TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 11 của 11

Chủ đề: Loạn Tâm

  1. #11
    Ngày tham gia
    Dec 2017
    Bài viết
    18
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 10



    “A! Cũng đến trưa rồi, hay là Tử Thanh, em ở lại ăn trưa với chúng ta luôn?”


    Mạc Tư Thanh nghe xong lời này, đang lựa lời từ chối thì Tử Thanh đã vội vàng đứng lên.

    “Vân tỷ, Mạc lão bản thứ lỗi. Em chỉ mang hàng sang sẵn tiện hỏi thăm chị một chút, hiện tại phải về ca phường ngay nếu không sẽ bị quở phạt. Lão bản trăm công nghìn việc khó lòng mới có cơ hội bên cạnh chị, em cũng không tiện xen vào.”

    Nói rồi mau chóng cáo biệt rồi rời đi.

    Mà những lời thật lòng lại vô cùng lịch sự đường hoàng này, được nói ra bằng giọng nói từ tốn không cao không thấp, lại càng khiến Mạc Tư Thanh khó chịu hơn cả ý cười nhàn nhạt trên gương mặt kia. Giống như là… ả ta không nói với mình, cũng giống như là ả thật tâm muốn mình bồi Ngô Thị Vân vậy.

    Y cũng không hiểu tại sao mình thấy khó chịu. Dĩ nhiên là ả đang ở trước mặt thị thiếp của mình, sẽ không thể như thường ngày một bộ dạng lẳng lơ dâm đãng. Nhưng sai biệt như vậy có phải là hơi quá rồi không?

    Suy nghĩ một hồi mới bị Ngô Thị Vân vỗ nhẹ một cái bên vai, y hoàn hồn bừng tỉnh giữa cơn mơ ban ngày.

    “Sao vậy? Em ốm à?”

    Lúc chỉ còn hai người, y và Thị Vân chính là như thế này.

    “… Em không sao. Chị chờ một chút, em cho người gọi đồ ăn nhé?”


    Thay chén chè lại mất một chốc im lặng. Ngô Thị Vân suy xét hồi lâu cuối cùng cũng nói ra:

    “Tư Thanh, nàng ta thật sự là một người tốt lắm.”

    Lời này nghe được suýt thì khiến y sặc nước. Vội vã quay sang nhìn xem nét mặt Vân tỷ đang muốn nói cái gì, mà gương mặt nàng ta vẫn bình đạm như nước.

    “Ý của chị là sao?”

    “Ừm… Chỉ là ban nãy thấy biểu hiện của em không có hảo cảm với nàng ta lắm, có ý muốn đuổi nàng về nhanh. Người cũng là do em mang đến, sao phải gay gắt đến vậy?”

    Với câu hỏi này, chẳng lẽ nàng muốn y trả lời rằng ả đã từng chiếm đoạt khế ước, ra điều kiện chuộc lại, rồi còn là mấy trò không đứng đắn với y?

    “Em không có!”

    Y đành mạnh mồm trả lời vậy, rồi không nhịn được hớp một hớp chè.

    “Mỗi lần em gấp gáp gì đó lại cao giọng như vậy. Chưởng quầy nói cho chị biết, mùng bảy Tết ông ấy theo sự phân phó của em mang một số nguyên liệu sang cho nàng, đến mùng mười nàng ta đã sang đây đưa thành phẩm. Không chỉ vậy, còn trả lại rất nhiều trang sức đắt giá. Em muốn một người thợ đến vậy, cũng không ngại xuất thân của nàng, chị hết sức vui mừng.”

    Chột dạ một chút. Không ngờ hành động trả nợ bừa bãi của y trong mắt Ngô Thị Vân lại trở thành hiến bạc cầu nhân tài…

    “Nhưng mà Tư Thanh… Thỉnh thoảng, em cũng phải nhìn nhận người khác một chút. Đừng chỉ cho người ta là thương hay là thợ, đem tất cả thành đối tác với khách hàng.”


    Mạc Tư Thanh nghe xong, cũng không có trả lời.


    — — — — —


    Lập hạ.

    Tiết trời cũng có thể cho là dễ chịu, ngoài trừ vài trận gió mang chút hơi nóng từ phía đông nam báo hiệu mùa hạ sắp tới.

    Những ngày giao mùa đặc biệt khiến người ta dễ phát bệnh. Lúc lập đông tay chân của Tử Thanh có chút nhức nhối, hiện tại mới có thể nhân dịp này nhờ người bắt mạch qua một chút. Người đó không ai khác, chính là Thanh Hương.

    Nàng nhìn cái cổ tay trắng ngần nổi lên gân xanh, ánh mắt nghi kị nhìn ả.

    “Nhìn cái gì? Bắt mạch cho ta đi chứ!”

    “Như thế nào ta phải bắt mạch cho ngươi?”

    Đứa học trò này… càng ngày miệng lưỡi càng cay nghiệt hơn. Chẳng học được cái gì hay, chỉ có cái này là giỏi. Nhưng mà học tới cỡ nào cũng chưa thể bằng được Tử Thanh nha.

    “Ngươi kỳ kèo với ta? Cũng phải xem là ai nhờ tận dụng khả năng của ngươi, giảm cho ngươi bao nhiêu lần phải tiếp khách? Cái thứ vong ân phụ nghĩa này, hay là muốn ta trực tiếp trói ngươi lại, thảy cho đám chó ngoài kia ăn không còn một bộ xương?”

    Nàng hừ một tiếng khinh bỉ, rốt cuộc cũng phải bắt mạch.

    Cái gì gọi là ‘tận dụng khả năng’? Còn không phải ả đem nàng đi thành đại phu của cả ca phường, nếu không xem bệnh bốc thuốc thì cũng sẽ là xoa bóp tới lui? Tiền có được thì tự mình lấy hết, không chia cho nàng đồng nào.

    Bắt mạch một hồi nàng liền phát hiện ra. Cái này không phải là do tuổi già, mà là do thời trẻ ăn chơi quá độ nha!

    “Ngươi lúc trẻ hoan lạc quá nhiều, về già không chịu vận động thường xuyên, bị thế này là đáng.” - nói rồi lấy giấy bút trên bàn viết ra tên của vài thứ thuốc.

    Tử Thanh không khỏi thở dài, “Cũng phải nha… Ta không giống đứa vô năng nào đó, ngày xưa cũng là đào chính lẫm liệt nguy nga biết mấy. Mỗi ngày tiếp không biết bao nhiêu khách, đàn hát ca múa muốn gãy cả lưng. Về già lại còn bị đồ nhi hắt hủi. Haizz…”

    Thanh Hương cố tình nghe không ra mấy lời nhảm nhí này, xen kẽ viết vào trong đơn một số vị thuốc khác.


    Nói đi cũng phải nói lại, đơn thuốc của nàng thật sự là rất có tâm rồi. Nàng cũng biết là ca phường không cho phép bất cứ ai ăn không ngồi rồi nếu không phải ả cho nàng bốc thuốc kiếm lợi, tiền đó tự nuôi hai người còn chia cho đại nương một ít để nịnh nọt, nàng bây giờ chắc chắn cũng sẽ đau lưng nhức khớp.

    Nhưng mà nàng cũng không nghĩ mình sẽ giống như Thúy Lam Thúy Hồng các nàng ấy, một ngày không cần hành hoan quá nhiều, bán nghệ thôi vẫn có thể sinh lợi. Ngay cả sắc thuốc, nàng cũng muốn tự làm.

    Chuyện gì tới còn phải xem cái đã.


    Tử Thanh nhìn đơn thuốc nàng đưa ra, cười đến vui vẻ nhảy chân sáo ra ngoài mua thuốc.


    — — — — —


    Mạc đại lão bản đang đi trên đường thì lại thấy một người tung tăng đi tới. Trên tay còn cầm một gói thuốc lớn, vô cùng thoải mái tự nhiên bước mà như bay.

    Vừa thấy y, ả đã chạy đến vội nói: “Mạc lão bản khỏe chứ?”, không quên áp sát áp sát.

    Y mặt đầy hắc tuyến. Sao bây giờ lại trở thành bộ dạng lẳng lơ nữa rồi?

    “Ta khỏe. Phiền tránh đường.”


    Tử Thanh giương đôi mắt tròn xoe bĩu bĩu môi, lại càng tiến gần hơn ủy khuất nói: “Sao ngài lại lạnh lùng với ta quá vậy? Hay là ngài trách ta hôm trước cùng với Vân tỷ thân mật, không để ý đến ngài?”

    Lời vừa nói xong ả đã bổ nhào vào lòng y lần nữa, cái tay giữa lớp quần áo loạn xạ động chạm tới lui ngay giữa đường giữa xá! Cái này… cái này… thật sự là không có một chút tiết tháo mà! Thế nào gọi là ‘nhìn nhận người khác’? Người này chính là không cần y ‘nhìn nhận’!

    Y vội vã né tới né lui, không ngờ ả trượt chân khiến cả hai người té bịch xuống đất. Á một tiếng, ả cư nhiên nằm sóng soài lên người y không chịu đứng dậy!

    Cảnh tượng phải nói muốn bao nhiêu u tối thì có bấy nhiêu u tối, giữa trời nắng chang chang càng khiến người đi đường tò mò hơn. Nhưng ả dạ xoa kia cũng không có biết ngượng, lén lút rờ rờ phía dưới lẫn điểm nào đó trên ngực y qua lớp vải, ngay cả gói thuốc cũng đã vứt qua một bên rồi!

    Mùi hương ngọt ngào của ả xộc lên mũi. Y cũng không nghĩ đến, mình như vậy mà lại có phản ứng!

    “Ngươi…”

    Gương mặt phía dưới cười cười đầy gian manh. Y thẹn quá hóa giận, không biết phải nói cái gì.

    “Lão bản dạo này bận rộn quá thể, hình như không có cơ hội giải tỏa nha?”


    Nhác thấy đám người xung quanh đã tụ lại thành một cục xem trò vui, mà nữ nhân trên thân quần áo đầy màu sắc trang điểm dày cộm, dùng mông để nghĩ cũng biết là xuất thân từ chỗ nào. Y cả cái đầu muốn nổ tung bốc khói, đẩy ả sang một bên rồi cúi người chạy thẳng.


    Mất thể diện. Quá là mất thể diện!


    Tử Thanh ngồi trên đường nhìn theo dáng người hậm hực bước nhanh đi mất, lại liếc gói thuốc nằm chỏng chơ. Mấy người qua lại xì xầm gì đó ả cũng không nghe lọt tai. Thấy cái tướng chạy quen thuộc kia, không khỏi cười ha hả hài lòng.




    Xấc bấc xang bang chạy về đến nhà thì cái vật gì đó cũng đã hạ hỏa được một chút. Y thở phào nhẹ nhõm kiểm tra lại guốc. May quá, vẫn chưa có dấu hiệu sắp đứt.

    Ngô Thị Vân thấy y vừa về, khăn the trên đầu hơi lệch sang một bên, cũng không nói gì chỉ tròn mắt nhìn nhìn. Y vội vã chào nàng rồi đi thẳng vào phòng. Từ trên người y lướt qua nàng có thể ngửi thấy một mùi ngòn ngọt…

    Còn không phải… là mùi của Tử Thanh sao?

    Nữ nhân đến tột cùng là luôn tinh tế như vậy, liền từ một mùi hương thoang thoảng có thể đoán được gì đó. Nàng không khỏi thấy một chút kỳ lạ, lại một chút bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra Thanh đệ đối với Tử Thanh chính là có cả quan hệ này.

    Mà cũng phải, Tử Thanh xuất thân từ đâu chứ?

    Nhưng mà… nàng cũng không phải là chân chính thê tử của Mạc Tư Thanh. Đối với người này, nàng một phần là mang ơn, một phần khâm phục, một phần lại xem như đứa em trong nhà. Tư vị trong lòng lúc này cũng không phải giống như phụ nhân khác muốn đi bắt ghen. Chỉ có một chút chua xót gì đó, như là bản thân mình thậm chí còn không có cơ hội ganh đua, như là bản thân cũng không có một người để ghen tị…

    Tử Thanh muội muội đó cũng không phải là con gái nhà lành gì, so với Thanh đệ nhà ta thì thật sự không phải xứng đôi vừa lứa. Nàng ta năm nay cũng chỉ mới hai tám, nhưng trên mặt đã nhuốm đậm phong sương, ngay cả đi đứng cũng khác những nữ tử khác. Nhưng Thanh đệ trước giờ chỉ thật sự nhận thức vài nữ nhân, trong đó có nàng và nàng ta, chính là bắt nguồn từ việc bọn họ đều là người thợ tốt.

    Nếu Thanh đệ thích nàng ta, liệu ta có thể ở đây nữa không? Nếu ở đây mà thành tỷ muội tốt với nàng ta, muốn chúng ta ba người hạnh phúc có phải là ta đang viễn vọng, tham lam hay không?

    Nghĩ một hồi từ một chuyện thành mười chuyện, cuối cùng Thị Vân cũng nhận ra được là mình nghĩ quá xa rồi. Tuy nhiên nàng biết Tử Thanh đến rốt cuộc là một nữ nhân tốt, muốn nàng ta cũng có được hạnh phúc dù chỉ là nhỏ nhoi như nàng chắc cũng không sai đi?

    Suy xét tới lui như vậy, Ngô Thị Vân vẫn là sai người gửi một lá thư cho Tử Thanh, hẹn nàng ấy ngày mai qua nhà luận bàn tới lui một chút xem ý tứ bên kia như nào đã. Dẫu sao cùng là nữ tử, nói chuyện cũng dễ hơn.


    Chính vì vậy, trong khi đang mải mê sắc thuốc thì Tử Thanh đã nhận được một lá thư từ tì nữ của Ngô Thị Vân.

    Bức thư chỉ ngắn gọn vài chữ: “Tử Thanh, chị muốn trò chuyện cùng em. Có thể nào sang nhà chị dùng một chén chè không?”. Lời văn gần gũi thân mật như vậy, khiến ả có chút không biết phải cảm nhận ra sao.

    Không phải nàng chuẩn bị bắt ghen đấy chứ?

    Ả nhếch môi cười một cái, dặn tì nữ về báo với nàng rằng qua bữa trưa sẽ sang thăm. Sau khi nấu xong thuốc, ả xem xem trong phòng còn thứ hương liệu nào tốt không. Dĩ nhiên là phải tìm thứ gì đó tốt tốt để nịnh nọt một chút, không gây hại tới sức khỏe của nàng ấy, có gì không chừng sẽ được đánh nhẹ tay hơn. Ả cũng không nghĩ Thị Vân là người thích động tay động chân, nhưng có còn hơn không.

    Đúng hẹn, Tử Thanh một đường bước vào nhà Ngô Thị Vân. Nàng ta đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách, niềm nở tiếp đón ả.


    Những gì nàng ta nói, ả nghe một bên tai, rồi đuổi hết chúng ra khỏi bên tai còn lại.

    Đến tận lúc ra về, ả vẫn cảm thấy mình như đang không bước đi trên mặt đất.



    … Mạc Tư Thanh ơi Mạc Tư Thanh.


    Nam nhân tốt như vậy, trước đây không tồn tại, hiện tại không có, mà tương lai cũng càng không.


    Người như thế… mãi mãi không thể nào là của ta.


    Mà ta… đã cướp đi cơ hội tốt của một cô gái khác.



    — — — — —



    Tháng Năm. Trời nóng nực, gió nồm bắt đầu thổi.

    Thanh Hương đã biết đi đứng nhảy múa, mặc dù chưa phải là tinh thông nhưng cũng đã có thể đứng trên sân khấu.

    Nàng ta thật sự vô cùng hâm mộ Thúy Lam. Cũng không trách được, Thúy Lam là một người đáng ngưỡng vọng.

    Tháng Năm. Tâm tình của ai cũng như muốn sôi sục.

    Thúy Lam nhận được một lời đề nghị không chê vào đâu được: có người muốn chuộc thân cho thị. Người yêu cầu là một công tử tên là Võ Khâm Lân, không chỉ có tiền mà còn là một Hương cống (1), say mê tài sắc của Thúy Lam đến điên đảo. Chàng ta còn nói rằng chưa từng gặp qua cô gái nào có thể đối đáp thi ca hay như Thúy Lam.

    Thật ra, bởi vì không có giọng hát hay, nên Thúy Lam thường đọc rất nhiều sách, thuộc rất nhiều thơ để bù lại. Nếu nói về chữ nghĩa, thị khó mà thua một nam nhân nào.

    Sáng tinh sương, Tử Thanh đang ngồi mài tới mài lui đống bột phấn thì nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, chính là Thúy Lam.

    Thị cầm phong thư của Hương cống, run rẩy đứng đó mắt nhìn ả mông lung lại như muốn bấu víu. Ả thở dài, kéo vội thị vào phòng, rót vội hai chén trà đặc quánh.


    “Nói đi.” - ả mở lời.


    Thúy Lam nắm chặt phong thư trên tay, vừa như muốn nâng niu vừa như muốn vò nát.


    “Sư mẫu, con phải làm sao bây giờ?”


    Tử Thanh thở dài.

    “Làm sao - con hỏi ta? Con còn hỏi ta?”

    Thúy Lam run rẩy cúi gằm mặt.

    “Con… con thật sự không biết…”

    Ả hớp một ngụm trà: “Đối phương như thế nào?”.

    “… Chàng ta… chàng ta vẫn chưa lập gia thất. Là một người rất tốt… Chàng không chê con là kỹ nữ, cũng nói sẽ bảo vệ con… Nhưng mà con…”

    “Con nhớ lời ta dạy, cùng lúc cũng muốn đi?”


    Thúy Lam hai bàn tay ôm lấy mặt, không biết là có biểu cảm gì.

    Tử Thanh cũng không nói gì thêm.

    Ả biết, Thúy Lam còn trẻ, nhưng là một cô gái rất sâu sắc. Tuy nhiên có sâu sắc đến mấy đi nữa, thị cũng chỉ là một đứa trẻ. Chính ả cũng không rõ số mệnh của nó sẽ đi đến đâu. Nó là ca nương số một, hoàn toàn có thể chọn ra đi hay ở lại. Nhưng ra đi thì thế nào? Ở lại sẽ ra sao? Chẳng ai biết rõ.

    Tử Thanh đã chặt đứt cơ hội của Thanh Hương. Đáng nhẽ ra lúc đó, ả không nên cản trở nàng ta đến với Mạc Tư Thanh. Đàn ông tốt… thật sự vẫn còn tồn tại sao?


    Đứa nhỏ này… nếu ả không cản nó, có phải nó sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn Thanh Hương và ả hay không?


    “Ba tháng.”

    Thúy Lam ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào sư mẫu của thị. Ả không nhìn thị, mà nhìn chén trà trên tay, trong mắt như không hề có tiêu cự.

    “Sau ba tháng, tùy theo thái độ của hắn ta, tới đó con trả lời cũng không muộn.”

    Ả suy nghĩ giây lát nữa, sau đó mới quay đầu lại nhìn sâu vào mắt Thúy Lam.

    “Ta không tin nam nhân tốt tồn tại nhiều như vậy, cũng không tin bọn họ sẽ tốt đến mức nhìn tới chúng ta. Nhưng ta tin con.”


    Thúy Lam lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.

    Người ta nói kẻ khóc một bên mắt là kẻ cô đơn.

    Thị rừ rừ lấy giọng, vẫn không kiềm chế được run rẩy.

    “Sư mẫu… Con… con không có đủ ba tháng…”

    Tử Thanh nhíu mày: “Con nói vậy là sao?”.

    “Con… Chân con sắp không nhảy múa được nữa…”

    Bàn tay đang cầm lấy chén trà cũng phát run.

    “Ý con là sao?”

    “Con… Nhiều tháng trước con đã có vấn đề rồi… Hôm sư mẫu đưa Thanh Hương đến xem lần đầu tiên thì cũng chưa rõ ràng, nhưng dạo gần đây càng ngày càng tệ, nàng ấy nói con không nên vận động chân mạnh nữa, gân cổ chân không chịu nổi có thể sẽ tàn phế suốt đời… Con… con thật sự cảm thấy như vậy trước cả khi nàng ấy nói… Con không biết, sư mẫu… Con không biết phải làm sao…”

    Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt yếu ớt của Thúy Lam.

    Tử Thanh chưa bao giờ thắc mắc sự yêu ớt đó, đây sẽ là lần đầu tiên.

    Đôi môi đỏ thắm dùng loại son mà ả tạo ra bỗng dưng có cảm giác nhợt nhạt hẳn. Cũng đã một thời gian rồi ả không thèm để ý chuyện xem mạch bốc thuốc của Thanh Hương nữa. Khi nàng ta đến chỗ Thúy Lam cũng chỉ nói là xoa bóp mà thôi.

    “Tại sao Thanh Hương không nói cho ta biết? Tại sao con không nói cho ta biết?? … Đại nương… Đại nương đã biết chưa?”

    Thúy Lam nắm lấy bàn tay đang run lên của Tử Thanh. Thị không rõ ả đang sợ hãi, lo lắng hay tức giận, hoặc có thể là cả ba. Hơn ai hết, thị biết ả là người thân thiết nhất với mình, là người có thể sẽ lo cho thị còn hơn là chính ả nữa.

    “Con xin lỗi, sư mẫu… Con sợ… Con sợ lắm… Đại nương vẫn chưa biết. Chỉ có con với Thanh Hương biết thôi…”


    Tử Thanh nắm chặt lại tay Thúy Lam, rồi ả đứng dậy ôm lấy đứa học trò của mình vào lòng. Thúy Lam ngồi ụp mặt vào ướt cả bụng áo, nhưng chẳng ai còn để tâm được nữa.


    “Hôm Tết, con nhảy bài đó là vì không thể khiến chuông ngừng phát ra tiếng?”

    “Dạ phải…”

    “Gần đây con có đeo chuông lần nào không?”

    “… Dạ không…”

    “Tốt.” - ả giữ vai Thúy Lam, đẩy ra để thị nhìn thấy mặt ả. - “Ta sẽ bí mật đặt cho con một quả chuông không tim, con cứ đeo nó như bình thường cho đến ba tháng sau. Trước mắt là vậy đã. Thời gian này không được thường xuyên múa những bài quá khó nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải cố để đại nương không nghi ngờ. Có hiểu không?”

    Thúy Lam đảo mắt qua lại nhìn toàn bộ gương mặt ả.

    Thị biết dù cố tìm đi nữa thì cũng chẳng thể tìm ra một điểm nào không đáng tin cậy của vị sư mẫu này. Ả cũng không muốn lộ ra biểu cảm sai lệch với thị, bởi vì lúc này là lúc thị cần ả nhất.

    Thúy Lam im lặng gật đầu. Sau đó vội vàng ra khỏi cửa.

    Thị nhìn lướt qua người đã đứng bên ngoài bấy lâu, gật đầu nhẹ một cái rồi rời đi.

    Tử Thanh tiễn thị đi khuất thì nhíu mày nhìn người đó.

    “Hôm nay ngươi ngủ ở nhà kho.”


    Nói xong, ả đóng sập cửa.


    — — — — —


    Mọi thứ bắt đầu ổn định thì Mạc lão bản của cửa hiệu Cẩm Viên bắt đầu rảnh rỗi.

    Nhập hàng, xuất hàng, kiểm kê, quản hiệu… những thứ như vậy nói chung là đã làm quen, thêm còn hơn bớt. Mạc Tư Thanh là người tham công tiếc việc, nhưng sẽ không phải là người tham công tiếc việc đến mù quáng. Người làm chủ cái quan trọng là phải biết dùng người, không phải cứ tự làm hết mà đã tốt.

    Tuy nhiên dạo này y lại cảm thấy có một vài chuyện rất kỳ lạ.

    Đầu tiên phải nói tới Ngô Thị Vân.

    Nàng ta thường sẽ không nói tới chuyện sinh con đẻ cái với y, nhưng gần đây đôi khi sẽ vô tình cố ý nhắc cho y nhớ đến chuyện đó. Nàng rất khéo léo, có khi sẽ khen một hài tử nào đó đáng yêu vừa chạy qua, rồi vu vơ hỏi y có muốn một đứa không, có khi sẽ nói chuyện chuẩn bị vải cho cặp đôi nào đó, hay vài thứ vải lót tốt cho em bé.

    Mà lạ hơn cả là Tử Thanh kia.

    Trước kia thì sẽ là một bộ dạng vô cùng lẳng lơ, như thể chỉ hận không dây dưa với y thêm thì không được. Mặc dù bây giờ cũng không phải đứng đắn đàng hoàng gì, nhưng cũng sẽ rất nhanh chóng buông tha cho y, không chọc ghẹo y nữa. Cũng có khi nàng ta chỉ đến đưa đồ, thấy y thì cúi đầu chào một cái rồi vội vã đi thẳng.


    Hai nữ nhân một đã quen thuộc một cũng chẳng biết là thân hay không thân, tự dưng thế kia không khỏi làm y đau cả đầu.

    Tại sao nữ nhân không thể giống như nam nhân, dễ hiểu dễ nắm bắt? Giống như tô mỳ thì phải ba văn, một quả dưa dấu thì phải bảy văn vậy! Có gì cần nói thì cứ nói thẳng ra, chẳng phải là tốt hơn sao?

    Tại sao nữ nhân phải úp úp mở mở giống như Ngô Thị Vân nói với y về chuyện con cái?

    Tại sao nữ nhân lại phải như Tử Thanh kia, làm y không biết đâu mà lần?


    Mà khoan… chẳng lẽ y lại muốn Tử Thanh tiếp tục dây dưa, lẳng lơ với mình ư?

    Bậy bạ bậy bạ! Y xua xua cái suy nghĩ điên khùng trong đầu mình, cắn một ngụm dưa hấu cái đã!


    .
    (còn tiếp)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    .

    (*) Hương cống: Nước ta thời xưa nhìn chung có 3 đượt thi chính: thi Hương, thi Hội, thi Đình. Đỗ hết 4 kỳ thi Hương thì được gọi là Hương cống. Sau khi đỗ thi Hương thì mới được thi Hội, sau khi đỗ thi Hội thì được thi Đình. Trong thi Hương không có xếp loại mà dựa vào số lần đậu. Trong thi Hội người đậu nhất được gọi là Hội nguyên. Trong thi Đình, đậu nhất là Trạng Nguyên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Ý kiến đóng góp xin gửi về đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=148217
    Lần sửa cuối bởi sa_, ngày 17-01-2018 lúc 01:48.
    ---QC---
    không thể cho phép bản thân được đôi tay kia chạm vào


Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status