VIÊN NGUYỆT
Tác giả: Nhan Thảo Nhi
Thể loại: Đoản văn, một chút huyền huyễn, cổ đại, ngược, SE
Độ dài: 8 chương nhỏ + 1 ngoại truyện
Tình trạng: Chưa full ngoại truyện
Editor: Ngọc Thư
Một câu chuyện thương tâm về ngày lễ Thất Tịch.
Chẳng phải Ngưu Lang Chức Nữ, ta và chàng cũng chẳng phải uyên ương…
Một
Con người, sống trên đời có rất nhiều chấp niệm.
Yêu và hận, đều là dạng chấp niệm khiến nhân loại bi thương.
Đã rất lâu về trước, lũ quỷ nói với ta, thời gian có ma lực bào mòn đi tất cả.
Ta thấy lũ quỷ đều nói đúng. Chẳng vậy mà thị trấn này đã tồn tại trăm năm, dần dà theo tiếng gọi thời gian, những mái hiên đỏ thắm năm xưa đã phủ màu rêu xanh cổ kính, lá bên thành rụng dần. Bánh xe giữa những vương triều đã bao lần đảo điên.
Sinh tử luân hồi, đi hết kiếp hồng trần, biết bao lớp người trở về với cát bụi vô thường, tựa như một vòng tuần hoàn vốn không đợi điểm dừng.
Mà ta… cứ như vậy trẻ mãi.
Trường sinh bất tử, bấy lâu nay luôn là ước nguyện muôn đời của người trong thiên hạ, tuy nhiên ta lại coi đặc ân ấy như một sự nguyền rủa. Khi trường sinh bất tử, ngươi có thể hoan lạc, cũng có thể bi ai, có thể chịu cô đơn đến suốt đời suốt kiếp, sống trong sự giày vò hành hạ, cũng có thể sống an ổn qua ngàn năm, nhưng chẳng hay, ngươi tuyệt nhiên không có cơ hội rời xa sự sống này.
Cứ thế đã bao mùa Thất Tịch trôi qua, tới tháng bảy, trời lại mưa u ám, gió mùa thu se lạnh. Ta đứng dưới hàng liễu ngắm trời mây xám xịt, ông trời còn có thể vì Ngưu Lang Chức Nữ mà rơi lệ.
Vậy Lâm Nhiên, đã bao giờ chàng đau lòng vì ta?
Thất Tịch hai mươi năm trước, ta gặp chàng dưới hàng dương liễu rủ.
Khi ấy, ta tròn mười tám tuổi, sống cuộc đời của một kẻ lang thang.
Khi ấy, chàng ngoài hai mươi tuổi, là một người hát rong phóng khoáng.
………
Mùng bảy tháng bảy, đàn quạ bắc cầu Ô Thước cho Ngưu - Chức gặp nhau.
Phải chi có ai bắc cầu để cho ta gặp chàng…
………
Một thi nhân từng nói, nữ nhân trong thiên hạ là một rừng hoa tươi. Ta chỉ tếu táo cười.
Theo lời thi nhân ấy, nếu ví von tất cả các nàng như một rừng hoa tươi, theo lối nói hoa mỹ, có mẫu đơn vương kiêu sa mà lộng lẫy, có loài hoa mai cốt cách như châu ngọc, còn có hoa phong lan nhã nhặn vô ngần,… thì ta đích thực là cỏ dại ven đường. Đều chung một hoàn cảnh, thế nhưng khi người khác hành tẩu giang hồ, ta lại biến thành kẻ ăn xin ngoài chợ.
Họ khác ta, ta khác họ, quanh quẩn với màn trời chiếu đất.
Làm một kẻ hành khất, ít ra không rách rưới thì luôn luôn bẩn thỉu, đừng nói chuyện sạch sẽ, có đồ ăn vào bụng đã hoan hỉ lắm rồi. Tuy nhiên, so với đám ăn mày trong khắp trấn nhỏ này, ta tự hào là người nghiêm chỉnh nhất, nhìn bên ngoài phục trang của ta rõ ràng cũng có vẻ gọn gàng nhất. Thông thường, mỗi ngày ta lân la ở chợ, góc xó xỉnh kiếm ăn, đêm xuống hoặc sáng sớm hôm sau lại ra hồ để tắm.
Cũng chẳng rõ thói quen này đã có từ khi nào. Tuy vậy, dù cho mỗi ngày luôn ngâm mình sạch sẽ, thi thoảng cơ thể ta vẫn bốc mùi ghê rợn. Ngoại trừ mấy đứa trẻ ăn xin, rất ít khi ta làm quen với người lạ.
Lâu dần, ta chỉ thấy ganh tị với những ăn mày đi có đôi có cặp, bọn họ cùng nhau khổ, cùng nhau đói, cùng nhau no. Cùng sinh ra cả bầy ăn mày nhí. Ôi trời, ta thì không thể sao?
Ta nghĩ, phu quân ăn mày của ta chắc hẳn chưa ra đời.
Người xưa thường hay bảo, chuyện nhân gian vô thường, rằng ông trời luôn trêu người như thế. Một khi bản thân càng trông mong điều gì, thì mưu cầu càng xa xôi ngàn dặm. Nếu đã là duyên phận, chỉ hận không gặp người sớm hơn.
Lâm Nhiên… cớ sao chàng không đến gần ta chút?
Vị phu quân ‘ăn mày’ của ta rốt cuộc không phải như dân thường. Thậm chí, tầng lớp bình dân còn hơn chàng một bậc. Một ngày bình dị tựa như bao mọi ngày, một ngày tình cờ ta chưa hề nghĩ tới, chàng vô tình xuất hiện trong cuộc đời của ta.
Khi ấy, thị trấn nhỏ quanh co, mưa ngâu rải lối về…
* * *
Văng vẳng trong không trung có tiếng sáo truyền đến, thanh âm nhẹ như gió, khi trầm lại khi bổng, len lỏi qua khe núi. Phía bên kia mặt hồ, khói ngày càng mờ ảo. Giữa tiết thu chớm nở, hàng liễu rủ đôi bờ, ta cứ ngỡ rằng mình vừa gặp tiên nhân.
Trời đổ mưa mờ mịt, khói phủ chốn nhân gian... chàng cầm cây dù trúc, đứng bên hồ nước, lúc ẩn lúc hiện đẹp như một bức tranh.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Cả đời này, ta chưa từng rung động đến thế, cũng chưa từng thiếu ‘tiền đồ’ như thế. Không dễ gì có thể bắt gặp một nam tử tuyệt mỹ, cốt cách lại như hoa như ngọc thế này, đây chính là ông trời ban tặng đức lang quân tuyệt vời ta vẫn hằng mơ ước. Ta nằng nặc gọi chàng: “Ă… công tử. Thưa công tử”.
‘Ăn mày’ không phải là danh xưng, phải hô là ‘công tử’. Ta nhất thời quên mất, suýt nữa đã nói nhầm với chàng.
“Công tử ơi, công tử…! Trời đổ mưa to quá, có thể cho ta che ô cùng người không?”.
Ta biết danh xưng khi gọi người kia thì không thể dùng hai tiếng ‘ăn mày’, quá mức là thô lỗ, nhưng lại không rõ bản thân thì tự xưng thế nào. Đám ăn mày hay nói chuyện đều kêu là ‘mày - tao’, hoặc ‘ta - ngươi’ hùng hồn, thiết nghĩ chắc chàng sẽ không chịu. Phải tự xưng là ‘ta’, hay là ‘ăn mày’ nhỉ?
Chàng nhẫn nại nhìn ta, như thể chàng coi ta là một đứa trẻ đi lạc cần được chàng trợ giúp. Nhưng mà chàng không hiểu, chàng không hề hay biết, ta nào có lạc đường ở đâu xa, ta trót đi lạc vào trong tim chàng rồi...
Thật may, vị công tử đẹp như đoá lan đó không bị ta doạ chết. Cũng thật may mắn rằng, ta vô tình gặp chàng khi cơ thể vừa thanh tẩy sạch sẽ, gương mặt không khác những cô nương bình thường. Sạch sẽ và sáng sủa. Quả nhiên ông trời vẫn biết giữ thể diện cho ta.
Chàng giương tán ô lên, rất ôn hoà đáp trả: “Lại đây. Nhưng mà… cô nương, ta không phải công tử”.
Trong tiềm thức, ta năm ấy còn vô cùng ngây ngô, mỗi khi đi vào chợ, đều thấy cảnh những nam nhân tuấn tú được kêu là ‘công tử’. Đám tiểu thư khuê các thì ngày đêm mong ngóng được gả cho công tử, các thiếu nữ chân phương càng ao ước lọt vào mắt xanh của một chàng công tử nào đó. Cảm xúc của ta dành cho chàng cũng tương tự như bọn họ, như chim phượng cầu hoàng, vậy nên hai tiếng yêu thương ấy chẳng qua chỉ để bày tỏ lòng ngưỡng mộ. Nay chàng phản bác vậy, nào lại không phải ư?
Ta thoáng chút hụt hẫng, nép vào tán ô, hỏi: “Không phải công tử à? Vậy thì huynh là gì?”.
Chàng bật cười thích thú, dường như thấy rất lạ trước câu hỏi của ta.
“… Ta giống một công tử quan lại, được che ô cầm lọng, phất tay một cái, vung vẩy tiền hay sao? Thật ra, ta nghèo hơn họ nhiều. Chỉ là kẻ hát rong tầm thường”.
Ta ngẩn ngơ. Dung mạo chàng xuất chúng hơn người, lại có khí chất bất phàm của thiên tiên, cả trăm người hiếm gặp, vậy mà kiếp này chỉ đi làm một kẻ hát rong qua đường thôi sao? Ông trời quả nhiên thật uổng phí!
Có điều, dưới đáy của xã hội bây giờ, trong tầng lớp cuối cùng, người hát rong và ăn xin là một…
Ta cười: “Không sao. Ta cũng không phải một cô nương đúng nghĩa, một kẻ lang bạt đầu đường xó chợ thôi. Ta nghe người ta nói, tương ngộ cũng là do duyên phận, chi bằng hai chúng ta thử kết giao bằng hữu đi. Ý công tử thế nào?”.
Lâm Nhiên của năm ấy còn nhìn ta một hồi, chỉ vừa nghe qua hai tiếng ‘kết giao’ thôi, là kết giao bằng hữu, mặt chàng đã ngây ngẩn, đỏ bừng.
Thì ra, bây giờ phận làm nam tử lại hay ngượng như thế. Vậy nên cho dù thuận tâm theo ta rồi, đời đời kiếp kiếp, chắc gì chàng đã giống nổi một ăn xin mặt dày? Vô sỉ không hề xấu, tiếc là không có kẻ đồng minh.
“Tiếng sáo lúc nãy là do huynh thổi sao?”.
“Cô nương cũng nghe thấy rồi sao?”.
Ta càng thêm tò mò: “Có gì phải ngại chứ, huynh thổi hay vậy mà? Có phải cây sáo trúc này không? Ta thấy huynh cũng giắt một cây sáo trúc ở bên hông mình kìa”.
“Chuyện này…”, Lâm Nhiên chợt lúng túng: “Ta thừa nhận, cũng biết thổi vài khúc. Nhưng mà thanh âm từ bên kia truyền đến, có thể quanh sườn núi kế bên. Không phải là của ta”.
Ta ngẩn người, sau này nên tập làm quen với chuyện nhận vơ đi là vừa.
“Này, huynh biết không, tại sao nơi đây lại mưa nhiều đến vậy? Ta từng qua kinh thành, thấy được quang cảnh trăm họ phồn vinh lắm, hơn nữa, ở chỗ họ thường chỉ mưa một chút”.
Công tử hơi ngập ngừng: “Hôm nay là Thất Tịch”.
Ta ngẩn ngơ, nghe sao cũng thấy tư vị phảng phất sự quen thuộc. Sau hôm ấy, ta tình cờ được biết, ngày Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau thường sẽ có mưa ngâu. Từ khi bị lưu lạc muôn phương, trí nhớ của ta chưa hoàn toàn hồi phục, quá khứ trong đầu như một màn đêm đen, ta chỉ nhớ nổi duy nhất danh thơm phụ mẫu đặt cho mình.
Viên Nguyệt.
Viên Nguyệt - tuổi trăng rằm đẹp nhất, cũng là tên của ta. Tuổi trăng rằm năm ấy, ta ngắm mưa mười dặm, lại thầm tưởng tìm được ý trung nhân…
Không biết tự khi nào, sợi tơ hồng của Nguyệt Lão đã khéo léo gắn kết ta và chàng. Kể từ dịp hôm đó, sau mỗi ngày trôi qua, Lâm Nhiên đều hẹn ta dưới bóng liễu ven hồ. Có hôm chàng kể cho ta nghe những câu chuyện li kì trong trấn nhỏ, có hôm hai chúng ta cùng nhau ngồi thổi sáo, có đôi khi lại là những món quà xinh xinh chàng tự tay làm tặng... Nơi này trở nên nhiều thân thuộc đến mức, trong ký ức của ta, đi đến giữa thị trấn, có một con hẻm nhỏ, phía sau con hẻm nhỏ dẫn ra một hồ nước, ven hồ, có bóng dáng chàng công tử cao cao...
Ta cứ âm thầm làm mưa ngâu ở bên chờ đợi chàng. Cho đến một ngày nọ, Lâm Nhiên nhìn ta hỏi: “Viên Nguyệt, muội đi cùng ta không?”.
Nếu không ngại, muội đi cùng ta không?
Thì ra, nhân duyên giữa con người với con người chỉ đơn giản như thế.
Ta tự nhiên thấu hiểu, trên thế gian này đâu có nhiều duyên phận, lại càng tin vào duyên phận ta hết lòng tạo ra. Một mối duyên đẹp như mơ thế này, một phu quân đẹp như thơ thế này, ăn mày ta đây còn có thể trông mong gì hơn nữa?
Cuối thu, trời không còn mưa ngâu, ta liền đi theo chàng.
Hồi ức đẹp khiến người ta tưởng nhớ, rồi dần dần đắm chìm trong mộng mị. Hỏi thế nào là yêu?
Là tháng ngày bình yên, chàng cùng ta ngắm hạc bay trên đỉnh núi tuyết phủ.
Thế nào là tương tư một người?
Là một buổi chiều tà, ngóng trông người… nghe tiếng sáo bên thành lầu hoàng hôn.
Chúng ta cùng nhau kiếm sống, gạt qua mọi vất vả, cùng nhau ngao du khắp thiên hạ bao la. Chàng luyện âm thổi sáo, ta gảy đàn tỳ bà, số tiền thu được để bươn chải nhân sinh. Phiêu dạt bao nhiêu năm, cuộc sống hai người tuy khó khăn, nhưng chung quy ta vô cùng hạnh phúc…
Thật tâm, ta vô cùng hạnh phúc.
Tuổi xuân ngắn ngủi nguyện dành riêng cho người, ta chưa từng hối tiếc.
Hai
Thoảng trong gió mùi đàn hương thơm nồng, trời vào thu lạnh lẽo. Chuồn chuồn đậu trên nóc con thuyền, khói bếp từ những ngôi làng bao phủ một khúc sông.
Cảnh năm xưa vẫn thân thuộc như thế. Ta nhớ thị trấn nhỏ yên bình, mái ngói đỏ như son, nhớ hàng cây lả lướt, bóng liễu xanh tầng tầng, nhớ tiếng canh thuyền khua mái chèo sang sông.
Cố hương ta từng sống…
Mưa ngâu thả buông trên mặt hồ, chiếc cầu đá cong cong có vài người qua lại. Ta nhẹ nhàng nhún chân, đi lướt qua mặt nước, cười chế nhạo hai bóng người đang đứng bên thành cầu.
Ngày qua ngày, vẫn tiếng đàn tỳ bà…
Chiếc đàn trên tay nữ nhân kia đáng lẽ là của ta.
Dường như đâu đó có tiếng người vọng về, thanh âm da diết lại muôn phần trìu mến. Năm ấy, vào một ngày trời mưa, ta thấy chàng mỉm cười rạng rỡ, nụ cười đẹp đến mức xua tan hết đất trời ảm đạm. Chàng… chàng lại chấp nhận dùng một thanh sáo cũ, khoác trên mình những bộ y phục cũ sờn chỉ, gom góp bạc, mua đàn tặng ta sao?
“Cây đàn này ta chỉ tặng cho nàng. Nói ra, thật xấu hổ… ta thất hứa bao lần, bây giờ mới đủ tiền mua nó, nàng có thấy thích không? Ta muốn mười năm nữa, rồi lại hai mươi năm,… chính tay nàng dùng nó, đàn ta nghe một khúc”.
“Viên Nguyệt, ngoài nàng ra, đừng cho bất cứ ai chạm vào. Chỉ cần nàng thật lòng giữ lời hứa với ta”.
Ở bên chàng bao năm, tài nghệ gảy đàn của ta cũng không hẳn tệ lắm. Ta cười tươi như hoa: “Đương nhiên, ta thích lắm! Ta cần nó để kiếm tiền phụ chàng”.
Đương nhiên, ta thích lắm! Ta thích Lâm Nhiên nhất, thích hết cả kiếp người! Ta đã nói như vậy. Cây đàn kia là của ta cơ mà…?
Cảm giác uất nghẹn, muốn đoạt lại những gì đã bị cướp đi khiến ta chợt chua chát! Ta vung người bay đến, đứng đối mặt ả ta, tay giằng co với ả. Thực lòng muốn dùng bộ cốt trảo sắc nhọn xé xác, bóp chết ả lập tức!
Trả lại đồ cho ta!
Ả vẫn điềm nhiên gảy, ngón tay điêu luyện nâng niu dây đàn cổ, như thể ta là sợi không khí vô hình trước mắt ả. Ha ha! Hay cho khúc ‘Hán Cung thu nguyệt’! Hay cho dáng điệu như thiên tiên hạ phàm! Ta bật cười khanh khách, phả ra luồng khí lạnh.
“Ối!”, giọng nữ tử kinh hoàng đột nhiên như xé tan màn mưa. Ta kinh ngạc tột độ, hốt hoảng nhìn khoảng không trước mắt.
Chiếc đàn đang rơi xuống lòng hồ, kéo theo đoạn quá khứ đầy phẫn nộ của ta.
Nhớ năm đó, đàn ngân nga một khúc.
Nhớ năm đó, người trong mộng còn đâu…?
Không được, trả lại đây! Các ngươi làm rơi đàn của ta! Trả cây đàn cho ta! Đàn của ta rơi rồi! Rõ ràng… đây là của ta mà…
Tại sao các ngươi chiếm đoạt đồ của ta?
Một nam tử tóc búi nửa đầu, nửa bên dưới là tóc thả dài tới ngang lưng, trên người khoác áo choàng sang trọng, khác hẳn tà áo tơ mềm màu mỡ gà năm ấy, người đó đang cúi xuống đỡ lấy nữ tử kia, ân cần đỡ lấy nữ tử kia.
“Nhã Ly, nàng sao vậy, đừng doạ ta sợ chứ? Cho ta biết, nàng không khoẻ ở đâu?”.
Giọng nam này… ta biết giọng nam này. Không còn thanh vị trong veo như ngày trước, nhưng thế nào ta cũng phải nhận ra.
Giọng nam này từng khẽ nói với ta, thì thầm bên tai ta mỗi ngày, là thanh âm của phu quân ta từng yêu thương nhất.
Viên Nguyệt, muội đi cùng ta không?
Đi cùng? Ta đã đi cùng ai đến chân trời góc bể, nhưng đến hết cuộc đời, mấy ai là của ai…?
Trên cầu, vẫn là một màn khiến ta phải ngứa mắt, ta thấy ngứa khắp người, chỉ muốn làm một điều gì đó. Thấy ả ta run rẩy, thân thể co rúm lại: “Lâm Nhiên, không hiểu tại sao tự nhiên trời lạnh quá. Đàn tỳ bà… thiếp bất cẩn làm rơi”.
“Có một luồng gió rất lạnh vừa thổi qua mặt thiếp”.
Không sai, người ta yêu vô cùng - người đối diện ta đây, đang nhìn quanh mặt nước, lại quay sang chăm sóc ả Nhã Ly bên mình! Ta cười nhạt, có ai ngờ chân tình là thứ dễ thay đổi vậy đâu?
Nam tử kia nhíu mày, vòng tay ôm chặt ả: “Vậy thôi, mau khoác áo vào đi. Chúng ta trở về nhé?”. Y cúi đầu thở phào, dùng chất giọng an ủi nhẹ nhàng như sương mai: “Nàng đừng tiếc, chiếc đàn đấy cũng đã quá cũ rồi. Ta vốn dĩ muốn vứt nó làm củi, lần sau sẽ mua tặng cây đàn khác cho nàng”.
Làm củi? Ta nhìn như thôi miên vào bóng lưng kẻ ấy, phút chốc thống khổ, muốn đưa tay móc khoé mắt mình ra.
Nhưng mà ta kìm tay lại được. Nếu bây giờ, ta dại dột bỏ mắt, lũ cá ma dưới hồ bị âm khí dẫn dụ, sẽ lao lên, rỉa sạch mắt của ta. Ta sẽ không thể nhìn theo bọn họ nữa. Mỗi đêm, sẽ không thể im lặng, trong góc tường, dùng ánh mắt trừng trừng để cười trêu họ nữa. Như vậy, ít nhiều đã mất một thú vui.
Cây cầu không còn ai ở lại, mưa ngâu giăng ngợp trời. Chỉ còn một vùng hồ trống vắng, vài con chuồn chuồn lơ đễnh không biết bay về đâu.
Tốt thôi… đàn bị ta huỷ rồi.
Tim ta cũng đã chết lâu rồi…
Ba
“Lâm Nhiên, ta thích chàng. Chàng cũng thế, phải không?”.
Chàng thiếu niên ngẩn ra, nhất thời không đáp. Đôi mắt phản chiếu hình ảnh thiếu nữ đang cười bên dòng suối trong vắt, tiếng nước reo vui tai.
Chuyện xưa, hàng liễu nhớ.
Ký ức như thác nước đổ về, ào ạt không lối thoát. Trong đoạn hồi ức ấy, khung cảnh lần lượt đổi dời theo năm tháng. Thanh lâu náo nhiệt giữa kinh thành, ánh mắt nàng hoảng sợ, lại chứa đựng sự căm phẫn và bất lực… phó mặc cho bàn tay lão già luồn vào trong khe áo.
Suốt đời suốt kiếp nàng cũng không quên được. Tiếng gào thét van nài. Trời đổ mưa tầm tã. Tiếng y phục xé rách, vết máu và vết thương chi chít cơ thể nàng.
Đừng! Cứu ta…!
Lâm Nhiên, chàng ở đâu, cứu ta…!
…
Ngày thứ mười vô vọng. Một cái tát nảy lửa hướng thẳng tới má nàng, nữ tử vô lực văng ra đất, cây trâm ngọc trên tóc nàng rơi xuống, vỡ tan.
“Con tiện nhân láo toét! Mày định bỏ đi ư? Đừng mơ! Xuân Hạ lầu không phải là nơi dễ dàng cho mày rời khỏi đâu! Chỉ là một ca cơ lang bạt, đến bước này cũng đáng!”.
“Bà đây đã bỏ tiền mua mày, khôn hồn thì ngoan ngoãn tiếp khách”.
Tiếp khách? Chẳng phải dù không muốn, bản thân nàng cũng đã tiếp rồi sao?
Nàng gạt tay mụ ra, muốn lao đến cùng mụ liều một phen sống chết. Thế nhưng sức mụ ta mạnh quá, ngay lúc này, nàng chỉ nghe thấy tiếng xương thịt vỡ tan.
Tên to con đằng sau đã túm gọn lấy nàng.
Ống chân nàng vừa bị y bẻ gãy.
Chân của nàng...!
Cảm giác đau còn chưa kịp lên não, trong hốc mắt nàng đã hằn tia máu đỏ.
Tú bà trông vậy thì khiếp sợ trong lòng, song vẫn làm ra vẻ ngoan độc, cất tiếng cười quỷ quyệt: “Ô kìa, chưa gì đã sớm què rồi sao? Càng tốt, vậy bây giờ phải ngồi yên một chỗ, chi bằng an phận làm ca kĩ gảy đàn. Ha ha ha, quên không báo cho mày một tin buồn phải không?”.
“Nghe cho thủng tai này, hôm trước, có một con chuột nhắt mới chết ở đây xong. Mày nghe hiểu chuyện chứ? Đồng bọn của mày, à không, nhân tình của mày chứ, tên hát rong quèn kia đã bị người của ta đánh đến chết, sau đó ném xác ra ngoại thành. Để xem ai cứu mày!”.
Bà ta gằn từng chữ: “Để - xem - ai - cứu - mày!”.
Nàng đờ đẫn, vội quên hẳn cơn đau, bất chấp bò ra ngoài cửa sổ. Ngoại thành…! Trên tầng cao của kĩ viện trông được ra ngoại thành! Thế nhưng, giữa muôn trùng bốn bể, trong mắt nàng chỉ là những cung đường mờ mịt, những ruộng ngô lặng lẽ, nắng hoàng hôn trải dài theo tiếng vó ngựa hoang.
Đây không phải thị trấn xưa của nàng. Càng không phải… nơi để người lưu vong…
Lần đầu tiên cho đến hết cuộc đời, nàng thực sự mong đợi ngày mưa tới. Vậy mà, hôm ấy là một ngày không mưa...
Ngày thứ ba mươi vô vọng. Trên kĩ viện hoa lệ, một người đàn bà to béo, đẫy đà, liên tục sút tới tấp vào mặt cô gái trẻ đôi mươi. Nàng giơ tay phản kháng, liền bị một bàn chân giẫm đạp tàn nhẫn. Hay là, sống thế này thà không bằng chết đi.
Nàng nghĩ rằng từ lâu mình đã chết, hoặc chỉ đang tồn tại như một cái xác khô. Nói láo! Bọn ngươi đều nói láo! Công tử trong lòng nàng chưa chết, phu quân của nàng chưa thể chết, chàng đã hứa, chàng sẽ đến cứu nàng. Nhanh thôi…
Ngày thứ bốn mươi lăm vô vọng, tưởng chừng như kiếp người đã dạo qua một vòng bên ngoài Quỷ Môn Quan. Đó là đêm huyết nguyệt đỏ rực, tiếng quạ réo thê lương, khu rừng hoang chìm trong sương lạnh.
“Lâm Nhiên, không dễ gì thoát nạn, chàng mau thả tay đi…! Chàng còn sống, đã là điều kì diệu nhất mà ta từng được trời ban tặng. Người của Xuân Hạ lầu sắp đuổi tới nơi rồi, chàng không biết võ công, không thể bế ta vượt qua rừng mãi được, trong đầm lầy lại có cả cá sấu! Ta… ta ra sao cũng được, nhưng chàng… chàng nhất định phải sống! Chàng nghe ta nói không?”.
Nàng dứt khoát lắc đầu, nước mắt tủi nhục lăn dài trên gò má: “Hơn nữa, ta sớm đã thất thân, không xứng đáng với chàng. Lâm Nhiên à, Viên Nguyệt không còn xứng với chàng…”.
“Làm ơn! Ta không xứng với chàng! Bây giờ ta còn bị què nữa! Chuyện do ta tự chịu, chàng nghe thấy gì chưa? Nếu còn cố chấp nữa, chúng ta sẽ đoạn tuyệt!”.
Nàng muốn gào thật to, sao ông trời lại tàn nhẫn với chúng ta như vậy? Nàng đã thất tiết với một lão già lạ, thân thể máu thịt này đã chung chạ với biết bao nhiêu người, bọn chúng giày xéo nàng, vui thích nàng,… rõ ràng, nàng chỉ có một mình chàng thôi mà. Rõ ràng, kiếp này nàng chỉ muốn có một mình chàng thôi. Như vậy, cũng là điều xa xỉ đối với nàng hay sao…?
Kiếp này, nàng thực sự đắc tội ông trời sao?
Người ôm nàng run run, lồng ngực đã lạnh như băng giá, nhưng chàng biết, trái tim mình trong lồng ngực vẫn đập. Chỉ cần hai người họ còn sống, chàng chỉ cần cô gái chàng yêu thương còn sống, cho dù đắc tội với ý trời thì cũng có làm sao? Chàng hận bản thân mình yếu đuối, tại sao từ đầu đến cuối không thể che chở nàng.
“Xin lỗi! Xin lỗi… đều tại ta vô dụng! Nàng từ ta cũng được, nhưng ta cần có nàng”.
Chàng nam tử toàn thân đầy thương tích, nhưng vòng tay càng ôm nàng chặt hơn. Giá như… ngày ấy chỉ có thể giá như…
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile