi vẫn không ra. Anh họ Dudley không thể nhớ nổi bà bầu nào tóc đầy dầu mỡ cả. Có lẽ nó sẽ hỏi Harry chuyện này sau.

    "Cậu có điên không vậy?" Dì Petunia thò cái cổ dài ra phía trước rít lên.

    "Yên tâm, trước khi đi em đã dọn sạch đồ và cài đặt một số thứ cần thiết rồi!" Bevan phải ôm tai vì tần số decibel của bà chị xoáy vào màng nhĩ, cậu nói tiếp: "Chị nghĩ xem, không nhờ hắn ta độn thổ đưa về Cokeworth làm sao em lấy được hành lý và chạy xe tới đây chứ? Có qua có lại mà!"

    Harry nhìn qua Bevan thấy khóe môi của cậu cong lên một đường. Nó cũng bắt đầu lờ mờ hiểu vì sao trong ký ức tuổi thơ của giáo sư Snape không có hình ảnh của ông cậu này. Đồng thời, Harry nhận ra nguyên nhân trước kia cụ Dumbledore không giao nó cho Bevan cũng như việc nhà Dursley tránh nhắc tới cậu. Hơn nữa, vẻ sợ hãi của anh họ Dudley khi nhận ra Bevan là giáo viên thể dục càng làm nó nghi ngờ: cậu mình là một tội phạm chuyên đi rình rập hay thật sự là một điệp viên của một tổ chức bí mật? Tuy nhiên, những điều tra của Bevan về thế giới phù thủy thật sự đáng nể, vượt quá sự hiểu biết của các Muggle và nhiều phù thủy khác. Nó không biết việc mình nhận cậu làm cha nuôi có phải là quyết định đúng đắn hay không? Chỉ biết là, cậu thực sự lo cho nó và yêu thương những người trong gia đình. Có thể chỉ cần như thế là đủ rồi.

    Chẳng bao lâu, xe ô tô dừng bánh trước đường Privet Drive. Trước khi rời đi, cậu dặn dò:

    "Tuney, em nhờ chị nói với anh rể về chuyện nhận Harry làm con nuôi!"

    Và rồi, sau khi ôm hai đứa nhỏ, Bevan bước lên xe. Chiếc xe con bọ từ từ lăn bánh rồi khuất dạng sau ngã ba đường.

    ----***----

    Vốn là người bận rộn đến nỗi chả có thời gian làm bạn xem đài nhưng Cokeworth thật sự là một vụ cháy nghiêm trọng, Vernon cực kỳ lo lắng khi không nghe cú điện thoại nào từ vợ mình. Vì thế, ông đã xin nghỉ việc gấp chuẩn bị đồ đạc đi đến Cokeworth. Nào ngờ, lúc ấy cả ba người trở về.

    Ba người bao gồm dì Petunia, Dudley và Harry đã có một thỏa thuận ngầm với nhau. Họ sẽ nói về vụ cháy đường Bàn Xoay khiến hệ thống điện gas ở Cokeworth bị đình trệ vì vậy không thể gọi điện về nhà được. Cả ba cũng giấu nhẹm luôn chuyện phải vào bệnh viện phù thủy chữa trị. Họ cũng thầm cảm ơn sự hiệu nghiệm của độc dược ma thuật khiến cả người trơn láng không có cả một vết thương nhỏ.

    Có lẽ Harry và Dudley còn phải mừng hơn vì lúc này chưa có smartphone có chức năng định vị, nếu không thì lời nói dối của cả ba sẽ mau chóng bị vạch trần. Dù sao, khả năng mồm mép lý sự của Petunia cũng hiếm ai có thể so sánh được. Dì tiến hành một chiến lược kết hợp giữa "đấm" và "xoa" với chất giọng lên bổng xuống trầm kể lể sự vất vả khi tìm kiếm một cái bốt điện thoại còn hoạt động để gọi về nhà nhưng vô vọng. Vì vậy, để tránh chồng lo lắng nên đã vội vã về ngay. Harry và Dudley cũng ra vẻ hoảng sợ khi nhớ về vụ cháy.

    Nói chung, với sự tung hứng của ba người thì dượng Vernon bất đắc dĩ cũng phải tin. Nghe xong câu chuyện, dượng Vernon lầm bầm nguyền rủa tay thị trưởng Cokeworth chết tiệt. Sau vụ này, hình ảnh đảng Bảo Thủ trong lòng Vernon xuống cấp trầm trọng đến nỗi dượng thề khi bầu cử nhiệm kỳ tới mình sẽ bỏ phiếu cho đảng Lao Động.

    Nhưng vấn đề nhận Harry làm con nuôi không dễ giải quyết như thế. Sau khi dì Petunia ra sức cam đoan rằng em trai nổi loạn của mình đã làm lại cuộc đời, thậm chí còn đề cập đến công việc mới của Bevan ở Thánh Grogory. Vernon vẫn bán tín bán nghi nên gọi điện đến chỗ hiệu trưởng trường tiểu học của Dudley, cho đến khi có sự xác nhận của bà hiệu trưởng Roemmele thì dượng mới chịu yên. Dù không dính dáng gì đến huyết thống nhưng vẫn là cháu mình nên Vernon có một chút mất mát trong lòng. Tuy nhiên, khi biết rằng Bevan ở cách đây không xa, Vernon cuối cùng đồng ý.

    Vậy là trong vòng một tuần, Harry phải chuyển đồ đạc của nó sang nhà của cậu Bevan - giờ đã là cha nuôi của nó.

    Buổi chiều hôm ấy, Harry cố làm những món ăn ngon, dì Petunia cũng tranh thủ nói xấu mấy bà hàng xóm, dượng Vernon vẫn than phiền về đám nhân viên vô tích sự, Dudley cứ cắm cúi ăn nhưng có vẻ không khí trầm xuống hẳn. Sau đó, không ai nói với nhau câu nào rồi trở về phòng. Nhưng tối đến, khi ba mẹ đã đi ngủ, Dudley không thể chịu được nữa mà mò sang phòng em họ:

    "Harry, em ngủ chưa?"

    "Chưa! Anh vào đi!" Harry kéo mền ngồi dậy.

    Dudley kéo cái ghế bên bàn học ngồi xuống: "Chúng ta thẳng thắn với nhau nhé! Em không thích cuộc sống ở đây phải không?"

    "Không phải mà, hiện giờ có thể nói là tốt hơn hồi xưa nhiều lắm rồi..." Harry lắc đầu. Nó đoán chừng cả dượng Vernon và dì Petunia đều hiểu lầm y như anh họ.

    "Có phải em không hài lòng về chuyện phải mặc quần áo cũ, làm việc nhà, ngủ phòng chật hay không? Có vấn đề gì thì anh có thể khắc phục mà!" Dudley nói với vẻ mặt buồn bã.

    Quả nhiên là hiểu lầm thật rồi, Harry ra sức phân bua:

    "Không đâu. Chẳng qua, cái tên Harry Potter thực sự mang cho em nhiều danh vọng lẫn sự mất mát. Vì vậy, khi cậu đề cập chuyện con nuôi, em nghĩ đây là cơ hội tốt để đổi họ thay tên. Anh nên nhớ, mục tiêu của chúng ta không phải chỉ là tên Voldemort mà còn những kẻ đã giết hại vợ con mình nữa. Em nghi ngờ đó có thể là một Chúa tể Hắc ám mới hay một tổ chức khủng bố của Muggle tầm quốc tế!"

    Dudley gật gù: "Anh vẫn không chắc ăn về cậu Bevan lắm. Hồi xưa ổng liên tục đì anh môn thể dục..." Nó định giấu nhẹm chuyện ăn hiếp em họ Mark Evans nhưng không ngờ Harry nhắc đến:

    "Mà nhóc Mark Evans hồi xưa anh đánh cũng ở đường Mộc Lan mà, nó có dính dáng gì đến cậu... à quên... ba nuôi không nhỉ?" Harry nháy mắt. Sớm muộn gì cũng phải gọi một tiếng "ba" nên nó phải thay đổi lối xưng hô từ bây giờ.

    "Con ruột của ổng đó!" Nói xong Dudley quay mặt qua chỗ khác, mặt nó đỏ như gấc chín trong khi Harry ôm bụng cười ngặt nghẽo.

    ----***----

    Trong khi đó...

    Sau khi cố gắng đọc truyện Phù thủy xứ Oz cho con trai ba tuổi của mình (tất nhiên đã lược hầu hết những đoạn kinh dị), Bevan ngước lên nhìn tấm ảnh chụp chung với gia đình hồi nhỏ. Trên tấm ảnh là đôi vợ chồng trẻ với ba đứa con hai gái một trai. Cậu con trai có tóc vàng và đặc biệt tròn như quả bóng, nom rất giống Dudley bây giờ. Lắc đầu ngán ngẩm, Bevan nhìn sang hình cô bé tóc vàng ốm cao lêu nghêu:

    "Tuney à, vỗ béo em chưa thỏa hay sao mà chuyển sang cả bé Dudley thế?" Xoa cái bụng còn vết sẹo dài nhưng rất nhạt, Bevan cười: "Xem ra phải mau chóng giúp nó giảm cân mới được! Chứ để càng lâu, da mất dần độ đàn hồi thì sẽ phải tốn tiền phẫu thuật cắt da thừa y như mình thôi!"

    Di ngón tay đến cô bé có gương mặt xinh đẹp với mái tóc đỏ dợn sóng, đồng tử mắt Bevan mở rộng: "Em hứa với chị sẽ chăm sóc Harry thật tốt và huấn luyện cho nó trở thành kẻ mạnh nhất!"

    ----***----

    Sáng hôm sau, Dzũ bị đánh thức bởi con Răng Sữa trời đánh. Con vật ấy có tuyệt kỹ cắn vào ngón chân cậu chủ đến tóe máu. Nó vô cùng ngạc nhiên, không biết con cáo chết dầm ấy về nhà bằng cách nào khi mình đã cố bỏ quên cái ba lô ở bệnh viện Thánh Mungo? Vừa bước ra khỏi cửa, nó thấy cái ba lô đựng đồ vẽ được dựng ngay ngắn bên thềm.

    Mọi thứ trong ba lô vẫn còn đầy đủ, gần như là vậy. Bởi vì bộ ký họa bốn tấm vẽ cửa nhà thầy Snape có điểm thằng Draco trong đó không cánh mà bay.

