Thương Sinh
Ly Tử
Quyển 1 :
Một bước hồng trần lòng nguội lạnh
Nhân gian hà tất phải lưu danh.
Chương 11 : Che trời qua biển
“Bây giờ tới lượt chúng ta tâm tình, Diêm tiểu tử. Hà hà, ngươi cũng nên đi ra rồi Trình tiểu tử, ngươi định trốn đến khi nào.”
“Nhân Dạ, ngươi đừng ép người quá đáng.”
Một người trung niên từ trong đoàn người bước ra.
“Diêm lão, ngươi không cần tham gia, đây là chuyện của ta và Dạ Nguyệt giáo. Bọn họ có lẽ sẽ cố kỵ Cửu Long Đình, thả ngươi đi.”
Hắn khoác tay nói với Diêm lão đang chần chừ bất định. Thấy thế, Diêm lão cũng lùi ra sau, để lại khoảng trống cho người trung niên.
“Hừ, tiểu tử ngươi cũng chui ra rồi, không trốn nữa sao.”
Nhân hô pháp hừ lạnh, trong giọng nói mang theo vẻ giễu cợt.
“Có trốn cũng trốn không thoát các ngươi bỏ công bỏ sức truy lùng. Ngay cả Cửu Long Đình cũng không e ngại.”
“Ha ha, ngươi không cần khích tướng rồi. Nếu Cửu Long Đình biết điều, bọn ta cũng không ngại nhường bọn họ một bước. Còn nếu không thì, bọn ta cũng đã không có mặt ở đây.”
Nhân hộ pháp lớn tiếng nhìn như đối thoại với Trình Thiên, nhưng thật ra là để cho Diêm lão cùng những người khác nghe thấy.
Diêm lão phất phất tay, ý bảo mọi người cùng lui xuống. Ba huynh muội họ Bình liếc nhau, tay từ bên hông thả lỏng.
Ly Tử từ trong rừng mai nhìn thấy tất cả, đưa tay vuốt càm, tỏ vẻ suy tư.
Người trung niên mặc bên ngoài một áo quần màu đen bó sát thân thể, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn. Bên hông vắt một thanh đao dài, khoảng ba xích. Mặc dù đối diện kẻ địch, lại tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh. Điều này làm Nhân hộ pháp cảm giác không ổn, bất quá hắn vẫn giữ nguyên giọng điệu.
“Trình tiểu tử, ngoan ngoãn giao thứ đó ra đây. Nếu không, cũng đừng trách bản tọa ra tay độc ác rồi.”
Nhân hộ pháp giơ cao quyền trượng trong tay, chỉ đợi Trình Thiên dám nói một tiếng không sẽ lập tức đồ sát không còn một mạng người.
“Quỷ Tâm Ma Trí Nhân Dạ, ngươi càng ngày càng lớn lối lối rồi. Ngay cả người của Cửu Long Đình của ta cũng dám hô hào đánh giết. Cười chết ta rồi.”
Một tiếng cười lớn không chút kiêng nể từ phía giữa đoàn người truyền đến. Diêm lão bỗng chắp tay, cung kính lui qua một bên, nhường chỗ cho một người đàn ông da ngâm đen, trang phục bó sát, trong tay là đồng côn dài năm xích.
Nhân hộ pháp biến sắc, nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện.
“Trấn Sơn Tam Xích Long Kình, ngươi...ngươi...ngươi tại sao lại ở đây. Không đúng, đáng lẽ ra ngươi cùng Long Kính, Long Kinh đi Tây Hồ giải quyết chuyện Cửu Long Đình. ........Ta biết rồi, là các ngươi che trời qua biển, giương đông kích tây.”
Nhân hộ pháp giọng trầm xuống âm u..
“Ha ha, coi như ngươi đoán đúng một nửa. Bất quá chuyện này mình ta ra tay là đủ rồi. Có ta nơi này, lão phu xem ai dám động tay động chân đối với Cửu Long Đình.”
“Phanh.”
Long Kình rung rung côn đồng, nện xuống nền đất, đứng che trước đám người, mười phần uy phong.
“Ngươi xác định Cửu Long Đình các ngươi muốn nhúng tay.”
Giọng của Nhân hộ pháp bỗng trở nên nhàn nhạt, còn loáng thoáng nghe được tiếng răng cạ vào nhau.
“Nhân Dạ, ngươi vẫn cứ dài dòng như vậy, Ta nếu là Thiên Dạ, đã một chân đá ngươi ra Dạ Nguyệt Giáo rồi, ha ha.”
“Tốt...tốt...tốt..”
Nhân Dạ liên tiếp nói ba tiếng, giơ cao quyền trượng.
“Dù sao ta cũng phải cho Thiên ca một câu trả lời ! Giết !”
