TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 456
Kết quả 26 đến 28 của 28

Chủ đề: Phong tiễn

  1. #26
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    19
    Xu
    0

    Mặc định

    37.


    Đỗ khắc thoát hiểm cảnh, nên vui mừng mới phải, nhưng đánh xong 1 trận, sư muội tâm tình không tốt. y nằm im thin thít, không dám động mình, sư muội đến uống trà cũng nghiến răng ken két, nộ hỏa bốc lên, y sẽ như cái chung trà kia, thiêu đến bốc hơi.

    Y nhìn ra cửa, ngóng sư nương trở về, sư nương lạnh nhạt vô tình, nhưng trước giờ đánh người đều có lí do, sư muội không cần lí do cũng cắn người, đúng là sư đồ nghịch.

    Ngóng sư nương, sư nương trở về, đỗ khắc nụ cười chưa mở, mồm méo xẹo, về còn mang theo 1 người, là ma nữ trịnh nghi.

    Trịnh nghi đến còn mang theo phi hành khí cá nhân, nói cá nhân, to bằng cả 1 gian nhà, bên trong đủ loại máy móc công cụ kì dị, mà theo như cô ta nói, vậy mới đủ để chữa trị cho đỗ khắc.

    cô ta vác túi lớn túi nhỏ, 1 mình ôm sợi dây cáp to bằng cánh tay, tự mình sắp đặt mọi thứ, thân thể mảnh mai yếu đuối, đào đâu ra sức lực, ma nữ thật tà môn.

    Vừa lắp đặt máy móc, ánh mắt cô ta như lửa, hừng hực quét tới quét lui trên người y, như lóc từng thớ thịt, còn y, cá nằm trên thớt. đỗ khắc sợ đến tái mặt, rơi vào ma trảo của cô ta, chẳng tốt lành gì. y dùng ánh mắt cầu cứu tìm kiếm sư nương, sư nương đã mang theo sư muội ra ngoài, sư muội trước khi đi còn cười khẽ thành tiếng, lòng như xát muối.

    Tần phỉ theo sư nương ra ngoài, tâm không cam, lòng không nguyện, cả ngày bị dồn nén, thị đã chịu không nổi.

    “rốt cuộc là muốn ta làm gì, nơi này vốn không cần đến ta”

    “còi câm kia, đưa ta nhìn 1 chút”

    Tần phỉ do dự, rõ ràng không muốn, còi kia thị cực ít dùng, vừa nãy là do quá khẩn trương, không ngờ là vì tiểu tử kia mà dùng đến, đồ tốt lộ ra rồi, vương hỏi, thị cuối cùng cắn răng giao ra.

    “cũng không chiếm đồ tốt của ngươi”

    Thấy tần phỉ nóng lòng, sư nương phì cười. còi trong tay làm bằng thép bạc, sợi thép tinh luyện, quấn bện vào nhau, làm thành 1 cái còi trận, tiếng còi chói tai vô cùng, trên chiến trường vô cùng hiệu quả, là đồ từ thời của tiên vương, chính là từ mấy trăm năm trước.

    Vốn có 3 cái nằm trong tay các vương, truyền qua nhiều năm, đến nay chỉ còn có 1, lần cuối cùng nhìn thấy, là của tiền vương, không ngờ mười mấy năm trước loạn lạc, đến cuối cùng, vào tay tần phỉ.

    Tại sao tất cả mọi thứ, cuối cùng đều xoay quanh tiểu tử kia, đến cả đồ tưởng như mất đi, cũng tự tìm về. đao cũng thế, còi cũng thế, đến cả người cũng vậy, là ngẫu nhiên, đâu ra ngẫu nhiên nhiều như vậy, lẽ nào, là thiên mệnh hay sao.

    “tên thật của ngươi là gì ?”

    “sao phải nói cho bà biết ?”

    “phải, không cần phải nói”

    Sư nương trả còi cho tần phỉ, thị đưa tay giật lấy bỏ vào người, ngẩng đầu lên, sư nương nhìn thị chằm chằm, nhìn đến cả người tần phỉ mướt mồ hôi. thị phát hoảng, tay đã vô thức sờ đến chuôi chủy thủ bên người, cuối cùng, sư nương cụp mắt ngoảnh đầu,

    “hội của ngươi, không cần trở về nữa, sau này, ngươi đi theo y”

    “họ bán ta cho bà ?”

    “đã rời thành rồi”

    Tần phỉ chết sững, mấy tên khốn kiếp vô tình vô nghĩa đó. Hội của tần phỉ, là 1 hội sát thủ, gần như tất cả hội viên đều là người dạ thành, hoạt động ở liên minh đã nhiều năm, chính là đâm thuê chém mướn, có tiền là làm, cũng không có phép tắc gì.

    Tần phỉ lúc vào hội, còn rất nhỏ, được nhặt về, chẳng nhớ lần đầu giết người là bao nhiêu tuổi, chỉ nhớ lần đầu khai đao, được 1 bát mì nóng.

    Người dạ thành nhận tiền nhận chủ không nhận người, trong hội ai cũng lặng lẽ, chẳng mấy tình thân, nhưng cũng không cạn tình. Đa số nhiệm vụ 1 người làm, nhưng có việc lớn, nhiều người phối hợp, cùng sinh cùng tử đã nhiều năm, trong lòng tần phỉ, đã coi đó là nhà.

    Giết người vì tiền, vô tình vô nghĩa. vậy mà, khi nhìn thấy đoạn hình ảnh lan truyền trên mạng truyền thông, hội chủ siết chặt nắm tay, nước mắt nhỏ xuống, không chỉ hội chủ, tất cả mọi người xung quanh đều đứng dậy, không ai nói 1 lời nào, chỉ có tiếng rút đao loạt xoạt, tần phỉ nhìn mà phát hoảng.

    Hội chủ dẫn mọi người đến đây, phủ phục trước 1 người, 1 người rất lợi hại, là người mạnh nhất tần phỉ từng gặp. không chỉ người của hội, còn có rất nhiều người khác cùng đến, đêm đó, trong thành binh loạn, đánh nhau với rất nhiều người lạ mặt, chính vì người đó mà đánh. tần phỉ còn nhỏ tuổi, vốn không hiểu chuyện, nhưng đao đã rút ra, cùng nhau đánh trận.

    hôm đó, là lần đầu tiên tất cả mọi người trong hội chiến đấu cùng nhau, tần phỉ ngoài nóng trong nóng, thấy người trong hội ngã xuống, thị cũng đau lòng, hội chủ chiến tử, hốc mắt ửng đỏ, máu nóng chảy trong lòng, bao năm cùng nhau, vậy mà cuối cùng, vất bỏ mình.

    Thấy mặt tần phỉ lúc trắng lúc đen, sư nương nghĩ 1 chút cũng hiểu ra chuyện gì, thiếu nữ đầy nhiệt huyết, chính là cả nghĩ quá nhiều, thở dài,

    “họ nghĩ như vậy là tốt cho ngươi, ngươi nói xem, thời loạn, họ còn không lo nổi thân mình, ngươi theo đỗ khắc, con người y, chẳng có cái gì tốt, nhưng chính là 1 tiểu cường nhân, theo y, còn mấy phần cơ hội”

    “tại sao ta phải nghe theo, bảo gì làm nấy, ngay từ lần đầu gặp, ta đã không ưa bà, bà không phải vương của ta”

    “bởi vì ta cái gì cũng biết ?”

    Sư nương cười lớn, tần phỉ nhìn mà nộ hỏa, nữ nhân thật tự phụ, nhưng mà không sai, tần phỉ tìm không ra lí do để bắt bẻ, cuối cùng phát cáu,

    “bà biết tại sao ta nhìn bà không vừa mắt, con người bà, thật giả lẫn lộn, 10 câu nói ra, đến 9 câu là giả, gạt người gạt mình”

    “nhưng sẽ có 1 câu thật lòng”

    “bà gạt y, định gạt y cả đời ?”

    “cả đời không được sao ?”

    “y tuy cả tin, nhưng không ngu ngốc, chính là gạt không nổi, y sớm muộn cũng nhìn thấu bà”

    Sư nương tròn mắt ngạc nhiên, lại nhìn tần phỉ thêm 1 lúc, cuối cùng tặc lưỡi, thiếu nữ a thiếu nữ, đệ tử ngươi giỏi lắm, gặp nhau chưa đến 1 ngày.

    “ngươi nhìn nhận y rồi ?”, sư nương gật gù, “ngươi đi theo y, ta cũng an lòng”.

    “đừng có nói nhảm, người mà y thật sự . . .”

    Tần phỉ nói đến đây thì nghẹn họng, uất hận mà nuốt tức vào người, cảm giác bị người nhìn thấu, thấu tận tâm can, thật khó chịu.

    Sư nương nhìn tần phỉ cúi đầu, dáng vẻ yêu diễm, quả thật rất giống ai đó, thật phiền lòng,

    “ngươi còn nhỏ tuổi, theo y, học ít học nhiều.

    Y không đơn giản, ngươi nói không sai, ngươi không hiểu y, càng không hiểu ta. ta gạt y, y vốn đã nhìn thấu mọi chuyện từ lâu, là y muốn tin hay không mà thôi”.

    Sư nương xoay người bước đi, bỏ lại tần phỉ đầu óc mông lung, cái gì mà hiểu với không hiểu, nữ nhân nham hiểm, nói nhăng nói cuội, chính là muốn gạt người.

    Thị siết chặt còi trong ngực áo, thị cũng giống như bao người dạ thành khác, có tên thật, nhưng đâu quan trọng, còi này là danh phận của tần phỉ, trước giờ, chỉ có thể bám víu vào nó, chỉ có thể tin cậy chính mình,

    “tiểu tử thối, ta sẽ không nhận ngươi là vương, không bao giờ”.
    ---QC---


  2. #27
    Ngày tham gia
    Oct 2016
    Bài viết
    19
    Xu
    0

    Mặc định

    38.


    Trịnh nghi vừa quệt mồ hôi trán vừa đảo mắt về phía đỗ khắc, liếm liếm môi, đỗ khắc nhìn mà phát lạnh. Cái phi hành khí trịnh nghi mang theo, như 1 phòng thí nghiệm nhỏ, còn có cả nệm gối chăn mền, chính là thời gian tới ăn dầm nằm dề ở đây, ám ảnh y.

    “ngươi không cần phải lo, ta không phải tự đề cao bản thân, nhưng ở tứ xuyên thành này, nghiên cứu về dị tộc, không có người hơn ta, ngươi vào tay ta, tỉ tỉ đây sẽ hảo hảo chăm sóc ngươi thật tốt”

    Cô ta thấy đỗ khắc nhìn mình như như nhìn quỷ, nhẹ giọng trấn an, ấn tượng ban đầu thật không tốt a. hôm đó đúng là cô ta có hơi nóng vội 1 chút, làm quá tay, khiến đỗ khắc lòng sinh cảnh giác, giờ muốn xóa hiềm nghi thật không dễ.

    “có cái này cho ngươi, ta lợi dụng sư nương ngươi sơ ý, lấy 1 sợi tóc, thử luôn rồi, nàng ta với ngươi không cùng huyết thống a. thật tiếc, ta còn tưởng là mẫu tử chi huyết, lôi ra 1 hồi chuyện xưa, rốt cuộc chẳng có gì, đúng ra sư đồ hệ”.

    Đỗ khắc trợn mắt, nữ ma quỷ chứng nào tật nấy, việc tốt chưa thấy đâu, việc xấu đầy mình. trong lòng đã đẩy mức độ nguy hiểm của trịnh nghi lên cao nhất, đến sư nương mà còn không tha, y hoài nghi, đêm nằm mộng, có khi sẽ bị nữ nhân này ăn sạch đến 1 tấc cũng chẳng còn.

    Nhưng chuyện y với sư nương, thì ra là vậy, đỗ khắc ngửa đầu nhìn trời mây, thở ra 1 hơi dài, “thật may”.

    Trịnh nghị chớp mắt, cười gian, “không ngờ a đỗ khắc, ngươi mà cũng, a ta hiểu mà, nàng ta quả thật . . .”

    Nói còn chưa xong, đỗ khắc đã chồm lên, bàn tay bóp chặt lấy hàm nàng ta. trịnh nghi sợ đến cứng người, giết người diệt khẩu ? nàng ta trước giờ thấy đỗ khắc sợ mình, mà quên mất y là ai, là cái loại người tay vấy máu tanh không chớp mắt. trịnh nghi chảy nước mắt, dù sao cô ta còn nhỏ tuổi, tinh ranh 1 chút hơn người, nhưng đời người chưa trải, là quen bỏ cứng ăn mềm, vốn chẳng có chút kinh nghiệm nào.

    Đỗ khắc thấy trịnh nghi xụi lơ, người mềm nhũn, y hoảng hồn buông tay. bàn tay thả ra, để lại trên mặt trịnh nghi năm dấu đỏ. quá tay rồi, lực đạo y lớn, lại vừa đột phá không lâu, may còn chưa bóp chết cô ta.

    Y biết mình sai, ngồi dậy, chân xếp bằng, cúi đầu tạ lỗi. trịnh nghi quệt nước mắt, ủy khuất nhìn y, người 1 bụng chửi. cô ta cũng không phải tự mình đến, được người cầu cạnh, lại là đỗ khắc, mới ngự giá quang lâm, hạ mình đến đây, lại đối tốt với y như thế, đúng là lấy oán báo ân.

    Càng nghĩ càng không đúng, trịnh nghi nước mắt lã chã rơi, đáng thương vô cùng, ôm mặt nức nở. đỗ khắc méo mặt, đánh người dễ, dỗ người khó, khóc thành thế này biết làm sao. đời y, đúng là có nghiệp với nữ nhân,

    “đừng khóc nữa, ta mang đao quy ra tạ lỗi, sẽ không động đến ngươi”

    “đao quy cái còn khỉ, là ngươi nợ ta ân tình”

    “phải, nợ ngươi ân tình, ngươi nói xem”

    “sau này, bất luận thế nào, không được phụ ta”

    Câu này nói ra đầy ẩn ý, nghe ra không hợp. đỗ khắc nhắm mắt, y trước giờ không nợ người khác, trịnh nghi người đầy tật xấu, bụng dạ không sâu, y gật đầu.

    “được”.

    Chữ “được” này đỗ khắc nói ra, rất nặng. trịnh nghi mắt đảo 1 vòng, nói bừa, không ngờ bức được y, đỗ khắc làm người thế nào, trịnh nghi hiểu được nông sâu. y ngồi đối diện cô, chân y xếp lại, người y thẳng, mắt nhìn vào cô, thần tình nghiêm túc.

    Trịnh nghi cũng không ngốc, cái tên quỷ dị đa đoan, còn tưởng tranh thủ của ngươi chút lợi lộc, hừ lạnh,

    “có việc muốn nhờ ?”

    “việc ta hồi phục, ngươi giữ trong lòng, không được nói ra”

    Trịnh nghi ngạc nhiên, sực người bừng tỉnh,

    “thật không ngờ, thương thế ngươi nặng như vậy, hôm trước hôm sau đã phục hồi. ta nói này, đỗ khắc ngươi không phải là thần tiên đấy chứ, thần tộc”

    “mới được 5 phần”

    5 phần cái gì, nếu là người khác, còn không nổi trở mình. theo như được kể lại, cô nghĩ y hẳn là liệt người tàn phế luôn rồi. cô mang theo cả gia tài đến đây, ôm không bao nhiêu hy vọng, cái tên dị biệt này, đúng là càng ngày càng làm người kinh ngạc. thiên hạ nhất nhân, cô theo hắn, đúng là không sai.

    “đỗ khắc, quái dị như ngươi, đúng là có 1 không 2 trên đời, còn nhớ lần trước ta bảo ngươi đột biến không ? hôm đó quả sơ xuất, tìm hiểu kĩ, trên người ngươi mang rất nhiều đặc tính của các dị tộc khác, đều là đồ tốt. nhưng nổi trội nhất, là của lam nhãn tộc, ta hoài nghi, đỗ khắc, ngươi là người dạ thành”.

    “tại sao ?”

    “khả năng hồi phục siêu phàm.

    nói sơ 1 chút, như người xa tộc gân cốt cứng cáp, mình đồng da sắt. người xích tộc thân thể đàn hồi, đầy lực bạo phát. còn trời sinh yêu dị, chính là bạch lâm, bạch thố tộc, nữ nhiều nam ít, người ta nói nữ nhân bạch thố tộc sinh ra trên thân thể có mùi hương, u mê hoặc chúng. Ngược lại, hắc lâm lại là dương thịnh âm suy, cơ cốt dẻo dai, cực kì bền bỉ, nghe đồn ném 1 kẻ hắc lâm vào hoang mạc, dăm ngày nửa tháng không ăn uống, vẫn còn sống nhăn.

    Dị tộc so lợi hại, hơn nhân loại rất nhiều, vậy lam nhãn tộc đệ nhất tộc có cái gì, chính là năng lực tự phục hồi hơn hẳn các tộc khác. ngươi cũng biết, dị tộc có thể hấp thụ tinh thạch, chuyển hóa thành dị năng, dị năng của người lam nhãn, chính là như vậy, trời sinh chiến đấu.

    Mà năng lực phục hồi của ngươi, so với người lam nhãn bình thường, thậm chí còn cao hơn mấy phần”.

    Trịnh nghi thao thao bất tuyệt, đỗ khắc im lặng ngồi nghe, nghe những gì mình đã biết, xác nhận những gì mình hoài nghi. Y biết mình là người dạ thành, dù mắt y không có màu lam, nhưng gốc gác không chối bỏ, sư phụ cũng không giấu y cái gì.

    Đỗ khắc mỉm cười, nào có quan trọng gì, ân oán năm xưa, liên quan gì đến y. bây giờ y có sư nương, còn có 1 tiểu sư muội, có nhiều thứ phải lo. thiên hạ nhất nhân ? thiên hạ rộng lớn, quản làm sao, quản thân y trước đã.

    “vẫn còn 1 việc, muốn nhờ ngươi”

    Trịnh nghi nói xong, khát khô cả cổ, chụp lấy bình trà trên bàn, tu ừng ực, mặt cũng không ngẩng lên,

    “ngươi nói”

    “việc này nguy hiểm”

    “nguy hiểm cỡ nào ?”

    “mất mạng như chơi”

    Trịnh nghi bỏ bình trà xuống, nhìn chăm chăm đỗ khắc, y vẫn như thế, mặt lạnh lòng sâu, mắt cô đảo trái đảo phải, liếm môi,

    “ta với ngươi là gì, sao phải liều mạng vì ngươi ?”

    “vậy thì không cần nữa”

    “ngươi . . . sao lại bỏ cuộc dễ như vậy, mau nói”

    Đỗ khắc không nói, tay chấm nước trà, vẽ lên bàn, mặt bàn 1 đồ án hiện ra, trịnh nghi ồ lên khen lạ, còn y, đã nhìn thấy vô số lần. y nhắm mắt, hy vọng là y sai, hy vọng mọi chuyện không đến nước này. Bàn tay y run rẩy, siết lại thành quyền, giọng y khàn đi, miệng khô lưỡi rát.

    “đã nghe hiểu chưa ?”

    “đỗ khắc, ngươi nợ ta nhiều thế này, trả thế nào đây ?”

    Trịnh nghi nói xong, đứng dậy vươn vai, thân thể hao gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn, đỗ khắc nhìn mà nhớ rõ. cô ta vừa đi vừa nhịp chân, thân thể bất xứng, lảo đảo của người chưa từng võ luyện, ngoài mặt dửng dưng, nhưng trong lòng rất loạn.

    Nữ ma quỷ, ta nợ ngươi, nợ còn ít sao.

  3. #28
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Ha Noi
    Bài viết
    18
    Xu
    0

    Mặc định

    đọc hết một lượt hoa cả mắt luôn

    ---QC---


Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 456

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status