Truyện của đệ dỡ lắm hay sao không ai khen vậy trời huhu
Đã hai canh giờ trôi qua, từng cơn gió thổi ào ào lên cơ thể nhỏ bé của Tiểu Thiên. Nó không cảm thấy lạnh, cơ thể nó vốn đã vậy, nhưng quỳ lâu như vậy khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, dù sao nó cũng chỉ là một hài tử năm tuổi. Còn tiểu lang bên cạnh đang run rẩy vì cái lạnh, kêu lên vài tiếng đưa mắt nhìn Tiểu Thiên. Hiểu ý người bạn nhỏ, Tiểu Thiên cười nói:
- Lúc nãy ta đã sai, xin lỗi đã làm liên lụy ngươi.
Đoạn cúi người xuống ôm tiểu lang bỏ vào lòng dùng thân nhiệt sưởi ấm cho nó. Động tác thật đơn giản, chứa đựng sự quan tâm sâu sắc giữa người và thú.
…
Khi xưa, cha mẹ tiểu lang chết trong tay các thợ săn, từ đó nó căm ghét loài người. Cho rằng hễ là loài người đều là những kẻ xấu xa. Thề sẽ giết chết tất cả, nhưng khi đó nó tự bảo vệ, tự kiếm ăn còn chưa được sao có thể trả thù. Tiểu lang là sói, bản tính của loài sói luôn cô độc không dựa dẫm vào ai, phải tự khẳng định mình trước đồng loại.
Để rồi nó bị thương, đổ máu trước sự sinh tồn. Nó mang một vết thương không bao giờ lành, lòng căm ghét loài ngươi càng sâu đặm hơn khi dính bẫy thợ săn. Chiếc bẫy cắn chặt vào nó, sự giẫy dụa càng làm máu chảy ra nhiều hơn. Nó sắp chết, loài người đang tiến lại gần, tiếng bước chân của kẻ thù ngày càng gần hơn. Một sức mạnh khiến tiểu lang đứng dậy, là sự thù hận trong người đang trổi dậy, đưa mắt nhìn chằm chằm về phía đó.
Ánh mắt đầy căm phẫn được nó dồn nén trong lòng nhìn không rời kẻ thù. Là một hài tử khoảng ba tuổi, mái tóc bạch kim lấp lánh, đôi mắt phảng phất gì đấy đang đi tới. Song, tiểu lang coi hài tử đó là kẻ thù, nó không phân biệt đâu là người xấu, kẻ tốt.
Trong mắt nó lúc này chỉ có hận thù, hài tử này là kẻ nó gặp đầu tiên kể từ ngày hôm đó. Cảnh tượng cha mẹ mình bị loài người giết chết, xé xác treo lên hiện về rõ hơn bao giờ hết. Tiểu lang tự nhủ phải giết hài tử đó, phải giết chết kẻ thù, dù có chết cũng mang kẻ đó đi cùng. Nó nằm xuống giả đuối sức, kẻ thù ngày càng tiến lại, hai hàm răng đang nghiến vào nhau.
“Phập” Hai chiếc răng nanh của nó cắn chặt lấy hài tử, máu từ bắp tay đang chảy ra. Tiểu lang cắn chặt vào đó, hai chiếc răng nanh sắc như dao cứ cắn sâu vào. Tiểu lang cảm nhận được máu của kẻ thù đang chảy trong miệng, nó nóng ấm không tanh lạnh như máu của loài sói. Mùi vị ngon ngọt dâng lên tận đáy lòng, nó đã uống được máu của kẻ thù.
Nó không quan tâm kẻ thù ra sao, hai hàm răng cắn chặt vào trong không buông. Cử động đã làm vết thương của nó sâu hơn, máu cũng chảy ra khắp người. Nó không bận tâm, lúc này nó chỉ biết mình đang và đã trả thù.
