Chương 5
Mạc Tư Thanh đêm qua ngủ trễ, khi tỉnh dậy thì đã quá giờ Thìn.
Thật ra mà nói, mặc dù mạnh miệng bảo rằng mình sẽ kiếm cho bằng được những thứ đồ kia, nhưng cũng đã sáu năm kể từ khi bắt đầu buôn trang sức, y cũng không nhớ chính xác được mình đã buôn cái gì. Mà trong những thứ đồ đó, chắc chắn không thể đưa toàn bộ cho ả dạ xoa.
Tệ hơn chính là, y như vậy đêm qua lại còn mơ thấy đôi mắt bồ câu trong sáng kia, không khỏi tự mắng mình thậm tệ. Ấy vậy mà khi tỉnh giấc, y lại nhớ đến một chuyện khác…
Hai mươi mốt tuổi y mở cửa tiệm ở Ứng Thiên, việc buôn bán trang sức cũng đã có ý định từ lúc đó, sớm đã nhận ra nên kết hợp nhiều mặt hàng vào cùng một tiệm nhưng sau hai năm mới có thể bắt đầu. Trong hai năm đó, ngoài phát triển buôn bán vải vóc thì y còn phải tìm hiểu về các nguồn hàng có thể.
Hàng trong nước mặc dù khá tinh xảo nhưng không có mấy nghệ nhân, cung không đủ cầu vốn đã bị các thương gia lâu năm khác thâu tóm hết. Đếm trên đầu ngón tay, cũng chỉ có vài người có thể buôn hàng từ ngoại quốc về. Đấy là do chính sách của triều đình, việc ngoại thương bị kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, mắt thấy nhưng tay không chạm vào được.
Hết một năm rưỡi buôn bán vải vóc trong nước, y rốt cuộc mới có được giấy phép buôn vải với thương nhân ngoại quốc, thêm nửa năm thì xin được giấy phép buôn bán trang sức. Có được điều này cũng là do phu nhân của Phủ Doãn phủ Ứng Thiên vốn yêu thích Cẩm Viên, y và Ngô Thị Vân khéo léo biết làm vừa lòng người khác, được bà quý mến như người trong nhà.
Sau sự kiện kia y và nàng thành hôn, bà liền lấy giấy phép làm quà. Phủ Doãn vốn nể vợ, thấy y làm ăn chân chính không sai sót, lại biết y là người có tài nên sẵn sàng cho phép.
Không giống những thương nhân khác thường lấy hàng từ huyện Vân Đồn, y cảm thấy đường bộ không bị thắt chặt bằng, quyết định nhập hàng từ Phú Lương. Nơi đây không chỉ gần hơn, mà vì có cả hàng được vận chuyển bằng đường thủy và đường bộ, nếu quản lý không có kẽ hở thì cũng có thêm mối làm ăn. (1)
Thương nhân khác ngại hướng Phú Lương vì phải băng rừng lội núi, y vốn không lạ gì đường đi lối lại nên tự tin về mặt này. Không ngờ lần đưa đợt trang sức phấn hương đầu tiên về, khi đang đi trong rừng thì bắt gặp một toán người ồn ã bặm trợn. Cứ nghĩ là sơn tặc cướp hàng, không ngờ bọn họ chỉ liếc đoàn người của y một cái rồi thôi.
Kế đó y gặp được một thiếu niên. Người này khoác chiếc áo giao lĩnh nhếch nhác mặt mày tay chân bịt kín, trông không khác gì một kẻ ăn xin, nhưng từ đôi mắt chỉ lộ ra một chút kia lại ẩn hiện chút tinh anh. Y lờ mờ đoán được bọn người kia đang truy đuổi hắn, hỏi thăm thì biết hắn làm nô cho một phú ông ở Phú Lương, trên đường chạy trốn nhưng bị truy đuổi gắt gao.
