Bạch Y Phương Chấn Mi hệ liệt:
1. Long Hổ Phong Vân
2. Thí Kiếm Sơn Trang
3. Trường An Nhất Chiến
4. Lạc Nhật Đại Kỳ
5. Tiểu Tuyết Sơ Tình
Đây là một đình viện lớn.
Sắc trời hoàng hôn lười nhác buông xuống. Đây chỉ là một tòa trang viện lụi bại, khắp nơi đều là tường đổ ngói vỡ, một phần đã bị đốt thành tro bụi, một phần vẫn còn sót lại.
Tòa trang viện này đã từng hiển hách, huy hoàng, hôm nay dưới ánh tà dương chiếu rọi, lại có một loại tịch mịch không tả được.
Trong đống phòng ốc này, có một phòng lớn đã sụp xuống hơn phân nửa, nhưng vẫn vô cùng rộng rãi, trên đòn dông có một tấm hoành phi. Hoành phi vốn nguy nga lộng lẫy, hiện giờ đã biến thành rách nát cũ kỹ, nứt ra làm hai, mạng nhện phủ đầy. Trên hoành phi thấp thoáng có thể thấy hai chữ “Kiếm Thí” như rồng bay phượng múa, một nửa hoành phi khác đã rơi xuống đất đầy bụi, phía trên viết hai chữ “Thiên Hạ”.
Bốn chữ “Kiếm Thí Thiên Hạ” kiêu ngạo biết bao, phong vân biết bao, cộng thêm bút ý ẩn chức lực lượng mạnh mẽ, có thể tưởng tượng ngày trước giang hồ hào khách nhìn thấy tấm biển vàng treo cao này sẽ rung động thế nào. Hiện giờ bốn chữ này đã tách ra, hiển nhiên còn là bị người ta dùng một chưởng đánh vỡ.
Trong võ lâm ba trăm năm qua, dám dùng bốn chữ “Kiếm Thí Thiên Hạ”, ngoại trừ Thí Kiếm sơn trang thì tuyệt đối không có nhà thứ hai.
Lúc này trên bục đá cũ kỹ nhưng rộng rãi trước trang, có hai người đang ngồi.
Hai người trẻ tuổi dung mạo không đặc biệt, sắc mặt buồn bã, giống như hoàn toàn không quan tâm đến thế gian này.
Trên thân hai người trẻ tuổi này dính đầy cỏ khô, bùn đất, gỗ vụn, giống như vừa lăn trong đống cỏ, lại ngủ trong đống bùn, sau đó ngã vào đống gỗ.
Một người trẻ tuổi vừa đen vừa cao, tướng mạo thuần phác, có một khuôn mặt dũng mãnh kiên nhẫn, lại có một đôi mắt mệt nhọc.
Một người trẻ tuổi khác có phần trí thức, mũi cong môi mỏng, có một loại phong thái kiên cường bất khuất, nhưng toàn thân bị sự mệt mỏi bao trùm giống như một lão nhân.
Hai người bọn họ ngồi hai bên trái phải, không quan tâm nhau, cũng không nhìn nhau, giống như bọn họ chưa từng sống trên thế giới này, tất cả mọi thứ trên đời đều không liên quan đến bọn họ.
Bọn họ đang chờ hoàng hôn.
Nhưng khi mặt trời chưa lặn, hoàng hôn chưa đến, chợt có tiếng vó ngựa vang lên.
Tiếng vó không nhanh không chậm, có một loại âm tiết nghe như mạnh mẽ mà lại ẩn chứa nhẹ nhàng, vang lên trong lòng người.
Bọn họ không kìm được ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía tây quạ bay không tiếng, ánh tà dương rực rỡ nhuốm màu đỏ tươi.
Thanh niên thứ nhất không nhịn được nói:
- Sớm như vậy đã đến rồi.
Thanh niên thứ hai lắc đầu nói:
- Chắc không phải bọn chúng.
Lúc này tiếng vó ngựa đã đến trước trang, bước chân bắt đầu chậm lại. Chân ngựa đều là lông thuần trắng, nhỏ mà cường tráng, lại có hai ba con bướm không để ý đến hoàng hôn, bay múa vây quanh vó ngựa.
Hay cho “ngựa giẫm hoa về móng còn thơm”.
Sau đó một người áo trắng tất trắng bước xuống ngựa, lá cây bị gió tây thổi xuống, lẳng lặng bám vào tay áo trắng của hắn, không hề kinh động.
Hai người trẻ tuổi không kìm được xuất thần nhìn một lúc, sau đó lại cúi đầu, không quan tâm đến nữa, giống như đang ngủ gật.
Người nọ xuống ngựa, ngóng nhìn một lát, thấy sắc trời đã dần tối, liền ôn hòa hỏi:
- Xin hỏi đây có phải là Thí Kiếm sơn trang nổi danh thiên hạ năm xưa?
