Man Hoang Hành
Tiêu Đỉnh
Lời tác giả
Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
Gửi độc giả đáng mến,
Man Hoang Hành cuối cùng cũng được ra mắt. Tôi đã viết xong từ lâu, lại chờ thêm một khoảng rất dài, ẩn giấu tựa như dung nhan Chu Tước dưới lớp sa che vậy.
Đã mười năm rồi.
Trong mấy ngày mới viết xong tôi luôn cảm thấy bản thân như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng. Những con người, những câu chuyện đó đã sớm được nói tới, dù rằng chỉ là thoáng qua nhưng vẫn là một phần đời người của họ. Họ là Vạn Kiếm Nhất, Đạo Huyền, Điền Bất Dịch, Chu Tước, Thương Tùng, Tô Như, Thủy Nguyệt, Tăng Thúc Thường, Quỷ Vương, Thanh Long....
Tôi đã từng định viết tới tất cả bọn họ, cũng từng mơ có thể tạo nên một câu chuyện dài cho họ.. nhưng lại vì lười nên vẫn chỉ là mơ.
Chính là lí do đó, không hề viện cớ, bởi lười, nên mới không viết.
Luôn có cảm giác nợ bọn họ.
May mà dù muộn nhưng cũng đã hoàn thành được Man Hoang Hành. Có kích động, có vui mừng, có thỏa mãn, bởi quyển sách này tôi viết thật sự nghiêm túc, hơn nữa tôi cũng chấp nhận được câu chuyện này. Hi vọng bằng hữu bao năm qua vẫn luôn mong mỏi có thể xem rồi thích nó.
Lại nói nó đi.
Tru Tiên viết ra ngày đó là bộ tiểu thuyết trường thiên đầu tiên vượt qua trăm vạn chữ mà tôi đã viết, giờ nhìn lại thì tự thấy bản thân còn rất nhiều chỗ chưa viết hoàn hảo, cũng chính là những thiếu sót mà bao năm qua các bạn vẫn luôn nhắc tới. Mọi người thấy không, tuổi tác và trải nghiệm cuối cùng vẫn có tác dụng. Chúng khiến người ta hiểu ra càng nhiều đạo lý, lại cũng có thể khiến da mặt thêm dày để thẳng thắn thừa nhận chính mình tuổi trẻ non dại.
Nếu như trong lúc viết mười năm trước có truyền thông phỏng vấn, có các bạn đưa ra nghi vấn, chỉ rõ sai sót thì chắc rằng ta sẽ vắt hết trí óc tìm lí do bào chữa hoặc đưa ra dẫn chứng, thậm chí còn đáp lại qua loa, lúc nào cũng tin rằng mình không sai, cũng không thể sai, giờ nhớ lại mới thấy bản thân thật ngốc nhưng cũng thật vui. Mười năm sau tự vấn bản thân năm ấy cũng muốn cười, bằng hữu đọc sách của tôi bao năm qua chắc rằng cũng sẽ vậy phải không?
Ha ha!
Trong khi viết luôn có niềm tin rằng nó sẽ còn rất dài, còn có rất nhiều câu cú có thể viết ra, lại luôn hi vọng có thể làm nên một bộ sử thi hoành tráng, nhưng lại chẳng hề nhận ra đã vượt xa khả năng của chính mình. Kết quả là tôi đã điên cuồng tạo ra vấn đề.
Lúc tạo nên mỗi nhân vật, dù không phải vai chính mà chỉ là một vai phụ, tôi đều cố gắng xây dựng hình tượng của nhân vật đó thật đầy đủ, để tính cách càng thật sự có máu thịt chứ chẳng phải là chỉ là con người trắng xám trên giấy, do đó tôi thường thêm vào vài chữ.. tục gọi là phục bút!
Phục bút tốt, chữ nghĩa tốt, tất sẽ dựng lên một nhân vật tròn trịa, có nội hàm, cũng có càng nhiều câu chuyện, thế nhưng tôi lại không nhận ra rằng khi ấy đã tạo ra quá nhiều vấn đề rồi cuối cùng lại quên mất giải đáp chúng.
Giờ nghĩ lại thấy mình thật ngốc! Có điều ta vẫn cảm thấy lòng thật thoải mái khi nỗ lực viết ra được một nhân vật hay, một câu chuyện tốt.
Trong Man Hoang Hành, sau quá trình suy tính kĩ càng, cũng như tránh cho việc trên lặp lại để bộ tiểu thuyết này có thể càng gắn kết, càng hay, đồng thời lại có thể giữ được các tình tiết chính và tránh bớt vấn đề cần giải thích thì ta sẽ lược bỏ một phần chi tiết nhỏ ảnh hưởng tới văn chương, xin nói trước cho mọi người thông cảm.
Ta chưa từng viết sách trên Qidian nên luôn cảm thấy xa lạ, nghe nói ở đây có rất nhiều loại bảng, đủ loại phương pháp đổi mới, lại thêm vô số quy củ, xem ra rất phức tạp đây. Ha ha.
Cuối cùng cũng xin xin lỗi mọi người một tiếng bởi mười năm trước đã không viết được Tru Tiên thành bộ tiểu thuyết hoàn mỹ nhất.
May mà có các bằng hữu yêu thương nó, mười năm sau lại vẫn nhớ về, lòng ta thật sự thấy hạnh phúc.
Bộ Man Hoang Hành này xin hiến cho chư vị, hiến cho các độc giả còn nhớ tới ba chữ này, cũng hiến cho những bằng hữu yêu thích Tru Tiên.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile