TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Xuyên không

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345
Kết quả 21 đến 21 của 21

Chủ đề: Miền đất huyền thoại - Chương 21

  1. #21
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    695
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 21: Lo lắng (2)


    Cả hai người Minh Minh lẫn Nguyệt Liên đều im lặng không nói gì. Mà biết nói gì bây giờ được. Dù sao công nhận hai cô làm vậy thực sự cũng không đúng.

    Toàn bộ đại sảnh bị bao bọc bởi một bầu không khí trầm mặc đến đáng sợ. Không ai dám thở mạnh, dường như có cái gì đó khiến cho mọi người cảm thấy nghẹt thở. Ngay cả Minh Minh cũng không hiểu rốt cuộc là loại cảm giác gì.

    Im lặng một hồi lâu, Đoản Phong lén cười một cái rồi nói.

    “Nếu như cô mới với ta thì hôm qua chẳng phải sẽ còn vui hơn rất nhiều sao? Cô thật chẳng làm ta cảm thấy vui chút nào!”

    Ba người còn lại nghe câu nói của Đoản Phong thì liền tròn mắt hướng về Đoản Phong mà nhìn như không tin nổi những gì hắn vừa nói, cũng là để xem xem có thật sự là chính Đoản Phong nói hay không.

    Đoản Phong hiểu được những cái ánh nhìn đó là có ý gì nhưng vẫn lạnh lùng nhìn hết thảy tất cả ba người bọn họ.

    ‘Đoản Phong! Cậu rốt cuộc đang nghĩ gì a?’ Phỉ không tự chủ được tự gào trong lòng, chứ nói ra sợ rằng bị liếc xéo ngay lập tức a.

    ‘Cái quái gì vậy? Hắn không tức giận?’ Nguyệt Liên quay lại nhìn Minh Minh, nhún nhún vai với Minh Minh.

    Minh Minh cũng chìa tay lắc đầu không hiểu với Nguyệt Liên. Rồi tất cả bọn họ đồng loạt nhìn chằm chằm Đoản Phong. Bị nhìn lâu, Đoản Phong có phần không thoải mái. Liền ho khan một tiếng rồi nói.

    “Có cần phải ngạc nhiên thế không?”

    “Không ngạc nhiên không được! Cậu đường đường là Nhị vương mà lại nỡ lòng nào thông đồng với người khác phá rối Chu quốc a.” Phỉ kinh ngạc lên tiếng.

    “Đúng vậy! Ta là cố tình náo loạn yến tiệc ngày hôm qua! Sao ngươi lại không có phản ứng gì như vậy? Cứ tưởng ngươi sẽ phải tức giận cơ chứ!” Nguyệt Liên nói ra một tràng.

    “Cô hi vọng ta sẽ tức giận?” Nheo mắt nhìn Nguyệt Liên.

    “Muốn hiểu sao cũng được!” Nguyệt Liên không nhìn hắn.

    “Rốt cuộc là sao? Cậu lại muốn náo loạn?” Việc Nhị vương gia lâu lâu lại làm ra một trận gà bay chó sủa thật không còn là chuyện lạ, nhưng mỗi một lần như vậy thật khiến cho người ta khổ sở a. Vậy nên Phỉ sốt ruột lên tiếng hỏi.

    Đoản Phong liếc Phỉ cười một cái rồi lại liếc nhìn Minh Minh. Thấy Minh Minh mặt bí xị một đống, không nói không rằng chỉ thủy chung nhìn xuống dưới chân. Đoản Phong liền hảo tâm mở miệng giải thích.

    “Ta lúc trước cũng từng náo cho hoàng cung một trận tơi bời, nhưng nếu so ra thì mức độ các cô hồ nháo vẫn chưa bằng ta. Thời điểm ta gây loạn chính là lúc các nước chư hầu đến, hoặc lúc ta từ ngoài trở về, nói chung là bất định. Hôm qua ta vốn dĩ định trên Đại điện làm loạn thêm một trận, nhưng vì các cô đã ra tay nên ta cũng chẳng làm nữa. Chỉ có điều ta cảm thấy vẫn chưa hả được cơn tức của mình trước bà yêu nữ đó.”

    “Sao giờ ngươi mới nói!” Minh Minh nghe Đoản Phong nói, liền ngước đầu nhìn, rồi bất mãn lên tiếng.

    “Tại các cô không thương lượng với ta trước.” Đoản Phong thản nhiên trả lời lại.

    Một hồi, bọn họ lại bắt đầu nói nhảm. Minh Minh, Nguyệt Liên, Đoản Phong đều chém gió hết sức nhiệt tình a. Chính xác hơn đó chính là khẩu chiến a. Phỉ ngồi một bên xem mà cũng đổ mồ hôi lạnh.

    Phải nói là trong lòng Phỉ chẳng cảm thấy vui chút nào. Cảm thấy cực kì tồi tệ nha. Thảm, cực kì thảm, hai cô nàng này mà hợp sức cùng Đoản Phong hồ nháo hoàng cung thì sẽ ra cái gì đây, thật không thể tưởng tượng một thời gian sau vương triều sẽ thành cái loại gì. Nghe nói Thập nương biết y thuật, chắc khi nào đó phải xin bà ít thuốc trợ tim.

    Còn nữa, Đoản Phong trước giờ nổi tiếng lạnh lùng, rất ít khi cười trừ khi là cười cùng Phỉ lúc nhờ vả cái gì đó, mà một khi cười là biết rằng sẽ có chuyện chẳng mấy tốt đẹp xảy ra. Vậy mà xem đi, giờ Đoản Phong lại đang đùa giỡn với hai người con gái a. Có trời mới biết trước đây hắn ta ghét con gái tới mức độ nào. Hắn ghét con gái tất cả cũng nhờ ơn yêu nữ nào đó.

    Ba người bọn họ đùa cợt với nhau rất vui vẻ. Đột nhiên Đoản Phong nhớ ra cái gì đó, hướng Minh Minh và Nguyệt Liên mà nói.

    “Minh Minh, Nguyệt Liên, sắp tới tôi có chuyện muốn thương lượng!”

    “Là chuyện gì?” Minh Minh lộ khuôn mặt vui vẻ chấp thuận. Nguyệt Liên cũng chớp chớp mắt nhìn Đoản Phong.

    “Khoảng chừng một tháng nữa, hôn lễ giữa ta và cô sẽ được tiến hành!” Đoản Phong dựa ra đằng sau nói.

    “Một tháng sau?” Cả hai người đồng thanh nói.

    “Sớm quá sao?” Đoản Phong nhíu mày hỏi.

    “Không! Sớm muộn gì cũng sẽ diễn ra vậy thì ta cũng chẳng cần phải ngạc nhiên hay phàn nàn là quá sớm! Chỉ là có hơi bất ngờ, với lại ta cũng cần phải nói với nương một tiếng!” Minh Minh thản nhiên trả lời lại.

    “Vậy thì tốt! Ta sẽ thông báo cho Thập Nương sau!” Đoản Phong lộ vẻ yên tâm nói.

    “Ta còn một chuyện muốn bàn bạc nữa!” Đoản Phong ung dung nói tiếp.

    “Vậy rốt cuộc là thương lượng cái gì? Nói nhanh lên!” Nguyệt Liên sốt ruột lên tiếng.

    “Chuyện là…”

    Lời chưa ra khỏi miệng, đột nhiên từ đâu xuất hiện một tên mặc bộ đồ đen đi tới, quỳ xuống trước mặt Đoản Phong. Hành động này khiến cho Minh Minh đứng tim, còn Nguyệt Liên liền nhíu mày nhìn chằm chằm cậu ta.

    “Vương gia! Thần có chuyện muốn bẩm báo!”

    Bộ dáng không tệ nha, nói chung là đẹp trai. Nhưng so với cái tên Đoản Phong cao cao tại thượng đang ngồi kia thì không bằng a. Nhìn thấy Tử Thiên, Phỉ và Đoản Phong không khỏi nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tử Thiên. Tử Thiên vẫn thủy chung quỳ một chân dưới đất chờ tới khi có lệnh của Đoản Phong.

    “Nói đi!” Đoản Phong nhàn nhạt ra lệnh.

    “Bẩm Vương gia! Thái hậu muốn dỡ bỏ Ngọc Uyên cung để xây một biệt cung khác cho mình!” Tử Thiên không nhanh không chậm trả lời.

    “Cái gì? Đoản Phong?” Phỉ giật mình đứng phắt dậy, quay người nhìn Đoản Phong đầy hoảng hốt.

    Khuôn mặt của Đoản Phong giờ nhìn rất khó coi a. Khuôn mặt kia vẫn lạnh lùng, nhưng ẩn chứa một sự giận dữ. Mà hắn bây giờ đang cố kiềm chế sự tức giận này, vậy nên khuôn mặt hắn mặt dù lạnh nhưng vô cùng khủng bố a.

    Nguyệt Liên cũng Minh Minh nhíu mày nhìn nhau. Ngọc Uyên cung chẳng phải là nơi lần đó khi ở trong cung bọn họ đến đó đợi Đoản Phong sao? Sao nghe nói tới chuyện dỡ bỏ Ngọc Uyên cung lại khiến cho Phỉ và Đoản Phong ngạc nhiên rồi tức giận đến vậy chứ, cũng chỉ là một cung thôi mà? Hai người Minh Minh và Nguyệt Liên ngay lập tức nhìn Tử Thiên để xem xét tiếp.

    Đoản Phong nhắm mắt định thần lại một chút rồi hướng ánh mắt nhìn Tử Thiên mà nói.

    “Hoàng thượng không có phản ứng gì sao?”

    “Dạ có! Lúc đầu định cho người thông báo với người nhưng Thái hậu lại nói rằng không nhất thiết phải nói nên Hoàng thượng cũng thôi!”

    “Bỏ đi! Ngươi có thể lui!” Đoản Phong khoát tay ra hiệu cho Tử Thiên.

    “Đoản Phong?!” Phỉ hét lên như không tin vào tai mình nữa.

    “Dạ!” Tử Thiên cúi đầu nhận mệnh.

    Đang lúc chuẩn bị rời đi thì Đoản Phong nói.

    “Tử Thiên! Ngươi hãy đến Ngọc Uyên cung, mang những thứ cần thiết về! Nếu xảy ra vấn đề, tùy ngươi hành sự”

    “Dạ!”

    Ngay khi Tử Thiên vừa rời đi, Phỉ vừa khó hiểu, vừa ngạc nhiên lại vừa giận nhìn Đoản Phong.

    “Đoản Phong! Cậu…”

    Nói chưa hết câu đã bị Đoản Phong đưa tay ngăn lại. Thở dài một hơi rồi đứng lên nói.

    “Ta hơi mệt, lúc khác ta sẽ nói tiếp!”

    Nói xong thì lập tức bước ra khỏi đại sảnh, để lại sau lưng tiếng gọi đầy bất mãn của Phỉ là hai khuôn mặt nhăn nhó khó hiểu của Minh Minh và Nguyệt Liên.

    Nhìn bóng lưng đang rời đi của Đoản Phong, Minh Minh cảm thấy nó thật cô độc, thật buồn bã. Giống như có ai đó vừa làm điều gì đó kinh khủng với hắn vậy. Đột nhiên trong lòng Minh Minh ân ẩn đau, cảm thấy hơi khó thở. Nhưng vì sao lại vậy chứ? Thật khó mà giải thích.

    * * * * *
    Trên bàn, một đống tranh vẽ được cuộc lại được đặt ngay ngắn. Gần đó còn có để một con dao vàng nạm ngọc đẹp đẽ. Phía sau chiếc bàn, Đoản Phong đang đứng trầm ngâm nhìn bức tranh được treo ngăn ngắn trên tường. Bức tranh vẽ một người phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng. Trên tay cầm chiếc quạt lông công che trước mặt. Cái miệng cười duyên dáng nhưng một phần bị quạt che khuất nên giống như lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt sắc nét ánh lên sự hạnh phúc.

    Nhìn bức tranh một hồi, Đoản Phong cúi đầu xuống khẽ thở dài rồi lại lẩm bẩm.

    “Mẫu thân! Hoàng nhi thật bất hiếu! Đã để cho mụ yêu nữ kia đem cung của người ra làm nơi vui đùa nghỉ ngơi của bà ta!” nói rồi ngước đầu nhìn thẳng vào bức tranh, đôi mắt hiện lên sự kiên quyết “Hoàng nhi thề sẽ có một ngày bắt bà ta trả giá, nhất định là vậy!”

    Trong đôi mắt kia của Đoản Phong hiện lên sự ngoan độc. Lúc Tử Thiên đi đến Ngọc Uyên cung để lấy vài thức cần thiết thì bà Thái hậu đó lại đang lùa một đống tranh ra ngoài đốt. Nhưng cũng hên còn lại vài cái nên Tử Thiên đã lấy về, thêm nữa là Thái hậu yêu nữ lại cần cây dao vàng nạm ngọc đó ra cho một tên thái giám nói là đem đi đánh chó. Tử Thiên nhân lúc không ai để ý đã đánh nhất tên thái giám đó rồi lấy lại cây dao. Tiếp đó là lấy thêm vài thứ lặt vặt nữa.

    Nghĩ đến đây, máu nóng trong người Đoản Phong sôi trào. Thật rất muốn ngay bây giờ bóp chết bà ta.

    “Cốc cốc!”

    Đột nhiên từ ngoài cửa có tiếng gõ cửa vọng vào làm tắt đi suy nghĩ của Đoản Phong. Đoản Phong không khỏi nhíu mày, ngoái đầu nhìn ra phía cửa. Nhàn nhạt hỏi.

    “Ai?”

    “Là ta! Minh Minh!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Munty Nguyễn, ngày 19-04-2015 lúc 20:08.
    ---QC---
    Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
    Cưới nhau về tắt thở càng mau.
    => Như vậy thì ở giá cho nó khỏe!


Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status