CHƯƠNG 17
Miếu nát trong mưa
Tam Béo đến nhà Trần Hạo thì đã gần 10h, tắc nghẽn giao thông nên đến muộn, làm trì hoàn không ít thời gian. Cậu ta vừa vào phòng đã cảm thấy ba đôi mắt đang đăm chiều nhìn chằm chằm cuốn tiểu thuyết nhất thời khiến cậu ta cảm nhận được một loại tâm tình cổ quái không thể chờ đợi được nữa.
4 người không nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt chào hỏi, giống như những con nghiện, chỉ cần ra một dấu tay, thì đồng loại hắn biết hắn đang mượn ống kim tiêm.
Chu Quyết lật sách lần nữa, cảm giác thô ráp lẫn mùi tanh nhàn nhạt của máu cũng bắt đầu lan tỏa, giống như mở ra một bình gas cơ nhỏ, khí gas từng chút từng chút tản ra.
Câu chuyện tiếp diễn đầy quái đản như sau:
Dân quốc:
Lâm Húc và Thúy Nương cuối cùng giống như cương thi cứ theo bản năng tiến về phía trước. Có điều trong lòng Lâm Húc vô cùng rõ ràng, anh chỉ đưa đồ vật đến nơi cần đến thôi, Thúy Nương với đám người bọn họ gặp mặt thì anh có thể bỏ gánh nặng trên vai xuống... Nghĩ đến đây trong lòng anh có chút không nỡ, anh không biết còn có thể gặp lại Thúy Nương hay không, hay sẽ gặp lại cô trong tình cảnh như thế nào, lúc đó Trung Quốc có hòa bình trở lại chưa. Ít nhất là có thể nhân lúc xuân về hoa nở cùng cô một mình đi dạo bên bờ sông Tần Hoài…
Có điều chỉ là suy tưởng trong lòng, Lâm Húc không còn sức mơ tưởng, anh bắt buộc phải đưa người phụ nữ này đến một nơi mà anh chưa từng đến, gặp một đám người anh không hề biết là ai.
Trên đường, hai người luôn đi theo nơi hoang vu nhất để đi, tránh trốn ngọn lửa chiến tranh. May mà trong tay họ còn có một khẩu súng, bên trong còn đạn. Lâm Húc anh có thể tay không đánh chết một con sói nhưng anh không tự tin có thể bảo toàn tính mạng khỏi tay bọn quỷ nhật bản. Bọn học ăn rất ít, đói đến mức đi không nổi nữa, chỉ có thể đi bắt các loài động vật nhỏ, mấy con thú mùa đông còn tinh ranh hơn so với bọn trộm, có điều vận khí của họ cùng không tệ, trên đương đi bắt được một con lợn rừng nhỏ, có thể do nó bị lạc, ngược lại rơi vào tay hai kẻ lang thang đói khát này.
Đêm đó, lại vào lúc lạnh nhất của mùa đông, trời bắt đầu mưa to vào khoảng nửa đêm. Phương nam và phương bắc không giống nhau, ngày lạnh không dễ có tuyết nhưng lại dễ mưa. Trong mưa còn có những hạt băng, đánh vào người vô cùng đau.
Lâm Húc vuốt mặt một cái nói: “Không thể đi tiếp nữa, chúng ta tìm một nơi tránh mưa trước đi, ngày lại đi tiếp.”
Thúy Nương nghiến răng nói: “Không được, nhanh đi thôi, còn một đoạn nữa, phía trước có một ngôi miếu hoang, chúng ta đến đó rồi nói.”
Lâm Húc lắc đầu, anh đối với người phụ nữ này triệt để bó tay, nhưng trời mưa dường như đang một lần cảnh cáo Lâm Húc không thể không đi về phía trước, mưa càng ngày càng to. Thúy Nương ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt giống như đang cầu xin, lặng lẽ nhìn lên trời đêm phủ đầy mây đen, điểm sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn pin trong tay Lâm Húc, nhưng ánh đèn cũng bắt đầu có chút tối đi.
Trong mưa giông bão tố này hai người đã đi được nhiều giờ, Thúy Nương mang Lâm Húc đến một ngôi miếu nhỏ vô danh. Bước vào trong miếu hai người mới thở ra một hơi nặng nề, thần kinh căng như dây đàn vừa thả lỏng, bọn họ đã cảm thấy lạnh, là cảm giác lạnh không thể nào chịu được.
Hai môi Thúy Nương đã tím tái, cô bóp cằm để cho miệng không run rẩy quá mạnh. Lâm Húc lập tức gom lại mọi đồ có thể đốt, anh đầu tiên đốt một mảnh vải, bẻ một băng ghế nát làm củi đốt.
Dáng vẻ Thúy Nương hơi mất hồn, Lâm Húc cảm giác được, có rất có thể bị cảm. Quả nhiên Thúy Nương bắt đầu liên tục hắt hơi, từng cái hắt xì một, cơ thể càng run rẩy mạnh hơn, anh nhanh chóng lấy mấy viên thuốc cảm từ trong hộp thuốc cho Thúy Nương uống, tự mình châm lửa, sau đó dung vải rách làm mành che nói: “Thúy Nương, cô đem quần áo sấy khô đi, bằng không sẽ bị cảm, như vậy thì không thể lên đường được.”
Thúy Nương không phản ứng, Lâm Húc huơ huơ bàn tay, Thúy Nương mới ý thức mơ hồ gật đầu, cô choáng váng đứng dậy bước vào tấm mành che tạm bợ, bắt đầu cởi quần áo. Lâm Húc đứng canh cửa, anh sợ gió lạnh thổi vào nên đã dựng một tám ván làm cửa lên.
Mưa bên ngoài đánh vào mặt gỗ, âm thanh giống như người dùng tất cả sức lực đánh vào ván cửa. laâm húc cảm thấy đầu như muốn trương lên, anh biết anh sắp sửa đến cực hạn của bản thân. Thúy Nương ở bên trong tấm rèm, anh ở mặt ngoài có thể nhìn thấy được bóng Thúy Nương in trên tường, người phụ nữ thân hình rất đẹp, tuy rằng hơi gầy nhưng đường cong trên gáy vô cùng đẹp, Thúy Nương ngồi co bên đống lửa, giống như đang khóc thầm.
Lâm Húc cảm thấy bản thân anh hơi hạ lưu, có thể là do đầu óc choáng váng, Thúy Nương không nói chuyện, anh cũng không còn sức đáp trả. Dần dần Lâm Húc cảm thấy thân thể trở lên nặng nề, giống như linh hồn bắt đầu thoát khỏi thể xác.
Đầu tiên anh cảm thấy lạnh, thân thể trở nên cương cứng. Anh sợ rằng cứ thế ngủ đi có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Vì vậy anh cố gắng hết sức vực dậy tinh thần, cắn vào đầu lưỡi, nhéo mạnh vào cánh tay.
Nhưng anh vẫn cứ thế ngủ mất, anh tiến vào một giấc mộng, trong mộng ngoại trừ một điểm sáng ra chỉ toàn bóng tối. Lâm Húc cố gắng lại gần điểm sáng kỳ diệu mà thần bí kia. Anh phát hiện ra đó là một ngọn nến – một ngọn nến sắp tàn lụi.
Trong mảnh hôn ám chỉ có một ngọn nến. Anh thuận tay cầm lấy, ngọn nến không có chút độ ấm, giống như ngọn lửa kia cũng lạnh lẽo.
Anh bắt đầu kiểm tra xem, nhưng nơi ngọn nến chiếu đến vẫn đen một mảnh, canh cầm ngọn nến tiến về phía trước nhưng lại phát hiện ra trừ ánh nên, cái gì cũng không thấy được. Mở to mắt, muốn sờ soạng xung quanh, anh bước đến bốn năm bước cảm thấy như đã đến ngõ cút, muốn dùng tay sờ vào, dựa vào cảm giác định vị. Anh vươn tay vào khoảng tối, chạm mới phát hiện ra, thứ anh sờ vào lại là … một đám tóc đen! Mái tóc này giống như một tấm rèm phủ xuống, bao lại toàn bộ không gian quỷ quái này. Mà Lâm Húc lại đang ở trong trung tâm của đám tóc.
Lúc này ngọn nến trong tay anh bỗng phụt một tiếng, cháy hết.
Tóc bắt đầu động đậy, phát ra tiếng kêu rẹt rẹt, Lâm Húc chỉ có thể nắm chặt ngọn nến trong tay, lúc này anh lại nhận ra ngoại trừ anh còn có một bàn tay khác phủ lên tay anh, cùng nhau giữ chặt ngọn nến đã tàn. Bàn tay kia rõ ràng không phải tay người, cảm giác lạnh băng khiến da đầu Lâm Húc run lên, nhưng anh mới phát hiện đám tóc kia đã đến gần anh, mà bàn tay nọ vươn ra từ đám tóc. Anh vội vã muốn hất bàn tay đó ra, nó phản phất như cảm nhận được ý định của Lâm Húc, giây lát liển lần vào đống tóc. Lâm Húc không ngừng di chuyển , muốn đề phòng bàn tay trong tóc đen.
Trong hoàn cảnh xung quanh tối om, Lâm Húc trán đổ đầy mồ hôi, anh chỉ có thể thông qua âm thanh mà phân biệt, anh không ngừng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lại, không thể mơ tiếp nữa. Đám tóc vẫn không ngừng ma sát tạo ra âm thanh chói tai, tiếp đó, anh thấy có một người lại gần mình, theo bản năng hất tay kháng cự, lại đụng vào một khuôn mặt, cảm thấy khuôn mặt này đều là chất lỏng không biết là máu hay nước mắt. Bởi vì anh nhìn không thấy.
Sau đó anh lại cảm thấy có người đằng sau đến gần anh, từ sau lưng anh vươn ra một đôi tay, chầm chậm phủ lên hai mắt anh. Lâm Húc chỉ nghe thấy một câu căn bản không giống tiếng người, anh nhận thấy tóc lại bắt đầu rung động đầy bất an, mà phạm vi di chuyển của Lâm Húc càng ngày càng nhỏ, cuối cùng ngay cả xoay người cũng khó khăn. Anh hiểu ra, tóc bắt đầu bao vây lấy anh. Hô hấp bắt đầu khó khăn, giống như bản thân bị đám tóc này siết chặt.
Tim anh bắt đầu sợ hãi, anh biết đây chỉ là mộng, nhưng giấc mộng này bao giờ mới tỉnh lại? Đây mới là khủng bố nhất, anh biết là huyễn cảnh nhưng lại không thể thoát ra khỏi nó.
Tiếp đó Lâm Húc cảm nhận tóc kia dần áp sát và cơ thể anh, đằng sau anh vẫn là cái người rắn lạnh kia, anh bắt đầu hét lên, làm một quân nhân, nếu như không gặp phải một nỗi sợ không thể chịu nổi sẽ không hét lên. Cho dù có một viên đạn xuyên qua đâu anh, nếu như kỷ luật không cho phép anh kêu, một tiếng anh cũng sẽ không phát ra. Nhưng lúc này, Lâm Húc cảm thấy bản thân đã trở lại là đứa trẻ mười hai tuổi năm nào, anh lạc đường, vì vậy khóc lớn muốn tìm anh trai. Nhưng tìm thế nào cũng không thấy, vào lúc anh sợ hãi và yếu đuối nhất, anh thấy anh trai mình cầm một ngọn đèn, trên đầu đều là mồ hôi, anh trai tìm anh suốt một đêm, anh nhớ anh trai cũng một đêm.
Trên thế gian này, người anh yêu nhất là anh trai, không muốn nhớ nhất cũng là anh trai. Lâm Húc hiểu anh không hề làm sai, giết anh trai là phải làm, nhưng trong tim anh có một âm thanh, âm thanh đó thuộc về đứa trẻ mười hai tuổi năm đó, Lâm Húc trưởng thành đã giết chết người thân duy nhất của nó. Chuyện này Lâm Húc là người đau khổ hơn bất kỳ ai.
Cơn ác mộng bắt đầu từ lúc anh giết anh trai mình, cũng có thể từ lúc quân nhật tràn vào Trung Quốc, cũng có thể từ lúc anh phát hiện anh trai mình phản quốc. Có lẽ… là từ lúc anh chỉ có một mình.
Đám tóc cuốn chặt lấy anh, anh không thể thở nổi. Người sau lưng giống như đáy quan tài dán vào lưng anh, dính liền với anh trong đống tóc trùng trùng.
Anh nghe thấy một âm thanh vừa quen thuộc vừa ấm áp từ đằng sau: “ Húc nhi, đừng sợ tối, thắp đèn rồi…”
Thoáng chốc, Lâm Húc mở chừng mắt, anh thấy mình cuối cùng cùng thoát khỏi giấc mộng. Anh thấy sau lưng vô cùng lành, chân tay đã tê cóng. Anh dùng bàn tay lạnh lẽo vuốt trán, hóa ra người bị cảm mạo là anh, con đường này xem chừng càng khó đi.
Anh bắt đầu ho nhẹ, thấy cổ họng đau rát, là một bác sĩ, anh biết lúc này anh cần uống nước, nhưng ở nơi này lấy đâu ra nước. anh nghĩ đến Thúy Nương muốn xem tình hình của cô ra sao, anh gọi vọng vào tấm rèm: “Thúy Nương, cô tỉnh chưa?”
Thúy Nương trong rèm không động, chỉ gật nhẹ. Lâm Húc không thể đi vào, anh an tâm gật đầu đáp lại. Sau đó,anh cầm bình nước muốn ra ngoài hứng nước mưa đun sôi lên uống. Lúc anh kéo thân thể mệt mỏi mang nước trở về, phát hiện sau rèm đã không còn bóng của Thúy Nương. Tim anh đập giật một cái, vội vàng đặt bình nước xuống xong vào đằng sau tấm rèm. Thúy Nương đã biến mất. Anh lo lắng gọi tên Thúy Nương, đang mưa to rào rào, bên trong miếu hoang chỉ có một ngọn lửa miễn cưỡng có thể mang lại chút hơi ấm. Anh cố gắng chống đỡ, chạy vào trời mưa. Nhưng bên ngoài chỉ có một mảnh tối tăm, đừng nói là một người, ngay cả một đám người anh cũng chưa chắc nhìn thấy.
Vào lúc anh nghĩ đến đây thì trong bóng tối truyền đến tiếng cười của phụ nữ, âm thanh này giống như tiếng gọi đứt hơi khản tiếng, hoàn toàn do cổ họng phát ra, giọng nói lúc cao lúc thấp, Lâm Húc không thể xác định được là từ nơi nào truyền tới. Anh lại không tìm thấy Thúy Nương, lúc anh quyết định truy tìm âm thanh kia thì đột nhiên có một người nhào tới từ sau lưng. Động tác nhanh nhẹn trực tiếp khiến người ta không thể đề phòng, Lâm Húc phản ứng không kịp, cảm thấy bản thân bị người kia nhào tới. Cả người ngã vào trong ngôi miếu đổ nát, đụng vào cánh cửa, cứ thế ngã vào trong.
Lâm Húc thấy đầu óc choáng váng, đại não trong thoáng chốc trống rỗng. anh khó khăn đứng dậy, quay đầu pháy hiện một người cũng mặc một bộ áo liệm, thắt đai lưng đỏ. Người này còn rất trẻ, vẻ ngoài cũng đẹp trai sáng sủa nhưng trong mắt lại ẩn chứa một tia khí lạnh.
Lâm Húc chậm chạp đứng lên, thiếu niên nọ nhẹ nhàng lùi về sau một bước, Mắt lạnh nhìn Lâm Húc ngốc nghếch đứng thẳng lên. Lâm Húc xoa trán hỏi: “Cậu là ai?”
Mắt thiếu niên vẫn không có một tia cảm xúc, hơi mở miệng: “Một trong bảy người.”
Lâm Húc lại bắt đầu ho, anh biết mình đã bị cảm lạnh. Người kia vẫn không chút tình cảm nhìn canh, giống như sống chết của anh và cậu ta không chút quan hệ. Lâm Húc chỉ có thể mở miệng hỏi: “Vậy .. cậu là người nào? Tôi đau, đầu tôi đau.”
Lâm Húc đến bên đống lửa, mở hòm thuốc, lấy ra một viên thuốc không uống nước trực tiếp nuốt xuống. Thiếu niên kia lúc này mới vô thanh vô tức ngổi trước mặt anh: “Tôi tên Lưu Phi. Người đời gọi là Liễu Tử Yến.”
Lâm Húc không biết cách xưng hô trong giang hồ, nghiêng đầu đợi cậu nói xong, mà thiếu niên lại khó hiểu trước thái độ của anh, kỳ quái hỏi: “Anh không phải người trong nghề?”
Lâm Húc cảm thấy những người này đều nói lời khó hiểu, anh nghe không hiểu mấy câu, Lâm Húc ngoẹo đầu sang một bên. Trên khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên kia cuối cùng cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc. Cậu ta nói: “Anh lại không phải người trong nghề, Hổ ca làm sao để anh thay thế anh ấy?”
Lâm Húc bất đắc dĩ than thở, mặt người kia đen lại: “Anh quen biết bọn họ như thế nào?”
Lâm Húc cười khổ, nói với thiếu niên sơ qua tình huống bọn họ gặp mặt, Hổ Tử làm sao thương nặng mà chết. Lưu Phi nghe đến Hổ Tử chết rồi, không kìm nén nổi kinh hãi. Đây có thể nói là biểu cảm kinh ngạc và khoa trương nhất mà khuôn mặt xinh xắn của cậu ta thể hiện ra. Tay cậu ta nắm thành nắm đấm, tự mình lẩm bẩm: “Hổ ca chết rồi … Tôi còn cho rằng anh thay thế Thúy Nương, nói như vậy … ước định trước đó là thật rồi…”
Lưu Phi không đợi anh tiếp lời, cứ thế lắc đầu nói: “Người như anh cơ bản là không được, nhưng việc tiếp sau này anh không thể làm được. Chúng ta sẽ thất bại mất.”
Lâm Húc nghe cậu ta nói thì đầu có chút nóng lên, một tên nhóc kém mình mấy tuổi đến lông còn chưa mọc hết, cứ luôn miện nói anh không làm được, quả là mất mặt.
Lâm Húc giọng đanh lại: “Cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
Lưu Phi nhướn mày nhìn anh: “Anh còn không biết đám người chúng tôi làm cái gì?”
Lâm Húc ngữ khí không vui: “Không phải là đổ đấu sao!”
Lưu Phi bị Lâm Húc chọc cười , híp mắt lên: “Không, tôi là một Phật gia.”
Lâm Húc tuy rằng không hiểu tiếng lóng, nhưng dù sao anh cũng từng làm lính, từ xưa trộm và quan như lửa với nước không phải ngày một ngày hai. Nên anh hiểu tiểu tử Lưu Phi này thực chất là một ‘quân tử trên xà nhà’
Một tên quan binh trung cấp, một tên trộm, lúc này đang ngồi trong miếu hoang mặt đối mặt, bên ngoài trời mưa to như trút nước, mà cả hai người đều đang mặc một tấm áo liệm.
Lưu Phi cảm thấy được Lâm Húc phản cảm với thân phận của cậu, là người đầu tiên phá vỡ im lặng: “VẬy đồ của Hổ ca ở trên người anh?”
Lâm Húc đầu tiên sờ món đồ đang mang, Lưu Phi xẹt qua một tia hoài nghi lần khó hiểu hỏi: “Anh mở nó ra chưa?”
Lâm Húc trong lòng nghĩ: Tôi một đường đều là chạy trốn, đừng nói là mở gói đổ, ngay cả nghỉ ngơi còn khó. Lâm Húc cười khổ lắc đầu, hai người đồng thời lên tiếng: “Anh (Cậu) làm sao lại bị cuốn vào?”
Lời vừa dứt, hai người đều cười lên, điều này làm cho không khí giữa hai người bớt căng thẳng. Lưu Phi bất lực nhún vai: “Chạy nạn chứ sao, bọn chó nhật bản kia, nói cái gì mà giết sạch, vì vậy tôi cùng sư phụ lưu lạc từ bắc xuống nam, nào ngờ đến phương nam thấy cũng loạn không kém so với Đông Bắc. Cuối cùng sư phụ chết, tôi một mình theo đám người chạy trốn, cuối cùng gặp bọn Hổ ca.”
“Các cậu đến cùng đã gặp phải chuyện gì?”
Lưu Phi giống như hồi tưởng lại một cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp, cậu ta vỗ trán, thân thể hơi run rẩy, giọng nói cũng có run nhẹ: “Bọn quỷ đuổi tới, trong chúng tôi có một vài người bị bắn chết, lúc đó ắt hẳn chúng tôi đều phải chết, Hổ ca nói ở đây có một hang trộm, chúng tôi liền vào trong một ngôi mộ, sự việc sau đó anh không thể tưởng được đâu, chúng tôi…”
Lâm Húc vừa được tiế thêm một hơi, chuẩn bị hỏi tiếp thì nghe thấy từ ngoài cửa vọng đến âm thanh yếu ớt của Thúy Nương. Hai người vội vàng đứng dậy xông ra ngoài, trong mảnh không gian tôi tăn căn bản không thể thấy được bóng dáng Thúy Nương, mà lúc này âm thanh kia cũng im bặt, chỉ có tiếng mưa rầm rầm, Lâm Húc thử gọi mấy tiếng. Tiếng gọi đều bị tiếng mưa át đi, biến thành vô cùng yếu.
Cơ thế Lâm Húc bắt đầu phát sốt, anh khó khăn bước mấy bước, liền ngã về sau, Lưu Phi vộ vàng đỡ lấy anh. Lúc này bọn họ lại nghe tiếng hô gọi của Thúy Nương, có điều lân này tiếng nói là từ đằng sau truyền tơi, hai người quay đầu thấy Thúy Nương đang dựa vào cánh cửa, lo lắng nhìn bọn họ.
Lưu Phi đỡ Lâm Húc trở vào trong miếu, hỏi: “Thúy Nương, cô làm sao lại từ trong bước ra vậy?”
Thúy Nương gật đầu: “Tôi phát hiện thấy nơi này có một con đường bí mật. Bên trong thông đến một mật thất nhỏ. Còn có người chết nữa.”
Nói xong ba người đồng thời tiến vào miếu hoang, bên trong mọi thứ đều xiêu vẹo, hoang phế vô cùng, có một tượng phật la hán đã rơi mất đầu, nhưng đôi mắt đầy phẫn nộ kia vẫn không bị tan đi vì bụi, Lục Tổ Huệ Năng đã nói: Bồ đề vốn không gốc, minh kính vốn không đài, vốn đã không phải vật, làm sao có thể vương bụi trần. Lúc này ngôi miếu đã đổ nát tan hoang giống như càng giải thích rõ cho chân lý của đạo phật, phật tại tâm chứ không phải tại bề mặt. Ý niệm tại tâm chứ không phải phật. Lâm Húc tuy không tin phật nhưng vẫn dùng tay cung kính làm thanh dấu thập, vái chào tượng phật ở bốn phía.
Lúc anh ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện đầu tượng phật la hán giận giữ kia không biết vì sao, xoay một cái hướng vào bên trong, cái gáy đối diện với Lâm Húc.
Lâm Húc nghi hoặc nghĩ: “Trước đí rõ ràng là mặt hướng về phía mình…” xong đi lật cái đầu, phát hiện nó căn bản không phải tượng phật la hán gì mà là đầu người chết, đang mở trừng mắt, há hốc miệng, giông như vẫn giữ lại biểu cảm kinh hoàng lúc bị chặt đầu. Miệng người chết cử động, phát ra tiếng hét chói tai của phụ nữ: “Nhanh trốn đi…”
Lâm Húc bị dọa lùi mấy bước, đụng vào Lưu Phi ở đằng sau. Lưu phỉ hỏi anh làm sao, anh chỉ vào cái đầu, Lưu Phi thuận tiện đi xem, không cho là có chuyện gì: “Chỉ là đầu phật thôi, làm lính hiếm thấy ai nhát gan như anh.”
Lâm Húc nhắm mắt, phát hiện thực sự là đầu phật.
Lưu Phi không để ý Lâm Húc, cùng Thúy Nương đẩy đài cúng tế ra, bên dưới tượng phật là một cái hang lớn. Thúy Nương đề nghị thắp lửa lên. Sau đó ba người cùng vào trong, thông đạo không dài lắm, đi hơn mười bước là đến điểm cuối, bọn học đã hiểu vì sao tiếng của Thúy Nương lại từ ngoài cửa truyền tới, cô nhất định là do nhìn thấy thi thể mới sợ quá hét lên.
Điểm cuối là mật thất với bốn vách tường ngói, bên trong không có bất kỳ đồ vật nào, chỉ có kinh văn và quyển trục xếp thành hàng. Một số đã nát thành một đống, nhìn giống như một đóng vải vụn rữa nát.
Mà người chết kia nếu không có Thúy Nương nhắc nhớ, không chú ý tới, người bình thường nhìn thấy sẽ bị dọa đến đổ bệnh. Thi thể này không giống nhà sư ngồi thiền, cả giác giống nhe bị người ta hai chết ở đây. Y ngã trong đống kinh phật, không biết là do chất liệu đặc biệt của sách hay nguyên nhân gì mà thi thể này lại trở thành một cái xác khô không bị phân hủy.
Có điều trừ Thúy Nương không ngừng run, hai người đàn ông đều thuộc loại người đã quen với việc sống chết, không có bao nhiêu kinh ngạc. Hai người lật lại thi thể lại, làm cho mặt nó đối diện với ba người, lúc này họ phát hiện thi thể mặc quần áo thời nhà Minh, rất giống với áo liệm của bọn họ bây giờ. Cho dù áo liệm may theo quy cách của Minh triều, Mãn Thanh mà nhập quan, có phong tục lúc sống mặc đồ Mãn, chết mặc áo Minh.
Vì vậy, nếu như không phải đầu xác chết có bím tóc, thì thật không biết là thi thể cổ từ thời nào.
Lâm Húc cẩm thận nhìn xác chết xong, hít một hơi lạnh: “Người này giống với chúng ta…”
Thúy Nương nghiêng đầu nhìn anh, ngược lại Lưu Phi bên canh anh lập tức hiểu ý, cũng bất giác ý một tiếng. Lâm Húc nhìn Thúy Nương nói: “Thi thể này là người thời Thanh, nhưng một người đều biết Mãn Thanh đều nhập táng vào quan tài, áp dụng chính sách ‘Cạo đầu đổi quần áo’ sau mới có cách nói ‘để đầu không để tóc, để tóc không giữ đầu’. Vì vậy nếu như là người thời Thanh thì sao có thể công khai mặc đồ nhà minh? Mà bách tính Thanh triều mặc trang phục nhà Minh thì chỉ có thể là mặc áo liệm. Người chết mới có tư cách mặc quần áo dân tộc Hán của mình.”
Lưu Phi bổ sung: “Các người nhìn này, miệng người chết có cái gì…”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile