Chương 10: Thất Thân
- Thật ra… giết trước ấy sau cũng không tệ. Ngươi cứ thử thì sẽ biết. Hahahaha…
Một tên đi sau lên tiếng, cả đám lại nhao nhao cười lên. Phần lớn trong số những Chấp Pháp Giả này là nhân sĩ giang hồ được sàng lọc, thu nhận. Tất nhiên cũng có một số là đến từ gia tộc có quan hệ với học viện, được đào tạo bài bản từ nhỏ không thích mấy câu truyện cười bậy bạ này.
- Câm hết cho ta! Thay vì nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn thì các ngươi nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ có mấy kẻ chết dưới kiếm của cô ta thì hơn.
Một gã tiểu bạch kiểm đúng nghĩa đi ngay phía sau gã Hổ ca lên tiếng. Mấy gã còn lại liền im lặng không dám cười đùa nữa, dường như chúng khá e ngại tiểu bạch kiểm này
- Hứa Đồng, ngươi không cần để ý chúng. Cứ để chúng vui vẻ thêm chút đi.
Gã Hổ ca không quay đầu lại nói. Thì ra gã thư sinh chừng hai lăm tuổi, hông đeo trường kiếm kia chính là Hừa Đồng, con của Hứa Thiết, anh trai của gã Hứa Thạch tại thành Tạ Mục. Tạ Tấn có nghe nói Hứa Thạch có một người anh cùng cha khác mẹ làm việc tại học viện Nhạc Lâm, thì ra chính là gã này.
Trước khi có Hứa Thạch, gia chủ Hứa gia Hứa Thiết từng uống say cưỡng bức một tì nữ, về sau tì nữ này sinh ra Hứa Đồng rồi qua đời. Vì vậy mà thân phận của hắn tại Hứa gia cũng không hiển hách gì.
Vì không được trọng dụng nên Hứa Đồng sau khi tốt nghiệp học viện thì xin ở lại, cuối cùng thì hắn được nhận làm Chấp Pháp Giả ở đây. Từ đó Hứa Đồng hạn chế qua lại với gia tộc, ngay cả em ruột Hứa Thạch đến học hắn cũng không đến thăm hỏi lần nào.
Tạ Tấn nín thở chờ đoàn người đi qua. Sau khi đã xác định học đã vào sâu trong rừng, hắn mới từ từ leo xuống chạy khỏi rừng.
- Không đi xem náo nhiệt à?
- Bọn họ búng một ngón tay cũng đủ giết ta rồi, đi theo xem để chịu chết à?
…
Sáng hôm sau, những học viên lại bắt đầu công việc thường nhật. Ai đi học cứ học, ai đi chơi cứ chơi, Tạ Tấn sau khi làm xong công việc của hạ nhân thì lại mò vào khu rừng hôm trước.
- Vậy mà ta tưởng ngươi không tò mò chứ.
- Giờ đã qua một đêm, chắc họ đã rời đi cả rồi.
Mới một ngày đã qua, nhóm người kia lại ỷ đang ở địa bàn của mình nên không quan tâm đến dấu vết để lại, Tạ Tấn liền lần theo chúng dần dần đi đến khu vực ngoài bìa của học viện.
Từ sáng Tạ Tấn lần theo dấu vết suốt đến trưa thì dừng lại. Lúc này phía trước hắn chính là một vách núi cheo leo gần như dựng đứng, phía dưới nghìn dặm là rừng cây xanh ngắt trải rộng đến tận chân trời.
Chỗ này xem như là cuối địa phận của học viện. Học viện Nhạc Lâm được xây trên khu sơn mạch Nhạc Lâm, tất nhiên là nó phải tọa lạc trên một khu vực hiểm trở dễ thủ khó công.
Từ khu rừng phía dưới muốn lên trên học viện chỉ có duy nhất một con đường men theo sườn dốc phía tây, còn ba mặt còn lại đều là vách núi cheo leo. Đứng trên vách núi lộng gió, Tạ Tấn nói:
- Quái, dấu vết đến đây là dừng. Ở đây có vài vết máu, đừng nói là người ta ẩu đả ở đây xong rồi thì nhảy xuống dưới cả nhé.
