TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 70 của 70 Đầu tiênĐầu tiên ... 2060686970
Kết quả 346 đến 348 của 348

Chủ đề: Sử thượng đệ nhất hỗn loạn - Trương Tiểu Hoa

  1. #346
    cuocsongbuon's Avatar
    cuocsongbuon Đang Ngoại tuyến Tôi muốn lương thiện!
    Ai cho tôi lương thiện?
    Học Sĩ sơ kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Feb 2008
    Đang ở
    Trái đất
    Bài viết
    8,217
    Xu
    11,409

    Mặc định

    Quyển 3 chương 170: Người Nữ Chân cuối cùng
    Nhóm dịch: Lưu linh hội





    Tôi chạy trước một đoạn, mọi người ở phía sau còn muốn đi theo, tôi quay mặt lại bảo “Mọi người về đi.”

    Từ Đắc Long nói: “Bảo bọn họ về trước đi, chú muốn làm gì, để anh đi cùng chú.”

    Đám Nhị ngốc đều nói: “Còn có bọn anh.”

    Tôi nói: “Không cần thiết, em đi tìm Kim Ngột Thuật nói mấy chuyện mà hắn quan tâm, khẳng định không có nguy hiểm.”

    Đồng Viện nói: “Đã không có gì nguy hiểm thì mọi người cùng đi.”

    Tôi thấy thái độ kiên quyết của bọn họ, đành phải bảo Lý Tĩnh Thủy che chở Bánh Bao và Lý Sư Sư về trước. Chúng tôi vừa quay đầu lại hướng đến soái trướng Kim quân, Bánh Bao thò đầu ra khỏi xe ngựa hô: “Cẩn thận một chút cho lão nương, xảy ra chuyện gì thì cẩn thận cái đầu, đừng có hy vọng lão nương tha cho …” Chữ còn chưa tuôn hết ra khỏi miệng thì đã bị Lý Sư Sư tóm về, đám mập mạp đều biết Bánh Bao chỉ được cái to mồm. Quân Kim mở to mắt nhìn nhau, khiếp sợ không nói lên lời…

    Bọn tôi cưỡi ngựa phi nhanh đến trước soái trướng Kim Ngột Thuật, xuống ngựa lững thững đi vào. Kim Ngột Thuật đang chỉ huy bộ hạ thu thập vật tư chuẩn bị lui binh, thấy tôi buồn bực nói: “Ngươi thế nào lại quay lại.”

    Tôi không tự nhiên nói: “Còn có một chuyện quên anh chưa nói với chú.”

    Kim Ngột Thuật thấy vẻ mặt tôi phức tạp, phất tay cho bộ hạ rời khỏi nói: “Việc gì nói nhanh đi, ta một khắc cũng không muốn ở lại đây.”

    Tôi chà xát tay nói: “Cái này… đúng là chuyện này, các chú tạm thời còn không thể rời đi.”

    Kim Ngột Thuật sửng sốt một hồi, đổi giọng nói: “Ngươi sợ ta quay trở lại? Yên tâm, chúng ta quay về Liêu Đông săn bắn, cả đời này sẽ không xuôi nam.”

    Tôi vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, các chú ở lại tiếp tục tấn công Tống triều, cái này … các chú phải ngồi lại đây vài chục năm đấy.”

    Kim Ngột Thuật nói: “Có ý gì?”

    Tôi nói: “Nên đi là bọn anh, các chú ở lại, Kim quốc của các chú không phải là muốn thiên hạ của Tống triều sao?”

    Kim Ngột Thuật thốt lên: “Ngươi lại đùa giỡn ta sao. Đại Kim của bọn ta cho dù không địch lại cũng không thể bị các ngươi đùa giỡn, hôm nay trước khi trời tối, nếu các ngươi mở đường thì thôi, còn không 80 vạn dũng sĩ bọn ta thề cùng bọn ngươi cá chết lưới rách.”

    Tôi hiểu cảm giác sợ hãi của Kim Ngột Thuật, nếu là tôi đi chăng nữa cũng thấy yêu cầu trên lúc này là một sự vũ nhục, Bắc Tống bị 80 vạn quân Kim của hắn đánh cho tơi bời, giờ chúng tôi có 300 vạn liên quân hùng mạnh, làm gì có chuyện đem khối thịt mỡ này chắp tay dâng cho người.

    Tôi vung vẩy hai tay nói: “Đừng tức giận nha, có thể là do anh nói chưa rõ. Nói thật là nếu anh muốn chơi ác thì cần quái gì phải tự mình đến?”

    Kim Ngột Thuật cơ hồ muốn đem bọn tôi loạn đao phân thây, nghe thấy lời tôi nói như vậy tạm thời tỉnh táo lại, xanh mặt nói: “Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?”

    “Đến, đến, nói ra dài dòng, chúng ta ngồi xuống bình tĩnh tâm sự một chút.”

    Kim Ngột Thuật miễn cưỡng ngồi xuống, dùng hết sức trừng mắt lên nhìn tôi.

    Tôi cười hăng hắc, sửa sang lại suy nghĩ, lúc này mới thản nhiên nói: “Nói như thế nào với chú nhỉ, anh hỏi trước chú, nếu là không có bọn anh cản chú, Kim quân của chú không phải là đã đánh hạ được giang sơn Tống triều?”

    Kim Ngột Thuật hừ một tiếng: “Tám phần chắc chắn.”

    Tôi vỗ tay nói: “Đúng rồi, nếu nói như thế thì, thế này nha, bọn anh không nên tồn tại nha. Kim quốc của các chú nhất định có thể chiếm được một nửa giang sơn Tống Triều - Nhan tướng quân có tin vào số mệnh của mình không?”

    Kim Ngột Thuật: “…”

    Tôi tiếp tục nói: “Nếu chú là người theo chủ nghĩa vô thần thì chúng ta nói theo góc độ khác, trước kia chú đã từng nghe thấy mấy trăm vạn người … bọn anh không?”

    Kim Ngột Thuật suy nghĩ một chút nói: “Đích xác là không có, ta chỉ biết ngươi là cái gì Lương Sơn 109 đầu lĩnh thổ phỉ, không ngờ được rằng là một đám giặc cỏ có thể có năng lực lớn như vậy, chúng ta là người Nữ Chân, quen nói chuyện thẳng thắn, đắc tội chớ trách.”

    Tôi cười nói: “Không có chuyện gì, chú nói rất đúng, hơn nữa Lương Sơn bọn anh thật ra chỉ là một bộ phận nhỏ, chú nghĩ thử xem có một ngọn núi nào có thể chứa được 300 vạn nhân mã không?”

    Kim Ngột Thuật nói: “Ta cũng biết các ngươi là Liên quân, nhưng mà làm cách nào để liên kết lại thì ta lại không biết.”

    “Anh đây nói cho chú biết, Liên quân bọn anh là quân đội mấy nước Tần, Sở, Đường, Tống, Nguyên, Minh tạo thành, ngoại trừ Nguyên cùng Minh, vài nước khác chú cũng nghe qua đi?”

    Kim Ngột Thuật tỏ ra bối rối: “Tần là cái kia thống nhất bảy nước Tần quốc sao?”

    Tôi chỉ vào mập mạp: “Không bốc phét chú, vị này chính là Tần Thủy Hoàng bệ hạ.”

    Kim Ngột Thuật ho sặc sụa một hồi, che cổ, mặt đỏ đến mang tai nói: “Ngươi lại đùa ta?”

    Tôi nhìn thấy hắn thật sự đã có vài phần tin tưởng, liền trầm giọng nói: “Kỳ thật có phải Tần Thủy Hoàng hay không không quan trọng, nhưng nếu không phải như vậy, hiện tại thiên hạ có nước nào có thể có nhiều tinh binh đến vậy?”

    Kim Ngột Thuật liếc mắt nhìn mập mạp, có chút nao núng nói: “Hắn … vẫn sống đến bây giờ?”

    Nhân dịp này tôi cẩn thận đem thân phận của mình giới thiệu cho hắn một chút, sau đó đem chuyện liên quân từ đâu đến nói cho hẳn hiểu. Cuối cùng tôi lôi cây nỏ tiễn lộ một nửa trên nóc lều rách nát ra nói: “Ây, đây là Tượng binh mã Nhị hào do Tần quân bắn ra, là vũ khí kiểu mới do Đường quân chế tạo, cái này chú nên tin nhỉ?”

    Kim Ngột Thuật đứng lên, hướng Tần Thủy Hoàng gật đầu nói: “Thất kính, nói thật ta còn rất bội phục ngài.”

    Mạp mạp vươn tay đè hắn xuống nói: “Hạo, bịnh thân”.

    Kim Ngột Thuật lau mồ hôi nói với tôi: “Vậy ngươi nói Đường quân là Lý gia quân đội?”

    “Không sai, đám người ngày ngày chặn cửa khiêu chiến các ngươi lấy binh khí là 18 hảo hán nhà Đường.”

    “… Thảo nào võ nghệ cao vậy! Vậy Tống quân là chuyện gì. Quân Tống đánh với bọn ta căn bản không chịu được một kích a.”

    “Đó là nhân mã ông vải bà vải nhà Tống phái tới báo thù cho con cháu của hắn, theo đó mà so sánh thì chú cũng không bằng tổ tông nhà Tống. Nhà chú mới truyền được hai đời, tài sản cũng không nhiều.”

    Kim Ngột Thuật thở dài một lúc lâu, nói: “Ngươi nói đơn giản một lần đi, quân Nguyên và quân Minh thì như nào?”

    Tôi do dự một chút nói: “Cái này, vốn không nên nói nhiều lời với chú, Nguyên quân là đám dũng mãnh mặc đồ rách nát ở phía Bắc của các chú …, còn gọi là người Mông Cổ. Sau này bọn họ sẽ diệt Kim quốc của các chú, còn tiêu diệt toàn bộ Tây Hạ, Nam Tống, thống nhất tất cả, thành lập một nước rất lớn, chính là nhà Nguyên. Về phần Minh triều chú không cần thiết phải biết rõ ràng, mỗi ngày tổ chức phát chẩn rác sang phía các chú là công lao của đám đó.”

    Kim Ngột Thuật mặt như màu đất nói: “Nhà Nguyên sẽ đem bọn ta tiêu diệt, Đại Kim quốc của bọn ta kéo dài bao nhiêu năm?”

    Tôi cũng không thể tưởng tượng được đám kiến thức lịch sử gà mờ của tôi mà cũng có cơ hội xóa nạn mù chữ nha, thuận miệng nói: “Không chỉ vài năm, dù sao trên sách sử cũng ghi lại các người bắt nạt nhà Tống, hơn nữa giang sơn Tống triều cũng không phải đều bị các chú đánh hạ, vẫn còn một nửa cổ phần ở phía Nam nha.”

    Kim Ngột Thuật a a cười khổ một tiếng: “Khổ cực cả một đời làm gì? Sớm muộn đều bị đánh về Liêu Đông, chúng ta tội gì phải ở đây chịu khổ?”

    Tôi nói: “Cũng không thể tiêu cực quá nha, chú mà nghĩ như vậy, cho dù không ai đánh chú thì cuối cùng chú cũng phải chết, vậy xã hội sao có thể tiến bộ được?”

    Lời tôi nói làm tâm tình Kim Ngột Thuật cuộn trào như nước, vừa bình tĩnh xen lẫn chút tuyệt vọng, lại có chút đại triệt đại ngộ, nếu mà có Huyền Trang ở đây đẩy hắn một cái, có khi trực tiếp lập hạ thành Phật, hắn sửa sang khôi giáp trên người, yếu ớt nói: “Ý ta đã quyết, ta trở về Liêu Đông săn thú đào sâm, cả đời không bước vào Trung Nguyên một bước.”

    Tôi vội la lên: “Anh dựa vào, anh nói nãy giờ vô ích? Anh cho chú la lối nửa ngày là để cho chú lưu lại.”

    Kim Ngột Thuật gằn giọng hỏi tôi: “Tại sao phải vậy?”

    Tôi đứng thẳng lên, đi đi lại lại trên đất, khoa tay múa chân nói: “Bởi vì lịch sử là lịch sử. Nó giống như là một gốc mía. Đây là khởi đầu và kết thúc. Chú nên ở lại Bắc Tống vài năm, chú mà đi chẳng phải là đem ngọn cây mía chém đứt sao? Tất cả chúng ta đều phải hoàn thành.”

    Kim Ngột Thuật giận dữ nói: “Ta hiểu được. Ngươi là muốn lấy Đại Kim chúng ta để làm bàn đạp, chúng ta mặc kệ.”

    Tôi chỉ vào mũi hắn nói: “Sao chú lại ích kỉ như thế? Trong lịch sử vào thời điểm thay thế triều đại, ai mà chả là bàn đạp.”

    Kim Ngột Thuật giảo hoạt tựa như một nông dân bán cải trắng, lắc đầu nói: “Không làm không làm, nhất quyết không làm.”

    Con mẹ nó nha, trước kia vội vàng muốn cướp giang sơn người ta, hiện tại động viên cũng không làm. Biết thế trước kia tôi để cho đám này vào làm chủ Trung Nguyên, ai không biết chuyện còn tưởng tôi ép con gái nhà lành làm kỹ nữ.

    Tôi năn nỉ nói: “Chuyện gì cũng từ từ, chỉ cần đừng rời đi là được.”

    Kim Ngột Thuật ánh mắt lạnh lùng: “Ta không làm thì sao.”

    Tôi rốt cuộc không nhịn được, gương nanh múa vuốt nói: “Không làm cũng phải làm! Đại pháo quân Minh lợi hại không? Anh nói cho chú biết anh còn có cái lợi hại hơn ngàn lần vạn lần đó, tại thời đại của anh có thứ chỉ lớn bằng cánh tay tùy ý ném một cái là 80 vạn đại quân của chú ra đi. Chú nghe nói về bom nguyên tử chưa?”

    Kim Ngột Thuật sửng sốt một chút, lập tức bắt chéo chân cười lạnh nói: “Ngươi nói ta cũng tin, nhưng mà ngươi còn nói nếu không có chúng ta thì ngươi cũng xong đời, chiến đê, ngươi đem cái đó đến đi, giết hết chúng ta đê xem ngươi bị làm sao giờ?”

    “Ơ…” Tôi kinh ngạc nhìn Kim Ngột Thuật, bật cười nói: “Không nghĩ tới hôm nay đụng phải dân vô liêm sỉ nha”.

    Kim Ngột Thuật dương dương đắc ý, rung rung chân cười nhẹ không nói.

    Đồng Viện thầm thì: “Đức mẹ…”

    Tôi đảo tròng mắt, nảy ra ý hay. Kéo Đồng Viện một cái, nói với Kim Ngột Thuật: “Tiểu tử chú đừng đắc ý vội, thấy vị muội tử này không. Nói đúng ra nói cô ấy cũng là người Nữ Chân, anh đã nói lúc nãy là người Nữ Chân diệt Bắc Tống, cũng không nói là bao nhiêu người. Chú mà tái phạm thêm lần nữa thì anh thật sự sẽ thịt chú, xong rồi để … em gái anh một mình thay thế Tống Vi Tông, cuối cùng bọn anh vẫn còn một người Nữ Chân nhá.”

    Kim Ngột Thuật nghe thế, nhảy dựng lên giống như bị dí đầu thuốc lá vào người, bất đắc dĩ tức giận nói: “Trên đời này thế nào lại có loại người hèn hạ như ngươi?”

    Tôi cười ha ha nói: “Những lời này của chú, giống hệt những lời Tống Vi Tông nói với anh.”

    Tôi thấy Kim Ngột Thuật đã mềm nhũn ra, vỗ vỗ vào bả vai hắn hòa nhã nói: “Chú đừng như vậy. Cũng không phải bảo chú chạy qua cửa cười một tiếng, hơn nữa chú vẫn còn nợ anh một chút nhá, chú quên rồi sao?”

    Kim Ngột Thuật nói: “Ta thiếu nợ ngươi?”

    Tôi chỉ vào mũi hắn: “Chú gọi vợ anh là xấu xí quái dị?”

    Kim Ngột Thuật lập tức ỉu xìu xuống, nói yếu ớt: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

    Tôi nói: “Tống Vi Tông đang ở trong thành Thái Nguyên, ngày mai ba bên chúng ta cùng vào thành làm một nghi thức. Sau đó phía bắc Tống triều liền thuộc về chú, rồi chú đem bố con Tống Vi Tông đến Ngũ Quốc thành của các chú chơi một chuyến, thế thôi là xong.”

    Kim Ngột Thuật cúi đầu nói: “Sau đó thì sao, chờ người Mông Cổ đến đánh bọn ta?”

    Tôi mỉm cười nói: “Tầm mắt chú hạn hẹp thế, đánh đấm cái qué gì, khi người Mông Cổ đến thì các chú bỏ đi là xong. Tất cả đều hòa hợp, một xã hội hài hòa.”

    Kim Ngột Thuật than thở nói: “Chỉ có thể như vậy.”

    Tôi đem hai tay hào hùng hoác lên vai hắn, vỗ vỗ vài cái rồi sau đó ra vẻ già dặn nói: “Tiểu tử chú đừng có như thế, bi kịch thì mới có sức cuốn hút, chú không phải là muốn làm anh hùng sao? Tộc nhân của chú sẽ vĩnh viễn nhớ đến những điều tốt chú mang lại.”

    Kim Ngột Thuật lẩm bẩm: “Ta càng muốn người khác bị ghi nhớ.”

    Tôi cười a a nói: “Được rồi, đến đây thôi. Một lúc nữa chú phái người đến lấy lương thực tiếp tế xuyên đêm luôn. Chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa.”

    Kim Ngột Thuật ngơ ngác tiễn chúng tôi ra ngoài trướng. Chúng tôi vừa mới lên ngựa hắn bỗng nhiễn như có vấn đề gì trọng đại không nghĩ ra túm lấy dây cương ngựa tôi nói: “Ôi chao không đúng, thế là thế nào, ngươi tìm mấy trăm vạn quân đến vây ta, nếu mà không động đến ta thì ta đã sớm bắt lấy tên Triệu tiểu tử kia rồi còn gì?”

    Tôi cũng hồ đồ theo hắn một lúc rồi mới quát: “Ai bảo chú bắt vợ anh và em gái anh không chịu thả?”

    Vẻ mặt Kim Ngột Thuật giống như bị sét đánh cứng ngắc, người xụi lơ ảo não lẩm bẩm: “Ta khờ thật, thật sự. Ta không thể tưởng tượng được trận chiến tranh này quả thật chỉ vì hai nữ nhân.”

    Tôi nói: “Cũng không hẳn, cứ như vậy không phải là chết ít người hơn còn gì?”

    Kim Ngột Thuật nước mắt nước mũi chảy dài: “Nhưng mà bọn ta bị chết không ít nha?”

    Tôi cười hăng hắc: “Làm gì có chuyện chiến tranh mà không chết người? Mai gặp chú!”

    Lúc chúng tôi quay lại doanh trại liên quân, nơi này đã thành một đám hỗn loạn. Đám binh lính biết cố gắng của mình đã đạt được thắng lợi có tính chất quyết định, phấn khích gấp đôi. Bánh Bao được các hảo hán Lương Sơn bao quanh, đang hứng thú chém gió về tình cảnh nửa tháng bị bắt vừa qua… còn nói là đã cố gắng đào một đường hầm chạy trốn, còn nói vì che giấy nên đã lấy một cái bàn để lên trên, nhân lúc đám binh lính ra ngoài hít khí giời đem đất cát đổ ra ngoài, đáng tiếc là đào không được 2cm đã bỏ cuộc, lý do là do lo lắng cái bụng của mình sẽ càng lúc càng lớn, qua mấy tháng nữa sợ chui không vừa.

    Tôi chen vào nói: “Em đừng có dọa, cho dù eo em có bé bằng con kiến, em tính thử xem là đường hầm như thế ai nghĩ ra là có thể đào được à?” Từ chỗ của Bánh Bao và Lý Sư Sư đến doanh trại của Liên quân phải cách nhau vài dặm, nếu đào thành công thì sau này đường tàu điện ngầm trực tiếp bảo Bánh Bao đi đào là được rồi, tôi lại hỏi: “Sư Sư đâu?”

    Bánh Bao chỉ vào một doanh trướng, ám muội nói: “Đang bày tỏ đáy lòng a.”

    Tôi đi qua áp tai vào nghe ngóng. Bên trong không có động tĩnh gì dị thường mới đi vào, vừa vào thấy quả nhiên… hai người đang ôm nhau một cục vừa khóc vừa cười. Kim Thiếu Viêm cầm trong tay một thanh đao, đang cắt từng mảnh da trâu trên người Lý Sư Sư xuống. Hai người thấy là tôi đến, tạm thời dừng lại, tôi vội vàng nói: “Hai đứa bận rộn nhỉ, Thiếu Viêm, cắt xong đám da trâu đi rồi động não tí đi nhá, chỗ quần áo bên trong đừng có dùng dao, Liên quân không có quần áo nữ.” Lý Sư Sư thẹn thùng lùi lại sau một bước.”

    Thời gian cũng đã muộn, Liên quân đã thắp lên vô số ngọn lửa, chuẩn bị tổ chức hoạt động ăn mừng lần đầu tiên. Kim Ngột Thuật phái đến một đội ngũ nhỏ, cả đám mặt mày xấu hổ theo chúng tôi đi lĩnh cứu tế. Mọi người cũng đã có ý tứ giải hòa, cấp đủ khẩu phần lương thực của 80 vạn quân. Tôi khăng khăng bảo chỉ cấp 30 vạn khẩu phần, sau đó giải thích: “Vẫn chưa xong việc, không thể cho đám Kim Ngột Thuật ăn no bò cưỡi được.” Tất cả mọi người cười: “Tiểu Cường bẩn tính.”

    Đương nhiên, chuyện gì cũng có người vui người buồn. Thang Long nghe nói là không đánh nữa liền phi thường buồn chán – anh ấy đã nghiên cứu ra model mới của Tần nỏ có thể công kích đến giữa doanh trại Kim quân: “Tượng binh mã Lục hào.”

    oOo

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Nhân gian thường thấy, sau cơn mưa, trời lại sáng. Nhưng có những hố sâu, nước vẫn còn đọng lại!


  2. #347
    cuocsongbuon's Avatar
    cuocsongbuon Đang Ngoại tuyến Tôi muốn lương thiện!
    Ai cho tôi lương thiện?
    Học Sĩ sơ kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Feb 2008
    Đang ở
    Trái đất
    Bài viết
    8,217
    Xu
    11,409

    Mặc định

    Quyển 3 chương 171: Nghi thức thu mua
    Nhóm dịch: Lưu linh hội




    Buổi tối, tôi phái người vào thành Thái Nguyên đưa tin cho Tống Huy Tông, bảo hắn chuẩn bị cho nghi thức ngày mai.

    Không bao lâu sau đám Ngô Dụng cùng mấy người Từ Đắc Long tìm được tôi, muốn nói chuyện với tôi về sự tình Kim Tống từ nay về sau, các hảo hán Lương Sơn mặc dù tự lập làm vương, nhưng mà trong lòng họ vẫn nghĩ lo toan cho dân chúng trong thiên hạ, họ đã thấy rất nhiều cảnh cướp giết hiếp của quân Kim sau khi vào đất Tống, đám Từ Đức Long thì không cần phải nói, bọn họ là quân đội nhân dân, là vì dân chúng mà chiến đấu.

    Đang trong giai đoạn công tác bận rộn Nhạc nguyên soái cũng gọi điện đến, tỏ vẻ cực kỳ chú ý đối với chuyện này.

    Chúng tôi thương lượng một hồi, nghĩ thấy cần phải soạn ra một hợp đồng, đem nhiều thủ tục, công việc công khai ra, trong đó bao gồm cả việc sau khi thành lập chính phủ quân Kim không được đối xử bạo lực với dân chúng Tống triều, không được tiến hành văn tự ngục, không được tăng thuế suất ít nhất trong vòng 10 năm trở đi…

    Ngô Dụng nhìn phần hợp đồng dài đến 55 trang, cười nói: “Cái này, giống như là hợp đồng thôn tính, sáp nhập M&A của hai công ty.”

    Tôi xúc động nói: “Ngày mai triển khai gặp mặt, tiến hành nghi thức thu mua sẽ tính, chúng ta tổ chức tuyên truyền để cho dân chúng Tống triều chuẩn bị tâm lý đón nhận.”

    Một công ty kinh doanh thất bại, có người đến thu mua còn tốt hơn là phá sản, ít ra người lao động còn có việc làm, có thể tiếp tục sống hòa bình, cho nên đối với các công nhân viên thấp tầng thì cũng không quá quan tâm, đương nhiên đối với một ít nhân viên quản lý ở trung thượng tầng thì chắc chắn phải có xáo trộn.

    Lý Tĩnh Thủy và Ngụy Thiết Trụ là những người đã làm việc ở thế kỷ 21 góp ý: “Tốt nhất cần phải có cơ cấu giám sát, nếu không chúng ta rời đi, các công ty có vốn đầu tư nước ngoài ngược đãi công nhân viên thì làm sao?”

    Tôi nói: “Vậy ngày mai gọi thủ lĩnh của Liên quân cùng đến, bọn họ là các thành viên Hội đồng quản trị và cơ cấu giám sát, Kim Ngột Thuật nếu không thực hiện theo hợp đồng thì họ tiếp tục bao vây, cô lập - còn nữa, bọn anh chú ý lời nói một chút, dù gì đi chăng nữa sau này 56 dân tộc anh em đều là người một nhà, nghiêm khắc mà nói thì Kim Ngột Thuật cũng không thể gọi là một công ty nước ngoài, nhiều nhất gọi đó là sự hợp nhất khu vực.”

    Vì vậy chúng tôi lại soạn thảo ra một phần văn kiện về trách nhiệm và biện pháp trừng phạt dài 12 trang, dùng kim bấm đóng lại thành hai bản sao dự phòng.

    Sáng sớm hôm sau, đại biểu ở khắp nơi tề tụ ở thành Thái Nguyên, Kim Ngột Thuật đã ở trọ tại khách sạn 5 sao “Duyệt Lai” với tư cách là người thu mua từ đêm hôm qua. Bởi vì trong lịch sử hoàng đế Bắc Tống cuối cùng là Tống Khâm Tông, cho nên ngày hôm qua Tống Huy Tông cũng cử hành một nghi thức nhường ngôi ngắn ngủi, đem vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị trao lại cho con mình.

    Vào lúc 9h01 phút sáng, phủ thái thú Thái Nguyên đã được giăng đèn kết hoa, giải thảm đỏ ra tận ngoài cửa, Kim Ngột Thuật được xe ngựa của Thái thú Thái Nguyên đón đến, hai vị Hoàng đế Huy Khâm đứng hai bên, bên trung gian có tôi cùng Tần Thủy Hoàng, Tần Quỳnh, Lưu Nhật Bổn, Mộc Hoa Lê cùng Hồ Nhất Nhị Nhất đi theo sau bọn họ, 20 khẩu Hồng Vũ đại pháo được đặt ở trước cửa phủ, bên trên khoác lụa đỏ, dùng để bắn loạt chào mừng. Nòng pháo được ngồi một ít hỏa dược cùng một đống giấy màu, tiếng pháo vang lên, đoàn kèn trống quân nhạc Lương Sơn thổi khúc “Hảo hán ca”, đoàn người chúng tôi chậm rãi bước vào khán phòng giữa màn giấy màu sặc sỡ rơi lả tả.

    Ở giữa quá trình có chút nhạc đệm, có khoảng 20 quân Kim đi theo Kim Ngột Thuật nghe được tiếng pháo vang, có một nửa trong số đó theo bản năng tìm công sự che chắn, còn có mấy người phản xạ theo điều kiện cúi đầu tìm, có thể là nghĩ lại có đồ ăn bay đến rồi.

    Đi vào lễ đường, ngay giữa là một bàn diễn thuyết, bên trái dựng cờ Kim quốc, bên phải bày Đại Tống cờ xý, trung gian là để lá cờ tam giác của Dục Tài, trên đỉnh đầu treo băng rôn: “Chúc nghi lẽ kí kết hợp đồng thu mua giữa tập đoàn Hoàn Nhan và xí nghiệp Triệu thị thành công tốt đẹp”, trước mặt Kim Ngột Thuật cùng Tống Huy Tông đặt sẵn một phần hợp đồng thu mua, kẹp trong cặp trình ký bằng nhựa, bên cạnh có để một chiếc bút lông sói màu vàng.

    Người chủ trì phụ trách nghi thức ký kết hôm nay vẫn là Tú Tú, mặc một chiếc áo dài cách tân, tay cầm loa, thanh âm ngọt ngào nói: “Xin mời các vị đại biểu phía dưới an tọa, để nghi thức ký kết chính thức bắt đầu.”

    Tôi kéo tay Kim Ngột Thuật và Tống Huy Tông đến vị trí tương ứng của họ trong tiếng vỗ tay, duỗi tay làm tư thế mời, ba người liền ngồi xuống, Tú Tú nói: “Hôm nay là một ngày có ý nghĩa đặc biệt, xin giới thiệu tập đoàn Hoàn Nhan đến từ Liêu Đông, đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm, không ngừng theo đuổi những ý tưởng kinh doanh và xây dựng văn hóa công sở mới, được thúc đẩy bởi các quy tắc của thị trường quốc tế, đã thực hiện rất tốt việc tích lũy tư bản, thôn tính và sáp nhập. Xí nghiệp Triệu thị theo nguyên tắc đôi bên cùng có lợi, bình đẳng và tối ưu hóa các nguồn lực, nguyện ý cùng tập đoàn Hoàn Nhan triển khai hợp tác toàn diện...”

    Tôi nói với Kim Ngột Thuật và Tống Huy Tông ở hai bên: “Hai vị nhìn xem hợp đồng đi.”

    Tống Huy Tông tiện tay lật vài tờ nói: “Ta không có ý kiến.”

    Kim Ngột Thuật lại cẩn thận cầm lên đọc, kết quả là vừa nhìn vừa than thở, một bản hiệp ước dày như quyển tiểu thuyết hắn chỉ nhìn lời mở đầu liền không muốn xem nữa, nhíu mày nói: “Lại hỏi lần cuối, ta có thể không ký được không?”

    Tôi giữ nguyên vẻ mặt mỉm cười, ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “Không thể.”

    Kim Ngột Thuật bộp một cái khép lại hiệp ước nói: “Vậy còn cái quái gì để mà xem, dù sao chỉ còn lại một điều, đối với dân chúng Tống triều không thể đánh, không thể chửi, lại còn phải cực kỳ cung phụng - chúng ta chạy từ xa đến đây đúng là chỉ vì phục vụ bọn họ.”

    Tôi nắm tay hắn kích động nói: “Ai nha nói rất hay nha, có tinh thần giác ngộ, đúng là người công bộc của nhân dân nha.”

    Tống Huy Tông không nói hai lời cầm bút lông ký tên mình vào tờ cuối cùng, chữ ký nhìn rất đẹp, xem ra tiểu tử này phi thường hài lòng, đây là điều tốt cuối cùng mà hắn dùng thân phận lãnh đạo Bắc Tống làm cho người dân.

    Kim Ngột Thuật run rẩy cầm lấy bút lông, cảm giác còn bi thương hơn việc ký khế ước bán thân của mình, tôi vỗ vai hắn một cái nói: “Vui lên chứ, là chú thu mua hắn chứ không phải hắn thu mua chú.”

    Tống Huy Tông có chút hả hê nhìn hắn nói: “Cũng chỉ có thế.”

    Kim Ngột Thuật trừng mắt với hắn nói: “Hoan nghênh ngươi có thể mua lại bất cứ lúc nào, chống lại thì ta là cháu nội ngươi.” Nói xong run rẩy ký tên mình vào, tôi phì cười nói: “Hiện giờ hợp tác với bọn anh thì chú nên thấy vui mừng, bọn anh đã nghiên cứu chế tạo ra Tượng binh mã Lục hào.”

    Tiếp theo Tống Huy Tông và Kim Ngột Thuật trao đổi hiệp ước, lại ký tên, tôi lại vỗ tay dẫn đầu, dùng chén đĩa bê đi văn bản hiệp nghị, Trương Thanh, Đổng Bình vội vàng khui ba bình Tam Oản Bất Quá Cương, còn dùng miệng bắt chước thanh âm tiếng nổ sâm panh: “Phanh!”

    Mọi người tham dự hội nghị rót rượu, tất cả ngoại trừ Kim Ngột Thuật giơ cao bát rượu lớn tiếng hô: “Hợp tác vui vẻ!”

    Kim Ngột Thuật nghiêm mặt, uống tượng trưng một hớp với tôi rồi nói: “Vậy ta đi trước, trở về chuẩn bị cho tốt để làm công bộc cho các ngươi.”

    Tôi chỉ chỉ vào đám nguyên thủ quốc gia và tướng quân phía dưới nói: “Chú nên tuân thủ nghiêm khắc hợp đồng, nếu không bọn anh lại đến tìm chú, lần tới có thể không còn là hù dọa đâu…” Tôi chỉ vào Đồng Viện: “Còn nhớ cô bé kia đi? Cô ấy là người thừa kế ẩn giấu của đám Nữ Chân các chú, phỏng chừng trong lòng cô ấy hơn ai hết càng mong chú phá hợp đồng đó.”

    Phương Trấn Giang ôm thắt lưng Đông Viện cười nói: “Ây, không thể tưởng tượng được em còn trở thành vương mẫu đó.” Bị Đồng Viện đánh cho một chưởng.

    Tần Thủy Hoàng tiến lên an ủi Kim Ngột Thuật đang chán nản nói: “Lạm cho tột, đạnh đạnh giệt giệt suột ngạy có gị tột? Đọi bụng nên tịnh tình có chụt nọng, mọi ngượi nghị chụ đang độ lỗi, lạm ngượi không thể so mạnh yệu.”

    Kim Ngột Thuật giận dữ nói: “Ngươi là tự làm tự sướng, còn ta là làm cho người khác hưởng.”

    Mộc Hoa Lê cầm bát rượu nói: “Cũng không thể nói như thế, ngươi đối xử tốt với người khác, người khác cũng có thể đối xử tốt với ngươi, sau này lúc người Mông Cổ bọn ta đến thu mua chú cũng sẽ rất nhẹ nhàng nha.”

    Kim Ngột Thuật rùng mình, chán nản bỏ đi.

    Còn thừa thời gian, dù sao cũng là người mình, tôi dứt khoát mở tiệc rượu trong phủ Thái thú, Liên quân bận rộn hơn nửa tháng rốt cuộc cũng đại công cáo thành, có thể thật sự buông lỏng một chút nha.

    Tôi thấy Tống Huy Tông ít nhiều có vẻ mất mát, hỏi hắn: “Chú nghĩ tới chưa? Đi dạo thành Ngũ Quốc xong định cư ở đâu?”

    Tống Huy Tông ngơ ngác không nói gì, mặc dù bọn tôi đã giảm thiểu sự sỉ nhục mất nước của hắn tới mức nhỏ nhất, nhưng dù sao cũng không phải là sự tình vẻ vang gì, tôi nói: “Nếu không chú đi theo Lưu Nhật Bổn về với tổ tiên của chú ý?” Tôi nghe nói chỉ có tình cảm ấm áp của gia đình mới có thể sưởi ấm trái tim của một người thất bại.

    Tống Huy Tông lắc đầu như trống bỏi, nói: “Không đi!”

    Có thể thấy tiểu tử này cũng không ngu một chút nào, biết đi tới thời Triệu Khuông Dận khẳng định không có quả ngon để ăn, so ra còn không bằng ở lại thành Ngũ Quốc, hắn nói: “Còn có địa phương nào non xanh nước biếc, dân phong thuần phác, yêu thích nghệ thuật?”

    Tôi vân vê cằm cân nhắc nói: “Non xanh nước biếc, dân phong thuần phác, còn phải yêu thích nghệ thuật? Chú xem ra cũng khó hầu hạ nha…” Lúc này tôi phát hiện tâm tư của Tống Huy Tông đã chạy đi chỗ khác, ánh mắt đăm đăm, thân thể run nhè nhẹ, nhìn theo ánh mắt của hắn chỉ thấy Lý Sư Sư mặc một bộ lễ phục màu xanh nước biển, đi cùng Kim Thiếu Viên cười tươi như hoa, trên người đeo vài món trang sức đơn giản càng làm tôn lên vẻ cao quý xinh đẹp của cô ấy. Kẻ có tiền đúng là có biện pháp, chỉ cần một đêm Kim tiểu bại gia tử đã tìm cho cô bé một bộ trnag phục cực kỳ phong cách.

    Tồng Huy Tông lẩm bẩm nói: “Chỉ cần có nàng đi cùng, ta đi đâu cũng được.”

    Tôi tức giận nói: “Đến lúc nào rồi mà chú còn có tâm tư này. Chú tự xem lại mình đi, còn đòi so với gia hỏa đó, chưa kể chú hiện tại cũng phá sản rồi nha.”

    Lý Sư Sư lúc này cũng phát hiện Tống Huy Tông đang nhìn mình, hào phóng bước tới, nhìn dáng vẻ chỉ thấy đẹp há mồm, đáng tiếc tay cầm bát rượu tráng men to tướng phá hết cả phong cảnh, cô nàng nhẹ nhàng cụng bát với Tống Huy Tông nói: “Sau này nhớ chiếu cố tốt bản thân, chúc anh hạnh phúc.”

    Kim Thiếu Viêm để tay vòng qua eo Lý Sư Sư, ôn hòa nói với Tống Huy Tông: “Tôi là Kim Thiếu Viêm, rất hân hạnh được gặp.” Đây là lần đầu tiên tình địch gặp mặt, bất quá Tống Huy Tông đã không còn là mối đe dọa, cho nên Kim Thiếu Viêm cũng coi hắn như không tồn tại, đơn giản là “chào hỏi”.

    Tống Huy Tông mặt như tờ giấy trắng, lúng ta lúng túng nói: “Chúc các ngươi hạnh phúc.”

    Hai người Kim Lý ngay lập tức rời đi, ra sân khiêu vũ, Lý Sư Sư cũng chẳng có cảm tình gì với hắn, Tống Huy Tông cũng chỉ là thèm muốn sắc đẹp của nàng, trì hoãn một lúc rồi cũng thoải mái, thở dài nói: “Đúng rồi Tiểu Cường huynh, ta nghe nói ở chỗ các người có cái gì gọi là trường nghệ thuật, chỗ đó có nhiều phụ nữ xinh đẹp không?”

    “… Cũng không ít.”

    Tống Huy Tông hưng phấn nói: “Ta đi với ngươi, nhuyễn ngọc ôn hương, ngoài ra còn có thể bàn luận nghệ thuật, cực kỳ vui vẻ!”

    Tôi trầm mặt nói: “Hoàng thượng mời tự trọng, cô nương chỗ đó chỉ bán thân chứ không bán nghệ…”

    oOo


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Nhân gian thường thấy, sau cơn mưa, trời lại sáng. Nhưng có những hố sâu, nước vẫn còn đọng lại!

  3. #348
    cuocsongbuon's Avatar
    cuocsongbuon Đang Ngoại tuyến Tôi muốn lương thiện!
    Ai cho tôi lương thiện?
    Học Sĩ sơ kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Feb 2008
    Đang ở
    Trái đất
    Bài viết
    8,217
    Xu
    11,409

    Mặc định

    Quyển 3 chương 172: Sơ kết hành động quân sự bao vây Kim Ngột Thuật của Liên quân
    Nhóm dịch: Lưu linh hội




    Tiệc rượu kết thúc, Tần Quỳnh là người đầu tiên tìm tôi nói: “Tiểu Cường, nếu không còn việc gì làm thì bọn anh rút lui trước, lúc nào cần thì bọn anh lại đến, cũng tiết kiệm chút tiền cho Kim Thiếu Viêm.

    Tôi nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Anh nói đúng, bọn anh đi thôi, hảo hảo thay em cảm ơn các tướng sĩ.”

    Vì vậy 20 vạn Đường quân là nhóm đầu tiên bắt đầu rút quân khỏi Bắc Tống.

    Liên quân lần này qua nửa tháng hợp tác đã tạo lập tình hữu nghị cực kỳ thân mật, trải qua đủ bốn sướng, giả gái, cà khịa, khiêng súng và chia sẻ chiến lợi phẩm cướp được. Đang vui lại đứt dây đàn, đám người Mông cổ trọng tình trọng nghĩa dắt ngựa, yên lặng chăm chú nhìn Đường quân đang rời đi, bọn thổ phỉ Lương Sơn thì đem từng vò từng vò rượu tự ủ tốt nhất của mình ra, đổ đầy bình đựng nước của mọi người. Tần quân, Tống quân và Minh quân đi tới, lưu luyến cầm tay tạm biệt, mặc dù biết rõ điều này … từ biệt tại đây là sẽ không hẹn gặp lại. Nhưng mà vẫn có nhiều người để lại địa chỉ của mình, bời vì do khác biệt triều đại, tên gọi địa điểm khác nhau, cho nên cả đám chỉ chỏ địa điểm trên bản đồ hiện đại do tôi mang đến, giảng giải tỉ mỉ, kết quả cả đám phát hiện rất nhiều người trong bọn họ rõ ràng là … ở cùng một chỗ, thậm chí là cùng một làng, cùng đường phố, cùng số nhà …

    Đường quân bắt đầu rời đi, những người khác cũng bắt đầu di chuyển, Lưu Nhật Bổn tìm được tôi nói: “An quốc công, mạt tướng cáo từ. Mấy ngày nay là thời gian nhẹ nhàng khoái trá nhất của mạt tướng, Mạt tướng muốn trở về.” Tôi lôi kéo hắn nói: “Nhớ mang đầy đủ khẩu phần lương thực cho các tướng sĩ, mấy món mơi mới mang nhiều đi một chút, nhất là các tướng sĩ có gia đình. Quan tâm đến gia đình các binh sĩ thay anh.” Lưu Nhật Bổn vội vàng cảm tạ, cuối cùng ngập ngừng nói: “An quốc công. Trước khi mạt tướng đi Hoàng thượng còn dàn xếp một sự kiện…”

    “Nói đi.”

    Lưu Nhật Bổn khó xử nói: “Chuyện này là chuyện tốt nha, Hoàng thượng muốn mời quốc công đi nhậu.”

    Tôi thấy nét mặt hắn vặn vẹo, không khỏi buồn bực, nghĩ ngợi một hồi chợt hiểu ra, cười nói: “Chú yên tâm, chú về nói với Hoàng thượng là đợi chuyện bên này kết thúc anh lập tức trở về uống chén rượu đấy.” Lão Triệu còn băn khoăn chuyện tôi còn nắm binh quyền trong tay, không quên nhắc tôi nhớ uống chén diệu nổi danh trong lịch sử kia.

    Chỉ trong một đêm, binh lính Liên quân rút đi không ít, Mộc Hoa Lê và Hồ Nhất Nhị Nhất cùng nói lời từ biệt với tôi, tôi buồn bực nói: “Các anh sao lại đến cùng nhau?”

    Hồ Nhất Nhị Nhất cười nói: “Chắc do bọn anh về chung đoạn đường dài.”

    Mộc Hoa Lê đẩy vai tôi cười nói: “Tiểu Cường, vẫn câu nói cũ, bọn anh lúc nào cũng hoan nghênh chú đến thảo nguyên chơi, lần trước 200 nô lệ bị Bác Nhĩ Hốt lấy đi anh vẫn không phục, uống rượu thì hắn còn lâu mới là đối thủ của anh.” Nhờ vậy mà giờ tôi mới biết lần trước ai mới là người chiếm tiện nghi.

    Tôi bĩu môi nói: “Anh chuốc say em chỉ vì muốn 200 nô lệ à?”

    Mộc Hoa Lê cười ha ha nói: “Tiểu Cường huynh đệ, hảo lễ a. Lần sau chú đến ai muốn chuốc chú say anh thay chú chống đỡ!”

    Tôi cười nói: “Đây mới là hảo huynh đệ.” Tôi xoay sang Cáp Tư Nhi nói: “Cáp Tư Nhi, lần này kiếm được bao nhiêu chiến lợi phẩm?”

    Cáp Tư Nhi mỉm cười nói: “Không nhiều cũng không ít, chưa tính qua, anh đến là giúp chú đánh nhau, không phải đến để… phát tài nha.”

    Tôi cảm kích nói: “Chờ thêm chút thời gian nữa cho thiên đạo bình tĩnh lại, anh đến quán rượu của em hai anh em mình gầy độ nhậu, anh hạ em sập tại chỗ em cũng can tâm.”

    Chúng tôi bốn người bỗng nhiên đồng thời im lặng, sau đó ngầm hiểu cùng ôm lấy nhau.

    Hình ảnh như vậy trong doanh trại Liên quân đếm không xuể, chiến sĩ vài nước ôm nhau thành một đống khóc thất thanh, bọn họ có người quen nhau trong lúc đánh nhau với quân Kim, có người quen nhau trong lúc phối hợp diễn tập, lính nhà Tần có thể ôm lấy quân nhân nhà Minh, thủ hạ Hạng Vũ có thể cùng một người Mông Cổ ôm nhau khóc.

    Lần phối hợp này của Liên quân cùng bao vây Kim Ngột Thuật không chỉ đơn giản chỉ là ý nghĩa làm cho binh lính các triều đại trở thành sinh tử chi giao, được lợi nhất rõ ràng là quân Tần. Ở cuối thời Chiến quốc thì chiến xa được coi là biểu hiện thực lực quân sự của một quốc gia, thông qua trận chiến này đã bị quân Tần coi như lót giày, cái món be bé - gọi là bàn đạp thu hút họ hơn. Đừng xem thường món đồ nhỏ bé đó, trong lịch sử quân sự nó được coi là một cột mốc. Có món đồ chơi này có nghĩa là kỵ binh đã hoàn thiện, còn cái nữa chính là binh khí. Trước kia vũ khí của quân Tần chủ yếu là thiết kiếm, mặc dù đã đại diện cho kỹ thuật tinh luyện kim loại cao nhất thời đó. Nhưng mà còn lâu mới so sánh được với công nghệ đời sau của nhà Đường, Tống. Lấy thiết kiếm chém nhau với thiết kiếm, cả hai thanh đều mẻ một miếng lớn, mà lấy kiếm sắt chém nhau với kiếm thép, trên kiếm thép cùng lắm mẻ miếng bé tẹo như răng cưa, vũ khí là thứ mà binh lính quanh năm suốt tháng sử dụng, có khi chỉ mài qua một chút lại dùng để chiến đấu, trang bị cho cả một đội quân nghiêm chỉnh thì sẽ như thế nào - thậm chí một vài binh lính của Chính béo đã trao đổi được vài món vũ khí làm bằng thép không rỉ.

    Cho nên các model Tượng binh mã không cần phải nói đến nữa, một đống Tần nỏ Liên quân chế tạo ra không sử dụng đến đều đem tặng cho Chính béo, số lượng nỏ tiễn của quân Tần đã đủ để cho 10 vạn người liên tục công kích một tòa thành trong vòng 10 ngày đêm.

    Đương nhiên không thể nói càng lạc hậu thì càng kiếm được tiện nghi trong trận chiến này, Tần quân chú trọng đến đổi mới phần cứng, quân Đường, Tống, Nguyên, Minh cũng thu được lợi ích không nhỏ trên lĩnh vực chiến thuật, căn cứ theo đó mà nói, tiến bộ của bọn họ cũng không hề thua kém quân Tần.

    Đầu tiên, nhiều binh chủng liên hợp tác chiến là điều bọn họ chưa bao giờ trải qua, khi đó các quốc gia đều có sở trường riêng, chỉ có thể dựa vào đó tăng cường lực lượng của riêng mình để xưng bá chiến trường, hiện tại bọn họ đều hiểu được chỉ có tăng lên sức mạnh tổng hợp mới là đạo lý đúng đắn, kinh nghiệm thu được từ lần hợp tác tác chiến đa quốc gia này đã mang lại cho họ niềm vui bất ngờ.

    Về mặt lý thuyết, một quốc gia hùng mạnh luôn muốn phô trương sức mạnh quân sự của mình thông quan các cuộc duyệt binh, diễn tập quân sự, thể hiện tính răn đe, ví như trong lịch sử quân Đường đã từng duyệt binh, nhưng mà như thế đơn giản chỉ là kiểm tra sức mạnh quân sự của mình, Còn lần này là một lần tập trận, giống như nhà Tống, nhà Minh sau nay thi thoảng lại sử dụng phương pháp này để duy trì sức chiến đấu của quân đội nước mình ở mức trung bình.

    Đối với việc tuyên truyền, đả kích dư luận từ trên không, là gợi ý đến từ quân Tần. Dĩ nhiên các triều đại sau này cũng có thể làm được Tần nỏ. Chỉ có điều từ trước đến giờ họ chỉ chú trọng đến lực sát thương mà xem nhẹ một loại chiến thuật quan trọng khác, đó chính là tuyên truyền, dư luận viên rất là quan trọng nha, đem thư khuyên đầu hàng gắn ở nỏ tiễn bắn về phía địch nhân đã trở thành pháp bảo trong tương lai cho quân đội các quốc gia tham gia liên quân lần này.

    Bồi dưỡng nhân tài quân sự, phải được thực hiện trong chiến tranh. Một lãnh đạo nhân tài còn hơn 100 lão binh kinh nghiệm phong phú, cái này … đây là những gì bọn họ học được thông qua trận trường xà của quân Đường. Lý Nguyên Bá dù có hung dữ hơn nữa cũng chỉ có thể phụ trách được một mắt trận. Tiểu Cường tôi lại rất yếu nhưng tôi lại mang đến vô số ý tưởng thâm hiểm gây ngạc nhiên dẫn đến chiến thắng - đây là lý niệm tiên tiến nha, là tác dụng quan trọng của nhân tài xuyên qua a! Ách… hình như rất nhiều lý luận tri thức chính xác là đều do tôi truyền thụ cho bọn họ. Cho nên mấy quốc gia sau này đã phát triển giáo dục quân sự, hình thái sớm nhất là trường quân đội, tên của tôi thường xuyên được nhắc đến trong sách giáo khoa của các trường. Giống như trong phim hiện đại thường hay nhắc đến Trần Hưng Đạo, Võ Nguyên Giáp á. Tôi trích lục mấy nội dung nổi tiếng như sau: Nhà nghiên cứu lý luận quân sự nổi tiếng Tiểu Cường từng nói qua: Chúng ta không sợ đi giày khi đi chân trần, khi nào chúng ta có giày để đi, chúng ta vẫn đi chân trần. Chiến tranh là gì, là thời điểm kiếm tiền. Chúng ta có sĩ khí thì đánh bằng sĩ khí, chúng ta cái gì cũng không có mà kẻ địch có cả sĩ khí và tiền. Chúng ta sẽ so sánh tốc độ với chúng… cái này … câu cuối cùng được mọi người đánh giá là không kém hơn câu danh ngôn “Binh giả quỷ đạo giã” (Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá - Binh pháp Tôn Tử), nhưng mà quả thật tôi cũng chả nhớ ra tôi nói câu đó lúc nào.

    Cuối cùng là chênh lệch do khoa học kĩ thuật mang đến, lần này tác dụng của đại pháo của quân Minh đem đến cả Liên quân đều thấy, làm cho mọi người sâu sắc cảm nhận được uy lực của công nghệ cao, Chương Hàm lén lén lút lút tìm Vương Bát Tam hỏi han nửa ngày, sau đó tôi lại hỏi Vương Bát Tam mới biết được là hắn muốn mua hai khẩu Hồng Vũ đại pháo của quân Minh.

    Một ngày sau đó, Liên quân doanh trại đã trống trải đi rất nhiều, chủ lực quân Tần cũng đã về nước. Chỉ còn lại Vương Bí mang theo mấy ngàn người chờ Tần Thủy Hoàng, đại quân Đường, Tống, Nguyên, Minh cũng đều tiến nhập binh đạo, Từ Đắc Long mang theo vài người đến nói lời tạm biệt với tôi, tôi buồn bực nói: “Bọn anh đi về làm gì, ở lại Lương Sơn chả tốt hơn à?”

    Từ Đắc Long mỉm cười nói: “Bọn anh còn có sứ mạng, nghiêm khắc mà nói, bọn anh trong thời gian này đang là lính đào ngũ nha.”

    Tôi giận dữ nói: “Vậy bọn anh đi đi, nhớ kỹ, nếu mà không đối phó được thì liên lạc em, em đi triều Nam Tống giáo huấn tiểu tử Kim Ngột Thuật kia.”

    Từ Đắc Long cũng biết nói đến cùng thì điều này cũng không phải chuyện gì to tát cả, vẫn cười lớn, dẫn đám Lý Tĩnh Thủy và Ngụy Thiết Trụ kính tôi một lễ, rồi cả đám đi về triều Nam Tống kháng Kim.

    Trong cả đám người ai nên về Dục Tài thì về đi Dục Tài, đám thổ phỉ cũng thu thập quân nhu quân dụng, nói lời từ biệt với tôi rồi châm rãi xuất phát về Lương Sơn.

    Tôi thấy bên cạnh mình một lần nữa chỉ còn lại mấy người Chính béo, Nhị ngốc, Lý Sư Sư và Kim Thiếu Viêm, kéo Bánh Bao tới hỏi bọn họ: “Mọi người có tính toán gì không?”

    Chính béo nói: “Anh lại đọi gội. Chú tịnh.”

    Xem ra Kim Thiếu Viêm và Lý Sư Sư lăn lộn ở bên ngoài, rốt cục cũng muốn tìm kiếm một chỗ dựa. Lý Sư Sư không thể quay lại thời hiện đại, cho nên quyết định đi Tần Triều kết hôn vỡ mật, Nhị ngốc có người phụng bồi cũng cùng đi. Tôi nói: “Anh và Bánh Bao cũng đi về, đợi cô ấy sinh xong anh lại đi tìm mọi người.”

    Bên cạnh bỗng nhiên có người nhẩy ra, nói: “Cũng đem ta về đi.”

    Chúng tôi nhìn lại, đồng loạt kinh hãi, người này là Tần Vũ Dương, Nhị ngốc vô thức đứng lại trước người Tần Thủy Hoàng. Tần Vũ Dương cười nói: “Ta không giết Doanh Chính nữa, chính là muốn đi về. Ở địa phương quái quỷ Dục Tài buổi tối còn sáng hơn ban ngày, ta không ngủ được.”

    Tôi bật cười nói: “Mày hiện tại không thể trở về, nhưng mà chờ một năm sau không muốn về cũng phải về.”

    Tần Vũ Dương chu chu mồm nói: “Một năm sau khi ta về có còn phải đi ám sát Doanh Chính?”

    Hắn nói những lời này ra, tôi nhất thời ngây ngốc như gà gỗ …

    Thật là một vấn đề nan giải a, mập mạp và Nhị ngốc ở chỗ tôi đợi một năm. Bởi vì thiên đạo đột biến vừa mới trở về, tôi hao hết sức lực, thiên tân vạn khổ giúp bọn họ khôi phục trí nhớ, lại diễn kịch lừa gạt thiên đạo, vậy Tần Vũ Dương ở chỗ tôi … đợi hết một năm lại trở về, Mập mạp và Nhị Ngốc trong không gian đó có còn là Mập mạp và Nhị Ngốc đứng trước mặt tôi?

    oOo

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Nhân gian thường thấy, sau cơn mưa, trời lại sáng. Nhưng có những hố sâu, nước vẫn còn đọng lại!

    ---QC---


Trang 70 của 70 Đầu tiênĐầu tiên ... 2060686970

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 4 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 4 khách)

DMCA.com Protection Status