TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 2 của 2

Chủ đề: Giang Hành - Chính Tâm

  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2009
    Bài viết
    15
    Xu
    0

    Icon6 Giang Hành - Chính Tâm

    Lời nói đầu:

    Lần đầu tiên xin cám ơn tất cả các bạn đã ủng hộ truyện của mình. Bộ truyện này mình đã ấp ủ khả lâu. Về một bộ tiên hiệp không có cắn thuốc luyện đan. Không có thế giới tu chân cá lớn nuốt cá bé, chỉ có đạo pháp thần thông, chân ngôn Đạo pháp. Dĩ nhiên vẫn sẽ có những mưu đồ, quyền mưu đan xen, từ đó nhân vật thông qua những trải nghiệm. Có hạnh phúc, có mất mát hy sinh. Qua đó từ từ ngộ ra được giá trị của tính mệnh. Tìm ra được con đường đắc Đạo thành tiên.

    Bộ truyện mình viết có một chút yếu tố dã sử Việt Nam. Bối cảnh được lấy vào cuối thời nhà Trần. Đầu thời nhà Hồ. với một số sự kiện nổi tiếng, một số kỳ án dân gian được viết lại pha nhiều màu sắc huyền ảo.

    Mong các bạn ủng hộ

    Giang Hành
    Quyển 1: Sóng cuốn Hồng Hà.

    Chương 1: Bên bờ Trà Lý

    Dòng chính lưu Hồng Hà bắt nguồn từ đỉnh Nguy Sơn - Vân Nam chảy vào ranh giới nước Đại Việt, dòng dòng như thác lũ chảy qua 26 ghềnh đá, sau đến Việt Trì thì mới trở nên bình hòa êm ả. Hồng hà chậm rãi uốn mình qua bao dòng hợp phân đến tận Ba Lạt mà đổ ra biển lớn. Nước sông đượm một màu đỏ hồng, người Đại Việt đào mương đem nước ấy vào ruộng cày cấy. Lúa được trồng mọc lên tươi tốt, cùng nhau tạo nên một vùng đồng bằng trù phú. Hai bên bờ cứ đến lúc mạ lên thì xanh non mơn mởn một vùng, đến vụ trổ đòng lại đua nhau ngả vàng ươm thơm ngát, soi bóng xuống dòng sông Hồng, vẽ lên một bức tranh thiên nhiên kỳ vĩ. Biết bao tài tử ngược xuôi qua đây không kìm nổi trước phong cảnh hữu tình ấy, có bài từ viết rằng:

    Ngạn chuyển, thụ tà xuất,
    Thâm khê, hoa đảo khai.
    Vãn hà, cô điểu nhất,
    Hiểu vũ, phiến phàm lai.(1)

    ********
    Lại nói về dòng Hồng Hà sau khi chảy qua kinh thành Thăng Long, có một khúc sông rẽ nhánh tên gọi là Trà Lý. Dòng sông nhỏ bé êm đềm ẩn hiện giữa cảnh núi non ruộng đồng. Gió từ sông dìu dịu trong sương đêm thổi qua nương rẫy, làm dậy lên một mùi ổi chín.

    Lúc này trên quan đạo dọc bờ sông bỗng xuất hiện một bóng người thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện. Vầng trăng vằng vặc treo cao soi xuống bước chân, lộ ra một nét li kỳ cổ quái. Bóng người này bước đi thoạt nhìn trông rất chậm nhưng lại lướt đi cực nhanh, mặt đất dưới chân như là đang bị rút ngắn đi vậy. Mỗi một bước chân thế mà lại ngang với 49 bước người trưởng thành. Nếu mà có thần thông đạo sĩ thấy được, ắt phải kinh sợ thốt lên rằng: thần thông “súc địa thành thốn” của tiên gia thật là tinh diệu.

    Bóng người ấy là một người trung niên, đầu búi cao theo kiểu chuy kế , mình khoác một bộ Đạo bào màu xám nhạt, trên góc áo thêu 2 chữ: "Thần Phù" bằng chỉ đen. Tay phải cầm 1 chiếc phất trần quấn tơ bạc trắng. Tay trái vắt thong dong sau lưng, làm ống tay phấp phới trong gió đêm, lộ ra một khí tức siêu phàm thoát tục. Người này vừa đi vừa lẩm bẩm :

    - Hôm nay là ngày canh ngọ, canh thuộc kim, ngọ thuộc hỏa. Mệnh ta lại phạm sao Thái Tuế ắt ứng với điềm tai ương.

    Nói rồi sắc mặt trở nên càng lo lắng, bước chân khẽ điểm lướt đi nhanh hơn. Đi thêm tầm 8 dặm nữa, đến một bến sông tên Vĩnh Xuân mới thả chậm cước bộ. Trên bờ sông thấp thoáng một ngôi miếu lợp ngói lưu ly xanh đã cũ. Trước miếu đang đứng chờ sẵn một đứa bé chăn trâu thoạt trông chỉ tầm 6,7 tuổi, trên tay vẫn đang cầm một chiếc đèn lồng màu trắng. Vừa nhìn thấy vị đạo sĩ xuất hiện, đứa bé liền giơ cao chiếc đèn. Tay chắp trước ngực vội vàng cúi người thi lễ nói:

    - Tiểu đồng Hồng Oa có lễ ra mắt Vân Hư tiên trưởng. Thỉnh tiên trưởng nhập miếu, Hà Bá gia chờ tiên trưởng đã lâu.

    Nói rồi xoay người cất bước đi vào trong miếu. Vân Hư đạo sĩ thấy thế liền bước theo, hài vân vừa bước qua ngạch cửa thì lập tức hình ảnh trước mắt bị kéo giãn về phía trước. Bóng đêm trong miếu biến mất, chầm chậm hiện lên trước mặt một gian phòng rộng rãi, đèn nến sáng lập lờ. Giữa phòng đặt một bộ trường kỷ tứ quý bằng gỗ gụ, trạm trổ hoa lá bốn mùa tinh xảo, bên bàn một ông lão tầm thất tuần đang ngồi, đầu đội mũ đinh tự , mình khoác áo giao lĩnh, trên tay vẫn còn đang cầm một quyển sách đọc chăm chú. Râu tóc bạc phơ rung rinh trong gió đêm, lộ ra khí chất nhà đại nho. Vừa nghe tiếng bước chân bước vào ông lão liền quay người đứng dậy. Hai tay ôm quyền cúi đầu nói:

    - Tiểu thần Nguyễn Sưởng, hà bá bến Vĩnh Xuân có lễ chào Vân Hư tiên trưởng.

    Vân Hư đạo trưởng vội vàng chắp tay hành lễ đáp lại:

    - Phúc sinh vô lượng thiên tôn!

    - Bần đạo Vân Hư có lễ chào hà bá tôn thần. Hà bá là thần tiên chốn thủy phủ, Bần đạo Lý thô Đạo thiển không dám nhận 2 chữ tiên trưởng. Chẳng hay hà bá đốt thiếp gọi bần đạo đến bến Vĩnh Xuân này là có việc gì?

    - Tiên trưởng khách khí rồi, Tiên trưởng là lục địa thần tiên, tiểu thần chỉ là quỷ tiên đâu dám mạo phạm, nếu tiên trưởng đã không muốn nghe hư danh khách khí, xin cho tiểu thần gọi ngài 2 chữ đạo trưởng cho hợp lễ vậy. Đạo trưởng không chê miếu nhỏ nghèo hèn, mời đạo trưởng ngồi để tiểu thần từ từ nói chuyện.

    Hà bá cười nói đưa tay ra hiệu mời Vân Hư đạo trưởng ngồi, tiểu đồng Hồng Oa tiến vào nãy giờ vội tiến lại kéo ghế. Hai người phân vai chủ khách ngồi xuống, hà bá rót một ly trà lài mời khách rồi mới ngập ngừng lên tiếng:

    - Chẳng dám giấu gì tiên trưởng, từ ngày tiểu thần tạ thế, may mắn được hưởng lộc trời, nhận sắc phong Ngọc Hoàng Thượng Đế, làm hà bá dưới quyền thủy phủ Đông Hải, cai quản bến sông này đến nay cũng được 83 năm. Thủy nguyên yên bình, trăm nhà lạc Đạo.

    Hà bá hớp một ngụm trà rồi từ tốn nói tiếp:

    - Thế nhưng vào trung tuần tháng ba vừa rồi, từ phía hạ du sông Trà Lý này bơi lên một con yêu quái, đầu người mình rắn, đuôi cụt, thân dài 8 trượng, vảy giáp như rồng, thần thông quảng đại. Nó nói, nó là là tướng tiên phong dưới trướng thủy thần Thủy Tinh. Muốn mượn đường dâng nước tiến về hướng núi Tản Viên, thay chủ tử đòi lại công đạo. Nhưng rõ ràng là từ đây đến núi Tản Viên rất xa, phải dâng nước phá biết bao nhiêu đê điều, dìm chết biết bao thôn xóm . Rõ ràng chỉ là muốn kiếm cớ vượt cửa sông lên bờ, bắt người sống ăn thịt. Cho nên tiểu thần nhất quyết không chịu. Thấy thế nó đùng đùng nổi sóng phun mưa, quẫy cho khúc sông của tiểu thần suốt 3 tháng nay không được yên ổn.

    - Tiểu thần chỉ huy thủy quân chống đỡ, khổ nỗi mấy năm nay triều đình nhà Trần ăn chơi trụy lạc, thiên tử Dụ Tông chỉ biết ăn chơi sa đọa, bày ra sưu cao thuế nặng. Dân chúng đói rét lầm than cũng bỏ quên việc nhang khói tín ngưỡng, làm cho tiểu thần pháp lực ngày một yếu kém. Lại thêm quan lại địa phương tham ô tiền gia cố đê điều, nay đê Vĩnh Xuân đã không còn có thể giữ được bao lâu nữa. Tiểu thần bèn đốt sớ dâng biểu nhờ Ngọc Hoàng, phái tiên gia giúp tiểu thần trấn áp yêu quái.

    Vừa nói hà bá vừa lộ ra nét mặt u sầu, trong đáy mắt không giấu nổi thất vọng của một người từng là đại nho trung thần.

    - Yêu ma thật là lớn gan, lớn mật!!!

    Nghe đến đây Vân Hư đạo trưởng quát khẽ rồi trầm tư hỏi:

    - Hà bá gia là thần được Ngọc Hoàng sắc phong, có sắc lệnh của Thượng Đế, có thể điều động lực sông nước , trấn áp yêu quái có lẽ không khó. Con yêu quái này tài nghệ có bao nhiêu, mà sao hà bá gia lại chật vật như vậy?

