CHƯƠNG 11
HOANG THÔN
Dân quốc:
Lâm Húc và Thúy Nương cứ như vậy chạy qua chạy lại trong rừng rất lâu, đến khi mắt trời cao bằng ba con sào, sương mù mới hoàn toàn tan. Chốn sơn lâm hoang vu này mới lộ ra vẻ đẹp ôn hòa nên có của vùng sông nước Giang Nam. Thúy Nương cuối cùng lại đưa Lâm Húc đến một thôn vắng có vẻ có người sống. Tuy nói là có người sống ở đây, nhưng đi một vòng mới phát hiện ra nơi này thực ra chỉ là một thôn nhỏ, nhưng vì chiến tranh, nơi đây đã trở thành một hoang thôn. Khắp nơi đều là thi thể lẫn đám chuột đang gặm xác chết, một cỗ mùi tanh tưởi của những thi thể sắp phân hủy hết bao phủ cả thôn.
Thúy Nương cả đường đi không lên tiếng, có đôi lúc cổ họng cô nức nở mấy tiếng, dường như đang cố gắng nén khóc. Sau đó quay đầu nhìn con đường đã đi qua. Lâm Húc luôn cảm thấy cô mỗi giây mỗi phút đều cảnh giác sau lưng, anh cũng một đường không nói gì chỉ đi sau cô. Cô nhìn vào một quán trà nhỏ bỏ hoang nói: “Ở đây đi, tôi đi tìm đồ ăn, xem có thể mang theo thứ gì không. Đói chết mất!”
Lâm Húc phủ bụi trên băng ghế dài, đặt hòm thuốc xuống. Anh nhìn quanh bốn phía, không có gì ngoài đóng hoang tàn đổ nát, còn có thể nhìn thấy mang máng vài thi thể đổ ngang đổ dọc cách đó không xa, còn một nữ thi treo cổ trên cây, dưới tàng cây lúc ẩn lức hiện. Thúy Nương tìm nửa ngày cuối cùng chỉ có thể bực dọc quay trở lại: “Mẹ nó, đám quỷ Nhật kia đúng là súc sinh, một con gà, ngay cả một quả trứng cũng không lưu lại cho chúng ta.”
Lâm Húc vuốt bụng mình, nói ra thì anh cũng hai ngày trời chưa ăn gì. Đột nhiên hai mắt Thúy Nương tỏa sáng, tiến mấy bước vào trong một đám cỏ, lại có thể nhặt được một thanh súng trường, trong đó may mắn nhất là súng có đạn. Thúy Nương nhìn thanh súng như nhìn gà hầm nấm, cô đưa súng cho Lâm Húc : “Cầm lấy, anh là quân nhân đúng không? Kiếm ít hương vị dân dã đi, chúng ta đừng ngốc ở đây, quá dọa người. May còn nhặt được súng này, không tính là lỗ.”
Lâm Húc nhận súng, thử lên đạn thấy có thể sử dụng, đỡ cho bọn họ ít nhiều việc. Anh gật đầu: “Tôi ra sau núi xem có thể bắt được thỏ hay không, có điều bây giờ là ngày đông, có thể bắt được không còn không biết.”
Thúy Nương lập tức giữ anh lại: “Đừng, đừng quay lại! Chúng ta không thể quay lạ đường cũ., cùng với tôi đi về phía trước, tôi xem xem có thể tìm được cần câu hay không. Nơi này gần sông, người ta chắc cũng ăn cá.”
Thúy Nương lại ba lần bảy lượt giả thần giả quỷ, khiến cho sự phản cảm và hoài nghi của Lâm Húc đạt đến cực điểm, anh lạnh mặt hỏi: “Cô đến cùng sự hãi cái gì? Chúng ta đang trốn tránh cái gì? Cô không nói rõ thì tôi không đi nữa!”
Thúy Nương cắn môi nhìn Lâm Húc, anh bị cô ta nhìn như thể, lại mềm lòng, chỉ thở ra một hơi rồi lắc đầu. Thúy Nương nhìn thấy anh như vậy đành mở miệng: “Chúng ta cứ đi về phía trước, chẳng lẽ anh để tôi đứng giữa một đống thi thể nói chuyện này. Tôi tuy là dân đổ đâu, nhưng cũng là phụ nữ.”
Lâm Húc nghe cô nói như thế, cũng thấy bản thân hơi quá đáng. Anh lắc đầu ái ngại: “Là tôi thái quá, chúng ta đi trước, chờ đi khỏi nơi này sẽ khá hơn.”
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, Lâm Húc phát hiện một đôi mắt ở trong đống đổ nát nhìn anh chằm chằm. anh nâng súng lên trõ vào đó hét lên: “Kẻ nào, mau lăn ra.”
Trong đống gạch vụn không một âm thanh, Thúy Nương trốn sau lưng Lâm Húc, hai người từng chút một áp sát, cuối cùng một con khỉ nhảy ra từ trông đống phế tích, giống như là vật theo bên người diễn xiếc. có lẽ người kia chết rồi, chỉ còn lại con khỉ này trốn đông trốn tây, nó rất có linh tính, biết được thứ đồ trên tay Lâm Húc nguy hiểm, soạt cái nhảy sang một bên, nhe răng nhếch miệng gầm gừ muốn đe dọa bọn họ , phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Thúy Nương thở hắt ra: “Là khỉ, tôi còn cho rằng là quỷ sứ. Được rồi, hôm nay chúng ta ăn nó, nghe nói não khỉ ăn rất ngon.”
Lâm Húc chưa buông súng xuống, nhưng cũng không nổ súng. Con khỉ kia dường như nghe hiểu lời hai người nói, cảm thấy hai người này đang nuốt nước miếng, cũng biết muốn đem giết thịt nó. Càng rít lên chói tai, khiến cho hoang thôn vôn quỷ dị càng thêm đáng sự. Lâm Húc cảm thấy thôn vắng đã chết này còn có thứ gì đó sông đang trốn ở đây, trong bãi cỏ, trong đống ngói vỡ nát, đang theo dõi họ. Thực ra anh luôn có cảm giác có một đôi mắt vô cùng âm tàn đang theo dõi từng cử động của họ.
Lâm Húc không nổ súng, anh buông cúng xuống: “Khỉ này là khỉ Trung Quốc, lại đặc biệt có linh tính, chúng ta tha cho nó. Chúng ta quay lại bắt thỏ hoang.”
Ngoài ý muốn của Lâm Húc, Thúy Nương không hề phản đối, ngược lại có chút run rẩy, cô thần thần bí bí tiến đến gần Lâm Húc thấp giọng: “Vậy thì chúng ta đi nhanh đi. Tôi thấy nơi này có gì đó không đúng lắm.”
Lâm Húc hoài nghi: “Cô nói thôn này có vấn đề?”
Thúy Nương cau đôi mày xinh đẹp lại: “Đúng vậy, thôn này không bình thường chút nào, anh không phát hiện ra sao? Người chết đều là nữ, không có một nam thi nào cả.”
Lâm Húc lập tức quay đầu quan sát bốn phía, quả nhiên thấy người chết trên mặt đất đều là phụ nữ, ngay cả một người đàn ông cũng không có, rất không bình thường. Trong lịch sử có rất nhiều vụ thảm sát, có vụ giết sạch cướp sạch, có vụ chỉ giết hết tất cả đàn ông, bắt đi toàn bộ phụ nữ có thể sinh đẻ. Chỉ giết mỗi phụ nữ, đúng là chưa từng thấy.
Lâm Húc đầy nghi hoặc: “Đàn ông trong thôn đi đâu cả rồi? Nhìn thấy người phụ nữ của mình bị giết cũng không dám xuất hiện? Không đúng nha.”
Thúy Nương nắm chặt con dao bổ củi vừa nhặt được, níu Lâm Húc nói: “Đừng quan tâm nữa, năm chiến tranh loạn lạc, quái sự đâu cũng có, thế này cũng quá tà môn rồi.”
Lâm Húc cũng không nhiều lời nữa, đeo súng trên lưng, Thúy Nương tìm được một hộp quẹt chưa dùng ở một góc, hai người đi thẳng qua thôn trang quỷ dị khắp nơi đều là thi thể, kỳ quái nhất là con khỉ kia không bỏ đi, mà theo sau bọn họ, duy trì khoảng cách ba mét. Thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh la hét quái dị, nhưng kì lạ hơn là nó chỉ sát vào đống đổ nát mà theo hai người, Lâm Húc có thể nhận ra, loài khỉ này giống như đang né tránh ánh mặt trời.
Lúc Lâm Húc, Thúy Nương tăng tốc bước ra khỏi thôn hoang, cảnh vật xung quanh càng lúc càng hoang vu, trên đường đi đừng nói thỏ hoang, ngay cả một con chim cũng không nhìn thấy. Nhưng bọn họ biết bản thân đang đi dọc theo bở sông Tần Hoài, sông Tần Hoài là một nhánh của sông mẹ Nam Kinh, do sông bên trong và ngoài nối liền, sông nội xuyên qua cả thành phố Nam Kinh, sông ngoài về phía đông là núi Hoa Bảo, phía nam thông với núi Đông Lư. Vốn có lời khen “đào diệp ánh hồng hoa, không gió tự thướt tha”. Nhưng bây giờ chỉ còn lại vẻ hoang tàn, đừng nói là thuyền cá, hoa đào. Ngay cả rau dại cũng chẳng có.
Cả đường đi đều là Lâm Húc theo sau Thúy Nương, mà Thúy Nương lại thỉnh thoảng đưa tay che nắng ngước lênvnhìn mặt trời, sau đó nghĩ ngợi nửa ngày mới dẫn Lâm Húc đi tiếp. Cô nói bọn họ trước tiên phải đến Đán Lý Dư ở chân núi Hoàng Cô, đến nơi đó sẽ có người đón họ. Tóm lại là bằng giá nào bọn họ phải sống sót đến nơi đó.
Hai người nhanh chóng đến một vùng nước, vì là phương nam, nên dù có là ngày đông lạnh giá vẫn có cá, hơn nữa cá cũng không hề nhỏ. Lâm Húc tìm thấy một cây sào, Thúy Nương lấy ra một ví có thêu mấy mũi châm tuyến từ trong túi đồ của mình, lấy ra một cây kim bẻ cong, nối vào đầu cây sào, Lâm Húc bóp nát con giun cố định vào đầu kim thành một cái cần câu.
Thúy Nương đốt lửa, cá vào mùa đông vốn dĩ không có gì ăn, nhìn thấy mồi thì bất chấp mà lao lên đớp, cho nên việc Lâm Húc bắt cá thì dễ hơn nhiều so với săn thỏ hoang. Lâm Húc bỏ nội tạng, làm sạch cá, vảy cá vứt vào đống lửa làm lửa càng đượm lên, hương vị rất nhanh đã truyền tới.
Lúc này hai người đói đên mức bụng sôi sùng sục, không quản là bụng ai sôi. Cá vừa chín, cứ trợn mắt lên mà ăn, nuốt cả thịt lẫn xương cũng mặc kệ có bị hóc hay không, đúng là dạng quỷ đói đầu thai.
Cá ăn cũng tương đối, Lâm Húc ợ một cái, mà Thúy Nương mới ý thức được mình là phụ nữ, liền nhỏ nhẹ cắn từng miếng, lọc bỏ xương cá, cũng không nhồm nhoàm nhai nuốt như lúc trước.
Lâm Húc lại lấy cần câu đi câu thêm một chút, làm sạch cá rồi lấy lá cây gói lại cho vào trong hòm, lúc này con khỉ vẫn đi theo bọn họ trốn ở đằng xa cũng bị mùi thơm của cá hấp dẫn liền khoa chân múa tay. Lâm Húc cười hì hì, thấy con khỉ thông minh như vậy, liền đưa con cá to vừa câu được vứt cho nó.
Con khỉ đưa tay đẩy đẩy thử hai cái, phát hiện không có nguy hiểm mới bắt đầu nhai ngấu nhai nghiến, Lâm Húc lại thây cách con khỉ này ăn giống với Thúy Nương vài phần. Nghĩ đến điều này làm anh không nhịn được bật cười, Thúy Nương thấy anh đang cười trộm, vứt đi một cái xương đầu cá mới hỏi: “Anh cười cái gì? Không phải mới kết với con khỉ thành một ruộc đó chứ?”
Lâm Húc không cười nữa, thấy trời đã muộn nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta lên đường thôi. Bây giờ chắc không gặp phải quỷ sứ nữa đâu, cô nói chỗ kia là chỗ nào?”
Thúy Nương bước đến bên đường, nhìn con khỉ không ngừng ăn cá, cô thấp giọng hỏi: “Không còn xa đâu, tôi thấy anh có học vấn, muốn hỏi anh chuyện này … … anh tin trên đời này có quỷ không?”
Lâm Húc không lập tức phủ nhận, anh lắc đầu suy nghĩ trong giây lát: “Tôi tin trên đời này có quả báo luân hồi.”
Thúy Nương dừng lại một chút, sau đó liền cười ha ha, tiếng cười nghe vô cùng trào phúng: “Quả báo? Cái gì gọi là quả báo? Người người đều nói chúng tôi là đạo mộ tặc chết không nhắm mắt, nói chúng tôi vô đạo đức, nhưng anh cho rằng chúng tôi sinh đã đi trôm mộ ư?”
Lam húc ngồi bên cô, Thúy Nương nói: “Thực ra tôi trước kia đâu phải làm cái nghề này, tôi trước kia là một kỹ nữ, haha, không ngờ phải không, chúng tôi làm cái nghề hạ lưu kia căn bản không mong có ngày ngóc đầu lên được, ngày ngày mua bán xác thịt, tôi còn từng giết người, đâm chết một tên súc sinh. Chính là một thằng biến thái, ngày ngày đâm tôi, dùng roi tẩm nước muối vụt vào người tôi, tôi cứ như vậy đã sớm chết trong tay hắn, chi bằng dứt khoắt đâm chết hắn cho rồi.”
Lâm Húc nhìn ra trong đôi mắt Thúy Nương là hận ý vô cùng sâu, đôi mắt cô tối lại: “Sau đó tôi trốn đi, biến thành một kẻ ăn mày, những ngày nhục nhã không để đâu cho hết. Các người làm quan không biết chúng tôi sống như thế nào đâu, ngày thứ hai mở mắt ra cũng không biết bản thân có thể chết đi, haha, sau này tôi quen anh Hổ Tử, anh ấy thấy tôi đáng thương liền thu tôi làm sư muội, dạy tôi rất nhiều quy tắc trong nghề, nhưng anh ấy từ trước đến giờ không bao giờ cho tôi xuống mộ, tôi chỉ giúp anh xem đường và làm cơm. Trong mắt người khác tôi không phải em gái anh ấy, tôi là người con gái của anh ấy. Thực ra … … tôi cũng từng nghĩ …”
Thúy Nương nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn ra tiếng. Lâm Húc biết Thúy Nương thích Hổ Tử, nhưng Hổ Tử lại không biết vì sao không cần cô, lẽ nào bởi vì cô không còn trong sạch? Lâm Húc không tiện nói, cũng không tiện hỏi. Chỉ có Thúy Nương tự mình kể lại.
Thúy Nương nói: “Chúng tôi ban ngày chỉ là một người dân bình thường, đến đêm anh Hổ Tử mới xuống đấu đã xác định từ sáng. Có những lúc cũng có thể lấy ra một vài bảo vật, cũng có nhưng lúc không đào được gì cả, còn bị thương khắp người. Ngày tuy rằng chỉ có thể khổ khổ cầu sinh, nhưng cũng cứ như vậy mà qua. Cho đến khỉ quỷ sứ đến. Chúng tôi sống cũng không nổi, chỉ có thể cùng đồng bọn đi trốn, chuyện này thực ra cũng xảy ra trên đường chạy nạn …”
Lời Thúy Nương vừa dứt, thì nghe thấy con khỉ ban đầu còn yên lặng, đã bắt đầu gào rít, nó không ngừng lăn qua lăn lại cả người co giật, tiếp sau miệng sùi bọt máu, Lâm Húc kêu lên không tốt: “Thịt cá có độc?”
Anh vội vàng lấy ra mấy con cá mình vừa câu được, thấy đây chẳng qua chỉ là cá trích bình thường. Hơn nữa bọn họ ăn còn nhiều hơn con khỉ rất nhiều, vì sao bọn họ vô sự mà con khỉ lại lăn đùng ra chết?
Thúy Nương lại gần xem tử trạng của con khỉ, cô ơ một tiếng: “Kỳ lạ, con khỉ này chết giống như bị … bị trúng thi độc.”
Lâm Húc vứt bỏ cá, đi xem con khỉ chêt trợn trắng mắt, phát hiện môi con khỉ đã biến thành xanh tím, lợi không ngừng chảy máu, hơn nữa trên cơ thể tỏa ra một mùi vị vô cùng quái dị, không thối mà còn có mùi thơm ngọt, giống như mùi dầu bôi tóc của con gái.
Lâm Húc thấy con khỉ kia chết rồi, liền ra xem xét thịt cá, thấy thịt cá tươi vô cùng bình thường, thịt cá còn có tình đàn hồi, vậy tại sao con khỉ kia lại đột ngột trúng thi độc mà chết?”
Điều này làm Thúy Nương và Lâm Húc vô cùng khiếp sợ, vì bọn họ dẫu sao cũng an bao nhiêu là thịt cá, ban đầu còn cảm thấy thơm ngon đến mức ăn chưa đã thì bây giờ muốn nói đến có bao nhiêu ghê tởm muốn nôn.
Thúy Nương lắc đầu: “Đây là một con khỉ đực, anh xem còn có dương vật.”
Lâm Húc không biết trên người con khỉ có cái gì đáng nghiên cứu, anh cũng không để ý lời cô, nhưng Thúy Nương vẫn tiếp tục nói: “Lâm Húc, anh nói xem … cái này có thể liên quan đến những nam thi trong thôn không?”
Lâm Húc nhất thời rùng mình: “Cô nói có ý gì?”
Thúy Nương lắc đầu: “Tôi chỉ nói là có khả năng có liên quan thôi, không nhất định là thế, anh nhìn tôi làm gì, có điều con khỉ này chết quá tà dị, hơn nữa tôi khẳng định nó trúng thi độc mà chết. nhưng tính chất của thi độc là từ loại thi thể lâu năm chết đi có oán niệm cực kỳ sâu, thi thể mới không thể có loại độc lợi hại như thế.”
Lâm Húc lẩm bẩm: “Thi độc?” anh nghĩ ngợi một chút, lấy ra một con dao phẫu thuật từ trong hòm thuốc, anh mổ bụng con khỉ ngay tại chỗ, một mùi quái dị nồng đậm tản ra từ bụng con khỉ. Lâm Húc nói: “Đúng là trúng độc, chúng ta nhìn nội tạng của nó, gan tạng bị biến màu, chứng minh là trúng độc, hơn nữa có thể theo màu sắc của nó phân biệt được thời gian chết, đủ để thấy được vấn đề có phải do cá không.”
Thúy Nương ừ hữ mấy tiếng đồng ý với ý kiến của anh, thúc dục anh hạ đao nhanh hơn. Lâm Húc một đao rạch bụng con khỉ, phát hiện nội tạng không có gì khác thường, vô cùng bình thường. Lâm Húc ngẩng đầu nghi hoặc nói với Thúy Nương: “Không trúng độc … …”
Nói xong tiếp tục nhìn phần ruột, xem xem nó đã ăn qua cái gì. Bởi vì thời gian tối thiểu để tiêu hóa la 3 giờ, để chuyển hóa thành protein có thể mất 8 giờ. Vì thế có thể nhận ra nó đã ăn gì.
Lâm Húc đưa đao xuống phần dưới, thì con khỉ cốn đã chết lại đột nhiên hét lên một tiếng quái dị, trong con mắt xẹt qua một tia sáng kỳ lạ, tiếp đó ra sức cắn Lâm Húc một ngụm, Lâm Húc lập tức rụt tay về, nhưng bị móng vuốt của nó cào rớt một miếng thịt, máu chảy ròng ròng. Thúy Nương thấy con khỉ đã chết lại có thể phản ứng như thế, lập tức hét lên: “Quỷ! Có quỷ!”
Lâm Húc bịt miệng vêt thương lại: “Không phải, có lẽ do đại não chưa chết hoàn toàn, nên xuất hiện phản xạ có điều kiện, cô đừng sợ.” Nói xong, dùng tay còn lại tiếp tục giải phẫu bụng khỉ, trong dạ dày đầy những thịt cá vừa ăn xong, trộn lẫn cặn màu trắng trông vô cùng ghê tởm. Lâm Húc dùng dao phẫu thuật gạt thứ trong dạ dày ra, phát hiện trong bụng nó cư nhiên lại có một ngón tay người, nhìn hình dạng có vẻ là tay phụ nữ vì phần đầu móng tay có sơn đỏ. (Trung Quốc có thói quen sơn phần đầu móng tay dài ra, thanh thiếu nữ dùng hoa phụng tiên màu đỏ để làm chất sơn móng tay)
Lâm Húc dùng dao gảy ngón tay ra, là một ngón tay út, hơn nữa lại là đốt trên cùng. Lâm Húc nói với Thúy Nương: “Con khỉ này từng ăn thịt người?”
Thúy Nương nói: “Cũng không kỳ quái, nơi này chỉ có thi thể phụ nữ, nó đói sắp chết, tự nhiên phải ăn.”
Hai người kiểm tra lại một lượt cẩn thận, nhưng không tìm ra điểm bất thường nào, chỉ có thể đạy lại lỗ hổng trên thi thể con khỉ lại. sau đó Lâm Húc băng bó vết thương lại: “Đi thôi, có lẽ chúng ta quá đa tâm rồi.”
Thúy Nương miên cưỡng gật đầu, cùng Lâm Húc tiếp tục lên đường, lúc bọn họ quay đầu rời đi, phát hiện một đôi tay dài đầy lông đen đang liều mạng túm lấy thi thể con khỉ bị mổ bụng, khiến cho thi thể vốn lộ ra cả đại tràng, nội tạng rơi đầy đất.
Lâm Húc không nói hai lời giơ súng lên nã một phát, đôi tay kia phản ứng còn nhanh hơn Lâm Húc, chỉ kém một tích tắc, nó liền vội vã buông tay chạy vào trong hoang thôn. Thi thể con khỉ bị lên trên mặt đất, nội tạng không ngừng chảy ra ngoài.
Thúy Nương không dám quay đầu nhìn cái xác, nghĩ muốn đuổi theo thứ kia, Lâm Húc giữ cánh tay cô lại: “Đừng đuổi theo, chúng ta nhanh chóng rời đi. Nơi này không bình thường. Vừa nãy có lẽ là người …”
Thúy Nương dừng lại, bị Lâm Húc kéo trở về: “Người? Người làm sao có thể có móng vuốt như vậy?”
Lâm Húc bị truy hỏi, anh lẩm bẩm: “Cho dù là động vật linh trưởng cũng không thể chạy như thế…” Thúy Nương bị lời nói của anh dọa, cũng không thể trả lời, lấy túi vải: “Không cần nói gì nữa, đi thôi, cá cũng bỏ đi.”
Thúy Nương vứt vả cá lẫn nội tạng vào sông, thịt cá và nội tạng đều chìm vào nước, làm cho dòng nước vốn trong trở nên vẩn đục, những thứ rác rưởi trong hồ nổi lên.
Lâm Húc đeo súng vào lưng, cầm hòm quân dụng lên. Nhưng thấy Thúy Nương cứ nhìn đăm đăm vào mặt sông, biểu cảm vô cùng phức tạp, cô bịt miệng thốt lên: “Thi thể … đám cá kia … trời ạ … chúng ăn xác chết!”
Lâm Húc hỏi cô cá làm sao? Sắc mặt Thúy Nương càng lúc càng trắng, cuối cùng ọe một tiếng, nôn ra tòan bộ thịt cá ăn lúc trước. Làm cho bụng Lâm Húc cuộn lên, thiếu chút nữa cũng nôn ra.
Thúy Nương kéo tay Lâm Húc, Lâm Húc thấy tay cô run rẩy, hỏi: “Không sao chứ, rốt cục có chuyện gì? Cá kia…”
Vừa nói đến chữ cá, Thúy Nương lại quay đầu mãnh liệt nôn khan, chẳng qua không còn gì để nôn nữa, chỉ nôn ra nước trắng.
Thúy Nương nói: “Lũ cá kia … quá kinh khủng. Đáy sông đều là xác chết! Rốt cuộc là ai mà lại vô đạo đức như vậy!”
Lâm Húc nghe không hiểu, Thúy Nương chỉ vào thôn kia: “Anh có biết vì sao thôn kia không có đàn ông không?”
Lâm Húc lắc đầu, Thúy Nương mạnh mẽ đè nén cảm giác muốn nôn mửa, nói: ‘Thực ra nam nữ trong thôn đều chết cả rồi, một người cũng không còn, là thôn ma chính gốc.”
Lâm Húc quay đầu nhìn một cái, thôn trang vây quanh gốc cây kia trông vô cùng tối khuất, nhìn lại luôn có cảm giác không chân thực, Lâm Húc lặp lại: “Thôn ma? Ý của cô là thực ra thi thể đàn ông đều ở trong lòng sông? Lũ cá là ăn xác chết?”
Thúy Nương lắc đầu trả lời: “Đúng vậy, xác đàn ông đều ở lòng sông, lũ cá ăn xác chết, nhưng chỉ là xác chết, đàn ông có đương khí mạnh hơn phụ nữ, nên nếu như bọn họ có oan niệm sẽ biến thành si. Mà phụ nữ chết đi oán khí quá nặng biến thành mị. Bọn chúng chính là oan hồn trên mặt đất và dưới nước, không thể đầu thai.”
Lâm Húc không thể lí giải lời giải thích rời rạc lộn xộn của Thúy Nương, dứt khoát ồ một tiếng, an ủi: “Đúng là quá kinh khủng, thì ra là cá ăn xác chết, chẳng trách cô lại có dạng này. Nhưng người chết cũng là một miếng thịt, cá ăn mồi, chúng ta ăn cá, thực ra cũng chỉ vì sinh tồn mà thôi.”
Nhưng không ngờ Thúy Nương lắc đầu như trống bỏi, cô chỉ vào những mảnh thịt cá nổi lên kia: “Cá kia là ăn nam thi, nhưng linh hồn là của những người phụ nữ, anh xem mắt của chúng, có còn là mắt cá nữa không, rõ ràng là nhãn cầu con người nha.”
Lâm Húc thắc mắc: “Cô làm sao biết đó là những người phụ nữ kia? Có thể là do mắt chúng lớn lên giống với người mà thôi.”
Thúy Nương thở dài mắng một câu: “Này! Làm sao lại gặp phải kẻ não tàn như anh nhỉ, tôi không phải nói rồi sao, phụ nữ khi chết hóa thành mị, mị là quỷ âm, sống trong nước, hấp thụ dương khí của nơi mà chúng sống. Nên cá này thực ra là oan hồn của những nữ nhân kia, mà … ,mà quỷ hồn của dàn ông chính là … con khỉ vừa nãy. Si là dương quỷ, tôi dám chắc ở đây có rất nhiều khỉ, khỉ này không phải khỉ mà là hình dáng của si. Hồn phách của đàn ông bám trên người con khỉ, giống như một con rối. những con khỉ này còn chút kí ức của người chết và khả năng tư duy. Nên nó mới đi theo chúng ta. Vẫn còn nhiều hành động giống con người.”
Lâm Húc vân chưa hiểu hoàn toàn, Thúy Nương cũng không có ý định phổ cập kiến thức cho anh, chỉ nói: “Thôn này bị người ta đụng chân tay, kẻ động chân tay cũng không biết có phải người hay không, nhưng thi thể đàn ông bị chìm xuống sông biến thành thức ăn của hồn phách phụ nữ, mà thi thể của phụ nữ trong thôn lại biến thành thức ăn của hồn phách đàn ông. Đây … đây là một loại tà thuật, mục đích là tụ đủ âm khí để kích phát, cho dù là thi thể người bình thường đặt ở đây không cần đến một phút đồng hồ sẽ thi biến, nơi này bị người ta biến thành hồ tụ âm.”
Lâm Húc hỏi: “Ý gì?”
Thúy Nương còn chưa kịp mở miệng giải thích, thì nghe thấy từng trận gào rít thê lương truyền tới từ bốn phía, mà cá trên sông Tần Hoài không ngừng quẫy nước phành phạch. Thúy Nương kêu: “Không tốt! Mau chạy đi! Thứ kia đang ở gần đây!”
Nói xong hấp tấp kéo Lâm Húc chạy đi, lúc đang chạy Lâm Húc quay sang nhìn Thúy Nương một cái, phát hiện Thúy Nương không biết từ khi nào lại lộ ra một khuôn mặt cười vô cùng ác độc, nụ cười kia giống như là vừa báo thù được, khuôn mặt trắng nhợt như tượng sáp. Lâm Húc sợ đến mức đá vào Thúy Nương, Thúy Nương bị động tác của anh làm giật mình, lúc này anh phát hiện Thúy Nương không hề có dị trạng nào cả, chỉ có sắc mạt đích thực hơi nhợt nhạt, nhưng tuyệt đối không phải là gương mặt xanh trắng quỷ quái lúc nãy. Anh day day huyệt thái dương, Thúy Nương thấy anh như thế cũng không tiếp tục kéo anh nữa. Lâm Húc lúc này mới dần tỉnh táo lại, anh kéo tay Thúy Nương tiếp tục chạy, mà thôn làng cổ quái kia cùng với si mị ăn thi thể kia dần khuất trong bóng cây đưa qua đưa lại, càng lúc càng xa. Nhưng Lâm Húc cảm thấy cái cảm giác rét lạnh dọc sống lưng như bị theo dõi không hề biến mất, ngược lại càng lúc càng rõ ràng.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile