TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 7 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 567
Kết quả 31 đến 35 của 35

Chủ đề: Đại ngốc làm đầu bếp

  1. #31
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Đại ngốc làm đầu bếp

    Tác giả : HYNPLO

    =============

    Chương 30
    Gạo ở thế giới mới



    Từ khi bị dịch chuyển tới thế giới này, sống khổ sống sở tại vùng biên giới cằn cỗi cho tới khi lên hương một chút tại thủ đô, Vũ chưa bao giờ phàn nàn về việc ăn uống vì hắn hiểu môi trường khác nhau thì khẩu vị khác nhau, không thể đòi hỏi những thứ như ở nhà được. Thực tế thì văn hóa ẩm thực tại vương quốc Ruada cũng rất phát triển, đầu bếp tại thủ đô có đủ kỹ năng cũng như nguyên liệu để chế tạo ra những món ăn ngon nhất, chẳng qua một tên Đại ngốc nghèo kiết xác không có điều kiện để thưởng thức chúng mà thôi.

    Cư dân tại vương quốc nạp tinh bột chủ yếu bằng các loại bánh hay súp, về cơ bản là chúng hoàn toàn đủ chất cũng như rất dễ ăn, nhưng là một người Việt Nam từ trong ra ngoài, Vũ luôn luôn muốn được ăn cơm hay chính xác là các thực phẩm được làm từ gạo. Đáng tiếc đây là điều hoàn toàn viển vông, vì bất kể có bỏ thời gian tìm kiếm ra sao chăng nữa, Đại ngốc cũng không thấy bất cứ thứ hạt gì giống như gạo được, nhưng hắn không bao giờ từ bỏ hi vọng vì thế giới rộng lớn như vậy biết đâu bất ngờ.

    Do đó khi vừa thấy mấy hạt nhỏ màu xám rơi ra từ anh chàng thanh niên người Luông, tim của Vũ gần như hẫng mất một nhịp, vì chúng có màu sắc cũng như y hệt hạt ngọc thực trắng nõn mà hắn đến nằm mơ cũng phải mong ước. Vũ lao thẳng tới chỗ người đối diện, bò cả bốn chân xuống đất mà quờ quạng lấy các hạt nhỏ li ti này rồi đưa lên mặt mà hít ngửi, cảm nhận mùi hương thơm nức của cám vừa xay xộc thẳng vào mũi, chẳng khác gì ma túy xông tới tận óc vậy.

    Cả Kit lẫn anh chàng kia đều bất ngờ với hành động này của Đại ngốc, khi thằng ngố này tự nhiên bò lê bò toài dưới đất rồi nắm nắm hít hít ngửi ngửi trông cực kỳ quái dị. Khi cả hai còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Vũ đột ngột đứng dậy, lao tới chỗ thanh niên người Luông, tay chỉ chỉ vào mấy hạt màu xám rồi lảm nhảm liên hồi:

    - Hạt.. hạt... gì gì... vậy...

    Thái độ hào hứng quá đáng của Vũ làm cho thanh niên người Luông kia cảm thấy hơi ngạc nhiên, anh ta theo bản năng sờ vào thanh dao đeo bên hông nhưng rất nhanh đã kềm lại được, gỡ tay thằng nhóc đang bám dính lấy mình ra rồi nói:

    - Thứ này gọi là hạt mễ, nó chỉ được trồng trên núi nên không thấy thường xuyên đâu, có thể nấu lên như súp bột vậy.

    - Ngay cả tên gọi cũng vô tình giống nhau tới vậy, cái này mà không phải gạo nữa thì chặt đầu mình xuống cho rồi.

    Vũ lẩm nhẩm hai tiếng “hạt mễ” trong miệng, cảm giác như cuối cùng đấng tối cao nào đó đang đền bù lại một chút việc đã tống mình qua cái thế giới này. Đại ngốc quay sang phía Kit, chỉ vào mấy hạt mễ rồi nằng nặc yêu cầu:

    - Mua... mua hạt... hạt mễ cho Đại ngốc.

    Kit hết nhìn sang Đại ngốc lại nhìn về phía thanh niên người Luông, sau đó thở dài đi tới bắt đầu mở lời. Có lẽ cái yêu cầu mua bán này cũng làm bất ngờ ngay chính chủ nhân của nó, nên hai bên nói qua nói lại một hồi thì Kit xoay người đi về phía chợ, lát sau quay trở lại với cả một bọc bánh nướng to tướng, hóa ra là để trao đổi lấy túi hạt mễ, Kit quăng chúng sang cho Đại ngốc rồi nói:

    - Anh ta nói rằng mấy cái hạt này là lương thực để ăn trên đường về, bảo em phải đổi thứ gì đó tương tự mới chịu bán.

    Mọi việc sau đó diễn ra rất nhanh, khi thanh niên người Luông đếm tiền lại một lượt rồi một tay vác đồ một tay cầm bọc bánh chuẩn bị rời đi luôn, nhưng một lần nữa anh ta bị giữ lại và vẫn cái bản mặt ngờ nghệch đó ú ớ nói:

    - Đại... Đại Ngốc... tên... tên...?

    Một cái túi hạt mễ bé tí tẹo này tất nhiên không thể làm Vũ hài lòng, manh mối duy nhất để có thể kiếm thêm chính là từ anh chàng trước mặt, tất nhiên hắn không thể để nó chuồn đi không rõ tung tích như thế được. Kit thấy Đại Ngốc cứ sán lại gần một kẻ vừa to cao vừa có vũ khí như vậy thì hơi chột dạ, nhưng có lẽ là mấy thằng ngốc luôn cao số, khi đối phương chỉ đơn giản trả lời gọn lỏn:

    - Kleng.

    Mục đích ban đầu đã đạt được, xem ra người Luông cũng kha dễ tính chứ không đáng sợ như vẻ ngoài, do đó Vũ tiếp tục bắt chuyện:

    - Lần sau... có... có đồ thì mang xuống... Đại Ngốc... mua mua... hết hết...

    Vũ vừa khổ sở đánh vần từng chữ vừa phồng mang trợn má chỉ vào con chim Đôđô mình vừa mua, tỏ vẻ nhiệt tình sáng chói như một thương nhân chân chính nhất. Chẳng biết lòng thành của hắn có đánh động tới Kleng hay không, mà chỉ thấy anh ta hơi khẽ gật đầu rồi quay lưng bỏ đi, rất nhanh sau đó đã mất dạng giữa dòng người đông đúc trong chợ.

    Chuyến đi chơi cao hứng này của Đại ngốc làm gia đình Otto tốn một mớ tiền, cũng như vác về một túi hạt quái dị gì đó mà theo Kit chắc chắn là không thể ăn được. Tuy vậy khi nghe con trai kể về chuyện này thì Lena không hề tỏ vẻ gì, dù sao số tiền vốn cũng có phần của thằng nhóc ngốc nghếch kia đi, tuy hơi phung phí nhưng miễn sao vui là được, có điều lần sau phải chú ý không để nó bị dụ như thế nữa.

    Cuối ngày hôm đó Otto khá ngạc nhiên không hiểu tại sao Đại ngốc lại mua được thịt chim Đôđô trắng, sau đó ông ta giải thích rằng thứ này có thể coi là đặc sản hạng nhất nhưng rất ít người biết ăn, thứ nhất vì loài chim này chỉ sống trên những ngọn núi do người Luông cai quản, thứ hai là quy trình chế biến nó khá phiền phức.

    Chim Đôđô có tập tính thích chui mình xuống những đống rác hay phân động vật để kiếm đồ về làm tổ, do đó lông và tuyến mồ hôi của nó lâu ngày tích tụ thành một mùi hăng hắc rất khó ngửi, kể cả là khi đã bị giết rồi rửa sạch bằng nước nó vẫn ám lại không dứt. Otto sau đó đã thị phạm cách thức làm sạch thịt Đôđô, đầu tiên ông ta lấy rượu mạnh pha với muối cùng dấm chua, tiếp đó đem miếng thịt trụng qua nước sôi rồi lập tức lấy rượu xoa đều lên nó rồi bóp thật mạnh. Lặp đi lặp lại cách này vài lần thì mùi hôi sẽ được tẩy sạch hoàn toàn, trong quá trình phải bóp liền tay không dừng lại nếu không mọi thứ sẽ thành công cốc.

    Thành quả thu được là một miếng thịt to bằng ba bàn tay màu đỏ sậm với các thớ gân nổi rõ trên bề mặt, do còn phải chuẩn bị để buôn bán nên Otto cũng chẳng có thời gian đâu mà chế biến món thịt Đodo này, ông ta gói nó lại rồi đưa cho Đại Ngốc tùy ý muốn làm gì thì làm, dù sao đây cũng là thứ “đồ chơi” của hắn mua về.

    Bận rộn với việc phụ giúp quán ăn của Otto, khi Vũ trở về căn lều nát của mình thì đã là tối mịt, hắn buồn ngủ tới mức chả còn hứng thú gì với miếng thịt chim Đođo cùng đám gạo mới thu được nữa. Vũ lấy ra một chiếc hộp gỗ cho miếng thịt vào rồi quấn lại trong một loại vỏ bọc đặc biệt, thứ này được làm từ nhiều loại lá quý hiếm khác nhau, có công dụng giống như một chiếc tủ lạnh mini vậy, nó tỏa ra hơi mát liên tục giúp giữ cho thực phẩm tươi sống trong thời gian khá dài. Chỉ cần không chạm phải ánh sáng thì trong điều kiện lý tưởng, một miếng thịt tươi có thể trữ được hơn một tháng mà không thiu thối hay mất chất.

    Vỏ bọc kiểu này cần phải thay mới thường xuyên với cái giá không hề rẻ chút nào, tất nhiên dân thường chắc chắn là không có khả năng mua được, Vũ đây là chôm chỉa được trong bếp của Otto, một đầu bếp như ông ta thì mấy thứ vật dụng kiểu này dù đắt thì vẫn luôn phải trữ sẵn để có lúc cần dùng tới. Đám hạt Mễ thì được Vũ nâng niu như báu vật, hắn mâm mê ngửi mùi thơm của lớp cám mịn phía trên, sau đó cẩn thận từng chút một khâu cái túi này dính chặt lên áo, trước khi quyết định xem nên nấu món gì, thì một hạt gạo quý giá này cũng không thể để rơi được.

    Vài ngày sau đó khi chân của Vũ cũng khỏi và hắn bắt đầu quay trở lại với cuộc sống thường ngày, đầu óc lúc nào cũng nghĩ xem nên nấu món gì với số gạo ít ỏi kia, nhưng một sự kiện lớn đã xuất hiện khiến cho Vũ không còn thời gian để thơ thẩn mông lung nữa. Vào một buổi sáng như bình thường bỗng nhiên toàn bộ người làm và đầu bếp ở khu nấu nướng đều phải tập hợp lại, vài người ăn mặc có phần sang trọng từ phía sảnh trên của phủ Đại công tước đi xuống, nhìn qua cũng biết đây là các nhân viên cao cấp hơn rồi, một người đàn ông trong số họ trên ngực có đeo một tấm huy hiệu màu nâu, nó tượng trưng cho ông ta là một trong những quản lý tại phủ.

    Người này nhìn liếc quan đám thợ với đầu bếp quần áo bẩn thỉu đang đứng lố nhố trước mặt, hơi khịt mũi một cái rồi bắt đầu nói:

    - Hai tháng nữa sẽ tới sinh nhật của phu nhân Đại công tước, phần chuẩn bị đón khách quý thì các đầu bếp ở phía trên đã lo hết rồi, nhưng năm nay Đại công tước đặc biệt muốn làm lớn nên ngài ấy sẽ mời thêm rất nhiều quý tộc ở các vùng quanh thủ đô tới dự, nhiệm vụ của các người là lo liệu làm sao cho những thuộc hạ đi theo các vị ấy được chiêu đãi tốt nhất, đừng có làm xấu mặt chúng ta.

    Thái độ của viên quản lý này cực kỳ trịch thượng, nói như kiểu ra lệnh cho tôi tớ và lúc nào cũng tỏ kiểu cách bề trên với những đầu bếp đang có mặt. Cái này cũng khó trách được vì ông ta là một trong những người được làm việc trực tiếp với Đại công tước, lương cao bổng hậu thì chưa nói nhưng với cái danh này thì đi ra ngoài làm việc cũng được rất nhiều mối làm ăn lớn tôn trọng, so sánh với những kẻ suốt ngày nai lưng ra làm việc chân tay khổ sở phía dưới thì đúng là có sự chênh lệch rất lớn.

    Thường thì các quản lý trong phủ cả năm cũng chẳng thèm xuống cái khu này làm gì, tất nhiên trừ những dịp lễ lớn hay có thông báo đặc biệt quan trọng như vừa rồi. Vũ về sau được Otto giải thích rằng Đại công tước là người cực kỳ yêu vợ, nghe nói thời trẻ ông ta đã từng phải quỳ xuống mà theo đuổi nàng thơ của mình – một trong những mỹ nhân được đồn đại là đẹp nhất vương quốc, đến khi lấy nhau rồi thì Đại công tước nâng niu vợ còn hơn cả kim cương, bao nhiêu năm qua lúc nào cũng hết lòng như hồi mới quen nhau.

    Thành ra cứ đến sinh nhật của phu nhân mình là Đại công tước không bao giờ tiếc tiền mà tổ chức cực kỳ rình rang. Lần này nghe nói là để kỉ niệm tròn bao nhiêu năm hai người chính thức ngỏ lời yêu đương hay cái gì đó đại loại như vậy, nên ông ta quyết định làm to nhất có thể, phát thiệp mời tứ tung khắp nơi cơ hồ là muốn vét sạch quý tộc của cả vương quốc đến chia vui cùng mình.

    Tất nhiên chuyện sinh nhật hay tình yêu gì đó có bao nhiêu phần trăm là thật thì chưa biết, nhưng đại tiệc do một trong những người quyền lực nhất vương quốc Ruada tổ chức thì chắc chắn sẽ diễn ra. Nó sẽ là nơi để giới quý tộc và tinh hoa tại thủ đô tụ hội lại, hơn nữa còn đại diện cho vị thế cũng như sức ảnh hưởng của chủ nhân, do đó chắc chắn không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào dù là nhỏ nhất, vậy cho nên ngay cả đám đầu bếp ở tầng dưới này cũng được huy động để làm việc hết công suất.

    - Tất cả các đầu bếp trưởng sẽ được toàn quyền thuê thêm người phụ việc trong mấy tháng tới, phí tổn hay tiền lương phát sinh cứ tổng hợp lại rồi đưa lên trên sẽ có người giải quyết, nhớ là phải hợp lý đấy.

    Viên quản lý tiếp tục nói thêm về các lưu ý cũng như những điều cần lưu ý kế tiếp, thực sự cái mà ông ta lo ngại là trước giờ vốn đám đầu bếp ở dưới này chưa bao giờ có tư cách để tham gia một đại tiệc lớn như vậy, kể cả là có lo liệu thức ăn cho thuộc hạ của khách mời, thì nếu làm không tốt thì kẻ bị tính sổ đầu tiên ra mà ăn báng chắc chắn sẽ là những quản lý như ông ta. Vũ có thể nhận ra sự lo lắng thấy rõ trên nét mặt của Otto cũng như các đầu bếp trưởng xung quanh, rõ ràng là họ chưa từng làm mấy việc như thế này bao giờ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận
    ---QC---


  2. #32
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Đại ngốc làm đầu bếp

    Tác giả : HYNPLO

    =============

    Chương 31
    Nỗi khổ của Otto



    Viên quản lý nán lại rất lâu để gặp mặt từng bếp trưởng một, ghi nhớ tên cũng như dặn dò họ không sót một thứ gì. Mặc dù người này luôn đeo một cái bản mặt khó gần cộng thêm thái độ khinh thường người khác, nhưng ông ta làm việc tuyệt đối chuyên nghiệp và vô cùng nhanh nhẹn, cộng thêm khả năng xử lý thông tin đáng Kith ngạc khi đứng giữa sáu, bảy đầu bếp mà vẫn có thể nghe không sót một người nào.

    Mấy người này nói chuyện rất lâu, cho tới khi viên quản lý ra lệnh giải tán rồi tất tả chạy ngược lên trên thì nhìn ai cũng xám xịt, xem ra vụ nấu nướng lần này không hay ho cho lắm đâu. Sau đó từng đầu bếp trưởng tự thông báo lại cho người của mình, Otto mặt nhăn mày nhó đứng trước đám cấp dưới, đằng hắng mấy tiếng rồi nói:

    - Mọi người cũng nghe ngài quản lý nói rồi đó, chúng ta sẽ phải chuẩn bị thức ăn cho đoàn đi theo các vị khách quý tới tham dự sinh nhật phu nhân Đại công tước, dễ phải tới cả mấy ngàn ngưới chứ không ít đâu.

    Không ai biết Đại công tước dự định sẽ phát bao nhiêu thiệp, nhưng có một vấn đề là bất kể thế nào thì các quý tộc từ xa thủ đô sẽ cần một đoàn hộ tống rất lớn, đó là chưa kể vài người có khả năng còn vác cả cận vệ riêng của mình đi theo nữa. Việc lo ăn ở cho những người này thực sự là một bài toán đau đầu, bỏ vấn đề tiền bạc qua một bên thì nấu nướng đã là một gánh nặng thực sự rồi, đã tới tầm cỡ khách của Đại công tước thì người hầu cũng phải được chăm sóc cẩn thận, sơ sót là xác định ăn chửi không ngóc đầu lên được ngay.

    Các đầu bếp trưởng ở khu cấp thấp tuy mang danh là làm tại phủ Đại công tước, nhưng cả đời bọn họ có bao giờ được gặp gỡ mấy nhân vật cao cấp, công việc chủ yếu là lo liệu cho đám người hầu mà thôi. Vì thế mà khi bị quản lý nói về tầm quan trọng của buổi tiệc này, ai nấy đều lo lắng hết sức, vì xác định là chắc chắn sẽ phải làm thêm rất nhiều nhưng tiền thưởng thì vẫn vậy, nhưng mà có vấn đề gì là cứ xác định không những mất việc mà có khi còn bị phạt nặng nữa.

    Điều quan trọng nhất là các đầu bếp trưởng sẽ phải tự tìm nguồn cung cấp thực phẩm, thậm chí khi mà danh sách khách mời cũng như số thuộc hạ đi theo họ còn chưa rõ bao nhiêu người. Quy tắc của Đại công tước là thà làm dư còn hơn thiếu, chưa kể khi mà ông ta đã ra lệnh cho vung tiền tới bến thì lại càng chẳng có lý do gì phải quan tâm xem bọn hạ nhân tít ở xó bếp làm ăn ra sao cả, đấy là việc dĩ nhiên mà chúng phải tự lo rồi. Bình thường thì số thực khách đều cố định, có chênh lệch cũng chẳng nhiều lắm, nhưng giờ con số đó có thể tăng lên gấp mấy chục lần thì mọi chuyện khác hẳn, chưa kể còn chẳng biết chính xác là bao nhiêu nữa.

    Mỗi đầu bếp trưởng luôn có những mối hàng riêng của mình, nhưng đột ngột đòi hỏi một số lượng lớn nhập vào thì lại là vấn đề khác, chưa kể đây là kiểu đột ngột trong thời gian ngắn thì càng khó hơn nữa. Tất nhiên trách nhiệm là của chung và các đầu bếp trưởng đều rất sẵn lòng chia sẻ thông tin cho nhau, nhưng đến cuối cũng thì người nào cũng phải tự thân vận động trước cái đã chứ không thể ngồi chờ sung rụng được.

    Vũ rất nhanh cảm nhận được sự khó khăn của Otto, khi ngay hôm sau đi cùng ông ta tới chỗ chợ cá và đi vào khu nhà mà bình thường cả hai luôn lấy hàng. Khi vừa nghe Otto nói có ý định nhập một lượng hàng gấp năm lần bình thường trong thời gian tới, lão già Khalai đang khật khừ say rượu bỗng nhiên tỉnh táo hẳn lại, cất giọng ồm ồm như bò rống:

    - Ông đùa tôi à, thông báo bất tử kiểu này làm sao mà chuẩn bị kịp, chưa kể mùa này là mùa sinh sản nữa, đào đâu ra mà lắm cá như thế.

    Gia đình Khalai là kiểu ngư dân cũng thuộc dạng lâu đời, tất nhiên mối hàng lớn không chỉ có mỗi mình Otto hay dinh Đại công tước, số lượng cá đánh bắt hằng ngày cũng là có hạn, kể cả là có trả thêm tiền hơn chăng nữa thì cũng chẳng bói đâu ra nhiều hơn được. Xui xẻo cho Otto khi mà sắp tới là vào mùa sinh sản, ngư dân sẽ phải thả hết cá mẹ quay trở về nhằm giữ nguồn cung ổn định lâu dài, khiến số lượng tổng thể càng ít đi.

    Otto tất nhiên cũng biết yêu cầu của mình có phần hơi gấp gáp, nhưng mà cũng chẳng thể nào làm gì khác được, cá là loại hàng dễ ăn cũng như dễ trữ số lượng lớn nhất, kiểu gì thì kiểu phải kiếm cho bằng được, thành ra ông ta vẫn cố gắng thuyết phục Khalai:

    - Lão sống ở đây cũng gần thành tinh rồi, chắc hẳn là phải có cách chứ.

    - Hừ, trừ khi là ông bảo bọn mọi rợ bên kia chịu cho chúng tôi sang đánh bắt, còn không thì tự mình lấy thuyền với lưới xuống mà xử lý đi nhé.

    Khalai vừa nói vừa chỉ tay về phía đối diện xa xa, nơi có nguyên một mảng rừng lớn nằm sát bờ sông nhưng hoàn toàn vắng bóng người đánh bắt. Đây cũng là một phần lãnh địa của người Luông, chỗ mà họ có toàn quyền sử dụng và chẳng bao giờ chia sẻ với cư dân thủ đô hết. Các ngư dân như Khalai có ác cảm rất lớn với người Luông trong nhiều năm, một phần vì họ nghiễm nhiên được chiếm cả một khu vực rộng lớn màu mỡ để đánh bắt thủy sản, hơn nữa là khi có bất kỳ ai lỡ đi thuyền lạc qua đó, là kiểu gì cũng bị cắt lưới hoặc tịch thu hết dụng cụ xong mới thả người cho về.

    Tất nhiên người Luông chỉ đánh bắt một số lượng cá rất nhỏ đủ phục vụ cho nhu cầu hoặc trao đổi nội bộ, không hề có ý định buôn bán với bên ngoài. Việc này đã diễn ra rất lâu rồi, các ngư dân cũng tự biết thôi thì nước sông không phạm nước giếng, cả một ngư trường lớn thế này chịu khó một chút rồi ai cũng kiếm ăn được cả mà thôi, chẳng qua khi Otto đặt vấn đề đặt mua số lượng lớn mà Khalai không đáp ứng nổi, lại bị hỏi dồn mãi mới điên tiết lên mà nói xẵng như vậy thôi.

    Otto cũng biết nỗi khó xử của Khalai nên không làm khó ông ta nữa, tiu ngỉu đi ra ngoài lần mò sang những chỗ đánh bắt quen khác mong là có thể thu gom kiểu tích tiểu thành đại. Đáng tiếc cho ông ta là người nào cũng trả lời y hệt nhau, đó là yêu cầu quá gấp gáp cộng thêm vào mùa hạn chế đánh bắt rồi thì sẽ rất khó, kết cục Otto đành chán nản quay trở về, mặt chán nản ỉu xìu như bánh đa ngâm nước.

    Tình hình còn tệ hơn vào mấy ngày tiếp đó, khi mà Otto tới những cửa hàng khác để hỏi về những loại thực phẩm còn lại, rau củ thì còn có thể miễn cưỡng chứ còn thịt thì tương tự, hầu hết các mối đều chỉ cung cấp được một số lượng giới hạn, dùng đủ mọi cách vẫn thiếu khoảng ba phần so với dự kiến. Kể cả khi Otto tổ chức họp bàn với các bếp trưởng khác thì mọi việc vẫn chẳng tốt hơn là bao, người nào cũng gặp vấn đề tương tự, tức là không thiếu thịt thì cũng thiếu cá.

    Cái này chủ yếu là do thời gian quá gấp, nếu như báo trước khoảng vài tháng thì không sao, đây đột ngột đòi hỏi một số lượng khổng lồ như vậy trong thời gian ngắn, thì không thể trách các vựa hàng lớn đều từ chối hết. Otto cùng đồng nghiệp cuống tới mức như bò trong chảo lửa, trừ một vài lúc tạt qua chỗ làm giao công việc cho cấp dưới, còn đâu thì nguyên cả ngày đều chạy rông ngoài đường, tận dụng mọi mối quan hệ có thể để mong kiếm ra thứ gì đó bù vào.

    Vũ cũng bị cuốn vào chuyện này, khi hắn phải thay thế Otto đi lấy và kiểm nguyên liệu được giao tới hằng ngày, cả Kit cũng bị bố mình trưng dụng bắt phải đi theo Đại ngốc để giúp đỡ, báo hại cậu ta giờ còn phải dậy sớm hơn mọi khi, vừa đi lấy Gia sống cho quán ăn vừa phải đánh xe giúp Vũ nữa. Cái công việc mới này có một mặt tốt là nó khiến cho Vũ không phải cắm mặt làm cửu vạn trong bếp như trước, với lại chỉ cực khổ vào đầu buổi sáng chứ nguyên cả ngày thì lại khá rảnh rỗi, nhưng hắn nhất thời cũng chẳng biết làm sao để giúp Otto cả.

    Vào một buổi sáng nọ khi hai người đang đánh xe trở về nhà, thì bỗng nhiên Vũ thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trước mấy cửa hàng đối diện, khi hắn liếc qua thì nhận ra đó là anh chàng Kleng người Luông hôm nọ. Vũ tò mò bảo Kit cho xe chạy tới đó thì nhận ra đây là chỗ bán đồ nông cụ và Kleng đang có vẻ như đang tranh cãi với chủ tiệm, hai bên to tiếng oang oang cả một góc phố:

    - Số phân bón này giá mười ngàn Ria một bao, mua không mua thì cút xéo cho người khác bán hàng.

    Ông chủ tiệm phân bón vừa phùng mang trợn má vừa chỉ vào mấy túi phân bón gần đó, thái độ hoàn toàn là muốn đuổi khách. Kleng bị đối phương phủ đầu trước như vậy thì có vẻ khó chịu lắm, anh ta cầm lấy một túi phân bón rồi nói:

    - Ở đây ghi rõ giá của cái túi này có hai mươi Ria, tính thế nào lại tới mười ngàn được, các người tính ăn cướp à.

    Vũ nghe con số mười ngàn Ria cũng giật hết cả mình, nó muốn bằng nhõn gần cả năm lương của hắn, cái này đúng là không phải chặt đẹp nữa mà chính xác đang muốn trấn lột giữa ban ngày. Tuy vậy ông chủ tiệm mặt vẫn không đổi sắc, lên tiếng cứ như đây là điều đương nhiên nó phải thế vậy:

    - Ờ cái giá đó là bán cho người dân tại đây, còn với đám mọi rợ trên núi thì còn phải thêm nhiều loại phí lắm, mười ngàn tính ra vẫn là lỗ vốn đấy.

    Kleng nghe đối phương trực tiếp gọi mình là “mọi rợ” thì tức đến đỏ bừng mặt, anh ta nắm chặt hai nắm đấm dường như đang cố kìm lại để không đấm vỡ mũi kẻ đối diện. Tuy vậy Vũ nhận thấy ông chủ cửa tiệm phân bón hoàn toàn chẳng xem tên thanh niên vạm vỡ trước mặt ra gì, nói xong thì đon đả quay sang một vị khách khác đang xem đồ làm vườn, miệng cười tươi như hoa lên tiếng chào hàng:

    - Bác xem mấy cái xẻng này đi, đồ của em là hàng tốt nhất thủ đô đó, không thì phân bón cải tạo đất loại một chỉ có hai mươi Ria thôi.

    Cái này thì rõ ràng là đang muốn khiêu khích rồi, Kleng tức tối đấm mạnh lên cây cột nhà gần đó rồi quay lưng bỏ đi, Vũ cảm thấy khó hiểu quay sang Kit ra ý hỏi thì được cậu ta giải thích:

    - Cái này là kiểu luật bất thành văn của mấy cửa tiệm tại thủ đô ấy, kiểu không muốn bán hàng cho người Luông nên toàn hét giá rất cao, thành ra bọn họ mua đồ gì cũng khó khăn lắm.

    Có thể hiểu việc Kit nói hôm trước người Luông không được chào đón tại đây có vẻ là sự thực, gì mà một túi phân bón tới mười ngàn Ria thì đúng là có bán nhà họa may mới mua được. Vũ nhìn bóng lưng Kleng đang cố gắng đi sang những tiệm bên cạnh thì bỗng nhiên chợt nhận ra điều gì đó, hắn ra hiệu cho Kit bám theo anh chàng người Luông này để quan sát từ xa.

    Quả nhiên là bất chấp Kleng có đi sang cửa hiệu nào đi chăng nữa, thì thái độ của tất cả chủ tiệm đều hét giá như điên, có người còn thẳng thừng quất hẳn cả triệu Ria cho một túi hạt giống bé bằng bàn tay, rõ ràng xem “khách hàng” của mình chẳng khác gì rác rưởi. Kleng lúc này mặt đã từ đỏ chuyển sang tím tái, chẳng biết là vì tức quá sắp phụt máu ra ngoài hay là lo lắng vì không mua được hàng nữa.

    Vũ kiên nhẫn bám theo anh chàng này, cho tới khi Kleng đi ra một góc khuất ngồi bệt xuống cúi đầu chán nản thì mới leo xuống, lạch bạch chạy tới rồi khều khều Kleng vài cái xong ra vẻ ngạc nhiên ú ớ lên tiếng:

    - Chà... chào chào...

    Kleng vốn đang chẳng có tâm trí nào để nói chuyện vào lúc này, hơn nữa đối phương lại là một thằng nhóc bị thiểu năng thì lại càng không thể làm người khác hứng thú được, anh ta chỉ hơi liếc lên một chút rồi lại tiếp tục rơi vào trạng thái trầm tư như cũ. Vũ tất nhiên không để chuyện này trôi qua như vậy, hắn ta tiếp tục kéo áo Kleng rồi nói:

    - Đ.. Đại ngốc... thấy thấy... muốn... muốn mua gì... thì để Đại ngốc mua hộ cho.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  3. #33
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Đại ngốc làm đầu bếp

    Tác giả : HYNPLO

    =============

    Chương 32
    Mua hàng giùm người lạ



    Khuôn mặt của Đại Ngốc nhìn y hệt như một thằng thiểu năng cộng thêm việc nói còn chưa sõi, nên hiển nhiên Kleng hoàn toàn xem lời của hắn là nhảm nhí vô bổ. Anh chàng người Luông bị mấy người bán hàng đuổi như đuổi tà vốn đã rất điên tiết, nếu bình thường một thằng chết toi nào đó dám lại quấy phá thì nó đã thành thịt băm viên từ lâu rồi, có điều Đại Ngốc thì không tính là người bình thường nên coi như không chấp. Nhưng khi Kleng vừa quay người tính bỏ đi thì lại bị Đại Ngốc giữ lấy, hắn dùng hết sức bình sinh kéo anh ta ra phía sau rồi chỉ chỉ:

    - Đại ngốc... có... có xe ở luôn đây...

    Kleng nhìn theo hướng tay chỉ của Đại Ngốc thì đúng là có thấy một chiếc xe kéo thật, anh ta cũng nhận ra người đi cùng thằng nhóc đần độn này hôm trước đang ngồi ở chỗ đánh xe, ánh nhìn sắc lẻm này báo hại Kit thiếu điều muốn ngã bổ chửng xuống đất, anh Ngốc lại tính làm tính làm trò khùng điên gì nữa đây. Tuy vậy Kleng mới chỉ gặp hai người này mới có một lần, vả lại họ cũng là người thủ đô thì có khác gì đám bán hàng xấu tính lúc nãy, Vũ rất nhanh nắm bắt được điều này nên hắn tiếp tục ú ớ:

    - Mua... mua hộ thôi... Đại Ngốc không phải... người... người ở thủ đô.

    Vũ vừa nói vừa vén mớ tóc lòa xòa trước trán để lộ ra đôi mắt hai mí khác với tròng mắt màu đen khác hẳn với dân thủ đô, chưa kể mũi tẹt lủn chứ không cao như bọn họ, rõ ràng là không phải dân định cư lâu đài ở thành phố này. Thực ra những người nhập cư như Vũ tới thủ đô làm ăn có rất nhiều và hầu hết đều sống bình ổn, trường hợp bị kì thị hay phân biệt chủng tộc gần như là không xảy ra, chỉ chẳng biết tại sao người Luông lại gặp tình trạng như vậy. Mặc dù vậy hành động này của Đại Ngốc có vẻ cũng khiến Kleng bớt đề phòng hơn, vì dù sao hắn đích thị là một tên nhà quê lại còn bị đần độn nữa, mức độ nguy hiểm quá thấp.

    Tuy vậy khi chưa rõ mục đích của Đại Ngốc là gì hay chỉ thuần túy hắn bị ngu thì Kleng vẫn giữ thái độ thận trọng, không hề nói thêm câu nào. Vũ biết lúc này cần phải rèn thép khi còn nóng, do đó hắn ngay lập tức lạch bạch chạy tới chỗ Kit rồi nhảy tót lên xe, ra hiệu quay ngược lại chỗ bán phân bón lúc nãy, cho dù cậu ta phản đối thế nào cũng mặc kệ.

    Tiệm bán phân bón lúc đầu nằm không xa chỗ bọn họ lắm nên rất nhanh Đại Ngốc đã đứng phía trước nó, nhìn lom lom một hồi cố nhớ lại xem lúc nãy Kleng đang muốn mua thứ gì, hắn còn đang lần mò thì ông chủ tiệm đã đon đả chạy ra, nở nụ cười con buôn chuyên nghiệp nhất và bắt đầu chào hàng:

    - Hai anh bạn trẻ tới tìm đồ làm vườn, phân bón hay hạt giống, chỗ của tôi cái gì cũng có và cái gì cũng tốt cả nhé.

    Chủ cửa hàng là một ông chú trung niên hói đầu với cái bụng hơi xệ đi kèm cả đống râu ria lởm xởm chưa cạo, tuy vậy thái độ của ông ta cực kỳ thân thiện lúc nào cũng cười toét miệng giới thiệu hàng cho khách, rất tạo cho người khác cảm giác được tôn trọng. Đúng lúc này thì Vũ cũng tìm được bịch phân bón mà Kleng muốn mua, hắn cầm lên chỉ chỉ rồi ra dấu loạn xạ, ông chủ tiệm thì vẫn cực kỳ chuyên nghiệp nói:

    - À hóa ra cậu muốn mua phân bón cải tạo đất hả, chỗ tôi có ba loại tùy theo chất lượng, cái cậu đang cầm là thứ tốt nhất có giá hai mươi Ria một bao, nếu mua nhiều có chiết khấu giá tốt.

    Vũ ngơ ngẩn nhìn bao phân này một hồi, sau đó đặt nó xuống rồi lạch bạch chạy về phía Kit, giơ ta ra rồi bắt đầu rặn từng chữ:

    - Tiền... tiền...

    Từ khi Otto suốt ngày chạy rông ngày đường kiếm mối hàng mới, ông ta đã sai Kit đi cùng với Đại Ngốc, sau đó chưa cho bọn họ một số tiền tương đối để nếu có chuyện khẩn cấp xảy ra hoặc nếu may mắn tìm được mối hàng tốt thì có cái mà đặt cọc luôn. Vũ không được cầm tiền nhưng biết rằng Kit đang có trong tay ít nhất là một ngàn rưỡi Ria, nên hắn rất nhanh nhào tới mà giở giọng trấn lột.

    Nhưng lần này thì Kit không dễ dãi như lúc mua con chim Đođo trắng nữa, cậu ta theo bản năng kéo áo lại rồi nói:

    - Anh Ngốc à rốt cuộc thì anh tính làm gì, mua đồ giùm người Luông không phải là ý kiến hay lắm đâu, với lại chúng ta cũng đâu được lợi gì từ chuyện này chứ?

    Tất nhiên Kit vẫn coi Đại Ngốc đang hoàn toàn là như một tên đần độn chơi bời lêu lổng, nhưng khi vừa mắt trước mắt sau ngoảnh lại thì hắn đã phóng thẳng vào bên trong tiệm phân bón, một lúc sau tới phiên ông chú trung niên bụng phệ tất tả chạy ra, theo sau là mấy người giúp việc đang khệ nệ vác hàng đống phân bón chất lên xe. Kit còn chưa hiểu mô tê gì thì ông chủ tiệm đã rút sổ ra tính toán, sau đó hướng về phía cậu ta nói lớn:

    - Anh em của cậu chắc đi mua phân bón về dùm cho hàng xóm nữa hả, lấy lần năm mươi bao liền.

    Năm mươi bao phân bón này tương đương với một ngàn Ria, một con số đủ lớn để Lena lột da thằng con trai mình nếu không có lý do chính đáng. Kit thậm chí còn chẳng kịp mở miệng phân bua với ông chú chủ tiệm, khi mà Đại Ngốc đã tót lên cạnh cậu ta níu níu kéo kéo mè nheo bên tai:

    - Trả tiền... trả tiền...

    Kit hết nhìn vẻ mặt hớn hở của Đại Ngốc, lại quay về phía chủ tiệm và số nhân viên bao vây xung quanh mình, đúng kiểu ngăn chặn có thằng nào tính bom hàng, đến cuối cùng khi Kit thần hồn nát thần tính chở một đống phân bón này về, đầu óc anh ta đã chẳng còn nghĩ được cái gì nữa. Kleng vẫn ngồi chờ ở đó, khi thấy Đại Ngốc đánh cái xe chất đầy phân bón quay trở lại thì cũng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ tên nhóc nhìn ngờ nghệch này lại thực sự giúp đỡ mình.

    Đại Ngốc từ trên xe nhảy thẳng xuống trước mặt Kleng, giơ giơ hai bàn tay ra rồi bắt đầu ú ớ:

    - Tiề... tiền... tiền...

    Kleng sững người lại vài giây, chả hiểu thế nào lại lật đật sờ vào túi tiền bên hông mình, nhưng rồi anh ta sực nhớ ra cái gì đó liền bật dậy chạy ra chỗ chiếc xe trước, dùng con dao của mình rạch thử vài túi phân bón phía dưới, vốc lấy một nắm đưa lên mũi ngửi thử, có lẽ đây là thói quen sau bao nhiên lần bị lừa đảo ở thủ đô. Sau khi chắc chắn rằng số phân bón này là hàng thật giá thật, Kleng lại tần ngần nhìn Đại Ngốc vẫn đang giơ tay mặt háo hức đầy chờ đợi trước mặt, chắc chắn anh ta có nghĩ nát cả đầu cũng chẳng thể hiểu tại sao hai bên mới gặp mặt nhau mới có một lần, mà thằng ngốc này lại nhiệt tình giúp mình tới như vậy.

    Nhưng thực sự với tình cảnh của Kleng thì anh ta thực sự rất cần số phân bón này, kể cả nói sản vật của người Luông rất phong phú nhưng bọn họ hầu hết sống trên núi, đất đai làm nông nghiệp không được màu mỡ như phía dưới này được, chúng rất nhanh bị bạc màu đi chỉ sau vài mùa canh tác, thành ra bắt buộc phải có phân bón để cải tạo lại, mà thứ này thì chỉ có thể tìm thấy tại thủ đô mà thôi. Chính vì lý do này mà cứ đều đặn một thời gian nhất định, phải có ai đó từ trên núi đi xuống tìm kiếm phân bón và dụng cụ làm vườn tại thủ đô, nhưng do xích mích nặng nề giữa hai bên mà tình cảnh người Luông bị ép giá xảy ra như cơm bữa, nhiều khi còn chẳng mua được gì mà còn phải mang cục tức đi về nữa.

    Lần xuống núi này của Kleng còn cấp thiết hơn, vì trữ lượng phân bón lẫn nông cụ ở làng anh ta đều đã cạn sạch, bắt buộc phải có nguồn cung thay thế nhưng khổ nỗi đi đâu cũng bị ép giá khủng khiếp, khiến cho anh chàng gấp tới độ muốn phát điên lên. Cuối cùng khi cân nhắc thiệt hơn, vả lại bản thân cũng chẳng có thứ gì mà để bị lừa đảo thêm nữa cả, Kleng quyết đoán lấy hết số tiền mà trưởng làng giao cho mình, đếm đủ rồi tính theo giá thị trường của số phân bón này mà đưa lại cho Đại Ngốc.

    Vũ nhận lấy số tiền của Kleng lập tức thảy lại cho Kit, đồng thời tiếp tục khua tay múa chân:

    - Lần sau... cần... cần gì... cứ đến tìm Đại... Đại Ngốc...

    Vũ vừa khổ sở đánh vần từng chữ vừa ngoác miệng ra cố gắng rặn ra một nụ cười mà hắn cho là hòa ái nhất, mọi việc sau đó diễn biến rất nhanh khi Kleng đánh cái xe kéo của mình tới và chất hết đống phân bón lên, khi anh ta chuẩn bị leo lên xe thì Đại Ngốc lại tiếp tục níu lại rồi nói:

    - Còn... còn hạt mễ... không?

    Có vẻ như vừa giải quyết được một vấn đề phiền phức lớn cũng khiến tâm tình Kleng dễ chịu hơn, anh ta cúi xuống lôi ra một túi da to bằng hai bàn tay rồi quẳng lại cho Đại Ngốc, nhìn hắn mân mê cái thứ lương thực rẻ tiền này như báu vật rồi mới quất cương lên đường, không quên nói lời tạm biệt:

    - Cám ơn cậu, tôi sẽ trở lại khu chợ vào ba ngày nữa, người Luông không bao giờ quên tấm lòng tốt này đâu.

    Kleng nói xong thì cũng quất cương rất mạnh, có vẻ như anh ta muốn trở về càng sớm càng tốt. Kit nhìn theo bóng lưng của thanh niên người Luông này khuất dạng dần, từ đầu tới cuối thằng nhóc này gần như không hề nói câu nào, tất cả đều cho Đại Ngốc làm việc hết. Cái làm Kit cảm thấy khó hiểu nhất là tại sao tên anh Ngốc của mình bình thường ngờ ngờ nghệch nghệch, mà lúc này đột nhiên lại năng nổ khác thường khác như vậy, nhưng khi cậu ta định hỏi thì Vũ đã giơ ngón tay lên miệng ra dấu im lặng, nhảy lên xe vẫy vẫy rồi nói:

    - Về... về thôi...

    Ánh mắt của Vũ lúc này đã không còn chút gì dáng vẻ đần độn bình thường nữa, Kit cảm thấy có thứ gì đó rất khác trên người Đại Ngốc nhưng nhất thời cậu ta không biết diễn tả thế nào. Cả hai im lặng trở về dinh Đại công tước, ngay khi vừa xuống xe thì Vũ đã ôm túi hạt mễ ba chân bốn cẳng chạy biến thẳng vào trong, hắn không thể chờ được nữa để tự tay mình chạm tay vào hạt gạo quý giá này.

    Số hạt mễ mà Kleng cho khá nhiều, đủ để làm một bữa ăn tươm tất nhưng Vũ không muốn phung phí nó như vậy, vì hắn vẫn không dám chắc rằng kết cấu của nó có giống hạt gạo thông thường hay không, lỡ mà luống cuống làm sai thì đúng là chỉ có nước đập đầu vào tường mất. Do đó sau khi suy tính một hồi Vũ quyết định sẽ nấu cháo trước, dù sao thì nó vừa tốn ít gạo lại cũng tính là món ăn đặc trưng của người Việt Nam, chưa kể còn con chim Đođo trắng nữa, cháo chim câu thực sự là không thể hợp hơn được.

    Phải mất tới hơn nửa ngày để gom góp các loại gia vị và đồ vật cần thiết, thành ra khi Vũ bắt tay vào làm thì trời cũng đã về chiều luôn. Nấu cháo có khá nhiều cách, đầu tiên Vũ bốc ra một nắm hạt mễ đủ cho ba người ăn, hắn dự định nấu nhiều một chút còn đem sang cho gia đình Otto nữa. Bình thường khi nấu cháo thì phải vo gạo cho sạch, nhưng do loại hạt mễ này vẫn còn dính chút cám phía trên, nên Vũ chỉ vo sơ một chút rồi để cho ráo nước nhằm giữ lại cái hương thơm đặc trưng của nó.

    Thịt chim Đođo được Vũ thái sợi mỏng và bắt đầu ướp gia vị, do xác định sẽ phải đem thịt đi xào sơ trước nên phải ướp rất đậm, ngoài các thứ cơ bản như muối thì hắn còn thêm vào các loại gia vị có mùi giống như tiêu bột, hành tỏi khô... do không có nước mắm để làm dậy mùi nên Vũ đã thắng đường rồi trộn chung với một loại bột có mùi gần giống như gừng, cộng thêm một chút sốt sa tế dùng để ướp Gia nhằm tăng vị giác.

    Tất cả hỗn hợp này được trộn đều cùng với thịt chim Đođo và phải để cho ngấm ít nhất là một tiếng đồng hồ, trong thời gian đó Vũ bắc nồi lên để nấu cháo, do chưa từng làm hạt mễ nên hắn chỉ biết dựa vào Kith nghiệm lúc trước để canh nước rồi mong rằng nó sẽ đúng. Đáng lý là muốn nấu cháo ngon thì nên có nước dùng, tốt nhất là khi chim vừa làm thì luộc luôn để lấy cái nước đó nấu cháo, nhưng do con Đođo này là đồ được chuẩn bị từ trước không có xương nên đành chịu.

    Vũ để lửa rất nhỏ và bắt đầu ning, hắn vừa canh vừa đánh trống ngực thình thịch, nếu cái hạt mễ này không nở như ý mình mong muốn thì thôi vĩnh biệt luôn mơ ước ẩm thực Việt Nam tại đây là vừa. Rất may là thần may mắn có vẻ cũng rủ chút lòng thương một kẻ Đại Ngốc, nồi cháo của Vũ bắt đầu sôi lên và có dấu hiệu muốn trào ra ngoài, hắn canh nhỏ lửa và khuấy đều vài lần thì nhận ra các hạt mễ đã tách nhau ra cũng như có dấu hiệu nở to hơn:

    - Ít ra phải thế chứ, kết cấu giống nhau thì làm sao mà sai chạy đi đâu được.

    Nấu cháo thuần túy là kiên nhẫn để lửa liu riu cho tới khi hạt gạo nở nhừ ra, cũng như canh làm sao không để nó trào ra ngoài, Vũ cặm cụi ngồi đó châm lửa vào bếp, lâu lâu mở nắp ra hớt phần váng phía trên. Cứ như vậy sau khoảng hơn ba mươi phút, rốt cuộc số hạt mễ này đã lớn bung trắng phau trong nồi, bốc mùi thơm ngào ngạt của cháo trắng tinh khiết nhất, nhưng đây vẫn chưa phải là thứ cuối cùng.

    Vũ với tay lấy bát thịt Đođo đã ngấm đều gia vị, sau đó vác cái chảo chân mệnh thiên tử của mình ra rồi rưới đều mỡ nước lên trên, tiếp theo đó là các loại gia vị như hành tỏi khô, gừng cùng một chút tiêu hột và xóc chúng thật mạnh để tạo mùi. Hương thơm muốn điếc mũi của những thứ mào đầu này càng làm Vũ hào hứng tợn, hắn nhanh tay trút số thịt Đođo xuống rồi dùng một cặp đũa dài tự chế đi kèm cái xẻng xúc rồi bắt đầu đảo thật nhanh tay.

    Yếu tố tiên quyết để nấu cháo kiểu này là thịt phải được ướp rồi áo chảo sơ, sao cho nó vừa đủ săn lại nhưng không chín hẳn để tránh bị dai. Do đó Vũ coi như gồng hết cả cơ tay lên mà đảo, vừa làm vừa hất đống thịt trong chảo liên tục để chúng áo đầu gia vị một lượt. Sau vài phút lao động cật lực, hắn liền mở nắp nồi cháo rồi cho hết số thịt này vào trong, nấu chúng thêm một lượt để cháo ngấm hết gia vị cũng như cho thịt mềm ra vừa ăn.

    Mất khoảng thêm gần hai mươi phút nữa thì Vũ mới tắt lửa, khi hắn mở nắp nồi cháo ra thì mùi hương ngào ngạt của gạo lẫn cám đi kèm thịt chim được ngấm đều gia vị, chút cay cay từ sa tế và gừng, thơm nồng của tiêu đi kèm nhiều thứ khác phảng phất lên mũi như mời gọi. Tuy vậy Vũ vẫn chưa vội vàng thưởng thức, mà hắn còn phải lấy hành lá thái nhỏ đi kèm với hành phi giòn tan rải lên phía trên, khuấy qua một lượt để chúng áo một lớp hương thơm cuối cùng rồi hít lấy hít để, sung sướng còn hơn cả lên chín tầng mây, lâng lâng nghĩ thầm:

    - Đây đúng thực sự là cháo Việt Nam rồi, cái mùi này thực sự không thể nào quên được.

    Lúc này trời đã tối mịt, nhưng Vũ chỉ thắp một ngọn đèn bé tí vì tâm trí đã dồn hết vào nồi cháo này rồi, hắn nhẹ nhàng cẩn thận xúc từng chút một cho vào chiếc bát kế bên, nhìn hỗn hợp trắng mịn màng điểm xuyết những miếng thịt chim Đođo nâu đậm và các lá hành xanh tươi lẩn khuất trên bề mặt, hít một hơi dài thỏa mãn nuốt nước bọt ừng ực rồi không kìm được nữa mà chuẩn bị làm một bữa thật đã đời.

    Nhưng có lẽ số của Vũ chủ định không bao giờ được hưởng cái gì trọn vẹn, khi hắn vừa xúc một thìa cháo tính cho vào miệng thì bỗng nhận ra có cái gì đó không ổn, cảm giác nhột nhột lành lạnh lan tỏa khắp người. Vũ rất nhanh nhận ra vấn đề, khi có một cái bóng trắng đang đứng ngay ở khoảng sân trước nhà nhìn về phía này chằm chằm, có vẻ như con ma nữ hôm trước chẳng hiểu sao lại mò tới nữa rồi, cực chẳng đã hắn đành phải giơ tô cháo nóng hổi còn đang bốc khói nghi ngút lên trước mặt, hướng về phía “con ma” này rồi ú ớ nói:

    - Đói... đói không... vào... vào ăn cháo... này...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  4. #34
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Đại ngốc làm đầu bếp

    Tác giả : HYNPLO

    =============

    Chương 33
    Đại Ngốc và cháo gà đặc biệt



    Có vẻ như Vũ và “con ma” trước mặt khá là có duyên, khi mà cả hai lần bọn họ đều gặp nhau vào lúc hắn chuẩn bị ăn uống thứ gì đó. Hai bát cháo Đođo trắng mịn màng điểm xuyết những cọng hành lá xanh biếc, phủ thêm một lớp hành phi nâu đậm thực sự rất có sức thu hút, chưa kể nó còn đang tỏa hương ngào ngạt như mời gọi. Có điều lần trước mỹ nhân kia đã đánh trống bụng trước mặt một tên con trai xa lạ, bây giờ lại nhào vào ăn trước nữa thì có vẻ không được thục nữ cho lắm, vì thế nên cô ta cứ tần ngần lưỡng lự đứng yên tại chỗ, đôi mắt to tròn tò mò nhìn về món ăn kì lạ.

    Đại Ngốc thì khác, hắn thực sự đã không thể nào mà chờ được nữa khi mà món cháo mà mình hằng mơ ước đang bốc khói nghi ngút ngay trước mắt, do đó mặc kệ cô gái kia có ăn hay không, hắn liền với tay với lấy chiếc thìa nhỏ bên cạnh rồi xúc lấy một miếng đầu tiên, hồi hộp còn hơn cả khi nhận kết quả phỏng vấn xin việc.

    Ngay khi đám hạt mễ này vừa chạm vào khoang miệng, Vũ có cảm giác như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, luồng hơi nóng của thìa cháo lan tỏa khắp cơ thể. Hương vị nồng nàn của gạo đi kèm với chút mùi thơm thoang thoảng từ lớp cám còn sót lại, nó tuyệt vời hơn bất kỳ thứ gì mà Vũ từng nếm qua ở thế giới này. Từng hạt gạo mễ như chảy ra trên đầu lưỡi, để lại một thứ gì đó ngòn ngọt đọng lại dưới cuống họng, chúng quyện chặt với nhau xông thẳng lên não cực kỳ hưng phấn.

    Vũ không kìm được liền xúc thêm một thìa tiếp theo lần này là rất nhiều thịt Đođo đi kèm, trong một thoáng chốc hắn đột nhiên nhớ lại mình đã từng được dịp ăn gà rừng trong một buổi nhậu với dân địa phương, nhưng so sánh với con chim kia thì đúng là khác biệt một trời một vực. Nếu so sánh thì nó y như một cái đùi mà lại là phần tỏi ngon nhất, chắc nịch nhưng vô cùng mọng nước, khi cắn vào nó gần như tứa ra tất cả tất cả số nguyên liệu đã được ướp nãy giờ, chưa hết mặc dù phần lớp vỏ ngoài khá dai nhưng bên trong lại mềm như muốn tan ngay trên đầu lưỡi, thậm chí còn đọng lại chút hương vị béo ngậy không dứt.

    Trong lúc áp chảo phần thịt Đođo, Vũ rất cố gắng chắt ra một ít nước để bỏ vào nồi cháo, giờ đây mới phát huy công dụng như một phần nước dùng truyền thống, cộng thêm do được ning kỹ đã khiến cho nó lan đều khắp cả phần cháo lẫn thịt, khiến cho mỗi lần xúc càng khiến hương vị đậm đà hơn. Đó là chưa kể tới vị nồng từ gừng, một chút hơi hăng hắc của hành tươi, hạt tiêu cay nhè nhẹ và cả tỏi phi thơm điếc mũi... tất cả những thứ này mới thực sự khiến cho bát cháo Đođo tỏa sáng hết mức, làm cho Vũ như muốn lâng lâng mãi như trên chín tầng mây.

    - Đúng là gạo chất lượng cao mà, nấu cháo đã ngon như thế này thì mấy món khác chắc chắn không cần phải bàn nữa.

    Hạt mễ này có mùi thơm và kết cấu vượt xa tất cả những loại gạo mà trước đây Vũ từng ăn, có lẽ một phần do cách xay xát hoặc chế biến của người Luông vẫn còn giữ được lớp áo cám mỏng phía ngoài, thành ra khi nấu lên nó mới hòa cùng phần gạo để tạo nên mùi thơm đặc trưng như vậy. Thịt chim Đođo cũng quá hợp, cảm giác thỏa mãn khi hàm răng xé miếng đùi gà dai dai sần sật, sau đó tới lớp thịt mềm nhừ rồi cuối cùng là bùng nổ với cả tá gia vị lan nhanh ra ngoài, kết hợp với phần cháo xung quanh vừa nhai vừa nhấm nháp, từ từ trôi xuống cổ họng và lan ra khắp toàn thân...

    Cô gái “ma” nhìn tên ngốc trước mặt say sưa vục đầu ăn không còn biết trời đất gì, sau đó nhìn qua bát cháo trắng nõn trước mặt, tỏa hương thơm mời gọi thì bất giác không kìm được nuốt nước bọt liên tục. Cuối cùng cô ta cũng với tay cầm lấy nó rồi xúc một thìa nhỏ, từ từ nhai kỹ trước khi nuốt xuống bụng...

    Biểu cảm của mỹ nhân này còn phong phú hơn của Vũ, khi cô ta đầu tiên bị hạt tiêu xông lên mũi, tiếp đó là hương thơm cùng mùi vị từ cháo trộn với thịt Đođo mềm nhừ, đủ loại gia vị kích thích khiến không ăn thì thôi chứ đã thử là xúc liên hồi. Thậm chí do ăn quá vội vàng nên lâu lâu cô ta phải dừng lại để thổi cho cháo nguội bớt, đôi môi xinh xắn hơi chu lên cực kỳ dễ thương, làm Vũ đang cắm cúi ăn cũng phải ngẩn ngơ mà nhìn.

    Sau khi Vũ giải quyết được hơn nửa bát, hắn cũng nhận ra rằng do kết cấu khác biệt của hạt mễ, nên phần đậm đà nhất của món cháo này là nằm ở phía đáy nồi, hắn bèn lấy đôi đũa dài của mình khuấy mạnh nó lên, ngay lập tức mùi hương đang ngủ yên bỗng nhiên bùng dậy như núi lửa phun, khiến Vũ hít mạnh đầy lồng ngực vô cùng sảng khoái. Đại Ngốc làm xong nhìn lại thì thấy “con ma” nữ đã xử lý xong bát của mình từ lúc nào, đang đứng kiễng chân nhìn về phía nồi cháo với con mắt vẫn còn rất thèm thuồng, sức ăn của cô gái này có vẻ khá là tốt đây.

    Tuy vậy Vũ chưa vội xúc cho cô ta, mà hắn đầu tiên lấy cái chảo xào thịt chim lúc nãy, rưới một chút mỡ và bắt đầu thắng nước đường, chờ cho đường có dấu hiệu kẹo lại thì nhanh tay đổ hành cùng tỏi phi vào đảo thật nhanh để chúng tỏa mùi thơm thêm một lần nữa sau đó trút hết ra ngoài. Bát cháo mới với những hạt mễ trắng muốt, thịt Đođo ẩn hiện và trên cùng hành tỏi phi được áo đường với màu nâu sáng rực, chưa hết Vũ còn rắc thêm ít tiêu bột và vài lát hành tươi để thêm phần dậy mùi, chỉ nhìn thôi đã thấy thèm thuồng rồi.

    Có điều Đại Ngốc không đưa bát cháo này cho cô gái kia ngay, mà hắn còn dứ dứ một lúc rồi ra sức chỉ tay vào người mình, miệng bắt đầu ú ớ:

    - Tê... tên là.. Đại... Đại Ngốc....

    Vốn dĩ ở lần trước Vũ cũng tự giới thiệu bản thân một lần, có điều lúc đó hắn vốn nghĩ rằng mình và đối phương sẽ chẳng bao giờ có dịp gặp lại nữa đâu nên cũng chẳng quan tâm, bây giờ thì xem ra hai người bọn họ khá là có duyên, tất nhiên hắn phải làm lại rồi. Đại Ngốc nói xong thì lạch bạch chạy vào trong nhà, lục lọi lấy ra một thứ gì đó, cẩn thận từng ly từng tí đưa cho cô gái trước mặt rồi giật giật liên hồi:

    - Tr... trả nè... giặc... sạch hết rồi.

    Hóa ra thứ mà Đại Ngốc trả lại chính là chiếc khăn tay lần trước, sau khi dùng xong hắn đã giặt sạch nó rồi cất đi coi như đồ kỉ niệm. “Con ma” hết nhìn chiếc khăn tay trắng phau của mình xong nhìn tới tên ngốc trước mặt, thấy miệng hắn hết há ra lại ngậm vào, cổ thì nghiêng hẳn qua một bên thì bỗng nhiên bật cười, tiếng vang lảnh lót như chuông bạc. Cô ta nhận lấy bát cháo trên tay Đại Ngốc, sau khi xuýt xoa ăn một thìa thì đột nhiên cất giọng:

    - Tôi tên là Xiledia, có thể coi là người đang sống ở ngôi nhà to to sau lưng anh cũng được.

    Thực ra Xiledia không cần nói thì Vũ cũng có thể đoán được cô ta đến từ phủ Đại Công Tước, vì với nhan sắc, trang phục và thái độ như vậy chắc chắn phải là con em của gia đình giàu có hoặc có quyền thế. Có thể Xiledia là học trò, người quen hay thậm chí là một quản lý cấp cao tại đó cũng nên, Vũ tiếp tục cố tình làm ra vẻ ngờ nghệch, hắn lấy tay chỉ chỉ rồi bắt đầu đánh vần từng chữ:

    - Xa... Xil... e...dia?

    Cái này thì đúng là Vũ không cần phải giả vờ, vì với miệng lúc nào cũng cứng đơ thường trực cảu hắn, phải đánh vần một cái tên vừa dài vừa khó như vậy chẳng khác nào cực hình. Xeledia có vẻ như cũng nhận ra điều này, cô ta rất nhanh ngắt lời tên ngốc trước mặt và nói:

    - Anh cũng có thể gọi tôi là Xi cho tiện cũng được.

    - Xi... Xi... Xi...

    Lần này thì Vũ cuối cùng cũng phát âm thành công, hắn vừa nhảy vừa vỗ tay ra vẻ rất vui mừng, trong khi đó ngoảnh đi ngoảnh lại thì Xi đã bắt đầu xử lý gần hết bát cháo thứ hai trong khi vẫn còn cố gắng liếc sang cái nồi kế bên, xem ra dự định để phần cho gia đình Otto coi như hoàn toàn phá sản rồi.

    Hai người sau đó ngồi chén tì tì bằng sạch số cháo này, cơ bản Đại Ngốc cũng muốn để dành nó nhưng khi mà Xiledia bắt đầu làm tới bát thứ ba và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại thì hắn cũng phải đẩy nhanh tốc độ, chứ không thì chẳng còn gì để mà húp nữa. Đến cuối cùng thì nồi cháo Đođo đầu tiên tại thế giới này đã trôi tuột hết vào bụng của hai con ma đói, Vũ no nê thỏa mãn nằm dài ra xoa bụng, cảm giác lười biếng tới độ chẳng muốn làm gì nữa.

    Xiledia dù sao vẫn là một thiếu nữ nên không thể tuềng toàng như Đại Ngốc, nhưng bản thân cô ta cũng đánh chén một bữa ra trò, thực tế thì nếu so sánh với những món mà bản thân từng ăn thì cái món này chẳng phải cao lương mỹ vị gì, nhưng quan trọng nhất là nó lạ miệng cũng như hoàn cảnh có khác biệt cũng khiến con người ta dễ dãi hơn. Đại Ngốc vừa nằm vừa nhìn lén Xi, chả hiểu gì bất chợt chép chép miệng vài cái rồi hỏi:

    - Ngo... ngon không?

    Đại Ngốc nói chuyện rất cộc lốc, câu được câu chăng nhưng không hiểu sao Xiledia không cảm thấy ác cảm, trái lại còn hơi có một chút thú vị, do đó cô ta khẽ khàng gật đầu. Vũ thấy món ăn của mình làm hài lòng người đẹp thì khoái trí lắm, không tự chủ được má miệng xoắn mũi thở hềnh hệch như tinh tinh hở lợi, hành động ngây ngô này của hắn cũng khiến Xil bất giác nở một cười còn tươi hơn cả hoa, báo hại Đại Ngốc đứng hình mất mấy giây.

    Tất nhiên không phải lúc nào cũng có người đẹp thưởng thức đồ ăn rồi cười miễn phí như vậy, nên Vũ tất nhiên không bỏ qua cơ hội cho tẩm bổ cho cặp mắt của mình, có bao nhiêu chỗ trên người Xiledia có thể nhìn là hắn đều nhìn sạch, thiếu điều như muốn lột đồ con người ta vậy. Bình thường thì hành động này chắc chắn sẽ bị ăn vài cái tát rồi, nhưng với cái kiểu chân tay bông thõng, cổ thì ngoẹo sang một bên còn miệng cứ há ra ngoài thì nhìn Vũ lúc này chẳng khác gì một thằng trì độn, do đó Xi chỉ thấy buồn cưới chứ chẳng hề khó chịu chút nào.

    Nhưng tất nhiên cô ta cũng không ở chỗ này lâu hơn, sau khi rửa sạch bát cháo mà mình vừa ăn, Xiledia nhẹ nhàng đứng dậy rời đi, không quên vẫy tay với Đại Ngốc và còn chào tạm biệt hắn nữa:

    - Lần sau tôi đến anh nhớ nấu thêm món gì ngon vào nhé.

    Cô gái kì lạ này sau đó biến mất vào màn đêm đen, Vũ đứng ngơ ngẩn như vậy một lúc rồi cũng bắt tay vào dọn dẹp, chả hiểu sao có cảm giác như mình vừa xây dựng được một mối quan hệ kì dị với Xiledia, cô ta cứ như một con thú nhỏ đi tìm món ăn ngon vậy, rất khiến cho người khác muốn chiều chuộng hết mức có thể.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  5. #35
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Đại ngốc làm đầu bếp

    Tác giả : HYNPLO

    =============

    Chương 34
    Đại Ngốc đi làm ăn




    Mặc dù trải qua một đêm kì lại bằng việc đã nguyên món cháo quý giá của mình cho Xeledia, Đại Ngốc vẫn phải đi làm như thường nhưng lần này thì còn có một mục đích khác, hắn lần mò đi kiếm vài mẩu giấy cùng bút viết dắt theo người, dù sao mình cũng tính là câm chín phần mười rồi, không thể lúc nào cũng ú ớ mãi được. Vài ngày sau Đại Ngốc như thường lệ ngồi lên xe của Kit đi xuống cảng cá, nhưng sau khi chuyển hàng vào trong phủ thì hắn lại kéo tay Kit rồi chỉ chỉ:

    - Đi... đi...

    Với khả năng ngôn ngữ giới hạn, Vũ phải mất hơn mười lăm phút để Kit hiểu ý mình là đánh xe tới một nơi kín đáo cách xa phủ Đại công tước, ban đầu cậu ta cũng thắc mắc không biết thằng ngốc này muốn bày làm gì nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng hại gì và đang rảnh rỗi nên cũng chiều theo luôn. Cả hai lòng vòng một hồi rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ nằm khuất bên hông chợ, chỗ này là nơi tập kết mấy sọt đựng hàng đã bán hết, lúc này nó không hề có người vì tiểu thương đều đang bận rộn ra mời khách hết rồi.

    Kit còn chưa kịp dừng xe thì Vũ đã nhảy xuống trước, sau đó phất tay ra dấu với thái độ cực kỳ nhanh nhẹn, khác hẳn với tác phong chậm chạp ngờ nghệch thường ngày, hắn kiếm một góc tương đối sạch sẽ rồi bảo Kit ngồi xuống, đồng thời lấy ra mấy tờ giấy chuẩn bị sẵn rồi bắt đầu viết:

    Mặc kệ khuôn mặt ngạc nhiên của Kit, Đại Ngốc liền thoăn thoắt viết chữ lên giấy, sau đó giơ ra trước mặt rồi chỉ chỉ:

    - Đọc được không?

    Kit tròn mắt nhìn gã anh Ngốc trước mặt, tuy cậu ta biết Vũ có biết lõm bõm mấy chữ nhưng việc hắn có thể đủ không mà viết ra giấy cho người khác đọc đúng là ngạc nhiên. Sau khi thấy đối phương gật gật đầu mấy cái thì Vũ liền lấy ra một tờ giấy mới, hí hoáy viết vài chữ rồi tiếp tục giơ lên, Kit lẩm nhẩm đọc nó lên:

    - Biết... chuyện làm phiền chú Otto mấy hôm nay không?

    Việc Otto và các đầu bếp trong phủ Đại công tước đang phải đau đầu kiếm nguyên liệu đãi khách không có gì là mới nữa, khi mà họ đi tìm nguồn cung loạn cả lên trong thời gian qua, Otto tuy là người khá kiệm lời nhưng Kit cũng biết cha mình dạo này cũng đang rất khổ sở, hôm nào ông ta về nhà cũng mệt mỏi tới rã rời hết cả. Có điều mấy thứ này thì gia đình Otto cũng không thể nào giúp đỡ gì được, bọn họ chỉ có thể cố để cho chồng và cha mình được nghỉ ngơi hết mức có thể khi ở nhà mà thôi, do đó Kit thấy Đại Ngốc giơ bảng lên thì hơi gãi đầu rồi nói:

    - Chuyện này nói ra thì mình cũng có giúp được gì đâu anh, em cũng muốn lắm mà lực bất tòng tâm.

    Vũ nghe Kit nói xong thì cúi xuống hí hoáy rồi giơ lên một cái bảng mới, chỉ chỉ cho cậu ta đọc:

    - “Chú Otto khổ sở vì không có nguyên liệu, giờ mềnh đi kím được là xong.”

    Do Vũ học đọc học viết như kiểu mót đồ thừa nên khả năng từ ngữ của hắn khá tệ, nhiều từ khó không biết và sai chính tả loạn xạ cả tên, dù sao cũng đủ cho Kit hiểu được. Có điều cậu ta vẫn như đi trong sương mù, đầu óc đang bị rối khi tại sao anh Ngốc của mình lại đột ngột thông minh bất ngờ như vậy, chưa nói tới cách của hắn là gì nữa.

    Vũ đương nhiên nhìn ra vẻ khó hiểu của Kit, dù sao thì thường ngày hắn đóng cái vai Đại Ngốc này quá thành công rồi, giờ chỉ cần đi một bước thôi là toàn thân toát ra hào quang trì độn ngay tức khắc. Do đó hắn đã chuẩn bị sẵn rất nhiều tờ giấy ghi chú đưa cho Kit, dí dí bảo cậu ta đọc hết còn bản thân ngồi đó chờ đợi, cậu nhóc này ban đầu không để ý lắm nhưng sau một hồi thì chăm chú như muốn nuốt từng chữ, đến cuối cùng thở dồn dập hỏi lại:

    - Anh Ngốc... cái này là anh tính hết từ trước rồi à?

    Đại Ngốc không hề ngạc nhiên trước biểu hiện của Kit, nhưng hắn cũng không nói gì thêm mà chỉ gật đầu rồi chỉ chỉ lên xe, Kit ngơ ngẩn làm theo lời cứ như bị ma nhập rồi thúc cương lái chiếc xe này ra khỏi con hẻm nhỏ. Cả hai theo đường cũ tiến về phía chợ rồi kiếm một chỗ trống trải đỗ lại, cứ thế im lặng ngồi chờ đợi gì đó, chỉ có điều là Kit cứ ngồi lẩm nhẩm mấy tờ giấy của Đại Ngốc, chốc chốc lại nhìn sang hắn với ánh mắt rất khó hiểu.

    Cả hai người không phải chờ đợi lâu, tầm hơn nửa tiếng sau thì anh chàng người Luông đã xuất hiện, Kleng đúng như lời nói mấy hôm trước đã quay trở lại chỗ cũ để trả ơn, bản thân Kleng khi thấy tên ngốc mua hàng giùm ngồi thù lù một đống trên xe vẫy tay chào mình cũng hơi bất ngờ, cứ như hắn đã đứng đó đón lõng sẵn vậy.

    Tuy vậy Kleng vẫn bước tới vẫy tay tỏ ý chào lại, tâm trạng của anh ta lúc này khá tốt vì số phân bón kia thực sự đã giúp đỡ bọn họ trong thời kì khó khăn, chưa kể đối phương lại làm một tên ngốc, rõ ràng là chẳng thể nào lợi dụng mình được gì mà phải lo cả. Vũ thấy người mà mình cần đã xuất hiện thì cũng mừng lắm, hắn nhảy xuống xe chạy tới kéo kéo tay Kleng rồi bắt đầu ú ớ:

    - Ăn... ăn cái đã...

    Vũ vừa nói vừa lôi ra mấy xiên Gia nướng hắn chuẩn bị sẵn từ trên xe xuống, thứ này là hắn làm sẵn cho nên không còn nóng hổi nhưng dùng làm đồ ăn vặt vẫn tạm được. Kit đã quá quen thuộc với món này nên không hào hứng gì nhưng Kleng thì có vẻ khá hiếu kì, anh ta đón lấy một xiên rồi cẩn thận nhấm thử và ba giây sau đã giải quyết nó sạch sẽ, liếm môi thòm thèm nói với Đại Ngốc:

    - Ngon lắm, đây là món gì vậy?

    - Gia... Gia nướng đó...

    - Gia? Có phải là mấy con quỷ nhớt nhợt dưới sông không, thứ đó mà cũng ăn được à.

    Biểu hiện của Kleng cũng giống như những người lần đầu ăn món Gia nướng kì lạ này, anh ta sau đó còn hỏi Đại Ngốc mấy câu như kiểu làm sao mà hắn có thể chế biến loại vỏ cứng hôi rình này, không khí vì thế mà thoải mái hơn rất nhiều. Vũ vừa khua tay múa chân ú ớ nói chuyện với Kleng, vừa ra hiệu cho Kit làm việc của mình, dù sao có vài việc phải để người bình thường giải quyết.

    Kit nhận được tín hiệu của Đại Ngốc nhưng vẫn cứ chần chừ, phải tới lúc hắn cố tình đạp vào chân thì cậu ta mới tiến lại gần Kleng rồi ngập ngừng lên tiếng:

    - Lần trước anh có nói là người Luông có ơn sẽ trả, vậy thì....

    Giọng của Kit lí nhí hệt như muỗi kêu, chân tay thì run rẩy như sắp tè ra quần tới nơi, tới lúc Kleng quay sang nhìn thẳng vào mắt thì thằng nhóc này thiếu điều chưa té xỉu ra sùi bọt mép đã là rất kì tích. Tuy vậy Kleng rất thẳng thắn thừa nhận, không hề tỏ ra thái độ làm khó làm dễ gì cả:

    - Đúng, người Luông chúng tôi đã hứa là làm, chỉ cần yêu cầu của hai người nằm trong khả năng là được.

    Từ lúc gặp Kleng thì Vũ đã cảm thấy người thanh niên này có vẻ không đáng sợ như vẻ ngoài, thái độ của người dân trong thủ đô có lẽ là xích mích gì đó từ xưa, đối với một kẻ ngoại lai như hắn hoàn toàn chẳng quan trọng. Với những người như Kit thì ảnh hưởng này cũng khá mạnh nên lúc nào cậu ta cũng sợ Kleng chết khiếp, nhưng trong trường hợp này thì buộc phải khác.

    Kit thấy thái độ của Kleng khá hòa nhã thì cũng tự tin hơn, quay sang nhìn Đại Ngốc một lúc chờ hắn gật đầu thì mới bắt đầu nói những thứ đã chuẩn bị trước, do cái này không phải bản thân nghĩ ra nên Kit vấp váp khá nhiều nhưng cũng đủ để đối phương hiểu, sau khi kiên nhẫn ngồi nghe hết thì Kleng mới trầm ngâm hỏi lại:

    - Tóm gọn lại thì, hai người mua một số lượng cá lớn từ chỗ bờ phía chúng tôi quản lý chứ gì?

    Thực ra Kleng còn đang nghĩ hai tên này phải đòi hỏi cái gì lớn hơn nhiều, chứ còn đánh bắt cá thì bản thân anh ta và những người trong tộc đã làm thường xuyên rồi, có điều là chỉ vừa đủ ăn vì họ không có định đem bán. Nhưng nếu là một số lượng lớn thì lại là chuyện khác, tuy Kleng khá có thiện cảm với tên ngốc kia đã mua phân bón giúp mình, nhưng anh vẫn như hầu hết người Luông khác luôn nghi ngờ dân thủ đô, cái này nó gần như ăn vào máu luôn rồi.

    Vũ cũng đã đoán trước việc này, nên hắn nhanh nhẹn leo lên xe và lấy ra một túi nhỏ, cẩn thận đi tới trước mặt Kleng thả nó xuống rồi khó nhọc nói:

    - Đây... là... đặt... đặt cọc...

    Tiếng leng keng của kim loại vang lên khi cái túi này chạm đất, Kleng thận trọng cầm nó lên rồi mở he he lên thì ngay lập tức thấy những ánh sáng vàng chói mắt, phải hơn ba ngàn Ria đang nằm gọn phía bên trong, hoàn toàn không hề có gian dối gì cả. Đây là gần như toàn bộ số tiền mà Vũ được ông chú trưởng làng Lang, hắn chẳng biết dùng chúng vào việc gì cho tới lúc này mới lấy ra.

    Ba ngon Ria thực sự là số tiền lớn với người bình thường, đặc biệt khi đây có thể tính là vụ làm ăn đầu tiên giữa người dân thủ đô với bọn “mọi rợ” trên núi. Bản thân Kleng cũng rất lúng túng, không ngờ tên ngốc trên mặt chỉ nói một câu là đã lấy ra cả một túi tiền như vậy, trong khi đó Kit thì thiếu điều muốn rơi mồm xuống đất, hết chỉ vào túi tiền lại chỉ về phía Đại Ngốc, có lẽ cậu ta cũng chẳng hiểu thằng ngố đó đang muốn làm gì nữa.

    Điều tiên quyết trong mấy pha làm ăn thế này là lòng tin, nếu người Luông thực sự trọng chữ tín như Kleng đã nói, thì bọn họ chắc chắn là đối tác phù hợp để giúp đỡ cho vấn đề thiếu nguyên liệu đang làm Otto đau đầu. Quả nhiên sau một thời gian suy nghĩ lời đề nghị quá hấp dẫn này thì Kleng đã bị thuyết phục, anh ta trao túi tiền lại cho Vũ rồi nói:

    - Coi như là tôi chấp nhận lời đề nghị của hai cậu đi, thì chúng ta sẽ giao dịch ra sao?

    Vũ nghe lời này mà như mở cờ trong bụng, chỉ cần đối phương có hứng thú thôi là mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều, tuy vậy hắn vẫn nhất quyết giúi túi tiền về phía Kleng và liên tục giả điên:

    - Tiền... tiền đặt... đặt cọc.

    Tất nhiên là khi mà cái giao dịch này còn chưa biết có thực hiện được hay không thì Kleng không thể nào mặt dày lấy tiền được, nhưng sau một hồi đưa đẩy phát mệt cuối cùng anh ta cũng đồng ý tạm giữ một ngàn Ria, đổi lại Kleng trao cho Đại Ngốc con dao găm của mình, thứ mà theo truyền thống là vật bất ly thân của bất kì thanh niên người Luông nào.

    Mọi việc tiếp theo là cuộc đối thoại giữa hai con người bình thường, khi Kit tiếp tục theo kịch bản hẹn Kleng ở bờ sông phần đất người Luông vào năm ngày sau, khi đó bọn họ sẽ bàn cụ thể hơn. Cuối cùng Kleng chia tay Đại Ngốc trong tâm trạng khá phức tạp, còn Kit thì nhìn chằm chặp gã anh Ngốc này cứ như sinh vật lạ, đến mức Vũ phải vỗ mạnh lên đầu cậu ta để ra hiệu quay trở về.

    Dù sao thì chuyện quan trọng như vậy bắt buộc phải nói với chính chủ là Otto, do đó cả hai đã đánh xe về nhà rồi đợi tới chiều, ngay khi thấy cha của mình về thì Kit lập tức chạy lại bảo có chuyện quan trọng cần nói rồi lôi ông ta vào buồng sau. Otto ngồi chăm chú nghe câu chuyện của con trai cùng tên “đồng nghiệp” ngờ nghệch, nhưng đầu tiên ông ta lại giang tay đấm mạnh vào bụng của Kit đồng thời nói:

    - Hóa ra một ngàn Ria bị chậm mấy hôm trước là do bọn nhóc chúng mày bày trò, tiền không phải là thứ để chơi nhé.

    Kit bị cha cho ăn đòn muốn nôn luôn ra cả nội tạng, ấm ức ngồi thọt lỏm vào một góc, còn Otto thì dùng con mắt vô cùng hoài nghi nhìn Đại Ngốc, nhưng khi thấy hắn đang hào hứng lấy sợi chỉ se lại rồi cho lên miệng liếm liếm thì cũng thở dài chẳng hiểu ra làm sao. Nhưng chuyện mà con trai mình nói đúng là sự thực, khi mà con dao găm của người Luông đang nằm trước mặt Otto, ông ta im lặng suy nghĩ rất lâu rồi nói:

    - Ngày mai hai đứa theo ta tới chỗ Khalai, nếu chuyện này đúng là làm được thật thì chúng ta cần lão già đó đồng ý thì mới chuyển đồ được.

    Otto nói ra câu này ngay lập tức khiến Vũ tỉnh mộng, hắn đã suy nghĩ quá đơn giản mà quên mất rằng vốn chủ sở hữu cái ngư trường kia vẫn là những người dân thủ đô và họ chắc chắn sẽ không vui vẻ gì khi mối hàng của mình bị bọn “mọi rợ” cướp mất đâu. Muốn chuyển một số lượng cá lớn như vậy thì bắt buộc phải cần người và phương tiện, nếu như chẳng ai cho mượn thì kể cả bên phía Kleng có đánh bắt xong cũng đành chịu chết. Vũ cũng biết Otto và Khalai đã quen nhau rất lâu, nhưng việc đó không bảo đảm cho việc ông ta có đồng ý giúp bọn họ hay không.

    Nhưng kể cả như thế nào thì cũng phải thử, sáng ngày hôm sau Otto dẫn hai đứa nhóc đi tới chỗ đánh bắt cá, Khalai như thường lệ đang nằm khật khưỡng trên ghế thấy bóng dáng quen thuộc thì bật nhỏm dậy, cất giọng lè nhè hướng về phía Otto:

    - Không có cá như ông yêu cầu đâu, đừng làm khó tôi nữa.

    Có thể thấy Khalai cũng cảm thấy hơi áy náy với Otto, dù sao bọn họ cũng là mối làm ăn với quen biết nhau lâu năm rồi, nhưng đúng là có vài việc nằm ngoài khả năng. Nhưng lần này Otto không mang thái độ gấp gáp cầu xin như bình thường, thong thả hướng về lão già say rượu nói:

    - Không phải như thế, tôi đến lần này là chỉ muốn nhờ ông giúp một việc nhỏ thôi.

    Otto nói xong thì bước tới giật luôn chai rượu trên tay Khalai, tu một ngụm lớn rồi khà ra thỏa mãn, sau đó dí sát lại gần nói về cái giao kèo đánh bắt cá trên đất người Luông, thậm chí còn đưa luôn cái dao găm kia ra thì Khalai đột ngột nổi giận, nhỏm cả người lên như muốn đè bẹp dí Otto:

    - Ông nói vậy là sao, ý là ông muốn tôi đưa người đưa đồ cho ông sang bên kia lấy cá của bọn mọi như kiểu người hầu đó hả?

    Phản ứng này của Khalai thực ra chủ yếu vì những xích mích của ngư dân vương quốc với người Luông từ xưa, hơn nữa bọn họ cực kỳ khó chịu khi đối phương có nguyên một phần ngư trường lớn mà không thèm khai thác, thế nên khi Otto bảo sẽ sang mua cá từ bờ bên đó thì dĩ nhiên không riêng gì Khalai mà bất kì ngư dân nào tại đây cũng sẽ bất mãn. Tuy vậy Otto không hề khó chịu, mà vẫn cực kỳ bình tĩnh trả lời:

    - Ông lại hiểu sai ý tôi rồi, cái này là tôi đang giúp ông kiếm tiền một cách dễ dàng đó.

    Khalai đang hùng hổ nghe xong câu này đột nhiên ngớ người ra, ngay cả Kit và Vũ cũng chưa hiểu Otto ý muốn nói cái gì:

    - Nghĩ thử đi, ông chỉ cần đi qua đó lấy số cá của người Luông với giá rẻ hơn ba phần xong về đây bán lại cho tôi như bình thường, có phải là việc nhẹ lương cao mà hoàn toàn không thiệt hại gì hết đúng không.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

    ---QC---


Trang 7 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 567

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status