TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 14 của 14

Chủ đề: Cuộc sống ở Buôn Chua

  1. #11
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    24
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống ở Buôn Chua
    Tác giả: T'S'A' 2012
    Chương 11 Xa nhà 1


    Tiếng cười khúc khích vang lên, đêm muộn, từ lùm cây rậm, hòa quyện, rả rích những con dế gọi bạn.
    Hoang dại, nhiệt tình rồi lặng lẽ theo lá vàng héo úa khi hè về, nóng cháy đến tàn lụi.
    Thu đến lạnh lùng cơn gió thổi bay chiếc lá vàng rơi, bay bay mãi theo. Khi mùa đông mang sinh mệnh mới, Hà lau giọt nước mắt lăn dài trên má, đi xa.

    Những cánh én lượn trên nền trời báo hiệu một mùa xuân về. Thời tiết hiu hiu lạnh, Hà đặt chân lên mảnh đất này, màu đất đỏ Bazan bụi bặm hoang sơ. Nơi không ai biết cô là ai, đã trải qua những gì, quá khứ không còn nữa chỉ là hiện tại, lúc này, gặp gỡ.

    Tây Nguyên, xứ sở những rừng cây bạt ngàn, những con suối réo rắt giữa những dãy đồi chập chùng xa mãi về phía chân trời, ôm lấy, rộng vòng tay cho người con người khốn nạn, những người đi tìm tương lai, sống sót trên đời.

    Bơ vơ lạc lõng, cảm giác đó Hà đã quen, cô chỉ biết rằng ở đây không còn ai biết về cô, cô là ai, không ai cả. Hà muốn sống cuộc sống mới, rời xa quá khứ đau khổ khốn nạn đó. Ở đây, giữa núi rừng bao la, nơi Hà sẽ sống cuộc sống mới của mình, riêng mình Hà, không ai biết.

    Hà hỏi vài người, đi đến nơi xa nhất, những nơi ít dấu chân người, cuộc sống mới, cô nghĩ về nó trên suốt quãng đường đến đây, xa thật xa, không ai cả, chỉ mình cô thôi. Hà chỉ muốn sống một mình, chỉ riêng mình cô.

    Từng con đường, những ngôi nhà mảnh ruộng vườn cây, qua từng ngọn đồi, đi xe rồi đi bộ, leo những con dốc, băng qua con suối, rừng núi hoang, Hà đi nhiều ngày, vẫn đi, tìm nơi cô muốn đến. Con đường dẫn vào rừng đầy cỏ cây rậm rạp che giấu vết xe mờ phía dưới, hoang sơ vắng lặng người lấy gỗ, bên cây đa cạnh đường, túp lều nhỏ lấp ló ánh lửa.

    Cuộc sống yên bình tĩnh lặng, Hà dậy sớm nhóm lửa nấu nước, nướng vài củ khoai cho bữa sáng, ra vườn sạt cỏ cuốc đất. Ban sơ lỡ ngỡ đến quen thuộc, cô thích nghi dần.

    Khu vườn nhỏ bên bìa rừng, cô trồng đậu. Những chồi non mọc lên từ đất, từng hàng tăm tắp kết quả cho những ngày làm việc dưới ánh mặt trời nóng cháy, bàn tay chai sần, da ngăm đen. Hà cầm cuốc đi giữa hàng đậu, mái tóc ngắn cắt ngang vai, một mình.

    Cây non còn yếu, Hà nhẹ nhàng, từng ly từng tí một cẩn thận loại bỏ cỏ, thứ giành ăn với những cây đậu non kia. Mặt trời lên cao phả oi bức lên bóng lưng nhỏ bé cúi người sạt cỏ, từng giọt mồ hôi thấm vào mặt đất rồi biến mất. Cơn gió nhẹ chỉ làm lá cây đung đưa trên cao, giơ tay lau mặt nhấm nhem, Hà nhìn trời đứng bóng vào trưa, cô cầm cuốc men theo hàng đậu ra vườn về nhà.

    Thả cuốc cạnh nhà, cô gái mở cửa đi vào. Căn nhà nhỏ bằng những miếng ván thừa xin của người dân, bằng tiền dành dụm được nhờ người dựng lên, nhà cô, nền đất nén chặt chỉ kê chiếc giường con cách hai bước chân bên cạnh cửa là bếp đất nhỏ vuông ngăn lại bằng vòng đất thấp cở gan tay bao quanh, kề bên giường chiếc bàn nhỏ dùng để đồ lặt vặt và ăn cơm, đầu giường, bức tường treo dây quần áo.

    Hà múc nước trong chum cạnh bếp, ra cửa rửa tay rửa mặt xong lại cạnh bàn rót bát nước uống rồi chuẩn bị nấu cơm. Ngồi cạnh bếp, cô lấy que củi cháy dở gạt tro, lấy củi dăm cho vào đốt lửa, công việc thuần thục tự nhiên như vậy. Chiếc nồi nhỏ chỉ đủ cho hai bát gạo, Hà đổ một bát nửa dùng ăn cả buổi tối. Xong cô ra trước cửa ngắt cọng rau khoai, ít lá hành trồng trước nhà làm canh thêm nồi cá kho hôm trước là đủ.

    Ăn trưa xong, Hà ngả lưng nằm nghỉ. Nằm trên giường, cô gái nhìn trần nhà thấp lẩm nhẩm những việc cần làm buổi chiều, cô muốn mình thật bận rộn, mệt mỏi tấm thân cô, để không phải nghĩ gì vẩn vơ nữa.

    Con đường mòn dẫn vào rừng vắng bóng người, sát bìa rừng, cạnh con đường có một ngôi miếu hoang nằm dưới gốc đa, đêm về khe khẽ tiếng nỉ non ru con, tiếng trẻ khóc gọi mẹ…


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi kya131, ngày 03-04-2020 lúc 16:58.
    ---QC---


  2. #12
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    24
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống ở Buôn Chua
    Tác giả: T'S'A' 2012
    Chương 12


    Hương cúi đầu khi qua ngưỡng cửa, bước trên sàn nhà lát đá cẩm thạch sắc tím bóng loáng, mái tóc dài chấm lưng ngày thường xõa xuống giờ vấn cao ghim một cây trâm bích ngọc gợn mây mờ ảo.

    Dáng người thon thả trong từng bước chậm, uyển chuyển nhẹ nhàng. Mặt nàng như lặng lẽ, như sầu ai đầy tiếc thương nặng trên đôi mày ngài, con mắt như hồ thu biên biết.

    Hương như thành lỗ sâu, hút lấy ánh mắt của mọi người khi bước vào phòng khách.

    Hương biết sẽ vậy, nhan sắc của nàng, dáng người nàng, khí chất của nàng có sức hấp dẫn mạnh mẽ, lúc nào cũng vậy, ở đâu cũng vậy.

    Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha, khí chất cao sang, ai ai cũng tán thưởng tôn sùng.

    Trong ánh sáng tím kì ảo, lấp lóa ánh mắt gã đàn ông, Phan Văn Đức, con trai ông chủ Quảng Hiệp hội.

    Đức nhẹ mỉm cười nhìn Hương, người mà gã trăm công nghìn kế mới rước về nhà được. Đầu khẽ gật, mắt nhìn nữ giúp việc dẫn cô dâu mới đi vào, hôm nay Đức dẫn vợ ra mắt bạn bè của mình.

    Hiện tại, Đức mặt cười tươi, tay vòng qua eo Hương, giới thiệu nàng với từng người.

    Từng ánh mắt như soi mói, những giọng khoa trương ngợi khen, Hương chỉ khẽ gật đầu chào hỏi cho xong, ít khi thấy nụ cười trên môi nàng, chỉ có lặng lẽ.

    Hương rất hiểu thân phận của mình, tình cảnh của cô bây giờ. Nàng đã có chồng, chồng nàng mạnh mẽ với quyền lực lớn, người có thể quyết định sống chết gia đình nàng. Những giọt nước mắt của mẹ, tiếng thở dài của cha còn văng vẳng bên tai, nàng, cuộc sống của nàng, sinh mệnh của nàng, niềm vui và đau khổ đi xa chỉ còn thân xác nàng theo người ta.

    Người con gái tuổi trăng tròn như đóa hoa nở rộ ướt át khoe sắc giờ không thể có niềm vui, cũng không thể có nỗi buồn, vì sinh mệnh của nàng hoàn toàn lệ thuộc vào người ta.

    Nụ cười chỉ có một mình, trong mơ, giọt nước mắt thầm lặng chảy dài ướt gối, sáng ra nàng vẫn là cô con dâu cao quý nhà họ Phan.

    Màng giới thiệu xong, Hương khẽ nhún người, xin phép về phòng. Nàng bước chậm qua hành lang, qua từng ô cửa, nắng vàng rải nhẹ mỗi bước chân, lá vàng lặng lẽ chạm vào sắc thu.

    Thu về làm lòng ta xao xuyến, lá vàng rơi rụng nghĩ về người xa. Nhặt lá vàng rơi, nhìn cành cây lắc lư theo gió, ai chẳng phải ngậm ngùi tưởng nhớ người thân ở xa, chia xa biết bao giờ gặp lại, chỉ biết đem tình cảm gửi vào trong gió.

    Không khí sầu muộn vậy, tha thiết đến vậy mà Hương, thiếu nữ tuổi mười bảy mười tám, luôn tĩnh lặng im ắng không biểu cảm mặc mưa gió. Qua ô cửa, lá vàng rơi xuống phủ kín góc vườn, tiếng người than thở tưởng rằng nhớ ai.

    Những cô gái, chàng trai trẻ tụ tập nhìn sắc thu về. Họ học các nhã sĩ xưa làm thơ văn gửi người ở xa, sầu rồi thành vui. Quần áo phẳng phiu, trang nhã, dáng vẻ đường hoàng, yểu điệu xoay quanh nhau, ca tụng nhau, tâng bốc nhau, ngợi ca nhau, khoe học thức với nhau, huyên náo góc vườn.

    Hương bước chậm, hành lang dài như vô tận.

    Bất chợt giọng mỉa mai vang lên:

    "Ta nhớ nàng! Ôi, khúc gỗ của ta sao lại lặng thinh."

    "Xem kìa, một khúc gỗ đang đi qua."

    "Nhìn mặt thì đẹp đấy, người cứ đơ như khúc gỗ, tối ôm một khúc gỗ cứng đơ ngủ đàn ông ai chịu nổi."

    "Nữ nhân như vậy, ôm vào lòng, cũng nhất định giống hệt ôm một khúc cây."

    Cả đám cười ngất trông khoái trá lắm.

    Hương bước chậm đến phòng mình, đẩy cửa bước vào, căn phòng của riêng nàng, phòng vợ hai của cậu Đức, nhỏ, yên tĩnh và ấm áp.

    Ở đây, trong căn phòng nhỏ này, thế giới riêng của nàng, không ồn ào, không xỉa xói mỉa mai, không ai cả chỉ riêng mình nàng mà thôi.

    Đóng lại cửa, im ắng lạ, Hương chậm rãi đi tới cạnh giường nơi đặt bàn trang điểm. Qua chiếc gương, khuôn mặt mỹ lệ ửng hồng ướt át. Nàng như là một người khác, không còn như khúc gỗ cứng đơ mọi người thường thấy.

    Chậm rãi, Hương gỡ từng cúc áo, chiếc áo trắng rơi nhẹ dưới chân, thân hình thon thả, làn da trắng muốt nổi bật hơn với viền ren áo lót phản chiếu trong gương.

    Nàng giựt chiếc trâm ngọc, mái tóc đen dài xõa tung, lắc đầu, tóc vờn nhẹ vành tai, ôm ấp bờ vai lần xuống lung ong. Nhìn bóng hình trong gương, Hương lắc lư mình như theo điệu nhạc, hai tay ôm lấy thân mình.

    Lắc lư một trận đã đời, Hương hút sâu mắt nhắm lại một lúc rồi mở mắt thở phào đầy khoan khoái dễ chịu.

    Hôm nay có cuộc gặp quan trọng, vội vàng thay đổi quần áo, cảm ứng xung quanh bốn phía không thấy ai, Hương khoát tay thân hình mờ nhạt dần đến khi biến mất.

    Khoảng đồi như lặng im sau cơn mưa bất chợt, hòa tan ánh trăng sáng treo trên cành, làm không khí rừng thông thêm dịu mát trong lành.

    Tiếng róc rách nơi khe suối gần hơn, Hương chậm bước, nhẹ nhàng trên chiếc lá úa màu rụng rơi.

    Cô khẽ vuốt tóc ướt nhòe giọt mưa rơi, cởi giày, bước chậm cảm nhận cỏ lá vuốt ve mơn trớn, như thế gần với thiên nhiên hơn, cảm nhận rõ ràng hơn giờ phút này.

    Hương không còn là khúc gỗ ngay đơ, cô con dâu cao quý, nàng chỉ là cô gái trẻ bước chậm với thiên nhiên, chia sẻ với cây cỏ tâm tình của mình. Tiếng róc rách êm dịu, gió êm dịu, cỏ lá cũng thật êm dịu trong trái tim của nàng. Nàng sắp gặp người thương.

    Hương chạy nhanh, mem theo theo tiếng nước chảy qua kẽ đá. Một khoảng trống, lưng chừng đồi, nhô ra giữa không trung, bên trên con suối, cây phong trơ trọi trong gió, lá chia hai màu.

    Dưới gốc cây, một chàng trai trẻ ăn mặc giản dị nhưng sạch sẽ, tuổi chỉ mười bảy mười tám đứng nhìn về phía xa.

    Luôn luôn vậy, anh chàng luôn điềm tĩnh, lặng lẽ mà ấm áp. Vầng trán cao, đôi mắt sâu thẳm hút hồn, mặt non non mà kiên nghị, là chỗ vững chắc để nàng dựa vào.

    Hương mỉm cười thật tươi đầy ngọt ngào, má đỏ phây phây, nụ hồng ướt át, bước nhẹ tới.

    Chàng trai trẻ quay lại, mỉm cười.

    Nàng chạy chậm lại phía chàng trai trẻ, như ngập ngừng, chực chờ, tim đập thình thịch, rung rung cầm lấy tay chàng trai trẻ, lắc lư.

    "Thành...Thành đến rồi!"

    Tay nàng run rẩy, tim như loạn nhịp, bâng khuâng chờ đón. Ánh mắt thiết tha, mong ngóng chờ đợi ai khi gặp lại, nhiệt tình, nồng cháy.

    Chàng trai trẻ mỉm cười cầm tay nàng, nhìn lấy nàng trìu mến. Ánh mắt sâu chân thành nhưng sao tĩnh lặng không như ngày nào còn chung bước.

    Tụ hội của cậu chủ Đức chàng cũng được mời. Chàng là thế hệ trẻ nổi bật của Hạ Đường, thủ lĩnh lớp trẻ vốn phải thay mặt Hạ Đường tham gia tụ hội hôm nay. Điều này có lợi cho địa vị của chàng trong Hạ Đường lẫn Quảng Hiệp hội.

    Vì nàng, Thành ở đây chờ đợi trong màn mưa, giữa núi rừng hoang vắng.

    Nghĩ tới đó, tim nàng đập mạnh hơn, mặt đỏ rần rần, cắn môi, áp tay chàng trai trẻ vào ngực nàng, người như mất sức lực ngã vào lòng chàng trai trẻ.

    Có một người yêu nàng, hi sinh vì nàng, nàng thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Nàng muốn nói hết, thổ lộ hết nỗi niềm tương tư với chàng. Giãi bày với chàng tấm lòng của nàng, về mọi thứ của nàng cho chàng nghe, để chàng hiểu trái tim nàng chỉ thuộc về chàng.

    Bộ ngực mềm mại của nàng ép chặt vào ngực hắn, hai bóng hình quấn quýt với nhau dưới tán lá phong chia màu hai nửa.

    Mắt chàng trai trẻ từ trìu mến, tĩnh lặng rồi sâu hoắt lạ lùng, chàng đột nhiên đẩy nàng ra, mặt âm trầm.

    Hương ngây ngô, trân trân nhìn, cơn gió lạnh thổi qua làm nàng rùng mình. Tỉnh hồn nhìn chàng, Hương thấy tia máu chảy ra từ khoé miệng của chàng.

    Khuôn mặt anh khí bừng sáng giờ hôi bại, mắt dần ảm đạm dưới ánh trăng. Tim nàng như thắt lại, vội vàng lo lắng.

    "Chàng bị thương. Làm sao…"

    Tay nàng rung nhẹ vươn lên môi chàng, những ngón tay có hạt sáng mờ êm dịu, nàng lấy tinh khí của mình muốn chữa trị cho chàng mà không nghĩ tới việc làm này sẽ làm cho cơ thể nàng hao mòn tinh khí, cầu kiều nối thiên địa dễ sụp đổ, nặng thì thành ngu ngốc, nhẹ thì thành phế nhân.

    Chàng trai trẻ lắc đầu, giơ tay lên cản lại, mắt u ám.

    Hương gấp:

    "Tại sao…"

    Chàng trai trẻ cười, tiếng cười thê lương sầu thảm.

    "Ta không sao. Ta không cần chút tinh khí quý giá đó của nàng để làm bản thân khỏe mạnh hơn. Ha ha…"

    Chàng trai trẻ như điên dại, cười xong ánh mắt sáng lên đầy cuồng dại chòng chọc nhìn Hương, xoáy vào tim nàng.

    "Ta là đại ca Thành, em trai anh Hai, là thủ lĩnh Hạ Đường hùng mạnh, thành viên nổi bật trong Quảng Hiệp hội, ta không cần ai thương hại, là nàng, nhất là nàng, ta không cần nàng thương hại ta."

    Hương đứng trân trân, môi rung rung nhìn chàng trai trẻ.

    "Chàng…"

    Chàng trai trẻ gạt phắt:

    "Quên đi. Hôm nay gặp nàng ta chỉ muốn thông báo cho nàng là ta đã nhận lời lấy Thương, nàng ấy rất tốt với ta, ta cũng sẽ tốt với nàng ấy."

    "Chàng...chàng." Hương ngơ ngác, giọng lạc đi.

    Chàng trai trẻ cười mỉa:

    "Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Nàng vậy ta cũng vậy thôi!"

    Thân hình run rẩy trong màn sương đêm mờ nhạt, giọt nước lăng dài trên má từ bao giờ, long lanh, lạnh lẽo.

    "Nhưng... nhưng chàng đã nói, chàng quên rồi sao lời hứa nguyện Biên Viễn."

    Chàng trai trẻ giật mình, tay nắm chặt run run:

    "Nàng đã là vợ của người ta sao còn mặt mũi nói lời này!"

    Chàng trai trẻ cuồng ngạo gằn từng chữ:

    "Nàng gã chồng thì ta phải lấy vợ thôi mà!"

    Mặt nàng đỏ ửng rồi nhợt nhạt đến trắng xám, xa lạ, xa quá bóng hình quen thuộc phía trước, con tim khô quắt queo héo úa tàn phai theo từng câu chữ, từng giọt nước rơi xuống đất, tan vỡ, biến mất, như cái xác vô hồn, như khúc gỗ mọi người hay bảo.

    "Ta nghĩ chúng ta nên kết thúc ở đây, ta còn hẹn Thương, nàng về đi."

    Hương như mất hồn, bờ môi nhợt nhạt có tia máu đỏ mấp máy:

    "Thật...thật sao...ta ta sẽ về ngay, ta chỉ muốn...chàng còn nhớ trấn Biên Viễn...lời hứa đêm hoa đăng ta còn nhớ."

    Hương lùi bước từng bước chậm, mắt nhìn chàng, biến mất dần trong màn đêm lạnh lẽo.

    Chàng trai trẻ vẫn đứng đó, im lặng, mắt nhìn vào khoảng không phía trước, giọt nước mắt lăn dài.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #13
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    24
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống ở Buôn Chua
    Tác giả: T'S'A' 2012
    Chương 13


    Khu nhà mái ngói đỏ giữa vườn cây xanh mướt dù thu đã về. Ánh sáng mờ nhạt hắt ra sân từ phòng khách mở rộng cửa. Thành đi lững thững qua khu vườn theo ánh sáng, bước vào phòng khách. Căn phòng u ám loe lóe ngọn đèn mờ, Thành ngồi im lặng trên ghế mắt nhìn ra cửa.

    Một lúc có người đi đến trước phòng, nghiêng mình cung kính.

    "Cậu chủ mới về."

    "Gọi chú Tư lại đây. À bảo mọi người trong nhà coi kỹ cửa nẻo chút."

    Gã giúp việc tuy bất ngờ nhưng cũng đáp lời, lui người, quay đầu đi gọi. Cậu chủ dạo này đi sớm về khuya, hành động lạ lùng, giờ nói những lời này không biết vì chuyện gì.

    Ánh đèn u ám chiếu lên trên mặt Thành trầm nặng theo thời gian. Một lúc có tiếng bước chân từ phía xa.

    "Chú Tư đâu?"

    Gã đàn ông trạc tuổi áo khoác sờn vai bạc màu, mái tóc pha sương, chạy chậm từ xa lại trước mặt, ngay bậc cửa, cúi người chờ đợi.

    "Chìa khóa hầm rượu đỏ chú cầm phải không?"

    Thành đứng bật dậy, bước nhanh lại kéo ông chú già vào trong nói nhỏ.

    "Sao cậu chủ hỏi vậy?"

    Ông chú già vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn nhỏ giọng trả lời.

    Thành nhìn xoáy vào ông chú già, gằn giọng.

    "Đưa cho ta!"

    Ông chú già run run, bối rối.

    "Cậu chủ làm sao vậy?"

    "Đưa cho ta!!!" giọng Thành to hẳn lên, tay nắm chặt ông chú già.

    Ông chú già lắc lư, thân thể ngọ nguậy.

    "Không thể, không thể."

    Phía ngoài sân, đám làm thuê cúi đầu im lặng ai làm việc nấy, tai nghiêng lắng nghe, mắt nhấp nháy.

    "Ta bị ám sát, cần xác nhận vài thứ." Thành như không chờ được, nói gấp.

    "Sao...sao lại vậy?" ông chú già tuy kinh hãi vẫn ậm ừ không chịu đưa chìa khóa, như thể chiếc chìa khóa đó quan trọng ghê gớm lắm.

    Dạo gần đây cậu chủ liên tiếp có hành vi khó hiểu, lão làm thuê cho cái nhà này lâu lắm rồi, có thể coi như một thành viên trong cái nhà này, bởi vậy ông bà chủ khi sắp đi giao lại cho lão nhiệm vụ trông coi căn hầm, trong đó nhốt lại thứ không sạch sẽ, rất nguy hiểm. Giờ nhìn cậu chủ tuy suy sụp tinh thần, trông uể oải chút, tinh khí thần vẫn còn nhiều.

