3o tết, mất điện. Ngồi trong nhà ôm máy tính, nghe tiếng xe chạy rầm rầm ngoài cửa, tiếng gọi nhau ý ới của người đi sắm tết, chơi tết, cảm nhận cái sự nhộn nhịp, tươi vui của ngày tết mà sao cứ thấy là lạ, thiêu thiếu. Lật lại một cái tết cũ, chỉ còn mơ hồ trong ký ức của một thằng bé con 12- 13 tuổi, ngày tết cách đây khoảng 1o năm, thấy sao mà khác thế. Chả biết có thật không, nhưng mà trong ấn tượng mơ mơ hồ hồ còn vương lại, ngày 3o tết ấy có mưa hiu hiu, gió lành lạnh, có mùi trầm hương âm ấm quanh quẩn trong cơn gió mùa đông bắc còn rớt lại từ mùa đông. Thằng bé con ngồi co ro sau chiếc xe đạp của ông nội, ngửi hương tết, nếm cái rét ngòn ngọt, ran rát của mưa phùn, đi mua sắm tết. Chỉ có cái cảm xúc háo hức, hân hoan hơi vội vàng ấy là còn nguyên vẹn. Người ta bảo: mất đi rồi mới thấy quý, thấy tiếc. Mình thì chả thấy vậy, ký ức nó chẳng phải sự thật, nó chỉ là hình ảnh của mong muốn, của hy vọng đối với sự vật của quá khứ mà thôi. Có khi tết năm nay vui thật, có chăng chỉ là người chẳng muốn đón tết nên mới buồn mới chán. Trở lại với tết, nghĩ đến tết, đó là : “Thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ.
Cây nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh”.
Thịt mỡ, dưa hành, bánh chưng. Đấy là những thứ của nhà ai nhà nấy biết, hương nhà ai nhà ấy hưởng, chả có gì mà nói. Nhưng mà câu đối, cây nêu, tràng pháo, đó là một nửa của tết, cái nửa mà lan tỏa, rung động, trực quan nhất về ngày tết. Những hình ảnh mà đứa con xa quê chưa về đến đầu làng, nghe tiếng pháo nổ ì oạch, nhìn cành nêu phất phơ trước ngõ nhà ai, mà nghĩ: à tết rồi đấy. Cái cảm xúc ấm áp, đoàn tụ, háo hức và sẻ chia của ngày tết ấy, nó nổi lên như thế, nho nhỏ thôi nhưng tràn trề, hạnh phúc mà nghẹn ngào lắm. Tết năm nay thì khác, không biết là mình vô tình hay là thật, nhưng mà thấy tết bây giờ nó hơi ích kỷ [ hay là chỉ mình mình ích kỷ]. Nhà ai ăn tết của nhà ấy, hương vị tết chung, tết của mọi nhà chỉ có trên tivi, trên radio. Đi ra ngoài đường mà không đến chợ thì chắc là nghĩ chỉ là một cái cuối tuần hơi hơi bận rộn trong năm.
Nói thì đao to búa lớn thế thôi chứ chắc là cái niềm vui ích kỷ nho nhỏ chung với cả nhà chắc cũng đủ cho mình rồi.