XUYÊN KHÔNG DỊ GIỚI
Tiểu Bảo
Chương 6: TRỐN THOÁT
-Bắt đầu thôi.
Hít một hơi thật sâu, Dương Lâm lặng lẽ đi ra ngoài động, tiến về phía trước. Có lẽ hắn khá may mắn khi một phần ba đoạn đầu không gặp phải lính canh nào cả, một đường thuận lợi. Tuy nhiên thử thách giờ mới bắt đầu khó khăn. Dương Lâm vừa bước được vài bước đã gặp một đội lính canh với trang bị đến tận răng, canh gác vô cùng cẩn mật. Hít một hơi lấy bình tĩnh, hắn bước ra
-Ai?
-Chào các chị, em là người mới đến nên bị lạc, các chị có thể chỉ đường cho em được không ạ?
-Đi đâu?
-Em đi phục vụ cho khách thì cần phải đi đâu ạ?
-Đến khu trung tâm, đi thẳng đến ngã ba rẽ phải.
-Dạ em cảm ơn.
Nói xong Dương Lâm tiếp tục kế hoạch, dọc đường gặp thêm khá nhiều lính canh nhưng dở bài cũ ra là mọi thứ đều ổn thỏa.
-Ừm, ngã ba đây rồi, rẽ phải là đến khu trung tâm, vậy mình đi thẳng. Tới đây có lẽ sử dụng "Ẩn thân phù" được rồi.
"Hành trang",ấn vào "Ẩn thân phù", "Sử dụng", lập tức Dương Lâm trở lên vô hình, có đến gần nếu không phải cao thủ thì không thể biết được. Ngạc nhiên về hiệu quả khi sử dụng, hắn có chút yên tâm nhưng vẫn vô cung cẩn trọng vì thời gian chỉ có 30 phút một lầnnên phải tranh thủ từng tí một. Sau khi tiện tay lấy bộ quần áo khác để tránh bị nhìn ra, một đường thẳng tiến vội vã, qua đủ mọi ngõ ngách, cuối cùng Dương Lâm cũng thấy được cửa ra. Chỉ còn vài bước là thoát khiến hắn không kiểm soát được tâm trạng, đến mức thời gian phù đã hết hiệu lực mà không hề hay biết mà bước tới.
-Ai?
Dương Lâm giật mình hoảng sợ đến nỗi chút nữa nhảy dưng lên. Nhìn về phía âm thanh phát ra, hắn thấy một nam một nữ đang chĩa mũi giáo về phía hắn, đầy cảnh giác. Dương Lâmhít một hơi nhẹ
-Đừng! Đừng! Tôi là người trong đoàn khách hôm nay đến thăm các vị.
-Sao lại đi đường này? Đây là cổng vào, cổng ra ở chỗ khác.
-Tôi là người mới, không quen với không khí trong kia nên tính đi dạo một chút. Không ngờ dọc đường bị lạc nên mới đến chỗ này.
-Hừ! Có chút khả nghi. Từ trước tới nay ta chưa gặp tên nào không quen không khí trong kia cả. Nam nhân cầu vào còn không được ngươi lại muốn đi ra.
-Tôi...tôi còn là xử nam.
Nói đến đây Dương Lâm làm bộ ngại ngùng, cúi gầm mặt xuống. Tên kia cười cười, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy khinh thường.
"Con mẹ ngươi khinh thường cái gì, ta đây không muốn làm trai bao nên mới phải trốn thoát, thứ tầm thường như ngươi sao hiểu được" - Dương Lâm chửi thầm.
-Tôi đi dạo một chút rồi quay lại ngay. Không làm phiền đến các vị đâu.
-Được. Nhưng cấm ngươi không được đi quá xa. Nơi này nhiều thú hoang nguy hiểm, còn có cả một vài yêu thú tuy yếu nhưng cỡ như ngươi chỉ có thể làm mồi thôi.
-Cảm ơn. Mong hai người đừng nói với ai rằng tôi đi dạo không thì khi về tôi bị mọi người khinh thường mất.
-Ha ha, ta biết rồi. Nhưng ngươi cần phấn đấu thêm chút đỡ làm xấu danh tiếng nam nhân chúng ta.
-Tôi hiểu. Thôi tôi đi đây.
Dương Lâm thở phào, giả vờ như đang đi dạo, thân hình dần biết mất trong tầm mắt hai tên lính canh.
Đột nhiên nữ lính canh nói với tên bên cạnh
-Ta thấy tên này có chút khả nghi. Không phải là một trong mấy thằng bị bắt về đó chứ?
-Chắc không đâu. Nếu đúng thì sao hắn đi được đến tận đây, chỉ sợ chưa được nửa đường đã bị bắt lại ấy chứ.
-Có lẽ ta quá đa nghi.
Sau khi thoát ra, Dương Lâm một mạch chạy vào khu rừng đến khi mệt mới thôi. Dựa vào một gốc cây, hắn nở nụ cười sảng khoái. Đây là lần nguy hiểm nhất từ khi bước vào thế giới này, nhưng đáng giá vì hắn đã đặt chân vào giới tu luyện, nếu bà Nữ Vương kia biết được vì cho hắn một công pháp mà hắn biết được hệ thống, nhờ đó mà trốn thoát thì không biết cảm giác gì ta. Sau khi nghỉ ngơi lại sức, hắn tiếp tục tiến sâu vào rừng, mục tiêu là tìm nơi có người sinh sống.
***
Đêm đến, lúc này Dương Lâm đang ngồi trên một thân cây, miệng nhai miếng thịt thỏ nướng từ buổi chiều, nhìn xung quanh xem có động tĩnh gì không. Trước kia hắn thường đi chơi với bạn bè ở khu rừng hay đồi núi, học được một chút kinh nghiệm nên khả năng sinh tồn cũng tạm ổn. Dương Lâm ngạc nhiên phát hiện là từ khi bước vào tu luyện thị lực tốt lên một chút, mặc dù đêm nhưng hắn vẫn có thể nhìn đại khái mọi thứ. Đang lúc định nghỉ ngơi thì có ảnh lửa bốc lên đằng xa khiến hắn chú ý
-Hừm! Có người, hơn nữa thực lực không tệ. Đêm mà dám đốt lửa chắc không sợ yêu thú tấn công. Có thể nhờ giúp tìm đường thoát khỏi đây.
Quyết định xong, Dương Lâm đứng dậy, xóa dấu vết đi một chút rồi đi đến đó. Để tránh bị hiểu lầm, khi gần đến nơi hắn liền chậm rãi lại gần
-Ai đó?
Một tiếng quát vang lên cùng với hàng loạt tiếng rút đao gươm đang chĩa về phía phát ra động tĩnh. Dương Lâm lập tức dơ hai tay lên cao, từ từ tiến lại cho họ thấy rõ mặt
-Đừng! Ta không có ác ý.
-Ngươi là ai? Làm gì trong khu rừng vào ban đêm thế này?
-Ta bị lạc trong rừng, đang tìm nơi thoát ra. Thấy có ánh lửa ở đây nên đến nhờ giúp đỡ.
-Hừ! Ai biết ngươi có phải yêu ma quỷ quái hay sơn tặc quanh đây đến ám hại bọn ta không.
-Các ngươi có thể kiểm tra, ta chỉ cần thoát khỏi đây thôi.
-Chú, để cháu lại kiểm tra thử xem.
Nghe âm thanh là biết của một thiếu niên. Dương Lâm để ý tên này tay chân khá rắn chắc, da hơi đen, khuôn mặt tuy có chút rắn rỏi nhưng không che giấu được vẻ ngây thơ. "Chắc cậu nhóc này mới tham gia vào lữ đoàn này. Haiz, tuổi này ở chỗ mình vẫn chỉ biết ăn chơi, quậy phá còn ở đây đã phải vào dấn thân những nơi nguy hiểm, sơ sẩy là mất cả tính mạng" - Hắn có hơi chút thương tiếc.
Sau khi tên nhóc lục soát xong thân thể, chạy lại chỗ ông chú
-Tên này không có vật dụng gì khả nghi cả, tay cũng thon, dài, không có giấu vết gì là phải lao động mệt nhọc. Chắc là công tử nơi nào mải chơi nên bị lạc mất hộ vệ
Giọng nói không che giấu đi sự khinh miệt làm Dương Lâm có chút không biết phải làm sao."Nhỏ mà có võ ghê" - hắn cảm thán
-Được. Ngươi đi theo bọn ta cũng không sao nhưng nếu gặp nguy hiểm ngươi phải ra tay giúp đỡ. Không thì tự tìm đường mà ra.
-Chuyện nhỏ. Ta sẽ cố làm hết sức.
Đúng lúc này âm thanh non nớt của một bé gái vang lên
-Ai vậy ba?
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile