Chương 20: Cướp đây
Một người nam nhân có khuôn mặt rất bình thường cưỡi một con lân giáp thú ra phía ngoài. Lân mã thú hình dáng giống như ngựa lại giống như lừa. Toàn thân có vảy che kín. Con cái có hình thể to hơn con đực và màu đậm hơn khá đơn màu. Con đực thì có màu sắc khá bắt mắt và thân hình nhỏ hơn. Thể lực con cái nếu như dùng để đi đường dài hoặc thồ vật nặng sẽ tốt hơn. Con đực dùng để quãng đường yêu cầu với tốc độ cao.
Màu sắc sặc sỡ lân mã thú cho thấy được nó là một con lân giáp thú đực. Người thanh niên theo đó cưỡi con vật, đôi mắt cũng liếc nhìn xung quanh ngắm cảnh sắc xinh đẹp. Không hổ là xứ hoa của thành phố Đại Long. Thị trấn Bách Hoa quả thực là trăm hoa đua nở. Nơi này khí hậu quanh năm giống như mùa xuân, rừng hoa bát ngát đủ mọi màu sắc.
Thị trấn Bách Hoa không chỉ nối tiếng với trăm hoa mà có một loài hoa đặc biệt. Nguyệt Quang Hoa... Loài hoa này trong bóng đêm phát ra quang mang yếu ớt. Bất quá vào ngày trăng tròn, Nguyệt Quang Hoa phát ra rực rỡ sáng trói khiến cho cả thị trấn Bách Hoa như muốn sáng lên trong đêm. Cảnh sắc đẹp tuyệt mỹ đến vô cùng. Đáng tiếc ngày trăng tròn vừa mới đi qua được vài ngày nếu không Viên Cửu nhất định sẽ ở nơi này thưởng thức Nguyệt Quang Hoa.
Mặc dù thời điểm vừa qua bữa trưa, mặt trời treo trên cao nhưng thị trấn Bách Hoa vẫn không có nắng gắt. Không khí mùi hoa tươi mới đồng thời một cơn gió nhẹ thổi qua làm cho lòng người say. Đôi mắt Viên Cửu không khỏi hơi nhún nhún mũi thích ý. Tâm trạng hắn có vài phần tốt hơn, bàn tay dẫy nhẹ dây cương thúc giục lân mã thú tăng nhanh cước bộ đi về phía trước.
Đột nhiên giác quan thứ sáu Viên Cửu theo đó báo động. Hắn ngay lập tức nhảy xuống phía dưới từ trên lưng lân ma thú. Cũng lúc đó lân mã thú phát ra một tiếng hý vang: “Hí...” Dưới chân nó xuất hiện một đám dây leo trực tiếp mọc lên. Những dây leo này tràn ngập gai nhọn cuốn thẳng lấy chân lân mã thú. Nó chỉ kịp hí một cái rồi trực tiếp bị ngã xuống mặt đất.
“Phì...” Một âm thanh vang lên, Viên Cửu ngay lập tức động dụng. Ở dưới mắt đất đột nhiên trồi lên một đám nụ hoa màu đỏ. Ngay sau đó nó mở ra cánh hoa sắc sở, một đám khí thể trực tiếp theo đó phun ra ngoài. Khí thể đậm đặc phát ra ánh sáng lập lòe giống như ma chơi. Ở ban ngày cũng có thể thấy được ánh sáng lờ mờ.
“Hí...” Lân mã thú bị khí thể bao trùm lập tức phát ra âm thanh hí liên tục. Vết thương ở chân nó bắt đầu trực tiếp tím đen do độc tố đám dây leo trực tiếp cuốn lên. Song khi khí thể màu xám kia trực tiếp tiến tới thì con lân mã thú ngay lập tức sủi bọt mép ngất lịm đi.
Thân mình Viên Cửu lui vài bước trực tiếp tránh thoát được đòn tấn công đám người này. Hắn ngay lập tức trực tiếp dùng bàn tay mình chạm vào mặt đất. Một đám cây lập tức trở nên sắc bén vô cùng theo đó điên cuồng công kích địch nhân đang dấu trong đám cây. Tổng cộng có bốn người tất cả đều dấu ở xung quanh.
“Khốn kiếp!” Đám người ngay tức khắc vọt ra bên ngoài. Một người chửi lớn nói: “Cẩn thận đối phương cũng sử dụng phương thức cây cối hoa cỏ làm vũ khí! Hẳn không phải võ hồn tu chân hoặc ma pháp gì đó... Mọi người cẩn thận!” Vừa đạp chân xuống đất hắn mở miệng nói.
Đoàn người này có bốn người tất cả. Đám bọn họ Viên Cửu đều quen thuộc. Những người này đều ở trong đám người bị Viên Cửu hố ở tại cửa hàng đổ thạch Bách Hoa. Chỉ thấy Viên Cửu cười nhạt mở miệng nói: “Ta nghĩ là ai? Hóa ra là đám chuột nhắt ở cửa hàng đổ thạch Bách Hoa!” Nói đến đây hắn khẽ mỉm cười. Đôi mắt hắn cũng lóe ra ánh sáng lập lòe bao quát xung quanh.
Nhất thời bốn người thanh niên và năng lượng trong cơ thể họ làm cho Viên Cửu hết sức khẩn trương. Cấp bậc của đám người này rõ ràng đã đạt cảnh giới đỉnh có thể trảm hồn. Mỗi người đều đã đạt đến cấp bậc hai đỉnh. Bộ dáng đều là ngoài hai mươi. Ở tuổi tác này có thể đạt được như vậy cũng là không tệ.
Đối với hồn sư thì cảnh giới họ bị chặn lại chính là cảnh giới trảm hồn. Trảm hồn không những phải có đại nghị lực còn có cảm giác muốn mạo hiểm. Vì đem võ hồn tách ra khỏi cơ thể để nó tồn tại gần như thân ngoại hóa thân là một việc hết sức nguy hiểm. Cập bậc dưới hoàn toàn có thể dùng thời gian và năng lượng tạp đi lên.
“Thằng nhóc khốn kiếp!” Một nam nhân có vài phần hơi xấu xí mở miệng nói. Ở phía sau hắn là hư ảnh một câu hoa, Điểm kỳ quái chính là cây hoa này có hình dáng giống như mũi người, bộ dạng cực kỳ quái dị làm cho người ta cạn lời. Chỉ thấy hắn dùng ngón tay chỏ chỉ thẳng Viên Cửu quát lên: “Mày có biết mày làm chúng tao tốn bao nhiêu tiền ở cửa hàng đổ thạch không hả?”
“...Hừ...” Viên Cửu khoanh tay trước mặt, giọng nói tràn ngập giễu cợt mở miệng nói: “Ta lừa các ngươi? Khi nào? Không phải các ngươi tham lam cướp đá của ta rồi sau đó vì sự tham lam của mình mà bị trả giá hay sao? Mấy trăm linh thạch đó đối với các ngươi là một bài học không tệ đi. Sau này nên học một điều đừng quá tham lam cẩn thận rước họa vào thân.”
“Ta nhổ vào!” Người nam nhân hơi xấu xí trực tiếp nhổ ra một ngụm nước bọt. Ngón tay tiếp tục chỉ thẳng Viên Cửu trong khi muôn mặt đã vặn vẹo lại: “Mẹ nó... thằng nhóc nhà ngươi. Nếu không phải ngươi liên tục thằng đổ thạch, bọn tao chỉ muốn kiếm một ít sao? Mày lỡ lòng nào lừa dối bọn tao. Lỗi chính là thuộc về mày!”
“Đúng thế, đúng thế!” Hai tên khác cũng gật đầu phụ họa. Chúng nói làm cho Viên Cửu hoàn toàn cạn lời.
Chỉ thấy người nam nhân có vài phần ẻo là hơi đưa tay lên. Trong đám người này hắn là người có tu vi cao nhất, giống như nửa bước tiến vào cấp trảm hồn. Ở phía sau lưng hắn là một cây hoa hồng đặc biệt. Hoa hồng màu đỏ nở rộ ra cực kỳ xinh đẹp. Bộ dạng hắn lại tiện tiện kết hợp với đám hoa hồng thực sự làm cho người không còn lời nào để nói.
Một người khác thì có võ hồn là một cây hoa bắt ruồi với hai cái cánh lá cây có gai ụp vào nhau. Một người khác thì có hình dáng giống như một cái ấm. Toàn bộ đám người đều dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Viên Cửu.
“Anh chàng đẹp trai!” Ngươi nam nhân ẻo lả có võ hồn hoa hồng khẽ cười nói: “Chúng ta sẽ không so đo với anh chàng đẹp trai đã lừa chúng ta. Bất kể thế nào nếu không phải anh đã lựa chúng em sao chúng em có thể mất linh thạch vô ích được!” Giọng nói bất nam bất nữ làm cho mọi người nổi da gà nhưng đám người ở đây dù cảm giác ghê tởm nhưng cũng gật đầu đồng ý.
“Các ngươi mất linh thạch đó là các ngươi đáng đời!” Trong lòng Viên Cửu muốn nhỏ một ngụm nước bọt. Bất quá mặt ngoài hắn vẫn không đổi sắc. Hắn nhìn về phía người nam nhân ẻo là kia mà nheo mắt một cái thật sâu: “Vậy... các ngươi muốn gì?”
“Chúng ta muốn gì sao?” Người nam nhân ẻo lả khẽ nháy mắt với Viên Cửu nói: “Chỉ cần anh chàng đẹp trai đi cùng chúng ta đến cửa hàng đổ thạch một lần nữa. Chúng ta sẽ ra tiền mua đá như thế nào? Chúng ta cũng chỉ muốn kiếm một bút nhỏ sẽ để anh rời đi!” Nụ cười hắn tự cho rằng đẹp nhất đối với Viên Cửu kèm theo cái nháy mắt cực kỳ ái muội.
Mấy nam nhân khác muốn nôn, tên nam nhân có võ hồn hoa mũi mở miệng hói với giọng khó chịu: “Âm Dương Nhân, ngươi không phải nói chúng ta sẽ khống chế tên nhóc này? Sau đó bắt ép hỏi hắn bí kíp đổ thạch sao?”
“Câm miệng!” Nghe được mình bị gọi là Âm Dương Nhân, người nam nhân ẻo là tức giận trực mắng. Ánh mắt có vài phần bất thiện quát lên: “Cẩu Tử... ngươi rất muốn chết phải không?”
“Ha... ra là vậy!” Đầu Viên Cửu hơi gật xuống, hắn nở nụ cười nhàn nhạt: “Vậy đây là lý do các ngươi chặn đường tấn công ta. Xem ra trong mắt các ngươi phương pháp đổ thách xem ra rất là làm cho các ngươi đỏ mặt. Mạo hiểm lớn nguy cơ như vậy cũng không tiếc chặn giết ta.”
“Đương nhiên!” Nam nhân hoa nắp ấn gật đầu một cái, ngón tay chỉ thẳng Viên Cửu quát: “Chỉ cần đạt được thứ đó, chúng ta có thể sẽ đổi đời.”
“Nếu muốn ta giao bí quyết đổ thạch cho các ngươi cũng được!” Viên Cửu gật đầu nói: “Nhưng ta rất tò mò các ngươi làm thế nào biết được là ta. Phải biết rõ ràng ta đã thay đổi hơi thở và dung mạo. Ngay cả bộ quần áo bị các ngươi đánh dấu cũng đã thay đổi rồi kia mà. Làm sao các ngươi có thể tìm được ta!”
“Đương nhiên là do bản lãnh của ta rồi!” Cẩu Tử cười khẽ nói, ngón tay chỉ thẳng về phía mình: “Võ hồn của ta có thể ngửi được mùi hương người khác từ cả trăm dặm.” Không biết hắn nói dối còn là nói thật, hắn tiếp tục ca ngợi mình: “Dù ngươi đã cố gắng thay đổi mùi trên cơ thể ngươi, ngay cả hơi thở lẫn cả quần áo, khuôn mặt... Nhưng ở trên người ngươi có một mùi hương hoa hồng nhàn nhạt. Mùi hương hoa hồng này rất giống hoa hồng tại khách sạn Hoa Hồng. Với lại võ hồn Âm Dương Nhân lại là hoa hồng nên...” Nói xong hắn cười đưa ngón cái ra.
“Thì ra là vậy!” Lập tức Viên Cửu hiểu được. Đây là tệ đoan hấp thu sinh mệnh lực đám hoa hồng từ khách sạn Hoa Hồng. Song hắn cười nhẹ nói: “Bất quá bí kíp chỉ có một, vậy ta biết đưa cho đám người nào trong các ngươi đây?”
“Việc này ngươi không cần xen vào...” Âm Dương Nhân lập tức cười nhạt nó: “Chúng ta lập tức khống chế hắn lại. Sau đó tìm ra phương pháp đổ thạch. Đến lúc đó quyết định lại bàn bạc sau!” Vừa nói ngay lập tức hắn mở đầu động thủ.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile