TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 7 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 567
Kết quả 31 đến 35 của 35

Chủ đề: Tân Thế Giới - tuanminh109 - Chương 34

  1. #31
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    48
    Xu
    0

    Mặc định

    Tân Thế Giới Chương 30

    Nhân duyên 3
    Cửu Vân Long vs Huyết Sát Long




    - Ngươi thực sự là Đệ Nhị Sát Thủ của tộc sao ?! – Cửu Vân Long nói giọng nghi ngờ, dù sao Đệ Nhị Sát Thủ cũng cực kì quyền lực trong Long Tộc. Không phải những nhiệm vụ ám sát quan trọng thì có khi còn ít xuất hiện hơn cả Đệ Nhất Sát Thủ.

    - Muốn thử ? – Tên sát nhân cười đểu, rồi phất tay đánh một chưởng về phía bức tượng đổ bên cạnh : - Ha ha, lúc đầu muốn giết hắn, nhưng rồi lại nghĩ nếu đánh bại ngươi trước mặt hắn, rồi trước mặt ngươi mới giết hắn thì sẽ thú vị hơn, nên ta để cho hắn sống thêm chút.


    Bước tượng vỡ nát, Hầu Vương từ đằng sau ngã lăn xuống. Cửu Vân Long thoáng giật mình, lập tức anh nhận ra cậu ta đang bị thương khá nặng, rõ ràng là đã giao chiến với tên sát nhân kia và thực lực đôi bên ra sao, kết quả như nào thì nhìn trước mặt là đủ rõ. Nhận thấy Hầu Vương cần sớm được chữa trị, Cửu Vân Long không chần chừ gì thêm, anh bước từng bước tới phía trước :

    - Ngươi là ... ?

    - Đệ Nhị Sát Thủ đời hiện tại của Long Tộc : Huyết Sát Long. – Tên sát nhân trả lời, đồng thời cũng bước tới.


    Hai bên đối diện nhau, chỉ còn cách một gang tay. Sát khí từ cả hai tỏa ra dày đặc khắp gian miếu, đồng thời lúc này cả hai đều vận công lên mức cực điểm, không chỉ bên trong mà cả bên ngoài, cát bụi cuốn mù mịt, xoáy tận lên trời. Động rồi, Cửu Vân Long xuất ra thần công Hỏa Long Thể, hỏa long từ quyền bên tay phải đánh tới với sức mạnh kinh thiên; Huyết Sát Long cũng không hề kém cạnh, hình xăm huyết long từ tay phải bỗng như hiện hình, hóa ra đó là phương pháp xăm đặc biệt, máu từ cơ thể có thể xuất động từ nó ra bất kỳ lúc nào. Hai cường chiêu va chạm tạo nên một vụ nổ chấn động cả một vùng rộng lớn, cả căn miếu bị dư chấn đánh vỡ nát nổ tung. Cả hai cùng cố gắng áp sát và liên tiếp tung chiêu nhằm dồn ép đối thủ, nhưng do lối đánh có đôi phần giống nhau nên chưa ai chiếm được lợi thế. Cửu Vân Long vẫn giữ thể hỏa long, hai nắm đấm bốc cháy rừng rực, mỗi một chiêu thức đều tạo ra một luồng lửa cực mạnh gây sát thương diện rộng cực mạnh, không khí gần hai người bị nung đến nóng nực. Huyết Sát Long nhìn thì có vẻ dần bị dồn ép rơi vào thế yếu, nhưng thực chất ra sao thì chỉ hắn mới biết được; cả hai liên tục trả đòn, hai luồng khí liên tục đối chọi, nhìn từ phía xa giống như hai con rồng khổng lồ đang giao đấu, liên tục quấn lấy, cắn xé địch thủ. Cửu Vân Long càng đánh càng mạnh, liên tục tăng nhiệt hỏa lên cao hơn, quả nhiên có tác dụng, Huyết Sát Long động tác chậm chạp đi, đồng thời khí kình huyết long cũng giảm bớt sự hung hãn. Ngược lại, hỏa long khí của Cửu Vân Long càng được thế không tha, như một con quái vật hung hãn bổ thẳng tới như muốn nuốt chửng kẻ thù, “ẦM”, trúng ! Một quyền cực mạnh của Cửu Vân Long đánh thẳng vào vùng bụng kẻ địch, hỏa kình lập tức tỏa ra rồi nuốt trọn mục tiêu.

    - Mạnh lắm, nhưng ngươi không quên gì chứ ?! – Huyết Sát Long cắn chặt môi nhưng máu vẫn rỉ nơi khóe miệng.

    Lời nói của Huyết Sát Long bỗng làm Cửu Vân Long giật mình, anh bất chợt nhớ Hầu Vương cũng đang ở đây và còn trong tình trạng nguy kịch. Lập tức anh đưa mắt sang liếc xem tình hình của cậu ta, quả nhiên đã trọng thương lại còn ở gần vùng chiến đấu của hai cao thủ, bị hỏa kình của Cửu Vân Long nung nóng không khí khiến thể trạng của Hầu Vương càng kiệt quệ hơn, cậu ta lúc này đang quằn quại, mồ hôi khắp người đổ ra như tắm. Cửu Vân Long thoáng chút giật mình, hỏa kình bỗng chững lại rồi hơi chùng xuống, khí kình hỏa long cũng mất sự mạnh mẽ, hung bạo. Đòn tâm lý đã thành công, Huyết Sát Long chỉ chờ lúc này lập tức phồng mồm không nín nhịn bảo lưu, một dòng máu tươi bắn ra, khí kình huyết long như được tiếp thêm sức mạnh, gào thét dữ dội, quấn chặt lấy hỏa long khí như muốn bóp nát vụn nó. Khí kình hỏa long lúc này đang trong tình trạng cực kì nguy hiểm, nó gầm lớn, vùng vẫy nhưng vẫn không thoát ra khỏi sự kìm kẹp của huyết long khí, đó cũng là tình trạng của Cửu Vân Long, sau giây phút sai lầm để đối thủ chiếm được tiên cơ, anh đang phải vất vả chống đỡ những đòn tấn công cực kì hung hiểm của đối thủ. Huyết Sát Long đã thay đổi chiến thuật từ khi chiếm thế thượng phong, không còn tấn công liên tục, hắn tụ khí, giữ lực, chỉ phát tán khí vây lấy Cửu Vân Long nhằm phân tán sự tập trung, sau đó nhắm kĩ bất kì sơ hở nhỏ nhất của địch thủ mà tấn công vào đó. Mỗi chiêu đều là dồn toàn lực, sức sát thương cực mạnh, Cửu Vân Long tâm trí có chút xao nhãng bởi sự an nguy của Hầu Vương cho nên mỗi lần bị công phá đều phải chịu tổn thương không nhiều thì ít, thể trạng dần sa sút, càng lúc càng vào thế sa lầy. Giao tranh thêm chục chiêu, Cửu Vân Long càng yếu thế rõ ràng hơn, anh nhăn mặt thở dốc, chống đỡ vất vả những cường chiêu xuyên phá của đối thủ. Bên kia Huyết Sát Long ung dung, thoải mái dồn toàn lực mà tấn công, hắn đã nắm bắt được việc Cửu Vân Long đang có tâm lý không được tốt. Điều tối kị trong cuộc đấu là phân tâm, hơn nữa cả hai đều là cao thủ hàng đầu, năng lực ngang ngửa, hơn kém không rõ ràng, Cửu Vân Long lại không thể xuất toàn lực bởi lo cho Hầu Vương, hậu quả cuối cùng cũng tới, tay phải của Huyết Sát Long chụm lại tạo thành một thủ đao, một phạt cực mạnh vào vùng cổ của Cửu Vân Long đánh bật cả thế thủ đồng thời rạch lên một vết rách khá lớn. Vết thương khiến Cửu Vân Long lập tức phải lùi cả chục bước về sau để lấy lại thế cân bằng, và che những sơ hở. Huyết Sát Long tính tình hiếu thắng, không thèm truy đuổi mà đứng lại nhìn đối phương mà cười đểu :

    - Hóa ra cũng chỉ được tới vậy, ta thật không hiểu nổi tại sao đám ăn hại trước đây không bắt được ngươi về !
    Cửu Vân Long không thèm để ý đến lời của Huyết Sát Long, anh vận khí kìm máu chảy ra ở miệng vết trên vùng cổ, đồng thời đưa mắt nhìn sang tình hình của Hầu Vương, nhìn cậu ta càng lúc càng yếu, tính mạng ngày một nguy hiểm hơn càng khiến anh lo lắng, mất tập trung hơn. Chỉ thoáng trong giây phút không tập trung, một con huyết long đã nhe nanh ập đến trước mặt Cửu Vân Long, may mắn phản ánh của anh cũng cực lanh lẹ, móc một hỏa quyền từ phía dưới lập tức đánh tan nát đầu con huyết long. Chỉ thấy trước mặt Huyết Sát Long vung tay về phía Cửu Vân Long thì lập tức từ cánh tay của hắn xuất hiện năm con huyết long thể nhỏ khác lướt trong không khí lao tới phía trước nhằm thẳng mục tiêu mà giương nhanh giương vuốt. Cửu Vân Long tụ khí bao quanh bản thân tạo nên một con hỏa long quấn quanh người, dễ dàng phá tan mấy con huyết long nhỏ kia, nhưng đó chỉ là hư chiêu của Huyết Sát Long, sát chiêu thật sự lập tức ập tới ngay sau khi mồi nhử bị phá. Hai tay chụm lại, hắn chém mạnh từ trên xuống, sức mạnh cực kì kinh khủng, khí kình tạo nên hình thể một con huyết long khổng lồ từ trên trời bổ thẳng xuống đất. “Uỳnhhhhh”, một tiếng nổ cực lớn vang lên, giữa làn khói bụi đang dần tan là cảnh Huyết Sát Long đang nở một nụ cười cực hung ác, còn Cửu Vân Long dù kịp thời đưa hai cánh tay vắt chéo chặn đòn nhưng lúc này vẫn đang bị kình lực dồn ép đến khuỵu chân xuống đất. Huyết Sát Long càng lúc càng gia tăng sức mạnh, dù chỉ nhích từng chút một nhưng thủ thế của Cửu Vân Long càng lúc càng yếu hơn, dường như sắp bị phá. Bất ngờ lúc này cả hai như nhận ra gì đó, cùng đưa mắt nhìn tới phía Hầu Vương, một người bỗng nhiên xuất hiện ở cạnh cậu ta, dường như đang truyền khí lực cho, được giúp đỡ thể trạng của Hầu Vương có chút tiến triển, không còn đau đớn quằn quại nữa. Cửu Vân Long thấy vậy trong lòng mừng thầm, bộc phát sức mạnh, phát khí đánh bật địch thủ ra rồi lao về phía Hầu Vương.

    - Thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của cậu ! Không biết cậu có thể giúp ta đưa cậu ta đi trị thương không ? Nhất định sau này ta sẽ trả ơn này. – Cửu Vân Long khẩn khoản.

    - Thấy người bị nạn sao có thể khoanh tay, tôi không biết các người có thù oán gì nhưng mạng người quan trọng, tôi sẽ đưa cậu ta đi nơi khác trị thương. Còn ơn nghĩa thì miễn cho, tôi giúp không phải để người khác mang ơn, vả lại tôi cũng sợ bị người khác trả ơn lắm rồi ! – Người vừa tới thoáng nhíu mày khi nghĩ về điều gì đó.


    - Ơn này thật không biết lấy gì báo đáp, có thể cho tôi biết tên của cậu được chứ ? – Cửu Vân Long nói.

    - Tôi là... – Suy nghĩ gì đó rồi mới tiếp tục nói : - A Lam, thật sự không cần phải trả ơn nghĩa gì cả. Nhưng tôi đưa cậu ta đi rồi, còn anh...? – A Lam hơi lo cho Cửu Vân Long khi thấy vừa rồi anh ta có vẻ yếu thế trước Huyết Sát Long.


    - Không cần lo cho ta, chỉ cần cậu có thể giúp cứu mạng người này là đủ rồi ! – Cửu Vân Long đưa đầu nhìn Hầu Vương mà nhờ đối phương. Sau đó anh quay sang A Lam nói tiếp : - Sau này nếu có gặp khó khăn gì hãy tìm Cửu Vân Long của Cửu Long Thành Trại, ta nhất định giúp hết sức mình !

    “Anh ta là Cửu Vân Long, trại chủ của Cửu Long Thành Trại nổi danh sao, trước đây đã từng nghe qua sức mạnh của anh ta. Quả thực mạnh như lời đồn, nhưng đối thủ của anh ta cũng không phải kẻ yếu... hm... thôi mặc kệ, dù sao cũng không phải việc của ta, cứu người này là được rồi !”, A Lam nghĩ thầm rồi vác Hầu Vương lên vai rồi rời đi :

    - Vậy tôi đi trước !

    Hầu Vương được đưa đi, cố liếc nhìn Cửu Vân Long mà khẽ lẩm bẩm :

    - Trại...trại chủ...
    Rồi muốn nói gì đó thêm nữa nhưng lại không đủ sức. Hầu Vương được người tốt giúp đỡ, Cửu Vân Long trút bỏ được mối lo trong lòng, người nhẹ nhõm hơn hẳn. Lúc này anh bước tới phía Huyết Sát Long, ánh mắt cực kì tự tin. Cuộc đấu lại tiếp tục, lần tái chiến này kết quả sẽ ra sao ? Cửu Vân Long lấy lại tinh thần, nhưng lại có chống lại được sự hung mãnh của cường địch, nhất là một cao thủ hạng nhất được mệnh danh Đệ Nhị Sát Thủ trong Long Tộc như Huyết Sát Long ?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #32
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    48
    Xu
    0

    Mặc định

    Tân Thế Giới Chương 31

    Đánh giết vào trong


    Lý Minh đã nhắm được đối thủ của mình, anh lao tới tung ra một cước phủ đầu, nhưng đối thủ cũng không tầm thường, nhanh lẹ né sang một bên đồng thời lập tức phản công, liên tiếp là những quyền lực nặng ngàn cân, ép Lý Minh thối lui.

    - Hừm, cũng có chút bản lãnh đó, nhưng dám tới đây làm loạn thì xui cho ngươi rồi ! – Lý Minh nhếch mép cười gằn.

    - Ha ha, to mồm lắm, nhưng ta xưa nay muốn chơi ở đâu thì chơi, muốn cản ta ? Còn phải xem năng lực đã ! – Hóa ra địch thủ của Lý Minh chính là Lý Trầm Châu, lúc này cũng đang rất tự tin, không hề để đối thủ trong mắt.

    Lý Minh không nói thêm gì, chỉ cười mỉm rồi phi tới áp sát đối thủ cùng lúc xuất ra Thiên Tàn Cước, cước cước hoa mỹ, tinh xảo, cử động chân mà còn nhuần nhuyễn hơn cả tay. Cước giáng như mưa lại có lực bạt núi khiến Lý Trầm Châu nhất thời phải thu mình chống đỡ vất vả, nhưng Lý Minh vận cước điêu luyện, đá đầu phá thế lực tức bồi thêm, Lý Trầm Châu trúng đòn mặt mày nhăn nhó vội lùi ra sau mấy bước. Chẳng lẽ bấy lâu Lý Trầm Châu chỉ chuyên tâm xây dựng hạm đội mà chểnh mảng luyện tập võ nghệ, câu trả lời là không, chỉ thấy anh ta đưa tay lên phủi phủi ngực rồi cười đểu :

    - Ra thêm chút lực vào cước đi, hay đó là toàn bộ sức mạnh của ngươi ? Nếu thế thì ta thất vọng lắm đó !

    - Còn nói cứng được ?! Được để ta cho ngươi ngậm mồm lại ! – Lý Minh giọng đầy tự tin lại chiếm thế chủ động, lao tới tấn công.

    Trong Thiên Tàn Cước đã có sẵn bộ pháp riêng của nó, cách di chuyển linh hoạt, áp sát đối thủ cực nhanh, đồng thời kết hợp cả giữa di chuyển và ra đòn cùng lúc khiến cước pháp cực kì ảo diệu, khó đoán. Chân phải của Lý Minh nhắm thẳng đầu của đối thủ mà đá tới, nhưng lúc này Lý Trầm Châu mới tung ra thực lực chân chính của mình, hất vai lên đỡ cước, ngay sau đó tạo được thế liền liên tiếp tung quyền, quyền chiêu giống như những đợt sóng liên miên bất tận. Dù cho Lý Minh vận cước tinh xảo nhưng nhất thời rơi vào thế bị động, trúng liền mấy quyền, nhưng Lý Trầm Châu nắm bắt cơ hội cực tốt, liên tục áp sát tấn công dồn dập khiến Lý Minh muốn dứt ra cũng không thể thoát nổi. Nếu cứ mãi như này tất sẽ càng lúc càng thua thiệt, Lý Minh dồn lực vào chân, định bụng tung ra một cước toàn lực nhằm đẩy lùi kẻ địch ra để lấy lại thế cân bằng, “Vụt”, xuất rồi, cước nhắm thẳng tới mặt Lý Trầm Châu mà tới, tốc độ cực nhanh. Nhưng có vẻ điều này đã nằm trong dự tính của Lý Trầm Châu, môi khẽ mỉm cười, anh ta đợi lúc này đã lâu, một cước toàn lực của Lý Minh tung ra cũng là lúc lực phòng thủ xuống thấp nhất, Lý Trầm Châu đưa tay phải ôm lấy cái chân đang đá tới, lực xoáy của cú đá cực mạnh, khiến cánh tay của anh ta rách toạc vài chỗ. Tuy nhiên như đã dự tính từ đầu, lúc này Lý Minh bị tóm, lại vừa vận toàn lực nên nhất thời khí chưa hồi, chưa thể thoát ra, Lý Trầm Châu nhắm lúc này, tung một quyền trái kình lực giống như một cơn sóng thần ập tức. Lý Minh cảm nhận được sườn trái đau nhói, dường như đã gãy vài cái xương sườn, đồng thời miệng phun máu tươi, ngã ngửa ra sau. Chỉ thấy Lý Minh ôm sườn trái nằm quằn quại vì đau đớn, vậy là thắng thua đã phân ? Từ xa Cự Sa ngồi nhìn toàn bộ trận chiến vừa rồi, mắt hắn nhìn đăm chiêu, trong đầu nghĩ ngợi một điều gì đó. Nhưng rồi hắn khẽ lắc đầu, muốn cái suy nghĩ trong đầu mình lúc này mau chóng biến mất, a ha, nhắm được con mồi rồi. Muốn quên đi những suy nghĩ lung tung thì phải chiến với kẻ mạnh, sự sống chết trong cuộc chiến sẽ khiến hắn quên đi những suy nghĩ đó. Kẻ mà Cự Sa nhắm tới là ai ? Từ xa một bóng người to lớn điên cuồng lao tới phía Lý Trầm Châu.

    - Gràoooo ~ ! – Người tới chính là Trần Khải, anh ta thấy Lý Minh trọng thương thì như nổi điên.

    - Quái gì đây ! – Lý Trầm Châu thấy một kẻ lao tới mình hùng hổ như một con thú đói khát không thèm để ý đến gì khác ngoài con mồi thì thoáng chút giật mình, nhưng anh ta lập tức lấy lại bình tĩnh : - Hừm, tới đây nào !

    Bỗng Cự Sa từ sau lao tới phía trước :

    - Khặc khặc, có thể nhường cho ta tên này chứ ?!

    - Nếu ngài có hứng thú ! – Lý Trầm Châu hơi ngạc nhiên nhưng nếu là ý muốn của Cự Sa thì anh ta sẽ không phàn nàn hay thắc mắc gì.

    Nhưng Trần Khải không thèm để Cự Sa vào trong mắt, chỉ một mực gào thét muốn lao tới tấn công Lý Trầm Châu, kẻ đã đả thương Lý Minh.

    - Bình tĩnh lại đi ! – Bất ngờ có tiếng hét lớn. Lý Minh sau một hồi đã bình phục được chút, nhưng chấn thương nặng, bây giờ chỉ còn bốn phần sức mạnh : - Cứ để tên đó cho tớ, tên kia xem ra cũng là một trong những kẻ cầm đầu đám này, cậu xử hắn đi.

    - Ha ha, thằng nhóc này vẫn nói cứng được sao, thôi té đi, lần này ta tha mạng cho đó ! – Lý Trầm Châu cười khiêu khích.

    - Đủ bản lĩnh thì cứ thử đi ! – Lý Minh vừa rồi đã phải trả giá đắt cho thói khinh địch, tự phụ nên lần này sẽ cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng sức lực lúc này đã thua kém đối thủ cực nhiều, liệu có đủ sức đấu tiếp.

    Trần Khải theo lời Lý Minh, quay sang phía Cự Sa gầm lên thị uy, nhưng đối thủ của anh ta nào phải kẻ yếu nhược, Cự Sa khẽ cười gằn :

    - Cũng lâu rồi mới có kẻ dám coi khinh ta, để xem ngươi có bao nhiêu thú vị !!

    Dứt lời trọng quyền của Cự Sa đã ập đến, một đấm tùy tiện nhưng lực rời núi lấp biển, Trần Khải còn chưa kịp phản ứng đã lĩnh trọn quyền vào vùng bụng, cả thân hình to lớn mất trụ theo đà bay ra sau cả chục mét.

    - Xem ra ta kì vọng hơi quá nhiều hả ?! – Cự Sa tỏ chút khinh bỉ cũng như cố tình khiêu khích đối phương.

    Trần Khải chỉ sau một chiêu đã ngã gục ư, không, anh ta dần đứng dậy gương mặt lạnh tanh như chưa có gì xảy ra. Tiếp đó Trần Khải gầm lớn rồi lao tới, tay phải từ trên cao vung xuống, “Ầm”, nếu là người khác thì đã vội tránh, nhưng Cự Sa lại không phải người thường, hắn thích lấy cứng đấu cứng, đưa tay phải lên cản chiêu đồng thời từ tay trái vận lực liền tung một đấm thôi sơn khác vào bụng Trần Khải khiến anh ta lần hai bật ngửa ra sau. Nhưng lần này Trần Khải chỉ thối lui vài bước, vẫn có thể đứng vững mà không ngã, Cự Sa định thần nhìn kĩ thì thấy xung quanh thân thể Trần Khải bao bọc một luồng khí cô đặc.

    - Ồ, một thằng nhóc con có được Bất Hoại Kim Thân sao ?! Khặc khặc, tốt, lần này ta phải đánh cho sướng tay mới được, để xem quyền ta cứng hay người ngươi cứng ! – Cự Sa cười lớn tỏ vẻ khoái chí.

    Sau đó Cự Sa lao tới liên tiếp tung hàng chục quyền, Trần Khải gần như không thể chống đỡ, trúng toàn bộ đòn, quyền quyền chẳng cần hoa mỹ, tung ra là trúng, kình lực kinh người. Nhưng Trần Khải càng đánh càng hăng, dù liên tiếp trúng quyền nhưng càng lúc càng trả đòn lại nhiều hơn, dù chưa chạm được vào đối thủ nhưng ít nhiều cũng cản lại thế công đi một chút.

    - Khặc khặc, thú vị, có chút thú vị rồi đó ! – Cự Sa cười điên cuồng.

    Tiếp tục, lúc này hắn ta chẳng thèm né đòn nữa, chân chính lấy công đấu công, cả hai người quyền qua cước lại đánh lẫn nhau thoáng chốc đã ra hơn trăm chiêu. Cự Sa cũng đã trúng không ít quyền, nhưng chỉ có thể kích thích ý chí chiến đấu điên cuồng của hắn hơn mà thôi, Trần Khải lần đầu gặp một kẻ còn đeo bám dai dẳng hơn cả mình thì trong lòng cũng có chút trùng xuống. Cự Sa tung ra tuyệt học của mình là Cự Sa Quyền, Trần Khải trúng đòn ở vai lập tức kinh động nhận thấy nơi trúng quyền cảm giác như bị xé toạc ra, sau đó như cứ hàng chục con quái vật thi nhau cắn xé vai của mình. Lần đầu có cảm giác kinh hãi này, Trần Khải nhất thời kinh tâm hoảng sợ, thối lui mấy bước, tâm lý đã loạn, mất đi tiên cơ, liền sau đó là hàng chục quyền của Cự Sa đánh tới.

    - Cự Sa Quyền : Cắn xé !! – Cự Sa hét lớn.

    Liên tiếp trúng quyền, nhưng lần này vết thương phát sinh dị thường khác hẳn lúc trước, Trần Khải thất kinh khi trước mặt như thấy cả đàn cá mập đang vây quanh mình và thi nhau nhe hàm lao tới. Bất Hoại Kim Thân của cậu ta bị phá rồi, chỉ thấy Trần Khải quỳ gục xuống, toàn thân đầy những vết thương đang rỉ máu, không cựa quậy được gì thêm. Cự Sa lúc này đã mạnh tới cực điểm, chỉ vừa xuất ra thực lực chân chính đã dễ dàng hạ gục đối thủ, hắn thờ ơ nhìn đối thủ mình vừa đánh gục rồi quay sang phía khác. Cuộc chiến của Lý Trầm Châu và Lý Minh vẫn đang diễn ra, Lý Minh lúc này sức lực còn chưa tới phân nửa, chỉ miễn cưỡng tiếp tục tái đấu chứ chẳng thể gây nên đột biến. “Khốn kiếp, chờ ngày có cơ hội thăng tiến mà lại thảm hại như này sao ?! Không, không được, ta nhất định phải trèo lên đỉnh quyền lực !”, Lý Minh thầm nghĩ trong bụng, cùng lúc bộc phát sức mạnh, toàn bộ sức lực cuối cùng dồn vào một chiêu. Một cước tung ra chẳng còn giữ vẻ hoa mỹ, mà thối như điện xẹt, chớp mắt đánh tới phía đối thủ. Lý Trầm Châu thoáng chút giật mình khi đối thủ vẫn tung ra được hiểm chiêu, nhưng bản năng chiến đấu đã có sẵn, thân thể di chuyển theo bản năng, kịp thời lách đầu sang trái, đồng thời tung một quyền về phía Lý Minh, lúc này cậu ta đã như đèn cạn dầu, tung một cước lực cuối cùng đã không còn sức chống đỡ, trúng quyền lập tức ngã gục xuống. Lý Trầm Châu đã thực sự hạ gục được đối thủ, nhưng cước cuối vừa rồi cũng rạch một vết sẹo dài trên má phải của anh ta.

    - Hừm, khá đấy thằng nhóc ! – Lý Trầm Châu khẽ tán thưởng đối thủ rồi quay sang phía Cự Sa.

    Cự Sa nhìn được Lý Trầm Châu đã hạ đối thủ, lập tức quay đầu tiến thẳng về phía trung tâm thành, Lý Trầm Châu thấy vậy hô lớn :

    - Cuộc vui thực sự ở trước mặt kia, tất cả tiến lên nào !

    Chỉ nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ hưởng ứng, cả đám người hung hăn, bặm trợn tiến tới phía nội thành. Hạm đội của Cự Sa đã hạ gục vòng phòng thủ bên ngoài của Đô La Thành và đang tiến vào trong, chuyện gì sẽ sảy ra khi bọn họ đặt chân tới đó ?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #33
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    48
    Xu
    0

    Mặc định

    Tân Thế Giới Chương 32

    Sòng Bạc



    Đám người Cự Sa đã đánh bại đội quân bảo vệ khu cổng thành của Đô La Thành và đang nhanh chóng tiến vào trong, tới đâu bọn chúng lập tức xộc thẳng vào những điểm làm ăn của thành như nhà hàng, khu vui chơi, khách sạn... không hề thèm cướp bóc gì cả, bọn chúng chỉ tàn phá, giết chóc để thỏa mãn thú vui của mình mà thôi. Bên trong sòng bạc của Đô La Thành lúc này vẫn là cảnh ăn chơi bình thường, dường như cả đám người đều chưa biết tin tức gì mới. Một cảnh vệ hớt hải chạy thẳng vào trong, xông tới một căn phòng lớn ở tầng trên cùng hét vang từ bên ngoài cửa :

    - Đại...đại nhân, không ổn rồi... !!

    Chỉ thấy bên trong vọng ra một giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi và bình tĩnh :

    - Có gì vào bên trong nói, đừng có làm kinh động các vị khách ở dưới.

    Hai tay vệ sĩ bên ngoài hiểu ý, đứng tránh sang một bên để tay cảnh vệ vào trong. Bước vào, bên trong là một căn phòng rộng lớn sang trọng, hiện đại, đối diện cửa vào là bức tường bằng kính nhìn toàn cảnh ra bên ngoài, cảnh vật Đô La Thành từ trên đây nhìn xuống thật lộng lẫy. Cùng ở gần đó là một bộ bàn ghế cực kì tinh xảo, người đang ngồi trên ghế làm việc không ai khác chính là Tiêu Đình, cánh tay phải của Ông Trùm, chủ nhân Đô La Thành.

    - Lại có chuyện gì sao ? – Tiêu Đình chỉ liếc mắt nhìn tay cảnh vệ hỏi rồi lại cắm cúi vào đống giấy tờ trên bàn.

    - Thưa ngài, vẫn là đám tới gây rối, bọn chúng đã gần tới được trung tâm, chốc nữa thôi là có thể tới sòng bạc rồi ạ. – Tay cảnh vệ dù lúc nãy rất hốt hoảng nhưng khi bước vào phòng thì cố gắng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi thưa chuyện, hắn hiểu tính tình của kẻ trước mặt.


    - Vậy sao... – Tiêu Đình thoáng chút ngạc nhiên, ngẩng mặt lên nhìn suy tư, nhưng rồi lại tiếp tục làm việc : - Không ngờ đám người đó cũng có chút bản lĩnh. Nhưng từ đầu ta đã chẳng trông chờ vào đám người của Hoàng Kim Thành rồi, dù sao đám lính đánh thuê ta đưa về sẽ dẹp yên ổn chuyện thôi, không cần phải lo lắng làm gì.

    Chỉ thấy tay cảnh vệ run run, mồm cứ mấp máy gì đó nhưng lại không dám mở lời.

    - Có gì sao ? Cứ nói thẳng ra đi, đừng làm mất thời gian của ta.

    Thấy Tiêu Đình nói vậy, tay cảnh vệ lập tức nói tiếp :

    - Dạ thưa ngài, tên cầm đầu đám lính đánh thuê đã bị hạ rồi ạ ! – Nói đến đây tay cảnh vệ bỗng im bặt, không dám nói gì thêm, hai chân run rẩy, cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn sợ, thực sự lúc này hắn đang rất sợ hãi.

    Thấy Tiêu Đình từ từ ngẩng đầu lên nhìn khiến hắn càng run sợ hơn, nếu Tiêu Đình nổi giận thì sẽ thế nào đây, hắn thật chẳng dám nghĩ tiếp. Bỗng bên dưới có tiếng ồn ào, náo loạn.

    - Là...là bọn chúng... bọn chúng đã tới đây rồi... – Tay cảnh vệ buột miệng lỡ lời, ngay lập tức giật mình nhận ra sai lầm của mình, hắn lập tức cúi gầm mặt không dám ngẩng lên nhìn người đối diện.

    Tiêu Đình có tức giận, sẽ nổi cơn như nào đây ? Không, chỉ thấy anh ta đứng dậy khỏi bàn, chậm rãi đi tới, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, bình tĩnh :

    - Hừm, đám người này khá hơn ta nghĩ rồi đây. Nhưng không sao, vẫn không phải lo, có ta ở đây dù trời sập cũng có thể gánh được, gọi toàn bộ cảnh vệ và lính ở trong nhà và gần đây tới sảnh cho ta. Đích thân ta sẽ tới xem bọn chúng ba đầu sáu tay như nào mà có bản lĩnh thế ! – Tiêu Đình nét mặt cực kì tự tin, cao ngạo nói.

    Tay cảnh vệ nghe được những lời này thì như mở cờ trong bụng, thoát khỏi hiểm cảnh hắn sợ, lập tức tuân lệnh rồi rút nhanh ra ngoài. Về phía Tiêu Đình, anh ta lúc này vẫn bình thản, từ tốn bước tới cửa phòng lấy chiếc áo vét khoác lên người rồi mới mở cửa bước ra, hai tay vệ sĩ bên ngoài lập tức theo sát đằng sau, cả ba tiến tới thang máy xuống đại sảnh. Bên dưới sảnh lớn lúc này, đám người Cự Sa đã tiến được vào, đang gây ra một sự náo loạn lớn, đám khách tới chơi, kẻ sợ hãi chạy ra, kẻ chôn chân tại chỗ, phần nhiều đều kiếm cho mình những chỗ an toàn ở gần đám cảnh vệ, cũng có vài kẻ số má, không biết sợ đứng đối mặt. Một tay khách bước tới đứng đối diện với Cự Sa, rồi hét lớn vào mặt y :

    - Đám người các ngươi không biết sống chết là gì sao, dám tới đây gây rối ? – Dường như cũng biết võ công và còn rất tự tin vào bản lĩnh của mình. Nhưng liệu có đủ để cản Cự Sa.

    Câu trả lời lập tức đến, Cự Sa đưa tay xoa xoa đầu rồi cười toe toét :

    - Không biết sống chết ? Khặc khặc, phải, phải.

    Cự Sa nói xong cứ đứng đó xoa xoa cái đầu trọc mà cười, cũng chẳng hề làm gì kẻ khinh thường mình, lẽ nào tên khách này là cao thủ ẩn thân khiến cho Cự Sa cảm nhận được khí nên chưa dám động thủ.

    - Mẹ nó, hóa ra là một tên điên ! Biết điều thì mau cút đi cho khuất mắt, kẻo ta ra tay...

    Tên khách còn chưa kịp nói hết câu thì đầu đã bị Cự Sa vặn ngược ra sau, y xuất thủ quá nhanh khiến cho tay khách kia còn chưa kịp cảm nhận cơn đau đã mất mạng. Ra tay xong bỗng Cự Sa im bặt, không cười nói gì cả, hắn tỏ ra cáu giận gì đó, rồi lẩm bẩm :

    - Mẹ kiếp, tự nhiên lại xuất thủ ngu xuẩn ! – Cự Sa tự chửi mình khiến cho tất cả mọi người từ thủ hạ đến khách chơi, nhân viên và cảnh vệ sòng bạc đều cảm thấy khó hiểu, tại sao hắn lại tự sỉ vả mình. Có phải là Cự Sa lo sợ điều sẽ sảy ra tiếp sau : - Đúng là ngu xuẩn thật, càng nghĩ càng thấy ngu xuẩn ! Mẹ kiếp, đáng nhẽ ta phải từ từ vặn đầu hắn để hắn cảm nhận được đau đớn mãnh liệt nhất.

    Hóa ra là Cự Sa tự chửi mình vì đã ra tay giết tên kia quá nhanh, quá dễ dàng cho hắn, tiếp sau đó Cự Sa lại từ từ nở một nụ cười đầy vẻ hung tàn ác sát, khiến cho ai nhìn cũng thấy lạnh người :

    - Các ngươi không được ngu ngốc như ta đó !

    Cự Sa dứt lời, đám thuộc hạ như hiểu ý, lập tức cười lớn rồi điên cuồng lao tới, tạo nên một cuộc chém giết đẫm máu. Hai bên lao vào nhau, trận loạn chiến diễn ra, hạm đội Cự Sa đều là những tên điên cuồng khát máu, còn được dẫn dắt bởi Lý Trầm Châu nên khí thế át người, đám cảnh vệ tuy biết chút võ nghệ phòng thân nhưng chưa trải qua nhiều trận chiến nên ít kinh nghiệm, lại không có cao thủ thực sự chỉ huy nên chỉ miễn cưỡng chống trả yếu ớt, dường như sắp không chịu nổi. Từ bên ngoài đám lính đánh thuê triệu tập tới ùa vào giúp, nhưng dù chúng thực lực không kém đám người Cự Sa mà không có người chỉ đạo nên chiến thuật hỗn loạn, chỉ kéo được lại chút thế cân bằng dù đông người hơn. Cự Sa không thấy có kẻ nào đáng quan tâm, hắn bước đi từ từ giữa trận chiến mà ngó quanh, cũng chẳng có kẻ nào dám tới gần cản bước hắn cả. Hai bên vẫn đang chiến đấu, thế trận giằng co bởi người của Đô La Thành đông gấp hai, ba lần, nhưng đám người Cự Sa thế trận chặt chẽ, lại đang say máu, hung hăng hơn hẳn. Thế trận đang dần nghiêng về đám người Cự Sa thì bỗng có những tiếng chỉ đạo lớn vang lên, cùng với đó là hai bóng đen xộc tới từ hai bên trái phải, công phu quyền cước có vẻ ngang ngửa với cả Lý Trầm Châu, được cao thủ trợ giúp lại có chiến thuật bài bản, đám lính của Đô La Thành lại vốn đông hơn nên dễ dàng lấy lại thế phản công, ép dần đám người Cự Sa về giữa sảnh. Lúc này hai bên mới dường lại, Lý Trầm Châu biết đã có cao thủ thực sự tới giúp đám người kia nên cũng không khinh cử vọng động, cho người của mình tập trung, dàn lại đội hình. Đám lính của Đô La Thành vây kín vòng ngoải, nhìn kĩ lại hai bóng đen vừa tới giúp chính là hai tay vệ sĩ của Tiêu Đình, cả hai đang đưa tay chỉ đạo đám cảnh vệ lập trận, có thể thấy không chỉ thân thủ khá mà năng lực đánh trận cũng cao. Bỗng từ phía trên cao có tiếng nói vang xuống :

    - Ha ha, tới được đây đúng là có bản lĩnh lớn rồi đó ! Nhưng cố quá thì dễ quá cố đó ! Dù sao ta cũng đang thiếu nhân tài, chỉ cần các ngươi làm cho ta thì các ngươi sẽ được sống sung sướng không khác gì vua chúa, sao hả ?

    Người vừa tới chính là Tiêu Đình, nhìn dáng vẻ ngạo mạn của anh ta đứng từ trên lầu mà nói vọng xuống khiến cả đám người Cự Sa đều thấy chướng mắt, Lý Trầm Châu thấy tên tiểu tử còn trẻ mà lớn tiếng, kiêu ngạo thì tức giận :

    - Mẹ nó, không ngờ một thằng nhãi ranh cũng có thể quản lý được nơi này, thảo nào lại toàn đám ăn hại, không được tên nào ra hồn !

    Đám người Cự Sa nghe vậy cười lớn, tỏ vẻ khinh bỉ, tán thành lời nói của Lý Trầm Châu. Đám lính đánh thuê và cảnh vệ của Đô La Thành thì tỏ ra bực tức, muốn lập tức xông tới đánh gục đám người trước mặt, còn Tiêu Đình vẫn mỉm cười bình tĩnh như không :

    - Ta vất cho các người một cơ hội, là các người không nắm lấy đó ! Xưa nay ta không ép ai, cũng không muốn mất thời gian với những kẻ ngu ngốc, lúc nữa thì đừng mất công van xin, cũng đừng nói ta vô tình ! – Tiêu Đình nói đoạn thì cảm nhận được gì đó, liền quay đầu bỏ đi.

    Lý Trầm Châu thấy vậy thì càng bực tức không thôi, dồn lực bật mạnh lao tới, muốn lập tức lấy mạng kẻ phía trước, nhưng nào dễ được như ý thế, một tay vệ sĩ lao tới cản đường, hai người thì động thủ thì đám người bên dưới cũng lại xông vào nhau tạo nên một cuộc tàn sát khác. Còn Tiêu Đình, anh ta cảm nhận được có kẻ tới gian phòng VIP, khí thế toát ra bá đạo nên khiến anh ta lập tức đi theo. Bước đi gấp gáp bỗng anh ta dừng lại, mắt nhìn thấy kẻ trước mặt đang đứng trước một căn phòng VIP và còn đang sắp mở cửa bước vào thì bỗng dừng lại tại đó, không tới ngăn cản thêm nữa, chỉ nhếch mép mỉm cười kì lạ. Tại sao Tiêu Đình lại dừng bước, chẳng phải anh ta lo kẻ tới sẽ gây ra hỗn loạn cho các vị khách VIP, khiến ảnh hưởng danh tiếng và thu nhập của Đô La Thành sao ?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Rất sry vì lâu quá mới có chương mới, dịp lễ nên mình hơi bận, từ giờ sẽ cố gắng ra thật nhiều và đều hơn để tạ lỗi

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi tuanminh109, ngày 22-05-2015 lúc 09:41.

  4. #34
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    48
    Xu
    0

    Mặc định

    Tân Thế Giới Chương 33

    Suy tính




    Hầu Vương được người tốt giúp đỡ, đã được cứu đi, Cửu Vân Long trút bỏ được gánh nặng, tâm tình khá hơn, lần tái đấu tiếp theo với Huyết Sát Long chắc chắn sẽ thể hiện được toàn bộ thực lực chân chính. Nhưng dù sao hiện tại thương thế của Cửu Vân Long cũng nặng hơn rất nhiều, thực lực đã giảm sút, anh ta sẽ làm gì, chỉ thấy Cửu Vân Long ngưng thần tụ khí, không hề tấn công ồ ạt, vũ bão, anh ta thả lỏng toàn thân, đôi mắt đầy tự tin từ từ nhắm lại. Nhưng chẳng phải như thế sẽ tạo cơ hội cho đối thủ, Huyết Sát Long thấy đối phương đang cố hồi khí thì rất muốn tấn công, nhưng hiện tại hắn vẫn chôn chân tại chỗ, bởi hắn nhận ra được toàn thân của Cửu Vân Long lúc này kín kẽ lạ thường, không có một chút sơ hở dù hai mắt nhắm lại, toàn thân không hề thủ thế. Nhưng không phát hiện được sơ hở không có nghĩa là đứng nhìn đối thủ hồi khí, lập tức hai con huyết long cỡ vừa từ hình xăm trên tay Huyết Sát Long phóng sang hai phía trái phải rồi nhắm vào Cửu Vân Long, đồng thời hắn ta cũng lao vụt thân mình đến. Hai con huyết long từ hai bên, Huyết Sát Long từ trước mặt, cả ba đã tiến tới sát, Cửu Vân Long sẽ làm gì, đợi đến khi tất cả chỉ còn cách nhau một bước chân, đôi mắt của anh ta như bừng tỉnh, khẽ đẩy thân hình về sau một bước để tránh, rồi lập tức sau đó hai cánh tay đưa về sau, ở hai nắm đấm đã tụ luồng khí cực lớn. Hai con huyết long đâm thẳng vào người Huyết Sát Long, nhưng nó chúng chỉ nhập vào cơ thể của hắn lập tức chứ không hề gây ra ảnh hưởng nào, cùng lúc khi cả hai hoàn toàn nhập vào thân thể, Huyết Sát Long cũng tung ra một quyền với toàn lực, sức mạnh kinh thiên về phía đối thủ. Cửu Vân Long cũng bộc phát sức mạnh, song quyền đánh thẳng về phía trước, vận hỏa long thể, song quyền như nhập lại với nhau đánh ra một luồng lửa khổng lồ về phía kẻ địch. “ẦM ~”, hai cường chiêu va chạm tạo nên chấn động kinh hồn, mặt đất ở xung quanh bị chấn động vỡ nát biến dạng. A Lam đưa Hầu Vương đã rời đi được một lúc, nhưng vẫn cảm thấy được chấn động kinh khủng, đưa đầu nhìn lại, anh ta thấy một vùng lớn khói bụi mịt mù tỏa lên tận trời xanh, mây và khói như hòa vào làm một, không còn phân biệt được, nhìn tưởng chừng mây trên cao hạ xuống tận mặt đất vậy. “Trận đánh kinh khủng thật, liệu có mấy người có sức mạnh đáng sợ như vậy, ...hm... mình có thể đạt tới trình độ thực lực đó không nhỉ ?! Haizz, mình nghĩ gì vậy nhỉ, thật chẳng mong không còn những cảnh chém giết như này !”, A Lam thầm nghĩ rồi quay đầu rời đi. Trở lại hiện trường trận đấu, liệu sau pha đối đầu vừa rồi sẽ có kết cục như nào, là lưỡng bại câu thương, ngọc đá cùng tan hay ai là kẻ thắng. Không, hỏa long quyền vừa rồi xuất ra chỉ để cản lại thế công của kẻ địch, Huyết Sát Long tuy bị chấn lùi lại vài bước nhưng không mảy may thương tích gì cho lắm, về phía Cửu Vân Long cũng vậy, anh cũng không bị hao hụt gì lớn.

    - Ha ha, nếu toàn bộ thực lực của ngươi chỉ được như vậy thì tiếp sau đây ta sẽ lấy mạng ngươi ! – Huyết Sát Long cười đầy vẻ ngạo mạn, đồng thời đưa tay phải lên từ từ nắm siết lại khiêu khích đối thủ.

    Hắn ta chỉ là khiêu khích đơn thuần thôi sao, không, Cửu Vân Long đã sử ra ba thể nhưng tất cả đều vô ích trước đối thủ, không thể gây ra thương tích trầm trọng cũng như đánh bại đối thủ, cho nên Huyết Sát Long có thừa tự tin là dù đấu lâu dài thì Cửu Vân Long cũng sẽ cạn kiệt hết thể lực và khí lực trước mà thua. Nhưng Cửu Vân Long có bó tay chờ chết, chỉ thấy đôi mắt anh vẫn đầy vẻ tự tin :

    - Yên tâm, tới đây sẽ cho ngươi món mới. Đồng thời cũng sẽ là hạ màn cuộc chiến này.

    Cửu Vân Long chỉ là nói cứng hay thật sự còn tuyệt chiêu nào khác. Chỉ cảm thấy cả hai lúc này đều tràn đầy tự tin vào bản thân sẽ hạ gục đối thủ, lần giao tranh tới cũng sẽ là lần cuối định đoạt kết cục của trận đấu khi mà cả hai sẽ dốc sức tung ra tuyệt chiêu với toàn bộ sức mạnh, kết quả sẽ ra sao ?

    A Lam đưa Hầu Vương về Vô Tranh Quốc, anh ta là người dân ở đây sao. Tới một căn nhà trọ, đã có một người đợi sẵn trước cửa.

    - Công tử, đây là ... ?

    - Chỉ là một người bạn thôi, anh có thể sắp xếp một phòng cho cậu ta nghỉ ngơi dưỡng thương chứ ! – A Lam hỏi.

    - Dĩ nhiên là được, công tử để tôi dìu cậu ta. – Người chờ rất lễ phép với A Lam cho thấy anh ta thân phận không tầm thường.

    - Được rồi, anh cứ dẫn đường đi. – A Lam cười nói.

    Sau khi bố trí một căn phòng, A Lam đặt Hầu Vương xuống giường rồi quay sang dặn dò :

    - Anh cho người để mắt tới cậu ta chút nhé ! – A Lam quay sang dặn dò.

    - Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ sẽ lập tức cho mời bác sĩ, cậu ta nhất định được đối đãi như thượng khách ! – Người kia có vẻ thân phận thấp hơn A Lam rất nhiều.

    - Ưm, cảm ơn anh ! – Tuy vậy A Lam vẫn rất khiêm tốn : - À, mà anh đợi tôi cứ chuyện gì sao.

    - Vâng, là ngài ấy muốn gặp công tử.

    - Huynh ấy muốn gặp tôi sao ?! – A Lam thầm nghĩ trong đầu “Có chuyện gì gấp thế nhỉ ?!”.

    Người A Lam tới gặp là ai. Chỉ thấy người thuộc hạ kia đưa A Lam vào cung điện bằng một con đường bí mật, A Lam tại sao lại có thể vào được hoàng cung, tại sao lại phải lén lút như vậy. Hai người bước vào nơi dành riêng cho hoàng đế, cuối cùng họ dừng lại ở trước một căn phòng lớn.

    - Quốc vương, Lam công tử đã tới. – Người thuộc hạ đứng chờ ngoài cửa bẩm báo.

    Tức thì một người bước tới mở cửa.

    - Mau vào đi nào ! – Đó chính là Lam Hỏa, vậy A Lam chẳng phải là Lam Thiên sao.

    Hai người bước vào trong phòng, Lam Hỏa đưa tay tỏ ý nói Lam Thiên không cần gấp gáp, cứ tới ghế ngồi trước đã. Lam Thiên đương nhiên nghe theo lời anh mình, bước tới phía bàn trà ngồi xuống, chờ đợi Lam Hỏa. Về phía Lam Hỏa, anh ta đi lấy một bát nước rồi đưa lên miệng uống, nhìn qua Lam Thiên biết ngay được đó là một bát thuốc, anh sốt sắng :

    - Huynh có bệnh sao ? Là bệnh gì, có nặng lắm không ?

    Nhìn vẻ lo lắng của tiểu đệ, Lam Hỏa uống xong bát thuốc thì lau mồm cười khà :

    - Ha, yên tâm đi, ta vẫn còn khỏe mạnh lắm ! Chỉ là thuốc bổ do Lam Sái cho người đưa tới thôi.

    - Sao...sao cơ ? Chẳng phải ông ấy ... ! – Lam Thiên dù rằng vẫn còn chưa tin chú mình là một kẻ ác nhân thủ đoạn, nhưng dù sao trài qua những biến cố lớn thay đổi cả cuộc đời mình, cũng không thể không nghi ngờ.


    - Ha ha, đệ sợ ông ta hạ độc ta sao ? Không phải lo, từ khi ta lên ngôi đã uống thuốc này rồi, vả lại ta cũng đã cho người kiểm tra, chỉ là thuốc bổ thôi. Có lẽ ông ta muốn cho mọi người thấy được là ông ta vẫn đối xử tốt với ta. – Lam Hỏa vừa nói vừa đưa mắt nhìn vu vơ suy nghĩ gì đó.

    Nghe anh mình nói thế, Lam Thiên cũng bớt lo lắng phần nào :

    - Uhm, nhưng đã muộn rồi, huynh cho gọi đệ tới là có chuyện gì gấp sao ?

    - Phải, còn là chuyện lớn ... ! – Lam Hỏa có thoáng chút ngập ngừng.

    Lam Thiên không cắt lời, mà im lặng chờ đợi. Lam Hỏa nói tiếp :

    - Mấy ngày nay, người của ta thấy bên phía Lam Sái có động tĩnh lạ, đám thân tín của ông ta trong triều khá khẩn trương, chuẩn bị gì đó. Ta đã cho người ngầm điều tra thì biết được, ông ta đã lệnh cho ít nhất là bốn đại tướng thân tín dưới trướng đến các vùng biên ải để điều động quân lính... – Nói tới đây Lam Hỏa lại dừng lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Lam Thiên.

    Chẳng cần nói gì thêm người thông minh như Lam Thiên chỉ cần nghe qua tới đây là hiểu ngay ra vấn đề.

    - Chẳng lẽ... ông ta muốn... – Lam Thiên cũng ngập ngừng không nói tiếp, với chuyện trước mắt lúc này khiến đầu óc anh quay cuồng.

    - Phải, nếu chuyện này thực sự sảy ra thì mục đích chỉ có một ... ! – Lam Hỏa nhíu mày.

    Ông ta, Lam Sái muốn đoạt quyền ! Cả hai anh em Lam Hỏa và Lam Thiên đều không nói ra nhưng cùng chung suy nghĩ. Cả hai trầm tư, không biết Lam Hỏa đang nghĩ gì, nhưng về phía Lam Thiên, anh thực sự cảm thấy đau đớn, xót xa. Người chú ruột thân thiết, hết mực thương yêu cả hai anh em trước đây lại trở thành kẻ độc ác, xấu xa và ti tiện đến như thế. Không những sát hại anh của mình, ông ta còn âm mưu hãm hại Lam Thiên, bây giờ còn muốn đối phó, tiêu diệt của Lam Hỏa, tất cả chỉ vì hai chữ quyền lực thôi sao. Lam Thiên thật sự cảm thấy đau lòng, anh nhắm nghiền mắt, cắn chặt hai hàm răng, chỉ mong sao điều này không phải sự thật, nhưng hiện giờ mọi chuyện trước mắt vẫn đang diễn ra, sao có thể chối bỏ.

    - Vậy nếu tất cả chuyện này là thật, huynh định sẽ xử lý như nào ? – Lam Thiên miệng hỏi nhưng khuôn mặt như người mất hồn.

    Lam Hỏa im lặng nhìn Lam Thiên vài giây rồi thở dài :

    - Ta đã điều tra ra hai ngày nữa đám đại tướng kia sẽ lên đường. Đến lúc đó cũng là lúc người của ông ta ở lại thành giảm đi. Ta sẽ mời ông ta tới để nói chuyện thẳng mặt.

    - Huynh muốn cài người ra tay trước ? – Lam Thiên cắn chặt môi, trong lòng cảm thấy rất bực bội, khó chịu, dù chuyện này là đúng nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được. Chỉ tại tính cách nặng tình cảm của anh.

    - Cũng không hẳn, ta chỉ định gặp mặt đối mặt giữa riêng ta và ông ta. Dù sao trước đây chúng ta cũng rất thân thiết, ta thật không muốn đối phó với ông ta ! – Lam Hỏa nói.

    Thấy Lam Hỏa không những đã chững chạc, thấu tình đạt lý như bây giờ, mà cũng còn biết nghĩ đến tình nghĩa xưa khiến Lam Thiên rất vui, anh cảm thấy trong lòng vui mừng hơn. Phải, đến lúc đó nếu mọi chuyện thật lợi, tất cả sẽ không phải ra tay đối phó lẫn nhau. Tình cảm có thể hàn gắn lại, dẫu sao mọi chuyện quá khứ cũng là quá khứ rồi, có thể bỏ qua được thì nên bỏ qua. Nhưng khi ngửa bài ra thì kết cục sẽ ra sao ?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #35
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    48
    Xu
    0

    Mặc định

    Tân Thế Giới Chương 34

    Cuộc trò chuyện



    Trác Thanh sau khi để Lam Hỏa đưa Lam Thiên đi thì quay trở lại Cái Thế Đường. Vừa trở về tới cổng, đã có một tên thuộc hạ chạy tới :

    - Thưa tổng quân sư, đại đương gia cho tìm ngài !

    Nhìn dáng vẻ khẩn trương, có chút run run lo lắng của hắn đủ để Trác Thanh đoán ra được tâm ý hiện thời của Tư Mã Anh Hùng, tuy nhiên anh ta không hề cảm thấy lo lắng, chỉ khẽ cười nhẹ rồi phẩy tay tỏ ý cho tên thuộc hạ lui đi rồi đi thẳng tới thư phòng, nơi Tư Mã Anh Hùng đang đợi.

    - Ngài tìm ta ? – Trác Thanh bước vào phòng.

    Tư Mã Anh Hùng đang quay lưng lại phía cửa, sắp xếp lại đống sách ở trên giá sách, thấy Trác Thanh tới nhưng vẫn im lặng không nói gì, cũng không quay lại mà vẫn tiếp tục công việc đang làm, chẳng phải anh ta cho tìm Trác Thanh sao. Trác Thanh thấy biểu hiện của Tư Mã như vậy thì khẽ cười mỉm, biểu hiện khuôn mặt thích thú lạ thường, thật kì dị. Cả hai vẫn tiếp tục như thế, Trác Thanh đứng ngoài cửa, Tư Mã Anh Hùng sắp xếp lại giá sách, im lặng một hồi.

    - Ta hiểu ngài đang cảm thấy tức giận ... – Trác Thanh cuối cùng cũng mở lời nói tiếp.

    Nhưng còn chưa đợi anh ta nói hết câu, chớp mắt Tư Mã Anh Hùng đã đứng trước mặt. Đưa tay nắm lấy cổ áo Trác Thanh, Tư Mã Anh Hùng nghiến răng :

    - Ngươi hiểu, thật sao ? Vậy tốt, nếu hiểu sao còn biến ta trở thành một tên bất nhân bất nghĩa ?! Khiến ta hại cả ân nhân cứu mạng vợ mình ?!

    Tư Mã Anh Hùng càng lúc càng siết chặt, cổ áo Trác Thanh bị siết tới khó thở, chỉ thấy anh ta khẽ ho khụ khụ nhè nhẹ. Tư Mã Anh Hùng thấy vậy cắn chặt răng suy nghĩ gì đó, đôi mày nheo nheo trùng xuống rồi đưa tay thả cổ áo Trác Thanh ra rồi quay trở lại giá sách mà tiếp tục công việc dang dở. Dù Tư Mã Anh Hùng đang thực sự cảm thấy tức giận, ức chế, nhưng có vẻ anh lại không thể xử tội Trác Thanh lừa mình, lý do là gì thì khó có thể biết được. Là do công lao to lớn của Trác Thanh đối với Cái Thế Đường, với chính bản thân Tư Mã Anh Hùng ngày hôm nay, chỉ là suy đoán, nhưng có thể thấy được vị thế to lớn của Trác Thanh.

    - Ngài yên tâm, tên nhóc đã vẫn sống tốt lắm ! – Trác Thanh im lặng một hồi rồi cất tiếng.

    - Cậu ta vẫn ổn sao ... ? Vậy ngươi đã đưa cậu ta đi đâu rồi ?! – Tư Mã Anh Hùng nghe được thì lập tức quay lại sốt sắng hỏi.


    - Chỉ là giúp hắn được đoàn tụ với người thân thôi. – Trác Thanh cười nhạt.

    - Sao cơ ? Ngươi đưa cậu ta tới chỗ của Lam Hỏa sao ?! Ngươi... ngươi làm vậy khác nào đưa cậu ta vào chỗ chết, còn dám nói cậu ta vẫn ổn ! Khốn kiếp ! – Tư Mã Anh Hùng không nhịn đặt, bật nên tiếng chửi thề.


    Trác Thanh thấy Tư Mã Anh Hùng càng lúc lại càng tức giận hơn thì vội nói :

    - Ngài không cần phải lo lắng quá như thế đâu, tôi có thể đảm bảo thằng nhóc đó vẫn an toàn. Nếu muốn gặp thì ngài cứ tới Vô Tranh Quốc là có thể thôi !

    Dù rằng khá thích chọc Tư Mã Anh Hùng, nhưng nếu để anh ta thực sự nổi điên thì dù là Trác Thanh mồm miệng tuyệt thế cũng không dám.

    - Nhưng nếu ngài muốn gặp ngay lúc này thì tôi khuyên là không nên. – Trác Thanh nói tiếp.

    Tư Mã Anh Hùng nghe được vậy cũng cảm thấy yên tâm hơn, tuy rằng anh muốn lập tức gặp Lam Thiên để tạ lỗi với cậu ta nhưng qua lời nói của Trác Thanh đủ để anh biết Vô Tranh Quốc đang sắp có biến cố cho nên mới nói thời điểm hiện tại không phải lúc thích hợp để anh tới đó. Dù sao cũng nghe được tin tức tốt về Lam Thiên, Tư Mã Anh Hùng thờ ơ quay lưng lại phía Trác Thanh rồi nói :

    - Mong là cậu ta thực sự yên ổn như lời ngươi nói, nếu không ta nhất định ... không tha cho ngươi đâu !

    Chỉ thấy Trác Thanh khẽ mỉm cười, dường như không để tâm đến lời đe dọa của Tư Mã Anh Hùng, ngoài ra còn tươi cười nói tiếp :

    - Thực ra hôm nay tới đây tôi còn mang cho ngài một tin vui khác.

    - Tin vui ? – Tư Mã Anh Hùng hơi đưa đầu quay lại : - Chỉ cần ngươi ít làm chuyện mờ ám sau lưng ta đã là tốt rồi !


    Trác Thanh dường như vẫn không để ý tới lời của Tư Mã :

    - Chỉ là muốn tốt cho ngài thôi ! Mà thôi, tin vui tôi mang tới đảm bảo khiến ngài vui mừng không thôi. – Trác Thanh im lặng vài giây rồi nói tiếp : - Nghĩa phụ của ngài đã trở về rồi.

    Tư Mã Anh Hùng vừa nghe được tin lập tức quay người lại vẻ mặt khẩn trương :

    - Thật sao ?!

    - Đương nhiên, ngài ấy đang trên đường, chắc tới chiều là sẽ về tới đây. – Trác Thanh trả lời.


    Nghĩa phụ của Tư Mã Anh Hùng chính là Hùng Sư Vương, tiền thân của Cái Thế Đường chính là Mãnh Sư Đường mà ông ta một tay gây dựng nên, có thể thấy ông ta là một người cực kì quan trọng góp phần tạo nên Cái Thế Đường danh tiếng như hôm nay, ngoài ra nhìn vẻ sốt sắng khẩn trương của Tư Mã Anh Hùng cũng có thể thấy được tình cảm tốt đẹp giữa hai người, vậy Hùng Sư Vương là con người như thế nào.

    Trở lại với Vô Tranh Quốc, biến cố lúc này đã sắp bắt đầu xảy đến. Lam Hỏa cho triệu tập tất cả những người thân tín mà mình tin cậy nhất đến bàn việc, dường như bao năm qua anh ta đã tốn không ít công sức, có khá nhiều nhân vật quyền lực, tầm cỡ trong triều đình quốc gia theo anh ta. Sau khi bàn xong, tất cả đã đều đi đến nhất trí, các quan văn sẽ lo đối nội đối ngoại với những thông tin có thể xảy đến sau sự việc này, các võ quan thì toàn lực triệu tập, điều động binh mã dưới quyền, luôn luôn sẵng sàng toàn thời gian với những sự vụ có thể bất ngờ xảy ra. Cuối cùng, Lam Hỏa cho một số lượng binh lính cực kỳ tinh nhuệ bao vây hoàn toàn thư phòng riêng của mình, trong lúc gặp mặt với Lam Sái chắc chắn phải nội bất xuất ngoại bất nhập. Lam Thiên không ra mặt trong cuộc họp, nhưng anh được Lam Hỏa bố trí cho một chỗ đằng sau tường có thể nghe toàn bộ cuộc họp để biết được chi tiết lần hành động này. Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng mọi chuyện thực sự bây giờ mới diễn ra, liệu mọi việc có được như ý Lam Hỏa hay không ? Anh ta cho người mời Lam Sái đến thư phòng riêng, đương nhiên Lam Sái lập tức tới, có lẽ ông ta chưa biết được lần hành động lần này của Lam Hỏa, hay là ...

    Sau khi Lam Sái tới thư phòng, Lam Hỏa gọi người chỉ huy đội cảnh vệ bên ngoài tới :

    - Bất kì có chuyện gì xảy ra bên trong đều không được phép cho bất cứ kẻ nào vào, đồng thời cho người canh giữ thật chặt vòng vây, cấm không cho bất kì một kẻ nào tới gần ! ... Và phải nhẹ nhàng, bớt ồn ào nhất có thể, rõ rồi chứ ?

    - Thuộc hạ hiểu ! – Tay thuộc hạ gật đầu tỏ vẻ hiểu ý rồi sau đó lui đi theo cử chỉ của Lam Hỏa.


    Tiếp sau đó Lam Hỏa bước vào phòng, còn Lam Thiên được bố trí ở sau gian phòng để rõ cuộc nói chuyện.

    - Là ngài cho gọi ta ? Có chuyện gì xảy ra sao ? – Lam Sái vừa thấy Lam Hỏa bước vào phòng đã dồn dập hỏi.

    - Ha ha, chẳng lẽ có chuyện gì mới được gặp chú sao ?! Đã lâu rồi hai chúng ta chưa hàn huyên tâm sự, chỉ là muốn gặp để nói chuyện với chú một lúc thôi ! – Lam Hỏa cười lớn.

    - Ồ ... ! Hiếm khi thấy ngài có tâm tình tốt như vậy đấy ! – Lam Sái tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, tuy nhiên cũng nở một nụ cười nhẹ.

    - Nơi đây chỉ có hai ta, chú không nhất thiết phải xưng hô như vậy đâu. – Lam Hỏa nói.

    - Hm... – Lam Sái suy nghĩ gì đó một hồi rồi cũng tươi cười đáp : - Ưm, nếu con muốn vậy, dù sao cũng đã lâu rồi chú với con chưa trò chuyện được gì ngoài công việc nhỉ ?!

    - Ha ha, phải, phải. Hôm nay muốn ôn lại chút chuyện xưa với chú, hi vọng chú không bận gì trong hôm nay cả, vì con muốn giữ chú lại cả ngày đó ! – Lam Hỏa cười đầy thiện chí.

    - Nhất định rồi, thời gian... dành để tăng tình cảm giữa chúng ta thì ta đâu có thiếu. – Lam Sái trả lời.

    Nghe được cuộc nói chuyện, Lam Thiên cảm thấy hào hứng, dường như mọi chuyện đang diễn ra rất tốt đẹp. Cả hai chú cháu Lam Hỏa và Lam Sái ngồi một hồi lâu, trò chuyện về những việc trong quá khứ, cảm giác thật gắn bó, thân thiết, Lam Thiên bên trong nghe được chỉ muốn có thể lập tức ra để được tham gia vào cuộc trò chuyện này. Cả hai đang cười nói vui vẻ thì lại bỗng im lặng một hồi, nhìn nhau. Cuối cùng Lam Sái cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh như nhìn thấy tâm can người đối diện :

    - Nhưng lần này con cho người mời ta đến ắt hẳn có chuyện phải không, là gì thì có lẽ đây là lúc nên nói rồi đấy !

    Lam Hỏa vẫn tiếp tục im lặng, nhìn Lam Sái cười nhẹ, trong đầu suy nghĩ gì đó, một hồi lâu mới cất tiếng trả lời :

    - Phải, đúng là có việc. Nhưng cái đó có lẽ con mới là người phải hỏi, những chuyện chú làm gần đây là có ý gì ?!

    - Những chuyện ta làm gần đây ... ? – Lam Sái thoáng chút ngạc nhiên, tỏ vẻ không hiểu ý Lam Hỏa.

    - Ha ha, thôi nào, việc đám huynh đệ của ta dần dần không còn lại ai, việc ông điều động binh lính, lẽ nào ông thật sự cho ta là thằng ngu ?! – Lam Hỏa nhếch mép cười nhạt, ánh mắt sắc như dao cạo nhìn Lam Sái mà nói.

    - Sao cơ, con nói gì ? Ý con là sao, ta vẫn chưa hiểu ! – Lam Sái vẫn tiếp tục tỏ vẻ không hiểu.

    - Thôi nào, hiện giờ chỉ có hai ta ở đây thôi, ông không cần phải tiếp tục giả bộ. Cùng chơi bài ngửa đi nào, chẳng phải ông đã thèm muốn cái ghế hoàng đế này đến mức không chịu được nữa rồi sao ?! – Lam Hỏa lập tức thẳng thừng nói.

    Lam Thiên bên trong lúc này trong lòng có cảm giác bấn loạn, cuộc nói chuyện vui vẻ khi nãy dần dần biến mất hoàn toàn, thay vào đó là tràn ngập cảm giác u ám đen tối, liệu kết cục của cuộc nói chuyện này sẽ đi tới đâu ?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 7 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 567

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status