“Giết ! Giết ! Giết !”
Bọn người áo đen lao thẳng xuống từ trên vách núi nghiêng nghiêng, vung lên vũ khí trong tay.
Một trường chém giết bắt đầu.
Nhân hộ pháp gầm lên, cũng nhảy xuống thẳng đến chỗ Long Kình.
“Tới rất tốt...ha ha ha.”
Long Kình cười to, rung rung trong tay côn đồng.
“Rắc rắc rắc....”
Cây côn bỗng chia lìa làm ba, giữa ba phần còn có dây xích nối liền nhau.
Từ phía xa, Ly Tử chắp tay sau lưng.
“Trấn Sơn Tam Xích, ý là nói vũ khí hắn sử dụng sao. Chậc chậc, ta nên lấy danh hiệu gì đây, ta dùng tay không, chân không, chẳng lẽ là Không Thủ, hay Không Cước. Ý, không được, lỡ giang hồ tưởng ta cụt tay cụt chân làm sao. Hay là dùng quạt, dù sao cũng là thư sinh,lỡ làm rồi thì làm đến cùng, hà hà.”
Thoát ra đống suy nghĩ lung tung, , mượn nhờ rừng mai yểm hộ, Ly Tử tung mình lên một điểm cao, nép mình quan sát.
Điểm đầu tiên làm hắn chú ý vẫn là trận đánh giữa Nhân Dạ cùng Long Kình. Nếu như Nhân Dạ dùng quyền trượng, thuộc dạng vũ khí cứng rắn, nghiêng về trực tiếp, cương dương, chính diện thì Long Kình lại quyết định tách côn ra làm ba, trở thành côn tam khúc, dùng nhu chế cương.
“ Không hổ là cao thủ giang hồ, vừa ra tay đã khẳng định kinh nghiệm phong phú. Bất quá còn không biết là ai cao hơn một bậc.”
Ly Tử thầm nghĩ.
Nhân Dạ dùng một bộ trượng pháp, đi theo đánh chính diện, chủ yếu là quét, điểm, gạt. Còn Long Kình dùng côn tam khúc, phóng, thu, quét. So ra có vẻ Nhân hộ pháp rơi vào thế yếu.
“ Côn chia hai loại, một khúc : trường côn, tề mi côn, đoản côn, quải... hoặc nhiều khúc : côn nhị khúc, tam khúc, tử mẫu côn, song hổ vĩ côn....: Côn pháp áp dụng hầu như triệt để phép âm dương ngũ hành cùng năng lực biến hóa của đồ hình bát quái trong khai triển đấu pháp, cũng như khi di chuyển, chế ngự của hai chân (bộ pháp). Khi bị đối phương tấn công thì không đỡ để thủ thân mà lập tức vung roi áp sát và lượn theo chiều côn của địch thủ để công đòn, đồng thời khống chế tầm roi để thực hiện thế đâm so đũa, biến hóa khôn lường.”
Đó là những gì Ly Tử được nghe đánh giá về côn từ chỗ Lưu lão. Nghe lão nói, giang hồ có một môn phái dùng côn nổi danh tên Bình Định Môn, nằm ở bên cạnh dòng sông Hồng Hà rộng không thấy bờ bên kia.
Trong khi Ly Tử suy nghĩ miên man thì hai bên đã ra tay tàn nhẫn, chém giết không cố kỵ, từng dòng máu nóng phun trào vương vãi trên những cánh mai vàng kèm theo đó là tiếng la hét.
“Giết ! Giết !”
Mọi người hầu như giết tới đỏ mắt.
Bộ trượng pháp Nhân dạ dùng có tên là Dạ Hành Vũ Pháp, có mười chiêu thức được sáng tạo bởi một vị sư tổ của Dạ Nguyệt giáo. Uy lực lớn nhất vào ban đêm, bởi hầu hết các chiêu thức của pháo này có thể mượn nhờ bóng đêm mà tăng cường độ ảo diệu, quỷ dị. Trong khi đó, Long Kình dùng một bộ côn pháp chính tông nổi tiếng của Cửu Long Đình : Cửu Long Quần Vũ. Nghe nói, ba anh em nhà họ Long : Long Kính, Long Kinh, Long Kình đều sử dụng côn xuất thần nhập hóa, còn có một bộ côn pháp chuyên dùng để đánh hợp kích.
Nhưng bình thường bọn họ chỉ dùng Cửu Long Quần Vũ. Bất quá, không ai dám khinh thường bộ côn pháp này. Nó được chuyên môn chế tạo để lấy một chọi nhiều, yêu cầu về thể lực rất cao. Nghe giang hồ đồn đãi, cả ba huynh đệ họ Long cũng chỉ mới luyện tới phần thứ hai của Cửu Long Quần Vũ, vẫn còn một phần nữa chưa hề lộ ra trước mặt người ngoài.
Trong khi đó, ở giữa đường lớn. Long Kình cùng Nhân Dạ liên tiếp chọi cứng.
Long Kình ngoài mặt đùa cợt nhưng trong lòng không dám thả lỏng. Phải biết rằng kẻ đối diện hắn mang biệt hiệu Quỷ Tâm Ma Trí, mưu kế mới là sở trường của hắn.
Nhưng nếu coi thường võ công của hắn thì càng sai lầm trí mạng : Nhân Dạ – một trong ba hộ pháp của Dạ Nguyệt Giáo, võ công không thể nào tầm thường, chỉ là mưu kế của hắn làm mờ đi hình tượng cao thủ võ lâm mà thôi .
Long Kình cũng biết Dạ Hành Vũ Pháp lấy quỷ dị, âm độc làm chính, nếu dùng côn pháp cương dương đối phó sẽ lặp tức rơi vào thế yếu, cho nên hắn quyết định dùng côn tam khúc, vừa cương vừa nhu, dễ dàng biến đổi liên tục.
Nhân Dạ cũng không phải người ngu, chỉ nhìn tình thế, hắn cũng biết mình nhất thời không cách nào đánh bại Long Kình, trong mắt lóe lên, liếc xéo về một hướng nào đó, bỗng nhiên nở nụ cười to.
“Hay lắm Long Kình, hôm nay để bản tọa cho ngươi biết thế nào là lợi hại.”
Nhân hộ pháp dùng một chiêu Hoành Tảo Sơn Hà, đem Long Kình bức lui ba bước, trong nháy mắt, rút từ trong lòng ngực ra một quả cầu màu đỏ to bằng mắt mèo, trên miệng nở nụ cười âm hiểu.
Long Kình dùng côn tam khúc đỡ lấy bằng chiêu Đả Thảo Kinh Xà, mượn lực phản chấn, lui về hai ba bước . Đúng lúc nhìn thấy thứ trong tay Nhân Dạ, da mặt tái thành màu trắng, đồng tử không nhịn được co lại, hai tay không dám chậm trễ xiết chặt côn tam khúc biến trở về thành trường côn, nện thẳng xuống đất mượn lực tung người ra xa, đồng thời không quên gào lớn:
“Phích Lịch Châu, mau tránh.”
Đoàn người đang chém giết ỏm tỏi vừa nghe thấy ba chữ Phích Lịch Châu, giống như thỏ nhìn thấy rắn, đồng loạt dừng tay, hoảng loạn vô cùng bỏ chạy ra xa.
“Oanh. Ầm. Rào rào.”
Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp nơi, sau đó là tiếng vách núi nứt vỡ, đổ rào rào xuống dưới.
“Xoạt, xoạt, xoạt.”
“Khụ, khụ, khụ...”
Long Kình đẩy ra đất đá phủ trên người, ho khan sặc sụa.
“Quả nhiên Vô Diệt Ám Sĩ đã gia nhập Dạ Nguyệt Giáo, khụ khụ, Phích Lịch Châu của Trần gia danh bất hư truyền.”
Long Kình chống côn xuống đất, phủi phủi bụi đất trên người.
Đột nhiên, sắc mặt hắn chìm xuống, một cảm giác không ổn xông lên trên đầu.
Hắn quay phắt lại nhìn đoàn người chật vật đứng lên từ đống đất đá, hét lớn.
“Trình Thiên, Trình Thiên tiểu tử.”
Không nghe thấy tiếng trả lời, sắc mặt Long Kình càng thêm âm u.
Từ phía sau vang lên tiếng bước chân chập chững của Diêm lão.
“Là Đỗ Cao bắt Trình Thiên tiểu tử, chúng ta trúng kế rồi, tam gia.”
“Ta biết.”
Long Kình cọc cằn nhả hai từ, hắn đang cảm thấy khó thở, lần này bị lừa lớn rồi, không biết làm sao ăn nói với đại ca Long Kính đây.
“Nhân Dạ, con chuột nhà ngươi giỏi lắm, lần sau gặp lại đừng mơ tưởng chạy thoát.”
Long Kình vỗ côn đồng ầm một tiếng vào gốc mai già bên đường phát tiết lửa giận, hét to vang vọng khắp dãy núi.
“Chỉnh lý hàng hóa, kiểm tra người bị thương, chúng ta tiếp tục đến thành Tây Hà, Diêm lão.”
Long Kình thu lại tâm tình tức giận, bình bình nói.
“Vâng tam gia.”
Diêm lão chắp tay, quay đi phân phó mọi người.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Mọi ý kiến mọi người có thể chém gió ở đây :
http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=113088
Côn tam khúc :