14.
khương liên bước vào đại sảnh rộng lớn, tiếng gót giày gõ lên hành lang bằng đá xanh bóng, soi rõ bóng dáng cao gầy của cô trong bộ công vụ có giá chưa quá 30 ngàn kim tinh. cô ăn mặc giản dị, không trang điểm, nhưng vóc người hoàn mỹ, khí chất thế gia tỏa ra từ xương cốt. dù bước chân nhẹ nhàng, vẫn không ít ánh mắt lướt qua cô, địa vị của cô trong khương gia đặc thù, không lớn không nhỏ, họ không động được vào cô, nhưng dùng ánh mắt dò xét cô, khương liên chẳng mấy bận tâm, lòng cô giờ đang rối thành 1 cục.
“tiểu thư đến rồi, gia chủ đang đợi, tiểu thư vào đi”
“đừng gọi tiểu thư, tôi không phải”
Vị thư kí xinh đẹp mỉm cười, lui mình tránh đi, tính khí tiểu thư thế nào, mọi người đều biết, gia chủ cùng vì việc này mà đau đầu, chỉ là không biết làm sao. Nhưng nàng chỉ là người ngoài, có lần nói đỡ cho gia chủ vài câu, giờ bị tiểu thư đánh dấu rồi, tiểu thư quả thật là thù dai.
Khương liên không vào ngay, mà gõ cửa, trong căn phòng truyền ra 1 giọng nói khàn khàn trầm thấp, mỗi lần nghe thấy, không hiểu sao lại nặng lòng. khương liên không thù dai, chỉ là, đời người có những thứ trải qua sẽ không bao giờ quên được, khương liên ngoài mềm trong cứng, nhiều lúc cũng đành thở dài vì cái tính khí cứng đầu cứng cổ của mình.
“có trà cống phẩm từ liên minh mang tới, đã ăn gì chưa, lại đây, ăn điểm tâm”
Khương chấn tuổi ngoài ngũ tuần, dáng người cao lớn, đôi mắt có thần, chỉ là dáng vẻ có chút tiều tụy, mái tóc hoa râm, nhìn già trước tuổi.
Ông ta đứng lên, miệng cười rỡ, 1 tay bưng trà, tay kia mang bánh, lôi khương liên ngồi xuống cùng ăn, nhiệt tình mười phần. gia chủ tính tình hà khắc, ngay cả với đại công tử cũng nói cứng không cười, chỉ trước mắt khương liên, nói cười không giả.
Mỗi lần gặp, lại thấy ông già hơn 1 chút, tóc thêm bạc, mặt thêm nhăn, khương liên biết mấy năm gần đây gia tộc rất áp lực, áp lực từ hội đồng liên minh, khiến gia chủ ăn ngủ không yên.
Cô không nói gì, chỉ mỉm cười, ăn 1 chút bánh ngọt, uống 1 ly trà nóng, tâm tình cũng khá lên. ông hỏi, cô trả lời, rồi cô không hỏi, lại đến ông nói, việc làm ăn, việc trong nhà, ông thao thao bất tuyện như ông già lẩm cẩm, cô lắng nghe, thỉnh thoảng lại góp ý đôi câu, cha con trong nhà, cũng không cần giữ kẽ.
“có thứ này muốn con xem qua”
Tới công việc rồi, khương liên thẳng người, đón lấy 1 tấm bảng nhỏ bằng thủy tinh, trên mặt thủy tinh đang sáng lên 1 đoạn hình ảnh, nhân ảnh 2 người 1 trước 1 sau, đang phi hành trên không.
Là 2 người đó, cô nhìn là nhận ra ngay, dù hình ảnh ghi lại rất khó xem, khuôn mặt bị mờ không rõ, khung hình còn bị giật, rõ ràng người quay lại đang rất kích động. không nói người ta, lần đầu cô thấy đoạn hình ảnh này, miệng há to đến nỗi nhét vừa cả 1 quả trứng.
Đoạn hình ảnh này đang rất nổi tiếng trên mạng thông tin của thành tứ xuyên, cơ hồ còn đang bị mấy hãng thông tin bơm thổi ra phạm vi liên minh nữa kìa. Nào là kinh tài tuyệt diễm, nào là chấn động vũ di, toàn mấy lời hoa mỹ tán dương. Chỉ trong 1 thời gian ngắn, số lượng xem các kênh truyền thông của thành tứ xuyên tăng vọt. cũng là dân làm ăn, nhìn thủ đoạn của người ta, khương liên đúng là mở mang tầm mắt.
Có điều nói cũng không sai đi, 2 người này đúng là làm cô chấn động. cậu trai trẻ, được gọi là thiên tài xuất thiếu niên, thực lực so với lúc làm kiểm tra, đúng là nghiêng trời lệch đất. hóa ra y lúc đó ẩn tàng thực lực, đến lúc thấy dã nhân được y thể hiện đến tận cùng, cứ như đã dùng quen lâu năm, mới biết cái gì gọi là thiên khiếu.
Dã nhân tuy lợi hại, chất liệu cũng là hàng thượng phẩm, có thể coi là 1 tác phẩm để đời của khương bằng đại sư. Nhưng sử dụng quá khó, giá cả lại cao, bán đi không được, trong gia tộc lại không ai thuần thục được nó, xếp xó trong kho đã mấy năm.
Nhưng nhìn thiếu niên mà xem, đổi hướng, tăng tốc, bộc phát, linh hoạt khủng bố đúng như cái tên của nó, dã nhân. Thiếu niên cơ thể không cao lớn, sức lực thật đáng nể.
Nhưng chỉ là đáng nể mà thôi, đáng sợ, sợ đến hoa dung thất sắc, phải kể đến người phụ nữ kia, thiên hạ gọi là băng nữ giáng trần.
Khuôn mặt đẹp không tì vết, thân hình yểu điệu tựa châu sa, khi lạnh thì lạnh như băng ngọc, đến khi cười, câu hồn đoạt phách. Nhớ lại nụ cười đó, cô thoáng rùng mình, đến cả mình cũng trúng chiêu, thở dài 1 tiếng, đúng là họa hại nhân gian. Nữ nhân như đao, đẹp không giả, nhưng cũng rất đáng sợ.
Đã vậy thực lực thật sâu không lường. thiếu niên phi hành đã xuất xắc, nữ nhân phi hành phải nói là cao thâm. Sử dụng phi hành khí rất kì lạ, độ khó lại cao, nhưng dùng rất thuần thục, kinh nghiệm cùng thiên phú phi hành cực cao, so với thiếu niên lộn xộn, thì bài bản hơn nhiều.
Đây đâu phải phi hành, ngẫu hứng như cánh chim chao lượn thành không, thân ảnh mềm mại kia, tựa như chỉ cần 1 con gió là thổi bay vậy. khí chất thế gia tỏa ra ở nàng ta rất rõ, cao cao tại thượng, nhìn xuống toàn thành, trong mắt chỉ có thiếu niên, cười cũng là cười với thiếu niên mà thôi. 1 người phụ nữ cao ngạo, cũng đáng để cao ngạo.
Khương liên xem xong, lại mở lại xem thêm 1 lần nữa. đoạn ghi hình rất ngắn, thứ cô muốn coi lại chính là 1 màn cuối kia, 1 màn 5 ngón chỉ thiên cào nát thành tàu kim loại, 1 quyền đánh vỡ bờ tường chấn nhiếp kinh người. chỉ tiếc tên ôn dịch nào quay quá dở, cứ rung lắc không ngừng, nhìn chẳng rõ gì cả.
Con tàu đó của công ty du lịch được nhiều người đòi mua lại, giờ đang nằm trong kho khương gia, còn cái bờ tường kia của 1 tòa cao ốc, cũng đã được khương gia mua lại. khương liên chống cằm, mắt khép hờ, chuyện này bắt đầu không đơn giản rồi.
15.
“phụ thân chú tâm 2 người này ?”
“2 người đến chỗ con làm khách, con nói xem”
“ấn tượng rất sâu đậm”, khương liên cười khổ, “thiếu niên tài giỏi, nhưng bình thường, người phụ nữ, gọi sư nương, con nhìn không thấu, nhưng đoán, người như vậy, là đại bối cảnh, chỉ sợ còn cao hơn khương gia”
“ta cũng nghĩ như vậy”
Nói đoạn, ông ta đẩy 1 xấp giấy về phía khương liên, cô lấy lên xem, mặt nhăn lại.
“lại cái trò này”
“người như chúng ta là con lợn béo, lợn béo nên đa nghĩ, ha ha”, khương chấn cười giả lả, xấu hổ cắn bánh, trước mặt ông người ta sợ, ông lại sợ trước mặt con gái, mỗi lần nó nhăn mặt, ông lại cố pha trò, chỉ là càng pha càng dở.
Khương liên cũng không nói nhiều, công việc chuyên tâm, giác ngộ này cô vẫn có. Giấy tờ điều tra rất tường tận, tường tận về thiếu niên.
Hóa ra là trẻ như thế mà tài giỏi, lăn lộn hoang dã 2 năm. đỗ khắc, là trẻ mồ côi, lớn lên lưu manh đầu đường xó chợ, sau này được 1 lão sư cưu mang, bái sư nhận thầy, ở 1 cái đạo tràng cổ xưa, là liêm thanh đạo tràng.
Thân phận rất đơn giản, đơn giản đến tầm thường, đến cô cũng ngạc nhiên, liêm thanh hay đạo tràng gì đó cô không biết, nhưng ở thành tứ xuyên có người biết, có người xác nhận, chắc chắn không giả.
Người như này rất bình thường, chút đơn lực bạc đó khuấy không nên cái sóng nước gì, vấn đề, chính là nữ nhân kia, lai lịch người này, tra không được.
Nàng ta là vợ của liêm thanh, sư nương của đỗ khắc. khương liên cười khẩy, giấy hôn phú không giả, nhìn cũng rất lâu rồi, có điều, nữ nhân như thế lấy 1 ông già. liêm thanh cô chưa từng gặp, nhưng khương gia làm việc tỉ mỉ, ông ta từ đâu đến đâu, trước kia ra sao, còn trẻ thế nào, đều đã nói rõ trong tờ giấy cô đang cầm đây. Thoáng chút giật mình, cho dù là nhánh phụ, xa chẳng chút tình thân, nhưng cũng lại là liêm gia, là cái liêm gia đó.
1 nữ nhân thần bí lai lịch không rõ, chính là từ trên trời rơi xuống, 1 lão nhân già xuống lỗ từ lâu, cơ duyên xảo hợp, không thân không quen, là người liêm gia.
Phụ thân đường xa vạn dặm đến thành nhỏ, hội đồng áp lực, kế hoạch tiến hành nhiều năm, đã đến thời khắc mấu chốt, chỉ 1 bước sai lầm, khương thị vạn kiếp bất phục.
Tình hình khương thị sóng ngầm cuồn cuộn, biên cảnh đúng lúc này lại không yên, tứ xuyên thành chỉ là cái thành nhỏ, bình thường chẳng có chuyện gì, phụ thân đến, trong thành nhiều sự. việc này nối tiếp việc kia, quá nhiều trùng hợp, như có 1 sợi dây thừng nối liền tất cả, đầu dây nắm trong tay ai còn chưa biết, nhưng đầu thòng lọng, chính là khương gia.
Cơ hồ như nắm được gì đó, lại không biết là gì, giống như trước mặt khương liên là sợi dây đó, rất mỏng rất nhỏ, nhưng vươn tay nắm lại tuột mất. trực giác dâng lên dự cảm mơ hồ không rõ, chỉ biết, lòng bất an.
