TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 10 của 10

Chủ đề: Xuyên Không Dị Giới - Tiểu Bảo - Chương 10

  1. #6
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    13
    Xu
    0

    Mặc định

    XUYÊN KHÔNG DỊ GIỚI
    Tiểu Bảo
    Chương 6: TRỐN THOÁT




    -Bắt đầu thôi.

    Hít một hơi thật sâu, Dương Lâm lặng lẽ đi ra ngoài động, tiến về phía trước. Có lẽ hắn khá may mắn khi một phần ba đoạn đầu không gặp phải lính canh nào cả, một đường thuận lợi. Tuy nhiên thử thách giờ mới bắt đầu khó khăn. Dương Lâm vừa bước được vài bước đã gặp một đội lính canh với trang bị đến tận răng, canh gác vô cùng cẩn mật. Hít một hơi lấy bình tĩnh, hắn bước ra

    -Ai?

    -Chào các chị, em là người mới đến nên bị lạc, các chị có thể chỉ đường cho em được không ạ?

    -Đi đâu?

    -Em đi phục vụ cho khách thì cần phải đi đâu ạ?

    -Đến khu trung tâm, đi thẳng đến ngã ba rẽ phải.

    -Dạ em cảm ơn.

    Nói xong Dương Lâm tiếp tục kế hoạch, dọc đường gặp thêm khá nhiều lính canh nhưng dở bài cũ ra là mọi thứ đều ổn thỏa.

    -Ừm, ngã ba đây rồi, rẽ phải là đến khu trung tâm, vậy mình đi thẳng. Tới đây có lẽ sử dụng "Ẩn thân phù" được rồi.

    "Hành trang",ấn vào "Ẩn thân phù", "Sử dụng", lập tức Dương Lâm trở lên vô hình, có đến gần nếu không phải cao thủ thì không thể biết được. Ngạc nhiên về hiệu quả khi sử dụng, hắn có chút yên tâm nhưng vẫn vô cung cẩn trọng vì thời gian chỉ có 30 phút một lầnnên phải tranh thủ từng tí một. Sau khi tiện tay lấy bộ quần áo khác để tránh bị nhìn ra, một đường thẳng tiến vội vã, qua đủ mọi ngõ ngách, cuối cùng Dương Lâm cũng thấy được cửa ra. Chỉ còn vài bước là thoát khiến hắn không kiểm soát được tâm trạng, đến mức thời gian phù đã hết hiệu lực mà không hề hay biết mà bước tới.

    -Ai?

    Dương Lâm giật mình hoảng sợ đến nỗi chút nữa nhảy dưng lên. Nhìn về phía âm thanh phát ra, hắn thấy một nam một nữ đang chĩa mũi giáo về phía hắn, đầy cảnh giác. Dương Lâmhít một hơi nhẹ

    -Đừng! Đừng! Tôi là người trong đoàn khách hôm nay đến thăm các vị.

    -Sao lại đi đường này? Đây là cổng vào, cổng ra ở chỗ khác.

    -Tôi là người mới, không quen với không khí trong kia nên tính đi dạo một chút. Không ngờ dọc đường bị lạc nên mới đến chỗ này.

    -Hừ! Có chút khả nghi. Từ trước tới nay ta chưa gặp tên nào không quen không khí trong kia cả. Nam nhân cầu vào còn không được ngươi lại muốn đi ra.

    -Tôi...tôi còn là xử nam.

    Nói đến đây Dương Lâm làm bộ ngại ngùng, cúi gầm mặt xuống. Tên kia cười cười, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy khinh thường.

    "Con mẹ ngươi khinh thường cái gì, ta đây không muốn làm trai bao nên mới phải trốn thoát, thứ tầm thường như ngươi sao hiểu được" - Dương Lâm chửi thầm.

    -Tôi đi dạo một chút rồi quay lại ngay. Không làm phiền đến các vị đâu.

    -Được. Nhưng cấm ngươi không được đi quá xa. Nơi này nhiều thú hoang nguy hiểm, còn có cả một vài yêu thú tuy yếu nhưng cỡ như ngươi chỉ có thể làm mồi thôi.

    -Cảm ơn. Mong hai người đừng nói với ai rằng tôi đi dạo không thì khi về tôi bị mọi người khinh thường mất.

    -Ha ha, ta biết rồi. Nhưng ngươi cần phấn đấu thêm chút đỡ làm xấu danh tiếng nam nhân chúng ta.

    -Tôi hiểu. Thôi tôi đi đây.

    Dương Lâm thở phào, giả vờ như đang đi dạo, thân hình dần biết mất trong tầm mắt hai tên lính canh.

    Đột nhiên nữ lính canh nói với tên bên cạnh

    -Ta thấy tên này có chút khả nghi. Không phải là một trong mấy thằng bị bắt về đó chứ?

    -Chắc không đâu. Nếu đúng thì sao hắn đi được đến tận đây, chỉ sợ chưa được nửa đường đã bị bắt lại ấy chứ.

    -Có lẽ ta quá đa nghi.

    Sau khi thoát ra, Dương Lâm một mạch chạy vào khu rừng đến khi mệt mới thôi. Dựa vào một gốc cây, hắn nở nụ cười sảng khoái. Đây là lần nguy hiểm nhất từ khi bước vào thế giới này, nhưng đáng giá vì hắn đã đặt chân vào giới tu luyện, nếu bà Nữ Vương kia biết được vì cho hắn một công pháp mà hắn biết được hệ thống, nhờ đó mà trốn thoát thì không biết cảm giác gì ta. Sau khi nghỉ ngơi lại sức, hắn tiếp tục tiến sâu vào rừng, mục tiêu là tìm nơi có người sinh sống.

    ***

    Đêm đến, lúc này Dương Lâm đang ngồi trên một thân cây, miệng nhai miếng thịt thỏ nướng từ buổi chiều, nhìn xung quanh xem có động tĩnh gì không. Trước kia hắn thường đi chơi với bạn bè ở khu rừng hay đồi núi, học được một chút kinh nghiệm nên khả năng sinh tồn cũng tạm ổn. Dương Lâm ngạc nhiên phát hiện là từ khi bước vào tu luyện thị lực tốt lên một chút, mặc dù đêm nhưng hắn vẫn có thể nhìn đại khái mọi thứ. Đang lúc định nghỉ ngơi thì có ảnh lửa bốc lên đằng xa khiến hắn chú ý

    -Hừm! Có người, hơn nữa thực lực không tệ. Đêm mà dám đốt lửa chắc không sợ yêu thú tấn công. Có thể nhờ giúp tìm đường thoát khỏi đây.

    Quyết định xong, Dương Lâm đứng dậy, xóa dấu vết đi một chút rồi đi đến đó. Để tránh bị hiểu lầm, khi gần đến nơi hắn liền chậm rãi lại gần

    -Ai đó?

    Một tiếng quát vang lên cùng với hàng loạt tiếng rút đao gươm đang chĩa về phía phát ra động tĩnh. Dương Lâm lập tức dơ hai tay lên cao, từ từ tiến lại cho họ thấy rõ mặt

    -Đừng! Ta không có ác ý.

    -Ngươi là ai? Làm gì trong khu rừng vào ban đêm thế này?

    -Ta bị lạc trong rừng, đang tìm nơi thoát ra. Thấy có ánh lửa ở đây nên đến nhờ giúp đỡ.

    -Hừ! Ai biết ngươi có phải yêu ma quỷ quái hay sơn tặc quanh đây đến ám hại bọn ta không.

    -Các ngươi có thể kiểm tra, ta chỉ cần thoát khỏi đây thôi.

    -Chú, để cháu lại kiểm tra thử xem.

    Nghe âm thanh là biết của một thiếu niên. Dương Lâm để ý tên này tay chân khá rắn chắc, da hơi đen, khuôn mặt tuy có chút rắn rỏi nhưng không che giấu được vẻ ngây thơ. "Chắc cậu nhóc này mới tham gia vào lữ đoàn này. Haiz, tuổi này ở chỗ mình vẫn chỉ biết ăn chơi, quậy phá còn ở đây đã phải vào dấn thân những nơi nguy hiểm, sơ sẩy là mất cả tính mạng" - Hắn có hơi chút thương tiếc.

    Sau khi tên nhóc lục soát xong thân thể, chạy lại chỗ ông chú

    -Tên này không có vật dụng gì khả nghi cả, tay cũng thon, dài, không có giấu vết gì là phải lao động mệt nhọc. Chắc là công tử nơi nào mải chơi nên bị lạc mất hộ vệ

    Giọng nói không che giấu đi sự khinh miệt làm Dương Lâm có chút không biết phải làm sao."Nhỏ mà có võ ghê" - hắn cảm thán

    -Được. Ngươi đi theo bọn ta cũng không sao nhưng nếu gặp nguy hiểm ngươi phải ra tay giúp đỡ. Không thì tự tìm đường mà ra.

    -Chuyện nhỏ. Ta sẽ cố làm hết sức.

    Đúng lúc này âm thanh non nớt của một bé gái vang lên

    -Ai vậy ba?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Hãy ấn THANKS để giúp mình có động lực hoàn thành bộ truyện Hidden Content Hidden Content


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    long17111995,
  3. #7
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    13
    Xu
    0

    Mặc định

    XUYÊN KHÔNG DỊ GIỚI
    Tiểu Bảo
    Chương 7: TRẢI QUA SINH TỬ





    Lúc này tại nơi ở của Nữ Vương đang vô cùng loạn, việc Dương Lâm trốn thoát khiến cô ta cực kì nổi giận, vừa mất mặt với mấy chị em trong động vừa để vụt mất con mồi ngon, không nhịn được liền ra tay giết chết mấy tên lính canh tắc trách, gương mặt méo mó nhìn năm tên đang quỳ trước mặt:

    -Tại sao tên kia lại thoát được? Nói mau.

    Tên canh gác run rẩy trả lời:

    -Dạ..dạ.. Vì hôm nay khách đông nên thần phải đi giúp với lại tên kia được miễn, nên...nên...

    -Hừ! Đồ vô dụng. Cút về nơi chứa, mai kiếm đứa khác lên thay.

    -Còn bốn tên kia. Sao hắn có thể thoát ra?

    Một trong hai cô gái canh ở trung tâm trả lời, giọng không kìm được sợ hãi:

    -Dạ thưa Nữ Vương, thần có gặp hắn nhưng hắn bảo là phải đi phục vụ cho khách mới đến nên thần chỉ đường cho hắn đến trung tâm động.

    Tên canh ở ngoài cửa động đột nhiên chen vào:

    -Nói láo! Tên kia đi đến tận ngoài động, nếu không phải ngươi chỉ sao hắn có thể qua bao lớp lính canh dọc đường được.

    -Ngươi....ngươi....Ta không nói láo. Ta tận mắt nhìn thấy hắn rẽ vào trung tâm. Có khi ngươi thông đồng dẫn hắn ra thì có.

    -Ngươi thông đồng thì có.

    -Tất cả câm mồm. Cút hết về cho ta.

    Lúc này Nữ Vương không còn kiên nhẫn, đuổi hết tất cả ra ngoài. "Điều khó hiểu là sao hắn có thể qua được hàng loạt lính canh dọc đường, hơn nữa quyển sách cho hắn ta hoàn toàn không thể tu luyện nếu không có đá năng lượng phụ trợ. Chả lẽ hắn là gián điệp của con người vào đây thám thính rồi được cứu ra. Hừ, để ta gặp lại lần nữa thì ngươi chết với ta" - Cô ta nghĩ thầm.

    ***

    -Ai vậy ba?

    Một cô bé lon ton chạy ra, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu như búp bê, hai má phúng phính vừa nhìn chỉ muốn véo một cái, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn Dương Lâm.

    -Tiểu Ngọc, sao lại ra đây?

    -Anh hai, em ở trong kia chán qua nên ra ngoài chơi.

    "Anh hai?" Dương Lâm kì quái nhìn hai anh em không giống nhau một tí nào, một đen một trắng,một thiên nga còn một vịt bầu, trong đầu không kìm được ý nghĩ kì quái.

    -Kia là ai vậy anh hai?

    -Hừ! Chỉ là một tên vô dụng bị lạc đường thôi. Không cần để ý đến hắn

    "Thằng oắt con, nếu không phải ta đang cần giúp thì ngươi no đòn rồi"- Hắn chửi thầm.

    Lúc này giọng trưởng đoàn vang lên:

    -Đi thôi mọi người, cần phải nhanh lên không thì muộn ngày hẹn mất.

    Dương Lâm mặc kệ thằng nhóc nói xấu mình, sửa soạn chút đồ rồi đi cùng đoàn bảo vệ, tìm đường thoát khỏi đây.

    ***

    Sau một tuần đầy vất vả, cực nhọc, cuối cùng Dương Lâm cũng ra đến rìa ngoài của khu rừng. Nghĩ đến khoảng thời gian này hắn không nhịn được rùng mình. Hai ngày đầu chỉ toàn những con thú nhỏ, sát thương thấp tấn công khiến mọi người buông lỏng cảnh giác. Tuy nhiên ba ngày sau đúng là cơn ác mộng, những con thú như phát cuồng, tấn công liên tục cả ngày lẫn đêm, thậm chí còn xuất hiện cả yêu thú, đặc biệt là yêu thú loài rắn khiến cả đoàn tổn thất thảm trọng, Dương Lâm cũng đứng giữa sinh tử mấy lần, nếu không phải có "Sơ cấp Phong Thuật" phụ trợ thì có lẽ hắn đã chết. Điều khiến hắn vui vẻ một chút là kỹ năng này giúp hắn trở lên linh hoạt, ngoài ra còn có thể dùng để lệch quỹ đạo vũ khí tấn công từ xa, hơn nữa trải qua sinh tử mấy lần khiến kỹ năng thăng lên cấp 2, càng sử dụng càng thấy dễ dàng và uy lực mạnh hơn trước. Hai ngày cuối tuy vẫn có yêu thú tấn công nhưng đều nhỏ lẻ, Dương Lâm cùng mọi người dễ dàng đối phó, tổn thất không đáng kể. Thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi kiếp nạn, nhưng không khí u ám khiến hắn không thể thoải mái nổi, hơn nửa số người bảo vệ bị mất mạng, nửa còn lại thì một phần bị thương nặng, phải tĩnh dưỡng mấy tháng mới có thể bình phục, hàng hóa cũng bị tổn thất một lượng lớn khiến khuôn mặt trưởng đoàn càng trở lên nặng nề hơn.

    -Ghi tên lại những người đã mất để đền bù cho người thân, còn ai bị thương nặng thì cấp tiền dưỡng thương, cho họ về nghỉ ngơi cùng gia đình. Haiz, lần này hàng hóa tổn thất nặng nề quá, uy tín chắc chắn sẽ giảm đi nhiều. Thật xui xẻo.

    Nói xong ông quay ra chỗ Dương Lâm:

    -Đa tạ ngươi đã giúp đỡ, nếu không có ngươi tính mạng hai đứa nhỏ chắc đã không giữ được rồi.

    Trải qua vài ngày sinh tử khiến Dương Lâm hiểu rõ hơn thế giới mới này, khuôn mặt có chút lạnh lùng, nghiêm nghị không còn vẻ ngây ngô như trước nữa. Hắn đáp:

    -Việc ta phải làm thôi. Hơn nữa mọi người đã giúp ta thoát ra khỏi khu rừng nên không cần phải cảm ơn.

    -Giờ ngươi định đi đâu?

    -Chưa biết. Ta không có người thân hay nơi ở nên chắc sẽ lang thang đâu đó thôi.

    -Không bằng về làng ta vài ngày. Ở nhà ta có bản đồ vài khu vực xung quanh chắc giúp đỡ ngươi được đôi chút.

    -Cũng được! Ta đang cần chỗ để nghỉ ngơi, thời gian qua quá mệt nhọc rồi.

    Tên nhóc đang băng bó vết thương, nghe thấy vậy liền vui mừng lại gần Dương Lâm, khuôn mặt tràn đầy vẻ sùng bái:

    -Đại ca, anh đến làng em chơi à? Thật tốt quá, nhà em rộng rãi lắm, đảm bảo đại ca nghỉ ngơi vô cùng thoải mái.

    Cô bé bên cạnh cũng tiếp lời:

    -Đúng đúng. Đại ca ở lại chơi với em đi.

    Hai đứa nhóc phấn khích vô cùng. Trải qua mấy ngày gặp nạn, Dương Lâm là người có tác dụng lớn nhất trong đoàn, không những thân pháp nhanh nhẹn, né tránh các đòn tấn công, bảo vệ an toàn hai đứa nhóc, còn trợ giúp làm lệch một số lượng lớn chất độc phun ra từ yêu thú loài rắn khiến nó trúng những con vật tấncông gần đấy chết sạch thì có lẽ tổn thất còn lớn hơn nhiều, đặc biệt ra tay đánh chết hai con yêu thú, tuy chúng đã bị thương nặng nhưng chỉ việc đánh chết thôi cũng khiến hai đứa sùng bái Dương Lâm đến cực điểm, tôn hắn làm đại ca.

    Dương Lâm xoa đầu hai đứa nhỏ, nói với giọng có chút hiền hòa:

    -Anh sẽ ở lại vài ngày chơi với hai đứa được chưa. Giờ chuẩn bị đồ đạc rồi đi thôi không trời tối mất.

    -Vâng ạ.

    Nói xong hai đứa hớt hải chạy đi, còn Dương Lâm đứng đó nhìn về nơi xa xăm:

    -Haiz, thoát nạn được lần này không biết lần sau thì sao. Cũng may tu luyện được chứ không thì...Hừ! Lần này sẽ không chết dễ dàng nữa đâu. Ta cần phải mạnh hơn, quyết tâm trở thành cường giả thì mới có thể tồn tại trong cái thế giới nguy hiểm này.

    Dương Lâm sửa soạn một chút rồi cùng trưởng đoàn đi về ngôi làng của họ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Uy Vũ Tiểu Bảo, ngày 25-05-2015 lúc 04:04.
    Hãy ấn THANKS để giúp mình có động lực hoàn thành bộ truyện Hidden Content Hidden Content

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    long17111995,
  5. #8
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    13
    Xu
    0

    Mặc định

    XUYÊN KHÔNG DỊ GIỚI
    Tiểu Bảo
    Chương 8: KINH HỈ CỰC LỚN


    -Oa, đây là nơi ở của mấy người hả? Tuyệt thật!

    Trước mắt Dương Lâm là ngôi làng khá rộng, bao quanh là những hàng rào gỗ, yên bình giống với những ngôi làng thời xa xưa ở thế giới của hắn, tuy có chút nghèo nàn và không có thiết bị hiện đại nhưng trải qua mấy lần sinh tử thì sống sót đã là điều vô cùng may mắn rồi, còn nghĩ gì đến những thứ khác.

    -Ngươi cứ ở lại nghỉ ngơi đi. Ta sắp xếp lại rồi đi giao hàng hóa cho người nhận.

    Lúc này trưởng làng đang trầm lặng đột nhiên cười nói với Dương Lâm, tuy nhiên hắn nhận thấy nụ cười có chút gượng gạo, chắc tổn thất lần này ảnh hưởng khá nhiều đến ngôi làng nhưng cũng chả phải là điều một người chỉ ở lại mấy ngày như hắn phải bận tâm. Dương Lâm quay sang hai đứa nhỏ kế bên:

    -Nhà nhóc to thật đó. Chắc gia đình làm ăn tốt lắm hả?

    -Đâu có. Tại tổ tông em là người tu luyện, từng sinh sống ở đây một thời gian nên xây dựng làng này rồi để lại cho hậu nhân.

    -Không ngờ họ hàng nhóc hoành tráng thật. Thế giờ trong làng có ai tu luyện không.

    -Không ạ. Tổ tiên để lại mỗi quyển bí kíp bảo để cho người có duyên tu luyện, trong làng ai cũng thử nhưng đều không được cả. Mà hình như anh cũng tu luyện phải không ạ, nếu thế thì có thể xin ông em cho phép đó.

    -Thật hả? Để mai anh thử xem. Mà giờ dẫn anh vào phòng nghỉ ngơi cái nào, mấy hôm cực nhọc mệt mỏi rồi.

    -Dạ!

    Hai đứa nhóc từ sau khi trở về như hai cái đuôi suốt ngày bám theo Dương Lâm, một đứa thì đòi đi chơi đứa còn lại thì đòi dạy cách tu luyện làm hắn nhức hết cả đầu mà lại không thể từ chối. Đi chơi thì thoải mái thôi, hắn rất thích bé gái này hơn nữa lại còn có thể thư giãn nhưng khó khăn là đứa đòi hắn dạy về tu luyện, bản thân Dương Lâm chỉ là một tên lính mới, đòi hắn hướng dẫn khác gì hỏi đường thằng mù. May mắn cho hắn là vài hôm sau trưởng làng về, cỏ vẻ mọi việc khá tốt khi khuôn mặt ông có chút giãn ra, còn có thể cười đùa, khác hẳn hôm qua. Khi nghe đứa cháu nói về ý định của Dương Lâm, ông liếc nhìn hắn một cái rồi đi nghỉ ngơi, không nói thêm câu nào. Dương Lâm thấy vậy liền về nghỉ ngơi, hắn cũng không lo lắng lắm vì bản thân còn quyển sách từ bà Nữ Vương, có thể lấy nó để trao đổi. Tuy nhiên chiều hôm đó trưởng làng lại gọi hắn vào nói chuyện:

    -Quyển bí kíp ta có thể cho ngươi xem vì đã giúp đỡ thời gian ở trong rừng. Nhưng ta nói trước là không dễ học đâu, có bốn tên tu luyện lúc trước cũng đến thử và đều thất bại ra về nên nhắc ngươi để không phải uổng phí một cái ơn huệ vào việc vô ích.

    -Cảm ơn nhưng ta vẫn quyết định như cũ. Dù sao ta cũng sắp đi nên giữ cái ơn này cũng vô ích.

    -Vậy thì đi theo ta.

    Nói xong ông dẫn hắn đi qua bàn thờ tổ tiên rồi lấy ra một quyển sách trông khá cũ kĩ, dính chút bụi bặm nhưng về giá trị thì vô hạn làm Dương Lâm có chút phấn khích, trên bìa có dòng chữ "Tam trọng quyền".

    -Đây là tổ tiên truyền lại, ngươi ở đây thử xem có thể học được không.

    Nói xong ông bước ra ngoài, để lại một mình Dương Lâm cười toe toét như thằng tự kỉ trong căn phòng. Lúc này hắn đang vô cùng sướng, tuy chưa thử nhưng nghe tên là biết là để tấn công, cái thiếu hắn đang cần thiết nhất.

    "Phát hiện cuốn "Tam trọng quyền"

    Bạn có muốn học nó không?

    Trả lời: Có / Không"

    "Có". Cứ tưởng sẽ hiện bảng thông tin như đợt trước nhưng không giờ vừa trả lời xong lại hiện lên thông báo

    "Cảnh báo: Bạn đã học hai kỹ năng trở lên, hệ thống sẽ hủy chế độ tự động, cần đặt tên để sử dụng"

    -Cái..cái..này thật là kì dị! Còn có cả thế này nữa cơ à. Đơn giản thôi mà.

    "Mở kỹ năng", "Sơ cấp phong thuật", "Đổi tên" "Gió".

    "Mở kỹ năng","Tam trọng quyền", "Đổi tên" "Đấm".

    Đúng lúc này hệ thống hiện lên bảng thông tin:

    "Kỹ năng: Tam trọng quyền

    Đặt tên: Đấm

    Cấp độ: 1 Độ thành thục:0.00%

    Xuất quyền chứa ba lớp ám kình

    gây tổn thương lớn cho mục tiêu"

    "Không tệ, kĩ năng này có ích lớn với ta ở hiện tại, "Gió" có tác dụng quá thấp, chỉ thích hợp phụ trợ mà thôi" - Dương Lâm nắm tay lại, đầy phấn khích nghĩ thầm.

    -Mục tiêu đã đạt được, có lẽ đến lúc rời khỏi đây rồi. Ở đây không còn gì cho ta nữa rồi.

    Nói xong hắn ra ngoài, nói ý định của mình với trưởng làng

    -Ngươi muốn đi? Coi chừng cũng đến lúc rồi. Ta cho người giúp ngươi chuẩn bị ít đồ.

    -Cảm ơn. Mà ta tình cờ nhặt được cuốn sách tu luyện này, có lẽ có ích cho mọi người.

    -Cái này...cái này quá quý giá. Ta không nhận được.

    -Coi như đền bù việc ngươi cho ta học cuốn bí kíp.

    -Cái gì? Ngươi học được. Thật không ngờ đấy. Có lẽ ngươi là người có duyên. Vậy thứ này cũng cho ngươi.

    Nói xong trưởng làng lôi ra viên đá kì quái, đưa cho Dương Lâm. Hắn vừa chạm tay vào liền hiện thông báo

    "Phát hiện đá linh khí(trung phẩm). Bạn có muốn sử dụng không"

    -"Đá linh khí"? Cái khỉ gì thế này? Toàn đồ kì quái không. Mà kệ, cứ sử dụng cái đã, chết đâu mà sợ.

    "Sử dụng"

    "Chúc mừng bạn đã thăng cấp.

    Cấp độ hiện tại là 1.2.

    Máu và Năng lượng đều tăng chỉ số.

    Các kĩ năng đều thêm một cấp độ."

    Cái này là một bất ngờ cực lớn với Dương Lâm, mỗi kĩ năng khi tăng cấp uy lực đều hơn một bậc, hơn nữa hắn cũng đã biết hướng đi để tu luyện. Tự dưng miếng bánh từ trên trời rơi xuống không ngờ lại trúng miệng, làm hắn không thể kiềm chế được, cười ngây ngốc. Trưởng làng thấy vậy gọi lớn làm hắn giật mình tỉnh lại

    -Ngươi sao rồi? Sao tự dưng ngây ngốc thế? Cái này tác dụng to lớn lắm hả?

    -Không sao. Hòn đá này vô cùng có ích với ta. Phải cảm ơn ông rồi.

    -Xì. Chỉ là một hòn đá, tác dụng cũng chả có gì to lớn cơ chú. Mà tất cả chuẩn bị xong rồi, ngươi muốn đi ngay hay để sáng mai.

    -Sáng mai đi. Giờ ta phải nghỉ ngơi đôi chút.

    Dương Lâm cần phải tiêu hóa cái kinh hỉ này đã, hơn nữa chiều tối đi có chút không thích hợp nên quyết định để mai. Với lại cần tìm hiểu rõ tác dụng của kĩ năng mới để có thể sử dụng hợp lý, cẩn thận không thừa. Nghĩ đến đây hắn lại cười ngây ngốc, khiến trưởng làng nhíu mày nghĩ thầm:"Thằng điên" rồi kệ hắn ở đó, đi nghỉ ngơi.

    -Thật không ngờ vận may tới kịp thời vậy. Con đường của ta lại gần hơn một bước, tuy nhỏ nhưng lại có thể thay đổi hoàn toàn số phận. Thôi đi nghỉ ngơi thôi. Ha ha ha ha ha.

    Dương Lâm vẫn giữ nụ cười đó đến tận phòng làm ai cũng tưởng hắn đang phát điên, định nhắc nhở mọi người xung quanh nhưng nghĩ mai hắn đi lên cũng mặc kệ.

    Một ngày may mắn của hắn kết thúc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Uy Vũ Tiểu Bảo, ngày 31-05-2015 lúc 07:24.
    Hãy ấn THANKS để giúp mình có động lực hoàn thành bộ truyện Hidden Content Hidden Content

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    akatsukid5,
  7. #9
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    13
    Xu
    0

    Mặc định

    XUYÊN KHÔNG DỊ GIỚI
    Tiểu Bảo
    Chương 9: GẶP NGƯỜI TU LUYỆN KHÁC (P1)





    Một đêm dài trôi qua, uy lực ngoài sức tưởng tượng của kỹ năng "Đấm" làm Dương Lâm sung sướng vô cùng. Tuy nhiên việc năng lượng tiêu hao quá nhiều khiến hắn cần phải sử dụng một cách cẩn thận và hợp lý. Quyết định theo đám người kia quả là hợp lý, nguy hiểm nhưng thành quả hơn cả mong đợi. Chuẩn bị đầy đủ nước uống, lương thực, mặc kệ ánh mắt lưu luyến của hai đứa nhóc, Dương Lâm rời đi, tiếp tục trên con đường trở thành kẻ mạnh mẽ. Kỹ năng "Gió" lên cấp 3, bước vào giai đoạn "Trung cấp" giúp hắn trở lên linh hoạt rất nhiều, việc di chuyện cũng thuận tiện hơn. Có lẽ Dương Lâm cần cảm ơn bà Nữ Vương đã cho hắn món quà tuyệt vời.

    Vài ngày sinh tồn trong rừng khiến Dương Lâm sử dụng kỹ năng càng thuận lợi , hơn nữa hắn phát hiện khi chiến đấu với yêu thú thì "Độ thành thục" của các kỹ năng tăng nhanh hơn nhiều lúc tập luyện,"Gió" tăng thêm 5% còn "Đấm" tăng 7,5%.

    -Tuyệt! Cứ đà này việc thăng cấp không còn xa nữa. Mà thịt yêu thú quá ngon đi, hơn nhiều so với thế giới trước mà chất lượng lại đảm bảo. Đây mới là cuộc sống, là điều đáng để hưởng thụ.

    Mục tiêu hiện tại của Dương Lâm là đến Vạn Kim thành, nơi giao dịch, buôn bán và cũng là nơi hắn có thể kiếm việc làm, nơi ở. Dọc đường đi Dương Lâm cảm thấy rất kỳ quái, yêu thú ngày càng ít hoặc toàn những con yếu đuối, thậm chí có ngày Dương Lâm còn không gặp một con nào. Việc này tiếp diễn đến khi hắn thấy dấu vết của việc đốt lửa và còn một vài con thú bị tàn sát bừa bãi.

    -Có lẽ mình lại gặp thêm một đoàn người nữa. Không biết lần này sẽ gặp may mắn hay xui xẻo gì đây.

    Dương Lâm tăng tốc đuổi theo hầu như nguyên một ngày, chỉ dừng lại nghỉ ngơi một chút dọc đường. Càng đến gần càng nhiều xác những loài thú nhỏ không khỏi khiến hắn cẩn thận hơn. Hiện tại Dương Lâm không cần bận tâm những thằng lưu manh hay bọn cướp tầm thường nhưng hắn ghét sự phiền phức, nếu có thể theo đoàn này đi vào thành vẫn tốt hơn là gây sự. Rốt cuộc Dương Lâm đã theo kịp, nhìn vào đồ đạc và đoàn hộ tống, hắn đoán có thể đây là một đội thương nhân, quy mô cũng khá nhỏ chỉ tầm gần trăm người. Để tránh xảy ra điều ngoài ý muốn, Dương Lâm chạy qua và đón đầu đội thương nhân này

    -Xin lỗi các vị!

    -Tên tiểu tử kia, làm gì ở đây, cút ra chỗ khác cho bọn ta làm việc.

    Một tên dáng người to cao, thô lỗ nhìn Dương Lâm bằng ánh mắt đầy khinh thường, chán ghét nhưng Dương Lâm vẫn lịch sự, bình tĩnh hỏi:

    -Liệu tôi có thể đi cùng các vị một đoạn đường không?

    -Hừ, chỉ là một tên yếu đuối như đàn bà thì có thể làm gì ngoài việc tốn lương thực chứ. Cút đi.

    -Tôi chỉ đi theo thôi, mấy việc còn lại không cần mấy vị quan tâm.

    -Muốn ăn đòn hả? Tao bảo cút đi không đừng trách tao độc ác.

    -Liệu trưởng đoàn có thể ra đây được không?

    Dương Lâm khinh thường không thèm nhìn tên này, chỉ là một thằng lưu manh cậy to khỏe, không đáng để hắn ra tay. Tên kia thấy Dương Lâm không để ý mình, tức giận xắn hai tay áo, đang định bước lên để cho hắn một trận thì âm thanh có chút già dặn vang lên:

    -Tiểu tử ngươi muốn gặp ta?

    Một ông già tầm 60 tuổi, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt từng trải, cơ thể yếu đuối thậm chí còn phải chống gậy nhưng khí chất toát ra lại làm Dương Lâm không dám khinh thường, cung kính hỏi:

    -Dạ, có phải mọi người muốn đến Vạn Kim thành? Cháu có thể đi cùng một đoạn đường được không.

    -Ngươi muốn đi cùng bọn ta? Có gì tốt chứ, hơn nữa lại tiêu tốn lương thực và phải phân tâm bảo vệ ngươi.

    -Cháu không cần phải bảo vệ, hơn nữa thực lực của cháu cũng khá mạnh.

    Đột nhiên tên cao to cười lớn, đầy trào phúng nói với Dương Lâm:

    -Ha ha, một tên yếu đuối như mày có gì mạnh chứ, tay chân như cọng bún thiu, có đấm ta chắc cũng chỉ như gãi ngứa.

    -Ngươi muốn gãi ngứa? Được, tìm một chỗ rộng rãi ta giúp ngươi.

    Nói xong Dương Lâm lùi lại, khởi động tay chân một chút. Tên đô con kia cởi áo ngoài, gồng mình khoe cơ bắp, nhìn Dương Lâm đầy khiêu khích, khinh thường:

    -Tiểu tử, chỉ cần quỳ xuống lạy thì có lẽ ta sẽ nhẹ tay một chút cho.

    -Sủa ít thôi. Lên đi.

    Tên kia dường như bị chọc giận, giơ hai nắm đấm to đùng lao về phía Dương Lâm. Có lẽ trong mắt hắn Dương Lâm chỉ là một tên yếu đuối, chỉ một đòn cũng đủ làm hắn trọng thương, thậm chí có thể giết chết hắn.

    Dương Lâm bình tĩnh, nhẹ nhàng lướt qua một bên lần lượt né tránh những cú đấm liên tiếp của hắn. "Chỉ là một tên khỉ đột ngu ngốc, cậy vào sức mạnh, đòn đánh đầy chỗ sơ hở, dùng hai phần sức mạnh cũng đủ xử đẹp tên này." - hắn nghĩ thầm.

    Qua 5 phút, tên đô con đã mệt lử người mà vẫn không thể đụng tới một cọng tóc của Dương Lâm. Càng làm hắn điên tiết là không những tên kia nhẹ nhàng né tránh mà còn cười đùa nhìn hắn, thỉnh thoảng ngáp một cái khiến hắn không thể bình tĩnh nổi. Tức giận đến cực điểm, tên đô con liền rút ra cây đao to lớn chém mạnh về phía đối thủ.

    -Dừng lại.

    Người đứng ngoài đột nhiên hét toáng lên.

    Dương Lâm vốn chỉ đánh vào đòn tâm lí, khiến tên kia không thể tập trung ra chiêu, không ngờ hắn lại vô sỉ sử dụng vũ khí để tấn công làm Dương Lâm bị một vết cắt khá dài trên cánh tay. Hắn đã thực sự tức giận, tăng nhanh tốc độ né tránh đến mức làm tên đô con hoa mắt, nắm nhẹ nắm đấm lại:"Đấm" trúng ngực làm tên đô con văng ra xa, bất tỉnh tại chỗ.

    Mọi người xung quanh há hốc mồm ra, nhìn Dương Lâm như tên quái vật. Một người thân hình gầy gò, ốm yếu lại có thể dùng đôi tay thon dài như con gái đấm bay một tên to như con gấu, thậm chí còn đánh hắn ngất đi. Ông già ngạc nhiên nhìn Dương Lâm:

    -Chàng trai trẻ, cậu là người tu tiên đúng không?

    -Dạ, nhưng cháu mới chỉ tu luyện thôi, còn cách tiên xa lắm.

    -Tốt tốt. Cậu có thể bảo vệ bọn ta đến thành khỏi bọn yêu thú được không. Ta sẽ trả lương cho.

    -Được ạ. Dù sao cháu cũng đang cần đi cùng mọi người đến đó.

    -Mọi người mang tên kia về chữa thương đi, những người còn lại tập trung chuẩn bị lên đường. Còn cậu thanh niên, cậu có thể ở trong toa xe kia, bên trong cũng có mấy người giống cậu đấy.

    -Dạ.

    Dương Lâm có chút phấn khích trả lời, đã được đi theo cùng lại còn có lương, hơn nữa lần đâu tiên gặp được những người tu luyện khác, có thể học hỏi một số kinh nghiệm từ họ hay may mắn hơn có thể học lỏm một số kỹ năng nhất định. Nghĩ đến đây hắn chảy cả nước miếng khiến tên dẫn đường cảm thấy kỳ quái, định nhắc nhở nhưng chẳng may làm hắn nổi giận thì mềm xương nên cũng mặc kệ rồi bước tiếp.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hãy ấn THANKS để giúp mình có động lực hoàn thành bộ truyện Hidden Content Hidden Content

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    akatsukid5,
  9. #10
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    13
    Xu
    0

    Mặc định

    XUYÊN KHÔNG DỊ GIỚI
    Tiểu Bảo
    Chương 10: GẶP NGƯỜI TU LUYỆN KHÁC (P2)

    Chân thành xin lỗi.
    Vì hai tuần vừa qua bị trục trặc trong cả công việc lẫn gia đình nên không thể viết tiếp được.
    Mình sẽ cố gắng ổn định và ra các chương mới đều đặn hơn.


    - Thằng cùi bắp này là ai vậy? Sao có thể vào được chỗ này?

    - Chắc mấy thằng kia để xổng mất. Đúng là một lũ vô dụng.

    Dương Lâm tiến vào xe, chưa kịp chào hỏi đã nghe thấy hai giọng nói ồm ồm đầy chế nhạo vang lên khiến hắn khó chịu. Ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt Dương Lâm là hai tên thân hình to cao, vạm vỡ như con gấu đang chặn trước mặt đồng thời tỏa ra khí thế hung tợn ép về phía hắn khiến hắn cảm thấy khó thở, bất giác lùi lại một bước.

    - Hừ, một tên ẻo lả yếu đuối mà thôi. Nhìn cái thân hình kia chắc không chịu nổi một đấm.

    - Đi chỗ khác chơi đi mày, ở đây không có chỗ cho mấy thằng đàn bà đâu.

    Dương Lâm vô cùng khó chịu với thái độ hai tên này, vừa gặp mặt đã chế nhạo, khinh thường người khác. Nếu không phải ở hai tên này toát ra mùi vị nguy hiểm thì hắn không dễ dàng chịu đựng thế này đâu.

    - Trưởng đoàn bảo ta đến đây, nếu các vị không vừa lòng thì ta ra ngoài cũng được.

    - Lão già lẩm cẩm kia bảo ngươi vào đây á? Ngươi không phải là cháu của lão đó đến đây để nhờ bọn ta bảo vệ chứ?

    Hai tên liên tục chế nhạo như thể đấy là việc duy nhất khiến bọn hắn thấy vui, cảm thấy thoải mái nhưng Dương Lâm cũng mặc kệ hai thằng dở hơi, quan sát vào bên trong toa xe. Điều làm Dương Lâm ngạc nhiên là bên trong có một người trung niên và một trai một gái, trai thì trông gầy gò nhỏ yếu, khuôn mặt có chút nghiêm nghị hiếm có ở một đứa trẻ, còn gái thì khuôn mặt có nét xinh xắn, hồn nhiên nhưng chút lạnh lùng làm cho mọi thứ kém đi nhiều. Cả ba đều đang nhắm mắt định thần, dường như bỏ qua mọi thứ xung quanh. Khó hiểu là mặc dù họ trông không có vẻ gì mạnh mẽ nhưng lại ở chung xe với hai tên kia mà không bị đuổi đi hay khinh bỉ như hắn, thậm chí còn được ở sâu bên trong hơn, chỗ ngồi cũng sang trọng hơn nhiều.

    Như biết được Dương Lâm đang chú ý tới, người trung niên đột nhiên mở mắt ra nhìn hắn, cười nhẹ rồi gọi hắn vào.

    - Chàng trai trẻ, vào đây ta nói chuyện đôi chút.

    Hai tên to con đột nhiên im bặt, hai mắt trợn lên nhìn Dương Lâm. Bọn hắn hiểu rõ ba người bên trong đáng sợ thế nào, chỉ một tên đệ tử nhỏ yếu kia cũng đánh ngang sức với chúng là đủ biết sư phụ mạnh thế nào. Cũng vì vậy mà hai tên mới cam lòng để cho bọn họ ở sâu bên trong, đồ dùng cũng sang trọng hơn mà không có một chút bất mãn hay ghen ghét gì. Hơn nữa dọc suốt hành trình bọn họ khá trầm tính, khó gần và hầu như không nói chuyện với người lạ vậy mà một tên gầy yếu, ẻo lả lại được gọi vào trong.

    Dương Lâm cũng kinh ngạc không kém, hắn vốn chỉ tò mò quan sát nhưng không ngờ lại được gọi vào gặp mặt trong khi đây là lần đầu tiên cả hai gặp nhau. Mang theo tâm trạng nghi vấn bước vào, qua mặt hai "tảng băng" đến trước mặt ông lão gọi mình rồi cung kính chào. Điều Dương Lâm ngạc nhiên là dù cơ thể của ông khá nhỏ bé, gầy gò nhưng toát lên mùi vị nguy hiểm hơn rất nhiều lần so với cả hai tên kia cộng lại, hơn nữa đôi mắt trông sâu thẳm khiến người khác không dám nhìn thẳng vào làm Dương Lâm có chút thận trọng, cẩn thận trong từng lời nói.

    - Dạ tiền bối. Người gọi ta có việc gì ạ?

    - Ngươi biết sử dụng phép thuật phải không?

    "Phép thuật?" - Dương Lâm càng ngày càng thấy kỳ quái thế giới này, tu luyện hay tu tiên đã là cái vô lý, phản khoa học rồi không ngờ giờ còn có cả phép thuật. Chả lẽ hắn bị trời ghen ghét cuộc sống trước kia nên lọt vào một thế giới games nào đó cho hả giận.

    - Phép thuật? Đó là cái gì vậy ạ?

    - Ngươi không biết ư? Ta cảm thấy được trong người ngươi có dòng chảy ma pháp khá mạnh đó chứ.

    - Tiền bối có thể giải thích đó là cái gì không ạ? Tại từ trước tới giờ ta chỉ gặp những người tu tiên hay tu luyện thôi chứ chưa gặp phép thuật bao giờ.

    - Chắc ngươi cũng mới bước vào con đường này đúng không? Những điều cơ bản đó cũng không biết.

    - Dạ vâng, ta mới bước vào tu luyện được có gần tháng, còn nhiều điều cần phải nhờ chỉ bảo.

    - Được, ta giúp ngươi một chút vậy. Tinh giới chúng ta tồn tại nhiều dạng năng lượng trong đó có linh khí và ma pháp. Linh khí là năng lượng của thiên địa, báu vật vô giá với những kẻ tu tiên để có thể làm mọi thứ như đột phá, tấn công, cường hóa thân thể, đan dược, bí kíp hay vô vàn thứ khác. Còn ma pháp là dạng năng lượng thuần túy được một đại năng giả từ lúc Tinh giới mới được hình thành đem vào và phát triển, những người sử dụng như ta hay hai tên đồ đệ kia được gọi là ma pháp sư. Vì nó quá thuần túy nên không thể hấp thụ, chỉ có thể sử dụng để tấn công, phòng thủ, tạo các nguyên tố như đất, nước, gió, lửa, sét,... hay chế tạo sách ma pháp, và nếu có thể đạt đến một mức độ nào đó có thể sử dụng duy trì sự sống chính mình, thậm chí tồn tại hơn cả thiên địa như vị đại năng giả đó. Tuy nhiên cần phải nghiên cứu đến một mức độ nhất định mới có thể sử dụng ma pháp một cách hoàn mỹ, lâu dài nhưng lại vô cùng vất vả, mệt mỏi nên đa phần đều chọn tu tiên. Còn có dạng khác nhưng nói thì đối với ngươi không có lợi nên ta sẽ không nhắc đến nữa.

    Nói xong ông nhấp một ngụm chén trà, ngồi nhìn Dương Lâm đang tiếp thu những điều vừa nói.

    Còn Dương Lâm lúc này đang vô cùng hỗn loạn, không ngờ cái thế giới này vượt xa tưởng tượng của hắn. Vốn Dương Lâm nghĩ nó chỉ giống như trong truyện hắn đã từng đọc mà thôi, khó có thể tin là nó rắc rối hơn thế gấp nhiều lần. Mà tiền bối kia cũng chỉ biết đến một mảng, nếu đạt cấp cao hơn thì không biết nó sẽ đến mức nào. Đang trong suy nghĩ mơ hồ Dương Lâm đột nhiên thấy ngột ngạt, giật mình tỉnh lại, thấy tiền bối kia đang nhìn hắn liền gạt những suy nghĩ sang một bên:

    - Đa tạ tiền bối đã trợ giúp nhiều như vậy. Không biết quý danh tiền bối là gì ạ?

    - Ngươi cứ gọi ta Lưu lão là được. Ta có nhiều kẻ thù nên không tiện nói tên. Mà ngươi có phải ngươi biết sử dụng phép thuật không?

    - Ta có học qua quyển sách "Sơ cấp Phong thuật" thì không biết có phải như tiền bối đã nói không ạ?

    - Ồ, không ngờ là Phong thuật. Không tệ, không tệ. Nhưng ta thấy trong người ngươi ma pháp không ổn định, chắc bỏ qua những điều cơ bản mà học sách ma pháp. Gặp ngươi cũng là cái duyên, hơn nữa có ít người chịu theo con đường ma pháp nên ta tiện tay giúp ngươi một chút. Đây là sách cơ bản về ma pháp, hiện giờ nó có tác dụng lớn với ngươi đấy.

    - Đa tạ tiền bối. Còn điều này ta thắc mắc từ lúc mới học ma pháp, mong tiền bối trợ giúp.

    - Sao?

    - Có phải để học được sách ma pháp rất khó không? Có trường hợp nào ngoại lệ không?

    - Tùy từng người, bình thường với sách cơ bản như ngươi mất từ khoảng hai tuần đến một tháng, đối với thiên tài thì chỉ mất một tuần thôi. Ta trước kia học sách cơ bản cũng mất hai tuần. Còn trường hợp ngoại lệ thì rất khó, trừ khi ngươi là hậu nhân của đại năng giả thì còn có thể rút ngắn thời gian hơn hoặc có thể có một vài thứ kì dị mà ta không biết.

    - Vậy ạ? Ta gặp một kẻ khoác lác là vừa chạm vào đã có thể học được luôn, không biết có phải không nên mạo phạm hỏi tiền bối.

    -Hừ, nếu dễ dàng thế thì ma pháp đâu lâm vào tình trạng mười kẻ thì tám kẻ tu tiên chứ. Nếu ngươi gặp lại hắn thì mang hắn đến gặp ta xem còn dám khinh thường ma pháp không. Thôi ta mệt rồi, ngươi đã được mời vào đây thì có thể ở gần chỗ ta tu luyện mà học tập nhưng cấm gây phiền phức nếu không ta đuổi ra ngoài.

    Nói xong Lưu lão hạ lệnh trục khách, nhắm mắt định thần mặc kệ Dương Lâm bên cạnh đang còn một vài nghi vấn muốn giải đáp. Thở dài, Dương Lâm tìm một chỗ gần đó ngồi nghỉ ngơi, cất cuốn sách người kia cho. Hiện giờ có cao thủ ở ngay cạnh, nếu chẳng may để lộ cái gì đó thì có thể nguy hiểm. Lòng người khó đoán nhất, an toàn là trên hết. Ăn uống một ít lương thực còn sót lại, Dương Lâm nhanh chóng tiến vào giấc ngủ bù cho khoảng thời gian mệt nhọc vừa qua.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hãy ấn THANKS để giúp mình có động lực hoàn thành bộ truyện Hidden Content Hidden Content

    ---QC---


Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status