Hai người trẻ tuổi kia vẫn không nhúc nhích, giống như không nghe thấy.
Người nọ cũng không tức giận, lại ôn hòa hỏi lần nữa.
Hai người trẻ tuổi ngẩng đầu lên, nhìn nhau một cái, cũng không trả lời.
Người nọ vẫn mỉm cười, lại hỏi lần thứ ba cùng một câu.
Người trẻ tuổi cao lớn kia không nhịn được tiện tay chỉ vào tấm hoành phi trên đất bên trong, nói:
- Ngươi không tự nhìn được à!
Người nọ quan sát một lúc, đột nhiên cười nói:
- Xin thỉnh giáo cao tính đại danh của hai vị?
Người trẻ tuổi lãnh khốc kia ngẩng đầu lên, nói:
- Ngươi nên đi nhanh một chút thì tốt hơn, tránh ở chỗ này mất mạng nhỏ.
Người nọ “ồ” một tiếng, hỏi:
- Chẳng lẽ nơi này sắp xảy ra chuyện gì?
Người trẻ tuổi cao lớn kia cười lạnh nói:
- Hà! Xảy ra chuyện gì à? Nếu ngươi biết chuyện gì sắp xảy đến, ngươi không sợ chết khiếp cúp đuôi bỏ chạy mới là lạ!
Người nọ cười nói:
- Vậy ngươi hãy nói nghe thử, biết đâu cũng không đáng sợ như vậy!
Thanh niên lãnh khốc chỉ cười lạnh:
- Hà hà!
Thanh niên cao lớn chau mày nói:
- Ngươi vẫn nên đi thôi!
Người nọ suy nghĩ một chút, sau đó quay người đi về phía ngựa trắng, giống như tỉnh ngộ nói:
- À, hóa ra các ngươi không có can đảm nói cho ta biết, như vậy kẻ tới nhất định rất lợi hại.
Người trẻ tuổi lãnh khốc đứng bật dậy, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói gì, đứng lại cho ta!
Người trẻ tuổi cao lớn căm phẫn nói:
- À há! Chúng ta không dám! Được, chúng ta nói cho ngươi biết, hiện nay trong hai phe hắc bạch Giang Nam, người có thế lực lớn nhất, danh vọng to nhất, khó trêu chọc nhất, ngươi có biết là ai không?
Người nọ cười nói:
- Nếu như ngay cả “Thiên Thủ Vương” Tả Thiên Chấn cũng không nghe đến, ta căn bản không thể lăn lộn trên giang hồ rồi!
Người trẻ tuổi lãnh khốc nói:
- Không ngờ ngươi cũng biết. Vậy ngươi có biết, Tả Thiên Chấn sở dĩ vô địch thiên hạ, áp đảo quần hùng, nguyên nhân là gì không?
Người nọ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Bởi vì hắn có một thê tử tốt, còn có hai đệ tử đắc lực.
Người trẻ tuổi cao lớn cười lạnh nói:
- Còn nữa? Còn có chín trợ thủ khó đối phó nhất của hắn thì sao?
Người nọ nói:
- Ngươi muốn nói đến Cửu Đại Quỷ?
Người trẻ tuổi lãnh khốc nói:
- Không sai, người sắp đến đây chính là một trong Cửu Đại Quỷ, “Nhất Đao Trảm Thiên Quân” Tôn Đồ!
Người trẻ tuổi cao lớn thản nhiên nói:
- Còn có Tứ Đại Đao Ma dưới trướng Tôn Đồ, ngươi có từng nghe đến lai lịch của bọn chúng chưa?
Người nọ cười nói:
- Bọn chúng à? Tề Thanh Phong là người nổi bật trong số hậu duệ của Tề môn Kim Đao, nhưng lại là một phản đồ khi sư diệt tổ. Lệ Tuyết Hoa là nữ kiệt trong Niệm Đao môn của Tuyết Sơn phái, nhưng lại là một ả dâm tiện. Mục Lãng Sơn là nhân tài kiệt xuất của Lãng Hoa đao pháp, võ công đã được chân truyền từ Thương Lãng lão nhân, nhưng lại gian dâm cướp giết, không từ việc xấu nào. Đường Tam Tuyệt là phó chưởng môn Địa Tranh đao pháp, đao pháp cũng rất cao. Nghe nói bốn người Tề, Lệ, Mục, Đường đều bị Tôn Đồ Thiên Ma thu phục, nối giáo cho giặc, không việc ác nào không làm.
Người trẻ tuổi cao lớn ngạc nhiên nói:
- Ngươi biết cũng không ít.
Người trẻ tuổi lãnh khốc nói:
- Dám mắng những lời này, xem như ngươi cũng có đảm lược.
Người nọ cười nói:
- Nếu như người trong võ lâm đều không dám mắng, vậy đám anh hùng kia chẳng phải đều biến thành con rùa rút đầu rồi sao, trong võ lâm còn có chính nghĩa sao?
Người trẻ tuổi cao lớn nghe vậy ngẩn ra, nói:
- Ngươi có gan, nhưng lại không phải đối thủ của Tôn Đồ và Tứ Đại Đao Ma, ngươi vẫn nên đi nhanh một chút!
Người nọ hỏi:
- Tại sao các ngươi lại ở đây?
Khuôn mặt người trẻ tuổi cao lớn kia chợt hiện lên vẻ buồn bã khó hiểu, ngồi xuống, nhìn chiều hôm càng lúc càng khép lại, nói:
- Chúng ta à? Đang chờ chết.
Người nọ lại hỏi:
- Ngươi đang chờ Tôn quỷ vương dẫn người tới giết ngươi?
Thanh niên cao lớn nói:
- Ba năm trước, trong cuộc so tài võ lâm tại Bình Giang, ta thấy hắn ra tay ám toán người đã bị thương, đuổi tận giết tuyệt, làm trái đạo nghĩa võ lâm, do đó đã lên đài cứu viện.
Nói đến đây lại cười lạnh một tiếng:
- Kết quả những người có mặt không ai chịu giúp đỡ. Ta cứu người bị thương đưa đến nhà của người tổ chức, một mình chiến đấu với Tôn Đồ, cuối cùng bị Tứ Đại Đao Ma hợp kích đánh trọng thương. Quần hào chỉ trơ mắt nhìn, không một ai chủ trì chính nghĩa, thậm chí có người còn ngăn ta chạy trốn. Sau đó ta chạy thoát được, mới biết người bị thương kia đã bị người tổ chức giết chết, để lấy lòng Tôn Quỷ Vương.
Nói đến đây, y nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên.
Người nọ trầm mặc một lúc, quay đầu đi chỗ khác, chỉ thấy thanh niên lãnh khốc kia đứng ngạo nghễ, nhìn trời không nói gì, không nhịn được hỏi:
- Ngươi thì sao?
Thanh niên lãnh khốc kia cười lạnh nói:
- Ngươi hỏi chuyện nào? Ta đã trải qua rất nhiều chuyện bi thảm, ngươi muốn nghe chuyện nào?
Người nọ “à” một tiếng, nói:
- Chẳng hạn như ngươi và Tôn Đồ kết oán thế nào?
Thanh niên lãnh khốc nói:
- Hành Sơn đao phái do một đám người trẻ tuổi ngay thẳng thành lập, ngày khai đàn lại bị Tôn Đồ tàn sát gần như không còn. Ta lên núi giao chiến với Tôn Đồ, nhưng Hành Sơn đao thủ trọng thương trên đất lại không rõ nội tình, cho rằng ta cùng một bọn với Tôn Đồ, chém ta một đao, cộng thêm một đao của Tôn Đồ, khiến ta phải nằm ba tháng.
Người nọ hỏi:
- Vậy các ngươi cần gì phải đến đây chờ Tôn Đồ?
Thanh niên lãnh khốc nói:
- Tôn Đồ biết ta chưa chết, đã tuyên bố thiên hạ, không giết được ta thì không dừng tay, chúng ta có thể chạy được sao?
Người nọ lại hỏi thanh niên cao lớn:
- Ngươi thì sao?
Thanh niên cao lớn khinh thường cười một tiếng, nói:
- Chết có gì luyến tiếc? Dù sao ta đã chán nản với thế gian này rồi, cũng chạy không thoát. Nghe nói phụ thân của Tôn Đồ là “Tiếu Diện Nhân Đồ” Tôn Thanh Hồng từng thua dưới kiếm chủ nhân sơn trang này là Tư Đồ Thập Nhị, Tôn Đồ muốn đốt sơn trang này để trút giận, do đó chúng ta cùng nhau ở nơi này chờ hắn.
Người nọ hỏi:
- Các ngươi đang chờ chết?
Thanh niên cao lớn nói:
- Có thể nói như vậy.
Người nọ nói:
- Con kiến còn muốn sống, sao các ngươi lại không trốn?
Thanh niên lãnh khốc nói:
- Cho dù ngươi trốn được Tứ Đại Đao Ma, ngươi có trốn được Tôn Đồ không? Cho dù ngươi tránh được Tôn Đồ, ngươi có tránh được Bát Đại Quỷ khác không? Cho dù ngươi thoát được Cửu Đại Quỷ, ngươi có thoát khỏi phạm vi thế lực của Thiên Thủ Vương không?
Người nọ nói:
- Cho dù chạy không thoát, sao các ngươi không dốc sức chiến một trận?