Bản thân y cũng từng làm nô ở Quy Hóa, nhìn hắn cũng trạc tuổi y lúc bỏ đi, liền cảm thấy đồng cảm, có ý muốn hắn đi theo mình giúp việc. Người kia như vậy lại một mực không đồng ý, nói cách nào cũng không được, y đành để lại cho hắn một món đồ và chút bạc.
Món đồ đó là một mảnh ngọc bội cũng không đáng giá là bao, y nhập vào tổng cộng năm cái tương tự chỉ khác một chút về chi tiết được khắc bên trên. Y nói trước kia y cũng từng như hắn, muốn dùng mảnh ngọc này như lời khích lệ, để hắn nhớ rằng y cũng từ một nô bộc mà đã trở thành lão bản, mỗi lần nhìn nó sẽ tiếp tục cố gắng. Hắn nhìn mảnh ngọc, biết không phải vật đắt tiền mới đành nhận lấy.
Sau đó, y không bao giờ gặp hắn nữa, không biết hắn bị bắt lại hay giờ đã đi làm công, có thể đã trở thành chủ cũng nên. Ngày đó y về đến nơi kể lại cho Ngô Thị Vân nghe, thấy nàng thích thú với câu chuyện nên cũng tặng nàng một mảnh. Bản thân y giữ một mảnh luôn để trong phòng, còn hai mảnh vẫn đặt trong rương không có ý định bán.
Năm năm trôi qua, y bận rộn tới lui lại thêm việc của Ngô Thị Vân nên không nhớ đến nhiều nữa, kỷ niệm cũng dần phai nhạt. Mà hôm nay sau một giấc mộng tỉnh dậy… bỗng dưng lại nhớ đến.
Mặc dù đôi mắt bồ câu của ả dạ xoa không có cái tinh anh của người kia, nhưng lúc ả yêu cầu mình thì vẻ mặt đơn thuần thật tâm, có chút gì đó y cảm thấy giống. Nếu ngọc bội đã là để khuyến khích kẻ khác, vậy y đem ngọc bội đến cho ả ta cũng không sai lệch gì.
Quyết định như vậy, y vội vã ăn bữa sáng qua loa rồi đến kho hàng của Cẩm Viên, dự tính tìm được vật sẽ sang tiệm lấy tiền chuộc thân cho nữ tử kia, nhất định tối sớm sẽ đến Hoan ca phường.
— — — — —
Sáng hôm nay Tử Thanh sư mẫu lại vô cùng vui vẻ thoải mái.
Nhóc con cứng đầu kia sau một đêm suy nghĩ thì nhu thuận hiền hòa hơn thấy rõ, mặc dù đôi mắt vẫn không giấu được nỗi niềm bức xúc, nhưng hành động đã có chừng mực hơn. Trời vừa sáng nàng đã đến gõ cửa phòng ả, phía bên cạnh còn có một tên hộ vệ cao lớn đang dìu lấy. Ả thấy vậy thì cười nhạt, để nàng một mình vào phòng.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải làm gì đó cho ra dáng sư mẫu một tí, thế là ả chải tóc vấn khăn cho nàng ta, lấy khăn ướt lau người xong ngồi thoa thuốc liền sẹo trị thương. Được một lúc thì đại nương cho người đem đến mấy cái trứng. Ả lột ra ăn một cái, còn lại thoa thoa lên người Thanh Hương. Nàng ta nhìn bộ dạng của ả miệng nhai nhồm nhoàm, vừa ậm ừ bài hát gì đó trong họng vừa lăn trứng theo nhịp, thấy vô cùng mất thể hiện nhưng nghẹn giọng không nói gì.
Vừa lăn xong thì một tiểu nữ tì vào lấy phấn hương cho Thúy Hồng, ả nhận số bạc còn lại không khỏi phấn khởi thêm một chút liền nói:
“Nha đầu, hôm nay coi như ngươi có phước, nhìn ngươi tong teo như vậy khách nhân bình thường sẽ không thèm để mắt tới đâu, bổn sư mẫu sẽ đãi ngươi ăn sáng!”
Nói rồi mặc kệ nàng ta đi đứng khó khăn, ả bố thí cho nàng bộ quần áo sờn cũ của mình xong liền lôi kéo nàng ra ngoài hưởng thụ.
Thanh Hương trên đường đi có thể cảm nhận thấy, từ đâu đó luôn có ánh mắt không thân thiện dõi theo hai người bọn họ.
Lại không ngờ trên đường ăn sáng về, từ xa đã nhìn thấy Mạc đại lão bản anh dũng tiến tới.
Mạc Tư Thanh thấy nữ nhân tung tăng đi từ xa, nghĩ dạo gần đây vận may của y hình như có chút lung lay.
Lại nghĩ, nếu rẽ đường khác thì thật là mất mặt, chẳng khác nào nói ta đang sợ ả dạ xoa kia. Thôi thì cứ đi thẳng, tránh voi chẳng xấu mặt nào. Mà theo sau ả… hình như chính là nữ tử tối hôm trước?
Nàng ta mặc dù mặc một bộ quần áo chỉnh tề, đầu tóc được chải gọn gàng vấn khăn đường hoàng, nhưng đi đứng có vẻ khó khăn lại thêm vài vết thương trên tay trên cổ không dấu được. Người phía trước lại làm như không thấy, vui vẻ khoái lạc ngắm đường ngắm xá.
Vừa thấy y, ả đã chạy tới chặn đường.
“Mạc lão bản buổi sáng tốt chứ? Ngài hôm nay không ra cửa hiệu lại lang thang ở đây? Có phải là muốn tìm cô nương nào không?”
Y sa sầm gương mặt, nhìn xuyên qua sau lưng ả lầm bầm nói: “Không có việc gì thì tránh đường. Ta đã nói, khi nào tìm được vật ta sẽ mang đến cho ngươi.”
Dạ xoa nghe xong liền cười tủm tỉm áp sát: “Mạc đại nhân ngài khắt khe với bản thân quá, tiện nữ đâu có hối thúc gì? Đại nhân không cần mang vật cũng có thể đến chơi mà?”
Lúc này, cô gái kia đã đi được đến chỗ bọn họ đứng.
Thấy người đối diện mắt không rời nha đầu phía sau, Tử Thanh đã sớm hiểu ra được suy nghĩ của y, liền đẩy vai Thanh Hương để nàng ta đứng trước mình.
“Mạc đại lão bản thích nàng ấy? Ây da tiếc quá, nàng là đệ tử của ta, chưa học được gì mấy nên chưa đủ sức làm đệ tử của đại nhân được đâu!” (*)
(*) 弟子 (Hán tự) có nhiều nghĩa, trong đó có nghĩa ‘kỹ nữ’
Ả thấy y nghe xong câu này thì nhíu mày, bản thân liền suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Thanh Hương, ta có việc về trước, ngươi hầu hạ Mạc đại nhân xong thì tự nhớ đường mà về.”
Nói rồi ả đi ngang qua y, cố tình động nhẹ một cái khiến y rùng mình tránh né. Thấy vậy, ả cũng chỉ cười ha hả rồi thẳng hướng ca phường.
Hai người ở lại tự dưng lại có chung suy nghĩ, không biết hôm nay lão yêu quái kia ăn phải cái gì mà tốt bụng đến thế?
Không ai nói gì một lúc, y vừa định lên tiếng hỏi thăm thì nàng đã vội cúi đầu cướp lời:
“Mạc lão bản, hôm qua cảm ơn ngài! Thanh Hương không có phước được hưởng đại ân, xin ngài đừng bận tâm cho ta làm gì, tối nay cũng không cần đến chuộc ta ra!”
Xong rồi nàng cũng chỉ biết cắm mặt chạy thẳng. Đôi chân vẫn còn hơi đau nhức, tràn lên khắp cơ thể mà quanh quẩn tại tim.
Mạc Tư Thanh nhìn theo hướng nữ tử bỏ đi, thấy nàng chạy trúc trắc mà không khỏi buồn lòng. Nói gì thì nói, y vẫn cứ phải đến tiệm lấy bạc.
— — — — —
Không ngờ chưa đến nơi thì đã thấy một người giúp việc dáo dác gần tiệm, y bước đến hỏi có chuyện gì xảy ra, hắn vừa nhìn thấy y đã hồ hởi như bắt được vàng.
“Lão bản mau mau! Có một vị khách quý muốn tìm ngài!”
Y nhanh bước chân vào phòng khách phía sau tiệm, người đang đợi y quả thực là ‘khách quý’.
Nguyễn Bá Trình là người đầu tiên chịu buôn vải cho y, vốn là nhị thiếu gia của một nhà làm vải lớn ở Vạn Phúc. Hai người cùng tuổi với nhau nhưng ban đầu cũng không phải thân thiện gì. Lúc mới gặp nhau cả hai đều hai mươi mốt, hắn là con trai thứ nên không phải là người đứng đầu gia đình, mặc dù là một người thợ giỏi giang việc gì cũng biết làm.
Nhớ lại lúc đó, y đến nghiên cứu về nghề làm vải, nghe ngóng xung quanh liền biết được hắn là người dễ kết thân nhất, không ngờ đến hỏi thì lại bị người đồng niên này xua đi. Y không từ bỏ, mang chiếu mang khăn ngủ trước cửa nhà hắn gần một tháng trời dù có bị đánh đuổi. Thấy y quá cứng đầu hắn đành ra điều kiện, nếu y đánh thắng hắn một trận thì hắn sẽ truyền cho một số bí kíp.
Người thợ mỗi ngày vác không biết bao nhiêu cân vải ướt, ngày đêm đập vải nhừ cả tay, mỗi lần nấu nước nhuộm phải quậy đều liên tục rất lâu để vải được thấm đều màu, thật sự so với cửu vạn cực nhọc không thua kém. Nhìn mình cơ bắp cuồn cuộn lại thấy tên học đòi làm thương nhân kia sau cả tháng nếm mật nằm sương cơ thể ốm yếu đi tưởng chừng sẽ thắng chắc, cuối cùng lại bại trận một cách tâm phục khẩu phục.
Y lúc đó mặc dù thân thể có suy nhược hơn bình thường, nhưng từ nhỏ đã làm lụng vất vả, bị quản nô đánh đã cơm bữa, mà đánh nhau với bọn nô bộc vì bát cơm cũng không phải là chuyện hiếm có. Dần dần luyện thành kiểu đánh nhau như đấu sĩ không võ nghệ trên chiến trường, chính là một đòn ngươi không gục thì ta cũng không muốn gục.
Rốt cuộc hai người đánh nhau thành bạn, hắn dạy cho y biết cách xem màu xét vải, bắt y như những đồ đệ khác tập tành từ dệt đến nhuộm. Y cũng được xem là có tư chất, mặc dù sau hai tháng nhuộm một cuộn vải vẫn không đều màu, nhưng với người chưa biết gì thì như vậy đã là rất có thiên phú.
Mặc dù cùng tuổi nhưng Mạc Tư Thanh sinh vào tháng Giêng, Nguyễn Bá Trình sinh vào tháng Tư, hai người cuối cùng dùng điều đó quyết định vai vế.
Trước khi y rời đi hai người tâm sự kín đáo hồi lâu, hắn hỏi: “Thanh huynh thật sự là người có tư chất, tại sao không cùng đệ sản xuất mà lại muốn làm thương gia thấp kém như vậy? Đệ thấy huynh chịu cực chịu khổ được, thật sự không giống kẻ hám tiền.”
Y đáp: “Huynh nghĩ mãi không hiểu tại sao thương gia là thấp kém. Nếu không có thương nhân, liệu những thứ đệ sản xuất nhờ đâu mà được mang đi khắp bốn phương? Huynh thấy Trình đệ là người có chí cầu tiến, nếu nói luận về tuổi tác, khả năng của đệ ở đây xếp thứ nhì thì huynh không nghĩ ra ai xếp thứ nhất. Chẳng nhẽ chỉ vì là con thứ mà đệ chịu yên phận hay sao?”
Một lời này làm Bá Trình suy nghĩ suốt đêm. Sau khi giữ vững mối giao hảo một năm, hắn quyết định sang Đại Minh học hỏi bí kíp, muốn mang những cái hay hơn mới hơn về thành lập một nhà làm vải riêng.
Bảy năm trôi qua, cố nhân nay đã trở về.
Hai người gặp lại nhau mừng rỡ không lời nào tả được. Uống ly chè ngon, sau khi ôn lại chuyện xưa, cả hai tiếp tục nói một chút về những gì mình làm được những năm qua. Đến một đoạn, Bá Trình nói:
“Thanh huynh, đệ học hỏi cách làm của huynh lúc xưa, rốt cuộc bái được một vị sư phụ giỏi. Ngài dạy cho đệ cách làm các loại vải của Đại Minh, đệ toàn bộ đều đã ghi nhớ rõ. Hiện tại chuyện quan trọng ta muốn hỏi huynh, huynh có sẵn sàng nghe tham vọng của đệ không?”
Y nghe xong càng cảm thấy cởi mở trong lòng. Ngày trước y thắp một ngọn nến trước gió, bây giờ nó đã muốn làm cháy rụi cả tòa thành rồi. “Đệ cứ nói.”
“Đệ vừa về tìm hiểu thì biết được tiệm của huynh bán vải trong nước và nhập trang sức phấn hương từ ngoại quốc về. Vậy hiện tại, huynh có muốn mang vải do đệ sản xuất đi khắp bốn phương hay không?”
Lời nói năm xưa được trả lại bằng một câu đề nghị. Y vốn đã nghĩ đến vấn đề này, không đợi hắn nói thêm ngay lập tức đồng ý.
Triều đình nhiều năm nay đã ưu tiên sử dụng vải trong nước, ngay cả trong cung cũng tuyệt nhiên không sử dụng gấm vóc của Đại Minh. Nay ta mang vải đi giao thương, chẳng phải là còn tốt hơn cho quốc gia hay sao?
Đại Việt từ xưa vốn nổi tiếng với vải Giao Chỉ, vải đay gai, vải cát bối (2). Tất cả đều được ưa chuộng đến mức không đâu là không thấy người mặc. Tuy nhiên không phải vì vậy mà nước ta không nhập vải từ ngoại quốc. Y hiểu rõ tình hình, liền ngộ ra một điều, thấp giọng hỏi:
“Trình, đệ thực sự nắm trọn được cách làm vải the?”
Nguyễn Bá Trình cười xán lạn, “Không chỉ vậy, đệ còn muốn mở rộng làm vải lĩnh, xuất ngoại mặt hàng này!”
Vải the chủ yếu là do phương Bắc làm ra từ cây bông, phương Nam trước giờ chưa thực sự có ai làm chủ được phương thức. Chính vì vậy giá vải the trong nước cao hơn bình thường, ngoài người có tiền và quan lại ra, những người khác phải cố gắng lắm mới dành dụm được tiền mua một chiếc áo vải the, cũng chỉ dám mặc nhân dịp lễ lộc.
Vải lĩnh cũng là một loại vải quý được làm từ sợi tơ tằm, để dệt ra được tốn không ít công sức vì vậy giá tiền cũng cao, nhưng mặc vào mùa đông ấm mùa hạ mát, tuy nhiên cũng vì tốn thời gian, lại thêm kỹ năng dệt cao, khó có thể mở rộng sản xuất.
Y nghe xong liền cười theo. “Nếu đã làm lĩnh… đệ có định làm đoạn không?”
Bá Trình nghe đến đây thì suy nghĩ một hồi. Từ khi được ‘giác ngộ’ hắn vẫn cứ nghĩ tham vọng của mình là cao, trước đến giờ chưa một làng nghề nào dám một lần sản xuất hai loại vải khác nhau hoàn toàn. Vải the mỏng nhìn xuyên qua, vải lĩnh dày hơn lại còn được phết hồ, có nghĩ cách nào cũng không nghĩ có một nhà lại dám làm hai thứ trái ngược như vậy. Suy nghĩ của y vốn đã ngông cuồng rồi, mà suy nghĩ của Tư Thanh lại càng ngông cuồng hơn.
Nhưng thực sự… loại công cuồng này không phải là không có lý. Vải đoạn nói về công sức thì nhiều hơn vải lĩnh, nhưng cách dệt cũng gần như nhau. Không chỉ vậy vải đoạn dày hơn, thích hợp hơn với phương Bắc.
Nếu ta làm hai thứ kết hợp, vải lĩnh buôn trong nước hết thì buôn ngoài nước, vải đoạn thì trực tiếp xuất cho Đại Minh, tùy theo tiêu thụ mà cân chỉnh sản xuất, không phải là sẽ tốt hơn sao?
Thợ vải đến cuối cùng cũng không tính qua khỏi đầu thương nhân. Hắn không khỏi nhìn y thán phục, liền đứng dậy chắp tay cúi đầu.
“Thanh huynh dạy bảo.”
Y nhìn người đồng niên hữu lễ, cũng vội đứng lên đáp lại. Hai người ngồi xuống tiếp tục bàn tính về cách bắt đầu. Mạc Tư Thanh thấy đã sắp ban trưa, gọi người kêu cơm nước ở thực quán tốt nhất gần đó và chuẩn bị bàn ăn cho bọn họ ngay trong phòng. Cả hai bọn họ đều không quá câu nệ tiểu tiết, trong lúc chờ đợi y nói:
“Phần the, ta sẽ tìm cách mua hoặc thuê đất ở Hưng Hóa (3), từ tháng Ba (4) có thể bắt đầu trồng bông đến tận tháng Mười. Điều kiện địa chất và thời tiết ở đây coi như hoàn hảo cho việc này. Phần lĩnh… bởi vì sợi tơ tằm phải được chọn lựa kỹ càng, tơ loại ra có thể dệt lụa, cho nên trước mắt đệ có thể đồng thời dệt lụa và lĩnh trước khi bắt đầu chuyện kia. Về sau ổn định được, chúng ta không cần ôm đồm quá nhiều loại vải, tập trung làm những loại thượng phẩm như ban đầu đề ra là đủ rồi.”
Bá Trình nghe Tư Thanh nói một hồi, cảm giác như những gì hắn muốn làm đều đã nằm trong dự tính của vị bằng hữu đây từ một nghìn năm trước rồi.
“Thanh huynh… Nếu đệ không từng tiếp xúc với huynh từ trước, thực sự hôm nay sẽ bị huynh dọa chạy mất.”
Y nghe xong cười cười, “Trình, huynh biết đệ có chạy đi rồi cũng sẽ chạy ngược trở lại. Về phương diện này, chúng ta không phải là tri kỷ sao?”
Bá Trình nghe xong cười ha hả, quả nhiên ta không thể thoát khỏi tính toán của người này, mà ta cũng nguyện ý để một người như vậy tính toán thêm vào phần của ta.
Qua vài câu nữa thì thức ăn đã nhanh chóng đến nơi, bàn ghế cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Hai người ngừng bàn tính chuyện làm ăn, bắt đầu nói về chủ đề dễ thở hơn.
“Thanh, huynh hôm nay ăn ở đây với đệ như vậy, thê tử huynh ở nhà không cô đơn sao?”
Y đáp: “Huynh đến giờ vẫn chưa lập thê. Chỉ có một thị thiếp ở nhà, nàng ấy rất hiểu chuyện, chính là Ngô Thị Vân năm xưa.”
Bá Trình ngỡ ngàng nghe đến cái tên này. Hắn cùng làng với nàng ta, về một mặt nào đó có thể gọi là thanh mai trúc mã. Nàng ta là nữ tử nhưng tính tình giống như nam nhi vậy, chỉ tiếc thân thể trái ngược không chịu nổi công việc quá nặng nhọc, hắn chỉ biết được đến lúc nàng ta theo Tư Thanh làm việc.
“Huynh thực sự cưới nàng ta?”
Tư Thanh vẫn bình thản trả lời, “Đúng vậy. Sau khi đệ đi một năm thì chúng ta thành hôn. Rất tiếc đệ đã đi sớm, không thể gửi thiệp mời.”
Bá Trình không biết tâm tình như thế nào, lơ đãng nói, “Cũng đã nhiều năm vậy rồi cơ à? Huynh và nàng đã có nhi tử chưa?”
Y cười khổ nói, “Huynh vẫn luôn bận rộn công việc, cơ thể nàng ấy yếu ớt không tiện sinh con, huynh cũng không cưỡng cầu.” - nói rồi lại nhanh chóng chuyển hướng, “Còn đệ thì sao? Nữ tử phương Bắc hẳn là rất xinh đẹp?”
Bá Trình cắn cắn đầu đũa, “Đệ hai bàn tay trắng lại là người phương Nam, làm sao lọt vào mắt các cô nương phía Bắc được? Mà thật ra, so với nữ tử phương Bắc khéo léo yểu điệu, đệ vẫn thích nữ nhân nước ta chân chất, chịu cực chịu khổ hơn. Đệ đã quen nhìn thấy các nàng người thì ngày đêm ngồi bên khung cửi dệt lụa, người thì ra sức nhuộm vải đến cháy tay rồi.”
Hắn không khỏi nhớ đến cô gái quật cường mạnh mẽ như nam nhi kia, hiện tại đã là vợ của bạn mình, lại phỏng chừng không thể sinh con tiếp tục. Có lẽ mọi chuyện đã không thể vãn hồi…
“Đệ có muốn đi thăm nàng ấy không?”
Một câu hỏi này khiến hắn ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt y. Cũng không phải là hắn có tình ý gì sâu đậm với Ngô Thị Vân, chỉ là thương cảm cùng khâm phục một nữ nhi như vậy vốn chỉ cần ngồi dệt lụa, lại muốn ganh đua với nam nhân khác làm hết tất thảy những gì có thể. Nghe thấy nàng ta hiện thời như vậy không khỏi cảm thán một chút. Không ngờ đã bị y bắt trúng.
Hắn suy nghĩ một chút, từ chối cũng chẳng chứng minh được gì, trả lời, “Được. Chúng ta ăn xong hãy cùng đến thăm nàng.”
Mạc Tư Thanh thấy bạn mình nói vậy, trong lòng cũng thấy thoải mái ít nhiều.
.
(còn tiếp)
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
.
(1) Nước ta qua nhiều triều đại do luôn phải bảo vệ lãnh thổ nên ngoại thương được kiểm soát rất chặt chẽ, theo tài liệu cho thấy chỉ có một vài điểm trong đó nổi tiếng nhất là Vân Đồn (thuộc tỉnh Quảng Ninh), gần Kinh thành và phủ Ứng Thiên nhất là Phú Lương.
(2) - vải Giao Chỉ: vải dệt từ tơ chuối, là loại vải nổi tiếng và đặc trưng nhất Việt Nam ngày xưa, được khắp nơi ưa chuộng do sợi vải như tơ, vừa mượt vừa mát
- vải đay gai: làm từ cây đay gai ngâm nước cho thịt thối rữa ra, còn lại tơ đem se thành sợi dệt
- vải cát bối (vải cát bá): vải dệt từ sợi quả cây cát bối, tức cây bưởi bung hay cây bông vải
(3) Hưng Hóa: thừa tuyên Hưng Hóa, một đạo thừa tuyên bao gồm tỉnh Sơn La - một trong những nơi hiếm hoi ở miền Bắc nước ta đất đai thích hợp trồng cây bông hoặc/và các loại cây công nghiệp.
(4) tháng Ba: ở đây chỉ tháng ba âm lịch.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Ý kiến đóng góp xin gửi về đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=148217