TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 28

Chủ đề: Võ Thần - Tác giả : zylord ( Mới nhất - C10)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    159
    Xu
    0

    Mặc định

    - Trên đời này làm gì có Thiên Đạo! - Lam Tử liền nói, nó nói vậy là vì nó đã hoàn toàn hiểu rõ, tất cả vạn vật quy luật tự nhiên đều nằm trong sự chi phối bởi Thiên Đạo, mọi con đường đều dẫn đến 1 chổ duy nhất, Thiên Đạo không cần tìm kiếm, không cần truy cầu mà chỉ cần cảm nhận, đó là con đường mà người ta không cần phải đi để đến. Giống như con đường vô tận lúc đầu mà nó đi vậy, con đường đó tượng trưng cho chấp niệm, dục niệm của con người, người ta luôn nghĩ rằng cứ phải đi thì mới tới được nơi cần đến, mà không hiểu rằng nơi cần đến ngay ở dưới chân mình rồi. Bởi vậy khi nó dừng lại vươn vai cho khỏe người, hoàn toàn không chấp không dục, vô cầu vô cưỡng, thì tâm thần đã tiến nhập đến Thiên Đạo.
    - Đạo khả đạo phi thường đạo! trớ trêu thay cho ta 1 đến khi chạm đến đích thì mới nhận ra mình chỉ mới bắt đầu! Thật sự là quá ngu ngốc rồi! Cám ơn ngươi hậu bối, nhờ ngươi mà hôm nay ta đã hiểu được tất cả! Thời gian không còn sớm nữa, trước khi chia tay ta sẽ tặng ngươi 1 món quà, từ trên thinh không 1 luồng khí sáng rọi xuống mi tâm của nó, toàn thân nó căng đầy sức sống. Bên tai nó vẫn còn nghe tiếng của Trương Tam Phong ngày càng nhỏ dần ở trên cao.
    "Thiên địa vô khai
    Vạn vật tề nhất
    Phi hoa lạc diệp
    Hư hoài nhược cốc"
    Khung cảm xung quanh bắt đầu mờ dần rồi vụt tắc, không gian lại trở về như ban đầu, 1 màu tối đen như mực.
    - Ta còn sống! - nó het lên 1 tiếng phấn khích không ngờ lại làm cho mũi thạch nhủ phía trên rới xuống, cũng may lúc này nó không còn như lúc đầu nữa, liền nghiên đầu lách qua, thạch nhủ rớt xuống nền đá vỡ tan thành nhiều mãnh.
    Giờ đây đối với Lam Tử nơi đây không còn tối nữa, nó có thể nhìn rõ được mọi thứ xung quanh cho dù là nó đang nhắm mắt. Nó đã đạt được Trung cấp Thần Thức. Tâm Nhãn dễ dàng sử dụng và mạnh hơn trước rất nhiều, phạm vi bao quát rất rộng lớn giúp nó nhanh chóng tìm được nơi mình cần đến.
    Nó cố găng cử động, không ngờ cơ thể trở nên rất nhẹ nhàng, vết thương ở lưng cũng đã lành lại, tay chân đã hoạt động lại được. Nó cúi người rồi bò ra khỏi cái hang này, trần hang tuy thấp nhưng bề ngang lại rất rộng trông như 1 vết nứt vậy, nó bò ra đến bên ngoài miệng hang thì thấy thì phát hiện ra rằng nới của hang nó đang nằm là 1 khe nứt giữa vách đáy dựng đứng của 1 cái hang khác rất to, nó tìm đường leo xuống dưới, nội lực trong người không những khôi phục hoàn toàn mà còn có phần nhiều hơn lúc trước nên chỉ với vài cú nhảy là nó đã xuống đến đáy hang.
    Khi xuống đến đay hang nó mới phát hiện ra cái hang này giống như 1 cái phễu úp xuống, còn cái hang nó vừa chui ra thì giống cài vòi ấm trà.
    Thần thức của nó lúc này đã bao phủ khắp hang động, không ngỏ ngách nào là không thấy.
    - Chuột!!! - nó hét lên kinh hoàng.
    Thật không tưởng tưởng nổi, trước mặt nó bỗng nhiên xuất hiện vô số chuột, to có nhỏ có, trẻ già lớn bé nam nữ phụ ấu đều có cả. Chúng nhìn nó, và nó cũng nhìn chúng, những đôi mắt đỏ li ti phủ đầy gần hết xung quanh đáy hang.
    Trên 1 tảng đá lớn, 1 con chuột rât to, có lẽ là đầu đàn, hai mắt của nó tựa như 2 ngôi sao trong đêm. Sự im lặng bị phá vỡ bởi hàng ngàn tiếng rít, những âm thanh hỗn loạn đó ngày càng tăng lên nhiều lần do bị dội lại vào cách vách đá, hai lổ tai của nó bắt đầu đau nhứt, dù đã cố tĩnh tâm nhưng ảnh hưởng của tiếng kêu của hàng ngàn con chuột cộng lại khiến cho hàng rào phòng ngự cuối cùng bị phá vỡ. Từ trong đang điền 1 luồng chân khí thuần chất phát ra, phút chốc tâm thần nó thứ thái trở lại, liền vận Thái Cực Tâm Pháp lên, một luồng lam khí xanh đậm hơn trước hiện ra bao bọc xung quanh người nó, ánh sáng của lam khí tỏa ra vài trượng xung quanh, khiến cho những con chuột gần đó chạy tán loạn, do từ trước đến nay chúng đã quen với bóng tối nên khi lần đầu tiên gặp phải ánh sáng liền bỏ chạy theo phản xạ.
    Thần thức của Lam Tử 1 lần nữa mở rộng ra xung quanh, bổng nhiên nó phát hiện ra có 1 chổ không có con chuột nào cả, đó là 1 tảng đá lớn bằng phẳng, cao đến eo nó thôi. Nó từ từ bước lui về hướng tảng đá đó, con chuột chúa hình như nhận ra ý định của nó, liền rít lên 1 tiếng, tức thì bọn chuột ào lên tấng công nó, kỳ lạ ở chổ là chúng chia ra làm 2 đường trái phải để tấn công nó, còn con chuột đầu đàn thì lao ngay về phía tảng đá đó.
    "chuột mà cũng tấn công theo bài bản sao!"
    Nó không chần chừ quay lưng lại chạy về hướng tảng đá đó, 1 cuộc đua giữa nó và con chuột chúa kia diễn ra. Sau khi tĩnh lại, thể lực và khí lực của nó vô cùng sung mãn, nên cước bộ cực kỳ nhanh, chỉ 2 3 bước đã bỏ xa đám chuột nhỏ phía sau vài trượng, tuy nhiên nó càng kinh ngạc hơn khi con chuột chúa kia tốc độ còn khủng khiếp hơn nửa, nó tựa như 1 vệt đen trong đêm tối, nếu như chỉ bằng với linh thức thông thường thì không thể nào theo kịp.
    Cuối cùng nó cũng đã chạy tới được tảng đá đó, liền chống tay lên đó rồi búng người lên cao, trước khi đám chuột con kịp cắn vào gót chân của nó, nó xoay người trên không rồi đáp xuống nhẹ nhàng trên tảng đá, đám chuột đứng trước tảng đá lớn bổng nhiên quay đầu chạy ngược trở lại, ngay cả con chuột đầu đàn vừa tới nơi cũng chỉ đứng nhìn nó.
    Bất chợt, từ trong thần thức của nó xuất hiện 1 nam tử tay cầm cương đao chém đến trước mặt nó, không kịp suy nghĩ liền thi triển Thái Cực quyền, hai tay liền tục tạo ra các vòng tròn to nhỏ, thân người vừa vặn né được 1 đao chém tới, tuy nhiên đao cũng chém sượt ngực của nó, kỳ lạ là đao đi qua nhưng không hề làm tổn thương đến quần áo trên người nó, nhưng trong thần thức lại cảm nhận đượ áp lực của đao đó ep tới khiến nó phải bước lùi lại mấy bước.
    Đại hán cầm đao đó vụt biến mất, nhưng sau lưng nó chợt xuất hiện 1 hán tử khác cầm kiếm, kiếm như lưu tinh, tạo nên vô số ảnh kiếm trước mặt nó, kiếm chưa tới mà kiếm khí đã tới cắt vào mặt nó, nó là lên 1 tiếng đưa tay sờ lên mặt thì thấy vẫn bình thường không hề bị tổn hại, là ảo giác sao.
    Vị kiếm khách kia tiếp tục công kích tới, kiếm chỉ còn lại 1 nhưng lại hàm chứa vô vàn biến hóa, 1 kiếm rõ ràng là đâm trước ngực nhưng lại như sắp đâm vào vai. Nó nhớ lại Thái Cực Kiếm liền thi triển chiêu Như Phong Tự Bế, tay trái bắt kiếm chỉ hóa thành 1 vòng tròn trước mặt, tay phải lại thi triển đòn công kích của Bát Tí Kiếm đâm vào cổ tay của nam hán kia. Có thể nói là nó hoàn toàn dung nhập cả 2 loại kiếm pháp đó làm 1, có thể theo chiêu mà xuất, theo ý mà ra.
    Bổng nhiên vị kiếm khách đó biến mất khiến cho 2 chiêu kiếm nó hoàn toàn đánh vào khoản không phia trước. Chưa kịp tìm hiểu chuyện gì tiếp theo, thì phía trước lại xuất hiện 1 hán tử khác trên tay cầm 1 cái ống kì lạ, rồi từ trong ống đó phát ra vô sô mũi tên li ti bao phủ khắp toàn thân nó, nó liền vận Thái Cực Đồ ra phía trước đễ chống đỡ, 1 Thái cực đồ sáng lên che trước ngực nó, thế nhưng những mũi nhỏ xiu đó vẫn xuyên qua cắm chi chít trên người nó, nó kêu lên thảm thiết lăn ra cả xuống nền đá, sau 1 hồi dãy dụa nó mới phát hiện là không hề bị gì hết, hán tử đó cũng biến mất như những người trước.
    - Ai ở đây giả thần giả quỷ, có ngon bước ra đây! - nó hét lên, âm thanh vang vọng trong các hốc đá 1 hồi dài mới dứt, nhưng tuyệt không có ai lên tiếng trả lời nó.
    Nó đứng dậy, kiểm tra người 1 lần nữa, xung quanh vẫn tối om không thây gì được, chỉ có thể thấy những đốm đỏ li ti ở phía đàng xa, bọn chuột vẫn đang quan sát nó, nhưng tuyệt không có ý lại gần, nó nghĩ là bọn chúng hình như úy kỵ tảng đá này. Nó mò mẫm đi lên trước 2 bước, không có chuyện gì xảy ra, nó mạnh dạn bước lên tiếp, đi lên chừng thêm 4 bước nữa thì tay nó chạm phải 1 vách đá lạnh. Nó dựa vào lừng vào vách đá, dùng thần thức xem xét lại xung quanh.
    Trong hang cũng chỉ có nó với bọn chuột thôi, không có gì khác nữa, nó thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp thở xong thì phía trước mặt nó 1 đại hán xuất hiên trên tay cầm 1 cây Thiết Kỳ, đầu nhọn như thương, trên lá cờ có 1 chữ Vương. Đại hán đó xoay tít cây Thiết Kỳ , phút chốc kỳ ảnh tạo thành 1 bức tường trước mặt nó, sức ép ngày càng lớn, từ trong kỳ ảnh bổng nhiên xuất hiện 1 con rồng nhắm hướng nó lao tới.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Nếu có lỗi chính tả mong mỗi người bỏ quá cho, sau này sẽ chỉnh sửa lại 1 lần.
    ---QC---
    ***
    Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
    Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.


  2. #12
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    159
    Xu
    0

    Mặc định

    Nó bình tĩnh vận Thái Cực Tâm Pháp 1 lần nữa, không còn bị kỳ ảnh phía trước ảnh hưởng, mới thấy rằng con rồng đó chính là mũi nhọn của cây Thiết Kỳ đang công kích tới, nó vận công vào tay theo thế Lãm Tước Vĩ, 2 tay vừa đỡ vừa kéo làm chệch mũi thương qua 1 bên. Lúc này kỳ ảnh phia sau đột nhiên biến mất, thay vào đó là 1 cô nương xinh đẹp như tiên nữ, từ ống tay áo rộng của cô gái xuất ra 7 tấm vải lụa 7 màu đẹp như cầu vồng, là Linh Lăng, nó nhận ra đó là vũ khí mà Khổng Tước Môn sử dụng, chỉ có điều cô nương này dùng đến 7 cái Linh Lăng 1 lúc. 2 Linh Lăng thanh sắc và tử sắc trường trên mặt đất tựa như 3 con linh xà phóng vào chân nó, phía trên cao 4 Linh Lăng bạch sắc, hoàng sắc, xích sắc và lam sắc vẫn vũ như thần long phong tỏa đầu thân và 2 tay của nó. Phút chốc cả người nó đều bị những tấm vải lụa khóa chặt không thể nhút nhích, lúc này hắc sắc Linh Lăng mới xuất hiện, ở đầu của linh lăng lại xuất hiện 1 thanh trủy thủ nhắm ngay người nó đâm xuống. Nó nhắm mắt lại, toàn thân kiệt quệ, thần thức lập tức thu hồi, bóng tối lại phủ xuống, phải mất 1 lúc lâu sau nó mới có thể khôi phục lại, tuy nhiên trong người có cảm giác khó chịu. Nó sờ lên ngực thấy không hề bị gì, tay chân vẫn lành lặng "chẳng lẹ bọn họ là quỷ sư đến để hành hạ mình". Nó nằm xuống nền đá, tinh thần lực của nó hình như bị cạn kiệt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
    - A!! - nó lại mơ thấy cơn ác mộng lần trước, lần này nó còn thấy có thêm Đông Hữu đang đứng nhìn nó cười nữa. Nó mở mắt ra, đất trời vẫn một màu đen, nó nằm dài ra nền đất, tảng đá này lại không lạnh như vách đá nên không làm nó khó chịu, bây giờ nó mới phát hiên ra là nó đang ôm 1 thứ gì đó trong tay, có lẽ lúc ngủ tay chân quờ quạng vớ phải. Vật này giống nhu hòn đá nhưng nhẹ hơn nhiều, nó dùng bàn tay kiểm tra kỹ lưỡng.
    - A!! - nó vội quăng vật đó ra, cả người nhanh chóng lui lại phía, đó là 1 cái hộp sọ, đến khi tay nó rờ trúng hàm răng nó mới nhận ra.
    - Đại thúc, tiền bối ... tha tội ... vô ý phạm phải ...! nó quỳ xuống cúi đầu lạy liên tục.
    Sau 1 hồi nó mới lấy lại bình tĩnh, "xem ra người này cũng cảnh ngộ với nó, phải chăng sau này nó cũng sẽ như thế".
    -Ục ục ục! - cái bụng của nó lại sôi lên vì đói, "phải kiếm gì ăn thôi!". Ở đây ngoại trừ nó và lũ chuột thì còn cái gì nữa đâu, hay là ta quay lại chổ hồ nước lúc nãy xem sao. Nhưng từ đây đến đó khẳng định là sẽ bị lũ chuột đó tập kích, nó nhìn xung quanh, bọn chuột đã đi mất, à không có vài chấm đỏ ở trong 1 cái hốc, vậy là bọn chúng cử lại 1 con để quan sát.
    "Dường như bọn chúng rất úy kỵ tảng đá này, vì sao nhỉ? vì sao ...vì sao..." nó đứng dậy định cất bước đi không ngờ vừa mới đi được 1 bước đã vấp phải cái gì đó khiến nó ngã chúi nhũi, cũng may thân pháp của nó không đến nổi kịp chống tay lộn 1 vòng tránh khỏi khuôn mặt bị dập xuông đất. "Nguy hiểm qua!" nó thờ phào 1 cái, lần mò lại chổ nó vừa vấp phải để tìm nguyên nhân gây ra.
    "Lại là cái đầu sọ lúc nãy, ông ta dù sao cũng chết rồi, có gì đâu mà sợ" - nó tiếp tục mò thử xung quanh, thì phát hiện ra phần xương cốt còn lại là 1 người đang ngồi dựa vào tường, lúc này nó không còn sợ nữa.
    Nó đặt hộp sọ vào xương đốt cổ rồi lùi lại lạy vài cái, bất chợt nó nghe 1 tiếng "keng", là âm thanh của kim loại, ở ngay gần đó, nó dùng 2 tay để dẫn đường, lần mò đến chổ phát ra tiếng động, sau 1 hồi tìm kiếm nó mới phát hiện ra 1 thứ, là 1 con, dài bằng cánh tay của nó, sống dao dày thẳng, bảng dao chỉ bằng cánh tay của nó, trên thân dao có nhiều hoa văn kỳ lạ, chuôi đao được buộc vải mềm, lưỡi đao khá bén, tay nó lần mò đến cán đao thì phát hiện ra 2 chữ.
    Nó cố vận dụng chữ nghĩa tích lũy bao lâu nay đễ đọc bằng tay 3 chữ đó "Thiên ... Hạ". Thì ra là 1 thanh đao, tên Thiên Hạ, chẳng phải có ý là muốn nắm thiên hạ trong tay sao, xem ra chủ nhân của nó cũng thật ngông cuồng, "chủ nhân, ... chẳng phải là nó sao!!", nó ở đây chính là bộ xương đang nằm đó.
    Tuy Lam Tử còn nhỏ nhưng nhờ xách nước từ nhỏ nên tay chân không hề yếu, sau này nó còn mỗi ngày chẽ cũi nữa nên lực tay cũng khá mạnh, cầm thanh đao thấy rất vừa tay, liền thử chém ra vài nhát.
    .... Ô Ô U.. - tiếng đao rít lên trong không khí, nghe như là tiếng hò reo của vạn quân.
    Thì ra trên thân đao có 2 cái lỗ nhỏ, khi sử đao không khí sẽ luồn vào gây nên tiếng kêu kỳ lạ đó.
    Càng múa nó càng thấy thích thú, liền trổ ra những tư thế bổ, chặt, chém, tiếp đó lại đem Thái Cực Kiếm và Bát Tí Kiếm ra sử 1 lượt, Vì đao và kiếm là 2 thứ vũ khí trái ngược nhau nên khi sử dụng cho kiếm pháp liền cảm thấy rất bất tiện. Nó mặt kệ, cứ dùng Thiên Hạ Đao thi triển cả 2 thứ kiếm pháp đó, "người ta nói đi riết thành đường, làm riết quen tay". Càng đánh thân thể nó lại càng phấn khích, kiếm chiêu xuất ra liên tục, nó quên luôn cả cái đói, Thái Cực Tâm pháp lúc này cũng được dẫn động phổ vào tay khiến cho đao thế đi càng mãnh liệt hơn, âm thanh từ thanh đao phát ra ngày càng lớn, tựa như đang đứng ở giữa thiên binh vạn mã, khí thế ngất trời. Thái Cực Tâm pháp theo tích tụ ở tay ngày càng nhiều, cuối cùng dẫn động ra đao, khiến cho Thiên Hạ Đao sáng lên , chói lọi khắp hang.
    Lúc này có thể nói nó đang sử ra Đao pháp chứ không phải là kiếm pháp nữa, 1 thứ đao pháp kỳ lạ, không ngờ yếu quyết xoay tròn của Thái Cực lại phù hợp với thanh đao này, thanh đao trên tay nó xoay tít, lúc cực nhanh lúc cực chậm, nó không còn dùng tay ngự đao nữa, giống như lần trước khi thi đấu với Thiết Cương, dùng tâm ngự đao, dùng ý phát chiêu, dưới sự điều khiển của Lam Tử, Thiên Hạ đao tung hoành ngang dọc chiếu sáng cả 1 góc hang. Lúc này nó hoàn toàn nắm vững được cách sử dụng của đao, khi nó ở trong Thiên Ảo Tâm Cảnh, ngộ tính đã gần như đạt tới thiên tính, mà theo như Trương chân nhân nói đó chính là Thiên Đạo.
    Kiếm đạo hay đạo đạo tuy khác nhau về hình thức về biến hóa nhưng tựu chung vẫn nằm trong sự chi phối của Võ Đạo, đúng như câu "Bách xuyên đáo hải", - trăm sông đổ về biển lớn.
    Nó dừng tay lại, cơ thể cực kỳ sảng khoái, không một chút mệt mỏi, từ sau khi Nhâm Đốc nhị mạch được đã thông, kì kinh bát mạnh thông suốt, khả năng hồi khí cũng nhanh hơn, đặt biệt nhất chính là tốc độ hấp thu khí từ bên ngoài tăng lên gấp nhiều lần. Đây chính là món quà mà Trương Tam Phong đã cho nó.
    Có vũ khí trong tay nó tự tin có thể vượt qua được đám chuột ở dưới kia. Nó liền dùng thần thức để dò đường đi đến đó, thế nhưng ngay khi sử dụng tâm nhãn thì đại hán cầm đao lại hiện ra, lần này lại ra chiêu khác lúc trước, chém ra 3 nhát liên tục từ 3 hướng đến người nó. Nó liền cử Thiên Hạ đao lên, xuất ra Thiên Địa Đao Pháp, nó vừa mới nghĩ ra cái tên này cho đao pháp mà nó vừa sáng tạo ra xem ra so với vị tiền bối kia còn có phần cao ngạo hơn. Đao nó xoay vòng vòng tạo thành 3 vòng tròn ngênh đón 3 mũi công kích kia.
    Thế nhưng khi 2 thanh đao sắp chạm vào nhau, thì vị đại hán kia đã biến chiêu đột ngột, không ngờ 3 chiêu cương mãnh đó lại là hư chiêu, quả thật tài ngự đao như vậy có thể xưng là đệ nhất, 3 mũi công kích chớp mắt đã biến mất thay vào đó là 1 đường đao quét từ dưới lên, chém vào hạ bàn của nó, thật sự hết sức hiểm độc. Nó phát chiêu bị quá đà rơi vào thế hạ phong, trong lúc nguy ngập, 2 chân nhún mạnh nhảy vọt lên cao, đao trong tay lại hóa thành mũi khoan nhắm vào ngực của đại hán kia, không ngờ đao thế của vị đại hán kia chưa hết lật cổ tay chém ngược lên ngang thân nó.
    "Hỏng rồi" - lúc này thân nó đang ở trên không, thân nó lại nhỏ hơn vị đại hán nên đao của nó chưa tới thì 1 đao chết người đã đến sát người nó.
    - Á!! - 1 đao chém ngang người nó, thần thức của nó lại mất đi, đao quang cũng tắt, vị đại hán kia cũng biến mất, tinh thần của nó kỳ này bị tổn thương rất lớn ngất đi.
    Không lâu sao thì nó tĩnh lại, "mình vẫn chưa chết, chuyện này là sao, chẳng lẽ là ma sao? không thể nào".
    Nó đứng dậy, triển khai Tâm nhãn 1 lần nữa, quả nhiên 1 kiếm khách hiện ra vung kiếm tấn công nó, ngay lập tức nó thu lại thần thức, mũi kiếm đến ngay trươc mặt nó thì biến mất.
    "Ra là vậy", cuối cùng thì nó cũng đã khám phá ra, mỗi lần nó sử dụng thần thức thì sẽ có người xuất hiện tấn công nó, lực công kích này không tấn công vào nhục thể của nó, mà tấn công vào tinh thần của nó, mỗi lần bị đánh trúng thì tinh thần lực của nó bị tiêu hao đáng kể.
    Nếu vậy tại sao lúc mình mới xuống đây dùng thần thức để tra xét thì không bị gì,
    - Tảng đá, đúng rồi là do tảng đá này cho nên bọn chuột đó không dám lại gần, như vậy bọn chuột đó cũng dùng tâm nhãn để thấy đường trong đây. Không! chỉ có con chuột đầu đàn là có khả năng đó thôi, nó dùng tiếng kêu để chỉ huy bon chuột nhỏ. Trước hết phải đến được hồ nước đã, khát quá! - nó ngồi tự nói một mình.
    Nó mò đường tìm chổ để leo xuống tảng đá, nó không dám dùng thần thức nữa, hoàn toàn dựa vào xúc giác và thính giác để xác định phương hướng, dĩ nhiên Thiên Hạ đao được nó giắc sao lưng.
    Nó bước ra khỏi tảng đá liền khai mở Tâm Nhãn, lập tức quang cảnh toàn bộ hang nằm trong tâm trí nó. Nó mạnh dạng bước về bên trái, chỉ có một đoạn nữa là nó đứng dưới chổ khe nứt.
    Đám chuột đó nhận được tin tức liền tập trung lại như lúc đầu, bao vây xung quanh nó, chuột đầu đàn đứng trên một mõm đá nhìn về nó. Lam Tử vận dụng thần thức tập trung vào con chuột đầu đàn, tức thì trong đầu nó vang lên những âm thanh của chuột trong đầu. Nó đang đọc ý nghĩ của chuột, vậy là thần thức của nó đã tiến được 1 bước dài, chỉ tiếc là nó không hiểu được tiếng chuột.
    Lúc này nó đã đứng ở dưới vách đá, khe núi mà hồi trước nó chui ra nằm cao khoảng 5 trượng, không hề có chổ nào để bám víu. Nó rút thanh Thiên Hạ Đao ra, vân khí xuống chân lấy lực nhảy lên cao, không ngờ nó nhảy cao hơn 7 trượng vượt qua cả miệng hang, làm nó phát hoảng, cuối cùng nó dùng Thiên Hạ Đao đâm mạnh vào vách hang, thật thần kỳ, lưỡi đao cắm sau vào trong đá 1 cách nhẹ nhàng.
    - Phù! lần sau cẩn thận hơn mới được! - nó lồm cồm leo lên miệng hang rồi chui vô trong.
    - A.. đã khát quá! - nó cắm đầu xuống uống no nê. Nhưng uống nước vào lại khiến nó đói thêm, "hay ta thịt 1 vài con chuột, nhưng không có lữa, lữa đúng rồi, phải tạo ra lữa, nhưng trong đây không có cũi thì gì mà đốt" , nó đành bỏ qua chuyện tạo ra lửa. nó ngồi thừ ra đó nhìn xuống hồ nước sâu đen ngòm.
    Nó lấy cuốn sách trong người ra, lúc này cuốn Sơn Hải Kinh đã nát bét, chỉ còn lại cái bìa sách, là thứ mà Trương Chân Nhân gọi là Thiên Kim Tằm Bố. Nó thử dùng thần thức kiểm tra lại 1 lần nữa thì không thấy gì xảy ra, xem ra chỉ có hiểu quả 1 lần. Nó chán nản cất lại vào trong ngực, "chẳng lẽ ta lại chết đói!". Nó tức mình lấy đao chém xuống nước, "ấm", những tiếng ầm ầm vang lên trong hang, tiếp đến là các thạch nhủ phí trên cao bị chấn động là đứt gãy rơi xuống, nó liền huơ đao lên hộ thân đánh văng những mũi thạch nhủ sắc nhọn đang rớt xuống ngay chổ nó.
    Chấn động kéo dài một hồi sau mới dứt, những thạch nhủ cũng rớt xuống hết.
    Nó đang bực mình lại gặp phải cảnh này còn tỏ ra chán nản hơn, võ công cao để làm gì, cuối cùng thì cũng như bộ xương khô đó thôi. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nó khóc, tất cả những khó khăn mà nó gặp trước đây cũng không khiến nó khóc bởi vì nó có hy vọng, nhưng lúc này tuyệt vọng đã thật sự đánh đổ nó, hoặc có thể là do tất cả những tình cảm dồn nén trong suốt thời gian qua cuối cùng đã bộc phát, nó khóc như 1 đứa trẻ, âm thanh vang vọng khắp hang.
    Những giọt nước mắn đắng ngét chảy xuống miệng nó, "ngọt", "sao nước mắt mình lại ngọt nhỉ?", nó thử nếm lại 1 lần nữa, quả thật là vị ngọt, 1 vị ngọt thanh nhẹ.
    - A - có cái gì rớt trúng mắt nó, nó ngửa cổ lên nhìn, lại thêm 1 giọt nước nữa nhỏ vào ngay miệng nó, 1 vị ngọt thanh khiết lan trên đầu lưỡi. Nó đứng dậy , đưa tay lên trên trần hang lần mò tìm nguồn gốc của thứ nước kỳ lạ này. Nó chạm phải 1 thứ gì đó giống thạch nhủ nhưng mềm hơn, không cứng như đá, liền dùng đao cắt lấy một mẩu.
    - Ngon quá! - nó đưa mẩu đó vào miệng. Cái thứ kỳ lạ này nói là mềm nhưng thực ra là so với đá, nó chỉ có thể ngậm trong miệng, từ trong đó tiết ra chất lỏng ngọt lịm, nhận được chất dinh dưỡng, cơ thể nó cảm thấy sảng khoái hẳn, khi chất lỏng vào đến bụng thì có cảm giác có 2 luồng nóng và lạnh lan ra khắp người.
    Thì ra đây là 1 loài nấm có hình dạng giống như thạch nhủ, nếu nó không vô tình làm gãy hết tất cả các thạch nhủ trong đây thì có lẽ sẽ chết vì đói thật. Hy vọng lại đến, nó cắt một miếng nấm lạ thật to rồi chui ra khỏi hang, từ miệng hang nó nhún mình nhảy xuống dưới, sau đó tăng tốc chạy về phía tảng đá. Kỳ lạ là đám chuột đó chỉ nhìn nó chứ tuyệt không hề có ý tấn công.
    Vậy là nó đã tìm ra cách để sống sót, nó cứ ăn rồi ngủ, rãnh thì luyện thái cực tâm pháp với thái cực quyền và cả Thiên Địa Đao nữa.
    Khi nghĩ ra cái gì mới nó lại dùng thần thức để đánh nhau với những bóng ma kỳ lạ đó, lúc đầu thì nó chỉ cầm cự được 1 2 chiêu với đám người đó, nhưng dần dà đao pháp vào bộ pháp ngày càng nhuần nhuyễn, với lại nó phát hiện ra những chiêu thức của bóng ma đó có 1 sự tuần hoàn, mỗi người chừng mười mấy chiêu lặp đi lặp lại. Cho nên nó cầm cự với bọn họ ngày càng lâu hơn, nếu thua thì lại suy nghĩ để tìm cách phá chiêu. Số bóng ma đó tổng cộng có 6 người, xuất hiện theo thứ tự trước sau đầu tiên là đao khách, kế tới là kiếm khách, tiếp nữa là 1 vị sử dụng ám khí đây là người khiến nó khó chịu nhất, tiếp đó nữa là 2 tiên nữ 1 người dùng Linh Lăng, 1 người sử dụng 1 sợi roi dài - trương tiên, cuối cùng là vị đại hán cầm Thiết Kỳ.
    Lâu lâu nó lại leo ra hồ nước để tắm táp và lấy thêm thức ăn, nó cũng đã tìm cách lặn sâu xuống dươi hồ nước để tìm đường ra, nhưng ở dưới đó có 1 luồng nước ngầm rất mạnh đẩy ngược nó lên trở lại.
    Thời gian thấm thoát thoi đưa, nó không biết nó đã ở đó bao lâu rồi, bây giờ nó di chuyển trong hang không cần sử dụng thần thức nữa, mắt luôn luôn nhắm, chỉ dùng xúc giác và thính giác để đi lại, ngay cả bọn chuột dường như cũng đã quen với sự có mặt của nó, coi nó như là 1 thành viên của bọn chúng. Nó dần dần cũng hiểu được 1 số tiếng kêu của chúng, tuy không thể giao tiếp nhưng cũng coi như là có người để nó tâm sự.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Nghĩ 1 ngày để học bài, lo viết mãi quên cả học bị cô la quá trời!!
    ***
    Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
    Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.

  3. #13
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    159
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 4: Ánh sáng
    Thiết Kỳ hóa thành 1 con thiên long nhắm lấy nó lao tới, nó liền sử dụng Thiên Địa Đồng Tâm, vẽ lên vô số vòng tròn lớn nhỏ xung quanh, mỗi vòng tròn nhỏ nhấp nháy hiện ra 1 thái cực đồ, cả thân người nó xoay tròn, đao và người hợp làm 1 nhắm lấy đầu Thiên Long bổ tới.
    Không 1 tiếng động, nó cất đao vào, quay lại nhìn vị đại hán nọ, chỉ thấy toàn thần ông ta bắt đầu nứt ra, rồi vỡ vụng ra, nền đá dưới chân chổ ông ta đứng cũng bắt đầu xuất hiện các vết nứt, những vết nứt đó ngày càng lan rộng ra.
    - "ầm, ầm " - tảng đá bao lâu nay làm giường của nó đã vỡ tang thành cát bụi, có lẽ là do chịu không nổi 1 đòn cuối cùng.
    Một luồng ánh sáng chói mắt rọi vào nó. Cũng may lúc đó nó đã nhắm mắt, 1 luồng gió mát từ bên ngoài thổi vào, cái thứ xa xỉ mà nó cố lưu lại trong mỗi giấc mơ, không la hét, không nhảy cẩng lên vì mừng, nó quỳ xuống trước ánh sáng, tuyệt vọng đã ở đằng sau những giọt nước mắt của hạnh phúc trên mặt nó, "nước mắt ngọt quá".
    Sau 1 lúc để mắt làm quen với ánh sáng, trước mặt nó là 1 cái lỗ nhỏ, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài rọi vào trong hang, chỉ một chút thôi cũng đủ để nó trông rõ bằng mắt nơi nó đã sống. Bầy chuột nữa sợ hãi nữa hiếu kỳ trước cái thứ mới mẻ này, ánh sáng đôi khi lại đáng sợ hơn bóng tối, 1 vài con chuột gan dạ bước vào trong ánh sáng lập tức kêu lên chí chóe rồi chạy biến vào trong hang, lúc này nó mới biết những con chuột này màu trắng. Lấy thanh đao nó đi lại gần cái lỗ đó và khoét cho nó rộng ra, tuy là vách đá nhưng với thanh bảo đao thì cũng không khác đậu hũ là mấy, phút chốc cái lổ đã rộng bằng nữa người nó.
    Nó nhìn xung quanh, khắp nơi vương vãi những mãnh vụng từ tảng đá, tuy nhiên bộ xương đó vẫn nằm yên chổ cũ không hề suy chuyển gì, phần đá dươi thân nó vẫn đứng vững không hề bị tổn hại, dường như chính bộ xương đó bảo vệ cho nó. Nó bước lại gần bộ xương, là tiền bối, là bạn của nó trong rất lâu rồi, bây giờ nó mới nhận ra bộ xương rất lớn, nếu còn sống người này hẳn rất to lớn, "mình nên chôn cất ông ta", nó cúi xuống gom những mãnh xương lại vào trong áo rồi đem ra ngoài.
    Vừa mang bộ xương ra khỏi thi phần còn lại của tảng đã lập tức vỡ vụng, không còn sót lại 1 mãnh nhỏ nào. Một chiếc mặt nạ bỗng từ đâu rơi xuống đất, nó nhanh chóng nhặt lên, là một chiếc mặt nạ bằng vỏ cây rất cứng, được làm rất tin xảo, bề mặt trơn lán, chỉ có 1 điều lạ là không có 2 lổ ở mắt, chỉ có 2 khe nhỏ ở miệng và mũi. Nó liền gom chung với bộ xương sau đó chui ra ngoài.
    Nơi nó đứng là vách núi dựng đứng, chỉ nhô ra 1 khoảng để nó có thể đứng, từ chổ của nó lên đến mặt đất cũng gần 20 trượng, cũng may trên đó có 1 cây đại thụ có rể mọc lan dài xuống tận đây tạo thành 1 sợi dây leo tự nhiên. Nó đặt bộ xương xuống rồi nằm lấy sợi rễ cây leo lên, khi lên được tới nơi xung quanh rất nhiều cây cối, là 1 khu rừng lớn. Nó chạy đi cắt vài đoạn dây leo chắc chắn rồi leo xuống trở lại hang, buộc mọi thứ lại thành bó rồi leo lên.
    - A!!!!!!!- nó đứng trên bờ vức hét lên hết cỡ, không khí trong lành tràn đầy trong ngực nó, sảng khoái.
    Nó rút thanh Thiên Hạ đao ra ngắm 1 lượt, vật quen thuộc với nó, thứ đã giúp nó có thể sống sót, là món đồ chơi ứa thích nhất, thanh đao 1 màu đen như màu của chiếc mặt nạ, loáng bóng, từ cán đao có 2 con long và hổ được chạm trổ rất đẹp ở 2 bên bảng đao, miệng của 2 con thú đó há to có 2 cái lổ chính là nơi phát ra âm thanh :"O ... Ô" khi sư đao. Trên mình mãnh long có khắc 2 chữ Thiên hạ, trên mình con hổ thì có 2 chữ Bá Đao nhưng rất mờ xem ra đã bị chủ nhân lúc trước làm cho mòn đi.
    - Thiên Hạ Bá Đao, cái tên nghe hay quá! Chủ nhân trước đây của ngươi chắc hẳn là 1 cường giả ngạo thị thiên hạ. - nó đưa thanh đao lên cao qua đầu, tựa như nắm lấy thiên hạ trong tay, khí thế bá đạo của thanh đao dươi ánh sáng của mặt trời vẫn tỏ ra không hề thua kém.
    Nó kiểm tra lại mọi thứ, trên người nó ngoài thanh đao còn có Thiên Kim Tằm Bố, miếng vải màu vàng này không ngờ lại bền chắc ghê gớm, ngay cả Thiên Hạ cũng không làm nó rách được một miếng nào. Kế đến là 1 chiếc khăn trắng bằng lụa có thêu hình 1 con Khổng Tước thất sắc, trong 1 lần đi tắm ở dưới hồ Lam Tử phát hiện ra nó bị mắt kẹt trong khe đá, nó không nhớ gì về món này, chỉ biết là khi nhặt được tâm tính của nó rất vui. Nó bỏ tất cả vào trong 1 cái gùi tự chế, khi đến chiếc mặt nạ bông nhiên dừng lại.
    Nó nhìn đến chiếc mặt nạ trong tay cảm thấy có gì đó rất thân thiết, 1 cảm giác ấm áp từ chiếc mặt nạ kỳ quái truyền vào tâm nó, nó đưa tay vuốt nhẹ lên miệng của mặt nạ thì bắt ngờ ngón tay bị cứa đứt, máu chảy ra thấm ngay vào trong mặt nạ, tức thì mặt nạ liền xảy ra biến đổi đáng sợ, trên mặt nạ xuất hiện những gân máu li ti, nhìn mặt nạ lúc này trông như 1 vật thể sống, nó sợ hãi liền buông tay ra, chiếc mặt nạ rơi xuống đất.
    Những gân máu đó dần dần tụ họp lại ở hai mắt của mặt nạ, biến thành 2 chữ "Tà Thần".
    - Tà Thần - nó nhìn 2 chữ hiện ra trên mặt nạ, tựa như được viết bằng máu, chiếc mặt nạ như biến thành 1 khuôn mặt của ác thần, nét chữ ẩn ước sát khí bá đạo, khiến nó lùi lại mấy bước. Những con chim trên cây cổ thụ gần đó dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm bay tán loạn.
    Nó lấy hết dũng khí bước lại gần, ngoại trừ sát khí tỏa ra mãnh liệt thì hầu như không có gì khác nữa. Sát khí là gì?
    Một khi bước chân vào võ đạo đều sẽ phát ra nhiều lại khí chất khác nhau, như sát khí, bá khí, ma khí, tà khí, oán khí, chính khí, và 1 loại khí không thể tu luyện được là vương khí.
    Khí do tâm sinh, tâm lại có thất tình, từ đó sinh ra thất khí, chánh tà cũng từ đây mà ra.
    Người chánh đạo thì tu luyện chánh khí tức là hành động phù hợp với tự nhiên thuận theo Thiên đạo, người ma môn thì có tà khí bởi lẽ họ dựa vào tình mà nhập đạo vì tình mà bất chấp thiên đạo - tình ở đây được hiểu là thất tình tham, sân, si, hỉ, nộ, ái,ố.
    Tiếp đến là những loại khí đặt biệt chỉ có ở những kẻ như cường giả thì có bá khí, giết người vì hận thì có oán khí, giết người vì sở thích thì đó là ma khí, kẻ giết quá nhiều người thì tự nhiên trên người sẽ sinh ra 1 thứ khí đó chính là sát khí.
    Còn Vương khí thì chỉ có nhân trung chi long, hay còn gọi là chân mệnh thiên tử thì mới thể có được.
    Nó đến bên cạnh bộ xương thì cũng là lúc chiếc mặt nạ rơi xuống, sát khí lúc nãy thoáng cái đã mất tăm mất tính, không khí xung quanh cũng trở lại bình thường. Nó cầm chiếc mặt nạ lên, từ trong đầu nó có 1 tiếng nói kỳ lạ thôi thúc nó đeo vào, chiếc mặt nạ đã trở lại bình thường như lúc đầu, các đường gân máu cũng mất đi chỉ còn lại 2 chữ 'Tà Thần' màu đỏ là còn lưu lại, nó lật chiết mặt nạ lại bên trong có ghi 1 chữ 'Diệp'.
    Một cái tên vừa lạ vừa quen hiện ra trong đầu nó, Vô Diện Tà Thần Diệp Bá Thiên, nó nhớ cách đây rất lâu, trong 1 ngôi thái miếu, 1 đứa trẻ và 1 ông lão đang ngồi nói chuyện ...
    - Là ông ta? Diệp Bá Thiên - nó hết nhìn mặt nạ rồi lại nhìn bộ xương kia. "Là ông ta? Là .. ta là ai?".

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Khuyến mãi nha!!
    Một lời góp ý bằng vạn click cám ơn!!!
    ***
    Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
    Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.

  4. #14
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    159
    Xu
    0

    Mặc định

    Nó đứng đó, nhìn xung quanh, rồi nhìn lên người nó, 1 đôi tay to dài, 1 thân hình lực lưỡng cân đối, làn da trắng mịn màng, mái tóc dài xỏa qua vai, râu mọc đầy trên mặt.
    - Ta là ai? Ta là ai! - nó là ai, nó quên mất rồi, đã từ lâu không ai kêu tên nó, đã từ lâu nó cũng không có ai để kêu, ở quá lâu trong hang, tuy nó không điên loạn nhưng cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.
    - Ta là ai! là ...Thiên Đạo ... Thiên Đạo ... đúng rồi ta là Thiên Đạo! Là Thiên Đạo - nó vui sướng, nhảy nhót, nhào lộn trên không, cuối cùng thì nó cũng biết nó là ai.
    Sau khi vui mừng, liền dùng đao tạo thành 1 cái lỗ trên mặt đất, bỏ xương cốt của Diệp Bá Thiên vào trong rồi lấp lại. Nó định chôn chiếc mặt nạ theo nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại bỏ vào trong người.
    Có 1 vài cây có quả dại ở gần đó, không chần chừ nó chạy nhanh tới đó hái liền một đống, vừa hái vừa ăn, bộ dạng cực kỳ hưng phấn, dù mùi vị của những quả dại này cực kỳ dỡ nhưng đối với nó thì lại cực kỳ ngon, không khác gì đào tiên trền trời.
    Cái bụng nó cuối cùng rồi cũng căng ra vì no liền đi lại gốc cây nằm ra ngủ. Trong nhất thời nó còn chưa quên được thói quen ở trong hang, ăn no thì ngủ - thực ra là đồng hồ sinh học của nó do ở trong hang lâu ngày không xác định được sáng tối nên bị ngược đời.
    Nó tĩnh dậy thì thấy trời đã tối, nằm ngữa mặt lên ngắm những vì tinh tú nhấp nháy trên cao, cơn gió rừng nhè nhẹ lay động các kẽ lá, 1 vài tiếng kêu của các loài thú ăn đêm lâu lâu lại vang lên trong rừng. Ngoài trừ việc nó nhớ ra tên của nó là Thiên Đạo thì không còn nhớ chuyện gì khác, không hiểu sao nó cũng không cảm thấy tò mò gì lắm, nằm hoài cũng chán nó liền đứng dậy thi triển 1 vài thế võ quen thuộc, Thái cực quyền pháp được nó xử ra liên tu bất tận, mỗi cái phất tay, xoay người đều đạt đến tuyệt kỳ tuyệt mỹ, khi nhanh thì tựa như lá rụng, khi chậm thì như hoa nở, lúc nặng thì như ngàn cân vận chuyển, lúc nhẹ thì như gió thổi mây bay, ngay cả sư phụ nó năm xưa cũng chưa chắt đã đạt tới.
    Bổng ở ngực nó phát ra 1 luồng khí lạnh khiến nó dừng lại, chiếc mặt nạ giờ đây bổng trở nên lạnh ngắt, 2 chữ tà thần màu đỏ hiện rõ lên trong màn đêm càng thêm quỷ dị, một cái gì đó trong người nó thôi thúc nó đeo vào.
    Cuối cùng thì nó cũng đặt chiếc mặt nạ lên mặt, tức thì 1 luồng tinh thần lực to lớn từ trong mặt nạ ồn ạt đổ sang người nó, trong 1 lúc bất cẩn, thần thức của nó bị khống chế hoàn toàn.
    Nó mở mắt ra nhìn thấy trước mặt nó là 1 thanh niên cao lớn, tóc tai bù xù, nhưng thân hình săn chắc, đặt biệt là làn trắng mịn màng, khuôn mặt anh ta bị che bởi chiếc mặt nạ. Trên tay anh ta là Thiên Hạ Bá Đao, từ trên người anh ta không ngừng phát ra bá khí khiến người ta kinh sợ, không dám ngước nhìn.
    Nam tử đó từ từ nâng thanh đao lên đưa trước mặt, dùng tay kia vuốt nhẹ lên thanh đao, tức thì quang đáo chói mắt xuất hiện, 1 luồng lam khí thuần chất rất quen thuộc phát xạ ra xung quanh, lấn át cả tà khí trên người anh ta - chính là nó, thần thức của nó không ngờ bị đẩy ra ngoài cơ thể trở thành kẻ đứng quan sát, 1 ai đó đang điều khiển cơ thể nó.
    - Quần Lâm Thiên Hạ - chàng thanh niên đó hét lớn, đao trên tay tung hoành ngang dọc xuất ra vô sô ảo ảnh phát đi xung quanh, cả không gian bị vô số đao ảnh đó cuốn vào trong, xoắn lại, liên tiếp những tiếng nổ vang lên, tất cả những cây lớn trong vòng bán kính nữa dặm đều bị đao mang sang bằng, cây cối ngãy rạp cả xuống tựa như đang quỳ lạy nam tử đó.
    - Thiên Hạ Đại Loạn - nam tử đó lại hét lên, thân người nhảy vọt lên cao, 1 đao 1 thức, bá đạo cương mãnh tựa như lôi thần, từ trên cao vạch 1 đường thẳng xuống, đất đá bên dưới bị đao khí chia ra làm 2, quyển phong cuồn cuộn bao bọc lấy toàn thân, đám cây cối lúc nãy bị cuốn vào trong quyển phong va vào nhau kêu răng rắc, vỡ tan thành những vụn nhỏ.
    Nó bị đao chiêu lẫn đao ý bá đạo kia cuống hút, nhìn lại trên người của nam tử kia bỗng phát ra 1 loại khí chất kỳ lạ khiến người như muốn quỳ lạy tung hô, tựa như thần linh giáng thế, đó chính là Long khí
    -Long Ngâm Hổ Tiếu - Nam tử đó quán khí vào đao khiến cho quang đao ngày càng sáng, sáng đến mức chói mắt tựa như mặt trời trước mặt, bỗng 1 tiếng gầm lớn kinh thiên động địa làm cho muông thú trong rừng tháo chạy tán loạn, có con lao cả xuống vực thẳm, đao rời khỏi tay hóa thành thần long vần vũ trên cao khí thể bức nhân, thiên địa cúi đầu, đao bay trở lại vào tay, cả thân người bỗng hóa thành 1 con bạch hổ khổng lồ gầm lên 1 tiếng, tức thì mọi thứ đột nhiên im bặt, gió cũng ngừng thổi, không gian và thời gian cũng ngừng lại trong khoảnh khắc, những con thú đang hoảng sợ bỏ chạy cũng đứng lại như bị bất động.
    - Nhất Thống Sơn Hà - Nam tử đó thu đao lại quang mang biến mất rồi miệng nói khẽ, thân người đáp xuống đất, đao chỉa thẳng về phía trước, 1 cự đao ảnh hiện ra, mây trên trời cũng bị 1 đao này tác động, tụ lại thành 1 vòng xoáy lớn trên cao, gió lớn không ngừng gào thét, đất trời thất sắc, phong cấp vân nộ, 1 đao tụ lại sức mạnh của Nhân Thiên Địa làm 1 phát ra, đất trời rung chuyển, muôn thú trong cánh rừng cũng bị khí thế của 1 đao này làm kêu gào thảm thiết tựa như thiên họa sắp giáng xuống. Một cái hố khổng lồ được tạo ra trên mặt đất, từ trong đó 1 mạch nước ngầm phun trào.
    - Duy Ngã Độc Tôn - đao là người, người là đao, 1 thanh đao duy nhất trong trời đất, phá không mà lên, nghịch đạo chiến thiên , đao lao thẳng vào vân quyển phong trước mặt tựa như đang chiến đầu với Thiên gia. Thiên gia bị khiêu khích tức thì động nộ, 1 luồng lôi điện từ trong vân quyển giáng xuống, đánh ngay vào thanh đao.
    Nó nhắm mắt lại, ánh sáng chói lòa từ của thiên lôi và đao mang trên không phát ra tứ phương, tiếng gầm rống tức giận của Thiên Địa trước 1 nhân loại nhỏ bé, kẻ đó đứng giữa trời đất, ngạo khí xung thiên, tóc dài dựng lên hóa thành 1 màu trắng, toàn thân đỏ rực như huyết phủ, tựa như thần ma xuất thế.
    Thế rồi bỗng dưng nó thấy mình bị hút về phía thần ma đó.
    - Tách ... tách ... - chiến mặt nã vỡ làm đôi. Nó phát hiện ra mình ở trên không,đang rơi xuống. Ầm 1 cái cả người nó lún sâu vào trong đất, toàn thân như bị nằm trong lò lửa đau đớn vô hạn, chỉ là khi nó vừa mở miệng ra kêu thì 1 ngụm huyết lớn trào ra theo, nó liền bất tĩnh.
    Diệp Bá Thiên không ngờ trước khi chết đã dồn toàn bộ thần thức còn lại của mình vào trong mặt nạ, mà mặt nạ này cũng không hề tầm thường lúc nào, lại có đặt tính tương tự như Thiên Kim Tằm Bố, nhưng tác dụng trái ngược.
    Thiên Kim Tằm Bố được Trương Tam Phong dùng thần thức tạo nên Thiên Ảo Tâm Cảnh đưa tinh thần của nó vào bên trong đó để hoàn thành tâm nguyện.
    Nhưng mặt nạ này lại đẩy tinh thần nó ra khỏi thân thể, sao đó chiếm lấy thể xác để thực hiện ý muốn của Diệp Bá Thiên.
    Một đạo kinh lôi đó đã phá hủy hoàn toàn kinh mạch trong người nó, cũng may là mặt nạ và Thiên Hạ đao đã hấp thụ bớt 1 phần nếu không thì nó đã hóa thành tro bụi 1 cách oan ức rồi.
    Tĩnh dậy, toàn thần đau nhức, không thể cử động, ngay cả thở nó cũng thây như có ngàng cây kim đâm vào trong phổi, máu chảy ra khắp người từ các lỗ chân lông, nhìn nó y hệt như 1 huyết nhân, xem ra ông trời không hề nương tay tí nào.
    "Số mình thật xui xẻo, mới vừa ra khỏi cái hang đó thì bị sét đánh, đúng là ông trời ghen tài mà!" - nó nghĩ mà không khỏi chua xót, nếu nó ở lại trong đó chắc sẽ không bị như thế này.
    Lần này ai sẽ cứu nó đây?
    Trong đầu nó chợt vang lên tiếng của Trương chân nhân.
    "Thiên địa vô khai
    Vạn vật tề nhất
    Hoa phi lạc diệp
    Hư hoài nhược cốc"
    4 câu thơ huyền bí đó vang lên, ngày đó khi nó nghe xong cũng đã bỏ ra không ít tâm sức để suy nghĩ nhưng không tài nào hiểu được. "Bây giờ toàn thân vô lực, ngay cả tinh thần lực cũng bị tiêu tán hết thì làm sao mà ...."
    - Thì ra là thế, đó chính là Thiên Đạo! Thiên Đạo chính là ta - nó ngừng lại, ngữa cổ cười lớn, máu lại phụt ra thành vòi.
    Trời chính là đất, đất chính là trời, vạn vật chỉ là biến hóa của một thứ chính là Thiên Đạo, nước chảy, hoa rơi tựa như vô ý nhưng thật ra lại hữu ý, Nếu như thân hòa làm 1 với tự nhiên, ta là trời và cũng là đất, thần thức trong người nó dần dần khôi phục sau đó chuyển ra khắp nơi tựa như rễ cây đâm sâu vào đất, lúc này tâm nó hòa với tâm của Thiên Địa. Một luồng khí nóng và lạnh từ trong các kinh mạch toàn thân từ đâu đổ ra, nối kết lại từng đoạn kinh mạnh, tuy rất chậm chạp những cũng khiến nó thoãi mái phần nào, tuy nhiên lúc này nó đã rơi vào trạng thái tiềm tu.
    Thời gian cứ thế trôi qua, cảnh vật xung quanh cũng thay đổi, nắng mưa gió tuyết, xuân hạ thu đông đều diễn qua 1 lượt, cái hố bị tạo ra bởi chiêu Nhất Thống Thiên Hạ bây giờ trở thành một hồ nước trong xanh, những con thú rừng chim chóc thường hay ra đó uống nước.
    Thiên Đạo vẫn nằm im bất động ở đó, dây leo cỏ dại mọc xung quanh, 1 vài con thú nhỏ chạy nhảy chơi đùa trên cả thân thể của nó. Một lớp bụi dành đóng thành từng vảy trên người khiến nó giống như 1 bức tượng.
    Cho đến 1 ngày đột nhiên gió thổi mạnh, mây đen vần vũ báo hiệu 1 cơn mưa tới, sấm sét nổi lên, từ trên không trung 1 đạo kinh lôi giáng xuống . Phút chốc một gốc cây bị cháy, gió thổi mạnh là lữa bốc ngày càng cao, cuối cùng cả thân cây đổ ập xuống vừa vặn đè lên người nó. Tiếp đó 1 cơn mưa lớn đỗ xuống, đất trời một màu.
    Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh náng chói chang lại xuất hiện sau những tán lá còn đọng lại từng giọt mưa lớn, một chiêc cầu vồng xuất hiện trên mặt hồ, chim chóc lại tiếp tục nô đùa nhảy nhót tựa như không hề có chuyện gì vừa xảy ra.
    Thân cây bị cháy giờ trở nên đen thui ướt nhẹp, bất ngờ cả cành cây bị nâng lên rồi đổ sang 1 bên, từ bên dưới 1 thân người ngồi dậy, đôi mắt mở ra trước tiên, ngó hết xung quanh 1 lượt rồi đứng dậy, đi lại bên bờ hồ, nhìn thấy cảnh tượng đó những con thú xung quanh liền chạy trốn, núp sau các gốc cây ngó ra.
    Một con quỷ hiện ra trên mặt nước, kẻ đó nhảy ùm xuống hồ, khiến cho mặt hồ trong phút chốc trở nên đục ngầu, sau 1 hồi sôi sục, mặt hồ lại trở lại bình thường, kẻ đó dường như biến mất tăm.
    Những con thú gan dạ nhất bước tới, rồi nhiều con khác cũng bước theo, phút chốc tất cả bọn chúng đều đứng xung quanh bờ hồ trông chờ 1 cái gì đó.
    Ầm, từ giữa lòng hồ, 1 người phóng lên không trung, tóc dài ướt đẫm, râu dài quá ngực ép sát vào người, tuy nhiên vẫn không giấu được khí thế bất phàm tựa như thần nhân giáng thế. Những con thú xung quanh lập tức bỏ chạy tán loạn. Kẻ đó nhẹ nhàng đáp xuống bên bờ hồ, toàn thân trần trụi không một mãnh vãi, từng cơ bắp săn chắn lộ ra dưới từng bước đi.
    - Ta là Thiên Đạo!!!- kẻ đó đột nhiên ngữa cố hét lớn, tiếng thét vang rộng đi khắp cả khu rừng tựa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi zylord, ngày 06-06-2008 lúc 08:14.
    ***
    Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
    Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.

  5. #15
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    159
    Xu
    0

    Mặc định

    Chính là nó, Lam Tử và cũng là Thiên Đạo, sau hơn 1 nằm trời nằm tiềm tu cuối cũng cũng tĩnh dậy, toàn thân sung mãn, khí lực tràn đầy, tinh thần thông suốt. Nó tìm thấy Thiên Hạ đao rớt gần đó, sau đó xé 1 ít vỏ cây để làm thành 1 cái khố, đi tìm lại cái gùi chứa mấy món đồ.
    Nó bắt đầu nhắm hướng tây mà đi.
    Hai chân thoăt thoát như lướt trên đất, thân thể dường như không bị tác động bởi không khí, nhân ảnh như 1 bóng ma len lõi trong khu rừng, nó cứ đi mãi, khi đói thì hái trái để ăn, rồi ngủ, tĩnh dậy lại đi tiếp. Cuộc hành trình của nó kéo dài đến ngày thứ 3 thì bị cắt ngang bởi âm thanh.
    - Á!! cứu!! cứu - tiếng của loài người, đã rất lâu rồi nó không được nghe tiếng người trừ cái lần nó gặp chính nó khi chiếc mặt nạ chiếm lấy thể xác. Không ngờ tiếng đầu tiên mà nó nghe lại là tiếng kêu "cứu mạng".
    Nó liền đổi phương hướng tiến về phía phát ra tiếng kêu đó.
    Trên 1 con đường mòn, 1 kẻ đáng săn và 1 kẻ bị săn đang rượt đuổi nhau trên đường, có vẻ như cũng sắp có kết quả. Một con hổ to lớn đang nhảy đến chụp lấy 1 người bị thương, trên vai người đó vẫn còn đeo 1 cái ống đựng tên, 1 thợ săn.
    Con mồi trước mặt đã gần tới ngay miệng nó thì bỗng đâu từ bên đường 1 kẻ khác xuất hiện tung 1 quyền vào giữa thân.
    - À uốm!! - con hổ bay qua 1 bên đập vào thân cây rớt xuống đau đớn kêu gào.
    Thiên Đạo đứng ở chổ vị trí con hổ ban nãy, sau lưng nó là người thợ săn đang bị thương ngồi bệt xuống đất, máu từ trên vai chảy xuống đất hòa làm 1 với cái nước chảy ra từ đủng quần tạo nên một mùi tanh khó ngửi.
    Con hổ đứng dậy, xem ra vẫn còn rất đau, 2 mắt như 2 ngọn lữa nhìn nó vừa tức giận nhưng cũng vừa kinh sợ.
    "Sao thấy quen quen?" nó nhìn vào mắt con hổ tựa như có 1 cái gì đó quen thuộc hiện ra trong đầu nhưng không thể nhớ được.
    Tên thợ săn đã lấy lại bình tĩnh, tuy xấu hổ nhưng lúc này cũng đã lấy lại ba phần tự tin đứng núp phía sau người nó.
    Đột nhiên con hổ quay đầu bỏ chạy, hình như nó cảm thấy sợ con người đứng trước mặt. Thiên Đạo thấy vậy không hiểu làm sao cũng cất bước đuổi theo, nó muốn tìm ra điều mà nó chưa thể nhớ. Tên thợ săn tuy bị thương nhưng vẫn cố lếch theo sau, có lẽ hắn muốn kiếm được thứ mà hắn định kiếm, con mồi.
    Cả ba tạo thành 1 hàng chạy len qua các táng cây, phút chốc đã đi sâu vào trong rừng. Con hồ thấy Thiên Đạo đuổi theo thì lại càng tăng tốc, nó cũng tăng tốc nên nhanh chóng bỏ xa kẻ bị thương ở đắng sau.
    Con hổ dừng lại trước 1 cái hang, xem ra đây là nhà của nó, trước hang còn có vài bộ xương thú còn xót lại. Thiên Đạo cũng dừng lại quan sát, 1 người 1 thú đứng đối diện nhau, con hổ đã quyết định tử chiến.
    Thân hổ lao lên, 2 bàn chân trước khoe ra những móng vuốt sắc bén lao vào người nó, Thiên Đạo 2 tay xuất ra song thủ đón lấy song trải nhọt hoắt đó. bằng 1 tư thế ưu mỹ nó con hổ như trượ trên mình nó lao thẳng vào thân cây ở sau.
    - Crắh!! - thân cây lập tức gãy đỗ dưới cú va chạm đó.
    Con hổ kêu lên thảm thiết, đôi mắt như dại đi, miệng sùi bọt mép kềm theo huyết tinh xem ra bị thương rất nặng. Thiên Đạo vẫn đứng yên đó nhìn nó không hề có ý ra tay. Con hổ lại đi 1 vòng rồi dừng lại trước cửa hang, bất ngờ nó cúi đầu nằm xuống tỏ ý thuần phục, quả là 1 con hổ thông minh.
    Thế nhưng từ phía sau 1 mũi tên bay đến cắp phập vào mắt nó xuyên cả ra sau, con hổ ngã ra đất máu chảy lên láng. Tên thợi săn tay cầm cung bước tới, trên miệng mở nụ cười đắc ý. Thiên Đạo trước tình cảnh đó vô cùng bất ngờ, nhưng đó là quy luật 'săn và bị săn',
    Từ trong hang bỗng nhiên xuất hiện 1 con hổ con toàn thân trắng toát không hề có 1 cọng lông tạp nào, tên thợ săn đang vui mừng trước chiến lợi phẩm thấy nó liền thốt lên:
    - Bạch Hổ!! - hắn vui sướng đến nỗi, vết thương băng bó sơ sài lại bị bung ra, máu lại chảy, mặc kệ hắn rút con dao đeo bên người ra từ từ tiếng tới gần con hổ con, đôi mắt vô cùng đắt ý, chính vì hắn đắt ý nên hắn phải trả giá.
    Một bàn tay nằm lấy cổ hăn giật ra sau, hắn như hòn đá bị ném đi, lăn mấy vòng trên đất đến sau cùng đụng phải 1 gốc cây, tiếng la thét um sùm nổi lên, kế đến là tất cả ngôn từ dùng để chửi mắng đều được hắn đem ra vận dụng 1 cách triệt để đối vời người đã từng cứu hắn.
    Thiên Đạo quay lại nhìn hắn, đôi mắt lúc này chứa đầy sát khí lập tức mọi thứ im bặt, dù không đi được nhưng hắn vẫn cố lếch từng chút 1 ra khỏi đó. Thiên Đạo nhìn hắn một hồi, tâm tình trở lại binh thường "tại sao ta lại tức giận như vậy cà?".
    Con hổ con đi lại gần và chúi đầu vào xác của con hổ lớn tìm kiếm cái gì đó, "hổ mẹ ư?", con hổ con dùng những cái móng bé nhỏ của nó cào cào lên mình mẹ của nó, thấy không có động tĩnh gì nó liền dùng miệng cắn, mẹ nó vẫn bất động, nó đi lại chổ phần đầu, 1 dòng máu chảy tràn ra đất, nó đi lại liếm vào mắt mẹ nó, thân thể nó phút chốc đã nhuộm đầy máu.
    Thiên Đạo chứng kiến cảnh đó, sông mũi không khỏi cay xè, quay lưng đi, "mẹ!!", 1 từ mới mẻ trong đầu nó, những giọt nước mắt trào ra, nó khóc cho con hổ hay khóc cho bản thân nó?
    Sau 1 thời gian dài sống ở trong hang cùng với lũ chuột, giờ đây nó lại sống cùng với 1 con mèo lớn, còn con người là thứ đầu tiên nó cứu và cũng là thứ đầu tiên mà nó muốn giết. Liệu có phải là trò đùa của số phận?
    Một năm nữa trôi qua, con mèo nhỏ đó bây giờ đã trở thành chúa tể của khu rừng, và là ước mơ của rất nhiều thợ săn trong vùng với biệt danh 'Bóng Trắng'. Nó cũng không thể hiểu tại sao con hổ con này lại có thể lớn nhanh đến như vậy, trong mấy ngày đầu sống chung con hổ này không chịu ăn uống gì cả cứ mãi chui vào xác mẹ nó tìm sữa bú. Đến khi nó đói lã nằm vất ra thì Thiên Đạo mới chạy 1 mạch trở về sơn động cũ để hái những cây nấm thạch nhủ. May mắn là con hổ này cũng có cùng sở thích với nó, có lẽ mọi đứa trẻ đều hảo ngọt, từ đó con hổ con này lớn nhanh như thổi, 4 tháng sau đã săn được con mồi đầu tiên, và sau đó thì Thiên Đạo chỉ việc ngồi ở hang đốt 1 bếp lữa chờ nó mang thức ăn về.
    Những lúc rãnh rỗi nó lại đem Thiên Hạ đao ra luyện, nó đã hoàn chỉnh được Thiên Địa đao pháp, đó là nhờ nó áp dụng đao ý của 5 chiêu bá đao của Diệp Bá Thiên. Khiến cho đao pháp trở nên lăng lệ hơn, hoàn toàn khai thác được ưu điểm của Đao.
    Con Bóng Trắng cũng không chịu thua kém, mỗi khi thấy Thiên Đạo luyên đao thì nó lại bắt chướt, không được 10 thì cũng được 1. Chính nhờ vậy nó mới nhanh chóng trở thành con quái vật đáng sợ nhất ở trong khu rừng, đến nỗi bọn người ở ngoài kia phải thuê 1 nhóm võ lâm hiệp khách vào bắt nó.
    Một ngày đẹp trời, đương nhiên vì đó là 1 ngày đi săn, 1 đám người rất đông phải đến hơn 40 người với rất nhiều trang bị tiến vào trong khu rừng. Đi đầu là 3 đại hán rất có khí độ khác hẳn với đám liệp hộ ở sau lưng, liệp hộ rất dễ nhân ra vì họ có dáng đi hơi khom lưng xuống, tay nắm chặt vũ khí trước ngực, mắt ngó 2 bên, bước từng bước dài cẩn thận. Còn 3 đại hán này trên tay mỗi người đều cầm đại binh gồm trường đao, song chùy, và thương, dáng đi vững chãi mắt nhìn thẳng phía trước, cước bộ nhanh mà nhẹ, hơi thở điều hòa xem ra là những cao thủ võ lâm được đám liệp hộ ở đây nhờ giúp đỡ. Chuyện nhày rất hiếm khi xảy ra, thông thường các nhóm liệp hộ tự liên kết lại với nhau để cùng săn 1 con thú lớn, chưa bao giờ có chuyện nhờ vả người ngoài nghề như vậy, liệu có phải bọn họ đang săn hổ?
    Một liệp hộ thân người ốm o, vai đeo cung tiễn, luôn đi trước dọ thám chốc chốc quay lại nói to nhỏ gì đó với 3 đại hán kia, nhìn kỹ mới thấy trên mặt hắn có 3 vết sẹo dài trông rất đáng sợ.
    Ở trong 1 cái hang cách đó khoảng 4 dặm về hướng bắc, trong hang có 2 sinh vật, 1 người 1 thú đang nằm dài dưới đất xem ra là đang ngủ, người là 1 nam tử tuy bị cái vẻ ngoài khá rừng rú hoang dã làm cho bớt đi vẻ tiêu sái nhưng lại càng tăng thêm sự anh tuấn và thân hình rắn chắc tựa như được làm từ thép tinh luyện, mái tóc dài đã được cắt ngắn bớt, râu cũng được cạo đi thật không thể nhận ra được đó chính là Thiên Đạo hay Lam Tử khi xưa.
    - Tiểu Ba - tên gọi thân mật của bạch hổ do Thiên Đạo đặt cho.
    Tiểu Ba nằm dài bên cạnh mở mắt ra nhìn hắn.
    - Thật là 1 con cọp lười!
    - Gruu!
    - Hiểu rồi, hôm nay ta sẽ đi - hắn đứng dậy vươn vai, rút thanh Thiên Hạ đao đang cắm ở trên vách đá ra - ngươi đốt sẳng lữa đi, ta đi nhanh thôi!!
    - Grumm!
    - Hôm nay muốn ăn gì đây, thỏ, nai, chim hay cá? - hắn bước ra tới bên ngoài cửa hang chợt quay lại hỏi.
    ...
    Hắn lắc đầu đi thẳng ra ngoài, đôi mắt hổ lim dim trong bóng tối nhìn theo. Tiểu Ba là 1 con Bạch Hổ hiếm thấy, theo như dân gian đồn đại thì Bạch Hổ là linh thú, 1 trong 4 vị thần trấn giữ Tứ phương. Nhưng đối với Thiên Đạo nó thật không khác gì 1 con mèo to xác cả, chỉ đước cái tham ăn và bắt chước là giỏi, ngay cả cách tạo ra và nhóm lữa nó cũng học được quả thật rất thông minh. Hắn sống với thú nên tự nhiên học được bản năng của loài thú, thú sống gần người thì cũng tự nhiên có được chút thiên tư của nhân loại.
    Hắn di chuyển nhẹ nhàng giữa cáng táng cây, đôi khi lại chuyền từ cành này sang cành khác ở trên các ngọn cây cao không khác gì loài khỉ. Bỗng hắn phát hiện có rất nhiều mùi lạ đang vào trong khu rừng, có tới 2 nhóm mùi đến từ 2 hướng, sau 1 hồi chọn lựa nó liền đi về hướng bên phải vì tróng nhóm mùi này có 1 mùi rất dễ chịu.
    Không lâu sau nó đã có mặt trên ngọn cây cao nhất để quan sát 1 nhóm người đang đi bên dưới con đường mòn. Con đường này trước giờ chỉ có liệp hộ và tiều phu đi thôi, nhưng nhóm người bên dưới đó thật không giống là đang đi săn hay đốn củi, bọn họ có 2 chiếc xe song mã lớn không có mui chở rất nhiều những cái thùng, trên mỗi xe lại gắm 2 lá cờ lớn có hình 1 con hạc trắng.
    Nhóm người này tổng cộng có khoảng 20 người chia làm 2 tốp di chuyển theo 2 chiếc xe hàng. Trên tay bọn họ đa số là cầm trường kiếm, duy chỉ có 1 người là đeo bên hông 1 sợi trường tiêm màu bạc, đó là 1 nữ nhân, chính là nguồn gốc của cái mùi dễ chịu mà nó ngửi thấy. Cô ta mặc võ phục màu đen bó sát thân càng làm nổi bật trường tiên đang đeo bên hông, đầu đội 1 cái nón kỳ lạ hình chóp che gần hết khuôn mặt, bước đi uyển chuyển như mèo, hơi thở rất nhẹ xem ra nội công rất khá. Đi bên cạnh cô ta là đại hán, tuy không cao lớn nhưng lại khiến người ta có cảm giác kính sợ, khuôn mặt chữ điền được trang trí bởi 1 hàm râu quanh cằm được tỉa tót cẩn thận và 1 vết sẹo cắt dọc mắt trái. Vũ khí của đại hán là 1 thanh kiếm rất to được bọc trong 1 vải bố màu xám, không cầm mà được vác trên vai cộng với dáng đi hiên ngang thật có phong thái của cường giả.
    Thiên Đạo phát hiện ra nhóm người phía bên kia đã dừng lại, đột nhiên 1 cảm ứng kỳ lạ xuất hiện trong tâm trí nó, phía trước cách đó chừng 2 dặm bỗng xuất hiện thêm 1 nhóm người thứ 3. "Tại sao mình không cảm ứng được khi tức của bọn người này trước đó?", hắn liền di chuyển trên các cành cây nhẹ nhàng tiến về phía trước. Với thân thủ của hắn hiện giờ đám người bên dưới tuyệt không thể phát hiện được.
    Hăn đứng trên 1 ngọn cây cao, bên dưới đường không 1 bóng người, nhưng 2 bên đường lại có rất nhiều người, bọn họ đều đang ẩn thân trong các gốc cây và cả dưới đất, kỹ thuật ẩn thân của đám người này quả thật quá cao minh có thể thoát khỏi phạm vi cảm ứng của hắn. Cũng may trong số đó không ngờ lại có 1 tên sơ sót để lộ ra 1 chút sát khí nếu không thì hắn cũng khó mà phát hiện hiện ra được.
    - Dừng lại - đám người lúc nãy đã đến gần, đột nhiên vị đại hán cầm đại kiếm ra hiệu cho cả đám dừng tay, xem ra ông ta cũng có linh cảm không tốt.
    - Ở đây chờ ta! - đại hán đó nói, vẫn để thanh kiếm trên vai bước tới, những người còn lại đều rút kiếm ra thủ thế, chia nhau phòng thủ trước sau, xem ra là rất có kinh nghiệm, chỉ có vị hắc y cô nương vẫn đứng yên tại chổ, không hề có bất kỳ hành động nào.
    Nhóm người phục kích hoàn toàn án binh bất động, tuy nhiên không khí xung quanh bỗng chốc trở nên ngày càng khó chịu, tựa như bị ép lại, vị đái hán đó đi càng gấn tới chỗ phục kích thì sức ép vô hình đó càng tăng lên, đến gió cũng không còn thổi nữa, 1 sự im lặng tuyệt đối.
    Thiên Đạo vẫn đứng trên cây cao, bất động, thân thể dường như tan vào trong không khí, tuy hắn đứng đó nhưng không ai có thể cảm thấy hắn ở đó, từ sau khi ngộ ra Thiên Đạo Tâm Pháp trong 4 câu thơ của Trương Chân Nhân, tinh thần, công lực, thể chất hoàn toàn được biến đổi triệt để, bản thân hắn cũng chưa thể hiểu hết những khả năng thực sự của bản thân.
    - Ra đây cho ta!!!! - Vị đại hán dừng chân đúng ngay giới hạn phạm vi tập kích của đám người kia 1 cách chính xác, thanh cự kiếm được đặt xuống đất, 2 tay đặt lên đốc kiếm, khí thế hiên ngang, có cái lãnh ngạo của kiếm lẫ bá đạo của đao.
    Tiên cơ đã mất, đám người phục kích đang chờ chỉ thị mới từ thủ lĩnh. Kẻ thủ lĩnh này chính Thiên Đạo cũng vừa mới xác định được, trước đo hoàn toàn không hề thấy, chỉ khi vị đại hán kia ra lệnh dừng lại thì lúc đó vị thủ lĩnh thần bí này mới lộ ra một chút thất vọng khiến cho thần thức của Thiên Đạo cảm ứng được.
    - Quả nhiên không hổ là Trảm Phong Thần Kiếm Bạch Kiên Nhẫn, phó chưỡng môn của Trường Sinh Môn!! - vị thủ lĩnh thần bí đó cuối cùng đã xuất hiện, thật không ngờ đó là 1 thanh niên trẻ tuổi mặc bạch y, dáng điệu thư sinh, khuôn mặt khá anh tuấn 1 phân nữa, vì 1 nữa bên trái hắn hoàn toàn bị biến dạng bởi vô số các vết sẹo lớn nhỏ chằng chịt, trên tay hắn phe phẩy Hắc Thiết Phiến vô cùng quái dị. Nhìn 1 cách tổng thể người ta chỉ có thể thốt lên 2 chữ: "tà dị".
    - Thì ra là Bán Diện Thư Sinh Phạm Chiêu của Huyết Sát Cung!! - vị đại hán kia trầm giọng nói.
    - Không ngờ tiểu danh của tại hạ cũng được phó chưởng môn biết đến, quả thật hân hạnh!
    - Hôm nay không hiểu Huyết Sát Cung xuất hiện ở đây là có ý gì?
    - Cung chủ của bản cung từ lâu đã ngưỡng mộ uy danh của Trường Sinh môn và ... Bách Hoa Môn - hắn vừa nói ánh mắt nhìn về phía vị hắc y cô nương - vì vậy tại hạ phụng mệnh cung chủ đến đây mời chư vị đến Huyết Sát Cung một chuyến!
    - Hiện giờ chúng ta có công vụ bên người nên không thể đáp lại thịnh tình của lệnh chủ, xin Phạm huynh về nói lại 1 tiếng, khi nào xong việc ta sẽ đích thân đến Huyết Sát Cung 1 chuyến!
    Phạm Chiêu không nói gì, xếp quạt lại vỗ nhẹ vào bàn tay kia, 2 mắt nhắm lại tựa như đang suy nghĩ gì đó.
    - Á!! - bỗng nhiên ở phía sau đoàn xe vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết.
    Điều này khiến Bạch Kiên Nhẫn phải quay đầu nhìn lại, 2 hộ vệ đứng ở cuối đoàn xe bỗng nhiên ngã lăn ra, khuôn mặt phút chốc đã xanh như màu lá, tiếp đó tắt thở.
    - Có độc tất cả cẩn thận!!
    Trên người 2 xác chết xuất hiện 2 bóng mờ lao vào trong tán rừng bên cạnh đường.
    Mọi người chưa kịp tìm hiểu chuyện gì xảy ra thì Hắc Y cô nương đã rút trường tiên bên mình ra lao nhanh về phía tán cây đó.
    Nhân thấy Bạch Kiên Nhẫn đang phân tâm, Phạm Chiêu liền không bỏ qua cơ hội, hắc phiến bung mạnh ra, thân người thi triển bộ pháp lao nhanh tới trước, tức thì 1 sức ép vô hình ép tới Bạch Kiên Nhẫn. Đây cũng chính là ám hiệu phát động tấn công, những sát thủ ẩn thân 2 bên đường liền phóng ra nhảy tới phía đám hộ vệ tấn công, nhân số khoảng ba mươi mấy người, ai nấy đều mặt võ phục màu đỏ, xem ra hoàn toàn chím ưu thế về số lượng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ***
    Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
    Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.

    ---QC---


Trang 3 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status