TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 11

Chủ đề: [Huyền Huyễn] Trường Thiên Ký - Truyền Kỳ Lục Đạo Tiên Nhân

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jun 2014
    Bài viết
    455
    Xu
    0

    Mặc định

    Trường Thiên Ký
    Tác giả: Trường Thiên thiếu gia

    Chương: V


    Chương V:

    Không có gì cả?

    Tôi trợn tròn mắt ngó tất tần tật mọi thứ sau bức bình phong phủ rêu xám xanh - Những viên gạch lát mục vỡ nham nhở, những đám có héo khô, gốc cây Hắc Thiết Mai sần sùi, vẹo vọ, đen như cột nhà cháy, và cả tấm bia đá trịch tượng nặng nề... - nhưng không có lấy một thứ khả dĩ có thể lên tiếng được; Như một con Húng Nhại biết bắt chước tiếng người chẳng hạn.

    Tôi bước vào trong mộ tổ, đi vòng vòng xem xét. Mộ tổ không to lắm, thiết kế đơn giản, được tạc lên từ một khối đá Hoa Thiết xám bạc lớn. Có lẽ mộ tổ đã được trùng tu lại khoảng vài trăm năm trước, một vài dấu vết làm lại trông còn khá mới, nhưng nhìn chung thì nó gần như vẫn giữ nguyên hiện trạng từ hàng ngàn năm nay. Bên mộ là cây Hắc Thiết Mai, đen dúa, thù lù như người gác mộ già nua, cần mẫn trong coi nơi an nghỉ của ông cụ tổ nhà họ Mai.

    Lần này thì tôi tin là mình đã bị ảo giác, nghe lộn, hay tưởng tượng ra âm thanh đó. Hay là Ma? Ý nghĩ đó thoáng qua tâm trí khi tôi đang cố thuyết phục mình đã bị ảo giác. Nhưng tôi gạt cái vụ ma quỷ đó ra khổi dòng suy nghĩ ngay lập tức. Nghe cứ nham nhảm thế nào ấy!

    “Ở đây!” Bất thình lính, cái giọng mờ ảo nhá lên làm tôi giật thót, bao nhiêu mảnh suy nghĩ trong đầu bỗng vỡ tan, rơi lả tả xuống đất hết sạch, để lại một khối óc trống rỗng. Tôi giật ngược ra sau như một bản năng, ngó trân trối vào nơi phát ra âm thanh ghê rợn đó.

    Là gốc cây Hắc Thiết Mai!!

    Tôi kinh hoàng khi thấy gốc cây đen đúa giờ đã bị phủ một lớp khói xám xám xanh xanh, mờ ảo như trong truyện ma kinh dị mà má mì hay lôi ra để hù tôi hồi bé. Ôi trời đất ơi chẳng lẽ có ma thật? Nếu có, thì hy vọng đừng có phải là hồn ma của ông cố tổ cao tằng hiện về để bóp cổ thằng chút chít bất hiếu vô dụng như mình. Tôi định quỳ sọp xuống vái lạy cho chắc cú, rồi lựa đường mà chạy. Nhưng tôi chợt nhìn thấy một thứ....

    Phía dưới gốc Hắc Thiết Mai, trong một ngách nhỏ giữa viên đá lát bị lật lên nham nhở có một thứ gì đó đen đen, dài dài thò lên từ lòng đất, và thứ khói xanh xám kia đang trào lên từ đó. Không biết lấy đâu ra can đảm, tôi dấn tới một bước, hơi khom người ngó chừng cái vật là lạ đó. Dười ánh trăng mờ nhạt, tôi chả thấy gì hơn một thanh kim loại thon dài, có mấy đường hoa văn chạm trìm trông rất cổ quái. Trí tò mò thôi thúc tôi tiến lại gần hơn để xem cho thoả, rốt cuộc đó là cái quái gì. Khổ nỗi, tay thì muốn đi mà chân thì nhất quyết đòi về. Cái dư âm về tiếng nói rùng rợn kia vẫn khiến tôi chùn chân lỡ bước.

    Nhấn ná một lúc lâu không biết phải làm sao, tôi đã toan lùi bước, hẹn sáng mai trời tỏ rồi ra xem sau cũng được. Nhưng cái vật trông kỳ kỳ, lạ lạ kia hấp dẫn quá đỗi, tôi không tài nào dứt mắt ra được.

    “Mi mà ó é một tiếng là tao bỏ chạy luôn cho coi!” Tôi đang nói với cái cây, làn khói, hay cái vật đằng kia thì ngay cả tôi cũng chịu. Tôi chỉ nói thế, phổng chừng có tiếng nói nữa là chạy biến đi luôn, không lưu luyến gì nữa.

    Tim đánh binh binh bang bang trong lòng ngực, tôi dấn tới từng bước chậm rãi. Cái vật kia vẫn đang nhả ra những làm khói xanh xám, chập chờn, uốn éo quanh gốc cây Hắc Thiết Mai rồi tan vào không khí. Hình như nó cảm nhận thấy tôi đang đến? Tôi phát hiện ra nó đang toả ra nhiều khói hơn, đậm đặc hơn, loang lổ nhiều vệt xanh hơn bình thường. Mục tiêu đang gào thét, đang tha thiết mời gọi tôi tới. Tôi cũng cực kỳ hồi hộp, vươn cánh tay của mình ra, mường tượng trước cảm giác chạm vào cái vật đen đen kia.

    Tay tôi chạm vào làn khói, nó có vẻ gì đó lành lạnh, rờn rợn khiến tóc gáy tôi dựng đứng cả lên. Không có gì nguy hiểm khi tôi đưa tay xuyên qua làm khói, điều này khiến tôi yên tâm hơn chút. Tôi không còn cảm giác sợ hãi như trước, tuy nhiên, căng thẳng lại là chuyện khác. Mồi hôi vã ra lấm tấm trên trán, ướt cả lưng và cổ áo. Tôi nuốt nước bọt đánh ực, tay vươn tới trước, chụp vào cái vật đen đen kia như kiểu người ta bắt một con ếch. Nó cứng, nhẵn và lạnh buốt; Cái lạnh này rất lạ, nó dường xuất phát từ sâu trong tâm khẳm linh hồn. Tôi cảm thấy gai gai sống lưng khi cố kéo nó lên khỏi lòng đất. Từng phần của một cây cọc bằng kim loại đen bóng lộ dần trên mặt đất, tôi đoán nó không dài lắm, cỡ độ nửa sải tay thôi. Rồi tôi dựt mạnh và một cây cọc sắt, bóng loáng, khá là nặng nằm gọn gàng trong tay tôi. Nhưng ngay lập tức, một bóng đen vọt ra từ lòng đất, đâm sầm vào tôi kèm tiếng cười gian tà. Mắt tôi tối sầm, mình mẩy cứng đờ... Tôi đổ gục xuống đất và bất tỉnh nhân sự...

    ........

    Sáng hôm sau, người ta tìm thấy tôi đang nằm bất tỉnh ở hậu viện, cách con đường mòn dẫn vào Rừng Thiêng cỡ dăm ba chục bước. Ấy là người ta nói với tôi như thế, còn thực hư như nào thì tôi cũng không có rõ. Có lẽ, điều tôi rõ nhất là cơn mệt mỏi đang xâm chiếm lấy cơ thể, đang len lỏi vào từng tế bào khiến tôi nằm liệt chiếu, không nhúc nhít ho he gì được. Trong đời, tôi từng bị ốm vài lần, nhưng chưa lần nào tôi thấy tệ và lạ như lần này. Tôi không hề bị thương, hay bị đau ở chỗ nào, mà đơn giản chỉ là bị mệt... Mệt tới độ không chịu đựng được. Ba ngày liền, tôi nằm xẹp lép trên giường, nửa tỉnh nửa mê. Đến ngày thứ tư thì chú Hai đem Cao Mai Thần ra, quyết giữ lấy mạng sống cho tôi - nhờ đó mà tôi cảm thấy đỡ một chút. À... Cũng không hẳn lắm đâu.

    Cao Mai Thần là một phương thuốc bí truyền của Mai gia, và tuyệt đối không được tiết lộ cho người ngoài. Nó được triết xuất từ rễ cây Mai Thần, có tác dụng bổ sung năng lượng cấp tốc, giúp người ốm yếu khoẻ ngay tức khắc, thậm chí là nhảy choi choi ngay khi vừa uống xong. Thật vậy, mặc dù cơ thể tôi yếu đến độ mềm oặt ra như cọng bún, nhưng chỉ vài giọt Cao Mai Thần vào là lập tức cảm thấy căng tràn năng lượng ngay; Cơ thể căng ra như một quả bóng bơm hết mức, sắp nổ tung tới nơi vậy. Mà kể cũng lạ, đáng ra sau khi uống Cao Mai Thần, chịu một trận đầy hơi khó tả thì tôi phải khoẻ hơn mới đúng. Đằng này lại không như vậy. Trong người tôi dường như có một cái hố sâu, một cái mương, hay một cái hang.... Cái gì đó đã ngốm sạch nội năng trong cơ thể, khiến tôi rơi vào trạng thái suy nhược thậm tệ. Bao nhiêu năng lượng được cơ thể chuyển hoá thành nội năng đều tiêu tan đi đâu mất, khiến các trưởng lão, các vị cao niên tinh thâm y thuật trong gia tộc cũng phải bó tay.

    Mỗi ngày hai lần, vào sáng sớm và chiều muộn, tôi lại được dùng Cao Mai Thần để tẩm bổ, hay chính xác hơn là để cầm chừng, để câu giờ cho các vị cao niên tinh thâm y thuật nghiên cứu cách chữa trị thứ bệnh lạ lùng này. Có hai thời điểm trong ngày, khoảng hai mươi phút, tôi không cảm thấy cơ thể mình quá thiếu hay quá thừa năng lượng, và tôi chợt nhận ra rằng mình đang sống vì những khoảnh khắc như thế.

    Suốt ngày, chú Ba, má Mì cứ chạy lăng xăng bên tôi, làm tôi thấy nẫu hết cả ruột gan. Chú Ba lục tung hết mọi kho dược liệu, nhà thuốc trong gia tộc, đem tới cho tôi đủ thứ thuốc thang tẩm bổ mà có lẽ tôi uống cả nửa đời không hết. Má Mì thì cố gắng cho thuốc vào canh, vào cơm, vào nước uống, để tôi chóng khoẻ hơn. Tất cả làm tôi cứ nhắm mắt lại là thấy thuốc, còn thuốc thì cứ chực trào ngược ra khỏi cái cổ họng đang đắng nghét.

    Chú Hai thì biệt tăm biệt tích. Nghe đâu, chú kéo theo hơn nửa tá lính Mộc Độc đi điều tra xem rốt cuộc là ai đánh lén tôi, ai dám cả gan hãm hại cậu cả nhà họ Mai ngay trên địa bàn của gia tộc. Tôi chỉ biết im lặng khi cha, chú Hai hay chú Ba hỏi về chuyện tối hôm ấy. Chẳng lẽ tôi nói: “Con tới mộ tổ và bị hồn ma ông cố tổ cao tằng nhà ta hiện về đòi mạng.” Thế nghe sao được? Không khéo mấy lão lang băm trong họ lại kê cho tôi vài thang thuốc lú, hay thuốc thần kinh nào đó thì khốn.

    Đến ngày thứ năm, tình hình tôi đã khá hơn chút đỉnh. Tôi miễn cưỡng có thể tự mình ngồi nhổm dậy, điều chỉnh luồng nội năng ít ỏi trong cơ thể tuần hoàn một cách khó khăn. Cha đem tới cho tôi một cuốn sách, nó có tên là Tụ Lôi Thuật. Đó là một phương pháp giúp những người có nội năng hệ Lôi đễ dàng sản sinh và điều khiển được nội năng trong cơ thể, cải thiện tuần hoàn, và thậm chí là cả sức mạnh của nội năng. Tôi thử tập Tụ Lôi Thuật khoảng vài giờ mỗi ngày, và lập tức cảm thấy sự khác biệt. Tụ Lôi Thuật đem nội năng tinh khiết trong cơ thể, chuyển hoá thành nội năng hệ Lôi, giúp tôi đễ dàng điều khiển nó để tạo nên những nhẫn thuật hệ Lôi hơn bình thường. Thường thì lúc kết ấn tạo nhẫn thuật, tôi mới chuyển hoá nội năng tinh khiết trong người thành nội năng Lôi hệ, rồi sau đó là dùng nội năng mới đó tạo ra nhẫn thuật. Nhưng giờ thì tôi có thể trực tiếp đem nội năng trong cơ thể ra xài luôn, khỏi phải chuyển hoá, thanh lọc lằng nhằng phiền phức. Một điều quan trọng làm tôi cực kỳ ngỡ ngàng là cái bệnh trạng của tôi không thể chạm vào nội năng hệ Lôi, trong khi nội năng tinh khiết thì bị nó bòn rút từng giờ, từng phút, từng giây. Ấy vậy là tôi lại có động lực luyện Tụ Lôi Thuật, cố tranh thủ những lúc vừa uống Cao Mai Thần mà luyện, vì nếu không nhanh là cái bệnh trạng khốn kiếp sẽ nuốt hết nội năng tinh khiết làm tôi hết nguyên liệu để chuyển hoá sang nội năng hệ Lôi.

    Mai là đến ngày lên Liên Sơn nhập học rồi. Tôi thấy hơi lo lo. Mặc dù bệnh trạng đã thuyên giảm đi nhiều nhưng cơ thể tôi vẫn yếu lắm. Chú Ba chạy qua chạy lại trong phòng giúp tôi sắp xếp đồ đạc vào những chiếc hòm gỗ, cái nào nên đem đi, cái nào để lại, chú Ba làm mọi thứ rối tung lên hết cả. Má Mì thì lúi húi dưới bếp, tất tả lo làm cho chúng tôi một giỏ đầy bánh trái, ngọt có, mặn có, để đem đi dọc đường ăn dần. Chú Hai cũng đã trở về sau nhiều ngày liền điều tra không có kết quả. Trông chú hóc hác hẳn đi. Bỗng tôi cảm thấy tội lỗi quá!

    “Có hai đứa nhóc cứ quấn lấy ta mấy ngày nay, bực bội thiệt. Ai đó phải giải quyết dứt điểm chúng đi chứ? Không lẽ cứ để chúng đứng lẫn quẫn ngoài Mai Dược Đường mãi à?” Chú Hai ngồi khoan thai trên ghế, nhấm nháp một ly trà thảo mộc, càu nhàu vu vơ.

    Tôi ngồi trên bậu cửa sổ, nhàn nhạt ngắm nghía ba mặt trăng đã khuyết quá nửa nhưng trông vẫn tỏ trên bầu trời đêm. Tôi không quay lại, nói có phần hơi cục, vì chả lấy làm quan tâm lắm tới mấy lời càm ràm đó:

    “Cháu không nghĩ là chú có thời gian để quan tâm tới cả chuyện của Dược Đường đấy?”

    “Ta có gặp qua hai đứa nhỏ đó. Thật là đáng thương hại đấy..” Chú Ba đang cố nhét chiếc chăn gấm màu xanh lơ của tôi vào trong chiếc rương đã chật nít, hay chuyện, vội quay lại góp. “Mà sao anh không làm phước luôn cho chúng nó đi. Thấy chúng cũng tội mà..”

    “Làm gì có chuyện tốt như thế.” Chú Hai nói khinh khỉnh. “Cứ làm như ta tốt bụng lắm mà đi cho không ai không bằng.”

    Tôi thở hắt ra, những lời chú Ba và chú Hai nói tôi nghe không lọt được vào óc. Mà tôi cũng chả quan tâm gì tới mấy chuyện tầm phào đó. Tôi ngã người vào thành cửa sổ, ngó đăm đăm ra khoảng không trống vắng bên ngoài một cách rệu rạo.

    Ngoài trời, tất cả chỉ toàn là một mảng loang lổ xám xịt của ánh trăng yếu ớt pha với bóng tối mịt mùng... Nó xám xịt... Nó mờ mịt như chính con đường Nhẫn đạo của tôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý cho mình ở đây
    Lần sửa cuối bởi Truongthienthieu, ngày 10-07-2015 lúc 15:26.
    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    Jun 2014
    Bài viết
    455
    Xu
    0

    Mặc định

    Trường Thiên Ký
    Tác giả: Trường Thiên thiếu gia

    Chương: VI


    Chương VI:

    Sau nghi thức thắp hương khấn ông bà tổ tiên, cầu mong cho con em Mai gia đi đường thượng lộ bình an, chúng tôi - cả thảy hai mươi mốt người - rời khỏi từ đường để chuẩn bị lên đường tới Liên Sơn.

    Khoảng sân chật ních người, góc nào góc nấy toàn là cảnh người chen chúc vận chuyển rương hòm, cảnh chia ly từ biệt. Nhiêu tiếng cười đùa, nhiều cái ôm thắm thiết, đâu đó có tiếng sụt sùi, tất cả tạo nên một bầu không khí bịnh rịnh diển hình của một buổi chia ly.

    Tôi thấy cha đang đứng trên mái ngói từ đường, nhìn xuống khoảng sân. Ông vẫn giữ cái phong cách mà mọi người gọi là phong trần, lãng tử đó, ngay cả một ngày như hôm nay. Tôi tự hỏi là cảm xúc gì đang dấu đằng sau cái mặt nạ hai màu xanh đỏ kia. Tôi đã không đến để từ biệt ông, và ông cũng vậy. Thật lạ, nhưng tôi cảm thấy cha luôn dõi theo mình mọi lúc, mọi nơi. Nhưng ông chả bao giờ làm gì hơn là đứng đó ngó tôi thoả sức nghịch ngợm, phá phách, đau khổ hay thậm chí là suy sụp...

    Chú Ba dẫn con Ngáo ra khỏi chuồng, lững thững đi về phía tôi. Mặt chú buồn xo, nom đến thảm sầu; Vì cha đổi ý để chú Hai dẫn đoàn đi Liên Sơn, còn chú Ba phải ở nhà trông coi công việc. Hẳn nhiên là chú Ba buồn cực kỳ. Lắng xắng cả tuần nay, chuẩn bị bao nhiêu thứ để rồi phải ở nhà, kể không buồn cũng lạ.

    “Con Ngáo của cháu đây.” Chú ba vỗ vào cổ con Ngáo, rồi trao đây cương cho tôi. “Dạo này nó ít bay nhảy, toàn mỡ là mỡ không hà.” Chú Ba cố kiếm chuyện để cười, để vui lên, nhưng cố lắm cũng chỉ rặn ra nụ cười nham nhở khó coi. Tôi hiểu, chú Ba không những buồn về việc không được dẫn đoàn đi Liên Sơn, mà còn vì tôi phải rời xa nơi này, không còn được ở bên chú nữa. Chú chưa bao giờ là một người che giấu cảm xúc giỏi, nhưng giờ lại cố tỏ ra vui vẻ trước mặt tôi.

    “Vâng,” Tôi tiếp lấy đây cương. “Cám ơn chú...” Tôi nói khẽ khàng, gần như là tiếng thì thầm. “Vì tất cả!”

    Chú ba dường như không nghe thấy lời tôi nói. Chú đang bận lôi từ trong ngực áo ra một gói giấy dầu nhàu nát to tướng.

    “Con bé Dạ Diệp gửi cho con nè.” Chú Ba trao cái gói cho tôi, rồi nhìn tôi với ánh mắt áy náy. “Đáng ra nó được gói tươm tất lắm, nhưng lúc nãy ta lỡ tay làm rớt xuống máng... nên ta bọc lại bằng giấy dầu...” Chú Ba gãi đầu soàn soạt. “Ta đã cố nhưng mà gói hoài không có được như cũ...”

    Đối với một gã hậu đậu như chú Ba thì chuyện rơi vỡ chả có gì là lạ hay đáng trách cả. Chả nói đâu xa, mới hôm qua thôi, chú ba bưng canh thuốc tới cho tôi, nhưng thuốc đâu không thấy, chỉ thấy một đống mảnh sành nằm còng quen trên khay. Má mì xạc cho chú một trận, rồi vùng vằng đi nấu lại, tự đem đến cho tôi không lâu sau đó. Những lúc như thế, chú Ba chỉ cúp tai xuống nghe mắng, lâu lâu lại cười trừ mấy cái. Làm sao mà ai đó có thể không quý mến một con người như thế?

    “Cái gì đây?” Tôi hỏi, xóc xóc cái gói xem xét.

    “Ta không biết.” Chú Ba gãi gãi mũi. “Con bé bảo chừng nào con lên Liên Sơn mở ra thì khắc biết.”

