TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 8 của 8

Chủ đề: Anh Nghĩ Là Anh Thích Em (Sủng, Thanh xuân, Vườn trường)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Oct 2008
    Đang ở
    trên mây =.="
    Bài viết
    48
    Xu
    0

    Mặc định

    Anh Nghĩ Là Anh Thích Em

    Tác giả: Liễu Hi
    Người dịch: Min_4ever


    Chương 5: Chọn mặt gửi vàng



    Vốn là gia đình có học thức, thường quán triệt tư tưởng “Ăn không nói, ngủ không ồn”, nhưng là Tống Toa Toa tối nay còn tiết tự học, ăn tối xong cũng không còn bao nhiêu thời gian, thế nên cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện.

    “Sao con lại muốn ra hàng sau ngồi? Ngồi phía trước nghe giảng bài rõ hơn mà?” Bố cô hỏi.

    Tống Toa Toa vừa ăn xong một con tôm to, vội lau miệng: “Tại con cao, ngồi phía trước sợ chắn tầm nhìn các bạn. Với lại con không bị cận thị, ngồi chỗ nào cũng như nhau.”

    Bà nội vừa gắp cho cô một miếng sườn vừa quan tâm nói: “Ngồi ở đâu không quan trọng, chủ yếu là bạn ngồi cạnh phải giỏi, giúp Toa Toa nhà chúng ta học tập tiến bộ.” Bà quay đầu hỏi cô Từ, “Con nói cô chủ nhiệm lớp đã chọn ra vài đứa phải không? Là những đứa nào?”

    Cô Từ buông đũa xuống, lấy di động ra xem rồi nói: “Giang Văn Hiểu, Lục Dao, Quý Hoài, cô Vương nói ba đứa bé này đều rất giỏi. Quý Hoài đứng nhất khối, Giang Văn Hiểu đứng thứ ba, còn Lục Dao là lớp trưởng, rất có trách nhiệm.”

    Mắt Tống Toa Toa lập tức sáng lên: “Con muốn ngồi cạnh Giang Văn Hiểu!”

    “Con và Giang Văn Hiểu ở chung một ký túc xá, tưởng chú không biết sao?” Chú cô lườm một cái, “Chú thấy con không nên ngồi cạnh cô bé kia, sẽ nói chuyện nhiều lắm.”

    “Thầy Tống kỳ thị giới tính!” Tống Toa Toa không phục.

    “Chú không có kỳ thị mà đây là sự thật.” Chú cô hừ lạnh, “Con và Doãn Điềm ngồi cạnh nhau, ngày nào đi học cũng lén nói chuyện, đôi khi còn chuyền giấy tới lui, tưởng chú không thấy hả? Tụi con còn nhỏ, tính tình nông nổi, túm tụm lại cũng không tốt.”

    Ông nội và bố cô vuốt cằm, khẽ gật đầu.

    “Giang Văn Hiểu và Lục Dao đều là con gái… Chẳng lẽ để Quý Hoài ngồi cạnh nó?” Cô Từ hơi chần chờ, “Đứa bé này con có ấn tượng, thành tích học tập rất tốt, nhưng mà giờ thể dục thì không được nhanh nhẹn lắm, cũng không thích nói chuyện với ai, không phải người thân thiện dễ gần.”

    “Con thì cho là Quý Hoài rất tốt.” chú cô nói, “Đứa bé này tính cách trầm ổn, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, thành tích học tập luôn xuất sắc. Nó đến từ quận Du Bắc, trẻ con ở nông thôn thường chân chất, thành thật, không có thói kiêu căng xốc nổi của bọn trẻ bây giờ.”

    Đến đây thì ngay cả bà nội cũng phải gật đầu khen: “Mấy đứa trẻ đến từ nông thôn vừa chăm chỉ vừa chịu khó, đạt thủ khoa trường nào có dễ dàng, Toa Toa, sau này con phải học tập ở cậu bạn này thật nhiều!”

    “Nhưng mà…” Tống Toa Toa nhớ đến khuôn mặt lạnh băng của vị học bá kia, không khỏi do dự, “Quý Hoài bình thường chẳng thấy nói chuyện, cũng chẳng để ý đến người khác, hình như rất khó thân cận.”

    “Khó thân cận là đúng rồi, giảm bớt tính nhiều chuyện của con.” Cặp kính không gọng của chú phản xạ ánh sáng màu xanh, “Ngoan ngoãn học tập Quý Hoài, nhìn xem người ta đi học nghe giảng như thế nào, rồi con cũng sẽ tiến bộ hơn, đỡ cho ông nội con cứ tìm chú tính sổ.”

    Cuối cùng người lớn trong nhà đều nhất trí với nhau, người vinh hạnh được chọn làm bạn ngồi cạnh Tống Toa Toa là bạn học Quý Hoài.

    Ăn cơm tối xong, Tống Toa Toa trở về phòng học. Cô Từ lấy di động gọi cho cô Vương chủ nhiệm nói rõ tình hình.

    “Quý Hoài?” Cô Vương trầm ngâm nói, “Cũng không phải không tốt… Chỉ là đứa bé này không chỉ thành tích tốt mà dung mạo cũng rất xuất sắc. Tớ phát hiện có vài nữ sinh trong lớp lén thích nó, cậu hiểu ý tớ không?”

    “Vậy à…” Cô Từ nghĩ nghĩ rồi cười nói, “Việc này thật ra không cần lo lắng, con bé Toa Toa về phương diện này chưa biết gì đâu, suốt ngày nó chỉ suy nghĩ xem làm sao để được ăn ngon.”

    “Tớ cũng thấy vậy, nhóc Toa Toa đúng là rất tham ăn, ai cũng phải hâm mộ sao nó ăn hoài mà không mập.” Cô giáo Vương cũng cười, “Quyết định như vậy đi, lỡ như có vấn đề gì thì tớ lại đổi chỗ bọn nhỏ là được.”

    Vì thế khi Tống Toa Toa trở lại phòng học chưa được bao lâu, lớp trưởng Lục Dao đã đem sơ đồ chỗ ngồi mới dán lên bảng, để các bạn học đổi chỗ ngồi trước khi vào tiết tự học buổi tối.

    Chỉ trong một lúc, trên bục giảng đã chen đầy học sinh đang xô đẩy, tranh nhau để xem chỗ ngồi mới của mình.

    Tống Toa Toa tuy biết mình sẽ ngồi cạnh Quý Hoài, nhưng ngồi ở bàn nào thì cô còn chưa biết. Cô vừa định lên bục giảng xem thì phần tử tích cực Doãn Điềm đã chui ra khỏi đám đông và trở về chỗ cũ, cô nhìn Toa Toa với vẻ mặt thương hại: “Biết cậu sẽ ngồi cạnh ai không?”

    Tống Toa Toa nghiêm mặt hỏi: “Quý Hoài?”

    “Tớ choáng, làm sao cậu biết?” Doãn Điềm thở dài nói, “Vậy mà lại bị ngồi cạnh tên đáng ghét đó, sau này cậu phải chịu đựng thôi. Bạn cũ à, cậu nhất định sẽ nhớ tớ. Đến đây, trước khi chia tay để tớ ôm cậu một cái nào!”

    Nói xong cô liền giơ hai tay lên, ôm Tống Toa Toa một cái thật mạnh.

    Tự mình lên bục giảng xem vị trí chỗ ngồi xong, Tống Toa Toa đem bàn dời ra phía sau, đến vị trí hàng thứ ba đếm ngược từ dưới lên, cũng là vị trí bên cạnh bàn Quý Hoài.

    Chỗ ngồi của Quý Hoài thay đổi không nhiều, chẳng qua dời từ ghế phải dãy giữa sang ghế trái dãy giữa mà thôi, Tống Toa Toa ngồi bên tay phải anh.

    “Hi, chào cậu!” Tống Toa Toa nặn ra một nụ cười sáng lạn, chào hỏi anh bạn ngồi cạnh.

    Vị học bá ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, nhàn nhạt gật đầu, rồi tiếp tục xem sách.

    Thôi được rồi… Tống Toa Toa thu hồi nụ cười, yên lặng ngồi xuống, trong lòng mặc niệm ba phút vì cuộc sống tương lai của mình.

    Tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi tối vang lên, đây là giờ tự học đầu tiên sau khi đổi chỗ ngồi, lớp học có chút an tĩnh.

    Tống Toa Toa làm bài một hồi, cảm thấy hơi mỏi mắt nên ngẩng đầu quan sát xung quanh.

    Hạ Tử ngồi ngay phía trước Quý Hoài, cách cô rất gần. Giang Văn Hiểu ngồi ở dãy giữa hàng thứ tư, bên cạnh một bạn nam đeo cặp kính dày như đít chai. Doãn Điềm ngồi hàng thứ ba bên cạnh cửa sổ, đang chống cằm ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, có vẻ rất hài lòng.

    “Bài thi môn Lý cậu sửa xong chưa? Đưa tớ kiểm tra cho.” Hạ Tử bỗng quay xuống hỏi cô.

    Tống Toa Toa vừa nghe xong liền tung tẩy đưa bài giải ra: “Ân nhân! Câu cuối cùng tớ không biết làm, viết giùm tớ cách giải với nha!”