Thanh niên cao lớn nói:
- Chiến thì phải chiến, nhưng chiến thắng thì thế nào? Võ lâm năm bè bảy mảng, với sức hai người chúng ta, chẳng lẽ có thể đánh ra một con đường sao? Ngươi đánh bại Tứ Đại Đao Ma, ngươi có đánh bại được Tôn Đồ không? Ngươi đánh bại được Tôn Đồ, ngươi có ứng phó được Bát Quỷ khác, ngươi có tiếp được một kích của Tả Thiên Chấn không? Chiến và không chiến, kết quả chẳng phải đều như nhau sao?
Người nọ ngẩn ra một lúc, giống như tỉnh ngộ nói:
- À, à, thì ra là vậy...
Sau đó y vội vã vái chào, muốn lên ngựa, bỗng nhiên quay đầu, nhìn hoàng hôn kéo đến than thở:
- Ngôn Phượng Giang ơi Ngôn Phượng Giang, Uông Kình Thảo ơi Uông Kình Thảo, các ngươi chết thật quá thảm, thật quá thảm, võ lâm đã không có đại anh hùng, đại hào kiệt như các ngươi nữa...
Lời không thành tiếng, lật người lên ngựa. Sắc mặt hai thanh niên kia biến đổi. Thanh niên cao lớn quát lên:
- Ngươi nói lung tung gì đó?
Thanh niên lãnh khốc nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Người nọ ngửa mặt lên trời cười lớn, ngữ âm hùng dũng nói:
- Ta không nói lung tung gì cả! Vừa rồi ta chỉ gọi tên hai vị đại hiệp đã từng vang động võ lâm. Nhớ ngày bọn họ còn sống, trừ bạo giúp yếu, uy chấn bốn phương, chỉ cần thấy chuyện không vừa mắt, bọn họ không ngại ngàn dặm xa xôi, trượng nghĩa xuất thủ. Người trong võ lâm xem như cứu tinh, đáng tiếc bọn họ lại mất sớm...
Sắc mặt hai thanh niên kia lúc xanh lúc trắng. Thanh niên lãnh khốc đột nhiên quát lên:
- Ngươi nói bậy! Bọn họ xuất đạo chỉ mấy năm, bướng bỉnh cố chấp, người trong thiên hạ chỉ sợ khinh bỉ không kịp, có ai cho rằng bọn họ là đại hiệp?
Lời nói của người nọ như dao:
- Bọn họ xuất đạo quả thật chỉ hai ba năm, nhưng không màng danh lợi, chuyện đã làm còn nhiều hơn so với mười kẻ gọi là “đại hiệp” trong võ lâm! Hơn nữa lúc niên thiếu bọn họ trải hết gian khổ, đã luyện thành can đảm và nghị lực hơn người, là nhân sĩ trung nghĩa trong võ lâm trăm năm khó gặp! Có lẽ trước khi chết bọn họ vẫn không biết, trong thiên hạ có bao nhiêu người đã vì bọn họ chủ trì chính nghĩa mà cảm giác được, có người thắp sáng ánh đèn bên cửa sổ khi đêm tối đến, có người giữ tay lái ổn định trong bãi sâu hiểm trở, có người đưa tới một thanh đao mở đường trong rừng núi gập ghềnh... Đáng tiếc bọn họ chết quá sớm. Thực ra chỉ cần kiên trì thêm một chút thời gian, sẽ có thể dựng một ngọn cờ chính nghĩa trong võ lâm, quyết không khuất phục! Đáng tiếc bọn họ lại từ bỏ quá sớm...
Thanh niên cao lớn kia thở gấp vì kích động:
- Không! Không! Bọn họ không phải từ bỏ, mà là đã tuyệt vọng với thế gian này...
Người nọ cười lớn cắt lời, kinh động đám quạ đen bay lên, lao thẳng tới mặt trời chiều hôm:
- Tuyệt vọng... ha ha ha, nếu như Ngôn Phượng Giang ở đây, nhất định sẽ bị tức chết! Ngày đó y lên Thương Sơn một mình trừ ba kẻ gây hại, trên đường Thiểm Tây dùng sức một người quyết đấu Lôi Điện Cửu Yêu, một mình một ngựa xông lên Thập Nhị Liên Hoàn phong tham dự yến hội tử vong của đám tà ma. Y có từng nói những lời nhụt chí như vậy? Nếu như Uông Kình Thảo ở đây, y nghe được nhất định sẽ vặn gãy cổ ngươi. Y là ai! Hoàng Hà nước tràn gây họa, y bất chấp tất cả bảo vệ nạn dân, mười sáu tà phái của lục lâm hắc đạo bảy lần ám sát y mà không chết, trong một đêm chặt mấy trăm cây lớn hòe để chặn thủy đạo bị vỡ, cứu mấy ngàn tính mạng cư dân trong thôn. Nếu bọn họ tái xuất, các ngươi dám nói những lời như vậy, không sợ ngẩng đầu bị sét đánh sao?
Sắc mặt thanh niên lãnh khốc lúc đỏ lúc trắng, nói:
- Không đâu, không đâu, chuyện mà bọn họ làm, người khác làm sao biết được? Làm sao hiểu rõ được?
Người nọ cao giọng nói:
- Vậy thì đã quá xem thường người trong thiên hạ rồi! Nhân tài trong thiên hạ nhiều biết bao, nhất thời không gặp được tri kỷ, không có nghĩa là trong thiên hạ không có tri âm! Chỉ cần ngươi đi làm, dù thiên hạ không biết, ngươi sờ vào ngực mình, có lương tâm của ngươi biết, trời biết đất biết, ngươi tự nhiên sẽ an lòng, tự nhiên sẽ vui sướng, tự nhiên sẽ cảm thấy ánh mặt trời rọi lên người mình, ngươi sẽ cảm thấy ấm áp trong giá rét, cảm thấy vui vẻ trong gió sương! Ấm áp và vui vẻ đến từ trong lòng ngươi, bất cứ ai cũng không cướp đi được! Đây chính là thù lao lớn nhất, người khác có biết hay không thì có gì quan trọng?
Thanh niên cao lớn lạnh lùng nói:
- Nhưng chúng ta đã từng cố gắng, chúng ta thật sự tuyệt vọng rồi, tuyệt vọng rồi...
Người nọ ngẩng mặt lên trời lạnh lùng nói:
- Tuyệt vọng! Khuất đại phu can gián trăm lần không được, nhảy xuống sông Mịch La, ngươi đã thử trăm lần hay chưa? Khổng lão phu tử chu du các nước, vì để giàng đạo, vất vả ngược xuôi, gần như đói chết trên đường. Nhan Hồi được Khổng phu tử xem trọng, một ống cơm một bầu nước, ở trong ngõ hẹp, sầu não mà chết. Y có ba ngàn đệ tử, bảy mươi hai môn đồ, cúc cung tận tụy, có cầu mong điều gì? Sau bảy mươi tuổi, Lỗ quốc biến chất, vẫn sửa áo tắm gội, dốc sức đuổi gian thần, biết rõ không thể nhưng vẫn làm... Y còn không tuyệt vọng, vậy mà ngươi lại tuyệt vọng! Mặc Tử chủ trương phản đối chiến tranh, yêu người như yêu bản thân mình, trừ bạo giúp yếu, hiệp nghĩa cứu đời. Một vị tông sư kỳ tài như vậy, thủ thành thay người gầy yếu, đến nỗi đệ tử hi sinh gần như không còn, thây khắp sa trường. Bởi vì học thuyết của y được nhiều người theo, khiến cho Tần hoàng hãm hại tàn sát, y cầu mong điều gì? Khi y nhìn thấy đệ tử hi sinh, thây nằm sa trường, trời cao gió gấp người bi thương, y còn không tuyệt vọng, vậy mà ngươi đã tuyệt vọng? Các đời trung thần, thân ở nhà giam, biết rõ nếu không hàng thì sẽ chết, nhưng vẫn xem thường cái chết, một tấm lòng son chiếu rọi vạn năm, hát vang bài ca chính khí, kiên trì biết bao, khí khái biết bao! Người sắp chết mà khí tiết không đổi, bọn họ còn không tuyệt vọng với quốc gia hôn quân gian thần kia, vậy mà ngươi đã tuyệt vọng? Nhạc Vũ Mục dũng cảm kháng Kim, mà gian thần lại dâng tặng non sông, mười hai kim bài ra lệnh, y chẳng lẽ không biết một đi sẽ không trở lại? Chẳng lẽ không biết sẽ liên lụy vợ con phụ lão? Nhưng y có sự kiên trì, xả thân vì nghĩa, quyết không luyến tiếc! Y còn không tuyệt vọng, vậy mà ngươi lại tuyệt vọng? Ngươi đã làm những chuyện gì? Hiện giờ nơi ngươi đứng là Thí Kiếm sơn trang năm đó, ngày trước trang chủ sơn trang này là Tư Đồ Thập Nhị anh hùng biết bao, đã kiềm chế thiên hạ đệ nhất đại bang, lại chủ trì chính nghĩa giang hồ. Tư Đồ trang chủ tuy tuổi tác đã cao, nhưng với một thanh trường kiếm, gian tà trong thiên hạ không dám đến gần. Mà hôm nay các ngươi nhìn thấy nhà cũ của y sắp bị hủy trong tay cuồng ma, nhưng lại giống như không chút động lòng. Các ngươi nên đi thêm vài bước đi, đứng ở đây không sợ làm bẩn uy danh Thí Kiếm sơn trang sao?
Hai thanh niên kia giống như bị sét đánh, ngơ ngác đứng yên không nói gì. Người nọ ngẩng mặt lên trời thở dài nói:
- Ài ài, Ngôn Phượng Giang, Uông Kình Thảo, các ngươi chết thật quá sớm...
Thanh niên lãnh khốc khàn giọng nói:
- Ngươi im miệng! Khốn khiếp! Ngươi im miệng! Bọn họ không chết! Bọn họ không chết được!
Thanh niên cao lớn gầm lên một tiếng, khiến cho cây rung đất chuyển, đánh ra một quyền, tiếng “bụp bụp” khô khốc vang lên khắp trời, quyền phong đánh thẳng vào người nọ.
Người nọ nhảy lên, giống như một con hạc trắng đáp xuống nhánh tùng cách đó mười trượng, nhánh cây lại không nhúc nhích chút nào, giống như còn nhẹ hơn một con chim sẻ.
Thanh niên cao lớn quát lên:
- Bọn họ bị người đời nói là sát thủ vô thường, tàn độc vô tình, cho nên mới nản chí, cho nên mới tuyệt vọng!
Người nọ cười lớn, chấn động đến rụng lá:
- Một ngàn tên khốn khiếp, sao so được với một tri âm? Nếu ngươi nghe một ngàn tên khốn khiếp nói, vậy thì nên nhét lỗ tai lại! Là chân tráng sĩ, chân anh hùng, đi theo con đường của mình, sao lại bị phàm phu tục tử chi phối!
Thanh niên cao lớn khàn giọng nói:
- Ngôn Phượng Giang không chết, Ngôn Phượng Giang không chết!
Người nọ lạnh lùng nói:
- Vậy thì Ngôn Phượng Giang ở đâu?
Thanh niên cao lớn liên tục kêu lên:
- Hắn không chết, hắn không chết!
Người nọ lại nói:
- Vậy Uông Kình Thảo thì sao?
Thanh niên lãnh khốc gân xanh nổi lên:
- Nhưng ngươi đừng quên, đắc tội với Thiên Thủ Vương, Cửu Đại Quỷ, cao thủ trong thiên hạ sẽ không ai bỏ qua cho chúng ta!
Người nọ cười lớn nói:
- Tà ma thì có gì phải sợ!
Hắn ngừng lại một chút, sau đó nói:
- Nếu như một tay không ôm được đỉnh lớn, vậy thì dùng hai tay ôm nó. Hai tay giơ không nổi, vậy thì bốn tay nhất định có thể!
Thanh niên cao lớn nắm chặt tay nói:
- Nhưng Tôn Đồ sắp đến rồi.
Người nọ cười nói:
- Ngươi cho rằng Ngôn Phượng Giang cộng thêm Uông Kình Thảo thật sự đã chết?
Thanh niên cao lớn hét lên, dũng mãnh xông tới, chụp lấy thân cây, lại nhổ đến tận gốc, ôm đại thụ ra sức vung loạn. Nhưng người trên cây áo trắng phất phơ, thần khí vẫn an nhàn, làm sao cũng không ngã xuống.
Thanh niên lãnh khốc chợt quát lên:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Ngón tay từ xa bắn ra, “bụp bụp bụp”, trên thân cây đã có thêm năm cái lỗ nhỏ. Người nọ lại nhảy lên cao, đáp xuống trên ngựa, cầm lấy cương ngựa, ngựa hí chạy đi. Chỉ nghe giọng nói thanh thúy của hắn truyền đến:
- Ngôn Phượng Giang, Uông Kình Thảo, nếu các ngươi còn chưa chết, với sự dũng mãnh gan dạ của Ngôn Phượng Giang, cơ trí lanh lợi của Uông Kình Thảo, hợp sức lại có thể khiến Thí Kiếm sơn trang vẫn là Thí Kiếm sơn trang. Đừng quên nơi các ngươi đang đứng là nhà của Tư Đồ Thập Nhị hô mưa gọi gió năm xưa, đại anh hùng hàng đầu trong võ lâm ba trăm năm qua!
Tiếng vó dần đi xa, tiếng người dần biến mất, sắc trời đã hoàn toàn tối.
Hai người bọn họ hồi lâu không nói gì, đứng trong bóng tối. Có lẽ vì vừa rồi xuất thủ đã khiến bọn họ cảm giác được, bọn họ đã là hai người hoàn toàn khác.
Sự sắc bén, dũng cảm đã rửa đi mệt mỏi của bọn họ.
Thanh niên cao lớn đột nhiên thất thanh nói:
- A!
Thanh niên lãnh khốc cũng bừng tỉnh nói:
- Chẳng lẽ là y?
Thanh niên cao lớn ngơ ngác một lúc, mới lẩm bẩm nói:
- May mắn được gặp.
Thanh niên lãnh khốc thở ra nói:
- Danh bất hư truyền.
Thanh niên cao lớn nói:
- Sớm biết là y, ta nhất định sẽ không ra tay.
Thanh niên lãnh khốc nói:
- Y mắng rất hay.
Hai người cũng không nói chuyện, ở trong bóng tối, cầm lấy hai đầu của nửa tấm hoành phi có ghi hai chữ “Thiên Hạ”, tung người nhảy lên, thanh niên cao lớn dùng một chưởng đánh nó vào trong xà nhà, thanh niên lãnh khốc thuận tay lau lau sạch bụi bặm trên nó, hai người đều lặng lẽ đáp xuống đất.
Sau đó hai người cười lớn, nụ cười trong đêm tràn đầy phấn chấn.
Thanh niên cao lớn đánh một quyền lên vai thanh niên lãnh khốc, thanh niên lãnh khốc cũng đánh lại một quyền, hai người cười đến mức thở không ra hơi.
Hai người cười càng lúc càng lớn, gần như nước mắt cũng chảy ra. Cả hai đều gập người xuống. Thanh niên cao lớn thở dốc nói:
- Uông Kình Thảo, chúng ta đã lâu không cười như vậy.
Thanh niên lãnh khốc cũng cố nén cười nói:
- Rất lâu rồi, không ngờ huynh đệ ta trên giang hồ còn có thể kinh động cao thủ như vậy đến nhắc nhở chúng ta!
Đột nhiên trong đêm tối có một giọng nói lãnh khốc xa xăm cất lên:
- Hai vị cười như vậy, không biết có phải vì sợ không có cơ hội cười nữa, cho nên dứt khoát cười chết cho xong?
Ngôn Phượng Giang và Uông Kình Thảo đều không cười nữa, lại bình tĩnh ngồi xuống.
Sau đó bọn họ nhìn thấy trong bóng tối có năm người đi ra.
Bốn người áo vàng đứng ở bốn bên, chính giữa là một người áo đỏ.
Điểm giống nhau giữa bọn họ, đó là chất liệu y phục của năm người đều rất khác lạ, sáng lên trong đêm tối, bên hông đều đeo đao.
Điểm khác nhau giữa bọn họ, đó là người áo đỏ chính giữa dáng dấp rất cao lớn, đao bên hông cũng dài nhất.
Dài đến dài bảy thước ba tấc.
“Nhất Đao Trảm Thiên Quân” Tôn Đồ.
Tôn Đồ vốn tên là Tôn Nhân Đồ.
Mười ba tuổi hắn bắt đầu giết người, mỗi lần giết người đều ghi chép lại. Nghe nói đến năm ba mươi tuổi, số người mà hắn giết đã nhiều đến mức hắn cũng không đếm nổi nữa.
Lần giết người nhiều nhất là sinh nhật bốn mươi tuổi của hắn, giết từ sáng đến tối, giết sạch toàn bộ người của Thần Ưng bang, cho đến khi phát hiện bốn tên hộ vệ đi theo bên cạnh đều bị hắn lỡ tay giết chết, hắn mới chịu dừng tay.
Lần hắn giết người nhanh nhất là dùng đao dài bảy thước ba tấc, một đao chém chết mười một người.
Trong giang hồ không ai không sợ Tôn Đồ.
Không sợ Tôn Đồ, cũng sợ bối cảnh của hắn.
Cửu Đại Quỷ đều không phải loại người dễ chọc.
Tôn Đồ bỗng nhiên nói:
- Các ngươi muốn tự sát? Hay là muốn ta ra tay?
Tôn Đồ nói xong những lời này, Ngôn Phượng Giang và Uông Kình Thảo vẫn không nhúc nhích, lại nắm chặt tay.
Tôn Đồ cười, miệng rộng giống một con sói nhe răng, quay đầu nói với bốn người kia:
- Bọn chúng muốn chết thảm một chút.
Bốn người kia đều cười. Một người trung niên cường tráng bước ra, bên hông đeo một thanh đao lớn dày nặng không có hoa văn, vỏ đao bằng gỗ, nhìn như bình thường không có gì lạ.
Người này đi đến trước một gốc cây lớn bằng một vòng tay, tay phải rung lên, cây liền ngã xuống, bị chém ngang thành hai khúc, thân cây cũng bị cắt thành hai mảnh.
Một gốc cây lớn, trong nháy mắt đã bị chặt thành bốn khúc. Một thanh đao như vậy, cho dù mù mắt cũng không dám nói nó bình thường.
Ngôn Phượng Giang thấy vậy, lạnh lùng nói:
- Tề môn Kim Đao Tề Thanh Phong.
Uông Kình Thảo cười lạnh nói:
- Đao tốt không phải dùng để chặt cây.
Một người trẻ tuổi khác vóc dáng cao gầy bước ra, đi đến trước thân cây, bên hông hắn có một thanh đao nhỏ dài.
Lúc này hắn vừa hành động, đao bên hông vẫn ở bên hông, nhưng hai tay đột nhiên có thêm một thanh đao mỏng sáng loáng, sau đó đã không nhìn thấy người hắn, chỉ nhìn thấy đao của hắn.
Ánh đao từng đợt từng đợt giống như hoa sóng, đột nhiên ánh đao biến mất, hắn đã lui đến sau lưng Tôn Đồ.
Bốn khúc cây trên đất đã bị chẻ thành cả trăm nhánh gỗ.
Ngôn Phượng Giang lạnh lùng nói:
- Lãng Hoa đao pháp Mục Lãng Sơn.
Uông Kình Thảo cười lạnh nói:
- Đao tốt không phải dùng để chẻ củi.
Lúc này lại có hai người bước đến gần, một nam một nữ, đi tới bên cạnh đống củi kia. Người nam cười nói:
- Lạnh quá.
Người nữ cũng cười nói:
- Sưởi ấm.
Bọn họ vừa cười vừa nói chuyện, mới nói hai câu bốn chữ, đã xuất ra bảy tám chục đao, từng đao va chạm, đốm lửa tung tóe, bắn vào trên đống củi, lập tức bốc lửa.
Ngôn Phượng Giang lạnh lùng nói:
- Tuyết Sơn Lệ Tuyết Hoa, Địa Tranh đao Đường Tam Tuyệt.
Uông Kình Thảo cười lạnh nói:
- Đao tốt không phải dùng để nhóm lửa.
Lửa đã cháy lên, bọn họ lại không có ý động thủ.
Ngôn Phượng Giang và Uông Kình Thảo xem ra cũng không định ra tay.
Bọn họ đều đang chờ.
Có lẽ lúc bình thường, bọn họ còn xung động nóng nảy hơn bất cứ ai, nhưng khi gặp phải kẻ địch thật sự, bọn họ lại cẩn thận hơn bất cứ người nào, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì một kích tất sát.
Vào lúc này, người nào không giữ được bình tĩnh trước, vừa có sơ hở, chỉ có một kết quả, đó là chết.
Ngọn lửa chập chờn trong bóng tối, giống như cổ thuật nguyên thủy và thần bí, chiếu rọi mặt người sáng tối bất định.
Năm người này đứng thành năm hướng, đao ở bên hông, tay đặt lên chuôi đao, cái bóng trên mặt đất lắc lư cuồng loạn.
Ngôn Phượng Giang bỗng nhiên nói:
- Tôn Đồ.
Tề Thanh Phong quát lên:
- To gan!
Ngôn Phượng Giang cười lạnh nói:
- Ta thì to gan, còn ngươi lại nhát gan.
Tôn Đồ nói:
- Ngươi nói đi!
Ngôn Phượng Giang nói:
- Từ khi nào ta bắt đầu trốn tránh ngươi?
Tôn Đồ cười lạnh nói:
- Từ khi ngươi ở Bình Giang bị ta chém một đao, từ Tây hồ đến Xuyên Trung, ngươi bị đuổi giết mười bốn lần, bị thương bảy lần.
Ngôn Phượng Giang bình tĩnh nói:
- Ngươi có biết tại sao ta phải trốn sự truy kích của ngươi?
Tôn Đồ cười lớn nói:
- Bởi vì ngươi không phải là đối thủ của ta.
Uông Kình Thảo đột nhiên chen vào:
- Ngươi sai rồi.
Tôn Đồ nói:
- Hả?
Uông Kình Thảo nói:
- Người chúng ta sợ không phải là ngươi.
Ngôn Phượng Giang nói tiếp:
- Mà là thế lực tà ác do ngươi đại biểu.
Tôn Đồ ngẩn ra, sau đó lại ngửa mặt lên trời cười lớn, nói:
- Còn không phải như nhau sao... hôm nay vẫn phải chết trong tay ta.
Uông Kình Thảo nói:
- Không giống nhau.
Ngôn Phượng Giang nói:
- Hai người chúng ta đã liên thủ với nhau, toàn lực liều mạng.
Con ngươi Tôn Đồ co lại, nói:
- Các ngươi có thể qua được Tứ Đại Đao Ma, đã xem như giỏi lắm rồi.
Uông Kình Thảo nói:
- Ngươi có biết đây là đâu không?
Tôn Đồ ngẩn ra, nhìn trang viện ngổn ngang mà uy phong như vẫn còn, nói:
- Thí Kiếm sơn trang năm xưa.
Ngôn Phượng Giang nói:
- Không sai, năm xưa Thí Kiếm sơn trang đại biểu cho chính nghĩa võ lâm, bây giờ chúng ta ở trước trang quyết một trận tử chiến với các ngươi. Chúng ta đại biểu cho lực lượng chính nghĩa, đương nhiên không sợ lực lượng của ngươi.
Uông Kình Thảo quát lớn một tiếng:
- Chúng ta đã có lòng tin, còn sợ gì các ngươi?
Tiếng quát này chấn động khiến cho sâu trong sơn trang đổ nát vọng lại từng hồi, ngay cả ngọn lửa cũng thu nhỏ lại.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile