TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 456
Kết quả 26 đến 28 của 28

Chủ đề: Long Linh Tử Hiên (mới nhất: Chương 38)

  1. #26
    deviouslove Guest

    Mặc định

    Chương 36 : Thiên niên đại chiến (2)
    ( Ngàn năm đại chiến - phần 2)


    dịch giả: deviouslove
    website: www.tangthuvien.com

    “ Còn chưa biết vì sao các ngươi như thế nào lại đi vào đây!” Tiểu Bạch đột nhiên hỏi.
    “A! Tiểu Bạch…”
    “Đừng gọi ta là Tiểu Bạch!” ta vừa mới mở miệng đã bị ngắt lời.
    “Chẳng lẽ ngươi muốn ta gọi ngươi bằng cái tên ngu ngốc kia ư?” ta cười hỏi. Linh nhi quay sang an ủi Tiểu Bạch một vài câu, rốt cuộc hắn cũng phải chấp nhận.
    “Chúng ta trúng phải gian kế, không cẩn thận bị đưa tới sa mạc. Cuối cùng trong khi ta định làm mộ phần thì phát hiện ra cái hồ nước. Mọi chuyện là như thế!” Bạch Tô giải thích đơn giản.
    “ Trúng gian kế?” Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi.
    “ Đúng vậy!” Bạch Tô gật đầu. Sau đó chúng ta đem mọi chuyện kể lại rõ ràng.
    ***
    Khi lão giả vừa mới dứt lời, trên đầu bọn họ đột nhiên quang hoa chói sáng. Luồng quang hoa như ánh mặt trời chiếu sáng khắp huyệt động.
    Bọn họ đều sợ hãi, giương mắt đứng nhìn, luồng quang hoa chậm rãi hạ xuống. Một đòan thân ảnh xuất hiện giữa không trung.
    “ Này, này, đây là chuyện gì?” Huy ngạc nhiên hỏi, hắn ở chỗ này hơn một ngàn năm cũng chưa từng nhìn thấy qua cảnh này. Lão giả mở to mắt nhìn, trên đỉnh đầu lão hiện lên thân ảnh của Tiểu Bạch. Tòan thân Tiểu Bạch lóe ra luồng bạch quang đang chậm rãi hạ xuống. Chúng ta một đám người nhảy xuống lưng Tiểu Bạch.
    “ Hừ! Ngươi còn hỏi chuyện gì sao? Điều này nên để bọn ta hỏi lại mới đúng.” Bạch Tô chỉ tay vào trước mặt tên Huy hung hăng nói. Tiểu hắc miêu cũng hiện xuất chân thân, ánh mắt tóat ra luồng sát khí. Huy quả thực không dám tin vào mắt của mình, bên cạnh còn có Kì, người chim và tam nhãn lang không kìm được run rẩy cả người. Nhưng chỉ trong chốc lát bọn họ trấn tĩnh lại, tựa như ở bên cạnh lão giả sẽ được an tòan.
    Lão giả nghe Bạch Tô nói xong, liền nói : “ Vị cô nương xin bình tĩnh một chút…”
    “Bình tĩnh? Các ngươi sắp đặt quỷ kế hãm hại bọn ta, chúng ta thiếu chút nữa chết thiêu ở sa mạc! Ta nói rồi, nhất định sẽ tìm các ngươi phanh thây lột da!” ta hừ lạnh, chỉ tay vào tên Huy nói.
    Lão giả nhìn thấy sắc mặt tên Huy trắng bệch, hướng ta đi tới, cung kính nói : “Vị tiểu huynh đệ, ta thay hắn xin lỗi các ngươi. Ngươi đem sự tình nói ra cho ta biết một chút, ta sẽ bồi hòan cho các ngươi.”
    Ta thấy điệu bộ khách khí của lão như vậy, nên cũng đem tòan bộ sự tình kể lại đơn giản, tiếp theo nói : “ Hừ, ta muốn xem ngươi giáo huấn thuộc hạ của mình như thế nào?” nói xong ta trừng mắt nhìn hắn. Bây giờ ta không sợ bọn linh thú này, bởi vì bên cạnh bọn ta giờ đã có thêm Tiểu Bạch, ta hòan tòan tự tin.
    Lão giả nhìn bọn họ, trầm mặc một lúc rồi thở dài nói :” Tiểu huynh đệ, ta biết ngươi bây giờ rất nóng nảy, bất quá ta muốn kể cho ngươi nghe một chuyện xưa. Sau đó ngươi muốn xử trí bọn chúng như thế nào thì tùy! Ta sẽ không nhúng tay.”
    Linh nhi nhìn thấy lão già không có ác ý gì, vì vậy lên tiếng : “ Tử Hiên, trước tiên nghe hắn giải thích đã.”
    “ Được, ta xem các ngươi giải thích như thế nào!”
    Lão giả cảm kích nhìn ta nói : “ Chúng ta căn bản không thuộc thế giới này, tin rằng trong lòng các ngươi cũng rõ. Chúng ta là linh thú thuộc Linh giới! Ngàn năm trước chúng ta tu luyện tại một mảnh rừng rậm, có một ngày đột nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng cường đại, ta nghĩ tại Thần giới cũng không có cỗ lực lượng nào cường mạnh như thế, mặc dù ta còn chưa có tư cách tiến vào Thần giới. Cỗ lực lượng cường đại đó bao bọc lấy chúng ta, lúc ấy chúng ta khiếp sợ vô cùng. Cuối cùng đều bất tỉnh, sau khi chúng ta tỉnh lại thì đã bị đưa đến thế giới này. Ở đây một chút linh khí cũng đều không có, nên chúng ta không thể tu luyện. Chúng ta đoán rằng cỗ lực lượng cường đại kia đã đem chúng ta đến nơi này.”
    Nói đến đây, hắn nhìn chúng ta liếc mắt. Chúng ta vẻ mặt lộ ra thần sắc ngạc nhiên, Tiểu Bạch đương nhiên cũng biết việc này. Ta cũng muốn nghe hắn kể thêm.
    Tiếp theo hắn nói : “ Nhưng đi theo chúng ta đến thế giới này còn có một thần khí.” Nói đến đây, bọn linh thú sắc mặt thóang có chút bất an.
    “ Sau khi thần khí và chúng ta bị đưa đến đây. Trong chúng ta có một vài người khởi phát dị tâm. Bởi vì thần khí do nhiều bộ phận tạo thành. Cuối cùng giữa linh thể và linh thú xảy ra tranh chấp, một trận đại chiến bắt đầu. Sau cùng chúng ta may mắn có được một phần. Khi thấy các ngươi đi vào nơi này, bọn họ nghĩ các ngươi vào cướp thần khí nên chủ động tấn công.”
    “ Đại chiến ngàn năm trước? Thần khí có cái gì đáng giá mà các ngươi lại liều mạng như vậy?” ta nhịn không được hỏi.
    “ Kỳ thật, ta cũng không biết thần khí có tác dụng gì. Nhưng nhìn thấy bọn họ tranh đoạt như vậy..Ai!” nói xong lão giả thở dài.
    “ Thật buồn cười! Cái gì là thần khí? Ngay cả tác dụng còn không bíết mà vẫn liều mạng tranh đọat. Nghe cứ như trong phim và tiểu thuyết!” Bạch Tô nói. Kỳ thật ta cũng nghĩ như vậy.
    “ Phim? Tiểu thuyết? Là thứ gì?” lão giả nghi hoặc hỏi. Trong lòng hắn rất ngạc nhiên. Ta cũng không giải thích nhiều.
    Hắn tiếp tục nói : “ Bởi vì thần khí có lực lượng rất đặc biệt! Chúng ta nghĩ sẽ lợi dụng lực lượng này đưa chúng ta trở về Linh giới nên liều mạng bảo vệ. Như với ta bây giờ chỉ có một bộ phận, căn bản….Cũng là không biết. Ai!”
    Lão giả than thở.
    “ Nghĩ lại ngàn năm trước chúng ta bị đưa vào thế giới này, vì lợi ích riêng mà đại chiến kinh thiên động địa, ảnh hưởng đến nhân giới. Sự việc truyền đến Thiên giới, Thiên giới ra mặt cuối cùng chúng ta phải đình chỉ tranh đấu. Chúng ta sống ở nơi bí mật này cũng là do Thiên giới ban cho. Kỳ thật, đại bộ phân linh thể, linh thú đều bị Thiên giới che dấu. Người bình thường không thể phát hiện. Các ngươi vừa rồi đột nhiên đi vào nơi này, bọn họ tưởng các ngươi định…cho nên mới ra tay. Hy vọng ngươi hiểu được nổi khổ của bọn họ mà nương tay.” Nói đến đây sắc mặt lão giả có chút thống khổ, xem ra ngàn năm trước hắn cũng chịu khổ nhiều.
    “ Cái gì? Thiên giới? Ở thế giới này còn có Thỉên giới sao?” ta giật mình hỏi.
    “Á! Các ngươi không biết sao?” đến phiên lão giả ngạc nhiên. Bởi vì Linh giới và Thần giới tương thông, muốn lên Thần giới thì phải tu luyện đến một cảnh giới nhất định…
    “ Chuyện gì thế này? Thật kỳ lạ!” Bạch Tô nghe lão giả nói cái gì Thần giới, Linh giới, Thiên giới.. có điểm khó hiểu.
    “Bạch tỷ tỷ, chuyện là như vậy…” Linh nhi vội giải thích sơ qua cho Bạch Tô.
    Lúc đó Tiểu Bạch bước lên hỏi : “ Kỳ thật, sự tình này ta có chút hiểu biết. Năng lượng truyền tống các ngươi đến đây và thần khí có liên quan.”
    Lão giả nghe vậy lắp bắp kinh hãi, ngay cả chúng ta cũng ngạc nhiên nhìn Tiểu Bạch.
    “ Vãn bối đã biết tiền bối không phải người thường. Vừa rồi đã đóan được tám chín phần!” lão giả hướng vể Tiểu Bạch cung kính nói, lời nói tựa hồ kích động. Bây giờ ta đã hiểu vì sao mà lão ấy đối với ta cung kính như vậy, nguyên lai là có Tiểu Bạch. Tiếp theo lão nói : “ Thật ra bọn vãn bối cũng không biết tình cảnh lúc đó. Không biết tiền bối có thể giải thích cho vãn bối, rốt cuộc sự tình lúc ấy là như thế nào?”
    ….
    Chúng ta không nói gì, cũng muốn nghe Tiểu Bạch giải thích. Tiểu Bạch nhìn ta lộ vẻ hòai niệm, thật lâu sau mới nói : “ Ta tại Linh giới là tọa kỵ của U Nhược. U Nhược tiểu thư là chủ nhân đầu tiên của ta!” Nói xong một câu, Tiểu Bạch liếc mắt nhìn ta, bọn người kia cũng cảm thấy kỳ quái.
    Nơi này chỉ có ta và Tiểu Bạch biết U Nhược là ai? Không biết vì cái gì Tiểu Bạch có thể đóan được ta biết nàng ấy.
    “ Khi ở tại Linh giới, ta có biết U Nhược tiểu thư quen một long thần tên Cuồng.” nói đến đây bọn linh thú kinh hãi nhìn Tiểu Bạch. “ Bọn họ quen biết, rồi yêu nhau. U Nhược, Cuồng và Lãnh - đại ca của Cuồng quan hệ rất tốt. Nhưng có một ngày, không biết vì sao, U Nhược tiểu thư sau khi rời khỏi đó, không thấy trở lại nữa. Kỳ quái chính là mỗi khi tiểu thư đi ra ngòai đều cùng đi với Cuồng hoặc Lãnh. Lần đó tiểu thư đi cùng một người… Không bao lâu sau, Cuồng mang theo ta ra ngòai tìm Lãnh. Trong khi ta đứng một bên chờ đợi, cả không gian đột nhiên phát ra tiếng nổ! Ta tưởng bọn họ có chuyện gì nên đi tìm kiếm. Nhưng khi gặp bọn họ, ta cảm thấy chóang váng, không biết vì sao bọn họ lại quyết đấu với nhau. Ta căn bản lực lượng yếu kém, không thể can ngăn được, bị lực lượng của bọn họ chấn nhiếp. Cuối cùng ta bị trọng thương, nên phải tự tiến hành phong ấn. Phong ấn mất đi tri giác, trong sát na trước khi mất tri giác ta thấy được cả không gian như bị xé rách, bầu trời phát ra một cỗ lực lượng cường đại khủng khiếp, chính là do sức mạnh của thần khí, đúng là của U Nhược tiểu thư luyện chế, sau đó….ta không còn biết gì nữa..”
    Sau khi nghe xong, chúng ta đều trầm mặc, cũng không biết nói gì. Một lúc sau, Linh nhi nhỏ giọng nói : “ Bọn họ vì U Nhược quyết đấu chăng?” Tiểu Bạch gật gật đầu.
    “ Tiền bối, không nghĩ ngài là tọa kỵ của Long thần. Chắc là người biết tác dụng của thần khí?”
    “ Không cần gọi ta là tiền bối! Tại Linh giới, ta cũng không thích ai gọi như vậy! Gọi ta là Bạch Xích được rồi!” Tiểu Bạch vừa nói xong, phát hiện có điểm không ổn, sắc mặt có vẻ khó coi. Ta một bên cười cười.
    “ Ta biết thần khí đến từ một thế giới khác, đó là Linh giới. Ngòai ra còn biết nó có một công năng là thu linh thể!”
    Ta nghe được vậy, nhất thời trợn mắt ngạc nhiên : “ Luyện yêu hồ?” Không thể nào!
    “ Luyện yêu hồ! Luyện yêu hồ! Hay, cái tên rất hay!” Tiểu Bạch nói : “ Đích xác thần khí có thể thu linh thể, nhưng cụ thể thế nào thì ta không rõ lắm. Còn về cái tên luyện yêu hồ, bất quá đó là danh tự ở thế giới này, ta cũng không biết.”
    “Ở Linh giới?” lão giả lẩm bẩm “ Nếu chúng ta tiến vào cái không gian kia, có phải có thể trở lại Linh giới?”
    Hắn vừa nói lời này, Linh nhi vẻ mặt lộ nét vui mừng, nhưng nàng lại ngại ngùng nhìn ta, trên mặt có chút mâu thuẫn. Bạch Tô tựa hồ nhận ra điều gì đó nên kéo Linh nhi qua một bên nói nói điều gì đó.
    “ Có cơ hội nhất định không buông tha!” lão giả kiên định nói : “ Tiền bối! Người có thể giúp bọn vãn bối không? Tin tưởng rằng người cũng rất muốn trở lại Linh giới.”
    Tiểu Bạch thở dài lắc lắc đầu nói : “ Xin lỗi, ta không thể giúp các ngươi được! Ta bây giờ phải đi theo bắn.” nói xong Tiểu Bạch biến nhỏ trở lại, đi tới trước mặt ta.
    Lão giả kinh ngạc nhìn ta, không rõ quan hệ của tọa kỵ long thần và ta là như thế nào. Hắn cũng lờ mờ đóan được điều gì đó, nên cung kính hướng ta nói : “ Đại nhân, hy vọng người thành tòan tâm nguyện của bọn ta. Chúng ta rất muốn trở lại cố hương!”
    Nói xong, lão giả cùng bọn Huy quỳ xuống! Bọn họ muốn giết ta hay sao? Ta bao nhiêu tuổi rồi mà bọn họ quỳ như vậy! Ta vội vàng nói : “ Các ngươi trước hết đứng lên đi!” Thế nhưng bọn họ vẫn không nhúc nhích gì, ta thật là bất đăc dĩ.
    Nhìn bóng hình Linh nhi, ta nghĩ tới trước kia đáp ứng sẽ đưa nàng trở về nhà, mặc dù bây giờ ta không muốn rời xa nàng nhưng dù sao…nghĩ vậy ta liền nói : “ Được rồi, ta đáp ứng các ngươi!” Linh nhi nhìn ta lộ ra ánh mắt có chút phức tạp pha lẫn vẻ cảm kích, thống khổ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #27
    deviouslove Guest

    Mặc định

    Chương 37: Li khai huyệt động

    dịch giả: deviouslove
    website: tangthuvien.com

    “ Lão gia! “, Bạch quản gia hướng về phía phụ thân của Bạch Tô nói. : “ Chúng ta đã điều tra được, tiểu thư và Tử Hiên đã đi vào khu rừng. Dự định khoảng hai, ba ngày thì sẽ ra khỏi khu rừng, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy. Những người chờ bọn họ đã vào khu rừng tìm kiếm suốt một ngày đêm, chỉ tìm thấy túi hành lí ngoài ra không còn phát hiện điều gì.”
    Phụ thân Bạch Tô nghe xong, nhíu nhíu mày, ngón trỏ khẽ đẩy gọng kính, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói : “ Rõ ràng có điều gì kì lạ. Không biết bọn họ đã gặp phải khó khăn gì? Tìm kiếm không có kết quả. Lập tức tăng cường nhân thủ, mở rộng phạm vi tìm kiếm!”
    “ Vâng, lão gia!” Bạch quản gia trả lời rồi xoay người rời đi.
    “ Tiểu nữ bảo bối của ta! Con ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì!..” nói xong lão gia trầm tư suy nghĩ.
    Hoàng Thông và Vương Băng đang ở trong nhà của Biền gia, nhìn vẻ mặt lo lắng, tiều tụy của Vũ Dung nói : “ Vũ Dung, không cần phải lo lắng. Bọn họ nhất định không có chuyện gì đâu.”
    Vũ Minh nói : “ Đúng đó, vừa rồi Bạch thúc thúc gọi cho ta nói, bọn họ đã tăng cường nhân thủ đi tìm, sẽ sớm tìm ra bọn họ.” kỳ thật Vũ Minh không đem toàn bộ tình huống nói ra, thật sự việc tìm kiếm có chút khó khăn.
    Hoàng Thông cũng an ủi nói : “Vũ Dung muội muội yên tâm đi, ta thấy Tử Hiên cũng không xảy ra việc gì, số mệnh cũng tốt. Bằng không thì sư phó cũng không phái ta đi bảo vệ một người đã chết đâu.”
    Vũ Dung nghe xong, trong lòng cũng an tâm một chút. Bởi vì Tư Mã Không thật sự rất lợi hại, nàng cũng ít nhiều nghe nói đến. Nhưng nghe hắn ta nói chữ “chết”, Vũ Dung liếc mắt nhìn hắn. Hoàng Thông vội vàng nói sang chuyện khác : “ Sao không thấy Tiểu Long và Lâm Uy đâu nhỉ?”
    Vương Băng vẻ mặt bất đắc dĩ, trả lời : “ Lâm Uy sáng hôm nay vừa rời khỏi, hắn mang theo hành lý, có vẻ đi rất xa. Bất quá ta đoán hắn về thăm người nhà.”
    “ Vũ Minh, ngươi điều tra được lai lịch tên nhẫn giả đánh lén Vũ Dung lần trước không?” Hoàng Thông hỏi.
    “ Ai! Nếu là người trong nước, có lẽ ta còn biết cách điều tra. Nhưng thích khách lại là nhẫn giả của Nhật Bản, ta thật không có cách. Chúng ta chỉ có thể tăng cường bảo vệ Vũ Dung. Ta cũng đã thông báo cho lão gia của ta, nhờ người điều tra.”
    Hoàng Thông nghe xong, gật đầu đồng ý : “Đúng, tốt nhất không được xem thường chuyện này.”
    Vũ Dung trong lòng không chú ý đến chuyện này, mà chỉ quan tâm đến an nguy của ta : “Anh, chúng ta cùng đi tìm Tử Hiên! Trong lòng em cảm thấy không yên tâm, em nghĩ đã có chuyện gì không tốt xảy ra…Em…”
    “ Không được, em bây giờ không thể mạo hiểm tiến vào rừng rậm. Vạn nhất có địch nhân mai phục, không phải nguy hiểm lắm sao?” Vũ Minh lo lắng nói, kiên quyết phản đối.
    Vũ Dung tâm tình bất an, ôm mặt khóc, sau đó chạy về phòng mình. Vũ Minh nhìn theo lắc đầu than, Hoàng Thông lên tiếng an ủi nói : “ Đừng quá lo lắng, yên tâm đi, tiểu tử đó sẽ không chết đâu. Sư phụ ta nói hắn không phải người bình thường!” nói xong, bọn Vương Băng nhìn Hoàng Thông.
    …………
    “ Thật tốt quá, đại nhân đã đáp ứng là tốt rồi! Bất quá, việc này không đơn giản! Bọn tiểu nhân chỉ biết thần khí đã bị chia ra làm năm bộ phận, trong đó chúng tôi giữ một, người của Thiên giới giữ một. Chúng tôi cũng không biết được vị trí chính xác, bởi vì chúng tôi cho tới bây giờ cũng không có rời khỏi nơi này. Cho nên, muốn tìm được thần khí cũng là mất rất nhiều thời gian.” Lão giả nghe thấy ta đáp ứng liền đem khó khăn nói ra.
    “ Thiên giới ở địa phương nào? Ta làm sao mới có thể đi vào? Chúng ta ở đây thực sự chưa bao giờ nghe nói đến Thiên giới, chẳng lẽ phải đợi ta chết rồi mới thăng thiên lên Thiên giới tìm thần khí được sao?”
    “ Đến lúc đó, chúng tôi sẽ có biện pháp đưa ngài đến Thiên giới!” lão giả nói.
    “ Không có tin tức thì của mỗi bộ phận thần khí, thì khác gì tìm kim đáy biển?” Bạch Tô lên tiếng.
    “ Không! Mỗi bộ phận của thần khí đếu có cảm ứng với nhau. Tin rằng đến lúc thích hợp sẽ cảm ứng được.” lão giả kiên định nói. Ta thở dài, bọn họ đã nói như vậy, trước mắt cứ tạm tin tưởng đã.
    “ Nhưng ta không phải là thần tiên, nếu tìm không được cũng chớ trách ta. Bất quá ta sẽ cố hết sức!”
    Lão giả gật đấu, cười nói : “Ngài đã đáp ứng chúng tôi, chúng tôi rất cảm kích trong lòng, ít nhất còn có hy vọng.” nói xong lão nhìn Huy và Kì , bọn họ cũng nhìn ta vẻ mặt tràn đầy hy vọng. Ta nghĩ ta chính là niềm hy vọng của bọn họ, trong lòng bọn họ ta chính là vị cứu tinh.
    “ Tốt lắm, ngươi mau đem thần khí ra đây.” Tiểu Bạch đột ngột lên tiếng.
    “ Vâng, vâng! Mời mọi người theo tôi!” nói xong, lão giả đưa chúng ta đến chỗ truyền tống trận. Chỉ thấy hắn đển bức tượng sư tử bằng đá, di động bức tượng một hồi, nhìn rất phức tạp, truyền tống trận rốt cuộc đã khởi động.
    Trong chốc lát, chúng ta đã được đưa đến một khoảnh sân rộng lớn, ở giữa có một ngọn tháp rất hùng vĩ. Chung quanh ngọn tháp có khắc rất nhiều pho tượng tinh tế, quả tực rất xa hoa. Nhưng kỳ quái là xung quanh tháp ta hửu hai bên có rất nhiều chú văn kì lạ, tựa như là để bảo vệ ngọn tháp.
    “ Đây là đâu mà có ngọn tháp thế kia?” ta hỏi.
    “ Không, ngọn tháp đó chính là thần khí!”
    “Cái gì!” ta ngạc nhiên, ánh mắt chớp chớp, nhìn hắn nói : “ Không thể nào, chẳng lẽ ngươi muốn ta đem cả ngọn tháp này về nhà?”
    Chỉ thấy lão giả cười cười nói : “ Đây chỉ là nguyên hình, kích thước vẫn có thể thay đổi.” nói xong hắn niệm một đoạn chú ngữ. Lập tức ngọn tháp phát ra một luồng kim quang, sau đó kích thước chậm rãi thu nhỏ lại, nhưng khi kích thước bằng một đứa nhỏ thì dừng lại.
    Nhìn lão giả, thấy đầu hắn đầy mồ hôi, tựa hồ muốn thu nhỏ ngọn tháp thật là khó khăn. Lão giả xấu hổ nói : “ Thật không may, tôi chỉ có thể cho nó nhỏ đến vậy thôi.”
    “ Ai ya, vẫn còn lớn lắm, ta làm sao có thể mang đi.” Ta cười khổ nói.
    “ Để đó cho ta!” Tiểu Bạch bước lên trước, quay về hướng ngọn tháp niệm chú ngữ, trong chốc lát ngọn tháp đã thu nhỏ lại bằng đầu ngón tay.
    “ Tiền bối, tu vi thật kinh người!” lão giả vẻ mặt kính nể nói.
    “ Hừ, tối lợi hại chính là có thể đem nó thu vào trong cơ thể!” Tiểu Bạch khinh thường nói. Lão giả ngạc nhiên, kinh hô, sau đó đưa ngọn tháp cho ta. Ta cẩn thận cầm ngọn tháp nhìn nhìn, tịnh không thấy gì đặc biệt.
    “ Này, nó có tác dụng gì?” ta nghi vấn hỏi.
    “ Thật sự, tôi cũng không rõ lắm…” lão giả khổ sở lên tiếng.
    “A! Nguyên lai thần khí trong tay các ngươi chỉ là phế vật.” Bạch Tô kêu lên.
    “ Trước tiên chúng ta ra khỏi đây. Sau đó từ từ tìm hiểu.” Tiểu Bạch lên tiếng.
    “ Đúng rồi! Chúng ta đã ở đây nhiều ngày. Khẳng định bọn họ rất lo lắng!” Bạch Tô cũng lên tiếng.
    “ Tốt lắm, chúng ta đi!” nói xong, ta xoay người bước đi. Cảm thấy có điều gì lạ, ta dừng lại nhìn lão giả hỏi : “ Các ngươi không đi sao?”
    Lão giả lắc đầu nói : “Không thể được, nơi này đã bị người của Thiên giới đặt cấm chế. Chúng ta không thể ra ngoài được.”
    “ Bọn họ thật đáng ghét!” Linh nhi bất bình lên tiếng.
    Ta nhíu mày hỏi : “ Làm sao chúng ta mới có thể ra ngoài?”
    Lão giả mỉm cười, sau đó dẫn chúng ta đến truyền tống trận nói : “Từ đây là có thể đi ra, tôi có thể tiễn mọi người một đoạn.” nói xong luồng bạch quang lóe lên, chúng ta biến mất.
    Trong chốc lát, chúng ta đã xuất hiện tại hồ nước bạc ở ngoài huyệt động bên cạnh có rất nhiều kỳ hoa dị thảo. Ở trong động nhiều ngày, bây giờ ra ngoài ta cảm thấy thoải mái cực kì.
    “ Bạch Tô, chuyện tỷ thí xem như bỏ qua. Dù sao ta cũng hứa giúp cô một chuyện! “ ta nhìn Bạch Tô nói.
    “ Cũng được, ngươi nhận thua đi.” Bạch Tô nhìn ta nói.
    “ Nhận thua? Cô không lầm chứ tiều thư, ta cứu cô cơ mà. Nếu không có ta thì cô đã chết trong rừng rậm.” ta không phục.
    “ Tử Hiên, nhận thua với Bạch tỷ đi.” Linh nhi cũng lên tiếng. Không còn biện pháp nào khác, ta đành phải nhận thua : “Được, ta nhận thua. Nhưng là cô không thể thắng được ta, căn bản là ta không có thua. Ta cũng sẽ không để ý chuyện cô chơi xấu, ta…Ai ya!.. Bỏ ra, ta sai rồi.” ta chưa nói xong thì cái lỗ tai đã bị Bạch Tô nhéo.
    Bọn ta bước đi không lâu thì trên bầu trời có tiếng động. Nguyên lai đó là một chiếc trực thăng, không lẽ trực thăng này được phái đến tìm kiếm bọn ta?
    “ Phát hiện được bọn họ rồi! Nhanh hạ xuống!” một người hô, chiếc trực thăng chậm rãi hạ xuống bên cạnh chúng ta.
    “ Tốt lắm! Ta về trước. Các ngươi cứ từ từ mà đi!” Bạch Tô nhìn chúng ta nói.
    “ Uy, cô không lầm chứ! Thật không có lương tâm!” ta tức giận nói.
    “ Linh nhi muội muội có thể theo ta rời khỏi.”
    Linh nhi nhìn ta nói :” Không được Bạch tỷ tỷ, muội sẽ ở cùng với Tử Hiên.”
    Bạch Tô nhìn ta, hừ lạnh mọt tiếng nói : “ Thật không biết ngươi có điểm nào tốt. Cả Linh nhi và Vũ Dung muội muội đều thích ngươi. Được rồi, nể tình Linh nhi ta cho ngươi theo.”
    Cuối cùng, ta cũng ngồi lên trực thăng. Bay ra khỏi rừng rậm! Bạch Tô thật sự là không nể tình gì cả.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #28
    deviouslove Guest

    Mặc định

    Chương 38 : Gia đình ấm áp.

    Dịch giả: deviouslove
    Website: www.tangthuvien.com

    Ta thực sự không quen ngồi trên trực thăng, nhưng ta cũng nhanh chóng thích ứng. Trong chốc lát, ta có cảm giác như đang ngồi trên mặt đất bằng phẳng, nhưng tại một bên Linh nhi trông khổ sở hơn nhiều. Nàng choáng váng đầu, hoa mắt, thỉnh thoảng lại muốn nôn, thật sự là nan giải. Nhìn thấy nàng như vậy, ta trong lòng cảm thấy nhói đau. Vẻ mặt nàng tiều tụy, chẳng thà để nàng ngự kiếm phi hành còn hơn ngồi trên trực thăng. Ta kéo nàng dựa sát vào người, Linh nhi nhắm mắt nằm trong lòng ngực ta.
    “ Linh nhi, nàng không sao chứ?” bởi vì tiếng ồn do động cơ trực thăng quá lớn nên ta phải dùng tâm linh trao đổi.
    “ Tử Hiên, tiếng ồn này thật đáng ghét, nó làm cho thiếp cảm thấy trong người khó chịu. Bất quá, dù sao được nằm trong lòng ngực chàng, thiếp vẫn cảm thấy đỡ hơn. Nếu được như vậy mãi mãi thì thật là tốt!”
    “ Linh nhi, nàng vẫn muốn trở lại Linh giới chứ?” ta vẫn lo lắng trong lòng về vấn đề này, bởi vì tại huyệt động ta nhìn thấy nét phức tạp trên mặt nàng. Nếu Linh nhi không nghĩ đến chuyện trở về, thực sự trong lòng ta sẽ vô cùng cao hứng. Ta không muốn nàng rời xa ta.
    Qua một hồi lâu, vẫn không thấy Linh nhi trả lời, ta nhìn lại thì thấy nàng đang nhắm mắt, tưởng rằng nàng đang ngủ nên ta cũng không quấy rầy. Đột nhiên, nàng hỏi : “ Tử Hiên, chàng muốn thiếp trở về?”
    Ta còn chưa kịp trả lời thì nàng ta tiếp tục nói : “ Thiếp thật sự không biết, nếu rời đi, trong tâm thiếp sẽ rất khó chịu. Khi thiếp trốn tránh chàng vài ngày trước, thiếp tự nói cho chính mình : ta chỉ là người của Linh giới, không có khả năng ở bên chàng vĩnh viễn. Nhưng sau đó thiếp lại tự an ủi, chàng đối với người ta rất tốt, ta sẽ không rời đi, ta thực sự thích chàng.”
    Ta nghe xong những lời trên, trong lòng không cảm thấy ngạc nhiên. Kỳ thật suy nghĩ của ta và nàng giống nhau, trong tâm đều có mâu thuẫn. Ta bây giờ cũng không biết nên đối xử với nàng như thế nào cho tốt, bởi vì ta còn có Vũ Dung. Làm thế nào đây?
    “ Linh nhi, ta cũng không muốn nàng rời xa ta. Ta cũng rất thích nàng, có nàng bên cạnh ta cảm thấy thanh thản, thoải mái trong lòng. Cuộc sống của ta càng thêm tươi đẹp, nhưng trong lòng ta rất mâu thuẫn, nàng cũng biết...Vũ Dung...”
    “ Tử Hiên, thiếp biết chàng khó xử, kỳ thật tại thiếp...”
    “ Linh nhi, chúng ta bây giờ không cần suy nghĩ nhiều. Chúng ta ở bên nhau được lúc nào thì cũng tốt lắm rồi! Trước tiên nắm chắc sự việc hôm nay thì mới có thể tính tới tương lai.”
    “ Tử Hiên, chàng yêu thiếp thật sao?”
    Ta nghe nàng hỏi vấn đề này, không biết phải trả lời ra sao. Bởi vì chính ta cũng không biết rốt cuộc tình cảm của ta như thế nào.
    “ Ta cũng không biết...”
    Linh nhi nghe xong cũng không nói gì, nhưng ta cảm giác trong lòng nàng rất đau đớn.
    “ Ta chỉ biết rằng, ta rất muốn cùng nàng ở một chỗ, chiều chiều dạo bước ngắm hoàng hôn. Khi nàng có việc gì khó khăn, ta trong lòng cũng sẽ rất lo lắng. Khi ta nhìn thấy nụ cười điềm mĩ của nàng, lòng ta cũng ngập tràn vui sướng.” ta chậm rãi nói.
    Linh nhi giương đôi mắt trong suốt màu lam nhìn ta, khóe mắt chảy ra hai hàng lệ. nàng vừa muốn mở miệng nói thì ta đưa ngón trỏ ngăn lại : “ Không cần phải nói gì, có lẽ ta cũng không phải là người tốt. “
    Linh nhi ôm chặt lấy ta, khóc nấc lên từng tiếng. Rất may là âm thanh của động cơ quá lớn nên không ai nghe thấy. Ta mỉm cười vuốt ve mái tóc màu lam của nàng.
    Khi trực thăng hạ xuống, trên mặt đất có rất nhiều người dáng vẻ uy vũ, to lớn đứng chờ sẵn. Có một người đứng ở giữa, phục trang màu trắng, những người khác đều lấy hắn làm trung tâm. Hắn bước nhanh về phía chúng ta.
    “ Ba ba!” Bạch Tô kêu to,sau đó hướng phía người kia chạy tới.
    “ Tiểu hài tử!” Nguyên lai đó là phụ thân cảu Bạch Tô. Hai người bọn họ hỏi thăm lẫn nhau. một lúc sau, phụ thân của Bạch Tô chú ý đến ta.
    “ Tiểu nữ nhi, người này là đối tượng tỷ thí của con?” hắn nhìn ta, rồi quay sang hỏi Bạch Tô.
    Bạch Tô mỉm cười gật đầu, kế đó nàng giới thiệu Linh nhi. Chúng ta tiến vào nhà của Bạch gia. Bạch Tô và phụ thân của nàng đi trước, đương nhiên hai người chúng ta phải đi sau. Trước khi đi tỷ thí chỉ có hai người, nhưng lần này trở về lại có thêm Tiểu Hắc miêu và Tiểu Bạch cẩu. Hắc miêu và Bạch cẩu...thật là đối xứng a.
    Sau khi chúng ta vào nhà, một lúc sau Bạch thúc thúc ( cha của Bạch Tô ) đi ra, nhìn ta gật gật đầu cười nói : “ Tiểu tử, tốt lắm!”
    Ngạc nhiên! Ta không biết rốt cuộc Bạch Tô đã nói với ông ấy những gì. Vừa gặp mặt đã nói ta tốt lắm...Không phải nàng đem toàn bộ chân tướng sự việc nói ra chứ?
    “ Tiểu tử, nữ nhi của ta trước giờ chưa từng khen ngợi một nam nhân nào. Ngươi là người thứ nhất! Ta cũng rất xem trọng ngươi, hãy nắm chắc cơ hội.” nói xong nhìn ta nở nụ cười thần bí.
    Ta kỳ quái nhìn Bạch Tô, không nghĩ tới Bạch Tô trước mặt phụ thân của nàng lại nói tốt về ta. Nhưng cũng không biết nàng nói những gì...ta nghe Bạch thúc nói hãy nắm chắc cơ hội...chẳng lẽ?
    Ta không dám suy nghĩ nhiều, nhìn nhìn Bạch Tô, căn bản nàng không để ý đến ta. Ta đành phải quay về nhìn Bạch thúc thúc đáp lễ, thật là xấu hổ cực kỳ.
    “ Bạch thúc, cháu cũng cần phải trở về nhà. Gia đình cháu chắc rất đang lo lắng.“
    “Được rồi! Quản gia, đưa xe tiễn họ về!” nói xong thì cùng với Bạch Tô đi lên lầu.
    “ Tiểu Hắc miêu, Bạch tỷ tựa như đã quên mất ngươi!” Linh nhi giương ánh mắt đáng thương nhìn tiểu Hắc miêu.
    “ Tiểu tử, ta thấy công lực ngươi còn rất yếu, chi bằng theo ta tu luyện!” Tiểu Bạch đứng một bên cười nhạo nói.
    Lâm Chi Hoành khinh thường nói : “ Hừ, ta không ở cùng chỗ với loại ngu ngốc!”
    Tiểu Bạch tức khí khi nghe Lâm Chi Hoành nói mình ngu ngốc. Miêu, cẩu cãi nhau thật sự buồn cười a!
    “ Đi thôi! Lâm Chi Hoành cũng đi theo chúng ta! Ta còn có rất nhiều chuyện để hỏi.”
    “Có vấn đề gì, ta cũng có thể giải quyết!” Tiểu Bạch hướng ta nói.
    “ Về Lãnh, ngươi có biết?” ta hỏi Tiểu Bạch. Lâm Chi Hoành do dự một lúc, quay đầu nhìn lên lầu, bất đắc dĩ nói : “ Được rồi, trước tiên ta ở với ngươi một vài ngày!”
    “ Các ngươi nói chuyện với tiểu động vật a? Thật thú vị!” Bạch quản gia nói.
    Ta lập tức toát mồ hôi, không thể để Bạch quản gia biết chuyện này, lập tức nói : “ Chúng ta có thể đi chứ?”
    Chúng ta rời khỏi Bạch gia. Khi về đến nhà, đứng trước cửa, ta kích động nói : “Mẹ, con đã về..” Vừa nói xong, ta nghĩ có chút không ổn. Mẹ và cha nhìn ta ngạc nhiên.
    Ta vừa muốn mở miệng thì mẹ ta đã lên tiếng : “ Ai nha, nhi tử, con rốt cuộc cũng dẫn bạn gái về nhà. Nhanh, nhanh đi qua bên đây!”
    “ Này nhi tử, bạn gái con rất xinh đẹp!” ngay cả cha ta cũng lên tiếng.
    A, ta quên mất Linh nhi vẫn ở bên cạnh ta! Ta còn tưởng nàng đã ẩn thân, nguy rồi! Lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này. Ta vội nói sang chuyện khác : “ Chẳng lẽ hai người không có một chút lo lắng về con?” ta kỳ quái nhìn bọn họ, ta mất tích vài ngày, bọn họ phải thập phần lo lắng chứ!
    “ Lo lắng con làm gì? Vài ngày không thấy con cũng là chuyện thường! Càng ngày con càng giống nam tử hán!” cha ta vỗ vai ta nói.
    Nguyên lai, bọn họ không biết ta mất tích trong rừng. Ngẫm lại, như thế cũng tốt, ít nhất bọn họ không phải lo lắng. Ta cũng không nói nhiều.
    Lâm Chi Hoành và Tiểu Bạch đứng đấy không lâu thì tiểu cẩu đã chạy tới.
    “ Tiểu tử, ta từ hôm nay sẽ làm lãi Đại, Hắc miêu kia là người hầu của ta. Ngươi cũng có thể tùy ý sai khiến!” Tiểu Bạch hướng về tiểu cẩu nói. Tiểu cẩu nghe xong hiểu ra liền sủa uông uông, đuôi phe phẩy, ra chiều rất cao hứng. Nhưng Lâm Chi Hoành không đồng ý, vì vậy bọn chúng lại cãi nhau một trận nữa. Tiểu cẩu ở một bên sủa gâu gâu trợ uy. Ta nhìn cản hnày cũng không biết làm gì.
    Linh nhi được mẹ ta dẫn vào phòng bếp. Hai người rất thân thiết. Cha ta cũng đã đi ra ngoài. Trong khi chờ đợi bữa ăn tối, ta một mình ngồi suy nghĩ lại những ngày vừa qua.
    Nhớ tới khi ở huyệt động cùng với bọn linh thú đánh nhau. Chính mình cũng không hiểu rõ về lực lượng kỳ diệu đó, vì vậy ta bắt đầu vận khởi tâm pháp của Lãnh truyền thụ. Ta cảm giác thân thể bay lên không, trước tiên ta vận dụng cuồng long linh, cỗ lực lượng này rất mạnh mẽ. Ta cảm giác rất rõ ràng, cỗ lực lượng này trong người ta không ngừng lưu động, càng lúc càng nhanh. Thân thể ta dần nóng lên, lưỡi cảm thấy khô, ngực đau nhức. Hét lên một tiếng, ta nhổ ra một ngụm máu tươi. Chẳng lẽ ta luyện công quá mau?
    Đây mới chỉ là đệ nhất tầng của Phá Không Tuyệt tâm pháp. Chính mình luyện phương pháp không đúng? Ta lại vận khởi tâm pháp, mới được một nửa thì cảm thấy khó chịu, vì vậy ta ngừng lại.
    “ Thử xem lãnh long linh thế nào!” Ta liền vận khởi lãnh long linh, luồng long linh lan ra khắp toàn thân kinh mạch. Vừa rồi ta còn cảm thấy nóng bức, bây giờ cảm thấy lạnh giá. Ta không ngừng run lên, môi cũng dần tím tái, ta không dám luyện tiếp.
    “ Sao lại thế này? Hai loại đều luyện không được? hôm nào thử hỏi Tiểu Bạch và Tiểu Hắc xem sao!” ta không muốn tẩu hỏa nhập ma.
    Ta ra khỏi phòng, bữa ăn cũng sẵn sảng, mọi người đã an vị.
    “ Em gái của con đâu? “ ta kỳ quái hỏi.
    “ Em gái con đang đi với ông nội, chưa trở về!” mẹ ta lên tiếng.
    Ta thầm nhủ, thật may mắn, nếu Tử Y thấy ta và Linh nhi ở cùng một chỗ, khẳng định sẽ làm cho long trời lở đất. Ta cũng từng chứng kiến sự giận dữ của Tử Y rất nhiều lần.
    Ta nhìn bữa ăn trên bàn, không ngừng nuốt nước miếng. Ta vài ngày chưa có ăn cơm.
    “ Hôm nay mẹ mới biết được Linh nhi nấu ăn cũng rất ngon! Từ nay về sau có thể nhờ vả Linh nhi được rồi!” mẹ ta thao thao nói.
    Ta nghe xong lời này, quả thực không biết khóc hay cười. Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
    “ Tử Hiên, đi xem là ai đấy!” cha ta nói.
    Ta buông đũa đứng dậy đi ra mở cửa.
    “ Vũ Dung!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 456

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status