SINH TỬ VẬN MỆNH
Khởi Đầu Bằng Vài Lời Giới Thiệu:
Xưa nay, sinh tử là một quy luật bất di bất dịch. Con người nói về nó như một lí do để khẳng định rằng: “Trường tồn chỉ có trong ảo tưởng mà thôi”. Nhưng tại sao ta lại cứ muốn nhắc đến bất tử, trường sinh …? Phải chăng đây là cái sâu xa nhất, tột cùng nhất của loài người về một ước mong ngày nào đó sẽ phá tan pháp tắc tiến vào trường sinh quy luật? Nếu trường sinh quy luật có thật, thì thế giới sẽ ra sao? – Không ai biết được! Nhưng mong muốn vẫn là mong muốn,và:
Để góp vui với các huynh đệ yêu thích, say mê truyện tiên hiệp, huyền ảo …nhất là một ý chí truy cầu đỉnh cao trong xã hội đầy căng thẳng ngày nay, Tại hạ xin gửi đến các huynh đệ bộ truyện: Sinh Tử Vận Mệnh.
Sinh Tử Vận Mệnh tại hạ chưa dám nói trước nội dung được vì nó liên quan đến một vài điểm bất ngờ của câu chuyện. Là thể loại tiên hiệp theo lối cũ nên không tránh khỏi ảnh hưởng trào lưu viết theo các truyện của Trung Quốc ngày nay. Tất nhiên tại hạ sẽ cố gắng tối đa để thể hiện phong cách của riêng mình .
Nay tại hạ giới thiệu trong Kim Bút, rất mong sự ủng hộ của huynh đệ gần xa. Vì tại hạ vẫn đang viết nên trong toàn bộ chiều dài của tác phẩm kính mong nhận được sự thẳng thắn góp ý, để tại hạ rút kinh nghiệm cho những chương sau, tác phẩm sau.
Đôi lời của tác giả.
05/2009.
Kính bút!
Phần I : Địa Tinh
Chương 1: Phàm Nhân Đích Sự Kiện
Địa Huyền Tử Tinh hay còn gọi Địa Tinh, là một vật chất vị diện không biết đã có từ bao nhiêu ức triệu năm nay. Hành tinh khổng lồ đó chia làm hai phần rõ rệt. Một đại lục kéo dài từ cực bắc tới cực nam chiếm một tư diện tích. Ba phần còn lại chính là vụ hải vô tận. Bất quá cũng có một phần chìm trong hàn băng ở hai cực, quanh năm không có mấy người đi tới.
Tuy nhiên Lạc Á đại lục là tên gọi đại lục duy nhất của Địa Tinh lại có số dân đông không kể xiết. Tập trung ở hai sáu công quốc. Một trong số đó chính là Giao Nam vương quốc. Lãnh địa của Giao Nam tuy không phải lớn nhất nhưng phía đông giáp với Vụ hải, phía tây giáp với Vô Tận Sâm Lâm. Tạo nên thế Giao Long đắc địa. Hải Nam là đất ở trong nước, Biển Hồ là nước ở trong đất chính là chia nhau hai phần lấy đường cong chữ S của Giao Nam làm ranh giới. Âm trong Dương, Dương trong Âm. Nơi đây chính là một bát quái Thái Cực, là hạch nhân của Địa Tinh. Vì thế mà vùng đất này cũng như con người ở đó đã viết nên những truyền kì không nơi nào có được.
Cẩm Bối tòa thành thuộc Giao Nam vương quốc là một thành nhỏ nằm giáp với Vô Tận Sâm Lâm. Dân số chỉ trên dưới mười vạn, hôm nay đang náo nhiệt trong một ngày hội mà như tuyên bố của thành chủ Cẩm Bối thành: “Kim, cổ xưa nay đây là dịp mở mày mở mặt.”
Trên khắp các con đường lớn nhỏ trong thành,cờ hoa đăng kín, người người, nhà nhà đổ xuống phố tụ tập ăn mừng, rồi bàn tán chờ mong một người xuất hiện. Là ai? – Người biết, người không nhưng một điều chắc chắn: Người này chính là tân Kim Bảng Văn Trang Nguyên của Giao Nam vương quốc trong kì Hội Đình vừa qua.
Lúc này, tại cửa đông của Cẩm Bối thành đang có một đoàn nhân mã, cờ trống tiến vào. Tiếng Tù Và nổi lên một hồi. Thành chủ Cẩm Bối thành – Lý Nhan, mặt mày kinh hỉ, nở một nụ cười trong bộ trường bào màu lục tiến tới một người trong đoàn nhân mã trên:
- Cung hỉ! Cung hỉ! Chúc mừng thiếu gia đại công cáo thành. Nay đã là văn Trạng Nguyên của Giao Nam vương quốc ta.
Vị thiếu niên mặc y phục Trạng Nguyên xuống ngựa rồi hướng Lý Nhan thành chủ đáp lễ:
- Lý đại nhân, ngài chu đáo quá. Còn đích thân ra tận đây đón ta, thật là hổ thẹn.
- Ây! Sao thiếu gia nói vậy. Ta chỉ là một chủ thành nhỏ nhoi mà thôi. Sao có thể so sánh với thiếu gia bây giờ được … Mời thiếu gia tiến thành, ta đã chuẩn bị tiệc mừng rồi.
- Mời! – Vị thiếu niên được xưng là Tân Trạng Nguyên cũng không khách khí .
Cẩm Bối thành mở đại hội ba ngày ba đêm. Đây đích thực là một sự kiện lớn và trọng đại của một thành heo hút nơi biên giới phía tây thế này. Kim Bảng Trạng Nguyên là ai? – Chính là người được tôn nhận giỏi nhất một thời kì ,mười năm một lần trong khắp vương quốc. Xưa nay, những Kim Bảng Văn Trạng, Võ Trạng chỉ xuất hiện ở Kinh Đô hay Võ Thành (Tòa thành dụng võ) hoặc giả như những trung tâm buôn bán,giao lưu văn hóa của cả Giao Nam vương quốc. Làm sao lại xuất hiện một Văn Trạng ở nơi heo hút như Cẩm Bối thành được. Bất quá ngàn năm biến đổi cũng xuất hiện nhân tài.
Kim Văn gia tộc một gia tộc thường thường bậc trung của Cẩm Bối thành sinh ra một tôn tử tên Kim Phong, tư chất hơn người, nhân tâm quảng đại. Bốn tuổi đã học kinh thư, sáu tuổi đã thuộc sách Thánh Hiền. Chín tuổi đã học đạo tề gia, mười hai tuổi đã học đạo trị quốc. Mười sáu tuổi đã tham gia ứng thí và trở thành Tân Trạng Nguyên trẻ nhất kim cổ của Giao Nam vương quốc.
Lúc này Kim Phong đang ngồi với cha tại sảnh đường của gia tộc.
- Cha thấy thế nào? Nhi tử của Người có giỏi không? Đã là Văn Trạng Nguyên rồi đấy. Còn nhớ khi con mười tuổi, Người cứ ép con theo nghệ đao kiếm. Nếu như vậy, giờ đây khó có kết quả thế này.
Kim Văn Vô Hình – Cha của Kim Phong cười nói :
- Là ta vẫn muốn ngươi văn võ đều am. Có như vậy thì mới càng rộng lượng tiền đồ. Gây dựng lên Kim Văn gia chúng ta trở thành một đại gia tộc của Giao Nam. Bất quá, ngươi trở thành Trạng cũng không phụ lòng của ta.
- Cha đúng là …- Kim Phong cười vui vẻ trước mặt cha: - Xưa nay đâu có chuyện văn võ toàn tài dễ dàng như vậy. Bằng không thì Kim Bảng này đã chẳng có chỗ để viết tên con …!
- Ngươi …! Cũng là mềm yếu, nhân từ quá, khó có thể dụng võ cầm quân. Có lẽ, nghiệp đao kiếm không dành cho ngươi. – Cha của Kim Phong vô cùng kích động về thành quả của con trai nên cũng dễ rãi trả lời yêu cầu trước kia của mình.
…
Ù ù ù ù ù ù …!
Ầm ! Ầm !
- Chuyện gì sảy ra vậy? – Kim Văn Vô Hình biến đổi nét mặt, không hiểu chuyện gì sảy ra.
Chính lúc này, toàn sảnh đường Kim Văn gia chao đảo. Đại địa uốn lượn lên từng lớp, khiến cho người đứng cũng khó vững.
“Đại Động Thiên Địa” – Bằng vào sở học của mình Kim Phong lập tức nhận ra đây là một trận động đất.
- Cha! Mau theo con! – Kim Phong nắm lấy tay cha, hai người lập tức chạy ra khỏi sảnh đường.
Gia nhân của Kim gia, vài mươi người, cũng đang náo loạn chạy đi chạy lại mà không hiểu chuyện gì sảy ra.
- Thúy muội ! Mẫu thân đâu? (*) Sao ta không thấy Người! – Kim Phong đang cố gắng đứng vững giữa sân. Nhìn thấy muội muội liền hỏi.
- Muội không biết. Muội không ở cùng mẫu thân. Á …!– Thu Thúy đang chạy lại chỗ Kim Phong và cha thì bị té ngã.
Một gia nô cạnh đó vội lại gần đỡ nàng. Kim Phong cũng đến chỗ muội muội:
- Muội ra chỗ phụ thân, cùng mọi người tập trung ở đó. Ta đi tìm mẫu thân.
Kim Vô Hình tựu cũng muốn đi tìm nương tử. Nhưng ngài đứng còn không vững, phải nhờ vào người đỡ vì vậy mà chỉ có thể lo lắng nói với con trai:
- Phong con, hãy cẩn thận. Giờ con đã sắp là mệnh quan triều đình. Là tương lai của gia tộc. Tính mạng rất quan trọng.
Kim Vô Hình lo cho phu nhân nhưng Kim Phong – Nhi tử của ngài là tân Trạng Nguyên, là sự tự hào, tương lai của gia tộc. Làm sao có thể để chuyện gì bất chắc sảy ra.
Rầm ! Rầm !
Từng tảng lớn của nóc nhà, kèo nhà sập xuống do chấn động ngày càng mạnh. Mặt đất, khắp các nơi như muốn nứt toác ra và chìm đi.
Rắc!
“Vù!” Một chiếc cột đổ ngay xuống hành lang nơi Kim Phong vừa chạy qua trong tích tắc.
“Đại Động kiểu gì đây? Sao diễn ra mạnh mẽ và lâu đến vậy?” Kim Phong trong lòng thầm nghĩ và vừa chạy vừa gọi lớn:
- Mẫu thân! Người ở đâu, con Phong nhi đây.
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng nứt đổ của tường viện, cột kèo và tiếng chuyển mình ùng ùng của đại địa.
– Mẫu thân…!
…
- Mẹ …! (*)
“Thư phòng không có, Từ Đường không có, nhà bếp cũng không …Vậy mẫu thân ở đâu?” Kim Phong vừa gấp gáp, vừa suy nghĩ: “Mẫu thân hay chính là đã ra ngoài…”. Vừa nghĩ được đến đây thì:
Oanh ! Oanh !
Đại chấn động tăng lên gấp trăm, gấp ngàn lần khi trước. Trực tiếp đem tất cả những gì cao lớn đánh sập thành cát bụi. Mặt đất có nơi bị sập sâu xuống hàng trăm thước, có chỗ lại lồi lên hàng chục mét. Một cảnh tượng kinh người. Mọi thứ đều tan nát.
Tiếng kêu gào lẫn với tiếng đổ vỡ và rung chuyển của đất đá. Tất cả rơi vào hỗn loạn. Bầu trời lúc này trở nên u ám, mây đen kịt từ đâu ập đến. Cát bụi tung bay mù mịt, cuồng phong, gió lốc thét gào.
Mưa, gió, sấm, chớp làm chấn động thiên không. Địa động còn chưa chấm dứt thì thiên nộ lại nổi lên. Cùng một nơi hứng chịu đó là Cẩm Bối thành.
Liệu còn gì sau cơn Đại Động Thiên Địa này. Là cát bụi hay là chết chóc. Cẩm Bối thành ba ngày trước đây còn đang chìm vào trong cơn vui say ngây ngất ngàn năm có một. Nhưng khi này cả tòa thành phương viên vài chục dăm, với hàng chục vạn dân lại đang chìm vào một cơn mộng mị.
Là ai? Là ai?
Nhân đâu có thể có sức mạnh hủy Thiên diệt Địa như thế này?
Là Thiên? Là Địa?
Sao vô tình, sao ác độc, sao không nhân tính? Vì sao phải tàn nhân nơi sơn cùng thủy tận, biên thùy xa sôi. Nơi những con người không chút phản kháng lại sức mạnh vô hình, kinh hãi như vậy đây ...
……
Cẩm Bối thành khu vực - Một ngày sau .
Cơn giận giữ của Thiên Địa dường như đã dịu lại. Mọi thứ dần trở về với sự tĩnh lặng vốn có của nó.
Ngủ! Thiên địa lại ngủ rồi.
Nhưng sự tĩnh lặng đến kinh người này lại càng làm cho người ta run sợ. Hơn mười vạn nhân, cả Cẩm Bối thành cũng “ngủ” hết rồi ư?
Một đống tan nát, chỉ còn lại những xác chết và những cơn gió nhẹ nhẹ thi thoảng lại xua qua càng làm tăng thêm sự bi thương giữa miền tây cát nắng.
…..
Bất ngờ,Từ một khoảng trống trong đống đổ nát có động đậy. Một vài thanh gỗ gãy bị hất ra. Lại một vài viên gạch vỡ bị lật lên.
Một khối kim thiết méo nát động đậy, xê dịch như muốn bật tung nhưng vô pháp vì những ràng buộc quá chặt ở xung quanh.
Xích ! Xích !
Cả nửa ngày sau .
- Koong! Khối kim thiết được lật lên và một thân hình đầu tóc rối tung, quần áo lấm lết, bàn tay đã rỉ máu vì cào bới, cả người như không còn sức lực chui ra. Ngoi lên mặt đất, dùng đôi mắt quầng thâm vô hồn lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Người này chính là Kim Phong.
(*) Theo cách xưng hô ở trong truyện, đây là kiểu cổ xưa. Cha, mẹ, anh, em là những ngôn từ thân thiết không phải ai cũng có thể dùng và nói được dù hai người có quan hệ trực tiếp là như vậy.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Chương 2 : Tiến Nhập Sâm Lâm
- Chuyện gì đây? Sao Cẩm Bối thành sao lại biến thành thế này? Nhà ta? – Kim Phong cố gắng nhìn khắp nơi để tìm kiếm một cái gì đó. Nhưng có lẽ kết quả không như cậu mong muốn.
“Hết rồi, tan nát hết rồi . A….a !”
Kim Phong lê cái chân phải đầy máu của mình lên. Theo tư thế nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất. Khuôn mặt nhăn lại hiện ra mấy nét thống khổ phức tạp. Vừa vì đau đớn của thể xác, vừa vì đau đớn của tinh thần.
Kim Phong cũng biết, chính cậu may mắn sống sót là nhờ khi đó, đúng lúc dị biến sảy ra thì cậu đang tìm mẫu thân ở nhà bếp. Nên vội lấy cái chảo quân dụng mà khi xưa cha cậu còn ở trong quân ngũ có được úp lên người. Bởi vậy mới tránh được một kiếp nạn. Nhưng người nhà Kim Phong có được may mắn như cậu không. Phụ thân, mẫu thân, muội muội, rất có thể đã bị vùi lấp sâu dưới ba tấc đất đá.
“Phụ Mẫu …!”
“Muội muội …!”
“Trả lời đi chứ …!”
“ Không có ai ư …!”
Kim Phong đứng dậy, cậu cố lết cái chân đau của mình trên đống đổ nát. Nơi cậu xác định là tiền sảnh, sân trước, đình viện … Nhưng tất cả giờ đây chỉ còn lại một đống đổ nát, đất đá, cấu trúc đại địa đã hoàn toàn thay đổi.
Thân nhân thân thích còn ai nữa đây? – Không còn ai. Cẩm Bối thành còn ai nữa đây? – Không biết! Có lẽ cũng chẳng còn ai.
Chết chóc, tang thương và đặc biệt là cô độc. Tất cả đều ẩn hiện bao trùm lên con người duy nhất ở nơi đây.
- A…….a !
Kim Phong hét lên một tiếng, nước mắt trào ra, cả người sụp xuống. Hai tay chống trên mặt đất mà đau mà nhận. Những tâm tư, tình cảm đều hiện lên trong lúc này.
“Cha! Người cả đời lo nghĩ, vun đắp cho nhi tử, mong nhi tử thành người. Vậy mà nhi tử chưa kịp báo đáp gì, Người đã vội đi một cách oan uổng thế này ư …?”
“Mẹ! Người mẫu thân hiền hậu, luôn dành cho con cái những tình yêu thương vô bờ bến. Người sao lại bị đối xử thế này ư …?”
“Muội muội của ta. Ngây thơ, trong trắng, đáng yêu biết dường nào. Nhưng giờ đây em đang ở đâu …?”
Từng người, từng hình ảnh hiện về. Mang theo đó bao bi thương, sầu đau. Giờ đây tất cả chỉ còn là quá khứ. Thiên ư? Địa ư? Tàn nhẫn vô tình thế này sao? Sao oan nghiệt, đìu hiu, số phận nhân như cỏ rác, cát bụi thích tàn là tàn, thích diệt là diệt.
.... Thiên địa thật vô tình!
Đau khổ mang theo sự bất cam trở thành một cỗ ý chí nghịch thiên địa đến đáng sợ. Nhưng có thay đổi được gì? – Không ! Không gì cả. Tất cả vẫn chìm vào trong tiếng gió chiều cô quạnh.
Thời gian cứ thế trôi.
Một ngày mới lại bắt đầu ở mảnh đất này. Tiếng khóc rên không còn vang lên nữa. Mặt đất xuất hiện thêm một cái xác vô hồn, nằm sõng xoài trong tiếng gió, khuôn mặt vẫn hiện lên những tia thống khổ, bi thương, bất cam đến tột cùng.
Một trận gió nổi lên. Tiếng Quạ, Diều Hâu và tiếng Sói tru xa vang vọng khắp Cẩm Bối đổ nát thành. Hiển nhiên, một vài thú vật hoang dã sau trận địa động đã không còn ngại tiến về nơi đây tìm kiếm những xác chết làm bổ phẩm cho mình.
Lúc này, hai con Diều Hâu đang lượn trên không. Đôi mắt chú thị vào một mục tiêu dưới đất. Chính là Kim Phong đang nằm đó. Miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu: “kẹc! kẹc!”
“Hô!”
Quan sát một hồi, cặp Diều Hâu này cũng sà xuống cạnh Kim Phong. Rồi trực tiếp dùng cặp mỏ của mình mổ lên người cậu.
“Phốc! Phốc!”
“A!” - Vù!
Kim Phong đang như một cái xác khô vô hồn thì bị mổ như trời giáng vào hai bên eo lưng. Không khỏi lấy lại tri giác. Trong vô thức phản ứng. Tay trái của cậu vung về phía eo phải chụp thẳng vào đầu cột con Ưng.
Con Diều Hâu quá hám mồi nên bị chụp trúng. Con còn lại thấy “con mồi” có phản ứng liền hốt hoảng vỗ cánh bay lên trời. Tuy nhiên, xấu số thay cho con Diều Hâu đã bị Kim Phong chụp được.
Lúc này, Kim Phong cũng không khác gì một con mãnh thú cùng đường. Trong bản năng vô thức sinh tồn. Tay phải cậu cũng lập tức chụp ra bắt lấy hai chân con Diều Hâu. Tay trái vẫn giữ chặt cái đầu rồi mạnh mẽ quặc về đằng sau, nắm luôn cùng với hai cánh.
Thân hình chuyển động, Kim Phong dùng miệng trực tiếp cắn vào cổ con Diều Hâu. Một dòng máu tươi phun ra. Cậu không khỏi vội vã mút lấy.
Con Diều Hâu phản ứng mạnh mẽ. Dù sao thì nó cũng là con ưng trưởng thành. Với sải cánh hàng mét. Thân người nặng tới hơn mười cân. Nhưng vô dụng. Kim Phong trong lúc này toàn thân sức mạnh có thể đều bộc phát. Cả người đè lên con ưng mà hút hết từng dòng huyết tươi cho đến khi con Diều Hâu không còn phản ứng nữa thì thôi.
Bỏ con ưng ra, Kim Phong nằm ngửa mặt lên trời. Hưởng nốt cái dư vị của việc hút máu tươi cầm thú.
“Không! Ta không thể chết như thế này được. Ta phải sống, phải chiến đấu. Phải vì gia tộc mà gây dựng nên huy hoàng …”
“…Nhưng cả gia tộc còn gì nữa đây? Không phải đã hết tất cả rồi sao. Có huy hoàng, có danh tiếng thì phụ mẫu có sống lại được không?”
- A…….a !
Kim Phong miên man suy nghĩ. Dù sao máu của con Diều Hâu cũng đủ giúp cậu không khỏi chết khát và lấy lại được ý thức đã mất đi.
“Ta phải sống, phải nắm lấy vận mệnh của mình. Để cho thiên địa biết rằng: Nhân là nhân, không phải là cỏ rác, thích làm gì thì làm !”
…..
Một thân hình nhô lên khỏi mặt đất. Đứng giữa cao nguyên không một bóng cây, không một ngôi nhà. Nhìn về tứ phía, Kim Phong trong lòng thầm nghĩ :
“Giờ đây đã trở thành hoang mạc rồi. Trạng Nguyên! Ta là tân trạng nguyên cơ đấy? Bất quá từ đây tới thành trì gần nhất cũng phải vài nghìn dặm đường. Ta nếu có đi thì cũng chết đói giữa chừng mà thôi …”
Điều Kim Phong suy nghĩ không hề sai. Giao Nam vương quốc cũng tính đến chục nghìn triệu dặm vuông. Nơi biên thùy hẻo lánh thế này, hai thành gần nhất cũng phải cách nhau hàng nghìn dặm. Nếu không có phi mã, là cuốc bộ, một người như Kim Phong ắt sẽ bỏ mạng giữa đường .
“Cứ phải sống đã, vài trăm dặm cách đây chính là Sâm Lâm. Sẽ có cái duy trì mạng nhỏ này. Nên tới đó rồi tính sau.”
Kim Phong sau một hồi quan sát bốn phía bèn có quyết định như vậy. Nhưng cậu cũng chưa tiến về phía Sâm Lâm ngay mà lại nhìn kĩ xung quanh, cố kiếm xem có được thứ gi mang theo làm hành trang không.
Nơi cậu đang đứng chính là nhà bếp khi xưa. Sau một hồi lướt qua mặt đất, Kim Phong dừng lại ở một hòn đá, miệng hơi nhếch lên trong sự tàn tạ của mình. Cậu cúi xuống nhặt nó lên. Rồi tự nói một mình: “Còn cứ nghĩ là phải ăn sống thú vật. Bất quá có thứ này, thì còn lo gì nữa.”
Hòn đá mà Kim Phong cầm trong tay kia chính là một hòn đá lửa. Có nó sẽ có lửa mà có lửa chẳng phải rất tốt sao?
Kim Phong quay lại chỗ con Diều Hâu, chất lên một đống củi. Lúc sau con Diều Hâu khổng lồ đó đã đang nằm trên lửa.
Sau khi ăn xong hai cái đùi. Kim Phong đứng lên bước ra khỏi khu vực Kim gia trước kia. Quay người lại đứng nhìn gia viên đổ nát cùng thân nhân mất tích, một hồi lâu Kim Phong quỳ xuống lạy ba lạy. Sau ba lạy cậu đứng dậy và quay người bước đi thật nhanh như sợ ai đó ở lại sẽ nhìn thấy nước mắt cậu đang rơi.
Vừa đi vừa tư lự điều gì đó, Kim Phong nghĩ:
“Nếu không có nước thì có lẽ còn chết trước khi bị chết đói. Cũng may gần Cẩm Bối thành này về phía bắc có một con sông nhỏ chảy qua. Không biết giờ còn hay đã biến mất.”
Kim Phong theo ý nghĩ tiến về con sông trước mặt. Độ gần một ngày thời gian thì cũng đến đích. Lúc này trời đã ngả tối.
Nhìn con sông trước mặt, nay đã không còn liên tục nữa. Từng đoạn, từng khúc bị ngắt quãng. Có chỗ đã bằng như bình nguyên, có chỗ còn đùn lên một đụn đất. Họa huần mới có một vũng nước còn lưu lại.
Nhưng thế là đủ. Kim Phong lại gần một vũng nước. Rút ra một cái túi da. Trên đường đi cậu đã nhặt được thứ này, nghĩ có thể lưu trữ nước rất tốt nên đã thu lượm lại.
“Không ngờ rằng cái túi này được chế ra dường như có công dụng để đựng nước.”
Lấy đầy một túi, Kim Phong nắp kín lại và nhẩy luôn xuống đó một trận thỏa thích.
…
Tiếp tục men theo dấu tích của con sông hướng về phía tây. Kim Phong bắt đầu cuộc lữ hành không biết trước điều gì sẽ sảy ra. Hành trang chỉ là một cái túi nước, một hòn đá, một cây kiếm cậu đã nhặt được của một tên lính thủ thành nào đó. Cùng vài bộ quần áo mà cậu đã lột được trên mấy xác chết ở đường đi.
Ngày đầu tiên của hành trình vô cùng thuận lợi. Khi này Kim Phong đang nằm nghỉ trên một bãi đất, đợi đến ngày hôm sau sẽ đi tiếp ...
Sáu ngày như vậy, vừa đi vừa nghỉ, vừa kiếm thức ăn. Khi này cậu đã thành thục hơn ở việc bắt cá và săn nhím hoặc bẫy chuột. Chính vì dọc đường phải kiếm thức ăn nên hành trình của Kim Phong bị chậm đi không ít.
“Cứ thế này, có lẽ còn cách rìa của Sâm Lâm khoảng một ngày nữa.”
Kim Phong lặng lẽ suy nghĩ và đáy lòng dường như có một tia chờ đợi vào Sâm Lâm.
“Cái gì kia?”
Kim Phong nhìn vào một vật ở phía xa đang di động. Nhưng có lẽ do quá xa nên nhất thời cậu không biết đó là vật gì.
“Ở nơi hoang vắng này, cái gì cao lớn một chút đều đã bị địa động làm cho nát bẫy. Sinh vật lớn cũng khó trốn thoát .Sao lại xuất hiện …”
“Nga …!”
- Chạy! Kim Phong vừa nhận ra con vật trước mặt là một con lợn rừng cao đến một mét dài gần hai mét thì lập tức đổi hướng thục mạng mà chạy.
Nhưng đã không kịp nữa rồi. Con lợn rừng kia đã phát hiện ra Kim Phong. Nó lập tức lồng lên với tốc độ nhanh gấp bốn lần của cậu rồi đuổi theo.
Chốc lát, Kim Phong quay đầu lại đã thấy con lợn rừng ở ngay sau lưng. Đang định dùng cặp răng nanh lòi ra của nó húc lấy cậu. Lòng Kim Phong run lên bất diệu.
Kim Phong cầm kiếm vừa chạy vừa chém lại đằng sau. Tốc độ có giảm đi một chút. Nhưng con lợn lòi thì trúng một kiếm của cậu:
“Nga …! Da bì nó thật cứng, sao ta chém vào lại chẳng gây nên thương tổn gì.”
- Viu …!
Kim Phong đổi hướng sang phải. Con lợn chịu một kiếm của cậu hung hãn hơn chục lần trực tiếp chồm lên định hất tung Kim Phong. Nhưng lúc này cậu đã kịp chuyển người sang phải nên chiếc răng của con lợn chỉ có thể gây nên một vết thương dài trên eo lưng của cậu.
Con lợn lòi vọt qua. Kim Phong lăn trên đất mấy vòng. Cậu lập tức chồm dậy xoay người chạy tiếp. Nhưng con lợn sau một đòn xí hụt đã kịp quay lại.
Hô!
Tiếp tục một đòn húc đầu được con lợn sử dụng. Chính Kim Phong lúc này không kịp tránh nữa nên ngã ngửa ra đất .
Con lợn thân xác hơi lớn do vậy có chút kém linh hoạt. Thêm một lần húc hụt Kim Phong. Mà cậu lại nằm ngay dưới bụng của nó .
Con lợn cúi xuống, thấy Kim Phong đang nằm dưới bụng. Chân sau dẫm lên người Kim Phong lập tức xoay mình, rồi hai cái răng lại hướng vào phần bụng cậu đâm tới.
Casatsat !
Hai chiếc răng đã xiên vào bụng cậu. Nhưng sát na đó, cái đầu của con lợn khựng lại. Một thanh kiếm đã đâm vào cổ của nó .
Hét lên một tiếng. Kim Phong trong hiểm nguy lấy hết sức lực của đôi tay dồn vào thanh kiếm đâm qua yết hầu con lợn.
Máu theo thanh kiếm chảy ra, con lợn kêu tru ầm ĩ. Hai răng rút ra khỏi bụng Kim Phong ,cả người lồng lộn quay cuồng trên mặt đất. Nhưng thanh kiếm không rơi ra và máu không ngừng tuôn chảy nên không lâu sau nó đã nằm co cóp trên mặt đất, còn Kim Phong thì đứng đó. Vừa lấy tấm vải rách từ chiếc áo bịt lại vết thương, vừa nhìn nó.
“Cũng may thanh kiếm này sắc nhọn. Ta lại đâm trúng chỗ hiểm yếu của nó. Bằng không thì cũng không làm gì được .”
Ban đầu Kim Phong chém một kiếm vào đầu con lợn.Vừa ở tư thế chém ngược về đằng sau nên uy lực yếu lại gặp phải lớp da, xương ở đó nên không gây tổn hại gì cho nó. Càng làm nó lồng lộn hơn. Sau khi trải qua nguy hiểm, Kim Phong tự ngẫm:
“Giá mà ta nghe lời phụ thân, học thêm vài chiêu kiếm, võ thì giờ cũng không vất vả như thế này.”
Kim Phong vừa nghĩ, vừa lấy kiếm cắt một cái đùi của con lợn làm thực phẩm.
“Lại được một bữa lợn rừng. Nhưng mà sao loài này lại xuất hiện ở đây nhỉ. Theo ta biết thì thú vật trong Sâm Lâm rất ít khi tràn ra bên ngoài. Có lẽ do cơn địa động. Bất quá trí tuệ của chúng hơi kém.”
Nghi hoặc cũng như nhận xét của Kim Phong không hề sai. Ban nãy khi nằm dưới bụng của con lợn, nếu nó biết nghĩ thì nó đã dẫm nát cậu từ lâu rồi. Nhưng nếu như vậy thì đã không thành chuyện. Âu cũng là lần thứ hai hiểm nguy Kim Phong thoát chết ...
Một ngày nữa qua đi.
Khi này, trước mặt Kim Phong đã là rừng xanh vô tận. Thưa thưa rồi dày dần rồi xa hơn nữa là bạt ngàn nguyên sinh.
Mười sáu năm lịch duyệt qua sách vở không thể nói là ít. Tuy chưa một lần tiến nhập Sâm Lâm nhưng Kim Phong biết rằng trước mặt cậu chính là một thế giới hoang dã rộng lớn vô tận, bí ẩn vô cùng.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Chương 3 : Nguy Hiểm Đến Gần – Bắt Đầu Sơ Ngộ
Khi này Kim Phong đang đứng nhìn Vô Tận Sâm Lâm. Một hồi cảm thán không thôi.
“Sâm Lâm, vừa bí ẩn vừa nguy hiểm. Bất quá nếu như ta chỉ ở rìa thì sẽ an toàn không có chuyện gì sảy ra.”
Là nghĩ như vậy, chứ bao năm nay ghi chép về Sâm Lâm có nói: Nếu ai đó tiến vào quá sâu ắt sẽ bỏ mạng. Là cái gì trong đó thì không ai biết. Nhưng Kim Phong cũng chẳng quan trọng. Cậu chỉ cần sống và đợi được dịp trở về Đồng Bằng Châu Thổ phía đông thế là được rồi.
Kim Phong tiến vào trong khu rừng. Ở ngoài này, cây cối cũng không nhiều, lại bé. To lắm cũng chỉ hơn một ôm. Kim Phong rất ung dung thư thái sau mấy ngày cật lực tới đây. Cậu biết chắc chắn rằng: Nơi đây sẽ không có mãnh thú.
Bất quá những điều cậu có được chỉ là trong sách vở và trước khi dị biến phát sinh. Còn bây giờ, không ai biết trước điều gì sẽ sảy ra.
Bởi vậy, niềm tin cũng chỉ là niềm tin, là sự tin tưởng cho khỏi sợ hãi như vậy thôi. Còn lí trí Kim Phong tự nhận thức được rằng: “Nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào.”
......
Hú……ú …!
Một hồi tru rên vang lên trong đầu Kim Phong. Cậu vội nâng kiếm và sẵn sàng tư thế. Mắt nhìn quanh thì giật mình. Một đàn Dã Sói có đến trăm con đang bao vây lấy chính cậu vào giữa .
Dường như Dã Sói này có chút trí tuệ hơn con lợn lòi mà Kim Phong đã gặp. Cả đàn như vậy nhưng lại không hề manh động, lồng lộn mà rất trật tự ngồi nhìn phản ứng của Kim Phong.
Con thì chằm chằm, con thì thè lưỡi ra thở, gây lên một áp lực không nhỏ. Kim Phong đứng tại chỗ chậm chậm xoay người nhìn bọn chúng.
“Làm sao bây giờ …? Hết đường chạy rồi …! Chúng đông quá.”
Kim Phong suy nghĩ, trong lòng vô cùng lo lắng. Đột nhiên:
Gâu ….! Gâu …..!
Một con lên tiếng và đứng dậy. Cả đàn Dã Sói lập tức hành động theo.
Một phần ba nhìn trong số đó đồng loạt phi về phía Kim Phong. Mà Kim Phong khi này thì múa kiếm tít lên. Không có một chiêu thức nào cả. Tức thời làm bị thương mấy con. Nhưng đàn Dã Sói bây giờ lại vô cùng hung hãn. Nhe răng, giơ vuốt cứ thế bổ vào cậu.
Thân là một sĩ tử, chưa từng luyện qua đao kiếm khi nào. Vì thế sau một hồi múa lượn, đâm chém đã làm Kim Phong kiệt sức muốn run người.
Nhưng sinh tử, đâu có thể nói buông là thôi, nói mệt là nghỉ. Nên Kim Phong cứ thế cắn răng điên cuồng chém! Chém! Và chém !
Oẳng !
Tay phải của Kim Phong bị một con Dã Sói cắn trúng. Nhưng lập tức kiếm từ tay trái của cậu: -Xoẹt! - Hai nửa người con Dã Sói vô lực rơi xuống.
Kim Phong lùi lại phía sau liên tiếp năm bước. Lúc này đàn Dã Sói cũng thu hẹp vòng vây. Không tấn công nữa nhưng cũng chỉ trực chờ Kim Phong sơ sẩy là tiến vào xé xác.
Bốn con đã chết và bảy, tám con bị thương. Nhưng đàn Dã Sói không coi đó là gì mà dường như còn động nộ thêm.
Kim Phong lùi thêm mấy bước, lưng chạm vào một cái cây liền khựng lại. Nhất thời chính cậu cũng giật mình, một thoáng tâm thần mất tập trung.
Từ ba hướng đàn Dã Sói không để tuột mất cơ hội liền xông thẳng vào mục tiêu.
Hô! Hô!
Kim Phong chém ra một kiếm cuối cùng rồi quay người lại trực tiếp trèo thẳng lên thân cây mà cậu vừa đụng lưng vào.
Lúc này, một con dã sói vượt lên trước tiên. Liền cắn thẳng vào một chân của cậu vẫn chưa kịp co lên.
Con sói cố gắng dùng sức mạnh của nó giằng Kim Phong xuống. Nhưng bây giờ một tay của Kim Phong đã bám được vào cành cây. Giằng co sảy ra một lúc.
Khi đó mấy con Dã Sói phía sau cũng đã chồm lên. Kim Phong đành liều mạng đưa tay chém xuống một kiếm.
Cacasat !
Vì chỉ còn một tay để néo nên cậu bị tuột xuống một đoạn. Nhưng con sói trúng một kiếm của cậu cũng liền lùi ra. Đồng thời Kim Phong hết lực ràng buộc nên ngay tức khắc cậu đã trèo lên cành cây và nhìn xuống:
“Đám Dã Sói các ngươi có giỏi thì lên đây ...”
Kim Phong thở ra một hơi, không quên nói mấy câu cho đỡ tức. Chính lúc cậu cứ lùi về phía sau, rồi chạm vào thân cây này mới nhớ ra phương cách trèo lên đó. Tránh thoát hiểm nguy hiện thời.
Đám Dã Sói tập trung chồm lên thân cây Kim Phong ngồi. Nhưng vô pháp tiếp xúc cậu. Được một hồi chúng liền lui ra, lượn đi lượn lại xung quanh đó chục thước.
“ Cút đi. Cút hết đi. Làm ta lại bị thương mấy chỗ rồi ... !”
Kim Phong thấy đám Dã Sói đang chuẩn bị rời đi liền nói, rồi xem xét mấy vết thương trên thân thể.
“ Ủa? Chúng may không rời đi ?”
Kim Phong sau một hồi thời gian nhìn lại thì thấy đám Dã Sói an nhiên nằm xuống rồi châu đầu vào gốc cây mà cậu đang trèo ở trên.
“Được! Chúng may không đi. Vậy thì ta thi xem bên nào kiên nhẫn hơn.”
Nói rồi Kim Phong tiếp tục trèo lên trên, tới một chỗ ba choạc cậu liền ngồi xuống. Dựa người vào thân cây: “Cứ ở đấy đi, ta sẽ nghỉ ngơi một chuyến.”
Thời gian qua đi.
Khi này trời đã về chiều. Một vài con sói trong đàn đã rời đi. Chỉ còn lại vài chục con vẫn kiên trì. Kim Phong sau một giấc, tỉnh dậy nhìn xung quanh một hồi .
“Bọn này gan thật. Quyết cho ta chết đói ở trên cây sao. Không được! Phải tìm cách thoát khỏi đây thôi ...”
Kẹc ….! Kẹc….!
Kim Phong ngửa mặt lên trời. Qua tán lá cây, cậu nhìn thấy rõ hai con Ưng đang đánh nhau. Xét về cấp độ, hai con Ưng này phải lớn gấp tám lần con Diều Hâu mà Kim Phong đã bắt được. Nếu hôm đó cậu gặp phải một trong hai con này thì hẳn sẽ chết thảm, không nghi ngờ.
Nhưng giờ đây hai con Ưng đang đối mặt trên không. Không ngừng sử dụng những mánh khóe để tiêu diệt đối phương. Con lượn sang trái, con bay sang phải, con lên, con xuống, con dùng cánh, con dùng mỏ, lúc lại dùng chân … Tất cả đều rất bài bản mà nhuần nhuyễn.
“Ây ! Đánh nhau cũng có chiêu thức đấy nhỉ?”
Kim Phong không chớp mắt nhìn trận chiến của hai con vật. Trời tối lúc nào cũng chẳng hay. Cho đến khi hai con Ưng chia nhau hai phương bay đi thì cậu mới chợt tỉnh.
“ Sao trời tối nhanh thế … Bất quá không biết có thể áp dụng mấy ngón đòn của hai con chim kia không.”
Nói rồi Kim Phong bất ngờ đứng dậy. Tay trái cầm kiếm chống xuống. Cả người lặng đứng trên cành cây. Mắt nhắm lại mà nhớ đến những động tác của hai con chim ban chiều.
Nói đến thì người đời giật mình. Hẳn Kim Phong có một trí nhớ kinh nhân. Chả thế mà một quyển kinh thư chỉ cần đọc lướt qua một lượt là có thể nhớ hết. Nên giờ đây từng chi tiết cử động của hai con chim khi đánh nhau được Kim Phong đưa ra phân tích triệt để.
“Cánh lướt trên không, từng chiêu sắc bén, như kiếm hình …,có thể chính mình cũng thi triển được …”
Kim Phong vẫn nhắm mắt, nhưng tay trái lại cầm kiếm lên, rồi nhẹ nhàng uốn lượn trước mặt rất chậm chạp, từng đường, từng đường.
“Không đúng! Cánh chim uyển chuyển, lựa khí lưu để ra chiêu cũng như để giữ thăng bằng. Ta có thể lựa vào gió và khí rồi ra kiếm được không?”
Nghĩ đoạn, Kim Phong lại chìm vào cảm nhận. Từng cơn gió lùa qua. Từng dòng khí lưu động. Cứ như vậy đập vào người cậu. Rất lâu sau:
“Thì ra khí cũng có từng lớp, từng dòng không ngừng lưu động. Thuận theo dòng khí, tốc độ được gia tăng. Đi theo từng lớp, từng luồng chính là phiêu phiêu bất định, kiếm trở nên huyền ảo.”
Viu ! Viu !
Kim Phong cầm kiếm múa lên một màn theo đúng tư thế xòe ra cụp vào, tả xung hữu đột của cánh Ưng khi lâm trận ...
Ngừng kiếm, Kim Phong nở một nụ cười: “Có lẽ một chiêu này cũng uy lực đấy.”
Bất ngờ Kim Phong di chuyển trên cành cây. Tiến lùi từng bước, thân lựa theo kiếm, kiếm tựa theo thân mà xuất ra từng thế.
Vù ! Vù !
Học kiếm đạo mà lại học trên cây. Nhập môn không người chỉ bảo chỉ dựa vào quan sát và những lĩnh ngộ qua hành động của hai con Ưng. Liệu ngoài Kim Phong còn có ai có thể.
Thời gian tiếp tục trôi.
Lúc này Kim Phong đã trở nên thành thục và nhanh nhẹn hơn nhiều. Nghiêng người ra kiếm, thẳng thân xuất chiêu, ra sau về trước. Tất cả đều cân bằng đến kinh người. Vì thế mà Kim Phong đứng trên cành cây nhưng lại có cảm giác như đứng trên đất bằng vậy.
Xoẹt!
Kim Phong thu kiếm lại thì cũng là lúc bầu trời hửng sáng.
“Ngày thứ hai ở trong Sâm Lâm. Ngày thứ mười một sau đại động thiên địa. Không biết hôm nay có được thư thản hơn.”
Kim Phong trong đầu thầm nghĩ. Rồi lại nhìn xuống đám Dã Sói trên mặt đất:
“Thử xem hôm nay chúng mày sống như thế nào?”
Kim Phong xuống đất. Khi còn ở trên cây cậu thấy đàn Dã Sói chỉ còn hơn chục con. Phần lớn đã li khai. Nên giờ đây với lĩnh ngộ của mình về kiếm pháp và thân pháp, Kim Phong tin tưởng mười phần thu phục đàn sói này thật dễ như học kiếm trên cây vậy. Có lẽ cũng chỉ Kim Phong mới có được ý nghĩ này.
- Gừ…….ừ …!
- Hú…..ú…..hú….!
Hơn mười con Dã Sói lập tức đứng lên sẵn sàng tư thế. Con thì gầm gừ, con thì gào tru gọi đồng bọn.
Kim Phong nhìn bọn thú vật, một tia cười hiện lên sau rất nhiều ngày biệt tăm.
“Vào đây đi. Vào đây đi!”
Kim Phong tay phải vẫy chúng, tay trái cầm kiếm. Chủ động tiến lại gần đàn sói.
Cacasat !
Hơn chục con sói đồng loạt động thân tấn công Kim Phong.
Vù ! Vù !
Kim Phong cũng sử dụng thân pháp cậu mới ngộ ra mà di chuyển đồng thời kiếm trong tay múa lên từng đường. Mỗi con sói dính chiêu, thân không lìa cổ thì cũng đứt đầu.
Kiếm pháp Kim Phong ngộ được đúng là chiêu thức để chống quần công. Trái, phải , trước, sau chỗ nào cũng thấy kiếm chém ra.
Đàn sói đang dần dần bất lực trước tân thân pháp, kiếm pháp của Kim Phong. Tám con đã tử trận. Còn sáu con nữa bị thương. Chúng không ngừng tru kêu nhưng chẳng dám xông lên tấn công cậu nữa.
Kim Phong cũng bị vài vết thương xây sát trên người bất quá cậu đang cao hứng vô cùng.
“Chúng may ấy! Có giỏi thì cứ tiếp tục vào đây.”
Chỉ kiếm vào đàn sói rồi Kim Phong thuận tay chặt luôn một cái đùi cầm lên. Chưa kịp tắt nụ cười thì đã biến nét mặt.
“ Cái gì vậy?” Kim Phong thầm nghĩ .
“Hả !” – Nhận thấy sự lưu động bất thường của không khí. Kim Phong để ý mới biết từ bìa rừng đang tiến lại một đàn Dã Sói đông gấp ba lần ngày hôm qua.
“Chạy!” – Là ý nghĩ duy nhất của Kim Phong khi này. Quay đầu nhìn vào Sâm Lâm, Kim Phong cứ thục mạng mà băng cây, băng rừng. Không cần biết đang tiến vào đâu, đi đâu .
Thân pháp được sử dụng đến cực trí lĩnh ngô. Làm sao để có tốc độ nhanh nhất, ít tốn sức lực nhất. Vậy mà tốc độ Kim Phong cũng chỉ gần bằng tốc độ của bầy sói. Nên khoảng cách dần càng thu hẹp lại. Bất quá sự thu hẹp trong nhất thời là không đáng kể.
Gần nửa ngày bị rượt đuổi, Kim Phong chính là cũng không biết mình đã đi vào sâu bao xa trong Sâm Lâm. Nhưng bầy Dã Sói phía sau dần càng thu gần khoảng cách. Từ xấp xỉ ngàn mét giờ chỉ còn hơn trăm mét. Kim Phong không còn lựa chọn nào khác ngoài tiến thẳng.
Cậu có thể trèo lên cây trốn. Nhưng nếu không thoát ra khỏi bầy sói thì có trốn được cũng chết đói mà thôi. Nên khi còn sức lực thì cứ tiến, cứ tiến mà tìm cơ hội còn hơn là chịu chết .
Thăng bằng thân pháp giúp cho Kim Phong giảm thiểu tối đa năng lượng mà cũng có tốc độ nhanh hơn rất nhiều người bình thường. Nhưng cũng do nửa ngày thục mạng. Đến cả đại tráng còn mệt nữa là một thư sinh như cậu.
“Mệt rồi, có lẽ lại phải trèo lên cây thôi … Cứ từ từ, cố thêm chút nữa đi.”
Kim Phong trong đầu suy nghĩ. Ở phía sau đàn sói chỉ còn cách không đầy năm mươi thước. Chúng đang gào tru điên cuồng tăng tốc như có thêm cái gì đó thúc đẩy.
Chỉ còn cách con đầu đàn hai mươi thước. Kim Phong biết chắc, không còn chạy được bao xa nữa nhưng đúng vào khi này thì: “Ủa! Không khí có sự thay đổi các tầng khí lưu.”
Kim Phong vẫn tiến về phía trước nhưng thân người thì liên tục nghiêng bên này, nghiêng bên nọ như tránh những vật gì đó trên đường đi. Được một lúc khá lâu như vậy, cậu thấy có gì đó bất thường liền quay đầu lại nhìn đàn sói thì nhận ra tất cả bọn chúng đều đã dừng lại trước ranh giới của hai loại khí lưu mà ban nãy cậu vừa vượt qua.
Kim Phong cũng dừng lại: “Chuyện gì sảy ra đây?”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
pm: Vậy là tại hạ đã giới thiệu xong ba chương đầu tiên của Sinh Tử Vận Mệnh. Từ nay cho đến khi kết thúc tác phẩm tại hạ sẽ cố gắng một ngày hai chương gửi đến mọi người. Hiện tại bản thảo trên giấy tại hạ đã viết được hơn phân nửa nhưng đánh máy và chỉnh sửa được hai chương cũng đã chiếm mất của tại hạ hơn bốn tiếng đồng hồ, bất quá còn phải dành thời gian để viết tiếp những chương còn lại. Nên tại hạ phải rất cố gắng để kịp hoàn thành bộ chuyện đưa đến các huynh đệ trước tháng 11. Hi vọng sau bốn mươi chương đầu tiên, Sinh Tử Vận Mệnh sẽ gây được ấn tượng nhất định trong lòng mọi người.
Tác giả!
Góp ý cho tác giả ở
http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=37926