Tình Duyên Đạo
Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.
Lúc này, ở bên ngoài bảo tàng.
- Chưởng môn, chính là ở đây.
Một lão đầu toàn thân mặc lam bào cẩn thận nói với nữ tử trước mặt.
- Tính toán thời gian mà đám Nhâm Uyển Uyển truyền tin, hẳn có lẽ cũng sắp tới thời gian rồi.
Nữ nhân toàn thân mặt một bộ y phục màu lam có phần tương đồng với lão đầu kia, theo sau nàng là bốn người khác cũng mặc y phục như vậy, hơn nữa trên ngực trái mỗi người đều có thêu hình một con chim yến.
- Lần này nếu như có thể lấy được bảo tàng, Phi Yến Môn chúng ta chắc chắn sẽ quật khởi.
Lão đầu có vẻ lớn tuổi nhất trong đám người lên tiếng.
Nữ nhân nghe lão đầu nói bất giác nắm chặt lấy bàn tay. Mấy năm nay Phi Yến Môn liên tiếp bị đàn áp, tài nguyên tu luyện không ngừng bị các môn phái khác tranh cướp, chính vì vậy mà đám đệ tử trong môn phái tu vi đều trì trệ. Trong một lần tình cờ biết được tin bảo tàng xuất thế nên nàng liền điều động tất cả đệ tử tinh anh của môn phái để tranh đoạt bảo tàng. Nếu không phải bên trong bảo tàng bị giới hạn tu vi thì e rằng nàng là người đầu tiên trực tiếp xông vào.
- Các ngươi đoán xem ai sẽ là người lấy được cơ duyên trong bảo tàng?
Vì quá nhàn rỗi trong lúc chờ đợi bảo tàng mở ra, đám người này liền nhanh chóng thảo luận.
- Ưng Dương là đệ tử thân truyền của chưởng môn, Nhâm Uyển Uyển mặc dù tu vi kém một chút nhưng hành sự khéo léo, ta nghĩ một trong hai người sẽ là người có được truyền thừa.
Một lão đầu lên tiếng.
- Ưng Dương tiểu tử kia mặc dù tu vi cao nhưng chỉ là một kẻ mãn phu, Nhâm Uyển Uyển kia cho dù thông minh cơ trí nhưng tu vi quá thấp, làm sao có thể xứng đáng với cơ duyên trong bảo tàng được. Ta nghĩ người hợp với cơ duyên trong đó nhất chính là đồ đệ Đoạn Kiếm của ta.
Một người đàn ông trung niên lên tiếng phản bác.
- Mông Nguyên, người nói như vậy có phải là đang khinh thường đồ đệ của chưởng môn và Tuyết Minh trưởng lão không?
Một người đàn ông khác nghe thấy liền châm biếm. Ông ta và người kia đã đấu đá với nhau từ khi nhập môn đến giờ, mặc dù đồ đệ của ông cũng là thiên tài nhưng đáng tiếc hắn lại bại dưới tay Đoạn Kiếm.
- Lạc Nhân, người đừng có ngậm máu phun người.
Mông Nguyên thấy liền tức giận quát.
- Đủ rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa. Cơ duyên trong bảo tàng sẽ tự lựa chọn người thích hợp, cho dù là ai có được cũng sẽ lập tức trở thành thánh tử, chỉ cần sau này có thể bước tới Đại Thừa Kỳ liền có thể trở thành chưởng môn tiếp theo của Phi Yến Môn.
Nghe đến đây tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Vốn tưởng rằng chức trưởng môn sau này chắc chắn sẽ được truyền cho Ưng Dương nhưng không ngờ nàng ta lại đưa ra quyết định như vậy. Lúc này đây, trong lòng bọn họ đều ôm hy vọng, đệ tử của mình bên trong bảo tàng có thể đạt được cơ duyên.
- Theo ta thấy đám đệ tử vô dụng của Phi Yến Môn các ngươi đều sẽ chết hết bên trong bảo tàng rồi.
Một tiếng cười lớn vang lên phá tan suy nghĩ trong lòng của mấy người Phi Yến Môn. Lúc này chỉ thấy từ nơi tiếng cười phát ra lại xuất hiện thêm vài người.
- Cơ Thiên Nhạc , đã lâu không gặp, cô vẫn còn muốn suy nghĩ lời đề nghị đến Thanh Phong Môn làm đạo lữ của ta hay sao?
Trong đám người có một nam nhân mặt sẹo, cả người toát lên vẻ nham hiểm nói.
- Mục Thiên, ngươi dám vô lễ với Cơ chưởng môn hay sao?
Nhìn ánh mắt thèm muốn Cơ chưởng môn của Mục Thiên, lúc này lão đầu lớn tuổi nhất liền tức giận lên tiếng.
- Cơ lão đầu, ông vẫn thích bảo vệ cháu gái của mình đến như vậy. Mặc dù ông có thể khiến ta bị thương nhưng ta cũng không ngại lấy nốt cánh tay còn lại của ông đâu.
Mục Thiên hung ác nhìn lão đầu trước mặt.
Ánh mắt của Mục Thiên lúc này khiến cho ông có chút run sợ. Mặc dù lần trước ông có thể lưu lại thương tích trên mặt đối phương nhưng ông cũng đã phải trả cái giá rất lớn. Vì thiêu đốt tu vi nên tu vi của ông lúc này đã bị giảm một bậc lớn, hơn nữa lại mất một cánh tay. Nếu như lần này thực sự đấu với Mục Thiên, chắc chắn cái mạng già của ông cũng không còn.
- Mục chưởng môn nói đùa rồi, một người như ta sao có thể lọt vào mắt xanh của Mục chưởng môn được.
Cơ Thiên Nhạc biết bây giờ nếu trở mặt với Thanh Phong Môn không phải là cách hay, chính vì vậy mà nàng mới âm thầm nhẫn nhịn. Lúc này điều nàng hy vọng chỉ là cơ duyên bên trong bảo tàng sẽ không bị đệ tử của Thanh Phong Môn lấy được. Nếu không, với dã tâm của Mục Thiên, chắc chắn sẽ gây ra phong ba rất lớn.
Vì cả hai môn phái đều đem theo rất nhiều cao thủ nên cả hai bên đều không dám vọng động. Lúc này bọn họ chỉ yên lặng quan sát tình hình bảo tàng. Nhưng không lâu sau đó, tình trạng này lập tức bị phá vỡ, lúc này lại có thêm rất nhiều người xuất hiện.
- Mục chưởng môn, Cơ chưởng môn, đã lâu không gặp.
Từ trên không trung, có vô số người xuất hiện. Tất cả những người này đều có đệ tử tiến vào bên trong bảo tàng, ngoài ra còn có một số người đến vì ôm hy vọng có thể nhân cơ hội kiếm một chút lợi ích.
- Không ngờ ở đây lại náo nhiệt đến như vậy.
Trên không trung lại xuất hiện thêm ba người. Đi đầu là một nam nhân khuôn mặt nho nhã, theo sau hắn lúc này là một nam một nữ. Nam tướng mạo bình thường, nữ mặc dù có phần xinh đẹp nhưng lại tỏ ra vô cùng kiêu ngạo. Nếu Hoàng Minh có mặt ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra nữ nhân này, nàng ta không ai khác chính là nữ nhân điên luôn muốn giết chết hắn, Nhất Hoa.
- Không biết ba vị đến là người của môn phái nào? Đến đây có việc gì?
Mục Thiên là người kiêu ngạo, bình thường không hề xem người khác vào mắt, nhưng lần này hắn lại chủ động hạ giọng như vậy liền khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Mục Thiên biết ba người trước mắt không thể xem thường. Mặc dù đôi nam nữ đằng sau tu vi thấp hơn hắn một chút, nhưng nam nhân nho nhã đứng trước thì khác, thực lực của đối phương e rằng đã vượt xa hắn rồi.
- Người của Xiển Giáo chúng ta làm việc cần đến lượt các ngươi quản hay sao?
Nhất Hoa tỏ vẻ khinh thường nói. Trong mắt nàng ta, những môn phái khác ngoại trừ tam đại giáo phái đều không khác gì nhau cả.
- Hóa ra là người của Xiển Giáo, là ta đã thất kính rồi.
Nhất Hoa kiêu ngạo như vậy nhưng không ai dám lên tiếng. Mặc dù không biết nàng ta có bối phận gì ở Xiển Giáo, nhưng cho dù là kẻ gác cổng ở Xiển Giáo thì bọn họ cũng không dám chọc giận đối phương.
Thấy tất cả đều tỏ ra khiếp sợ trước uy danh của Xiển Giáo, Nhất Hoa lúc này gật đầu hài lòng. Bọn họ khi đi ngang qua đây thì vô tình thấy có tiên lực dao động mãnh liệt liền tìm tới. Không ngờ lại tìm được nơi bảo tàng xuất thế. Mặc dù tài nguyên của Xiển Giáo rất nhiều nhưng bảo tàng lại là chuyện khác. Nếu như may mắn tìm được cơ duyên mà thượng cổ đại tiên để lại thì có thể bớt đi vài trăm năm phấn đấu.
- Sư huynh, chúng ta có nên tiến vào bên trong không?
Nam nhân bình thường kia nhìn vào cửa bảo tàng rồi hỏi.
- Chuyện này không thể. Ta vừa thăm dò thực hư bên trong nhưng hoàn toàn không phát hiện được gì. Hơn nữa từ năng lượng truyền tới, cho dù chúng ta tiến vào cũng sẽ bị áp chế tu vi, trở thành phàm nhân. Bên trong bảo tàng nguy hiểm trùng trùng, chúng ta không thể nào mạo hiểm được.
Nam nhân nho nhã lập tức lắc đầu.
- Ngay cả với tu vi Thái Tiên của sư huynh cũng không thể thăm dò ư?
Nam nhân bình thường ngạc nhiên nói. Nếu như ngay cả tu vi Thái Tiên cũng không thể thăm dò thì chẳng lẽ nói, chủ nhân của bảo tàng này đã vượt xa phạm vi đó rồi, thậm chí có thể là Huyền Tiên hay Thượng Tiên cũng không biết chừng.
- Nếu là như vậy thì làm sao chúng ta có thể lấy được bảo tàng?
Bảo tàng như vậy chính cơ hội ngàn năm, nếu như bỏ lỡ quả thực vô cùng đáng tiếc. Ngay cả nam nhân nho nhã kia cũng không nhịn được mà nổi lòng tham.
- Ta đoán hẳn là đã có người vào bên trong bảo tàng rồi, chỉ cần bọn họ đi ra, chúng ta còn ngại không cướp được hay sao?
Nghe nam nhân nho nhã nói, cả hai lập tức cười hô phải. Dù sao với tu vi của bọn họ, cho dù có cướp, đám người này cũng phải ngoan ngoãn hai tay dâng lên mà thôi.
Khi tất cả vẫn đang chờ đợi thì một lần nữa lại có một nữ nhân toàn thân mặc y phục màu đen tiến đến. Dáng người uyển chuyển thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp, cộng thêm khí chất băng lãnh khiến cho tất cả nam nhân ở đây đều bị nàng cuốn hút.
- Nữ nhân kia từ đâu đến thì cút về nơi đó, ở đây không phải là chỗ của ngươi.
Nữ nhân kia xuất hiện liền khiến đám nam nhân như bị bỏ bùa mê, ngay cả sư huynh của nàng là Ngọc Đỉnh Chân Nhân cũng không thể kìm chế được bộ mặt say mê vẻ đẹp đó.
Những nam nhân khác mặc dù cũng say đắm với vẻ đẹp của nữ nhân kia nhưng bọn hắn cũng không dám lên tiếng bênh vực nàng ta. Nếu so sánh với nữ nhân, tính mạng vẫn đáng giá hơn hẳn.
- Ngươi là đang nói ta?
Nữ nhân kia khuôn mặt có chút ngạc nhiên nhìn Nhất Hoa hỏi.
- Không phải ngươi thì chẳng lẽ ta đang nói chuyện với tảng đá à?
Nhất Hoa thăm dò thấy đối phương tu vi thấp đến mức đáng thương thì liền lên giọng quát tháo. Xinh đẹp thì sao chứ? Cũng chẳng phải chỉ cần một ngón tay liền có thể giết chết nàng ta rồi hay sao?
- Tốt, tốt, tốt. Đã lâu lắm rồi mới có người dám lên giọng với ta như vậy.
Trước những lời mắng chửi kia của Nhất Hoa, nữ nhân kia chỉ mỉm cười rồi nói. Mọi người lúc này đều say đắm vì nụ cười của nàng, nhưng tất cả đều không để ý, con ngươi màu đen của nàng trong chốc lát liền chuyển sang màu ngọc bích.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838