TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 CuốiCuối
Kết quả 16 đến 20 của 28

Chủ đề: Phong tiễn

  1. #16
    Ngày tham gia
    Apr 2017
    Bài viết
    29
    Xu
    0

    Mặc định

    28.


    Bọn mạc uy dai như đỉa, đỗ khắc đuổi cũng không được. y vào lớp phi hành, phi hành tự học, toàn bộ đều là phòng phi hành, bình thường chẳng có mấy ai, giờ thành loạn người đông đột xuất, đám học sinh bình thường lười biếng, giờ ùn ùn kéo nhau đi luyện phi hành.

    Đỗ khắc chờ 1 lúc, mới có phòng trống, trước cửa đã có 5 6 người chờ sẵn, đỗ khắc nhanh chân lẻn đến bên cạnh, tay khẽ đưa ra, điểm liền mấy huyệt, mấy học sinh này đang chuyện nói cười, tự nhiên cả người cứng ngắc, không động không đậy, đỗ khắc gật đầu hài lòng, chưa lụt nghề a, cứ thế mà bước vào.

    Bình thường đỗ khắc cũng không làm càn, nhưng để sư nương ở nhà 1 mình không yên, sư nương mình mang thương tích, y làm nhanh rồi về.

    Y bước vào quá gấp, quên đến người trong bước ra, nhưng y chưa kịp tránh, người ta đã lách mình tránh trước, bước chân khẽ đảo 1 cái, vụt qua người đỗ khắc, gió cũng không động.

    Đỗ khắc lòng nảy 1 cái, cao thủ, y không dám ngoái nhìn, chỉ liếc mắc, cao không hơn y, thân hình nhỏ nhắn, đồng phục xanh nhạt học viện mới cứng, mà quan trọng, trên mặt còn đeo 1 cái mặt nạ, nửa trắng nửa đen, thập phần quái dị.

    “lại đeo mặt nạ, ra vẻ thần bí cái gì”

    “dạo này có trào lưu mặt nạ a, ra đường 10 người 9 người đeo, nhìn mà thấy gớm”

    “người ta sinh ra xấu xí, nên mới cần che mặt”

    Đám mạc uy đứng chặn đường, buông lời chế giễu, mạc uy nhìn thoáng qua cái mặt nạ màu đen của đỗ khắc, thấy y nhìn về phía này, đứng ra đẩy đám người nép ra, nhường 1 lối đi cho người lạ. hắn nhìn đỗ khắc gật đầu cười, có việc tại thân, không muốn phật lòng, dù sao đỗ khắc cũng mang mặt nạ, vẻ giảo hoạt giấu vào đáy mắt.

    sau lớp mặt nạ, đỗ khắc cũng cười nhạt, dưới cổ chân kẻ kia gồ lên, là 2 thanh trủy thủ, đám mạc uy muốn chết, y sẽ không ngăn, còn chưa thân đến thế, vẻ giảo hoạt kia, để xem cuối cùng là muốn làm gì.

    Đám người như mạc uy, đi hoang dã cũng gặp nhiều, bình thường người ta có chủ ý với mình, mình đợi người ta ra tay trước là mình dở. đỗ khắc sẽ không đợi đến đêm đi ngủ chờ người ta cắt cổ mình, tiên thủ hạ vi cường. nhưng đây là thành trấn, không phải hoang dã, y đã bao lần nhắc mình như thế. hơn nữa giờ bên cạnh y còn có sư nương, không thể làm càn, y đè nén xung động xuống, khép mắt quay đầu, bước vào phòng huấn luyện.

    Bước vào rồi, nhìn thấy 1 hàng con số, miệng y há hốc, điểm số tối đa tất cả các mục, kết luận, phi hành suất xắc.

    Hiển nhiên là của kẻ mới vào, điểm số cao thế này, lần đầu gặp, đã đứng nhất bảng xếp hạng phi hành học viện. đỗ khắc chật vật lắm mới vào hạng 10 người, đừng tưởng y ở hoang dã có chút thực lực mà tự tin, thể hiện mới biết trời cao đất dày. phi hành của đỗ khắc hoàn toàn tự luyện, so với phi hành bài bản, thiếu sót cơ sở rất nhiều, với người khác là lí luận suông, với đỗ khắc, là 1 chữ bẻ đôi còn không biết, sư phụ đao pháp thì rành rẽ, nhưng công nghệ thì mù tịt. đỗ khắc ôm phi hành khí ra hoang dã, cứ bay đập mặt vào cây, tự rút ra bài học mà thôi.

    Giờ vào học viện, có sách có vở, bài bản đàng hoàng, còn có ghi hình cao thủ làm gương, đỗ khắc mới vỡ nhiều thứ mình không hiểu, tỉ như sư nương phi hành, cưỡi gió cưỡi mây, chính là đệ nhất cao thủ.

    Phi hành chính là ngự khí, không phải cứ đâm đầu vào. tuy cơ sở đỗ khắc không vững, nhưng kinh nghiệm có thừa, lại thêm thể chất kinh người, không ngại khó ngại khổ, y luyện 1 thời gian, từ lúc chật vật làm quen, đến giờ đã lọt hạng 10 học viện. có chút đắc ý, trong mắt y, những học viên này con nhà khá giả, có tư chất có bài bản hơn mình nhiều, bản thân so người thua sút, không thiên phú không trình độ, ngoi lên được đúng là cầu may.

    Nhưng cái số y là số con rệp, vừa lên hạng 10, đắc ý chưa lâu, xuất hiện cao thủ từ đâu ra, người ta hạng nhất thì thôi đi, y thì té hạng, đúng là mủi lòng. Đỗ khắc cắn răng, hiếu thắng dâng lên, y mặt dày mò danh lịch phi hành của người ta, xem ngươi thế nào lợi hại.

    Không xem thì thôi, xem rồi, bàn tay nắm chặt. phi hành chiến đấu, môi trường tương tác mô phỏng nội thành chiến trường, cấp độ giả lập 100 phần trăm.

    100 phần trăm, tức là nếu bị đánh trúng, đau như đánh thật, đỗ khắc trước giờ còn chưa dám đẩy lên mức cao nhất, 70 80 là cùng.

    Phục thì phục, chịu thua thì không. y thiết lập mô phỏng phi hành giống hệt đối phương, chiến trường nội thành, chính là chiến trường khốc liệt nhất. rất ít người dám dùng làm bài tập, lại chấp nhận thương vong, dù trúng thương không chết, nhưng đau đớn tột cùng.

    Khởi động dã nhân bay vào chiến trường, đấu y mà y mặc chỉ là đấu y học viện, tuy không phải đấu y chiến đấu, nhưng là đồ tốt, còn dã nhân, chính là trân phẩm, nếu không làm được, mặt mũi nào về nhìn sư nương.

    Nhớ tới sư nương, 1 loạt động tác tránh né kia, không sao quên được. y xem rất nhiều ghi hình cao thủ, rất ít người làm được động tác như sư nương, thậm chí có những động tác không ai làm được. đỗ khắc nghĩ không phải vì chúng khó, mà là vì gánh nặng lên thân thể cực lớn, không thể làm liều.

    Đỗ khắc ỷ mình cốt đột dã nhân, mô phỏng mà làm theo, môi trường luyện tập tốt nhất, há chẳng phải nội thành chiến đấu. độ khó tối đa, y trong chiến trường tung hoành ngang dọc, bay đến quên mình. bởi vì chỉ tập phi hành né tránh, bỏ qua công kích, trong hoàn cảnh mưa bom bão đạn, hỏa lực đầy trời rợp đất, phải phi hành mà xuyên qua.