- Đằng kia, ta thấy vị trí đó quen quen. Hình như chỗ đó…
Trợ Đế bay ra chỉ tay về một hướng. Nhưng sau đó lão ta lập tức chui vào miếng ngọc.
- Có người đang đến, mau trốn đi!
Tạ Tấn vội vàng chạy khỏi vách núi lùi về khu rừng, nhưng đoạn gần vách núi đều là đá cứng không có cây che phủ, vì thế xem ra lần này hắn không may lắm.
- Vèo…
Đang hì hục chạy, bỗng Tạ Tấn nghe tiếng động như lưỡi dao đang xé gió chém đến lưng mình. Vì thế theo phản xạ hắn liền nằm rạp xuống đất.
- Ầm… roạt… roạt…
Một đường kiếm màu hồng do linh lực tạo thành lướt ngang qua người Tạ Tấn, chém gãy mấy thân cây to bằng vòng tay mấy người ôm trước mặt. Tạ Tấn quay đầu lại thì thấy từ phía đằng xa, một cái bóng màu trắng, đỏ, tay cầm trường kiếm đang liêu xiêu bước đến.
Chậm một chút nữa là Tạ Tấn đã bị một kiếm chém thành hai mảnh. Hắn vẫn còn cảm thấy chút sợ hãi, nhưng Tạ Tấn nhanh chóng trấn tĩnh lại. Hắn đứng lên phủi phủi bụi, bình tĩnh nhìn thân hình kia tiến lại gần.
Không phải là Tạ Tấn tự tin cái linh lực mèo ba chân của mình có thể đánh lại đối phương, mà là hắn biết chắc mình không đủ thực lực đánh lại, vì vậy không cần phải tiếp tục chạy nữa.
Dù đối phương đã bị thương, nhưng nhìn đường kiếm vừa rồi là biết đó là một cao thủ đã có thể điều khiển linh lực ly thể tấn công địch nhân. Đây là khả năng mà linh giả tầng hai mới có thể sơ bộ học được, còn muốn nắm vững để thi triển chiêu thức thì phải là cao thủ tầng bốn linh lực.
Với loại đối thủ này thì Tạ Tấn xác định chỉ cần đối phương còn một hơi tàn cũng có thể xuất kiếm giết hắn. Vừa rồi Tạ Tấn tránh được chẳng qua là đối phương đã quá chủ quan mà thôi.
Dáng đi của thân ảnh kia khá lạ, tay phải dường như cầm kiếm chỉ xuống đất, còn hai chân lại khép lại. Chờ thân ảnh đến gần, Tạ Tấn liền giật mình kinh hô:
- Thanh lão sư?
Vì bị bắt làm hạ nhân, lại mất hết động lực tu luyện, Tạ Tấn cũ rất ít khi đi đến dãy phòng học và sân huấn luyện, vì thế trừ năm đầu hắn cũng không biết nhiều lão sư của học viện. Nhưng Thanh Tuyết thì hắn lại nhớ tương đối rõ.
Cô ta là một lão sư lâu năm của học viện, chuyên phụ trách quản lý các học viên. Mặc dù nghe nói lão sư Thanh Tuyết này đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng cũng như những phụ nữ linh lực cao cường khác, vẻ ngoài của Thanh Tuyết chỉ như thiếu nữ đôi mươi.
Chính vì vẻ ngoài trẻ trung, xinh đẹp mà đám học viên thường hay cố ý vi phạm mấy lỗi nhỏ để bám lấy bà cô này.
[Đây chính là lý do người ta nói hồng nhan họa thủy. Y tá đẹp thì nhiều người bị bệnh, cảnh sát đẹp thì tội phạm đông].