    _________________

    Lời tác giả: Ta ghét những cảnh chỉ có hai nhân vật nam với nhau. Cố né rồi mà vẫn thấy... (thôi không nói nữa)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 27-03-2015 lúc 14:19.
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893

  4. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bachhongb,backchii,Bảo Diệp Tường,beheeee,chiengminh,ComradeH,dohongnhung,faust11,KimBaiSatThu,kyaxo,Miên Lý Tàng Châm,Ngân Nhãn Lang,talavip241,thang0309,thhoangtn,
  5. #13
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 11: Những cánh chim tả tơi (edit)


    Chương 11: Những cánh chim tả tơi



    Tháp hiệu trưởng, lâu đài Hogwarts, Tô Cách Lan, Liên hiệp Anh.

    Ánh nắng băng qua những tán cây nhảy xuống mặt hồ Đen và phản xạ lại thành những vệt lấp lánh như châu ngọc. Nó cũng nhảy nhót trên cánh cửa sổ ghép thủy tinh màu ở khắp lâu đài soi sáng khắp hành lang dẫn tới tháp hiệu trưởng.

    "Một ngày đẹp trời!" Hiệu trưởng Dumbledore lẩm bẩm khiến chòm râu trắng vĩ đại đung đưa. Cụ vẩy nhẹ đũa phép mở những cánh cửa sổ phía tây trên cao để đón cơn gió mát mùa hè tràn vào.

    Đã mười năm từ cái ngày Voldemort hồn lìa khỏi xác, cũng là thời điểm "Đứa bé sống sót" Harry Potter chuẩn bị đến trường. Được sự báo cáo của "điệp viên" Pháo Xịt thích nuôi mèo chuộng nước hoa xịt phòng mùi bắp cải có hộ khẩu tại Little Whinging - tức bà Arabella Figg - cụ biết Harry Potter đã được một người thân khác từ gia đình Evans nhận làm con nuôi. Hiện nay thằng bé đang tồn tại dưới cái tên Heinrich Evans. "Một cái tên mang âm tiếng Đức nhưng vẫn cùng nghĩa với Harry! Thật thông minh!" Cụ nghĩ vậy. Cụ không can thiệp gì vào chuyện đó, ai cũng được, miễn là người nhà Evans. Ma thuật bảo hộ của Lily chỉ cần sự liên kết dòng máu từ bên ngoại là được. Tình thương càng củng cố, sự bảo vệ ấy càng bền chặt.

    Đương nhiên Dumbledore biết đến sự tồn tại của Bevan Evans nhưng trước những nhận xét không mấy hay ho về một thằng bé có sở thích rình rập (từ thầy Snape) cũng như một giai đoạn tuổi trẻ đầy xốc nổi thì việc gửi Harry cho gia đình Dursley vẫn hơn. Chí ít họ cũng là một gia đình đầy đủ vợ chồng, công việc ổn định và trên hết, họ có kinh nghiệm nuôi con. Thế là cụ đã chọn gia đình người chị của Lily thay vì em trai. "Đôi khi con người ta dễ chủ quan dẫn tới sự nhầm lẫn tai hại!" Cụ thở dài. Dù sao nghe nói hiện giờ mối quan hệ giữa những thành viên nhà Evans rất tốt. Cái chết của Lily đã khiến họ xích lại gần nhau.

    Sở dĩ Dumbledore đột ngột nghĩ đến Harry và gia đình Evans cũng bởi vì ngày hôm nay cụ sẽ xem xét danh sáchcác tân phù thủy. Cầm báo cáo Bùng Nổ Pháp Thuật của tiểu phù thủy dưới 11 tuổi từ Bộ, cụ đọc qua một lượt và phát hiện cái tên Dudley Dursley. Xem ra, cũng là niềm an ủi phần nào cho Petunia khi lòng mong mỏi được đến Hogwarts của cô gái ấy được đền đáp bằng việc con trai mình là phù thủy. Cụ mỉm cười khi nhớ đến bức thư đặc biệt của cô bé Muggle duy nhất liều mình xin vào Hogwarts học, thứ mà cụ vẫn còn cất giữ đến giờ.

    Dumbledore kéo hộc tủ ra, nhấn vào một cái nút có khắc dòng chữ “Hiệu Phó” để gọi giáo sư McGonagall. Năm phút sau, một phụ nữ khả kính nghiêm trang tóc búi cao xuất hiện ghi nhận danh sách và lên kế hoạch dự trù nếu những lá thư không đến tay người nhận. Họ cũng cùng nhau bàn bạc và phân những nhân viên nhà trường sẽ đưa đón học sinh đang sống với Muggle đến Hẻm Xéo mua sắm đồ dùng học tập. Sau khi thảo luận xong, McGonagall trở về văn phòng của mình. Bà lẩm bẩm một câu thần chú, chiếc bút lông ngỗng trên bàn làm việc được phân thành 10 chiếc giống hệt và tự động nhúng mực xanh ghi trên những tờ giấy màu vàng những dòng chữ hoa mỹ cầu kỳ chỉ khác mỗi tên và địa chỉ người nhận. Làm mấy lần như thế xong xuôi, bà vẩy đũa phép nhét chúng vào phong bì màu vàng bằng giấy thủ công dày hơn và kết thúc bằng việc nhiễu sáp nóng đóng dấu. Quả là một ngày bận rộn!

    Những lá thư sẽ được chuyển bằng cú của trường vào ngày 23 tháng 7 đến khắp nơi trên Liên hiệp Anh, bao gồm Anh quốc, xứ Wales và Tô Cách Lan. Do đó, nhiệm vụ hiện nay của người giữ khóa của trường Hogwarts tên Hagrid là bồi bổ chăm sóc sức khỏe cho đám cú nhiều chủng loại ấy để lấy sức bay đường dài.

    ----***----

    Đã ba năm từ cái ngày vụ cháy Cokeworth khiến Dudley thức tỉnh năng lực phù thủy cũng như việc em họ nó đã đổi tên thành Heinrich Evans (gọi tắt là Heinz Evans). Sở dĩ Bevan chọn cái tên này thay vì những cái tên cùng nghĩa mang chất Anh hơn như Henry, Harold, Harris, Harrison đều được gọi thân mật là Harry cả.

    Hôm nay là 23 tháng 6, tức sinh nhật của anh họ Dudley. Không có màn đòi quà kinh điển nên không "được" đến sở thú Luân Đôn cùng với nhóc mặt chuột Piers. Mà cũng khó có khả năng đó vì Dudley đã nhanh chóng giải tán băng đảng nhí của mình vào ba năm trước, hiện giờ chỉ còn mỗi băng Piers mà thôi. Chúng nó có hoạt động gì thì đại ca D không còn quan tâm nữa.

    Tiện thể nhắc đến số phận của con trăn Boa Nam Mỹ mà Harry (hiện giờ là Heinz) từng giải cứu bằng cách làm biến mất tấm kính chắn chuồng. May phước cho con trăn hiện giờ vì nó vẫn sống khỏe, tuy có hơi cô đơn và buồn chán. Ngày trước (tức kiếp trước của hai anh em), sau khi nó xổng chuồng đã nuốt trọn con Lười ngay khu vực Rừng Mưa Nhiệt Đới gần đó và đe dọa nhiều du khách khiến giám đốc sở thú Luân Đôn phải ra lệnh bắn bỏ không thương tiếc. Đó là cái giá của tự do.

    Nhìn thấy con trai càng ra vẻ chững chạc người lớn, Petunia vừa tự hào vừa có chút mất mát. Kể từ khi ý thức mình có phép thuật, con trai "bé bỏng" không còn mè nheo đòi mua này nọ như trước nữa. Dường như nó biết được Hogwarts là một trường nội trú xa nhà nên có ý thức tự lập hẳn lên. Mặt khác, khi em họ Heinz chuyển sang nhà cậu Bevan thì Dudley cũng bắt đầu phụ chút việc nhà. Tất nhiên không phải chuyện bếp núc, nó thích làm vườn hơn.

    Ban đầu cả nhà những tưởng làm vườn chỉ là hứng thú nhất thời của Dudley như nhiều món đồ chơi trước kia nó chóng chán nhưng sau đó họ nhận ra đó là cả một niềm đam mê thực thụ. Thế là cuối tuần Vernon phải đưa thằng con trai đi sinh hoạt Câu lạc bộ làm vườn Little Whinging. Mặc dù có thất vọng về sở thích chẳng có chút tương lai của thằng con trai nhưng sau đó Vernon phát hiện cái câu lạc bộ đó cũng có vài tay trùm kinh doanh về hưu sinh hoạt. Vậy là ông lại nuôi hy vọng (trong tuyệt vọng)!

    Về Heinz Evans, ngoài cái việc làm cho cả lớp bị sốc về vụ đổi tên họ đột ngột cũng như tuyên bố "Thầy thể dục là ba mình" thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Sau ba năm, những học sinh khác trong trường cũng quen dần với tên Heinz Evans thay cho Harry Potter.

    Có điều mọi chuyện không bình thường suôn sẻ như mặt ngoài của nó. Chỉ khi dọn đến đường Mộc Lan, Heinz mới phát hiện ra bên dưới ngôi nhà số 35 là một phòng tập luyện với đủ thứ trang thiết bị tối tân. Cha nuôi Bevan cũng bắt đầu tiến hành cho bọn nhỏ thử nghiệm xem loại võ thuật nào thích hợp nhất. Kết quả là trong khi Dudley có thiên hướng chọn Lucha Libre (1) thì Heinz chọn Krav Maga (2). Vì vậy chuyện hai đứa bị thương là chuyện thường ngày ở huyện, nhất là khi Bevan bắt đầu cho cả hai luyện tập sử dụng vũ khí lạnh. May thay, do cả hai là phù thủy nên vết thương cũng mau chóng lành lại. Kể ra cũng tiện thật!

    Đương nhiên, với mức độ huấn luyện sát thủ của Bevan thì Heinz cũng không còn vóc dáng thư sinh mảnh khảnh nữa. Nếu bao phủ bởi quần áo bên ngoài có thể không nhận ra nhưng thực tế bên trong cũng đã có sáu múi cơ bụng và cơ ngực săn chắc rồi đấy. Dudley theo đó mà chuyển hóa cái đống mỡ thừa sang cơ bắp. Giờ thì đám con gái cũng bắt đầu chú ý tới nó. Khổ một nỗi, từng trải qua kinh nghiệm làm bố, nó không sao chấp nhận được chuyện con gái tỏ tình quá sớm.

    "Trường là nơi học tập, không phải nơi chưng diện và yêu đương nhăng nhít!" Dudley đã nói vậy với một cô bé và được ăn hẳn một cái bợp tai vào má. Nói chung, Hanako là ổn nhất, các cô gái khác kinh khủng quá.

    Em họ Heinz có cách giải quyết tốt hơn nhiều. Có điều lần nào cũng phải đi mua khăn tay mới vì những cái khăn cũ đã theo chân của các cô bé sụt sịt đó.

    Trở lại sinh nhật của Dudley, năm nay nó "chỉ" nhận một cái máy vi tính từ ba mẹ, một món quà từ cô Marge. Có thể nói, số lượng đó chẳng thấm vào đâu so với đống 39 món quà cùng thời điểm nó đã nhận hồi kiếp trước. Tuy nhiên, nó có quà của hai đứa em họ Heinz và Mark cũng như cậu Bevan. Như thế đã đủ vui rồi.

    "Ước gì mau chóng đến Hogwarts!" Cầu nguyện xong, Dudley thổi nến và cắt bánh.

    "Em biết anh ước gì rồi." Heinz mỉm cười."Chỉ một tháng nữa thôi!"

    ----***----

    Một tháng sau.

    Ba năm kể từ vụ cháy hoành tráng đó, Cokeworth cũng đã đổi thị trưởng. Sau vài "tuyên ngôn" có tính cải cách mạnh mẽ lấy lòng dân chúng thì mọi chuyện lại đâu vào đấy, Cokeworth vẫn tệ hại như cũ. Nhưng nói như vậy chẳng khác chi phủ nhận sạch sành sạch công lao của thị trưởng. Chí ít, ngài ấy cũng cho sửa hệ thống ống khí đốt đường Bàn Xoay và tái thiết nhà cửa. Vì vậy, sau cùng thầy Snape được ở trong nhà mới không phải đi thuê mướn nhà cậu Bevan nữa.

    Nhưng đống sách bao năm sưu tầm và một đống nguyên liệu độc dược ra tro quả là thiệt hại nghiêm trọng nhất với giáo sư, mà thứ ấy lại chẳng thể bồi thường được. Snape chỉ có nước ngậm bồ hòn làm ngọt cắn răng đón căn nhà mới.

    Khi con cú Lợn của trường Hogwarts đem danh sách đưa đón học sinh mới đến Hẻm Xéo mua sắm đến, Snape quăng cho nó hai viên Kẹo Cú kèm một cái trừng mắt làm con vật tội nghiệp phải nép mình sau lưng cú Xám Lớn hắn nuôi. Khổ nỗi, cú cũng như chủ, ỷ thế hiếp yếu, tên to lớn kia mau chóng đạp con cú Lợn tội nghiệp qua một bên. Cú Lợn phát ra tiếng eng éc thê thảm, ngậm vội một viên Kẹo Cú rồi bay mất. Nó sẽ về mách những con cú cùng trường về sự đáng sợ của giáo sư độc dược Snape lẫn con cú của ổng.

    Snape từng rất nhiều lần trước mặt hiệu trưởng gạt phăng chuyện đưa đón học sinh đi mua sắm dụng cụ nhưng cái lão ong mật kia không chịu hiểu, mỗi năm đến hè đều gửi cho Snape danh sách nọ. Adrenalin dồi dào trong cơ thể lại có dịp phát tiết, hắn hô một bùa Incendio (Châm lửa) rồi quăng danh sách đó vào lò sưởi. Trẻ con, những phù thủy gốc Muggle luôn tíu tít hỏi đủ thứ là điều hắn ghét cay ghét đắng. Nào ngờ, lửa trong lò sưởi đột ngột chuyển sang màu xanh và cái đầu hiệu trưởng Dumbledore xuất hiện với ánh mắt lấp lánh hiền từ dễ khiến cho mấy đứa nhóc giàu trí tưởng tượng bị nhầm lẫn thành ông già Noel.

    "Đừng nóng tính, con trai của ta!" Dumbledore dịu giọng.

    "Tôi không phải là con trai cụ!" Hắn gắt.

    "Hãy thả lỏng, thư giãn! Đọc kỹ danh sách đó, năm nay thầy chỉ đưa ba đứa nhóc đi mua sắm thôi! Thầy có thể đưa tất cả chúng nó đi cùng một ngày nếu thích." Cụ Dumbledore từ tốn thuyết phục.

    "Quá nhiều rồi!" Snape gạt phăng. Một đứa nhóc đã quá mệt mỏi, huống chi là ba đứa.

    "Mấy năm trước, những nhân viên Hogwarts khác đã phải đảm nhiệm phần công việc của thầy. Là một giáo sư, thầy cũng nên làm công việc này đi nếu còn muốn lãnh lương vào mùa hè."

    "Cụ thừa biết tôi nhận công việc này vì điều gì mà!" Snape nhắc nhở.

    "Ta chỉ nói một lần, hãy hít thở thật sâu, thả lỏng cơ thể rồi đọc danh sách đó. Toàn người quen của thầy đấy." Dumbledore nói xong, một ngọn lửa xanh bùng lên rồi tắt ngúm, chỉ còn lại than cháy âm ỉ. Không biết bằng cách nào mà lá thư lại nằm ngay trên bàn của Snape.

    Còn lại một mình, Snape ngồi phịch xuống kìm chế cơn nóng giận. Hắn bóc thư ra, nheo mắt lại, lẩm nhẩm:

    Danh sách đưa đón học sinh đến Hẻm Xéo mua sắm đồ dùng học tập:

    1. Ông Dzu Duong
    Phòng ngủ nhỏ, số 22 đường Bàn Xoay, Cokeworth, hạt Đại Manchester (3).

    2. Ông Dudley Dursley
    Phòng ngủ số hai, số 4 đường Privet Drive, Little Whinging, hạt Surrey.

    3. Ông Heinrich Evans
    Phòng ngủ số một, số 35 đường Mộc Lan, Little Whinging, hạt Surrey.


    ----***----

    Tối hôm đó, sau khi được cho ăn no nê, những con cú trường Hogwarts bắt đầu thi hành nhiệm vụ vẻ vang: giao thư mời nhập học khắp Liên hiệp Anh. Bay xuyên qua màn đêm về phía đông nam, một con cú Rít hạ cánh xuống một cái thùng thư nhỏ ở đường Bàn Xoay. Chỉ cần đáp xuống thùng thư, phong thư mời nhập học sẽ tự động được vuốt phẳng, bay ra nhét vào khe. Thế là xong.

    Trái với điều con cú Rít kia nghĩ, khi nó vội bay đi chợt nhận ra chân mình đã dính cứng vào cái thùng thư, nó cố đập cánh và "bộp" một cái lồng từ dưới bật lên nhốt gọn. Nó cất tiếng kêu ngắt quãng buồn bã và tuyệt vọng.

    Lúc này đã là nửa đêm. Khi tiếng động từ lồng nhốt cú truyền qua dây dẫn khiến mấy cái lục lạc trong phòng Dương Triều Dzũ rung lên, nó bật dậy và gọi mẹ mình ra ngoài. Cả hai vốn ức chế không biết con quạ chết tiệt nào đã dùng thùng thư làm chỗ vệ sinh nên tiến hành đặt bẫy.

    Tuy nhiên, khi phát hiện đối tượng là một con cú thì bà Spice Hồ nổi đằng đằng sát khí. Chim gì cũng được, đã hư hỏng thì đáng vào nồi cả. Nhưng con bà, tức Dương Triều Dzũ tỉnh táo hơn. Nó giải thích rằng cú là loài "ị" bằng đường miệng bằng cách khạc ra một cục tròn vo. Thế là con cú Rít tội nghiệp được minh oan và giữ được mạng sống. Nó đã cười khinh bỉ cú Lợn khi hắn hộc tốc trở về báo cáo rằng đường Bàn Xoay rất nguy hiểm và bây giờ phải trả giá. Thật khủng khiếp, nó muốn về nhà với mẹ.

    Nhìn thấy cái ống gắn theo chân, bà Spice Hồ rất ngạc nhiên bởi vì trước giờ chỉ biết đến loài chim đưa thư duy nhất là bồ câu. Và rồi, hai mẹ con quyết định lục thùng thư xem cái gì gởi tới. Quả nhiên là thư mời nhập học Hogwarts.

    "Đến lúc rồi!" Dzũ nghĩ bụng.

    Thế nhưng nó chưa kịp nghĩ chuyện gì tiếp theo đã bị giật mình vì câu nói của mẹ:

    "Mời nhập học mà chả ghi địa chỉ, số điện thoại gì cả. Đã lừa đảo cũng phải giống thật kia chứ!"

    Không biết cụ Dumbledore nghĩ gì khi bị một bà nội trợ Muggle xem là kẻ lừa đảo?

    _________________

    (1) Loại võ thuật của Mexico và các nước nói tiếng Tây Ban Nha, đấu sĩ sẽ đeo mặt nạ thi đấu - tất nhiên nếu có kem chống nhục hoặc đủ đẹp trai thì không đeo cũng được (!) Có nhiều hình thức thách đấu nhưng người thua cuộc sẽ có các lựa chọn: mất đai vô địch, bị lột mặt nạ, cắt tóc hay giã từ sự nghiệp. Sở dĩ chọn võ này cho Dudley vì kiểu võ đài của nó khá giống quyền Anh - môn mà Dudley từng luyện tập kiếp trước.

    (2)Krav Maga là một hệ thống võ tự vệ được phát triển bởi quân đội Israel, chủ yếu là sự kết hợp của các môn võ boxing, quyền Pháp, Muay Thái, Triệt quyền đạo, Nhu đạo, Nhu thuật, đô vật và các đòn khóa được rút tỉa qua quá trình áp dụng vào thực tiễn. Không hề hoa mỹ và rất hiểm hóc.

    (3) Cokeworth không có thật nha, chẳng qua là ta dựa theo nghiên cứu của bạn này (links) nên gán cho nó vị trí ngay hạt Đại Manchester, một khu vực công nghiệp nổi tiếng của Anh chứ những thông tin chính thức chỉ nói nó nằm ở giữa Anh quốc. Ghi cho đẹp đội hình thôi, đừng nghĩ có thiệt chết ta.

    Lời tác giả: Nguyên nhân củ chuối khiến ta chọn cái tên Heinrich Evans vì Heinrich gọi tắt là Heinz, một thương hiệu nước chấm gia vị ta rất thích! Chương này chả nói gì nhiều đến Harry cả.

    Kỳ trước up có một sự nhầm lẫn, kỳ thực người viết thư là McGonagall chứ không phải cụ Dumbledore, xin cáo lỗi vì sự nhầm nhọt này!

    Xong chương này cho phép ta tạm nghỉ để làm bài và có thời gian ngâm cứu chiêu thức hai cái môn võ kia mới được! Kỳ thực ta từng học Vovinam nhưng đã bị văng vì không hít đất nổi. Chỉ có nhảy là chân lý!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 31-03-2015 lúc 14:06.
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893

  6. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bachhongb,Bảo Diệp Tường,beheeee,chiengminh,ComradeH,dohongnhung,faust11,KimBaiSatThu,kyaxo,Ngân Nhãn Lang,talavip241,thang0309,thhoangtn,
  7. #14
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 12: Nỗi lòng của các phụ huynh Muggle


    Chương 12: Nỗi lòng của các phụ huynh Muggle



    Số phận hai con cú xui xẻo tại đường Bàn Xoay ứng với câu tục ngữ: "Đất lành chim đậu, đất không lành đất nhậu chim luôn".

    Ngoại trừ hai đứa xúi quẩy kia, đại đa số những con cú của trường Hogwarts đều bình yên trở về. Ở đây có tình trạng đối lập giữa việc nhận thư mời nhập học của gia đình Muggle và phù thủy: Với gia đình phù thủy, dù là máu trong hay máu lai, họ đều nâng niu những lá thư ấy như trứng mỏng vì đó là chứng nhận cho khả năng phép thuật của những đứa trẻ không bị thành Pháo Xịt. Những gia đình này tôn thờ giáo dục tại nhà nên nhiều đứa trẻ thậm chí còn chưa có bằng tiểu học và tương lai sẽ trở nên vô cùng bấp bênh nếu như chúng không được nhận vào Hogwarts.

    Ngược lại, bóng ma của sự dối trá tràn lan khiến các phụ huynh Muggle chả mấy tin tưởng những gì ghi trong thư. Hầu hết những lá thư đầu tiên gửi đến các gia đình Muggle đều hóa thành mảnh vụn hay nằm đâu đó trong sọt rác. Nếu nằm trong sọt rác, bùa Truy Tung và bùa Bay được ếm vào bì thư sẽ tự động kích hoạt di chuyển đến tay người nhận. Khi lá thư đó tiếp tục bị phá hủy, một vệt đỏ sẽ xuất hiện trên bảng theo dõi học sinh trường Hogwarts và dẫn đến chuỗi phương án tiếp theo: những lá thư sẽ tăng dần theo cấp số nhân truy lùng đối tượng. Việc đưa nhân viên Hogwarts đến gia đình thuyết phục được xem như là biện pháp cuối cùng khi mọi hành động gửi thư đều vô hiệu.

    Nếu ai chê trách cách làm của Hogwarts thì hãy điểm qua vài hình thức gửi hồ sơ không giống ai của các trường đào tạo pháp thuật khác. Hogwarts có thể thua kém độ chuyên nghiệp so với Mahoutokoro ở Nhật Bản (bởi vì trường này đưa chuyên gia đến tận nhà với chuỗi giấy chứng nhận, sự đảm bảo về chính sách học bổng lẫn công việc khi tốt nghiệp) nhưng cũng ngang ngửa về độ "lịch sự" so với Beauxbatons (Pháp), Koldovstoretz (Nga), Bắc Cực (đảo Hoàng Tử xứ Wales) và Salem (Mỹ). Cá biệt cũng có nơi cho hiệu trưởng làm thuyết khách như Baba Yaga vì nguyên trường nằm trên một cặp chân gà khổng lồ nên có thể di chuyển từ Đông Âu sang Tây Vực. Nhưng quái đản vào hàng vô địch chỉ có Uagadou ở Châu Phi với truyền thống mời học qua... giấc mơ. Khi tỉnh dậy, học sinh sẽ có một tấm thẻ làm giấy thông hành vào trường (còn làm sao có tấm thẻ đó thì phải hỏi hiệu trưởng, nghe đâu ổng sống trong thân cây baobab nào đó giữa rừng). Với mấy trường chuyên nhận phù thủy thuần chủng như Durmstrang (bán đảo Scandinavia), Côn Lôn (Trung Hoa) lại chả quan trọng chuyện quảng bá hình ảnh cho lắm vì nhiều phù thủy, pháp sư thậm chí tìm cách lót tay đi cửa sau để con họ có một chân trong trường kia mà... Cũng có vài trường mà thiên hạ vẫn đang đoán già đoán non, phao tin đồn đủ kiểu về cách triệu tập học sinh của họ như là Omphalos (Hy Lạp), Bruxaria (Brazil) và Heka (Ai Cập)... nhưng chân lý vẫn còn nằm trong lá ủ.

    Nhìn chung, cách viết thư tay (dù thực sự nó rất chi là gà công nghiệp) của Hogwarts rất lịch sự, trang trọng. Nếu chỉ có gì đáng than phiền chính là không ghi rõ địa chỉ vào cuối thư. Đây là trường hợp bất khả kháng vì những quy định đã tồn tại lâu đời giữa Bộ Pháp Thuật và đế chế phong kiến Anh để tránh sự sợ hãi của các Muggle. Nhưng đó chỉ mới là nhược điểm thứ nhất mà thôi.

    ----***----

    Sáng sớm thứ sáu (1), ngày 24 tháng 7 năm 1991.

    Ba năm trời về sống với ba nuôi Bevan, Heinz đã quen với lịch hoạt động thường ngày. Mỗi buổi sáng nó sẽ lấy báo ở đại lý rồi đi giao lòng vòng mấy căn nhà quanh khu vực công viên kéo dài cho đến Privet Drive. Đừng nghĩ Bevan không cho tiền tiêu xài khiến Heinz đi giao báo mà đó là nó kết hợp hai trong một: rèn luyện thể lực và cả kiếm tiền. Vả lại, khi chạy đến đoạn Privet Drive thì anh họ Dudley cũng nhào ra chạy bộ chung. Kết thúc công việc giao báo, cả hai sẽ ra công viên gần nhà Heinz và tiếp tục với chuỗi bài tập Calisthenics (được Bevan điều chỉnh cho phù hợp với trẻ em). Sở dĩ Bevan cho tụi nó tập Calisthenics vì môn thể hình này có thể rèn luyện bất cứ đâu, khá thích hợp cho cuộc sống ở ký túc xá Hogwarts trong tương lai. Mỗi tội, khi Heinz và Dudley tập luyện môn này ngay công viên khiến nhiều cô bé chú ý xuýt xoa còn mọi chuyện càng rình rang hơn nếu như có cả Bevan với bé Mark xuất hiện nữa. Thế là vô hình chung, phong trào phụ nữ rèn luyện thể thao ở khu vực này rất phát triển.

    Sau khi kết thúc hoạt động gây chú ý trên, Heinz và Dudley sẽ tập trung tại tầng hầm để được Bevan chỉ dẫn các kỹ năng chiến đấu lẫn kỹ năng rình mò (sở trường). Tuy nhiên, việc học hôm nay bị gián đoạn khi Heinz mở khóa thùng thư, ngoài hóa đơn tiền điện nước còn có một bì thư màu vàng quen thuộc - thư mời nhập học Hogwarts. Vậy là cả nhà cùng nhau bóc lá thư, bé Mark được ưu tiên đọc trước. Nó tằng hắng vài cái rồi bắt chước theo điệu bộ đọc diễn văn của bà hiệu trưởng Roemmele trường Thánh Grogory:

    HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS
    Hiệu trưởng: Albus Dumbledore
    (Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)
    Kính gửi cậu Heinrich Evans,
    Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.
    Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 7.
    Kính thư,
    Giáo sư McGonagall
    Phó hiệu trưởng.
    McGonagall

    Sau khi đọc nội dung phần thư mời, Dudley vô cùng hớn hở nói với Bevan:

    "Cậu ơi, cho con nghỉ tập bữa nay được không?" Nó nhìn cậu và mong chờ lời đồng ý.

    Khi thấy mặt Bevan vẫn lạnh tanh, đến phiên Heinz quay sang : "... đồng ý nha ba!"

    Lúc này Bevan cười phá lên: "Được rồi! Nhưng mai phải tập bù đấy nhóc!"

    Dudley gật đầu chào rồi chạy một mạch về nhà để ba người đàn ông ở lại. Bevan lật sang tờ giấy thứ hai:

    HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS
    ĐỒNG PHỤC
    Học sinh năm thứ nhất cần:
    1. Ba bộ áo chùng thực tập (màu đen).
    2. Một nón đỉnh nhọn (đen) đội ban ngày.
    3. Một bộ găng tay bảo hộ (bằng da rồng hay tương tự).
    4. Một áo trùm mùa đông (đen, thắt lưng bạc).
    Lưu ý là đồng phục của tất cả học sinh đều mang phù hiệu và tên.

    SÁCH GIÁO KHOA
    Tất cả các học sinh đều phải có các sách kiệt kê sau đây:
    - Sách thần chú căn bản (lớp 1) của Miranda Goshawk.
    - Lịch sử pháp thuật của Bathilda Bagshot.
    - Lý thuyết pháp thuật của Adalbert Waffling.
    - Hướng dẫn biến hình dành cho người nhập môn của Emeric Switch.
    - Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật của Phyllida Spore.
    - Đề cương phép lạ và độc dược của Arsenius Jigger.
    - Quái vật kỳ thú và nơi tìm ra chúng của Newt Scamander.
    - Những lực lượng hắc ám: Hướng dẫn tự vệ của Quentin Trimble.

    TRANG THIẾT BỊ KHÁC
    - 1 cây đũa phép.
    - 1 cái vạc (bằng thiếc, cỡ số 2)
    - 1 bộ chai hũ ống nghiệm thủy tinh hay pha lê.
    - 1 kính viễn vọng.
    - 1 bộ cân bằng đồng.
    Học sinh cũng có thể đem theo một con cú hoặc một con mèo hoặc một con cóc.
    LƯU Ý PHỤ HUYNH LÀ HỌC SINH NĂM THỨ NHẤT KHÔNG ĐƯỢC PHÉP CÓ CÁN CHỔI RIÊNG.


    Xem qua lá thư và bảng danh sách đồ dùng học tập đính kèm phía sau, Bevan cau mày:

    "Cú? Địa ngục đẫm máu! Làm như nhà nào cũng có sẵn cú được huấn luyện vậy?" Người duy nhất mà Bevan biết có sở hữu cú đưa thư là giáo sư Snape. Tên "áo đầm bầu" ấy không bao giờ xài điện thoại cả. Chẳng lẽ lại vất vả đi một đoạn đường dài về Cokeworth chỉ vì gửi một lá thư?

    Đúng lúc ấy có một tờ giấy nho nhỏ đính kèm rơi ra có nội dung như sau:

    Phụ huynh Muggle đừng lo lắng nếu như không sở hữu một con cú đưa thư được huấn luyện. Hãy gửi thư trả lời đến địa chỉ Hòm thư CCC, bưu điện Luân Đôn, Anh Quốc, Liên Hiệp Anh. (2) Chúng tôi sẽ gửi nhân viên của trường hướng dẫn đến địa điểm mua sắm dụng cụ học tập.

    Số tiền chuẩn bị tối thiểu: 67 galleons (sẽ rẻ hơn nếu chọn mua hàng secondhand).

    Lưu ý: Nếu không có tiền phù thủy, Bảng Anh có thể quy đổi tại ngân hàng Gringotts với tỉ giá hiện nay là: 1 galleon = 5 Bảng Anh = 17 sickles = 493 knuts

    Nếu gia đình khó khăn về kinh tế, nhà trường có chính sách cho học sinh trả nợ học phí sau khi ra trường. Xin liên hệ với nhân viên hướng dẫn để biết thêm chi tiết.

    "53 galleon... ừm, khoảng 335 bảng Anh, không thay đổi nhiều so với thời mẹ con!" Bevan mỉm cười, "Để ba viết thư trả lời cho họ!"

    "Con cũng muốn đi học với anh Heinz nữa!" Bé Mark nhảy sang níu áo anh trai Heinz.

    "Cái này... không phải muốn là được đâu con trai!" Bevan véo má thằng bé.

    ----***----

    Nhược điểm thứ hai to đùng của thư mời nhập học từ Hogwarts chính là nó được phát quá trễ. Hầu hết các phụ huynh Muggle đều đã lo chuyện trường lớp cho con cái từ trước khi chúng tốt nghiệp tiểu học nên đến tận 24 tháng 7 mới nhận được thư là thời điểm quá muộn màng. Chính vì vậy mới dẫn tới tình huống bi kịch của nhà Dursley:

    Số là dượng Vernon muốn con trai mình vào ngôi trường tư ngày xưa ông học - Học viện Smelting. Đây là một trường có bề dày thành tích đào tạo ra những ông chủ, giám đốc điều hành của nhiều công ty lớn nên nó là nơi lý tưởng cho con trai Dudley của ông học tập. Ông hài lòng với thiết kế đồng phục mới của trường với áo khoác có đuôi màu nâu sẫm, giày bốt, quần chẽn màu cam với một cái nón rơm và gậy đi kèm. Thiết kế này sẽ khiến những đứa trẻ ra dáng của một vị điền chủ.

    Khổ nỗi, sáu năm khoác đồng phục Smelting không lấy làm vui vẻ gì với Dudley. Giai đoạn đầu, nó cực kỳ bồ kết cái gậy có mấu vì có thể đập nhau thoải mái với các học sinh khác. Nhưng sau đó, khi trọng lượng tăng dần đều thì đống quần áo kia trở nên chật chội khó chịu. Tệ hơn nữa, mấy lần đánh nhau rách quần khiến đám con gái trong trường thấy nó là cười khúc khích. Dù rằng cơ thể hiện giờ của Dudley không biến thiết kế kia thành thảm họa như trước nhưng cảm giác bực bội không thoải mái thì vẫn còn đó. Chuyện này cũng chẳng đáng quan tâm, vì nó sắp vào Hogwarts.

    Vấn đề là, Petunia biết sự chán ghét những thứ "bất bình thường" của chồng mình nên không dám thổ lộ. Dì lẳng lặng dấu nhẹm lá thư kia và lén gửi thư phúc đáp lại trường. Mãi đến bữa cơm tối hôm nay, khi dượng Vernon trở về nhà và nói đủ thứ về trường Smelting làm hai mẹ con nhìn nhau một hồi. Cuối cùng, Petunia đành nói sự thật rằng con ông là một phù thủy. Vernon bị sốc nhưng ông mau chóng lấy lại bình tĩnh bằng cách quay sang cậu con trai cưng. Đứa bé này hiện nay rất biết vâng lời.

    "Dudley! Giữa Smelting và Hogwarts, con thực sự thích trường nào hơn?" Vernon hỏi thật nhẹ nhàng.

    "Con... con muốn đến Hogwarts!" Dudley lí nhí, nó không dám nhìn thẳng mặt ba mình.

    "Con không thích Smelting sao? Nếu như con muốn, ba có thể lo cho con vào trung học Eton (3), miễn đừng đến cái trường kỳ dị kia!"

    "Con thực sự muốn đến Hogwarts!"

    Đầu Vernon như muốn nổ tung, mặt ông đỏ lên phát ra một tiếng hét:

    "Đi lên lầu ngay!"

    "Dạ?!" Dudley vẫn còn sững sờ, chưa bao giờ ba lớn tiếng với nó như thế. Thất vọng và chán nản, nó bước lên lầu với dáng vẻ ỉu xìu rồi đóng cửa phòng lại.

    Nhưng khi Dudley mở máy vi tính lên mới phát hiện có tiếng tra chìa khóa vào ổ từ bên ngoài. Dudley hốt hoảng không ngờ sẽ có lúc ba sẽ đóng cửa nhốt nó như từng làm với Harry/Heinz vậy. Nó từng nghĩ chẳng qua ngày trước em họ không khống chế pháp thuật khiến cả nhà gặp đủ thứ rắc rối nên ba nó mới ghét cay ghét đắng những điều huyền bí. Cội nguồn của sự căm ghét pháp thuật ấy là gì, Dudley cũng không rõ. Chỉ biết hiện tại nó ba nó có thể làm bất cứ những điều điên rồ nào để ngăn chặn con trai đi đến Hogwarts.

    "Con xin ba cho con đến Hogwarts đi! Từ nay con không đòi tiền tiêu vặt nữa, con cũng có thể làm thêm để trang trải học phí mà, xin ba...!" Nó gào lên.

    "Thôi ngay cái suy nghĩ quái đản đó thì ba sẽ nghĩ lại!" Dượng Vernon lớn tiếng. Giọng ông lớn đến nỗi bà hàng xóm đeo máy trợ thính còn phải giật mình. Và rồi, Vernon xé vụn thư mời nhập học Hogwarts. "Thế là hết đường tới trường nhé!"

    "Vernon!" Petunia ré lên.

    "Lẽ ra tôi phải nghĩ tới điều này, cái nhà có một bà đồng thì không ai trong nhà bình thường được!" Vernon gạt mạnh tay khiến một người nhẹ cân như Petunia văng vào tường. Ông hoảng hốt định đỡ vợ dậy thì nhận được câu nói với ánh mắt tóe lửa:

    "Anh... anh đi ra khỏi nhà ngay cho tôi!"

    "Tốt thôi!" Vernon xuống lầu đóng cửa lại cái rầm, bước lên xe hơi rồi lái đi đâu mất.

    Khi Vernon đi rồi, Petunia ngồi phịch xuống. Sợ thằng con mình sẽ lo lắng và sợ hãi nên sau khi trấn an thằng bé, Petunia tức tốc gọi điện thoại cho em trai. Dì cũng sợ chồng mình không kiểm soát cơn nóng giận đi đường dễ gây tai nạn. Bevan trấn an chị mình rồi cũng mau chóng lên xe phóng ra ngoài.

    ----***----

    Vernon lái xe với tốc độ rất nhanh. Mãi đến khi thấy cây cầu Staines, ông mới biết mình đã ra khỏi Little Whinging rồi. Lựa một chỗ đậu xe, Vernon bước ra ngoài hy vọng cơn gió mát của dòng sông Thames giúp ông hạ hỏa. Vernon đi bộ một hồi nhưng rõ là tấm thân mập mạp khiến ông mau mệt. Đúng lúc ngồi xuống một cái băng ghế đá thì phía sau có giọng chào mời:

    "Bia hay cà phê?"

    "Tôi không mua!" Vừa nói xong, ông quay lại và nhìn thấy gã em vợ đằng sau. Tay cầm một cái túi nilon đựng đủ thứ lon. Nom hắn ta còn giống cha của Dudley hơn cả mình.

    "Nếu cậu thích bị bắt giam vì uống chất cồn thì cứ việc!" Vernon nói với bộ mặt lạnh lùng." Cà phê đi!"

    "Cà phê lon, loại nào cũng dở như nhau!" Đó là câu kết luận của Vernon sau khi uống hết cả lon cà phê. Mặc dù chê nhưng ông vẫn lấy cái lon tiếp theo uống ừng ực.

    Bevan xem đây là thời điểm có thể bắt đầu nói chuyện được rồi:

    "Anh rể à, bất kỳ bậc cha mẹ nào cũng tìm những thứ tốt nhất cho con mình. Thế nhưng, thứ tốt nhất không phải lúc nào cũng là điều chúng muốn đâu." Bevan vỗ vai ông anh rể.

    "Cậu biết nó nói gì không? Nó thậm chí sẵn sàng không cần tiền tiêu vặt, không cần anh đóng học phí...!"

    "Tốt thôi! Đó là dấu hiệu con trai anh trưởng thành sớm và nó biết mình muốn điều gì! Mà... sao anh ghét pháp thuật thế?"

    "Không hoàn toàn là vậy!..." Khi nói đến câu đó, bỗng nhiên Vernon dừng lại. "Nhưng... chú thấy đó, cái tên khủng bố kia đã giết ba mẹ của Harry ... à quên, Heinz. Sẽ rất nguy hiểm nếu như Dudley đi đến trường đó...! Trò đổi tên của chú cũng chỉ phòng được người ngay chứ chẳng thể chống lại kẻ gian đâu!"

    "Thế anh định cấm đoán Dudley sử dụng pháp thuật sao? Cái em làm là muốn chúng nó mạnh hơn để là người cuối cùng còn sống sót chứ không phải là một nạn nhân bị hại, hoàn toàn không có sức chống đỡ!"

    "Anh không cần thằng con mình theo đuổi chủ nghĩa anh hùng!" Dượng Vernon giẫm bẹp cái lon rỗng rồi thảy vào thùng rác gần đấy "Chỉ cần nó sống an toàn mạnh khỏe là đủ rồi!"

    "Em cũng từng nghĩ vậy và hiện giờ chỉ mỗi bé Mark..." Bevan nói nói giọng đắng ngắt."Thôi bỏ đi!"

    Hít một chút không khí, Bevan nói:

    "Vậy anh có biết Dudley nó mắc chứng khó đọc (dyslexia) (4) không vậy?"

    "Chứng khó đọc? Nó học hành trước giờ vẫn rất bình thường..." Tuy bận rộn và không mấy quan tâm đến chuyện học của thằng con trai nhưng rõ ràng kết quả học tập của Dudley không tệ nên khi nghe câu nói đó, Vernon hoang mang.

    "Kỳ thực, mấy cuốn sách tiểu học được viết rất dễ hiểu với câu cú ngắn gọn không làm khó Dudley mấy nhưng khi vào trung học thì chắc chắn thằng bé sẽ gặp nhiều vấn đề. Bù lại, nếu không dính dáng gì đến chữ nghĩa thì trí nhớ nó cực kỳ tốt...Hy vọng anh có thể hiểu thằng bé phải cố gắng rất nhiều và dũng khí nó lớn cỡ nào mới tự mình đưa ra quyết định như thế!"

