TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 13 của 13

Chủ đề: [Tiên Hiệp] Họa Đạo - chương 7

  1. #11
    Ngày tham gia
    Oct 2014
    Đang ở
    Nam Kha Mộng
    Bài viết
    2,529
    Xu
    888

    Mặc định



    Thương Sinh

    Ly Tử


    Quyển 1 :

    Một bước hồng trần lòng nguội lạnh

    Nhân gian hà tất phải lưu danh.



    Chương 11 : Che trời qua biển

    “Bây giờ tới lượt chúng ta tâm tình, Diêm tiểu tử. Hà hà, ngươi cũng nên đi ra rồi Trình tiểu tử, ngươi định trốn đến khi nào.”


    “Nhân Dạ, ngươi đừng ép người quá đáng.”


    Một người trung niên từ trong đoàn người bước ra.


    “Diêm lão, ngươi không cần tham gia, đây là chuyện của ta và Dạ Nguyệt giáo. Bọn họ có lẽ sẽ cố kỵ Cửu Long Đình, thả ngươi đi.”


    Hắn khoác tay nói với Diêm lão đang chần chừ bất định. Thấy thế, Diêm lão cũng lùi ra sau, để lại khoảng trống cho người trung niên.


    “Hừ, tiểu tử ngươi cũng chui ra rồi, không trốn nữa sao.”


    Nhân hô pháp hừ lạnh, trong giọng nói mang theo vẻ giễu cợt.


    “Có trốn cũng trốn không thoát các ngươi bỏ công bỏ sức truy lùng. Ngay cả Cửu Long Đình cũng không e ngại.”


    “Ha ha, ngươi không cần khích tướng rồi. Nếu Cửu Long Đình biết điều, bọn ta cũng không ngại nhường bọn họ một bước. Còn nếu không thì, bọn ta cũng đã không có mặt ở đây.”


    Nhân hộ pháp lớn tiếng nhìn như đối thoại với Trình Thiên, nhưng thật ra là để cho Diêm lão cùng những người khác nghe thấy.


    Diêm lão phất phất tay, ý bảo mọi người cùng lui xuống. Ba huynh muội họ Bình liếc nhau, tay từ bên hông thả lỏng.


    Ly Tử từ trong rừng mai nhìn thấy tất cả, đưa tay vuốt càm, tỏ vẻ suy tư.


    Người trung niên mặc bên ngoài một áo quần màu đen bó sát thân thể, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn. Bên hông vắt một thanh đao dài, khoảng ba xích. Mặc dù đối diện kẻ địch, lại tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh. Điều này làm Nhân hộ pháp cảm giác không ổn, bất quá hắn vẫn giữ nguyên giọng điệu.



    “Trình tiểu tử, ngoan ngoãn giao thứ đó ra đây. Nếu không, cũng đừng trách bản tọa ra tay độc ác rồi.”



    Nhân hộ pháp giơ cao quyền trượng trong tay, chỉ đợi Trình Thiên dám nói một tiếng không sẽ lập tức đồ sát không còn một mạng người.


    “Quỷ Tâm Ma Trí Nhân Dạ, ngươi càng ngày càng lớn lối lối rồi. Ngay cả người của Cửu Long Đình của ta cũng dám hô hào đánh giết. Cười chết ta rồi.”



    Một tiếng cười lớn không chút kiêng nể từ phía giữa đoàn người truyền đến. Diêm lão bỗng chắp tay, cung kính lui qua một bên, nhường chỗ cho một người đàn ông da ngâm đen, trang phục bó sát, trong tay là đồng côn dài năm xích.

    Nhân hộ pháp biến sắc, nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện.

    “Trấn Sơn Tam Xích Long Kình, ngươi...ngươi...ngươi tại sao lại ở đây. Không đúng, đáng lẽ ra ngươi cùng Long Kính, Long Kinh đi Tây Hồ giải quyết chuyện Cửu Long Đình. ........Ta biết rồi, là các ngươi che trời qua biển, giương đông kích tây.”


    Nhân hộ pháp giọng trầm xuống âm u..


    “Ha ha, coi như ngươi đoán đúng một nửa. Bất quá chuyện này mình ta ra tay là đủ rồi. Có ta nơi này, lão phu xem ai dám động tay động chân đối với Cửu Long Đình.”


    “Phanh.”


    Long Kình rung rung côn đồng, nện xuống nền đất, đứng che trước đám người, mười phần uy phong.



    “Ngươi xác định Cửu Long Đình các ngươi muốn nhúng tay.”


    Giọng của Nhân hộ pháp bỗng trở nên nhàn nhạt, còn loáng thoáng nghe được tiếng răng cạ vào nhau.


    “Nhân Dạ, ngươi vẫn cứ dài dòng như vậy, Ta nếu là Thiên Dạ, đã một chân đá ngươi ra Dạ Nguyệt Giáo rồi, ha ha.”


    “Tốt...tốt...tốt..”

    Nhân Dạ liên tiếp nói ba tiếng, giơ cao quyền trượng.


    “Dù sao ta cũng phải cho Thiên ca một câu trả lời ! Giết !”


    “Giết ! Giết ! Giết !”


    Bọn người áo đen lao thẳng xuống từ trên vách núi nghiêng nghiêng, vung lên vũ khí trong tay.


    Một trường chém giết bắt đầu.


    Nhân hộ pháp gầm lên, cũng nhảy xuống thẳng đến chỗ Long Kình.


    “Tới rất tốt...ha ha ha.”


    Long Kình cười to, rung rung trong tay côn đồng.


    “Rắc rắc rắc....”


    Cây côn bỗng chia lìa làm ba, giữa ba phần còn có dây xích nối liền nhau.


    Từ phía xa, Ly Tử chắp tay sau lưng.



    “Trấn Sơn Tam Xích, ý là nói vũ khí hắn sử dụng sao. Chậc chậc, ta nên lấy danh hiệu gì đây, ta dùng tay không, chân không, chẳng lẽ là Không Thủ, hay Không Cước. Ý, không được, lỡ giang hồ tưởng ta cụt tay cụt chân làm sao. Hay là dùng quạt, dù sao cũng là thư sinh,lỡ làm rồi thì làm đến cùng, hà hà.”


    Thoát ra đống suy nghĩ lung tung, , mượn nhờ rừng mai yểm hộ, Ly Tử tung mình lên một điểm cao, nép mình quan sát.


    Điểm đầu tiên làm hắn chú ý vẫn là trận đánh giữa Nhân Dạ cùng Long Kình. Nếu như Nhân Dạ dùng quyền trượng, thuộc dạng vũ khí cứng rắn, nghiêng về trực tiếp, cương dương, chính diện thì Long Kình lại quyết định tách côn ra làm ba, trở thành côn tam khúc, dùng nhu chế cương.


    “ Không hổ là cao thủ giang hồ, vừa ra tay đã khẳng định kinh nghiệm phong phú. Bất quá còn không biết là ai cao hơn một bậc.”


    Ly Tử thầm nghĩ.

    Nhân Dạ dùng một bộ trượng pháp, đi theo đánh chính diện, chủ yếu là quét, điểm, gạt. Còn Long Kình dùng côn tam khúc, phóng, thu, quét. So ra có vẻ Nhân hộ pháp rơi vào thế yếu.


    “ Côn chia hai loại, một khúc : trường côn, tề mi côn, đoản côn, quải... hoặc nhiều khúc : côn nhị khúc, tam khúc, tử mẫu côn, song hổ vĩ côn....: Côn pháp áp dụng hầu như triệt để phép âm dương ngũ hành cùng năng lực biến hóa của đồ hình bát quái trong khai triển đấu pháp, cũng như khi di chuyển, chế ngự của hai chân (bộ pháp). Khi bị đối phương tấn công thì không đỡ để thủ thân mà lập tức vung roi áp sát và lượn theo chiều côn của địch thủ để công đòn, đồng thời khống chế tầm roi để thực hiện thế đâm so đũa, biến hóa khôn lường.”


    Đó là những gì Ly Tử được nghe đánh giá về côn từ chỗ Lưu lão. Nghe lão nói, giang hồ có một môn phái dùng côn nổi danh tên Bình Định Môn, nằm ở bên cạnh dòng sông Hồng Hà rộng không thấy bờ bên kia.


    Trong khi Ly Tử suy nghĩ miên man thì hai bên đã ra tay tàn nhẫn, chém giết không cố kỵ, từng dòng máu nóng phun trào vương vãi trên những cánh mai vàng kèm theo đó là tiếng la hét.


    “Giết ! Giết !”


    Mọi người hầu như giết tới đỏ mắt.


    Bộ trượng pháp Nhân dạ dùng có tên là Dạ Hành Vũ Pháp, có mười chiêu thức được sáng tạo bởi một vị sư tổ của Dạ Nguyệt giáo. Uy lực lớn nhất vào ban đêm, bởi hầu hết các chiêu thức của pháo này có thể mượn nhờ bóng đêm mà tăng cường độ ảo diệu, quỷ dị. Trong khi đó, Long Kình dùng một bộ côn pháp chính tông nổi tiếng của Cửu Long Đình : Cửu Long Quần Vũ. Nghe nói, ba anh em nhà họ Long : Long Kính, Long Kinh, Long Kình đều sử dụng côn xuất thần nhập hóa, còn có một bộ côn pháp chuyên dùng để đánh hợp kích.

    Nhưng bình thường bọn họ chỉ dùng Cửu Long Quần Vũ. Bất quá, không ai dám khinh thường bộ côn pháp này. Nó được chuyên môn chế tạo để lấy một chọi nhiều, yêu cầu về thể lực rất cao. Nghe giang hồ đồn đãi, cả ba huynh đệ họ Long cũng chỉ mới luyện tới phần thứ hai của Cửu Long Quần Vũ, vẫn còn một phần nữa chưa hề lộ ra trước mặt người ngoài.

    Trong khi đó, ở giữa đường lớn. Long Kình cùng Nhân Dạ liên tiếp chọi cứng.

    Long Kình ngoài mặt đùa cợt nhưng trong lòng không dám thả lỏng. Phải biết rằng kẻ đối diện hắn mang biệt hiệu Quỷ Tâm Ma Trí, mưu kế mới là sở trường của hắn.


    Nhưng nếu coi thường võ công của hắn thì càng sai lầm trí mạng : Nhân Dạ – một trong ba hộ pháp của Dạ Nguyệt Giáo, võ công không thể nào tầm thường, chỉ là mưu kế của hắn làm mờ đi hình tượng cao thủ võ lâm mà thôi .

    Long Kình cũng biết Dạ Hành Vũ Pháp lấy quỷ dị, âm độc làm chính, nếu dùng côn pháp cương dương đối phó sẽ lặp tức rơi vào thế yếu, cho nên hắn quyết định dùng côn tam khúc, vừa cương vừa nhu, dễ dàng biến đổi liên tục.


    Nhân Dạ cũng không phải người ngu, chỉ nhìn tình thế, hắn cũng biết mình nhất thời không cách nào đánh bại Long Kình, trong mắt lóe lên, liếc xéo về một hướng nào đó, bỗng nhiên nở nụ cười to.


    “Hay lắm Long Kình, hôm nay để bản tọa cho ngươi biết thế nào là lợi hại.”


