Phụng nhi không đủ tài dịch truyện(định thử mà mấy bác không cho, tặng cho bác khác rùi) nên chỉ đành đả tự vài chương tặng sữa bột ka ka thôi. Do muội chỉ pháp có hạn, mong ka ka thông cảm đọc từ từ
Tà kiếm thất tinh (tên mới, tên cũ là Yến Linh Điêu)
Tác giả: giả Cổ Long (đang tìm tác giả chính, ai biết xin lên tiếng chỉ giáo)
Chương 1
Chuyện ồn ào trước miếu Vạn Ứng
Chiều tà, ánh tịch dương, một sắc hồng rực rỡ như bao trùm hết cả những tán cây cao dày đặc và cả ngọn đồi… Trời cuối thu sáng hồng rực rỡ… Gío hiu hiu thổi, những cành cây chao động, những cành lá lao xao không ngớt… Một khỏang trời mênh mông, một cánh rừng trống trải nằm trơ trọi giữa một cánh đồng cỏ khô héo.
Nhìn cảnh tượng đó, người ta cảm giác như một đám lửa đang bốc cháy dữ dội.
Thật là hung vĩ, tráng lệ, nguy nga,… Khu Sơn trại sừng sững chơ vơ ngự trị một mình trong vùng đất đó… Chung quanh nó chói chang bóng tịch dương, với những cành cây bao quanh nhuốm màu đỏ rực… mái ngói xanh và bức tường vôi trắng của khu Sơn trại… càng nổi bật chói lòa…
Thảo nguyên bao quanh dưới ngọn đồi rất yên tĩnh đó luôn luôn có những đại hán cưỡi ngựa bao quanh… đi tuần tra xem xét.
Trên đồi cũng yên tĩnh, cứ ba bộ có một vọng gác và năm bộ lại có một người đi tuần tra.
Khu Sơn trại cũng rất yên tĩnh, song trên đỉnh tường bao quanh thường xuyên vẫn có người đi đi lại lại không ngớt.
Tất cả đều yên tĩnh, yên lặng lạ thường… Nhưng đó lại là sự yên tĩnh đáng sợ vô cùng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một nơi được canh gác cẩn thận và bố phòng nghiêm ngặt. Nhưng mà họ đang canh giữ cái gì… Hơn một trăm võ sĩ ngày đêm canh chừng và bảo vệ nó… cái gì ở bên trong đó?
Chính giữa trang viện lúc này chỉ có hai người. Cả giang hồ hầu như ai ai cũng biết họ.
Trong sân Sơn trang chỉ có hai người và hai cái chén, họ ngồi dưới cây phong già trong bóng chiều tịch dương còn rơi rớt lại trên sân.
Nhìn hai người đang nói chuyện với nhau, không ai nghĩ rằng họ đang tranh cãi hoặc bất đồng về một việc gì… Cả hai đều như có một cảm nghĩ giống nhau: Họ chờ đợi và hy vọng người đối diện…
Người ngồi xoay lưng về phía cây phong là một nho sinh, một thanh niên chừng hai hai, hay hai ba tuổi với lông mày sắc, khuôn mặt sáng sủa tinh nhanh vô cùng. Nét mặt chàng thanh niên hiện lên vẻ thông minh và từng trải.
Ngồi đối diện với chàng thanh niên nho nhã là một người tuổi cũng xùm xùm, khó mà phân biệt ai hơn ai kém. Đó là một người mắt to mày rậm, dũng mãnh nhanh nhẹn, mặt đen xạm. Xét bề ngòai thì đó là một người thẳng thắng, hào phóng và không thâm hiểm, so với chàng nho sinh đối diện thật khác nhau nhiều.
Vừa ăn hai người vừa chơi cờ. Chàng trai mặt đen nhìn chàng nho sinh mà mặt thẫn thờ không nói năng chi.
Đôi mắt linh họat, nhìn lên các quân cờ đên trắng trên bàn cờ… mắt chàng nho sinh cũng như sững lại.
Hai người đều có chung cảm giác nặng nề. Chơi cờ chẳng qua là để giết thời gian, kéo dài câu chuyện. Bây giờ họ thấy không sao chơi tiếp được nữa…
Bốp, một tiếng kêu nhẹ… của chiếc lá rơi xuống chính giữa bàn cờ. Chiếc lá màu hồng như máu đỏ ánh lên trong mắt chàng nho sinh.
Chợt cảm giác ngỡ ngàng, bỗng đâu chàng nho sinh nói:
- Tân đại ca, đến lượt anh đi rồi đó…
Người mặt đen chớp chớp hai cái rồi dung hai ngón tay nhón quân cờ đen và đặt lại chỗ khác trên bàn cờ, chàng thấp giọng nói:
- Chao ôi, huynh vẫn còn lòng dạ mà đánh cờ được sao?
Sự thực thì không phải thế, cả hai người, ai cũng vậy, chẳng ai còn tâm trí để đánh cờ nữa. Chàng mặt đen hỏi là hỏi như vậy mà thôi. Câu hỏi có vẻ như thừa...
- Này, trên đời này còn được bao nhiêu người ung dung bước ra pháp trường mà không sợ chết không?
Bằng giọng nói trầm ngâm, bình thản với giọng cười mỉa mai, chàng nho sinh khẽ nói:
- Tân đại ca, huynh sợ rồi sao?
Mắt mở tròn xoe, chàng thanh niên mặt đen ưỡn ngực nói:
- Nói chơi hay sao? Huynh xem Tần Như Hổ này là hạng người nào?
Tuy nói rằng đời người này ai cũng tiếc cho mạng sống của mình. Song ngay như Tần mỗ này không phải là hạng người chỉ biết tham sống sợ chết đâu.
Người thanh niên mặc áo nho sinh cười cười nói tiếp:
- Tần đại ca, tuổi tác của nó không bằng chúng ta đâu!
Tần Như Hổ lớn tiếng đáp lại:
- Tôi biết, tôi nói câu này không phải là tuổi tác cao thấp. Toan Đinh này, huynh hãy nói xem. Cách xử thế đối đãi của hắn ta có lẽ nào không đáng cho chúng ta hy sinh thân mình cho hắn?
Chàng nho sinh chầm chậm trầm ngâm và gật đầu nói:
- Đã có chí không cần phải tuổi cao.. Đã có lúc nào tôi nói rằng không đáng đâu nào?
Tần Như Hổ nói tiếp:
- Đúng vậy. Tôi nói có sai điều gì đâu. Toan Đinh này, chẳng phải là huynh nói rằng cách đây không lâu chúng nó đã phát giác ra điều gì đó chăng? Chẳng hiều tại sao chẳng thấy bóng ma nào cả thế này?
Chàng nho sinh ngước mắt nhìn Tần Như Hổ ngồi đối diện rồi nói một cách trầm tĩnh:
- Chúng không đến không phải là càng hay cho chúng ta hay sao? Chúng ta có thể sống thêm mấy ngày nữa…
Giọng nói rất bình thường nhưng cái gì đó không giấu nổi vẻ chua chát thê lương của người anh hùng mạt lộ…
Tần Như Hổ liên tiếp thở dài rồi nói lớn:
- Tôi biết, tôi biết... nhưng mà…
Người trai trẻ nho sinh cười cười nói tiếp:
- Thế nào? Khủng hoảng tinh thần rồi sao?
Tần Như Hổ thở dài đáp:
- Hi, ai bảo rằng như thế là sai nào? Đau dài không bằng đau ngắn. Một khi đã biết không sống được, chi bằng mau mau ra pháp trường cho xong. Lóang một cái, tên đồ tể kết liễu đời chúng ta, thế là xong!
Chàng nho sinh cười nhẹ nhàng:
- Mạng sống là cái quý nhất của mình. Đại ca này, hồi ấy không đi theo sư phụ bây giờ đại ca có cảm thấy hối hận không?
Tần Như Hổ trố mắt đáp:
- Hối hận thì không? Một khi ở lại thì đâu có gì hối hận?
Chàng nho sinh nói rất nghiêm túc:
- Đại ca này, chúng ta chẳng có chút giao tình nào với gã họ Yến! Hơn nữa xét về thân phận, địa vị thì chúng ta chẳng có một tí khả năng nào để có thể kết giao với người ta. Huynh cảm thấy chúng ta nên làm như vậy không?
Tần Như Hổ nói:
- Nên lắm chứ, nên làm như vậy. Nếu không cần thì sao sư phụ lại dùng tính mạng chúng ta để thực hiện kế Kim thiền thóat xác làm gì?
Chàng nho sinh nói:
- Đại ca này, hồi ấy sư phụ đã nhận của tên họ Yến một món tiền lớn… để đáp ứng một điều là sau khi mắt lão ta bị mù trong vòng hai năm trở lại đây, sư phụ sẽ gởi cho cậu ta một cái mật rắn hổ để chữa lành mắt. Do vậy việc mà sư phụ đang làm hiện nay chẳng qua là một lời ước mà thôi.
Tần Như Hổ nói nghiêm túc:
- Toan Đinh này, người chớ quên rằng: Sư phụ gia tài nứt đố đổ vách cho nên sư phụ không cần đến tiền của tên họ Yến đâu, sư phụ thiếu gì tiền kia chứ?
Chàng nho sinh trai trẻ đáp lại:
- Có ai chê tiền bao giờ? Đừng quên rằng, trong võ lâm, sư phụ là người rất hà tiện trong việc chi tiêu tiền nong đấy!
Tần Như Hổ không bằng lòng, nói:
- Có phải tên họ Kim đã cử người mang đến năm ngàn lượng vàng để mua mật rắn hổ mang không? Nếu đem so với số tiền mà tên họ Yến đưa cho sư phụ còn ít hơn hai lần.
Điều đó giải thích thế nào? Tại sao ông lại đem mạng của mình và tính mạng của con mình đi đánh đổi, để mạo hiểm đi ra ngòai mà dâng mật rắn hổ mang vậy?
Nhìn Tần Như Hổ bằng cặp mắt lạ lùng, kinh ngạc, chàng nho sinh nói:
- Đại ca, anh vừa nói gì vậy?
Tần Như Hổ đáp ngay:
- Sư phụ cầm tiền vàng của tên họ Yến chẳng qua cốt để che tai mắt thiên hạ mà thôi, khiến cho giang hồ đồng đạo hiểu rằng quan hệ của sư phụ và tên họ Yến kia chỉ là quan hệ buôn bán làm ăn mà thôi.
Chàng nho sinh như sáng mắt, hỏi tiếp:
- Ý của đại ca nói rằng quan hệ của họ không đơn thuần là quan hệ buôn bán mà thôi, có phải không?
Tần Như Hổ ngắt lời, nói như đinh đóng cột:
- Đúng như thế!
Người thanh niên nho sinh hỏi tiếp:
- Thế theo ý đại ca là vì cái gì?
Tần Như Hổ nói:
- Sư phụ cho rằng tên họ Yến là người có thể chơi được.
- Nhưng họ chỉ mới gặp nhau có một lần thôi?
- Có một số người, khi chưa gặp nhau bao giờ mà có thể thành những người bạn tâm linh rất hòa hợp với nhau…
Người thanh niên có dáng nho sinh gật gật đáp:
- Cả vùng Giang Nam, Tam Sơn Ngũ Nhạc, nếu một ai đó qua lại giang hồ năm ba hôm thì chẳng ai xa lạ gì với cái tên ba chữ Yến Linh Điêu, Nhưng sư phụ không phải là người thấy sang bắt quàng làm họ…
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
(còn tiếp)Tần Như Hổ thấy lúng túng khó xử, lắc đầu nói:
- Rất có thể tôi nói không đúng lắm, sao tôi cảm thấy có cái gì đó rằng cách suy nghĩ của sư phụ quả là như thế…
Chàng nho sinh nói:
- Theo đại ca, cách suy nghĩ của sư phụ như thế nào?
Tần Như Hổ ngẩn người một lúc rồi nói:
- Làm sao mà tôi biết sư phụ đang nghĩ gì?
- Chẳng phải anh vừa nói rằng anh biết đó là gì? Thế huynh đánh giá Yến Linh Điêu là con người ra sao?
Nhắc đến cái tên Yến Linh Điêu mắt của Tần Như Hổ đang chăm chăm trên bàn cờ bỗng linh họat hẳn lên… chàng ngẩn đầu nhìn lá phong lả tả trên đầu rồi như nhớ lại điều gì… chàng nói:
- Lão ta có cái tính khí thóat tục khó nói nên lời… Nếu sư phụ không đứng đầu trong nhóm Thất Tinh… đi nữa… thì tại hạ vẫn cho rằng lão ta có cái gì đó khác thường khiếp vía… Những người thiếu tự chủ sẽ có cảm giác muốn gần gũi với lão ta… Còn những người khác thì lại có ý kinh sợ và phục tùng… Chỉ một cái cười của lão ta thôi, anh có thể sẽ sẵn sàng làm cho lão ta bất cứ điều gì lão ta muốn… Toan Đinh này, huynh có cảm giác như vậy không?
Chàng nho sinh thận trọng dè dặt gật đầu rồi nói:
- Đúng vậy, đệ cũng có cảm giác như vậy… chẳng những đệ có cảm tưởng như vậy mà ngay cả sư phụ của chúng ta cũng có cảm giác như vậy… Đại ca, huynh biết đó vì sao không? Cái gì không?
Ánh mắt chớp chớp tia nhìn kì dị, Tần Như Hổ nói tiếp:
- Toan Đinh, huynh biết rồi đó, lòng dạ ta ngay thật, thẳng thắn… xưa nay chưa bao giờ có ý này ý nọ…
Ngưng một lúc rồi Tần Như Hổ nói tiếp:
- Nhất định là đại ca cũng biết điều này, có đúng không?
Chàng thanh niên nho sinh nói rất nghiêm túc trang trọng:
- Đại ca, những lời huynh vừa nói xong chứng tỏ một điều rằng: so với trước đây, bây giờ đại ca sáng suốt hơn nhiều. Gặp việc cũng có thể xem xét và suy đóan được nhiều điều.
Ngưng một lát chàng nho sinh gật đầu nói tiếp:
- Đúng vậy, vì sao tôi biết à? Bời vì rằng cái cười của ông ta là cái cười xuất phát từ nội tâm, một cái cười chân thật, cái cười vô tư của trẻ thơ… rất trung thật và có đầy thiện ý. Đó chính là ấn tượng sâu sắc khiến cho người dày dạn giang hồ không thể chỉ vì một cái cười mà lại dám đem tính mạng của người thân và bạn bè giao phó không cho lão ta… Nói thế có đúng không nào?
Tần Như Hổ gật đầu lia lịa nói:
- Đúng, đúng, đúng… Đúng quá đi chứ… Nhưng hiện giờ chẳng phải sư phụ đang đem tính mạng của bạn bè đi giao cho người khác đó sao?
Có cái gì đó rất khó hiểu, chàng trai nho sinh thở dài nói:
- Người anh em này, đúng là sư phụ có làm như thế… Không chỉ dùng tính mạng bản thân mà ngay cả con cháu đệ tử ông cũng đưa vào. Tính mạng sư phụ và của cả con em đệ tử đều ở cả đây, anh em nói quả không sai… Do đó chúng ta cảm thấy cũng phải vì ông ta, ông ta đáng được chúng ta hy sinh vì ông ấy…
Tần Như Hổ vội hỏi:
- Nhưng vì cái gì cơ chứ?
Chàng nho sinh thong thả đáp:
- Bởi vì ông ta đã làm vì người khác rất nhiều mà chưa bao giờ đòi hỏi phải trả bất cứ giá nào hoặc cái gì… Ông ta chỉ làm có vậy thôi…
Ngưng một lát rồi nói thêm:
- Ai mà chẳng biết rằng Yến Linh Điêu ở Ngũ Đài Sơn là một võ lâm thế gia thuộc hàng nhất trong võ lâm? Có đúng vậy?
Tần Như Hổ nói:
- Đúng vậy!
- Mọi người ai ai cũng rõ ràng Yến gia bị tiêu diệt vì tấn công Thái Dương Trang… có phải vậy không?
Tần Như Hổ đáp:
- Đúng vậy! Tà Kiếm Ma Tinh của Yến Linh Điêu, công lực Thất Tinh thủ hạ của ông ta thực ra chẳng kém gì Thái Dương Tẩu và đám thủ hạ của Thái Dương Trang… chỉ có điều lão già Thái Dương Tẩu đã thắng vì những thủ đọan mờ ám mà thôi…
Chàng thanh niên nho sinh nói:
- Chúng ta không nên phủ nhận thực lực hùng bá một phương của Thái Dương Trang… và chẳng cần biết lão ta đã nhờ vào thủ đọan gì… mà chỉ biết Yến Linh Điêu đã bị thất bại dưới tay Thái Dương Trang là đủ… Vấn đề ở chỗ: có phải rằng nếu Yến Linh Điêu với Tà Kiếm Ma Tinh nếu mà không công lại với Thái Dương Trang thì không còn sống cho đến bây giờ phải không?
Tần Như Hổ mở to hai mắt:
- Cái gì vậy? Thái Dương Trang tuy có bá đạo song nếu bảo lão ta mang quân đi đánh Yến gia trang, dù trời bảo lão ta cũng chẳng dám đâu… có đúng không?
Tần Như Hổ mở to hai mắt:
- Cái gì vậy? Thái Dương Trang tuy có bá đạo song nếy bảo lão ta dám mang quân đi đánh Yến gia trang, dù trời bảo lão ta cũng chẳng dám đâu… có đúng không?
- Đúng vậy! Thái Dương Trang nào có cái gan đó mà dám đem quân đi đánh Yến gia trang? Nói thế cũng có nghĩa rằng Yến Linh Điêu có thể an nhiên tự tại mà hưởng phúc hưởng lợi đời đời… Song ngược lại, Yến Linh Điêu lại mang quân đi đánh Thái Dương Trang… thử nghĩ xem là vì lý do gì vậy?
Hình như Tần Như Hổ cũng đang nghĩ đến điều này, chàng nói:
- Đúng thế… vì cái gì nhỉ?
- Vì sự an ninh của đồng đạo trên giang hồ võ lâm mà thôi…
Miệng lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần câu nói trên… Tần Như Hổ tròn đôi mắt rồi buột mồm nói:
- Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi… Ông ta đã hy sinh vì những con người không hề quen biết… Do đó sư phụ cũng cảm thấy đáng phải hy sinh vì ông ta… Đúng, chúng ta đáng hy sinh mạng sống cho ông ấy!
- Tân huynh, anh nói là chúng ta đáng hy sinh vì ai?
Nghe vậy, Tần Như Hổ bỗng đứng thẳng người, mặt đằng đằng sát khí… Nho sinh lắc đầu rồi nói:
- Người anh em, hãy ngồi xuống… Tại sao huynh không biết gì về Thái Dương Trang? Về Nhị tổng quản?... Chưa nghe những cái tên này bao giờ sao?
Hình như không muốn nghe, Tần Như Hổ thong thả ngồi xuống. Chân đạp lên lớp lá phong đang vương vãi đầy dưới đất… Một người có thân hình thấp, đó là một hán tử khỏang ngủ tuần, người mặc áo sáng sủa gọn gàng… đang dẫn theo sau tám hán tử khỏe mạnh mặc áo quần lụa trắng… Họ đi từng bước đến gốc phong già nơi hai người đang ngồi.
Đôi mắt lướt nhanh trên sân đầy lá phong rồi lão hán tử thấp lùn đưa tay vân vê hai nhánh râu trên môi, trông rất khó coi, lão ta lên tiếng giọng sắc lạnh:
- Mấy hôm nay hai vị có được khỏe không?
Nói vừa xong, lão ta đã đứng sau lưng Tần Như Hổ rồi.
Nửa như cố ý, nửa như vô ý… tám đệ tử đi theo vây quanh thành một hình bán nguyệt, vây kín ba người vào giữa… Người nào cũng ưỡn ngực cao đầu mắt nhìn về phía chân trời… có cảm giác như chúng nó chỉ biết nhìn ngay theo hướng song song với mặt đất mà thôi…
Chàng nho sinh từ từ đứng dậy, tươi cười nói:
- Liên nhị tổng quản lâu nay bận, hôm nay lại có chút thời giờ đến được Hỏa Thụ Lĩnh thế này! Người anh em, mau hãy đứng lên nhường chỗ cho Liên nhị tổng quản ngồi…
Liên nhị tổng quản nói:
- Chẳng cần khách khí làm chi… Lão ca này sinh ra vốn cực nhọc vất vả quen rồi, không được như nhị vị xưa nay có diễm phúc an nhàn, tự tại… Hì Hì…
Cười xong, lão nghiêm mặt nói:
- Lăng huynh đệ này, chúng ta đều là người cùng phe với nhau cả, chẳng cần phải khách sáo dài dòng làm chi… Hôm nay tôi đến Hỏa Thụ Lĩnh này là để lấy cái mật của con rắn hổ mang… Sư phụ các người đang đợi các ngươi ở Thái Dương Trang đây…
Sớm đã biết trước sự việc sẽ xảy ra điều gì, chàng trai trẻ nho sinh tỏ vẻ bình tĩnh ôn hòa nói:
- Thưa Liên nhị tổng quản, trước khi gia sư đi Thái Dương Trang đã có dặn rằng con rắn hổ mang sống ngàn năm là một lỳ trân báo vật… Cho nên ngòai gia sư ra không thể giao lại cho một ai cả… Song Liên nhị tổng quản với chúng tôi đều là người cùng một phe cả nên không biết tự chủ ra sao… chỉ cần có thư tay của gia sư thì anh em tôi lập tức giao ngay liền…
Liên nhị tổng quản híp mắt lại cười nói:
- Hì hì, Lăng huynh đệ, ngay cả ta đây mà người anh em cũng không tin nữa sao?
Chàng nho sinh đáp lạnh lùng:
- Liên nhị tổng quản này, ý tôi không phải như vậy… mỗi nhà đều có gia pháp riêng… Thật ra, ah em chúng tôi không có quyền…
Liên nhị tổng quản đảo mắt nhìn quanh rồi nói:
- Thế thì tôi có thể ghé mắt xem con rắn hổ mang đó một chút không?
Chàng nho sinh cười nói:
- Ý Nhị tổng quản để làm gì?
Mặt đanh lại, càng sắc lại… Nhị tổng quản nói:
- Tôi sợ là nó không còn ở chỗ đó nữa!
Chàng nho sinh vẫn không hề đổi nét mặt, chàng đáp:
- Không có lửa làm sao có khói… không mây làm sao có mưa? Bỗng nhiên Nhị tổng quản đơa ra yêu cầu này là có ý gì?
Nói xong tiện tay cầm be rượu rót ra ly rồi đưa cho Nhị tổng quản và nói tiếp:
- Trước hết, Nhị tổng quản hãy uống ly rượu này cho ấm cái đã.
Nhị tổng quản lắc đầu nói:
- Ta không uống rượu, Lăng huynh đệ này, nếu tin Liên Vân Thiên này thì ngươi hãy để cho ta xem vật đó như thế nào.
Câu nói dằn rất mạnh… nghe khá nặng nề…
Nhìn Tần Như Hổ một cái, chàng nho sinh trai trẻ dốc chén rượu vào cổ mình uống cạn, liếm môi rồi nói:
- Sao Liên nhị tổng quản lại nói nặng lời quá vậy?
Lão ta cười lạnh nói:
- Lăng huynh này, tôi đã nói là tôi rất vội không thể ở đây lâu được… Chỉ muốn Lăng huynh cho một câu trả lời dứt khóat mà thôi…
Ngấm ngầm dồn công lực vào hai tay, Tần Như Hổ lẳng lặng ngồi xuống bất động…
Chàng trai trẻ nho sinh vẫn cười nói:
- Liên nhị tổng quản bận à? Cái gì thế? Đi giăng lưới à?
Lão ta chớp mắt một cái rồi nói:
- Lăng huynh đệ nói giăng lưới gì vậy?
Chàng nho sinh cười xòa nói:
- Trong sông hồ, biển cả là giăng lưới bắt cá bắt tôm… Trên thảo nguyên thì giăng lưới bắt thỏ bắng hoẵng… Còn trên giang hồ võ lâm, nếu đã giăng lưới thì theo ý Nhị tổng quản là bắt gì nào?
Khuôn mặt gầy loắt choắt bỗng tái đi. Lão ta đáp:
- Bắt người, bắt một lão mù…
Chàng trai trẻ nho sinh nói:
- Người mù mà phải làm cho Thái Dương Trang nhọc lòng phí sức đến như vậy sao?
Liên Vân Thiên cười:
- Lăng huynh đệ, người rất xứng đáng với cái tên “Tiểu Gia Cát Lượng”. Theo ý ngươi, Thái Dương Trang phái anh em chúng ta tới đây như thế này là rất tốn công phí sức phải không?
- Nói đúng ra thì Thái Dương Trang phái Liên nhị tổng quản và tám vị đầy đủ lắm rồi… Song vấn đề ở chỗ là người mù… Một trăm người không mù đi tìm một người mù, có đáng phải làm như vậy không? Và có giải quyết cái gì không?
Liên nhị tổng quản cười:
- Vấn đề là ở chỗ lão ta thế nào cũng đã bị mù…
Chàng trai trẻ nho sinh giật thót người hỏi lại:
- Hình như Nhị tổng quản có vẻ quyết đóan… chắc chắn?
Liên Vân Thiên nói:
- Sự thực ta chắc chắn như vậy… Lăng huynh, ngươi có cần xem rõ thực hư không?
Chàng nho sinh bình tĩnh đáp:
- Đầu người à?
Liên Vân Thiên giật thót người kinh ngạc cười lớn:
- Đúng là Lăng huynh không hổ thẹn với cái tên Tiểu Gia Cát Lượng… Ha ha, Lăng huynh có tài xét đóan vô cùng… Vậy đó là đầu của những ai?
Dáng nghiêm túc, trầm trọng, chàng trai trẻ nho sinh đáp:
- Đó là đầu gia sư và đứa con duy nhất của gia sư… Ngòai ta còn có đầu người chăn ngựa cách đây ba hôm đã cưỡi ngựa đến đây… Liên nhị tổng quản, tôi đóan có đúng không?
Cặp mắt chàng nhanh nhẹn lướt nhìn Liên nhịn tổng quản đang tái đi… chàng vẫn bình tâm, an nhiên chứ không hề tỏ ra bối rối. Mọi cái không đi ngòai dự kiến của chàng… Chàng vẫn ung dung như không có chuyện gì xảy ra… Chàng vẫn thế… giống như tự nãy giờ.
Khuôn mặt gầy guộc của Liên nhị tổng quản không còn giữ được vẻ đắc thắng lúc đầu nữa… Lão nói giọng tàn khốc:
- Lăng huynh đệ, hình như chẳng có gì làm cho ngươi phải kinh ngạc cả… Vì sao vậy?
Chàng đáp nhũn nhặn:
- Nhị tổng quản, bởi vì ông đã đi theo con đường mà chúng tôi đã sắp đặt sẵn đâu đấy cả rồi…
Giọng âm hiểm, Liên Vân Thiên cười nói:
- Lăng huynh đệ, ngươi hãy nói lại cho ta nghe rằng đó không phải là con đường mà các người đã sắp đặt sẵn cho ta đi, có phải vậy không?
Bỗng nhiên Tần Như Hổ đứng dậy, quay lưng nhanh nhẹ một cơn gió, quay lại phía Liên Vân Thiên đang đứng sau lưng…
Tám lọai khí giới lúc này đều chĩa về phía Tần Như Hổ, sát trên người. Song trước khi tám binh khí trên chưa kịp chạm vào người chàng thì tâm mạnh đã bị Liên Vân Thiên là cho đứt hết rồi…
Nhìn Tần Như Hổ toàn thân đẫm máu quằn quại trên đất, chàng nho sinh trai trẻ bình tĩnh nói:
- Anh em chúng tôi cũng là hàng cao thủ có tên tuổi ở ải Bắc mà thủ pháp của tám vị đây còn nhanh hơn cả anh ấy… Còn Nhị tổng quản thì lại nhanh hơn cả tám vị nhiều… Có điều là…
Lời ngưng lại, dáng vẻ thương tiếc, chàng tiếp:
- Có điều người mà Nhị tổng quản cần bắt, cho rằng đã mù… song trái lại người này ngày càng nhanh…
Ngưng một lát rồi chàng nói tiếp:
- Nhị tổng quản này, trên mình các mgười ấy, Nhị tổng quản không tìm thấy mật con mãng xà hay sao? Ở đây cũng chẳng có. Ở đây có một con rắn hổ mang ngàn năm đã rạch bụng mà cũng chẳng có cái mật nào cả. Nếu Nhị tổng quản còn nhớ thì chắc biết rằng Yến Linh Điêu có một con ngựa Thông Linh Thần Câu… Nó sống lẫn trong đàn ngựa… Mật của con mãng xà ngàn năm đang ở trên mình con ngựa đó… Nhị tổng quản này, theo tôi ông nên chặn một mẻ lưới dày chắc thì mới được.
Liên Vân Thiên nói âm hiểm:
- Ta cho rằng bây giờ bổ cứu vẫn còn kịp đấy… Cách nói chuyện của Lăng huynh đệ rất đa dạng… và nhiều ý…
Chàng trai trẻ nho sinh đắc ý cười nói:
- Nhị tổng quản này, Thái Dương Trang phái ông đến đây rõ ràng là đã tính sai một nứơc cờ rồi. Võ công của ông đúng là không tầm thường… Ông có nhiều thủ đọan âm hiểm thâm độc. Song có điều đầu óc hơi tối một chút… Ông vẫn không đi ngòai sự sắp xếp của chúng tôi… Có điều mạng ông còn lớn, vì ông đã không uống ly rượu kia…
Nói xong, khóe miệng trào máu đen, người ngã quị xuống ghế…
Liên Vân Thiên ngây người ra hồi lâu rồi nói:
- Đúng vậy, ta phải chăng một mẻ lưới dày… Nhân đức được người ta xưng tụng trên đời… Nhân từ cũng là cái hố cái hầm bẫy các đạo nhân đến cõi chết…
Cái hố nhân từ mà Liên Vân Thiên nói ở đây chính là cái mẻ lưới mà lão ta sắp chăn ra để bẫy người mù…
(còn tiếp)
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Vạn Ứng Miếu là một ngôi đền khôn lớn lắm.
Theo lời của các thôn dân xung quanh cúng viếng nói thì Bồ Tát trong miếu rất linh. Do vậy, mặc dầu miếu không lớn nhưng hương khói lúc nào cũng nghi ngút. Bốn mùa quanh năm lúc nào cũng có kẻ dâng hương…
Miếu Vạn Ứng nằm ở phía Tây thôn Nam Mai… một thôn có đến năm trăm hộ dân chen chúc. Trên thảo nguyên thôn Nam Mai được coi là một thôn lớn.
Cách đó một trăm dặm cũng có bốn thôn to ngang xấp xỉ thôn Nam Mai, các thôn này thường được gọi các tên khác nhau bắt đầu bằng các chữ Đông Tây Nam Bắc…Thôn ở trung tâm đông đúc có khỏang năm trăm hộ, được mệnh danh là thôn Vạn Mai, một thôn rất lớn.
Trước Vạn Ứng Miếu, bên phải sân rộng, trên thân cây già có buột một chú ngựa lông đen, bốn chân trắng như tuyết… Đó là một con tuấn mã… Dân thảo nguyên rất sành về ngựa, có hơn hai mươi người già trẻ bao quanh con ngựa này, họ đang bình phẩm con tuấn mã…
Có người nói:
- Đây chính là Ô Vân Cái Tuyết, một trong tám lọai ngựa quý… Một con ngựa hay có ba phần rồng. Co ngựa này nhìn mà thấy thích mắt vô cùng…
Người vừa nói là một lão già đầu bạc…
- Chẳng biết chủ của con ngựa này là ai nhỉ?
Người vừa nói là một tráng niên khỏe mạnh…
Lão già nói như dạy:
- Ngựa khôn phải biết chọn chủ… Con ngựa này tinh khôn vô cùng. Chủ nó không sành chơi ngựa… cho nên chủ nó không phải là quan nhân phú ông mà chỉ là một người đi rừng thôi…
Người trai tráng tò mò hỏi lại:
- Vương lão gia, ông gặp qua người ấy rồi à?
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm về phía lão già da nhăn nheo như võ quít kia. Lão già có vẻ lúng túng, lão ho hai cái rồi nói:
- Tôi đến đây tuy sớm hơn mọi người song đâu có nhìn thấy chủ nhân của nó… Khi tôi đến con ngựa đã buộc ở đây rồi. Trên lưng ngựa không hề có một giọt mồ hôi. Tôi chắc rằng chủ nhân của nó đã đến trước từ lâu…
Mọi người nhìn nhau thất vọng… Bỗng một đứa bé trai có khuôn mặt tròn bầu bĩnh như trái táo, độ bảy tám tuổi nói:
- Vương gia gia này, tôi nhìn thấy người cưỡi ngựa ấy rồi…
Tất cả đổ mắt nhìn cậu bé, chàng trai trẻ nói:
- Ôi đứa bé thật là tinh nhanh… Thế chủ nó là ai vậy?
Thằng bé nhìn mắt mọi người rồi đắc ý nói:
- Dáng người cao cao, mặc quần đen, tay mang một cái túi rất dài, mặt trắng… giống như… giống như là…
Có người hỏi:
- Giống cái gì?
- Nói mau lên, giống cái gì?
Thằng bé bối rối, bứt tóc, mắt sáng lên rồi nói:
- Giống với Vương gia gia trong đại sảnh của miếu vậy. Giống như bức tranh ở sau Quan Công trong miếu… Song so với người trong tranh thì…
Lão già hỏi tiếp:
- Người nói là Quan Bình à?
Đôi mắt bé càng tròn xoe, vội đáp:
- Đúng y chẳng sai tí nào… Giống Quang Bình… song lại có vẻ khôi ngô tuấn tú hơn, có văn nhã hơn…
Mọi người đứng quanh cười ồ, có người nói:
- Này cháu bé không nằm mơ đó chứ? Một khuôn mặt trắng nõn, trẻ hơn Quan Bình mà lại có thể cưỡi con thần câu thần mã này sao?
- Đúng vậy mà, hôm nay vừa sáng sớm lúc mẹ cháu vừa mới dọn hàng bán thì ông ta đến, ông ta ăn cơm sáng trong nhà cháu. Còn hơn thế nữa kia, ông ta còn cho cháu tiền may áo mới… Các người có biết không, ông ấy dễ thương lắm…
Gã thanh niên trai tráng như sáng lên:
- Hay chúng ta thử đi hỏi mẹ nó xem…
Bỗng có người nói:
- Đúng đấy, cứ hỏi bà ta khắc biết ngay mà… đi đi…
Sạp hàng của bà mẹ cậu bé này bán trước miếu thì phải… Cách gốc mai già này chưa đầy hai trăm thước… Đó là một quán lợp tranh nhỏ.
Gã thanh niên trai tráng dẫn đầu đám người… Họ đi đến quán của bà góa…
- Ô hay, quán bà ta bị lửa cháy rồi… Lều tranh cháy kìa…
- Ồ, đúng đấy, quán đang cháy… Ngọn lửa đang bùng lên…
Mọi người dừng chân lại, đứng nhìn thằng bé vừa kêu la vừa khóc vừa chạy đến căn liều đang bốc cháy… Chẳng có ai trong bọn họ xông lên…
Nhìn căn nhà tranh cháy, bảy tám người giữ chặt đao thương nghiêng đầu nghiêng người ngóng nhìn ngật ngưỡng…
Lão già than thở:
- Trời đất, bà góa bữa cơm bữa cháo sống qua ngày, đơn độc một cái quán bé xíu, có tội tình chi hở trời… Nào có phạm tội gì với Liễu đại gia đâu…? Sao vậy…?
Gã thanh niên trai trẻ mặt hầm hầm nói:
- Đi nào, qua đấy xem sao!
Dân chúng và mọi người đứng nhìn, ai ai cũng tức giận đầy mình song không ai dám nhúc nhích…
Bà góa phụ mặt mày buồn thiu, không dám kêu la than vãn. Bà kéo cái bàn ra rồi đặt những chiếc ghế lên trên… Bà đứng trên ghế, cầm cái chăn đã tẩm nước, trùm lên ngọn lửa đang cháy…
- Này, mụ góa kia, chân yếu tay mềm, da thịt nõn nà cẩn thận kẻo bị phỏng đấy…Lấy chăn tẩm nước chữa cháy thế kia, tối nay trời lạnh lấy gì mà đắp? Có lạnh không…?
Bảy tám gã đại hán chẳng khác gì những thằng điên, chỉ đứng nhìn mà cười…
Còn bà góa, bà chỉ biết lo chữa cháy một thân một mình, bà không dám kêu la, bà không có quyền được than thở… bà phải gắng chịu.
Người ở ngòai miếu tụ tập mỗi lúc một đông, họ đứng nhìn, không ai dám xông vào cứu giúp bà góa, họ biết họ không được phép. Những cặp mắt của dân chúng vừa căm tức óan giận bọn ác tâm tàn nhẫn lại vừa như xót xa thương hại số phận hẩm hiu của bà góa…
Một tên đại hán còn bỡm cợt nói:
- Mụ góa kia, đừng khóc như thế, mụ khóc tôi thấy đau lòng lắm…
Mấy tên đại hán lại cười ngoặt ngọeo… bò lăn bò càn… Chúng xem như xung quanh chẳng còn ai nữa.
Bỗng một cánh tay nào đó đặt lên vai tên đại hán vừa nói bỡn cợt chế giễu bà góa… Một luồng khí lạnh thấu xương vào cơ thể tên đại hán khiến hắn phải kêu rên, người đặt tay trên vai nói với tên đại hán:
- Này ông bạn phải khóc, khóc lên cho tôi được đau long…
Nói xong, bàn tay của người lạ chuyển từ vai phải sang vai trái, mặt đối mặt với tên đại hán.
Trước mắt tên đại hán mặt rỗ, đó là một chàng thanh niên mặc bộ áo quần đen dệt bằng tơ sáng bóng lóang, trên vai quàng một cây roi đã quấn vòng, hai tay đeo hai vòng bạc… thọat nhìn người ta cũng cảm thấy đó là một người dễ tính…
Một khuôn mặt gầy guộc xương nhiều thịt ít, cặp mắt sắc lạnh môi mỏng như một tờ giấy… Nhìn khuôn mặt và đôi môi của người thanh niên người ta cũng thấy ngài ngại… đáng nể vô cùng.
- Hãy nhắc tay người ra..
Đại hán mặt rỗ kêu lên, chàng áo đen nhếnh mép cười nói:
- Này ông bạn, tôi nói rồi, ông bạn hãy khóc lên đi để tôi được đâu long.
- Nào, nhấc tay ra mau… cái móng tay quỉ quái của ngươi…
Giọng nói thều thào mếu máo như muốn khóc, chàng áo đen nhe hai hàm răng trắng cười lạnh lùng !
Đại hán mặt rỗ nhăn nhó, hai chân khụy xuống…
- Nhấc tay ram au, nhấc ra…
Nước mắt hắn bắt đầu chảy… sáu đại hán còn lại đứng nhìn biết là gặp phải kẻ khó nhai… Vội vàng rút đao ra…
Thấy đao kiếm rút ra sáng loáng, quần chúng đứng xem vội dạt cả ra đàng sau… Duy có một người vẫn còn đứng lại, đó cũng là một người mặc quần áo đen tuyền… Cái khác là hàng cúc áo trước ngực bằng bạc và trên hai ống tay không có vòng bạc. Trái lại xách một bao túi đen dài.
Thọat nhìn mọi người biết ngay đó là chủ của con ngựa, thằng bé nói quả không sai. Anh ta giống Quan Bình mà lại còn đẹp trai hơn, trẻ hơn tưởng tượng, đến ngòai cái vẻ hiền hòa văn nhã đó là một nét mặt hiếm có… Nhìn chàng khí chất hào hung, một khí chất không phải tự tạo mà hình như bẩm sinh do trời phú cho…
Gã đại hán mặt rỗ quì xuống… Bộ mặt thiểu não, hắn khóc lóc khổ sở. Hắn kêu lên:
- Thiếu gia ơi, tôi chịu không thấu nữa rồi…
Một hán tử mặt đen rút đao lao đến sau lưng chàng áo đen, bỗng người ta nghe một tiếng kêu… Đao chưa đến lưng chàng áo đen thì thanh đao và tên đại hán đã bị đánh bay vào không trung, đại hán thóat vào một vật cản và dừng lại.
Người áo đen nói:
- Kẻ nào đánh sau lưng ta, đó là một điều dại dột và nguy hiểm…
Tên đại hán mặt đen lồm ngồm bò dậy, khiếp hồn bạt vía. Chàng áo đen nhìn hắn một lúc và nói:
- Này ông bạn, ngươi ăn mặc đẹp thế kia, ta hỏi, trong nhà ngươi có còn nhiều chăn ấm không?
Gã mặt đen cố lấy can đảm đáp lại:
- Nhà ta có nhiều chăn hay ít chăn, đâu có dính dáng gì đến ngươi?
Chàng trai trẻ áo đen cười nói:
- Bà góa kia hiện đang không có chăn đắp, người biết đấy… Và khi ngươi đem chăn ra đây nhân tiện mang theo một vạn lượng bạc. Nếu ngươi cầm không xuể thì kêu Liễu Tổ Âm Bang đi theo mang giúp cho… Ngươi nói với lão ta là đang cần…
- Một vạn lượng bạc ư? Tiểu tử, ngươi đang nằm mơ đấy!
Chàng thanh niên mặc áo đen cười nói:
- Xưa nay tôi chưa dám nằm mơ bao giờ… Này ông bạn, núi xanh vẫn còn thì vẫn còn có thể kiếm củi đun… Người còn thì của sẽ còn… Vàng bạc là vật ngòai thân thể, đúng không? Nếu ngươi không hiểu câu này thì Liễu Tổ Âm Bang sẽ hiểu đấy. Ngươi cứ đi nói với ông ta đi… Nói là có người cưỡi con ngựa Ô Vân Cái Tuyết đã nói như vậy…
Lưỡi đao đưa ra, dí vào yết hầu chàng áo đen… Đao đưa ra chưa tới yết hầu đã bị chàng áo đen dung hai ngón tay kẹp chặt lại. Chàng áo đen hơi lắc nhẹ tay, thanh đao vụn thành nhiều mãnh nhỏ vương vãi trên mặt đất.
Quan chúng đứng nhìn kêu ồ lên một tiếng, đại hán mặt đen sợ tái mặt…
Chàng áo đen vẫn cười rất thân thiện:
- Ông bạn, hãy về đi… Ta đợi ngươi ở đây… Còn nếu không thì các người tiện đường về báo gia thuộc đến đây mà nhận xác chết…
- Có gan thì ngươi cứ đứng chờ đấy!
Gã đại hán mặt đen nói vậy rồi len khỏi đám đông mà đi.
Chàng áo đen khoanh tay đứng nhìn sau gã đại hán đang đứng ở vòng ngòai. Gã mặt gỗ lúc này đang quỵ trên mặt đất, gã thều thào cầu xin:
- Đại gia, đại gia… hãy rộng long tha thứ… Tha cho tiểu nhân… Lần sau tiểu nhân không dám nữa…
Lòng chàng áo đen còn cứng hơn sắt đá, chàng cười nói:
- Này ông bạn, ông lại có ý định giở trò một lần nữa sao?
Sáu tên đại hán đứng ngòai đều chĩa đao vào chàng áo đen, khom người lưng tôm chúng tiến từng bước vây chặt chàng áo đen, tuy vậy chúng vẫn chưa có cách gì để giáp công…
Túp liều tranh vẫn bóc cháy, đứa bé nhìn mẹ bất lực trước ngọn lửa vô tình, nó khóc kêu thảm thiết…
Dân chúng đứng xung quanh ai ai cũng đồng tình với chàng áo đen, song không ai dám ra mặt tiếp tay giúp đỡ chàng…
Bỗng sáu đại hán hét lên một tiếng và cùng xông vào chàng áo đen. Ánh đao loang lóang, tiếng xé gió ghê hồn. Cả một mảng kim quang sáng ngời đao kiếm chụp lên người chàng áo đen…
Bàn tay chàng áo đen vỗ nhẹ trên vai tên mặt rỗ, một tiếng thét như heo bị chọc tiết vang lên, thân hình mặt rỗ bay quanh một vòng.
Máu thịt tung tóe, đao kiếm tắt ngấm, kim quang chẳng còn. Cả sau đại hán đều nhão nhèo như bún nằm sóng sòai trên mặt đất, chẳng tên nào sống sót.
Tên mặt rỗ bị thương ở chân, tay, mình mẩy lấm máu. Mặc dù hắn còn sống nhưng đau đớn vô cùng…
Chàng áo đen nhe răng cười nói:
- Ông bạn mặt rỗ này, ta nghĩ là ngươi sẽ tỉnh ngộ nên mới giết sạch bọn chúng… Tuy vậy ngươi cũng đã bị thương, kể ra thì không nặng, không nhẹ… Nhưng tóm lại một câu là cũng do tại ngươi mà ra cả…
Nói xong, chàng dir a sau và ngồi trên một hòn đá.
Những người đứng xem hả lòng hả dạ tuy vậy họ vẫn run run sờ sở trước cảnh máu chảy đầu rơi…
- Chị góa kia ơi, chị không cứu nổi đâu. Cứ để nó cháy đi sẽ có kẻ đền tiền, đừng sốt ruột làm chi…
Người vừa nói là chàng trai có hàng khuy áo bằng bạc.
Mọi người vây quanh xì xào… Nghe nói vậy mọi người cảm thấy có điều gì vô cùng mới lạ… Kể từ khi Liễu Tổ Âm Bang đến Nam Mai Thôn này, chúng gây không biết bao nhiêu cuộc đổ máu và chưa thấy ai thóat khỏi tay Liễu Tổ Âm Bang bao giờ…
Chàng trai áo đen đang ngồi trên viên đá nói:
- Huynh đã là bảng kê cho họ chưa?
- Đã làm bản kê khai rồi, xong số lượng không lớn lắm!
- Bao nhiêu?
Người kia đáp:
- Không lớn… phần của tôi, chưa ghi vào trong đó…
- Này bạn ạ, tiền của lão Tổ Âm Bang cũng không dễ lấy đâu đấy…
Chàng áo đen ngồi trên đá, chẳng cần quay đầu lại, chàng nói:
- Lấy được hay không đó là việc của đệ tôi đây, đúng không?
Chàng kia cười ôn hòa và nhẹ nhàng đáp:
- Đúng, nhưng bạn này, phần anh cứ lấy, nhưng phần tôi hãy giao cho bà góa kia…
- Ồ, ông bạn khẳng khái quá chừng. Kẻ ăn ốc, ông bạn lại đi đổ vỏ… Thôi phần tôi tôi sẽ tính sau…
Mọi người đứng xung quanh nghe họ trò chuyện thấy họ vô tư quá chừng, ai ai cũng cảm thấy mến và thán phục trong long… Họ lo cho hai người vì cái chết đang đến gần mà không hay…
Ngọn lửa mỗi lúc một lớn, không sao dập tắt được nữa. Người quá phụ xuôi tay, đứng ra một bên, mồ hôi quện với nước mắt, dáng đau khổ bất lực trông rất đáng thương…
Bỗng có tiếng ngựa xe kéo đên, có hai người nói:
- Các người tránh ra cho Liễu trang chủ đến…
Một chiếc xe ngựa tiến vào, hai bên xe có hai quản gia đi theo. Ngòai ra còn một gã mặt trắng mặt áo trường bào mắt hình tam giác chớp chớp như muốn cười, miệng cười cười…
Nhìn vào, biết ngay đó là một con độc xà, một kẻ vô cùng nham hiểm. Gã nhìn hai chàng thanh niên một hồi rồi nói thay cho Liễu trang chủ:
- Người anh em, trong hai vị đây, ai là chủ nhân của con Ô Vân Cái Tuyết?
Chàng thanh niên có hàng khuy bạc trứơc áo, chắp hai tay trước ngực cười đáp:
- Thưa Liễu trang chủ, chính tại hạ đây…
Mặc dù cố nén nội tâm và sự lo lắng trong người, gã mắt tam giác cũng không khỏi giật mình, gã cố cười gượng hai tiếng, sa sầm nét mặt nói:
- Mở cửa xe ra…
Hết chương 1
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
( Hic, cuối cùng cũng được 1 chương)
.................................................. .................................................. ................
truỵện này ko có bản scan mà chỉ có trên sách nên bạn nào ở SG thì PM cho mình để lấy truyện về đả nhé
đề nghị ko ai post vào đây. topic này dành cho các bạn đả xong post lên thôi
Cám ơn nhiều
LNB