Tác giả: Vũ Phiên.
Thể loại: Tiên hiệp.
Người Review: Chiến Thần Bại Trận.
***
Tôi là một người yêu thích thế giới thần tiên.
Yêu ma quỷ quái, thiên đình địa ngục, từ xa xưa đấy là những khái niệm huyền ảo, huyễn hoặc về thế giới tâm linh.
Tôi biết rất nhiều các nhân vật như thế. Từ Bàn Cổ, Phật Tổ Như Lai, Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương Mẫu Nương Nương, cho đến Tề Thiên Đại Thánh, Thái Thượng Lão Quân, Na Tra, Mẫu Đơn, Dương Thiền, Dương Tiễn hay Cửu Vỹ Hồ Ly Đát Kỷ, Diêm Vương, Cùng Kỳ Linh Thú... Nói chung, tất cả đều là thần thoại của Trung Hoa.
Còn về những truyền thuyết, huyền thoại của dân tộc, tôi biết Lạc Long Quân, Âu Cơ, Thánh Gióng, Sơn Tinh, Thủy Tinh... Hay xa hơn là Kinh Dương Vương, xoay đi quẩn lại chỉ có bấy nhiêu đấy. Chắc là tại tôi không chịu đọc nhiều sử sách dân tộc mà lại chìm theo dòng chảy Văn hóa Trung Hoa.
Cái tôi muốn nói đến là lịch sử dân tộc không hề thua kém nước bạn phương Bắc.
Về thể loại tiên hiệp, tôi thích, nhưng không quá lậm. Tôi cũng có xem phim như thế, đọc vài cuốn truyện, tất nhiên, cũng là của Trung Quốc.
Dạo này, trên Web Vn*****s, có tác phẩm Thần Chiến Triều Trần. Tôi đã đọc 9 chương. Cảm thấy đây là một tác phẩm tiên hiệp hay, đậm chất thuần Việt.
Hay ở đây, là tác phẩm này, không viết theo thịnh thế tiên hiệp của Trung Hoa. Mà là dựa trên lịch sử, theo các truyền kỳ về yêu ma quỷ quái, thần thánh, thầy tu thầy phép của dân tộc.
Đấy là một điểm sáng rất lớn trong bối cảnh truyện chữ của Việt Nam hiện tại. Không bám vào Trung Quốc.
Dù tác giả, gọi là nghiệp dư đi, có văn phong không trôi chảy, đẹp đẽ, hay quá mượt mà như những tác phẩm tiên hiệp nổi tiếng khác. Nhưng phải nói, lượng kiến thức của tác giả rất lớn. Cái cách miêu tả vùng đất Tây Bắc, vùng Đà Giang, phong tục tập quán của dân tộc miền núi, khiến tôi rất ấn tượng.
Tôi công nhận, nhờ 9 chương truyện này, tôi mới biết thêm nhiều điều về đất rừng miền núi ngày xưa. Cứ như tôi bị lạc vào thế giới ấy qua cách miêu tả của tác giả vậy.
Nhân vật chính là Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật, một vị hoàng tử, dũng tướng của nhà Trần, nước Đại Việt. Đây một cái khó của tác giả, bởi người ấy có thật trong lịch sử, nếu miêu tả diễn giải sai hình tượng, cả tác phẩm như bỏ đi.
Thần thánh hoá nhân vật chính quá thì không được, cũng không thể để nhân vật chính ngu ngốc, nhu nhược hay hèn nhát, hoặc quá độc ác. Viết giống như chính sử thì sẽ bị chê là bình thường, không có sáng tạo, đại loại như vậy.
Có lẽ vì lý do trên, nên ở mấy chương đầu, đã có độc giả nhận xét rằng, Trần Nhật Duật bị lu mờ bởi dàn nhân vật phụ. Tôi đồng ý với cái này.
Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận chàng hoàng tử dáng người rất đẹp, thông minh tài giỏi, là một dũng tướng thật sự, được cấp dưới tôn trọng, kính nể, và trung thành.
Rất may, tác giả đã chọn thể loại tiên hiệp. Mà chuyện yêu ma, thần phật thì trong dân gian lưu truyền không biết bao nhiêu mà kể, sử sách không chép đầy đủ hết được. Do đó, tác giả có thể thoả sức sáng tạo, viết nên một câu chuyện tiên hiệp của Đại Việt.
