TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 2 của 2

Chủ đề: Mô-típ truyện muôn thuở

  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Đang ở
    Màn đêm yên tĩnh
    Bài viết
    32
    Xu
    0

    Mặc định Mô-típ truyện muôn thuở

    Này các bạn, các bạn có cảm thấy cái mô-típ nam chính tài giỏi yêu nữ chính ngố ngáo hay nam chính giàu có yêu nữ chính nghèo khổ… đã quá nhàm không?
    Tất nhiên các bạn sẽ phản bác lại, vì các bạn cảm thấy cái mô-típ này rất hay vì nó có nhiều tình tiết. Huống chi, mấy cái tình tiết nghịch này luôn đem cho người ta cái ấn tượng vô cùng thú vị, cảm thấy vui, buồn, đau khổ, rơi nước mắt… Đều mang đến cho người ta cái cảm giác ấm áp và như một giấc mơ, một khát vọng của biết bao cô nàng đi?
    Chẳng phải nó giống chuyện cô bé lọ lem hay chuyện nàng tiên cá… à, nhầm, chỉ cô bé lọ lem thôi. Một cô gái sống dưới sự bạc đãi của mẹ kế và 2 cô chị, song, đến cuối cùng được bà tiên giúp đỡ trở nên lộng lẫy đến dự vũ hội -> làm cho chàng hoàng tử vừa gặp đã yêu -> đánh rơi giày thủy tinh -> hội thử giày -> được hoàng tử rước về kinh sống hạnh phúc.
    Đó hẳn là ước mơ của nhiều cô gái đi? Cũng như cái mô-típ được nói đến ở trên vậy.
    Có lẽ đối với các bạn cái mô-típ này luôn mang đến một sự hấp dẫn vốn có, nhưng tôi cũng có một số mô-típ của riêng mình. Nên, một cái “mô-típ muôn thuở” này có thể khiến các bạn nhàm chán, và tôi cũng không mong các bạn thích nó đâu. Chỉ vì ngẫu hứng nhớ lại mà thôi.
    Cái mô-típ đơn giản đây: Hôn nhân mang ý nghĩa “chính trị”.
    Có thể sẽ có người ghét mô-típ này, và tất nhiên hai nhân vật bên trong cũng căm ghét nó. Nhưng có ai tin rằng lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy không? Mô-típ của truyện chính là vậy đấy.
    Nhân vật chính: Lâm Tuân x Lạc Thanh Thanh

    (Lần đầu viết truyện Ngôn Tình, có gì mong lượng thứ! )
    ---QC---


  2. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Đang ở
    Màn đêm yên tĩnh
    Bài viết
    32
    Xu
    0

    Mặc định

    Mô-típ muôn thuở
    Chương 1
    ***

    Lâm Tuân, một người thanh niên 21 tuổi, khuôn mặt sáng láng, dáng người cao ráo, là một người biết tiến biết lùi, biết thời biết thế. Nói chung có thể hình dung hắn bằng bốn từ: “Tuổi trẻ tài cao”. Hơn nữa còn được lão cha giao phó cho hắn quyền quản lí cũng như đã chuyển nhượng cho hắn cái tập đoàn Lạc Ân – một trong những tập đoàn đứng đầu trong giới kinh doanh trong nước – đấy rồi.
    Tất nhiên, giao là một chuyện, hắn biết cha hắn tuy đã 40 tuổi nhưng tâm kế vẫn như trước, sâu không lường được thì làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp giao cho hắn đây. Tất phải có điều kiện trao đổi nào đó!
    Quả nhiên, cha hắn cũng chỉ cười cười nói với hắn:
    “Nếu con đã biết, vậy ta không vòng vo. Chắc con cũng biết Tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Đạt là bạn, cũng như đối tác làm ăn của ta đi?”
    Hắn cười lạnh:
    “Tất nhiên con hiểu rõ. Chẳng phải ông ta cũng có một đứa con gái rất tài giỏi tên Lạc Thanh Thanh hay sao?”
    Đến đây, ánh mắt Lâm Tuân trở nên sắc bén.
    “Đừng nói con không biết cha nghĩ gì. Cha à, đừng nói cha muốn con cưới cô ta đó chứ?”
    Lúc này, Lâm Thanh Tân vẫn một bộ cười nói ung dung như trước. Không vì con trai biết được mà thay đổi sắc mặt:
    “Con trai, nếu con đã biết ta nói nữa cũng chẳng phải vô dụng rồi sao? Ý ta chính là vậy.”
    “Hôn nhân chính trị?”
    Hắn cười lạnh:
    “Chắc chắn sẽ không hạnh phúc.”
    Ông vẫn một bộ cười như bất biến, nói:
    “Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.”
    Không gian xung quanh hai người trở nên im lặng hẳn, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường kêu tíc tắc và tiếng hít thở đều đều giữa hai người.
    Ánh mắt giữa hai người cứ vậy mà giao nhau. Nếu không cẩn thận nhìn sẽ không thấy giữa hai ánh mắt này đều là cùng một bộ lang hổ cả.
    Một lúc rất lâu sau đó, Lâm Tuân chính là người đầu tiên đánh vỡ bầu không khí:
    “… Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.”
    Được rồi, coi như vẫn không đánh bại được ông. Nhưng hắn chắc chắn vào một ngày không xa sẽ thật trên cơ lão cha mình. Nghĩ vậy, bàn tay khẽ nắm chặt một cái rồi buông lỏng coi như đó là quyết tâm.
    Liền cúi chào một cái rồi xoay người rời đi.
    Lúc ra đến cửa phòng, hắn chợt dừng lại, không xoay đầu, nói:
    “Miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc.”
    Ông một bộ ung dung trên chiếc ghế bành bệ vệ, cười cười:
    “Ta sẽ chờ…”
    Lời nói cứ như một sự khiêu khích kín đáo đối với hắn. Bước chân của Lâm Tuân cũng vì vậy càng nhanh hơn, nhanh chóng li khai khỏi phòng cha mình. Tất nhiên, cũng rất giữ ý mà đóng cửa lại.
    Trong phòng, lúc này chỉ còn mỗi mình Lâm Thanh Tân. Nghe được tiếng bước chân dần xa của con trai, ông cũng thở ra một hơi dài.
    Vẫn là lâu quá không dùng lại cái bộ dáng này. Nhưng con trai quả nhiên vẫn cẩn cẩn tắc tắc như thế. Có phải mấy năm này ông giáo dục con sai hay không hay là không có gần rũi và quan tâm nó nên nó mới không thân thiện với ông như vậy?
    Ài… coi như là lỗi của ông đi? Ông cười khổ. Giờ nghĩ lại, muốn bù đắp lại khoảng thời gian thơ ấu cho nó vẫn là không được.
    Ánh mắt ông liền lóe lên ánh sáng. Vậy cứ để cho “vợ” nó đền bù thay đi? Khóe miệng khẽ câu lên một nụ cười mỉm.
    Buôn bỏ cái lưng đã căng cứng của mình xuống phần lưng dựa êm ái của cái ghế, ông miên man nghĩ:
    “Không biết lão Lạc kia bên đó có ổn hay không đây?”

    “Bố nói gì?”
    Ngữ điệu lạnh lùng từ nữ nhân đang ngồi trên bàn làm việc xem sổ sách phát ra.
    “Thanh Thanh, ý ta chính là như thế.”
    Lạc Ân vẫn một bộ cười mỉm thản nhiên trưng ra trước mặt con gái. Nhưng nội tâm đã sớm kêu gào. Lão già chết tiệt nhà ngươi! Ngươi đây là muốn ép chết ta đây mà? Ngươi chẳng phải rõ tính cách của con ta giống y Liên Liên hay sao mà còn muốn ta đứng ra hứng gió lạnh?
    Đúng vậy, người con gái trước mặt này đích thị là con ông, Lạc Thanh Thanh. Hôm nay vừa tròn 21 tuổi, khuôn mặt tinh sảo, ngũ quan lạnh lùng sắc sảo, hoàn toàn toát lên một khí chất của một nữ doanh nhân đúng nghĩa, tuy có hơi lạnh một chút. Và hôm nay, ông đang cùng con gái mình thảo luận việc trung thân đại sự của con mình đây!
    Ông cùng Lâm Thanh Tân trước kia là bạn học kiêm bạn cùng phòng trong kí túc xá. Lúc đầu, cả hai không có thân thiết với nhau cho tới khi Bạch Liên Liên – chính là vợ ông bây giờ - kéo cả hai lại làm thân thì lúc đó mới thật sự biết nhau mà trở nên thân thiết.
    Cả ba người trước đều có một tình bạn vô cùng trong sáng, cho đến khi bước khỏi cổng trường lao đầu vào kinh doanh, làm ăn cũng vẫn thế. Ngay cả khi ông cưới Bạch Liên Liên cũng là như vậy, hơn nữa cả hai tập đoàn đều là có mối giao hảo làm ăn với nhau nên cũng rất thuận tiện gặp mặt. Nhưng đa phần là trong lúc bàn công việc mà thôi.
    Cho đến hôm qua, ông cùng Lâm Thanh Tân bàn việc kết hôn cho hai đứa nhỏ mới có chuyện này đây.
    “Bố, người thật sự nghĩ kĩ về chuyện này?”
    Lúc này lời nói của Lâm Thanh Thanh đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng hồi tưởng của ông. Ông cũng vẫn cố gắng giữ một vẻ thản nhiên – và tất nhiên ông diễn rất đạt rồi, chính hai người kia cũng từng bảo ông không đi làm diễn viên chính là uổng phí a!
    “Đúng a, cả mẹ con cũng không phản đối về chuyện này. Giờ cho dù con có phản bác cũng không được nữa. Mục đích ta hỏi con chỉ đơn giản là nhắc nhở trước thôi, để khi con kết hôn cũng không thấy bỡ ngỡ.”
    Uy hiếp! Đúng, ông chính là đang uy hiếp con gái mình một cách trắng trợn a! Trong nội tâm lại một lần nữa gào thét. Cái này không thể trách ông, chỉ tại hai người bạn thân có một người trong đó kiêm bạn đời bảo ông nói vậy a! Không được đỗ ông a!
    Nghĩ vậy, ông cũng có chút vững lại, nói chuyện càng trở nên rành mạch hơn:
    “Con gái, con suy nghĩ thế nào?”
    Lạc Thanh Thanh vẫn một bộ nghiền ngẫm, không trả lời ông.
    Qua một lúc lâu sau đó…
    Được rồi, coi như không có chút thu hoạch nào. Dù sao cũng là biết trước rồi. Ông thầm thở dài trong lòng, vẫn một bộ thản nhiên như trước, nói:
    “Được rồi, con cứ từ từ suy nghĩ đi, ta cũng không làm phiền công việc của con nữa.”
    Vừa định xoay người rời đi, âm thanh của Lạc Thanh Thanh sau một lúc im lặng rất lâu, cuối cùng cũng đã lên tiếng:
    “Nếu cha và mẹ đã nói vậy, con cũng không thể không đồng ý được rồi.”
    Nghe vậy, ông xoay lại với vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:
    “Con gái, con nói vậy là…”
    “Đúng, con đồng ý.”
    Lâm Thanh Thanh kiên định nói, nhưng trong lời nói vẫn mang theo vẻ thở dài.
    “Được rồi, con gái, trước con cứ làm việc rồi đi ngủ sớm a! Ta về sẽ nói lại với mẹ con!”
    Nói rồi, ông cũng nhanh chóng li khai, mang theo dáng vẻ “chiến thắng” trở về.
    Nhưng câu nói của cô lại khiến cho cảm giác “chiến thắng” trong ông giảm đi một nửa. Cô nói:
    “Bố, bố nên biết, miễn cưỡng sẽ không có hạnh phúc.”
    Ông chỉ bỏ lại một tiếng than nhẹ rồi bước đi:
    “Ài… cả con và tên nhóc Lâm Tuân kia đều giống nhau…”
    Trong phòng làm việc, chỉ còn lại mình Lâm Thanh Thanh, cô cũng không biết mình quyết định có đúng không nhưng… Khẽ thở dài một hơi. Được rồi, cô chính là khó có thể chịu được khi thấy bố mẹ buồn mà.
    Lâm Tuân sao? Nghĩ nghĩ một chút, cô khẽ nhếch miệng cười. Vậy để xem người này tuyệt đến đâu mà khiến cả mẹ và bố để ý đến?
    Nhưng chẳng phải mai cô sẽ đi gặp hắn sao? Cô khẽ kéo lên một nụ cười…

    Cùng lúc đó, ở trong căn phòng ngủ của Lâm Tuân. Hắn một bộ sơ-mi tay dài, quần ống loe, nằm nghiên người trên giường mà nghĩ về người con gái sắp trở thành vợ tương lai của mình.
    Lâm Thanh Thanh sao? Giới truyền thông cũng ưa nhắc đến cô đi? Tuy hắn trước kia còn học tập trong tập đoàn của cha hắn cũng đã từng gặp qua cô vài lần. Nhận định của hắn là người này không tệ. Ừm, xinh đẹp có xinh đẹp, sắc sảo có sắc sảo.
    Nhưng cũng không phải thuộc dạng hắn thích. Hắn khẳng định vậy. “Gu” của hắn phải là dạng đáng yêu, ngây thơ, thuần khiết nha! Và chính bạn gái hiện tại của hắn – Lâm Tiểu Tiểu – chính là dạng này.
    Mà… ý của cha hắn thì hắn có thể làm trái sao? Hơn nữa, tập đoàn so với bạn gái nếu hỏi hắn chọn cái nào thì dĩ nhiên hắn sẽ ngay lặp tức chọn “tập đoàn” rồi.
    Theo hắn, bạn gái có thể có hay không cũng được, dù sao trên Trái Đất này đâu phải thiếu mấy người con gái như vậy đâu? Mà hắn cũng chính là người thay bạn gái như thay áo cơ mà.
    Trung bình: 2 tuần/một người, người lâu hơn thì là 2 tháng hoặc 1 năm. Lâm Tiểu Tiểu chính là dạng người sau này. Yêu cầu của hắn cũng rất đơn giản, nghe lời, dễ bảo, hắn chắc chắn sẽ không bạc đãi ai.
    Còn dạng người như Lạc Thanh Thanh thì… đừng hòng lọt vào mắt hắn! Nếu nói làm bạn hay đối tác công việc còn được, nếu nói muốn trở thành người yêu?
    Vậy thật xin lỗi, cô không phải “gu” của tôi. Nhưng mà… ngày mai lão cha chẳng phải mang hắn đi gặp cô sao? Khẽ kéo lên một nụ cười…
    ---- ----
    “Thật mong chờ a!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status