Trường Thiên Ký
Tác giả: Trường Thiên thiếu gia
Chương: V
Chương V:
Không có gì cả?
Tôi trợn tròn mắt ngó tất tần tật mọi thứ sau bức bình phong phủ rêu xám xanh - Những viên gạch lát mục vỡ nham nhở, những đám có héo khô, gốc cây Hắc Thiết Mai sần sùi, vẹo vọ, đen như cột nhà cháy, và cả tấm bia đá trịch tượng nặng nề... - nhưng không có lấy một thứ khả dĩ có thể lên tiếng được; Như một con Húng Nhại biết bắt chước tiếng người chẳng hạn.
Tôi bước vào trong mộ tổ, đi vòng vòng xem xét. Mộ tổ không to lắm, thiết kế đơn giản, được tạc lên từ một khối đá Hoa Thiết xám bạc lớn. Có lẽ mộ tổ đã được trùng tu lại khoảng vài trăm năm trước, một vài dấu vết làm lại trông còn khá mới, nhưng nhìn chung thì nó gần như vẫn giữ nguyên hiện trạng từ hàng ngàn năm nay. Bên mộ là cây Hắc Thiết Mai, đen dúa, thù lù như người gác mộ già nua, cần mẫn trong coi nơi an nghỉ của ông cụ tổ nhà họ Mai.
Lần này thì tôi tin là mình đã bị ảo giác, nghe lộn, hay tưởng tượng ra âm thanh đó. Hay là Ma? Ý nghĩ đó thoáng qua tâm trí khi tôi đang cố thuyết phục mình đã bị ảo giác. Nhưng tôi gạt cái vụ ma quỷ đó ra khổi dòng suy nghĩ ngay lập tức. Nghe cứ nham nhảm thế nào ấy!
“Ở đây!” Bất thình lính, cái giọng mờ ảo nhá lên làm tôi giật thót, bao nhiêu mảnh suy nghĩ trong đầu bỗng vỡ tan, rơi lả tả xuống đất hết sạch, để lại một khối óc trống rỗng. Tôi giật ngược ra sau như một bản năng, ngó trân trối vào nơi phát ra âm thanh ghê rợn đó.
Là gốc cây Hắc Thiết Mai!!
Tôi kinh hoàng khi thấy gốc cây đen đúa giờ đã bị phủ một lớp khói xám xám xanh xanh, mờ ảo như trong truyện ma kinh dị mà má mì hay lôi ra để hù tôi hồi bé. Ôi trời đất ơi chẳng lẽ có ma thật? Nếu có, thì hy vọng đừng có phải là hồn ma của ông cố tổ cao tằng hiện về để bóp cổ thằng chút chít bất hiếu vô dụng như mình. Tôi định quỳ sọp xuống vái lạy cho chắc cú, rồi lựa đường mà chạy. Nhưng tôi chợt nhìn thấy một thứ....
Phía dưới gốc Hắc Thiết Mai, trong một ngách nhỏ giữa viên đá lát bị lật lên nham nhở có một thứ gì đó đen đen, dài dài thò lên từ lòng đất, và thứ khói xanh xám kia đang trào lên từ đó. Không biết lấy đâu ra can đảm, tôi dấn tới một bước, hơi khom người ngó chừng cái vật là lạ đó. Dười ánh trăng mờ nhạt, tôi chả thấy gì hơn một thanh kim loại thon dài, có mấy đường hoa văn chạm trìm trông rất cổ quái. Trí tò mò thôi thúc tôi tiến lại gần hơn để xem cho thoả, rốt cuộc đó là cái quái gì. Khổ nỗi, tay thì muốn đi mà chân thì nhất quyết đòi về. Cái dư âm về tiếng nói rùng rợn kia vẫn khiến tôi chùn chân lỡ bước.
Nhấn ná một lúc lâu không biết phải làm sao, tôi đã toan lùi bước, hẹn sáng mai trời tỏ rồi ra xem sau cũng được. Nhưng cái vật trông kỳ kỳ, lạ lạ kia hấp dẫn quá đỗi, tôi không tài nào dứt mắt ra được.
“Mi mà ó é một tiếng là tao bỏ chạy luôn cho coi!” Tôi đang nói với cái cây, làn khói, hay cái vật đằng kia thì ngay cả tôi cũng chịu. Tôi chỉ nói thế, phổng chừng có tiếng nói nữa là chạy biến đi luôn, không lưu luyến gì nữa.
Tim đánh binh binh bang bang trong lòng ngực, tôi dấn tới từng bước chậm rãi. Cái vật kia vẫn đang nhả ra những làm khói xanh xám, chập chờn, uốn éo quanh gốc cây Hắc Thiết Mai rồi tan vào không khí. Hình như nó cảm nhận thấy tôi đang đến? Tôi phát hiện ra nó đang toả ra nhiều khói hơn, đậm đặc hơn, loang lổ nhiều vệt xanh hơn bình thường. Mục tiêu đang gào thét, đang tha thiết mời gọi tôi tới. Tôi cũng cực kỳ hồi hộp, vươn cánh tay của mình ra, mường tượng trước cảm giác chạm vào cái vật đen đen kia.
Tay tôi chạm vào làn khói, nó có vẻ gì đó lành lạnh, rờn rợn khiến tóc gáy tôi dựng đứng cả lên. Không có gì nguy hiểm khi tôi đưa tay xuyên qua làm khói, điều này khiến tôi yên tâm hơn chút. Tôi không còn cảm giác sợ hãi như trước, tuy nhiên, căng thẳng lại là chuyện khác. Mồi hôi vã ra lấm tấm trên trán, ướt cả lưng và cổ áo. Tôi nuốt nước bọt đánh ực, tay vươn tới trước, chụp vào cái vật đen đen kia như kiểu người ta bắt một con ếch. Nó cứng, nhẵn và lạnh buốt; Cái lạnh này rất lạ, nó dường xuất phát từ sâu trong tâm khẳm linh hồn. Tôi cảm thấy gai gai sống lưng khi cố kéo nó lên khỏi lòng đất. Từng phần của một cây cọc bằng kim loại đen bóng lộ dần trên mặt đất, tôi đoán nó không dài lắm, cỡ độ nửa sải tay thôi. Rồi tôi dựt mạnh và một cây cọc sắt, bóng loáng, khá là nặng nằm gọn gàng trong tay tôi. Nhưng ngay lập tức, một bóng đen vọt ra từ lòng đất, đâm sầm vào tôi kèm tiếng cười gian tà. Mắt tôi tối sầm, mình mẩy cứng đờ... Tôi đổ gục xuống đất và bất tỉnh nhân sự...
........
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy tôi đang nằm bất tỉnh ở hậu viện, cách con đường mòn dẫn vào Rừng Thiêng cỡ dăm ba chục bước. Ấy là người ta nói với tôi như thế, còn thực hư như nào thì tôi cũng không có rõ. Có lẽ, điều tôi rõ nhất là cơn mệt mỏi đang xâm chiếm lấy cơ thể, đang len lỏi vào từng tế bào khiến tôi nằm liệt chiếu, không nhúc nhít ho he gì được. Trong đời, tôi từng bị ốm vài lần, nhưng chưa lần nào tôi thấy tệ và lạ như lần này. Tôi không hề bị thương, hay bị đau ở chỗ nào, mà đơn giản chỉ là bị mệt... Mệt tới độ không chịu đựng được. Ba ngày liền, tôi nằm xẹp lép trên giường, nửa tỉnh nửa mê. Đến ngày thứ tư thì chú Hai đem Cao Mai Thần ra, quyết giữ lấy mạng sống cho tôi - nhờ đó mà tôi cảm thấy đỡ một chút. À... Cũng không hẳn lắm đâu.
Cao Mai Thần là một phương thuốc bí truyền của Mai gia, và tuyệt đối không được tiết lộ cho người ngoài. Nó được triết xuất từ rễ cây Mai Thần, có tác dụng bổ sung năng lượng cấp tốc, giúp người ốm yếu khoẻ ngay tức khắc, thậm chí là nhảy choi choi ngay khi vừa uống xong. Thật vậy, mặc dù cơ thể tôi yếu đến độ mềm oặt ra như cọng bún, nhưng chỉ vài giọt Cao Mai Thần vào là lập tức cảm thấy căng tràn năng lượng ngay; Cơ thể căng ra như một quả bóng bơm hết mức, sắp nổ tung tới nơi vậy. Mà kể cũng lạ, đáng ra sau khi uống Cao Mai Thần, chịu một trận đầy hơi khó tả thì tôi phải khoẻ hơn mới đúng. Đằng này lại không như vậy. Trong người tôi dường như có một cái hố sâu, một cái mương, hay một cái hang.... Cái gì đó đã ngốm sạch nội năng trong cơ thể, khiến tôi rơi vào trạng thái suy nhược thậm tệ. Bao nhiêu năng lượng được cơ thể chuyển hoá thành nội năng đều tiêu tan đi đâu mất, khiến các trưởng lão, các vị cao niên tinh thâm y thuật trong gia tộc cũng phải bó tay.
Mỗi ngày hai lần, vào sáng sớm và chiều muộn, tôi lại được dùng Cao Mai Thần để tẩm bổ, hay chính xác hơn là để cầm chừng, để câu giờ cho các vị cao niên tinh thâm y thuật nghiên cứu cách chữa trị thứ bệnh lạ lùng này. Có hai thời điểm trong ngày, khoảng hai mươi phút, tôi không cảm thấy cơ thể mình quá thiếu hay quá thừa năng lượng, và tôi chợt nhận ra rằng mình đang sống vì những khoảnh khắc như thế.
Suốt ngày, chú Ba, má Mì cứ chạy lăng xăng bên tôi, làm tôi thấy nẫu hết cả ruột gan. Chú Ba lục tung hết mọi kho dược liệu, nhà thuốc trong gia tộc, đem tới cho tôi đủ thứ thuốc thang tẩm bổ mà có lẽ tôi uống cả nửa đời không hết. Má Mì thì cố gắng cho thuốc vào canh, vào cơm, vào nước uống, để tôi chóng khoẻ hơn. Tất cả làm tôi cứ nhắm mắt lại là thấy thuốc, còn thuốc thì cứ chực trào ngược ra khỏi cái cổ họng đang đắng nghét.
Chú Hai thì biệt tăm biệt tích. Nghe đâu, chú kéo theo hơn nửa tá lính Mộc Độc đi điều tra xem rốt cuộc là ai đánh lén tôi, ai dám cả gan hãm hại cậu cả nhà họ Mai ngay trên địa bàn của gia tộc. Tôi chỉ biết im lặng khi cha, chú Hai hay chú Ba hỏi về chuyện tối hôm ấy. Chẳng lẽ tôi nói: “Con tới mộ tổ và bị hồn ma ông cố tổ cao tằng nhà ta hiện về đòi mạng.” Thế nghe sao được? Không khéo mấy lão lang băm trong họ lại kê cho tôi vài thang thuốc lú, hay thuốc thần kinh nào đó thì khốn.
Đến ngày thứ năm, tình hình tôi đã khá hơn chút đỉnh. Tôi miễn cưỡng có thể tự mình ngồi nhổm dậy, điều chỉnh luồng nội năng ít ỏi trong cơ thể tuần hoàn một cách khó khăn. Cha đem tới cho tôi một cuốn sách, nó có tên là Tụ Lôi Thuật. Đó là một phương pháp giúp những người có nội năng hệ Lôi đễ dàng sản sinh và điều khiển được nội năng trong cơ thể, cải thiện tuần hoàn, và thậm chí là cả sức mạnh của nội năng. Tôi thử tập Tụ Lôi Thuật khoảng vài giờ mỗi ngày, và lập tức cảm thấy sự khác biệt. Tụ Lôi Thuật đem nội năng tinh khiết trong cơ thể, chuyển hoá thành nội năng hệ Lôi, giúp tôi đễ dàng điều khiển nó để tạo nên những nhẫn thuật hệ Lôi hơn bình thường. Thường thì lúc kết ấn tạo nhẫn thuật, tôi mới chuyển hoá nội năng tinh khiết trong người thành nội năng Lôi hệ, rồi sau đó là dùng nội năng mới đó tạo ra nhẫn thuật. Nhưng giờ thì tôi có thể trực tiếp đem nội năng trong cơ thể ra xài luôn, khỏi phải chuyển hoá, thanh lọc lằng nhằng phiền phức. Một điều quan trọng làm tôi cực kỳ ngỡ ngàng là cái bệnh trạng của tôi không thể chạm vào nội năng hệ Lôi, trong khi nội năng tinh khiết thì bị nó bòn rút từng giờ, từng phút, từng giây. Ấy vậy là tôi lại có động lực luyện Tụ Lôi Thuật, cố tranh thủ những lúc vừa uống Cao Mai Thần mà luyện, vì nếu không nhanh là cái bệnh trạng khốn kiếp sẽ nuốt hết nội năng tinh khiết làm tôi hết nguyên liệu để chuyển hoá sang nội năng hệ Lôi.
Mai là đến ngày lên Liên Sơn nhập học rồi. Tôi thấy hơi lo lo. Mặc dù bệnh trạng đã thuyên giảm đi nhiều nhưng cơ thể tôi vẫn yếu lắm. Chú Ba chạy qua chạy lại trong phòng giúp tôi sắp xếp đồ đạc vào những chiếc hòm gỗ, cái nào nên đem đi, cái nào để lại, chú Ba làm mọi thứ rối tung lên hết cả. Má Mì thì lúi húi dưới bếp, tất tả lo làm cho chúng tôi một giỏ đầy bánh trái, ngọt có, mặn có, để đem đi dọc đường ăn dần. Chú Hai cũng đã trở về sau nhiều ngày liền điều tra không có kết quả. Trông chú hóc hác hẳn đi. Bỗng tôi cảm thấy tội lỗi quá!
“Có hai đứa nhóc cứ quấn lấy ta mấy ngày nay, bực bội thiệt. Ai đó phải giải quyết dứt điểm chúng đi chứ? Không lẽ cứ để chúng đứng lẫn quẫn ngoài Mai Dược Đường mãi à?” Chú Hai ngồi khoan thai trên ghế, nhấm nháp một ly trà thảo mộc, càu nhàu vu vơ.
Tôi ngồi trên bậu cửa sổ, nhàn nhạt ngắm nghía ba mặt trăng đã khuyết quá nửa nhưng trông vẫn tỏ trên bầu trời đêm. Tôi không quay lại, nói có phần hơi cục, vì chả lấy làm quan tâm lắm tới mấy lời càm ràm đó:
“Cháu không nghĩ là chú có thời gian để quan tâm tới cả chuyện của Dược Đường đấy?”
“Ta có gặp qua hai đứa nhỏ đó. Thật là đáng thương hại đấy..” Chú Ba đang cố nhét chiếc chăn gấm màu xanh lơ của tôi vào trong chiếc rương đã chật nít, hay chuyện, vội quay lại góp. “Mà sao anh không làm phước luôn cho chúng nó đi. Thấy chúng cũng tội mà..”
“Làm gì có chuyện tốt như thế.” Chú Hai nói khinh khỉnh. “Cứ làm như ta tốt bụng lắm mà đi cho không ai không bằng.”
Tôi thở hắt ra, những lời chú Ba và chú Hai nói tôi nghe không lọt được vào óc. Mà tôi cũng chả quan tâm gì tới mấy chuyện tầm phào đó. Tôi ngã người vào thành cửa sổ, ngó đăm đăm ra khoảng không trống vắng bên ngoài một cách rệu rạo.
Ngoài trời, tất cả chỉ toàn là một mảng loang lổ xám xịt của ánh trăng yếu ớt pha với bóng tối mịt mùng... Nó xám xịt... Nó mờ mịt như chính con đường Nhẫn đạo của tôi.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý cho mình ở đây