TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234
Kết quả 16 đến 20 của 20

Chủ đề: Thiếu niên Tứ đại danh bộ - Ôn Thuỵ An

  1. #16
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Seventh Heaven
    Bài viết
    12
    Xu
    0

    Mặc định Chương 16: Tàn nhẫn như thế

    Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết

    Tập 3: Một người làm, tám người gánh

    Chương 16: Tàn nhẫn như thế

    Người dịch: Robin Lee
    Nguồn: tangthuvien.vn


    “Quả nhiên, quả nhiên!” Hán tử có tướng thông minh reo lên, “Quả nhiên hắn là người tốt! Ngũ Nhân Bang chúng ta danh tiếng bay xa, quỷ thần đều biết đến! Hắn chẳng qua chỉ là người, tất nhiên tên tuổi chúng ta như sấm vọng bên tai, hắn ngưỡng mộ nên mới tìm đến!”

    Thiết hán tử thận trọng hỏi cặn kẽ: “Ngươi muốn bắt Đại tướng quân?”

    Lãnh Huyết dõng dạc đáp: “Nếu quả thực ông ta có tội, để ta tìm ra chứng cứ, ta lập tức bắt giữ.”

    Người có mày cao mắt sâu lên tiếng: “Ngươi có thân phận gì? Chỉ dựa vào một công sai nhỏ bé, có đối phó nổi Đại tướng quân?”

    Lãnh Huyết thò tay định lấy ra khối ngọc “Bình loạn quyết,” lúc này mới phát hiện ra nó đã không cánh mà bay!

    Lãnh Huyết giật mình kinh hãi, vô cùng hoang mang.

    Cẩu nhãn hán tử trái lại rất ung dung, thong thả lấy ra một vật giơ lên, dùng hai ngón tay cầm khối ngọc phủ vải đỏ, đung đưa qua lại, lấy mũi ngửi lên ngửi xuống, lật xem mặt sau, xoay tới xoay lui mãi một lúc: “Ngươi tìm cái này hả?”

    Lãnh Huyết nổi giận: “Trả đây!”

    Cẩu nhãn hán tử: “Thứ này đang ở trên tay ta, ai nói nó là của ngươi?”

    Lãnh Huyết: “Ngươi lại dùng thủ đoạn trộm cắp hạ lưu này, bỉ ổi!”

    Cẩu nhãn và Râu vàng tức thì có chút kích động: “Bỉ ổi cái gì? Ta có thể lấy đi vật trên người ngươi mà ngươi không hay biết, đây chính là bản lĩnh của ta, thất bại của ngươi! Hạ lưu thì đã làm sao? Ta quang minh chính đại dùng phương pháp hạ lưu, hành sự quang minh lỗi lạc, rạng rỡ tổ tông, có gì không tốt?”

    Lãnh Huyết chợt nhớ lại trước đây Thanh Sấu Thượng Nhân từng nói, trên giang hồ có một môn phái gọi là “Tam Hạ Lạm” của nhà họ Hà, chuyên dùng thủ đoạn ti tiện, lừa lọc dối trá, ăn trộm ăn cắp rồi tiêu thụ đồ gian. Về mặt này, đám người đó rất tinh thông. Người trong môn phái này tuy công phu của họ quá thô tục, không được xem trọng, nhưng cách làm người lại rất chính phái, không nên coi thường họ vì họ chỉ giỏi mấy chiêu vặt.

    Lãnh Huyết thở dài: “Ngươi có phải người của “Tam Hạ Lạm” nhà họ Hà?”

    Cẩu nhãn nhăn mũi: “Ta tên A Lý, từ Tây Nam lưu lạc đến đây, không liên quan đến Hà gia, ngươi tưởng thế à?”

    Lãnh Huyết bình thản đáp: “Ngươi có thể giữa thanh thiên bạch nhật lấy đồ trên người ta mà ta không hề hay biết, về điểm này ta thua, tuyệt không oán thán nửa câu.”

    Lúc này Cẩu nhãn mới cười đắc ý: “Tiểu tử, coi như ngươi hiểu chuyện, biết sợ đại gia ta đây!”

    Lãnh Huyết lắc đầu: “Ta bái phục ngón nghề của ngươi, nhưng ta không sợ ngươi. Khối ngọc này rất quan trọng với ta, xin hãy trả lại.”

    Thiết hán tử lên tiếng: “Có phải khi nãy ngươi muốn nói, dựa vào khối ngọc này có thể bắt giữ Đại tướng quân?”

    Lãnh Huyết: “Không sai.”

    Hán tử mày cao mắt sâu: “Ta lại chẳng thấy nó đặc biệt chỗ nào.”

    Lãnh Huyết: “Đây là Bình loạn quyết, báu vật ngự phong, có thể tiền trảm hậu tấu, đích thân trừ gian diệt bạo.”

    Lời vừa nói ra, ai nấy đều “a” lên một tiếng, xúm lại xem khối ngọc Cẩu nhãn tử đang đung đưa trên tay. Mấy cái miệng nhao nhao lên: “Thật không ngờ nó lại hữu dụng như vậy!”

    Lãnh Huyết bực mình: “Trả đây!”

    Cẩu nhãn tử lại sinh lòng tò mò với khối ngọc: “Vội cái gì? Đợi lát trả không được sao?”

    Lãnh Huyết: “Ngươi có thể tuỳ tiện lấy đồ của ta, nhưng ta cũng có thể giành lại.”

    Những lời này làm năm người kia cười ồ lên.

    Cẩu nhãn tử tên A Lý cười như một chú chó dùng chân sau gãi rận: “Ôi giời ơi! Ngươi dám đọ tài ‘chôm chỉa’ với người của Ngũ Nhân Bang, thật là khiến ta đại khai nhãn giới.”

    Hắn chưa dứt câu, kiếm quang chợt loé.

    Kiếm quang xẹt qua hán tử mày cao mắt sâu, lại đến hán tử da đen răng vàng, sượt qua hán tử có tướng thông minh, vượt qua Thiết hán tử, cuối cùng mũi kiếm dừng trước yết hầu A Lý.

    A Lý đứng ngây ra như bị điểm huyệt đạo.

    Hàn ý từ mũi kiếm khiến cho lông tơ chỗ cổ họng hắn dựng đứng cả lên.

    Sau đó Lãnh Huyết vươn tay.

    Cánh tay không cầm kiếm.

    Chàng lấy lại Bình loạn quyết từ tay A Lý.

    “Xoẹt” một tiếng, không còn thấy bóng kiếm đâu nữa.

    Kiếm đã trở lại bên hông Lãnh Huyết.

    Thanh kiếm đó vẫn trông như một thanh thép rỉ, khiến ngươi không dám tin chính nó vừa toả ra ánh sáng khiến người ta kinh tâm động phách.

    A Lý sờ sờ cổ, đang định nói gì đó để cứu vãn chút thể diện, bỗng dưng mặt mày xây xẩm, trời đất quay cuồng. May sao hán tử mặt đen răng vàng kịp thời đỡ hắn, Cẩu nhãn tử khoa trương “a” lên một tiếng.

    Hán tử có tướng thông minh: “Hắn xỉu rồi.”

    Thiết hán tử quay sang Lãnh Huyết: “Xin hỏi quý tính đại danh?”

    Lãnh Huyết: “Ta họ Lãnh.”

    Thiết hán tử: “Muốn bắt Đại tướng quân, ngươi nên đi Nguy Thành mới phải, đến trấn Lão Cừ làm gì?”

    “Phải rồi,” Hán tử mặt đen răng vàng nói, “Ngươi đến Lão Miếu tìm chúng ta làm gì?”

    “Ta có chuyện muốn thỉnh giáo các vị.”

    “Chuyện gì?”

    “Khi nãy trước dịch trạm, có gặp một nam một nữ bị giải ra khỏi thành, phần lớn thân thể loã lồ, thương tích đầy mình, đây rốt cuộc là chuyện gì? Lẽ nào quan lại địa phương có thể tuỳ tiện lạm dụng tư hình?”

    Năm người nhìn nhau, Thiết hán tử nói: “Ngươi hỏi trúng chuyện tốt của Đại tướng quân rồi.”

    Hán tử tướng thông minh: “Ngươi hỏi đúng người rồi đấy.”

    Lúc này A Lý cũng vừa tỉnh lại, Thiết hán tử mời Lãnh Huyết vào trong miếu, giới thiệu từng người trong số họ.

    Cẩu nhãn hán tử tên A Lý, lấy họ Hà theo mẹ.

    Người có tướng thông minh tên Nhị Chuyển Tử.

    Mắt sâu mày cao là Nùng Chỉ Ất.

    Mặt đen răng vàng là Đãn Ba Vượng.

    Thiết hán tử tên Gia Luật Ngân Xung.

    “Hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Lãnh Huyết thân mật nói, “Tên của mọi người nghe hơi lạ.”

    Đãn Ba Vượng giải thích: “Chúng ta đến từ những nơi khác nhau, từ Dao tộc, Hồi Cương, Đại Liêu, Nữ Chân, Kinh Sư, có người đến đây từ khi còn quấn ta, có người gia đình đã sống ở đây một đời, có người mới đến được vài năm, nhưng quan điểm, suy nghĩ giống nhau, đều không xu dính túi, cho nên cùng cư ngụ ở đây, thành hảo bằng hữu.”

    Nhị Chuyển Tử hỏi bốn người còn lại: “Có nên nói cho hắn biết chuyện của Dung tẩu và Kê thúc không?”

    Nùng Chỉ Ất không ý kiến.

    Đãn Ba Vượng và A Lý đều nói: “Cũng nên nói thôi.”

    Gia Luật Ngân Xung: “Nói đi.”

    “Ta thấy hắn không phải người xấu. Ta còn muốn công bố cho thiên hạ biết hết những chuyện ‘tốt đẹp’ của Đại tướng quân kìa!” Nhị Chuyển Tử nói với Lãnh Huyết: “Nói cho ngươi biết, nữ tử trẻ tuổi đó tên Dung tẩu, hán tử là Kê thúc. Hắn buôn gà, cũng lớn tuổi rồi, hắn coi Dung tẩu như con gái. Ngày trước khi Kê thúc đổ bệnh, Dung tẩu từng chăm sóc cho hắn. Dung tẩu sống ngay sát vách nhà Kê thúc. Dung tẩu còn trẻ, có tư sắc, tính nết cũng tốt, song thân đã qua đời, không nơi nương tựa. Có lần cô nương đó đến trấn Lão Cừ bán cỏ lai, ai ngờ lại gặp phải đại hoạ thế này, thật là muốn chửi đổng!”

    Nhị Chuyển Tử bỗng chửi um lên, tức đến nỗi không nói tiếp được nữa. Lãnh Huyết chưa hiểu giữa Dung tẩu và Kê thúc này có chuyện gì không đứng đắn.

    Nùng Chỉ Ất thay Nhị Chuyển Tử nói tiếp: “Là thế này, Dung tẩu lên trấn Lão Cừ, không may đụng phải Kinh Bố Đại tướng quân, bị hắn nhìn trúng, muốn cô nương đó thành thị thiếp thứ ba mươi bảy của hắn. Dung tẩu nói thế nào cũng không chịu. Đại tướng quân tìm đến hai người, một là Phù Lão Cận, công sai trong huyện, và Hoắc Thiểm bà, kẻ chuyên dắt mối tìm gái cho hắn, sai chúng đi dỗ dành Dung tẩu, nhưng Dung tẩu không màng phú quý, thề chết không chịu. Cô ấy nói: ‘Ta quyết không gả cho ai hết!’ Phù Lão Cận nói hết nước hết cái, sớm đã nổi cáu, còn Hoắc Thiểm bà cười nhạo: ‘Ta không tin ngươi là hạng tam trinh cửu liệt gì!’ Dung tẩu rất tức giận, đúng lúc Kê thúc tới tìm cô ấy, thấy vậy liền đuổi bọn Phù Lão Cận đi.

    Lãnh Huyết chợt hỏi: “Phù Lão Cận có phải kẻ có miệng giống cá trê?”

    “Phải.” Đãn Ba Vượng và A Lý cùng đáp, “Ngươi từng gặp hắn rồi à?”

    Nhị Chuyển Tử đã bình tĩnh lại, tiếp tục câu chuyện: “Không lâu sau, Dung tẩu ngã bệnh. Kê thúc có lòng tốt tới nấu cháo sắc thuốc giúp cô ấy. Ai ngờ Phù Lão Cận và Hoắc Thiểm bà nhất tề xông vào, trói gô Kê thúc lại, đánh đập ông ấy một trận, Hoắc Thiểm bà còn tìm đến vài gã hán tử, bảo chúng chửi bới nhục mạ Dung tẩu, dùng móng tay cào mặt cô ấy, vừa nói: ‘Ta xem ngươi tam trinh cửu liệt đến đâu! Ngươi đã dám cả gan từ chối rượu mời của Đại tướng quân thì chờ lãnh đủ đi!’ Phù Lão Cận nói: ‘Bắt gian phải bắt tại trận!’ Thế rồi đám người không đáng gọi là người đó như sài lang hổ báo xông tới xé quần áo của Kê thúc và Dung tẩu.”

    Nói đến đây, Nhị Chuyển Tử lại tức nghẹn họng. Nùng Chỉ Ất đành thay hắn nói tiếp: “Dung tẩu liều chết chống trả, bị nứt ba xương sườn, chảy máu đầm đìa, vẫn quyết không để bị bọn người kia tụt váy. Hoắc Thiểm bà lòng dạ rắn rết, ả hắt nồi cháo nóng trên bếp xuống hạ thân Dung tẩu, nhân lúc Dung tẩu đau đớn lăn lộn la hét trên đất, ả sai mấy tên cầm thú kia xé váy Dung tẩu. Lúc này hai chân Dung tẩu đã đầy vết phỏng rộp, da thịt bầy nhầy, Hoắc Thiểm bà lại còn đổ thuốc nóng vào vùng kín...” Kể đến đây, ngay cả Nùng Chỉ Ất cũng không nói tiếp được nữa.

    Nhị Chuyển Tử giọng đầy bi phẫn: “Kê thúc liều chết vùng vây, muốn cứu Dung tẩu, rốt cuộc ông ấy cũng bị đánh nhừ tử, đổ cháo nóng vào vùng kín, khiến ông ấy câm lặng không nói được. Hai người họ bị hành hạ suốt mấy ngày, hôm nay mới giải đến Nguy Thành lĩnh án.”

    Câu chuyện kết thúc, ai nấy đều trầm hẳn xuống.

    Lãnh Huyết nghe thấy máu trong huyết quản sục sôi.
    Chàng hạ quyết tâm bắt Đại tướng quân phải chịu trừng phạt.

    Chàng phẫn nộ nói: “Nguy Thành không phải ít người, diện tích cũng không nhỏ, chẳng lẽ không có ai đứng ra cứu họ?”

    Cả năm người đồng loạt cúi gằm mặt xuống.

    Lãnh Huyết nghiến răng: “Bọn người đó tàn nhẫn như thế, Nguy Thành lớn như vậy mà không ai lên tiếng?”

    Qua một lúc lâu, Nùng Chỉ Ất run run cất giọng: “Ngươi có biết, kẻ nào đắc tội với Kinh Bố Đại tướng quân, đều không có kết cục tốt?”

    Trong mắt Lãnh Huyết phẫn nộ bừng bừng: “Ta không tin hắn có thể một tay che trời! Án này nếu trình lên, lẽ nào huyện nha lại không thể tra xét rõ ràng?”

    “Lão đệ,” Gia Luật Ngân Xung hắng giọng, bình tĩnh nói: “Cái này cậu không biết rồi. Mấy chuyện thương thiên hại lý, xem mạng người như cỏ rác, ở đây chỉ e tháng nào cũng xảy ra mười bảy, mười tám vụ. Đương nhiên vùng này không thiếu kẻ nịnh bợ người có chức có quyền, cấu kết với chúng. Ở đây còn đỡ, ngày trước ở thôn Tảo Dương và trấn Đoàn Hổ, chỉ vì có người dám đứng lên chống lại hắn, hắn liền tấu lên hoàng thượng, nói là có bạo dân tạo phản, triều đình tức thì phái người hỗ trợ hắn đồ sát toàn thôn, máu chảy thành sông, bị cướp bóc sạch sành sanh. Hắn quyền cao thế lớn, cậu làm gì được hắn? Mọi người ở đây ai nấy đều phải nuốt cục tức vào bụng, nhẫn nhịn cho qua ngày, cũng chẳng còn cách nào khác. Hôm đó bọn chúng hành hạ Kê thúc và Dung tẩu đến chết đi sống lại, khi chúng ta biết được thì họ đã bị nhốt vào nhà lao huyện nha Nguy Thành, lẽ nào chúng ta còn dám đi làm chuyện cướp ngục không thành? Đó là tội lớn tày đình!”

    “Chuyện này do một tiểu huynh đệ có mặt ở hiện trường kể lại, vốn dĩ hắn định nối giáo cho giặc.” Nùng Chỉ Ất bổ sung, “Lúc đó hắn chứng kiến sự việc, trong lòng rất khó chịu, nhưng hắn thì làm được gì? Hắn cho rằng nói ra sẽ dễ chịu hơn một chút. Chúng ta nghe hắn trút giận, nhưng làm được gì đây? Chuyện này đâu phải lần đầu tiên?”

    A Lý đang gãi ngứa, động tác không khác gì một chú chó: “Hạng người như chúng ta đây có thể làm nên cơm cháo gì? Có gì cho chúng ta làm? Chẳng thà tụ lại một chỗ với nhau, giết thời gian, cũng đủ phúc khí rồi.”

    Lãnh Huyết gằn từng tiếng: “Những gì các vị nói đều là sự thật?”

    “Có gì mà thật với giả!” Nhị Chuyển Tử khịt mũi, “Kinh Bố Đại tướng quân làm ra nhiều chuyện tốt như thế, giấy mà gói được lửa? Còn lâu! Ở đây ngay cả phụ nữ, trẻ con cũng biết, hắn ỷ vào quyền thế, không biết nhục nhã, tác oai tác quái, man rợ tàn bạo như thế, ngươi nói có gì thật với giả ở đây!”

    Lãnh Huyết đột ngột đứng dậy: “Được lắm! Ta sẽ tìm hắn, tra rõ chứng cứ!”

    Gia Luật Ngân Xung: “Ta khuyên cậu không nên đi thì hơn!”

    A Lý cũng nói: “Phải phải phải, ta cũng nghĩ như thế!”

    Đãn Ba Vượng: “Ngươi không được đi.”

    Lãnh Huyết: “Vì sao?”

    Gia Luật Ngân Xung: “Khoảng cách giữa ta và địch quá xa, thực lực chênh lệch quá lớn, thế lực của bè đảng Kinh Bố Đại tướng quân đã thao túng triều dã, cậu không làm gì được hắn đâu.”

    A Lý: “Phải phải phải, ngươi còn trẻ người non dạ, chớ nên bồng bột!”

    Đãn Ba Vượng: “Rất nhiều người đã chọc vào hắn, đều không có kết cục tốt. Ta không muốn ngươi thành người tiếp theo.”

    Nùng Chỉ Ất nói vẻ nước đôi: “Ngươi cho rằng ‘Ngũ Nhân Bang’ chúng ta không muốn vì dân trừ bạo chắc? Nhưng chúng ta không làm những chuyện không biết tự lượng sức, lấy trứng chọi đá.”

    Nhị Chuyển Tử: “Thôi bỏ đi, Lãnh huynh, người trên giang hồ, thân bất do kỷ!”

    Lãnh Huyết đáp: “Đa tạ các vị.”

    Chàng rất ít khi nói lời cảm tạ, nhưng hôm nay đã nói ra, lời nói ra thật khó khăn, có phần không rành mạch, giống như bị mắc nghẹn.

    “Ngươi hiểu được là tốt.”

    “Cố làm anh hùng chỉ vô ích. Loại như chúng ta thì làm được gì? Ai dà!”

    “Thôi bỏ đi, chàng trai trẻ, quen rồi sẽ khá hơn.”

    “Ngày trước chúng ta cũng bồng bột y như ngươi.”

    “Kẻ ác rồi sẽ bị trời phạt, sẽ gặp báo ứng. Chúng ta phải biết quý trọng bản thân, ngoan ngoãn ngồi nhìn thôi.”

    Đột nhiên Lãnh Huyết lên tiếng, trong ngữ khí ẩn chứa một sự trầm ổn, bình tĩnh, tự tin, đau đớn một cách phi thường, chàng nhấn mạnh từng chữ từng chữ: “Đợi trời phạt hắn? Thiên đạo vô thân, hảo nhân vô lực. Đợi ngày hắn gặp báo ứng? Cho dù báo ứng có thật trên đời, liệu chúng ta có đợi được ngày đó? Đợi đến ngày đó, hắn còn tiếp tục hại thêm bao nhiêu người? Kẻ giết người phống hoả thì vàng bạc đầy người, kẻ sửa cầu mở đường thì chết không còn mảnh xương khô. Đợi trời phạt, không bằng chúng ta tự mình làm! Các vị nhịn hắn, mặc kệ hắn, để cho hắn tác oai tác quái, hắn mới dám vô pháp vô thiên như thế! Chính vì không ai lên tiếng, không ai hành động, cho nên hắn làm gì cũng trót lọt! Trời chỉ giúp người biết tự giúp mình, kỳ thực lão thành thiên bận rộn lắm, chúng ta không dựa vào trời phạt, mà dựa vào chính mình, để cho trời cao thấy rõ, để xem ông trời sẽ giúp ai! Kẻ bại hoại mất nhân tính như thế, ta liều mình không làm bộ khoái, nguyện hi sinh tấm thân này, cho dù không giết được hắn cũng phải làm hắn ăn không ngon, ngủ không yên!”

    Chàng nói hết ruột gan mình bằng một lòng tin sắt đá đến mức dường như có thể lấy mạng người, sau đó chàng nói: “Nếu muốn làm thì hãy theo ta!”

    Đúng lúc đó, từ ngoài miếu bỗng nhiên vọng vào một giọng nói trong trẻo mà kích động của nam nhân:

    “Không, ta không tin, Đại tướng quân không phải loại người như thế!”

    Vừa nghe thấy chữ đầu tiên, Lãnh Huyết lập tức phi thân lao ra ngoài miếu.

    Giọng nói kia vọng vào từ bên ngoài, nhưng không ngờ, vừa lúc một thân hình nữ giới mảnh khảnh cũng đang xông vào.

    Lãnh Huyết vội dừng lại.

    Người kia cũng muốn khựng lại.

    Nhưng vừa chạm mặt nhau, cả hai không hẹn mà cùng “a” lên một tiếng, mặt mày choáng váng, nhất thời không thu thế lại được, tuy chưa chính diện tông sầm vào nhau, nhưng hai chóp mũi đối diện, ngực chạm ngực, thế là hai bên lại “á” một tiếng, mỗi người tự lùi về sau bảy, tám bước.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi RobinLee, ngày 17-07-2024 lúc 11:31. Lý do: Bổ sung một đoạn bị sót ở cuối
    ---QC---


  2. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Annalazy,aolong,demonweapon,dochanh96,glook,linh123,netwalker,org117,phamhau1986,Piglet,ronkute,thanhviet170906,Tieu Lan,yupee,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Seventh Heaven
    Bài viết
    12
    Xu
    0

    Mặc định

    Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết

    Tập 3: Một người làm, tám người gánh

    Người dịch: Robin Lee
    Nguồn: tangthuvien.vn


    (Bài đăng lỗi, vui lòng xem bài viết bên dưới)
    Lần sửa cuối bởi RobinLee, ngày 17-07-2024 lúc 11:31.

  4. #18
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Seventh Heaven
    Bài viết
    12
    Xu
    0

    Mặc định Chương 17: Ôn nhu như ta

    Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết

    Tập 3: Một người làm, tám người gánh

    Chương 17: Ôn nhu như ta

    Người dịch: Robin Lee
    Nguồn: tangthuvien.vn



    Lãnh Huyết nhận ra đó là cô nương xinh đẹp hắn vừa gặp trước đó trong thôn, tức thì mặt hắn đỏ bừng từ hai má đến tận mang tai, từ tai đến lòng bàn tay.

    Cô nương đó ngoài đôi má hồng trên mặt, toàn thân trắng trẻo xinh xắn như làn tuyết lấp lánh dưới ánh mặt trời.

    A Lý cười: “Hắn cố tình đấy, hắn cố tình! Đồ tâm địa bất lương! Ha ha, tâm địa bất lương!”. Ngoại trừ hắn, còn lại mấy người Nhị Chuyển Tử, Nùng Chỉ Ất, Đãn Ba Vượng và Gia Luật Ngân Xung đều không cười.

    Họ không cười nổi.

    Những lời lẽ đanh thép vừa rồi của Lãnh Huyết vẫn còn văng vẳng trong đầu họ.

    Cô nương kia nổi giận bừng bừng, đôi môi hồng mím chặt đến độ trắng bệch: “Ngươi...!”.

    Lãnh Huyết cảm thấy không những chân tay mà cả cái miệng và đầu óc hắn cũng lúng ta lúng túng: “Ta...!”

    Cô nương đó vẫn đang tức giận. Tức giận đến độ mím chặt môi. “Là ngươi cố tình...đồ lưu manh!”

    Ban nãy A Lý bị Lãnh Huyết mắng là đồ “bỉ ổi”, bây giờ thấy Lãnh Huyết bị mắng là đồ “lưu manh”, hắn vui vẻ cười ha hả, sung sướng tột độ.

    Trong sân có một cây cổ thụ. Ánh nắng chiếu trên ngọn cây rất sáng, rất nóng, rất cháy. Tán lá cắt xẻ ánh mặt trời thành từng mảnh, rượu đổ tràn trên mặt đất cũng bị cắt thành từng dòng chảy mong manh. Tia nắng rơi trên lúm đồng tiền của cô nương kia, bóng tối hay ánh sáng chiếu lên gương mặt nàng đều nhu hòa như đóa hoa nở.

    Lãnh Huyết chợt nghĩ: Cánh môi nàng nhất định rất ngọt ngào.

    Hắn cảm thấy cái mũi của mình đúng là tốt số.

    Vòm ngực hắn cũng thật tốt số.

    Dường như cô nương kia cũng biết tư thế này của nàng rất đẹp. Nàng đứng đó, trong sân, trước bậc thềm, dưới tàng cây.

    Lãnh Huyết đứng ngây ra như trúng tà – nếu cô nương kia nguyện ý đứng đối diện hắn như thế mãi, xem chừng hắn cũng sẵn lòng đứng như vậy cả một đời.

    “Các ngươi dám bôi nhọ Đại tướng quân!”. Người vừa lên tiếng đã dùng lực từ tạng phủ để phát ra âm thanh, sau đó lại lao tới trước mặt Lãnh Huyết, ngăn cách giữa hắn và nữ tử xinh đẹp kia.

    Người đến là một thanh niên mày rậm, cặp mắt thanh tú, phần xương mày và sống mũi đặc biệt cao, nhưng môi mỏng mà đỏ hồng, tựa như hoa đào, chính cặp mắt và đôi môi đó làm dịu đi một nửa khí chất nam tử mạnh mẽ của hắn.

    “Ngươi định làm gì?” – Thanh niên đó tức giận hỏi, “Cái tên vô lại nhà ngươi!”

    Hễ đứng trước cô nương kia là Lãnh Huyết lắp ba lắp bắp không thốt nên lời, ý chí chiến đấu cũng chẳng còn lại là bao, cho nên hắn cũng không quá bận tâm lời trách móc của thanh niên vừa tới.

    Thì ra nàng có một nam tử đồng hành, hắn (Lãnh Huyết) không hiểu sao lại thấy bực mình.

    Nùng Chỉ Ất thấy chướng mắt liền hỏi vặn lại: “Các ngươi là ai? Đến miếu cũ này làm gì? Các ngươi là gì của tướng quân?”

    Nam tử mày rậm mắt thanh nhất thời sững người trước câu hỏi của Nùng Chỉ Ất, hắn hơi lúng túng, trái lại cô nương kia lại nở một nụ cười xinh đẹp.

    “Ta tên Tiểu Đao.” Nàng đáp.

    “Hắn là Tiểu Cốt.”

    “Hả?” A Lý chợt thốt lên một tiếng khoa trương, biểu cảm của hắn càng khoa trương: “Con gái lại tên là ‘Tiểu Đao’?”

    “Vì ta quá ôn nhu. ”

    Nữ tử rất tiêu sái phóng khoáng như làn gió thổi trong ánh mặt trời, “Người ôn nhu như ta cần một cái tên sắc sảo một chút, nếu không khó mà hành tẩu giang hồ.”

    “Người ôn nhu như cô thực ra không cần phải hành tẩu giang hồ.” Nhị Chuyển Tử cất giọng nịnh nọt, “Vì không ai nỡ bắt nạt cô, ai cũng muốn bảo vệ cô.”

    Nùng Chỉ Ất thấy Nhị Chuyển Tử cướp cơ hội thể hiện của hắn trước người đẹp, liền mau lẹ chắn trước mặt Tiểu Đao, hấp tấp chặn miệng Nhị Chuyển Tử, khẩu khí của hắn vui vẻ lại pha thêm phần cảnh giác: “Cẩn thận đừng mắc bẫy, tên này trông mặt có vẻ thông minh chứ thực ra ngu lắm. ”

    Nhị Chuyển Tử đẩy hắn ra, đứng trước mặt hắn: “Đừng nghe hắn nói linh tinh. Hắn đến từ một nơi lạc hậu, cả ngày không chịu tắm, cưới mười mấy hai mấy cô vợ...”

    Nùng Chỉ Ất xoay người lên trước túm lấy Nhị Chuyển Tử: “Ngươi có thể sỉ nhục ta, nhưng không được sỉ nhục bộ tộc ta, bằng không ta cho ngươi đẹp mặt ---”

    A Lý phì cười: “Đẹp mặt đẹp mặt, chó cắn xương chó.”

    Nùng Chỉ Ất và Nhị Chuyển Tử chợt quay sang A Lý, trong mắt lộ ra tia hung ác, đồng thanh gào lên: “Mày nói cái gì?!”

    A Lý vội ngẩng đầu nhìn trời, cúi đầu nhìn đất, lẩm bẩm: “Không, không có gì, ta đang nói chuyện với chó.”

    Nùng Chỉ Ất quay sang cô nương kia, chỉ vào A Lý mà mắng: “Tiểu Đao cô nương, cô đừng nghe tên vô lại này nói linh tinh. Hắn bản tính chó má, nhưng lại có cặp mắt cún con, đừng mắc lừa cặp mắt đó!”

    Nhị Chuyển Tử phụ họa: “Phải phải phải, Tiểu Đao, trong số chúng tôi, hắn là tên bỉ ổi nhất, hắn tự nhận hắn là Hạ Tam Lạm (bừa bãi, phóng túng)...”

    Hắn gọi thẳng tên “Tiểu Đao” ngọt sớt, không thêm vào danh xưng “cô nương” như Nùng Chỉ Ất, thế là tự cảm thấy mình đắc thắng, vô cùng thỏa mãn.

    A Lý lật mặt: “Ngươi nói gì thì nói, đừng bôi nhọ môn phái của ta, ta tự hào với‘Hạ Tam Lạm’!”

    Chớp thời cơ, thanh niên tên Tiểu Cốt kia lên tiếng: “Các ngươi mắng nhiếc sau lưng Kinh Bố Đại tướng quân, toàn một đám chẳng ra gì như nhau!”

    A Lý, Nùng Chỉ Ất, Nhị Chuyển Tử dừng đấu khẩu, chằm chằm nhìn Tiểu Cốt.

    A Lý hỏi: “Không phải bọn ta nói xấu Đại tướng quân, mà Đại tướng quân vốn dĩ quá sai trái, quá tệ hại, quá mất nhân tính quá tà đạo. Kẻ nào nói hắn tốt ắt không phải người tốt!”

    “Không phải là ắt không phải người tốt, mà là không phải người -- ”

    Nùng Chỉ Ất tiếp lời, “Tiểu Tú ở thôn bên cạnh mới có mười hai tuổi, vừa vào phủ Tướng quân làm nha hoàn, chưa đến hai ngày đã bị khiêng ra, hạ thân chảy máu không ngừng mà chết! Có Tiểu Đao cô nương ở đây, ta không dám nói kỹ hơn. Ta nhổ vào hắn!”

    “Chẳng phải người người vẫn ca tụng binh mã Đô giám Mạnh Nộ An là quan tốt sao? Mấy năm nay hắn không hề lộ mặt, nhưng trước kia hắn luôn lên tiếng vì bá tánh, theo cách sống cần kiệm khắc khổ, sau lại làm biết bao chuyện ác, giết hại nhiều người tốt, phán quyết vô số án oan!” Nhị Chuyển Tử nói, “Về sau mới lộ ra Mạnh nhị tướng quân đã chết bốn năm, bị chém đầu, ném xuống hố phân ở Thành Tây, mặc cho giòi bọ xâu xé. Chân ông ấy bị ném cho chó của Đại tướng quân gặm sạch, hai tay và cột sống bị Đại tướng quân chế thành một loại vũ khí, nghe nói có tên là Thanh Long Bạch Cốt Tiên. Phần bụng ông ấy nghe đâu bị bán cho hàng thịt trong chợ, lệnh cho bọn chúng làm như đó là nội tạng của bò, lợn, bán cho người dân. Ông ấy rõ ràng đã chết bốn năm, thế những mệnh lệnh thương thiên hại lý kia là kẻ nào đưa ra dưới tên ông ây? Không chửi loại chó má như Kinh Bố Đại tướng quân thì chửi ai!”

    Tiểu Đao sắc mặt trắng bệch, nắng mai rạng rỡ trên mặt nàng tức thì nhạt đi: “...trời ơi, có chuyện này sao!”

    Tiểu Cố trợn tròn mắt, trái lại môi mím càng chặt: “...tại sao những chuyện đó...ta lại không biết!”

    “Ta nhổ vào!” Nhị Chuyển Tử mắng, “Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì? Cha của Đại tướng quân chắc? Đứa nhãi ranh miệng còn hôi sữa như ngươi mà biết những chuyện độc ác tận cùng của lão mới là lạ ấy!”

    Hắn vẫn hướng về Tiểu Cốt mà mắng chửi.

    Đối với Tiểu Đao lại không nỡ nặng lời.

    “Là tốt hay xấu, chỉ lừa được chốc lát, không lừa được cả đời! Là thiện hay ác, chỉ lừa được một nhúm người, không lừa được cả thiên hạ! Đại tướng quân từng ra rả hắn xuất binh dẹp loạn vì phần lớn bách tính, ‘thôn Đông Linh’ liền biến thành một đống đổ nát đến cọng cỏ cũng không mọc được, các hảo hán nghĩa tặc trong ‘Ô Kim Bích’ cũng bị diệt cỏ tận gốc, ” A Lý giận dữ nói, “Đám công tử thiếu gia các ngươi làm sao biết được!”

    “Ta vừa nhìn đã biết các ngươi từ nơi khác đến, dĩ nhiên ngu ngốc không biết gì!” Nhị Chuyển Tử căm hận nói, “Nếu không muốn bị người biết thì đừng làm! Hắn cho rằng đã bưng bít được tai mắt của người trong thiên hạ, chỉ là trong thâm tâm mọi người đều rõ, hôm nay hắn có quyền có thế, chúng ta chỉ có thể nhẫn nhục mà sống, nuốt xuống lời bất bình, nhưng lịch sử sẽ ghi lại hắn.”

    Ba người này thường ở chung, sớm đã hiểu nhau, hễ có trận võ mồm nổi lên là ta một câu, ngươi một câu, lời nào cũng kín kẽ, nhanh gọn mà mạnh mẽ, Tiểu Cốt hoàn toàn không có cơ hội nói lại.

    Lãnh Huyết lạnh lùng thêm một câu: “Thay vì ngồi đợi lịch sử đòi công đạo, chi bằng hôm nay chúng ta tìm hắn đòi công đạo!”

    Hễ nói đến chuyện trừ gian diệt bạo, hành hiệp trượng nghĩa, lời hắn nói ra rất chắc chắn, dứt khoát, dám nói dám làm.

    Tiểu Đao đang tức giận, trong mắt nàng có ánh lệ: “Ta không tin, các ngươi không có chứng cứ.”

    Thấy nàng sắp khóc đến nơi, A Lý cũng lật miệng muốn khóc: “Chúng tôi nói thật mà.”

    Nùng Chỉ Ất: “Chắc chắn cô chỉ vừa mới ra khỏi cửa, Đại tướng quân là kẻ thù của bách tính, ai mà không biết!”

    Nhị Chuyển Tử: “Ai dà, sao ngươi làm nàng đau lòng? Lãng phí nước mắt như trân châu của con gái người ta.”

    Hắn bỗng dưng lại thương hương tiếc ngọc.

    Đãn Ba Vượng nãy giờ không lên tiếng bỗng chợt nói: “Cô ta muốn chứng cứ, đơn giản thôi! Mấy ngày nay, mười một đoàn tú tài thư sinh ở hai tỉnh mười bảy huyện đã lên kinh dâng cáo trạng, kể lại nỗi khổ của lê dân, tố cáo gian thần nắm quyền, nhưng theo tin tức của bọn ta, Đại tướng quân đã sai thuộc hạ giết hại sáu đoàn, có một đoàn do vị Thái học sinh có tiếng, Trương thư sinh dẫn đầu, gồm mười sáu người, họ e sợ giữa đường bị giết hại để diệt khẩu, nên vị nhân sĩ trung nghĩa ‘Đại Hàn Công’ Lương Đại Trung đã dẫn họ đi, đại khái trước khi trời tối có thể đi qua Lão Cừ, ta đoán nhất định Kinh Bố Đại tướng quân quyết không để họ đến được kinh thành rồi tố cáo hắn, cho nên trong hai ngày này hắn sẽ sai thuộc hạ giết mười bảy người đó...Nếu các ngươi không tin thì cứ chờ xem.”

    Lãnh Huyết hai mắt lóe lên: “Trên đường đến đây ta cũng nghe nói có ba đoàn Thái học sinh, học sinh của Thư viện bị sơn tặc chặn đường giết, hóa ra ---”

    Tiểu Đao căm hận nói: “Ta không tin.”

    Tiểu Cốt cao giọng: “Ta càng không tin!”

    Gia Luật Ngân Xung: “Tin hay không thì cứ đi xem khắc rõ!”

    Tiểu Đao: “Được thôi!”

    Tiểu Cốt: “Cầu còn không được! Chắc chắn là kẻ xấu đã giết hại Thái học sinh, giá họa cho Đại tướng quân!”

    Ánh mắt Nùng Chỉ Ất trầm xuống, khiến cho cặp mắt sâu của hắn càng trũng xuống: “Các ngươi là người của Đại tướng quân?”

    Tiểu Đao: “Chúng ta đến từ kinh thành. Ai cũng nói Đại tướng quân uy danh vang vọng, chưa từng nghe thấy loại chuyện này!”

    Sau đó nàng chỉ vào Lãnh Huyết: “Trên đường đi, bọn ta vẫn nghe nói đến những vụ huyết án ghê người, lại thêm kẻ này hành tung quỷ mị, cho nên mới theo dõi hắn để truy tra ngọn ngành, không ngờ lại nghe được những chuyện...”

    Gia Luật Ngân Xung: “Không cần biết các ngươi từ đâu đến, vì sao mà đến, miễn các ngươi biết được chân tướng là đủ.”

    Lãnh Huyết chợt hỏi: “Các vị đã biết Đại tướng quân hung ác như thế, giết hại Thái học sinh, vì sao không cứu họ?”

    “Cứu họ? Cứu được mấy người?” Nùng Chỉ Ất đáp, “Bọn ta sớm đã quen rồi.”

    “Cứu họ? Bọn ta đói mềm cả ra, có bao nhiêu tiền đều è cổ ra đóng thuế,” A Lý nói, “Bọn ta còn đang đợi người đến cứu đây!”

    “Cứu họ? Nếu ra tay cứu họ, bọn ta tất bị nói là loạn đảng, bạo dân.” Nhị Chuyển Tử đáp, “Bọn ta sẽ đưa các ngươi đi nhìn tận mắt chân tướng, chứ không phải đi cứu người, để các ngươi mở to mắt ra thôi. Bọn ta sẽ nấp trong miếu, không nghe không hỏi không nhìn.”

    Tiểu Đao: “Nếu ai cũng bo bo giữ mình như các ngươi, người trong thiên hạ đều phải chịu khổ, còn dám xưng ‘Ngũ Nhân Bang’ cái gì!”

    “Bọn ta dù có muốn bo bo giữ mình còn không xong, còn đâu mà đòi cứu tế thiên hạ?” Đãn Ba Vượng cũng lên tiếng, “Người sống ở Lão Cừ phải biết thân biết phận, biết người biết ta. Quản không nổi chuyện triều đình, tốt nhất nghĩ cách làm sao cho no bụng mình trước đã! Chúng ta còn cách nào khác? Chúng ta làm nên trò trống gì đây? Chúng ta chỉ lo...” Hắn chợt cười khặc khặc, tựa như một con hắc mã, hướng về phía Tiểu Đao giở giọng thèm nhỏ dãi: “Ta lo người ôn nhu dịu dàng như Tiểu Đao cô nương đây, một khi chứng kiến cảnh tượng đó, e là sẽ...”

    Những người có mặt cũng thương tiếc mỹ nhân, vội chặn miệng không cho Đãn Ba Vượng nói tiếp.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lời dịch giả:
    Từ chương này đại từ nhân xưng của Lãnh Huyết được sửa lại.
    Người dịch sẽ chỉnh sửa các chương trước khi có thời gian.
    Lần sửa cuối bởi RobinLee, ngày 17-07-2024 lúc 11:32.

  5. #19
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Seventh Heaven
    Bài viết
    12
    Xu
    0

    Mặc định Chương 18 – Hỏi thư sinh trong thiên hạ, nỗi đau mất nước còn nhớ hay đã quên?

    Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết

    Tập 3: Một người làm, tám người gánh

    Chương 18 – Hỏi thư sinh trong thiên hạ, nỗi đau mất nước còn nhớ hay đã quên?

    Người dịch: Robin Lee
    Nguồn: tangthuvien.vn




    Bọn họ một nhóm gồm có: Gia Luật Ngân Xung, Đãn Ba Vượng, A Lý, Nùng Chỉ Ất, Nhị Chuyển Tử, Lãnh Huyết, Tiểu Đao, Tiểu Cốt đi từ ngôi miếu cũ đến Lão Cừ, nhưng đoàn mười bảy người Thái học sinh vẫn chưa thấy tung tích.

    Nhị Chuyển Tử: “Có khi họ sợ rồi, biết chắc sẽ bỏ mạng, tội gì phải đi tìm chết?”

    Lúc này trời đang lạnh dần, mặt trời ngả về Tây, ánh chiều tà phủ xuống, mùi phân bò và rễ cỏ phảng phất trong không khí còn chưa lạnh hẳn của thời khắc chập tối, ngửi mùi cảm thấy dễ chịu.

    Những ngôi sao sớm gần đến nỗi trông như nhảy múa trên đỉnh đồi, giơ tay lên là có thể hái xuống.

    Lãnh Huyết thầm nhủ, đôi mắt của Tiểu Đao cô nương còn sáng hơn tinh tú trên trời.

    “Biết đâu họ đã bình an đi qua!” Nàng nói.

    Nói xong nàng bỗng nhìn thấy bóng người.

    Một hàng mười bảy người.

    Không chỉ thế.

    Họ còn vác cái bừa, mang theo nông cụ, có người còn khiêng lưỡi cày, lê tấm thân mệt mỏi, đi theo một nhóm nông dân làm thuê đang cười nói dọc đường về nhà.

    “Họ không dâng cáo trạng mà đi làm ruộng hết rồi sao?” Nhị Chuyển Tử chờ lâu, đã bắt đầu sinh nghi.

    Nùng Chỉ Ất, A Lý, và Nhị Chuyển Tử đều giỏi nghe ngóng tin tức, hỏi han một hồi mới biết thì ra mười bảy thư sinh hồi chiều đã sớm đi qua Lão Cừ, thấy nông dân bận bịu cày ruộng, người dẫn đầu là Trương thư sinh nói: “Dù sao cũng không kịp tới trạm tiếp theo nữa, đêm nay hãy ở lại trấn Lão Cừ, chi bằng nhân lúc còn sớm, đi giúp đỡ bà con một chút!”

    Họ quả thực xắn tay áo, cởi giày vải, lội xuống ruộng giúp đỡ cày bừa, bà con nông dân uyển chuyển từ chối thế nào cũng không được.

    Nông dân khen họ không ngớt, “Các vị Thái học sinh giỏi lắm, A Ngưu nhà ta không những tài học không bằng họ, xuống ruộng cũng chỉ biết nằm ườn ra, chẳng được tích sự gì.” Một ông cụ nói, “Họ thật đáng ngưỡng mộ, dám lên kinh cáo trạng cho bách tính, kêu oan giúp người dân thấp cổ bé họng như chúng ta!”

    A Lý cười, hỏi các Thái học sinh định trọ ở đâu.

    “Ta muốn mời họ về nhà,” ông cụ trưởng thôn đáp, “Họ nói không dám làm phiền, đã đến nhà trọ Đại An. Ai dà, Miêu Miêu nhà ta không gặp được nhân tài như Trương thư sinh, Lương huynh đệ rồi.”

    Một người nhà giàu có tiếng ở trấn trên cất giọng châm chọc: “Ông ấy! Suốt ngày chạy tới chạy lui tìm cách gả khuê nữ đi, không bằng để Xuyên Xuyên nhà ta chịu thiệt một chút, lấy Miêu Miêu nhà ông!”

    “Ta nhổ vào!”, trưởng thôn cắt lời người kia, “Xuyên Xuyên nhà ông á? Đồ cóc ghẻ! Không thử tè một bãi mà soi lại mình đi, chẳng bằng cái gót chân Miêu Miêu nhà ta!”

    “Cái gì? Ông là cái thá gì? Dám khinh Xuyên Xuyên nhà ta! Xuyên Xuyên nhà ta có chỗ nào không tốt...”

    Thế là cả hai bắt đầu cãi cọ.

    Xem ra họ chửi mắng nhau vài chục năm rồi, chửi mãi thành quen, không chửi lại đâm buồn miệng.

    Gia Luật Ngân Xung không chờ được, bèn tự mình đi đến khách điếm Đại An, lại gặp được mười bảy vị Thái học sinh đó, tuy toàn thân bụi bặm, mệt mỏi phong trần nhưng ý chí vẫn hừng hực. Trong ánh tà dương bao trùm mới nhìn rõ da dẻ họ trắng bệch, có vẻ ít phơi nắng, như phủ một lớp bụi bông.

    Tiểu Cốt cất tiếng, trong lời nói có ý “ta đã bảo mà!”: “Các ngươi thấy chưa? Họ vẫn bình an khỏe mạnh đấy thôi! Kẻ nào dám gây sự trên địa bàn của Kinh Bố Đại tướng quân chứ!”

    Đãn Ba Vượng phản đối: “Đường lên kinh hãy còn dài! Đêm nay không hạ thủ, nhưng ai biết được ngày mai có động thủ hay không?”

    Tiểu Đao không muốn hai người cãi nhau, liền giải hòa: “Người không việc gì là tốt rồi.”

    Lãnh Huyết chợt hỏi Gia Luật Ngân Xung: “Có nên nhắc nhở họ đề phòng một chút?”

    Gia Luật Ngân Xung trầm ngâm rồi đáp: “Cũng được.”

    Thế là người có thể nói lời hay ý đẹp, Nùng Chỉ Ất đi đến chỗ nhóm thư sinh, đúng lúc họ đang phân chia phòng, hắn nói chuyện với một thư sinh gầy gò: “Các vị hẳn là Thái học sinh đang lên kinh dâng cáo trạng?”

    Những người này văn nhược ưu nhã, rõ ràng không quen hành tẩu giang hồ, bị hỏi thì giật mình.

    Thư sinh dẫn đầu đáp: “Không thể nói là cáo trạng ai, chỉ là cái nhìn của người đọc sách, hợp sớ liên gián, vạch tội gian thần, chỉ mong bề trên lắng nghe, giáng ân vì bách tính.”

    Lần này đến lượt Nùng Chỉ Ất giật mình, quay đầu hỏi Lãnh Huyết: “Hắn nói gì thế? Ta nghe không hiểu lắm.”

    Gia Luật Ngân Xung chợt nói với họ: “Quay về đi.”

    Mười mấy người kia ngạc nhiên.

    Một hán tử nhìn khá cương trực tiến lên, chắp tay hành lễ, nhẹ giọng hỏi: “Không rõ lời này của lão huynh nghĩa là sao?”

    “Quay về đi.” Gia Luật Ngân Xung nói, “Bằng không nhất định có kẻ sẽ giết các ngươi.”

    Mười bảy người không hẹn, đều nở nụ cười.

    Họ nghe nói đến họa sát thân mà như nghe người khác kể chuyện. Đối với họ, cái chết chỉ là một ý niệm.

    “Đa tạ.” Hán tử cương trực đáp, “Chúng ta đã biết.”

    Gia Luật Ngân Xung: “Các ngươi không quay về ư?”

    “Chúng ta đi đến đây, sớm đã rõ kết cục của mình. Xã tắc lâm nguy, tiểu nhân nắm quyền, quân tử bị hại, nguy cơ mất nước cận kề, lẽ nào nhắm mắt làm ngơ?” Vị thư sinh dẫn đầu nói, “Lúc này chúng ta không nên quá để tâm đến an nguy của bản thân.”

    Nói xong, hắn khẽ cười, tiếp tục bàn việc phân chia phòng trọ với hán tử cương trực ban nãy.

    Chỉ còn lại bọn Lãnh Huyết tám người đứng ngây ngốc trong khách điếm.

    Chưởng quầy thấy y phục của Tiểu Đao, Tiểu Cốt đều chỉnh tề sạch sẽ, liền đi tới chèo kéo: “Khách quan, muốn uống rượu hay dùng cơm? Chỗ chúng ta có rượu ngon, đồ ăn ngon. Để ta đếm xem, có món nóng, món xào...”

    Tiểu Cốt không có tâm tình tiếp chuyện, mất kiên nhẫn nói: “Không đói, không ăn!”

    Tiểu Đao lại lấy ra một miếng bạc vụn đem cho, làm tay chưởng quầy kia cảm tạ liên hồi, cũng không đến làm phiền họ nữa.

    Nùng Chỉ Ất lầm bầm: “Thế này tính là gì?”

    A Lý lè lưỡi: “Có lòng tốt nhưng bị từ chối thẳng mặt.”

    Nhị Chuyển Tử gãi đầu, da đầu hắn rơi lả tả như mây như tuyết, phủ trắng hai vai, làm Tiểu Đao sợ hãi lùi về.

    Nàng lùi về phía sau lại tình cờ lại gần chỗ Lãnh Huyết đang đứng.

    Lãnh Huyết chợt ngửi thấy hương thơm quanh quẩn nơi chóp mũi, đã có bài học lần trước, hắn vội lùi lại một bước. Vừa lùi lại, hắn chợt hối hận, nhưng không dám quay lại chỗ cũ. Lần này không “đụng chạm,” hắn không khỏi có chút nuối tiếc.

    Một lát sau, Đãn Ba Vượng lên tiếng: “Về thôi, tiếp tục ở lại đây chẳng ích gì.”

    Gia Luật Ngân Xung: “Đúng là thư sinh, khuyên cũng không nghe...”

    Hắn chưa nói hết câu, chợt nghe tiếng sấm nổ đùng đùng.

    Không chỉ một tiếng mà bốn phương tám hướng đều có, từng tràng sấm đột ngột nhất tề vang dội.

    Không phải sấm chớp.

    Là tiếng vó ngựa.

    Tiếng vó ngựa ngày càng gần.

    “Đến rồi!”

    Đãn Ba Vượng thốt lên ngay khi nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rầm.

    Ngay khi hắn vừa dứt câu, vách tường gỗ bốn phía đông, tây, nam, bắc đột nhiên nứt toác ra, phía nào cũng có bảy con tuấn mã phá sập ván gỗ xông vào, đứng thành hàng chỉnh tề mới dừng lại, chia thành bốn phía bao vây chặt chẽ mười bảy Thái học sinh dưới cầu thang gỗ chính giữa khách điếm.

    Hai mươi tám con tuấn mã này nói dừng là dừng, khí thế bức người, kỵ sĩ cũng chưa hề lên tiếng, hẳn là thường ngày huấn luyện rất nghiêm ngặt mới được như vậy.

    Nùng Chỉ Ất thấp giọng nói: “Hầy, xông vào từ bốn phía như thế, hủy hoại nhà dân, xem chừng khách điếm này tiêu phí mất nửa năm ngân lượng rồi.”

    Tay Lãnh Huyết chợt nổi gân xanh, ngón áp út trên tay hắn cũng khẽ động.

    Nhưng hắn vẫn vững như bàn thạch.

    Không cử động.

    Cũng không nói chuyện.

    Người lên tiếng là một hán tử râu ria xồm xoàm đang cưỡi ngựa.

    Chỉ có hai người đội mũ giáp, hắn và một hán tử râu kẽm – những người khác chỉ mặc trang phục nhẹ, nhìn giống sơn tặc hơn quan binh.

    Hai mươi tám người này sát khí cuồn cuộn, trên tay không cầm đao kiếm mà cầm búa kích, có người cầm đuốc, ngọn lửa nhảy múa bập bùng như một con rắn có thể phát sáng đang vặn vẹo.

    Những kẻ này cứ thế cưỡi ngựa xông vào, ai nấy đều trùm đầu, che mặt, nhưng thấy họ không nhắm vào mình mới tạm thở phào nhẹ nhõm một chút.

    Hán tử râu xồm nói: “Lũ ngốc đòi tiến kinh gây sự có phải là các ngươi không?”

    Vị thư sinh dẫn đầu thần sắc vẫn an tường, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy trong mắt hắn có quyết tâm coi cái chết như lông hồng.

    “Huynh đài có gì chỉ giáo?” Hắn chắp tay hỏi.

    “Thừa nhận thì tốt, chắc các ngươi biết ai sai chúng ta đến đây?” Hán tử râu xồm gầm lên, “Dám chọc vào lão nhân gia, các ngươi nhận mệnh đi!”

    Nói xong, tức thì một búa giáng xuống, muốn lấy mạng người.

    Hán tử râu kẽm đứng cạnh hắn dường như có ý bảo vệ đám thư sinh, hắn chặn búa kia lại: “Các ngươi nên mau chóng giao nộp văn kiện cấu kết với nghịch đảng, biết đâu Thất tướng quân có thể tha mạng cho các ngươi.”

    “Tha mạng cho ta phỏng có ích chi?” Thư sinh mặt trắng kia khí định thần nhàn, mặt không biến sắc, “Bách tính thiên hạ đang trầm luân trong bể khổ, ta giữ được mạng mình, sống tiếp có gì vui?”

    Hán tử râu kẽm hừ một tiếng: “Đám tú tài nghèo rớt mồng tơi, chỉ giỏi châm chọc, đầu óc cổ hủ!”

    “Châm chọc thì châm chọc, cổ hủ thì cổ hủ, nếu ngay chút cốt cách này cũng không giữ được, chẳng phải công đọc sách thánh hiền đều đổ sông đổ bể ư?” Thư sinh mặt trắng không cúi đầu, “Hỏi thư sinh trong thiên hạ, nỗi đau vong quốc, còn nhớ hay đã quên? Triều đình hôn quân vô năng, tham nịnh hủ bại, quốc thổ đã mất một nửa, dân chúng chỉ còn lại một nửa, vài cái mạng nhỏ lẻ của chúng ta đã là gì? Chỉ cần có thể tận chút hơi tàn, thử khuấy lên làn sóng lớn, thì ngại chi mấy thanh đao sắc đến hỏi thăm cái cổ của ta.”

    “Chớ nói thư sinh không lên tiếng, bất bình đánh cược máu chảy đầu rơi.” Thư sinh thản nhiên đáp, “Vị bằng hữu này, huynh cũng là người, dám hỏi lương tâm có còn không?”

    Khi hắn đang nói chuyện, trên mặt mười mấy đồng liêu và đệ tử sau lưng hắn đều hiện lên dáng vẻ không sợ chết, táng mệnh không hối.

    Con ngựa của hán tử râu kẽm lùi lại một bước, gã râu xồm lại cười ha hả: “Được lắm! Để ta xem đồ thư sinh thối tha ngươi có bao nhiêu máu để chảy! Các ngươi nghe đây, đại gia ta thành toàn cho các ngươi! Chuyện hôm nay các ngươi thấy, chiếu theo lệ mà nói, chính là thổ phỉ của Sấu Kim Hiệp làm ra! Kẻ nào lắm mồm nửa câu, cả nhà các ngươi bất kể gà chó không tha! Đã có tấm gương trước kia, không sợ chết thì cứ lan truyền đi!”

    Sau đó chiếc búa nặng chừng sáu mươi cân trong tay hắn vung lên, “xoẹt” một tiếng, tựa như chém vào cục bông, giáng thẳng xuống thư sinh mặt trắng kia.

    Chợt nghe ai đó trầm giọng quát lên: “Dừng tay!”

    Gã râu xồm giương oai diễu võ thành thói, nếu cấp trên bảo hắn dừng tay, thì chưa mở miệng hắn đã đón ý hành sự mà dừng, nhưng nếu kẻ khác muốn bắt hắn dừng tay là không thể.

    Lần này hắn dừng lại thật, đương nhiên không phải hắn nghe lời, mà là tiếng quát kia tưởng như trầm thấp, nhưng lại giống như một đôi đũa chọc thẳng vào tai hắn, đau như kim chích.

    “Kẻ nào?” Hắn giận dữ hỏi.

    Một thanh niên chầm chậm bước ra, hắn chưa kịp nhìn rõ thanh niên đó mặt mũi ra sao, con ngựa dưới thân hắn chợt vùng lên kinh hãi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi RobinLee, ngày 17-07-2024 lúc 11:32.

  6. #20
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Seventh Heaven
    Bài viết
    12
    Xu
    0

    Mặc định Chương 19 – Hỏi hiệp khách trong thiên hạ, nỗi nhục bỏ nhà còn nhớ hay đã quên?

    Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết

    Tập 3: Một người làm, tám người gánh

    Chương 19 – Hỏi hiệp khách trong thiên hạ, nỗi nhục bỏ nhà còn nhớ hay đã quên?

    Người dịch: Robin Lee
    Nguồn: tangthuvien.vn




    Hắn vất vả một hồi mới trấn an được con ngựa đang hoảng loạn, trong đầu hắn chỉ có một ấn tượng rất rõ nét: đó là biểu cảm kiên định, sắc bén như một thanh kiếm của chàng thanh niên nọ.

    “Ngươi là ai?”

    “Lãnh Huyết.”

    “To gan! Ngươi dám cản trở bản tướng thi hành công vụ?”

    “Ta cũng là bộ khoái đến từ kinh thành.”

    “Tốt!” Gã râu xồm kênh kiệu, “Thế thì chắc ngươi đã nghe danh Khảm đầu Thất tướng quân Mạc Phú Đại rồi nhỉ? Trước mặt cấp trên còn không mau cúi đầu hành lễ!”

    “Ngươi làm xằng làm bậy, sát hại lương dân, không xứng làm cấp trên của ta!”

    “Hả!!”

    “Cút về chỗ của ngươi!” Lãnh Huyết lạnh lùng, “Bằng không ta sẽ giết ngươi trước ngay tại đây, sau đó bẩm báo lên Đại Lý Tự.”

    “Mày là cái thá gì!” Mạc Phú Đại gào rống, chiếc rìu khổng lồ phản chiếu ngọn lửa, phát ra ánh sáng chói mắt, “Chán sống rồi phỏng? Tao chém chết mày!”

    Hán tử râu kẽm vội chen vào: “Tiểu huynh đệ này còn ít tuổi, hẳn là chưa biết đến đại danh của Thất tướng quân phải không? Cậu cứ hồi kinh trước đi, đừng lo chuyện bao đồng! Ta là muốn tốt cho cậu thôi.”

    Lãnh Huyết liếc nhìn ông ta: “Ông là phó tướng của hắn à?”

    “Ta tên Phó Tòng, người đời gọi là ‘Tam Gian Thử’. Ngươi mang tên của chúng ta quay về kinh thành hỏi đi, đừng hồ đồ mà nguy đến tính mạng.” Hán tử râu kẽm tận tình khuyên nhủ, “Ta chỉ muốn tốt cho cậu nên mới nói.”

    Lãnh Huyết hỏi ngược lại: “Ông nói chuyện nghe vẫn có chút tình người, vì sao lại đi làm những chuyện thương thiên hại lý này?”

    ‘Tam Gian Thử’ Phó Tòng hơi mỉm cười: “Ngoài việc này ra ta còn làm được gì? Ta bất quá chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể mà thôi! Cậu cũng biết đấy, người trong giang hồ, thân bất do kỷ, nhanh về đi chàng trai trẻ!”

    Trong một ngày, Lãnh Huyết đã nghe câu “người trong giang hồ, thân bất do kỷ” đến hai lần, rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, ngữ khí của hắn ngạo mạn mà cực kỳ kiên định: “Mọi người đã quen im lặng, không dám phản kháng, cho nên mới bị ức hiếp, bị xem như thịt cá trên thớt. Người ở vị trí cao, nắm chặt quyền lực không buông, coi bách tính như nô bộc, coi vạn dân như gà chó, bọn ta muốn nhắc nhở các ngươi: nếu không có sự ủng hộ của người dân, các ngươi còn không bằng cọng cỏ! Được lòng dân mới có thiên hạ. Một người có thể cầm lên được, buông xuống được, có nguyên tắc, có lương tri, đủ quyết tâm, đủ gan dạ, hiểu biết, thì sẽ không vin vào cái cớ sống tại giang hồ, thân bất do kỷ!”

    Hắn vừa dứt câu, ai đó bỗng thốt lên một tiếng: “Nói hay lắm!”

    Kỳ thực là tiếng hoan hô của một nam một nữ, có điều họ lên tiếng gần như cùng lúc, nên chỉ nghe thấy một lần. Nam là Tiểu Cốt. Nữ là Tiểu Đao. Vẻ anh khí của nam nhân, vẻ hiên ngang của nữ nhân sáng lên trong ánh lửa bập bùng.

    ‘Tam Gian Thử’ Phó Tòng cúi đầu nhìn xuống, dường như hắn thấy một con ruồi đậu trên yên ngựa.

    “Được lắm!” ‘Khảm đầu tướng quân’ Mạc Phú Đại cất giọng kỳ quái, “Hóa ra không chỉ có một kẻ phản nghịch, mà là một đám loạn đảng! Người đâu, bắt hết lũ phản tặc này cho ta! Lập tức xử tử hết lũ thư sinh phản loạn ngay tại đây!”

    Ngoại trừ Tam Gian Thử Phó Tòng, hai mươi sáu người còn lại xuống ngựa, hùng hùng hổ hổ muốn chém muốn giết, muốn trói muốn bắt, vừa nhìn đã biết những người này rất thạo việc, đã quen với việc bắt người, giết người. Họ đang định động thủ thì chợt nghe “đinh” một tiếng. Âm thanh vang lên, thấy kiếm vừa tới.

    Nhìn thấy kiếm mới phát hiện mũi kiếm đã chạm tới yết hầu của Khảm đầu tướng quân.

    Lãnh Huyết dùng mũi kiếm lựa một chút, cảm giác sắc nhọn phảng phất như cằm bị cắt đứt, khiến Mạc Phú Đại rùng mình kêu la thất thanh.

    Rõ ràng hắn vẫn luôn đề phòng Lãnh Huyết.

    Rõ ràng hắn đã nhìn thấy Lãnh Huyết rút kiếm.

    Rõ ràng hắn rất tự kiêu có nhiều thuộc hạ dưới trướng.

    Rõ ràng hắn có một thân công phu.

    Nhưng hắn không tránh nổi.

    Một kiếm đó vừa tới đã chạm đến yết hầu của hắn!

    “Ngươi...ngươi muốn gì?”

    “Bảo bọn chúng rút lui, ta trói ngươi mang hồi kinh xét xử.” Lãnh Huyết lạnh lùng nói.

    “Ngươi...ngươi có biết...làm thế này...” Mạc Phú Đại không biết là do không tiện cử động yết hầu, hay do sợ hãi quá độ, hắn phun từng chữ từng chữ qua kẽ răng như thể run rẩy trong gió lạnh, “...uy...hiếp...mệnh...mệnh quan triều...triều đình...là...là trọng...trọng tội...các...các ngươi...dám...”

    Lãnh Huyết huơ huơ kiếm, Mạc Phú Đại tức thì im bặt.

    Phó Tòng gấp gáp nói: “Ngươi thế này là phạm tội bất kính, dẫn đầu làm loạn! May mà ngươi chỉ có một thân một mình, Lãnh huynh đệ à, quay đầu là bờ, có gì từ từ thương lượng, ngươi sẽ được khoan hồng, bằng không chúng ta đông người thế này, ngươi làm sao đánh lại?”

    Đãn Ba Vượng nãy giờ vẫn bàng quan không lên tiếng, lúc này chợt nói, ngữ khí có phần lo lắng: “Cái này...hắn tự làm tự chịu phải không? Không liên lụy đến chúng ta chứ?”

    A Lý nhàn nhã đáp: “Lẽ nào chúng ta chỉ đến có một người? Chúng ta không phải người à?”

    Nhị Chuyển Tử thuận miệng tiếp lời: “Ban nãy ta đã nói, người trong giang hồ, thân bất do kỷ, đã mắng cho tên nhóc họ Lãnh này một trận rồi, bây giờ ta mắng tiếp!”

    Nùng Chỉ Ất không chịu thua kém, liền tiếp lời: “Mắng hai lần chắc sẽ tỉnh ra! Không nghe thư sinh đó nói gì sao, hỏi thư sinh trong thiên hạ, mỗi đau mất nước còn nhớ hay đã quên? Ta cũng muốn hỏi một câu: hỡi hiệp khách trong thiên hạ, nỗi nhục bỏ nhà còn nhớ không?”

    Tiểu Cốt: “Đương nhiên chưa từng quên.”

    Nghe khẩu khí của hắn, xem chừng đã sớm coi mình là hiệp khách.

    Tiểu Đao đáp, ngữ khí duyên dáng có vài phần nghiêm nghị: “Cho nên đừng để sót hai người chúng ta!”

    Gia Luật Ngân Xung là người cuối cùng lên tiếng.

    Năm người này rất ăn ý, suốt ngày cãi vã thành quen, đến thời điểm quan trọng là tâm linh tương thông, nối tiếp nhau nói ra suy nghĩ trong lòng một cách liền mạch cứ như năm người là một.

    Gia Luật Ngân Xung hắng giọng: “Lãnh huynh.”

    Lãnh Huyết rất tôn trọng Gia Luật Ngân Xung, vội đáp lời: “Cứ gọi ta là Lãnh Huyết. Huynh có gì phân phó?”

    “Việc huynh làm chính là việc chúng ta muốn làm, cũng coi như đích thân chúng ta ra tay.” Gia Luật Ngân Xung nói chắc như đinh đóng cột: “Chúng ta một người làm, tám người cùng gánh vác!”

    Tiểu Cốt, Tiểu Đao nhất tề hô lên: “Được!”

    Lãnh Huyết mỉm cười.

    Đây là lần đầu tiên chàng cười một cách chân thành.

    Không ai ngờ gương mặt kiên định như một tảng đá hoa cương đó khi cười lên lại tạo ra sự thay đổi lớn như thế, như gió thổi hoa nở.

    Nhưng chính vào khoảnh khắc chàng mỉm cười, lại phát sinh một chuyện – nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, không kịp nhắm mắt!

    Tam Gian Thử Phó Tòng bất thình lình rút ra một thanh kiếm từ cây trường kích trên tay. Một. Thanh kiếm dài hơn một trượng, mảnh như ngón tay út, thay vì gọi là kiếm, chẳng thà gọi là cây kim dài. Hai. Cây kim dài đó vút một phát, đâm về phía Lãnh Huyết. Ba. Khi cây kim chỉ còn cách bả vai Lãnh Huyết chưa đến ba phân thì đột nhiên dừng lại, không tiến lên nữa.

    Một, hai, ba, nghe mô tả thì ba động tác phân tách rành mạch, nhưng Phó Tòng chỉ tốn thời gian chưa đến một tích tắc đã hoàn thành – nói cách khác, ngươi muốn chớp mắt, nhưng hai mí mắt còn chưa khép lại thì hắn đã động thủ thành công.

    Dáng vẻ của hắn hoàn toàn biến đổi.

    Vẻ mặt ủ rũ chán nản ban nãy đã biến thành hung tợn.

    “Buông kiếm xuống!” Giọng nói của hắn chói tai như tiếng mài dao, “Lũ phản tặc các ngươi trêu đùa lão tử đã đủ chưa!”



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lời dịch giả:
    Phần 1 - Tập 3 đã hoàn tất.
    Từ tập 4 trở đi, chương mới sẽ được cập nhật trên truyen.tangthuvien.vn để độc giả dễ theo dõi hơn.
    Lần sửa cuối bởi RobinLee, ngày 17-07-2024 lúc 13:21.

    ---QC---


  7. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    cell,
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status