Nhật Ký Tình Yêu
Tác giả: Nguyên Ca
Chương 15: Thổ lộ giữa cơn mưa
Chưa bao giờ tôi chứng kiến cơn mưa to và hung bạo như hôm nay. Mưa kèm theo giông, cuốn nước quất vào mặt rát bỏng. Tôi kéo chị xoay người vào trong, cố rúc thật sâu vô bụi tre to để tránh mưa nhưng vẫn ướt mèm. Giông gió rít lên từng cơn ghê người. Bụi tre to cỡ bảy, tám người ôm mà cũng phải oằn mình nghiêng ngả khiến tôi thầm lo lắng, chẳng may trốc góc đè bọn tôi thì đúng là cái chết vô cùng lãng nhách.
Đôi vai gầy của chị run rẩy nhè nhẹ theo từng cơn gió lạnh đưa nước mưa ùa vào. Cũng phải thôi, trâu như tôi còn lạnh thấu xương huống hồ chị thân gái yếu đuối. Tôi nhích ra sau lưng chị, ngồi bệt luôn xuống đất, chẳng nói chẳng rằng kéo chị vào lòng ôm thật chặt. Chị hơi bất ngờ nhưng cũng không phản ứng, yên tĩnh ngồi trong lòng tôi... có lẽ đã quen với thằng em suồng sã dê cụ.
- Chị lạnh lắm hả? - Tôi tì nhẹ cằm lên vai chị, nói nhỏ vào tai.
- Ừm. - Chị gật đầu ừ khẽ. Tôi cảm giác chị vừa thoáng rùng mình.
- Tuấn vừa hết bệnh đó, che cho chị coi chừng bệnh nữa cho coi! - Chị vẫn cúi đầu, mân mê hai bàn tay đã lạnh tái ngắt.
- Không sao đâu, dù gì em cũng khỏe hơn chị mà! Với lại lâu rồi không được tắm mưa..
Tôi lạnh thấy mồ nhưng vẫn cố giữ người không run để chị khỏi phải lo. Hơn nữa tôi sợ chị biết mình lạnh sẽ không cho che chở, chẳng được ôm chị nữa.
Tôi siết chặt hai tay vào eo chị như sợ biến mất, làm chị giật nảy người:
- Nhẹ thôi Tuấn! Chị ngạt thở…
- Ừm he he, vậy cho ấm! Chị đỡ lạnh hơn chưa?
- Ừ, đỡ được tí!
- Vậy để em ôm chặt hơn nữa nhen, chắc chưa đủ đô nên còn lạnh đó!
- Thôi… Chặt quá chị ngạt thở lắm, chết bây giờ!
- Ờ, he he!
Ngồi một lúc tôi dần thấy bớt lạnh, không biết nhờ được hơi ấm từ cơ thể chị truyền sang hay vì tôi đã quen dần với nhiệt độ. Mưa vẫn nặng hạt, bọn tôi im lặng nhìn xuyên qua đám thân tre già cỗi ra xa xa.
Mưa ở quê mãnh liệt hơn thành thị rất nhiều, có lẽ do đồng trống và nhiều cây cối nên gió lốc mặc sức tung hoành. Lần đầu tiên tôi thấy được thiên nhiên to lớn dường nào, con người thật nhỏ bé khi ở trước nó. Chẳng hiểu sao tôi lại rất thích cảm giác này, cảnh vật điên cuồng trước mặt thật kích thích. Tôi hết nhìn con sông nước tung trắng xóa cho đến những cánh đồng ruộng lúa mì bị mưa dày xéo vùi dập, nhìn quên cả chớp mắt. Hình như tôi hơi biến thái!
Người tôi bỗng run lên, không phải lạnh mà vì thích thú bởi cảnh tượng trước mắt. Nhưng chị lại không nghĩ vậy…
- Tuấn lạnh lắm hả? - Chị nhìn tôi bằng ánh mắt bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
- Không, ờ...
Tôi định nói là không, thật sự tôi đã hết lạnh rồi. Nhưng tự dưng nghĩ sao lại gật đầu, "khổ nhục kế" nó ăn sâu vào máu tôi rồi.
- Để chị ra sau che cho Tuấn hén!
Không đợi tôi trả lời, chị nhổm người đứng lên.
Tôi lật đật kéo chị lại:
- Thôi, em lạnh chút không sao! Chị ra ngồi tí xỉu luôn bây giờ, ngồi yên ở đây đi!
Chị nghe lời ngồi xuống, dường như chị tựa sát vào người tôi hơn khi nãy. Chị muốn sưởi ấm cho tôi chăng?
Tôi mặc nhiên thừa nhận ý nghĩ tự sướng đó, càng nhích sát vào chị hơn, mũi theo thói quen lại hít lấy hít để mùi hương tóc chị.
Chị vén mái tóc rối ướt đẫm những giọt nước mưa, miệng lí nhí:
- Tuấn tốt với chị quá! Làm chị...
- Chị sao?
Được lời như cởi tấm lòng, tôi không bỏ lỡ cơ hội khai thác ngay. Nhân cơ hội này, biết đâu sẽ hiểu được tình cảm chị dành cho tôi đến đâu.
- Hi, chị không biết nữa.
- Chị nghĩ sao thì nói vậy, có gì không biết?
- Ừm, không biết thật mà! Chị nghĩ lung tung lắm nên chẳng biết nói sao…
- Chị cứ nói đi, lung tung cỡ nào em cũng nghe hiểu được hết! Em thông minh còn hơn Einstein, chị biết mà.
-
Xạo quá trời, chịu hết nổi rồi nghen!
- He he, chị nói đi!
Chị quay mặt lại nhìn tôi. Lúc này mặt chị và tôi chỉ cách nhau không đến một gang tay... trẻ em.
- Mà Tuấn muốn nghe chi vậy? Cũng đâu có gì quan trọng…
- Liên quan tới em là em thích nghe à, cần gì quan trọng hay không quan trọng! Có khi với chị không quan trọng, nhưng với em rất quan trọng thì sao?
Tôi đánh liều nói. Không lộ lắm, nhưng nếu tinh ý chắc chị sẽ hiểu được phần nào tâm tôi dành cho chị.
Ánh mắt chị ngày càng trở nên khó hiểu, như đang cố hiểu tôi nghĩ gì. Tôi không né tránh, nhìn thẳng vào mắt chị. Kinh nghiệm nhiều năm tán tỉnh con gái, tôi đúc kết được một điều là phái nữ không thích ai trốn tránh ánh mắt mình. Họ sẽ cho rằng thằng con trai trước mặt nhút nhát, kém tự tin hoặc có điều gì dối trá không thật lòng.
- Chị không biết thật mà! Chỉ thấy khi ở gần Tuấn chị vui lắm!
Ôi trời, thần tình yêu của tôi thả ra, chầu chực bấy lâu nay cuối cùng đã bắn nát trái tim sắt đá khóa hàng trăm lớp khóa của chị rồi sao? Tôi bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, như bị sét đánh ngang mày nhũn não, hai mắt muốn trợn ngược vì sốc bởi liều thuốc chị vừa tiêm cho.
- Gì nữa?
Tôi cố trấn tĩnh, liếm mép khai thác tiếp. Mấy khi chị chịu bày tỏ cảm xúc, không nhân cơ hội này tìm hiểu thì đúng là ngu ngốc.
- Mấy lần Tuấn xảy ra chuyện, chị lo sợ lắm, không ngủ được...!
Chị lại nhỏ nhẹ quăng thêm trái bom ngay đầu tôi, nổ tung ngất ngây. Nhưng chợt nhớ ra, nếu chị xem tôi như em trai cũng lo lắng vậy thôi mà. Xem ra câu này chẳng nói lên được điều gì, mừng hụt rồi.
- Ừm, chắc chị thương em như em trai nên mới vậy. - Tôi quyết định kiểm chứng.
Chờ mãi chẳng thấy chị phản bác, rằng "Không phải, chị lo vì chị yêu Tuấn, không phải xem Tuấn như em...". Đúng là cuộc đời không như trong phim, gặp phim tình cảm chắc giờ chị đã khóc lóc bày tỏ tâm tư. Hai chị em ôm nhau hôn... rồi tèng téng teng... hết phim.
Chị không nói gì, chẳng phản bác cũng không đồng tình làm tôi cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên. Ước gì có siêu năng lực để đọc được suy nghĩ của chị nhỉ, được thì tiến tới, không thì cố quên cho đỡ khổ con tim ngục tù khô héo, ốm o gầy mòn vì yêu đơn phương của tôi.
Dựa vào kinh nghiệm và cảm nhận khá nhạy cảm, tôi nghĩ có năm mươi phần trăm cơ hội dành cho mình. Chị không như những cô gái khác, chị quá kín đáo và sống thiên về nội tâm. Mặt khác, tôi và chị có mối quan hệ huyết thống, dù bốn đời rồi nhưng trong suy nghĩ nhiều người vẫn khó thể chấp nhận. Cho nên năm mươi phần trăm nghiêng về việc chị có tình cảm với tôi đã là quá tự tin rồi.
Mưa dần ngớt. Chị vẫn tựa sát vào người tôi, hai cơ thể gần như dính chặt vào nhau. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa... hai yếu tố đầu lúc nào tôi cũng có, riêng yếu tố thứ ba chẳng mấy khi. Lúc này chị có vẻ khá yếu đuối và còn bày tỏ suy nghĩ, cảm xúc với tôi, nhân hòa là đây. Không tận dụng được cơ hội này, có lẽ rất lâu nữa nó mới quay trở lại, nhưng biết đâu thời gian kéo dài, chị lại xinh thế này, chẳng may bị thằng nào cướp đi thì tôi có mà hối hận cả đời.
Thôi, một liều thì ba bảy cũng liều, đã lỡ ôm chị trong tay rồi... tấn công luôn vậy. Cùng lắm ăn một cái tát rồi bị chị giận vài hôm, còn hơn về nhà nằm vỗ gối khóc thầm.
- Chị... - Tôi cố nhích thật sát chị, chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
- Gì Tuấn? - Chị hỏi lại, mắt vẫn nhìn xa xăm như đang nghĩ gì đó.
- Xích vô em tí nữa được không?
- Tuấn lạnh hả?
- Ừm.
Chị không nói gì, lặng lẽ dịch sát thêm vào tôi. Thật ra bọn tôi đã ngồi sát lắm rồi, tôi chỉ cố tình tạo ra không khí thoải mái và những động chạm để bớt căng thẳng. Tôi chẳng phải thằng nhút nhát trong quan hệ nam nữ, nhưng ở cạnh chị khiến tôi thật sự rất hồi hộp lo lắng. Nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác hoàn toàn, khó gấp ngàn lần.
Mặt tôi chầm chầm từ vai tiến tới gần tai chị rồi chạm nhẹ mũi vào đó. Chị khẽ rùng mình, tai hơi đỏ lên...
Tôi hôn phớt lên vành tai đang nóng bừng, sau đó dần dần di chuyển ra gò má trắng hồng mềm mại. Tôi cố kiềm chế cảm xúc đang dâng lên tột đỉnh và hơi thở gấp gáp, thực hiện những nụ hôn ngắn, chậm rãi...
Dường như chị cũng biết chuyện gì đang xảy ra, hơi cúi đầu nghiêng người né tránh. Nhưng tôi đã lường trước phản ứng của chị, tay tôi chạm vào một bên má đẩy nhẹ mặt chị quay lại, môi tiếp tục hôn lên gò má căng mịn.
- Đừng Tuấn... - Mặt chị đỏ bừng cố đẩy tay tôi ra, phản ứng mạnh mẽ hơn dự tính.
Đã lỡ phóng lao rồi, không thể dừng lại được. Tôi hơi nhích người ra sau kéo chị ngả lên ngực mình, nắm chặt lấy tay chị.
- Không sao đâu mà... - Tôi khẽ khàng, cố trấn an tránh để chị có cảm giác không an toàn.
Có lẽ nhận thấy tôi không hành động gì quá đáng, hay vì nguyên nhân nào đó mà chị ngồi yên, không vùng vẫy nữa. Hai tay chị buông thõng, chạm vào mặt đất. Tôi cúi mặt hôn nhẹ lên cặp mắt to đen đang nhìn mình kỳ lạ. Hết hôn mắt phải lại chuyển sang mắt trái…
Chị vội nhắm mắt lại. Môi tôi rê từ mắt xuống chiếc mũi thon thon xinh xắn đang phập phồng, rồi di chuyển sang hai bên má. Tôi hôn khắp gương mặt khả ái của chị, tay vẫn xoa nhẹ mái tóc đen ẩm ướt. Dần dần môi tôi chầm chậm di chuyển xuống phía dưới, nơi đôi môi đỏ thắm của chị đang hé mở tựa cánh sen. Tôi muốn được cảm nhận đóa hoa ấy, hương thơm ấy...
- Tuấn, không được...
Mắt chị vụt mở bừng ra, hai tay đẩy mạnh ngực tôi. Dường như chị đã nhận ra mục đích của tôi, nhưng sức chị chẳng được bao nhiêu. Trong khi tôi to cao, nặng gần sáu lăm ký, mặt chị cũng không thể di chuyển vì đã bị tay tôi giữ chặt từ lâu. Môi tôi nhanh chóng áp xuống chiếc miệng nhỏ nhắn đáng yêu đang căng thẳng tột độ.
Đôi mắt chị mở to hiện rõ sự thảng thốt, cố đẩy tôi ra, cố nghiêng đầu tránh xa cái miệng quái ác. Nhưng vô ích, cuối cùng chị đành phải chấp nhận việc đang xảy ra, môi tôi và chị đã dính chặt vào nhau.
Chị mím chặt môi lại, nhốt tôi ở ngoài. Tôi nhớ từng đọc bài báo nói về lực cơ trong các bộ phận trên cơ thể con người, lực của lưỡi mạnh nhất thì phải. Lưỡi tôi mạnh bạo đè ép, đẩy làn môi chị phải mở ra, như con rắn nhỏ len lỏi tiến vào trong.
Tôi sục sạo khắp nơi trong miệng chị, rốt cuộc cũng tìm được chiếc lưỡi nhỏ đang run rẩy trong ấy rồi quấn chặt lấy. Chị đã buông xuôi rồi, người run lên từng cơn nhè nhẹ.
Cảm giác ướt át mềm mại thiêu đốt tôi, người nóng hầm hập như lò than. Tôi hôn chị ngấu nghiến với tất cả sự yêu thương chờ đợi đã quá lâu, chẳng khác kẻ chết đói lâu ngày vớ được món ăn ngon. Nụ hôn lúc nhẹ nhàng như gió thoảng, khi lại mạnh bạo tựa giông tố. Có bao nhiêu kinh nghiệm thực tiễn và lý thuyết, tôi đem ra áp dụng hết. Thỉnh thoảng tôi lén mở mắt nhìn chị thăm dò, chị đã nhắm chặt mắt từ lúc nào rồi.
Chị cứ nằm yên mặc cho tôi tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm, không đồng tình cũng chẳng phản đối. Chỉ có hơi thở dồn dập cùng những cái rùng mình tố cáo tôi biết chị có cảm giác với mình. Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác kỳ diệu từ đôi môi xinh xắn của chị mang tới.
Giữa cơn mưa tầm tã, trong bụi tre xanh ngắt, cạnh những cánh đồng, dòng sông... được ôm người mình yêu trong tay và trao nhau chiếc hôn nồng cháy như lửa... cảm giác như mơ như thực khiến tôi bềnh bồng ngây ngẩn.
Chẳng biết đã trải qua bao lâu, chị chợt đẩy nhẹ tôi ra. Tôi dừng lại, nãy giờ đê mê đến quên trời quên đất, giờ nhìn xung quanh mới thấy mưa đã tạnh từ khi nào rồi, cũng may chẳng có ai.
Chị luống cuống ngồi dậy, bối rối sửa sang lại đầu tóc, mặt vẫn đỏ như gấc chín. Tôi lặng thinh, không biết tâm trạng chị hiện thế nào nên chẳng dám lên tiếng.
- Sao Tuấn làm vậy?
Thật lâu sau, chị xoay lại nhìn tôi. Nét mặt chị vẫn bình thường, không tức giận hay vui vẻ gì cả. Duy chỉ đôi mắt chị hơi đỏ lên, ươn ướt...
- Em thương chị!
Tôi đáp mà như người mộng du, nói hoạch toẹt luôn ý nghĩ trong đầu. Đã lỡ rồi, tới đâu thì tới, tôi không muốn cứ mãi làm một thằng em bé bỏng của chị. Định nói "yêu chị" nhưng ngượng miệng quá, trước giờ tôi không có thói quen tỏ tình với ai cả.
- Ừm, chị cũng thương Tuấn! Mình là chị em mà... - Gương mặt đỏ hồng của chị chợt giãn ra, dường như hiểu sai ý tôi rồi.
Tôi nghiêm mặt nói to, rạch ròi từng chữ cho chị nghe rõ:
- Không. Em yêu chị!!
Chị giật bắn, đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn tôi thật lâu, lắc đầu:
- Không được đâu, Tuấn đừng nói bậy! Mình là chị em mà...
- Có gì không được chứ? Tụi mình đã là đời thứ tư rồi, pháp luật cho phép kết hôn mà.
Chị lại im lặng, hết nhìn tôi lại nhìn mông lung xa xăm, khẽ nói:
- Chị chỉ xem Tuấn như em trai thôi.
Chị nói mà không dám nhìn tôi lấy một lần, điều đó khiến tôi tin rằng chị đang nói dối. Tôi cười nhẹ, chưa khi nào thấy bình tĩnh như lúc này. Đã nắm bắt được tâm lý chị, tôi sẽ không thua.
- Hì, có thật chỉ xem em như em trai không?
- Ừm... - Chị cắn môi gật đầu.
- Vậy chị nhìn thẳng em mà nói câu đó đi, đừng ngó sang nơi khác!
Chị im lặng không phản ứng. Tôi hiểu, cô gái ngây thơ trong sáng như chị làm sao có thể nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói dối? Có cố làm thế cũng không qua mặt tôi được.
Tôi tiến đến gần chị:
- Chị cũng có tình cảm với em mà đúng không? Đừng giấu em nữa, làm ơn đi...!
Chị đắn đo lúc lâu, đáp khẽ:
- Chị không biết...
Ơn trời, không biết là được rồi. Nếu chị cứ chối mãi thì mệt cho tôi lắm!
- Tình cảm của mình chẳng lẽ chị không biết sao? Nói thật với em đi!
- ...!!
- Từ lâu em đã cảm nhận được điều đó rồi, chị cũng vậy phải không?
Thấy chị có vẻ phân vân, tôi quyết định tấn công mạnh hơn. Địch đang cố thủ, cần phải xua quân ào ạt tiến công.
Chị chống cự yếu ớt:
- Chị không biết thật mà!
- Vậy chị biết gì? Chị nghĩ gì, nói em nghe hết được không?
- Ở gần Tuấn chị thấy rất vui, đi làm cũng mong được về sớm để gặp Tuấn...
- Khi nãy em ôm hôn chị, có thích không?
- Không biết...
- Trả lời em đi mà!
- Cũng... hơi... thích... - Chị xấu hổ đến độ muốn chạy trốn, tôi phải níu tay giữ lại.
Tôi mừng rơn, chốt hạ ngay:
- Vậy được rồi. Chị có yêu em mà phải không?
- Không biết mà!
- Chị có tình cảm với em, nhưng không thể xác định được đó có phải tình yêu hay không?
- Ừm, chắc vậy…
- Thế thì em cho chị thời gian, có gì đâu.
Tôi nhẹ nhõm, gì chứ chị đã có tình cảm với tôi rồi, không tin chẳng chinh phục được chị.
- Mình... không được đâu Tuấn ơi! - Chị nói, mắt đã ướt nhòe.
- Sao lại không được? Pháp luật cho phép mà!
- Nhưng còn ba mẹ chị, rồi dì dượng, bà con dòng họ nữa. Không ai chấp nhận đâu... sẽ lớn chuyện cho coi!
- Không sao. Em có cách, chị đừng lo nữa! Chị chỉ cần xác định lại tình cảm của mình thôi, những việc khác cứ để em! Em không để chị phải bỏ xứ đi đâu.
Tôi vòng tay ôm chị, miệng thỏ thẻ trấn an:
- Tin em đi, được không?
- Chị không biết nữa...! Chị sợ lắm...!
- Ừm, em hiểu mà. Em sẽ không để xảy ra việc gì ảnh hưởng đến gia đình em và chị đâu. Đừng lo nữa nhen!
Chị gật nhẹ đầu. Tôi nhìn chị khóc mà thương quá, nâng mặt chị lên hôn nhẹ vào đôi mắt đỏ hoe đầy nước... mằn mặn. Chị để yên cho tôi hôn, theo thói quen môi tôi lại di chuyển xuống môi chị... định hôn tiếp nhưng chị né ra.
Chị đỏ mặt:
- Tạnh mưa rồi, có người thấy thì chết đó!
Làm tôi hết hồn, tưởng chị đột ngột đổi ý chứ. Thuyết phục chị mệt thật, nhưng kết quả không uổng công tôi. Đi về cùng chị mà người tôi cứ lâng lâng chuếnh choáng như say rượu, lâu lâu lại liếc nhìn chị nghĩ thầm trong đầu "Vợ yêu của anh". Bây giờ chỉ còn lo việc gia đình nữa là có thể đường đường chính chính công khai mối quan hệ với chị rồi.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.
Góp ý, thảo luận tại đây.