    “Tớ cũng đoán cậu làm không nổi.” Hạ Tử lườm lườm cô rồi cầm bài giải quay đi.

    Tống Toa Toa thu tay, vô ý làm rơi một quyển vở trên bàn Quý Hoài xuống đất.

    “Á… Xin lỗi nha…” Cô than nhẹ, vội vàng cúi người xuống nhặt quyển vở đang mở ra.

    Đó dường như là một quyển ký hoạ, trên trang giấy mở vẽ rất nhiều hoa văn, đồ án, những đường cong tinh tế xinh đẹp trông sinh động như thật. Không phải là những hoa văn bình thường hay gặp mà giống như hoa văn trên cổ vật hơn.

    Vì có sở thích xem các loại tiểu thuyết, truyện tranh và hoạt hình về nội dung trộm mộ, Tống Toa Toa cảm thấy các hoa văn đồ án này trông rất quen, nhưng cụ thể là hoa văn gì thì cô không nói được.

    Cô nhặt quyển vở lên, phủi đi ít bụi rồi đưa cho Quý Hoài, không quên tán dương: “Đây là cậu vẽ sao? Thật là đẹp!”

    Quý Hoài cầm quyển vở, còn chưa lên tiếng, chuông báo ra chơi đã vang lên.

    Anh cất vở vào hộc bàn, cầm ly nước đi đến cuối phòng học rót nước ấm rồi trở về đặt ly lên bàn, sau đó lại đi ra ngoài, có lẽ là đi toilet.

    Hạ Tử thấy Quý Hoài đi rồi, liền đứng dậy ngồi vào chỗ của anh để hướng dẫn Tống Toa Toa làm câu cuối trong đề thi môn Lý.

    “Thanh trượt này có trọng lực, khi nó trượt xuống dốc không chỉ xuất hiện vận tốc ban đầu mà còn phải phát sinh lực ma sát nữa.” Hạ Tử vừa vẽ sơ đồ vừa giảng giải, “Cậu phải lấy trọng lực phân tích thành lực ma sát, như vầy nè, hiểu chưa?”

    Tống Toa Toa gãi má: “Cậu nói lại lần nữa đi?”

    Hạ Tử đành phải kiên nhẫn giảng lại một lần, thấy Quý Hoài trở lại, cô đứng lên nói: “Cậu trước tiên phải phân tích rõ ràng nó chịu tất cả bao nhiêu lực rồi mới làm bài được, tự suy nghĩ thêm đi!”

    Tống Toa Toa ờ một tiếng, tựa sát vào bàn, mắt nhìn chằm chằm sơ đồ phân tích lực của Hạ Tử mà suy nghĩ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Giải Phẫu Sư - Tân Khái Niệm Pháp Y: Siêu phẩm về thể loại pháp y trinh thám, rùng rợn, kịch tính, hấp dẫn, lôi cuốn từ đầu đến cuối.


  2. #7
    Ngày tham gia
    Oct 2008
    Đang ở
    trên mây =.="
    Bài viết
    48
    Xu
    0

    Mặc định

    Anh Nghĩ Là Anh Thích Em

    Tác giả: Liễu Hi
    Người dịch: Min_4ever


    Chương 6: Vị học bá đến từ nông thôn



    Cô chưa hiểu lắm cách phân tích trọng lực của thanh trượt nên mở sách giáo khoa ra đối chiếu nghiên cứu, rồi tự vẽ lại một sơ đồ phân tích lực nhưng vẫn thấy chưa đúng lắm.

    Cô muốn vẽ lại sơ đồ nên mở túi đựng bút ra tìm cục tẩy, nhưng tìm tới tìm lui cũng không thấy cục tẩy đâu. Chắc là lúc chuyển chỗ ngồi đã làm rơi mất.

    Nhìn chung quanh thấy tất cả mọi người đều đang nghiêm túc học tập, Tống Toa Toa nhìn sang Quý Hoài ngồi bên cạnh, thấy anh đang xem một quyển sách rất dày, trang giấy hơi ngả vàng, trông không giống sách giáo khoa.

    Cô nhẹ nhàng khều cánh tay Quý Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có cục tẩy không, cho tớ mượn dùng một chút nha?”

    Quý Hoài nhìn lên, nghiêng đầu ngó cô một cái, trên gương mặt anh tuấn vẫn là thần sắc đạm mạc.

    Anh lấy từ trong hộc bàn ra một cục tẩy, đặt lên bàn Tống Toa Toa rồi tiếp tục xem sách.

    Tống Toa Toa cầm lấy cục tẩy, nhanh chóng bôi hết sơ đồ trọng lực đã vẽ sai rồi để lại cục tẩy lên bàn Quý Hoài, giọng nhỏ nhẹ: “Cảm ơn.”

    Quý Hoài nhàn nhạt ừ một tiếng, đến mí mắt cũng không nâng lên.

    Tống Toa Toa trong lòng kêu gào, vị học bá này thật là lạnh lùng quá đi.

    Tiếp tục vùi đầu nghiên cứu đề Vật lý, cô thử đổi một hướng phân tích khác, cố gắng suy tính ba loại lực. Vẽ rồi nhưng vẫn thấy chưa đúng, cô lại muốn dùng cục tẩy.

    Nhìn sang chỗ để cục tẩy trên bàn Quý Hoài chưa hề nhúc nhích, Tống Toa Toa do dự không biết có nên lại làm phiền anh hay không. Thoáng nghĩ ngợi, cô quyết định không hỏi xin nữa, tự mượn dùng là được.

    Vì thế cô thừa dịp Quý Hoài không chú ý, lặng lẽ với tay qua cầm lấy cục tẩy, xoá xoá tẩy tẩy một hồi rồi nhanh chóng để lại chỗ cũ.

    Tiếp tục làm bài, rồi lại trộm cục tẩy về bôi bôi xoá xoá.

    Xoá rồi lại xoá.

    Quý Hoài tay phải chống trán đang đọc sách, khóe mắt liếc thấy một bàn tay nhỏ trắng nõn gầy gầy duỗi đến, lén lút lấy đi cục tẩy của anh, sau đó lại lén lút trả về, cứ như nghĩ anh sẽ không phát hiện ra.

    Anh đưa tay lật sách, rũ mi mắt tiếp tục xem, không để ý tới cô.

    Tống Toa Toa vật lộn với đề bài Vật lý, qua hết nửa tiết tự học mới làm xong, vui mừng đến muốn chảy nước mắt.

    Hết giờ tự học buổi tối, cô và bọn Hạ Tử cùng nhau về ký túc xá.

    Vừa vào cửa, Hạ Tử và Doãn Điềm liền tranh nhau vào nhà vệ sinh để rửa mặt, Giang Văn Hiểu vẫn như trước, ngồi vào bàn cắm đầu cắm cổ làm bài tập nhân lúc ký túc xá chưa tắt điện.

    Tống Toa Toa ném cặp sách sang một bên, từ trong ngăn tủ của Hạ Tử lôi ra một bịch hạt điều rang, ăn say mê nhai rôm rốp rôm rốp, lại còn rất hào phóng chia cho Giang Văn Hiểu một nửa.

    Hạ Tử nghe được tiếng động bên ngoài, từ trong nhà vệ sinh thét vọng ra: “Bé ngốc, cậu lại ăn vụng đồ ăn vặt của tớ rồi có đúng không?”

    Tống Toa Toa bước đến tựa vào cửa nhà vệ sinh, vừa nhai rôm rốp vừa nói: “Cậu đánh răng rồi còn gì, đâu có ăn được nữa, tớ giải quyết giùm cậu thôi mà.”

    Doãn Điềm khạc ra một ngụm bọt kem đánh răng, quay đầu hỏi: “Ngồi cạnh người đứng nhất khối, cảm giác như thế nào? Hắn có bắt nạt cậu không hả?”

    Nhớ tới Quý Hoài, Tống Toa Toa liền cảm thấy bất đắc dĩ: “Thôi đừng nói nữa, tớ suýt chút nữa là buồn bực mà chết rồi, cả một buổi tối cậu ấy chỉ nói với tớ đúng một chữ!”

    “Chữ gì?”

    Tống Toa Toa nghiêm mặt nói: “Tớ mượn cậu ấy cục tẩy, nói cảm ơn với cậu ấy, cậu ấy chỉ trả lời một chữ: Ừ.”

    Hạ Tử và Doãn Điềm im lặng ba giây, sau đó liền cười phun, Doãn Điềm chưa kịp súc miệng nên bị sặc đến ho khan mấy lần.

    Giang Văn Hiểu nghe vậy, hừ lạnh nói: “Cái loại tính cách của Quý Hoài chắc chắn là do khi còn nhỏ bị thiếu Canxi, lớn lên lại thiếu tình thương. Hắn lúc nào cũng làm bộ dáng như có bệnh trầm cảm phiền muộn, chẳng để ai vào mắt, cậu còn mong hắn có thể cắn hạt dưa trò chuyện luyên thuyên với cậu hay sao?”

    “Đâu có đâu?” Tống Toa Toa cân nhắc nói, “Tớ cảm thấy cậu ấy là người khá tốt đó, chẳng qua không thích giao tiếp mà thôi.”

    Giang Văn Hiểu lắc đầu, tỏ ra lão luyện thành thục: “Có vài người không thích nói chuyện, đó là vì họ là người có tính cách hướng nội; nhưng tên này không thích nói chuyện, đó là vì hắn máu lạnh.”

    Tống Toa Toa nghe không hiểu: “Là sao?”

    Doãn Điềm từ nhà vệ sinh bước ra, vừa dùng khăn bông lau mặt vừa trêu ghẹo: “Ý là Quý học bá lạnh lùng cao ngạo như vậy mà lại đứng đầu lớp, làm Giang học bá đứng thứ hai ghen tị muốn chết.”

    “Ai nói tớ ghen tị?” Giang Văn Hiểu khinh thường nói, “Tớ chỉ là không ưa nhìn hắn lúc nào cũng trưng ra một bộ dáng không coi ai ra gì.”

    Doãn Điềm thoa xong mỹ phẩm dưỡng da bèn ngồi xuống cạnh Giang Văn Hiểu buôn dưa lê: “Tớ nghe nói, Quý Hoài là người quận Du Bắc lên đây học. Du Bắc là quận có tiếng nghèo nhất tỉnh, hắn ở nông thôn học hành mà có thể thi đậu vào Nhất Trung, lại còn đứng hạng nhất toàn khối, phải nói là cực kỳ lợi hại. Tớ cảm thấy hắn thường ngày lạnh lùng như vậy, không chịu nói chuyện với ai, có thể là do khác biệt vùng miền với bọn học sinh lớn lên trong thành phố như chúng ta.”

    “Hắn học cấp hai ở quận Du Bắc?” Giang Văn Hiểu thật rất nghi ngờ, “Ở vùng nông thôn với trình độ giáo dục lạc hậu như vậy mà có thể dạy ra một thủ khoa trung học?”

    “Vậy mới nói.” Doãn Điềm vỗ vai cô bạn, “Là học sinh tiêu biểu của nền giáo dục tiên tiến, cậu đó Giang học bá, làm ơn kỳ thi sau nhất định phải vượt qua hắn, đừng làm mất mặt dân thành phố tụi mình nha.”

    Giang Văn Hiểu lại bị đâm dao đến mức không còn gì để nói, cô bĩu môi rồi tiếp tục vùi đầu làm bài tập.

    Tống Toa Toa cảm thấy không có gì thú vị, cô nhún vai, vứt bịch hạt điều rang lúc này đã rỗng tuếch vào thùng rác, gom đồ đi vào nhà vệ sinh giành giật vòi nước với Hạ Tử.

    Rửa mặt xong, Tống Toa Toa bò lên giường mình, bắt đầu luyện tập các động tác kéo giãn cơ mỗi tối.

    Vào lúc ký túc xá tắt đèn, Hạ Tử mới bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cô vừa gội đầu xong nhưng lại không có điện để bật máy sấy tóc, đành đội mũ bọc tóc rồi leo lên giường.

    Cô vẫy vẫy di động hỏi mọi người: “Vô game PUBG ăn thịt gà không mấy cưng? Chơi nửa tiếng thôi?”

    Doãn Điềm lập tức hưởng ứng: “OK!”

    Giang Văn Hiểu chưa bao giờ chơi game, lúc này đã đi rửa mặt. Hạ Tử dụ dỗ: “Bé ngốc chơi không? Vào đây chị gánh!”

    Tống Toa Toa bị cô dụ dỗ, nhìn lại lượng pin trong điện thoại vẫn còn đủ, vì thế cô đưa tay ấn vào biểu tượng game, tiến hành đăng nhập.

    “Mới ba người thôi, còn thiếu một người nha?” Doãn Điềm tặc lưỡi hai tiếng, “Chờ tớ rủ thêm một bạn nữa!”

    “Cậu rủ ai thế?”

    “Cán sự thể dục lớp mình, Lưu Chiêu đó.” Doãn Điềm nói, “Cậu ấy là bạn học cấp hai của tớ, đang ở chung ký túc xá với Quý Hoài.”

    Chỉ chốc lát sau đã gom đủ bốn người, cả đội chọn bản đồ tuyết phủ, ngồi máy bay chuẩn bị thả dù.

    “Tụi mình nhảy xuống đâu đây?”

    “Xuống căn cứ Hàng Thiên đi.” Hạ Tử chỉ huy mọi người như đội trưởng, “Chỗ này ít người.”

    Tống Toa Toa vội nói: “Vậy cậu mang theo tớ nhảy nha, tớ nhảy dù chậm lắm.”

