TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 14 của 14

Chủ đề: [Huyền Huyễn] Tối Cường Phế Vật - Chương 13

  1. #11
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Đang ở
    Đâu đó trên Trái Đất
    Bài viết
    505
    Xu
    969

    Mặc định

    Chương 10: Thất Thân



    - Thật ra… giết trước ấy sau cũng không tệ. Ngươi cứ thử thì sẽ biết. Hahahaha…

    Một tên đi sau lên tiếng, cả đám lại nhao nhao cười lên. Phần lớn trong số những Chấp Pháp Giả này là nhân sĩ giang hồ được sàng lọc, thu nhận. Tất nhiên cũng có một số là đến từ gia tộc có quan hệ với học viện, được đào tạo bài bản từ nhỏ không thích mấy câu truyện cười bậy bạ này.

    - Câm hết cho ta! Thay vì nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn thì các ngươi nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ có mấy kẻ chết dưới kiếm của cô ta thì hơn.

    Một gã tiểu bạch kiểm đúng nghĩa đi ngay phía sau gã Hổ ca lên tiếng. Mấy gã còn lại liền im lặng không dám cười đùa nữa, dường như chúng khá e ngại tiểu bạch kiểm này

    - Hứa Đồng, ngươi không cần để ý chúng. Cứ để chúng vui vẻ thêm chút đi.

    Gã Hổ ca không quay đầu lại nói. Thì ra gã thư sinh chừng hai lăm tuổi, hông đeo trường kiếm kia chính là Hừa Đồng, con của Hứa Thiết, anh trai của gã Hứa Thạch tại thành Tạ Mục. Tạ Tấn có nghe nói Hứa Thạch có một người anh cùng cha khác mẹ làm việc tại học viện Nhạc Lâm, thì ra chính là gã này.

    Trước khi có Hứa Thạch, gia chủ Hứa gia Hứa Thiết từng uống say cưỡng bức một tì nữ, về sau tì nữ này sinh ra Hứa Đồng rồi qua đời. Vì vậy mà thân phận của hắn tại Hứa gia cũng không hiển hách gì.

    Vì không được trọng dụng nên Hứa Đồng sau khi tốt nghiệp học viện thì xin ở lại, cuối cùng thì hắn được nhận làm Chấp Pháp Giả ở đây. Từ đó Hứa Đồng hạn chế qua lại với gia tộc, ngay cả em ruột Hứa Thạch đến học hắn cũng không đến thăm hỏi lần nào.

    Tạ Tấn nín thở chờ đoàn người đi qua. Sau khi đã xác định học đã vào sâu trong rừng, hắn mới từ từ leo xuống chạy khỏi rừng.

    - Không đi xem náo nhiệt à?

    - Bọn họ búng một ngón tay cũng đủ giết ta rồi, đi theo xem để chịu chết à?



    Sáng hôm sau, những học viên lại bắt đầu công việc thường nhật. Ai đi học cứ học, ai đi chơi cứ chơi, Tạ Tấn sau khi làm xong công việc của hạ nhân thì lại mò vào khu rừng hôm trước.

    - Vậy mà ta tưởng ngươi không tò mò chứ.

    - Giờ đã qua một đêm, chắc họ đã rời đi cả rồi.

    Mới một ngày đã qua, nhóm người kia lại ỷ đang ở địa bàn của mình nên không quan tâm đến dấu vết để lại, Tạ Tấn liền lần theo chúng dần dần đi đến khu vực ngoài bìa của học viện.

    Từ sáng Tạ Tấn lần theo dấu vết suốt đến trưa thì dừng lại. Lúc này phía trước hắn chính là một vách núi cheo leo gần như dựng đứng, phía dưới nghìn dặm là rừng cây xanh ngắt trải rộng đến tận chân trời.

    Chỗ này xem như là cuối địa phận của học viện. Học viện Nhạc Lâm được xây trên khu sơn mạch Nhạc Lâm, tất nhiên là nó phải tọa lạc trên một khu vực hiểm trở dễ thủ khó công.

    Từ khu rừng phía dưới muốn lên trên học viện chỉ có duy nhất một con đường men theo sườn dốc phía tây, còn ba mặt còn lại đều là vách núi cheo leo. Đứng trên vách núi lộng gió, Tạ Tấn nói:

    - Quái, dấu vết đến đây là dừng. Ở đây có vài vết máu, đừng nói là người ta ẩu đả ở đây xong rồi thì nhảy xuống dưới cả nhé.

    - Đằng kia, ta thấy vị trí đó quen quen. Hình như chỗ đó…

    Trợ Đế bay ra chỉ tay về một hướng. Nhưng sau đó lão ta lập tức chui vào miếng ngọc.

    - Có người đang đến, mau trốn đi!

    Tạ Tấn vội vàng chạy khỏi vách núi lùi về khu rừng, nhưng đoạn gần vách núi đều là đá cứng không có cây che phủ, vì thế xem ra lần này hắn không may lắm.

    - Vèo…

    Đang hì hục chạy, bỗng Tạ Tấn nghe tiếng động như lưỡi dao đang xé gió chém đến lưng mình. Vì thế theo phản xạ hắn liền nằm rạp xuống đất.

    - Ầm… roạt… roạt…

    Một đường kiếm màu hồng do linh lực tạo thành lướt ngang qua người Tạ Tấn, chém gãy mấy thân cây to bằng vòng tay mấy người ôm trước mặt. Tạ Tấn quay đầu lại thì thấy từ phía đằng xa, một cái bóng màu trắng, đỏ, tay cầm trường kiếm đang liêu xiêu bước đến.

    Chậm một chút nữa là Tạ Tấn đã bị một kiếm chém thành hai mảnh. Hắn vẫn còn cảm thấy chút sợ hãi, nhưng Tạ Tấn nhanh chóng trấn tĩnh lại. Hắn đứng lên phủi phủi bụi, bình tĩnh nhìn thân hình kia tiến lại gần.

    Không phải là Tạ Tấn tự tin cái linh lực mèo ba chân của mình có thể đánh lại đối phương, mà là hắn biết chắc mình không đủ thực lực đánh lại, vì vậy không cần phải tiếp tục chạy nữa.

    Dù đối phương đã bị thương, nhưng nhìn đường kiếm vừa rồi là biết đó là một cao thủ đã có thể điều khiển linh lực ly thể tấn công địch nhân. Đây là khả năng mà linh giả tầng hai mới có thể sơ bộ học được, còn muốn nắm vững để thi triển chiêu thức thì phải là cao thủ tầng bốn linh lực.

    Với loại đối thủ này thì Tạ Tấn xác định chỉ cần đối phương còn một hơi tàn cũng có thể xuất kiếm giết hắn. Vừa rồi Tạ Tấn tránh được chẳng qua là đối phương đã quá chủ quan mà thôi.

    Dáng đi của thân ảnh kia khá lạ, tay phải dường như cầm kiếm chỉ xuống đất, còn hai chân lại khép lại. Chờ thân ảnh đến gần, Tạ Tấn liền giật mình kinh hô:

    - Thanh lão sư?

    Vì bị bắt làm hạ nhân, lại mất hết động lực tu luyện, Tạ Tấn cũ rất ít khi đi đến dãy phòng học và sân huấn luyện, vì thế trừ năm đầu hắn cũng không biết nhiều lão sư của học viện. Nhưng Thanh Tuyết thì hắn lại nhớ tương đối rõ.

    Cô ta là một lão sư lâu năm của học viện, chuyên phụ trách quản lý các học viên. Mặc dù nghe nói lão sư Thanh Tuyết này đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng cũng như những phụ nữ linh lực cao cường khác, vẻ ngoài của Thanh Tuyết chỉ như thiếu nữ đôi mươi.

    Chính vì vẻ ngoài trẻ trung, xinh đẹp mà đám học viên thường hay cố ý vi phạm mấy lỗi nhỏ để bám lấy bà cô này.

    [Đây chính là lý do người ta nói hồng nhan họa thủy. Y tá đẹp thì nhiều người bị bệnh, cảnh sát đẹp thì tội phạm đông].

    Tất nhiên là cô ta chẳng để tâm gì đến lũ choai choai vừa nhìn thì cứ tưởng đệ đệ nhưng thật ra lại đáng tuổi con cháu kia. Nhưng với cả những lão sư khác cô ta cũng không tỏ thái độ gì, suốt ngày cứ trưng bộ mặt như bị mọi người thiếu tiền không trả vậy. Hình như thể loại này bọn nam sinh thường gọi là băng sương gì gì đó…, Tạ Tấn cũng chẳng để ý đến.

    Thanh Tuyết bước đến gần thì nhận ra Tạ Tấn. Hiển nhiên là phải nhận ra hắn rồi, Tạ Tấn chính là "hót boi" người người đều biết ở học viện này mà.

    Gương mặt Thanh Tuyết lúc này đỏ bừng, hơi thở hổn hển, tóc dài đến eo bay tán loạn theo những cơn gió. Vốn cô ta mặc áo màu xanh nhạt, nhưng lại bị máu nhiễm thành màu đỏ. Chiếc áo nhiều chỗ bị rách để lộ ra phần da thịt trắng nõn nà, Tạ Tấn quan sát không thấy vết thương ngoài da nào. Còn phía dưới Thanh Tuyết hoàn toàn "mát mẻ", chẳng có gì cả.

    Vị lão sư khó gần lúc này gần như hoàn toàn hiến thân vì môi trường, chỉ có vài mảnh vải phía trên nhưng chẳng che đậy được gì ngoài việc càng khiến người ta thêm phần kích thích hơn.

    Tại ngực của Thanh Tuyết, một vết chém vào áo khiến cặp tuyết lê to tròn, trắng trẻo lộ thiên ngạo nghễ. Giữa hai khối thịt mềm mại đàn hồi đầy co dãn kia, là hai hạt đậu đỏ nho nhỏ đang to dần lên bởi bàn tay ngọc ngà đang không ngừng xoa bóp, khiến cho khối thịt vừa cỡ tay ngọc không ngừng thay hình đổi dạng.

    Vòng eo thon gọn của Thanh Tuyết lúc này như ẩn như hiện giữa tà áo xanh bị gió thổi phấp phới. Còn đôi chân dài miên man thon gọn đang khép khép, cặp mông đầy đặn, săn chắc hoàn toàn phơi ra bên ngoài bởi chiếc quần đã biến mất.

    Tạ Tấn có thể thấy phần bụng dưới trống trải phẳng lỳ như đồng bằng của mỹ nhân, thậm chí xa hơn nữa về phía nam chính là vùng rừng U Minh rập rạp đen tuyền đang bị ngập lụt bởi thứ nước sền sệt không ngừng rỉ ra từ khe suối.

    Theo mỗi bước đi của Thanh Tuyết, cặp tuyết lê to tròn, cặp mông săn chắc lại rung rinh lên xuống không ngừng. Dường như khi đi, sự cọ sát bởi việc khép chân lại khiến cho nước suối trong khe sâu bí ẩn rỉ ra nhiều thêm một chút.

    Một tay mỹ nữ cầm trường kiếm, một tay thì không ngừng xoa bóp thân thể mát mẻ. Cảnh tượng này lập tức khiến máu trong cơ thể Tạ Tấn sôi lên như muốn bốc hơi, thật ra không phải là bốc hơi mà là dồn lại một chỗ.

    Thanh Tuyết đi đến trước mặt Tạ Tấn thì dừng lại, khi thì nhắm mắt lắc đầu, lúc thì lại nhìn chằm chằm Tạ Tấn như thể mèo hoang bị bỏ đói lâu ngày đột nhiên gặp đươc chuột.

    - Haha… Dạo này trời nóng nhỉ! Ta nghĩ ta nên quay về tắm thôi!

    Tạ Tấn cười khan mấy tiếng rồi từ từ quay đầu lại. Nhưng Thanh Tuyết ngay lập tức nhanh như chớp lao đến đè Tạ Tấn ngã sấp xuống đất. Cô ta hành động nhanh nhẹn như một con mèo hoang dã thực hiện cú đớp mồi chính xác, nào còn bộ dạng chậm chạm như vừa rồi nữa.

    - Á… khoan khoan… Thanh sư phụ, cô bị làm sao thế?

    Tạ Tấn đã nhất trụ kình thiên, bị thân thể mềm mại của Thanh Tuyết đè lên thì hừng hừng lửa dục. Nhưng nghĩ lại thì dường như cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, vì vậy hắn vội vàng đẩy Thanh Tuyết, gấp gáp hỏi.

    - Haha… Cô ta bị trúng vài-thứ-gì-đó-thường-có-trong-truyện, hiện tại thì không ý thức được gì nữa. Anh bạn trẻ, công lực ngươi không đủ thoát ra đâu. Tận hưởng đi nhé! Haha… cứ tự nhiên, ta không xem trộm các ngươi đâu.

    Giọng lão yêu Trợ Đế khẽ vang lên từ miếng ngọc. Tạ Tấn chưa kịp mở miệng nói thì đã bị đôi môi anh đào của Thanh Tuyết khóa lại. Đầu lưỡi của Thanh Tuyết như một con lươn nhỏ luồn lách, trườn sâu vào trong miệng của hắn.

    - Ưm… ưm… Khoan! Ta… chưa chuẩn bị… tâm lý!

    Thanh Tuyết nhảy vào lòng Tạ Tấn đang ngồi dưới đất, một tay quàng qua cổ hắn điên cuồng hôn, tay còn lại xoa xoa ngực hắn rồi từ từ trượt dần hạ xuống dưới. Khi cô ấy dùng bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tiểu Tạ Tấn to lớn cách mấy lớp vải, Tạ Tấn liền giật mình kêu lên.

    - "Roạt…"

    Không để Tạ Tấn kịp kháng nghị gì, Thanh Tuyết đang dùng bàn tay nhỏ sờ mó, thăm dò vật lạ cứng như khúc côn kia, liền vận linh lực xé toạc một lớp quần của Tạ Tấn, để lộ ra khúc thịt cứng đang chỉ thẳng lên trời của hắn.

    - Éc… Thân thể này mới mười bảy thôi, cô mà đụng vào là ở tù luôn đấy!

    Thanh Tuyết lúc này chẳng nghe Tạ Tấn nói gì, mà có nghe cũng chẳng hiểu được. Cô ta vòng cả hai tay ôm lấy lưng Tạ Tấn, sau đó nhấc mông đẹp lên, chính xác hạ mạnh xuống.

    - Phịch…

    Âm động kia đã ướt át không chịu nổi, cú hạ cánh khẩn cấp của Thanh Tuyết liền khiến côn thịt đang chỉ thiên kia đâm một mạch lút cán vào trong.

    - Ah… Ahhh…

    Thanh Tuyết không nhịn được rên rỉ mấy tiếng. Sau đó âm thanh "phập… phập… phập…" liên tiếp vang lên, Tạ Tấn lúc này đã đầu hàng. Hắn tay trái ôm lấy tấm lưng của Thanh Tuyết, tay còn lại để trước ngực không ngừng nhào nặn khối thịt hình bán cầu xinh đẹp, còn thân thể thì thả lỏng mặc cho Thanh Tuyết không ngừng vận động.

    Thanh Tuyết liên tục vểnh mông cao lên khiến côn thịt mang theo chút nước suối rời khỏi huyệt động, rồi lại chính xác hạ mạnh xuống khiến nó đâm sâu vào trong. Tạ Tấn hoàn toàn bị động. Hắn ôm chặt lấy thân hình mảnh mai kia hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này. Đột nhiên hắn giật mình kêu lên:

    - Cài giề? Đùa ta chắc!!!

    Tạ Tấn bất giác nhìn xuống thì không nhịn được kêu lên. Hắn thấy tiểu huynh đệ đang không ngừng đâm tới tấp vào Thanh Tuyết ngoài dính đầy nước suối của cô ấy thì còn nhiễm thêm chút máu tươi.


    Ném nào!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Vậy là vừa đủ 10 chương rồi. Có ai đọc truyện để lại cái comment ủng hộ nào!

    Hãy nhấn vào cục này để ném tác giả!
    ---QC---


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    gà mờ tập đọc,hailam1991,han than,heroatpro,lamlai123,phamquangdung,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Đang ở
    Đâu đó trên Trái Đất
    Bài viết
    505
    Xu
    969

    Mặc định

    Chương 11: Đến Hồ Điệp Cốc



    Trong căn phòng rẻ tiền của một nhà nghỉ nào đó, ánh chiều tà vàng rực chiếu xuyên qua tấm rèm trắng rách nát treo trước cửa sổ. Khói thuốc bay nghi ngút được nắng chiều chiếu sáng đang chầm chậm thay hình đổi dạng khiến căn phòng toát ra vẻ đượm buồn, sầu não khó tả.

    Từng tiếng thút thít khẽ vang lên trên chiếc giường gỗ xập xệ như sắp gãy. Trên giường, một thân ảnh gầy gò, quần áo không chỉnh tề dùng chăn che đi thân thể mệt mỏi, đang lấy tay che mặt liên tục sụt sùi.

    - Khóc, khóc, khóc! Khóc thì đước cái gì hả? Có im ngay đi không!

    Một giọng nói bực bội cạnh giường gắt lên khiến căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng rít thuốc, nhả khói đều đều chốc lát lại vang lên.

    Tạ Tấn nằm trên giường, hai tay che mặt nói:

    - Huhuhu… Ta khóc cũng không được sao? Ta còn vị chưa đủ mười tám tuổi đâu, ngươi chắc chắn sẽ phải ở tù mọt gông.

    Lão sư Thanh Tuyết ngồi trên thành giường ném đầu lọc đi, nói:

    - Chị mày là "COCC", ai dám bắt hả?

    Sau một hồi im lặng chết chóc, lại có một giọng-nói-bí-ẩn-trong-không-gian vang lên:

    - Ờ… thật ngại quá. Đoạn này chỉ là Tạ Tấn (thật ra là lão tác giả đấy) tưởng tượng ra thôi, quý độc giả cứ đọc tiếp khúc dưới đi nhé.

    .........

    Bị xốc nảy liên tiếp, Tạ Tấn mở mắt ra.

    Đây là bên trong một cái xe ngựa. Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Tạ Tấn có thể thấy cảnh vật hoàn toàn xa lạ, hắn đã đến một thành thị nào đó chứ không phải là vùng rừng núi Nhạc Lâm hẻo lánh nữa.

    Khẽ gọi mấy tiếng với miếng ngọc đeo trước cổ nhưng Trợ Đế không trả lời, điều này chứng tỏ hiện tại Tạ Tấn đang không an toàn.

    - Ồ ra là Thanh Tuyết lão sư! Haha… không biết lão sư đưa ta đi đâu vậy?

    Nhìn ra phía trước Tạ Tấn thấy bà cô Thanh Tuyết đang đánh xe. Lúc này cô ta đã khôi phục thần sắc lạnh lùng, đồng thời thay một bộ y phục khác.

    - Câm miệng hoặc ta khiến ngươi không bao giờ nói được nữa!

    Một câu đe dọa lạnh lẽo dọa cho Tạ Tấn rụt đầu vào trong. Từ ngữ khí của bà cô này, Tạ Tấn dám chắc nếu mình còn nói lung tung thì không khéo sẽ mất cái mạng nhỏ thật.

    Bỗng cánh tay của Trợ Đế thò ra khỏi miếng ngọc, sau đó lão yêu uốn éo cánh tay một hồi thì nó đã biến thành mấy chữ liền mạch.

    "Cô ta trúng độc cần phải hút dương khí để áp chế, ngươi đã bị cô ta "ấy ấy" ba ngày liền. Mỗi ngày đều đều đặn ba bữa sáng, trưa, chiều, tính luôn lần ngươi còn tỉnh là mười lần trong ba ngày rồi."

    "Khỉ thật, thì ra ta bị cưỡng hiếp ba ngày liền, hèn gì cứ nằm mộng thấy mấy thứ linh tinh. Không được rồi! Nếu bà cô này mà còn vào hút dương khí nữa thì bộ xương già của ta hỏng mất".

    Mấy dòng chữ như khói trước mặt Tạ Tấn lại biến đổi:

    "Đừng lo, cô ta không giết ngươi là vì còn cần dương khí của ngươi. Hình như cô ta muốn giữ bí mật, thời buổi này ra đường tìm một kẻ phế vật không chống trả nổi như ngươi không dễ đâu."

    Khóe miệng Tạ Tấn giật giật. Thì ra mình bị bắt đi là do bản thân quá phế vật, thế mà vừa rồi Tạ Tấn còn tưởng chính phong độ tiêu sái, anh minh thần võ của mình đã thu hút cô ta nữa chứ.

    Bỗng chiếc xe dừng lại. Không đợi Tạ Tấn thò đầu ra xem, hắn đã bị bà cô nguy hiểm kia thò tay nắm cổ lôi ra ngoài như con gà sắp tắm nước sôi.

    - Tiệm quần áo ư? Haha… Thanh lão sư thật có lòng, đưa ta đi xa như vậy chỉ để mua y phục. Nhưng mà ta còn nhiều đồ mặc lắm, hay ta về học viện trước nhé.

    Nói rồi Tạ Tấn quay đầu định đi, nhưng hắn chợt cảm thấy phía sau có một nguồn nguy hiểm lớn có thể đe dọa tính mạng.

    - À… Dạo này làm việc nhiều quá, y phục cũng cũ hết rồi, hay là vào trong mua vài bộ vậy.

    Thanh Tuyết lặng lẽ đi vào trong, Tạ Tấn dù muôn phần không muốn cũng phải cất bước đi vào theo.

    - Ây da da… hai vị muốn mua gì ạ? Bổn tiệm đây chính là tiệm may y phục tốt nhất trong Hồ Điệp Thành. Dù là y phục may sẵn hay đặt may riêng, chúng tôi đảm bảo quý khách chỉ cần mặc y phục của chúng tôi vào là nam thì anh tuấn tiêu sái, nữ thì thanh tú, xinh đẹp! Nói cho quý khách biết, ngay cả đệ tử Hồ Điệp Cốc cũng thỉnh thoảng ra đây mua y phục của bổn tiệm. Hơn nữa bổn tiệm còn nhận chế tạo cả Linh Khí phòng ngự, chỉ cần quý khách yêu cầu…

    - Câm miệng!

    Thốt ra hai chữ, Thanh Tuyết lại im lặng nhìn nhìn Tạ Tấn rồi đi tới đi lui lấy vài thứ, sau đó thì đưa cho gã nhân viên đóng gói lại rồi ném ba tờ giấy có hai số "0" khiến gã cười không khép miệng lại được.

    "Chẹp chẹp… Phụ nữ đúng là không hiểu nổi, có cái che thân là được rồi, cần gì lãng phí tiền như thế. Có biết thời buổi bây giờ kiếm tiền khó lắm không? Ông đây phải lừa gạt tống tiền lắm mới được có một nghìn, thế mà cô ta quẳng ra ba trăm linh thạch mà không chớp mắt một cái."

    Sau cửa hàng bán quần áo thì lại đến son phấn, mũ nón, giày dép, trang sức… Tạ Tấn khổ sở cố gắng đàn áp cái bụng đang đình công, đi theo Thanh Tuyết xách đồ cho cô ta suốt từ trưa cho đến tối.

    Mỗi lần đi đến đâu, mấy người bán hàng lại nhìn Tạ Tấn với một ánh mắt hình viên đạn khiến hắn vô cùng khó chịu. Cứ như thể họ đang nói:

    "Quần áo rách nát, tuổi thì non chẹt, lại đinh cùng một vị tiểu thư xinh đẹp thế này. Mới bây lớn mà đã biết đi lừa tình lừa tiền con gái nhà lành rồi, đúng là chẳng ra gì".

    Trời đất chứng giám! Dựa theo thân thể này mà nói thì Tạ Tấn rõ ràng là trẻ em vị thành niên đang bị một bà cô hơn bốn mươi tuổi "QRTD".

    Chưa kể mỗi lần Thanh Tuyết "áp chế" vài-thứ-gì-đó-thường-có-trong-truyện thì linh lực vốn ít ỏi của Tạ Tấn lại có dấu hiệu giảm đi một chút. Mới vài ngày thôi, Tạ Tấn đã có cảm giác linh lực từ cấp mười đỉnh phong tuột xuống còn trung kỳ của cấp mười.

    Cuối cùng trời cũng tối mịt, Thanh Tuyết cũng phải dừng lại tìm một quán trọ ăn uống và nghỉ ngơi. Cố nhét đầy cái bụng, Tạ Tấn không khỏi than vãn:

    "Trời đất ơi, thì ra cái này chính là "sốp ping" trong truyền thuyết. Nếu ta mà là người đặt ra luật, ta sẽ bắt người ta sửa cách gọi này lại thành "sự tra tấn bất tận" mới đúng."

    Vẫn còn ăn chưa no, nhưng Tạ Tấn đã bị Thanh Tuyết kéo đến chỗ chưởng quầy.

    - Một phòng tốt.

    ………

    Tối hôm đó, những người khách trọ qua đêm ở khách điếm mơ hồ nghe tiếng kêu gào thảm thiết phát ra từ căn phòng mới thuê của hai thanh niên trẻ tuổi.

    Nghe tiếng gào thét tê tâm liệt phế, những người khách trọ bất giác cảm thấy run sợ. Dường như cột sống có một dòng khí lạnh chạy thẳng từ đỉnh đầu đến bàn chân, rồi lại từ bàn chân chạy lên đến đỉnh đầu khiến họ sợ hãi không dám đến kiểm tra căn phòng.

    Sáng sớm, hai vị cô nương tối qua đã đến chỗ chưởng quầy trả phòng. Một vị vẫn mang bộ mặt lạnh lùng như cả thiên hạ thiếu nợ tiền cô ta, vị còn lại trẻ hơn thì thần sắc rũ rượi như thể khi đang ăn mì thì phát hiện có một con gián nổi lên.

    Bởi vì trời đã tối mà lại có hai vị tiểu thư xinh đẹp ôm theo đủ thứ đồ như vừa đi xa đến trọ nên chưởng quầy nhớ rõ tiếng kêu gào tối qua là phát ra từ phòng của họ. Tuy nhiên, khi nhìn mấy số "0" đại diện cho "không có gì" trên tờ giấy là tự nhiên chưởng quầy quên luôn chuyện này.

    Ờ mà khoan… Hình như có gì đó không ổn!

    Chưởng quầy cầm tiền lắc lắc đầu:

    - Haizz… Dạo này già rồi, ban đêm mắt nhìn không rõ nữa.

    Hồ Điệp Thành là một tòa thành thị cỡ lớn quy mô hơn tám triệu người, nằm ở một nơi hẻo lánh, tọa lạc ở phía đông vùng Nam Yên. Ở đây địa hình cao, khí hậu đã hơi lạnh, mùa đông còn có băng tuyết.

    Đáng lẽ ra chỗ heo hút vùng cao thế này sẽ không có thành thị lớn như vậy, nhưng Hồ Điệp Thành lại tồn tại vì nó đứng ngay trước cổng Hồ Điệp Cốc, là nơi đầu tiên đệ tử Hồ Điệp Cốc đến trước khi ra ngoài.

    Nghe đồn vào hai trăm năm trước có một bà già điên điên muốn khai tông lập phái. Thường thì môn phái người ta sẽ nằm trên một ngọn núi hay thành thị gì đó, nhưng bà già này lại có cái tật hận đàn ông, không thích nhìn mặt giống đực nên bà ta đã chạy lên cái xó xỉnh không người này, chui vào trong một sơn cốc mà lập môn phái riêng, Hồ Điệp Cốc ra đời từ đó.

    Nghe đồn môn phái này rất dị, không chịu thu nạp nam đệ tử bao giờ. Cho dù thiên phú có xuất sắc thế nào đi nữa cũng không nhận, nhiều người đoán già đoán non chuyện này có liên quan đến bà già cốc chủ đã ba trăm tuổi kia.

    Nghe đồn môn quy của Hồ Điệp Cốc rất nghiêm, không cho phép nam nhân bước vào cốc. Ngay cả nữ đệ tử muốn vào tu luyện cũng phải là trinh nữ, hơn nữa còn không được có tư tình nam nữ trong suốt quá trình tu luyện. Nếu chỉ là đệ tử ngoại môn còn dễ, khi nào xuất môn vẫn có thể lấy chồng. Còn đệ tử muốn vào nội môn thì buộc lòng phải ở giá suốt đời.

    Nghe đồn môn quy nghiêm ngặt là vậy nhưng trong cốc vẫn có nam nhân, hình như là tình phu của bà lão ba trăm tuổi kia. Thế nhưng cụ thể thế nào thì không ai biết được, vì đệ tử ngoại môn suy cho cùng vẫn chỉ là pháo hôi, vật hi sinh trong mọi môn phái, không có quyền được biết nhiều điều cơ mật.

    Mọi hoạt động của Hồ Điệp Cốc cũng chỉ thông qua trung gian duy nhất là Hồ Điệp Thành. Ngay cả đệ tử xuất môn đa số cũng ở lại đây tu luyện, thế nên trong mắt chúng nhân Hồ Điệp Cốc chính là một nơi bí ẩn, có rất nhiều tin đồn nửa nạc nửa mỡ về nó.

    - Tiểu Vũ, đưa đầu vào trong xe ngay! A di phạt tối qua chưa đủ à?

    Vào lúc này đây, Thanh Vũ, cháu gái thất lạc nhiều năm của trưởng lão Thanh Tuyết đang ngồi xe ngựa chạy trên con đường độc đạo duy nhất nối liền giữa Hồ Điệp Cốc và thế giới bên ngoài để "trở về nhà".

    Đang ngắm nhìn cảnh núi non hữu tình thì lời uy hiếp lạnh như băng của Thanh Tuyết vang lên trước xe ngựa khiến Thanh Vũ giật thót mình vội vàng an phận ngồi yên trong xe.

    Một cột khói trắng mờ ảo bỗng nhiên hiện ra xếp thành mấy chữ:

    "Hé hé hé… Tiểu Vũ nhà ta đúng là ngoan!"



    Ném nào!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Hãy nhấn vào cục này để ném tác giả!
    Mấy truyện tự viết:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=116597

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,heroatpro,lamlai123,phamquangdung,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Đang ở
    Đâu đó trên Trái Đất
    Bài viết
    505
    Xu
    969

    Mặc định

    Chương 12: Thanh Vũ



    Giọng-nói-bí-ẩn-trong-không-gian:

    - Nhân vật chính Tạ Tấn của chúng ta tạm thời đi du lịch ở Caribe rồi. Vì vậy câu chuyện xin được phép tiếp tục với một nhân vật… mới tên là Thanh Vũ!?

    ………

    Thanh Vũ nổi nóng cố xua tan cái đống khói trắng kia, nhưng tiếc rằng hắn… à nhầm, cô không thể thổi tan hồn của Trợ lão yêu được.

    Đám khói lại tiếp tục biến đổi thành mấy chữ:

    "Không có gì phải ngại cả. Nhớ năm xưa ta cũng có lần trần truồng đại chiến ba trăm hiệp với đối thủ giữa đô thị, sau đó còn chạy nhông nhông ngoài đường truy sát hắn nữa kìa".

    Tạ… à quên, Thanh Vũ sau khi đọc lời động viên của Trợ lão xong thì đành buông xuôi theo số phận.

    Vào tối hôm trước, Thanh Tuyết bỗng dưng lôi Tạ… Thanh Vũ vào phòng trọ, đè "cô" xuống lột sạch quần áo ra "trấn áp" chất độc rồi thay mấy thứ này vào. Dù cô ấy đã liều chết chống cự nhưng tiếc là lực bất tòng tâm, ngay cả cái "phòng tuyến cuối cùng" cũng phải thay sang màu hồng theo ý Thanh Tuyết.

    Đã vậy cô ta còn nhẫn tâm bắt Thanh Vũ ăn mấy thứ quái dị để thay đổi giọng nói nữa. Đau khổ nhất là "khóa huấn luyện thục nữ cấp tốc" đêm qua, mỗi lần cô phạm lỗi thì lại bị cô ta trừng phạt. Cụ thể trừng phạt thế nào mà Thanh Vũ la hét thất thanh như vậy thì xin không đề cập đến.

    Giờ thì Thanh Vũ đã đoán ra phần nào sự việc, cũng biết luôn tương lai bất hạnh của mình.

    Dựa vào độ tuổi hơn bốn mươi của Thanh Tuyết, Thanh Vũ đoán bà cô này từ nhỏ lớn lên ở Hồ Điệp Cốc, kiểu tử sĩ nuôi từ bé hay đại loại vậy. Sau đó khi mới chừng mười tuổi thì sư môn cài vào trong Nhạc Lâm học viện để do thám hoặc lấy cắp cái gì đó, cuối cùng thì bị phát hiện và may mắn chạy về.

    Nghiêm luật của sư môn cô ta không phải không biết, vì thế chuyện trúng độc và phải "ấy ấy" với Thanh Vũ Thanh Tuyết phải ém nhẹm đi, tự mình nghĩ cách giải độc. Trong khi chờ nghĩ cách, cô ta vẫn cần dương khí của nam nhân, mà thường xuyên ra ngoài thì sẽ tạo thành nghi vấn, vì vậy tốt nhất là tiện tay bắt luôn Thanh Vũ về làm "NLTD" tạm thời phục vụ cho cô ta.

    Nhưng Hồ Điệp Cốc dĩ nhiên "Thanh Vũ" không vào được. Vì vậy Thanh Tuyết phải biến "Thanh Vũ" thành Thanh Vũ để trà trộn vào, đồng thời danh chính ngôn thuận sắp xếp chỗ ở chung để tiện bề "áp chế" chất độc. Thanh Tuyết là tay trong lâu năm của Hồ Điệp Cốc, cô ta có nuôi thêm một đứa cháu thất lạc cũng chẳng ai nói gì.

    Xe ngựa chạy quanh co trên con đường độc đạo, thỉnh thoảng bánh xe phía ngoài lại nhô ra khỏi vách núi khiến Thanh Vũ sợ thót tim. Phía dưới chính là vực sâu, Thanh Tuyết rơi xuống thì có lẽ không sao nhưng phế vật như Thanh Vũ mà rơi xuống thì chỉ có mỗi đường chết.

    Đi được một lúc thì xe ngựa dừng lại. Phía trước chính là một vách núi dựng đứng chắn giữa con đường cheo leo, cái vách núi này đã bị người ta đục thành một cái cổng đá, Thanh Vũ nhìn thấy phía sau cánh cổng là một vùng đất rộng rãi trồng được cả cây cối. Có lẽ cô đã đến Hồ Điệp Cốc rồi.

    - Phía trước là ai, có biết đây là địa phận Hồ Điệp Cốc?

    Canh giữ trước cổng có năm vị cô nương dung mạo xinh đẹp mặc quần áo đều màu hồng, kết hợp với phong cảnh núi non hữu tình thật khiến người ta nghĩ rằng đây là năm vị tiên tử hạ xuống phàm trần.

    Thanh Tuyết ngồi trên xe ngựa lục lọi hành trang một lúc rồi ném ra một cái lệnh bài, một người đón lấy truyền linh lực vào kiểm tra một chút rồi để cô ta đánh xe đi qua.

    Trong xe, cánh tay Trợ lão yêu lại thò ra biến thành mấy chữ:

    "Quên nói với ngươi, Thanh Tuyết linh lực cấp sáu mươi hai, năm người kia từ bốn mươi bốn đến bốn mươi bảy. Ngươi không cách nào thoát khỏi tay họ đâu."

    Bên trong cốc cũng không giống một cái sơn cốc ẩm thấp, chật hẹp như Thanh Vũ vẫn nghĩ. Ở đây địa hình tương đối bằng phẳng, từ con đường chính dẫn vào trong cốc là đình viện lầu các san sát nhau, thoạt nhìn cứ nghĩ đang đi trong khuôn viên của gia đình giàu có nào đó chứ không phải đang ở trong một sơn cốc.

    Xe ngựa chạy đến trước một tòa viện ở sâu trong cốc rồi dừng lại, Thanh Tuyết xuống xe căn dặn Thanh Vũ:

    - Ai hỏi thì nói như ta đã dặn. Nếu ngươi bị phát hiện thì hậu quả tự chịu.

    Nói rồi cô ta đi đến nói chuyện với mấy cô đứng gác trước cửa viện rồi họ cùng đi vào trong. Còn "Thanh Vũ" trong vai Thanh Vũ thì xuống xe, tìm một gốc cây to đứng dưới bóng mát.

    May mà "khóa huấn luyện thục nữ cấp tốc" của Thanh Tuyết cũng có chút kết quả, vì vậy Thanh Vũ leo xuống xe ngựa, đi đến gốc cây, từ từ ngồi xuống một tảng đá sạch khá là đúng… quy trình, không phạm phải lỗi sai nào.

    Nếu không vẻ ngoài của một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi khả ái mà hành động với phong thái đầu đội trời, chân đạp đất, dáng đi hiên ngang hùng dũng hình chữ đại thì thật quá là nổi bật rồi.

    Đang ngồi khép nép dưới tán cây ngó nghiêng, đầu thầm nghĩ không biết bao giờ mới được ngồi dạng chân ra thì có ba thiếu nữ tuổi chừng đôi mươi đi ngang qua bắt gặp Thanh Vũ.

    - Ồ, muội là ai vậy, ta chưa hề gặp mặt. Sao muội lại ngồi trước chỗ ở của Cốc chủ?

    "Éc, có xui vậy không, chưa gì đã gặp người rồi".

    Đầu thì than trời than đất nhưng Thanh Vũ vẫn đứng lên nhún người thi lễ rồi bắt đầu trả bài:

    - Muội tên là Thanh Vũ, quê ở thành Hoài An, a di Thanh Tuyết là người của Hồ Điệp Cốc mới quay về nên dẫn muội đi theo.

    Với khả năng trang điểm của Thanh Tuyết, Thanh Vũ lúc này đã trẻ đi vài tuổi, khuôn mặt cũng không còn đặc điểm góc cạnh của nam nhân nữa mà thay bằng khuôn mặt khả ái của của một thiếu nữ mới lớn.

    Khuôn mặt thiếu nữ, dáng người cân đối (may là tên Tạ Tấn trước kia không ăn nhiều lắm) kết hợp với kỹ năng giả nai và một chút lúng túng thật của Thanh Vũ khiến hình tượng của cô lúc này trông giống như một cô bé nhà hàng xóm mới đi xa nhà lần đầu.

    - Hihi… Tỷ tỷ cho muội kẹo nè!

    - A di dặn không được nhận đồ của người lạ.

    - Ây da… Dễ thương quá à!

    - Trùi ui, muốn ngắt muội mấy cái quá~

    Ba người nhào vào vặn vẹo, ngắt nhéo khuôn mặt của Thanh Vũ. Đáng thương thay Thanh Vũ lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn đám nít ranh thích làm gì thì làm. Nhưng cô nhanh chóng giật mình thoát khỏi tay ba người kia, lùi lại mấy bước.

    May là Thanh Tuyết đã tính trước nắng mưa thất thường các kiểu, vì vậy mấy thứ cô ta bôi trét lên mặt Thanh Vũ cũng không dễ bị bong ra.

    - Tiểu muội đừng sợ, chúng ta là để tử trong cốc đi ngang qua đây thôi.

    Thấy Thanh Vũ lùi lại thì ba người tưởng rằng cô bé bị họ dọa sợ, vì vậy liền giải thích.

    Đang lúc Thanh Vũ đau đầu nghĩ cách dứt khỏi đám thiếu nữ này thì Thanh Tuyết đã đi ra.

    - Tiểu Vũ! Chúng ta đi thôi.

    - Vâng ạ! Tạm biệt ba vị tỷ tỷ!

    "Bà cô mặt lạnh cuối cùng cũng chịu đi ra, nếu không ông đây chắc phải bỏ của chạy lấy người rồi".

    Đi ngang qua ba cô gái trẻ, Thanh Tuyết gật đầu một cái xem như chào rồi kéo Thanh Vũ lên xe ngựa, chạy về một hướng.

    - Đúng là lạ mặt, cô ta không nhận ra chúng ta.

    - Muội chưa thấy trưởng lão đấy bao giờ, chắc là chấp hành nhiệm vụ nhiều năm ở bên ngoài thật.

    - Này, hai tỷ có vào gặp sư phụ không thì bảo.

    ………

    Thanh Vũ lúc này đã theo Thanh Tuyết đến một biệt viện nhỏ dành cho trưởng lão. Mấy nha hoàn nhanh chóng đến dọn dẹp cho hai người.

    Chờ lúc bọn họ lui xuống, Thanh Vũ liền nói:

    - À, Thanh lão sư…

    - "Trừng mắt".

    - Ý của Vũ nhi là a di này, khi nào thì Vũ nhi được rời khỏi đây vậy?

    Thanh Tuyết không trả lời mà chỉ vào một căn phòng trống ý bảo Thanh Vũ ở trong đó. Sau đó cô ta đi vào một căn phòng khác nghỉ ngơi. Dù là cao thủ linh lực tầng sáu thì đánh xe liên tục mấy ngày cũng có chút mệt mỏi chứ không như ai đó chỉ ngồi chơi xơi nước trong xe.

    Đi vào căn phòng được bài trí thanh nhã, Thanh Vũ lập tức vứt cái điệu bộ thục nữ gì gì đó sang một bên, chạy thẳng đến cái giường ở một góc phòng rồi nhảy lên trên đó nằm.

    - Này lão yêu, lão có cách nào làm cô ta bị trúng độc lâu hơn chứ?

    Có lẽ lúc này không có ai, vì vậy Trợ Đế lại bay ra đùa:

    - Hắc hắc hắc… Có phải tiểu tử ngươi không nữ rời bỏ mỹ nhân không? Cẩn thận kẻo cô ta hút khô ngươi đó.

    - Với vẩn, đúng là ta có tiếc chút chút, chỉ chút chút thôi, nhưng mà cái mạng vẫn là quan trọng hơn. Giờ cô ta cần ta nên mới giữ mạng ta lại, chờ sau khi cô ta giải được độc rồi, ta cũng sẽ không còn ý nghĩ tồn tại đối với cô ta nữa.

    Trợ lão cười khà khà nói:

    - Cũng may chưa bị tinh trùng thượng não, còn biết suy nghĩ một chút. Nhưng tiếc rằng với linh lực của cô ta, ta đoán một đến hai tháng nữa là cô ta sẽ ép hết độc ra thôi.

    - Chà, thứ độc gì mà lợi hại vậy, sau này phải kiếm một ít phòng thân mới được.

    Câu này là Thanh Vũ nói thật. Thứ độc dục tử dục tiên này tuy không gây chết người ngay, nhưng lại có thể làm giảm đáng kể chiến lực của đối phương, lại có tác dụng kéo dài.

    Hơn nữa tuy gọi là độc nhưng nó cũng không hẳn là độc, gọi là… è hèm, gọi là xuân dược thì đúng hơn. Cao thủ tầng sáu có thể phòng được rất nhiều loại độc, nhưng mà thứ nhu cầu sinh lý chắc cũng không phòng được đâu nhỉ?

    - Mà ngươi cũng không cần lo lắng quá đâu. Phụ nữ ở đây lạc hậu y như thời phong kiến vậy, nếu bị lấy mất trinh tiết thì họ sẽ nhất định bảo vệ danh dự của mình thôi.

    Thanh Vũ nghe xong tò mò hỏi:

    - Bảo vệ thế nào?

    Lão ôn dịch Trợ Đế trả lời tỉnh queo:

    - Lấy ngươi hoặc giết ngươi rồi từ sát. Nhưng mà theo ta thấy thì đa số giết xong rồi vẫn kết hôn tiếp, không phải quá nhiều người tình nguyện chết hay gã cho mấy tên ma cà bông đâu.


    Ném nào!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Hãy nhấn vào cục này để ném tác giả!
    Lần sửa cuối bởi No Name, ngày 04-06-2015 lúc 02:41.

  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,heroatpro,lamlai123,phamquangdung,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Đang ở
    Đâu đó trên Trái Đất
    Bài viết
    505
    Xu
    969

    Mặc định

    Chương 13: Đừng mà, a di. Ta không muốn!



    Giọng-nói-bí-ẩn-trong-không-gian:

    - Dù đã gắn mác [T] nghĩa là [Teen], trẻ em dưới mười ba tuổi không được đọc vì có những mô tả "thâm nho ảo diệu" không trực tiếp, nhưng chương này có lẽ các bé ngoan dưới mười sáu tuổi nên hỏi ý kiến phụ huynh trước rồi hãy đọc. Còn việc hỏi xong các bé có được đọc không thì… chắc không ai hỏi đâu nhỉ?

    .........

    - Đùa chắc! Vậy gần như chắc chắn ta sẽ bị giết à? Lão yêu, ông có cái gì mà Thập Hương Nhuyễn Cân Tán hay Hóa Thi Phấn gì gì đó không? Cho ta mượn vài lọ!

    - Ngươi về xem phim Kim Dung may ra có đấy! À, cô ta lại đến "cữ" rồi.

    Nói xong Trợ Đế liền biến mất để lại Thanh Vũ nhăn mặt nhăn mày.

    "Cạnh"

    Cửa phòng mở ra, Thanh Tuyết mặt mày đỏ bừng từ từ bước vào. Thanh Vũ dù sao cũng đã đó có kinh rồi, ý quên, là kinh nghiệm rồi, vì vậy cô ta ngồi sẵn bên mép giường chờ đợi.

    Chuyện gì đến cũng phải đến. Thanh Tuyết đóng "ầm" cửa phòng lại, dường bị dục hỏa thiêu đốt đến không nhịn được nữa, lập tức "xoẹt" một tiếng cởi bỏ chiếc quần lụa trắng bên ngoài.

    Không nói chuyện bản thân bị cưỡng bức, Thanh Vũ cũng thật sự có mong muốn với việc này. Chỉ một chút mà thôi. Thật đấy, độc giả đừng hiểu nhầm tâm hồn ngây thơ vô (số) tội của Thanh Vũ mà tội cho cô ấy!

    Nửa trên, Thanh Tuyết lúc này như một vị tiên nữ hạ phàm, khuôn mặt xinh đẹp như bạch ngọc mang theo vẻ ngoài lạnh lùng cao quý như đang khinh thường vạn vật ô tục ở hạ giới. Thế nhưng nửa dưới thì lại bán đứng hình tượng ở phía trên.

    Cặp chân dài thon gọn khép hờ đang chầm chậm tiến đến bên giường. Còn dưới chiếc bụng phẳng lì của Thanh Tuyết vẫn còn mặc một chiếc quần nhỏ màu hồng phấn, nếu nhìn kỹ thì thấy đây là loại vải lưới được may khá thưa, một vài cọng cỏ non còn đâm xuyên ra ngoài.

    Ánh nắng từ cửa chính được dán giấy phản chiếu khiến cặp chân đẹp của Thanh Tuyết ánh lên những ngọn suối nhỏ đang chầm chậm chảy xuống từ huyệt động. Từ cửa bước đến, những nơi Thanh Tuyết đi qua đều để lại một vũng nước nhỏ trong suốt.

    Cảnh tượng rất tương phản giữa trên và dưới chiếc eo thon kia khiến máu huyết Thanh Vũ sôi trào, chiếc váy trắng giữa hai chân cô ấy từ từ dựng lên một túp lều nhỏ, ừm… cũng không nhỏ lắm.

    Tiến đến bên chiếc giường nhỏ thanh nhã, thần trí Thanh Tuyết dường như đã biến mất. Thanh Tuyết mạnh bạo đẩy Thanh Vũ tựa lưng vào thành giường rồi vội vàng xốc váy cô ấy lên.
    Thanh Vũ lúc này thầm nghĩ:

    "Ra đây là lý do ta phải mặc váy. Có cần phải lo xa gấp gáp như thế không?"

    Thanh Tuyết bò nhanh lên giường, quàng tay ôm lấy cổ Thanh Vũ rồi ngồi mạnh xuống.

    "Roẹttt…", tiếng chỉ đứt khẽ vang. Thanh Vũ bị đau liền kêu rên:

    - Ahhh… Từ từ đã a di, còn… còn chưa cởi xong mà.

    Sở thích màu hồng bên trong của Thanh Tuyết lúc này lại gây ra chút trở ngại cho hai người. Thanh Tuyết lúc nãy chỉ cởi bỏ mỗi chiếc quần dài bên ngoài, còn hai cái màu hồng y hệt mà Thanh Vũ và cô đang mặc lại chưa cởi ra.

    Thần trí Thanh Tuyết đã không còn tỉnh táo nữa, cô ấy lúc này chỉ hành động theo bản năng. Hai tay ôm chặt cổ Thanh Vũ, Thanh Tuyết liên tục dập mạnh mông xuống đùi Thanh Vũ như đang giã tỏi.

    "Roẹt… roẹt… roẹt…"

    - Á… đau quá. Đừng mà, a di… Ta…ah… ta không muốn!

    Nghe tiếng rên rỉ của Thanh Vũ, Thanh Tuyết dường như được uống thuốc kích thích, lại càng mạnh bạo hơn. Hai chiếc quần bị đâm tới tấp, "tiểu Vũ" vốn nhạy cảm lại bị loại vải lưới này chà xát liên tục gây đau. Thanh Vũ vốn muốn kháng cự, nhưng vì chêng lệch đẳng cấp nên cô chỉ có thể giãy dụa yếu đuối một lúc rồi đành bất lực tựa người lên thành giường rên rỉ cầu xin.

    Mặc dù đau đớn nhưng không khí lúc này lại khiến "tiểu Vũ" không chịu nằm yên, mà quần áo Thanh Tuyết mua đều là loại tốt, dù có bị đứt vài sợi chỉ khâu nhưng cuối cùng vẫn không bị rách hẳn.

    Thế là "cái lưới" của Thanh Vũ liên tục bao chặt lấy "tiểu Vũ" mỗi lần "ra vào" khiến cho những đoạn da thịt nhỏ của "tiểu Vũ" nhô ra. Còn "cái lưới" của Thanh Vũ thì không ngừng chà xát qua lại "tiểu Vũ".

    Đau khổ xen lẫn sung sướng khiến Thanh Vũ không thể nào kết thúc nhanh được. Dù "máu trong suốt" đã thấm đẫm cả "chiến trường", thế nhưng cuộc chiến đầy gian khổ này vẫn kéo dài suốt hai giờ liền khiến cho "tiểu Vũ" của Thanh Vũ bị thương. Vì vậy, những lần trước Thanh Vũ vốn anh hùng không hề kêu rên nửa tiếng thì lần này thì cô lại phải rên rỉ xin hàng suốt hai giờ chiến đấu.

    - Ah… Dừng lại… a di… Dừng lại đi! Ah… cầu xin người mà… Đừng tiếp nữa… Ta… không nổi rồi…

    - Áaaa…

    Bỗng Thanh Vũ hét lên một tiếng, sau đó thì đờ người nằm vật ra xỉu. Thanh Tuyết cũng vì "lao lực quá độ" mà hôn mê nằm tựa lên ngực Thanh Vũ ngủ. Vì cả hai đều đã bất tỉnh nên không ai để ý từ huyệt động của Thanh Tuyết, một thứ chất lỏng sền sệt chảy ra. Thế nhưng, chất lỏng này là màu đen chứ không phải màu trắng.

    Buổi chiều, hai người đã tỉnh lại. Để đảm bảo những nha hoàn đến dọn phòng không phát hiện ra một vài "vật chất mờ ám" nào đó, Thanh Tuyết đã phi tang tội chứng luôn cả cái giường.

    Thanh Tuyết là trưởng lão mới, hơn nữa tuổi đời vẫn còn khá trẻ so với các trưởng lão khác mà linh lực đã thâm hậu, vì vậy chỉ trong ba ngày sau khi hai "dì cháu" trở về Hồ Điệp Cốc thì đã có các trưởng lão khác đến chào hỏi.

    Theo Trợ Đế thì có tất cả mười bốn người linh lực tầng thứ sáu và ba vị đại trưởng lão linh lực tầng thứ bảy đến thăm hỏi. Ngoài ra còn nhị vị cốc chủ và phó cốc chủ cùng nhiều người khác cũng chưa đến, điều đó chứng tỏ cái tông môn kỳ lạ này dù chỉ có nữ nhân nhưng thực lực vẫn không thể xem thường được.

    Dù Thanh Tuyết không thích ồn áo náo nhiệt, nhưng các trưởng lão đến để chào hỏi, cô ấy cũng không thể lạnh nhạt được. Còn Thanh Vũ tội nghiệp thì nhân cơ hội bà dì hờ đang bận rộn tiếp khách đã lén vén váy leo trèo chạy nhảy khắp nơi trong tiểu viện cho khuây khỏa.

    Đã lâu lắm rồi Thanh Vũ không có cảm giác thoải mái khi được "không phải dạng vừa đâu" như thế này. Đặc biệt là mấy ngày nay mỗi lần khép chân lại ra dáng thục nữ thì khá là… bất tiện, nguyên do là vì… "cuộc chiến khốc liệt" ba ngày trước.

    Dường như biết "tiểu Vũ" của Thanh Vũ "không được khỏe lắm" nên Thanh Tuyết cũng không thường xuyên tìm cô "áp chế chất độc" nữa. Sáng nay là lần đầu tiên trong ba ngày này Thanh Tuyết đến tìm Thanh Vũ để "hành sự" cũng khá là "nhẹ nhàng tình cảm".

    Hôm nay, trong khi bà dì hờ kia bận rộn tiếp khách thì vị tiểu thư khả ái của chúng ta lại đang treo vất vưởng trên một cành cây, hai chân bắt chéo, miệng ngặm cọng cỏ, nằm ngửa mặt lên trời vừa rung đùi vừa suy tính cách trốn đi. Bỗng từ hành lang phía xa có tiếng người nói chuyện:

    - Chà…, không biết tiểu muội hôm trước chúng ta gặp có quen với cuộc sống ở trong cốc không.

    - Haizzz… Thanh trưởng lão vừa ít nói, lại vừa nghiêm khắc, mong rằng cô ấy không làm khó muội ấy. Hơn nữa ta nghe sư phụ nói tiểu muội kia thiên phú không tồi những cũng không phải tốt lắm, mười sáu tuổi rồi mà mới đạt đến đỉnh tầng khởi đầu.

    - Hihi… Hai muội lo lắng quá rồi, dù sao Vũ muội vẫn là người thân duy nhất còn lại của Thanh trưởng lão. Hiện giờ có khi muội ấy lại đang vui đến nỗi trèo lên cây luôn ấy chứ!

    Vui thì đúng là có chút vui vì được thoải mái. Nhưng dù đúng là Thanh Vũ có trèo lên cây thật, nhưng đây không phải do cô ấy vui quá nên trèo lên mà vì cô ấy muốn "sống thật với bản thân".

    - Ô kìa, Thanh Vũ! Sao muội lại ở trên cây vậy?

    Thì ra là ba tỷ muội đồng môn hôm trước Thanh Vũ gặp. Người đi đầu dường như là đại tỷ, khi cô ấy vừa đùa xong rồi rẽ qua một đoạn hành lang thì giật mình nhìn thấy Thanh Vũ đang đu bằng hai tay trên một cành cây khá cao, cả người cứ đánh qua đánh lại không xuống đất được.

    "Khỉ thật, chỉ tại sợ động chạm "tiểu huynh đệ" mà ta không dám nhảy xuống ngay. Giờ thì xong rồi, không khéo bị phát hiện mất".

    - À… ừm… Mấy vị sư tỷ giúp muội xuống trước được không?

    Thanh Vũ ngượng ngùng nhờ sự trợ giúp, dù sao thì phải xuống đất trước rồi tính, không thể nào cứ treo tòn ten trên cành cây như thế này được.

    Vị đại sư tỷ kia nghe xong liền nhún người chạy một đoạn ngắn trên thân cây ôm lấy Thanh Vũ rồi tiếp đất an toàn. Cảm nhận cơ thể thiếu nữ đang tuổi xuân tiếp xúc thân mật với mình, hai cái "bánh bao" mới lớn kích cỡ vừa tay ép vào lưng, lại hít mùi hương theo gió trên người vị đại sư tỷ kia, thế nhưng Thanh Vũ vẫn chẳng có chút "phản ứng" nào.

    Da mặt, nhịp tim, ánh mắt, và cả "tiểu Vũ" phía dưới cũng hoàn toàn bình thường. Đây không phải là do Thanh Vũ đang bị "nữ nhân hóa" nên không có cảm giác gì mà là do cô tiếp xúc với mỹ nữ Thanh Tuyết lâu ngày rồi nên cũng có chút sức miễn dịch.

    - Vũ nhi cám ơn sư tỷ. Xin hỏi các tỷ tên gì vậy, sao lại xuất hiện ở đây?

    Hai người kia cũng chạy lại thấy Thanh Vũ đã an toàn thì thở phào. Trong mắt họ thì một thiếu nữ mười sáu tuổi đáng yêu, linh lực lại không được cao cường gì cho cam mà lại lơ lững trên cây cao như vậy thì thật nguy hiểm.

    - Tỷ là Điệp Hồng, đệ tử của Cốc chủ, còn đây là hai sư muội Điệp Thanh Thanh và Điệp Ái lần lượt là đệ tử của đại và tam trưởng lão. Chúng ta là cô nhi từ nhỏ đã được Hồ Điệp Cốc thu nhận, vì vậy đều mang họ Điệp.

    "Ra là cô nhi được nuôi lớn từ nhỏ, vậy là cũng như Thanh Tuyết rồi."

    Đang đánh giá ba tỷ muội xinh đẹp này thì Điệp Thanh Thanh đã gặn hỏi:

    - Sao muội lại trèo lên cây thế kia? Nhỡ bị ngã thì sao hả? Không được, ta phải đi báo với Thanh trưởng lão.
    Thanh Vũ liền giật mình nắm tay Điệp Thanh Thanh cản lại. Đùa sao, nếu chuyện này đến tai Thanh Tuyết thì đoán chừng Thanh Vũ tội nghiệp sẽ phải an phận làm thục nữ đến hết đời tại đây mất.

    Mà đời ở đây chắc cũng không kéo dài lắm đâu, dựa theo lời của Trợ lão yêu thì chỉ vài tháng nữa thôi là mạng của tiểu nha đầu Thanh Vũ này sẽ chấm dứt rồi.


    Ném nào!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Hãy nhấn vào cục này để ném tác giả!

    ---QC---


  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,lamlai123,phamquangdung,
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status