Kẻ thù trước mắt đang chịu sự cắn xé của nó, tiểu lang đã được toại nguyện. Hạnh phúc ngập tràn trong lòng, đôi mắt tiểu lang từ từ nhắm lại đầy thỏa mãn. Nó đang thiếp đi, cơ thể mệt mỏi không chút sức, hàm răng cắn chặt không chịu rời. Trong giấc ngủ, nó mơ thấy cha mẹ mình đang ở bên cạnh, chăm sóc và yêu thương nó.
“Giấc ngủ là một cái chết” Nhưng đối với tiểu lang lúc này dù có chết cũng vui lòng, nằm trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, giấc ngủ chưa bao giờ ấm áp đến thế. Nó chìm sâu vào giấc ngủ, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cha mẹ, nó thiếp đi, từng phút nhẹ nhàng trôi qua…
… Ánh mắt bình minh tựa nhìn thấu mọi vật ở dưới, nó xuyên qua khu rừng, con suối đem đến một ngày mới cho vạn vật.
Ấm! Tiểu lang từ từ mở hai mắt còn ướt át vài giọt lệ, tối qua trong mơ nó đã khóc rất nhiều.
- Ngươi tỉnh rồi, tối qua có ngủ ngon không.
Tiếng nói của hài tử thốt lên, chứa đựng sự quan tâm chân thành.
Tiểu lang giật mình hoảng hốt, hiện tại nó đang nằm trong lòng hài tử. Nó nhận ra cơ thể đã không còn đau, các vết thương đã được băng bó. Ai đã chữa lành vết thương cho nó! Tiểu lang không suy nghĩ nhiều, vội rút hai chiếc răng nanh đang còn dính chặt trên bắp tay hìa tử, phóng xuống đất chạy vào rừng đất tăm.
Hài tử nhìn theo hướng nó chạy thở dài, khuôn mặt phản phất nỗi u buồn. Đưa mắt nhìn bắp tay trắng bệp không còn giọt máu, mất cả cảm giác đau, cánh tay không một chút sức lực cử động, chỉ biết cười khổ.
Nguyên, hài tử thấy tiểu lang bị dính bậy nên đã cứu nó. Ai ngờ nó cắn mình không chịu buông ra, đành để vậy mà chữa thương chăm sóc tiểu lang ngủ. Khi thức dậy thì nó chạy đi mất, không hiểu sao bản thân đờ đỡn như vừa đánh mất cái gì đó. Hài tử không biết vì sao mình giúp tiểu lang, lại để nó cắn mà không la lên hoặc đánh trả.
Đoạn suy nghĩ vẩn vơ, định bước đi thì nghe tiếng hú đành sau lưng. Liền quay người lại, thấy tiểu lang đang ở dưới chân lấy đầu dụi vào thể hiện sự cảm ơn. Trên miệng còn ngậm một ít thảo dược mang đến, ý dành cho hài tử làm lành vết thương trên tay.
Hài tử cúi người xuống lấy tay còn lại xoa đầu nó, cười vui vẻ nói:
- Cảm ơn ngươi, lần sau đừng có chạy lung tung, không lại dính bẫy để người ta bắt đi.
Tiểu lang biết tài tử muốn nói gì, qua giọng nói trong trẻo kia nó cảm nhận được sự thân tình trong đó.
Nó quẩy quẩy chiếc đuôi, tỏ ý hài lòng, thả thảo dược xuống đất đưa mắt nhìn hài tử. Đúng lúc hài tử cũng đang nhìn nó, bốn mắt giao nhau, một sự đồng cảm từ con tim gieo lên.
Một người, một thú, hai trái tim một nhịp đập đồng giao. Tiểu lang nhìn trong đôi mắt trong suốt không vẩn đục của hài tử, nhận ra một loại tình cảm trong đó. Là cô độc, sự cô độc của loài sói, ánh mắt lạc lõng giữa bày đàn.