    Đỗ khắc cuối cùng cũng xuyên qua, y nằm vật trên đất, không bò dậy nổi, mặt mày xanh lét, hơi thở phì phò, vừa mệt vừa đau. vì bắt giống người ta, y không bật phòng hộ, dùng thân máu thịt mà hứng đòn, tuy có đấu y che bớt, nhưng đau đến sưng mình mẩy, còn may không bị đánh thành đầu heo.

    Đau đến suýt ngất đi, nhưng bây giờ đến 1 ngón tay cũng không động đậy được, y chỉ đánh nằm gục trên đất, cố sức hít thở. trâu bò như y mà thế này, còn người ta thong dong bước ra, cam bái hạ phong.

    Giám thị nhìn qua màn hình, thấy y nằm im bất động, tưởng y ngất xỉu, vội vàng hô to gọi nhỏ chạy đến. náo loạn 1 hồi, đỗ khắc được khiêng đến phòng y dược, bị người ta lột trần, người kiểm tra cho y lại là 1 nữ nhân, y xấu hổ đến đỏ bừng, cũng may trên mặt còn có mặt nạ, đúng là cảm tạ sư nương.
    ---QC---


  2. #17
    Ngày tham gia
    Apr 2017
    Bài viết
    29
    Xu
    0

    Mặc định

    29.



    Trịnh nghi nhìn đỗ khắc bị lột trần, cả người nằm sấp, mặt không biểu tình, quét máy kiểm tra rà tới ra lui mấy lần, miệng tấm tắc khen lạ.

    Bạn học này thân thể tuy không tính là cường tráng, nhưng khỏe mạnh dẻo dai gấp mấy lần người thường. bó cơ vặn xoắn, thân thế đàn hồi, lực đạo phi thường, nếu như thêm mình đồng da dắt, há chăng là thành siêu nhân luôn rồi, đúng là lần đầu mới gặp.

    Tuy lạ thì có lạ, cũng không quá ngạc nhiên, thiên địa rộng lớn, người đông chủng nhiều. ví như người dạ thành, hay người xa tộc, người hắc lâm, người bạch lâm, còn có người xích tộc mắt đỏ tóc đỏ, đều so với nhân loại khỏe mạnh hơn nhiều.

    Nhưng bạn học này nhìn kiểu gì cũng là nhân loại, sao lại khỏe mạnh khác thường. hay là con lai, theo lí thuyết mà nói, con lai khác tộc sinh ra, vượt trội khác thường. nhưng trên thực tế, con lai giữa tộc khác và nhân loại, sinh ra yểu mệnh chết sớm, không thì cũng chỉ như nhân loại, bình thường mà thôi, như đỗ khắc mà nói, đúng là đột biến.

    Mải mê suy nghĩ, tay trịnh nghi vô thức cứ rà lên rà xuống tấm lưng đỗ khắc, đến khi y chịu hết nổi, tằng hắng 1 cái, trịnh nghi đỏ mặt lóng ngóng, tiếc rẻ mà thu tay về.

    “bạn học này, thân thể của cậu rất khỏe, quá sức mà thôi, không có chuyện gì”

    Chức nghiệm chuyên tu, trịnh nghi tay quen mắt nhanh, ân cần chu đáo, miệng thầm rủa bản thân. cô là y sĩ, thân thể nam nữ nhìn tới nhìn lui không biết bao nhiêu lần, người đẹp người xấu coi như nhẵn mặt, đỗ khắc còn thua xa mới được gọi nam thần, đúng là lần đầu cô thất thố. do cô có sở thích nghiên cứu dị tộc, thấy lạ một chút là quên trời đất, đúng là mất mặt.

    Đỗ khắc hoài nghi liếc nhìn cô, thấy ánh mắt cô như hổ đói. bà cô này lúc nãy bàn tay vuốt sắc như muốn xẻo của mình 1 miếng thịt vậy, thật là đáng sợ, y nhìn bảng tên trên ngực cô, rặn cười,

    “vậy cô trịnh, nếu còn không có việc gì thì . . .”

    “đừng có gọi trịnh trọng thế, tôi hơn cậu 2 khóa, ở đây phụ việc thôi. cậu phi thường khỏe mạnh, nhưng đã vào đây rồi thì thủ tục phải đầy đủ, tôi cho cậu kiểm tra xong, xong thì đi, hy vọng cậu không chê tôi chưa tốt nghiệp, y vụ yếu kém”

    Trịnh nghi tuôn 1 hàng, đầu óc đỗ khắc nghe muốn quay vòng, mình khỏe rồi mình muốn đi cũng không được sao, sao phiền quá vậy.

    Cô hỏi hồ sơ y tế, đỗ khắc bảo không có. y là cô nhi lang thang đầu đường xó chợ, tiền đâu mà đi khám nọ lui, trời cao ưu ái, từ bé đến giờ khỏe mạnh, chưa từng xộ khám. 2 năm trước là bị người ta đánh gần chết, là đầu tiên thảm như vậy, nhưng sư phụ mát tay, cứu y từ cõi chết trở về.

    Trịnh nghi lần thứ 2 há hốc trong ngày, có người sống mười mấy năm trên đời, mà ngoài danh tính lí lịch đăng kí ra, hồ sơ y tế cũng không có, như cô năm nay mới 18, từ bé đến giờ bệnh tật liên miên, nhà cô cho cô đi luôn y học, sau này tự lo lấy thân.

    Nhìn khuôn mặt tỉnh rụi của đỗ khắc, có cảm giác bị người nhạo báng, tên sống chui như ngươi, chắc trăm phần làm người không sạch. trịnh nghi ý cười càng sâu, dẫn y đi kiểm tra, khổ cho thiếu niên đỗ khắc ngây thơ, vừa chuốc họa vào thân mà không biết.

    Để xem ngươi làm thế nào thoát được ma trảo của ta, trịnh nghi híp mắt, quyết định thử toàn diện đỗ khắc, vật luyện thế này, đi đâu mà tìm, là ngươi tự dâng đến cửa, đừng trách ta.

    khuôn mặt nhỏ nhắn hiền lành đột nhiên sa sầm, ánh mắt trong như nước giờ âm trầm đáng sợ, đỗ khắc cảm thấy lông tóc trên người dựng ngược. trước mặt y là 1 hàng sa máy móc đủ hình thù quái dị, bảng điện tử chớp nháy không ngừng, đang yên lành ở phòng y dược, nữ nhân đáng sợ kia tự nhiên dẫn y vào đây, muốn làm gì.

    “kiểm tra là kiểm tra cái gì, tôi thấy hình như mình hồi phục rồi, không cần . . . “

    “tôi biết cậu khỏe mạnh hơn người, nhưng có 1 số người, ngoài mặt thì không có vấn đề gì, ẩn bên trong, nguy cơ tiềm tàng. cậu chắc cũng thấy bản thân mình sức lực hơn người, thậm chí là hơn rất nhiều lần, không thắc mắc ?”

    Từng câu từng chữ như móc vào lòng, khơi gợi tò mò của đỗ khắc, y đúng là có chút thắc mắc bản thân. y chẳng biết cha mẹ mình là ai, bản thân mình từ đâu đến, từ nhỏ y đã sống cùng lũ lưu manh trong thành, được lưu manh nuôi lớn, cứ thế lớn lên thành lưu manh.

    Đám lưu manh nuôi y, đi tranh địa bàn bị người ta đánh tan nát, bỏ thành mà đi, bỏ 1 mình y lại. y vất vưởng qua ngày, trong thành có nơi cứu tế cứu bần, y ở đó học trộm chữ nghĩa, nhưng không ở lại được lâu, dù sao nơi đó không sạch sẽ. cứ thế lăn lộn ngoài đường, kết cục giống như đám người xưa, lại thành lưu manh tranh địa bàn, bị đánh.

    Đỗ khắc biết mình số khổ, cũng không than thân trách phận, trời cao có mắt, cho y gặp được sư phụ, ngày hôm đó y quỳ dưới chân sư phụ, dập đầu 3 cái, nhận thầy nhận cha.

    Cũng không phải là không vướng mắc, đi hỏi sư phụ, sư phụ bảo đồ đệ ngươi sinh ra từ đá, là cực phẩm nhân gian, cha mẹ cái gì, đỗ khắc cười, không hỏi nữa.

    “kiểm tra thế nào ?”

    “nói cậu cũng không biết, cứ để tôi hướng dẫn, cậu làm theo là được”

    Thấy cá đã cắn câu, trịnh nghi cười hắc hắc, bắt đầu từng bước 1.

    Kiểm tra thể chất, sức lực, sức bật, độ đàn hồi, độ dẻo dai, trịnh nghi cố tình thử cực hạn của y. đỗ khắc 1 bên đổ mồ hôi phì phò, trịnh nghi ở màn hình đọc thông số, cười tươi, thật khủng bố, đúng là cỗ máy hình người.

    Kiểm tra toàn diện, lấy máu, thử gen, cái gì làm được, đều làm hết cả, cuối cùng kết quả, không biết.

    “không biết là làm sao ?”

    Đỗ khắc mệt đến thở không ra hơi, bao nhiêu máy móc ở đây, đều cày tới cày lui trên người y mấy lần, nhục hình tra tấn, cuối cùng 1 câu không biết là phủi sạch. y phải kìm nén lắm mới không xung động xông lên bóp chết nữ nhân kia cho hả giận.

    “không biết là không biết, dữ liệu của ngươi, cái nào cũng không khớp, nói thẳng ra là đột biến đi, là chủng người mới đó. nên tự hào đi, ngươi là phát minh lịch sử của ta, người như ngươi gần như không có cực hạn, hay nói khác, chính là không ngừng biến hóa, ha ha, ngươi là của ta, của ta”

    Trịnh nghi khoa chân múa tay, mồm văng nước bọt, mắt sáng quắc nhìn đỗ khắc như nhìn quái vậy lốt người, chỉ hận không thể tống y vào kho đông lạnh, từ từ nghiên cứu.

    Nữ nhân này đúng là đồ điên, ba hoa khoác lác, đỗ khắc lắc đầu, tưởng có 1 câu trả lời, cuối cùng cái gì cũng không có, y đến nản, khoác áo ra ngoài.

    “đứng lại, ngươi muốn đi đâu ?”

    Trịnh nghi mắt long sòng sọc, nhảy ra trước mặt, dang 2 tay chặn cửa, tròng mắt đỏ ké, người đã vào trạng thái này, gần như không màng lí lẽ, nói không ra cái chuyện gì. y thở dài, trẻ tuổi xinh đẹp thế này, tiền đồ sáng lạng, tiếc là bị điên. đỗ khắc vung tay chặt nhẹ 1 cái, trịnh nghi há mồm ngất đi, y liếc cũng không thèm liếc, nghênh ngang rời đi.
    Lần sửa cuối bởi thanhhungtnt, ngày 15-01-2024 lúc 12:37.

  3. #18
    Ngày tham gia
    Apr 2017
    Bài viết
    29
    Xu
    0

    Mặc định

    30.



    Đỗ khắc vội vã bước đi, trong lòng chửi rủa nữ nhân vô duyên kia không biết bao nhiêu lần, ngoài sư nương ra, toàn bộ nữ nhân đều là phiền phức. chân y đảo nhanh, lòng y gấp gáp, để sư nương ở nhà 1 mình đúng là lo ngay ngáy, sư nương cho dù lợi hại mấy, cũng là thân thể con người.

    “đỗ khắc, ngươi làm gì mà lâu như vậy, chúng ta chờ ngươi rất suốt ruột”

    “hắc hắc, cứ tưởng cô ả kia ăn tươi nuốt sống ngươi rồi chứ”

    “ả kia bình thường ra vẻ đạo mạo đoan trang, ra làm người cũng đến mức này mà thôi”

    Vừa bước chân ra cửa học viện, y đụng ngay đám người mạc uy đón sẵn. bên trong học viện không cho phi hành, nên bình thường ra đến cửa là y phóng đi luôn, bọn mạc uy mấy lần chụp hụt, hôm nay kè kè đón lõng, cuối cùng bắt được đỗ khắc ngay cửa.

    Bình thường y sẽ viện ra 360 lí do tránh né, nhưng hôm nay y đúng là không có tậm trạng, đỗ khắc đề khí vọt lên, trên mặt y đeo mặt nạ đen, nhìn không ra cảm xúc gì.

    Đám mạc uy vội vã đuổi theo, đỗ khắc phi hành quá nhanh, bọn họ phải vất vả lắm mới không mất dấu. tuy bình thường ăn chơi hưởng lạc, nhưng bọn họ cũng là tinh anh trong nhà, gia tộc đầu tư, cũng không phải hạng đầu đường xó chợ.

    Có chút thực lực, lại có gia thế, tứ xuyên chỉ là cái thành nhỏ, ở đây không ai dám đụng đến họ, trong học viện diễu võ giương oai, không cần nói lí.

    Nhưng 5 lần 7 lượt, bọn họ nhẫn nhịn mà tiếp cận đỗ khắc, nói lí với y, y đều mặt lạnh, nếu không phải có chút kiêng kị, đã trở mặt lâu rồi.

    “lão đại, người như chúng ta, sau phải hạ mình trước tên tiểu tử quê mùa đó làm gì”

    “đúng thế, huynh nhìn trúng cái gì, chúng ta đánh cho hắn 1 trận, cướp về là được, sợ cái gì”

    Mạc uy đôi mắt thâm trầm, nhìn đỗ khắc phi hành tít tắp đằng xa, cũng thầm chép miệng tiểu tử có chút thực lực, hắn phẩy tay,

    “lần trước tiểu tử đó đến đây ghi danh các ngươi chưa thấy, nữ nhân đi cùng đỗ khắc, là mẫu thân của hắn, lần đầu tiên mới thấy 1 người như vậy, nữ nhân như ngọc, rúng động lòng người. ta tra ra được, 2 người bọn họ ở 1 cái võ đường nhỏ, chẳng phải đại tộc gì, chỉ là có chút tiền của, quen biết 1 chút mà thôi”

    “ha ha, hóa ra lão đại nhìn trúng 1 bà cô già a, ta nói này, huynh trước giờ hảo ngọt, giờ chán rồi sao, muốn đổi vị”

    “đến lúc đó ngươi sẽ biết”

    Mạc uy gằn giọng, hắn trước giờ càn quấy, cũng phải nhìn mặt mà làm càn, rõ ràng đã điều tra kĩ càng, đỗ khắc hay đạo tràng liêm thanh gì đó, thứ dân không hơn. nữ nhân kia mới gặp 1 lần, tuy chỉ là thoáng qua, cũng làm máu huyết trong người như chảy ngược. ngày hôm đó phải kìm nén lắm, hắn mới không xung động cướp người, nhưng nay thành loạn, ai quản được hắn.

    Đỗ khắc bay liền 1 mạch về đến, đạo tràng vắng lặng, không thấy người đâu. y phát hoảng, không phải có người đến cửa tìm sư nương phiền phức rồi chứ, đang chuẩn bị xách đao đi tìm, có mảnh giấy sư nương để lại, ra ngoài có việc. đúng là bút tích sư nương, bút đi như họa, sư nương thật là, có máy liên lạc không dùng, viết thư gì chứ.

    Y buông đao, lòng cũng buông xuống, vừa quay đầu, đã thấy đám mạc uy đuổi đến, lắc đầu, phiền phức của sư nương chưa lo xong, giờ phiền phức của y mò tới cửa.

    Đám mạc uy đến, mồm 5 miệng 10, bảo là đến chơi, ôm trà ôm bánh, đi loạn khắp nơi trong đạo tràng. đạo tràng cổ xưa rách nát, có cái gì mà nhìn, đỗ khắc cười khách khí, dồn hết cả bọn vào trong phòng của mình. phòng y nằm đối ngược phòng sư nương, chính là 1 trái 1 phải của đạo tràng, sư nương ra ngoài, nếu đã muốn loạn, vậy loạn 1 mình y là được.

    “đỗ khắc, đạo tràng lớn như vậy, ngươi ở 1 mình sao ?”

    “trước cùng sư phụ, giờ cùng sư nương”

    “sư nương, không phải mẫu thân của ngươi ?”

    Mạc uy ngạc nhiên, lộ ra thất thố, đỗ khắc nhìn y cười không nói gì, chén trà nhạt trong tay buông xuống, mọi người nhìn nhau không nói, không khí lắng xuống, đã chút gượng gạo.

    “vậy người đâu ?”

    “sư nương hôm nay mệt, ta cũng mệt, các ngươi về đi thôi”

    Y trục khách, mặt không biểu tình, mạc uy đanh mặt đứng lên. nhưng thay vì bước ra cửa, hắn lại hướng phòng sư nương đi đến, đám mạc phiêu phiêu nháy mắt với nhau, cả bọn cùng lên.

    “bạn đến chơi nhà, ngươi không giới thiệu, chúng ta tự mình bái phỏng”

    Giả vờ giả vịt, đỗ khắc lắc đầu, đến nước này rồi, y lắc mình 1 cái, bước sau đến trước, y chặn trước cửa phòng sư nương, khoanh tay dựa người vào cửa, híp mắt,

    “không tiễn”

    Mạc uy nói cũng không nói, vung tay đánh lén, nắm đấm tung ra, vừa hiểm vừa độc. nhưng đối với đỗ khắc, như cảnh phim quay chậm, y túm cổ áo của mạc uy, ném ra ngoài.

    Đám mạc phiêu phiêu không ngờ mạc uy chưa nói mà đánh, cũng không nghĩ tới đỗ khắc trở mặt, động thủ thật quá nhanh, bọn họ vừa định lao lên, đã chậm nửa nhịp.

    Đỗ khắc nắm áo cả bọn, ném hết ra sân, y chắp tay đứng đó, nhìn ánh mắt mạc uy đầy oán độc, khẽ thở dài, việc hôm nay muốn đơn giản cũng không được rồi, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng a.

    Mặc uy nhìn đỗ khắc, máu sôi lên, tức giận mà mờ mắt, nhưng tên này đúng là có thực lực. hắn tức giận mà gằn giọng với đám mạc phiêu phiêu, thôi động đấu y trên người, mở ra lá chắn năng lượng, súng nhiệt trong tay, đã bắt đầu đỏ nòng.

    Mạc uy muốn đánh thật, đám mạc phiêu phiêu cũng không sợ, bọn họ có 5 người, tên tiểu tử kia ngoài cái đấu y học viện và phi hành khí kì lạ, trong tay còn không có súng, võ thuật thì sao, có thể đọ lại súng ống hay sao.

    Đỗ khắc từ từ bước ra, cúi người nhấc thanh đao cắm sẵn trong sân, đao của sư phụ để lại, không phải trân phẩm gì, rèn từ thép luyện, cũng là đồ tốt, vừa nặng vừa cứng, nhìn là đao, nói là côn thì đúng hơn.

    “mạc uy, ngươi nghĩ cho kĩ, 1 khi động rồi, muốn quay đầu cũng không nổi đâu”

    Đã trở mặt đến mức này, sấp ngửa đều phân, còn nói nhảm làm gì. mạc uy nghiến răng, súng năng lượng khóa chặt đỗ khắc mà khai hỏa, không hẹn cùng lên, 5 tia năm lượng cùng bắn, khóa chặt góc chết, đỗ khắc khiên phòng hộ cũng không bật, nếu trúng phải tất sẽ trọng thương.

    Dã nhân phát động, thân hình đỗ khắc biến mất, nhanh như chớp mắt, mạc uy cả kinh, 5 tia năng lượng cày xéo mặt đất, bóng dáng đỗ khắc mất tăm không thấy.

    Đánh nhau nhiều, phản ứng cũng nhanh, mạc uy gào lên,

    “đường bá, bên phải”

    Tiếng thét thất thanh của mạc uy, cứu đường bá 1 mạng, hắn đứng ngoài cùng trong 5 người, là mục tiêu công kích đầu tiên, đỗ khắc thình lình xuất hiện ngay bên cạnh, 1 đao bổ xuống.

    1 đao này không tránh kịp, đường bá ngạnh cứng, hắn gầm lên, lá chắn trước mặt sáng rực lên, dồn tất cả năng lượng phòng hộ vào 1 điểm, làm dày lên lá chắn, tiếp 1 đao của đỗ khắc.

    Lá chắn năng lượng màu lam, tuy chỉ là lam tinh thạch, cũng là tinh phẩm, đường bá tu luyện chuyên về phòng ngự, lực phòng hộ cực kì suất xắc, trong 5 kẻ là người đi đầu. lá chắn năng lượng của hắn, xạ thủ 10 cấp bắn còn không thủng, cực kì rắn chắc.

    Đùng 1 tiếng vang dội khiếp người, là chắn vỡ nát, mảnh năng lượng bay lả tả, từ từ tiêu tán, cả người đường bá như cái bị thịt, bị hất văng ra xa, máu me đầy người, nằm im bất động.

    Đám mạc uy xanh mặt, 1 đao đỗ khắc nặng cỡ nào, đường bá 1 đao đã chịu không nổi, bọn họ thì sao.

    Lúc này đỗ khắc cũng chật vật lùi lại, va chạm quá mạnh, y đã xem thường khả năng phòng hộ của đường bá, cả người bị phản chấn bật lùi, đao trong tay đã gãy 1 nửa. nếu không phải y thân thể hơn người, đã trực tiếp thổ huyết đi tong rồi.

    Đỗ khắc mất tiên cơ, chính là cơ hội tốt, đám mạc uy chĩa mũi súng vào y, 1 lượt này nhất định phải trúng. đỗ khắc nguy hiểm ngoài dự định, nếu còn dây dưa, không phải gây hấn đánh nhau mà xin thua, mà là trường sinh tử.

    Đỗ khắc thối lui không dừng, y nương theo sức bật, cả người mượn thế lùi càng xa, sau đó cuộn người, bật phòng hộ. cự li này, dù có bật phòng hộ, cũng không thoát được tầm bắn. đấu y học viện, lồng tinh thể màu lam, có thể chịu được bao nhiêu phát bắn, nham hiểm như đỗ khắc, sao lại mắc cãi lỗi sơ đẳng như vậy.

    Lòng mạc uy nhảy lên, nhưng mọi việc xảy ra quá nhanh, trước mắt sáng lên quang mang chói mắt, sau đó là 1 tiếng nổ đinh tai nhức óc gần trong gang tấc, nuốt trọn tất cả vào trong.

    Địa lôi, lợi khí chiến tranh, chỉ được dùng trong quân đội, bởi vì nó quá nguy hiểm, lực sát thương lớn, nên cấm lưu hành trong dân. nhưng từ khi phi hành khí ra đời, địa lôi ít được dùng, đã chìm vào dĩ vãng. hàng trong quân tuồn vào chợ đen, trong tay giới hắc đạo, lại trở nên thịnh hành, nhất là các đội săn, dùng địa lôi bắt hoang thú không gì thích hợp.

    đỗ khắc tuy không có nhiều, cũng tồn vài cái phòng thân, lúc nãy y mượn cớ vòng vo, cúi người nhét địa lôi vào thân, tung người đánh lén, thừa dịp ném ra. địa lôi phát nổ cự ly gần, lá chắn năng lượng màu lam, đương nhiên chịu không nổi.

    đám mạc uy bị nổ đến trời điên đất đảo, lá chắn năng lượng bị thổi bay, sóng xung kích trực tiếp đánh lên thân thế, nếu không phải đấu y cản lực, đã đi đời nhà ma.

    Thảm nhất là mạc phiêu phiêu, nàng ta không mặc đấu y, cũng may là vị trí đứng xa nhất trong đám người, được mấy người còn lại che cho, thân thế nhục cơ lẫn lộn, chân tay gãy lìa, chỉ còn thoi thóp.

    Đỗ khắc cũng bị thổi bay, vừa rồi quá hiểm, y cũng không nghĩ mình lại dùng đến địa lôi. khi biết mục đích của mạc uy nhắm vào sư nương, y quả thật nổi sát tâm. nhưng địa lôi phát nổ dữ dội, cũng ít nhiều phai nhạt sát ý của y.

    Y đứng dậy rung mình vài cái, cầm nửa thanh đao bước về phía mạc uy. mạc uy bây giờ mình mang thương tích, không thể động đậy, cá nằm trên thớt.

    “mặc uy, ngươi nói xem, làm sao bây giờ ?”

    “ngươi . . . đừng làm bậy, tha . . . cho chúng ta”

    Đỗ khắc lắc đầu thu đao đứng dậy, giết người thì dễ, nhưng giết người trong thành, còn là con cháu thế gia, xuống tay xong, cùng lắm y trốn vào hoang dã, nhưng sư nương thì làm sao đây.

    “chúng ta đánh thành thế này, làm sao được ?”

    “không lụy đến ngươi, là mạc uy ta cùng các huynh đệ lén lút thử địa lôi, tự mình làm bậy, tự mình gánh chịu, đỗ khắc ngươi không hay không biết, chỉ bị liên lụy vào mà thôi”

    “nói hay lắm”

    Đỗ khắc đứng dậy, 1 chữ cũng không tin, nhưng minh tranh ám đấu, muốn ra tay, cũng không phải ở đây.

    Y mở máy liên lạc gọi trợ giúp y tế, mấy người đồ trắng cùng vài phi hành khí cứu trợ bay đến, thật không ngờ trong đám còn có cả trịnh nghi theo đến.

    Nữ nhân điên này đỗ khắc thấy mà phát hãi, biết mặt nhau chưa bao lâu, đã để lại trong lòng y ấn tượng cực kì tệ hại, ám ảnh như thành bóng ma luôn rồi.

    Trịnh nghi bận rộn cứu người, với đỗ khắc khách khí mà xa lạ, như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đến khi đám người mạc uy đều đã yên vị xong xuôi, nàng ta thấy không ai để ý, xáp lại bên cạnh đỗ khắc, thân thể dán lên người y, thì thầm,

    “bọn chúng chẳng phải thứ tốt lành gì, ta ngứa mắt đã lâu, đúng là đáng kiếp, là ngươi đánh ?”

    Đỗ khắc giật mình, nữ nhân này như ma quỷ, thân thể ốm yếu, tâm tư độc địa, cô ta học y, lương y như từ mẫu, nhưng nhìn trịnh nghi, toàn là nanh vuốt, phát lạnh cả người.

    “ngươi không cần lo, ta hành y, coi như có vài đầu mối, sẽ cố gắng thu xếp giúp ngươi. hắc hắc, đám bại hoại này, trước còn có chủ ý với ta, lần này vào tay lão nương, cũng có ngày hôm nay a.

    đỗ khắc, cho ngươi nợ 1 cái ân tình, đừng có quên đấy”

    đỗ khắc thật muốn hỏi lại, cô ta có đúng là hành y hay không, thật là đáng sợ. nhưng chưa kịp hỏi, nàng ta đã quẩy mông đi mất, trước khi đi, còn quay đầu nháy mắt 1 cái, khiến đỗ khắc rùng mình.

  4. #19
    Ngày tham gia
    Apr 2017
    Bài viết
    29
    Xu
    0

    Mặc định

    31.

    Đỗ khắc nhìn đạo tràng tan hoang, miệng mồm méo xẹo.

    Đạo tràng của sư phụ, vừa cũ vừa nát, gió mưa đã lung lay muốn đổ, trong tay sư phụ, còn trụ được bao năm, qua tay y chưa bao lâu, đã nhà đổ tường nát.

    Đổ 1 mảng tường vây, xập 1 dãy nhà phụ, cũng may nhà chính còn không sứt mẻ gì, nếu không lúc sư nương về biết ăn nói làm sao.

    “ngươi dùng địa lôi, còn dùng gần như vậy ?”

    Vừa nhắc sư nương, sư nương về đến, dáng người mệt mỏi tựa vào khung cửa, tay xách theo túi lớn túi nhỏ, trừng mắt nhìn y.

    “không nhịn được”

    “lí do ?”

    “không thể nói”

    Sư nương liếc y 1 cái, ném túi lớn túi nhỏ cho y, bước chân sư nương, phập phù vô lực, dáng không ngay, thở không đều, đúng là thương thế không nhẹ, y nhìn vào đống túi giấy trong tay, đều là thuốc y nhìn không hiểu, nồng nặc mùi dược tễ.

    “sư nương, người mang thương tích, nếu có việc, cứ bảo đệ tử đi là được”

    Y lo lắng mà nhìn sư nương, đi ra ngoài 1 chút đã mệt như vậy, sư nương trong mắt y, vô cùng cường đại, thật không thể ngờ, lại thấy dáng vẻ người yếu đuối. như sư phụ năm đó, bình thường khỏe mạnh là vậy, nói bệnh là bệnh, bệnh 1 lần, không tỉnh được.

    “không chết được”

    “sư nương, lời này không được nói”

    Đỗ khắc nhăn mặt, thiếu niên mới mười mấy tuổi, già dặn hơn người, hốc hác xanh xao, dáng vẻ tiều tụy, sư nương bị thương, y đúng là lo lắng gần chết. y thủ hộ ngày đêm, sư nương ngủ tỉnh, đêm ra cửa, thấy bóng y ôm đao ngồi đó, dáng lưng đơn bạc.

    “a khắc, ta đói rồi, làm gì ngon ngon ăn đi”

    Sư nương nhìn y, mắt trong như nước, 1 tiếng a khắc kia, lòng y nhũn xuống. đỗ khắc vuốt mặt, xoay người vào bếp, sư nương nhắc mới để ý, đúng là đói đến bủn rủn tay chân rồi.

    Đỗ khắc bày 1 mâm mười mấy món, những món mà y cho là ngon, vừa bổ vừa quý, mỗi lần đi hoang dã về, y đều bày 1 mâm như thế này mời sư phụ. sư phụ bảo y hoang phí, lần nào cũng tiếc rẻ mà cố ăn cho hết. sư nương ăn không hết nổi, ai oán nhìn y.

    “ngươi làm nhiều như vậy ?”

    “sư nương ăn nhiều 1 chút”

    “ăn không nổi”

    Sư nương lắc đầu, đúng là ăn không nổi, bụng dạ sư nương nhỏ, không phải dạng quái vật hình người như đỗ khắc, cuối cùng vì tiếc của, vẫn là y liếm bát mà ăn hết. sư nương nâng chén trà trong tay, ngồi ngắm y ăn như hùm hổ.

    “đao của ngươi gãy rồi”

    “là đao của sư phụ”

    “liêm thanh đến cả đao, cũng không cho nổi ngươi 1 thanh tử tế”

    “sư phụ cả đời vất vả, đệ tử học nghệ không tinh, còn chưa báo đáp được gì”

    “ngụy biện”

    Sư nương trừng mắt, đỗ khắc không nói gì, vẫn cắm mặt mà ăn, sư phụ với y, người dưng nước lã, truyền thụ 1 thân công phu. nhưng sư nương mắng phải, sư phụ nhiều lần thở dài, sư đồ nghèo, không để lại cho y được cái gì, chỉ 1 thanh đao cũ, với y mà nói, quý như vàng, đao gãy, đến giờ đỗ khắc vẫn còn tiếc.

    Sư nương không nói gì đứng lên, nghĩ sư nương giận, cứ nhắc đến sư phụ mình lại cứng đầu như thế, làm sư nương phật lòng, còn chưa biết làm thế nào, 2 thanh đao đã cắm trước mặt.

    “chọn 1 đi, tặng cho ngươi”

    “hả, nhưng đao này, đệ tử sao có thể ?”

    “không muốn ?”

    đỗ khắc há hốc mồm, sao lại không muốn chứ, vật bất phàm như vậy, lần đầu thấy đao của sư nương, đỗ khắc ấn tượng cực sâu. thanh đao thân liền 1 mảnh, vừa chắc vừa rắn, sắc bén vô cùng, toàn thân đen tuyền, hoa văn gợn sóng uốn lượn, rãnh hẹp dọc đao, đúng là trân bảo trên đời, với người luyện đao như đỗ khắc, mỗi lần thấy nó là nuốt nước bọt ừng ực.

    Hắc kim luyện đao, không biết là vật liệu gì, tỏa ra hắc khí nhàn nhạt quấn đao, hơn nữa còn có thế hấp thu năng lượng, chém ra sóng đao hung mãnh, bá đạo tuyệt luân, vật như vậy, chỉ sợ có 1 trên đời, sư nương đem ra tặng y, không phải là muốn đòi mạng y sao.

    Đỗ khắc hít sâu 1 hơi, khí vào đầy phế, đầu óc thanh tỉnh, y nhấc đao bước ra sân võ, sư nương mỉm cười, bảo y chọn 1, y lại chọn đúng 1 thanh như vậy, nói người chọn đao, chứ không phải là đao chọn người đi, đúng là duyên phận.

    Y lẳng lặng đứng, ánh trăng đổ bón g lên người y lành lạnh, nhưng tâm y nóng rực, đao lạnh trong tay cháy bỏng. nó cảm nhận thấy đấu ý của y mà rung lên nhè nhẹ, nhịp tim đập hòa nhịp đao reo, hắc khí tỏa ra như hòa cùng khí sát, đao nặng lòng sâu, như hòa cùng 1 thể, đỗ khắc thầm than, đúng là đao tốt.

    Từng thế đao trong đầu hiện ra, đao dẫn người theo, mắt y nhắm nghiền, mỗi chiêu mỗi thức tung ra, lưỡi đao phá không, sóng đao sàn sạt.

    Đao sắc trong tay, nặng tựa ngàn cân, gân xanh đầy đầu, người đổ mồ hôi, mặt y đỏ bừng, y vung đao càng lúc càng vất vả, đao trong tay càng ngày càng nặng.

    Liêm gia đao pháp, trong tay sư nương, 1 đao trảm ra, thế đao chưa dứt, trảm sau đã đến, trảm đao liên miên, thế đao vô tận, bao nhiêu đao chém cùng 1 nơi, tụ về 1 chỗ, đao như thủy triều, phá địa trảm thiên.

    Nhưng đỗ khắc sử ra lại khác, đao pháp của y, chỉ có 1 chữ mạnh.

    Đao y không nhanh, người ta chém ra bao nhiêu đao, y nhấc 1 đao gian nan vất vả, thế đao đơn giản, nhưng lực đao vô cùng. Đao ngưng thành thực, chiêu trước chưa tan, chiêu sau đã đến, đao sau mạnh hơn đao trước, nặng tựa ngàn cân.

    Đỗ khắc cả người run rẩy, đau đớn buốt thân, cơ nhục trên cánh tay xoắn vặn, xé toạc làn da, cả tay phải y giờ chỉ còn huyết nhục, máu tươi đỏ thẫm, y nghiến chặt răng, đao càng siết chặt, cố chấp không buông.

    Y không biết mình đã chém được mấy đao, nhưng chắc chắn đã vượt cực hạn bản thân. đau đớn càng kích phát hung tính y điên cuồng, càng đau càng tỉnh, y cảm giác kẻ vung đao kia không phải là mình, bản thân y đau mình quặn xiết, còn kẻ kia sảng khoái minh đao.

    Máu y rỏ xuống, hắc đao như có linh tính, tham lam nuốt lấy, cuối cùng nảy sinh biến hóa, hắc vụ trên đao càng lúc càng đậm, bao phủ thân hình y vào đó, chướng khí theo lỗ chân lông, chui vào người y.

    Sư nương lạnh lùng nhìn y, đao đặt ngang người, 2 tay ép xuống, đao trong tay rung lên từng chặp, thân đã nhiều lần muốn động, cuối cùng dằn lại được.

    Tiểu tử đột phá rồi, liêm gia luyện thể tầng thứ 10, cổ đồng, cả liên minh này, giờ đánh ngang tay y, chẳng có mấy người, sư nương lắc đầu, đỗ khắc mới bao nhiêu tuổi, oán khí y quá lớn, oán người, oán chính mình, cuối cùng giao đao cho y, không biết là phúc hay họa.

    “đây là cái đao pháp gì, thời nay, còn có kẻ luyện đao thành như vậy ?”

    “không biết”

    Hắc y nhân mặt đeo 1 cái mặt nạ màu trắng hoa văn uốn lượn trang nhã, khạc ra 1 bãi, chống cằm rung đùi, nhìn nữ nhân áo xanh đeo 1 cái mặt nạ hoa lan, đang vò đầu bứt tai, mỉm cười đắc ý.

    2 người bọn họ đi tản bộ trong thành, đột nhiên cảm thấy trong thành 1 nơi không gian khuấy động, cứ nghĩ có cao thủ động thân, tò mò tìm đến, hóa ra chỉ là 1 thiếu niên, có điều, thiếu niên luyện đao, áp khí bức người.

    Hắn nhìn thiếu niên mà thầm than, trẻ tuổi tài cao a, mặc dù đeo mặt nạ đen che mặt, nhưng rõ ràng là 1 cái thiếu niên trổ mã, đúng là lợi hại, hắn nắm chặt tay, ngăn bản thân xung động mà lao lên, mặt mũi vặn vẹo, không biết là hưng phấn hay ghen tị.

    Lắc đầu cười khổ, quay nhìn xung quanh, đạo tràng cũ nát, tứ bề cao thủ vây đầy, đêm đó đánh nhau, mới biết trong thành, ngọa hổ tàng long, bây giờ gần như tất cả cao thủ đêm đó đều ở đây.

    Nhiều người như vậy, lặng lẽ vây xem, nhìn họ bàn tay mở ra nắm chặt, họ cũng đang kìm nén giống hắn, chẳng hiểu sao, bật cười thành tiếng.

    “ngươi cười cái gì ?”

    Nữ nhân áo xanh quay lại trừng mắt, lại nhìn thiếu niên xoa tay,

    “lên không ?”

    “ngươi muốn chết, cứ việc, lão tử còn ham cái mạng già”

    “ngươi còn chưa tới 30, lão tử cái gì ?”

    “hơn ngươi là được”

    “ngươi . . .”

    “ngươi vội làm gì, thiên hạ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thiếu gì cơ hội.

    Ngươi nhìn 1 đám ngồi trên mái nhà như con ếch kia không, chúng còn không muốn hơn ngươi, nhưng dưới kia có cao thủ áp trận, chính là nữ nhân đang đả tọa ôm đao kia, ngươi mà xuống, là chết chắc”

    “chỉ là cái xú nữ nhân, nhiều người như vậy, sợ cái gì”

    “nói càn, muốn kéo lão tử chết cùng, người không nhận, cũng phải nhận ra đao, kia là vương, vương của dạ thành”

    “chính là nàng ta, đêm đó . . .”

    “khuấy động càn khôn”

    Hắn lời như rít qua kẽ răng, nữ nhân áo xanh sợ hãi ngồi phịch xuống, đêm đó người dạ thành như hóa điên, cuồng loạn chém giết, đến sáng ra, xác người đầy nội, để lại ám ảnh trong lòng nàng ta sâu sắc. lần đầu tiên xuất môn, lâm vào chiến trường, còn sống đã cầu may, nữ nhân kia, 1 diệt hơn 800 người a, thật đáng sợ.

    Bên ngoài nguy cơ tứ phía, đỗ khắc bên trong mắt còn chưa mở, tình thế của y khó đến không ngờ.

    Trong đầu y 1 mớ hỗn độn, chiến trường đêm hỗn loạn đó tái hiện trong tâm trí y, đêm đó y đi tìm sư nương, 1 trường chém giết, địch ta bất phân, kẻ nào xông về phía mình, đều là địch.

    Y chém giết với người, đánh đến từ đêm đến rạng, cuối cùng tìm được sư nương về.

    Cảm giác như sức lực của mình đang trôi dần, cạn trơ tới đáy, toàn thân y đau nhức, như có hàng ngàn hàng vạn thứ gì đó chui vào người y, ngàn trùng cắn xé máu thịt y, đau đến muốn ngất đi, nhưng càng đau càng tỉnh, rõ ràng kiệt lực, vẫn cố sức vung đao.

    Đao tỏa ra năng lượng, lưỡi đao quấn theo khí lưu, không gian xung quanh y vặn xoắn, ngạt khí bức người, hình thành vòng xoáy, đỗ khắc cảm thấy mình như bắt được gì đó, cơ thể y nương theo, cơ bắp toàn thân vặn vẹo biến dạng, như lò xo bị nén, 1 thân ảnh mơ hồ không rõ hiện ra trong tâm trí, y mở bừng mắt, nương theo bóng người đó mà chém ra, 1 đao bung ra toàn bộ.

    Đoạn hồn trảm, đoạn hồn liệp sát.

    Đỗ khắc mới chém được mười mấy đao, đến đao cuối cùng, sóng đao xé không vút lên, rạch ngang trời đêm tứ xuyên, như vết sẹo chìm vào biển mây, trời đêm dậy sấm, sóng năng lượng liên miên không dứt, chớp nổ đinh tai.

    “thiên địa dị tượng, đùa hay thật vậy”

    “dị tượng cái gì, sóng năng mà thôi”

    Hắc y nhân mặt nạ trắng bĩu môi, nha đầu xuất môn, sự đời chưa trải, hắn phải ở đây trông trẻ, thật phiền người.

    Mồm nói cứng, 1 đao kia chém ra hắn cũng giật mình, suýt nữa thì thân động, không chỉ hắn, mọi người xung quanh đều đứng dậy cả rồi.

    Nơi thành nhỏ sinh ra quái vật, không biết là phúc hay họa.

    “về thôi”

    “sợ rồi sao, “lão tử”, rùa rụt cổ”

    “ngươi thấy cả đống chớp sáng đang lóe lên phía dưới kia không, trong ngõ, trong ngách tối, đó là đao năng lượng của người dạ thành đang tiềm phục, muốn chết, cứ ở lại”

    “chúng ta sớm muộn với dạ thành là địch, đêm đó chẳng phải là đánh 1 trận rồi”

    “trận đó với chúng ta mà nói, chỉ là trợ chiến, giờ có vương ở đây, nha đầu ngươi muốn liều”

    Nữ nhân cắn răng tiếc rẻ, nhưng không thể không phục, cao thủ vây quanh chớp mắt đã tản đi, sức không bằng người, không thể không cúi đầu, trước khi đi, ngoái đầu nhìn lại, mặt nạ tuyền 1 màu đen, nhớ rõ không quên.

  5. #20
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    19
    Xu
    0

    Mặc định

    31.

    Đỗ khắc cả người bông băng trắng toát, chỉ lộ 2 con mắt, mắt y mở to trợn trừng, người rung lên từng chặp, như người xưa nói, lóc thịt cạo xương.

    Bì da toàn thân y rách toạc, thân thể máu thịt loang lổ, nhìn rất đáng sợ, nhưng lúc đó y bất tỉnh, chẳng đau đớn gì, giờ tỉnh dậy rồi, kéo đến như nước lũ, y đau đến thần trí mơ hồ.

    Thuốc sư nương mang về dùng cho bản thân, giờ lại dùng trên người y, sư nương quan tâm, đỗ khắc cảm động đến rơi nước mắt, nhưng giờ y đang rơi nước mắt vì đau.

    Thuốc ngấm vào vết thương, vừa xót vừa rát, như hơ lửa dưới da, da y rách nát, chỉ còn thịt đỏ, y đau đến cựa mình, mà cựa mình cũng đau, nhân gian địa ngục, chắc cũng chỉ thế này mà thôi.

    Đúng là làm liều, bảo đao của sư nương, hung binh thần khí, phàm nhân như y, lấy tư cách gì.

    1 đao kia sử ra, địa oanh lôi kích, thật không ngờ bản thân mình có thể sử ra 1 đao như vậy, cũng nhờ trong tay có thần binh, 1 chiêu kia y mới dám dụng đến, thật muốn cho sư phụ thấy.

    Nhưng đúng như sư nương nói, thịt nát xương tan a, thật không biết sau này còn cầm đao nổi không, nhỡ mà thành phế nhân, đúng là hại người hại mình.

    Sư nương bỏ ra ngoài, có khi đi tìm thuốc, sư nương thân thể không tốt, giờ lại khiến sư nương vì y mà nhọc công, nếu sau này thành phế nhân thật, y tự làm tự chịu, cũng không lụy đến sư nương.

    Trong lúc đỗ khắc nằm mơ nói mộng, tự vấn bản thân, y không biết vì y, trong thành giương cung bạt kiếm.

    Thành loạn, quân đội tiếp quản, binh sĩ hành luật, chính là luật thép, tuy có xung đột, nhưng không ai dám làm càn, vậy mà có kẻ dùng địa lôi trong thành, khinh thường luật pháp, trên đường phố bây giờ dày đặc binh lính, lùng sục khắp nơi.

    Người đông tất loạn, quan binh không dễ chọc, nhưng hắc đạo không nói lí, va chạm đánh nhau không tránh khỏi, 1 đao kia của đỗ khắc, đúng là kích động lòng người. người dạ thành vì y mà tuốt đao, cao thủ vì y mà sôi sục, chiến hỏa sau 1 đêm kia tưởng chừng lắng xuống, nhờ 1 đao của y, lại nhen nhóm thắp lên.

    Khắp nơi loạn ẩu, sư nương chắp tay sau lưng, bước chậm trên đường, không gấp không vội, trên mặt thêm 1 cái mặt nạ trắng bạch, cũng là tiện tay lấy ven đường.

    Binh sĩ đi qua, tiểu binh tiến lên xét hỏi, thủ đội kéo tay ngăn, vội vã chạy đi, sư nương nghiêng mình tránh, cao thủ từ xa đánh đến, thấy bóng dáng sư nương, đổi hướng phi hành, quay đầu bỏ đi. dưới lớp mặt nạ, sư nương mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên, đã đến nơi muốn đến, không ngờ hôm trước hôm sau, lại đến đây 2 lần.

    Mạc uy nằm trên giường ấm, hiệp hội y học lớn nhất thành tứ xuyên, nơi dành cho thế gia lắm tiền nhiều của, sau biến cố ở đạo tràng, hắn tuy thương thế không quá nặng, vẫn tránh mặt ở đây, gia tộc sợ hắn gây loạn, chẳng khác nào giam lỏng.

    Mặc dù không đến nỗi thành người vải như đỗ khắc, nhưng cũng là quấn băng đầy đầu, đang nhai xương gà răng rắc, lòng đầy oán hận.

    Trách thân thì ít, oán người thì nhiều, mạc uy đang chờ ra khỏi chỗ chết tiệt này, làm sau xử lí tên ngạo mạn kia, lần trước lật thuyền trong mương, là do hắn nóng vội, lần này chuẩn bị mà đến, để xem xương cốt ngươi thế nào cứng rắn.

    Tiếng cửa sau lưng hắn bật mở, mở cũng không báo, hắn ngoái đầu nhìn, nữ nhân trong bộ công vụ rất bình thường, trên mặt lại thêm cái mặt nạ trắng bạch, đang khoanh tay dựa cửa nhìn hắn.

    Bọn thủ vệ giá áo túi cơm, bộ chết sạch rồi hay sao, để người lạ muốn vào là vào, hắn híp mắt nhìn nữ nhân xa lạ, bỏ đùi gà xuống, tiện tay với lấy súng năng lượng để bên cạnh, cho đến khi nhìn thấy vật trong tay nữ nhân kia, cả người cứng ngắc.

    Trong tay sư nương nhiều thêm 1 chiếc nhẫn, kim loại sáng trắng, khảm 1 viên hắc thạch, vật nhỏ bất phàm, viên đá tỏa ra hắc khí nhàn nhạt, như có như không, mạc uy nhìn thấy, lòng phát lạnh.

    “đại nhân, là người của ngũ môn ?”

    “ngươi biết làm gì”

    Nói chuyện thế này, đến đây làm khó dễ, mạc gia tuy chỉ là gia tộc nhỏ, ở thành tứ xuyên cũng là địa đầu, hắn trước giờ gây chuyện, cũng nhìn rồi mới làm, đã bao giờ đắc tội đến ngũ đại gia tộc, nghĩ nát óc cũng không ra.

    Sư nương đứng yên không nói gì, vân vê chiếc nhẫn trong tay, lòng mạc uy gấp đến không thở nổi, nhưng đại nhân vật không nóng không lạnh, hắn dù suốt ruột phát điên, cũng không dám phát ra tiếng.

    Chờ cho đến khi mạc uy gấp đến mắt sắp lồi ra, sư nương lười biếng lấy trong người ra 1 khối lệnh bài, ném đến trước mặt hắn, mạc uy chau mày, thời nào rồi còn tín vật với lệnh bài, ngũ đại tộc gì chứ, giả thần giả quỷ.

    Hắn cầm khối lệnh bài lên, nhìn gia huy mà kinh ngạc, nữ nhân hách dịch kia, là người của hội đồng trưởng hội đồng liên minh, long triều thiên.

    Là cỡ nào thân thích, lệnh bài gia nhẫn đều đưa, đây là tín vật bất ly, mạc uy nghiến răng, bản thân mình cuối cùng là gây ra cái đại họa gì.

    “đỗ khắc kia, ngươi không được động vào”

    “là y, chỉ là tên lưu manh mạt hạng”

    Sư nương hừ lạnh, mạc uy biết mình lỡ lời, nửa câu sau nuốt vào, sư nương đưa tay lên vách tường, tiện tay vuốt xuống, 5 ngón tay rạch lên bức tường rắn chắc 5 đường rãnh, phát ra tiếng răng rắc.

    Mạc uy nhìn mà ớn lạnh, bất giác đưa tay sờ cổ, miệng mồm khô khốc,

    “người muốn thế nào ?”

    “cái này phải hỏi ngươi, mạc gia qua được đêm nay hay không, ngươi nói xem”

    Lời nói ra, quả thật tuyệt tình, mạc uy cắn bờ môi rướm máu, thế gia tàn khốc, hắn từ đó mà lớn lên, sống trong nhung lụa, nhưng mà hiểu rõ.

    Mạc uy run rẩy cầm lấy con dao nhỏ đặt trên bàn, ánh mắt tàn độc, cuối cùng cắn răng cắt xuống, tay phải hắn máu chảy đầm đìa, đau đến tái xanh, vẫn còn có thể cầm bát mà ăn, nhưng cả đời không thể luyện súng nữa.

    “chưa đủ”

    Lời nói lạnh lẽo, như tử thần bên tai, không cho hắn chần chừ, không đợi hắn suy nghĩ, bức người bức đến tận cùng, mạc uy đau đến mụ đầu, tròng mắt đỏ ngầu, hung hăng cắt xuống, dòng máu tươi từ chân phải phụt ra, máu bắn văng lên mặt hắn, giữ được chân, nhưng phế 1 đời.

    “chưa đủ”

    Độc ác nhất lòng dạ nữ nhân, hắn đau khổ nhìn kẻ kia muốn rách mắt, mạc uy giờ chỉ còn nửa cái mạng, còn chưa đủ.

    “ta đã là phế nhân, còn muốn thế nào ?”

    “những kẻ đi cùng ngươi”

    “chúng chẳng biết gì, chỉ làm theo mà thôi, đừng bức người quá đáng”

    “bức ngươi, là ngươi lựa chọn”

    Nữ nhân đến nhìn cũng không nhìn, mở cửa bước ra, bỏ lại mạc uy gục người, nói đến lời kia, đã muốn bán đứng đám mạc phiêu phiêu luôn rồi, còn phải do đích thân xử lí. hắn làm người tàn độc, nhưng cũng thật hèn nhát, mạc uy nổi điên đập vào máy liên lạc, gào lên,

    “người đâu, cái con mẹ nó, thiếu gia chảy máu sắp chết rồi”

    ---QC---


Trang 4 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status