TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 2 của 2

Chủ đề: Minh Hy Nhất Tử

  1. #1
    Ngày tham gia
    Apr 2017
    Bài viết
    2
    Xu
    0

    Mặc định Minh Hy Nhất Tử

    1. Đau lòng cho ai xem đây? Ốc còn không mang mình ốc nữa là. Cứ mỗi khi trường bắn có cái một xác khiêng ra ngoài, cái xác sẽ được mang băm nhỏ mang cho cá cựa trong hồ ăn, một loài cá bên Tây Vực chỉ thích ăn thịt người nàng lại nghĩ nghĩ. Chẳng biết nàng có ngày như thế không ?

    Dọn dẹp xong nàng mới hì hục đun nước tắm rửa, cơm tối chẳng ăn nổi. Trên bàn chỉ còn vài cậng rau xanh cùng mấy miếng thịt mỡ, nồi cơm cũng chẳng xót hạt nào. Khổng minh sống lại cũng không ngờ rằng nàng có ngày hôm nay, nàng tự giễu.

    Hôm nay một thị thiếp của phủ lại bị bán vô kỹ viện, nghe đâu do nàng ta cho tỷ tỷ một bạt tai. Đốc chủ biết được tức giận, ai bảo nàng ta chọc đúng vào người trong lòng hắn, hắn nâng niu tỷ tỷ nàng hận không thể giữ chặt hơn.

    Vì sao gọi là tỷ tỷ à ? Đường ấp hầu nghe đâu hạ sinh đôi được hai nữ nhi kim chi ngọc diệp, bế nguyệt tu hoa. Người gọi tỷ tỷ kia là Diệp Nhan, còn nàng tên gọi Diệp An. Vị tỷ tỷ của nàng từ nhỏ đã dịu dàng đoan trang cầm kỳ thi họa tinh thông,dáng vẻ thướt tha yếu ớt. Còn nàng, trời sinh bản tính thông minh ngang ngạnh, suôt ngày cải nam trang tìm thú vui bên ngoài. “Vô lầu xanh ghẹo kỹ nữ không phải là việc một quận chúa nên làm.” Ca ca thường mắng nàng thế.
    Biến cố năm đó xảy ra, nàng từ một quận chúa cao quý nay trở thành gia nô, thực ra còn thấp hơn cả gia nô. Vì chưa chắc gia nô bị chịu sự dày vò như nàng. Thực ra cả Đường phủ đều chung một số phận thê thảm sau năm đó. Chỉ có tỷ tỷ kia, tỷ tỷ nàng không giống mọi người mà trở thành thê thất được Đốc chủ cưng chiều hết mực. Yểu điệu thục nữ, quân từ hảo cầu chính là sự ca ngợi của người đời giành cho hai người.

    Vị Đốc chủ kia chính là thủ vệ thân tín của bệ hạ. Thậm chí có người nói hắn và bệ hạ luyến ai đồng nhân, được bệ hạ sủng ái hết mực. Vì sao ư? Nội công thâm hậu, võ cô bậc nhất. Khuôn mặt hắn quả là bách niên nan ngộ, ánh mắt như dao yêu mị hết sức. Hắn chỉ nhếch mép thôi cũng khiến chúng sinh điên đảo.

    Hắn luôn trưng một khuôn măt tươi cười dịu dàng, nhưng ai cũng biết hắn tàn bạo cỡ nào. Luôn lấy trò giết người làm tiêu khiển, thả người vô rừng để đi săn, băm xác vứt cho cá ăn nếu trái ý hắn, thả nô lệ vào lồng hổ ung dung ngồi thưởng thức cảnh hổ ăn xác…Đôi lúc nàng tự hỏi không biết hắn là người hay quỷ nữa.

    Hắn từng nói : “ Người, thật sự cuốn hút..” nàng nhìn mặt qua làn nước trong vắt. Lâu lắm rồi nàng chẳng cười, lâu lắm rồi nàng chăng thoa son bôi phấn, cũng lâu lắm rồi nàng không được vô tư. Có lẽ vẻ thù hận hiện rõ trên mặt hắn mới thấy cuốn hút?

    Cha bị hành hình chặt tứ chi, cơ thể mất máu mà chết. Mẫu thân bị người ta hãm hiếp không chịu nhục được cắn lưỡi tự sát. Đầu ca ca, cùng Tế gia gia bị đem bêu ngoài cổng thành ba ngày ba đêm. Nàng và gần một nghìn người khác bị bắt làm nô dịch tại phủ Đốc chủ, trở thành trò tiêu khiển của hắn.

    Mỗi lần nghĩ đến thôi nàng luôn cảm thấy vị máu tanh tanh muốn phun trào, một màn thảm sát như thế ai mà không hận, ai mà không căm? Nàng biết trên triều đình hắn với phụ thân như nước với lửa, phụ thân chính trực luôn căm ghét kẻ như hắn, luôn ra sức phản đối sự lộng quyền của hắn. Có chết nàng cũng không quên hắn mặc trường bào đen, tóc bay phấp phới áo choàng lông vũ ngồi nhàn tản uống trà tại chính sảnh xem cảnh chém giết.

    Lại nói, họa sát nhân năm đó không phải do người tỷ ngu xuẩn của nàng hay sao. Chỉ một lần hắn ghé thăm phủ, nàng ta thấy liền nhất kiến chung tình. Người tỷ nhu nhược chẳng phải vì sự yêu thương, sự hoan lạc hắn ban cho mỗi đêm mà lấy cắp binh phù của phụ thân mang đưa hắn, làm gián điệp của hắn thì mới đến nỗng nỗi này hay sao.

    Nàng ấy chẳng hối hận đâu, mỗi đêm dưới thân hắn e thẹn, sự ngọt ngào ban cho thì hối hận làm sao. Nếu có một lần nữa nàng tin chắc Diệp Nhan cũng sẽ làm như thế, chỉ để đối lấy tình yêu thương, sự dịu dàng của hắn.

    Hai năm qua nàng chẳng thể nào yên giấc, cơn ác mộng xuất hiện mỗi đêm cộng với ban ngày làm việc cật lực nàng luôn bị mất ngủ.

    Thì ra quần áo của hắn đều bách độc xâm nhập, nàng đã bỏ thật nhiều dược độc vào quần áo hắn mà chẳng hề chi. Rất nhiều lần nàng tìm cơ hội giết hắn đều thất bại. Liệu mười năm, hai mươi năm nữa nàng có báo thù được chăng ?

    Hắn bắt nàng hầu hạ tắm rửa, nàng làm theo. Ngay trong ao trì hắn chiếm đoạt nàng vô số lần nàng cố nhịn. Hắn cho nàng uống xuân dược để chủ động, nàng cắn lưỡi chảy máu cũng không động đậy, hắn lại cưỡng bức nàng.

    Có lẽ Diệp Nhan đã nói khi ở phủ bị chịu nhiều ủy khuất, luôn bị khi dễ nàng ta vẫn khóc một cách yếu ớt. Hắn nói hắn sẽ đòi lại công bằng cho Diệp Nhan, sự ủy khuất Diệp Nhan chịu nàng phải gánh gấp mười lần.

    Khi mà nàng cùng Diệp Nhan hắn, ba người xuất hiện một chỗ nàng ấy đều khép nép bám ống tay áo hắn, nhìn nàng với ánh mắt sợ hãi. Mỗi lần như thế hắn đều ôm chặt Diệp Nhan vào lòng, sợ như cả thiên hạ không biết hắn thương hoa tiếc ngọc vậy. Và cũng mỗi lần như thế hắn kiếm đủ chuyện hành hạ nàng chỉ để Diệp Nhan thôi sợ hãi.

    Còn có Diệp Nhan thích uống trà Bích xuân, trời xuân mưa lạnh lẽo hắn bắt nàng lên núi ngay hái trà trong đêm, sáng hôm sau phải trở về kịp dâng lên Diệp Nhan. Nàng bị lạc đường, phải vào một khe núi để trú mưa. Thực ra từ nhỏ nàng vẫn bị lạc đường, mẫu thân luôn lo lắng sợ một ngày nàng không tìm được đường về nhà dù nơi đó đã qua vô số lần.

    Khi thức dậy, nàng đã thấy mình nằm trong xe ngựa. Hắn sao lại ở đây ? Đã ngồi khoanh chân nhàn tản bên cạnh nhìn nàng ánh mắt sắc như dao. Hắn hỏi, tại sao ngủ luôn nhíu chân mày ? Ha, nàng có nên nói tất cả do hắn mới có có nàng ngày hôm nay ?

    Cả một vườn hoa sắc đào đỏ thắm, hắn đứng nơi đó dịu dàng cười cười, cánh hoa đào vương ở tóc cùng bờ vai. Cảnh tượng như thượng tiên dự hội vậy, quả thật cực hoàn mĩ. Nếu trừ bỏ tính cách tàn bạo sau khuôn mặt dịu dàng kia thì hắn đúng là thiên tiên nơi trần thế.
    nàng thấy hoàng thượng ôn nhu nâng cằm hắn hôn dịu dàng. Hắn cũng tiếp nhận một cách triệt để, mặc hoàng thượng chiếm tiện nghi. Sau đó, sau đó thì sao ? Không có sau đó nữa, nàng đã đi khỏi, cảm giác lợm giọng buồn nôn đã len lỏi trên khoang miệng. Thì ra lời đồn là có thật, thì ra phụ thân chẳng hề sai.


    Hắn ném miếng vải vụn vào mặt nàng, mí mắt hạ xuống nhìn nàng sắc như dao. Hắn nói “ ai cũng được, duy chỉ có ngươi không được phép.. ghê tởm”. Lúc nàng bỏ đi tấm váy bị vướng vào cành rách một mảnh, thế nên hắn mới biết nàng ở đó. Chuyện bại hoại như vậy muốn người ta không ghê tởm, hắn điên rồi chăng?


    Vương gia, vị thanh mai trúc mã của Diệp An, ngài ấy muốn đưa nàng về phủ. Hắn một câu cự tuyệt. " Tiện tỳ đó, sống là người Đốc phủ, chết làm ma Đốc phủ.." ...Hắn nói đanh thép :" Nhà họ Đường bao gồm cả nàng ta nợ Nhan nhi rất nhiều.."..Quả nhiên hắn ghét cả thiên ha, nhưng chỉ yêu một Diệp Nhan..

    Một nhóc con như cục bột khóc nỉ non thương tâm lắm, nàng tới gần cười cười, giỗ giành xoa đầu đưa cho cậu nhóc viên kẹo. Hắn đã đứng đó từ lúc nào, nụ cười trên môi nàng méo xệch. Ánh măt của hắn làm nàng hơi giật mình, có lẽ vì khi đến đây nàng chưa bao giờ cười. Thái độ lạnh nhạt, vẻ mặt trầm lắng chỉ mong báo thù là những gì nàng có.

    Thì ra nhóc con ấy là tiểu hoàng tử, mải chơi quên mất đường về. Ngày nhỏ nàng cũng vậy, luôn ầm ĩ một phen nếu như không tìm thấy đường. Ngày ấy, cũng đã rất rất xa rồi.

    Đôi lúc nàng nghi ngờ có phải hắn cười thật lòng với nàng không. Ánh mắt hắn nhìn làm nàng hơi nhầm lẫn. Hắn từng nói “ tưởng là ngươi nhưng chẳng phải ngươi ..”

    Tâm tính kín đáo khó dò như hắn chắc không thể, nàng biết hắn chỉ yêu Diệp Nhan ..

    Tiểu Mặc nói ba ngày nữa sẽ có cơ hội rời đi. Tiêu Mặc là trưởng tử quản gia Đường phủ, huynh ấy đã theo nàng từ nhỏ. Đến nơi đây là hai người nương tựa nhau. Vì Đường gia mà mất cả gia đình ấy thế mà huynh ấy vẫn bên cạnh mấy năm chiếu cố, bảo vệ nàng. Đường phủ, còn cả nàng nữa đều nợ huynh ấy.

    Chuẩn bị xong tất cả, liệu có thành công hay không. Cũng may yến tiệc lần trước có thích khách, nàng đỡ thay Diệp Nhan một đao, Diệp Nhan bị động thai tới ngất đi. Hắn ngày đêm túc trực bên Diệp Nhan, cộng việc công chúa luôn làm nũng bám riết lấy hắn, quả thật hắn rất bận rộn. Nàng vừa hay ho chuẩn bị được mọi thứ. Vết thương do đao kia khá nghiêm trọng không ngừng rỉ máu nhưng vì lần tẩu thoát này nàng cố nhịn. Nàng mệt rồi, muốn quên nỗi hận tìm cuộc sống bình yên mới.

    Thì ra công chúa được tổ chức sinh thần tại Đốc phủ, yến tiệc rất nhiều tiểu thư phu nhân tới dự, đèn lồng giăng khắp phủ, ca múa linh đình đủ để không ai chú ý tới nàng. Thị vệ Đốc phủ toàn người tài đủ tàn nhẫn như chủ nhân bọn hắn, chặng đường thật khó khăn. Tiểu Mặc nắm tay nàng chạy qua ngọ môn, qua chính đường liên tục mấy hồi, miệng vết thương không ngừng rỉ máu ướt đẫm một mảng.

    Vượt qua đại môn, còn bờ tường năm thước nữa là có thể trở ra, nàng thập phần hồi hộp. Một tiếng vút bên tai, mưa tên rơi xuống chỗ hai người. Chợt đuốc từ đâu tới sáng loáng cả một vùng, rất nhiều xạ thụ đứng vây quanh hai người. Tiểu Mặc ôm chặt nàng trong bão tên huynh ấy đã bị trúng ba mũi tên. Nàng ngoảnh lại thấy hắn đã ngồi trên lưng tên nô tài từ bao giờ, thật bất ngờ hắn đã sớm biết, lại sớm chuẩn bị.


    Hắn không nhìn về phía này chỉ mải vuốt ve đoản kiếm trên tay nói bằng giọng sắc lạnh:” Tiểu Mặc có thể đi, ngươi..nhất định ở lại..” Nàng lạnh tái, nàng không muốn, nơi đây chính là địa ngục trần gian. Không muốn nhìn cảnh người bị hấp chín, không muốn nhìn cảnh người bị mang cho cá ăn. Nơi đây, còn hơn cả địa ngục..

    Tiểu Mặc ôm chặt nàng hơn, màn mưa tên lại dội xuống. Một mình Tiểu Mặc giao đấu với hơn mười cao thủ, sức huynh ấy nhìn như yếu dần. Khi thấy sặc mùi sát khí, nàng quay đầu nhìn lại thấy một vật sáng hướng bên này. Hắn bẻ nửa thân đoản kiếm kẹp giữa tay ung dung hướng Tiểu Mặc nhắm tới.

    Một chưởng nội lực theo nửa thân kiếm ập tới cắm phập vào tim. Người trúng nửa thân kiếm không phải Tiểu Mặc, là nàng. Lúc ấy không nghĩ gì nữa, nàng lấy thân đỡ cho Tiểu Mặc. Máu chảy dài trên đất, một chiếc còi gỗ nhỏ xỏ bằng sợi dây đỏ nơi cổ nàng len lỏi rơi xuống vũng máu. Chiếc còi vàng nổi bật trên nền máu đỏ thẫm.

    Thấy vật thể quen thuộc, hắn thần người. Bấy giờ mới đứng dậy nhẹ nhàng tiếng đến vũng máu nhặt chiếc còi lên. Vẻ mặt hắn lúc này chắc chắn chưa từng thấy qua. Vẻ mặt mơ hồ như không tin nổi, ánh mắt xa xăm đau đáu nhìn chủ nhân chiếc còi ấy.

    Phải rất lâu sau hắn mới cất bước được tới chỗ nàng, cả người nàng toàn máu. Hắn lấy tay lau đi búng máu còn đọng trên môi nàng. Vuốt ve khuôn mặt ấy, hắn khó khăn nói.:” Thì ra …là nàng..” .” Là..là ta, ta vẫn nhận ra chàng, chỉ có chàng..không nhận ra ta..”

    Nói đoạn nàng nhìn sang bên cạnh.Tiểu Mặc trước mắt nàng quỳ gục xuống, hàng trăm mũi tên găm lên người. Máu thất khướu cứ thế chảy ra, nàng nhẹ giọng gọi tên Tiểu Mặc.

    Nàng vật lộn muốn đỡ Tiểu Mặc dậy, cửa đại môn đã mở hai người có thể trở ra rồi. Vẻ mặt Tiểu Mặc khổ sở có lẽ vì quá đau, ánh mắt điềm tĩnh đen láy nhìn nàng, huynh ấy luôn nhìn nàng trìu mến như thế trước nay chưa từng thay đổi.

    Nàng nhớ lại trước kia luôn bắt huynh ấy xuống phố cùng nàng, về sau người bị phạt luôn là huynh ấy. Bao nhiêu năm từ trận thảm sát năm đó huynh ấy chưa từng buông tay nàng.

    Nàng chỉ muốn chạy khỏi nơi này không nghĩ đến an nguy của Tiểu Mặc. Nàng biết, Tiểu Mặc không bỏ rơi nàng trên thế giới này. Mà nàng cũng không để Tiểu Mặc ra đi một mình.

    Tiểu Mặc yếu ớt dơ cánh tay nên, nhưng chưa kịp chạm tớt mặt nàng cánh tay đã hạ xuống. Tiểu Mặc nhắm mắt, mặc kệ nàng có gọi thế nào đi nữa, huynh ấy vẫn không hay.

    Nàng ôm lấy Tiểu Mặc nói:” Tiểu Mặc, chúng ta về nhà thôi, ta..ta sẽ nghe lời huynh, không để huynh chịu phạt nữa.”

    Thế rồi nàng cầm nửa thân kiếm trên ngực cắm sâu hơn nữa. Máu ở miệng cũng ừng ực trào ra, nàng chẳng thấy đau. Có lẽ toàn bộ đau đớn khổ sở trên này thì nàng đều đã trải qua, cái chết này thì có đáng gì đâu.

    Hắn, cuối cùng hắn cũng nhận ra nàng. Có lẽ hắn thật lòng yêu Diệp An năm mười hai tuổi. Những ngọt ngào, sủng nịnh Diệp Nhan có bây giờ tất cả đều do Diệp An hay sao. Một vài lần hắn đã từng nhìn nàng và nói:” Thật giống nàng, nhưng chẳng phải nàng…” Nàng cũng muốn nói rằng thực ra là nàng.

    Nhưng nói ra sẽ được gì đây? Hắn sẽ tin nàng sao? Hơn nữa lòng thù hận cao hơn cả tình yêu. Thừa nhận hay không cũng chẳng quan trọng nữa rồi.

    Nàng ngã xuống, đôi tay cố gắng nắm chạy tay Tiểu Mặc, nhoài người nằm bên cạnh huynh ấy. Nàng biết nàng có thể gặp mọi người rồi..

    Dường như nàng nhìn thấy phụ thân đanh giọng mắng:” Đường đường là quận chúa sao có thể tùy tiện cải nam trang rong chơi khắp phố, đến từ đường quỳ cho ta...”..Nàng nhìn thấy mẫu thẫu thân luôn lo lắng:” An nhi, nếu con cứ mải chơi không nhớ đường về nhà thì nương phải làm sao ?”

    Dường như nàng nhìn thấy ca ca nói:” An nhi, lại đây giúp ca ca mài mực. An nhi, mau lại xem hoa tử đằng muội thích đã nở rồi”. Nàng lại thấy quản gia thúc thúc lo lắng :” Quận chúa, người đừng đắp người tuyết nữa, kẻo cảm lạnh bây giờ..”

    Và cả dường như nàng nhìn thấy một vị thiếu niên gầy gò trắng trẻo xinh đẹp đưa cho tiểu cô nương mười hai tuổi một chiếc còi gỗ dưới cây tử đằng :” Xú nha đầu, nếu muội lạc đường, cầm lấy chiếc còi này thổi lên, huynh nghe thấy sẽ đưa muội về nhà, muội lại có thể gặp huynh.”

    Nàng vẫn luôn chờ nhưng ai đó chẳng đến, nàng vẫn luôn đợi nhưng ai đó chẳng về và nàng cũng luôn yêu nhưng ai đó chẳng biết.

    Ít nhất cuộc đời vẫn còn chút khoản khắc tốt đẹp về hắn. Nàng khẽ mỉm cười nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng ra đi.
    -----------------------

    2. Dưới gốc cây tử đằng trong một ngôi chùa nhỏ. Một bộ bàn ghế dưới gốc cây có hai bóng hình nhỏ. Một là tiểu cô nương mười hai tuổi nhỏ nhắn dễ thương. Một là vị thiếu niên tiểu bạch kiểm tầm mười năm mười sáu tuổi xinh đẹp vui vẻ chuyện trò cùng tiểu cô nương..
    “ Huynh nói xem, lần này muội lạc đường lâu như vậy, phụ thân sẽ không cho ra ngoài chơi, ta sẽ không gặp được huynh nữa..” Tiểu cô nương buồn rầu nói..

    “Xú nha đầu, nếu muội lạc đường, cầm lấy chiếc còi này thổi lên, huynh nghe thấy sẽ đưa muội về nhà, muội lại có thể gặp huynh.” Vị thiếu niên cầm chiếc còi vàng làm từ gỗ đang hương trên tay cười cười đưa cho tiểu cô nương..

    Cô nương nhỏ ấy cầm chiếc còi hý hửng lại đáp:” Ta giúp lại đưa huynh về chùa, vậy huynh báo đáp ta thế nào đây ?”

    “ Ta hả, ta sẽ mang sính lễ tới hỏi muội về làm thê tử..” Vị thếu niên cười toe toét trêu ghẹo tiểu cô nương..

    Tiểu cô nương tim đập mặt đỏ tía tai chu chu mỏ đáp:” Ai nha, người ta mới không thèm…” .

    Hai người cứ vui vẻ như thế. Một lúc sau vị trụ trì của chùa điềm đạm bước đến cạnh tiểu cô nương nhỏ:” Quận chúa, phu nhân đón người trở về..”…

    Tiểu cô nương mặt phụng phịu buồn chán, không ngừng quay lại liếc liếc vị thiếu niên. Vị thiếu niên mỉm cười như gió xuân đưa tay vẫy vẫy tạm biệt.

    Bên ngoài cửa đã có một vị phu nhân cao quý đoan trang ngoài ba mươi sốt ruột đợi ở bên ngoài:” An nhi à, ba ngày không thấy con làm nương lo muốn chết, con cứ như vậy mãi lần sau nương phải làm sao..”

    “ Nương, con là đang làm việc tốt , con thấy huynh ấy ngất bên đường mới đến gần hỏi thăm thì ra huynh ấy không những sốt cao lại còn gẫy chân nữa. Sau đó con hỏi huynh ấy nhà ở đâu, huynh ấy liền nói đưa về ngồi chùa này. Đến nơi con mới biết lạc mất Mặc Mặc, nhưng con đã nhờ trụ trì báo về phủ..Với cả phụ thân luôn dạy rằng….” Tiểu cô nương lại khua môi múa mép một hồi đã bị phu nhân gõ gõ vào đầu…

    “ Nha đầu này, chỉ được cái nhanh miệng, lần này về xem phụ thân xử đẹp con..” Trách yêu một cái, hai bóng dáng một lớn một nhỏ cứ thế liên kiệu liên hoa rời đi.

    Khi bóng xe ngựa khuất hẳn nơi cuối phố, vị trụ trì mới chậm rãi trở lại bên cạnh vị thiếu niên kia:” Vương gia, nửa tháng sau đợi chân ngài khỏi hẳn chúng ta có thể lên đường..”

    Hai tháng sau tiểu cô nương lại lén lún đến ngôi chùa chỉ mong gặp lại vị thiếu niên kia. Nhưng người đã đâu mất, cũng là trụ trì mới trông coi ngôi chùa này. Tiểu cô nương ngồi trên ghế gỗ bên dưới gốc cây tử đằng thất vọng cực độ.


    Rất lâu cho tới sau này, tiểu cô nương nhỏ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần vẫn ôm ấp những câu nói kia ở trong tim. Nàng luôn hy vọng một ngày nào đó trên con phố này nàng sẽ gặp lại vị thiếu niên có má lúm đồng tiền xinh đẹp kia.


    “ Một bước lại một bước cách xa
    Hoa vẫn nở buồn trời thương nhớ
    Màu ngọc bích nhạt nhòa ai giữ
    Gió thổi qua năm tháng đợi chờ..”
    -------------------------------------------
    3. Lại nói, họa sát nhân năm đó xảy ra. Gần một ngàn người Đường phủ đều có kết cục không thể bi thảm hơn. Nhưng ngoại trừ có một người, là quận chúa Diệp Nhan. Nàng ấy không chỉ may mắn sống sót mà còn sống trong hạnh phúc.

    Gia nhân trong phủ từng kể lại rằng trước khi xảy ra biến cố Đốc chủ có cùng ngự giá tới Đường gia. Duyên số run rủi Đốc chủ nhìn thấy quận chúa Diệp Nhan xinh đẹp tuyệt trần ngồi bên cửa sổ đọc một bài thơ.

    Nghe đâu bài thơ ấy do Đốc chủ đề bút sáng tác từ thuở thiếu thời nay bỗng nhiên được miệng ngọc phát ra cảm giác yêu thích không ít. Hoàng thượng chiều lòng ái khanh liền ban quận chúa cho hắn.

    Đường Ấp hầu giận lắm nhưng vẫn cố ngậm bồ hòn. Ai bảo lời phát ra từ miệng thiên tử không thể chối từ. Vì thế người và hắn càng ngày càng đối nghịch, như mặt trời ban trưa.

    Quận chúa Diệp Nhan vừa nhìn dung mạo như tiên của hắn cũng đã nhất kiến chung tình, hận không thể moi trái tim trao hắn. Ngày đêm nhớ nhung chỉ mong gặp lại.

    Thực ra bài thơ ấy của Diệp An. Khi luyện chữ nàng ấy chỉ viết một bài này, bao năm qua cũng chỉ thích một bài này. Đương nhiên vì thế Diệp Nhan cũng biết, vừa lúc ngâm một câu thì Đốc chủ ngang qua chý ý tới nàng. Thật phải cảm ơn Diệp An, bây giờ nàng mới hiểu tại sao muội ấy lại yêu bài thơ đó tới vậy.

    Nhưng chẳng ai ngờ rằng cuộc đời nàng có lẽ chỉ cứ hạnh phúc bên hắn như thế. Một câu nói rơi xuống, Đốc chủ liền mang Diệp Nhan đem chôn sống. Chỉ với một lí do Diệp An đã chết, nàng không được phép sống.

    Vứt bỏ gia đình, phản bội phụ thân, mẫu thân không nhìn mặt…Rất nhiều việc nàng đã làm chỉ vì chỉ muốn được bên hắn. Diệp An từng nói những gì nàng và hắn có Diệp Nhan nàng vĩnh viễn không thể nào biết. Lâu dần nàng mới biết thì ra mình chỉ là cái bóng của Diệp An.

    Uất ức quá độ, đau thương quá nhiều. Diệp Nhan đã uống thuốc tự vẫn trong căn phòng hai người ân ái mỗi đêm. Ra đi với một tình yêu không trọn vẹn.
    ----------------
    Trong một căn phòng băng có một quan tài băng, trong quan tài băng trong suốt có một nữ tử nằm trong đó. Đốc chủ bước đến bên cạnh quan tài, nhẹ nhàng sờ lên mặt băng .Ngày nào hắn cũng nhìn ngắm thi thể kia với ánh mắt si mê, lặp lại vô số lần những câu nói…

    - “ An nhi, thực ra do ta, ta đã nhầm nàng ấy là nàng, hai người căn bản quá giống nhau. Ta cứ nghĩ nàng ấy là nàng, nàng có trách ta..? ”
    - “An nhi , hoa tử đằng đã nở, nàng không cô đơn chứ? Ta sợ nàng cô đơn đã gửi Diệp Nhan xuống chăm sóc nàng. Có lẽ như vậy nàng sẽ không cô đơn nữa.”
    - “ An nhi, thực ra ta là vương gia nước Tế, hoàng thượng đã giao quyền triều đình cho ta. Nhanh thôi, ta sẽ có cả thiên hạ..”
    - “ An nhi, ta đã có cả thiên hạ. Nhưng, ta lại không có nàng…”
    - “ An nhi, nàng hãy cứ đứng dưới cầu Nại hà bên đá Tam sinh thổi chiếc còi đợi ta ở đó. Ta nghe thấy, sẽ đi tìm nàng, ta lại có thể gặp nàng..”
    - “An nhi à, ta..yêu nàng.”..
    Vào năm đó, hẹn ước đã từng nghe
    Chàng thì thầm vào tai ta nói nhẹ:
    Đến chừng nào tử đằng không còn nở
    Thì khi đó tình yêu mới không còn.

    Chàng từng nói khi tử đằng không nở
    Thì khi đó yêu thương sẽ không còn
    Vẫn còn yêu, còn luyến tình đó
    Sao tử đằng không nở, tử đằng ơi?
    ---QC---


  2. #2
    Ngày tham gia
    Apr 2017
    Bài viết
    2
    Xu
    0

    Mặc định [ Đoản _ Cổ đại ] Chờ ngày tuyết tan

    1. Ta ngồi trên chiếc đu trong viện đung đưa, tuyết vẫn rơi dày suốt mấy ngày. Ừm sao ta không thấy lạnh gì cả, hạt tuyết cũng không thấm ướt tay ta như mọi khi.
    Ta thấy hạ nhân hối hả dọn tuyết, ai ai cũng bận rộn chuẩn bị mừng năm mới. Mọi người không ai chú ý tới ta.
    Ta thích rất thích ngắm bệ hạ. Đến gần ngài ngửi mùi hương bạc hà, ngắm ngài đọc sách hay chỉ là mỗi lần nhìn ngài thơ thẩn cũng làm ta thích thú.
    Bệ hạ mới hai mươi hai. Nhan sắc tuấn mĩ bức người tuyệt luân. Cái môi mỏng kia, cái mũi thẳng tưng kia hay hàng mi hơi hạ xuống kia chính là cực phẩm của tạo thế.
    Hôm nay bệ ha không đến, nghe nói hình như Tịnh Phi hoài hài tử nên ở cung của nàng. Ta cũng không lấy làm lạ. Mỹ nhân trong cung nhiều vô kể, phải hảo yêu thương là tất nhiên.
    2. Hình như bệ hạ lúc đó còn là tam hoàng tử. Ta thấy ngài và cô nương mặc đồ thiên thanh đi chơi rất vui vẻ.
    " Tiểu Kỷ ngoan, ngày mai ta xin phụ vương đưa nàng thăm gia gia rồi đi chơi được không ? "
    " Tiểu Kỷ của ta thật là ngốc.."
    " Hoàng tổ mẫu quý muội, phụ vương yêu thương muội, ai ai cũng yêu thương muội. Ngoan, không khóc .."
    " Tiểu Kỷ, ta và Thủy công chúa không có gì cả. Mai ta sẽ trả lại nàng ta túi gấm được không ?? "
    " Tiểu Kỷ, đợi ngày tuyết tan..Ta sẽ xin phụ hoàng ban hôn nhé, gả cho ta tiểu Kỷ..."
    Có vẻ như bệ hạ rất yêu thương cô nương ấy, vui vẻ sóng vai nhau. Như một đôi uyên ương ngày tháng bên nhau trải qua vui buồn hờn giận...
    Ai nha kỳ lạ lắm. Hoàng hậu rõ ràng là vị hôn thê của ca ca ta, Tịnh phi chính là thất di nương của phụ thân. Hai người họ sao liền trở thành thê thất của bệ hạ vậy ??
    Xấu hổ quá, ta thấy bệ hạ hôn hoàng hậu nhìn nàng cười rồi lại hứa hẹn gì đó kìa. Mà hình như lúc ấy nàng ta vẫn còn là công chúa kiêu ngạo xinh đẹp, bệ hạ vẫn là tam hoàng tử. Hai người họ rất lạ nha.
    Ta thấy hình như bệ hạ chắp tay sau lưng. Người đằng sau bẩm báo một hồi liền ôm chầm lấy bệ hạ. Ha, thì ra là một nữ tử, ta thấy nàng giống thất di nương quá. Ta có nên báo cho phụ thân không ?
    Ta không hiểu bệ hạ vẫn yêu thương cô nương tiểu Kỷ kia nhưng vẫn qua lại với Thủy công chúa. Thật khó hiểu lắm nha..
    3. Kỷ cô nương khóc thê lương. Ca ca của nàng đã chết ngoài biên cương. Nàng biết ca ca chỉ yêu thương nàng. Mẫu thân nàng vì nhớ ca ca khóc huyết lệ rơi đầy mặt.
    Nửa tháng sau tam hoàng tử tổ chức hôn lễ.. Kỷ cô nương vui mừng lắm, không ngờ hôn thê của tam hoàng tử là Thủy công chúa..Nghe nói người quỳ suốt một ngày để xin hoàng thượng đồng ý ban hôn.
    Rõ ràng, rõ ràng Thủy công chúa đã nhận lời đợi ca ca nàng. Rõ ràng huynh ấy nói :" Gả cho ta tiểu Kỷ. " Kỷ cô nương lệ đầy mặt nghĩ lại.
    Kỷ cô nương thật đáng thương nha. Nàng muốn gặp tam hoàng tử mấy lần đều bị từ chối. Trong ngự hoa viên hoàng tử và Thuỷ công chúa sóng vai bên nhau cười nói hạnh phúc.
    Rốt cuộc cũng gặp người. Nàng ấy nhìn tam hoàng tử thật lâu sau mới hỏi:" Tại sao ?"
    " Ta từng nói xin hoàng thượng ban hôn, nhưng chưa từng nói là nàng. Ta yêu Thủy nhi.." Tam hoàng tử vẻ mặt thản nhiên nói.
    " Được, ta chúc hoàng huynh cùng công chúa trăm năm hạnh phúc, sống lâu bạc đầu.." Nàng ấy chắp tay chúc mừng rồi quay người rời đi chẳng ngoảnh lại. Ta quả thật khâm phục nàng ấý.
    Nửa tháng sau cả kinh thành náo nhiệt, hoàng cung đèn lồng chữ hỷ giăng khắp nơi.
    Hoàng tử thành hôn đồng thời Kỷ quận chúa con gái trưởng công chúa cũng gả cho Dịch vương gia. Ngài ấy là huynh trưởng Thủy công chúa. Đúng là song hỷ long môn, song hỷ lâm môn.
    Ngày thành hôn ta thấy Kỷ cô nương thật đẹp, không nói không rằng lên kiệu hoa của Dịch vương về phía Đông Bắc.
    Một năm sau nhờ sự giúp đỡ của Dịch vương tam hoàng tử lên ngôi. Cũng không thấy ngài nhắc đến Kỷ cô nương nữa.
    4.
    Ta thấy vị thái giám thân tín cạnh bệ hạ tới. Ngài đang xoa xoa chữ Kỷ viết trên giấy lụa, ánh mắt đờ đẫn nói :" Nàng đã về.."
    "Vâng, thưa bệ hạ quận chúa đã về." Sau đó ta thấy vị thái giám tóc hoa râm đưa cho bệ hạ một hũ ngọc và một chiếc cẩm ngọc. Kia hình như là tro cốt của Kỷ cô nương. Nàng chết rồi sao ?
    " Lúc tại vị quận chúa nói nếu gặp hoàng thương trả chiếc cẩm lại giúp nàng..Còn nói Vật của người nên trả lại người.." Vị thái giám kính cẩn đưa rồi trở ra.
    Chiếc cẩm này ta thấy hoàng tử tặng Kỷ cô nương lúc tết nguyên tiêu. Sau đó còn thề thốt gì đó, ta không nghe thấy. Chỉ thấy Kỷ cô nương kiễng chân hôn chụt cái vào má hoàng tử. Cảnh còn mà người đã mất, ta thở dài.
    Lại nói bệ hạ ngắm nghía rồi một chưởng đập tan chiếc ngọc. Ta giật thót cả tim, chiếc cẩm đẹp vậy ta tiếc a.
    Nhưng mà làm ta hốt hoảng. Bệ hạ chả hiểu sao miệng phun máu đỏ tươi rồi ngất lịm.
    Dạo gần đây bệ hạ hay thẫn thờ đứng trong những ngày tuyết dày trắng xóa. Mắt chỉ đăm đăm nhìn chiếc đu kia. À ta nhớ không nhầm ngày trước Kỷ cô nương hay ngồi đó thì phải.
    5.
    Thật lạ nha. Tại sao ta lại biết rõ chi tiết tới vậy ? Ta buồn vui đau đớn cùng Kỷ cô nương. Có lẽ là do cùng phận nữ nhi chăng ?
    Một đêm tuyết lạnh giá, bệ hạ có vẻ ốm nặng lắm. Ánh mắt đờ đẫn nhìn ta rất lâu. Mọi lần chẳng phải người không thấy ta?
    " Tiểu Kỷ, nàng đã về.."..Buồn cười nha, bệ ha còn cầm tay ta nữa...
    " Tiểu Kỷ, ta rất nhớ nàng.."..Bệ hạ nhìn ta đắm đuối..
    Ta nhìn vào mắt bệ hạ, ánh mắt long lanh ấy chứa hình ảnh của..Ta, ta và Kỷ cô nương giống nhau đến lạ kỳ..
    Từ khi gả đến phủ Dịch vương Kỷ cô nương không còn vui vẻ nữa. Những ngày tuyết rơi nàng luôn thờ thẫn nhìn bên ngoài. Có khi đứng giữa trời tuyết một hai canh giờ vẫn chưa trở vào..
    Dịch vương vẫn yêu thương nàng, hai người bề ngoài vẫn là một đôi phu thê hạnh phúc. Người người ca tụng.
    Nàng ấy nghe tin tam hoàng tử lên ngôi vị cũng lập Thủy công chúa làm hoàng hậu được một năm. Hai người vợ chồng hoà thuận, phu thê ân ái. Nàng tự hỏi ai kia còn nhớ mình chăng ?
    Vào một ngày Kỷ cô nương biết được sự thật. Thất di nương của phụ thân là do tam hoàng tử phái làm gián điệp. Thủy cô chúa cũng bị hắn lợi dụng để lấy tin tức từ ca ca.
    Nàng vẫn biết con đường lên ngôi của tam hoàng tử luôn chắc trở. Phụ thân và ca ca luôn ủng hộ Ngũ hoàng tử, một người hiền lành nhân hậu học thức uyên thâm.
    Rồi một đêm mưa thu rả rích lạnh lẽo. Dịch vương bị sát thủ đột nhập truy kích. Nàng biết, Dịch vương cũng biết những người này đều do bệ hạ phái tới.
    Sáng hôm sau sắc trời ảm đảm báo hiệu một mùa đông tới gần. Cả vương phủ đậm chất tang thương. Chỉ thấy phu thê Dịch vương cơ thể đã lạnh ngắt, hai mắt nhắm nghiền.
    Cả người Dịch vương cả vết thương lớn nhỏ hơn mười. Vết thương toàn những nơi chí mạng nhưng vẫn ôm chặt Kỷ vương phi không rời. Kỷ vương phi cũng bị một vết thương sâu ở ngực, có lẽ do mất máu quá nhiều mà chết.
    ----------
    Từng chuyện từng chuyện hiện ra trước mắt ta. Thực ra ta chính là Kỷ cô nương mà Kỷ cô nương cũng là ta. Ta không hiểu sao ta đã quên sạch rồi lại nhớ lại một lèo...
    Ta không biết mình đã chết. Có lẽ do ta chấp niệm quá sâu, vẫn luôn nhớ tới câu nói kia chính vì vậy âm hồn chưa tan mà quay trở về chốn cũ.
    Ta nhìn thấy bên đình son gác tía. Ta khóac áo choàng đỏ lông ngỗng trắng muốt trên cổ, tam hoàng tử chàng đứng bên cạnh ta cũng choàng một chiếc áo lông ngỗng trắng muốt.
    Chàng cười rồi ghé vào tai ta nói nhỏ, mặt ta đỏ bừng nhưng nét vui mừng còn nguyên trên mặt khi nghe chàng nói..
    " Tiểu Kỷ, chờ ngày tuyết tan..Ta sẽ xin phụ hoàng ban hôn, gả cho ta tiểu Kỷ..."
    .......
    Tương tư khổ, tương tư hận. Bóng hình người mãi tận nơi nao? Con tim khóc, con tim gào. Hóa thành nước mắt trôi vào trong đêm


    ---QC---


  3. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status