- Ta tên Tiểu Thiên, ngươi có muốn theo ta không? Nếu đồng ý thì kêu lên vài tiếng, đồng ý không?
Hài tử lên tiếng hỏi, tránh ánh mắt của tiểu lang như sợ hình thấu tâm can. Khuôn mặt lộ vẻ mong chờ muốn được kết bạn với nó.
Tiểu lang nghe vậy tru mỏ lên hú vang cả khu rừng, đoạn nhảy vào lòng Tiểu Thiên mà nằm. Tiểu Thiên thấy vậy cười mỉm ôm nó đi đến con suối gần đó để rửa vết thương.
- Tuyết Lang, ta gọi ngươi thế được không?
Tiểu lang sau khi thân thể rửa sạch, lộ ra lớp lông trắng mịn như tuyết. Lúc này nó mà cuộn tròn ai cũng ngỡ là đống tuyết giữa hạ. Tiểu lang thích thú gật gật cái đầu lí lắc ra chiều đồng ý với tên gọi của hài tử đặt cho.
…
Tuyết Lang, cái tên của nó, từ giờ phút này nó đã có một cái tên mới. Nó đã thay đổi, không còn là con tiểu lang hôm nay, dù vẫn căm ghét loài người nhưng đối với Tiểu Thiên lại khác. Người đầu tiên đã cho nó cái tên, cho nó cảm giác bình yên khi xưa.
Lúc này đây, vẫn đôi mắt ấy, cảm giác cô độc vẫn in sâu bên trong. Từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên thân hình bé nhỏ của Tiểu Thiên, như tình hơi ấm để xua tan đi cái giá lạnh của mùa đông. Cũng giống như Tuyết Lang, mọi vạn vật bên cạnh Tiểu Thiên trở nên ấm áp lạ thường, nó như có sự sống…
Hai canh giờ nữa đã trôi qua, Tiểu Thiên vẫn ở đó. Hài tử này cảm thấy rất cô đơn, sinh ra đã không cha không mẹ, được sư phụ nuôi dưỡng từ nhỏ, chưa lần nào dám hỗn như lần này. Nó cảm thấy mình có lỗi, nhưng sư phụ có hiểu được gì sao nó lại làm như vậy.
Ánh mắt nó chứa đầy sự cô độc và lạnh lẽo, lớn lên không muốn ai chơi với nó, mọi người đều xa lánh coi nó là quái dị. Tất cả những điều đó, Tiểu Thiên không bận tâm đến, người nó quan tâm là sư phụ và Tuyết Lang. Vì muốn bảo vệ bằng hữu thân nhất của mình mà quyết tâm xin học võ, nhưng sư phụ từ chối. Không ai hiểu nó, không có ai cả, nó muốn gào thét lên thật to, nói ra những điều ấm ức dấu trong lòng.
“Người thông minh chưa chắc đã vui sướng hơn kẻ ngốc”. Với Tiểu Thiên là như vậy. Muốn được như người khác có thể cười, khóc, vui chơi vô tư lự, không cần phải suy nghĩ nhiều. Để rồi một ngày nó phát hiện ra mình khác người, không biết khóc, không có cha mẹ, người thân duy nhất là sư phụ lại che dấu sự thật về nó. Nó đừng quá thông minh để hiểu được mọi chuyện…
Kẻ thông minh sao hiểu được sự đau khổ của thằng ngốc. Dù là thông minh hay ngu ngốc, mỗi người đều có niềm đau riêng, sự đời là thế, ông trời không hề bất công với ai, chỉ ta bất công với chính mình…
- Thiên nhi, con đứng dậy đi!
Giọng của sư phụ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu nó. Đưa mắt nhìn lão nhân đang bước tới, Tiểu Thiên cương quyết nói:
- Thiên nhi sẽ không đứng lên chừng nào sư phụ đồng ý mới thôi.
Ánh mắt cương nghị đầy quyết tâm đạt mong ước. Lão nhân nhận ra điều đó, thở một hơi dài:
-Thôi được! Ta đồng ý.
Tiếng đồng ý vừa mới phát ra, Tiểu Thiên đã nhảy cẩn lên chạy lại ôm lão mà sung sướng. Đoạn bồng Tuyết còn đang ngái ngủ nói:
- Tuyết Lang, ngươi thấy không, sư phụ là người vĩ đại nhất, thương yêu Tiểu Thiên nhất nhà.
Cái giọng líu lo nịnh hót lão nhân của nó nghe mà ghét, đúng là tiểu quỷ, vừa mới đau khổ quỳ một chỗ giờ đã chạy nhảy cười hết lớn. Lão nhân thấy vậy cũng luôn đi u buồn, cười theo:
-Thiên nhi, lại đây để sư phụ bôi thuốc, ngươi quỳ bốn canh giờ chắc đã mỏi.
Tiểu Thiên nheo mắt cười hà hà đáp:
- Thiên nhi, mình đồng da sắt chút vặt vãnh đó có thấm vào đâu.
Cái mặt vênh váo ta đây của nó làm lão nhân phì cười:
- Chứ không phải ngươi lót thêm đồ lên mà quỳ à!
Như bị bắt quả tang làm bậy, mặt Tiểu Thiên đỏ bừng giọng lí nhí nói:
- Thì người ta quỳ bốn canh giờ ai mà chịu nổi. Nếu không phải tại con sai, đã không thèm quỳ chi cho mỏi chân.
Nói xong lấy tay xoa xoa đầu gối ra chiều đau khổ nhìn lão nhân. Biết nói không lại Tiểu Thiên, lão nhân cũng không tức giận:
- Tiểu quỷ nhà ngươi thật lắm trò, còn không mau lại đây.
Tiểu Thiên cười hì hì bước lại vén ống quần lên, để lộ hai đầu gối đang thâm tím vì máu tụ. May là cơ thể nó khác người chứ như kẻ bình thường thì đã khỏi động đậy cái chân. Lão nhân vừa xoa thuốc vừa mắng:
- Bình thường bắt ngươi quỳ nửa canh giờ còn chưa được đã bỏ đi chơi, sao hôm nay dở chứng à!
Nghe nói vậy Tiểu Thiên liền cãi lại:
-Ai dở chứng! Sư phụ dở chứng thì có, hồi nãy còn đòi đánh Thiên nhi, không thèm nói với người nữa.
Nói xong tiểu hài làm gương mặt xụ xuống ra vẻ oan ước lắm không bằng. Nhìn cái bản mặt nó lúc này không khỏi mắc cười, lão nhân nheo mắt thích thú hỏi nó:
- Chà! Có người không muốn học võ nữa à…
Lời lão nhân chưa dứt thì Tiểu Thiên đã nhao nhao lên la lối:
- Có mà, có mà! Sư phụ công đức vô lượng, người là bậc thần tiên trên trời không so đo với hạ nhân dưới phàm trần thế tục. Đúng không sư phụ?
Cái bản mặt tội nghiệt cộng với giọng nói nghe như mía lùi xuôi tai của Tiểu Thiên làm lão nhân cười phá lên:
- Ha, ha! Ta chưa từng thấy người nào như ngươi, Tiểu Thiên nên đổi thành Tiểu Quỷ là vừa.
Tiểu Thiên ra vẻ không chịu nói lại:
- Giờ sư phụ thấy rồi đó. Người ta dễ thương đáng yêu, ai cũng mến vậy mà sư phụ nói con Tiểu Quỷ.
Càng nói càng không lại, lão nhân đành chịu thua nghiêm mặt nói:
- Giờ ta sẽ nói cho con một chuyện, nếu nghe xong vẫn quyết tâm học võ, ta sẽ dạy. Nhưng nhớ đã chọn lựa sau này không được hối hận, phải dũng cảm bước đi trên con đường mình đã chọn.
Tại thời khắc này, Tiểu Thiên không còn tich nghịch, cười đùa, khuôn mặt đầy nghiêm túc lắng lo. Nó biết câu chuyện này rất quan trọng đối với số phận sau này của bản thân. Tuyết Lang bên cạnh cũng đã tỉnh hẳn lẳng lặng nằm nghe câu chuyện giữa 2 người.
Lão nhân trầm ngâm nhìn bông tuyết đang rơi ngoài kia, kể lại từng sự việc hôm Tiểu Thiên ra đời và cái cả đoạn trên đỉnh Tà Vân năm nào.
Thời gian trôi qua rất lâu, cứ như đang dừng lại nghe kể chuyện vậy. Khi lão kể xong mắt không nhìn Tiểu Thiên mà hướng về một phía vô định suy nghĩ. Lão biết, Tiểu thiên cần thời gian để suy nghĩ, đối với một hài tử năm tuổi thì đây là một cú sốc rất lớn. Số phận nó đã được người ta an bài từ nhỏ và không biết lớn lên sẽ ra sao. Tất cả chỉ là một màn bí ẩn, một tương lai xa mờ…
Đã một canh giờ trôi qua, hai thầy trò ngồi im lặng không ai cất tiếng. Tuyết Lang bên cạnh cũng lặng thinh đưa mắt nhìn quan sát khuôn mặt Tiểu Thiên không rời. Không biết nó thấy gì trong đôi mắt trong mờ kia, là nước mắt ư! Không phải, là hạt tuyết vô tình vương trên mắt Tiểu Thiên nóng chảy mà thành.
Đưa tay gạt giọt nước vô tình trên mắt, khuôn mặt Tiểu Thiên lúc này khó thể đoán biết được gì, nhìn thẳng vào lão nhân nói:
- Sư phụ, Thiên nhi đã suy nghĩ kĩ, người hãy đưa hai cây Khuyết Sáo cho đệ tử.
Lão nhân lấy hai cây Khuyết Sáo trong trời ra trao cho hài tử. Hai cây Khuyết Sáo vẫn như ngày nào, trong sáng như ánh sao đêm. Khi tay Tiểu Thiên chạm vào hai cây Khuyết Sáo một ánh sáng nhỏ léo lên như cảm nhận được chủ nhân của mình. Tiểu Thiên khuôn mặt cũng không ngạc nhiên hay bận tâm, quay người bước đi ra ngoài sơn động.
Bên ngoài, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu dù mây mù che khuất, vẫn có vài tia nắng xuyên qua kẽ hở mà chạy nhảy trên không. Tiểu Thiên bước đi về phía trước, đôi mắt hướng lên trên đỉnh núi. Một bước, hai bước, những bước chân không chậm cũng không nhanh, dáng đi thiên ngang tựa trời đất. Dừng lại, Tiểu Thiên đứng nơi cao nhất của ngọn núi, thân hình nhỏ bé cao vời sánh bậc thần tiên nhìn ngang trời đất. Mái tóc bay lao xao trong gió, gương mặt ngời sáng giữa trời cao.
Cầm Khuyết Sáo trên tay hướng thẳng ánh mặt trời cao giọng nói:
- Trên có Đại Thiên, dưới có Tiểu Thiên, trời sanh Tiểu không có đại, Tiểu Thiên ta phải “Chiến Thiên”.
Hai chữ cuối được ngân dài vang cả trời đất, hài tử thật lớn lối, đến phong vân cũng biến sắc, cuốn gió tạo mây trước lời nói của Tiểu Thiên.
Không lấy làm kinh sợ Tiểu Thiên chỉ tay xuống mặt đất cao ngạo nói tiếp:
- Thiên Địa trường tồn, Thiên chết Địa cũng không còn, vạn vật dưới chân ta là Địa, Tiểu Thiên ta phải “Diệt Địa”.
Đây gọi là ngạo khí ngút trời, “Chiến Thiên” không đủ hài tử này còn muốn “Diệt Địa”, vạn năm ắc chỉ có mình Tiểu Thiên to gan cở đó.
Quay người lại nhìn sư phụ và Tuyết lang còn đang sửng sốt bên dưới, thét lớn:
- Ta, Huyết Tiểu Thiên sinh ra giữa trời đất, tung hoàng thiên hạ, mặc gió sương bất tận cũng phải “Chiến Thiên Diệt Địa”…
Ngông cuồng, quả thật hài tử rất ngông cuồng, thật không tự lượng sức mình. Người tu chân đã là nghịch thiên, hài tử không chỉ nghịch mà còn muốn diệt cả trời đất. Trời như ứng tiếng, mây đen từ xa kéo đến che mờ cả bầu trời. Mặt đất dưới chân rung chuyển từng cơn giận dữ, như muốn nhấn chìm Tiểu Thiên trong gió tuyết.
“Ầm” Thật không thể tưởng nổi trời xanh đang nổi xung thiên, là Cửu Liên Thiên Kiếp. Chín đạo thiên lôi đánh xuống, không phải từng đột một đồng thời đánh liền chín hồi. Ánh sáng cắt ngang bầu trời, mặt đất như đang thét gào cho kẻ xấu số.
Chín đạo chập lại làm một giáng thiên kiếp xuống thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Thiên đang thiên ngang nghêng đón chẳng chút sợ hãi. “Oanh” Tiếng lôi thiên vang lên trong không trung, mặt đất như muốn nổ tung rung chuyển dữ dội, vài vết nứt xuất hiện lan rộng ra khắp nơi.
“Tiểu Thiên, con phải sống…” lão nhân mặt mày tái xanh run rẩy từ xa nhìn về phía hài tử nhưng căn bản không thấy được gì. Mây mù đã nuốt chửng Tiểu Thiên vào trong, từng cơn gió lạnh riết lên như ai oán.
Tiểu Thiên chết rồi ư! Đã tan xác, hồn phi phách tán rồi sao? Thân hình bé nhỏ ấy hướng chịu Cửu Liên Thiên Kiếp, chứng kiến cảnh tượng ấy, lệ hòa mắt Tuyết Lang. Sói, cô độc tính trời, nhỏ lệ thương tâm tình nhân gian…
… mây tản, sương tan cuối cùng trời đất cũng đã trong xanh trở lại. Một nhân ảnh mờ ảo xuất hiện, vẫn thân hình ấy, vẫn giọng nói đó vang lên:
- Trời không diệt được ta, Tiểu Thiên ắt sẽ diệt trời, bắt thiên hạ phải cúi đầu, ai cản ta thì chết, gặp thần giết thần gặp quỷ diệt quỷ… haha ..haha..
Tiếng cười sảng khoái vang khắp bốn bể. Vào lúc này đây, Tiểu Thiên không còn là một hài tử năm tuổi. Nó đã trưởng thành, lớn lên trong một khoảng khắc không phải về thể xác mà là tinh thần. Tinh thần của một nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời chân đập đất, ngang dọc bốn phương, bất phục thiên ý…
Vòng quay của số phận đã bắt đầu xoay, nó cuốn tất cả mọi người vào đó… một Thiên Thần, một Dị Ma, một Tiên Nhân, số phận… Số phận nắm giữ con người hay con người nắm giữ số phận? Câu hỏi của biết bao kẻ nghịch thiên tu tiên để rồi nó chỉ mãi là câu hỏi…
Đệ có lời đôi chút: Chương II Võ học nhưng lại khônng có tí gì về võ nên lấy làm kì nên Chương III sẽ nói kĩ hơn( haha Chương này chưa viết đang ngồi nghĩ)
Hết Chương II
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
P/S: Nếu thấy dở thì ý kiến dùm, đệ sẽ ngưng bút không viết nữa...