Nghĩ 1 hồi tỉnh lại, cơ thể run lên vì mồ hôi lạnh, mặt mũi xanh xao, khương liên ngẩng lên, đón ánh mắt quan tâm của khương chấn, lòng cũng dần bình lặng.
“phụ thân nghĩ, người ta có chủ ý với chúng ta”
“ta đoán, chính là vì khương gia mà đến. có việc này chắc con chưa biết, mạnh đông bị đánh trọng thương, tỉ võ công bằng, đả thương hắn, chính là đỗ khắc”
“sao được, tiểu tử có nghề, nhưng mạnh đông là hạt giống, là cao thủ trong quân”
“đúng vậy, hắn là hạch tâm trọng điểm, điều hắn từ chiến trường trở về, chính là cao thủ áp trận thành tứ xuyên, hắn lĩnh 1 chi quân đội tinh nhuệ, nhiệm vụ của hắn, là hỗ trợ chúng ta khi cần thiết. nhưng mà hắn, đã bại rồi, bị tiểu tử kia đánh cho gần tàn phế”
Khương liên nghe mà run rẩy, lúc nãy còn đánh giá kẻ kia tầm thường, thật sai lầm. y là ai, làm việc cho ai, tin tức là giả ?, nhưng y ở thành này mười mấy năm, sao lại giả được. nếu là dự mưu từ trước, vậy bắt đầu từ đâu, từ lúc khương gia bắt tay với hội đồng liên minh, từ lúc thực hiên kế hoạch sao, âm dày kế hiểm, thật là đáng sợ.
Liên minh sai rồi, mấy lão già đó sai rồi, khương gia năm đó cũng sai rồi. khương liên trong lòng có quỷ, mọi thứ hết thảy đều là sai lầm, đều là cái bẫy người ta dẫn vào, khương gia như con nai ngơ ngác, chực chờ làm thịt.
Cô cắn nát môi, khương gia không thể sai lại càng sai.
“phụ thân, chúng ta dừng lại đi, việc chúng ta làm, quả thật quá độc ác, lộ ra ngoài, khương gia sẽ bị người ta tru diệt, đời đời chịu nhơ”
“con nghĩ ta không muốn sao, nhưng mà không thể. Chúng ta làm, chịu nhơ mà sống, nhưng không làm, tru diệt toàn gia. Ta không muốn như mẹ con năm đó, mất vợ, đến cả con mình cũng không bảo vệ được”
Lời nói ra mà chua xót, lại là miệng 1 người như khương chấn, gia chủ khương gia.
khương thị là 1 đại tập đoàn, làm ăn trong rất nhiều lĩnh vực, quan hệ rộng rãi, nhưng đừng thấy khương gia giàu nứt khố đổ vách mà lầm, đó chỉ là cái vẻ ngoài khoe mẽ. khương gia cốt rễ không sâu.
khương thị là cũng là thế gia lớn, nhưng chỉ là thế gia phú hào, chỉ có tiền nhiều mà thôi. ở liên minh này, quyền lực thật sự nằm trong tay 5 đại gia tộc lớn, những gia tộc cổ xưa lâu đời, trong tay họ, là luật pháp, là quân đội. đối với bọn họ mà nói, diệt khương gia, chỉ là 1 câu nói mà thôi, khương gia rất khó thay thế, khương gia thay họ làm nhiều việc, nhưng đâu phải, là không đổi được.
nói đã không nói được nữa, khuyên cũng vô dụng, khương liên lặng lẽ đứng lên. Trước khi ra cửa, cô ngoái lại nhìn, nhìn cha già gầy xương tóc bại, lắc đầu.
“phụ thân, thành tứ xuyên chỉ là cái thành nhỏ, nhưng vị trí chiến lược trọng yếu, chính là 1 cái cửa ngõ vào liên minh. Biên cảnh phức tạp, thay vì điều 1 cao thủ và 1 chi tinh nhuệ, thì phải điều càng nhiều cao thủ, càng nhiều tinh binh, nói thẳng ra, nên điều cả cái quân đoàn 16 của mạnh đông đến mới đúng.
Họ giữ kẽ, họ kiêng dè, họ không tin chúng ta, áp trận gì chứ, chính là giám sát, họ không muốn bẩn tay, chúng ta bẩn tay, giờ thời cuộc rối ren, họ muốn vất bỏ chúng ta, rất dễ”
“chúng ta bỏ lực, liên minh bỏ sức, kế hoạnh này tiến hành lâu như vậy, tổn hao quá lớn, ta nghĩ, liên minh biết nặng biết nhẹ, con đừng cả nghĩ, liên minh chẳng phải cũng điều mấy quân đoàn trấn biên cảnh bên ngoài rồi hay sao”
“phụ thân, thành tứ xuyên chính là biên cảnh, thành mất, thì còn biên cảnh cái gì”
Khương chấn lắc đầu, mệt mỏi ngồi xuống. ông không phải không biết không lo, con gái nói đều đúng cả, đều xác nhận mối lo trong lòng ông ta. Ông ta chỉ là, chỉ là muốn ra vẻ trước mặt khương liên 1 chút, trấn an cô, nhưng cô càng thông minh sắc xảo hơn ông, như mẹ cô hồi đó.
Khương liên nhìn phụ thân, biết mình lỡ lời, gia chủ, trước mặt cô thân hình to lớn của ông thu lại, chỉ là 1 ông già nhỏ nhớ vợ thương con.
“con xin lỗi, phụ thân nhiều việc vất vả, nên nghỉ ngơi, con về trước”
“liên nhi, con vẫn chưa bỏ qua cho ta ?”
“con không oán không trách, bỏ qua gì chứ, chỉ là lòng con chưa thẳng, suy nghĩ chưa thông, là cái số của con”
Cô bước ra ngoài, đóng cửa lại, nước mắt lăn dài trên má, thất thố lấy tay áo lên lau, đã nhòe càng nhòe thêm.
Có người đưa khăn tay cho cô, cô lấy luôn xì mũi,
“tiểu thư thật vất vả”
“ông ấy mới vất vả, đừng mang trà lên nữa, lấy nước gừng đi, nói ngủ nhiều 1 chút, thức khuya cũng chẳng để làm gì, thời cuộc đến, sức người nhỏ bé, đừng chống thiên đạo, cứ thuận mà theo”
“tiểu thư nghĩ mọi chuyện tệ đến như vậy”
“có thể còn tệ hơn”
Bỏ lại người thư kí bị dọa sợ, cô bước ra ngoài. Hai tay nắm chặt, đầu óc quay cuồng, nghĩ đi, nên nghĩ thế nào. cô chỉ là tiểu nhân vật, khương thị nhỏ đến không thể nhỏ hơn, đường sống thì không, tử lộ thì nhiều, cô nghĩ điên đảo, cuối cùng chụp ếch mà té chổng vó trước thềm cửa. vừa bò vừa chạy, đại nhân vật có đao to, tiểu nhân vật, có đao nhỏ của tiểu nhân vật.
16.
Khương chấn đau đầu xoay trán, mọi việc càng ngày càng khó, càng vuột khỏi tầm tay mọi người, đúng như khương liên nói, liên minh xào xáo, lòng người không yên. Họ không yên họ phủi tay thì dễ, còn khương gia biết ném đi đâu. lòng người trở nguội, nghĩ mà lạnh lòng, lúc êm đẹp ai cũng có phần, khi khó khăn, khương gia lãnh đủ, đám người độc ác đó, ông ta nghĩ mà cay đắng.
“lão hắc, đoạn hình ảnh đó, ông có chắc không ?”
Từ sau lưng khương chấn, 1 nhân ảnh bước ra từ trong tối. trong phòng từ đầu đã có 3 người, ông ta ẩn thân quá kĩ, nếu không phải ông ta luôn bên cạnh, khương chấn còn chẳng dám tin sau lưng mình có người. vệ sĩ này theo lão đã lâu, nhưng thân thế kín bưng, ông là chủ, nhưng hỏi, cái gì lão hắc muốn trả lời thì trả lời, không muốn hỏi cũng không ra, tính tình kì quặc, nhưng thực lực cao cường, bảo vệ lão rất yên tâm. dù sao cao thủ dạ thành nhận tiền không nhận người, nhưng nhận tiền rồi làm việc tự tâm.
“ta chỉ là dựa vào đoạn hình ảnh đó mà nhận xét, thấy sao nói vậy, dù sao cũng chưa gặp người thật”
“đúng là cao thủ dạ thành các ông ?”
“nữ nhân thì đúng, thằng nhóc thì không. Người dạ thành cũng năm bảy loại, dạ thành hỗn tạp, không quen thì là không quen, nhận tiền nhận chủ không nhận người quen”
Vẫn cái kiểu nói chuyện nước đôi như thế, như cái gì cũng không biết, gì cũng không liên quan, khương chấn nghe mà phát ngán.
“so với ông thì thế nào ?”
“trong vòng 10 chiêu, ta chắc chắn sẽ bị nàng ta miễu sát”
“ông nói thật ?”
“ta chỉ dựa vào hình ảnh mà phán đoán. Thứ phi hành khí mà nàng ta dùng, không phải hành khí gì, mà là hắc sắc đấu y của dạ thành, phẩm giai không thấp. có điều nàng ta không mặc toàn bộ đấu y, mà chỉ mặc nó lên 2 chân để phi hành, đấu y của chúng ta, có thể phi hành đổi hướng tùy ý, không giống đấu y của liên minh.
Chỉ dùng 2 chân, thực lực giảm xuống 1 phần 5. nhưng thực lực nàng ta thế hiện, cực phẩm cao thủ. những gì nàng ta làm được, ta cũng có thể làm, nhưng là mặc đấu y đầy đủ. Vậy nên mới nói, nàng ta mạnh hơn ta”
“cực phẩm cao thủ là thế nào, trước giờ không nghe ngươi nói ?”
“như ta nói, chỉ phỏng đoán, cực phẩm, là cao thủ trong cao thủ dạ thành. rất ít người đạt tới trình độ này, họ là thần trong mắt chúng ta, thường thì là người vương tộc. người vương tộc trời sinh cốt cách, vậy mới là vương tộc, nếu là cao thủ vương tôc, ta gặp nhất định sẽ bỏ chạy, 1 chiêu tất sát”.
Khương chấn nghe mà hoảng sợ. thực lực lão hắc thế nào, ông ta biết rõ nhất, là cao thủ thực sự, ông ta tốn rất nhiều tiền, mới được lão hắc theo phò trợ.
Người ta nói dạ thành hỗn tạp. thực ra dạ thành trước kia vốn do vương tộc dạ thành cai quản, rất yên ổn. nhưng mười mấy năm trước kinh biến, chiến là cái trường tai nạn bi kịch đáng xấu hổ kia, khiến người người tức giận.
Vương tộc dạ thành tức giận, vương tộc dạ thành hận liên minh thấu xương, lúc đó ai cũng nghĩ lần này xong rồi, liên minh vuốt râu hùm, chờ đón, chính là thịnh nộ trút xuống, là chiến tranh.
Nhưng cuối cùng không ngờ, vương tộc, cái gì cũng không làm, lặng lẽ rút lui, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mọi người lúc đầu tức giận, bất bình thay cho dạ thành, nhưng rồi lại quay ra cười nhạo, nhạo báng dạ thành bất tài, vương tộc bất lực, dạ thành gì chứ, chỉ có hư danh, làm rùa rụt cổ.
Nhưng rồi, rất nhanh không ai cười nổi nữa.
Dạ thành cao thủ như mây, là sự thật. dạ thành như cái chuồng nhốt thú, nhốt trong đó 1 đám cao thủ tựa thú hoang, ai cũng không phục ai, động thủ giết người trên đường là chuyện cơm bữa. người có thực lực, hiển nhiên cao ngạo, quản được họ, chỉ có vương tộc mạnh hơn họ mà thôi. Nhưng vương tộc tự lui vào bóng tối, họ đóng cửa không ra, bao năm thần thần bí bí không biết làm gì, chuyện dạ thành không quản không lo, khiến dạ thành loạn càng thêm loạn.
Cuối cùng cái loạn đó từ dạ thành, loạn đến tận liên minh.
Ai cũng biết người dạ thành nghèo, còn liên minh, gì không có, chỉ có tiền. rất nhiều người dạ thành đến liên minh làm thuê, còn các nhà ở liên minh, thấy cao thủ dạ thành là đỏ mắt, ai cũng không tiếc tiền, chỉ hận trong nhà mình không có ai mặc áo đen.
Người dạ thành nhận tiền nhận chủ không nhận người, có là đồng hương, là bạn bè cũng trực tiếp rút đao mà đánh. Vì vậy rất nhiều thế gia ở liên minh có thù oán với nhau, trước giờ yếu thế không lên tiếng, giờ thuê được cao thủ dạ thành tiếp sức, đánh nhau đổ máu khắp nơi.
Liên minh thời gian đó khói lửa mù mịt, đêm nào cũng có đánh nhau, sáng ra xác người đầy đường, có gia tộc hơn mấy trăm người, 1 đêm toàn sát không còn ai, liên minh lúc đó còn sinh thêm ra nghề dọn xác, vì chết quá nhiều người.
Lúc đó mới rùng mình nhận ra, vương tộc muốn trả thù, đã trả thù rồi đấy thôi.
17.
Cao thủ dạ thành mặc hắc đấu y. bọn họ không dùng súng năng lượng, mà là kiếm năng lượng, đao từ trường, hình thức đánh nhau cực kì đẫm máu bạo lực. nhìn thấy cao thủ dạ thành đánh nhau, cảnh tượng cơ thể người máu thịt tung tóe, tứ phân ngũ liệt, cả đời không quên.
Trước kia còn khinh thường, giờ ra đường thấy ai mặc đồ đen, người liên minh sợ đến kinh hồn bạt vía.
Liên minh chia cấp độ xạ thủ theo khả năng thao túng năng lượng, có 10 cấp. dạ thành chẳng chia cái gì, người tinh ý thì đều biết, cao thủ dạ thành, và cao thủ vương tộc dạ thành.
Cao thủ dạ thành bình thường đã rất lợi hại, 1 đấu 1, cao thủ dạ thành có thể giết tươi 1 xạ thủ 10 cấp, 10 đấu 10 dựa theo số lượng mà chia chiến thuật còn khó nói, nhưng đánh nhau nhỏ lẻ, dạ thành vô địch. Vậy nên cao thủ vương tộc, mà người dạ thành nghe thấy còn biến sắc, chẳng biết lầ cỡ nào quái vật.
có thể chênh lệch như vậy, cũng đơn giản. người dạ thành vốn không phải nhân loại, hay nói khác, họ với những người như liên minh hay các quốc gia khác, vốn không cùng 1 chủng người.
các quốc gia như liên minh, vượt biển mà đến, đến đại lục rộng lớn khai hoang mở cõi, thành lập nên các quốc gia. Còn dạ thành họ vốn đã ở đây từ lâu, là dân bản địa.
không chỉ khác về văn minh, khác chủng loài, mà bản chất thể cơ cũng khác. Đặc biệt nhất, người dạ thành giống như hoang thú, có thể trực tiếp hấp thu tinh thể năng lượng và phóng thích nó, còn nhân loại, thì không làm được.
nhân loại bên ngoài đến đây chiếm đất, đối với dạ thành là địch, đánh nhau không biết đã đổ bao nhiêu máu. Nhân loại thì đông, nhưng dạ thành thiện chiến, loại có địa thế nhân hòa, nhân loại đánh với họ, vô cùng khốn khổ.
Nhân loại lúc đầu chỉ có thể trốn trong thành phòng ngự, thành lớn lúc đó gọi là cố đô, tường cao, hào sâu, chống trả người dạ thành điên cuồng công phá.
Người dạ thành khi đó cũng không gọi là dạ thành, gọi là lam nhãn tộc.
Vì mắt họ có màu lam rất nhạt, khi hấp thụ tinh thể năng lượng, mắt họ tỏa ra sắc lam, đẹp đẽ vô cùng, nhân loại gọi họ là tộc lam nhãn.
Mắt đẹp thì đẹp, có điều đêm đến, những ánh lam lóe lên trong đêm tối, khiến nhân loại 1 thời gian dài ăn ngủ không yên, sống trong ác mộng, ban đêm, là lúc họ công thành.
Cho đến khi vũ khí năng lượng ra đời, chế tạo ra đấu y, nhân loại mới giành được phần thắng trước lam nhãn tộc.
Tộc lam nhãn bị đẩy lui, lãnh thổ nhân loại càng ngày càng lớn, mở trước mắt họ là vô tận tài nguyên và của cải, lòng tham mờ mắt, tài lực yếu lòng. Khi lam nhãn tộc đã rút sâu vào hoang dã, nhân loại chĩa mũi súng vào nhau, lòng người phân gián.
Cuối cùng đạt thành hiệp nghị, nói ra là chia nhau hùng cứ 1 phương, lòng người chia ra, máu mủ cắt đôi không lành lại được. dù sao đất lớn người thưa, chia ra mà sống.
Lam nhãn tộc biết không thể đuổi đám người kia đi, bản thân họ cũng không thể trốn mãi, suốt ngày đánh giết. vương tộc dẫn mọi người đi ra, họ chỉ cho nhân loại cách sinh tồn, nhân loại đổi cho họ 1 tòa thành. Dạ thành ra đời, cứ thể yên ổn mà sống, đó đã là chuyện của mấy trăm năm trước.
Yên ổn bao năm, chung sống hòa bình, họ thành 1 phần của nhân loại, chuyện năm xưa ai quản làm gì, cho đến khi mười mấy năm trước liên minh làm ra chuyện không ai hiểu nổi, tự vác đá kè chân.
Cục diện liên minh càng lúc càng loạn, đã có dấu hiệu loạn sứ quân, cuối cùng các đại tộc liên minh họp lại, thành lập 20 quân đoàn càn quét khắp nơi. Cục diện cuối cùng đã bình ổn.
Nhưng người dạ thành vào liên minh làm việc không thể đuổi đi, chưa kể họ đều là những cao thủ trời sinh, thể chất so với người bình thường hơn hẳn, luôn làm được việc.
Đuổi không được, cuối cùng liên minh giữ nguyên 20 quân đoàn mà nuôi, nuôi quân tốn tiền, nhưng liên minh giàu, cũng là chuyện nhỏ tiện tay.
Khương gia chính là dựa vào tràng hỗn loạn đó mà lên, khương thị là tập đoàn buôn vũ khí, thời chiến loạn thu về không ít của cải, nhưng cũng không vẻ vang gì. người ta nói khương thị kiếm ăn trên xác người, khương gia dù giàu có, cũng không chen nổi 1 chân vào hội đồng, chỉ có thể làm chó săn, thay người nhuộm máu mà thôi.
Nhưng chó ngoan cũng biết cắn người, khương gia làm nô quá lâu rồi, nanh sắc giấu đi chứ đâu dã mòn.
Khương chấn nhìn vào đoạn ghi hình, mắt long sòng sọc,
“người đã vô tình, đừng trách ta bất nghĩa”