TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234
Kết quả 16 đến 18 của 18

Chủ đề: [Đoản văn - Truyện ngắn] Bộ Tâm Sinh

  1. #16
    Ngày tham gia
    Aug 2009
    Bài viết
    106
    Xu
    200

    Mặc định [Mystery] Kẻ Ác

    * Tên fic: Kẻ Ác
    * Tên tác giả: Bộ Tâm
    * Rating: K+
    * Thể loại: Mystery
    * Tình trạng: Hoàn thành



    Giữa đêm, một ngày không trăng sao, chỉ có những lớp mây mỏng tang bao phủ lấy bầu trời xám xịt.

    Tại một nơi vắng vẻ, trong ngôi nhà hoang từng bị cháy, dưới nền gạch bẩn thỉu có hai người đàn ông vừa mới tỉnh lại.

    Một người trung niên khoác áo linh mục, đeo cặp kính cận gọng tròn. Một người già hơn, trán hói tóc thưa, mặc bộ vét trắng quý phái.

    Họ ngồi dựa lưng vào nhau, miệng và tay chân bị băng dính trói chặt. Cả hai cố gắng cựa quậy mong sao có thể may mắn thoát thân.

    Rồi có tiếng bước chân vọng lại, thật đều đặn, thật nặng nề.

    Hai kẻ bị trói hoảng hốt, vội dùng hết sức bình sinh của mình vùng vẫy chớp lấy tia hy vọng cuối cùng.

    Tiếng chân ngừng lại, ngoài khe cửa nhìn thấy một bóng đen. Linh mục nhắm mắt cầu nguyện, kẻ còn lại nuốt nước miếng ừng ực, căng thẳng đợi chờ.

    Cánh cửa cọt kẹt mở ra. Người đó bước vào.

    Hai kẻ bị trói rùng mình, sống lưng lạnh toát, mồ hôi hột ứa ra trên trán. Họ nhận ra cái chết đã gần kề.

    Người vừa xuất hiện có bộ dạng cực kỳ dị hợm, hắn đeo mặt nạ quỷ Satan, trên tay cầm theo lưỡi rìu cứu hỏa nhuốm đầy máu tươi. Người hắn tỏa ra mùi hôi như thịt thối. Ánh đèn treo lập lòe khiến sự hiện diện của con người này càng thêm phần khiếp đảm.

    Hắn là ai? Là người giả quỷ hay quỷ thật sự? Điều này cả hai kẻ bị trói đều không có đáp án, họ chỉ biết rằng hắn sẽ dùng lưỡi rìu kia lấy mạng của mình ngay trong đêm nay.

    Satan chậm rãi nhìn hai kẻ bị trói rồi bước tới xé lớp băng dính trên miệng họ. “Soạt” một tiếng, lớp băng dính được gỡ bỏ, cả hai lập tức kêu cứu:

    - Có ai không? Cứu chúng tôi với! Cứu với!

    Hắn cầm cây rìu lên, chùi phần lưỡi dính máu vào chiếc tạp dề lem luốc đang đeo trước bụng, chẳng thèm để tâm đến những tiếng gào thét kia. Người mặc vét cố nhoài người về phía trước, chửi rủa:

    - Đồ chó chết, mày là đồ chó chết! Mau thả bọn tao ra, nếu không…

    Lão chưa mắng hết câu đã bị nắm cổ. Kẻ đeo mặt nạ liên tiếp tát vào mặt lão, miệng lão toét máu, cả người chao đảo. Vị linh mục vội vàng can ngăn:

    - Xin đừng đánh ông ấy nữa, đừng đánh ông ấy nữa.

    Kẻ đó dừng tay, lững thững bước tới vị linh mục, ông ta lại nói:

    - Vì Chúa hãy thả chúng tôi ra.

    Satan cười rộ. Hắn chỉ vào chiếc mặt nạ trên mặt mình rồi giơ chân đá vào bụng đối phương. Linh mục gập người lại, nghẹn thở vì đau đớn. Kẻ còn lại mới bị ăn đòn nên không dám mở miệng ngăn cản. Lão hạ giọng van xin:

    - Tôi van ông hãy để tôi đi, tôi sẽ không báo cảnh sát, không nói với ai hết. Ông muốn bao nhiêu tiền sẽ có bấy nhiêu.

    Satan kéo lê cây rìu sắt đi quanh hai kẻ bị trói vài vòng. Lưỡi rìu cà trên nền gạch nghe buốt răng. Hắn lên tiếng, giọng nói vừa khàn vừa rè như phát qua một cái đài nhiễu sóng:

    - Ta chỉ giết bọn người tốt. Trong hai ngươi, kẻ nào ác hơn, ta sẽ tha cho kẻ đó.

    Hai kẻ bị trói bàng hoàng, chưa tin được những gì vừa nghe. Vị linh mục phẫn uất:

    - Tại sao lại như vậy? Ông là ai? Chúng tôi đã làm gì mà ra nông nỗi này?

    Hắn nhún vai cười nhẹ:

    - Không, ta thích vậy thôi.

    Rồi hắn vung cây rìu giáng mạnh xuống nền gạch, quát lớn:

    - Hay tụi bây muốn chết cả lũ hả?

    Một ô gạch vỡ toang, mảnh vỡ văng tứ tung. Một mảnh văng tới đũng quần của lão hói khiến lão rúm ró lại:

    - Không, tôi không muốn chết, là tôi ác hơn… Tôi đã từng giết người, giết hai mạng người.

    Vị linh mục há hốc miệng kinh hãi. Tên quái dị kề sát lưỡi rìu vào cổ lão nhà giàu, đe dọa:

    - Ngươi từng giết người? Đừng có lừa ta đấy.

    Lão nhà giàu mặt mũi tái đi, mếu máo khẳng định:

    - Thật mà, tôi xin thề, tôi xin thề.

    Satan gật đầu, kéo ghế tới ngồi trước mặt lão. Hắn lấy từ túi quần ra một chai rượu nhỏ đưa lên khe hở trên chiếc mặt nạ, uống một hớp dài rồi ra lệnh:

    - Kể ta nghe nào! Nhớ đầy đủ đấy!

    Bộ dạng thích thú của hắn trông chẳng khác gì của một đứa trẻ đang chờ nghe mẹ kể truyện trước lúc đi ngủ, chỉ là đáng sợ hơn mà thôi.

    Lão nhà giàu cúi mặt, bắt đầu kể câu chuyện của mình:

    - Ông biết không, trước khi trở thành như bây giờ, tôi là một đứa mồ côi đầu đường xó chợ. Tôi phải làm đủ thứ nghề để nuôi sống bản thân. Sinh tồn trong cái xã hội thối nát đầy bất công này quả thật không đơn giản chút nào. Tôi bị ức hiếp, bị coi thường, bị bóc lột, bị đánh đập, đủ trò khốn nạn nên khi lớn hơn một chút, tôi quyết định gia nhập một băng đảng giang hồ có chút tiếng tăm ngoài phố.

    Băng đảng này chỉ thu tiền bảo kê chứ không làm chuyện phi pháp, người đại ca đứng đầu lại hay làm việc thiện nên khá được lòng dân, anh em trong băng nhờ vậy mà thơm lây. Cuộc sống của tôi khi đó có thể coi là tạm ổn, ít ra đỡ khổ nhục hơn xưa. Nhưng thật trớ trêu, vào năm tôi mười tám tuổi, người đại ca ấy bị một đám du côn mới nổi đánh chết, tụi nó còn truy sát cả những thành viên khác trong băng. Tôi tức khắc bỏ đi và trong lúc trốn chạy, tôi đã được cứu bởi một đứa trẻ, một đứa trẻ chỉ mới bảy tuổi đầu.

    Tôi vẫn chưa rõ tại sao thằng nhóc đó lại ra tay giúp. Có lẽ nó ngưỡng mộ đại ca cùng băng nhóm đã tan đàn của tôi, hay đơn giản chỉ tại thấy tôi quá tội nghiệp. Nó đánh lạc hướng bọn côn đồ xong cẩn thận dắt tôi tới một căn nhà nhỏ nằm sâu trong khu ổ chuột rách nát. Trước cửa nhà có một người phụ nữ đang lúi húi giũ khăn, đó là chị ruột của thằng nhóc, tuổi tác không lớn hơn tôi là bao. Cô chị có vẻ không thích tôi, vừa nhìn thấy tôi đã đuổi thẳng, lại còn mắng em mình té tát. Thằng nhóc phải năn nỉ mãi, cô ta mới chịu cho tôi ở qua một đêm.

    Chính trong cái đêm định mệnh ấy, một chuyện tồi tệ xảy ra. Giá như tôi sĩ diện bỏ đi luôn thì đã không gây ra chuyện… Tôi không ngờ được mà họ cũng không.


    Lão ngửa cổ hít một hơi, kể tiếp:

    - Hai chị em sống cùng nhau trong căn nhà ấy, không ba mẹ, không người thân. Tối đó, tôi với thằng nhóc nằm trên gác xép, trò chuyện rồi ngủ quên lúc nào không hay. Nửa đêm, tôi dậy đi tiểu, nhưng vừa đặt chân xuống nhà thì đã bị một cảnh tượng đập vào mắt. Trong căn phòng nhỏ không có cửa che, trên chiếc trường kỷ tồi tàn, cô chị gái của thằng nhóc kia đang nằm say ngủ, hơi thở nhịp nhàng, trông thật đê mê.

    Tôi tỉnh ngủ hẳn, khắp người nóng ran, thu hết can đảm, nhẹ nhàng bước vào phòng. Các thiên thần ơi! Lúc ấy sao cô ta đẹp quá, gương mặt dịu dàng, đôi môi mọng nước, khuôn ngực nhấp nhô dưới tấm chăn mỏng, tất cả như đang khiêu khích cái phần xấu xa trong tôi trỗi dậy. Tôi đã lao đến như một con thú hoang. Cô ta bừng tỉnh, chống cự mãnh liệt nhưng vẫn không thể thoát được sự điên cuồng của gã trai mới lớn, tôi càng kích thích hơn khi biết rằng đây là gái còn trinh.

    Sau khi dục vọng đã thỏa mãn, tôi mới giật mình nhận ra người phụ nữ ấy đã cắn lưỡi tự sát, tôi hoảng quá định quay đầu chạy luôn. Ai ngờ ngay lúc đó, đứa em trai từ trên gác bước xuống, phát hiện sự việc liền hét toáng lên. Tôi cuống cuồng phóng tới, rút dao găm đâm vào bụng nó vài nhát rồi bỏ chạy một mạch. May sao, không ai đuổi theo cả, tôi lẳng lặng leo lên toa hàng của một con tàu cũ kỹ, trốn đến một thành phố thật xa.

    Người ta bảo chỉ cần phá trinh một cô gái thì có thể xả xui. Trước giờ tôi nghĩ đó chỉ là trò cợt nhả của cánh đàn ông, nhưng quả thật thời gian sau tôi luôn gặp may mắn. Không bị bọn giang hồ tìm kiếm cũng chẳng bị lũ cảnh sát hỏi thăm. Tôi chỉ còn một ít tiền, tôi đánh bạc, thắng được một ngôi nhà câu cá dựng trên khoảng đầm lầy tư nhân. Nào ngờ trong vũng sình ấy lại có mỏ dầu, thế là tôi phất lên nhanh chóng. Tôi thay tên đổi họ và trở thành người giàu có, một vị đại gia giàu sụ hay giúp đỡ mọi người.


    Lão nhà giàu thở dài, không nói thêm gì nữa. Kẻ đeo mặt nạ uống nốt hớp rượu cuối xong quăng vỏ chai đi, vỗ tay khen:

    - Ông đúng là một kẻ ác, một kẻ ác may mắn.

    Lão nhà giàu chua chát:

    - Đúng, tôi rất ác, ông vừa ý chưa? Tha cho tôi được chưa?

    Satan hỏi vị linh mục:

    - Ông có gì muốn kể không?

    Linh mục im lặng lắc đầu.

    - Sao lại không? Nào, đừng giấu nữa! Rõ ràng lúc ta đến còn thấy ông đang lén lút làm gì đó sau vườn mà.

    Vị linh mục chép miệng, đôi mắt ẩn hiện vẻ đượm buồn:

    - Tôi đang đào đất trồng cây, chỉ vậy thôi.

    Satan cười nhạt sau lớp mặt nạ rồi cúi xuống tháo lớp băng dính đang quấn ở chân lão nhà giàu, có lẽ hắn sẽ giữ đúng lời hứa của mình.

    Một tiếng la thất thanh vang lên.

    Lão bất ngờ bật dậy, vung tay cắm một lưỡi dao vào cổ họng kẻ đối diện, máu tươi bắn thành tia, văng vào mặt vừa tanh tưởi vừa mặn nồng. Tên quái dị đau đớn rút dao ra ném đi rồi ngã ngửa, ôm chặt cổ họng, giãy lên mấy cái thì tắt thở.

    - Thằng chó chết, đáng đời mày lắm.

    Lão nhà giàu khạc một bãi đờm to tướng lên xác tên quái dị cho bõ tức. Lão nhặt con dao lên, hồ hởi cắt băng dính trên người linh mục.

    - May sao Cha đem theo con dao găm này, không biết phải cảm ơn Cha thế nào đây.

    Vị linh mục nở một nụ cười lạnh lẽo:

    - Trái đất tròn thật, không ngờ chúng ta lại gặp nhau.

    Lão nhà giàu cảm thấy bất an bèn lùi ngay về sau nhưng trễ rồi, vị linh mục đã giật được con dao và đâm nó thẳng vào ngực đối phương.

    - Là cậu… Cậu vẫn chưa chết…

    Lão nhà giàu sững sờ té nhào xuống đất. Vị linh mục vuốt nhẹ lưỡi dao đầy máu, chầm chậm bước tới:

    - Mày còn nhớ con dao găm này không? Bao năm qua tao vẫn luôn giữ nó bên cạnh để nhắc mình về cái ngày hôm ấy, để không quên chuyện tìm mày báo thù.

    Lão nhà giàu run rẩy, nấc lên thành tiếng:

    - Nhưng cậu là linh mục, cậu không thể làm thế.

    Vị linh mục gật đầu đáp:

    - Phải, có những lúc tao cũng nghĩ như vậy. Vừa nãy tao đã định chôn quách con dao đáng ghét này đi để quên hết mọi việc. Ngờ đâu thằng quái gở kia lại bắt tao... Xem ra Chúa không muốn tao quên. Ý Chúa là muốn tao tận tay báo thù.

    Ông đâm liên tiếp vào ngực kẻ thù cho đến khi lão bất động mới chịu buông dao rồi bật cười ngây dại. Cười xong, con người mặc tấm áo chùng oà khóc, nước mắt giàn giụa.

    - Con xin lỗi đã phụ lòng Người, con đã không vượt qua được thử thách của Người.

    Vị linh mục quỳ xuống, hai tay đan nhau, gọi tên Chúa lần cuối. Ông đâm mũi dao vào tim, tự kết thúc cuộc đời thống khổ của mình.

    Máu từ ba cái tử thi loang lổ hòa làm một, nhuộm đỏ cả mặt đất.




    Kẻ đeo mặt nạ lồm cồm bò dậy, nhìn hai cái xác dưới nền nhà. Hắn từ từ cởi chiếc mặt nạ Satan, một gương mặt lộ ra, nhoẻn miệng cười ghê rợn.

    Gương mặt của vị linh mục kia.

    Tiếng gió rít qua khung cửa sổ vỡ nghe thật thê lương.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    [HẾT TRUYỆN]
    25-06-2014

    Góp ý, bình luận truyện tại: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...1#post17160821
    ---QC---
    Bộ Tâm Sinh aka ThuyHung aka LieuKiemPhi aka Oni Nguyen aka DickyHung aka BlackJack21 aka thangcuoc007 aka DeOne


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Miên Lý Tàng Châm,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Aug 2009
    Bài viết
    106
    Xu
    200

    Mặc định M.I.B - Ác Mộng

    * Title: Ác Mộng
    * Author: Bộ Tâm
    * Rating: K
    * Disclaimer: Ngoài nhân vật chính còn lại của Columbia Pictures
    * Genre: Mystery, Amnesia, Science


    Hơn hai giờ sáng, bầu trời tối đen như mực, phố xá lặng yên. Cả dãy phố chỉ còn cửa hiệu tạp hóa nhỏ nằm ở góc đường là còn sáng đèn buôn bán.

    Ben, người nhân viên duy nhất trực quầy hàng đêm nay đang ngồi gục mặt xuống bàn thu ngân ngủ gật. Mơ chập chờn chưa được bao lâu, cậu ta bật dậy, cặp mắt thâm quầng đầy tia máu quét khắp cửa hiệu để xác định mình vẫn ở đúng vị trí trong hiện tại.

    - Là nó, lại là nó.

    Ben mệt mỏi vuốt mặt. Đã ba hôm rồi cậu chưa hề được ngủ ngon giấc. Hễ thiếp đi là cậu mơ thấy một cơn ác mộng về hai bóng ma đen thui đang cùng nhau xẻ thịt một con quái vật khổng lồ.

    Rồi chúng bay thẳng lên trời trong luồng sáng trắng xóa. Thứ ánh sáng quái dị đó lần nào cũng khiến Ben giật mình tỉnh giấc, sống lưng lạnh toát cùng cảm giác như thể những gì vừa trải qua là sự thật chứ không phải nằm mơ.

    Trước giờ cậu ta chưa từng bị như vậy.

    - Chắc mai phải đi khám bác sĩ thôi, hy vọng mình không sao.

    Ben lo lắng thở dài. Cậu vỗ vào trán mấy cái, cố gắng không nghĩ ngợi vớ vẩn nữa rồi cầm ly cà phê lên, uống một ngụm thật lớn cho phấn chấn tinh thần.

    Đúng lúc ấy, chiếc chuông trên cửa rung lên leng keng. Một vị khách bước vào, hỏi:

    - Ở đây có pin Energizer loại AA không?

    Đó là một người đàn ông da màu, cao dỏng, toàn thân từ cặp mắt kính tới bộ vét và đôi giày da, mọi thứ đều xuyệt tông màu đen lịch lãm.

    - Xin quý khách đợi một chút.

    Ben đặt ly cà phê xuống bàn, lúi húi quay ra sau lấy một hộp pin. Người khách vui vẻ gỡ cặp kính đen cài vào túi ngực, chọn trên giá bày báo một tờ tạp chí thuộc dạng lá cải, trên trang bìa đang đăng tin về mấy vụ án mạng chưa tìm ra hung thủ, nạn nhân và hiện trường đều bị rút khô nước rất bí ẩn.

    - Tôi mua thêm cái này, tính luôn vào nhé.

    - Của quý khách hết mười lăm đô.

    Bây giờ, Ben mới nhìn rõ được diện mạo của khách hàng. Tự dưng cậu cảm thấy người đàn ông này có chút quen thuộc, mặc dù chẳng thể nào nhận ra anh ta là ai.

    - Xin lỗi, hình như chúng ta từng gặp nhau rồi đúng không?

    Ben mỉm cười bắt chuyện. Người áo đen lắc đầu nói:

    - Có lẽ không, tôi mới đến đây lần đầu.

    - Sao nhìn anh quen lắm. Chắc chắn, tôi đã gặp ở đâu rồi. Để xem…

    Ben cau mày, cố nhớ. Người đàn ông chỉ vào mình cười cười:

    - Hay tại nhìn tôi giống Will Smith quá? Ai cũng nói vậy hết.

    Anh chàng cười khoái chí như thể câu đùa của mình rất thú vị. Bỗng có tiếng tít tít vang lên. Anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại di động nhỏ màu bạc sáng bóng, mở máy trả lời.

    - Mọi việc ổn chứ Kay? Sao? Mục tiêu xuất hiện? Tôi đến ngay.

    Anh ta lập tức phóng ra ngoài, quên cả hộp pin và tờ tạp chí.

    - Anh gì ơi, anh bỏ quên đồ nè!

    Ben cuống quýt gọi, đuổi theo. Vị khách bí ẩn chạy rất nhanh, loáng cái đã chuẩn bị mất hút trong màn đêm. Không hiểu sao Ben lại lao theo bóng lưng anh ta. Cậu gắn chặt mắt vào đường nét lờ mờ phía sau bộ vét đen. Người đàn ông ngoặt ở góc phố. Ben chậm bước lấy lại nhịp thở. Cậu biết chính xác nơi anh ta tới, ở cuối con phố này là một bãi đất hoang.


    Vị khách kì lạ kia đang ở đó cùng một người đàn ông mặc đồ đen khác. Ông ta trông đã vào cuối độ trung niên, đang cùng người bạn trẻ tuổi hơn ôm chân, khóa tay của một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Cô ta tức giận vùng vẫy, hét lên:

    - Các ngươi giết em trai ta! Các ngươi phải trả giá!

    Ben hoảng hốt thụp xuống sau một chiếc xe rác. Cậu lần mò hết các túi trên người để tìm điện thoại gọi cho cảnh sát, nhưng tất cả đều trống rỗng.

    “Chết tiệt! Tính sao đây?”

    Ben vò đầu, phân vân không biết nên co giò bỏ chạy hay xông lên cứu người. Cậu hít sâu một hơi rồi đánh bạo ngó ra quan sát tiếp tình hình. Cô gái kia vẫn đang bị khống chế, gương mặt xinh đẹp méo xệch đi.

    “Khỉ thật! Liều thôi!”

    Máu nóng trào lên, Ben cuối cùng đã có quyết định. Cậu đứng thẳng dậy quát lớn:

    - Này! Bọn dâm tặc thả cô ấy ra mau!

    Hai người áo đen ngơ ngác quay ra nhìn. Ngay lúc đó, cô gái vùng dậy, cơ thể vặn vẹo một cách dị thường thoát khỏi bốn bàn tay đang kìm giữ mình. Cô ta lao về bên trái và rít lên một âm thanh quái gở.

    Bất ngờ, phần quần áo cùng da thịt ngoài của cô ta chảy tan như nước, bên trong lộ ra một sinh vật kì dị, cao tầm chục mét, thân hình cục mịch. Mùi tanh tưởi bốc lên làm cây cỏ xung quanh héo khô đồng loạt.

    - Quái… Quái vật!

    Ben ngã nhào xuống đất, há hốc miệng sợ hãi. Hai người vận vét đen bèn lao tới chiếc xe hơi đen bóng đang đậu gần đấy. Con quái vật mở miệng phun ra một luồng nhớt. Người khách của cửa hiệu lăn vòng trên đất tránh thoát. Mùi thối càng xộc lên nặng hơn.

    - Họ không trả đủ lương để mình ngửi cái thứ kinh khủng khiếp này.

    Đối thủ trẻ tuổi ném vào người con quái một viên đá. Nó lắc lư thân hình ục ịch, cái đuôi quất xuống suýt đè bẹp anh ta. Bụi đất khiến anh chàng ho sặc sụa. Quái vật gầm to và quét đuôi một lần nữa hất ngã đối phương.

    - Dọn “tráng miệng” đi Kay! Tôi sắp chịu hết nổi rồi.

    Người đàn ông lớn tuổi đã mở được cốp xe. Ông lấy ra khẩu súng hai nòng đồ sộ bóng loáng ánh bạc. Ông gếch súng lên vai gọi:

    - Ê! Đồ xấu xí béo phì nhớp nháp. Ăn cái này này.

    Quái vật quay đầu, rống lên với ông. Họng súng chĩa thẳng vào nó. Hai luồng nhiệt cực mạnh bắn ra.

    “Bùm!” một tiếng, sinh vật dị thường kia nổ tung thành bụi. Gió đêm cuốn sạch tàn tích không để lại dấu vết gì.


    Vị khách ban nãy bước đến kéo Ben đứng dậy. Anh ta hỏi:

    - Ổn chứ anh bạn?

    Cặp mắt anh ta mở to ngạc nhiên:

    - Lại là cậu?

    Ben vẫn chưa hết bàng hoàng. Cậu giơ cái túi ni lông lên:

    - Anh… Anh để quên đồ.

    - Cám ơn.

    Vị khách cầm hộp pin, bóc vỏ lấy hai cục lắp vào một thiết bị có kích thước bằng điếu xì gà, giơ nó lên trước mặt người đối diện.

    - Để tôi nghĩ cho cậu một câu chuyện hay hay… À mà thôi, cứ quên sạch việc mới nãy đi vậy!

    Anh ta lại lôi cặp kính đen ra, đeo vào rồi nhoẻn miệng cười thật tươi:

    - Chúc ngủ ngon!

    Dứt lời, một thứ ánh sáng chói mắt lóe lên bao trùm mọi vật, gây choáng y hệt ánh đèn flash máy ảnh. Khi thứ ánh sáng ấy tan đi, chỉ còn lại mình Ben ở đó, đầu óc trống rỗng, không nhớ được những chuyện vừa xảy ra.

    Song cậu vẫn cảm nhận rất rõ được một việc, giấc ngủ ngon lành đã trở về với mình.

    - Thế là đỡ mất tiền khám bác sĩ rồi.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    [HẾT TRUYỆM]

    07-11-2014

    Góp ý, bình luận truyện tại: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...1#post17160821
    Bộ Tâm Sinh aka ThuyHung aka LieuKiemPhi aka Oni Nguyen aka DickyHung aka BlackJack21 aka thangcuoc007 aka DeOne

  4. #18
    Ngày tham gia
    Aug 2009
    Bài viết
    106
    Xu
    200

    Mặc định

    * Tên fic: Nàng thơ
    * Tên tác giả: Bộ Tâm
    * Rating: K
    * Thể loại: Cổ trang
    * Tình trạng: Hoàn thành

    Dựa trên một câu chuyện từng nghe.



    Thanh xuân là một con đường ngắn ngủi đầy vi diệu, trong đó có kẻ thì đường đi bình thường, có người lại đầy gập ghềnh trắc trở. Có kẻ cười vang một tiếng, có người lệ rơi đầy mặt. Và cũng chính con đường ấy sẽ dẫn chúng ta tới những kỷ niệm không vì thời gian trôi qua mà biến mất, cho đến khi buông hơi thở cuối cùng vẫn in đậm dấu ấn trong tâm hồn.

    Mùng năm, tháng bảy.

    Xế chiều, mặt trời bắt đầu tắt nắng, lặng lẽ giấu mình trên đỉnh núi xa xăm, không khí cũng dần se lạnh.

    Cách cổng phía Tây kinh kỳ chừng mười dặm có một tửu điếm không tên tuổi, khách khứa thưa thớt, rất tầm thường nhưng lại đang khiến Trương Luân phải vội vàng tìm đến. Chàng bước vào, quan sát rồi tiến tới bộ bàn ghế được đặt tại một góc khuất trong quán.

    - Quả nhiên ngươi ở đây.

    Bộ Xuyên Tâm đang ngồi ở đó, cặp mắt lim dim nửa như mơ ngủ, nửa như chờ đợi. Nghe tiếng gọi, hắn mở mắt ngạc nhiên:

    - Trương đại thiếu gia, ngươi áp tiêu từ Tây Vực về rồi ư? Sao không ở nhà nghỉ ngơi hay ghé Xuân Miên Lâu thư giãn mà mò đến chốn bình dân này thế?

    Trương Luân trả lời đầy tâm trạng:

    - Ta đến để tìm ngươi.

    - Tìm ta? Tìm ta có việc gì?

    Dù đang trong quán rượu nhưng gã họ Bộ chỉ kêu một bình trà, hắn rót một chén mời khách xong đùa hỏi:

    - Không lẽ vị bằng hữu mê chim bồ câu kia của ngươi đã có đáp án?

    Trương thiếu gia lắc đầu:

    - Chuyện đó giờ đâu còn quan trọng, ngươi nay đã là văn sĩ nổi danh khắp thiên hạ. Ta tin ngươi đã thỏa ước nguyện, viết được một tác phẩm tâm đắc nhất rồi.

    Bộ Xuyên Tâm cười nhạt, có lẽ hắn đã đoán ra lý do đối phương đến tìm mình. Trương Luân cũng không vòng vo nữa, chàng đề nghị:

    - Mục tỷ tỷ đã kể cho ta nghe việc ngươi thách đấu với “Ác Quyền” Chung Cự Kình. Ta muốn khuyên ngươi đừng tham gia trận đấu đấy nữa.

    Bộ Xuyên Tâm nhíu mày:

    - Ngươi nghĩ ta sẽ thua?

    Trương Luân vừa hướng ánh mắt vào đôi bàn tay thư sinh hiện đang đỏ au, toàn vết chai sần của gã họ Bộ, vừa khẳng định:

    - Phải! Võ công ngươi so với y là một trời một vực, cho dù có cật lực tập luyện cũng không thể nào thắng được.

    Bộ Xuyên Tâm liền giấu tay vào áo, kế đó vui vẻ trấn an:

    - Ba năm nay ta lang bạt khắp nơi, trải qua đủ thứ chuyện vẫn toàn mạng trở về chắc chắn bản lĩnh cũng đâu thua kém ai. Ngươi đừng lo nghĩ nhiều! Đây không phải tử chiến, cùng lắm nằm liệt giường dăm bữa nửa tháng thôi.

    Trương Luân xót xa nhìn nụ cười trên khuôn mặt tiều tụy của bằng hữu. Chàng nổi giận mắng:

    - Chỉ vì một cô nương không quen biết mà mạo hiểm như vậy, liệu có đáng không?

    Bộ Xuyên Tâm chẳng hề do dự đáp:

    - Đáng, đáng chứ! Nếu không nhờ nàng ấy thì ta đâu được như ngày hôm nay.

    Hắn lặng im, trầm tư hồi lâu mới lại lên tiếng:

    - Sau khoảng thời gian dài phiêu bạt trở về, ta vẫn không có được chút cảm hứng hay ý tưởng sáng tác gì nên bế tắc đến nỗi tuyệt vọng. Thế là để không lãng phí thêm thời khắc nào nữa, để quyết tâm quên đi hoài bão tuổi trẻ của mình, ta đành đem vứt bỏ hết đống giấy bút trong nhà. Nhưng…

    Nói đến đây, gã họ Bộ rạng rỡ hẳn, giọng điệu đầy trìu mến:

    - Đúng lúc đó, một cô nương xinh đẹp từ đâu bước tới dịu dàng hỏi thăm ta: “Công tử sao vậy? Người gặp chuyện không vui à?”, đoạn nàng ân cần giúp ta thu nhặt hết số giấy bút vương vãi khắp mặt đất cùng nụ cười thật ấm áp trên môi. Chính nụ cười tựa như ban mai ấy không hiểu bằng cách gì đã khơi dậy động lực, giúp ta có thể viết lách trở lại và hoàn thành được ước mơ.

    Trương Luân kinh ngạc:

    - Sau đó thế nào?

    Bộ Xuyên Tâm đăm chiêu nhấp một ngụm trà xong tiếp tục kể:

    - Sau đó, bẵng một thời gian, ta tình cờ thấy cô nương ấy đang làm ca nữ trong một quán rượu; ta điều tra mãi mới biết hóa ra nàng tên Mai Khôi, vốn là tiểu thư con nhà khuê các, song do gia đình thất thế nên phải đi ca hát kiếm sống, nàng chỉ bán nghệ chứ không bán thân, rất có khí tiết.

    Hắn thiểu não than:

    - Thế nhưng nàng lại đem lòng si mê tên sở khanh Chung Cự Kình, quả là hồng nhan bạc mệnh.

    Trương thiếu gia gật gù:

    - Ta từng nghe tiếng xấu của tên họ Chung này, tửu sắc đủ cả. Nữ nhân nào theo y cũng đều chuốc khổ vào thân.

    Chàng nhìn kẻ đối diện thăm dò:

    - Vì thế ngươi mới hẹn y thách đấu?

    Bộ Xuyên Tâm chán nản ngửa mặt lên trời đáp:

    - Phải, chỉ còn cách này. Nếu ta thắng, tên khốn ấy hứa sẽ buông tha Mai Khôi cô nương.

    Trương Luân tặc lưỡi trách:

    - Sao ngươi không trực tiếp nói rõ với cô ta?

    Bộ Xuyên Tâm thở dài:

    - Có chứ. Ta đã nhiều lần cảnh báo song nàng không những không tin, lại còn xua đuổi ta, ghét bỏ ta. Cho nên…

    Hắn xúc động hướng về phía sảnh trên của tửu điếm, hai mắt lộ rõ sự mong chờ.

    Lúc này, trong quán rượu đã có gần chục khách, chủ quán bèn cho một cô nương tay cầm tỳ bà ra ca hát mua vui. Tuy nàng chẳng sắc nước hương trời, giọng ca cũng không quá tuyệt hảo nhưng kì lạ thay lại khiến vẻ mệt mỏi, u uất của gã họ Bộ tức khắc tan biến. Hắn ngắm nàng chăm chú không rời. Trương Luân thấy thế liền hoài nghi:

    - Là cô nương ấy sao?

    Bộ Xuyên Tâm khẽ gật đầu rồi nép mình vào khoảng tối trong góc như thể không muốn bị nàng ca nữ kia phát hiện. Chứng kiến cảnh tượng khổ sở ấy, máu nóng của Trương thiếu gia lại trào lên cuống họng, chàng đập bàn giận dữ:

    - Ngươi xem ngươi bây giờ có còn là Bộ Xuyên Tâm mà ta quen biết nữa không? Bỏ cuộc đi, đừng mê muội nữa! Dù có làm gì thì cô ta cũng sẽ không thích ngươi, kẻ đau buồn nhất sau cùng vẫn là chính bản thân ngươi mà thôi.

    - Cứ tưởng ngươi sẽ là người hiểu ta nhất…

    Gã họ Bộ đưa tay ôm lấy ngực trái, hít sâu một hơi xong chậm rãi bảo:

    - Ta không cảm thấy buồn cũng chẳng cần Mai Khôi cô nương thích. Ta chỉ muốn cảm ơn nàng, bảo vệ nàng, để sau này mỗi lần nhớ lại sẽ không hối tiếc và thấy tự hào.

    Dứt lời, hắn đứng dậy bỏ đi.

    - Hai ngày nữa khi ta quyết đấu, hi vọng ngươi đến ủng hộ kẻ bằng hữu này.

    Trương Luân ngẩn người dõi theo bóng Bộ Xuyên Tâm khuất dần vào màn đêm. Chợt chàng nhận ra gã bạn thân đã để quên một vật, đó là cuốn tiểu thuyết của hắn.

    Chàng cầm lên đọc rồi hé miệng cười.

    Hai ngày sau.

    Một ngày thật đẹp, trời trong xanh không một gợn mây, khí hậu mát mẻ. Tâm trạng con người cũng nhờ thế mà trở nên dễ chịu hơn.

    Đúng hẹn, Trương Luân tìm đến bãi đất trống cạnh bìa rừng ngoại ô kinh thành, địa điểm trận thách đấu diễn ra. Bộ Xuyên Tâm đã có mặt ở đó, ngồi xếp bằng tịnh khí, tĩnh tâm. Nghe tiếng động, hắn mở mắt cảm kích nhìn bạn mình. Trương thiếu gia chỉ gật đầu, đứng chắp tay sau lưng, thư thái ngắm trời cao.

    Nam nhân vốn là thế, khi đã hiểu nhau, họ chẳng cần nhiều lời.

    Không bao lâu sau, một thanh âm từ đường cái vang lên:

    - Bộ công tử, mi tới sớm thật.

    Đồng thời, một bóng người phóng đến, Chung Cự Kình rốt cuộc đã xuất hiện. Y tuổi khoảng hai lăm, thân thể tráng kiện, diện mạo anh tuấn. Trương Luân thầm khen: “Chẳng trách nữ nhân bị y cuốn hút.”.

    Chung Cự Kình liếc thấy ngoài gã văn sinh còn có kẻ khác, bèn giễu cợt:

    - Bộ công tử, mi không tự tin nên rủ bạn bè tới cổ vũ sao? Cũng tốt, còn có đứa khiêng mi về.

    Bộ Xuyên Tâm chẳng thèm đếm xỉa, lẳng lặng đứng dậy, lôi một tập giấy từ trong áo, đưa lên trước mặt:

    - Đây là chi phiếu năm ngàn lượng bạc. Nếu ta thua, nó sẽ thuộc về ngươi song nếu ta thắng, mong ngươi giữ đúng giao kèo.

    Chung Cự Kình nhún vai, ra vẻ hiển nhiên:

    - Không thành vấn đề. Chúng ta bắt đầu thôi!

    - Khoan đã!

    Trương Luân chen vào, chàng vẫn muốn tránh khỏi can qua nên cố thuyết phục:

    - Chung huynh chỉ việc cầm lấy ngân phiếu rồi bỏ phắt cô ca nữ kia đi. Với số tiền này, huynh muốn có bao nhiêu mỹ nhân chẳng được, cần gì phải đánh nhau. Vậy là vẹn cả đôi đường, tin rằng tên ngốc kia cũng sẽ chấp thuận.

    Chung Cự Kình xua tay, thẳng thừng từ chối:

    - Thế thì còn gì thú vị. Ta không thích mất đi đồ vật của mình nhưng vẫn khoái có ngân lượng, càng muốn dạy cho tên tiểu tử thối kia một bài học, trận đấu này dứt khoát phải diễn ra.

    Trương Luân hết cách đành buông xuôi:

    - Được, vậy mong huynh đừng phạm sát giới, tránh mất hòa khí.

    Chung Cự Kình nhếch mép cười nham hiểm, y phi lên trước, trừng mắt thúc giục:

    - Đừng lôi thôi nữa! Xin thỉnh giáo!

    Trận quyết đấu cuối cùng đã triển khai.

    Bộ Xuyên Tâm sấn ngay vào phát chưởng, Chung Cự Kình cũng oai mãnh xuất quyền. “Ầm!”, quyền chưởng va nhau, âm thanh vang rền, chỉ thấy gã họ Bộ bị đẩy lùi về phía sau với tốc độ cực nhanh, hắn phải gồng mình, dồn lực vào hai chân rồi dùng cả hai tay ấn mạnh xuống đất mới có thể dừng lại.

    Lá rừng xào xạc rơi, chim chóc bay tán loạn. Dưới mặt đất giờ là hai rãnh dài, sâu hoắm, xung quanh khói bụi mịt mù.

    Chung Cự Kình tiếp tục vận kình truy kích. Bộ Xuyên Tâm bèn lấy công làm thủ, mau lẹ tung cước đá thẳng vào sống mũi kẻ trước mắt. Họ Chung chiêu số rất linh hoạt, vừa cúi xuống né đòn đã vươn tay chụp được cẳng chân địch thủ mà giữ chặt.

    - Bộ công tử thấy ta lợi hại chưa!

    Y buông tiếng cười dài xong xoay một vòng lấy đà ném đi hết sức, kế đó nhảy bật lên cao bồi thêm hai quyền vào bụng gã họ Bộ khiến hắn bay văng ra ngoài, lưng đập mạnh vào một thân cây cổ thụ rồi ngã lăn xuống đất, bất động.

    - Xuyên Tâm!

    Trương Luân hoảng hốt la lên thất thanh. Chung Cự Kình vênh mặt tự đắc nghĩ rằng chiến thắng đã nằm chắc trong tay, nhưng y nhanh chóng thất vọng, bởi Bộ Xuyên Tâm vẫn loạng choạng đứng dậy, lau vội vết máu trên khóe miệng xong lại hùng hổ ứng chiến.

    Cứ thế thoắt cái đã đánh hơn bảy mươi hiệp, hai đấu sĩ đều thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm.

    Tuy chiếm thế thượng phong nhưng Chung Cự Kình vẫn không tài nào đả bại được gã văn sinh yếu ớt kia. Trước nay, y chưa từng phải trải qua trận đấu nào dài hơi như vậy nên cảm giác sốt ruột đã nảy sinh.

    Bấy giờ, Bộ Xuyên Tâm cũng không còn chủ động tấn công nữa, hắn chỉ cố tránh né rồi dùng điệu bộ trêu ngươi, khiêu khích làm đối thủ càng thêm phần mất bình tĩnh.

    - Ta giết chết mi!

    Chung Cự Kình toàn thân run lên, nổi trận lôi đình; y chồm tới áp sát, liên tiếp đánh trúng hông kẻ địch ba quyền.

    Gã họ Bộ hự liền mấy tiếng, nghiến răng nhịn đau không tránh, hai tay nắm lại, vung cao như một quả chùy lớn, bất ngờ giáng thẳng xuống trán của Chung Cự Kình, y đỡ không được lập tức đầu váng chân nhũn, lui lại vài bước.

    Trong khoảng khắc ấy, trên môi Bộ Xuyên Tâm dường như ẩn hiện một nụ cười.

    Hắn chớp thời cơ, như tên rời cung, nghiêng người gạt chân làm địch nhân ngã chúi mặt xuống đất rồi tức khắc tung mình nằm đè lên lưng y.

    Trận đấu công phu giờ đã chuyển thành đấu vật.

    Bộ Xuyên Tâm bẻ quặt một tay Chung Cự Kình ra sau, lấy thân thể đè lên cánh tay đó, vừa sử dụng trọng lượng của mình làm y không cách nào thoát, vừa kẹp cổ siết mạnh.

    - Mi làm trò gì thế?

    Chung Cự Kình nhăn nhó vùng vẫy nhưng Bộ Xuyên Tâm thủy chung vẫn không chịu buông bỏ, hắn tập trung đè người vào giữa vai và cổ của đối phương khiến lồng ngực y bị nén chặt, hai tay đập đập xuống đất cố lật mình lên nhưng không thể vùng ra được.

    Đây là tuyệt kỹ gã họ Bộ học lóm được khi đang vân du ở Mông Cổ, không ngờ hôm nay thật hữu dụng.

    - Đồ chết dẫm, mau thả ta ra!

    Chung Cự Kình giận sôi gan, điên cuồng giãy giụa. Bộ Xuyên Tâm trán nổi gân xanh, hai tay mỏi nhừ song vẫn kiên quyết ghì chặt đối thủ. Trương Luân đứng ngoài lo lắng định xông vào can ngăn nhưng có vẻ không cần thiết nữa rồi.

    - Thả ta ra đi! Ta chịu thua! Ta chịu thua!

    Chung Cự Kình tím tái mặt mày, cắn răng xin hàng. Bộ Xuyên Tâm từ từ nới lỏng và buông tay.

    Trận đấu kết thúc, thắng bại đã phân.

    Chung Cự Kình đau đớn lăn hẳn sang một bên, phì phò thở dốc còn Bộ Xuyên Tâm vẫn nằm yên tại chỗ, thống khoái cười thật to. Trương Luân nhẹ nhàng đỡ bạn ngồi dậy, toàn thân hắn xây xác trông rất thảm hại.

    - Thắng rồi… Tiểu Trương, ta thắng rồi…

    Bộ Xuyên Tâm im lặng suốt trận đấu, giờ mới chịu cất tiếng vui mừng. Trương Luân tươi cười tán thưởng bằng hữu, kế đó liền quay qua gọi lớn:

    - Mục bổ đầu, tỉ mau ra thôi!

    - Hay, Bộ tiểu tử đánh khá lắm!

    Mục Bất Lãm tấm tắc bước ra, dắt theo cùng một người, đó chính là Mai Khôi cô nương.

    - Trương đệ nhờ ta đưa cô ấy tới đây.

    Nữ bổ khoái giải thích:

    - Cô nương ấy chưa biết gì về trận thách đấu này nên ta đã kể rõ tất cả. Giờ có lẽ cũng thông suốt hết rồi.

    Bộ Xuyên Tâm tự mình đứng dậy, cố sức tiến đến chỗ Mai Khôi nhưng cô ta vừa lộ diện đã khóc lóc chạy về phía tình lang, hờn dỗi:

    - Huynh mang muội ra làm vật cá cược sao?

    Chung Cự Kình bại trận trong lòng đang không vui, thế là y giận cá chém thớt, một quyền đoạt mạng tuyệt tình nhắm vào tim người đẹp.

    - Mẹ kiếp! Đều tại con đàn bà này.

    “Bình!” một tiếng long trời nở đất, máu tươi bắn ra như mưa.

    Máu của Bộ Xuyên Tâm.

    Trong chớp mắt, hắn đã nhào đến dùng thân mình đỡ cho Mai Khôi rồi gắng gượng nói được thêm mấy câu thì gục xuống bất tỉnh:

    - Hẹn cô nương tại nơi chúng ta lần đầu gặp gỡ.

    Mai Khôi hét toáng lên sợ hãi. Trương Luân lao tới ôm lấy gã họ Bộ, nghẹn ngào:

    - Tên ngốc này, ngươi nhất định không được chết!

    Chung Cự Kình bật cười ngây dại rồi phóng vút vào rừng sâu mất dạng. Mục Bất Lãm cũng chẳng muốn truy đuổi, nàng lấy từ đai lưng một lọ “Thủy tinh ngọc châu đơn” đưa cho Trương thiếu gia, kế đó đặt tay lên vai chàng, vừa ra lệnh vừa động viên:

    - Tỉ sẽ đi tìm đại phu tới ngay, đệ hãy cho hắn uống thứ thuốc này cầm cự. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!

    Nói đoạn, nữ bổ khoái quay đầu xuất phát ngay nhưng vẫn quắc mắt lườm Mai Khôi một cái. Cô ả chột dạ, nôn nóng định bỏ đi. Trương Luân thấy vậy liền gọi:

    - Cô nương đi đâu thế?

    Mai Khôi không chút giấu giếm:

    - Tôi thực sự biết ơn Bộ công tử từ tận đáy lòng song tôi vẫn sẽ tiếp tục ở bên cạnh Chung đại ca, chắc giờ huynh ấy đang rất khốn khổ, người duy nhất hiểu được huynh ấy chỉ có tôi mà thôi.

    Trương Luân bàng hoàng, từng câu từng chữ như sét đánh ngang tai, chàng truy vấn:

    - Cô nương đã đọc qua cuốn sách viết về cô của tên ngốc này chưa?

    Mai Khôi không trả lời, vẻ mặt đầy ngơ ngác làm Trương Luân hụt hẫng vô cùng nhưng chàng vẫn cố chấp hi vọng vào niềm tin của bằng hữu:

    - Cô từng gặp hắn trước khi cuốn sách ấy được viết, cô nhớ chứ?

    Mai Khôi nghĩ ngợi trong chốc lát xong chỉ lắc đầu mỉm cười. Nụ cười ấy khiến Trương Luân giật mình sửng sốt.

    Phải chăng đây chính là nụ cười ngày hôm ấy, nụ cười gã họ Bộ khắc cốt ghi tâm? Nhưng sao lúc này nó thật lạnh lẽo, thật vô tình.

    Mai Khôi hấp tấp đuổi theo tình nhân, cô ta không hề ngoái lại, dù chỉ một lần. Trương thiếu gia lặng thinh nhìn bóng nàng ca nữ xa dần, đầu óc chàng mông lung một câu hỏi:

    “Liệu ai mới là kẻ đáng thương nhất trong câu chuyện này?”

    Tiếng ho kéo chàng về thực tại. Bộ Xuyên Tâm đã hồi tỉnh, hắn vừa mở mắt đã thều thào nói:

    - Tiểu Trương… Cuộc hẹn… Cuộc hẹn…

    Trương Luân bất lực, không thể nhẫn tâm thuật lại chuyện vừa qua, chàng bặm môi nhìn vào gương mặt thỉnh cầu của gã họ Bộ mà chạnh lòng. Cuối cùng, chàng quyết định:

    - Được, để ta giúp ngươi.

    Chàng đứng lên, quàng vai dìu kẻ bị thương cất từng bước khó nhọc, nặng nề. Đi được một đoạn, bỗng nhiên Bộ Xuyên Tâm kêu lên và mừng rỡ lết nhanh về phía trước:

    - Tới rồi, nàng rốt cuộc đã tới rồi.

    Trước mặt họ chỉ là một khúc sông vắng lặng nhưng Trương Luân vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, bởi vì chàng biết rằng gã văn sinh đã nhìn thấy được nàng thơ trong tâm trí mình.

    Hoàng hôn dần buông, hai bóng người kéo dài in xuống mặt đường.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    [HẾT TRUYỆN]
    27-07-2015

    Góp ý, bình luận truyện tại: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...1#post17160821
    Bộ Tâm Sinh aka ThuyHung aka LieuKiemPhi aka Oni Nguyen aka DickyHung aka BlackJack21 aka thangcuoc007 aka DeOne

    ---QC---


  5. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Miên Lý Tàng Châm,
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status