    - Chẳng giấu gì đạo trưởng, con yêu này ước chừng đã 500 năm đạo hạnh, có thể biến ảo 1 nửa thành người. Trên người của nó, không biết sao lại có lệnh phù của thủy thần Thủy Tinh. Có thể điều động nước sông cả dòng Trà Lý. Tiểu thần chỉ có thể điều động một bến sông, làm sao có thể trấn áp cho đặng?

    Nghe thấy lệnh phù của thủy thần, đôi mi của Vân Hư tiên trưởng khẽ nhìu chặt, vội hỏi:

    - Hà bá gia không báo án cho thủy thần đại nhân, để ngài quản việc này sao?

    Hà bá Nguyễn Sưởng cười khổ nói rằng:

    - Tiểu thần có sai quỷ dạ xoa xuôi dòng mang sớ bẩm báo thủy thần. Nhưng phái bao nhiêu đều bị yêu quái bắt giữ, xé nát nuốt hết thần hồn. Thần thì không dám đi xa, chỉ sợ vừa đi thì yêu quái đã nhấn chìm trăm dặm bến sông này mất. Mà thủy thần đại nhân lại là thần không thuộc thiên đình cai quản. Tiểu thần cũng không thể dâng sớ cáo trạng, đành dùng hạ sách mời người đến giúp một tay.

    Vân Hư đạo trưởng rơi vào trầm tư, đưa tay bấm lên đầu ngón tay tính toán, miệng lẩm nhẩm độn pháp. Sau đó chân mày nhíu chặt một hồi lâu mới thở dài một cái và nói.

    - Yêu quái pháp lực không cao, nếu bình thường bần đạo có thể dễ dàng hàng phục. Nhưng yêu quái lại có lệnh phù thủy thần, thực lực có thể ngang với một trung vị thần, bần đạo không thể đấu lại. Tuy nhiên vì thương sinh trăm họ càng không thể buông tay đứng nhìn được, chỉ đành cố hết sức chứ biết làm sao. Không biết hà bá gia đánh nhau với nó lâu như vậy, đã có kế sách gì chưa?

    Hà bá nghe xong đạo trưởng đồng ý liền thở ra một ngụm trọc khí, vội nói:

    - Tiểu thần mấy hôm trước có sai người đến núi Tản Viên, nhờ xin Sơn Thần cho mượn lệnh phù điều động đất đai, lúc giao chiến với yêu quái, tiểu thần sẽ thi phép, mượn sức, nâng đất đá ngăn dòng chảy, làm suy yếu sức nước của yêu quái. Trong khi đó muôn ân nhờ đạo trưởng ra tay hàng phục.

    Vừa dứt lời ngoài cửa một tên quỷ dạ xoa tiến vào, tay cầm một chiếc tráp bằng gỗ trầm sơn son, tỏa hương thơm nhàn nhạt. Hà bá mừng rỡ tiến tới nhận lấy mở ra. Bên trong đặt một chiếc thẻ tre vàng óng, rộng chừng 2 thốn, dài 1 tấc 8 phân. Bên trên khắc 2 chữ "Tản Viên" tỏa kim quang nhàn nhạt.

    Hà bá bến Vĩnh Xuân vừa cầm lên ngắm nghía 1 chút, mặt đang thoáng hiện nét vui mừng thì bỗng nghe ngoài miếu sấm vang chớp giật liên hồi. Gió âm thổi ầm ầm, cuốn theo nước sông cuộn trào mãnh liệt. Một một mùi tanh tưởi xông thẳng lên. Trong tiếng sóng nước nghe như ngàn quân binh mã, văng vẳng xung quanh tiếng binh tôm tướng cá hò hét kéo quân. Hà bá mặt liền biến sắc vội nói:

    - Không hay rồi! yêu quái lại đến đấy, thỉnh đạo trưởng theo tiểu thần ra bờ sông xem sao.

    Nói rồi 2 người xoay người lướt đi ra khỏi miếu. Vừa ra khỏi miếu mới thấy cảnh tượng hãi hùng khiếp vía:

    Khí lạnh phăng phăng mờ đất trời,
    Vần vũ, mưa đen cuốn khắp nơi.
    Nước dâng, sóng cuộn cá run sợ,
    Ba ba, cua, ốc cũng lặn rồi.
    Thôn xóm đìu hiu, then cài chặt,
    Bếp lửa tắt rồi gió chẳng ngơi.
    Cây cối ngả nghiêng như dậu đổ,
    Hổ, nai sợ hãi phải rụng rời.

    Hai người dõi mắt trông ra xa xa, phía giữa hạ du sông đang nổi lên từng cuộn sóng nước đen ngòm. Sóng nước cao muôn trượng, trên đỉnh có một con rắn vảy đen, sáng loáng như rồng, đầu hao hao giống người, tóc tai xõa rũ rượi. Cặp mắt đỏ au lập lòe trong đêm tối, toát ra một nét yêu dị. Con yêu đang quẫy sóng đạp gió, lướt đi trong chốn nửa sương nửa mù mà dâng nước, ngược sóng tiến về bến Vĩnh Xuân. Trên trời tiếng sấm ầm ầm như trợ trận, dưới nước thủy quái hàng đàn lũ lượt hò hét inh ỏi để trợ uy. Con yêu quái quẫy sóng hét vang:

    - Hà bá bến Vĩnh Xuân đâu mau ra đây chịu trận, ta là ông Cộc - thần tướng dưới trướng thủy thần. Vâng mệnh ngài đến đây mượn đường lên núi, mà ngươi lại dám nói lời không cho, ngang nhiên cản trở bản thần. Nay bản thần phán ngươi cùng con dân trăm dặm bến Vĩnh Xuân tử tội.

    Yêu quái vừa nói xong lại quẫy đuôi mạnh thêm 1 cái, làm nước sông cuồn cuộn dâng cao. Mưa gió càng thêm rít gào dữ dội. Hà bá thấy thế chợt lạnh sắc mặt. Vân Hư đạo trưởng cũng khẽ cau mày cất tiếng nói. m thanh không lớn lập lờ theo khói sóng lan ra rằng:

    - Tên yêu quái to gan làm càn! Nhà ngươi chỉ là một con yêu chưa tu thành thân người. Suốt ngày toan tính làm việc ác. Không biết vững chí tu hành, tích công lập hạnh. Mong có ngày thành người còn không được chứ đừng mơ làm thần. Hôm nay nhà ngươi lại còn dám ăn nói càn rỡ, phán Hà bá và dân chúng bến Vĩnh Xuân tử tội. Nể mặt trời cao có Đức hiếu sinh, lão phu vẫn là khuyên ngươi một câu chân thành: Mau mau rút quân lui về khe sâu. Tiếp tục tu hành tích lũy công Đức, đợi ngàn công viên mãn, trăm hạnh thành toàn được ban đúc thân người mong có ngày đắc Đạo thành tiên. Còn nếu như vẫn tiếp tục càn rỡ, lão đạo không tiếc mạng già này cũng phải trấn áp nhà ngươi. Đem thần hồn đày đọa dưới trấn yêu hồ, vĩnh viễn không có ngày thoát ra được.

    Nói rồi Vân Hư đạo trưởng tay khẽ rung phất trần, tơ bạc trên không trung vẽ một vòng tròn rộng 3 thước 6 tấc 5 phân không mưu mà hợp với vòng trời 365 độ. Một luồng tiên khí tỏa ra mênh mang lượn lờ, lan tỏa ra khắp 81 dặm mặt sông, giữ cho suốt 81 dặm sông sóng yên gió lặng. Như chưa từng có một chút gợn sóng. Yêu quái thấy thế trong lòng loạn chuyển, lạnh lùng quát:

    - Lỗ mũi trâu thúi ở đâu đâm ra, dám ngang nhiên chống đối bản thần, bản thần thần thông quảng đại, pháp lực cao cường. Hà cớ gì cần phải mang lấy thân người yếu đuối? Nhà ngươi còn không tránh ra thì cũng phải chịu tội tại đây.

    Nói đoạn miệng máu nó mở to, bên trong ngậm 1 khúc gỗ màu đen, hình trụ tròn. Khúc gỗ rộng vừa 2 thốn, dài 1 tấc 6 phân, bên trên khắc hoa văn dòng nước uốn quanh, chính giữa khắc hai chữ "Hồng Hà" thiếp vàng, tỏa sáng lấp lánh. Khúc gỗ vừa ra sóng gió chợt trở nên dữ dội, cuốn cho tiên khí của Vân Hư đạo trưởng tán loạn, ép về bến Vĩnh Xuân. Từng đợt sóng dữ dội vỗ vào bờ đê, khiến cả một khúc đường đê run lên bần bật, tưởng chừng như muốn nứt ra thành từng mảng.

    Vân Hư đạo trưởng hừ lạnh một tiếng, mày kiếm sáng lên dưới ánh trăng, tỏa ra khí lành bàng bạc, gót chân khẽ điểm nhẹ một cái. Toàn thân phóng lên trên không trung, bóng ảnh phất phơ qua lại trong gió bão. Đạo trưởng vừa tiến lên vừa nói:

    - Bần đạo Đạo hiệu tự là Vân Hư, tu hành tại đạo quán Thần Phù. Tên rắn tanh hôi nhà ngươi dám hung hăng làm càn như vậy. Nhà ngươi xem thử thần thông của bần đạo một chút.

    Nói rồi tay phải khẽ vung phất trần chênh chếch về phía trước miệng khẽ tụng niệm : "Trưởng". Thần thông “ngôn xuất pháp tùy” vừa ra, phất trần vòng lên uốn lượn. Từng sợi tơ bạc óng ánh như được Đại Đạo trời đất dẫn đường, có sợi như du long, lại có sợi như nhật nguyệt. Tầng tầng vươn ra, sắc bén chỉ thẳng huyệt thiên đỉnh của yêu quái mà đâm tới.

    - Rốngggggggggg!!!....

    Thấy thế yêu quái gầm rống vung mình, cong đuôi quạt về phía trước, một cột sóng thô to như cái cột chống trời, từ mặt sông ầm ầm phóng thẳng lên, ép về phía phất trần. Nước sông Trà Lý như thác lũ mà dồn về. Sức nước nặng tựa vạn cân, trùng trùng điệp điệp đánh tới.

    Vân Hư đạo trưởng tay phải thu phất trần, tay trái hóa thành chưởng ấn ép về phía trước miệng quát "Tán", một luồng tiên khí mãnh liệt tràn ra từ lòng bàn tay, cong cong thành hình chiếc phễu đón lấy cơn sóng dữ. Nước đen gào thét tới, tiên khí bàng bạc lan ra, trên không trung sấm vang chớp giật liên hồi, Tiên Yêu phân tranh dữ dội. Dưới nước thủy quái, thủy binh lao vào hỗn chiến máu chảy thành sông, mùi tanh hôi bay lên đến tận chín tầng trời.

    Thần thông "ngôn xuất pháp tùy" của Vân Hư đạo trưởng thật là vô cùng tinh diệu, từng lời chân ngôn phát ra mênh mang Đạo lực. Nếu bàn về tinh túy đạo pháp thần thông, ông Cộc thực không có khả năng so sánh. Tuy nhiên yêu quái lại có lệnh bài của thủy thần Thủy Tinh. Vị thần ấy pháp lực thông thiên, thần thông quảng đại, cai quản lưu vực tất cả sông ngòi trên đất Đại Việt. Yêu quái dù chỉ mượn lực thủy thần, dùng sức nước một nhánh sông Trà Lý đổ lên thôi thì lực đạo đã mênh mang như núi đổ. Pháp lực của một lục địa thần tiên như Vân Hư đạo trưởng làm sao đủ sức chống lại. Yêu quái liên tục huy lệnh bài, điều động sông nước khắp nơi đổ về, từng dòng từng dòng thác lũ đánh về phía đạo trưởng, khiến cho đạo trưởng chật vật lui về liên tục. Dòng nước vỗ lên thân Vân Hư đạo trưởng khiến cho tinh khí thần tán loạn, tam hoa tan tác, ngũ khí rụng rời, thần hồn run rẩy không thôi.

    Vân Hư đạo trưởng vừa đánh vừa lui. Thân hình phiêu phù lắc lư qua lại, Đạo bào trước ngực đã nhiễm đầy máu tươi. Bỗng ngay lúc này một tiếng hét phía sau Vân Hư đạo trưởng vang lên:

    - Tiểu thần hà bá bến Vĩnh Xuân, mạo muội động oai trời, Thỉnh Tản Viên sơn thần, lệnh cho núi non quanh bờ Trà Lý nghe ta sai bảo. Tật !!!!!

    Thì ra đó là hà bá Nguyễn Sưởng nãy giờ vẫn đang câu thông với lệnh bài Tản Viên. Lúc này vừa hô xong sắc lệnh, tay phải nắm lệnh bài giơ lên trời, tay trái bắt thành kiếm chỉ, giơ tay hướng xuống mặt đất phía trước. Một luồng ánh sáng vàng rực từ trên người tỏa ra. Thế núi ùa về ầm ầm, bờ đê Vĩnh Xuân bỗng như hóa thành người khổng lồ, thoáng cái vươn mình cao trăm trượng. Lòng sông Trà Lý khắp 800 dặm nổi lên chằng chịt đá tảng, án ngữ hết một dòng thủy vực. Sóng của yêu quái đưa đến đều bị cản lại. Sức nước xô đến bến Vĩnh Xuân chỉ còn không tới 5 thành. Làm cho yêu quái tay chân luống cuống. Vân Hư đạo trưởng cũng được một dịp thở dốc.

    Vân Hư đạo trưởng như bắt được tiên cơ, pháp ấn kết ra liên tục. Từng luồng Đạo lực bốn phương tám hướng quy tụ về, hóa thành hình thái cực đồ từ trên trời ép xuống. âm dương vần vũ, nhật nguyệt luân phiên xoay tròn. Đại Đạo ảo diệu tỏa ra tầng tầng lớp lớp, ép cho yêu quái chỉ biết chống đỡ.

    Con yêu tức giận điên cuồng, 2 mắt đỏ ngầu trợn trừng. Nó gầm rống vang trời, nghiến răng nghiến lợi nói to:

    - Hai tên các ngươi thật to gan, dám cậy thế tên đoạt vợ bức ép bản thần. Các ngươi thật ấu trĩ vô tri, các ngươi tưởng dăm ba cục đá chết tiệt này làm gì được ta sao?

    Nói rồi nó vội cắn chặt rồi nuốt chửng lệnh bài vào trong bụng, đầu hướng lên trên trời hú lên quái dị. Một luồng thủy khí từ thiên hà trên chín tầng trời mênh mông tràn về chảy vào miệng rắn , tỏa ra một luồng hàn khí đáng sợ. Khắp nơi nổi lên sương mù hòa trong mưa gió.

    Con yêu quẫy đuôi phóng lên mặt nước. Vảy giáp toàn thân dựng ngược. Tơ máu từ 2 khóe mắt lan ra, từ trên trán 2 chiếc sừng từ từ xuất hiện. Cặp sừng đen nhánh thoạt trông giống sừng nai. Toàn thân vảy giáp sáng lấp lánh, phía 2 bên thân lộ ra 2 cặp móng vuốt be bé, xa xa trông lại có khí thế nửa rắn nửa rồng.

    Vân Hư đạo trưởng sắc mặt biến đổi:

    - Không ngờ yêu quái dám cắn nuốt lực lượng thủy thần. Cưỡng ép hóa thân giao long. Giờ đây yêu lực tăng mạnh. Chỉ với pháp lực còn lại của ta, e là không thể diệt trừ.

    Yêu quái bay lượn trên bầu trời, quanh thân khí đen ngập tràn, mưa gió sấm chớp nổi lên liên hồi, nó quay đầu nhìn đạo trưởng chằm chằm rống lớn:

    - Đồ lỗ mũi trâu chết cạn, tên hà bá chết trôi. Các ngươi dám mạo phạm bản thần, bản thần sẽ xé xác các ngươi. Đem các ngươi rút hồn luyện phách, cho ta tăng lên lực lượng, hóa thân thành rồng, ha ha ha …

    - Rốnggggggggg……

    Tiếng long ngâm ầm ầm vang ong ong. Miệng máu mở to, răng nanh lởm chởm. 2 mắt đỏ ngầu huyết quang rực rỡ, trừng to như cái lồng đèn, ngẩng đầu quẫy mình lao về phía Vân hư đạo trưởng. Theo sau thế nước ầm ầm như thác lũ. Nước cuốn từng tầng vỗ về phía trước. Đá tảng trên sông bị cuốn đi, ầm ầm lăn theo dòng nước.

    Hà bá trên bờ đê sắc mặt tái nhợt bàn tay liên tục vung vẩy pháp quyết, hư ảnh thần kiều sau đầu rạn nứt từng mảng lớn. Hà bá cắn chặt răng cố gắng nói lớn:

    - Không may rồi! Đạo trưởng, tiểu thần thần lực sắp cạn, thật sự không thể giữ bền thế núi. Đạo trưởng mau chóng rút lui,để tiểu thần một mình gánh đỡ liều mạng với con yêu này.

    Vân Hư đạo trưởng mày nhíu chặt, trong đáy mắt từ một tia không cam tâm lắc đầu, trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau ông khẽ thở dài, sắc mặt thoáng trở nên kiên định. Hai tay liền bắt pháp quyết hô "lui", tay trái đẩy ra. Một lực lượng Đại Đạo theo pháp lực của đạo trưởng từ hư vô tràn đến, ép về phía yêu quái ngăn cản. Vân Hư đạo trưởng vội thu lại phất trần. Tay phải xòe ra, huyệt lao cung trên lòng bàn tay bỗng nứt ra một đường. Một thanh trường kiếm từ từ chui ra. Thân kiếm bằng đồng đen nhánh, ẩn hiện chi chít toàn đường tơ như mạch máu. Tổng có 108 sợi chồng chéo lên nhau. Tất cả đều nối về một viên hổ phách màu máu đỏ tươi, bên trong lập lòe bóng dáng cong cong hình một cái móng rùa. Quanh kiếm huyết sắc lượn lờ. Trên chuôi kiếm có khắc 2 chữ "Quỳ Thủy", một mùi máu tanh nồng nặc lan ra khắp nơi. Mặc cho bao mưa gió đang trút xuống cũng không thể rửa trôi đi được. Hà bá nhìn thấy thanh kiếm liền biến sắc thốt lên:

    - Quỳ Thủy quỷ kiếm, thật sự là Quỳ Thủy quỷ kiếm sao? Đạo trưởng sao ngài …

    Vân Hư đạo trưởng sắc mặt kiên định ngắt lời nói:

    - Dùng trăm năm đạo lực của bần đạo mà đổi lấy thương sinh trăm họ, thì có gì đáng nói. Hà bá gia không cần bận tâm tới bần đạo.

    Nói rồi vung tay huy kiếm, mũi kiếm cắt xé không trung. Tầng tầng mùi máu tan ra, tiếng âm hồn khóc thương. Oán khí ngập trời vần vũ. Một luồng quỷ khí trùng trùng lao về phía yêu quái. Nhanh như chớp cắm thẳng vào đầu yêu quái. Ông Cộc ánh mắt vẫn chưa kịp thay đổi, nét mặt hung hăng dữ tợn vẫn còn khắc trên khuôn mặt đang co quắp đi. Khí huyết toàn thân ào ào rút về phía Quỳ Thủy quỷ kiếm, bị viên hổ phách hấp thu sạch sẽ. Thoáng chốc yêu thân khô quắt, vỡ vụn trong không khí, rơi lả tả xuống dòng sông Trà Lý. Nước sông thoáng cái đã trở nên êm đềm, xuôi dòng chảy về hướng Đông . Xa xa nơi phía hạ du, ánh mặt trời từ từ ẩn hiện. Ánh vàng le lói ánh lên bầu trời, báo hiệu một đêm mưa gió đã kết thúc.

    Có bài từ kể về cố sự này để làm chứng rằng:

    Nực cười ông Cộc lắm thay.
    Cậy tài cậy phép dở hay chẳng màng.
    Xua nước lớn, nhấn thôn làng.
    Lưới trời rộng lớn, dễ dàng vậy sao?
    Kẻ làm ác, chẳng bền lâu.
    Trăm năm đạo hạnh về đâu bây giờ?
    Không mau tu sửa Đạo cơ.
    Hành thiện tích Đức chờ ngày thành tiên.

    Ông lão già nua tay vỗ trống cơm một hồi nữa rồi mới ngưng, tiếng ngâm du thi ca hòa cùng tiếng trống cơm cũng dứt, để lại xung quanh một thoáng lặng thinh, thoang thoảng trong gió vẫn còn vương chút khí tức hào hùng bi tráng. Ông lão nhấp một ngụm nước chè cho thấm giọng rồi cười nói:

    - Câu chuyện “thủy quái vượt sông dìm bến Vĩnh Xuân” đến đây đã tận, Lão đầu cảm ơn tất cả các vị hương thân phụ lão ủng hộ. Lời văn thô thiển, chuyện kể hoang đường. Chỉ cốt mang lại tiếng cười thư giãn. Nghe qua không hay xin xem như chuyện bên đường, nếu hay mong các vị cho ông cháu tôi chút tiền rau cháo qua ngày. Cám ơn các vị hương thân.

    Nói rồi một thằng bé tầm 10 tuổi, đầu cạo trọc lóc, mình mặc áo vải màu nâu, đít quần vá lỗ chỗ. Vẻ nghèo hèn tương phản với nét mặt thanh kỳ, ánh mắt sáng như sao, nụ cười tươi rạng rỡ. Hai tay nó cầm một cái nón lá chạy quanh khắp các bàn trà. Tiếng leng keng, lẻng xẻng vang lên không ngớt. Hòa trong tiếng cười nói khen hay, tiếng cảm ơn rối rít của đứa bé, tiếng đám trẻ con nhao nhao hỏi thăm biết bao nhiêu là chuyện. Ông lão ngồi trên ghế xoay người, mang chiếc trống cơm đeo lên lưng. Miệng vẫn luôn mỉm cười, thu hết quang cảnh quán nước ven đường vào trong mắt. Thỉnh thoảng mi mắt già nua khẽ nháy, lộ ra một nét u buồn mênh mang.

    Đứa bé đi một vòng quán đã xong. Tiền xu được nó xâu vào một sợi dây, tiền giấy thì bỏ vào một cái túi nhỏ rồi lận nhét chặt vào lưng quần. Thấy ông lão loay hoay với chiếc gậy muốn đứng dậy. Nó vội vàng chạy lại cẩn thận đỡ . Thân thể già nua run rẩy trong gió. Bộ râu dài bạc phơ rung lên nhè nhẹ. Tuy nhiên ánh mắt trong veo như mặt hồ mùa thu không giấu nổi khí chất hiên ngang khí phách của một thời tuổi trẻ. Ông mặc một bộ áo tứ thân màu đen , quần màu trắng, đi chân không, đầu vấn khăn chữ nhân, lưng đeo trống cơm . Hai ông cháu dắt nhau đi dọc con đường đê về phía làng. Thằng bé vừa đi vừa nhảy chân sáo ra chiều hí hửng lắm, nó cười lém lỉnh nói:

    - Ông ơi hôm nay mình thu được những 32 văn tiền. Thêm số tiền những tháng trước tích góp tháng này chúng ta có tổng cộng có 6 tiền 58 văn, con thấy đã rất nhiều rồi. Hay là hôm nay mình ăn cơm trắng với cá lóc kho tộ đi ông.

    - Hả, tại sao hôm nay lại muốn ăn cá lóc kho tộ? Ông lão lên tiếng hỏi, trong lời nói không giấu nổi nét cưng chiều.

    - Ông không phải đã dạy con: mùa thu là mùa dương tiêu âm trưởng, khí khô làm tiêu hao tân dịch. Mà muốn bổ sung tân dịch không phải cần ăn đồ hải sản hay sao. Mà ông thấy đấy con đang tuổi ăn tuổi lớn nữa, cả mấy tháng nay toàn ăn cháo trắng dưa muối. Con mà bị tổn hao tân dịch, thương tổn phế phủ, thân thể hậu thiên yếu đuối làm sao tu hành. Không phải ông hay nói: "không sợ tiên thiên không chân chủng, chị sợ hậu thiên không phong quang" đó sao?

    Ông lão nghe thế thì phì cười. Giơ tay gõ lên cái đầu trọc lóc của nó 1 cái póc rồi mắng:

    - Ha ha!!!... Thằng quỷ học trước quên sau, ta nói chỉ có hải sản mới bổ sung tân dịch hồi nào? Các món đồ muối, đồ chua cay, đồ ăn thanh đạm v.v… đều bổ sung tân dịch đấy thôi? Thằng nhóc nhà ngươi xem xem không phải cháo trắng ăn với dưa muối là quá hợp để bổ sung tân dịch hay sao? Đừng có lẻo mép nữa nói sự thật cho ông nghe đi.

    Thằng bé thấy bị cốc đầu thì vừa xoa xoa cái đầu, vừa chu mỏ xuýt xoa:

    - Ui da! Con đã nói ông rồi trên đầu có Tam Thai, Bắc Đẩu thần quân, ông mà cứ gõ vào đầu con hoài làm mấy ổng đau quá bỏ đi mất. Lấy ai ghi chép việc tốt của con, con lấy gì mà thi công với lập hạnh nữa chứ. Cứ mỗi lần ông gõ như thế làm rơi hết của con bao nhiêu là công đức. Cứ kiểu này đến bao giờ con mới đủ ba ngàn công, tám trăm hạnh đây.

    Ông lão phùng mang trợn má mắng:

    - Nhà ngươi lại còn dám xàm ngôn xuyên tạc thần minh phải không? Coi chừng ta gõ thêm vài phát cho thằng quỷ nhỏ nhà ngươi lõm luôn bách hội, đứt gãy cửu cung xem có còn quàng xiên được không nhé!

    Thằng bé nghe thế vội 2 tay ôm đầu vội vàng chạy sang bên trái 7, 8 bước, vừa chạy vừa hô lớn:

    - Ôi trời ơi! ông ơi !!!.... ông mà gõ con lõm bách hội, thành “móp đầu tiểu tử” thì sau này không có cô nương nào để ý đến con đâu. Không có cô nương nào để ý thì con không thể có con nối dõi. Mà Mạnh Tử viết: "bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại." Ông muốn con thành kẻ đại bất hiếu sao?

    - Ha ha cái thằng trời đánh này, mới tí tuổi đầu đã nghĩ đến cô nương nhà người ta rồi. Mà thằng quỷ! đừng có đánh trống lảng nữa. Nói thật đi, vì sao hôm nay lại muốn ăn cá lóc kho tộ?

    Thằng bé biết bị ông của mình nhìn thấu, mới ấp úng nói:

    - Thì … thì … chiều nay, con nhỏ Hoa sẽ ghé nhà mình chơi. Con đã hứa với nó rồi, sẽ thết nó một bữa ra trò. Mà con Hoa thích nhất là cá lóc kho tộ đấy.

    - Cái thằng này, có được sự đồng ý của ông chưa mà dám hứa với người ta thế? Ông đã nói với mày bao nhiêu lần rồi. Người tu hành lưỡi động thì thị phi sinh. Trên đầu 3 thước có thần minh, nếu đã hứa điều gì mà không làm sẽ thành nợ, sẽ gieo nhân quả. Nhân quả quấn thân, khó thoát hồng trần, có biết chưa?

    - Bẩm ông con biết rồi ạ! thằng bé vừa đi vừa gật đầu lia lịa như gà mổ thóc rồi nói tiếp:

    - Ông thấy đấy, ông thương con như thế, đâu nỡ để con bị vướng nhân quả, phải lênh đênh khổ hải, không có ngày đắc Đạo thành tiên có đúng không ông. Cho nên vì công cuộc vượt khổ hải của con. Giờ mình ghé chợ phiên mua mấy khoanh cá lóc về làm đồ ăn nhé.

    Ông lão lắc đầu mỉm cười chỉ ừ một cái rồi theo đưa bé đi tiếp. Hai ông cháu vừa đi vừa nói, vừa mắng vừa cười tiến về phía phiên chợ xa xa.

    ************************
    Chú thích:
    Bài thơ giang hành - đi trên sông của vị quan tên là Nguyễn Sưởng thời nhà Trần.
    Dịch thơ:
    Sông quanh cành thấp thoáng
    Suối mát hoa soi mình
    Cuối dòng độc bóng nhạn
    Trần gian một cánh buồm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    link box thảo luận: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...1#post21333401
    Lần sửa cuối bởi tp1307, ngày 12-08-2019 lúc 16:00.
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tp1407,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2009
    Bài viết
    15
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2: Ma nữ chết trôi

    Khu chợ nép mình soi bóng xuống dòng sông Tranh , nước sông xanh thẳm như dải lụa màu ngọc bích , uốn lượn vắt ngang qua đất châu Phong . Người dân vùng này đa phần làm đồng chứ chẳng quá coi trọng việc kinh thương buôn bán . Đôi khi người ta bày hàng với chỉ một thúng tép mới xúc còn lấm lem đầy bùn, cả một sạp hàng cũng chỉ có vài ba con cá rô đồng mới câu , hay đơn giản là vài ba gánh củi vừa nhặt trên rừng . Người Đại Việt họp chợ là để trao đổi các mặt hàng sinh hoạt cần thiết , vì thế cho nên cả chợ đều là các sạp hàng được sắp xếp hỗn tạp theo lối tự phát , chúng có đủ thứ các mặt hàng từ rau , củ , quả , thịt , cá cho đến các món đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo .

    Tuy nhỏ bé là thế nhưng người đi lại cũng đủ làm huyên náo cả một vùng . Tiếng rao hàng cùng với tiếng cười nói mặc cả, hòa trong cái mùi ngai ngái tanh tanh của đủ thứ loại mùi thực phẩm . Mấy đứa trẻ con được theo thầy u đi chợ tụ tập với nhau chơi đủ trò chơi , nào là đánh khăng , ô quan, v.v... Dăm ba đứa rồng rắn nối đuôi nhau trước chợ , miệng nghêu ngao khúc đồng dao :

    Chợ quê con tép cũng gầy .
    Con cua, con cá dính đầy bùn tươi .
    Mớ rau muống, mớ mồng tơi .
    Quả bầu, quả bí nói lời gió sương .
    Chênh vênh mái lá bên đường .
    Ào ào ngọn gió, bụi vương trắng bờ .(1)

    ***********

    Lại nói về lúc này , hai ông cháu đã đi vào trong phiên chợ . Ông lão dắt theo thằng bé đi hướng một sạp bán cá bên gốc đa lớn . Nó vừa thấy bà bán cá thì nhanh nhảu chạy đến xuýt xoa nói :

    - U ơi ! hôm nay u thật xinh đẹp nha . U đúng là người bán cá đẹp nhất cái chợ này rồi đấy .

    Bà chủ tầm tứ tuần , khuôn mặt đen nhẻm , mắt hí , mũi to , răng vẩu nhuộm đen kịt , đang loay hoay làm cá nghe thấy tiếng thằng bé thì ngoác miệng cười nói :

    - Tổ cha nhà mày , chỉ được cái miệng leo lẻo , cả cái chợ này chỉ có mình u bán cá, có ai khác đâu , u không phải đẹp nhất thì chả nhẽ đẹp nhì sao ? Mà hôm nay sao hai ông cháu đến tìm u mua cá thế hả ? Lại đây xem đi , u lựa cho , này hai ông cháu có ăn cá chép không ?

    Vừa nói bà ta đưa tay lựa cá trong chiếc thùng gỗ đặt trước mặt, bắt lên 1 con cá chép vàng óng rồi xuýt xoa nói :

    - Úi chà chà ! Bay xem này , hôm nay cá chép vừa to vừa béo nhá . Mang về chiên lên rưới thêm chút nước mắm dằm me là bay ăn nuốt luôn cả lưỡi đấy !

    Thằng bé vẫn cười tươi roi rói , chu mỏ , tay phải chỉ chỉ vào cái miệng rồi nói :

    - U ơi ! u xem này cái miệng con thế này chỉ toàn nói lời thật lòng thôi , có leo lẻo bao giờ , u không tin u cứ hỏi cả cái chợ này xem, u có phải là xinh đẹp yêu kiều nhất không nào ! Phải nói là tuyệt sắc mỹ nhân, khuynh quốc khuynh thành đấy nhé .

    Bà chủ bán cá nghe được khen thì thích lắm , hàm răng vổ được nhuộm đen bóng nở nụ cười rực rỡ . Thấy thế thằng bé nhanh nhảu nói tiếp :

    - Hôm nay con không ăn cá chép đâu , con muốn ăn cá lóc cơ . U cắt cho con 5 khoanh cá lóc hoa đi , lấy khúc thân này thôi này .

    Vừa nói nó vừa lấy tay chọt chọt , ướm ướm một khúc thân của một con cá lóc mập ú , tròn vo .

    - Ơ hay cái thằng này , bay lấy như thế thì khúc đầu khúc đuôi u biết bán cho ai hử , lấy hết cả con đi u cân cho .

    Thằng bé ngoe nguẩy cái đầu đáp lại :

    - Nhưng mà ông con chỉ cho con đủ tiền mua 5 khoanh cá thôi .

    Bà ta vẫn cười toe toét hàm răng vẩu , vui tươi nói :

    - Thì bay cứ lấy đi , u biếu ông của bay chứ không lấy tiền đâu , cám ơn ông dạy thằng Tũn nhà u biết cái chữ , với để bay mau ăn chóng lớn nữa . Chứ bay đang tuổi ăn tuổi lớn thế này mà suốt ngày cháo trắng với dưa ngâm thì đến khi nào mới lớn nổi . Chờ chút u cân cho xem nào , con này một cân , bay lấy hết nhá ?

    Ông lão nghe thế liền từ phía sau đi tới , vừa đi vừa lắc đầu xua tay cười nói :

    - Không được đâu , công dạy chữ cho đám trẻ tôi đã nhận tiền phí dạy cả rồi . Không thể nhận quà biếu thêm được nữa .

    Bà bán cá nghe thế vẫn nhoẻn miệng nói :

    - Ông nói sao chứ công ông dạy dỗ đám trẻ biết cái chữ mà chỉ lấy mỗi tháng có 1 tiền thì làm sao mà đủ . Từ ngày có ông về đây dạy chữ cho , thằng Tũn nhà tôi nó sáng dạ ra hẳn , còn hiểu cái gì mà Lễ Nghĩa Khổng Mạnh , Đạo Đức Lão Trang nữa chứ . Nhà tôi cảm tạ còn không hết , chỉ chút cá này thì nhằm nhò gì .

    Ông lão vẫn lắc đầu nói :

    - Không được , không được ! Cổ nhân có nói : vô công bất thụ lộc , không làm mà nhận đồ là việc làm của bọn bất lương, như thế tôi làm sao dạy bọn trẻ . Bà cứ xem con cá này bao nhiêu tôi sẽ trả tiền .

    Bà bán cá nghe thế thì hơi chần chừ , biết là cố nài ép cũng không được , nên đành nói :

    - Ông đã nói thế thì con cá này tôi lấy ông 10 văn tiền vậy .

    Nói rồi gói con cá đã cạo vảy , cắt mổ gọn gàng vào gói lá chuối , dùng dây lạt đã ngâm nước sẵn buộc chặt đưa cho thằng bé . Nó hí ha hí hửng cầm lên . Đang loay hoay lấy từ chiếc túi trong cặp quần ra 1 tờ tiền in hình rau rong , mệnh giá đúng 10 văn ra trả tiền , chợt nghe có tiếng ồn ào huyên náo ở phía bến sông . Ông lão cũng thấy lạ quay đầu nhìn ra xa . Phía đò ngang đang tập trung lố nhố nào người là người , trông qua thì thật không thể rõ được chuyện gì . Thằng bé thấy thế thì cặp mắt mở to sáng lấp lánh lắm . Nhanh chóng dúi tờ tiền vào tay trả cho bà chủ bán cá rồi giật giật tay áo ông lão nói nhỏ :

    - Ông ơi mau qua xem đi ông , xem là chuyện gì ? Con ngửi xem có mùi tử thi lượn lờ , chắc là có xác chết trôi từ thượng du đến đó ông .

    Cái thằng này , xác chết trôi thì có gì mà xem ? Ông lão cau mày mắng .

    - Ơ, ông quên rồi sao ? bữa ông vừa dạy con “Linh Bảo độ nhân kinh” , bảo con nếu thấy oan hồn thì giúp người ta cầu siêu , tích lũy âm Đức còn gì . Ông này chẳng chịu khó hành thiện tích Đức gì cả, hèn gì vẫn không qua bỉ ngạn , không thông tính mệnh được . Có oan hồn như thế mà không cầu siêu, lỡ có lừa trọc đầu , lỗ mũi trâu nào đi ngang cầu siêu mất của con , thì chết toi con mất .

    Ông lão trừng mắt cốc đầu thằng nhóc một cái hừ lạnh nói :

    - Bay nói ai là lỗ mũi trâu đấy hả ? Coi chừng ông cốc cho mày thành "tiểu mũi trâu lỗ đầu" bây giờ . Thằng quỷ nhỏ nhà ngươi muốn hóng chuyện thì nói thẳng ra , đừng có mà bày đặt quanh co lòng vòng .

    Nói rồi ông lão quay người đi về phía bến sông , thằng bé thoăn thoắt chạy theo . Đến nơi phải chen mãi mới qua được dòng người hiếu kỳ vây xem . Hai ông cháu ngó nhìn thì thấy một nữ thi, khuôn mặt trắng dã, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ . Cỗ nữ thi này xem qua thì tầm đôi tám . Mình mặc áo tứ điên màu xanh lá mạ , dưới bận váy thường màu đen , tay áo thêu hoa văn xoắn ốc , tóc đã lộn xộn nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra là kiểu búi tóc cao phát kế . Xem qua phục sức sang trọng thì hẳn là người nhà quyền quý hoặc quý nhân nhà quan lại . Trong miệng mũi vẫn còn đang rỉ ra nước bùn, một mùi tanh hôi khó ngửi xộc thẳng vào mũi . Âm khí nhàn nhạt tỏa ra xung quanh .

    Thằng bé chen vào đầu ngó nghiêng khắp nơi, xem chỗ này lật chỗ kia không hề biết sợ hãi là gì, nếu mà không có người lớn cản lại chắc nó đã lật xác nữ thi lên để xem có gì rồi. Xem một hồi nó lấm la lấm lét chạy về phía ông lão, giật giật tay áo khẽ nói:

    - Ông ơi ông , xem ra kỳ quái lắm ông ạ !

    Ông lão nghiêng đầu hỏi :

    - Kỳ quái thế nào , con nói ông nghe thử?

    - Ông xem cô này chết trôi nhưng thân thể không hề bị trương phình , mắt không bị lồi ra mà lại lành lặn nhắm nghiền , quần áo nguyên vẹn , cơ thể da thịt thì mềm mại chứ không bị cương cứng gì cả , nếu không phải màu da không có huyết sắc cùng với mùi tử thi nồng nặc thì con cứ ngỡ như đang nằm ngủ ấy . Trên người cô ấy cũng không có vết thương nữa , ắt hẳn không phải chết do bị sát hại . Kỳ quái nhất là miệng mũi , khoang bụng , kể cả kẽ móng tay chân và quần áo cô ta đều bị nhồi đầy bùn . Trông như bị dìm dưới đáy sông lâu ngày đến bây giờ mới nổi lên vậy . Ông xem có phải là quá kỳ quái không?

    - Ông lão trầm ngâm không nói gì , thằng bé thấy thế nói tiếp :

    - Con nghi là do thủy quái làm ông ạ .

    - Sao con lại nghĩ thế ? Ông lão hỏi .

    - Thì xác chết như vậy hẳn là bị thủy quái bắt vùi xác dưới đáy sông , đến nay hết hạn thủy tai mới cho nổi lên được chứ sao ông .

    - Con chỉ giỏi nghi thần nghi quỷ , suy đoán lung tung, chẳng có chút căn cứ gì cả . Thế nãy giờ đã siêu độ cho người ta chưa ? Ông lão cốc đầu đứa bé nói .

    - Ui da ! thôi chết con rồi ! con mải xem manh mối mà quên mất , ông chờ chút để con chạy ra đọc kinh siêu độ cho cô ấy nhé . Nói rồi nó toan chạy ra xem nữa nhưng bị ông lão túm lại nói :

    Con đứng đây đọc cũng siêu độ được , không cần ra đó làm gì , lúc này quan phủ cũng sắp đến rồi . Quan binh đến thì cũng bị mang về nha môn thôi , cũng chẳng còn gì cho con xem thêm đâu .

    - Thằng bé gãi đầu , mặt đầy tiếc nuối . Nhưng cũng đành đứng im , 2 tay bấm pháp quyết, miệng lẩm nhẩm chân kinh , siêu độ vong hồn :

    - " Nguyên thủy phù mệnh , thời khắc thăng thiên . Bắc đô hàn trì , hộ vệ hình hồn . Chế ma bảo cử, độ phẩm nam cung . Tử hồn thụ luyện , tiên hóa thành nhân . Sinh thân thụ độ , kiếp kiếp trường tồn . Tùy kiếp thâu chuyển , dữ thiên tế niên . Vĩnh độ tam đồ , ngũ khổ bát nan , siêu lăng tam giới , tiêu dao thượng thanh . Thượng thanh chi thiên , thượng đế ngọc chân , vô sắc chi cảnh , phạm hành " (2)

    Đọc xong nó khẽ cúi đầu về phía xác chết , vung pháp ấn khẽ điểm về phía cố nữ thi một cái . Ngay vừa lúc ngửa đầu bỗng phía bến sông lại nổi lên tiếng xôn xao :

    - Xem kìa, xem kìa , trời đất thánh thần thiên địa ơi ! lại có xác chết trôi đến nữa kìa .

    - Trời ơi ! có chuyện gì xảy ra thế này ? Nhiều xác chết quá vậy ?

    - Mau gọi đội trục vớt đi , xem ra là có chuyện lớn rồi đây , không biết là người vùng nào mà chết trôi nhiều như thế .

    - Ông nói cái gì ? Có bao nhiêu người chết trôi đến ?

    - Xác chết nhiều lắm , cái này phải cả trăm cỗ thi thể chứ chẳng đùa đâu .

    - Quan phủ đến rồi , tránh ra tránh ra mau !

    Dõi mắt trông ra xa từ phía thượng du có bóng dáng xác chết nổi lềnh bềnh . Xác chết nối đuôi nhau thành 2 hàng dài trông cực kỳ quỷ dị . Khiến dòng người trong chợ nháo nhào huyên náo cả lên . Mấy chủ sạp hàng đang bày bán cũng bỏ dở chạy lại xem . Đàn ông biết bơi thì cởi áo nhảy xuống sông , cùng với quan binh giúp đỡ trục vớt . Loay hoay suốt một hồi mới vớt đủ cả thảy 37 cỗ thi thể . Tất cả đều là nữ thi , phục sức trên người đều giống như đúc với cỗ nữ thi vớt được lúc nãy . Tổng cộng lại là 38 cỗ thi thể được xếp ngay ngắn trên bờ đê , thành một đường dài thẳng tắp . Dưới ánh tà dương nhá nhem , người người qua lại xúm xít. Người nhát gan thì kinh hãi chỉ dám đứng xa xa không dám lại gần , gan dạ một chút thì vây quanh bàn tán nguyên nhân . Một số người hảo tâm lấy chiếu manh đắp cho từng cỗ thi thể . Nhang khói nghi ngút bồng bềnh lan tỏa , giấy tiền vàng mã bay theo gió bay trắng khắp một đoạn đường đê , lộ ra một khung cảnh thê lương rùng rợn .

    Hai ông cháu cũng kéo tay nhau đi từng cỗ thi thể , thằng bé luôn miệng lẩm nhẩm kinh siêu độ , cứ đọc kinh cho một người xong nó lại cúi người kết pháp ấn điểm về hướng thi thể biểu cảm vô cùng thành tâm . Hành động của nó xem qua cũng chỉ giống như đang khấn vái điều gì với người chết nên cũng không ai chú ý lắm . Loay hoay mãi mới xong , nó quay qua nhìn ông lão nói :

    - Nhiều người chết quá ông à , thật là đáng thương quá! Không biết có phải bị sát hại không nữa . Quan phủ biết có điều tra cái chết của mấy chị ấy không hay là lại chỉ ghi án rồi để đó nữa . Nhiều người như vậy mà trang phục , hình dạng đều giống nhau như một. Không lẽ là cung nữ trong hoàng thành hả ông ?

    - Con đừng có nói bậy , lỡ mà quan binh nghe được thì có mà bị bắt tù mọt gông , vả lại đây cũng không phải phục sức cung nữ trong cung đâu . Ông lão gõ cái đầu trọc lóc của thằng bé rồi nói tiếp :

    - Mà ông đã nói con nhiều lần rồi ! chuyện điều tra là của nhà quan , không phải của con . Người chết rồi thần hồn rồi cũng xuống hoàng tuyền , tuỳ theo việc làm lúc sống mà chịu án trước tam tào . Thân xác này cuối cùng cũng chỉ là nắm đất mà thôi . Tứ đại lại về tứ đại , vì nguyên nhân gì mà chết có vấn đề nào khác nhau đâu ? Cho dù là chết vì bị sát hại , hay chết vì tai nạn bệnh tật thì cũng là chết mà thôi . Người tu Đạo lấy vô vi làm gốc, hành sự thuận theo tự nhiên . Không nên gánh thêm phiền não , dây thêm nhân quả . Nhân quả quấn thân khó thoát hồng trần , con đã nhớ rõ chưa ?

    Thằng bé vâng vâng dạ dạ , nhưng trên mặt vẫn không giấu được vẻ hiếu kỳ , ráng nhón chân lên hy vọng xem kỹ hơn , hy vọng phát hiện thêm điều gì đó . Ông lão thấy thế gõ đầu nó lần nữa rồi nói :

    - Con siêu độ cũng đã xong rồi , việc còn lại là của quan phủ , còn không mau về . Bây giờ chắc con bé Hoa nhà u Thị Nậu đã chờ bay lâu lắm rồi đấy . Có còn muốn nấu cá lóc kho mời người ta ăn không ?

    - Ôi thôi chết con quên mất . Thằng bé vỗ cái đầu tróc lóc rồi nói tiếp : Nhanh đi về thôi ông , không là con Hoa nó nghỉ chơi với con luôn mất .

    Nói rồi nó vội vã kéo tay ông lão chạy về phía trong làng , trong ngực vẫn ôm khư khư gói cá lóc đã được gói kỹ trong đám lá chuối . Ông lão nhàn nhã bước theo sau . Con đường làng bằng đất quanh co ẩn hiện những túp lều tranh , dậu mồng tơi hai bên đường um tùm , ẩn hiện làn khói bếp mờ ảo dưới ánh nắng chiều , trong gió thoang thoảng mùi cơm đang nấu dở .

    Hai ông cháu dắt nhau qua một khúc quanh , đến trước một ngôi nhà vách đất lợp mái tranh , trước cổng nhà có một cô bé trông tầm 8 , 9 tuổi đang . Đầu thắt 2 bím tóc dài , Mình mặc áo vải tứ thân màu nâu , dưới mặc một cái váy thường màu đen , chân đi guốc mộc , đang dựa lưng vào cổng đứng chờ . Khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt to tròn ngây thơ , làn da trắng mịn , tuy chưa lớn nhưng sau này ắt hẳn sẽ là một mỹ nữ tuyệt sắc . Trông qua cách ăn mặc thì chắc là con cái nhà thường dân .

    Nó ngóng đầu trông xa xa , vừa thấy bóng dáng 2 ông cháu đi về thì nó mừng ra mặt . Vội vã đứng thẳng người , lấy tay chỉnh trang lại vạt áo và đuôi tóc đứng chờ . Thấy ông lão đi tới nó vội vàng chắp tay cúi người chào :

    - Con chào thầy ạ !

    Vừa chào nó cũng không quên đưa mắt nhìn thằng nhóc phía sau một cái . Ông lão thấy nó lễ phép thì rất hài lòng mỉm cười hỏi lại :

    - Ừ! Thầy chào con . Tiểu Hoa đang chờ thằng bé nhà thầy về chơi đó hả ?

    - Dạ thưa thầy , bữa thầy có dạy chúng con một đoạn trong luận ngữ , giáo lý trong đó sâu xa huyền diệu , con còn có nhiều điều chưa hiểu, nên muốn nhờ bạn ấy giải thích hộ ạ .

    Ông lão nhìn cô bé , vuốt vuốt chòm râu cười nói lại :

    - Con không hiểu sao không hỏi thầy , để thầy giải thích cho . Chứ con mà nhờ thằng nhóc đầu đất này nó chỉ giỏi ba hoa thôi . Chứ làm sao có thể dạy con hiểu được điều gì chứ .

    Cô bé vội vàng nhanh nhảu đáp lại :

    - Dạ thưa thầy , thầy thường nói chúng con : học thầy không tày học bạn . Bạn ấy tuy có hay ba hoa nhưng lại có nhiều kiến giải mới mẻ . Con thấy thích hợp hơn , khi nào gặp điều thâm ảo khó hiểu quá con sẽ lên lớp hỏi thầy cũng không muộn ạ .

    - Ừ thôi cũng được , thôi 2 đứa vào nhà chơi . Ông xuống bếp nấu cơm cho 2 đứa ăn cơm chiều .

    - Dạ , con đâu dám để thầy vào bếp , cứ để con với bạn nấu cơm mời thầy cho ạ .

    Ông lão vẫn muốn vào bếp thì hai đứa bé đã dắt tay nhau chạy vòng về phía nhà bếp rồi . Thấy thế ông lão mỉm cười lắc đầu rồi đi về phía gian nhà chính .

    Hai đứa bé kéo tay nhau vào trong bếp . Cô bé Hoa tỏ ra vô cùng thành thạo trong việc bếp núc . Nó thoăn thoắt vo gạo , thổi lửa nấu cơm . Cá lóc thì được nó cắt ra thành từng khoanh bỏ vào một chiếc tộ bằng đất màu nâu, ướp vào đủ các loại gia vị . Nào là tóp mỡ , hành củ , ớt trái cắt nhỏ , hạt tiêu , nước mắm , đường v.v... Bỏ lên bếp đun một chút đã dậy lên một hương thơm khó tả. Nấu xong xuôi nó mới rắc lên 1 chút hành lá cắt nhỏ . Thịt cá chín mềm trắng tinh ẩn hiện trong lớp nước kho sền sệt màu nâu cánh gián , nổi lên vài lát ớt đỏ tươi xen lẫn màu xanh của hành lá . Đứng tựa cửa nhìn nồi cá kho đấy đủ sắc hương vị từ nãy giờ, thằng bé nuốt nước miếng mãi không ngừng . Nó vỗ vai vừa cười toe toét với cô bé khen :

    - Hoa à , cậu là tài năng tuyệt đỉnh rồi đấy , ngửi mùi một chút thôi là nước miếng của tớ đã chảy ra ào ào rồi đây này .

    Cô bé chỉ liếc nhìn nó một cái rồi phụng phịu nói :

    - Còn ở đó mà bày đặt giả lơ nữa à ! Có biết tớ chờ cậu về suốt một buổi chiều không, muỗi cắn muốn xưng phù cặp chân rồi đây .

    - Ấy ấy cậu đừng có giận tớ mà . Để tớ nói cho cậu nghe hôm nay tớ gặp được một chuyện động trời .

    - Đầu đất nhà cậu thì có chuyện gì mà động trời cơ chứ ? Cô bé hiếu kỳ giương đôi mắt long lanh to tròn lên hỏi .

    Thằng bé khẽ nghiêng người nói nhỏ với cô bé ra chiều bí mật lắm :

    - Hồi chiều lúc đi mua cá lóc , ở bến sông trôi đến biết bao nhiêu là thi thể đấy . Có tới 38 cỗ thi thể , đều là nữ cả . Trông kỳ quái lắm , tớ đoán là do thủy quái bắt người .

    - Thật vậy sao ? đáng sợ quá vậy ! mà sao cậu biết là có thủy quái lên bờ bắt người . Cô bé hoảng sợ hỏi lại .

    - Chứ làm sao nữa . Cậu không thấy tớ là người có cặp mắt tinh tường nhất cái làng này hả . Này nhé xác chết trôi mà không bị trương phình , da trắng mà người không bị cứng . Trong miệng mũi đều đầy bùn đất . Tớ chắc chắn là bị thủy quái bắt rồi dìm ở đáy sông . Đêm nay tớ dự tính sẽ trốn ông ra bờ đê điều tra, cậu có dám đi theo không ?

    - Thôi tớ sợ lắm không dám đi đâu . Cô bé kinh hãi đáp lại .

    - Có gì đâu mà sợ chứ , Có tớ ở đây thì không có gì mà phải sợ hết .

    Vừa nói nó vừa vỗ vào ngực mình bôm bốp rồi ghé sát tai cô bé nói tiếp :

    - Bữa tớ lén xem của ông được phép gọi hồn đấy . Đêm nay tớ sẽ đến bến sông làm phép gọi hồn mấy chị ấy lên hỏi chuyện . Chắc chắn sẽ biết được nguyên nhân cái chết . Cậu không muốn được xem tớ đại triển thần thông sao ?

    Cô bé suy nghĩ ngập ngừng một hồi rồi nói :

    - Nhưng mà tớ sợ lắm , lỡ có chuyện gì thì sao?

    Làm sao mà có chuyện gì được chứ . Có quan phủ và biết bao nhiêu là người dựng lều bên bờ đê trông xác chết nữa mà . Đâu phải chỉ có 2 đứa mình. Sao nào ! có dám đi không ? Dám đi thì giờ hợi 3 khắc đêm nay gặp nhau ở cây đa đầu làng . Nói rồi nó giương mắt nhìn cô bé đầy vẻ chờ mong .

    - Cô bé thấy nó nhìn thì ngượng chín mặt , bẽn lẽn gật, khẽ ừ một tiếng .

    Thằng bé hớn hở cười nói :

    - Cậu hứa rồi đấy , không đến là tớ sẽ nghỉ chơi với cậu đó .

    Nói rồi đưa ngón tay út móc ngoéo làm chứng . Xong đâu đấy mới dọn mâm cơm lên nhà mời ông lão . Mấy ông cháu ngồi ăn cơm cười nói rôm rả . Thằng bé ngồi ba hoa đủ chuyện ba hoa trên trời dưới đất làm ông lão và cô bé cười mãi không thôi .

    Ăn xong 2 đứa dọp dẹp sạch sẽ rồi mới đi ra phía gian nhà bên trái , ngồi châu đầu trên một tấm phản lớn . Dưới ánh nến leo lắt cùng nhau đọc luận ngữ . Đến chỗ nào không hiểu cô bé lại hỏi thằng bé :

    - Hữu tử viết : kỳ vi nhân dã hiếu đễ , nhi hiếu phạm thượng giả , thiển hĩ ; bất hiếu phạm thượng , nhi hiếu tác loạn giả , vị chi hữu dã . Quân tử vụ bản , bản lập nhi đạo sinh . Hiếu đễ dã giả, kỳ vi nhân chi bản dữ ! Đoan này có nghĩa là như thế nào ? Cô bé hỏi .

    Thằng bé nhanh nhảu vừa nói vừa lắc đầu ra vẻ chỉ tiếc có công mài sắt mà không có ngày thành kim :

    - Đoạn này ý nói phàm là người biết hiếu thuận với cha mẹ thì ít khi bất kính với bề trên , người không bất kính bề trên thì cũng ít khi làm loạn . Cho nên đạo hiếu là cái gốc của đạo làm người . Người quân tử biết chăm lo cho cái gốc rễ ấy thì đạo lập thân sẽ tự nhiên phát sinh thôi . Có thế mà cũng không hiểu nữa à ?

    - Thế còn đoạn : " Tử viết: Đệ tử , nhập tắc hiếu , xuất tắc đễ , cẩn nhi tín , phiếm ái chúng nhi thân nhân , hành hữu dư lực , tắc dĩ học văn" là nghĩa làm sao ?

    - Đoạn này ấy à ?

    Thằng bé đi một vòng vắt tay sau mông , ưỡn ngực ra dáng một nho sinh rồi nói tiếp :

    - Đoạn này ý nói là : ở nhà nhất thiết phải biết hiếu thuận với cha mẹ , ra đường phải biết kính trọng với bề trên , với mọi người phải biết quý trọng chữ tín, được như thế thì mới nên học tập tri thức .

    Cô bé nghe đếm đây khuôn mặt có chút xám lại , đầu đầy một đống khó hiểu gãi gãi đầu hỏi :

    - Nhưng như vậy nghĩa là sao ? Đoạn trước thì nói quân tử chỉ cần giữ đạo hiếu , đoạn sau lại nói cần phải kính trọng bề trên , biết giữ chữ tín nữa . Biết giữ đạo hiếu không phải là đủ rồi sao . Các đạo khác sẽ tự nhiên sinh ra sao ?

    Thằng bé cau mày , lấy quyển sách gõ lên đầu bé gái cái bốp rồi mới chau mày , bắt chước điệu dáng ông nó mắng :

    - Trò Hoa đúng là không thông tuệ . Trò có thấy bao giờ trồng cây không hề tưới nước , không thèm chăm bón bắt sâu tỉa cành mà cây cối vẫn tươi tốt chưa ?

    - Có nha , cây mận trước nhà tớ chẳng ai tưới cây hay chăm bón gì hết mà cứ đến mùa là quá trời quả . Quả nào quả nấy vừa to vừa ngọt . Ăn ngon cực kỳ . Cô bé phụng phịu ôm đầu cãi lại .

    Thằng bé lại gõ quyển sách lên đầu bé gái nói tiếp :

    - Cái đồ ngốc nhà cậu , thế thầy của cậu sáng nào cũng ra đứng gốc cây tưới nước đấy là gì ?

    Ừ nhỉ ! Mà nếu thế thì như thế nào .

    - Ài Trò Hoa thật làm tớ thất vọng . Cây không chăm bón thì cho dù có mọc ra cành lá cũng sẽ thui chột . Người quân tử cũng vậy, Đạo hiếu là gốc rễ, thì Đạo đễ nhượng là cành lá , quân tử tu thân phải biết vun đắp cái Đạo nhân của mình . Với lại đoạn trước ý nói lên cái gốc của đạo làm người, đoạn sau là nói lên tầm quan trọng giữa đạo đức của người quân tử và tri thức . Không phải tớ vẫn thường dạy trò Hoa là người cho dù tài trí bao nhiêu mà không có đức độ , thì cũng chỉ có thể làm kẻ tiểu nhân , không thành quân tử được sao ?

    Hai đứa cứ một hỏi , một đáp chẳng đầu chẳng đuôi . Lâu lâu lại cười nói vui vẻ . Phía xa chân trời bóng mặt trời đã khuất sau rặng tre làng . Chỉ để lại một bầu trời ửng đỏ . Lấp ló đâu đó ánh đèn nến mờ mờ ảo ảo .

    Vùng quê đất Đại Việt vốn không có trống báo canh . Người ta từ xưa đã biết xem tuần trăng sao trời mà biết mùa vụ mà gieo trồng . Lúc này đã khoảng giờ hợi 5 khắc , vầng trăng đã treo cao , lơ lửng trên đầu cành đa . Những cơn gió từ sông thổi qua từng cơn làm phiến lá khua vào nhau xào xạc . Văng vẳng xa xa tiếng dế kêu nghe râm ran u tĩnh . Dưới gốc cây đa to bằng 7 8 người ôm đang lò lò một cái đầu trọc lóc , ngoe ngẩy qua lại ánh lên dưới bóng trăng . Nó đang ngóng nhìn về phía con đường làng, trên tay vẫn còn đang ôm một cái tay nải, bên trong đồ đạc thỉnh thoảng va vào nhau nghe loảng xoảng , ắt hẳn là có đồ bằng đồng . Cứ chốc chốc nó lại ngó nghiêng xung quanh xem có ai theo dõi mình hay không .

    Mãi một lúc lâu sau mới trông thấy phía sau bụi tre xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn , cũng đang lấm lét đi đến . Vừa nhìn thấy bóng người ấy thì nó đứng phắt dậy , tay trai quơ quơ ra hiệu . Bóng người kia thấy thế liền tăng nhanh cước bộ chạy đến . Hai người núp dưới gốc đa nhìn xung quanh , Hai bóng người đấy chẳng ai khác , chính là hai đứa nhóc, thằng bé nhà ông cháu kể chuyện và con bé tên Hoa .

    Thằng bé quay qua nói với cô bé :

    - Cậu làm gì mà trễ thế mới tới ? Tớ đứng chờ muốn mọt cả đít quần đây này .

    - Tớ phải chờ mãi đến lúc thầy u và thằng cu Văn em tớ ngủ săn tớ mới trốn được ra đây đó . Hôm nay nó quấy sữa với u tớ mãi đến đêm mới chịu ngủ .

    - Thôi không sao mình đi ra bến đò nhanh đi , không qua mất giờ linh là không làm phép được đâu .

    Hai đứa bé xoay người kéo tay nhau đi ra phía bên sông , phía xa xa vẫn còn không ít người qua lại . Thỉnh thoảng có mấy người đàn ông cao to tay cầm một bó nhang lớn , đang đi lại cắm thêm nhang mới cho mỗi cái xác . Phía bên mé sông có một túp lều dựng tạm , bảy tám người mặc đồ lính bằng vải màu vàng nhạt, đầu quấn khăn đang gác chân túm tụm lắc tài xỉu . Tiếng cười nói đặt cửa rôm rả . Anh lính làm nhà cái vừa thua đậm liền mắng lớn một tiếng rồi tiếp tục mở vòng đặt cược mới , trông qua chẳng khác phường cờ bạc là mấy . Hình ảnh ấy hiện lên trong cảnh nhang khói nghi ngút làm lộ ra một vẻ khôi hài .