    "Hết rồi! Hiện giờ hẳn Petunia và Dudley giận anh lắm!" Vernon gục xuống.

    "Nếu nó thực sự muốn chạy trốn thì cửa phòng kia chẳng nhốt nỗi nó được đâu. Hơn nữa..." Bevan ngước nhìn lên trời, lẩm bẩm. "Chẳng bao lâu cũng sẽ có những lá thư khác thôi!"

    "Sao cậu biết?"

    "Em có một bà chị là phù thủy mà! Ban đầu lúc nhận được thư cả nhà cứ tưởng trò đùa nên cũng vứt ra thùng rác đấy thôi!" Vừa nói xong, Bevan đứng dậy vỗ vai ông anh rể. "Còn chị em, một khi bả chưa chìa ra lá đơn ly dị thì anh vẫn còn có đường về nhà!"

    "Cảm ơn chú!" Lần đầu tiên Vernon cảm thấy biết ơn cậu em vợ.

    "Thiệt hết cách! Về xin lỗi chị và cháu em đi!" Bevan giơ tay tạm biệt rồi quay vào xe rồ máy, mỉm cười ngẫm nghĩ: "Hy vọng anh giải quyết tốt, chuyện gì cũng có giới hạn. Vì anh là anh rể nên em không muốn mọi chuyện đi quá xa, hy vọng anh hiểu điều đó và tôn trọng giữ gìn gia đình hiện tại của mình. Đừng để em phải điều tra quá khứ của anh đấy, Vernon!"

    Còn lại một mình trên ghế đá, Vernon nghĩ đến lúc mình trở về. Ông chạy xe về với tâm trạng có chút căng thẳng, rõ ràng lúc nãy mình làm hơi quá. Thấy bên trong căn nhà vẫn còn sáng đèn, nghĩa là Petunia đang đợi, Vernon bước vào xin lỗi vợ rồi lên lầu mở khóa thả thằng con trai ra. Ông ôm chầm lấy cả hai:

    "Xin lỗi em và ...xin lỗi con trai của ba!"

    "Con không sao đâu! Lẽ ra con không nên giấu ba!" Hầu hết những giọt nước mắt của Dudley là giả vờ nhưng lần này nó khóc thật.

    "Ba đồng ý cho con đến Hogwarts!" Vernon khó khăn lắm mới nói ra câu này. Kết quả thì khỏi phải nói, thằng con ông lập tức nhảy lên sung sướng.

    "Cảm ơn ba! Ba là người tuyệt vời nhất!"

    "Anh thật tuyệt, Vernon!" Petunia nhào tới ôm ông và thầm thì vào lỗ tai.

    Sau bao nhiêu năm sống chung, lần đầu tiên Petunia hôn chồng theo kiểu Pháp. Vernon đỏ mặt, và hành động cấm trẻ em tiếp theo là gì thì chắc bạn đọc cũng rõ. Đương nhiên trước đó Dudley cũng biết thân biết phận mà chuồn êm. Khi cửa phòng đóng lại, nó lấy cái đèn pin chiếu vào cái gương cầm tay ra ngoài cửa sổ làm tín hiệu "OK" báo cho em họ Heinz.

    "Chúc mừng anh, Dudley!" Heinz dùng đèn pin chiếu lại thông điệp trên gửi tới Dudley. Đến giờ nó phải về nhà rồi.

    Khuya hôm đó, một giấc mơ không mấy làm hay ho khiến Vernon tỉnh dậy. Ông nhấc tay vợ, mặc quần áo vào và đi xuống bếp. Sau khi mở tủ lạnh uống nước, Vernon nhìn vào bức tranh ghép gốm. Kéo bức tranh qua một bên, trong đó có một cái két sắt mini. Sau khi nhấn mã số, Vernon lấy ra một cái hộp nhỏ. Ông đặt nó trên bàn ăn ở nhà bếp.

    "Vẫn chưa tới lúc...!" Vernon vừa mở hộp ra vừa lẩm bẩm.

    Bên trong hộp có một cái lọ thủy tinh đựng dung dịch lóng lánh ánh bạc, một đồng bảng Anh và đồng năm mươi xu (penny).

    ----***----

    Bỏ qua chút lộn xộn của gia đình Dursley thì hiện giờ đã vào cuối tháng bảy. Bị ép phải đưa đám trẻ con đi Hẻm Xéo nên Severus Snape muốn nhanh chóng giải quyết việc này càng sớm càng tốt. Khổ nỗi, có hai vấn đề xảy ra khiến giáo sư phải lết xác sang căn nhà số 22 đường Bàn Xoay. Một là, cái gã lai khổng lồ Hagrid giàu xúc cảm đã gửi lời nhắn về một con cú Rít tên Whimper được phân công giao thư đến nhà đó và không thấy trở về. Hai là, bức thư trả lời của nhà đó có quá nhiều câu hỏi rắc rối về Hogwarts lẫn thế giới pháp thuật khiến hiệu phó không thể hồi âm một lần trong thư.

    Nói chung, Snape sẽ phải nhọc công là chuyện khỏi phải bàn cãi. Tin mừng là cả ba đứa trẻ gã lãnh nhiệm vụ đưa đón đều gửi thư hồi âm rất sớm. Ba đứa trẻ: một là con của người hắn thầm thương với kẻ thù không đội trời chung, một là anh họ của đứa kia, cuối cùng lại là một đứa chẳng có dây mơ rễ má gì sất đến nhà đó. Nếu có, chính là vụ cháy ở Cokeworth ba năm trước khiến cả bốn đứa (bao gồm Draco) phải nhập viện.

    Ngoài ra, bản thân Snape cũng có chút tò mò về tên phù thủy gốc Muggle ở đường Bàn Xoay này. Dân số phù thủy ít ỏi nên ngoài thung lũng Godric, Hẻm Xéo và hẻm Knockturn, rất hiếm gặp tình trạng những phù thủy không có dính dáng gì về huyết thống lại ở cùng nhau trên một con đường. Đó là lý do ngày hôm nay Snape bấm chuông căn nhà số 22 này. Bà chủ nhà Spice Hồ nhanh chóng nhận ra người hàng xóm dị thường được mấy đứa nhóc quanh đây đồn đãi là "ma cà rồng" nhưng sau vụ cháy ở đường Bàn Xoay, tiếp cận với thế giới pháp thuật, bà biết đây là một phù thủy. Và đó còn là phù thủy đã cứu con bà khỏi đám cháy. Mấy lần Spice Hồ định sang cảm ơn nhưng thứ bùa phép chống Muggle quá mạnh ở nhà Snape khiến bà rùng mình chùn bước. Bà chỉ nghĩ đơn giản Snape là một người lập dị. Mà dạng người lập dị, quái tính bà đã gặp hàng tá - đó là những người bạn của ông chồng nghệ sĩ của bà ở Việt Nam. Vì thế, dù có hơi bất ngờ nhưng Spice Hồ đã niềm nở mời Snape vào nhà.

    Đó là một căn nhà nhỏ như bao căn nhà khác trên đường vốn được xây dựng cho các công nhân ở Cokeworth từ thời Victoria. Cái kiến trúc cũ kỹ tưởng chừng như không thể cải tạo nổi ấy được xử lý mảng miếng rất khéo từ những thứ rẻ tiền. Bộ salon được sắp xếp từ từ những miếng gỗ pallette và những vỏ bánh xe tải được bọc nệm khéo léo còn chân bàn được làm từ chai thủy tinh. Các bóng đèn sợi tóc cũ được cưa ra làm bình hoa treo tường. Thậm chí chiếc gương tròn còn được trang trí bởi một đống muỗng nhựa xòe ra như một bông cúc đồng tiền... Dù không thích màu sáng nhưng Snape hoàn toàn bị ấn tượng bởi gu thẩm mỹ của gia đình Muggle này. Không nhất thiết phải dùng đồ đắt tiền mới có nội thất đẹp.

    Tuy nhiên, ấn tượng tốt mau chóng bị phá vỡ khi thằng nhãi con nhà đó chạy từ nhà bếp đằng sau dí theo một con cú Rít.

    Vấn đề là, khi túm con cú, Snape phát hiện trên cái chân nó có cái ống kim loại nhét thư của Hogwarts. Thế còn chưa đủ, thằng nhóc kia còn cầm nguyên con dao phay dính máu nhiễu long tong. Không lẽ nhà này đói kém quá ăn thịt luôn cả cú? Từ thế kỷ XVI, cả châu Âu đâu còn ai ăn thịt loài này nữa đâu? Dù sao, ẩm thực châu Á luôn có những món quái gở khiến cả phù thủy châu Âu cũng phải toát mồ hôi.

    Dzũ vẫn chưa hết cơn bàng hoàng. Nó nhớ trước kia người đến nhà đưa nó đi Hẻm Xéo là giáo sư Pomona Sprout chủ nhiệm nhà Hufflepuff. Vì quá ấn tượng sự thân thiện của bà mà nó đã quyết định làm thành viên nhà con lửng. Thế nhưng, không biết cái quái gì đã diễn ra khiến người hôm nay đến nhà lại là ông thầy hắc xì dầu Severus Snape.

    Không lẽ đây là điềm báo trước nó sẽ vào Slytherin sao?

    _________________

    (1) Trên thực tế, 24/7/1991 nhằm ngày thứ tư nhưng trong truyện HP bị lệch 2 ngày so với thời gian thực, cụ thể lúc dượng Vernon thấy cú bay đầy trời là vào thứ ba ngày 1/11/1981 trong khi thực tế là ngày... chủ nhật!

    (2) Có một điều khá khó hiểu trong Harry Potter gốc, nhà Dursley anti những thứ có phép thuật nên chắc chắn họ không thể gửi quà giáng sinh cho Harry bằng cú (cũng như việc Petunia gửi thư xin học ở Hogwarts). Tương tự với những gia đình Muggle khác, khi con họ chưa đi học thì làm cách nào họ liên lạc được với Hogwarts? Chính vì thế mà ta "đẻ" ra cái hòm thư CCC (300 số La Mã) để phục vụ cho việc nhận thư Muggle. Kỳ thực muốn đặt nó ở bưu điện Scotland cơ nhưng... có biết Hogwarts ở chỗ nào tại Scotland đâu. Cứ quăng ở Luân Đôn cho rồi.

    (3) Trường nam sinh quý tộc nổi tiếng ở Anh quốc, điệp viên James Bond 007 (nhân vật hư cấu) và nhiều thành viên hoàng gia Anh từng học ở đây.

    (4) Chứng khó đọc (tiếng Anh là Dyslexia) là chứng tật bẩm sinh. Người bị tật này thiếu khả năng đọc và viết mặc dầu đã phát triển đầy đủ trí thông minh, hiểu biết. Khoảng 2–8% trẻ em học cấp 1 bị ít nhiều chứng khó đọc. Chứng này không phải do mắt kém mà là do bất thường tại tầng lớp trên của vỏ não - làm trẻ mất khả năng ghi nhận và hiểu đường nét của chữ và ký hiệu. Trẻ bị chứng này có thể không hiểu vần điệu khi nghe câu ca dao hay bài thơ, nhiều trẻ kém khả năng phân tách các âm thanh trong câu nói. Những khả năng này rất quan trọng trong quá trình học hỏi của trẻ em - do đó trẻ mắc chứng khó đọc thường bị thua kém bè bạn trong lớp. Có khá nhiều fanfiction đề cập đến chứng khó đọc của Dudley T_T kỳ thực ta cũng thấy nó khá logic vì thực sự nhân vật này khó khăn trong việc tìm từ để nói, thoại cũng rất ngắn chưa kể học hành cũng có vấn đề. Nhiều người nổi tiếng mắc chứng này, trong đó có cả diễn viên Daniel Radcliffe đóng vai... Harry Potter.

    Giáo sư Snape có một sự hiểu lầm không hề nhẹ đối với bạn Dzũ! Còn chuyện giáo sư dẫn 3 ông "tướng" này đi Hẻm Xéo vào chương kế tiếp mới đúng là cơn ác mộng của giáo sư.

    TB: Đừng kỳ vọng lặp lại cảnh Harry gặp thằng Draco, đi khác ngày lấy gì mà gặp gỡ. Đến tận 1/8 thì Draco mới đi Hẻm Xéo.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 07-05-2015 lúc 18:17.
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893

  8. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,Bảo Diệp Tường,beheeee,chiengminh,ComradeH,dohongnhung,faust11,KimBaiSatThu,kyaxo,Ngân Nhãn Lang,talavip241,thang0309,thhoangtn,
  9. #15
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Đông Xuởng
    Bài viết
    684
    Xu
    829

    Mặc định

    Chương 13: Cái Vạc Lủng


    Chương 13: Cái vạc lủng



    Nhìn chung chuyện gặp gỡ Snape diễn ra sau đó khá suôn sẻ bởi vì bà Spice Hồ chả thể hiểu được những thủ pháp tu từ độc địa của thầy nên cứ trơ mặt ra trước những ám chỉ đá xoáy. Kỳ thực những câu nói của giáo sư Snape có thể bao hàm công thức ba trong một: không chuộng câu đơn, thích thủ pháp so sánh (chủ yếu là thành phần độc dược) và làm phức tạp hóa một vấn đề đơn giản. Khổ nỗi, để hiểu được đống từ vựng của Severus thì phải ở lâu năm trong thế giới phù thủy, một bà nội trợ Muggle nước ngoài nhập cư chỉ tiếp xúc những hàng xóm xung quanh có trình độ khoảng 3000-4000 từ thì làm sao hiểu kịp. Vì thế bà Spice Hồ cứ gật gật cười cười ... một cách chuyên nghiệp.

    Vốn từ hạn hẹp nên bà thường dựa vào cảm xúc người nói chuyện để hiểu hàm ý thực sự của họ. Tuy nhiên, người ngồi trước mặt nói chuyện với gương mặt lạnh băng và giọng nói đều đặn như con robot nên bà đành áp dụng nguyên tắc nụ cười ba trong một: hiểu cũng cười, không hiểu cũng cười và thấy chán quá cũng cười luôn. Cuốn sổ ghi chép bà cầm trên tay không phát huy mấy tác dụng tích cực. Có lẽ cảm thấy mình sẽ phí thời gian nơi này nên cuối cùng giáo sư độc dược đành giành lấy cuốn sổ kia ghi chú những điều cần thiết. Gã ghét thứ bút bi của Muggle: thứ sản xuất hàng loạt bằng nhựa và chẳng có nét thanh nét đậm gì cả.

    Còn thằng nhóc chết tiệt của nhà đó cứ trưng bộ mặt như con nai vàng ngơ ngác (giẫm chết bác thợ săn) nhưng trực giác của hắn báo rằng đứa nhóc kia dường như hiểu trọn vẹn ý nghĩa những câu nói độc mồm nổi tiếng. Một kiểu ngoan ngoãn giả vờ cực kỳ khó chịu. Mặt khác, có vẻ như nó biết đó là cú đưa thư của trường nhưng vẫn cố tình xơi tái. Cái thứ con nít từ nhỏ đã cầm dao sát sinh thế kia lớn lên cũng chẳng ra sao.

    Dzũ đủ nhạy cảm để nhận ra ánh mắt phóng điện không mấy thân thiện của giáo sư Snape quét từ đầu tới chân mình. Nó không hiểu rốt cục việc làm thịt con gà hay làm con cú trường bị thương khiến ổng có ác cảm nhỉ? Mấy ngày trước khi nhận thư thì chân con cú vừa dính keo vừa bị thương bởi cái bẫy nó giăng ra nên sưng tấy. Nơi này cũng chả có bác sĩ thú y nên mẹ nó bảo giữ lại chăm sóc. Dù sao thuốc kháng sinh bình thường Dzũ nghiền để đắp cho con cú chỉ tác dụng quá chậm rãi so với độc dược chuyên biệt của thầy Snape nên nó cũng nhanh chóng bàn giao con vật kia luôn.

    Việc giao con cú cũng không khiến cây kim thiện cảm của Snape với Dzũ nhúc nhích được miếng nào. Đối với Snape, Dzũ chẳng qua là một thằng nhóc bị bắt quả tang tìm cách lấp liếm chứng cứ không hơn không kém. Hắn lạnh lùng nhận lấy cái lồng đựng cú, chào bà chủ nhà kèm lời nhắc nhở về thời điểm mua sắm ngày mai rồi nhanh chóng biến đi như một cơn gió.

    Nói là vậy nhưng Snape cũng mất nửa ngày ở ngôi nhà đó. Thế là kế hoạch đưa trẻ đi mua sắm vào ngày 27 bị tan thành bong bóng xà phòng. Dù sao cũng nên báo trước một phát với cái tên em trai Lily về ngày đến Hẻm Xéo. Tuy nhiên, Snape cũng chợt nhớ ra mình đã đốt cháy luôn tờ giấy ghi số điện thoại mới của "thằng rình mò" ở Little Whinging. Vậy chỉ có nước gởi cú đến báo cho tên kia một tiếng.

    Vậy là cú Xám Lớn tên Yrre (Giận Dữ) của nhà Snape bắt đầu được bồi bổ thực phẩm để chuẩn bị cho một hành trình dài. Ăn xong, nó ngó sang con cú Rít đang run rẩy vì đau chân. "Đúng là bọn cú yếu sinh lý của trường Hogwarts: chỉ uống có chút độc dược mà gào lên như bị cắt tiết!" Yrre nhủ thầm.

    Độc dược siêu khó nuốt được dốc một cách nhanh chóng (và bạo lực) khiến Whimper (Sụt Sịt) chỉ kịp rít lên một tiếng. Nhưng sau đó nó mau chóng nhận ra cảm giác khó chịu mau chóng qua mau như đang phê... cỏ Canada. Chỉ là ví von vậy thôi, cú trường Hogwarts có lối sống rất... lành mạnh. Cuối cùng, chưa đầy một tiếng đồng hồ, vết thương trên chân Whimper đóng mài rồi tróc ra, lành lặn như chưa từng bị thương.

    Nó cảm thấy có một trái tim ấm áp bên dưới vẻ mặt lạnh tanh của giáo sư độc dược. Tuy nhiên, khi Whimper định nhào tới cảm ơn thì Yrre dùng tuyệt kỹ "lấy thịt đè cú" đá cho một phát kèm theo chất giọng đầy đe dọa. Whimper rít lên một tiếng cụt ngủn rồi cứ thế hoảng hồn bay về Hogwarts.

    ----***----

    Gần cuối tháng bảy, những cơn giông có lẽ chực chờ thi triển nội công thâm hậu của chúng ở miền trung và miền nam nước Anh. Trời vẫn chưa có một giọt mưa nhưng sự âm u bao phủ khiến quần áo không thể khô. Vì thế bà nội trợ Petunia có dịp than phiền với hàng xóm dù rằng cùng thời điểm này vào năm trước và các năm trước kia nữa dì cũng nói những câu tương tự.

    Vào thứ ba, 28 tháng bảy, Little Whinging hân hạnh chào đón hai người khách lạ mặt vào lúc ba giờ sáng.

    Da mặt vàng vọt như bị bệnh gan lâu ngày (cũng có thể là do dư vitamin A) mang theo thần sắc u ám như bầu trời Little Whinging hiện nay phối hợp với trang phục đen một cây từ đầu cho đến chân. Nếu như không mang gương mặt đủ nam tính, hẳn có người lầm tưởng đó là "phù thủy phố Wall" Hetty Green (1) đội mồ sống lại. Vâng, đó là bậc thầy độc dược Severus Tobias Snape.

    Bên cạnh gã là một thằng nhóc châu Á cũng gây ấn tượng không kém vì độ rách rưới te tua và bơi trong một cái áo khoác rộng thùng thình. Nó mặc kệ, miễn thoải mái là được, có dáng vẻ "cái bang" một chút cũng không sao. Thằng nhóc ôm một cái khung sắt có hai cái bánh xe với dáng vẻ quay lòng mòng do hậu di chứng độn thổ. Vâng, đó là hàng xóm kiêm học trò tương lai của gã u ám kể trên, Dương Triều Dzũ.

    Hai người xuất hiện trên đường Mộc Lan khiến nhiều phụ nữ qua lại chỉ trỏ tùm lum, nhất là lại đứng trước cái nhà mà đàn ông trong đó gây chú ý nhất khu này nữa.

    Sáng sớm hôm nay, Dudley đã có mặt tại nhà cậu Bevan và bé Mark được gửi sang nhà Petunia chăm sóc. Do xe không đủ chỗ, bé Mark rất buồn vì không được đi Hẻm Xéo. Thế là hai gã anh họ phải ra sức vỗ về, hứa hẹn sẽ mua cho nó đồ chơi, bánh kẹo phù thủy thì nó mới chịu yên.

    Vì thế mà có tình trạng năm anh em trên một chiếc xe tăng... à không... năm người đàn ông trên một chiếc xe con đi đến Luân Đôn.

    Snape có thể độn thổ vài lần để đưa bọn họ đến Hẻm Xéo nhưng hắn không muốn dây dưa quá nhiều với nhà này. Chỉ chỗ cho tận tình một lần để họ nhớ địa điểm, từ rày về sau không phiền hắn nữa. Còn tên nhóc con tên Dzũ kia ranh ma như vậy chắc sẽ tự động biết tìm đường tới lần sau.

    ----***----

    Do con đường vắt ngang qua quán Cái Vạc Lủng cấm xe hơi chạy vào nên Bevan đành đỗ xe ở một nơi cách đó hai cây số. Tản bộ buổi sáng ở Luân Đôn cũng tốt.

    Heinz ngó con đường lát đá cũ kĩ với những cửa hiệu sách, nhạc cụ, quán ăn nho nhỏ của Muggle trên đường kèm theo một nụ cười vui vẻ. Nó nhớ tới cảm giác vừa tò mò vừa hồi hộp khi lần đầu đi cùng bác Hagrid đến đây. Sáng nay nó được một phen "sốc như trái cóc" khi thấy người đến đón cả hai anh em là Severus Snape thay vì bác Hagrid. Dudley cũng ngạc nhiên không kém nhưng nó mau chóng thở phào. Nó là đứa duy nhất trong cả ba tỏ ra thực sự vui vẻ khi đi với Snape. Ai cũng được, miễn không phải gã khổng lồ râu ria tặng đuôi heo cho nó ngày xưa. Ngược lại, Dzũ ỉu xìu, chẳng những đi với ông thầy nó từng ghét nhất trường lại cùng lượt với hai kẻ mình đã ra tay hạ sát. Không có đám siêu vũ khí trong tay, chỉ cần nó sơ xuất một phát để lộ thân phận từ tương lai trở về là bản thân sẽ tiêu đời. Rõ ràng thể chất hiện nay của hai thằng kia hơn hẳn ngày trước. "Giữ một khoảng cách an toàn xem ra là hợp lý nhất! Cứ như không khí, đừng thân thiện!"Dzũ nhắc đi nhắc lại trong đầu.

    Chẳng bao lâu một cái biển hiệu có hình nữ phù thủy khuấy vạc xuất hiện, đó là quán Cái Vạc Lủng nổi tiếng. Hầu hết mọi người trong nhóm đều thấy trừ Bevan. Rõ ràng nó được ếm bùa chống Muggle rất mạnh. Heinz không biết dưới mắt của những Muggle họ sẽ thấy cái quán này ra sao nhưng cách mà cha nuôi nó không thèm nhìn lên tấm biển cũng đủ biết. Bevan chỉ nhìn vào cái đồng hồ của mình. Kỳ thực cái đồng hồ kia không bao giờ chạy nhưng khi cả nhà dừng chân trước Cái Vạc Lủng thì ba cây kim bắt đầu quay tít mù.

    "Thú vị thật..." Bevan lẩm bẩm khi nhìn thấy cả đống người trên đường chả thèm chú ý đến nơi này còn cái miệng thằng cháu Dudley đang há tròn vo khi nhẩm đọc địa chỉ "số 1 Hẻm Xéo". Dưới mắt Bevan, Cái Vạc Lủng chỉ hiển thị một cánh cửa tạm bợ và cũ kỹ hơn nhiều so với hình dạng thực của nó. Nhưng kinh nghiệm theo đuôi nhiều năm của Bevan mau chóng nhận ra nơi đây đích thị là hang ổ phù thủy.

    "Hẳn là cậu đã rõ quy định rồi chứ?" Severus Snape đột ngột quay lại hỏi Bevan Evans.

    "Phụ huynh Muggle chỉ có thể vào Hẻm Xéo khi con họ là học sinh Hogwarts được một năm. Không có sự ưu đãi nào cho một người có chị ruột là phù thủy à?" Nhưng sau khi trông thấy vẻ mặt phớt lờ của bậc thầy độc dược, miêng Bevan cong lên một nụ cười: "Hiểu rồi! Giờ tôi có thể làm gì đây, thưa thầy?"

    "Một là ăn uống ở quán này hai là tản bộ đâu đó xung quanh!" Snape nói với tốc độ rất nhanh.

    "Được rồi, tôi sẽ ở đây!" Bevan đoán được nơi này là một cái quán khi ngửi thấy mùi thức ăn tràn qua khe cửa. Thưởng thức một chút hương vị phù thủy cũng tốt, nếu có kinh dị thì cũng cỡ thức ăn của chị Lily nấu là cùng thôi.

    Thế là cả năm người bước vào quán Cái Vạc Lủng.

    ----***----

    Lần cuối cùng khi Heinz bước vào Cái Vạc Lủng là ngày khai trương khi quán đổi chủ. Được mua lại bởi vợ chồng Neville Longbottom và Hannah Abbott, Cái Vạc Lủng tương lai có dáng vẻ tươi mới và sạch sẽ gấp mấy lần hiện giờ.Nhưng dáng vẻ hiện nay của Cái Vạc Lủng thật đáng hoài niệm, nó mang hơi thở của sự mộc mạc trải qua năm tháng, không phải giả vờ tạo ra dáng vẻ xưa cũ hay không khí âm u như một đống quán xá Muggle sau này.

    Cùng là sự kiện đi đến Hẻm Xéo nhưng quả thật lúc này nó đến đây với tư cách một đứa trẻ bình thường. Tuy nhiên, để đề phòng bị nhận mặt, Heinz đội một cái mũ lưỡi trai lên đầu. Sau đó nó mới nhận ra hành động trên quá thừa bởi vì hôm nay là ngày thứ ba, vẫn còn là ngày làm việc của nhiều phù thủy(nhất là các thành viên của Bộ Pháp Thuật) nên Cái Vạc Lủng không đông như thời điểm nó đến với bác Hagrid. Tất nhiên nếu nói vắng vẻ cũng không hẳn nhưng so với khi xưa vẫn ít hơn nhiều. Điều đó là đương nhiên, ngày trước nó đi rơi vào ngày 31 tháng 7, tức là ngày thứ sáu, thời điểm lý tưởng để tiệc tùng, ăn chơi, hội hè, bù khú sau một tuần căng thẳng làm việc. Ngày thường Cái Vạc Lủng chỉ đón những tiểu thương của Hẻm Xéo, một số phù thủy làm nghề tự do hay thất nghiệp. Hiện nay, ngoài ba đứa Henz, Dudley và Dzũ cũng có một số phụ huynh hay đàn anh năm trên Hogwart đến đây mua sắm. Nhưng để tiết kiệm thời gian, họ thường độn thổ hay dùng mạng Floo cho tiện.

    Nó không thấy ông thầy cho Voldemort mượn xác - Quirinus Quirrell đâu cả, nhưng bà Doris Crockfort xuất hiện ở đó hình như là khách hàng thường xuyên (dù bà này ở Little Whinging và hay đi siêu thị Muggle). Nếu có người cần phải ngụy trang thì đó chính là Bevan, rất hiếm Muggle đến Cái Vạc Lủng mà đây lại là một Muggle có ngoại hình vào tương đối bắt mắt. Đặc biệt là Muggle đó không có vẻ kỳ thị phù thủy thản nhiên ngồi xuống kêu món ăn và thức uống trong lúc chờ đợi. Một vài nữ phù thủy tại đó dường như bắt đầu lên kế hoạch tìm cách bỏ Tình Dược vào thức ăn của Bevan.

    "Các con đi với thầy Snape nhé. Nhớ ngoan đấy!" Bevan vỗ vai hai chàng trai nhỏ.

    "Cậu không đi chung với tụi con à?" Dudley ngơ ngác hỏi.

    "Vì một số điều kiện khách quan về bảo mật nên cậu phải ở lại đây! Hai đứa và... à, cháu tên gì nhỉ?" Bevan quay sang hỏi thằng bé mặc đồ rách im lặng nãy giờ.

    "Cháu tên là Dzũ ạ! Chào chú!" Vừa nói xong, Dzũ cảm thấy không khí sau lưng mình đột ngột thay đổi nhiệt độ. Đó là linh tính cực kỳ nhạy cảm của mấy tên tội phạm hay làm điều sai trái. Nó lập tức lóc cóc chạy theo thầy Snape đang đi như bay.

    Heinz và Dudley cũng vội chào Bevan và đuổi theo hai con người kia. Hai anh em chạy ra phía sân sau Cái Vạc Lủng. Severus Snape đã đứng đó chỉ vào một viên gạch trên một bức tường trống sau thùng rác:

    "Các trò nghe cho kỹ, ta sẽ không lặp lại! Gõ vào đây ba lần! Hẻm Xéo sẽ mở ra!" Vừa nói vừa thực hành, Snape gõ ba cái vào viên gạch.

    Kỳ thực, viên gạch chìa khóa đã khá cũ mòn. Nhìn vào cũng biết nó được gõ quá nhiều từ năm này qua tháng nọ.

    Những viên gạch như co lại rồi dịch chuyển tạo thành một cái lỗ to vật vã đủ cho cả bốn thầy trò bước vào. Phía sau cái lỗ là một con đường quanh co khúc khuỷu trải bằng đá cuội sắp xếp ngẫu nhiên. Snape quay lại nhìn đám học trò và nói với một giọng mỉa mai:

    "Đây là đường vào Hẻm Xéo, các trò hẳn là rất thông minh nên mới không cần lấy sổ ra ghi chứ gì?"

    Ba đứa nhóc dường như không nghe thấy những lời Snape nói. Dù đã từng quen thuộc hay mới lần đầu đến Hẻm Xéo thì cảm giác hân hoan lẫn xúc động vẫn xuất hiện trong bộ não của chúng.

    "Hẻm Xéo ơi! Ta tới đây!"

    _________________

    (1) Hetty Green (1834-1916) à một người phụ nữ có địa vị quan trọng trong nền tài chính Mỹ vào thế kỷ XIX. Biệt hiệu của bà chính là “mụ phù thủy phố Wall”, nổi tiếng giàu có nhưng... siêu tiết kiệm đến mức... quanh năm mặc một chiếc váy đen và chỉ giặt phần quết đất (!!!). May mà cuối đời bà mới hối hận vì lối sống siêu tiết kiệm của mình.

    Chương sau rất dài và cần nhiều dữ liệu nên ngâm hơi lâu một tí T_T

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp về bộ truyện ở ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Miêu Công Công, ngày 08-04-2015 lúc 01:28.
    Nhà ta https://mieucongcong.wordpress.com
    Sáng tác Đồng nhân Harry Potter: Reload http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113893

    ---QC---


  10. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,beheeee,chiengminh,ComradeH,dohongnhung,faust11,Gitchi Gitchi Goo,jiko070,KimBaiSatThu,miinhhuy,Ngân Nhãn Lang,phucxich,talavip241,wishingmoon,
Trang 3 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 12345 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status