    Nhân hộ pháp dùng một chiêu Hoành Tảo Sơn Hà, đem Long Kình bức lui ba bước, trong nháy mắt, rút từ trong lòng ngực ra một quả cầu màu đỏ to bằng mắt mèo, trên miệng nở nụ cười âm hiểu.

    Long Kình dùng côn tam khúc đỡ lấy bằng chiêu Đả Thảo Kinh Xà, mượn lực phản chấn, lui về hai ba bước . Đúng lúc nhìn thấy thứ trong tay Nhân Dạ, da mặt tái thành màu trắng, đồng tử không nhịn được co lại, hai tay không dám chậm trễ xiết chặt côn tam khúc biến trở về thành trường côn, nện thẳng xuống đất mượn lực tung người ra xa, đồng thời không quên gào lớn:


    “Phích Lịch Châu, mau tránh.”


    Đoàn người đang chém giết ỏm tỏi vừa nghe thấy ba chữ Phích Lịch Châu, giống như thỏ nhìn thấy rắn, đồng loạt dừng tay, hoảng loạn vô cùng bỏ chạy ra xa.


    “Oanh. Ầm. Rào rào.”


    Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp nơi, sau đó là tiếng vách núi nứt vỡ, đổ rào rào xuống dưới.


    “Xoạt, xoạt, xoạt.”


    “Khụ, khụ, khụ...”


    Long Kình đẩy ra đất đá phủ trên người, ho khan sặc sụa.



    “Quả nhiên Vô Diệt Ám Sĩ đã gia nhập Dạ Nguyệt Giáo, khụ khụ, Phích Lịch Châu của Trần gia danh bất hư truyền.”


    Long Kình chống côn xuống đất, phủi phủi bụi đất trên người.

    Đột nhiên, sắc mặt hắn chìm xuống, một cảm giác không ổn xông lên trên đầu.
    Hắn quay phắt lại nhìn đoàn người chật vật đứng lên từ đống đất đá, hét lớn.


    “Trình Thiên, Trình Thiên tiểu tử.”


    Không nghe thấy tiếng trả lời, sắc mặt Long Kình càng thêm âm u.


    Từ phía sau vang lên tiếng bước chân chập chững của Diêm lão.


    “Là Đỗ Cao bắt Trình Thiên tiểu tử, chúng ta trúng kế rồi, tam gia.”


    “Ta biết.”



    Long Kình cọc cằn nhả hai từ, hắn đang cảm thấy khó thở, lần này bị lừa lớn rồi, không biết làm sao ăn nói với đại ca Long Kính đây.


    “Nhân Dạ, con chuột nhà ngươi giỏi lắm, lần sau gặp lại đừng mơ tưởng chạy thoát.”


    Long Kình vỗ côn đồng ầm một tiếng vào gốc mai già bên đường phát tiết lửa giận, hét to vang vọng khắp dãy núi.


    “Chỉnh lý hàng hóa, kiểm tra người bị thương, chúng ta tiếp tục đến thành Tây Hà, Diêm lão.”


    Long Kình thu lại tâm tình tức giận, bình bình nói.


    “Vâng tam gia.”


    Diêm lão chắp tay, quay đi phân phó mọi người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Mọi ý kiến mọi người có thể chém gió ở đây :

    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113088




    Côn tam khúc :

    Lần sửa cuối bởi Ly Tử, ngày 30-07-2015 lúc 19:30.
    ---QC---
    ๖ۣۜVung tuệ kiếm, trảm tình ti.
    Đạo Pháp Tự Nhiên


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Oct 2014
    Đang ở
    Nam Kha Mộng
    Bài viết
    2,529
    Xu
    888

    Mặc định



    Thương Sinh

    Ly Tử


    Quyển 1 :

    Một bước hồng trần lòng nguội lạnh

    Nhân gian hà tất phải lưu danh.



    Chương 12 : Trần Gia Trang






    “Ly công tử đâu rồi đại ca, không phải là bị đá đè chết rồi chứ ?”


    Tiếng Bình Vân vang lên trong một góc nhỏ.


    Bình Phong cùng Bình Vũ cũng ngồi đó, cũng may cả ba người ở xa trung tâm vụ nổ, chỉ bị một chút trầy xước nhỏ.
    “Để ta đi tìm hắn.”


    Bình Vũ vứt thanh kiếm vào góc, đứng lên cười khổ.


    Bình Phong gật đầu, Bình Vân cũng tỏ ra lo lắng.


    Bình Vũ thở dài, hắn cũng không biết thư sinh họ Ly kia có bị đè chết không nữa.


    “Ly Tử huynh đệ, ngươi ở đâu ?”


    Đảo quanh đống đất đá, Bình Vũ hô lớn.


    “Ta...ta..ta ở đây.”


    Tiếng nói lí nhí kèm theo chút run run của Ly Tử phát ra. Cũng may là Bình Vũ có tập võ, tai mắt linh hoạt, nếu không chắc không nghe được.


    Ly Tử chật vật chui từ dưới một thùng xe, thân thể run lên như thể bị một ngọn gió cuốn là bay mất.


    Thấy Ly Tử còn sống, Bình Vũ thở phào ra, bước đến, muốn vỗ vai. Bất quá thấy Ly Tử run run lại bật cười, đổi thành khoác tay lên vai, nâng Ly Tử trở về.


    Bình Vân thấy sắc mặt Ly Tử trắng bệch tỏ ra lo lắng.


    “Ly đại ca, ngươi có sao không ? Có bị xây xước chỗ nào không ? Ngươi biết lúc nãy không thấy ngươi khiến muội rất lo lắng không ?”


    Bình Vân nhìn Ly Tử u oán.


    “Khụ khụ......”


    Ly Tử ho khan, tỏ vẻ muốn gục xuống. Bình Vũ nhún vai, quay đi. Bình Phong cười cười đỡ lấy Ly Tử ngồi xuống, hắng giọng.


    “Ly huynh đệ chắc là một phen bị hù dọa không nhỏ. Nói ra cũng bất đắc dĩ, thân là người trong giang hố, chuyện như vậy hàng ngày bọn ta đều gặp. Ly huynh đệ hẳn là lần đầu ra ngoài, từ từ rồi cũng quen thôi.”


    Tránh né ánh mắt Bình Vân, Ly Tử nhỏ giọng:


    “Cám ơn Bình Phong đại ca.”


    “Không có gì. À, cũng nên chuẩn bị lên đường tiếp rồi, Ly huynh đệ cũng nên nghỉ ngơi đi.”


    “Vâng.”


    Ly Tử tập tễnh trở về bên cạnh con ngựa trắng của hắn.


    Bình Vũ liếc mắt nhìn, lắc đầu.


    “Hẳn là lần đầu ra ngoài, còn chưa thấy những thứ như thế,tinh thần không ổn định, sau vài ngày là khỏi.”


    Giống như Bình Vũ dự liệu, chỉ vài ngày đoàn người cũng đã đi thật xa thung lũng Mai Hoa, tâm tình Ly Tử cũng dần dần bình phục, ít ra mà nói, ba anh em họ Bình cảm thấy là như vậy.


    Lại một buổi sáng trôi qua, Ly Tử vẫn ôm một quyển sách trên tay. Bình Vân cũng đôi lần nghịch ngơm trộm xem, chỉ biết quyển sách tên là Âm Dương Vạn Tướng Kinh. Nghe Ly Tử nói là một quyển kỳ văn dị sự, kể về chuyện thần tiên.


    Giống như thường lệ, Ly Tử đang nghe Bình Vũ kể những câu chuyện giang hồ.
    Bình Vũ ngồi trên lưng ngựa, đi song song với Ly Tử, chỉ tay về dãy núi chập chùng phía trước mặt.
    “Đó là dãy Hồng Lĩnh nổi danh, chắn ngang giữa miền cực bắc và trung tâm lãnh thổ của đế quốc Nam An. Trải dài đến phía Tây giáp liền cùng dãy Hoàng Liên Sơn rộng lớn vô ngần.”


    “Nghe đồn, dãy núi Hồng Lĩnh này cũng có một câu chuyện xưa. Từ thưở Nam An vừa lập nước, vị vua đầu tiên - Hùng Vương có một đứa con gái xinh đẹp tuyệt trần.


    Năm cô gái mười tám tuổi, Hùng Vương tổ chức một buổi tiệc mời anh hùng hào kiệt khắp nơi về tuyển phò mã, không ngờ mời ra thêm hai vị thần tiên Sơn Tinh và Thủy Tinh, khiến người triều đình hoảng sợ. Đến ngay cả vị vua đó cũng bối rối không biết xử lý ra sao.

    Cũng may có kẻ sĩ thông minh ở đâu cũng có, nên văn võ bá quan đưa ra cho nhà vua một chủ ý. Đó là dùng lựa chọn sính lễ làm tiêu chuẩn : voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao. Triều đình coi trọng số chín, và quyết định nếu ai đem sính lễ đến trước sẽ được cưới con gái nhà vua.


    Chuyện càng ngày càng thú vị khi vị kia thần tiên Sơn Tinh đến trước thần tiên Thủy tinh một bước, cưới được con gái nhà vua. Thủy Tinh ngay cả cơm thừa cũng không ăn được, thẹn quá thành giận, dùng phép thuật , hút nước từ biển Đông Hải, dọc theo dòng Hồng Hà dâng lên muốn nhấn chìm đế đô.Thần tiên Sơn Tinh thấy thế, cũng nổi giân đùng đùng, lo lắng cho sinh linh nước Nam An, cũng dùng thần thông di chuyển núi từ dãy Hoàng Liên Sơn đắp thành lũy. Nước dâng bao nhiêu, thành cao bấy nhiêu.

    Thủy Tinh không có cách nào, đành rút lui ôm hận trở về Đông Hải, trải qua thời gian dài đằng đẳng, hiện tại chỉ còn lại một đoạn Hồng Lĩnh này.”


    “Ồ, không ngờ còn có chuyện xưa như thế, thật là thú vị.”


    Ly Tử một tay phất phơ cây quạt trước ngực, một tay giữ cương ngựa, cảm thán.


    “Ha ha, chuyện cũng chỉ là nghe cho vui thôi. Nghe sư phụ ta nói, thần tiên bay ở trên trời, yêu cũng phải yêu tiên nữ, đời nào một phàm nhân có thể lọt vào mắt xanh bọn họ. Còn có, Ly huynh đệ ngươi nói xem, vị kia Thủy Tinh cũng không phải kẻ ngu, hắn dâng nước được thì tất nhiên cũng rút nước đi được. Cứ thử vài ngày không có nước, đế quốc Nam An này còn người sống sao.”


    “Ồ, Bình Vũ đại ca nói rất đúng. Sách có câu : “Biến hóa khôn lường.
    Thần tiên tất nhiên cũng có thể nghĩ ra được, không thể nào bại lui đơn giản như vậy được.”


    “Chuyện nghe cho vui, dãy Hồng Lĩnh này rộng lớn, muốn đi xuyên qua ít nhất cũng một tháng. Chưa kể đoàn người chúng ta còn dừng lại tìm kiếm thảo dược trong rừng sâu. Những nơi như thế này thường xuất hiện đủ loại dược liệu quý như : trăm năm nhân sâm, trăm năm chu quả...Chỉ cần một hai cây là chúng ta có thể yên ấm nửa cuộc đời. Chậc chậc.”


    “Còn phải dừng lại sao Bình Vũ đại ca ?”

    “Tất nhiên rồi, ở nơi rừng thiêng nước độc như thế này. Di chuyển vào ban đêm là một điều tối kỵ, thường thì lúc đó sẽ xuất hiện các loại dã thú như beo, cọp, sư tử đi kiếm ăn. Đối với người luyện võ chúng ta còn có một ít cơ hội chạy thoát, còn đối với người thường, trăm phần trăm là chết chắc.”


    “Bất quá, trước khi trời tối, chúng ta sẽ có chỗ nghỉ chân, hơn nữa còn ăn toàn vô cùng.”


    “Ly đại ca, ngươi đón xem đó là nơi nào ?”


    Bình Vân ở bên cạnh nháy mắt hỏi.


    “Vân muội cũng không cần làm khó ta rồi, muội biết ta không thông hiểu giang hồ mà.”


    “Là Trần gia trang được giang hồ biết đến qua câu nói : Phích Lịch liệt hỏa, Hủ cốt trầm sa.”
    Bình Phong thuận miệng chen vào một câu.
    Bình Vũ tiếp tục lời nói.


    “Đúng vậy, Trần gia trang, theo lịch sử ghi lại, có nguồn gốc từ thời nhà Trần của đế quốc Nam An của chúng ta. Bọn họ trong người mang dòng máu hoàng tộc, đáng tiếc, thời thế thay đổi, triều đình họ Trần cũng bị hạ gục. Do đó, phần còn lại của hoàng tộc họ Trần mang theo con cháu đi đến chân núi Hồng Lĩnh này, thành lập nên Trần gia trang, dựa vào những bí kỹ về hỏa khí còn sót lại trong triều đình, sáng tạo ra các loại ám khí. Nổi tiếng nhất là Phích Lịch Châu cùng Hủ Cốt Sa. Từ đó duy trì cho đến bây giờ, rút lui khỏi ân oán quan quyền, chính thức đặt chân vào giang hồ cho đến bây giờ.”


    “Ồ, ta còn nhớ, lần trước ta nghe thấy các huynh cần đến Trần gia trang thì phải ? Còn có cái gì Vô Diệt Ám Sĩ.”


    Bình Phong nghe Ly Tử nói, liếc mắt về phía Bình Vũ, Bình Vân thì quay đầu ngắm mây trôi tỏ vẻ không liên quan.


    Bình Vũ ho khan, trên mặt xấu hổ.


    “Khục...khục...không có gì. Sư phụ bọn ta cùng Trần trang chủ là bạn cũ, lần này nhờ cậy bọn ta đến thăm viếng mà thôi.”

    Bình Vũ vội chuyển chủ đề.


    “Muốn nói phải nói đến Vô Diệt Ám Sĩ. Hà hà, người này vốn là một ác nhân. Nói hắn mất lương tâm, thì không đến nỗi, nhưng nói hắn không xấu, lại hoàn toàn sai lầm. Nghe đâu hắn ta là một trong những thanh niên có thực lực võ công cao nhất đương thời, bất quá, vì tác phong làm việc quá mức không hợp lòng người, cho nên bị xếp vào bảng Ma Nhân.”


    Bình Vũ uống một ngụm nước trong bình gỗ, chép môi.


    “Hắn vốn là người của Trần gia trang, xem như một đời anh hùng tuấn kiệt. Đáng tiếc là lại đi yêu người không nên yêu. Đó là con gái của Trần trang chủ hiện nay, Trần Yến Nhi. Người xếp hạng thứ hai trong bảng Tú Nhân, cướp đi không biết bao nhiêu trái tim của thanh niên đương thời. Ta nếu trẻ chừng mười tuổi, chắc cũng phải dọn nhà đến Trần gia trang. Khà khà.”


    “Huynh muốn dọn, sư phụ sẽ lôi huynh trở về.”


    Bình Vân cười hi hi trêu ghẹo.


    “Nhanh đến nơi rồi.”


    Bình Phong nói một câu rồi thúc ngựa về phía trước, đi đến bên cạnh Diêm lão đang châm lửa cho tẩu thuốc trên miệng.


    Qua thời gian chừng ba tuần trà, mặt trời cũng đã đi đến cuối đường chân trời. Đoàn người rốt cuộc cũng đã thấy được khói bếp từ phía xa xa.


    “Đã đến Trần gia trang.” Diêm lão hô to.


    Mọi người cũng trở nên phấn khởi, dù sao, ngủ trong phòng vẫn tốt hơn màn trời chiếu đất.


    Dời ánh mắt từ trên quyển sách Âm Dương Vạn Tướng Kinh, Ly Tử đã nhìn thấy một tấm bia đá cao bốn thước hình chữ nhật bằng đá xanh nằm sừng sững bên đường lớn. Bên trên khắc nổi ba chữ to Trần Gia Trang vô cùng cứng cáp.


    Đằng sao là một thôn trấn kéo dài dọc theo hai bên đường. Nơi đây mặc dù gọi là gia trang nhưng không phải loại nhà kín cổng cao tường của bậc quan lại, quyền quý. Trái lại, càng giống một thôn trấn bình dân. Đi qua chiếc cổng lớn trên đường cái, đoàn người xem như chính thức bước vào Trần gia trang.


    Hai bên đường, người dân thấy có đoàn người chở hàng hóa thì trở nên náo nhiệt.


    “Ai đậu hủ nóng không ?


    “Ai bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn không ?”


    “Mời vào, mời vào khách quan...”


    Diêm lão đi về phía một chiếc xe hàng, lắng nghe gì đó, rồi phất tay ý bảo mọi người cứ tiếp tục đi thẳng. Đoàn người cùng xe hàng đi gần hết con phố, mới trông thấy một khuôn viên nhà cửa y như đúc trải dài .


    Từ bên trong bước ra một lão già, áo xanh màu lá, vô cùng tráng kiện, bước đến hướng Diêm lão chắp tay.


    “Diêm lão quỷ, ngươi tới rồi sao.”


    “Suỵt, ăn nói cẩn thận Cao Lễ quỷ già. ”



    Diêm lão giơ tay làm dấu bảo nhỏ giọng, chỉ chỉ lên trên .”



    “Có cấp trên đi theo à, là ai ? Một, hai ba ?”


    Lão già họ Cao thấp giọng.”


    Diêm lão xòe ra hai ngón tay.


    Lão già tên Cao Lễ thấy thế, hô người làm phụ đoàn người tháo dỡ hàng háo, vội vàng chạy vào trong nhà .

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Xin các vị đạo hữu cho gạch, đá xây nhà

    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113088
    Lần sửa cuối bởi Ly Tử, ngày 01-08-2015 lúc 15:59.
    ๖ۣۜVung tuệ kiếm, trảm tình ti.
    Đạo Pháp Tự Nhiên

  4. #13
    Ngày tham gia
    Oct 2014
    Đang ở
    Nam Kha Mộng
    Bài viết
    2,529
    Xu
    888

    Mặc định



    Thương Sinh

    Ly Tử


    Quyển 1 :

    Một bước hồng trần lòng nguội lạnh

    Nhân gian hà tất phải lưu danh.



    Chương 13 :Một đao trảm đoạn tình vương vấn - Vô hình hạt bụi chẳng dính thân - Thất Bộ Vô Ảnh



    Chỉ không bao lâu, bên trong lại vọng ra tiếng cười cứng cáp của một người đàn ông.

    “Ha ha, Kình huynh đệ đến sao không nói trước với ta một tiếng.”

    Trong đoàn xe, Long Kình từ một thùng hàng bước ra. Côn tam khúc không biết đã giấu đi nơi nào, cũng cười ha hả chắp tay đáp trả.

    “Thật vinh hạnh, vinh hạnh. Lại có thể phiền đến Trần gia chủ ra nghênh đón.”

    “Long Kình huynh đệ thật khách khí. Một trang chủ nho nhỏ như ta làm sao đảm đương nổi chứ, ha ha.”

    “Ha ha, ngay cả Trần trang chủ không đảm đương nổi thì ai mới dám nhảy ra thế chỗ đây.”

    Long Kình cười to.

    “Được rồi, huynh đệ trong nhà cả, lần nào cũng khách khí như thế. Người đâu, mau ra giúp đỡ các huynh đệ Cửu Long Đình tháo dỡ hàng hóa, chớ để chậm trễ.”

    “Dạ, thưa lão gia.”

    Bọn người làm từ trong tuôn ra đồng thanh hô ứng.

    “Long Kình huynh đệ, mời vào.”

    Trần trang chủ Trần Nguyên làm một thủ thế xin mời.

    “Được.”

    Long Kình giống như rất quen thuộc, không hề tỏ ra khách khí bước vào cửa chính.

    “Các ngươi sắp xếp chỗ ở cho các vị huynh đệ, đừng để khách quý chê chúng ta không biết lễ nghi.”

    Vung tay áo, Trần Nguyên theo sau Long Kình vào trong.

    Lần này, đến phiên Cao Lễ chỉ đạo mọi thứ, hắn cười hà hà, vỗ vai Diêm lão.
    “Vào đây, Diêm lão quỷ, hôm qua, ta vừa có một nhóm rượu từ Đông Hải về. Nghe nói uống khác xa rượu trong đất liền, ta biết trong tuần thế nào ngươi cũng đến, cố ý chừa lại để huynh đệ chúng ta đối ẩm.”

    “Khà, không ngờ Cao quỷ ngươi cũng hiểu người huynh đệ như ta đến vậy. Tốt, vậy chúng ta đi, hà hà.”

    -oOo-

    Ly Tử ngồi nhìn căn phòng gỗ rộng vài chục thước vuông, vuốt vuốt càm, cười khổ. Quả nhiên là nhà giàu có khác, chỉ cần có chỗ ngủ thì rộng như vậy. Hắn cùng ba anh em họ bình được xếp vào một góc phía Tây của trang viên, gồm bốn phòng nhỏ, chính giữa là một hòn non bộ nước chảy róc rách suốt cả đêm.
    Bất đắc dĩ không quen thuộc hoàn cảnh, chẳng cách nào chợp mắt. Ly Tử liền rót cho bản thân một ly trà dưới ánh sáng của vài viên dạ minh châu bằng trứng gà trên nóc nhà. Nhắm mắt lại, hắn âm thầm kiểm kê lại những gì đã học được ở chỗ gia gia và Lưu lão. Sống mười bốn năm trên đỉnh Tam Đảo vùng ven dãy Hoàng Liên Sơn, Trì gia gia hầu như đem toàn bộ sở trường lẫn sở đoản truyền hết cho hắn.

    Năm hắn tám tuổi, hắn có thể ném phi tiêu trúng mục tiêu cách bản thân bốn mươi thước.

    Năm hắn chín tuổi, có thể múa đao và kiếm cùng lúc.

    Mười tuổi, hắn đã thay sư phụ đi chữa bệnh trong thôn, có thể nhận biết hầu hết các loại dược thảo.

    Mười một tuổi, học xong Điên Đảo Âm Dương Bộ.

    Mười hai tuổi, được sư phụ truyền cho võ công thành danh giang hồ

    “Nhất Đồng Ti”.


    Mười ba tuổi, đàn, cờ, thơ, vẽ đã thuộc nằm lòng, không cần suy nghĩ.

    Mười bốn tuổi, học tới kỳ môn độn giáp thành tài, chính thức bị sư phụ gia gia đá xuống núi cho Lưu lão dạy bảo kinh nghiệm giang hồ.


    “Tính ra không ngờ ta học được nhiều như thế.”

    Ly Tử cười thầm trong lòng.

    Thở hắt ra một hơi, Ly Tử thu lại tâm tình, tinh thần nhanh chóng hòa nhập vào một cảnh giới kỳ diệu.
    Mặc niệm Âm Dương Vạn Tướng Kinh, từ trong đan điền, từng dòng chân khí bảy màu trào ra, nhanh chóng lắp đầy. Rồi sau đó, dọc theo kinh mạch, đi qua tay chân, di chuyển đến huyệt bách hội trên đỉnh đầu, lại quay trở về đan điền. Chuyện như thế diễn ra bảy bảy bốn mươi chín lượt. Chân khí bắt đầu quay cuồn, bảy màu hòa lẫn vào nhau trở nên trong suốt rồi biết mất.
    Thu lại việc hành công, Ly Tử đứng lên, đi đến đưa tay đẩy khung cửa sổ, chớp chớp mắt nhìn ánh trăng lên cao ngoài kia đang sáng rực một góc trời. Hắn bỗng nhớ đến Trì gia gia, không biết giờ này ông đang làm gì, có còn ôm bầu rượu trèo lên mái nhà nằm ngắm trăng hay không ?

    Khép nhẹ khung cửa lớn, Ly Tử liếc nhìn xung quanh. Sau khi đã xác định không có ai, hắn dùng một chiêu Tiềm Long Thăng Thiên đạp nhẹ vào khung lan can và hòn non bộ mượn lực bay lên nóc nhà, xoay tròn như một cánh hoa đào rơi trong gió. Vặn vẹo vài cái, Ly Tử thở hắt ra, nằm thoải mái trên nóc nhà, mơ hồ nhìn về ánh trăng vằng vặc.

    “Lách tách, lách tách....”

    Tiếng bước chân trên ngói đánh thức Ly Tử, mặc dù hắn chưa luyện tới mức có thể nghe ngoài ngàn dặm như trong vòng ngàn trượng thì vẫn có thể miễn cưỡng nghe thấy. Dụi dụi hai mắt, Ly Tử vươn vai. Hắn thật sự cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ người giang hồ cứ thích đi đêm như thế sao, ngày mai hai mắt không đen như gấu trúc sao ?
    Nhớ lại kinh nghiệm Lưu lão đã dạy, hắn nép mình lên trên mái nhà thật sát. Tầm mắt nhanh chóng quét ngang một vòng, nhanh chóng tập trung được mục tiêu. Đó là một bóng đen di chuyển liên tục một cách mờ ảo trong làn đêm.
    Điểm nhẹ mũi chân, hai tay vịn hờ mái ngói, Ly Tử tung mình như một cánh bướm, chạy dọc theo vòm mái thấp, chầm chậm đuổit theo.

    Bóng đen có vẻ cũng không hề gấp gáp, ngược lại có phần thong thả, giống như là đi dạo trong nhà mình.

    Đi đến một khuôn viên, hắn bỗng dừng lại, ngó nghiêng xác định gì đó. Nhảy xuống đứng ở giữa sân không chút cố kỵ lên tiếng.

    “Trần Yến Nhi, ra đây.”

    Ly Tử ở xa xa cũng rơi xuống, mượn nhờ bóng tối nép vào một hòn non bộ bên cạnh tường.

    “Chuyện này kỳ quái rồi, chẳng lẽ hắn đến tìm người, nhưng ai đi tìm người ban đêm chứ ?”
    Căn phòng phía đối diện bóng đen bỗng bật sáng lên. Mượn nhờ ánh sáng, Ly Tử có thể nhìn thấy người đến là một thanh niên tương đối đứng tuổi, khoảng chừng hai bảy hai tám gì đó. Hắn khoác bên ngoài một chếc áo bào đen dài, bên trong là một bộ đồ đen khác áp sát người, loại quần áo điển hình của nhân vật võ lâm.

    Cánh cửa của căn phòng mở ra, từ bên trong một người con gái bước ra .Cô gái mặc một thân quần áo màu đỏ chói, đầu cài phượng trâm, hai mắt long lanh, mũi cao vút, đôi môi căng mộng. Nhan sắc vô cùng lộng lẫy, nếu như nói Bình Vân có nét đẹp nhưng ngây thơ và trẻ con thì cô gái này lại thuộc về loại người hờ hững, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm khiến lòng người không tự chủ được sinh yêu thương. Ngay khi Ly Tử có chút sửng sốt trước nhan sắc của cô gái thì người thanh niên kia cũng không khác là mấy.

    “Trần Yến Nhi quả nhiên danh bất hư truyền.”

    Giọng nói của hắn lạnh như băng.

    “Một đao trảm đoạn tình vương vấn
    Vô hình hạt bụi chẳng dính thân”
    Thất Bộ Vô Ảnh ?”

    Giọng nói thanh thót của Trần Yến Nhi Vang lên cũng lạnh không kém.

    “Đoán không sai, chẳng trách người ta đồn đãi Trần cô nương không chỉ nhan sắc mĩ lệ vô song ma cả tài trí cũng vẹn toàn. Chậc, chậc, ta thật tò mò, không biết làm sao cô nương nhận ra ta. ”

    “Quả nhiên là Thất Bộ Vô Ảnh, giang hồ đồn đãi há có thể tin tưởng. Yến Nhi có thể nhận ra các hạ cũng chẳng có gì tài tình. Ai chẳng biết Thất Bộ Vô Ảnh chỉ ra tay vào canh ba, hơn nữa không bao giờ dùng vũ khí.”

    “Ồ, cô nương biết ta không dùng vũ khí.”

    Vô Ảnh tỏ ra ngạc nhiên.

    “Chỉ có hạng vô danh tiểu tốt mới suy nghĩ rằng dùng đao mới có thể tạo ra vết chém bằng đao. Chẳng lẽ Yến Nhi trong mắt các hạ buồn cười đến thế sao.”

    “Phải rồi, phải rồi, ta quên mất, thứ lỗi thứ lỗi.”

    Thất Bộ Vô Ảnh chắp tay xin lỗi một cách vô cùng chân thành,

    “Tắc tử nơi nào nửa đêm dám đột nhật Trần gia trang.”

    Ly Tử ngước nhìn về một phía đối diện, nép kỹ mình hơn nữa.

    Từ đó, Trần Nguyên trang chủ cùng Long Kình, có cả Diêm lão lẫn Cao Lễ, ba huynh muội họ Bình.....phía sau là một đám người ăn mặc thống nhất một màu áo đen bó sát, hằn là đệ tử của Trần gia trang.

    “Tắc tử nơi nào dám xông loạn Trần gia trang.”

    Trần Nguyên có vẻ không giữ được bình tĩnh, Long Kình bên cạnh ôm lấy đồng côn trong tay, nhíu mày.

    Cao Lễ bước ra phía trước.

    “Xin hỏi là vị đại hiệp nào nửa đêm giá lâm Trần gia trang.”

    Giọng nói của hắn thậm chí mang vẻ giễu cợt, hai mắt trừng về hướng bóng đen.

    Chỉ thấy bóng đen lay động nhè nhẹ. Ngay khi cả đoàn ngưởi còn chưa kịp phản ứng, Cao Lễ ngã rầm xuống đất, trên cổ hiện lên một vệt máu nhỏ, trong mắt thậm chí vẻ không tưởng tượng nổi còn chưa tiêu tán.

    Cao Lễ đã trở thành một xác chết.

    “Tặc tử ngươi dám giết Cao quản sự.”

    Đệ tử Trần gia nổi giận, hét lớn.

    “Reng...reng...”

    Tiếng đao kiếm rời vỏ.

    “Khá lắm, khá lắm.”

    Trần Nguyên giận quá hóa cười, chỉ tay vào bóng đen liên tục nói hai tiếng .

    “Long Kình huynh đệ, mời ngươi trợ trận cho ta.”

    Trần Nguyên không quên nhờ giúp đỡm, giờ phút này hắn thể hiện sự tỉnh táo của một gia chủ. Long Kình gật đầu, ghim đồng côn xuống nền đá.

    “Cha, hắn là Thất Bộ Vô Ảnh..”

    Trần Yến Nhi lúc này mới có cơ hội chen lời.

    Nghe thấy lời con gái, Trần Nguyên có chút khựng lại, bất quá, không hổ là anh hùng một phương, lập tức giũ tay áo cười lớn.

    “Vô Diệt Ám Sĩ tên phản bội kia ta còn không sợ, huống hồ là một tiểu tử thành danh chưa lâu. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết Trần gia trang không phải là nơi ngươi nên đến.”

    Trần Nguyên đề khí, tung mình thẳng đến chỗ Thất Bộ Vô Ảnh. Hai tay vung lên tung ra hai chưởng

    Vô Ảnh nhìn thấy chưởng pháp hùng hậu của Trần Nguyên quả nhiên có điểm tuyệt diệu, cũng không dám chủ quan.

    Thân hình hắn lần nữa lay động, trong chốc lát đã rời xa chỗ ban đầu vài thước. Nếu có người để ý, sẽ phát hiệm chỗ đứng mới của hắn cách chỗ cũ đúng bảy bước chân bình thường.

    “Phanh, phanh.”

    Cả nền đá hứng trọn hai chưởng, nát bấy như tương.

    Ly Tử trong góc nhíu mày, tên Vô Ảnh này quả nhiên có tài nghệ, bộ pháp có bảy phần tương tự Thất Tinh Bộ, nhưng thiếu đi phần cương trực, ngay thẳng, thay thế vào đó là quỷ dị, khó lường.

    Trần Nguyên gia chủ này cũng không kém, chỉ sợ là ẩn giấu thực lực, muốn ra tay đánh phủ đầu.

    Vô Ảnh ở giữa sân cũng nhíu mày. Hắn chỉ tiện thể đi ngang muốn đến nhìn xem Trần Yến Nhi có thật sự giống như đồn đãi hay không. Nhưng hắn ghét nhất là bị người khác nhục mạ . Hắn cảm thấy tên kia chết rất đáng, đôi khi miệng lưỡi chính là thứ đưa con người đến chỗ chết nhanh nhất. Hắn cũng không muốn bị Trần Nguyên cuốn lấy, người có thể làm gia chủ một phương há là loại dễ xúc động ra tay như vậy, chuyện khác thường tất có yêu. Vô Ảnh không dám chủ quan. Thường thì trên giang hồ, có một nửa chết là do quá tự tin, một phần ba tiếp theo là chết do “hai mắt bị mù”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ๖ۣۜVung tuệ kiếm, trảm tình ti.
    Đạo Pháp Tự Nhiên

    ---QC---


Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status