Một sư huynh dấu tên nhả tặng bài này, ý cho thấy cùng một bài Hoa văn, có thể chuyển ngử với nhiều ý vị khác nhau. Muốn mình post. Mượn hoa hiến phật.Muốn làm thành table để dể so sánh mà không biết làm.
有所思 - 盧仝
當時我醉美人家
美人顏色嬌如花
今日美人棄我去
青樓珠箔天之涯
天涯娟娟常娥月
三五二八盈又缺
翠眉蟬鬢生別離
一望不見心斷絕
心斷絕,幾千裡
夢中醉臥巫山雲
覺來淚滴湘江水
湘江兩岸花木深
美人不見愁人心
含愁更奏綠綺琴
調高弦絕無知音
美人兮美人
不知為暮雨兮為朝雲
相思一夜梅花發
忽到窗前疑是君
Hữu sở tư - Lô Đồng
Đương thì ngã tuý mỹ nhân gia
Mỹ nhân nhan sắc kiều như hoa
Kim nhật mỹ nhân khí ngã khứ
Thanh lâu châu bạc thiên chi nha
Thiên nha quyên quyên thường nga nguyệt
Tam ngũ , nhị bát doanh hựu khuyết
Thuý mi thiền phát sinh biệt ly
Nhất vọng bất kiến tâm đoạn tuyệt
Tâm đoạn tuyệt, kỷ thiên lý
Mộng trung tuý ngoạ Vu Sơn vân
Giác lai lệ trích Tương giang thuỷ
Tương giang lưỡng ngạn hoa mộc thâm
Mỹ nhân bất kiến sầu nhân tâm
Hàm sầu cánh tấu Lục ỷ cầm
Điệu cao huyền tuyệt vô tri âm
Mỹ nhân hề! Mỹ nhân!
Bất tri Vi mộ vũ hề! Vi triêu vân?
Tương tư nhất dạ mai hoa phát
Hốt đáo song tiền nghi thị quân.
Dịch Nghĩa
Khi ấy ta say ở nhà người đẹp,
Vẻ mặt người đẹp nõn nà như hoa
Ngày nay người đẹp bỏ ta đi,
Lầu xanh, rèm ngọc, xa tít tận chân trời,
Rời rợi bóng chị Hằng
Ba năm, đôi tám, tròn rồi lại khuyết
Tóc huyền, mày biếc, sống xa cách nhau,
Mỗi lần ngóng trông chẳng thấy, là ruột đứt từng đoạn
Ruột đứt từng đoạn, mấy ngìn dặm xa
Khi say, mơ nẳm trong mây núi Vu
Khi tỉnh, lệ rỏ tràn nước sông Tương
Dòng Tương đôi bờ cỏ hoa thăm thẳm
Người đẹp không thấy, lòng ta thêm buồn
Ngậm buồn gắng gẩy cây đàn gấm biếc
Điệu cao dây đứt, không người tri âm
Người đẹp chừ ! Người đẹp!
Chẳng hay là mưa chiều hay mây sớm ?
Một đêm nhung nhớ mai nở hoa,
Trước cửa sổ trông thấy, lại ngỡ là nàng .
Nhớ nhung (Người dịch: Á Nam Trần Tuấn Khải)
Khi ta say ở nhà ai,
Mặt ai xinh đẹp tươi cười như hoa.
Bây giờ ai vội lìa ta,
Lầu xanh rèm ngọc xa xa chân trời.
Bóng trăng xoay chuyển đầy vơi,
Tóc xanh mày biếc cho người phân ly!
Trông theo nào có thấy chi,
Riêng lòng đôi đoạn đứt chia nghìn tầm.
Non Vu nhớ lúc say nằm,
Đùng khi tỉnh dậy lệ dầm sông Tương.
Sông Tương hoa cỏ mơ màng,
Mỹ nhân chẳng thấy lòng càng xót xa.
Ôm cầm dạo khúc khuây khoa,
Điệu cao, dây đứt, ai là tri âm !
Mỹ nhân ơi hỡi mỹ nhân,
Biết là mộ vũ, triêu vân đâu giờ?
Một đêm trằn trọc tương tư,
Thấy hoa mai nở vội ngờ bóng ai.
Nhớ nhung (Người dịch: Vi Mhất Tiếu)
Ta say... say ở nhà nàng
Lòng say đôi má mịn màng như hoa
Bây giờ người đã bỏ ta
Lầu son rèm ngọc khuất xa cuối trời
Còn đâu ánh nguyệt sáng ngời
Trăng như tình ái... đầy vơi có thì
Tóc xanh mi biếc chia ly
Lòng đau tan nát những khi nhớ nàng
Tình nhân thế, hận quan san
Ta mơ... say giữa mây ngàn Vu Sơn
Tỉnh ra lệ ướt mi buồn
Lệ vương cành trúc... lệ hờn Tương phi
Đôi bờ hoa thắm đương thì
Bóng hồng không thấy sầu bi âm thầm
Ngậm sầu gượng tấu Dao cầm
Tơ lòng đã tuyệt tri âm khuất rồi
Mỹ nhân! Nàng ở xa khơi...
Là mây buổi sớm? Mưa rơi chiều tà?
Song khuya một đoá mai hoa
Tương tư tỉnh mộng ngỡ là dáng ai..
Nhớ nhung (Người dịch: Hải Đà)
Khi say ta ở nhà nàng
Mặt hoa xinh xắn mịn màng thắm tươi
Bây giờ em bỏ ta rồi
Lầu xanh màn ngọc cuối trời khuất xa
Đêm rằm soi bóng trăng ngà
Lúc tròn khi khuyết xót xa tình sầu
Tóc huyền mắt biếc xa nhau
Thẫn thờ ngóng đợi lòng đau thắt lòng
Người xa nghìn dặm chờ mong
Ruột tằm quặn thắt mà lòng chẳng hay
Núi Vu nằm mộng khi say
Tỉnh ra mắt lệ nhỏ đầy sông Tương
Đôi bờ hoa cỏ ngát hương
Người đâu chẳng thấy lòng thương nhớ hoài
Ôm đàn gẫy khúc bi ai
Cung sầu đứt đoạn chẳng người tri âm
Bóng người yêu dấu trong tâm
Mưa chiều mây sớm âm thầm chẳng hay
Tương tư nở đóa mai gầy
Nhìn qua song cửa, bóng ai... ngỡ mình
Có nhớ ai (Người dịch: Tản Đà)
Hôm ta say ở nhà ai,
Mặt ai xinh đẹp, vẻ người như hoa.
Bây giờ người đẹp bỏ ta,
Lầu son rèm ngọc cách xa chân trời.
Trăng Hằng trong trẻo gương soi,
Ba năm, hai tám đầy vơi lạ gì.
Tóc vo, mày thúy chia lìa,
Đứt tươm khúc ruột chẳng vì khuất nhau.
Khuất nhau cách mấy ngàn dâu,
Để ai ruột đứt lòng đau lúc này.
Non Vu say giấc nằm mây,
Tính ra nước mắt tuôn đầy mạch Tương.
Sông Tương cây cối chen hàng,
Ngóng ai chẳng thấy, sầu thương dạ người.
Ngậm sầu gảy khúc đàn chơi,
Đàn hay dây đứt không người biết nhau.
Hỡi ơi! Người đẹp ta đâu?
Mưa chiều mây sớm, ai hầu biết ai?
Nhớ nhau suốt một đêm dài,
Trước song trắng toát hoa mai lúc nào!
Ngỡ mình chẳng phải mình sao?
Nhớ nhung (Người dịch: NH)
Xưa say nghỉ lại nhà ai
Dung nhan ai đó... ngỡ hoa mỉm cười
Bây chừ... ai bỏ... ta rơi
Đài xanh rèm ngọc xa vời chân mây
Vì trăng vơi hết lại đầy
Mày xanh tóc biếc động dây phân kì
Đoái trông còn thấy được chi
Đoái trông đứt ruột cũng vì nhớ nhau
Vu sơn hẹn mộng xưa sau
Cơn say đứt nối lệ đầm sông Tương
Cỏ hoa đằm bến Tiêu tương
Người không thấy bóng đoạn trường riêng ta
Vặn dây hát khúc gấm hoa
Điệu cao, dây đứt... người hoa chốn nào
Mĩ nhân... mĩ nhân... nơi nao
Phải chăng mây sớm mưa chiều là em?
Mai hoa động mộng... lay rèm
Mai hay người ấy rẽ đêm trở về..
Nổi Nhớ (Người dịch: LangXet)
Thuở ấy ta say ở cạnh người
Người đẹp nhan sắc tựa hoa tươi
Hôm nay người đẹp đi xa mãi
Rèm ngọc, lầu xanh tít cuối trời.
Rười rượi bóng nguyệt hằng
Mười lăm, mười sáu rằm lại khuyết
Tóc huyền, mày biếc cách xa nhau
Mong chẳng gặp, lòng ta đứt tuyệt.
Lòng đứt tuyệt người xa nghìn dặm
Non Vu say mộng gối mây nằm
Mộng tan, lệ nhỏ sông Tương mãi
Sông Tương đôi bờ hoa cỏ thâm.
Người đẹp không gặp, lòng thương tâm!
Ôm sầu gượng gẩy khúc đàn cầm
Điệu cao, dây đứt, ai tri âm...
Người đẹp ơi! Người đẹp ơi!
Biết em là mưa chiều hay là mây sớm trôi?
Tương tư một tối hoa mai nở
Chợt thấy bên song ngỡ bóng người