Tất nhiên là cô ta chẳng để tâm gì đến lũ choai choai vừa nhìn thì cứ tưởng đệ đệ nhưng thật ra lại đáng tuổi con cháu kia. Nhưng với cả những lão sư khác cô ta cũng không tỏ thái độ gì, suốt ngày cứ trưng bộ mặt như bị mọi người thiếu tiền không trả vậy. Hình như thể loại này bọn nam sinh thường gọi là băng sương gì gì đó…, Tạ Tấn cũng chẳng để ý đến.
Thanh Tuyết bước đến gần thì nhận ra Tạ Tấn. Hiển nhiên là phải nhận ra hắn rồi, Tạ Tấn chính là "hót boi" người người đều biết ở học viện này mà.
Gương mặt Thanh Tuyết lúc này đỏ bừng, hơi thở hổn hển, tóc dài đến eo bay tán loạn theo những cơn gió. Vốn cô ta mặc áo màu xanh nhạt, nhưng lại bị máu nhiễm thành màu đỏ. Chiếc áo nhiều chỗ bị rách để lộ ra phần da thịt trắng nõn nà, Tạ Tấn quan sát không thấy vết thương ngoài da nào. Còn phía dưới Thanh Tuyết hoàn toàn "mát mẻ", chẳng có gì cả.
Vị lão sư khó gần lúc này gần như hoàn toàn hiến thân vì môi trường, chỉ có vài mảnh vải phía trên nhưng chẳng che đậy được gì ngoài việc càng khiến người ta thêm phần kích thích hơn.
Tại ngực của Thanh Tuyết, một vết chém vào áo khiến cặp tuyết lê to tròn, trắng trẻo lộ thiên ngạo nghễ. Giữa hai khối thịt mềm mại đàn hồi đầy co dãn kia, là hai hạt đậu đỏ nho nhỏ đang to dần lên bởi bàn tay ngọc ngà đang không ngừng xoa bóp, khiến cho khối thịt vừa cỡ tay ngọc không ngừng thay hình đổi dạng.
Vòng eo thon gọn của Thanh Tuyết lúc này như ẩn như hiện giữa tà áo xanh bị gió thổi phấp phới. Còn đôi chân dài miên man thon gọn đang khép khép, cặp mông đầy đặn, săn chắc hoàn toàn phơi ra bên ngoài bởi chiếc quần đã biến mất.
Tạ Tấn có thể thấy phần bụng dưới trống trải phẳng lỳ như đồng bằng của mỹ nhân, thậm chí xa hơn nữa về phía nam chính là vùng rừng U Minh rập rạp đen tuyền đang bị ngập lụt bởi thứ nước sền sệt không ngừng rỉ ra từ khe suối.
Theo mỗi bước đi của Thanh Tuyết, cặp tuyết lê to tròn, cặp mông săn chắc lại rung rinh lên xuống không ngừng. Dường như khi đi, sự cọ sát bởi việc khép chân lại khiến cho nước suối trong khe sâu bí ẩn rỉ ra nhiều thêm một chút.
Một tay mỹ nữ cầm trường kiếm, một tay thì không ngừng xoa bóp thân thể mát mẻ. Cảnh tượng này lập tức khiến máu trong cơ thể Tạ Tấn sôi lên như muốn bốc hơi, thật ra không phải là bốc hơi mà là dồn lại một chỗ.
Thanh Tuyết đi đến trước mặt Tạ Tấn thì dừng lại, khi thì nhắm mắt lắc đầu, lúc thì lại nhìn chằm chằm Tạ Tấn như thể mèo hoang bị bỏ đói lâu ngày đột nhiên gặp đươc chuột.
- Haha… Dạo này trời nóng nhỉ! Ta nghĩ ta nên quay về tắm thôi!
Tạ Tấn cười khan mấy tiếng rồi từ từ quay đầu lại. Nhưng Thanh Tuyết ngay lập tức nhanh như chớp lao đến đè Tạ Tấn ngã sấp xuống đất. Cô ta hành động nhanh nhẹn như một con mèo hoang dã thực hiện cú đớp mồi chính xác, nào còn bộ dạng chậm chạm như vừa rồi nữa.
- Á… khoan khoan… Thanh sư phụ, cô bị làm sao thế?
Tạ Tấn đã nhất trụ kình thiên, bị thân thể mềm mại của Thanh Tuyết đè lên thì hừng hừng lửa dục. Nhưng nghĩ lại thì dường như cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, vì vậy hắn vội vàng đẩy Thanh Tuyết, gấp gáp hỏi.
- Haha… Cô ta bị trúng vài-thứ-gì-đó-thường-có-trong-truyện, hiện tại thì không ý thức được gì nữa. Anh bạn trẻ, công lực ngươi không đủ thoát ra đâu. Tận hưởng đi nhé! Haha… cứ tự nhiên, ta không xem trộm các ngươi đâu.
Giọng lão yêu Trợ Đế khẽ vang lên từ miếng ngọc. Tạ Tấn chưa kịp mở miệng nói thì đã bị đôi môi anh đào của Thanh Tuyết khóa lại. Đầu lưỡi của Thanh Tuyết như một con lươn nhỏ luồn lách, trườn sâu vào trong miệng của hắn.
- Ưm… ưm… Khoan! Ta… chưa chuẩn bị… tâm lý!
Thanh Tuyết nhảy vào lòng Tạ Tấn đang ngồi dưới đất, một tay quàng qua cổ hắn điên cuồng hôn, tay còn lại xoa xoa ngực hắn rồi từ từ trượt dần hạ xuống dưới. Khi cô ấy dùng bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tiểu Tạ Tấn to lớn cách mấy lớp vải, Tạ Tấn liền giật mình kêu lên.
- "Roạt…"
Không để Tạ Tấn kịp kháng nghị gì, Thanh Tuyết đang dùng bàn tay nhỏ sờ mó, thăm dò vật lạ cứng như khúc côn kia, liền vận linh lực xé toạc một lớp quần của Tạ Tấn, để lộ ra khúc thịt cứng đang chỉ thẳng lên trời của hắn.
- Éc… Thân thể này mới mười bảy thôi, cô mà đụng vào là ở tù luôn đấy!
Thanh Tuyết lúc này chẳng nghe Tạ Tấn nói gì, mà có nghe cũng chẳng hiểu được. Cô ta vòng cả hai tay ôm lấy lưng Tạ Tấn, sau đó nhấc mông đẹp lên, chính xác hạ mạnh xuống.
- Phịch…
Âm động kia đã ướt át không chịu nổi, cú hạ cánh khẩn cấp của Thanh Tuyết liền khiến côn thịt đang chỉ thiên kia đâm một mạch lút cán vào trong.
- Ah… Ahhh…
Thanh Tuyết không nhịn được rên rỉ mấy tiếng. Sau đó âm thanh "phập… phập… phập…" liên tiếp vang lên, Tạ Tấn lúc này đã đầu hàng. Hắn tay trái ôm lấy tấm lưng của Thanh Tuyết, tay còn lại để trước ngực không ngừng nhào nặn khối thịt hình bán cầu xinh đẹp, còn thân thể thì thả lỏng mặc cho Thanh Tuyết không ngừng vận động.
Thanh Tuyết liên tục vểnh mông cao lên khiến côn thịt mang theo chút nước suối rời khỏi huyệt động, rồi lại chính xác hạ mạnh xuống khiến nó đâm sâu vào trong. Tạ Tấn hoàn toàn bị động. Hắn ôm chặt lấy thân hình mảnh mai kia hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này. Đột nhiên hắn giật mình kêu lên:
- Cài giề? Đùa ta chắc!!!
Tạ Tấn bất giác nhìn xuống thì không nhịn được kêu lên. Hắn thấy tiểu huynh đệ đang không ngừng đâm tới tấp vào Thanh Tuyết ngoài dính đầy nước suối của cô ấy thì còn nhiễm thêm chút máu tươi.
Ném nào!
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Vậy là vừa đủ 10 chương rồi. Có ai đọc truyện để lại cái comment ủng hộ nào!
Hãy nhấn vào cục này để ném tác giả!