    Thành biết thời gian không còn nhiều, linh tính mách bảo cậu có chuyện sắp xảy ra, phải nhanh.

    "Mật lệnh: chú oán!"

    Ông chú già trợn mắt, bật thốt lên:

    "Sao... cái gì!"

    Căn phòng mờ mờ lập lòe sắc xanh lam, tay phải của Thành lấm tấm những hạt nhỏ xanh lam chớp lóe như có như không tiếng sấm đì đùng. Cả bàn tay phải bây giờ nhìn lại khác hẳn bàn tay của con người, sần sùi vảy màu đen xanh khô khốc, ba ngón tay dài ngoằng vuốt sắc nhọn âm u yêu dị, trên da cánh tay nhấp nhô, ngọ nguậy hình thù gì đó muốn thoát ra, tiếng sấm như vang vọng rõ ràng hơn.

    Đây là... Tinh thú, cậu chủ lại giam cầm nó trên tay phải.

    Ông chú già rung động, Thành nắm tay lại sắc xanh mờ dần, tay phải cậu biến lại bình thường, nắm lấy ông chú già, giọng đều đều:

    "Chuyện nghiêm trọng, ta cần gặp Bóng xác nhận vài thứ."

    Ông chú già giãy dụa một chút cuối cùng thở dài gật đầu:

    "Vậy, được rồi. Thứ đó rất nguy hiểm, cậu chủ phải cẩn thận."

    Bóng a, thứ kỳ quỷ vô định, tồn tại xa xưa, nắm giữ nhiều bí mật, thực thể có sức mạnh lạ lùng nhất vùng đất này từng sản sinh.

    "Mười hai năm trước cậu Hai từng gặp nó một lần, lão còn nhớ rõ lúc ấy."

    Thành mỉm cười:

    "Anh Hai chính là tấm gương mà ta theo đuổi, mười hai năm, quay lại. Ta biết chuyện này nguy hiểm, ta không bằng anh Hai nhưng ta mạnh hơn những gì chú Tư nghĩ."

    Ông chú già tay nắm chặt, thở dài như cảm thán:

    "Mới đó mà cậu chủ đã trưởng thành!"

    Thành luôn vậy, tự tin đó là điều cậu luôn có, dù rằng có việc không như ý muốn cậu vẫn tiến lên, thong dong trước mọi việc dù khổ đau hay vui sướng, anh Hai đã dạy cậu như vậy.

    Trên khuôn mặt cười tươi đó biểu lộ sự tự tin, quyết tâm và dũng khí, một nụ cười bất chấp tất cả, không chịu khuất nhục.

    Thật giống cậu Hai.

    "Anh Kiệt!" Thành kêu.

    Một bóng người mặc áo xám ngắn tay trông khôi ngô, xốc vác, hiện ra, đứng im lặng trước cửa.

    Kiệt là người làm trong nhà được Thành giao nhiệm vụ bảo vệ. Anh ít nói, làm việc nghiêm túc, thận trọng, đảm đương được việc.

    "Cảnh giới cấp một!"

    Khoảng sân tối mờ đi trước cửa phòng đã đóng lại. Không khí im bặt, nặng nề làm mặt trăng trên cao phải nấp sau đám mây.

    Từng bóng dáng thấp thoáng trong màn đêm, lặng lẽ chờ đợi.

    Kiệt đứng thẳng trước cửa phòng, nơi này là nhà anh, từ nhỏ anh đã sống ở đây, được ông bà chủ bảo bọc, vui đùa cùng cậu Hai. Sự kiện tháng Ba, câu Hai đi, dặn dò anh trông coi cái nhà này, trông chừng cậu Thành. Dạo này trong nhà không khí không tốt, cậu Thành hành động bất thường, anh không dám hỏi chỉ im lặng trông giữ trong nhà.

    Cảnh giới cấp một là cảnh giới cao nhất, nguy cấp nhất, phải tập trung mọi thứ, mọi sức mạnh.

    Cả khu nhà âm trầm, nặng nề. Trong phòng khách ánh đèn lóe lắc, ông chú già nhìn Thành:

    "Cần thiết như vậy không?"

    Thành nghiêm túc:

    "Ở đây có chú Tư ta không lo, ta lo bên ngoài, dạo này không khí khác lạ lòng ta không yên."

    Ông chú già gật đầu chấp nhận.

    Những người tu học luôn nhạy cảm với biến hóa của trời đất, linh tính cảnh báo luôn chuẩn.

    Ông chú già đi đến giữa phòng, vươn bàn tay phải dựng đứng phía trước khoảng không. Không gian phía trước bàn tay nhộn nhạo như mặt nước, những vòng tròn đồng tâm, lan rộng ra. Nơi mi tâm ông chú già, bóng mờ hình chìa khóa dần hiện rõ, sáng chói.

    Thành đứng nhìn, tay nắm chặt. Ngoài trời âm u, nặng nề yên tĩnh.

    "Cẩn thận!!!"

    "Hừ…"

    Bịch

    Bịch

    Khoảng sân như sôi sục, bóng người chớp nhoáng, Kiệt như nước mắt chòng chọc nhìn ngoài khu vườn u ám, trong chớp mắt có hai giúp việc ngã xuống, quá nhanh. Anh cong người như con thú chực chờ săn mồi, hít sâu, căng cứng lại.

    Kẻ đánh lén quá nhanh, quá quỷ dị, khí cơ bùng nổ rồi tắt lịm, chớp nhoáng, Kiệt không nắm bắt được, ngoài kia có bao nhiêu kẻ mang ý đồ xấu.

    Hai người giúp việc nằm đó, im lìm không còn sức sống, một giây trước còn sống sờ sờ. Đám người giúp việc xôn xao, bất ngờ, co rút lại quanh phòng khách đóng chặt.

    Kiệt cắn răng, gân guốc bò loằng ngoằng trên cổ. Anh biết mình phải đứng ra, cái nhà này cần anh, anh yêu cái nhà này dù phải chết đi.

    Khoát tay làm hiệu cho đám người làm chú ý, bảo vệ cửa phòng, Kiệt chậm bước từ từ mò về phía khu vườn, lờ mờ bóng con vật hai sừng mà vàng bao phủ anh. Trâu bò trâu bò, Kiệt có tự tin, anh có sức mạnh nâng cả tấn vật nặng, da dày thịt béo, sinh lực dồi dào, nắm chắc toàn thân trở ra.

    Bóng đêm như vô tận, mờ ảo cành cây những hình dạng biến ảo, bao quanh.

    Cả đám nhìn Kiệt đi vào khu vườn, từng bước như tim đập, kéo dài theo.

    Trong phòng, Thành biết chuyện xảy ra ở bên ngoài, ông chú cũng vậy. Cả hai không thể phân thân, lỗ đen trước mặt họ, hiện ra to dần, Bóng ở trong đó.

    Thành nhìn lỗ đen biến lớn, định hình hai mét đường kính, nhộn nhạo biến ảo, trắng sáng lóe lên hiện ra hình thù mờ nhạt, xám đen như khói. Cậu nhìn bóng xám, nghĩ đến anh Kiệt, đám người làm ngoài kia, nghĩ chú Tư bên cạnh, nghẹn ngào thắt lại.

    Ầm!!!

    Tia sáng lóe lên xé rách màn đêm, Kiệt bay vụt ra, đâm mạnh cánh cửa phòng tan vỡ, lộn tung giữa phòng, nằm lặng lẽ.

    Máu ộc ra, chảy xuống nền nhà xen lẫn mẩu vụn nội tạng. Lưng nhô lên như muốn vỡ ra, xương sống đã đứt, chết không thể lại chết.

    Máu bắn tung tóe khắp nơi. Thân thể gã vừa khi ngã xuống, lập tức đứt đoạn thành năm mảnh.

    Đám người làm xôn xao, co rút vào trong phòng, đến bậc cửa im bặt, ngã xuống từng người.

    Người phía sau giật mình, lùi bước lại, lui mạnh ra sân bổng cứng ngắt, ngã vật người xuống vỡ tang ra từng mảnh vụn như cục đất.

    Phòng khách tĩnh lặng, ánh đèn mờ nhạt soi dòng máu đỏ trên nền gạch xanh, yêu dị.

    Thành đứng đó, tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, run run. Ông chú già thở dài, vỗ vai cậu chủ:

    "Sao đến nỗi này…"

    Hai người đứng đó nhìn ra sân, nhìn vào bóng đêm tĩnh mịch chỉ còn tiếng những giọt máu rơi ban nãy còn vang vọng trong tiếng thở dài.

    Khu vườn vang lên tiếng sột soạt thì thầm như xa như gần. Cành lá đung đưa theo gió, trăng hiện ra giữa trời chiếu sáng nhàn nhạt.

    Khoảng sân trước cửa, bóng người áo xám tro đi ra từ trong bóng tối, hắn bước chậm không tiếng động, dáng người không cao, đội mũ rộng vành che giấu khuôn mặt trong âm ảnh.

    Hai tay chắp sau lưng, mắt lóe màu xanh lét như mắt chó hoang hiện lên trong đêm tối. Yêu dị, khát máu nhìn hai kẻ trong phòng.

    Thành nhìn gã mới xuất hiện, mi nhíu nhíu, mắt tìm kiếm.

    Người áo xám đi qua đám đất vụn giữa sân đến trước cửa phòng, bỏ lơ đám người nằm im nơi bậc cửa, nhìn Thành.

    "Là ngươi?" Thành bật thốt vẻ bất ngờ, trầm ngưng.

    Gã áo xám gật gật, môi mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Thành:

    "Kế hoạch có chút thay đổi."

    Giọng như bỡn cợt lại lãm đạm xa cách.

    Thành nhìn vào mắt gã áo xám, cười cười:

    "Ta biết!"

    Tới lúc này, bây giờ, sâu trong mắt Thành hiện lên một hình bóng, nỗi niềm đó, đầy khổ đau cứa sâu vào tim gan, vỡ ra không có máu vì đã chảy khô cạn. Thống khổ nhất khi làm người mình yêu đau khổ. Bi thương và cô độc, giãy dụa và vô vọng.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #14
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    24
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống ở Buôn Chua
    Tác giả: T'S'A' 2012
    Chương 14


    Yêu hận đâu phải tự nhiên mà có, biển rộng đâu phải một chốc mà thành.

    Thời gian càng dài, trôi qua đi càng lâu nữa, vơi dần đi vài thứ chỉ còn sót lại trong lòng, anh nhận ra rằng yêu em càng nhiều hơn.

    Giờ phút này, trong khu nhà Thành, nhìn gã áo xám, người nhà của nàng.

    "Tôi vâng lời ông chủ đến đây gặp cậu, ông chủ có thứ giao cho cậu."

    Gã áo xám điềm đạm cho tay vào túi, móc ra chiếc hộp gỗ nhỏ cũ sờn, vung tay, chiếc hộp bay tà tà về phía Thành.

    Nhìn chiếc hộp dừng ngay trước mặt Thành, gã áo xám gật đầu, lui chậm ra sân quay người bước vào màn đêm, biến mất, môi gã khẽ nhếch lên, ánh mắt thâm sâu đen tối lại.

    Thành đứng im nhìn gã áo xám biến mất, mắt sâu hơn kiên định, khoát tay hộp gỗ biến mất.

    Lúc này làn sương mỏng bỗng phập phồng sôi sùng sục quanh sân trong khu vườn, những xúc tua mờ nhạt vươn ra, trườn xuống sân ngọ nguậy, thăm dò về phía cửa phòng.

    Ông chú già đứng im lặng nãy giờ hơi nhướng mày, quay sang nhìn Thành, cười cười:

    "Khá lắm!"

    Thành vẫn đứng im, mắt nhìn về phía sân như đang suy tư.

    Đám sương mù như sôi sục, lấm tấm các vệt đỏ loe lóe lan rộng dần ra, những xúc tua vươn dài ra ngọ nguậy đến tận bậc cửa.

    O... ong!

    Vèo

    Phập!

    Con dao bầu chặt thịt gim cứng vào bậc cửa, đâm rách nát sơ xác một sợi xúc tua. Sương trôi nổi nhẹ nhàng không còn sục sôi như trước, chấm đỏ nồng hơn dưới ánh trăng.

    Con dao trông cũ kỹ ảm đạm rỉ sét, cắm im trên bậc cửa, u ám trong ánh sáng đỏ yêu dị.

    Ông chú già sửng sốt nhìn con dao, người hơi nghiêng về phía sau, e dè.

    Lão biết nó, đã từng thấy nó xuất hiện lần trước, nhiều lần. Nó từng giam giữ một linh hồn mạnh mẽ, rồi bị một dị loại cầm đi lần cuối cùng. Nguy hiểm, lão cảm nhận được.

    "Tìm được!"

    Tiếng nói vừa dứt, thân hình Thành như vặn vẹo ngắt quãng khi xem hình ảnh mà tín hiệu chập chờn lúc có lúc không.

    Rầm!!!

    Bành!!!

    Thân hình Thành vẫn ở nguyên tại chỗ, tay phải cậu lấm tấm màu xanh đang nhạt dần, liếc nhìn khu vườn nơi bị sét đánh.

    "Xuất hiện đi!"

    Trong làn sương đỏ đột nhiên vang lên tiếng cười dài, nghe như nhạo báng mỉa mai, tiếng khóc khi thút thít khi cuồng bạo, đan xen khi vui khi buồn.

    Gió phần phật thổi cuồng quét, xé toạc màn sương một lỗ hổng, bóng đen vụt tới, xuyên qua sân nhắm thẳng vào Thành, không khí như nén lại, căng cứng, đặc sệt.

    Bành!!!

    Sóng xung kích tứ ngược, nắm tay vàng sậm dừng lại trước mặt Thành, chỗ nắm đấm không khí lăn tăn, dập dờn.

    Rắc... ắc... rắc!

    Không gian như vỡ ra thành từng mảnh chỗ va chạm. Bóng đen tập kích giờ như bốc cháy lửa vàng, sáng chói, ngưng lại trên không.

    Tách!

    Oành!

    Rầm... ầm!!!

    Căn phòng vỡ tung, khí lãng xung kích chung quanh, cuốn bay mảnh gỗ mảnh ngói bay tứ phía, sương mù hạ thấp sát đất kết băng.

    "Ngươi là ai?" bóng người đứng giữa phòng tan hoang ngước nhìn kẻ bên cạnh Thành.

    Trong tích tắc ấy, ông chú già cuốn lấy Thành phá tan nóc nhà thoát đi mặt đất, bên dưới mặt đất, sàn nhà chỗ họ vừa đứng còn lấp lóe vòng tròn bạc, sương mù đục ngầu ngưng đọng lại sát sàn nhà.

    Ông chú già khẽ cười:

    "Ta chỉ là lão giúp việc già khọm nhà này. Ta không biết cậu, ta biết nó."

    Nói nhẹ nhàng, ông chú già vẫn nhìn con dao cắm trên bệ cửa, không sứt mẻ bởi cơn cuồng phong vừa rồi. Lão cẩn thận, cẩn thận hơn, đó là hung khí ghê gớm, càng cổ xưa càng nguy hiểm.

    Phốc!

    Hai bóng người trên không mờ dần, một vệt âm u còn đó, nơi ngực ông chú già, chỉ là sương khói, tan biến.

    Ông chú già hiện ra giữa sân, mặt trầm trọng, con dao biến mất sau một kích không trúng. Trăm năm sau vẫn có kẻ sử dụng được nó, người quỷ ma hay dị loại, lão rất tò mò.

    Gã trong phòng nhìn lão, không thấy Thành đâu, xung quanh đã được bố trí cấm lệnh ra không được, Thành chắc chắn ở đâu đó quanh đây. Lão già này không đơn giản, ai có thể nghĩ lão giúp việc họm hẹm như vậy lại đơn giản được.

    "Ngươi không phải là chú Tư, ngươi là ai? Thành đâu?"

    Ông chú già xoay người nhìn bóng người, khẽ cười:

    "Chào cậu Nam, cậu không nhận ra tôi à! Cũng phải, dù cậu hay sang nhà nhưng ít gặp lão."

    "Không đúng. Lão lừa không được mắt ta."

    Người Nam chớp lóe tia lửa điện, ngọn lửa vàng bốc cao lên xung quanh. Lão già này quá quỷ dị, trong mắt Nam, quanh người lão như có lỗ đen sâu hút, thôn phệ lấy tâm thần cậu.

    "Chà! Cảm giác thật nhạy bén."

    Ông chú già nhìn Nam, vẻ gợi khen. Lão mới dùng chút sức mạnh của Bóng, không được hoàn hảo cho lắm.

    Tối nay có người muốn giải quyết cậu chủ, ngay bạn thân cậu chủ cũng ra tay, con dao mất tích năm xưa cũng xuất hiện, không biết ngoài kia còn có ai.

    Bỗng nhiên,

    Băng!

    Phanh!

    Hai người quay nhìn sang.

    Mảng sương mù góc sân vốn đã xơ xác giờ tán loạn, tan rã biến mất. Ở đó, mâm bạc lờ mờ ẩn hiện mặt nền gạch.

    Thành trượt người, dừng lại góc đối diện bên cạnh căn phòng khách rách nát. Tay phải của cậu biến đổi thành tay quái vật xanh đen, hoành ngang ngực đỡ đòn đánh vừa rồi. Mắt nhìn phía đối diện, chỗ cậu vừa đứng, mặt trầm xuống.

    Một người dần ngưng tụ trên mâm tròn lờ mờ. Cả người gã như hình thành từ băng đá, tia sáng óng ánh trong suốt từ trong ra ngoài, rõ ràng dần, trắng đục cả thân thể.

    Nam đứng trong phòng nhìn người băng cau mày. Người băng do thằng Hưng tạo ra, điều này cậu biết, nhưng nó không mạnh như vậy, Thông cũng không làm được. Chuyện hôm nay không đúng kế hoạch đã định trước, suy tính của Nam không nói ai cả, khó.

    Ông chú già bay về phía Thành, đứng bên cạnh cậu, thấp sau nửa bước, mắt liếc người băng rồi nhìn Thành, nãy giờ lão không động thủ chỉ kéo Thành tránh ra cú đấm của Nam, lão biết không thể hành động bất chấp, con dao còn ở đâu đó tại khu nhà, có kẻ vẫn còn ẩn núp trong bóng tối, lão chờ thời cơ.

    Sương mù đã tan, Thành phải làm vậy, ngoài vườn có kẻ nắm giữ mật lệnh băng giá cao cấp, lúc này tạo sương là ngu ngốc. Chú oán lôi thú vừa thành lập, còn không ổn định.

    Người băng đã ngưng thành màu trắng xám, khoác lên mình bộ giáp vảy cũng làm từ đá che kín toàn thân, bước một bước ra vòng tròn bạc lóe tắt.

    Rầm!!!

    Mảng gạch dưới chân gã vỡ vụn, bắn tung lên lơ lửng xung quanh chân gã.

    Chíu!

    Bùm!!!

    Gã người băng lao vút như đâm xuyên qua bức tường không khí, tiến nhanh về phía Thành và ông chú già, chớp nhoáng.

    Thành lui nửa bước chân phải, co tay phải, nắm chặt, dồn lực từ gót chân qua đùi lên eo qua vai lưng, đấm mạnh. Gã này quá nhanh, cậu buộc phải đối cứng thể lực dù đó là điểm cậu không mạnh.

    Băng!

    Tiếng va chạm trầm đục, Thành như đấm vào đá cứng trơn trượt, tay phải Thành trượt qua nách gã người băng. Khi va chạm gã người băng,nghiêng người lấy tay trái kẹp chặt, tay phải đấm mạnh vào đầu Thành.

    Bịch!

    Tay trái Thành lấp lánh dòng điện tí tách cản lại cú đấm, khói mù bốc lên nơi bàn tay, tay phải vẫn bị kẹp cứng, khói mù nghi ngút.

    Bành!

    Gã người băng đột nhiên vỡ vụn, ngực gã lấp lánh, tia sáng chói làm mắt Thành mờ đi.

    Tranh!

    Cùng lúc, ánh đen lóe lên, ông chú già như phân thành nhiều phần, lướt qua giữa sân.

    Nam bắn vọt về phía Thành, qua bậc cửa, hai bóng người trồi lên hai bên, kẻ đấm mạnh mạn sườn, kẻ quét chân ngay ngực.

    Hai kẻ giúp việc như hai xác chết, cả người bốc khói đỏ, khô khốc da, mắt đen nghịt, vô hồn.

    Bịch!

    Rắc!

    Bùm!

    Tuy bất ngờ, Nam tay phải theo thế cánh gà, cầm cú đấm vặn ngược, tay trái đấm mạnh chân còn lại, làm liền một mạch. Hai kẻ giúp việc, người bị vứt bay tay vặn vẹo, người bị đánh văng ra đứt nát cả chân đùi.

    Giây phút ngắn ngủi chớp nhoáng, Thành bị định trụ, tay phải gần như nứt toác do bạo chú, bị phế, chú oán tan biến chỉ để tránh đòn bí mật ẩn trong người băng.

    Nam dừng gấp, ánh chớp xoẹt qua trước mũi.

    Chíu!

    Một mũi tên biến mất trong vườn.

    "Hư vô"

    Lấy ông chú già làm trung tâm, không gian cả khu nhà như dập dờn gợn sóng lăn tăn rồi tĩnh lặng như chưa có gì xảy ra.

    Nam không còn bốc lửa vàng, tay phải Thành lại chảy máu, gió thổi qua nhẹ nhàng những cành lá đung đưa, ánh trăng chiếu sáng khoảng sân, căn phòng tan hoang, hai người đứng, một người quỳ giữa sân.

    Cấm vực làm Thành hư thoát, tệ hại. Nam đi tới, cúi đầu nhìn Thành.

    Bành!

    Thành ngã xuống, đầu lõm vào, máu chảy ra nền gạch xen lẫn sợi trắng li ti. Nam thu tay lại, âm trầm bước đi ra vườn, biến mất vào bóng đêm.

    Tiếng rả rích vang vọng khu vườn, ông chú già đứng đó, gió rì rào những cành cây khô đung đưa, thân hình đứng đó mờ nhạt tan biến như sương khói khi gió ngang qua.

    Thành nằm đó, sân gạch, nhà hoang, côn trùng rả rích, khi trăng ngả về tây, mọi vật rồi tĩnh lặng, gió ngừng.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status