Hãy đọc thử đi, sẽ biết cảnh giao chiến giữa sứ giả phủ Cao Sơn với Hổ tinh Một Mắt ác liệt thế nào, nguy hiểm ra sao. Tài trí của Nhật Duật không thua kém phương Bắc là bao, sẵn sàng chịu khổ, tìm tòi nắm bắt phong tục tập quán của dân tộc miền núi, rồi dùng những thứ đó để chiêu hàng Chúa đạo Đà Giang Trịnh Giác Mật hung hăng, hống hách mà không hao một binh, mất một cung. Vị chúa đạo ấy lại là người sợ ma quỷ, bỗng dưng trở nên nhút nhát, ham sống sợ chết, là điểm hài hước, hóm hĩnh do tác giả tạo ra một cách chân thực. Người mà, ai lại không sợ yêu ma quỷ quái cơ chứ.
Rồi có cô gái Bạc Nương ngây thơ lại bí ẩn. Quan tạo Bạc Luông vì tình yêu mà báo thù rửa hận, phải chịu kết cục bi thảm, gia đình tan nát. Hay xen kẽ, là vẻ mặt xấu hổ, lúng túng, giận dữ ngây ngô của đôi nam nữ Nhật Duật, Vi Mai...
Chỉ mới 9 chương thôi, tác giả đã vẽ nên một câu chuyện phiêu lưu, đầy nguy hiểm của Trần Nhật Duật.
Mặc dù, có vài lỗi chính tả, hay cách trình bày chưa đẹp mắt, văn phong bình thường, cứ như diễn tả, lúc gây cấn thì chưa gây cấn, lúc lãng mạn thì tới, lúc xúc động, bi thương cũng chưa thấm. Nhưng, khi đọc, sẽ biết tác giả đã khổ tâm nghiên cứu, học hỏi rất nhiều. Cách dùng từ rất thuần Việt, từ cái tên nhân vật cho đến những từ ngữ thời cổ như quan tạo, phiên dậu, thầy phép, đức ông, chữ Triện... Cả tên địa danh và các truyền thuyết về Ma Thị Cao Sơn, núi Tản Viên, hay Đệ Ngũ Tuần Tranh danh tướng Cao Lỗ, người chế tạo nỏ thần cho An Dương Vương.
Tất nhiên, cảm nhận ở trên là của cá nhân tôi. Với tư cách là một độc giả, đối với tôi, tác phẩm Thần Chiến Triều Trần này, rất hấp dẫn, mang đặc trưng riêng của dân tộc.
Tôi là một người, khi đọc một tác phẩm, hay một vài chương truyện, sẽ đọc qua loa, kiểu như xem trước vậy, khi nội dung hay, tôi sẽ nghiền ngẫm đọc lại sau.
Vì vậy, văn phong của tác giả hợp với tôi, cũng chưa chắc làm hài lòng nhiều độc giả khác, khó tính hơn tôi. Cho nên, tôi rất mong, tác giả sẽ cố gắng viết thật hay về sau, và bỏ ra một ít thời gian rảnh rỗi, trau chuốt lại từng chương truyện cho hay hơn, bớt lủng củng, dài dòng, đọc vấp, lặp từ. Nói thật, đây là tác phẩm tiên hiệp đầu tiên tôi đọc do người Việt viết mà lại dựa theo sử dân tộc, có bối cảnh rõ ràng.
Điểm mạnh của tác giả là miêu tả cảnh sắc, còn về tả nội tâm, tính cách nhân vật thì chưa tới, cứ như thiếu thiếu cái gì đó.
Con người rất phức tạp, và đầy toan tính. Tùy tình huống, có người sẽ hành động khác nhau. Với một người nặng tình nghĩa như Bạc Luông lại dễ dàng để con gái bị bắt đi, hay Nhật Duật thân phận cao quý lại liều mình giúp đỡ sứ giả Ban Mai, hay Ban Mai tránh được thuốc mê, mà biến mất dạng bỏ lại Nhật Duật không rõ an nguy?
Dĩ nhiên, tác giả có cái lý của tác giả. Chỉ mong, những tình tiết sau, tác giả sẽ khắc họa đầy đủ hơn, chân thực hơn, và hay hơn.
Hãy chờ xem, và đoán đọc, Trần Nhật Duật sẽ cứu Bạc Nương như thế nào? Thời nhà Trần, quân Nguyên Mông xâm lược đến ba lần, dũng tướng nhà Trần sẽ đối phó ra sao? Tác phẩm này sẽ đi đến đâu? Thời gian sẽ trả lời, và bạn đọc hãy tự cảm nhận.
Xin hết, 9 chương, nên tôi không nói dài dòng.
Chúc Phiên ca hoàn toàn tác phẩm này. Tâm huyết để đi hết cuốn truyện không phải là điều dễ dàng.
Một tác phẩm hay, và tác giả đã bỏ công sức mà viết.
Cúi chào.
Chiến Thần Bại Trận