Cảm nhận về Bóng Anh Hùng – Biên Cương
"Thế nhưng mùa thu Đông Bắc vẫn cứ vĩnh viễn là một cảnh đẹp khó phai."
Cho dù có trải qua những cuộc bể dâu, những cuộc chiến tranh giành đẫm máu, những âm mưu đen tối, những sự hy sinh bằng cả tính mạng, những sự chia ly mất mát... thì đến cuối cùng vẫn là một sự bình yên đến nao lòng khi tác giả khóa truyện bằng một câu như thế.
Tôi nhận thấy hình như tác giả đã để diễn biến của truyện khá chậm ở đoạn đầu nhưng lại đẩy tình tiết khá nhanh về những chương cuối. Cảm giác như là tác giả phải đẩy tiến độ mấy chương sau cho kịp thời gian.
Không thể phủ nhận rằng tác giả có văn phong thật mượt mà nhưng lại ẩn chứa cái hùng khí trong từng câu văn, đọc lên những câu chữ ngỡ như có âm điệu của một bài thơ. "Trăng treo lơ lửng trên đỉnh trời, ánh sáng nhẹ nhàng len qua kẽ lá tàng cây, rải trên mặt đất những mảnh vụn vỡ màu ngà. Bờ cỏ mềm ngậm ánh trăng tan, lan lan như dải sóng bạc, thoang thoảng nghe mùi hoa cỏ đồng nội vương vấn ở khắp nơi. Ngọn gió buổi đêm khẽ trườn qua sườn đồi, thổi phất phơ dải áo của một người đàn ông đang chắp tay đứng đó."
Có thể thấy rõ tác giả đã đầu tư tìm hiểu về từng địa danh, vùng miền và văn hóa rất kỹ càng để truyện thêm thuyết phục người đọc. Nhưng quan trọng hơn cả tôi nhận thấy một niềm đam mê viết và sáng tạo không hề nhỏ của tác giả được thể hiện trên từng câu văn chỉn chu và những ngôn từ chau chuốt. Đối với tôi có thể được coi là một truyện khá chắc tay và chất lượng. "Cỏ cây khắp nơi dường như cũng đã bạc màu đi nhiều. Trong lúc những sóng cỏ bên dưới dập dờn đuổi bắt nhau về mọi hướng thì những ngọn cổ thụ phô ra những cơ bắp gân guốc của mình, ưỡn ngực đón cơn thịnh nộ đang kéo đến ở phía chân trời với dáng vẻ can trường. Trận mưa đầu mùa vùng Đông Bắc lúc nào cũng bắt đầu với vẻ hung hãn như vậy, tựa hồ như muốn đem con người ta ra mà doạ nạt hầm hừ một phen."
Từ truyền thuyết về một loài hoa lan tinh khiết đã dẫn dắt thành bản hùng ca ca ngợi tinh thần bất khuất của những người con đất Việt. Tôi như đọc thấy niềm tự hào của con dân đất Việt len lỏi qua những mạch dẫn của truyện. “Nhưng khi cần thiết, thì nhớ rằng con dân hy sinh vì đất nước, đem ra bao nhiêu cũng không tiếc, nếu phải đánh đổi danh dự cho non sông, tuyệt đối không cần phải do dự. Một dãy đất phương Nam, nhất định phải trường tồn.”
Từ một Trần Tâm viên hiệu úy trẻ ở một thôn làng hết sức hẻo lánh " Cả cuộc đời thanh xuân của y, chưa từng nếm môi một thiếu nữ nào, chưa từng cảm nhận được vị ngọt của tình yêu" cũng mang trong mình một sự dũng cảm phi thường, quên thân mình để chấp nhận một cái chết với khuôn mặt như đang say ngủ.
Từ một Tần đại ca chỉ biết kiếm tiền bằng cách đưa vợ mình làm mồi dẫn dụ những kẻ bất lương cũng sẵn sàng cảm tử để dẫn lối cho đức ông Trần Thành.
" Hai vị huynh đệ, nếu phải chết cho đất nước một lần nữa, hai vị sẽ lựa chọn thế nào?" Một câu hỏi nhẹ nhàng mà như nặng trĩu cả đôi vai.
Từ những nhân vật rất đỗi bình thường như thế cho đến phút cuối cùng cũng sẵn sàng hy sinh vì đại cuộc. Còn có biết bao con người đã hy sinh để gìn giữ cho đất nước những ngày bình yên? Tên tuổi của họ có lẽ sẽ chẳng được sử sách vinh danh chỉ có đất Mẹ đón những người con vào lòng mới chứng kiến được sự hy sinh thầm lặng đó.
Vị tướng quân lừng lẫy như Bạch Hổ, cả một đời chỉ biết xông pha đánh Đông dẹp Bắc chưa có một giây phút nào nghĩ đến bản thân mình đến cuối cùng cũng hy sinh một cách lặng lẽ như một người anh hùng vô danh. Một vị tướng kiêu hùng là thế, mạnh mẽ là thế đã nguyện hiến cả thân mình cho đất nước và từ giã cuộc đời lặng lẽ tại một thôn trấn hẻo lánh chẳng ai biết đến.
Tôi thích cái cách tác giả lột tả được chiều sâu của vị tướng quân kiêu hãnh này, những biểu hiện xao động tâm hồn dù rất nhỏ của ông cũng khiến tôi thấy mình vô cùng chạnh lòng khi thấy ông phải chết một cách lặng lẽ như thế.“Vị tướng quân kiêu hùng một thuở ở trong kia, đã không còn nghe thấy hơi thở nữa rồi. Một đời danh tướng, cứ lặng lẽ mà ra đi như vậy đó. Mãi về sau này, Bạch Hổ tướng quân không hề có mặt trong những ghi chép của sử sách hậu thế. Lịch sử đã bỏ qua ông, hay không muốn nhắc đến một ác tướng tay nhuốm đầy máu như ông, chẳng một ai có thể tỏ tường.”
Thực đáng tiếc cho nhân vật đức ông Trần Thành, ông xuất hiện như một nhân vật chính xuyên suốt truyện nhưng để khắc họa một hình tượng vị quan lớn có trọng trách vô cùng quan trọng với vận mệnh của đất nước thì quả thực là nhạt nhòa và chưa đủ độ sâu.
Những con người này và cả Tạ Yên Vân đều không thể quay đầu khi đã bước vào vòng quay của bánh xe định mệnh. Tất cả bọn họ đều bị cuốn đi bởi số phận của chính mình, họ đều có thể nhìn thấy kết quả nhưng đã không thể dừng lại một khi đã chấp nhận đặt chân lên chuyến xe của cuộc đời.
Tôi phân vân về nhân vật Tạ Yên Vân, có thể thấy tác giả đã đặt gã là một nhân vật phản diện, lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng từ những hành động và lời nói lại làm toát lên một con người ẩn giấu đầy những sự tổn thương của tâm hồn. Dưới cái lốt sát thủ là sự cô độc đến tận cùng mà chỉ khi chạm tay vào mối quan hệ mong manh với Hinh có lẽ họ Tạ mới nhận thấy. Con người từng trải đó, một sát thủ khét tiếng tàn bạo một đời phiêu bạt nay đây mai đó bỗng thấm thía sự cô đơn, nỗi cô độc của chính mình khi không còn chút sức lực để phải nhận sự chăm sóc tận tình của Hinh. Họ Tạ là nhân vật tôi thích thứ hai sau vị tướng quân Bạch Hổ.
Nhân vật họ Tạ lại khiến tôi nhớ đến người thiếu phụ tên Hinh đã bảy năm ròng rã mất đi người chồng mới cưới chỉ trong ba ngày. Hạnh phúc quả thật như sương khói mong manh, sinh mạng con người nhỏ nhoi đến vô cùng. Có một sự chua chát, chịu đựng đến cùng cực trong cái cách nói về Hinh “Bảy năm rồi, cái gì cũng có thể quên đi, cái gì cũng trở thành quen thuộc. Kể cả là nỗi cô đơn.”
Thật cay đắng và vô nghĩa hơn khi nói đến sự hy sinh của dân chúng cho Bát Quái ngục “Chỉ để đổi lấy một nơi dùng cầm giữ mấy ngàn cuộc sống khác.”
Tuy nhiên tôi cho rằng có một số nhân vật phụ cũng được tác giả mô tả rất kỹ càng và tỉ mỉ lại làm mất đi tính cân đối của nhân vật chính. Đó có phải là muốn hướng tới sự hoàn mỹ quá không? Hay là một sự thỏa mãn ngòi bút của tác giả?
Nên chăng tôi vẫn còn thấy những câu văn mang hơi hướng hiện đại chưa toát lên tính cổ trang của truyện kiếm hiệp ở cái thời xa xưa đó.
Tôi thích những triết lý được thể hiện dưới dạng những câu hỏi của tác giả. Nếu không phải là một người đã từng trải nghiệm với cuộc sống thì hẳn là một người nhạy cảm và tinh tế với nhân sinh.
“Con đường ấy đã trở thành sự quen thuộc, trở thành một cái hàng rào bất biến. Đôi khi, sự quen thuộc chính là thứ khó phá vỡ nhất trong tâm hồn con người.
Có bao nhiêu người, có thể thản nhiên mà nói rằng mình sống một cuộc đời không hối hận?
Có bao nhiêu người, bỏ mặc tất cả thị phi điều tiếng, vững vàng mà giữ chặt lấy lý tưởng của bản thân?
Đã là con cờ rồi, còn hận nhau làm chi?”
Tôi thực muốn viết thật nhiều về cảm xúc của mình dành cho truyện để cho nhịp tim đập hối hả với truyền thuyết mà tác giả đã khéo léo lồng vào. Để xuýt xoa với từng trận đánh khốc liệt, với những chiêu thức võ công như rồng bay phượng múa. Để đau đớn cho những người dân chân chất thật thà chẳng biết mình là hạt cát trong cơn bão quyền lực đế vương. Để nuối tiếc cho một mùa hoa trắng không còn ai được chiêm ngưỡng nơi Đông Bắc, để ngẩn ngơ vì mối tình mới chớm thật đẹp của đệ nhất sát thủ và người thiếu phụ chưa có một ngày được hưởng cái gọi là hạnh phúc trọn vẹn.
Tôi tự cho mình đặt niềm hy vọng với hình tượng người thiếu phụ ấy sẽ nhất định đi về phương Bắc để tìm một người giống như là cô đã dám tìm hạnh phúc cho chính mình cho dù phía trước đầy chông gai và mờ mịt.
Mùa thu với cái nắng vàng như rải mật, với bầu trời trong xanh ngăn ngắt điểm xuyết bởi những áng mây trắng như bông, với lòng người bình yên sau những cơn bão tố thì mùa thu Đông Bắc vẫn cứ vĩnh viễn là một cảnh đẹp khó phai.
Tôi hiếm khi có thể sắp xếp câu chữ để viết được những câu văn đầy cảm xúc như là tôi đang cảm nhận. Quả thực tôi chỉ muốn gửi đến tác giả một lời cảm ơn sâu sắc vì đã đặt tâm huyết của mình để viết nên một bản hùng ca thấm đẫm chất hiệp và niềm tự hào dân tộc.
Những chiến công hiển hách, những công trạng và sự hy sinh của những anh hùng đến cuối cùng cũng thấp thoáng như bờ lau gió cuốn. Những anh hùng vô danh.
Bóng Anh Hùng
Bờ lau gió cuốn bóng anh hùng
Tiễn bước người đi chí vẫy vùng
Một thuở hồng hoang ai dựng nước
Bao phen hiện tại giặc còn hung
Sa trường đẫm máu ngăn dòng lệ
Chiến địa khô xương chắn lối cùng
Gục ngã hy sinh vì đất Mẹ
Biên cương thấp thoáng bóng anh hùng.