    “Được thôi, các cậu đi theo tớ.” Hạ Tử nói xong liền nhảy khỏi máy bay, bắt đầu làm một loạt thao tác, nhanh chóng rơi xuống đất.

    Bỗng trong tai nghe có tiếng Lưu Chiêu kinh ngạc hỏi: “Choáng, số 2 là ai vậy, nhảy dù nhanh khiếp?”

    Hạ Tử phổng mũi: “Là chị đây chứ ai.”

    “Thì ra là bạn Hạ Tử, lợi hại nha!” Lưu Chiêu nở nụ cười, lại nói thêm, “Còn con gà số 4 là ai thế? Sao vẫn còn ngồi trên máy bay vậy?”

    Vừa nhắc tới số 4, Tống Toa Toa trong lòng cả kinh, số 4 không phải là cô sao? Nhìn kỹ lại bản đồ trên màn hình, cô thấy ba người bọn Hạ Tử đã đáp xuống căn cứ Hàng Thiên rồi, nhưng tại sao chính cô lại vẫn còn ngồi trên máy bay thế này?

    “Bé ngốc, làm sao vậy?” Hạ Tử hỏi.

    Tống Toa Toa luống cuống tay chân, vội vàng ấn nút nhảy dù, cảm thấy nghẹn lời: “Tớ quên ấn nút đi theo cậu, còn tưởng là tớ đã nhảy cùng cậu rồi chứ…”

    Doãn Điềm tán thưởng từ tận đáy lòng: “Tống Toa Toa, cậu đúng là thiên tài.”

    Lưu Chiêu đột nhiên như bị ai thít chặt cổ, yếu ớt hỏi: “Số 4 là Tống Toa Toa hả?”

    Tống Toa Toa còn nhớ rõ anh vừa kêu cô là “con gà”, lập tức hừ một tiếng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Giải Phẫu Sư - Tân Khái Niệm Pháp Y: Siêu phẩm về thể loại pháp y trinh thám, rùng rợn, kịch tính, hấp dẫn, lôi cuốn từ đầu đến cuối.

  3. #8
    Ngày tham gia
    Oct 2008
    Đang ở
    trên mây =.="
    Bài viết
    48
    Xu
    0

    Mặc định

    Anh Nghĩ Là Anh Thích Em

    Tác giả: Liễu Hi
    Người dịch: Min_4ever


    Chương 7: Nữ thần PUBG



    Trong ký túc xá nam sinh ở phía bên kia, Lưu Chiêu tắt micro, vừa bẻ cổ tay vừa thở dài.

    “Mày làm sao vậy? Lại mới vừa vào game đã chết nhăn răng rồi à?” Bạn cùng phòng hỏi.

    “Không phải, còn thảm hơn vậy nữa kìa!” Lưu Chiêu buồn bực nói, “Tao vừa mới gọi hoa khôi lớp chúng ta là con gà.”

    “Con gà?” Một cậu bạn cùng phòng khác hỏi, “Mày nói là Tống Toa Toa?”

    “Đúng vậy, tao nào có ngờ cái con gà không biết nhảy dù là cô ấy đâu? Mấu chốt là tao còn nói ra miệng để người ta nghe được!” Lưu Chiêu vừa hối hận vừa nhịn không được bật cười.

    Vừa mới hơn mười giờ, đèn đóm trong ký túc xá đã tắt đen như mực, trường học yêu cầu bọn học sinh tắt đèn xong là phải đi ngủ sớm, thế nhưng có rất ít học sinh biết nghe lời như vậy.

    Quý Hoài đang đeo tai nghe để nghe tiết mục “Khám phá lịch sử” của kênh radio Hoả Tinh, bỗng mơ hồ nghe thấy bọn Lưu Chiêu nhắc đến một cái tên, anh ngẩng mặt lên quan sát họ, chỉ thấy ba cái đầu đang chụm lại, hình như là chơi game.

    Lông mày anh nhíu lại khẽ đến mức khó ai phát hiện, anh giảm âm lượng radio, tháo xuống một bên tai nghe.

    “Đệt! Tao chết luôn rồi!” Lưu Chiêu tối nay hoàn toàn không có tâm tình chơi game.

    Hai nam sinh còn lại vội vàng xúi giục: “Mau tháo tai nghe, mở loa ngoài cho tụi tao nghe tiếng hoa khôi lớp mình coi!”

    Rất nhanh đã có âm thanh một cô gái truyền tới, hình như là Hạ Tử: “Bé ngốc, chỗ bên cậu có kẻ địch không? Cẩn thận một chút.”

    “Không có gì cả, khu đất này chỉ có một mình anh đẹp trai là tớ thôi.” Tống Toa Toa đáp xuống gần một làng chài, tại vùng hoang vu dã ngoại này một người cũng không có.

    “Cậu mau chạy vào đây, diện tích bản đồ đang thu nhỏ kìa.” Hạ Tử thúc giục.

    “Biết rồi, chờ tớ tìm một cái xe trượt tuyết đã.” Tống Toa Toa chạy vòng vòng tìm đồ, rất nhanh đã phát hiện ra mục tiêu.

    Sau đó ở ký túc xá nam sinh, ba người bọn Lưu Chiêu chỉ biết trơ mắt nhìn hoa khôi lớp mình thực hiện một loạt các thao tác loạn xà ngầu để lái chiếc xe trượt tuyết kêu ầm ầm to hơn cả xe máy cày, trèo đèo lội suối, va chạm lung tung, cứ nhắm vào thân cây và đá tảng mà húc vào, khiến chiếc xe xẹt ra từng tia lửa điện nổ bùm bụp, bù loong ốc vít kêu leng keng lóc cóc.

    Lưu Chiêu vừa định lên tiếng cảm thán kỹ thuật lái xe hết sức “vương giả” này thì bạn hoa khôi của lớp đã lái xe trượt tuyết leo lên vách đá rồi ngã lộn nhào cắm mặt xuống đất, trong chớp mắt chỉ còn lại có vài giọt máu.

    Lưu Chiêu cắn chặt môi:……

    Hai nam sinh còn lại:……

    Nhạc nền:……

    Bởi vì đồng đội còn sống nên Tống Toa Toa không trực tiếp chết đi, nhưng là trong phạm vi 180 mét chung quanh không có lấy một bóng người, đồng đội cũng ở cách cô rất xa, không cách nào đến cứu, cho nên cô chỉ có thể nằm lại đây chờ chết.

    Chỉ thấy cô vừa bò dưới đất vừa gọi to: “Có ai không? Ai tới bắn tớ một phát giùm đi!”

    Hạ Tử và bọn Lưu Chiêu đều cười như điên.

    Kéo dài hơi tàn đến một phút đồng hồ, bạn học Tống Toa Toa rốt cuộc cũng anh dũng hy sinh.

    Doãn Điềm thở dài: “Có thể sống đến bây giờ, thật là làm khó cậu rồi.”

    Tống Toa Toa hừ một tiếng: “Niềm vui của những đứa thích ngắm cảnh, cậu không hiểu được đâu!”

    Ở ký túc xá nam sinh bên kia, Quý Hoài khóe miệng khẽ nhếch, lại đeo tai nghe lên.

    Tiểu đội ăn thịt gà đã tử thương một nửa, không còn ai liên lụy, hai người Doãn Điềm và Hạ Tử vậy mà càng chơi càng hay. Đặc biệt là Hạ Tử, kỹ năng bắn súng và ẩn nấp đều rất xuất sắc, đánh bại hết đội này đến đội khác, quả thật nằm ngoài khả năng dự đoán của bọn Lưu Chiêu.

    Chơi xong một game, Hạ Tử đã thành công gánh cả đội, mang theo ba tên ăn hại giết gà khắp nơi.

    “Đệt, Hạ Tử tiểu tỷ tỷ thật là trâu!”

    “Con gái ngầu lòi chẳng cần đến con trai làm gì luôn!”

    “Tao tuyên bố, từ giờ trở đi cô ấy chính là nữ thần của tao!”

    ……

    Bởi vì chơi game rất gà, Tống Toa Toa chơi xong một ván liền thoát game, cô cũng không muốn lại bị mọi người cười nhạo.

    Hôm sau mọi người đã bắt đầu chạy bộ tập thể dục từ bảy giờ sáng, sau đó về lớp tự học. Giờ tự học buổi sáng thường là thời điểm học môn Văn và tiếng Anh, cả lớp đều ngâm nga học thuộc lòng bài khoá giáo viên giao cho.

    Theo sắp xếp của nhà trường, sau khi kết thúc giờ tự học mới được đi ăn sáng. Tống Toa Toa bụng đói kêu vang, vừa học bài khoá vừa lặng lẽ lấy từ trong hộc bàn ra một hộp sữa tươi uống lót dạ.

    Khi uống đến đáy hộp, ống hút phát ra một tràng tiếng rột rột khiến Quý Hoài nghiêng đầu nhìn cô.

    Tống Toa Toa dừng ngay động tác, vội vàng ném hộp sữa trống không vào túi rác rồi cầm sách giáo khoa lên, ngoan ngoãn học thuộc lòng bài khoá.

    Cuối cùng cũng học bài xong, bọn học sinh tranh nhau đi nhà ăn ăn sáng.

    Tống Toa Toa xếp hàng mua một phần cháo hạt sen bát bảo và một lồng bánh bao mộc nhĩ, đây là món cô thích nhất. Đang ăn đồ ngon bỗng nhiên cô nghe thấy phía sau có người nghị luận: “Tụi mày nghe gì chưa? Lần này đứng nhất khối Mười lại là cái tên Quý Hoài của lớp 10/1, trâu bò thật chứ!”

    “Thủ khoa của trường Nhất Trung, có thể không trâu được sao.” Một nam sinh nói, “Một thằng nhà nghèo đến từ nông thôn, không ngờ lại có thiên phú học tập như vậy.”

    “Quận Du Bắc chẳng phải vừa nghèo nàn vừa lạc hậu sao? Vậy mà cũng xuất hiện một thủ khoa, đúng là phượng hoàng xuất thân nơi thâm sơn cùng cốc.”

    “Xời, một con mọt sách thôi mà, ngoài học hành ra thì còn biết làm gì?”

    “Không sai, tao chưa từng thấy nó chơi bóng rổ bao giờ, tao nghi là nó đến quy tắc chơi bóng rổ cũng không biết.”

    “Dân nhà nghèo ở nông thôn, chỉ sợ không phải không biết quy tắc mà là mua không nổi giày để chơi bóng rổ đó!”

    Cả đám lập tức cười vang một trận.

    Tống Toa Toa nhíu mày, quay đầu lại nhìn lướt qua. Chỉ thấy một đám nam sinh không biết là học lớp nào, đứa thì tóc uốn xoăn, đứa thì đeo khuyên tai, chân mang giày hàng hiệu AJ đang hot nhất mùa này, quần áo cũng toàn là đồ hiệu, đứa nào cũng có vẻ tuỳ hứng ngông nghênh, xem ra là bọn chạy theo trào lưu.

    Đoán chừng bọn chúng không phải là kiểu học sinh đàng hoàng chăm chỉ học tập, Tống Toa Toa cũng không thèm phản ứng lại, chỉ là trong lòng cô tự nhiên cảm thấy bất bình thay cho Quý Hoài.

    Tuy rằng anh ăn mặc khá đơn sơ mộc mạc, nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, cho dù không mặc áo quần hàng hiệu cũng không hề khiến cho người ta cảm thấy nghèo hèn. Anh không phải kiểu người tính cách ương ngạnh, mà là người có cốt cách trầm tĩnh và nội liễm.

    Trở về lớp, Tống Toa Toa chuẩn bị sách vở cho tiết học sắp đến, khi rảnh tay lại lặng lẽ quan sát Quý Hoài.

    Cô phát hiện, anh thật sự là quá ít nói, nếu không ai chủ động nói chuyện với anh thì rất có thể cả ngày anh cũng không nói được một chữ.

    Trong giờ học, anh rất chăm chú nghe thầy cô giảng, nhưng lại rất ít khi ghi chép, đôi khi mới viết viết vẽ vẽ gì đó vào tập sách. Lúc nghỉ giữa giờ có khi anh sẽ ra ngoài đi toilet, hoặc có khi sẽ ngồi lại trong lớp xem một ít sách kỳ quái. Thỉnh thoảng có bạn học nữ đỏ mặt lấy hết can đảm hỏi bài anh, anh cũng chỉ giải thích đôi ba câu, vẻ mặt lạnh băng như một tảng đá.

    Yên lặng quan sát anh cả một ngày, đến giờ tự học buổi tối, Tống Toa Toa thật sự chịu hết nổi.

    Cô khoanh hai tay lại đặt lên bàn rồi nằm úp sấp xuống, nghiêng đầu nhìn sang chỗ Quý Hoài.

    Không khí trong giờ tự học yên yên tĩnh tĩnh, một phút đồng hồ trôi qua, rồi hai phút, năm phút…

    Quý Hoài bị cô nhìn chằm chằm đến hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng bỏ bút xuống, quay đầu sang nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

    Tống Toa Toa nằm trên bàn không nhúc nhích, chỉ động đậy quai hàm, thành thật trả lời: “Tớ muốn nhìn xem cậu đang bận làm cái gì, cả ngày đều không nói một lời, cậu không thấy buồn bực sao?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Giải Phẫu Sư - Tân Khái Niệm Pháp Y: Siêu phẩm về thể loại pháp y trinh thám, rùng rợn, kịch tính, hấp dẫn, lôi cuốn từ đầu đến cuối.

    ---QC---


Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status