    - Thằng bé lúc này đã leo lên một mặt đê phía tương đối khuất mắt người , xung quanh bao sau lưng là mấy bụi cỏ lau cao quá đầu người , hai đứa bé ngồi thụp xuống là chẳng còn ai chú ý đến . Thằng bé lôi từ trong tay nải ra một tấm khăn trải màu vàng , phía trên vẽ loằng ngoằng những ký hiệu kỳ quái màu đỏ tươi . Nó trải ra một khoảnh phía trước rồi mới lôi thêm một chiếc bát hương bằng đồng đặt chính giữa, phía dưới đặt 4 cái ly và 2 chiếc chén sứ màu trắng ngà theo kiểu Nam Đẩu, phía trên bày 7 cây nến màu trắng kiểu Bắc Đẩu . Chuẩn bị xong đâu đó mới nhìn trời chờ đợi . Trong khi cô bé ôm chặt cánh tay nó run rẩy . Mắt không ngừng nhìn về phía mấy cái xác đang được đắp chiếu trước mặt . Chỉ sợ cho nhỡ đâu mấy cái xác vùng dậy khỏi lớp chiếu lao về phía chúng nó .

    Thằng bé vỗ vỗ tay cô bé nó an ủi :

    - Cậu không có gì phải sợ đâu , tớ là hành gia thứ thiệt , đảm bảo sẽ không sảy ra vấn đề gì cả . Hồi nãy để cho chắc ăn tớ còn coi trộm lại của ông thêm một lần , đảm bảo hôm nay cậu sẽ được thấy tớ phát ra tiên uy rực rỡ cho mà xem .

    - Ân ! Cô bé khẽ ân một tiếng nhưng trên người vẫn run rẩy , hai hàm răng nhỏ nhắn thỉnh thoảng va vào nhau lạch cạch .

    Nhìn trời một lúc ước chừng thời gian lúc này cũng vừa chuyển qua giờ tý . Thằng bé thoăn thoắt đốt nến , bỏ vào 2 chén sứ mỗi bên một nắm gạo . Lấy từ trong túi ra một cái hồ lô rượu rót vào 3 cái ly được sắp sẵn .

    Xong nó mới ngồi xếp bằng trước hương án , tay trái nắm lấy ngón tay cái của tay phải , bốn ngón tay còn lại cong cong theo một kiểu pháp ấn kỳ dị. Miệng không ngừng lẩm nhẩm chú ngữ. Cứ đọc được một lát lại đổi một kiểu pháp ấn. Ngón tay thoăn thoắt pháp ấn vung vẩy mỗi lúc một nhanh. Chú ngữ ban đầu còn nghe được càng về sau chỉ nghe xào xạc có chút âm u. Hoà với khung cảnh trước mặt làm cô bé gái sợ muốn vỡ mật.

    Thằng bé thi pháp chốc chốc lại lấy tay nắm một nhúm gạo rải về phía trước . Dưới ánh trăng từng hạt gạo nảy lên trên con đường đất văng ra xa, phản xạ một màu trắng yêu dị . Nhưng mãi cũng chẳng có điều gì sảy ra . Mặt sông đen ngòm vẫn vỗ sóng vào bờ nghe bì bõm, làm vài cọng cỏ lau rung rinh qua lại . Nó thấy thế gãi đầu suy nghĩ rồi nói :

    - Kỳ lạ thật , tớ đã làm đúng y chang trong sách của ông rồi mà sao mãi không được vậy nè .

    Thấy thằng bé vò cái đầu trọc lóc cô bé Hoa buồn cười quên cả sợ hãi nói :

    - Hi hi mắc cười quá . Vậy mà còn cam đoan với tớ là hôm nay sẽ đại triển tiên uy nữa chứ ! Cậu có mà đại triển trọc uy thì có . Hi hi ha ha .

    Thấy cô bé cười nhạo làm nó quê quá mặt đỏ tía tai , thò tay vào trong tay nải mò tìm xem có quên gì không . Bỗng nó thấy ngón tay bị một món đồ bằng đồng nào đó cắt vào tay đau nhói . Nó vội rút tay ra bỏ vào miệng tính ngậm . Do lực đạo hơi nhanh làm một giọt máu văng ra rớt ngay chính giữa của tấm khăn nó trải để bày hương án .

    Bỗng chợt nó cảm thấy xung quanh trở nên yên lặng một cách kỳ lạ , gió từ sông đang dịu dịu thì bỗng chốc trở nên mạnh mẽ , thổi qua tán lá cây ven sông kêu lên những tiếng u u . Một luồng hơi lạnh xộc thẳng đến mang theo mùi tanh tưởi , điều kỳ lạ là dù cho gió thổi mạnh cách mấy thì 7 ngọn nến được nó bày cháy bập bềnh không hề tắt . Thằng bé thấy thế hai mắt mừng rỡ quên luôn chuyện ngón tay bị đứt, vội vàng bắt pháp quyết , miệng tiếp tục lẩm nhẩm chú ngữ . Tiếng đọc chú ngữ cứ rù rì vang ra trong đêm đen vô tận :

    “Hồn cô quạnh, bóng quỷ nhi .
    Ôn chuyện cũ, ba văn tiền giấy .
    Ngày nhập hồn, tiếng chôn tang .
    Theo hơi đất, mang về chốn cũ .
    Gió âm ti, dẫn đi về .
    Chốn âm thế, ê chề sầu não .
    Quỷ đưa đường, tiếng mõ vang .
    Ai khốn khổ, khóc than nhắc nhở .
    Tiếng rầm rì, quỷ bước đi .
    Lòng oan khuất, về đây sáng tỏ … “

    Nó càng đọc nhanh gió âm từ sông càng thổi dồn dập . Giữa đêm tiết tiểu thử mà hơi gió lạnh lẽo chẳng khác gì đang tiết đại hàn . Cô bé gái ngồi phía sau càng thêm sợ hãi run lên cầm cập. Tiếng răng va vào nhau lách cách hoà cùng tiếng gạo rơi vãi trên mặt đất tự nhiên trở nên vô cùng cổ quái .

    Giữa mặt sông từ từ nổi lên một lớp sương mù dày đặc , sương tràn cả lên phía bờ đê . Phía lòng sông vang lên tiếng rẽ nước rào rào như có ai đang khua mạnh mái chèo . Thằng bé cố giương mắt nhìn thì thấy có một chiếc kiệu từ từ nổi lên .

    Chiếc kiệu bằng gỗ mun đen bóng, bên trên trạm trổ toàn bóng người kỳ dị . Có nữ tử mình người đầu cá dâng hương, có trẻ con mọc hai đầu ba chân đang xúm lại ăn xác một sinh vật nào đó v.v.. . Tay đòn kiệu cũng trạm khắc uốn lượn hình thù ghê rợn, rắn chẳng ra rắn, rồng chẳng ra rồng . Phía dưới kiệu có 8 cô gái mặc áo tứ điên màu xanh lá mạ , váy thường màu đen, đầu búi tóc kiểu cao phát kế làm phu kiệu . Phía trước kiệu thì có 2 cô gái ăn mặc y chang cầm đèn lồng màu trắng sáng lập lòe dẫn đường , phía sau có 2 cô cầm lọng che bằng vải tang màu trắng thêu hoa lá cổ quái , theo sau nữa là 26 cô mỗi cô bưng một chiếc tráp bằng gỗ căm xe đỏ hỏn. Nhìn qua y đúc 38 cỗ nữ thi được vớt hồi chiều .

    Thằng bé vội vàng nhìn ra phía đường đê thì không thấy xác chết nào cả , đám quan sai và người canh xác cũng nằm la liệt trên bờ đê, chẳng biết là đã chết hay đang ngủ say nữa . Nguyên con đường đê lúc nãy còn lố nhố bây giờ trống không không một bóng người qua lại, làm nó hoảng sợ hết hồn . Cho dù vốn nó rất gan dạ nhưng lúc này cũng cảm thấy ớn lạnh vô cùng. Còn cô bé Hoa thì đã chết ngất từ lúc nào .

    Hàng người rước kiệu lướt đi trên mặt nước , sóng nước dưới chân cuồn cuộn đen ngòm hướng thẳng về phía thằng bé mà lướt tới, theo sau là tiếng lách cách như tiếng mõ đưa tang . Bỗng tấm màn che trên kiệu vén ra. Một cô gái tầm đôi tám đôi chín , khuôn mặt trắng bệch , môi đỏ như máu , đôi mắt to tròn với con ngươi đen đặc . Cô ta mặc một bộ hỉ phục màu trắng thêu thùa tinh xảo, ánh lên dưới ánh trăng trông rất quỷ dị . Vừa nhìn thấy hai đứa bé cô ta nhếch miệng cười lên lanh lảnh . Tiếng cười chói tai như xé tan màn đêm u tĩnh, lúc gần lúc xa vang lượn lờ trong gió. Cười một hồi cô gái ấy mới lẩm nhẩm :

    - Đồng nam, đồng nữ thật tươi a ! Mùi thần hồn tinh khiết thế này quỷ mẫu ta đã lâu không được hưởng dụng rồi . Hôm nay gặp mà không dùng thì thật là phí của trời mà . Hi hi hi

    Nói rồi cô ta lại che miệng cười khúc khích , tiếng cười cứ thé thé vang bên tai làm thằng nhóc cũng bắt đầu run sợ . Nó lúc này đã ý thức được chuyện không ổn thật rồi .

    **********************

    Chú thích:

    Trích đoạn trong bài thơ “Chợ quê” , tác giả Hà Cử .

    Bao năm về lại chợ quê .
    Người đi vẫn cứ nón mê, áo chằm .
    Vàng hương, mũ mã tuần rằm .
    Liêu xiêu chiếc thúng người cầm nơi tay .
    Chợ quê con tép cũng gầy .
    Con cua, con cá dính đầy bùn tươi .
    Mớ rau muống, mớ mồng tơi .
    Quả bầu, quả bí nói lời gió sương .
    Chênh vênh mái lá bên đường .
    ào ào ngọn gió bụi vương trắng bờ .
    Xa quê từ bấy đến giờ .
    Lòng riêng ai dám hững hờ. Lòng riêng .
    Chợ quê - một đốm lửa thiêng .
    Cháy trong tôi suốt chặng đường ngày xa .

    Trích đoạn trong kinh : “linh bảo vô lượng độ nhân thượng phẩm diệu kinh” của Đạo giáo , mình theo nguyên tắc bí mật bất phiên nên chỉ trích phần phiên âm hán việt chứ không dịch nghĩa .

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link box thảo luận: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...1#post21333401
    Lần sửa cuối bởi tp1307, ngày 18-09-2019 lúc 04:07.

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status