Nhật Ký Tình Yêu
Tác giả: Nguyên Ca
Chương 65: Ba người, ba giấc mơ
Ngoài trời vẫn mưa rả rích, tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà lọt vào tai tôi thật êm dịu như một bản tình ca lãng mạn. Càng về khuya khí trời càng lạnh nhưng người tôi lại nóng hầm hập vì xúc cảm dâng tràn. Miệng lầm thầm ngân nga giai điệu một bài hát không nhớ tên "Đêm nay thời gian đứng yên lắng đọng, cho đôi tình nhân đắm trong giấc mộng..."
Bài hát mới thật thích hợp với hoàn cảnh tôi lúc này làm sao, nhưng khác ở chỗ tác giả chỉ ngủ với một cô thôi, còn tôi hẳn hai cô. Sướng đâu chẳng thấy, chỉ thấy khổ!
Giá như chỉ có mình tôi và chị Diễm thì khỏi nói rồi, là vậy chắc hiện giờ tôi đã ôm chặt chị mà... ngủ, còn gì sung sướng ấm áp bằng. Đằng này lại có thêm Trúc Uyên nằm kế bên, tôi thật chẳng dám manh động. Có trời mới biết lỡ tôi đang lén lút với chị mà bị Trúc Uyên phát hiện thì sẽ xảy ra chuyện gì. Tôi thì không sao, nhưng chị mà bị vậy chắc độn thổ luôn. Hơn nữa, làm thế tôi cũng thấy có lỗi với Trúc Uyên.
Chém cha cái kiếp lấy chồng chung
Kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng!
Câu thơ của nữ sĩ Hồ Xuân Hương lại càng phù hợp với tình trạng bọn tôi, dù không phải kiếp chồng chung nhưng cũng gần giống như thế. Sự tủi thân của người thứ ba sẽ càng nhân lên gấp bội nếu chứng kiến người mình yêu thân mật với một người khác ngay trước mặt mình.
Nói đi nói lại nãy giờ, mọi người đừng nghĩ tôi tốt lành và biết suy nghĩ cho người khác. Thật ra, mấy cái này chỉ là một vài lí do tôi cố đưa ra để ngăn bản thân đừng làm bậy trong tình cảnh mập mờ hiện giờ mà thôi. Chung quy tôi muốn làm người tốt, người đàng hoàng nhưng sao khó quá, khi mà máu đã tràn lên não rồi thì...
Hai giờ sáng.
Nhắm chừng chị và Trúc Uyên đã ngủ say, tay tôi bắt đầu nhẹ nhàng hoạt động dưới lớp mền. Đương nhiên là sử dụng tay phải, vì chị nằm hướng đó, còn bên trái là Trúc Uyên, có cho vàng tôi cũng không dám chạm vào. Lần mò một hồi, sau khi vô tình đụng chạm vài chỗ mà tôi cũng chả biết là gì, tay tôi cũng tìm được tay chị. Kinh nghiệm từ trước đến giờ, hình như thân nhiệt con gái luôn thấp hơn con trai thì phải, tôi quen cô nào cũng thấy tay họ luôn lạnh hơn tay mình. Chị không ngoại lệ.
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn hơi lạnh của chị bóp nhè nhẹ, chủ yếu muốn xem thử chị còn thức hay đã ngủ. Kết quả thật ngoài dự liệu, tay chị hơi run run, dù cử động rất khẽ nhưng tôi vẫn nhận ra. Chị còn thức, và tay chị vẫn để yên cho tôi nắm, không hề rút lại.
Như mở cờ trong bụng, tôi hơi nghiêng đầu nhìn sang Trúc Uyên thấy cô nàng vẫn nhắm chặt mắt thở đều, có lẽ đã ngủ rồi. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa là đây, tôi chậm rãi xoay người về hướng chị, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại. Chị run rẩy, đôi mắt hé mở nhìn tôi kỳ lạ, đẩy tôi ra. Tất nhiên tôi không cho phép điều này xảy ra, tay vẫn ôm chị, thậm chí siết chặt hơn, miệng thì thào:
- Lạnh quá! Cho em ôm chị ngủ nhen!
Chị không đáp, ánh mắt dè dặt nhìn ra sau lưng tôi. Tôi hoảng hồn lật đật ngó ra sau, Trúc Uyên vẫn ngủ say. Tôi nói khẽ:
- Uyên ngủ rồi, không sao đâu!
- Rủi khuya Uyên giật mình dậy rồi sao? - Chị lắc đầu quầy quậy.
Tôi dụ khị:
- Em ôm chút à, xíu buông ra liền…
- Thôi... ngại lắm! - Chị cắn môi, tay tiếp tục đẩy nhẹ tôi.
Tình cảm đang dâng trào lai láng, nhìn đôi môi đỏ thắm của chị ngay trước mắt, tôi không chịu được cúi xuống hôn luôn. Hành động quá đột ngột của tôi làm chị ngỡ ngàng chới với, hai nắm tay nhỏ nhắn vỗ lên ngực tôi như đánh trống. Chẳng rõ sợ tôi đau hay sợ Trúc Uyên thức, chị đấm rất nhẹ chả nhằm nhò gì. Mặt chị nhích ra muốn né tránh nhưng tay tôi đã giữ chặt đầu chị từ phía sau. Sau một hồi giằng co kịch liệt, cuối cùng chị đành nằm yên, giơ cờ trắng đầu hàng, chấp nhận bị tôi cưỡng hôn.
Ban đầu chị rất thụ động, để yên mặc tôi làm gì thì làm. Được một lúc, dưới sự tấn công ráo riết ào ạt của tôi, chị dần dần đáp lại một cách say đắm. Tôi lâng lâng như bay trên mây, chưa khi nào cảm thấy thích thú hôn chị như bây giờ, dường như cảm giác vụng trộm luôn kích thích hơn. Hay nói chính xác thì con người ta luôn thích làm những chuyện lén lút, càng khó khăn cấm đoán lại càng muốn làm.
Còn đang tê tái bay bổng trên thiên đường thì chị đột ngột dừng lại làm tôi rơi phịch xuống đất.
- Sao vậy? - Tôi hỏi nhỏ, môi áp tới muốn hôn tiếp.
Mặt chị đỏ bừng, khẽ khàng nói:
- Khuya rồi. Tuấn ngủ đi!
- Em chưa buồn ngủ. - Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định.
Chị lắc đầu nhè nhẹ, tay chỉ chỉ sau lưng tôi rồi xoay người ra ngoài. Một lần nữa, tôi lại nhìn ra sau, Trúc Uyên vẫn ngủ mà. Chắc chị ngại nên tìm cách từ chối, nhưng không sao, bấy nhiêu cũng đủ an tâm là chị bớt giận tôi rồi. Mỉm cười khoan khoái, ngực tôi áp sát vào tấm lưng thon, vòng tay ôm ngang eo chị, mắt nhắm lại chờ giấc ngủ đến.
Được một lúc, khi tôi chập chờn sắp ngon giấc, một vòng tay chợt nhẹ nhàng choàng qua người tôi từ đằng sau. Thừa biết đó là ai, tim tôi đập nhanh, nửa muốn gỡ cánh tay kia ra, nửa lại không nỡ. Tôi nằm yên vờ ngủ, án binh bất động chờ xem Trúc Uyên muốn làm gì đây. Chờ khá lâu vẫn không thấy động tĩnh, chỉ có gương mặt Trúc Uyên áp sát vào lưng tôi nghe nóng ấm, vài giọt nước lăn nhẹ từ lưng tôi rơi xuống nệm.
Trúc Uyên khóc sao?
Rất khó khăn tôi mới ngăn được xung động muốn quay lại ôm Trúc Uyên an ủi dỗ dành. Để tốt cho cả ba, tôi biết bản thân không được phép làm chuyện đó, chỉ còn cách tỏ ra vô tình thôi. Lòng dạ con người không phải gỗ đá vô tri, ngoài mặt tôi vờ không hay biết nhưng trong lòng lại thấy đau, chỉ có thể âm thầm nói lời xin lỗi Trúc Uyên.
Có lẽ Trúc Uyên cũng biết tôi còn thức, thút thít sụt sịt đã đời, tay cô nàng rụt lại, di di trên lưng tôi.
Tôi cứ tưởng cô nàng thọc lét, cảm giác hơi nhột nhạt mà ráng nằm im chịu đựng. Sau khi Trúc Uyên làm đi làm lại mấy lần, tôi mới nhận ra hình như cô nàng đang viết gì đó. Vỡ lẽ, tôi chú tâm để ý.
LOVE, HATE, LOVE, HATE, LOVE, HATE...
Chỉ có hai từ này lặp đi lặp lại liên tục hơn chục lần. Cuối cùng, ngón tay Trúc Uyên run run viết thêm hai từ khác: THE END!
Nội tâm tôi run lên khi nhận được hai từ này, tuy vậy vẫn nằm yên. Chờ mãi vẫn không thấy Trúc Uyên có thêm cử chỉ gì nữa, tôi chậm rãi xoay mặt nhìn lại. Trúc Uyên đã quay mặt vào vách từ khi nào rồi.
- Ngủ ngon!
Tôi khẽ lẩm bẩm, cũng không quay sang ôm chị nữa mà nằm thẳng người hướng mặt lên trần nhà như lúc đầu. Chuyện tôi có thể làm được cho Trúc Uyên bây giờ chỉ thế này thôi.
Không khí ấm áp như chuyển sang lạnh lẽo, một đêm dài cứ thế lặng lẽ trôi qua...
o0o
Khi tôi mở mắt ra, mặt trời đã nhô cao. Sau cơn mưa trời lại sáng, chỉ còn tàn dư những giọt nước mưa vương đầy cành lá, phản chiếu lóng lánh dưới nắng như ngọc.
Hít lấy hít để không khí trong lành, tôi khoan khoái vươn người làm vài động tác thể dục thư giãn gân cốt, bên tai vang lên tiếng chim chóc hót rền rĩ không ngớt.
Chị ngồi lặt rau cạnh sàn nước, mỉm cười nhìn tôi:
- Ngủ dữ hén!
- Mới chín giờ, còn chưa đủ giấc! - Tôi vẫn ngáp ngắn ngáp dài.
- Đêm qua mấy giờ Tuấn mới ngủ mà chưa đủ giấc?
- Ba bốn giờ sáng gì đó.
- Dữ vậy! Làm gì mà...
Nói đến đây chị ngưng bặt, ánh mắt e dè nhìn Trúc Uyên đang ngồi xắt thịt gần đó. Trúc Uyên cũng ngó chị, rồi lại nhìn sang tôi. Trong lòng hai người đều có điều mờ ám, lấm la lấm lét.
Tôi cười he he:
- Tại đêm qua có chuyện nên khó ngủ.
- Chuyện gì? - Chị sợ bị ật tẩy, miệng hỏi mà mắt nháy lia lịa.
Lần đầu tiên thấy chị bày ra cái mặt gian tà như thế này, tôi vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, chỉ chỉ qua ngôi nhà hoang:
- Thì chuyện... bên đó đó…
Chị thừa dịp đánh trống lảng, lái sang vấn đề khác:
- À… Đúng rồi! Tối qua Tuấn chạy sang đó chi vậy?
- Biết đâu nè, chắc em bị mộng du. - Tôi không có ý định kể cho chị và Trúc Uyên biết chuyện này.
- Mộng du gì ghê quá! Bình thường Tuấn có bao giờ mộng du đâu.
Tôi nhướng nhướng mắt:
- Có sao không. Tối qua ngủ trong phòng chị, em cũng bị mộng du đó!
- Kệ Tuấn! Chị không biết. - Mặt chị lại hơi đỏ lên, cắm cúi lặt rau.
- Đêm qua sao hai người biết em ở bên đó mà tìm vậy?
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt chị tái xanh:
- Nghĩ lại thấy may quá chừng! Chị với Uyên ngủ say có biết gì đâu, nghe tiếng ly bể mới giật mình chạy ra coi thì thấy Tuấn đi lững thững qua đó, mà kêu hoài Tuấn không nghe.
- Sao không kéo em lại? - Tôi thắc mắc.
- Có kéo, chị với Uyên nắm hai bên mà không giữ nổi! Lúc đó Tuấn mạnh lắm, đi nhanh nữa!
Tôi hỏi chị mà mắt nhìn Trúc Uyên:
- Uyên cũng không giữ nổi em hả?
Trúc Uyên ngập ngừng hồi lâu mới nói:
- Ừ. Tuấn chạy như bay vậy.
Không nghĩ được đêm qua tôi biến thái như vậy, cái cảm giác khi bay qua hàng rào đến giờ vẫn in đậm trong tâm trí. Nói vui một chút, với khả năng lúc đó, tôi mà mặc thêm cái sịp đỏ chắc thành siêu nhân thật.
Tôi tặc lưỡi nói:
- Cũng có gì lạ đâu! Khi mộng du, con người thường có những năng lực kỳ lạ mà, có người còn đi được trên tường, trên dây điện...
- Vậy hả? Vậy còn năng lực chui vô ngăn bếp? - Trúc Uyên bất thần đá xoáy.
Tôi ấp úng:
- Ờ… thì lúc đó không biết sao thấy lạnh quá nên tôi chui vô cho ấm!
Chị hạ giọng thì thào:
- Tuấn nói thiệt chị nghe đi, có liên quan gì đến bé Hương không?
- Không, em bị mộng du thiệt.
Không muốn làm hai người sợ, tôi tiếp tục chối bay chối biến. Chém gió cưa bom, loanh quanh lòng vòng một hồi, đến khi chị và Trúc Uyên tạm tin, tôi mới yên tâm chui vô toilet rửa mặt.
Xong xuôi đâu đó, tôi lò dò lại gần chị.
- Nay ăn gì vậy? - Tôi liếm mép, đói rã ruột.
- Rau muống luộc chấm sườn kho, canh khổ qua dồn thịt. Thích không? - Chị cười.
- Thích, gì chứ canh khổ qua thì được!
Tôi ghiền nhất món này, cứ nghĩ tới là nước miếng tươm ra, mặt mày hí hửng. Trúc Uyên làu bàu:
- Ăn còn hơn heo, cái quái gì không thích mà chị phải hỏi!
- Ê, nãy giờ móc méo hơi nhiều rồi à! Muốn gì? - Tôi cáu tiết.
- Muốn đánh lộn được không? - Cô nàng nghênh mặt.
- Không. Quân tử động khẩu bất động thủ, cái đó không chơi!
Tôi chưa ngu đến mức đó, đánh nhau với Trúc Uyên sợ chưa làm gì được đã bị cô nàng đá tét chân mày, bầm dập nằm một đống rồi.
- Chết nhát mà bày đặt! Ngồi không đó làm gì, lại bằm thịt giùm coi! - Trúc Uyên kêu.
- Bằm chi?
- Dồn khổ qua chứ chi, vậy cũng hỏi.
Chị nói nhỏ:
- Tuấn bằm thịt giùm Uyên đi! Không biết sao mà sáng giờ thấy mặt Uyên không được vui…
- Kệ chứ!
Tôi lầm bầm nhưng vẫn lếch thếch đi lại, ngồi xuống nghiến răng bằm thịt rầm rầm, tưởng tượng cái thớt là mặt Trúc Uyên.
- Nhẹ thôi, văng hết thịt ra đất bây giờ! - Cô nàng ngồi kế bên chỉ đạo.
Tôi trợn mắt, tay vẫn phang ầm ầm:
- Giỏi vô làm đi! Ngồi ngoài cấm nói nhiều!
Trúc Uyên nhún vai, cái mặt vẫn hắc ám như đêm ba mươi:
- Tùy, không còn gì ăn ráng chịu!
Làm cho bõ ghét vậy thôi, tôi cũng sợ thịt rớt ra đất hết nên nhẹ tay lại. Mà chẳng hiểu sao thấy Trúc Uyên cứ như thùng thuốc nổ, cảm giác chỉ cần châm ngòi một phát là nổ tưng bừng vậy. Chuyện gì vậy kìa? Không lẽ chuyện đêm qua? Có thể lắm.
Vừa bằm thịt tôi vừa nhíu mày nhăn trán suy đoán. Sau khi sơ bộ tìm được đáp án, tôi cà khịa:
- Uyên…
- Gì?
- Hỏi cái này nhen!
- Hỏi đi!
- Không được giận nhen!
Trúc Uyên nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng:
- Tính hỏi gì mà rào trước đón sau dữ vậy?
- Bình thường hà! Mà Uyên hứa đi! - Tôi cười hiền lành.
- Ok. Hỏi đi! - Bị cái mặt thật thà như đếm của tôi chinh phục, Trúc Uyên dễ dãi gật đầu.
- Bộ Uyên tới tháng hay sao mà khó chịu dữ vậy?
Nói xong tôi bỏ dao xuống chạy ra xa, bỏ lại Trúc Uyên đứng tức tối nghiến răng ken két.
- Tuấn thật là... nói bậy quá đi! - Chị lắc đầu cười.
Tôi cố nín cười, làm mặt nghiêm nghị đứng xa xa nói lớn:
- Mà phải tới tháng không vậy?
Trúc Uyên không thèm đáp, cầm dao bằm lên thớt rầm rầm còn hơn tôi khi nãy. Đúng là giận cá chém thớt!
Chọc cô nàng đã đời, xả được một bụng tức khí từ sáng giờ, tôi lơn tơn thọc dừa uống. Nhà chị có hàng dừa khá cao, trái sum xuê. Tôi đứng dưới đất, cầm cây móc dài thọc mỏi cả tay mới được vài trái, sau đó len lén canh me Trúc Uyên không để ý, chui vô bếp lấy con rựa ra hì hục chặt dừa.
Uống hết hai trái, ăn sạch luôn cơm dừa, bụng no căng, coi như đây là bữa sáng của tôi vậy. Chị với Trúc Uyên vô bếp làm đồ ăn cả rồi, tôi chả biết làm gì, cứ thập thò lấp ló cả buổi mới dám đi vào, không quên cầu hòa với Trúc Uyên.
- Nãy tôi giỡn thôi nhen! - Thấy cô nàng liếc, tôi gãi đầu.
Trúc Uyên cười độ lượng:
- Có gì đâu! Tuấn nói cũng đúng mà!
Vụ này lạ nè! Ai chứ Trúc Uyên có thù tất báo, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua đơn giản như vậy? Tôi nghi ngờ nhìn cô nàng nhưng cũng không nói gì thêm. Nhìn nồi cơm to tướng, tôi hỏi:
- Sao chị nấu cơm nhiều vậy?
- Chút ba mẹ chị về ăn luôn mà. - Chị đáp, tay loay hoay lấy mấy hũ đựng gia vị nêm nếm thức ăn.
- À, dì dượng báo chị hồi nào?
- Lúc sáng sớm, còn nói có tin vui cho chị, mà hỏi hoài không chịu nói, bảo về nhà sẽ kể.
- Ừm, chị đoán được là chuyện gì không?
- Không. Chị cũng thấy hơi tò mò, mà thôi ráng đợi tí sẽ biết hi hi…
Không biết sao tôi bỗng thấy bất an, tin vui của chị chưa hẳn là vui đối với tôi. Dì dượng đi xa về có tin tức, tôi nghĩ chắc sắp có sự xáo trộn gì đó xảy ra. Dù là tin vui về công việc hay gì đó thì cũng có khả năng làm cho tôi và chị phải xa nhau.
- Tuấn rảnh không? Đi mua giùm Uyên cái này!
- Ừ.
Còn đang suy tư, Trúc Uyên nói làm tôi không kịp nghĩ gật đầu đồng ý luôn, hối hận đã muộn. Nhìn cô nàng cười khoái trá, tôi hỏi dò:
- Mua gì?
- Đồ dùng phụ nữ. - Trúc Uyên đáp tỉnh bơ.
- Giỡn hoài…
- Đâu có giỡn, thật mà!
- Tới tháng thiệt hả? - Tôi nhìn cô nàng thom lom, không lẽ đoán mò mà linh vậy sao trời.
Trúc Uyên chúm chím, bộ dáng hơi thẹn thùng:
- Thiệt. Có mua giùm Uyên không?
Lạy hồn, Trúc Uyên biết e thẹn thì chó biết leo cây hết rồi.
- Hơ... sao Uyên không tự đi mua? Tôi là con trai, mua mấy cái đó kì lắm!
- Trời mưa, đường sình lầy vậy sao đi được. Giờ sao, nuốt lời phải không?
- Không phải nuốt lời. Mà là... - Tôi vò đầu.
- Mua giùm Uyên đi Tuấn, đường trơn con gái đi bất tiện nguy hiểm lắm! - Chị kêu.
- Được rồi. Mua loại nào? - Tôi ngao ngán.
- Kotex.
Tôi xách xe chạy lại quán mua cho Trúc Uyên, vẫn con đường mòn lần trước tôi chở cô nàng bị mắc mưa, và cả cái ruộng hai đứa té xuống rồi tôi bị Trúc Uyên cưỡng hôn. Mọi thứ như mới hôm qua…
- Lấy cho bọc Kotex!
Tôi hùng dũng kêu lớn, gì chứ mua mấy cái này là chuyện muỗi, có gì to tát đâu, tại sợ chị giận nên lúc đầu từ chối thôi. Bà cô mập mạp cầm bọc xốp đen đưa tôi, miệng cười đầy ẩn ý. Mặc kệ, có bạn gái để đi mua giùm là đáng hãnh diện, còn hơn khối thằng muốn mua mà chả có ai để mua.
Mà nghĩ cũng lạ, hai người xinh hai kiểu khác nhau, tính cách gần như đối lập, ngay cả xài thứ này cũng khác. Người Whisper, kẻ Kotex, đúng là mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
Chạy xe mà đầu óc toàn nghĩ linh tinh, thỉnh thoảng cười gian một mình, dẫn đến hậu quả là tôi lọt ruộng lúc nào không hay. Đường nhỏ lại trơn trượt, không chú ý làm tôi dằn một phát úp nguyên người xuống ruộng. Té một cú quá thốn, tôi ngơ ngơ một lúc mới lồm cồm ngồi dậy, cũng may chạy xe đạp, chứ đi xe máy đè chắc chết.
Quần áo tôi dính sình tùm lum, người cũng bị trầy trụa sơ sơ. Lạ một điều, bọc Kotex tôi cầm trên tay vẫn sạch sẽ, không dơ mảy may. Hình như lúc nãy té, tay tôi vẫn giữ chặt nó giơ lên cao, lú quá rồi, cái thứ này mà bảo vệ còn hơn vàng.
Hì hụi đạp về, vừa chui vô bếp chị đã hoảng hốt kêu to:
- Trời! Tuấn bị sao vậy?
- Lọt ruộng. - Tôi nhe răng cười như mếu.
- Có sao không? Trầy ở đâu nữa không? - Chị suýt xoa, định kiểm tra người tôi.
- Không sao. Dơ lắm chị đừng chạm vào, để em đi tắm!
- Ừm, tắm rồi vô đây chị xức thuốc cho! Bất cẩn quá à!
- Nè! - Tôi thảy bọc Kotex cho Trúc Uyên.
Cô nàng không thèm chụp, để mặc nó rơi lăn lóc trên đất, nhếch môi hờ hững:
- Đưa chi?
- Là sao? Uyên nhờ tôi mua mà? - Tôi chưng hửng.
- Ừ, cho Tuấn đó!
Tôi ngờ ngợ rồi nhưng vẫn cố đấm ăn xôi:
- Không xài hả? Sao nói tới tháng mà?
- Có bị đâu mà xài.
Khá lắm!
Tôi nghiến thiếu điều muốn rụng răng, bốc khói lên đầu phải chạy vô toilet xối nước cho hạ hỏa. Bị Trúc Uyên gạt chơi một cú mà không biết, tôi bất cẩn quá. Đáng ra ngay từ đầu tôi phải đoán được Trúc Uyên thế nào cũng tìm cách trả thù, vậy mà quên đề phòng.
Tắm xong, chị xức thuốc cho tôi. Trầy cũng không nhiều, tróc da đất sơ sơ vài chục chỗ chứ mấy. Cơ mà bôi thuốc lên cũng khá là rát, tôi ráng chịu để tỏ ra ta đây anh hùng không biết đau, nhưng người không tự chủ được cứ vặn vẹo liên tục.
- Đau lắm hả? - Chị hơi xót.
- Không. Nhột thôi!
Đương nhiên tôi không nhận rồi, người lại thẳng lên oai phong lẫm liệt, trong bụng chửi Trúc Uyên không còn manh giáp.
- Lần sau Tuấn cẩn thận nhen! Lớn rồi mà chạy xe đạp cứ té hoài à...
- Đáng lẽ em đâu có té, tại...
Tôi định nói tại trong đầu cứ nghĩ lung tung chuyện chị và Trúc Uyên nên bất cẩn, chợt nhớ tôi mà nói ra chắc chị nghỉ chơi luôn, lật đật ngậm miệng lại.
- Tại gì? - Chị dò hỏi
.
- Tại... thì tại Uyên chứ ai! Không bị mà nói láo kêu em đi mua, mới bị té vầy nè! - Công nhận tôi có tài biện giải thiệt.
- Ừm. Uyên giỡn hơi quá! - Chị nhìn Trúc Uyên hàm ý trách móc làm tôi hả dạ không thôi.
Trúc Uyên im lặng. Nãy giờ trong khi chị xức thuốc, cô nàng vẫn nhìn tôi với vẻ áy náy hiện rõ trên mặt. Tôi biết Trúc Uyên chỉ định trêu chọc chút thôi, bị té cũng tại tôi, đâu thể đổ lỗi cho cô nàng được. Thật ra trong lòng tôi đã bỏ qua cho Trúc Uyên rồi, nhưng lỡ lời bị chị hỏi dồn, bí quá đành lôi cô nàng ra đỡ. Rõ khổ!
- Rồi đó. Tuấn mặc áo vô đi, ba mẹ chị sắp về tới rồi!
Tôi chạy đi lấy quần dài với áo mặc vào, xuống bếp ăn vụng được vài miếng thịt thì dì dượng về đến.
- Dì dượng mới về! - Tôi chạy ra chào hỏi ngay, Trúc Uyên cũng đi theo.
Định kêu là ba mẹ, mà lại sợ hai người cho một đạp bay xuống ruộng tập hai nên tôi đành sửa lời.
Dượng Hai vui vẻ gật đầu:
- Ờ, xuống chơi hả mấy đứa?
- Dạ. Dì dượng mới đi đâu về vậy? - Tôi hỏi.
Dì Hai cười nói:
- Đi đám cưới nhỏ cháu ở Long An, xa quá nên phải ở lại một đêm.
- Xa thiệt! Dì dượng vô nhà nghỉ mệt đi, chị Diễm nấu cơm nước sẵn rồi, chờ dì dượng khỏe rồi dọn lên ăn!
Thấy cũng buồn cười, tôi lăng xăng nịnh nọt kinh thiệt. Ngẫm lại thấy tôi giống như chủ nhà, còn dì dượng là khách ghé thăm vậy. Báo hại Trúc Uyên từ lúc đó chỉ nhìn tôi bằng nửa con mắt, như muốn nói "Ê, đồ nịnh hót! Mê lấy vợ tới vậy hả?".
Dì dượng nghỉ ngơi được tí thì kêu chị dọn cơm. Tôi xăng xái bê nồi cơm lên, xới cơm, so đũa, nói chung là làm tất cả những thứ tôi ít khi nào đụng tay đến ở nhà. Đúng là con bất hiếu thật!
- Con mời dì dượng dùng cơm! - Câu này ở nhà tôi cũng chả bao giờ nói.
- Dì dượng ăn cơm ạ! - Trúc Uyên nói theo, không rõ lễ phép hay nhại giọng tôi.
Dì cười xòa:
- Mấy đứa ăn tự nhiên đi, coi như ở nhà, đừng làm khách nhen!
- Dạ, con tự nhiên lắm! - Tôi gật lia lịa.
Khỏi phải nói tôi tự nhiên như thế nào, ăn cứ như chết đói lâu ngày. Thoạt đầu còn lịch sự và từng miếng cơm, về sau ngon miệng quá, ăn chậm không đã, thế là tôi nuốt lia lịa, làm một lèo sáu chén cơm vẫn chưa no.
Nhìn lại nồi cơm còn được chút xíu, muốn ăn nữa mà thấy kì, phải chừa người khác, tôi luyến tiếc buông đũa.
- Ăn nữa đi con! - Dượng Hai nói.
Tôi yếu ớt từ chối:
- Dạ thôi, con no rồi.
Dượng cười hà hà:
- Thanh niên trai tráng ăn nhiêu đó mà nhằm nhò gì, hồi trẻ dượng Hai ăn cả chục chén đó!
- Phải đó, con ăn thêm đi! - Dì cũng "khích lệ".
- Dạ… con no rồi, với lại chừa cả nhà nữa...
Lần này tôi từ chối yếu hơn cả lần trước, đưa thêm lí do "chừa cả nhà", ý là hỏi khéo coi có ai còn ăn nữa không.
- Tưởng sao. Dì dượng no rồi, hai đứa này con gái ăn đâu có bao nhiêu, con ăn hết đi, bỏ phí!
Hình như dì nói còn thiếu một câu nữa, "Không ăn bỏ chó ăn cũng vậy".
- Vậy... con không khách sáo!
Tôi ngại ngùng cầm chén cơm chị vừa xới cho, chan canh khổ qua húp sì sụp, ngon gì mà ngon quá thể, cầm lòng sao đặng.
Gần tàn bữa, chị hỏi:
- Quên mất! Ba mẹ nói có chuyện gì vui vậy?
- Chuyện này... - Dượng ngó quanh, giọng hơi ngập ngừng.
- Không sao. Toàn người trong nhà, ông cứ nói đi! - Dì cười.
Tôi ăn cơm nhưng hai tai hóng hết cỡ, trong lòng vô cùng hồi hộp không biết là tin gì, chỉ mong đừng là tin xấu như tôi lo lúc sáng.
- Qua nay ba mẹ đi đám cưới con Bích, con của bác Sáu. Con còn nhớ nó không? - Dượng bắt đầu sau một lúc đắn đo.
Chị vui vẻ trả lời:
- Dạ, nhớ chứ! Hồi xưa nó chơi thân với con mà, hôm trước có điện thoại mời mà xa quá con không đi được!
- Ừ. Nó lấy chồng Hàn Quốc, thấy hai vợ chồng cũng hạnh phúc lắm!
- Rồi sao ba?
Nghe đến đoạn "lấy chồng Hàn Quốc", lòng tôi bất an lạ, thầm cầu khấn mọi chuyện đừng như tôi nghĩ.
Dì chen ngang:
- Ba mày dài dòng quá, để mẹ nói cho nhanh! Về dự đám cưới có bạn bè của chú rể bên Hàn nữa, có người muốn hỏi cưới con.
Chị ngỡ ngàng:
- Hả? Hỏi cưới con? Biết con là ai mà cưới?
- Chuyện là vầy. Trong lúc dự tiệc, con Bích có lấy album hình cũ ra khoe chồng, bạn bè cũng coi. Tình cờ có người nhìn thấy hình con chụp chung với con Bích, khen con đẹp gái, rồi nhờ con Bích làm mai giùm.
Ngụm canh tôi vừa nuốt sao đắng quá, đắng đến không thể nuốt trôi…
Chị im lặng một lúc rồi nói:
- Hình con chụp chung với Bích cũng mấy năm rồi, xưa khác giờ khác...
Dì cười:
- Mẹ thấy con ngày càng đẹp ra. Người ta nhìn hình hồi đó còn mê, nói chi bây giờ, thấy con chắc nó đòi ở rể luôn quá!
- Mà người đó trẻ không dì? Nhìn được trai không? - Trúc Uyên hỏi, muốn tìm lý do để khuyên can giúp tôi.
- Trẻ, khoảng hơn ba mươi thôi, nhìn ngoại hình cũng sáng sủa!
Trúc Uyên cười:
- Lạ quá! Thường già cả, xấu xí ế vợ mới qua đây tìm chứ, như lời dì nói thì nào giờ con mới nghe!
- Bởi vậy, dì cũng ngạc nhiên, hỏi lại thì nó nói thích gái Việt hiền lành đảm đang! Con gái bên Hàn không được như vậy.
- Ý con sao Diễm? - Dượng hỏi.
Chị trầm tư:
- Họ có nói khi nào gặp không ba?
- Nó đòi lên liền, coi bộ nôn nóng lắm! Ba mẹ chưa biết ý con thế nào nên hẹn tuần sau, để về hỏi lại con với thư thả có thời gian chuẩn bị.
Chị cúi đầu khiến bao nhiêu tín hiệu tôi liên tục gửi qua chị đều không nhận được.
Từ chối đi chị ơi!
Tôi muốn gào lên thật to mà không dám, chén cơm ăn dở đã bỏ xuống, cảm giác như bị lửa đốt đứng ngồi không yên.
- Ba mẹ thấy sao? - Hồi lâu, chị ngước lên.
Giọng dì đầy buồn tủi:
- Nghe con Bích nói gia cảnh thằng này khá, lại hiền lành chịu khó nên ba mẹ cũng muốn con lấy nó cho đỡ khổ! Nhưng mà tùy con, ưng đâu ba mẹ gả đó, không ép!
Chị nhìn tôi, tôi lắc đầu liên tục ra hiệu cho chị từ chối. Chị cười khẽ, nụ cười có chút xót xa chấp nhận. Rồi như quyết định xong, chị cắn môi:
- Ba mẹ liên hệ với họ đi, nói tuần sau cứ lên! Chiều con lên nhà Tuấn thu dọn đồ đạc, sắp xếp công việc rồi sẽ về.
Từng lời của chị như những nhát dao đâm sâu vào tim tôi rỉ máu, đau đớn không nói nên lời. Vạn vật bỗng chốc sụp đổ, tôi choáng váng, hình dáng chị ngay trước mắt chợt trôi đi thật xa, không cách nào với tới…
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.
Góp ý, thảo luận tại đây.