    Tôi biết tỏng chú Ba biết thứ bên trong là gì rồi. Ai đời một người hay táy máy như chú Ba lại không tăm tia xem trộm quà của người khác. Tất nhiên là tôi không vạch mặt chú Ba làm gì cả. Vì nhiều lúc, cái tính trẻ con đó làm chú Ba dễ thương lắm.

    “Mà con bé đâu sao mấy ngày nay con không có thấy nó xuất hiện vậy?” Tôi đảo mắt ra xung quanh, cố tìm xem Dạ Diệp có tới không, nhưng không thấy nó đâu cả. “Con bé này không thèm tới ngó anh nó một cái sao hả?” Tôi nói có phần hơi dỗi. Dạ Diệp giờ đã có một vị trí trang trọng trong đám người ăn kẻ ở của nội gia. Cả gia tộc đều biết nó là đứa được cậu cả dẫn về, được chú Ba đặc biệt bảo kê. Giờ cứ gọi là đời nó một bước lên tiên. Ấy thế mà mấy ngày nay nó đi đâu mất tăm mất tích.

    “Mấy ngày nay nó giam mình trong phòng để làm cái đó đó...” Chú ba hất mắt về phía cái bọc giấy dầu trong tay tôi. “Cả đêm qua nó thức trắng để làm cho kịp, đến sáng ra thì ngủ thiếp đi mất.”

    Hoá ra là tôi nghĩ oan cho nó. Tôi nhìn cái bọc nằng nặng trong tay, cảm nhận tình cảm của con bé gửi gắm vào trong đó. Con bé cũng rõ đến khổ, tới chào hỏi anh nó một tiếng là được rồi, bày vẽ quà cáp làm chi không biết.

    “Tất cả lên Ưng Sư!” Chú Hai rít lên bằng cái giọng khàn đàm. Con Mỏ Sứt cũng ăn theo chủ, rít lên từng tràng the thé chói tai. “Thế này thì đến tối chưa ra khỏi hồ Đông Măc mất thôi!” Chú Hai kéo dây cương để con Mỏ Sứt đi vòng vòng tại chỗ như thúc dục mọi người.

    Con em Mai gia trong bộ áo cánh màu vàng choé, viền áo xanh lục, đai lưng màu trắng làm nổi bật gia huy bông Mai bằng vàng được trang trí bằng những viền kim tuyến lấp lánh, thể hiện sự giàu có cũng như lòng kiêu hãnh của Mai gia đệ nhất y nhẫn. Mọi người lũ lượt dạt ra để nhường chỗ cho Ưng Sư cất cánh; Đâu đó vẫn văng vẳng tiếng nói chuyện, tiếng hẹn ước, tiếng sụt sùi...

    Con Ngáo không thèm liếc mắt khi tôi nhảy lên lưng nó. Con Ngáo là Ưng Sư chiến đấu cỡ thượng thặng, không phải là loại chở hàng hay để đi lại bình thường. Ấy vậy mà lọt vào tay tôi, thì nó nằm nhà ngày ba bữa thịt, ngủ từ sớm đến tối nên đâm ra lười nhác. Nó uể oải nện từng bước xuống sàn gạch, quay người hướng về mặt hồ. Mặc dù trông con Ngáo giờ lờ đờ, thiếu sức sống, nhưng bộ lông nhâu đỏ hung tợn, bộ chiến giáp đen với những ngạnh sắc trên chân, ngực và đầu vẫn khiến những con Ưng Sư khác sợ đến dạt cả ra nhường đường.

    “Xuất phát!” Chú Hai hét lên, thúc mạnh vào mạn sườn con Mỏ Sứt khiến nó lồng lên. Một loạt tiếng vỗ cánh rào rào, những con Ưng Sư mang trên lưng những con em ưu tú của Mai gia bay vút lên bầu trời.

    “Chú Ba, nhớ chăm sóc cây Đào sau vườn hộ con.” Tôi hét, cố át tiếng đập cánh của con Ngáo khi nó cố nhấc cái thân hình bồ tượng của mình lên khỏi mặt đất. “Và dặn Dạ Diệp là con cảm ơn nó vì món quà!”

    “Ta biết rồi! Con đi bình an mạnh giỏi nghen... Nhớ viết thư về cho ta nha con!” Chú Ba gọi với lên. Mặt chú đỏ lựng, hai khoé mắt rưng rưng như sắp khóc đến nơi. Kiểu gì thì chú cũng khóc, chú trông to xác thế nhưng yếu đuối lắm, hơi tí là khóc. Tôi cũng quay mặt đi, tránh nhìn chú Ba thêm nữa - Nhìn thêm chút nữa thì tôi cũng bật khóc mất.

    Con Ngáo lao vút lên bầu trời, để lại một chú Ba đang đứng chới với nhìn theo.... Tôi thở dài một hơi, cảm thấy hơi buồn buồn. Chỉ mới mấy ngày trước thôi, tôi còn tính làm sao để chạy trốn khỏi gia tộc, tìm mọi cách để rời khỏi nơi này, nhưng giờ, khi đã thực sự phải rời xa Mai gia, tôi lại cảm thấy có gì đó xao xuyến không nỡ trong lòng.

    ......

    Liên sơn là ngôi trường lớn nằm lọt thỏm trong dãy núi An Lạc, biên giới giữa Hỏa quốc và Phong quốc. Nghe đồn, cách đây cỡ vài trăm năm, đại chiến nhẫn giả lần thứ hai nổ ra, trong đó Phong quốc và Hoả quốc đối đầu nhau. Để chấp dứt chiến tranh, Hiệp Hội Nhẫn Giả thế giới cho xây dựng trường Liên Sơn, vừa làm một vách ngăn giữa Phong quốc và Hoả quốc, vừa là nơi cho con em hai nước học tập, có cơ hội được nhìn nhận lẫn nhau bằng con mắt của những người bạn, từ đó dần dần hoá giải mâu thuẫn. Đó quả là một nước cờ thông minh của Hiệp Hội Nhẫn Giả, thể hiện cái vai trò lãnh đạo toàn thể thế giới nhẫn giả của mình. Dần dà, Liên Sơn trở thành một trường tiếng tăm, và lớn mạnh thành một thế lực đối trọng với tám đại gia tộc lớn ở cả Phong quốc và Hoả quốc.

    Chú Hai kể, trước đây mấy chục năm, chả ai quan tâm tới việc cho con em đi học nhẫn thuật, nhất là các gia tộc lớn. Giờ thì thời thế đã thay đổi, việc gửi gắm con em đến các trường lớn, không những để chúng học tập cái hay, cái đẹp vốn ở nhà không có, mà còn để cọ xát, để mở rộng mối quan hệ ngay từ khi còn trẻ. Mai gia cũng chỉ mới cho con em tới Liên Sơn học tập độ vài năm trở lại đây thôi. Không phải vì Mai gia không hiểu mốt của thời đại mới, mà bởi vì huyết kế mộc hệ độc đáo của Mai gì khiến những bậc cao nhân trên Liên Sơn phải bối rối, không biết làm sao mà dạy. Tôi nghĩ cha để nhiều người lên Liên Sơn thế là vì tôi, bởi tôi là người được hưởng lợi nhiều nhất từ việc đi học này. Dường như cả gia tộc đang dồn hết tâm can để nâng tôi lên, vậy mà tôi....

    .......

    Đường lên Liên Sơn trở nên thành một cuộc viễn chinh chán ngấy trông mắt những đứa xông xáo như chúng tôi. Chú Hai quả không hổ danh là ''ông già cục xúc'', trong bụng chỉ toàn nguyên tắc xuông. Chú bắt chúng tôi bay liên tù tì cả ngày lẫn đêm, không bay thì ăn cơm, ăn rồi lại bay... bay miết. Bao nhiêu thị trấn phồn vinh đông dúc, bao nhiêu núi non hùng vĩ, bao nhiêu là cảnh đẹp nên thơ, chú Hai không cho dừng lại ngắm nghía lấy một tí, làm chúng tôi ai nấy đều tiếc hùi hụi. Đã thế tôi lại trở mệt, mặt cứ xám nghoét lại như trúng gió, sắp gục tới nơi, khiến cả đoàn lo lắng không yên.

    Đến ngày thứ ba thì chúng tôi đến được thung lũng Lũng Kê, chỉ cách một đoạn nữa là đến Liên Sơn. Chú Hai thật tinh tế khi chọn một ngôi làng bé tí hin nằm thỏm lỏm giữa non thiêng nước độc để nghỉ lại, hồi phục sức khoẻ, sáng mai mới lên Liên Sơn. Chúng tôi giật mình khi nhận ra nơi đây là một ngôi làng của thổ dân, lem luốc; Người ở dây còn mặc áo da thú, nhưng hầu hết vẫn là cở truồng đi tòng ngong. Thấy đoàn Ưng Sư sà xuống từ nền trời xanh thẫm, cả bộ lạc - giọi vậy chắc đúng hơn - nhao nhao qùy lạy lụng như tế sao. Tối hôm đó, chúng tôi được phục vụ món trái cây dại ăn kèm với thịt sống, theo một một cung cách rất trang trọng của thổ dân; Mặc dù không có ý chê bai, và hoàn toàn tôn trọng tín ngưỡng của họ, nhưng tôi quá mệt để có thể chịu đựng được cái món thịt đỏ máu tanh tưởi đó.

    Sáng hôm sau, chú Hai chưa dậy mà cả đoàn hai mươi mốt con em Mai gia đã nai nịt gọn gàng, chực sẵn bên Ưng Sư của mình. Một đêm trong tiếng trống thùng thục, tiếng tù tiếng tù và rúc the thé, tiếng gầm rú của buổi lễ tế thần hay cúng thần gì đó quả là ác mộng với chúng tôi - Không ai ngủ được, vì thế tất cả chuẩn bị để lên từ đường sớm.

    Mặt trời vừa hé ở đằng Đông thì chúng tôi đã có mặt tại Liên Sơn. Tôi từng nghe nhiều vị già nan trong họ kể về Liên Sơn, nhưng chưa bao giờ mường tượng ra ngôi trường đó lại lớn đến thế này. Nguyên một ngọn đồi lớn của dãy An Lạc bị bao phủ bởi lố nhố những mái ngói âm dương, đang ửng hồng bởi cái ánh bình minh vừa vươn mình thức giấc. Lớn quá, rộng quá, như một thành phố giữa núi rừng vậy! Nhưng chưa hết. Phía lưng chừng quả đồi còn có một quảng trường khổng lồ, dễ dến cả bốn năm dặm vuông. Một câu thang đá như ở Mai gia, nối quảng trường với một loạt những công trình kiến trúc cầu kỳ, hùng vĩ lại với nhau, lên trận đỉnh đồi. Tôi không ngớt trầm trồ những mái nhà lớn, những ngọn tháp Thông Thiên cao ngất. Quả như vậy mới có thể sánh với các thế lực lớn như Nguyễn gia, Lý gia, hay Vũ gia chứ.

    Mắt tôi bất giác rơi hẳn vào một bức tượng đá xám trên một khoảng sân nhỏ vắng hoe. Bức tượng đá còn khá mới, tạc cảnh một người đàn ông trông hơi quen quen, có mái tóc dài ngang vai, tay cầm cây thương dí đầu của một con Cự Xà có sừng xuống đất. Bức tượng rất sinh động, rất bắt mắt, khiến tôi liên tưởng tới người thật việc thật, đáng tiếc là nó đặt ở một nơi khuất quá, dễ ai mà thấy được.

    Tôi tưởng mình đã đến sớm, nhưng không ngờ trên quảng trường đã lố nhố toàn người là người. Thì ra những người khác đã đến từ hôm qua, thậm chí là hôm kia để tranh trước một vị trí đắc địa trên quảng trường, mong có lợi thế hơn những kẻ sa chân phía sau.

    Tiếng nháo nhác, trầm trồ, xuýt xoa khi hai mươi hai con Ưng Sư to lớn sà xuống từ bầu trời. Con Ngáo rớt cái bịt xuống đất như một cục thịt nhão nhoẹt. Nó thở khò khò khè khè như sắp đứt hơi tới nơi. Tôi cũng rớt từ trên lưng nó xuống đất đánh bịch một cái, loạng choạng mấy bước mới đứng vững được. Ba ngày bay liên tục, thêm một đêm đánh vật với cái bộ lạc chết dẫm kia, cộng với cái thể trạng yếu ớt, tôi gần như kiệt sức khi tới được đây.

    “Con ổn chứ?” Chú Hai ngó chừng tôi, hỏi han, nhưng cái giọng khô khan, không tí tẹo cảm xúc nào khiến tôi thêm mệt.

    “Không sao?” Tôi đưa tay từ chối sự giúp đỡ của mấy bạn gần đó, tự mình xoay xở. Tôi uống một vài giọt Cao Mai Thần rồi dựa lưng vào con Ngáo, tập trung điều khiển sự tuần hoàn nội năng, kết hợp với sử dụng phương pháp Tụ Lôi Thuật để hồi phục nội năng đã hao tổn trong cơ thể. Tôi mải miết đến độ khi mặt trời đã ló lên khỏi rặng An Lạc đằng xa, mọi người đã đến gần đông đủ, ban tổ chức đã chuẩn bị xong mọi thứ từ lúc nào vẫn không mảy may hay biết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý cho mình ở đây
    Lần sửa cuối bởi Truongthienthieu, ngày 10-07-2015 lúc 15:33.

  3. #8
    Ngày tham gia
    Jun 2014
    Bài viết
    455
    Xu
    0

    Mặc định

    Trường Thiên Ký
    Tác giả: Trường Thiên thiếu gia

    Chương: VII


    Chương VII:

    “Vũ gia đến kìa!”

    Hai chữ ''Vũ gia'' đập vào tai tôi như một hồi chuông, một tiếng cảnh báo cao vút, lôi tuột tôi ra khỏi trạng thái tĩnh khi đang vận hành Tụ Lôi Thuật. Nếu là trước đây, tôi hẳn sẽ lảng lờ bọn người Vũ gia đi, như thể chuyện chả liên quan gì tới mình. Nhưng giờ thì tôi buộc phải quan tâm đến họ; Buộc phải để tâm đến họ là những ai, họ như thế nào, họ đang làm gì... Tất cả là vì những lời ba nói, về mối hiểm hoạ ngầm đến từ liên minh Vũ gia và Hoàng gia mơ hồ kia.

    Tôi nheo mắt nhìn theo ánh mắt của mọi người. Phía xa xa đường chân trời đang ráng đỏ, thấp thoáng bóng dáng của những đôi cánh trắng muốt đang chập chờn tiến lại. Đó là Sếu Đầu Đỏ, phi cầm và cũng là biểu tượng của Vũ gia - Khí môn đệ nhất.

    Vũ gia là gia tộc sử dụng khí công và nghệ thuật cận chiến, không dùng và cũng không thể dùng các nhẫn thuật thuộc tính, như Kim, Mộc, Thủy, Hoả hay Thổ..... Tôi đã từng đến viếng thăm Vũ gia một lần, hồi còn bé tí. Tôi còn nhớ, Vũ gia được xây đựng trên những vách đá cao vút bên bờ biển, quanh năm suốt tháng đắm mình trong những làn mây lạnh lẽo. Tôi thực sự rất lấy làm lạ, vì sao người ta có thể xây dựng được những toà đình viện to lớn, những lầu tháp cao ngất ở một nơi hiểm trở như thế. Giờ thì tôi đã hiểu ra phần nào. Tiềm lực của Vũ gia rất mạnh, con cháu đông đúc, lại trời phú cho Bạch Nhãn làm huyết kế nên người họ Vũ rất mạnh, mạnh hơn một người họ Mai cùng tuổi nhiều. Trước tôi không quan tâm lắm, nhưng giờ điều này khiến tôi bồn chồn trong lòng. Nếu phải đối mặt với họ, chúng tôi sẽ phải làm sao đây?

    Những cánh Sếu khoan thai đậu xuống mặt đất, nhẹ nhàng không gây ra một tiếng động. Trên lưng mỗi con sếu là một thanh niên trạc tuổi tôi, họ khoác một bộ áo dài trắng tinh, viền cổ áo màu đỏ, hẳn là bắt chước theo hình tượng con Sếu. Tôi để ý gia huy nhà họ Vũ trên đai lưng của họ. Đó là một hình con Sếu cách điệu, với đôi cánh dang rộng một cách nhẹ nhàng, uyển chuyển, một chân vươn lên như sắp vung cú đá cương mãnh, chân còn lại thì đứng trụ ra dáng vững như bàn thạch. Nó quả đúng như gia ngôn của nhà họ Vũ: ''Uyển chuyển và vững vàng.''

    Cánh Sếu cuối cùng đáp xuống mặt đất mang theo một cô nàng xinh xắn cỡ độ mười bốn, mười lăm tuổi có dáng người hơi gầy. Khuôn mặt cô nàng trắng... trắng tới độ trông có vẻ hơi nhợt nhạt, và nó cũng toát ra một vẻ quen quen nào đó. Tôi cố nghĩ nhưng chả nhớ nổi cô nàng là ai, đã gặp ở đâu chưa. Cô nàng bẽn lẽnh rời khỏi lưng con Sếu già, trông cũng gầy như cô bé, rồi hoà vào đám người, mất hút.

    Một ông già trạc tuổi chú Hai, có cái bản mặt khinh khỉnh, bước lên trước đám người của Vũ gia. Ông ta dặn dò cái gì đó rồi phẩy tay cho đám người nghỉ ngơi tại chỗ, đoạn ông quay lại nhìn về phía chúng tôi. Ông ta cau mày suy tính chóc lát rồi bước cà nhắc về phía chúng tôi, trên môi chực chờ nụ cười nửa miệng đểu giả.

    “Ôi! Đây không phải là Mai gia đệ nhất y nhẫn sao?” Ông ta reo lên, vờ ngạc nhiên khi tiến lại gần chúng tôi. “Ngọn gió nào đưa ông đến sớm dữ vậy, ông bạn già?” Ông quay sang nói với chú Hai và lập tức nhận được cái quắc mắt cáu kỉnh từ chú.

    “Là Vũ Như Lai trưởng lão đó sao, ngạc nhiên thật? Thế nào, dạo này trưởng lão vẫn khoẻ đều chứ?” Chú Hai bước lên trước, ra dáng chào hỏi nhưng giọng điệu thì sặc mùi khiêu khích.

    “Ta vẫn khoẻ...” Lão già Vũ Như Lai cười cửa miệng. “Đáng ra là còn khoẻ nữa nếu không đụng cái bản mặt lão già ''Mộc Độc'' nhà ngươi ở đây...” Câu sau lão nói thì thào như một tiếng rên rỉ, phải để tâm lắm mới có thể nghe thấy được. Tôi dù ở khá xa những vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng, vậy thì chú Hai ở gần hơn chắc chắn là nghe rất tỏ.

    Tôi hồi hộp chờ đợi phản ứng của chú Hai. Cuộc cãi vã rùm beng sẽ nổ ra chăng? Nhưng chú Hai chỉ cười một cách đáng ngờ, mắt nhìn chăm chăm cái chân tật của lão Vũ Như Lai như đang nhớ lại một chuyện tếu nào đó. Lão Vũ Như Lai méo mặt, vội vùng vằng đổi chủ đề, lia mắt sang săm soi vào đám chúng tôi.

    “Xem xem, là cậu cả nhà họ Mai, Mai Trường Thiên không phải sao?” Lão bắt được tôi trong cả đám người ăn mặc giống nhau. Tôi tự hỏi là làm sao lão nhận ra tôi, trong khi tôi đoan chắc là mình chưa có gặp lão bao giờ.

    “Chào trưởng lão!” Tôi thi lễ, ra chiều rất lễ phép. Chú Hai quay sang gật đầu hài lòng. Hẳn chú cũng không ngờ tôi lại làm thế; Tôi thậm chí còn chưa bao giờ cúi chào chú Hai lấy một lần, vậy mà giờ lại lễ phép với một lão lạ hoắc.

    “Cứ tưởng là Mai gia sẽ cất bảo bối của mình ở đâu đâu trong cái kết giới kia cơ, không dè cũng đem ra ngoài chịu sương gió cơ đấy!?” Lão Vũ Như Lai cong môi, nhìn tôi cười cợt.

    Tôi lảng lờ lời khích bác thô thiển của lão đi, cố rặn ra một nụ cười ngờ nghệch, như thể tôi chả hiểu gì cả. Tất nhiên là tôi hiểu chớ! Lão muốn làm tôi giận dữ, muốn tôi kích động lên. Lão làm thế là để khiến tôi mất mặt với mọi người. Hoặc cũng có thể là lão muốn thử tôi xem tôi có phải là một thằng ngu đần như lời đồn đại kia không.

    Vậy thì cứ thử đi, nếu ông đủ sức!

    “Hừ...” Chú Hai nhìn lão Vũ Như Lai với vẻ mặt lạnh lùng, giọng trầm xuống nhưng vẫn có vẻ gì đó trêu người. “Đừng có tưởng Mai gia ta giống như cái nhà nào đấy, có đứa nào giỏi là cất hết trên núi, còn bao đứa què cụt lại lôi ra làm vờ làm vịt như thể ta đây chỉ có thế thôi.”

    Lão Vũ Như Lai đỏ mặt tít tai, toan cãi lại nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Lão biết mình có cù nhây thêm nữa cũng không đạt được mục đích, hay là lão đã đạt được rồi, nên quay đít cà nhắc rời đi. Lão vừa quay lưng thì cả đám chúng tôi rộ lên cười ngặt nghẽo. Hẳn nhiên là lão Vũ Như Lai tức run, nhưng không làm được gì hơn là cố gồng mình lên mà đi tiếp.

    Chú Hai nói cũng không hoàn toàn là nói cà khịa đâu. Vũ gia đích xác là đem những thành viên tầm thường, không thực sự tiềm năng lên Liên Sơn học tập. Cũng giống như Mai gia, Vũ gia cũng có một huyết kế độc môn, vì thế mà việc lên Liên Sơn học tập không được xem trọng lắm. Mai gia trước đây cũng vậy, nhưng giờ thì đã khác... Và một lần nữa, tôi lại là tâm điểm của sự khác biệt này.

    Vài phút sau, phía trên của khán đài, hàng hàng những dãy ghế đã được lấp đầy bằng những lão già, những bà cô, những chú những bác với đủ mọi sắc thái trên mặt. Đó hẳn là những giáo viên của Liên Sơn, tham gia buổi tuyển sinh đầu năm với mục đích là kiếm tìm những học sinh ưng ý. Tại đây, ngay hôm nay, những giáo viên trên kia sẽ chọn từ trong chúng tôi ra những cá nhân ưu tú, ưng ý để làm học trò, để mà truyền lại những Nhẫn thuật hay ho, cũng như là để lại tư tưởng, niềm kiêu hãnh cho hậu sinh. Và thế là học sinh nội viện và học sinh ngoại viện cũng từ cái tục lệ này mà ra cả đấy.

    Ba mong tôi vào được nội viện, tức là được một ai trong số những người trên kia nhận làm học trò, và rồi họ sẽ dạy tôi thứ gì đó, giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi thì không đặt nhiều kỳ vọng vào điều này, có lẽ vì lúc này tôi trông thật thảm hại, cũng có thể là tiềm lực của tôi không tốt cho lắm, nên nên không dám kỳ vọng nhiều. Hoặc là tôi đã kỳ vọng vào quá nhiều thứ, rồi bong bóng vỡ tan, kiến tôi luôn e sợ khi đặt kỳ vọng vào đâu đó lần nữa.

    Đến quá trưa, cái nắng oi ả đã làm tôi kiệt sức nhanh chóng, trông khi cuộc tuyển chọn vẫn chưa đi đến đâu cả. Những tân sinh háo hức lên sân khấu, phô diễn mọi khả năng của mình, cố gây ấn tượng với những giáo viên nhưng chỉ nhận được những câu đại loại: Em rất có tiềm năng nhưng chúng tôi rất tiếc; Tôi rất thích em nhưng tôi đã có nhiều học trò mất rồi, đáng tiếc quá.... Đa phần người được chọn là những con em của những gia tộc lớn, vừa có tiếng tăm lại còn nhiều tiềm lực. Một vài tân sinh có xuất thân bình thường nhưng tiềm năng xuất chúng cũng được chọn, dẫu vậy thì ưu thế vẫn luôn dành cho kẻ có tiền, có quyền... Luôn là vậy dù có ở đâu đi chăng nữa.

    Tôi không quan tâm nhiều đến chuyện ai được chọn, ai không. Ánh mắt của tôi rơi vào nhóm của Vũ gia và Hoàng gia đang tụ tập cách đấy không xa. Hai gia tộc đó đang thể hiện sự thân thiết một cách thật đáng ngại.

    Cái tên Mai gia bất ngờ được xướng lên. Đã đến lượt người Mai gia rồi. Tôi đang ngóng đến lượt Mai gia nãy giờ, mà cũng có lẽ là không. Tôi hơi e sợ.. Cả đám cứ nháo nhác nhìn nhau, đùn đẩy nhau. Ai sẽ là người lên trước đây? Tôi thì tất nhiên là không rồi. Vì sao ư? Vì tôi trông thảm hại nhất - khuôn mặt xanh như đọt chuối, cơ thể thì nhợt nhạt yếu ớt, cộng với tiếng thơm kia nữa thì quả là đủ để làm trò cười - nếu tôi lên trước thì sẽ làm mất hết thiện cảm của những giáo viên dành cho Mai gia.

    Tôi chủ động bước lùi ra mấy bước, co người lại để không ai chú ý tới mình. Nhưng chú Hai dường như không biết cái điều mà tôi đang nghĩ, hoặc giả là chú đang có suy nghĩ khác. Chú tóm lấy vai tôi, vỗ một cái khích lệ và nói:

    “Trường Thiên, con lên trước đi.” Chú gật đầu chắc nịch. “ Thể hiện cho tốt vào.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #9
    Ngày tham gia
    Jun 2014
    Bài viết
    455
    Xu
    0

    Mặc định

    Trường Thiên Ký
    Tác giả: Trường Thiên thiếu gia

    Chương: VIII


    Chương VIII:

    “Nhưng mà chú...” Tôi cự nự, không muốn bước lên.

    “Cứ lên đi, chú đã có sắp xếp cả rồi.” Chú ba ghé nhanh vào tai tôi, thì thầm. Ánh mắt chú Hai hơi gian gian, nhưng tôi không có thời gian mà để tâm tới điều đó. Hàng ngàn ánh mắt từ đủ mọi hướng đang đổ dồn về phía tôi, tạo nên một sức ép vô hình vào lí trí của một kẻ nhút nhát như tôi, làm tôi cực kỳ lúng túng.

    Tôi bước lên sân khấu một cách chậm chạp, nhưng vẫn cố để cho mình trông có vẻ tự nhiên nhất có thể. Phía bên kia, người của Vũ gia và Hoàng đang nhìn tôi - kẻ mà tương lai sẽ đứng đầu Mai gia - vì thế, tôi không được phép sợ hãi, thất bại, hay tỏ ra yếu kém.

    Người cầm chịch buổi lễ là một lão đứng tuổi, râu tóc màu hoa râm, mặc bộ đồ màu Tím hoa cà và chiếc đai lưng màu đen tuyền nổi bật gia huy - lò luyện đan - nhà họ Lý. Ngực áo ông ta mang tấm ngọc bài của Liên Sơn, màu xanh lam phớt hồng, thể hiện vị trí cao quý của ông trong ngôi trường này. Nhưng trông ông ta không ổn cho lắm. Ông ta ngồi trên ghế mà cứ nhấp nha nhấp nhổm như đang cố ngồi trên lưng một con Nhím Lông Độc. Mắt ông ta láo liên, cảnh giác nhìn đi đâu, không mấy để tâm vào những gì đang xảy ra trên quảng trường.

    “Cậu tên gì?” Một huynh trưởng trẻ ngồi trên dãy đầu tiên lên tiếng, giọng uể oải vì nắng cái nắng như thiêu như đốt của trưa hè.

    “Mai Trường Thiên!” Tôi dõng dạc.

    Trên khán đài nổi lên tiếng xì xào bàn tán. Mọi người chỉ chỏ vào tôi rồi quay sang to nhỏ với nhau. Người thì khoanh tay cười nhạt lạnh lùng, người thì bĩu môi khinh miệt, cũng có người quay sang buôn chuyện tếu với nhau, chả để tâm gì đến tôi đang đứng bơ vơ trên sân khấu. Tôi thất vọng, nhưng không quá nhiều. Dường như những tháng năm qua, tôi đã quen với kiểu phản ứng này của mọi người mất rồi.

    “Là cậu cả nhà họ Mai, đệ nhất y nhẫn ở hồ Đông Mạc đó hả?” Một gã đứng tuổi, có vết bớt đen trên má, ra chiều mỉa mai.

    Tôi không đáp, cũng chả phản ứng lại - Tôi lờ gã đi. Tôi đảo mắt khắp lượt, tìm kiếm những cái nhìn thiện cảm, xem liệu mình có cơ hội nào chăng. Nhưng tôi chả thấy gì trông có vẻ khả quan hơn một vài ánh mắt dè dặt, thận trọng đang nhìn mình.

    “Nghe nói vị thiếu niên này rất xuất chúng.” Một gã béo phịch, mắt đuôi lươn, có cái làm da trắng nhởn như bị bệnh thiếu máu, lên tiếng hùa theo. Gã nhìn tôi với ánh mắt có gì đó rất thiếu thiện cảm. Gã nói tiếp: “Phải chăng, hôm nay ta nên thử một phen?”

    Những cái gật đầu, những tiếng a dua nhao nhao vang lên. Ai cũng nhấp nhổm mong xem cái ý tưởng mới mẻ hay ho vừa được đặt ra kia được thực thi. Tôi biết trước chuyện này sẽ không dễ dàng, nhưng không ngờ nó lại lắt léo đến thế. Muốn thử tôi cơ đấy? Muốn hạ nhục tôi, muốn hạ nhục danh tiếng của Mai gia thì có...

    Có nhiều kẻ không ưa Mai gia, nhưng bình thường luôn phải nhún nhường trước chúng tôi. Mai gia ngàn năm nay hành nghề y nhẫn, chuyên dùng nội năng Mộc hệ độc đáo của mình để chữa thương cứu người. Bình thường, khi bị thương người ta sẽ không cần một Mai gia để làm gì cả; Dù không bằng, nhưng dùng một vài viên thuốc của Lý gia là mọi chuyện sẽ ôn ngay thôi. Tất nhiên đó là bình thường, còn nếu có chiến tranh nổ ra, vai trò của một y nhẫn có thể chữa lành vết thương ngay lập tức ngay trên chiến trường trở nên cực kỳ thiết yếu. Nhưng Mai gia không làm không công cho ai bao giờ. Thậm chí, cái giá này còn rất đắt. Vì thế mà nhà họ Mai cực kỳ giàu có, nhưng lại có nhiều kẻ trối mắt, ganh gét đố kị. Đó là một mối tương quan nhân quả tất yếu, khó lòng trách được tại sao người ta ác.

    Dưới quảng trường cũng đã hay chuyện, họ thi nhau nhao nhao lên, ai nấy đều háo hức ngó chừng tôi, như thể tôi là một con khỉ trong gánh xiếc rông, sắp sửa diễn trò tếu.

    “Xin hãy để tôi kiểm chứng điều này!” Giọng nói bất ngờ vọt lên lên từ phía dưới quảng trường. Tôi bất thần quay lại. Một anh chàng to con, mình mẩy xăm trổ, cơn bắp cuồn cuộn, nhìn là thấy khoẻ như vâm, đang thừng thững bước lên sân khấu. Hai tay anh ta lăm lăm hai lưỡi rìu sáng choang, trông cũng ra dáng nguy hiểm.

    “Chưa đến lượt Tiêu gia nhà các người lên tiếng.” Phía bên kia, một giọng khác vút lên, theo sau là thân hình của một anh chàng mặc bộ đồ đỏ chói. Anh chàng đáp xuống sau một cái xuay người đầy vẻ khoa trương phía bên kia của sân khấu. Mặt anh chàng nhọn, xương xẩu, và đặc biệt cái vẻ câng câng, hách dịch về phía tôi và anh chàng dưới quảng trường ra vẻ; Tao đập chai hơn mày, tỉnh hơn mày, chịu chơi hơn mày, và tất nhiên là sẽ sống lâu hơn mày. Tôi cũng ngầm đồng ý là anh chàng rất hợp với vẻ đại ca dẻ rách của mình.

    Anh chàng to con họ Tiêu kia sững người lại. Anh ta hoang mang nhìn anh chàng họ Nguyễn, rồi quay lại nhìn về phía tôi với vẻ áy náy, bứt rứt cái gì đó. Rồi anh ta lùi bước, từng bước chậm chạp như không đành lòng. Tôi thấy có vẻ gì đó khó hiểu trong hành động của anh ta.

    “Đây là?” Tôi phá vỡ cái nhìn chăm chăm như cú vọ của anh chàng áo đỏ kia bằng một câu nửa mùa.

    “Xin tự giới thiệu: Tôi là Nguyễn Văn Vĩnh, Nguyễn gia, người Hoả quốc.” Anh chàng cười cười, vờ ra vẻ thân thiện. “Nghe danh Mai Trường Thiên thiếu gia đã lâu, giờ mới có dịp giao lưu gặp gỡ... Thật là... may mắn quá!” Hắn nhếch môi khi nói câu ''Thật là may mắn quá'' làm gai ốc tôi cứ chực rớt hết xuống đất. Một dự cảm chẳng lành bỗng dâng lên.

    “Vâng!” Tôi cố mỉm cười đáp. “Nhưng tôi không hiểu ý...” Tôi không thể nói hết câu, vì anh chàng Nguyễn Văn Vĩnh kia đã ngắt lời tôi.

    “Chỉ là thử vài chiêu thôi mà. Có thế thì chúng ta mới có dịp hiểu nhau chứ?” Anh chàng sấn tới một bước. Tôi bỗng rơi tõm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu tôi từ chối, tôi sẽ trở thành một kẻ nhu nhược, không dám đối vài chiêu với một người cùng trang lứa. Điều đó không những khiến tôi mất hết mặt mũi, mà cả thể diện của Mai gia cũng mất hết. Nhưng tôi làm sao đối được vài chiêu của hắn trong tình trạng thế này? Nội năng trong người tôi đang tiêu tan nhanh chóng và hầu như đã cạn sạch. Tôi đi lại còn thấy mệt, huống chi... Đánh thì chắc chắn thua. Không đánh thì cũng không được. Khốn kiếp! Vậy phải làm sao cho đặng đây?

    Mọi ánh mắt cứ nhìn chồng chọc vào tôi như thể đang hối thúc. Tôi dường như không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi nhìn xuống chỗ Mai gia, và bắt gặp những ánh mắt lo lắng, bồn chồn, nhưng tôi cảm thấy những hy vọng, dù rất nhỏ nhoi - Hy vọng về một vị gia chủ khiến họ nở mày nở mặt.

    “Vậy thì mời...” Tôi thở hắt ra một tiếng khó khăn.

    Tôi lùi lại một bước, thủ thế như thể mình đã sẵn sàng. Nhưng thực ra, trong đầu tôi rỗng tuếch, chả có ý tưởng nào để đối phó với tay họ Nguyễn kia hết.

    “Xin nhẹ tay cho.” Anh chàng họ Nguyễn nói, khom người cười cầu tài... Nhưng phút chốc ấy, cơ thế hắn biến mất tại chỗ.

    Tôi giật mình, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì một thứ gì đó cứng như thép đã tấp vào lòng ngực. Tôi nghẹt thở, đứng chết trân tại chỗ, không thể động cựa. Cái gì đó mằn mặn đang trào lên từ cổ họng, nhưng tôi cố nuốt xuống.

    Khỉ thật! Hắn lao tới quá nhanh, tung một cú đấm vào ngực tôi mà tôi còn chưa kịp nhận thức được hắn đã ra đòn. Đến khi cơn đau dữ dội ập tới, réo lên hồi chuông báo tử, thì nắm đấm cứng như thép của hắn đã thụi sâu vào lòng ngực tôi mất rồi. ''Phải làm sao đây?'' Tôi quẫn trí.

    Hắn nhìn chăm chăm vào mặt tôi như thể đang nhìn con sâu cái kiến - Thứ mà hắn có thể đè bẹp bất cứ lúc nào. Tôi đáp trả hắn bằng cái nhìn đanh đá nhất có thể, nhưng đó cũng chính là tất cả những gì tôi có thể làm vào lúc này.

    Mặt hắn đanh lại, rõ ràng là không hài lòng với phản ứng của tôi. Nắm đấm của hắn nghiến mạnh vào lòng ngực khiến mắt tôi hoa lên. Cơn đau dữ đội như xé nát tâm can làm tôi không biết đến cái gì nữa.

    Bàn tay trái vô thức đưa lên gỡ tay hắn ra, nhưng vô vọng. Hắn không những nhanh mà còn cực mạnh nữa. Dù tôi có cố tới đâu thì cũng không thể ngăn hắn nghiến quả đấm từng chút, từng chút một vào trong lồng ngực mình.

    Mẹ kiếp, sao mình yếu đuối đến mức này!? Tôi nguyền rủa cánh tay mình: Sao nó yếu ớt như vậy! Hắn chỉ là một kẻ trạc tuổi, vậy mà tôi còn không có sức dẫy dụa, chứ đừng nói đến chuyện phản kháng.

    Cơn đau đớn khủng kiếp đang giết chết từng mảnh lý trí yếu ớt trong tôi. Tôi muốn gục xuống, muốn ngất đi, để không phải đối mặt với nối đau đớn này nữa. Đầu hàng! Chấp nhận thất bại? Phải, điều đó thật hấp dẫn để nghĩ tới... Nhưng không thể làm thế! Một chút gì đó còn sót lại trong tôi ra sức kháng cực, quyết không để tôi gục ngã. Những hình ảnh về một Mai Trường Thiên gục ngã dưới chân một tên họ Nguyễn trong tiếng cười hả hê của mọi người khiến tôi muốn phát điên. Tôi có thể ngã xuống, có thể mất hết mặt mũi, thậm chí là chết. Nhưng đối với những thành viên ưu tú của Mai gia dưới kia sẽ ra sao đây? Họ thực sự giỏi, không như tôi, tại sao lại bắt họ chịu cái nhục nhã vì có một cậu cả không ra gì.

    Cơn lạnh ập đên bất ngờ khiến cơn đau bổng rát ở lòng ngực dịu xuống như một phép lạ. Tôi tỉnh táo ra một chút, và bất ngờ khi thấy nụ cười đắc chí đang cứng đơ lại trên gương mặt bất kham của kẻ đối điện. Có thứ gì đó đang bị lấy ra khỏi cơ thể hắn. Tôi cảm nhận được thứ gì đó mát lạnh đang chảy từ tay phải hắn, qua tay trái tôi rồi biến mất ở đâu đó trong bụng tôi.

    Đến lượt hắn cố rũ tay ra khỏi tôi, nhưng dường như điều đó rất khó khăn. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Nhưng cần chó gì phải biết cơ chứ?

    Tôi duối bàn tay còn lại ra, dồn hết mọi thứ mình có vào đó - Nội năng, sức lực, cơn đau đớn, tức giận, sự căm thù - và tung một chưởng vào cái bản mặt xám ngoét của hắn.

    Hắn bật ngược ra sau, tiếp đất bằng lưng rồi nằm xõng xoài trên sân khấu. Hắn ú ớ yếu ớt, muốn lật người đứng lên, nhưng cơ thể hắn run run rồi lại ngã xuống, nằm chẹp bẹp dưới đất.

    Cả quảng trường bỗng lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt như cô đọng lại với hình ảnh anh chàng áo đỏ nằm bất lực trên sân khấu. Và hẳn là mọi người đang hoang mang, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Mẹ... Sao mà họ biết được! Đến tôi đứng đây còn chả biết cái chó gì vừa xảy ra nữa là...

    “Vô lí! Không thể thế được?” Một gã luống tuổi mặt đỏ gay, đứng lên từ bàn của khách mời danh dự. Bộ đồ màu đỏ chói của gã nói cho tôi biết là gã cũng là người của Nguyễn gia. Gã nhìn chồng chọc tôi như thể sắp sửa nhảy lên sân khấu. Vài người ngồi bên cạnh đó ra ý muốn gã bình tĩnh ngồi xuống. Nhưng gã vẫn đứng lì ra đó, chắc là cay cú vì đứa cháu bị bại một cách sỗ sàng.

    “Cho hỏi vô lý ở điểm nào ạ?” Chú Hai lên tiếng từ dưới quảng trường. Chú ra chiều rất nhã nhặn, nhưng nụ cười treo nơi khoé miệng cho tôi biết, rằng chú đang rất đắc ý.

    “Hắn làm sao có thể hạ cháu ta chỉ bằng một đòn, ngay cả ta cũng không thể làm điều đó?” Gã chọc ngón tay đang run rẩy vì tức giận về phía tôi, trong khi mắt lại hướng về phía chú Hai.

    Cả quảng trường lặng ngắt, dõi mắt xem chừng mọi thứ như thể người ta chực xem một vở kịch gay cấn. Ngay cả tôi cũng chỉ đứng đực ra đó, nhìn chú Hai bước từ tốn lên sân khấu.

    “Vậy điều không thể đó vừa xảy ra đấy thôi.” Chú Hai đáp, cố để không nói một cách khiêu khích. Tôi chợt sực nhớ lại lời chú Hai nói ''Chú đã có sắp xếp cả rồi'' và lập tức lạnh gáy. Chú Hai có thể làm được cả những điều như thế sao? ''Mộc Độc'' cái tiếng lanh lảnh đó cứ âm vang trong đầu tôi như một tiếng chuông ngân.

    “Các ngươi đã làm gì cháu ta?” Gã nổi đoá, toan bước lên bàn, nhảy lên sân khấu. Mấy người quanh đó lại đứng lên níu vai gã xuống, nhưng gã vùng vằng muốn dãy ra.

    “Đủ rồi!” Một tiếng đập bàn đánh bốp, theo sau là tiếng quát như sấm từ trên hàng ghế giáo viên. Tôi giật mình. Giờ lại một lão họ Nguyễn đầu bạc như cước đứng lên. Nhưng lão không quát tôi, mà quát cái gã đang làm loạn dưới hàng ghế của khách mời.

    “Nhưng...” Gã họ Nguyễn kia đứng sững lại, ngó lên lão già trên cao kia như muốn giải thích.

    “Ta nói... đủ rồi!” Lão già gằn giọng. “Đã lên gây chuyện mất mặt lại còn sinh sự cãi cùn... Các ngươi thật khiến gia tộc mất mặt.”

    Gã họ Nguyễn vùng vằng ngồi sụp xuống, gã nhìn tôi và chú Hai với ánh mắt đay nghiến, căm thù.

    “Đông vui quá hen?” Một giọng lè nhè bất thình lình vang lên từ bậc cầu thang dẫn lên sân sấu. Tôi giật mình quay phắt lại, hàng nghìn lông tơ trên người dựng đứng hết lên....

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý cho mình ở đây
    Lần sửa cuối bởi Truongthienthieu, ngày 07-07-2015 lúc 19:31.

  5. #10
    Ngày tham gia
    Jun 2014
    Bài viết
    455
    Xu
    0

    Mặc định

    Trường Thiên Ký
    Tác giả: Trường Thiên thiếu gia

    Chương: IX


    Chương IX:

    Những tiếng xì xầm vụt tắt, không gian quanh sân khấu như bị phủ một tấm vách bằng khí nóng ngùn ngụt, ngăn cách tôi với phần còn lại của thế giới. Bầu trời trong xanh với cái nắng vàng rộm giờ chỉ còn mà một mặt kính gợn sóng lăn tăn, khiến cho bầu trời nhìn có phần vẹo vọ và thẫm màu hơn trước. Những con người đứng chen chúc trên quảng trường giờ trông không khác chi một đám màu sách hổ lốn đang trộn lung tung lại với nhau. Gần hơn, trên khán đài, khuôn mặt của các giáo viên đã trở nên méo mó, bập bềnh tại chỗ như những cái đầu ma quái nổi lềnh bềng trên mặt nước ánh bạc. Nhưng những thứ lạ lùng đó còn chưa thấm vào đâu so với kẻ đang tập tễnh bước lên sân khấu...

    Một ông lão với một nửa khuôn mặt chằng chịt vết sẹo, mái tóc đen rũ rượi, cáu bẩn, và cái dáng đi dị dạng khiến người ta liên tưởng tới một con rối nước xấu hoắc đã hết thời. Bàn chân phải của ông ta chỉ là một khúc gỗ với những mấu sắt nhọn hoắt đang cố chống đỡ cái thân hình gầy nhom, khô quắt. Hình như cánh tay phải ông ta cũng thế, nó trông khẳng khiu trong thứ mà ta có thể liên tưởng tới cái áo chùng đen của tu sĩ, mặc dù giờ trông nó chả hơn chi một tấm thảm chùi chân dơ hầy, vá chằng và chụp.

    Ông ta dường như không để ý đến tôi, hay chú Hai bên cạnh, mà đi thẳng đến trước khán đài như chờ đợi điều gì. Từ phía sau, những câu hỏi cứ ong ong trong đầu tôi; Ông ta là ai? Chuyện quái gì đang xảy ra? Đấu thế thì hôm nay đã có quá đủ chuyện lạ lùng xảy đến với tôi rồi. Nhiều đến nỗi, giờ tôi cũng chẳng thế nào mà tỏ ra ngỡ ngàng, lúng túng, hay ra vẻ ngạc nhiên chi trước tràng cảnh ngộ tặc đang xảy ra này nữa. Tôi chỉ đứng trân trân ra, ngó chừng mọi thứ đang diễn ra xung quanh, thế thôi.

    Đột ngột, bức tường không khí trước mặt ông ta xao động dữ dội, và một kẻ bước vào với điệu bộ khoan thai đứng đắn. Bộ áo dài màu Tím hoa cà, mái tóc muối tiêu, dai lưng đen tuyền với gia huy nhà họ Lý... Đó không phải ai khác hơn ngoài ông phó hiệu trưởng của Liên Sơn - Lý Nam Cương.

    “Đột ngột quá, lộ liễu quá ông anh à?” Ông Lý Nam Cương ra giọng trách, trên mặt vẫn thoáng cái vẻ dè chừng xung quanh như sợ bị theo dõi.

    “Ta biết, nhưng ta không thể chọn được khi nào khác để xuyên qua được vòng cương toả.” Ông lão giải thích. Từ gương mặt chằng chịt vết sẹo của ông ta gợi ra một nét cười, nhưng nó chỉ khiến gương mặt ông ta nhăn nhúm thêm, trông có vẻ đáng sợ hơn mà thôi.

    “Mà dạo này ông khoẻ chứ? Hội thế nào rồi?” Ông lão hỏi đồn.

    “Vẫn vậy thôi.... Hội vẫn hoạt động ngầm, thiếu vắng những người như ông, hội làm sao mà hoạt động công khai được.” Ông Lý Nam Cương trả lời sau tiếng thở than. Rồi ông vặn lại bằng cái giọng mỉa mai. “Ông anh không tạo Không Gian Chi Cực tới đây chỉ để tán dóc chứ hả? Có muốn dùng một tách trà không?”

    “Ồ... Tất nhiên là không rồi...” Ông lão cười xuề xoà, khuôn mặt trở nên méo xệch một cách khó coi. “Ta đến vì chuyện còn quan trọng hơn cơ.”

    “Chuyện gì?” Lý Nam Cương chao mày hỏi.

    “Linh thú!” Ông lão đáp kẽ khàng như một tiếng ''xuỵt''. Rồi ông lão quay đầu qua vai, liếc nhanh vào tôi để ám chỉ thứ vừa nói. Dù đang cố trương mắt nhìn, nhưng tôi chỉ thấy mỗi con mắt trái đục ngầu đang kích động của ông, trông khi con mắt phải bị vùi dưới mớ tóc rũ rượi thì không biết trông ra sao.

    “Linh Thú.... Tại đây ư? Ông đùa sao?” Ông Lý Nam Cương sấn tới đứng ngang với ông lão kia và nhìn chằm hăm vào tôi, soi mói tới lui.

    “Đúng, khó mà nhầm được đâu.” Ông lão gật gật gật đầu. “Ta đơn thuần chỉ là muốn trải Linh Nhãn tới đây thăm cháu ta, không ngờ lại ngó thấy một chuyện thú vị.” Ông lão gãi gãi cái khuỷu tay trái khẳng khiu. “Một con linh thú bị mất hết Linh Lực và đang cố dãy dụa để trốn thoát.”

    “Là con nào?” Khuôn mặt Ông Lý Nam Cương trông có vẻ nghiêm trọng. “Đây là một chuyện lớn. Ông biết mà. Hội lập ra là để tụ tập các linh thú và thần thú lại, bảo vệ chúng trước đôi tay máu của bọn...” Ông thoáng dừng lại, giọng có vẻ ngẹn ứ lại vì một thứ gì đó cực kỳ kinh tởm.

    “Biết chứ?” Ông lão nhếch cái môi phải sứt nham nhở lên, tạo thành một thứ cảm xúc lẫn lộn giữa cay đắng và khinh miệt. “ Và vì cái lí tưởng đó mà xem này?” Ông lão kéo cái vạt áo dài thượt lên, để lộ cái chân giả bằng gỗ và sắt cũ kĩ, cứng đơ. Rồi giọng ông lạc hẳn đi. “ Thậm chí là cả con trai và con dâu cũng mất... Vì...”

    “Người neo, thế mọn, trong khi chí hướng lại quá lớn.” Ông Lý Nam Cương tiếp lời. “Nếu lời ông nói là chính xác thì đây quả là một ơn huệ trời ban cho ta, đem đúng thứ ta đang kiếm tìm vào đúng nơi.”

    “Ta đích thân tới đây vì lẽ đó đấy.” Ông lão gật gù. “Linh Nhãn bị cương toả của ta vẫn cảm nhận thấy nó, thì sợ rằng bọn....” Ông thoáng ngập ngừng “ E là cũng sẽ đánh hơi thấy được rồi. Nhất định ta phải tìm cách để dấu nó đi, càng nhanh càng tốt!”

    “Như lần trước à?” Ông Lý Nam Cương nhăn mặt, trên khuôn mặt ông ra vẻ không tin tưởng lắm cái cách mình vừa đưa ra.

    “Không. Lần trước ta chỉ chăm chăm dấu nó mà không tận dụng được sức mạnh của nó để chống lại chúng... Thành ra... Nhưng giờ ta đã thấu được cách rồi.” Ông lão nói với vẻ chắc nịt, trông khi mắt cứ chằm hăm ngó tôi. Và trông khoảnh khắc, tôi tròn mắt nhìn lại ông ta, nhưng ông ta lại không có phản ứng gì.

    “Cách gì?” Ông Lý Nam Cương cau mày.

    “Trói buộc nó vào chủ thể, biến kẻ đó thành...” Ông lão hít vào một hơi. “Thành một thứ có thể chống lại bọn chúng.”

    “Cái gì!?” Ông Lý Nam Cương giật thót. “Ông làm liều thế sao? Lỡ như... Không, chắc chắn là nó sẽ mất mạng mất thôi. Ta không thể để người vô tội dây vào chuyện này?”

    Tôi cảm nhận được câu chuyện đang nói về mình, và bản thân đang được nghe lén hai người đó bàn chuyện gì mà tôi nghe không hiểu chi ráo. Chú Hai bên cạnh vẫn giữ trên môi nụ cười nửa miệng như hồi nãy. Trông chú giờ như bị hoá tượng vậy. Mà bản thân tôi cũng thế, tôi dường như không thể nhúc nhích, cũng không thấy tim mình đập, nhưng rõ ràng là vẫn có thể nhìn rõ tường tận mọi thứ xảy ra xung quanh. Cái đầu đang đầu tôi đang ong ong lên với mớ rối rắm đã, đang xảy ra. Tôi thèm một giấc ngủ dài, không mộng mị chi hết quá xá biết luôn rồi.

    Câu chuyện rơi vào một khoảng lặng ngột ngạt khi hai ông già trước mặt tôi rơi vào trạng thái trầm tư mặc tưởng. Dường như ý tưởng của ông lão kia khiến ông Lý Nam Cương không được thoải mái. Ông lão kia thì có lẽ đang suy tính cách thuyết phục ông Lý Nam Cương chấp nhận chuyện gì đó.

    “Ta chưa từng nghĩ là sẽ phải làm thế này với giọt máu tội nghiệp của chúng nó. Nhưng một phần trong ta biết nếu chúng nó còn sống hẳn chúng nó cũng làm như ta thôi. Và nếu đứa trẻ này ý thức được điều ta đang làm thì nó chắc cũng đồng ý thế. Vì đây là tất cả những gì ta có thể làm trước khi quay trở về... nơi ấy...!” Ông lão thổn thức, nói như đang nói với chính mình. Rồi bất chấp, ông lão bước chậm rãi về phía tôi. Ông Lý Nam Cương lắc đầu ngán ngẩm khẽ khàng, những cũng chỉ dương mắt nhìn theo ông lão.

    Cơn hoang mang bất chợt ập tới khiến tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Cứ mỗi bước chân tập lễnh của ông lão lên nên đá cứng đều để lại một tiếng cạch khô khốc, và tôi lại cảm giác một bước nữa gần hơn tới với tử thần.

    Con mắt trái đục ngầu của ông ta nhìn chằm chằm tôi như thể đang mưu tính một đòn chí mạng. Và cái ý tưởng đó khiến tôi khiếp đảm. Tôi muốn vùng lên, mốn bỏ chạy thục mạng, nhưng không được; Tay chân tôi nặng như đeo chì tạ, miệng mồm thì như bị chặn lại bằng nùi dẻ.

    Tôi run lẩy bẩy như thể một con chuột bị dồn vào góc tường, và đối diện là một con mèo già xấu hoắc đang đói khát. Mặc dù chỉ là một lão già tàn tật, trông dường như là vô hại, nhưng tôi vẫn sợ tới điếng người. Nỗi sợ như chuột sợ mèo, dù có là một con mèo già khọm thì nó vẫn sợ, như nỗi sợ hãi đó đã thấm sâu vào tiềm thức nó, và chỉ chực để bùng phát lên.

    Lão dừng lại trước mặt tôi, cái hơi thở hồi hám và mùi cơ thể chua nồng phả thẳng vào mặt khiến tôi ớn ói. Lão rù rì cái gì đó trong miệng, trong khi tay trái đưa ra thành trảo giữ bên sườn. Tôi trố mắt nhìn từng ngón tay lão lần lượt bùng cháy một thứ lửa đen sì quái dị. Rồi từ từng đầu ngón tay cháy sáng một thứ cổ ngữ màu xanh trắng đang cháy nổ tanh tách.

    “Hắc Ấn Vĩnh Hằng...!” Lão rít quá kẽ răng.

    Còn chưa khịp chuẩn bị tinh thần thì lão đã dúi mạnh bàn tay ấy vào bụng tôi. Cơn đau kinh hồn lập tức bùng nổ nơi ổ bụng... và chỉ trong tích tắc nó đã chạy dọc theo các dây thân kinh để dằng xéo không sót nơi nào trong cơ thể tôi. Tôi chỉ chực để hét toáng lên, chỉ muốn được ngã vật ra đất mà lăn lộn cho vơi bớt cơn đau này. Nhưng không... Ông lão khốn kiếp ấy vẫn chưa chịu dừng lại! Ông ta vẫn ngoáy bàn tay đẫm lửa đen ấy vào bụng tôi bằng một kiểu chậm rãi, như thể đó là một trò vui không thể dừng lại được.

    Năm giây, mười dây, một phút.... Mỗi tích tắc dường như dài bằng cả thế kỷ. Tôi chưa bao giờ khát khao thứ gì hơn là ước lão khốn nạn trước mặt rút cái bàn tay dơ dáy kia ra. Nhưng lão chỉ nhăn mặt và nhìn tôi bằng con mắt đục ngầu xám xịt. Một ánh mắt già nua và vô hồn. Một thứ màu bùn non vô cảm, như thể mọi cảm xúc, màu sắc đã bị rút cạn ra khỏi đôi mắt ấy.

    Tôi thở hổn hển, bộ cánh vàng chói của Mai gia giờ đã ướt đẫm bởi mồ hôi, nước mắt và cả nước dãi nhiễu ra từ cái miệng đang há hóc. Lão rút tay ra, tôi rũ người xuống ngay lập tức vì không còn chút sức lực nào nữa. Nhưng cơ thể tôi chỉ chùn xuống chút xíu, dường như cơ thể này bị treo lơ lửng trên không, không rớt xuống đất được.

    “Ông chắc là làm vậy ổn chứ?” Ông Lý Nam Cương lo lắng hỏi.

    “Ừ, ổn, nhưng vẫn thiếu...” Ông lão chùi bàn tay la liệt nước dãi của tôi vô đùi, nói. “Thứ này sẽ khiến nó bị trói buộc và chủ thể, chủ thể chết thì nó cũng sẽ chết theo. Nhưng để phát huy được hết sức mạnh của nó, ta cần vài thứ ấn pháp và phù chú nữa. Nhưng cái đó thì ông làm được, ông là thầy thuốc cơ mà.” Ông lão nghoẻn miệng cười.

    “Chúng ta chưa đem chuyện này ra hội để thảo luận, thống nhất ý kiến ông anh à? Tôi cứ lo lo sao ý.” Ông Lý Nam Cương lo lắng bước tới nắm lấy tay tôi, xem mạch.

    “Làm tới thôi, đợi hội thống nhất ý kiến được thì e là quá muộn mất rồi.” Ông lão gãi cái khuỷu tay khẳng khiu. “Chuyện cũng xong rồi, ta cũng về đây, tránh bọn cai ngục lại túa ra đi tìm thì hỏng chuyện.”

    “Vậy ông anh đi đi, chuyện còn lại để tôi lo được rồi.” Ông Lý Nam Cương nói với vẻ khó khăn và nặng nề.

    “Vậy thì tốt... Ừm... Mà..” Ông lão nhìn tôi, muốn nói thêm cái gì đó nhưng nấn ná chút lại thôi. Ông ta đưa tay lên không trung, quát ''khai'' một tiếng. Rồi cơ thể ông hoá thành một đám dơi đen nhỏ xíu bay tứ tung lên bầu trời.

    Đột ngột, những bức vách không khí xung quanh sân khấu rạn nứt, từng mảnh mỏng manh rơi xuống loảng xoảng như gương vỡ, rồi tất cả đổ sập xuống.

    Cái nắng vàng rộm và tiếng nhao nhao từ bên ngoài ùa vào, ngay lập tức chọc vào màng nhĩ tôi khiến nó nổ lụp bụp đau nhói. Tôi lập tức đổ sập xuống đất như một đống bùn nhão nhoẹt khi những sợ dây vô hình đã tan biến. Chú Hai đang đứng bên cạnh với nụ cười nửa miệng bỗng giật mình, đưa tay tính đỡ tôi nhưng quá muộn, tôi đã đổ sập xuống đất rồi.

    Lần đầu tiên trong đời tôi thấy chú Hai bỏ cái vẻ mặt khinh khỉnh như bị táo bón đi và đeo lên cái vẻ lo lắng vụng về. Chú dùng nội năng Mộc hệ để xoa dịu vết thương cho tôi, dẫu nó nó có chút hiệu quả, nhưng ổ bụng tôi vẫn đau như bị cào xé. Tôi cố trương mắt nhìn ông Lý Nam Cương, người duy nhất biết tôi thực sự bị cái gì. Tôi cần sự giúp đỡ.

    Mọi người nhao nhau bàn tán, xuýt xoa chỉ trỏ. Trên dãy bàn đầu tiên, hai vị huynh trưởng thì thào với nhau. Tôi nghe loáng thoáng. ''Ồ, tên họ Mai kia cũng khá, một chiêu đã đánh tay họ Nguyễn kia xiểng niểng.'' Anh bên cạnh bĩu môi phản bác. ''Nhưng mà này, tay họ Nguyễn kia xét ra cũng hạ được thằng nhóc ấy đấy chứ? Chẳng qua là chậm một chút, nhưng mà cũng coi như hoà.'' Anh chàng kia trương gân cổ lên, cố cãi. ''Đâu được! Thắng bại đã phân rồi. Nếu là thi đấu Thanh đẳng thì thằng họ Mai kia được xử thắng rồi đó.'' Anh chàng kia nín khe vì đuối lí, nhưng vẫn có vẻ tức tối lắm.

    Cuộc tranh cãi của họ khiến cho tôi nhận ra rằng chỉ mới một giây trôi qua thôi. Và chuyện vừa xảy ra với ông lão kỳ lại kia chỉ tựa như một giấc mơ hay lại một chuyện li kỳ nữa, như cái đêm ở mộ tổ vậy.

    Tôi quay qua và thấy anh chàng họ Nguyễn không còn trên mặt sân nữa. Anh ta đang nằm xụi lơ trên cáng và ba vị y sư đang vây quanh anh ta, nhưng xem chừng họ cũng không có cách gì làm cho anh ta khá hơn cả.

    “Nhóc, không sao chứ?” Giọng ôn tồn của ông Lý Nam Cương phía trước. Tôi ngước lên và bắt gặp đôi mắt màu nâu trong veo của ông chỉ cách mũi mình cỡ độ chục phân.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status